Mạn phép gởi cái thư của cô Smile về tin tức của bé Tuyết :
Mon, 20 Dec 2004 08:40:01 +0700
Trưa nay lúc ở chổ đám cưới của bạn em, thì nghe tin bé Tuyết. Em bàng hoàng lẫn hối hận. Phải em chịu đi tối qua, hoặc sáng nay thì đã được gặp bé bà đem niềm vui của 2 anh đến cho bé rồi. Giận mình, thương bé, em ngậm ngùi khóc. Không dám nói với mọi người vì đây cũng là ngày vui của bạn em, đành bấm bụng chờ tiệc tàn, mà ruột gan như lửa đốt.
Trưa về, em chạy quanh mượn cái máy chụp hình, mua phim các thứ, rồi đi rút tiền, nửa đường thì lủng lốp xe. Đã vội rồi mà trời còn hại nữa! Đoạn đường đến nhà bé sao hôm nay dài quá. Vừa đi, vừa khóc, che đôi mắt ướt dưới cái kính râm.
Đến nhà bé, vắng hoe, chỉ có mẹ, dì, và chị gái. Bé nằm đó, gương mặt thanh thản như đang ngủ. Bé không ngóc đầu dậy "chào cô" như những lần trước nữa. Trao phong thư của 2 anh cho chị Nhung xong, em lại bên bé, cầm bàn tay bé, bàn tay lạnh quá, không ấm áp. Mọi khi đến thăm bé, em thường cầm đôi bàn tay gầy guộc sờ nắn, vuốt ve. Bé rất thích. Nhưng thứ tư vừa rồi đến thăm, bé không cho cầm tay nữa, vì đau! Giờ đây, đang cầm tay bé, bàn tay căng to, trắng nhợt. Bé không giựt tay lui, không đau đớn, mà nằm thản nhiên. Em lẩm bẩm lời xin lỗi với bé, xin lỗi vì cô H đã đến muộn. Bé cũng nằm im, không trả lời. Chợt nhớ đến nhiệm vụ, em xin phép chi Nhung chụp hình cho bé. Nhưng bàn tay run quá, vì là lần đầu tiên chụp hình cho một người không còn thở nữa.
Có một điều hết sức kì lạ. Bên cạnh bé, có 1 con bướm màu nâu, đậu trên gối. Nếu 2 anh nhìn kỹ mấy cái hình em chụp, sẽ thấy bên trái, trên gối có một con bướm đó. Mẹ bé nói nó ở hoài bên bé từ lúc 2 giờ khuya hôm qua đến giờ.
Đến 4 giờ chiều, một chiếc xe lam đến. Mẹ bé nói đưa bé về bên nhà bà ngoại, cách đó 8 cây số. Ở đó, 2 chị em bé đã được mẹ và ông bà ngoại nuôi lớn cho đến khi nhà bé được xây cách đây 2 năm. Ở đó có nhiều bà con lo cho bé, chớ ở nhà bé hổng có người lo. Chị Nhung hầu như không biết phải xoay xở làm sao. MÀ bé Trinh chị của Tuyết cũng còn dại lắm.
Em chở bé Trinh, chạy theo chiếc xe đó đến nhà Ngoại bé. Ở đó đã chuẩn bị sẵn cái giường tre. Nhà Ngoại bé còn thê thảm hơn cả căn nhà của vợ chồng người điên ở Quảng Nam nữa.Người ta đưa bé vào đó. Một vài người lo hương đèn, bàn thờ. Khoảng 10 phút sau thì có một vài người đến đọc kinh cho bé, ai đến đó cũng đọc, kể cả mấy em bé chỉ 4, 5 tuổi.
Lạ thay, con bướm vẫn bám vào cái gối, theo bé đến tận đây. Lúc này, nó đã đậu bám vào má phải của bé. Sờ vào thì nó chỉ nhích nhẹ qua một bên chớ không bay. Có phải hương hồn của bé gửi vào con bướm đó.
Hai anh ơi, sáng mai đến cơ quan em viết tiếp. Máy của em hư rồi chưa sửa xong nên không online được. Em đang ngồi ở dịch vụ bác nháo quá, không tập trung để viết được. Đến lúc yên tĩnh một tí thì đã đến giờ dịch vụ họ đóng cửa, mà em cũng phải về kẻo khuya, Mai em đến cơ quan sớm để viết tiếp. Miệng em đắng ngắt. Lúc nãy về chỉ kịp ăn gói mì tôm rồi đi rửa hình và vào dịch vụ đây.
Sáng 20/12/04.
Ba bé bỏ mấy mẹ con đi từ nhỏ, bé lớn lên trong vòng tay ấm áp của bà. Trong 2 chị em, bé thông minh, ham học, nhanh nhẹn và sâu sắc hơn chị gái, nhưng số mệnh ngán ngủi quá. Khi nhìn thấy cái xác bất động của cháu, bà khóc vật vả. Cái ông mà chị Nhung nói là ba nuôi của 2 đứa, ông chạy lăng xăng lo lắng như con gái ruột ông vậy. Mấy anh, mấy em bên Hội Khuyết tật cũng đến thăm, kẻ chống nạng, người ngồi xe lăn, có người phải bồng họ vào để nhìn mặt bé. Ai cũng khóc. Trời đã tối, em đến chào bé và nhìn bé một lần cuối trước khi về. Hai mắt bé nhắm, nhưng vẫn còn đọng lại ngấn nước trên hàng mi. Em biết bé không muốn chết, không muốn....Con bướm nâu vẫn nằm đó...
Mấy người lớn nói là 2 giờ chiều hôm sau liệm, rồi 3 giờ đưa đi luôn. Nếu để lâu hơn sẽ không có ai lo, vì xóm đạo đó người ta phải lo cho ngày lễ lớn của đạo công giáo. Bên Phật giáo, phải sau lể nhập liệm và thành phục thì mới
được đi viếng. Khoảng thời gian từ khi liệm đến khi đưa có 1 tiếng làm sao đủ để bạn bè và người thân đến viếng bé. Em hỏi người lớn, họ nói là chưa liệm vẫn có thể đi viếng được, nên em đã lấy danh nghĩa "các cô chú, anh chị từ trang báo điện tử Phụ Nữ Việt" đặt một vòng toàn hoa hồng trắng (bé rất thích hoa, những ngày nằm trên giường bệnh, lúc nào bên bé cũng có hoa), để viếng bé. Vậy có được không? Sáng nay người ta đưa hoa đến.
Chiều nay em xin nghỉ làm việc, để đưa bé đến nơi an nghỉ cuối cùng. Nơi bé nằm là khu nghĩa trang trên núi, ngay trước nhà bà ngoại bé.
Hôm qua em ngủ chập chờn, cứ nhắm mắt là khuôn mặt bé trong mấy tấm hình đó lại hiện ra. ...
P.S: có một vài tấm hình của bé Tuyết vẫn còn ở đây , nếu ai muốn xem thì xin vào :
http://photobucket.com/a...6/Vinatexdn/Be%20Tuyet/
Album: Be Tuyet
password: betuyet