Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

3 Pages<123
GÓC NHỎ BÌNH YÊN
linhvang
#41 Posted : Monday, March 25, 2013 8:52:46 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Bài Phượng Hồng, lời thật dễ thương. Nhiều ca sĩ hát bài này nhưng LV thích giọng của Bằng Kiều hơn.
Binh Nguyen
#42 Posted : Wednesday, March 27, 2013 12:52:01 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Originally Posted by: linhvang Go to Quoted Post
Bài Phượng Hồng, lời thật dễ thương. Nhiều ca sĩ hát bài này nhưng LV thích giọng của Bằng Kiều hơn.

Chị Linh Vang không thấy anh Vũ Khanh hát cũng hay sao?

Em thích nhất câu này: "Bầy Phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám..."

Ở đây không có bầy Phượng vĩ, nhưng những gì mấy đứa nhỏ bây giờ làm, vẫn làm tôi nhớ lại tuổi tôi mười tám, tuổi dại khờ!

Con tôi bây giờ muốn đi học xa, không muốn ở gần bố mẹ, tôi khuyên lơn đủ điều, nào là ở nhà có mẹ lo ăn, lo dọn, ở nhà đỡ tốn tiền thuê nhà, ở nhà khỏi phải làm cái gì hết ngoài chuyện học. Ở nhà, bố mẹ yên tâm hơn, ở nhà bố mẹ vui vẻ chứ không như một số gia đình khác, suốt ngày chỉ thấy cãi nhau, thì tại sao lại không ở nhà? Nói mãi, nó vẫn nhất định thích... đi học xa! Có người đùa, hay tại mẹ nó "dữ" quá nên nó không thích ở nhà với mẹ! Có người lại an ủi đứa nào cũng vậy, cứ đến tuổi đó là không thích ở nhà với bố mẹ nữa, cứ kệ cho nó thử một năm.

Tôi nhớ lại những giọt nuớc mắt của mẹ tôi khi tôi báo cho mẹ biết là tôi sẽ đi học xa. Tôi nhớ cả những lần mẹ la tôi, mẹ bảo, "mày đối xử với mẹ như vậy, mai mốt con mày cũng sẽ đối xử với mày như vậy." Cứ như lời tiên tri, bây giờ tôi còn biết phải làm sao? "Bầy Phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám..." Muốn làm cái gì là làm cho bằng được, bây giờ những đứa nhỏ cũng vậy thôi, còn biết trách ai, nó con mình, không giống mình thì giống ai??? Cũng phải cho nó ra đời để tự lập chứ, "đi một đàng học một sàng khôn", "đi cho biết đó biết đây, ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn?", còn bao nhiêu thành ngữ nữa để tự an ủi mình cho tụi nhỏ ra đời tự lập? Tôi gặp một cô bé khác, cũng cỡ tuổi con tôi, tôi hỏi cháu tại sao các cháu thích đi học xa nhà, cháu trả lời tôi đơn giản như vầy, "Tụi cháu ở nhà lâu quá rồi, không muốn ở nhà nữa" Tôi cười, câu trả lời rất hay, mười tám năm có lẽ là quá lâu, vì thế cho nên, cứ đến 19 thì người ta lại tính là một người trưởng thành. Và người trưởng thành thì không thích ở nhà với bố mẹ! BigGrin

BN.
Binh Nguyen
#43 Posted : Thursday, August 15, 2013 7:16:31 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Vẫn tập văn nghệ ráo riết cho ngày 24 tháng 8, họ gây quỹ để yểm trợ những người trong nước. Lũ trẻ thì biết chơi nhạc, biết vô lúc nào, ngừng lúc nào, còn những phụ huynh thì là toàn dân nghiệp dư, chẳng biết lúc nào ra, lúc nào vô, hát loạn xạ! Thằng bé nhạc trưởng nhăn nhó, tức tối, trời ơi, dễ quá mà sao mấy cô, mấy bác không giữ được nhịp, không vô được đúng lúc, rồi nó nhăn nhó, nó bực mình, nó có thái độ không đẹp với những phụ huynh vì nó quá mệt! Đứa nhỏ thì nói bằng tiếng Anh, phụ huynh thì hát bằng tiếng Việt và cũng ngu ngơ hiểu một tí nhạc lý (nếu có) bằng tiếng Việt, thế là cứ như là ông nói gà, bà nói vịt, lộn xộn hẳn lên.

Ngày hôm sau, chị văn sĩ nói với tôi, để chị la cái thằng nhạc trưởng, hôm qua nó tỏ thái độ với người lớn không tốt tí nào. Tôi bênh thằng bé, hay tại nó mệt, nên nó quạu? Chị không đồng ý, nói, không thể quạu cọ như vậy được, để chị la nó cho nó biết. Một lát sau, chị nói với tất cả mọi ngưởi là chị có vài điều muốn nói, rồi chị nói nó, con làm như vậy là không đúng. Tôi thấy nó nhe răng ra cười, hàm răng còn đang được niềng bởi cái niềng kim loại, nó cười một cách ngây thơ như nhận lỗi mà cũng có thể là vì nó không hiểu những gì chị văn sĩ đang nói với nó. Người lớn mà bị nói như vậy không chừng đã mặt nặng, mặt nhẹ, và bỏ hết những chuyện đang làm để tỏ thái độ liền, nhưng thằng bé này thì không. Vậy là sao? Có phải tụi con nít ở đây nó được giáo dục một cách khác nên phản ứng của nó cũng khác những người đã lớn lên ở Việt Nam?

Dù sao, nó cũng làm tôi rất ngạc nhiên và cũng thở phào là nó không giận hờn gì hết, chứ nó mà giận không chịu giúp nữa thì cũng mệt lắm đây.

BN.
Binh Nguyen
#44 Posted : Friday, August 16, 2013 12:07:54 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Trong màn văn nghệ có bài Tôi Thấy Em, là bài thơ của nhà thơ Hạ Huyên, được phổ thành nhạc bởi nhạc sĩ Trúc Hồ:

Tôi thấy em thấp thoáng áo mẹ về
Tà áo dài trắng mẹ may
Họ không cho em mặc
Nhưng em đứng đó hiền lành, hiên ngang!
...

Ôi, những người con gái Việt Nam, sinh ra và lớn lên trong thời kỳ đen tối của đất nước. Nguyễn Phương Uyên còn khá trẻ, em mới 22 tuổi, lúc đi tù em chỉ mới 21, em đi tù vì tội yêu nước, chống Trung Quốc xâm lược. Sáng nay, em đã được thả ra, tiếng đầu tiên em gọi là "Mẹ", em làm tôi cảm động, chắc ở trong tù, em nhớ mẹ lắm. Cái tuổi của em vẫn chưa hẳn được gọi là trưởng thành, em chỉ lớn hơn con tôi vài tuổi, em vẫn được thích ở trong vòng tay mẹ, thế mà em đã dám hiên ngang tuyên bố trước tòa: "Tôi là sinh viên yêu nước..." Thật sự, em đã làm tôi cảm động muốn khóc, cái thái độ hiên ngang của em đã làm cho những kẻ khiếp nhược run sợ, họ sợ em biến thành một biểu tuợng của giới trẻ, đặc biệt là giới nữ, nên họ không cho em mặc chiếc áo dài khi ra tòa. Chiếc áo dài Việt Nam, thật sự có tội tình gì, tại sao phải cấm em mặc lúc em ra tòa? Tôi vẫn không giải thích được chuyện đó, tôi rất khâm phục em, muốn viết gì đó về em, nhưng vẫn không viết được. Hôm nay, em đã được thả ra sau bao nhiêu tranh đấu của rất nhiều người trên toàn thế giới ủng hộ em, em gọi một tiếng "Mẹ", trước khi trả lời phỏng vấn, tôi thấy thương em quá chừng, và thương cho những người con Việt Nam, tôi thật sự đã rơi lệ, ôi những người con gái Việt Nam nói riêng, và những người con Việt Nam nói chung, những người con anh hùng!

BN.

Binh Nguyen
#45 Posted : Friday, August 23, 2013 5:06:57 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Trong chuyện của những đứa con, tôi chỉ thường thấy người mẹ lộ diện và hứng mũi chịu sào, tại sao vậy??? Như hôm qua, nghe những lời tâm sự của bà Nguyễn Thị Kim Liên, mẹ của ĐNK và ĐNU, tôi khóc lặng lẽ, thương cho những bà mẹ Việt Nam, thương vô cùng!

BN.
samantha
#46 Posted : Saturday, August 24, 2013 10:21:17 PM(UTC)
samantha

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 468
Points: 27

Thanks: 1 times
Quote:
Đấy, đã bảo ở cái Góc Nhỏ Bình Yên này chỉ kể mấy chuyện vui vui của mấy đứa nhỏ thôi thế mà rồi cũng lại quành qua cái chuyện viết văn, lại càm ràm, thiệt đúng là "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời" mà. Tongue

BN
.

Không cãi, không càm ràm thì không phải "Cúng Chùa"..Big Smile Big Smile


Sam
Binh Nguyen
#47 Posted : Sunday, August 25, 2013 12:14:42 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Welcome back Sám Ché! Mèn ơi, Sám Ché về lại nhà nè mà không ai chịu ra đón Sám Ché hết, bớ các chị, bộ quên Sám Ché rồi sao? Nói Welcome đi chớ? BigGrin Nói vậy thôi, chớ hông ai dám quên Sám Ché đâu, Sám Ché dạo này ra sao??? Làm bản ... tường trình đi, hi hi... BigGrin

Buổi gây quỹ của UBYTPTDCQN hôm qua do mấy đứa nhỏ và phụ huynh phụ trách phần văn nghệ đã thành công rực rỡ! Chúng tôi làm răm rắp theo đúng kế hoạch đã vạch ra nên mọi thứ đều trôi chảy theo đúng như dự định! Hết văn nghệ, mà mọi người vẫn ở lại, nấn ná không muốn về, chừng như còn muốn coi nữa, thiệt là cảm động! Có người bảo sao làm ít quá, họ có biết đâu rằng, từ dự định ban đầu là 10 bài, không tính 2 bài quốc ca, đã lên đến 15 bài, là bọn nhỏ và phụ huynh đã phải bỏ công ra rất nhiều để tập ráo riết như thế nào mà còn lo sợ là không đủ thì giờ để trình diễn. Có người thì bảo, vậy thôi cũng đủ rồi, cũng phải sớm sủa để khách còn về nghỉ ngơi, chứ có phải nhẩy đầm đâu mà đòi chơi thâu đêm suốt sáng?

Tôi "bao giàn", làm đủ thứ, nhưng không lộ mặt trên danh nghĩa với bất cứ "chức vụ" gì!!! Này nhé, ca sĩ thì không thể thiếu mình được rồi, vì mình giọng to quá, tự nhiên thành giọng "chủ lực", cái bài nào cũng thấy cái mặt mình. Viết bài thuyết minh cho MC, thì có chị Văn sĩ đứng tên là người được mời viết chính thức, vì mình không phải... văn sĩ (như thế nào là văn sĩ ta???), nhưng Bình cũng "bon chen" cho thêm vài ý kiến, và cũng viết phụ vài câu, vì hai cái đầu vẫn làm việc tốt hơn một cái đầu! (Cái này là cái ăn rơ nhất của chị văn sĩ NSTN và đa sĩ BN.) Stage manager thì có người khác làm nhưng vì mình là người viết bản chương trình nên họ cho mình chức "phụ tá", thế là cũng được làm ... "phụ tá"! BigGrin Còn MC thì không được làm vì chắc là chưa thấy mình làm bao giờ nên không tin mình có thể làm được, nhưng mà mình lại được làm "coach" cho MCs. Bình chỉ nói đơn giản với chị MC, nếu trường hợp không nhớ câu thuyết minh chính xác như thế nào thì chỉ cần nhớ cái ý và nói theo câu văn của mình, chỉ có điều, khi nói thì phải biết mình đang nói cái gì. Điều quan trọng nhất của người đứng nói là phải biết mình đang nói cái gì. Đến màn bán đấu giá và xổ số, chị MC bảo, chị Bình lên bán đấu giá đi kìa, anh MC kêu chị kìa. Ê, cái này lạ nghen, nhờ thì không nhờ trước cho người ta chuẩn bị giống như trước khi hát phải tập hát vậy, mời thì không mời, tiền thì không trả mà đến lúc cần thì cứ kêu ơi ới, Bình làm cái này, Bình làm cái nọ. Những người quen biết với tôi thiệt tình họ biết tôi "dễ dãi" lại "đa tài", lại "nhanh nhẹn", thế là họ cứ đến lúc cần là cứ nhờ, nhưng mà cứ toàn "nhờ chay", cấm có người nào cho tôi được cái "credit" hay một cái tên tuổi, hay một chức vụ gì, thiệt là bậy bạ mà!!! Nhưng mà, tính tôi vẫn vậy, cứ làm được là làm, không thắc mắc mấy chuyện đó, (chứ gặp người khác thì chắc là họ làm eo rồi, vì người ta hay bảo "ăn có mời, làm có khiến" mà) và thế là tôi lên sân khấu giúp bán đấu giá luôn, đã bảo BN "bao giàn" mà! BigGrin Bởi vậy, tôi không biết người khác nghĩ sao, chứ tôi thấy tôi đúng là "đa tài" nên "đa đoan" mà! BigGrin Xời ơi, kỳ này mình nổi tiếng rồi, chắc phải đòi tiền quá, ai muốn mời BN bán đấu giá hay xổ số phải trả thù lao $1000, vì "có duyên" hết biết luôn, hi hi... BigGrin

BN.
xv05
#48 Posted : Wednesday, August 28, 2013 5:23:49 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Cái góc này ồn ào, nhốn nháo, ì xèo dzị mờ biểu bình yên...Razz
Binh Nguyen
#49 Posted : Thursday, August 29, 2013 4:25:13 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Ha ha ha...

Đáng lẽ phải nói Góc Nhỏ Ồn Ào hén? BigGrin Ì xèo, ganh tị, cãi nhau, càm ràm, buồn buồn thì cũng sẵn sàng kêu ơi ới, thế mà dám gọi là Bình NguYên, thì thế, Bình Nguyên khác người mà lại, Góc Bình Yên nhưng lại thích ồn ào, ha ha...

BN.
Binh Nguyen
#50 Posted : Tuesday, December 17, 2013 6:29:07 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Góc nhỏ bình yên nhưng không có bình yên mà ồn ào, quậy tới bến! BigGrin
Mấy hôm rồi, phụ huynh nhóm nhạc của mấy đứa nhỏ tổ chức tất niên, ai cũng đăng ký hát, hỏi tới Đa sĩ Bình, nói thôi kỳ này cho em kiếu, vì trước đó mấy ngày phải đi nha sĩ chữa răng, sợ rằng cái miệng còn sưng, người ta lại tưởng mình bị ai đánh đến phù mỏ, trông xấu lắm, chẳng dám đứng lên hát chỗ đông người đâu. Blink Hà hà, có người hỏi vậy sao không đi nha sĩ tuần khác mà lại đi tuần đó? Miệng sưng thì làm sao ăn, làm sao hát và nhất là làm sao mà nói hở cái người "ít nói", và làm sao mà quậy được chớ? Thì thế mới nói, khổ nỗi, tuần nào cũng bận, không việc này thì cũng việc kia, đã hẹn lần, hẹn lửa, dời đến không biết bao nhiêu lần rồi. Thôi hy sinh lần này, nhất định không hát, không nói, không giỡn, không cười , không chừng có thể thiên hạ càng đỡ phải khổ cái lỗ tai, vì cứ bị nó "tra tấn" hoài, chán quá! Với lại có quá trời ca sĩ rồi kia, vắng mỗi ca sĩ Bình thì cũng không phải là chuyện lớn, "không mợ thì chợ vẫn đông" như thường, có gì đâu mà phải ầm ĩ??? Hà hà, hai ngày sau miệng hết ... phù, ThumpUp may quá là may, gặp lại mấy chị, chị nào cũng hỏi, sao kỳ này ca sĩ không hát? Nói đùa với mấy chị, thấy mấy chị hù hè dữ quá, nào là ai muốn hát một bài phải trả 20, bà Bình này "sung" nhứt chắc là mình sẽ thu được nhiều tiền, nào là bà Bình này ham hát lắm, kỳ này cho bả hát mệt nghỉ luôn, tha hồ hát, muốn hát cái gì thì hát. Mèn, mình nhứt định phải làm khác những gì thiên hạ nói, kỳ này, nhứt định... không hát! Nhứt định làm ... eo! BigGrin Nhưng rồi, thấy thiên hạ chán quá, có người rủ Bình lên hát, thế là, đa sĩ bèn lên hát luôn dù chẳng tập dợt gì ráo, cốt cho vui thôi mà, tập với dợt làm gì, mệt! Ai kêu hát bài gì Bình hát bài đó, kêu múa thì múa luôn, thiên hạ lắc đầu, nó tên Bình mà hình như nó chẳng bình tí nào, nhưng mà ... vui, hi hi... Question BigGrin

BN.
Binh Nguyen
#51 Posted : Wednesday, December 18, 2013 10:10:20 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Đi trên chuyến xe buýt, đi biểu tình, tôi được trao cho trọng trách "hoạt náo viên", lần đầu tiên tôi được chính thức mời làm MC, dù không phải là MC trên sân khấu mà chỉ là MC trên xe buýt. Không sao, miễn là tôi được quyền ... nói, được quyền điều khiển chương trình theo ý tôi muốn, là được rồi. BigGrin

Đã có một lần nào đó, một người bạn trẻ khen tôi, sao chị Bình nói hay quá vậy, không chuẩn bị gì hết mà sao lên nói thật là hay? Tôi cười, thì tôi cứ nói đại, cứ nói thật cái gì trong lòng mình thì dễ lắm, đâu có gì khó đâu! Buổi sáng, sau buổi điểm tâm ở khách sạn, một chị trong đoàn bảo tôi, chà, tí nữa giúp vui cho màn văn nghệ trên xe, mình biết nói cái gì cho nó hết giờ ta? Tôi khoát tay, bảo chị yên tâm, thiếu gì chuyện để nói, chị có thấy, chỉ mới vài người ngồi ở bàn điểm tâm sơ sơ thôi, mà vẫn chưa nói hết những gì họ muốn nói, thì chị nghĩ coi, trên xe buýt có đến mấy mươi người, chỉ cần mỗi người một câu thôi, bảo đảm với chị, 10 tiếng đồng hồ cũng không đủ thì giờ để cho họ ... nói! BigGrin Tôi có cái cách của tôi, tôi nói, và tôi mời mọi người cùng nói, chỉ cần đưa đẩy vài câu, là tôi có thể điều khiển mọi người cùng tham gia với mình. Cái cách này tôi đã dùng nhiều lần, kể cả khi còn ngồi ở ghế nhà trường ta cũng như Tây. Tôi nhớ có một lần ông thầy ở đây nói với lớp tôi: "Con Bình này, dù tiếng Anh nó không rành nhưng nó có cái cách nói rất hay, nó tính trước luôn là người ta sẽ hỏi cái gì và nó đã chuẩn bị câu trả lời sẵn luôn trước khi câu hỏi được đặt ra." À, cái đó là năng khiếu của riêng tôi, trước giờ tôi chưa bao giờ viết ra, vì nghĩ mình phải khiêm tốn chứ, ai lại tự khoe mình như vậy? Tôi cũng có kể cho một số bạn bè nghe về chuyện nói của mình nhưng ai cũng biết vậy, nghe vậy, nhưng hình như chẳng ai buồn "lăng xê" tôi lên, ngay cả anh xã nhà tôi, cho nên lúc nào tôi cũng chìm trong bí ẩn. Cool Nhưng kỳ này thì tôi nhất định viết ra, nói như bố tôi, cứ viết ra đi, rồi thế nào cũng có người đọc, đời này người ta không đọc thì có thể đến đời sau có người nào đó sẽ đọc. Một anh trong hội cựu quân nhân cũng có mặt trong chuyến xe buýt cũng lên nói với mọi người rằng: "Tôi nghĩ những gì xảy ra trên xe buýt ngày hôm nay nên được ghi lại, nếu được đăng báo thì càng tốt!" Anh có nhờ tôi viết bài cho báo Thép Súng để được phát hành vào xuân Giáp Ngọ này. Tôi có hứa với anh nhưng không dám chắc là sẽ có bài mới vì thời gian của tôi khá eo hẹp, mà hạn chót nộp bài thì đã tới. Cuối cùng, tôi chỉ kịp gởi anh một truyện cũ mà tôi đã đăng trong Tuyển Tập Phụ Nữ Việt 2008. Mùa xuân, người ta cần những chuyện vui mà tôi chỉ viết toàn chuyện buồn, nhưng đành chịu vậy, chứ biết phải làm sao? Thôi thì, kỳ này phá lệ, tôi sẽ nói về "cái tôi" của tôi, ai thích thì tốt, ai không thích thì cũng ... không sao! Smile

Một đoàn 50 người chúng tôi khởi hành từ Toronto và Mississauga, đi theo chuyến xe buýt đã được tổ chức bởi VT vùng Toronto đi tới Washington DC để tham gia biểu tình nhân ngày Quốc Tế Nhân Quyền 10 tháng 12. Có nhiều cuộc biểu tình đã được diễn ra ở nhiều nơi trong dịp này, kể cả những người ở trong nước, để kêu gọi Việt Nam hãy thực thi nhân quyền khi họ đã tham gia vào Hội đồng Nhân Quyền Thế giới. Chúng tôi đã đi như vầy mấy năm rồi, nên năm nay, tôi rút kinh nghiệm, đem theo vài cái mền nho nhỏ để đắp lên người khi ngồi trên xe buýt đi qua đêm, vì ngồi ngủ trên xe buýt chắc chắn là không được thoải mái như ở nhà và thường là rất lạnh, có được một cái mền nhỏ để đắp lên người sẽ giúp cho giấc ngủ dễ dàng hơn rất nhiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao giấc ngủ vẫn cứ chập chờn theo nhịp xe, tôi nghĩ thầm chắc là tôi sẽ viết một bài "Chuyến đi về sáng", đang mơ mơ màng màng như vậy thì anh trưởng ban tổ chức gọi dậy: "Hoạt náo viên dậy làm việc đi chứ, trời sáng rồi kìa!" Thiệt tình, trời mới tảng sáng, lúc đó là lúc ngủ ngon nhất thì lại lôi đầu người ta dậy! Angry Ai biểu nhận lời làm MC làm chi. BigGrin

(Còn tiếp)
Binh Nguyen
#52 Posted : Thursday, December 19, 2013 6:38:00 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Các em trẻ lên dạy cho mấy cô, mấy chú, mấy bác những câu hô khẩu hiệu kiểu mới. Các em học từ đoàn biểu tình người Tây Tạng, đọc nghe có vần có điệu đàng hoàng và là những câu tiếng Anh, dĩ nhiên rồi, mình biểu tình muốn cả thế giới đều biết thì phải nói bằng tiếng Anh chứ, nói tiếng Việt chỉ có một số người hiểu thôi, vậy thì đâu có tác dụng bằng? Tôi mời các em lên điều khiển, chỉ dạy cho các cô chú, các bác, sau khi các em chỉ cho mọi người xong, tôi yêu cầu các em hát, hát bài gì cũng được, giúp vui thôi mà, tiếng Việt thì càng tốt nhưng hát bằng tiếng Mỹ cũng không sao, ai có không hiểu được tiếng Mỹ thì cứ nghe giọng ca thôi cũng được rồi, không cần hiểu. Đôi lúc cũng cần phải cho đầu óc mình thanh thản một tí, không cần phải tập trung lắm trong lời hát mà chỉ cần nghe âm điệu nhạc là được rồi. Đã gọi là giúp vui văn nghệ là chỉ cần cốt ý cho người ta vui, đừng nặng nề quá về hình thức cũng như nội dung, nhiều khi làm mất vui đi.

Chúng tôi xuống xe buýt, ra thẳng chỗ biểu tình, chỉ có ông tài xế là được khách sạn ngủ, còn chúng tôi mới là bắt đầu, sau một đêm ngủ ngồi trên xe buýt nhưng dù sao cũng là được ngủ còn ông tài xế là phải thức trắng đêm. Chị bạn ngồi kế bên tôi cằn nhằn, cái thằng cha tài xế này sao mà khó tính quá, cái gì mà hù hè mọi người không cho xả rác ở trên xe, ai không chấp hành sẽ bị phạt $500. Tôi thì lại thông cảm với ông tài, vì cái đó là cái ý thức căn bản nhất mà rất nhiều lần tôi thấy nhiều người cứ ăn uống xong là bỏ bừa xuống dưới sàn xe, thật là mất thẩm mỹ! Những phái đoàn ở xa đến đông và sớm hơn dân địa phương, thường là như vậy, vì thủ đô Hoa Thịnh Đốn không có nhiều người Việt, mà người ở gần thì cứ ở nhà đến gần giờ mới ra, còn ngưới ở xa có muốn đi trễ cũng không có nhà để ngồi chờ cho trễ, nên thường là phải tới chỗ tập trung luôn chứ còn dây dưa ở đâu làm gì, và cũng cần phải xuống xe để ông tài xế về nghỉ nữa chứ, cái gì cũng có lý do của nó.

BN.

(Còn tiếp)
Binh Nguyen
#53 Posted : Tuesday, January 28, 2014 8:35:59 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Tính viết tiếp nhưng mà không có thì giờ, đọc lại thì thấy hình như mình nói về mình hơi ... nhiều! Blushing Tự nhiên, cụt hứng không muốn viết tiếp nữa, ai lại tự khoe về mình như vậy, kỳ quá! Blink BigGrin Hôm qua, nghe nói có một người khác đã viết về chuyến đi đó rồi, dĩ nhiên cũng chẳng viết gì về mình, có thế mới biết chỉ mình nghĩ mình hay thôi, chứ còn người khác chẳng ai cho mình là hay cả. Quê quá, MC hay không MC thì cũng vậy thôi, có gì là hay đâu mà bày đặt khoe? Huh

BN.
Binh Nguyen
#54 Posted : Sunday, February 2, 2014 8:54:22 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Hôm nay mùng 3 tết, mấy hôm nay ăn uống nhiều chỉ ngại... lên cân! Ôi, nhưng mà hơi đâu mà lo, đồ ăn ngon mà không ăn cũng uổng, cứ ăn cho đã đi rồi mai mốt bận lùng bùng, không có nhiều thì giờ để ăn, thì mình có cơ hội để giảm cân là... vừa. BigGrin Có người bảo dạo này thấy B mập ra nghen, mèn, ăn nhiều cỡ này, không mập mới là lạ chứ, nhưng cũng có người bảo, B đâu có mập, chỉ hơi... tròn chút thôi, hi hi, không sao, tròn với trẻ cùng bắt đầu bằng chữ TR đó mà, có sao đâu? Đi ăn ở nhà chị bạn, mẹ chị và chị chị lâu ngày không gặp Bình cũng bảo, dạo này thấy Bình trẻ ra nghen, cuời giả lả, chắc tại dạo này mấy đứa nhỏ lớn rồi, cháu không phải lo lắng nhiều cho tụi nhỏ, nên có nhiều thì giờ ăn, diện (hi hi) nên trẻ ra! Cũng có người bảo, ôi, còn ăn được cứ ăn, còn ngủ được cứ ngủ, sợ đến lúc nào, ăn không ngon, ngủ không yên thì sao, cười hề hề, dạ, em ăn thấy cái gì cũng ngon, ngủ lúc nào cũng ... chưa đã, mà người mình có câu "ăn được, ngủ được là tiên, không ăn, không ngủ là tiền vất đi". Mình ăn được, ngủ được là có tiền rồi còn gì, giàu rồi còn gì?

Hai tuần trước, đi hội chợ ở Toronto, lo cho mấy đứa nhỏ hát, còn mình thì diện áo dài, đi ra, đi vào, lượn lờ chơi cho vui, vui xuân mà lị. Mấy đứa nhỏ đa số là khoái hát nhạc tiếng Anh, cũng có vài đứa hát tiếng Việt, nhưng cha mẹ, chú bác phải ra sức cổ võ, dạy bảo, rèn luyện thật khổ công mới thành được. Có mấy bà, mấy ông đi ngang qua thích quá, cho tiền ủng hộ và khen quá trời làm phụ huynh cũng nức mũi! Bình dạy cho con gái hát ba bài dân ca Bắc, Trung, Nam góp vui, có người khen cháu hát hay quá, ba giọng khác nhau đàng hoàng, bắt các cháu hát tiếng Việt đã khó rồi, còn bắt nó hát cả ba thứ tiếng của ba miền khác nhau còn khó nữa, nhưng cháu đã cố gắng và đã làm được, làm mẹ cháu cũng nức mũi! Smile Đi dạo dạo, mặc áo dài, gặp được một chị quen, chị bảo mặc áo dài thì lên hát quốc ca giùm chị, vì năm nay không nhiều người trong ban hợp ca của nhà thờ đi dự nên không có nhiều người để hát quốc ca. Mình nhận lời liền, mèn, hát quốc ca là cái dễ nhất, hát liền chớ sợ gì ai. Các anh chị đưa cho cái folder để sẵn 2 bài quốc ca Canada và Việt Nam, mình cầm thì cầm cho giống với mọi người thôi, chứ còn lúc hát là nhìn thẳng anh nhạc trưởng cho đúng nhịp chứ không nhìn vào cái folder. Hát xong, được một chị đứng kế bên khen, "chị này chắc là chuyên môn hát quốc ca nên nghe hát vững quá trời!"

Tuần trước, ngày thứ bảy thì đi hội chợ ở Kitchener - Waterloo (nhớ năm nào viết bài Bếp Nước Tình Xuân), ngày chủ nhật thì đi hội chợ ở Buffalo, Hoa Kỳ, cốt ý là để coi Y Phương hát. Buffalo có đốt một tràng pháo dài thiệt dài ở ngoài trời, cứ tưởng phải mất lâu lắm mới xong, ai dè, chút xíu là đã hết rồi, pháo nổ nhanh thiệt! Tưởng mình có quay phim ai dè chưa quen với cái máy nên bấm trật lất, chẳng có khúc video đốt pháo mà chỉ có một tấm hình con lân với... khói. Có được cái máy chụp hình của con gái lớn tặng hôm giáng sinh thì vì là máy mới thành ra... không biết xài. Hôm hội chợ tết ờ Toronto thì quên đem theo, chụp bằng cái điện thoại, thì cũng ... không biết xài luôn, hi hi. BigGrin Supper "dở" chụp hình mà! Thôi, mình cũng giỏi nhiều thứ lắm rồi, dở một thứ cũng không sao. BigGrin Ở hội chợ Kitchener thì được ngồi rất gần để coi văn nghệ thì lại không có ca sĩ Mỹ qua hát, chỉ có những ca sĩ địa phương và những ca sĩ nhỏ. Có những ca sĩ nhỏ ngồi thì cũng ngồi riêng ở chỗ dành cho ca sĩ lớn, phụ huynh thì không vui xuân, không dạo hội chợ như những người khác. Tự nhiên thấy buồn cười, cứ làm ra vẻ ta đây quan trọng, sự có mặt của mình coi như là một ân huệ cho người khác, công chẳng bỏ vô, của cũng chẳng góp vào, những đứa trẻ này lớn lên sẽ thiếu mất tinh thần đồng đội, "working as a team" của người Tây Phương, và nếu có trở thành kiêu ngạo hay "lemon question" thì cũng chẳng có gì là lạ! Ở hội chợ Buffalo thì mình không quen ai, nên ngồi ra một góc để nhìn những người xung quanh, coi sinh hoạt của chỗ này như thế nào, thì cũng như bao nhiêu chỗ khác, cũng bán đồ ăn, nhưng khác Kitchener và Toronto ở chỗ là không bán vé vào cửa mà vẫn được coi ca sĩ chuyên nghiệp ở Mỹ hát đàng hoàng. Buffalo tuy nhỏ, nhưng có một nhà thờ gây tiếng vang lớn nhất cộng đồng VN ở Bắc Mỹ, chỉ có một đêm mà họ đã gây quỹ được đến $105,000, thành ra tiền vé vào cửa không còn quan trọng, chỉ mong càng có nhiều người tới coi càng tốt. Ngồi không hoài cũng chán, Bình gọi một anh quen tới và hỏi "Anh có đọc văn của em bao giờ chưa?" (Người này hay khen Bình về việc ngâm thơ), anh bảo chưa, Bình nói: "Anh có thấy mấy cuốn báo Thép Súng ở trên bàn kia không?" Anh bảo anh có một cuốn ở nhà rồi, anh lấy hôm Hội chợ tết ở Toronto. Ấy, nhưng mà cuốn đó của anh không có chữ ký của tác giả một bài trong đó, anh có muốn chữ ký không, em sẵn sàng cho. Anh hỏi, thật đó hả, và anh vội vàng đi tới một bàn hỏi những người ở bàn đó cuốn báo nào là có bài của chị Bình trong đó? Anh còn chưa được biết mình lấy bút hiệu là gì, Bình ký hai chữ Binhnguyen liên tục, không ngắt đoạn như hôm nào chị VHP ở PNV đã tả. Một chị bạn ngồi kế bên thấy thế cũng khoe luôn, tôi cũng có viết bài trong đó, anh có xin chữ ký của tôi luôn không? Anh ngạc nhiên, sao chị hay quá vậy, chị cũng có viết bài nữa sao, chị cười bảo, thì tôi cũng là "Đa sĩ" mà. Lẽ tự nhiên, anh quay qua nói chuyện với chị tiếp, không nói chuyện với tôi nữa, à, thì ra ai cũng thích nói về mình, nhất là khoe cái hay của mình ra, đó là lẽ thường tình. Tôi lại quay lại nhìn lên sân khấu, tôi ngồi xa quá, không gần sân khấu nên không chụp được rõ cô ca sĩ, cũng không biết xài cái máy mới như thế nào để có thể zoom ra, zoom vô, nhưng tôi vẫn ngồi yên, không tiến gần đến sân khấu, nhớ hôm nào ông Bùi Bảo Trúc có viết ông bất bình những người cầm máy chụp hình cứ đứng choán hết tầm nhìn của người ngồi coi, tôi ngại bị bất bình, hay từ cái Bình Nguyên thành cái Bình Bể thì mất mặt lắm lắm!!! Cái Bình còn Nguyên, nơi bắt đầu cho sự bình yên, còn chưa ai biết tới đây, nữa là cái Bình... Bể, ha ha!

BN.
Users browsing this topic
Guest
3 Pages<123
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.