Rank: Advanced Member
Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 18,432 Points: 19,233 Location: Golden State, USA Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
|
Deadwood
Hôm qua Casey có nói là thị trấn Deadwood vui lắm, ở đó có quán ăn Tàu nữa. Khi biết không ai trong nhóm là dân khoái casino thì anh ta bớt hào hứng. Hôm nay chúng tôi chạy lên đó coi sao. Cách nơi chúng tôi ở 37 dặm, đường đi men theo suờn núi và ngang qua hồ Sheridan, có vẻ như con lạch sau nhà đổ vào hồ này.
Nhà cửa san sát hiện ra là thấy lòng chộn rộn, nôn nao rồi. Nơi đây khi xưa vốn là một thung lũng đá hẹp và sâu (gulch). Do có nhiều cây chết mục nên được gọi là Deadwood. Toàn vùng Black Hills lúc ấy thuộc quyền của bộ lạc Lakota theo thoả ước được ký kết năm 1868. Tuy nhiên, sau khi vùng này tìm thấy vàng thì thiên hạ ùn ùn đổ xô về khai thác. Người ta bảo nếu muốn biết một thị trấn tiêu biểu của thời đổ xô tìm vàng của dân Mỹ và cuộc Tây tiến ra sao thì hãy đến đây mà xem. Thị trấn này được xếp vào danh sách National Historic Landmark vào năm 1967 (có chỗ ghi là 1961). Muốn lưu lại tính cách xưa của thị trấn, vào năm 1989, cờ bạc được cho phép với sự giới hạn của tiền đặt cược, đưa nơi đây cùng với hai nơi khác là Nevada và Atlantic City trên nước Mỹ sự hợp pháp hóa cờ bạc.
Sau khi ghé vào Vistitor Center với rất nhiều tờ thông tin, quảng cáo, chúng tôi thả bộ về phía đường chính của thị trấn là đường Main. Đường lát gạch phẳng phiu, con đường này được vào danh sách lịch sử, nhà cửa hai bên phải được lưu giữ và bảo tồn. Con đường toàn là du khách. Các xe bus cập vào đều đều. Du khách trên xe đa số là cao niên, chớ còn trẻ thì họ đã tự lái xe đi rồi. Còn ngầu nữa thì lạng tới lạng lui bằng mô tô hạng nặng như loại Harley Davidson. Tôi nhận thấy là người già Mỹ họ thích đi chơi ghê, còn sức là còn đi, còn tiền là còn đi. Họ đúng là “sống viên mãn kiếp này” (theo kiểu của họ chớ không phải theo kiểu thiền sư Munindra). Chúng tôi tung tăng ghé vào tiệm này, đáp vào hàng kia, chia sẻ niềm vui với các du khách đầy nét hân hoan. Tôi có mua một cái nón màu cam để làm kỷ niệm. Dọc phố thỉnh thoảng có các bảng ghi chú lịch sử về nhà cửa tiệm tùng giúp du khách hiểu thêm dân tình. Dân tìm vàng mà tới nơi nào thì quán rượu, rạp hát, sòng bài, nhà thổ, tiệm hút kéo theo bùng phát. Nhìn lên các căn phố phía trên còn chưng các tượng mẫu cho thấy gái điếm hành nghề ra sao. Họ đứng ở các cửa sổ, ăn mặc hở hang để kiếm khách đi lại bên dưới đường.
Sau khi ghé vào quán ăn Wild Bill Steakhouse tại số 610 Main St và làm một bụng chúng tôi lại tiếp tục đi dạo. Thì quanh quẩn trên hai bên con phố vậy thôi. Thấy có nhà chưng bảng “Where Wild Bill was shot August 2nd, 1876”, tiệm khác thì “Site of capture of the assassin Jack McCall who shot Wild Bill Hickok August 2nd, 1976”, tôi bỡ ngỡ không biết ông Wild Bill này là nhân vật nào mà cái chết dữ dội của ông lại được ghi nhớ như vậy. Thậm chí, cái nhà hàng chúng tôi ăn lúc nãy cũng có một bức hoạ lớn treo trên tường vẽ cảnh ông ngồi trên bàn cờ bạc. Tới khi đi ngang qua tiệm Salon No 10 thì thấy một ông bước ra rổn rảng cho biết lúc 3 giờ sẽ có màn trình diễn miễn phí kể lại cái chết của Wild Bill. Thế là chúng tôi bước vào trong và khám phá đây là quán rựợu vừa là nhà bảo tàng, theo lời quảng cáo thì là điểm độc nhất vô nhị trên thế giới: một nhà bảo tàng nằm trong một tiệm rượu! Thấy quán thông với một sòng bạc. Quán trang hoàng các vật kỷ niệm của thị trấn Deadwood từ xưa, có cả tấm bia mộ cũ của Wild Bill, cái ghế của Bill ngồi khi tử nạn.
Sau đó ông hoạt náo viên mời trong đám khán giả, một bà, ba ông lên cho ông giao vai. Ngày 2 tháng 8 năm 1876, ngày định mệnh của Wild Bill, một nhân vật có máu mặt, một tay súng cừ khôi, từng là một cảnh sát trưởng (marshal) ở Abilene, Kansas, đã bị bắn vào lưng khi đang ngồi đánh bài. Ông hoạt náo viên đóng vai Bill, còn một anh chàng khác đóng vai McCall. Ông đóng vai Bill có một giọng nói đặc biệt, đầy hùng lực, không cần micro mà vẫn vang dội cả cái phòng lớn. Tôi phải ngạc nhiên và xúc động về âm lượng của ông. Vãn tuồng thì có vài người lên hỏi han thêm cho biết chuyện. Thấy trên bàn có đặt thùng cho người hảo tâm bỏ tiền thưởng.
Sau đó chúng tôi tà tà trở ra, thấy có nhà bảo tàng Adams Museum, nhóm vào xem, còn tôi đi loanh quanh dạo xem các toà nhà gần đó. Vào lại Visitor Center, vẩn vơ coi ngó các bảng trưng bày về lịch sử của Deadwood. Rồi tiện lục cuốn điện thoại niên giám, ơ hờ giở ra kiếm coi có ai đồng hương ở xứ này không, thấy có ba nguời họ Nguyen ở Rapid City.
Khi đám người đi ra khỏi bảo tàng Adams Museum thì rủ đi viếng mộ của Wild Bill ở nghĩa trang Mt Moriah; do thấy có một cái tour gọi là Boot Hill Tour giá 9 đô một người và thiên hạ tụ tập đi cũng rộn rịp. Vì chúng tôi có xe nên thay vì tham gia tour thì chúng tôi lái lên ấy, theo bản đồ và bảng chỉ dẫn mà khi đi vào thị trấn tôi có thấy gắn trên cột dọc đường đi. Theo tôi thấy thì thị trấn nhỏ quá, không có gì xem nên họ bày ra thêm cái tour này. Chớ lên ngó cái mộ thôi thì có gì mà phải làm thành cái tour đi xem. Đúng là thiên hạ bày đủ trò để kiếm tiền!
Nghĩa trang nằm trên sườn đồi, nhìn xuống là downtown Deadwood. Bên cạnh mộ ông Bill là mộ của bà Martha Canary có biệt danh là Calamity Jane. Bà này khi chết đã yêu cầu được chôn kế ông, (trong khi ông sáu tháng trước khi chết đã kết hôn với một bà khác – không hiểu bà vợ chính thức này hành trạng ra sao). Martha cũng là một nhân vật nữ lừng lẫy. Cha mẹ bà mang 6 con về miền Tây lập nghiệp, nhưng năm sau mẹ mất, năm kế thì cha mất, bà phải gánh vác nuôi đàn em dại ở tuổi 16. Bà bươn chải làm đủ nghề để sống sót: rửa chén, nấu ăn, bồi bàn, đánh xe trâu, hướng đạo, chiến đấu với thổ dân, làm vũ nữ và làm điếm. Bà tướng tá bậm trợn, ăn mặc như đàn ông. Cả hai được Hollywood chiếu cố với hàng chục cuốn phim rồi đó chớ. Vậy mà tôi chưa hề có dịp coi phim nào nói về cặp này. Thiệt là thiếu sót!
Đúng ra vô cổng là 1 đô mỗi người, nhưng chiều rồi nên không thấy ai lấy tiền. Thấy có một xe bus đang đậu đàng đó là biết chỗ rồi, khỏi phải đi ngó kiếm từng bia mộ. Khi xe này vừa đi thì cái xe bus của Boot Hill Tour tới đậu. Để ý thấy nhiều người ngồi lại trên xe, chỉ có một số ít đi ra khỏi xe. Tôi đoán có lẽ nhiều nguời cũng e ngại, không dám la cà thăm viếng mộ phần. Nhưng nếu vậy thì đi tour làm gì …! Dưới bia mộ ngoài hoa ra, thấy có đặt nhiều vật lặt vặt, có thể kể như sỏi, đá, vỏ đạn, kẹo, thú nhồi bông, lá bài, vòng thun đeo cổ tay, các hộp giống cỡ như hộp dầu cù là, ba chai nhỏ cỡ chai rượu bỏ túi của dân ghiền….Theo tôi đoán thì vì ông này chết do bị bắn nên nguời ta tin là ông linh thiêng, có khả năng phù trợ gì đó, nên các vật để đó sẽ đuợc mang về nhà làm bùa, lấy khước cho họ. Tôi đoán vậy thôi, chờ nghiên cứu thêm coi tín ngưỡng người Mỹ như thế nào.
Sau đó chúng tôi ra xe, trở về chúng tôi có ghé thị trấn Lead, nhưng đảo quanh vài con đường thấy vắng vẻ, tiệm tùng gì muốn đóng cửa nghỉ, chiều quá rồi mà, nên chúng tôi chạy về luôn.
|