Thứ sáu, ngày 14, tháng một, năm 2005
Sáng sớm, ngồi trên xe buýt qua một nhà băng, thấy cái bảng hiện con số chỉ có 26 độ thôi! Qua thung lũng Tumwater, nhìn về hướng đông, mặt trời vừa ló lên, màu cam, thật đẹp. Tới sở, xuống xe, đi chầm chậm vì sợ ngã. Trời lạnh ngắt. Thở thì như thế này: Thở ở ngoài trời tưởng như mình hút thuốc lá rồi phà ra khói thuốc! Cái ao nước đóng băng, mặt băng giống như mặt kiếng có những đường nứt vỡ. Gió thổi làm lạnh buốt thêm. Bên cạnh lối đi, những cây anh đào trụi lá, trơ cành khẳng khiu. Bất chợt hôm nay tôi lại nhận ra một điều: đã không còn lá trên cây. Vậy mấy tuần nay tâm trí tôi đã để đâu mà không để ý đến sự biến dạng từ từ này?
Chiều về nhận bao thư dày có sách tặng của bác Hà Bỉnh Trung và anh Phạm văn Tuấn. Tập Anh Hoa-thơ dịch Song Ngữ Anh Việt đối chiếu của bác Trung, cuốn sách thứ 23. Bác viết “Thân tặng văn hữu Linh Vang và Ngọc quý mến”. Chữ của bác đẹp lắm, lâu nay tôi cứ nói với Ng như vậy, và bây giờ tuy bác đã cao tuổi mà nét chữ vẫn còn rất cứng cáp. Chữ của anh Tuấn cũng đẹp, “Thân tặng văn hữu Linh Vang và ông xã Ngọc”. Anh gửi tặng cuốn Văn Học Miền Đông, Thu Đông 2004, do Văn Bút Miền Đông Hoa Kỳ chủ trương-như anh đã hứa trước đây. Nói tóm lại là cả bác Trung và anh Tuấn đều viết ngay hàng thẳng lối. Tôi chưa ký tặng sách bao giờ, tại chưa có sách mà, nên tôi không biết là khi đó tôi có viết được ngay hàng thẳng lối như thế này không, hay là lại lên đồi xuống dốc? Xưa nay tôi biết là chữ tôi không xấu. Chị PC khen chữ tôi đẹp. Sếp tôi cũng khen chữ tôi đẹp, có lần nhìn mấy cái giấy nhãn tôi viết, đã khen là như chữ in, chữ làm mẫu cho đám nhi đồng học đồ!
Tôi nói với Ng, tên LV luôn luôn đi trước tên anh. Ng cười trả lời, dĩ nhiên rồi!
Tôi thì nói với giọng điệu “ta đây ngon”, nhưng Ng thì nói với giọng tỉnh bơ, chấp nhận. Đúng là người không nạnh hẹ mà!