Hôm nay mùng 3 tết, mấy hôm nay ăn uống nhiều chỉ ngại... lên cân! Ôi, nhưng mà hơi đâu mà lo, đồ ăn ngon mà không ăn cũng uổng, cứ ăn cho đã đi rồi mai mốt bận lùng bùng, không có nhiều thì giờ để ăn, thì mình có cơ hội để giảm cân là... vừa.
Có người bảo dạo này thấy B mập ra nghen, mèn, ăn nhiều cỡ này, không mập mới là lạ chứ, nhưng cũng có người bảo, B đâu có mập, chỉ hơi... tròn chút thôi, hi hi, không sao, tròn với trẻ cùng bắt đầu bằng chữ TR đó mà, có sao đâu? Đi ăn ở nhà chị bạn, mẹ chị và chị chị lâu ngày không gặp Bình cũng bảo, dạo này thấy Bình trẻ ra nghen, cuời giả lả, chắc tại dạo này mấy đứa nhỏ lớn rồi, cháu không phải lo lắng nhiều cho tụi nhỏ, nên có nhiều thì giờ ăn, diện (hi hi) nên trẻ ra! Cũng có người bảo, ôi, còn ăn được cứ ăn, còn ngủ được cứ ngủ, sợ đến lúc nào, ăn không ngon, ngủ không yên thì sao, cười hề hề, dạ, em ăn thấy cái gì cũng ngon, ngủ lúc nào cũng ... chưa đã, mà người mình có câu "ăn được, ngủ được là tiên, không ăn, không ngủ là tiền vất đi". Mình ăn được, ngủ được là có tiền rồi còn gì, giàu rồi còn gì?
Hai tuần trước, đi hội chợ ở Toronto, lo cho mấy đứa nhỏ hát, còn mình thì diện áo dài, đi ra, đi vào, lượn lờ chơi cho vui, vui xuân mà lị. Mấy đứa nhỏ đa số là khoái hát nhạc tiếng Anh, cũng có vài đứa hát tiếng Việt, nhưng cha mẹ, chú bác phải ra sức cổ võ, dạy bảo, rèn luyện thật khổ công mới thành được. Có mấy bà, mấy ông đi ngang qua thích quá, cho tiền ủng hộ và khen quá trời làm phụ huynh cũng nức mũi! Bình dạy cho con gái hát ba bài dân ca Bắc, Trung, Nam góp vui, có người khen cháu hát hay quá, ba giọng khác nhau đàng hoàng, bắt các cháu hát tiếng Việt đã khó rồi, còn bắt nó hát cả ba thứ tiếng của ba miền khác nhau còn khó nữa, nhưng cháu đã cố gắng và đã làm được, làm mẹ cháu cũng nức mũi!
Đi dạo dạo, mặc áo dài, gặp được một chị quen, chị bảo mặc áo dài thì lên hát quốc ca giùm chị, vì năm nay không nhiều người trong ban hợp ca của nhà thờ đi dự nên không có nhiều người để hát quốc ca. Mình nhận lời liền, mèn, hát quốc ca là cái dễ nhất, hát liền chớ sợ gì ai. Các anh chị đưa cho cái folder để sẵn 2 bài quốc ca Canada và Việt Nam, mình cầm thì cầm cho giống với mọi người thôi, chứ còn lúc hát là nhìn thẳng anh nhạc trưởng cho đúng nhịp chứ không nhìn vào cái folder. Hát xong, được một chị đứng kế bên khen, "chị này chắc là chuyên môn hát quốc ca nên nghe hát vững quá trời!"
Tuần trước, ngày thứ bảy thì đi hội chợ ở Kitchener - Waterloo (nhớ năm nào viết bài Bếp Nước Tình Xuân), ngày chủ nhật thì đi hội chợ ở Buffalo, Hoa Kỳ, cốt ý là để coi Y Phương hát. Buffalo có đốt một tràng pháo dài thiệt dài ở ngoài trời, cứ tưởng phải mất lâu lắm mới xong, ai dè, chút xíu là đã hết rồi, pháo nổ nhanh thiệt! Tưởng mình có quay phim ai dè chưa quen với cái máy nên bấm trật lất, chẳng có khúc video đốt pháo mà chỉ có một tấm hình con lân với... khói. Có được cái máy chụp hình của con gái lớn tặng hôm giáng sinh thì vì là máy mới thành ra... không biết xài. Hôm hội chợ tết ờ Toronto thì quên đem theo, chụp bằng cái điện thoại, thì cũng ... không biết xài luôn, hi hi.
Supper "dở" chụp hình mà! Thôi, mình cũng giỏi nhiều thứ lắm rồi, dở một thứ cũng không sao.
Ở hội chợ Kitchener thì được ngồi rất gần để coi văn nghệ thì lại không có ca sĩ Mỹ qua hát, chỉ có những ca sĩ địa phương và những ca sĩ nhỏ. Có những ca sĩ nhỏ ngồi thì cũng ngồi riêng ở chỗ dành cho ca sĩ lớn, phụ huynh thì không vui xuân, không dạo hội chợ như những người khác. Tự nhiên thấy buồn cười, cứ làm ra vẻ ta đây quan trọng, sự có mặt của mình coi như là một ân huệ cho người khác, công chẳng bỏ vô, của cũng chẳng góp vào, những đứa trẻ này lớn lên sẽ thiếu mất tinh thần đồng đội, "working as a team" của người Tây Phương, và nếu có trở thành kiêu ngạo hay "lemon question" thì cũng chẳng có gì là lạ! Ở hội chợ Buffalo thì mình không quen ai, nên ngồi ra một góc để nhìn những người xung quanh, coi sinh hoạt của chỗ này như thế nào, thì cũng như bao nhiêu chỗ khác, cũng bán đồ ăn, nhưng khác Kitchener và Toronto ở chỗ là không bán vé vào cửa mà vẫn được coi ca sĩ chuyên nghiệp ở Mỹ hát đàng hoàng. Buffalo tuy nhỏ, nhưng có một nhà thờ gây tiếng vang lớn nhất cộng đồng VN ở Bắc Mỹ, chỉ có một đêm mà họ đã gây quỹ được đến $105,000, thành ra tiền vé vào cửa không còn quan trọng, chỉ mong càng có nhiều người tới coi càng tốt. Ngồi không hoài cũng chán, Bình gọi một anh quen tới và hỏi "Anh có đọc văn của em bao giờ chưa?" (Người này hay khen Bình về việc ngâm thơ), anh bảo chưa, Bình nói: "Anh có thấy mấy cuốn báo Thép Súng ở trên bàn kia không?" Anh bảo anh có một cuốn ở nhà rồi, anh lấy hôm Hội chợ tết ở Toronto. Ấy, nhưng mà cuốn đó của anh không có chữ ký của tác giả một bài trong đó, anh có muốn chữ ký không, em sẵn sàng cho. Anh hỏi, thật đó hả, và anh vội vàng đi tới một bàn hỏi những người ở bàn đó cuốn báo nào là có bài của chị Bình trong đó? Anh còn chưa được biết mình lấy bút hiệu là gì, Bình ký hai chữ Binhnguyen liên tục, không ngắt đoạn như hôm nào chị VHP ở PNV đã tả. Một chị bạn ngồi kế bên thấy thế cũng khoe luôn, tôi cũng có viết bài trong đó, anh có xin chữ ký của tôi luôn không? Anh ngạc nhiên, sao chị hay quá vậy, chị cũng có viết bài nữa sao, chị cười bảo, thì tôi cũng là "Đa sĩ" mà. Lẽ tự nhiên, anh quay qua nói chuyện với chị tiếp, không nói chuyện với tôi nữa, à, thì ra ai cũng thích nói về mình, nhất là khoe cái hay của mình ra, đó là lẽ thường tình. Tôi lại quay lại nhìn lên sân khấu, tôi ngồi xa quá, không gần sân khấu nên không chụp được rõ cô ca sĩ, cũng không biết xài cái máy mới như thế nào để có thể zoom ra, zoom vô, nhưng tôi vẫn ngồi yên, không tiến gần đến sân khấu, nhớ hôm nào ông Bùi Bảo Trúc có viết ông bất bình những người cầm máy chụp hình cứ đứng choán hết tầm nhìn của người ngồi coi, tôi ngại bị bất bình, hay từ cái Bình Nguyên thành cái Bình Bể thì mất mặt lắm lắm!!! Cái Bình còn Nguyên, nơi bắt đầu cho sự bình yên, còn chưa ai biết tới đây, nữa là cái Bình... Bể, ha ha!
BN.