Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

3 Pages123>
2004 - Bé Tuyết (Đà nẵng)
Smile
#1 Posted : Sunday, December 5, 2004 4:00:00 PM(UTC)
Smile

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 30
Points: 0

Bỗng dưng nghe có người buồn sự đời, chán sự tình chưa tối đã leo lên giường đi ngủ, dzui quá (có đồng minh hổng dzui sao được)..ha ha…Ai biểu, trời ưu ái ban cho niềm vui thì chê ỏng chê eo, hổng chịu nhận, ổng ghét ổng lấy lại hết, giờ ngồi ôm một khối u sầu (giống tôi quá dzậy…).hề hề…đang rầu thúi ruột hổng biết phải làm sao, kí đi chọc thiên hạ chửi chơi, đỡ buồn!

Suốt một tuần qua, tôi bị rơi vào trạng thái u uất, trầm cảm. Tinh thần hỗn loạn đến tột bậc. Lúc nào cũng hốt hoảng, hoảng hốt…Tôi thấy mình quá trơ trọi, lạc lõng giữa thế gian này. Có lúc, tôi hiền lành, bao dung ngay cả với kẻ đang kề dao vào cổ mình, nhưng có lúc tôi lại sẵn sàng nổ tung với bất kì kẻ nào lại gần. ông Sếp của tôi đã xui xẻo nên bị tôi cho văng mãnh. Ổng nhìn tôi ngạc nhiên nhiều hơn là tức tối. Giờ chắc là tôi có tên trong sổ thù vặt cuả ổng rùi.

Bất chợt nghĩ đến em, tôi muốn đến thăm em cho bằng được, mặc dù trời đã tối. Rà điện thoại một vòng để kiếm người đồng hành, không ai nhận lời đi cùng cả. Chiều chủ nhật đẹp trời, không mưa, se se lạnh, rất đẹp cho những cuộc dạo chơi, chẳng ai dại chi theo tôi hít bụi, lội mấy cái ổ voi ổ gà ,đến cái vùng hẻo lánh đó để thăm một người sắp chết. Tôi quyết định đi một mình. Tôi tin chắc, đến đó, tôi có thể thoát khỏi cái trạng thái mất thăng bằng đáng sợ này. Thói người ta sao tôi hổng biết, chớ cái thói của tôi tôi biết rõ lắm. Hễ tôi có đang buồn cách mấy, mà gặp người đang khổ là tôi quên mình ngay. Mãi lo nghĩ chuyện của họ, tôi quên khuấy đi mất cái chuyện của mình.

Đường đến nhà em hai bên toàn cây với bụi rậm, tôi sợ ma muốn chết. Lại thêm trời mưa cả tuần qua làm cho con đường càng thêm gồ ghề, méo mó, sình lầy. Cắm đầu cắm cổ chạy, lúc đến khúc quẹo vào hẻm nhà em, tôi ngước mặt lên thì một bóng đen đập ngay vào mắt. Chân tay rụng rời, bủn rủn, tôi sém thả xe. KHi mắt đã quen dần với bóng tối của con hẻm, tôi mới nhận ra nó là một cây chuối. Tôi cắm đầu bươn tiếp, mặc kệ bùn sình lầy, không còn hơi sức đâu mà tránh, miễn là nhanh đến nhà em.

Đúng 3 tuần rồi, hôm nay tôi mới đến thăm em được. Chỉ có 2 chị em ở nhà. Má em vừa đi mua bó bông về thay bàn thờ Đức Mẹ. Vừa bước chân vào nhà, tôi ngớ người ra. Em thay đổi nhiều quá! Tôi đứng như chôn chân. Em nằm đó, chăn đắp ngang ngực, khuôn mặt em căng tròn, hai mắt nhắm nghiền. Đôi bờ vai mỏng manh chỉ da bọc xương ngày nào, nay nở to căng phồng, to hơn cả vai của tôi. Gương mặt xanh như tàu lá. Nhanh vậy sao? Cái chân đã sưng lên đến mặt rồi.

Vẫn nhắm mắt, em cất tiếng chào yếu ớt: “Chào chị H, bữa nay chị được nghỉ hả” (khi cô, khi chị, vậy đó), rồi kêu chị gái rót nước mời “chị H”. Tôi ngồi im lặng, ngắm nhìn gương mặt em, xót xa. Chân mày, mắt, mũi, vành môi, nét nào cũng đẹp, nhưng xanh xao nhợt nhạt quá. Thấy tôi im lặng, em hé môi hớp một ngụm không khí, thều thào: “Mỗi lần chích thuốc xong là 2 mắt em cứ bị nhắm lại, thuốc nó làm em nhắm mắt, chớ hông phải em ngủ đâu, em vẫn nghe được. Chị H cứ nói chuyện đi, em nghe”. Tôi hông dám nói, vì sợ em lại trả lời, khó nhọc quá. Em hỏi tôi có khoẻ không, cả bác Hưng và cái chú gửi Mẹ La Vang cho em nữa. Tôi nói mọi người vẫn khoẻ và vẫn thường hỏi thăm bé Tuyết, rồi kể đủ thứ chuyện cho em nghe. Bé Trinh chị của em cho biết mấy ngày hôm nay em bị đau họng và miệng bị lở, nên không chịu ăn cơm. Tôi đưa mắt nhìn quanh, không thấy chú gấu bông và búp bê đâu cả. Chị bé nói là dạo này bé đau quá, không có nhúc nhích được, nên không chơi gì được cả. Tuyết cố sức thanh minh “Trời mưa quá, nhà em bị thấm nước, em sợ hư, nên nói mẹ đem ra tiệm giặt, rồi bỏ trong bao cất rồi”.

Trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường, tôi thấy một rổ nhựa đựng đủ thứ bánh kẹo, một gói me, dừa ép khô, bò rim, mấy quả ổi. Tôi ngạc nhiên hỏi: “Mẹ đi bán bánh kẹo lại rồi à”? Em hiểu tôi định hỏi gì, nên mỉm cười “Mấy thứ đó của con đó”. Thì ra mấy hôm nay em thèm ăn đủ thứ, ăn hàng…ăn vặt…cái tật của con gái tuổi me dầm đó mà. Em thèm ốc, chè, măng cụt, me, xoài, cốc, ổi, bắp bung, cá nướng, mực nướng, rồi cả lẩu và thịt bò nhúng nữa. Hễ em thích ăn món chi là mẹ mua cho em ăn đến lúc ớn thì thôi. Hôm nay thì em thèm sầu riêng, bơ, nhưng mùa này làm gì có sầu riêng và bơ mà mua….

Một lúc, em lại lên cơn đau. Cơn đau dữ dội hơn những cơn đau tôi đã gặp. Tôi loay hoay muốn giúp em, nhưng làm cách nào em cũng kêu đau hết. Bất lực, tôi ra cửa ngóng mẹ em về. Mẹ em cũng không có cách nào hay hơn. Thì ra cái chân trái còn lại bấy lâu nay nằm gập vào, giờ sưng to, không duỗi ra được nữa. Vì không cử động được nên máu ứ lại, không lưu thông, làm em đau. Trước đây, em vẫn thường mắc cỡ, không muốn cho tôi xem chân. Giờ đau quá em không còn biết dị nữa, vừa kêu la, vừa đưa tay hất tung cái chăn đang đắp, một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt: khúc chân cụt ngắn ngủn, sưng phình to, căng phồng như quả bóng, láng kít. Cái chân phải còn lại cũng sưng to, nằm bất động. Còn cái chổ đó, …tôi không dám nghĩ nữa…Cắn vành môi để khỏi bật ra tiếng khóc, tôi quay mặt đi.

Cơn đau không dứt, em và mẹ quyết định chích thuốc sớm hơn. Mẹ bẻ đầu ống thuốc, còn em tự tay bơm thuốc vào xy lanh (em nói mẹ bơm không hết, phí thuốc lắm) rồi đưa cho mẹ chích. Căn bệnh của cô con gái biến một bà mẹ buôn gánh bán bưng trở thành người chích thuốc sành điệu không thua chi một người y tá lành nghề. Mỗi lần hết thuốc, muốn mua thuốc thêm, mẹ em phải làm “đơn xin xác nhận con tôi vẫn còn sống” để được phường xác nhận, người ta mới bán thuốc, vì đó là morphin!

Đã 9 giờ tối, tôi định ra về thì một điều kì lạ nữa lại đến. Tiếng xe đổ xịch trước cửa, một người đàn ông tay xách một túi ni lông có 3 ổ bánh mì, tay kia cầm 2 hộp thit heo đóng hộp, ào vào nhà “Con đã ăn cơm chưa?” Em chào lí nhí tôi nghe không rõ, nhưng tiếng người đàn ông thì rất dỏng dạt: “Ba chạy khắp nơi tìm sầu riêng cho con nhưng không có, ba dặn mấy ông chạy xe Sài Gòn nhưng mấy ổng nói hết mùa rròi, kiếm đâu ra. Tí nữa con ráng ăn bánh mì với thịt hộp rồi ngủ nghe con”. Tôi sửng sốt hết nhìn người đàn ông, nhìn em rồi quay sang nhìn chị Nhung. Không nghi ngờ gì nữa, đây đích thị là người cha đã bỏ đi theo vợ bé từ khi em còn rất nhỏ. Nay em bệnh nặng chắc mẹ em nhắn ông về thăm con. Nhìn ông có vẻ rất thương và lo lắng cho bé Tuyết, và em cũng vậy. Như đoán được suy nghĩ của tôi, chị Nhung thì thầm: Ổng không có con gái, nên thấy bé Tuyết rồi thương như con ruột. Không có ổng 2 chị em bé Tuyết chết từ khi nhỏ rồi”. Tôi không cần biết, cũng không muốn biết ông ta là gì của tụi nhỏ, có phải là cha ruột hay không, mà tôi chỉ biết một điều, một sự thật trước mắt: bé Tuyết kêu ông là “ba”, ông kêu bé Tuyết là “con”, và rất thương yêu lo lắng cho bé. Tôi chỉ cần biết vậy, hắt ra tiếng thở nặng nhọc nén lại từ nãy đến giờ, tôi đứng lên chào mọi người, cũng gần 9 rưỡi rồi. Bé Tuyết nằng nặc đòi mẹ đưa chị H ra khỏi xóm, kẻo chị H sợ ma. Xấu hổ quá, nhưng mà nhớ lại cây chuối lúc nãy, tôi sợ thiệt. Bên nhà bên kia, một cô gái cũng đang nhùng nhằn chàng trai để đưa cô ra khỏi xóm, tôi phì cười, vói sang: “Tui cũng đi ra, chị đi với tui nè”. Nói rồi tôi nổ máy, chạy đi. Có tiếng xe đuổi theo phía sau. Tôi cười thầm “Mình khôn thí mồ, te te chạy trước thành ra có người đưa mình”. Tôi rất sợ chạy sau cùng, vì lúc nào cũng sợ có một kẻ vô hình nào đó phía sau lưng mình.

Ánh đèn thành phố đã hiện dần lên… Về đến phố, tôi chạy xe vòng vòng tìm cái gì đó lót bụng, đói quá rồi.

Hết tối chủ nhật.

Chín Út
#2 Posted : Monday, December 6, 2004 7:48:50 AM(UTC)
Chín Út

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 693
Points: 0

Cám ơn Smile đã cho biết tin tức về bé Tuyết, thật là xúc động. Nguyên xin cho bé Tuyết và cả Smile nhiều an lành.

9U
Tonka
#3 Posted : Monday, December 6, 2004 8:22:50 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Cám ơn Smile đã vẫn thường ghé thăm em Tuyết và cho mọi người biết tin.
Xin góp lời cầu nguyện với anh 9 chúc cho em được nhiều ơn lành đến trong tâm hồn.
Nhanai
#4 Posted : Monday, December 6, 2004 1:42:17 PM(UTC)
Nhanai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 400
Points: 84
Location: some where out there

Was thanked: 9 time(s) in 9 post(s)

Không biết nói gì hơn........Nguyện cầu Mẹ La Vang luôn ở bên cạnh em trong những lúc đau đớn nhất....!!!

Cảm ơn Smile thật nhiều, đã lặn lội đường xa đến thăm em Tuyết. Ngòai đó tháng 11 còn mưa không? nếu còn...đường đi vòng vèo , quanh co....lên, xuống dốc...đất đỏ (hay đất cát , đất sét?) cũng đủ trơn trợt , không kể ổ gà..... ban đêm tối trời....hai bên đường cây nhiều....không sợ ma chết cũng sợ ma sống...!!!

Lần sau đi...nhớ bỏ theo chai sịt muỗi nhen (hông thì gói muối ớt giã thiệt cay) Shocked....để phòng thân (lỡ gặp ma sống nhảy ra)......còn lỡ gặp ma chết thiệt thì.......nói vầy nè : đi chỗ khác chơi nhen , xớ rớ...tui kêu dân phòng đến bắt giờ...cho cải tạo mút mùa hết đầu thai nghen...hihihihi.j/k....ShockedTongueBig Smile j/k.....bảo đảm an toàn á...Big Smile j/k.


NA
Smile
#5 Posted : Monday, December 6, 2004 4:39:56 PM(UTC)
Smile

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 30
Points: 0

Cảm ơn anh Chín, chị Tonka và chị Nhân Ái.
Thỉnh thoảng em vẫn muốn đến thăm Tuyết, nhưng đôi khi thời gian, thời tiết...nó làm em lên cơn nhác. Tự nhiên thấy giữa mình và em T có một cái gì đó vô hình, cứ níu kéo em đến đó. Không nghĩ đến thì thôi, đã nghĩ đến rồi thì phải đi cho bằng được. Hôm qua cũng là một ngày như vậy.

quote:
Ngòai đó tháng 11 còn mưa không? nếu còn...đường đi vòng vèo , quanh co....lên, xuống dốc...đất đỏ (hay đất cát , đất sét?) cũng đủ trơn trợt , không kể ổ gà..... ban đêm tối trời....hai bên đường cây nhiều....không sợ ma chết cũng sợ ma sống...!!!
Lần sau đi...nhớ bỏ theo chai sịt muỗi nhen (hông thì gói muối ớt giã thiệt cay) ....để phòng thân (lỡ gặp ma sống nhảy ra)......còn lỡ gặp ma chết thiệt thì.......nói vầy nè : đi chỗ khác chơi nhen , xớ rớ...tui kêu dân phòng đến bắt giờ...cho cải tạo mút mùa hết đầu thai nghen...hihihihi.j/k....


Hihi..công nhận NA hiểu Smile ghê vậy đó Smile, nói cho cùng thì ma sống vẫn đáng sợ hơn ma chết. Cảm ơn NA đã bày kế chống ma sống nha. Còn ma chết...hihi...nói vậy chắc hổng xong đâu, nó nghe dân phòng kí nó uýnh chết.... có lẻ phải nói là Diêm Vương mới cho mở một quán nhậu có nhìu tiếp dziên lắm, lại đó chơi đi, chắc nó đi liền....Smile
Tháng 11 ở ĐN vẫn còn mưa, năm nay mùa mưa đến trễ. Vừa rồi do ảnh hưởng bảo số 4, trời mưa dầm dề 3 tuần liền, ở đó lại gần cánh đồng nên dể tạo ra sình lầy, đường đất hư hỏng nhiều. Nhưng 3 ngày vừa rồi trời không mưa, có chút nắng nên đường ráo hơn, chỉ còn mấy cái vũng sình thôi.
Thưc ra có một con đường khác dể đi hơn, nhưng Smile toàn đi buổi tối, lại có tính sợ ma nên không dám mạo hiểm, sợ bị lạc thì có nước ngồi khóc huhu...Khi nào đi ban ngày sáng sủa sẻ tìm con đường đó.
Nhanai
#6 Posted : Tuesday, December 7, 2004 1:17:37 PM(UTC)
Nhanai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 400
Points: 84
Location: some where out there

Was thanked: 9 time(s) in 9 post(s)
quote:
Gởi bởi Smile

Hihi..công nhận NA hiểu Smile ghê vậy đó Smile, nói cho cùng thì ma sống vẫn đáng sợ hơn ma chết. Cảm ơn NA đã bày kế chống ma sống nha. Còn ma chết...hihi...nói vậy chắc hổng xong đâu, nó nghe dân phòng kí nó uýnh chết.... có lẻ phải nói là Diêm Vương mới cho mở một quán nhậu có nhìu tiếp dziên lắm, lại đó chơi đi, chắc nó đi liền....Smile




hihihihi.....Smile ơiii...thật ra....ma chết mà thấy người sống như Smile (hoặc NA) là nó té bật ngửa run lẩy bẩy van xin như vầy nè :"...dzạ ....dzạ... "bà" làm ơn tha cho con......!!!..."...hihihihih..j/k . Smile không cần hù dọa nó , nó cũng chạy có cờ á....!!!!...hihihihi..Big Smile


NA
Smile
#7 Posted : Tuesday, December 7, 2004 10:25:59 PM(UTC)
Smile

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 30
Points: 0

SmileSmileTongue
Anh Ba
#8 Posted : Wednesday, December 8, 2004 1:48:48 AM(UTC)
Anh Ba

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 953
Points: 0

Cám ơn cô Smile đã đến thăm bé Tuyết hàng tuần. Nhiều khi công việc bộn bề và ở xa quá nên khó lòng theo dõi được tình hình của em, thôi thì mọi việc nhờ cô. Dầu sao thì cũng là duyên nợ của chúng ta và em, gặp nhau qua cái sợi dây Phước Thiện rồi cảm mến em như một đứa con tinh thần. Nếu tuần sau cô có đến thăm em nữa nhờ cô in cái thư này của tôi gởi đến em và đọc cho em nghe. Coi như một món quà tinh thần của tôi dành cho em. Nhờ cô nhắn với chị Nhung là trong tuần tới, người nhà của chị Vi Hoàng sẽ đến thăm em và giúp đỡ gia đình phần nào. Cám ơn cô .

Tuyết , con.
Đầu thư cho bác gởi lời thăm hỏi đến con và gia đình cùng lời chúc sức khoẻ đến con, mong con luôn vui và cố gắng mọi trong việc để không phụ lòng cô, chú luôn lo lắng và cầu nguyện cho con hàng ngày.
Mấy hôm trước bác có nghe giọng nói của con qua chiếc điện thoại của cô H, nhưng trong giờ làm việc nên bác cháu mình nói được ít quá, chỉ gởi lời thăm hỏi bình thường rồi thôi. Hơn nữa bác luôn là người vụng về trong việc biểu lộ tình cảm của mình bằng ngôn ngữ với người khác nên chỉ cười cười , con không nên lấy đó làm phiền.Nhưng những gì con nói, con muốn nói bác đều biết, đều nhớ.
Bác còn nhớ lần đầu khi đến thăm con, ngồi bệt dưới đất, con khẽ nói cùng mẹ vào lấy ghế, lấy quạt ra cho bác ngồi cho mát, dầu lúc ấy chắc con cũng chưa hiểu rõ cái mục đích của bác đến thăm con. Đơn thuần đó là cái ý cái tứ của các cô gái được hưởng một nền học vấn nhất định, sự khôn khéo mà mấy chú con trai không bao giờ có được. Như con trai bác, anh ấy cũng trạc bằng tuổi của con mà khờ và vô tâm quá, đôi khi làm cho bác phiền lòng rất nhiều. Bác kể cho con nghe về anh con nhé, vì có lần con muốn biết mà. Không như con, anh ấy chẳng có một chút ý tứ nào hết, mỗi tối bác đi làm về phải lo dọn dẹp đồ đạc anh ấy vứt lung tung trong nhà, trong phòng, ly tách vất bừa bãi lắm, bác phải vừa đi rửa ly vừa càm ràm, những lần như vậy anh ta len lén rút lui qua nhà bà Ngoại . Những lúc ấy bác ước ao có được một đứa con gái biết quan tâm đến mọi người mình như con. Rồi buồn. Người ta thường nói mà bác cũng thấy rằng dường như con gái thương ba mình hơn con trai, không biết có đúng không chứ theo bác nghĩ, những việc nho nhỏ trong nhà nếu vào tay các cô gái thì thường gọn gàng nhăn nắp hơn. Lại thêm con gái thường quấn quít bên cha mình hơn, thường hay trò chuyện cùng cha mình nếu người cha cũng quan tâm đến con mình như vậy. Anh con thì không phải là không biết thương cha mình, vì có những đêm bác thức khuya, bác thường thức khuya lắm, rồi ngã mình lên chiếc võng xếp nơi phòng khách, trong khi lim dim mơ màng, anh con từ phòng riêng bước xuống, rón rén đến lấy chiếc mền đắp khẽ lên người bác rồi im lặng đi xuống nhà sau. Những lúc ấy bác biết, nhưng bác cứ im lặng, bác im lặng thưởng thức sự ngọt ngào đó thay vì phải thốt lên lời cám ơn. Việc trò chuyện của hai người đàn ông, bác cho rằng anh con đã là người đàn ông nhỏ tuối rồi, là một điều khó khăn vì anh ấy thường hay qua nhà các dì để nói, để tâm sự chứ ít khi nói chuyện trực tiếp nói với bác lắm.
Anh con thích chơi games và coi phim hoạt hình nhưng khi đi mướn phim về coi anh luôn mướn vài cuốn phim hình sự của Mỹ về, cứ thấy bác nằm nghĩ ngơi trên chiếc võng là anh ấy mở cuốn phim ấy ra rồi lẳng lặng đi ra ngoài. Anh ấy biết bác thích những loại phim đó và dù cho có coi rồi bác cũng ráng im lặng nằm xem, đôi khi ngủ quên trên chiếc võng hạnh phúc ấy.
Những điều bác kể cho con nghe, con hiểu nhằm nói lên một việc là nếu mình chịu quan tâm đến người khác, chịu đặt mình vào cái suy nghĩ và ý thích của người thân của mình, mình sẽ cảm thấy một hạnh phúc không lời, khó diễn tả được và cho đi bao nhiêu tức là con đã nhận lại được từng ấy . Như đến bây giờ khi viết thư này cho con, bác chợt nghĩ đến những thắc mắc của con về một người xa lạ, thí dụ như bác H bao nhiêu tuổi, bác đang làm gì, bác có bao nhiêu người con , vợ bác ấy làm gì … rồi khi biết ra sự thật, con đã buột miệng kêu lên, thế ai nấu cơm cho bác ấy ăn ?.Chỉ nghe một câu nói đó được thốt ra từ miệng của con, bác thật sự xúc động biết chừng nào. Bác luôn là người mạnh mẽ trong những việc lớn lao nhưng lại luôn yếu đuối trước những cái nho nhỏ, tưởng chừng như là vô nghĩa như vậy . Sao con lại liên tưởng ngay đến một cái chuyện bình thường như vậy nhĩ, so với lứa tuổi của con? Vì con là con gái, luôn cóp nhặt trong đầu những suy nghĩ bình thường, giản dị ư ?. Ừ, chỉ nội một câu nói ấy thôi, bác nghĩ rằng con là một cô gái tốt bụng. Và cái công của bác khi cố chọn cho con một con gấu bông thật to, thật đẹp là không uổng rồi, vì bác cũng đoán con luôn thích một con gấu bông như thế, đúng không ?. Nhớ về bác, hãy ôm chặt con gấu ấy vào lòng và đừng để nó buồn nhé con…
Như vậy là hôm nay bác trò chuyện cùng con nhiều rồi, nhiều hơn khi nói trong điện thoại vì khi nói qua điện thoại, bác sợ mình yếu lòng trước mặt con một lần nữa.
Bác sẽ luôn cầu nguyện cho con và Tết này, nếu không có dịp về Đà Nẵng thăm con, bác sẽ nhờ cô H mang tiền lì xì về cho con, mừng con thêm một tuổi nữa . Nếu thấy tiện, con đọc và nhờ cô H viết giùm rồi gởi cho vào đây cho bác. Muốn viết gì cũng được, bác hứa sẽ hồi âm cho con tất cả và trả lời tất cả các câu hỏi con đặt ra.
Chúc con luôn vui vẻ.
Bác H.
Anh Ba
#9 Posted : Wednesday, December 8, 2004 2:29:59 AM(UTC)
Anh Ba

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 953
Points: 0

Để luôn nhớ về con...

Vũ Thị Thiên Thư
#10 Posted : Wednesday, December 8, 2004 2:31:01 AM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
Anh Ba
Đọc bức thư làm chị cảm động, bâng khuâng...

Cha con , tình sâu nghiã nặng , nhưng trong cái xả hội khép kín đông phương, trói người nam trong những khuôn khổ...như biểu lộ tình cảm là yếu đuối , con trai không được khóc...những điều nầy khó thay đổi...
Hành động cuả con trai em biểu lộ kín đáo tình cảm. Sự khác nhau trong phương cách biểu lộ thôi, con gái có những lo lắng chăm sóc nhỏ nhoi, do bản chất. Con trai thì chăm sóc những chuyện bên ngoài...
Ba chị vẫn phàn nàn là con gái về thì Ba có cái ăn cái mặc...nhưng khi em trai chị về thì...Thật ra thì mối đứa con đều lo lắng, con trai lo cho Mẹ do bản tính che chở...Con gái gần cha do bản tính nương nhờ. Cha luôn bao che cho con gái , em ước ao có đứa con gái để được caí tình thân yêu nầy , nhưng đừng quên caí hạnh phúc trong tay...
Chuyện trong nhà, bếp núc là chuyện cuả phụ nữ do quan niệm từ xưa , dù lỗi thời...
Cuộc sống hiên nay , dù có cả hai vợ chồng , thì vẫn phải chia nhau công việc trong nhà , vì cả hai cùng đi làm như nhau, nhưng đặt thêm cái gánh nặng vaò tay người vợ có phải là bất công không.
Con Trai, dù sao thì cũng nên biết thu dọn nhà cửa, vì bằng chứng là em đang sống một mình , không vaò bếp thì ai làm...nhưng em nhớ là con trai chỉ một nửa tuổi đời cuả em thôi đó, đừng bắt con suy nghĩ như em thì nó già gấp đôi tuổi đời....
Chị mong em luôn an vui
Smile
#11 Posted : Sunday, December 12, 2004 3:54:01 AM(UTC)
Smile

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 30
Points: 0

Anh BA ui, chủ nhật tuần này em không đi thăm em Tuyết được vì em vừa làm tiểu phẫu ở mắt, vết thương mới không dám đi đường sợ bụi và nước mưa nhiễm trùng. Vài bữa nữa đi em sẽ in thư của anh đọc cho bé Tuyết nghe. Còn nói em viết lại thì em không chắc, còn tùy sức khoẻ của em nữa. Sẽ báo lại anh sau.
Smile
#12 Posted : Wednesday, December 15, 2004 4:47:59 AM(UTC)
Smile

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 30
Points: 0

Hôm nay SM đã đến thăm em Tuyết. Có in thư của anh Ba đem đến nhưng em gửi cho mẹ bé Tuyết, khi nào em khoẻ hơn một chút thì đọc cho em nghe. Hiện nay trình trạng của em ngày càng xấu đi. Cả người phù to, áo quần ở nhà không cái nào mặc vừa, phải xin người khác. Cái đầu và mặt cũng phù to, sờ vào mềm nhũn. Chính vì phù to đã chặn ông khí quản khiến em nghẹt thở. Khi SM đến thì bé Tuyết thở rất khó nhọc, và kêu cứu, nói "cô tìm cách gì đi cô, tìm cách gì cho người con xẹp xuống và bụng con hết đau. Cho con hết đau một ngày thôi cũng được để con được ăn một ngày cho thỏa thích". Nghe đau lòng quá. Hiện tại em hầu như không ăn được gì, mọi thứ đều cho vào máy say say nhuyễn, nhưng ăn vẫn không được. Ngày mai, mẹ của em phải đi mua 2 túi khí oxy để phòng khi cần cấp cứu.
Gia đình chị Nhung gửi lời cảm ơn đến chị Colaido đã gửi thiệp Giáng sinh đến động viên chia sẻ với em Tuyết. Cầu mong chị có đủ nghị lực vượt qua khó khăn mà chị đang phải đương đầu, chị nhé.
tla
#13 Posted : Wednesday, December 15, 2004 7:12:36 AM(UTC)
tla

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 53
Points: 0

Cám ơn Smile,

Xin cầu nguyện cho bé Tuyết đủ sức ... chịu đựng và vượt qua
Smile
#14 Posted : Wednesday, December 15, 2004 1:15:23 PM(UTC)
Smile

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 30
Points: 0

Cảm ơn anh/chị tla.
Chẳng biết em Tuyết còn chịu đựng đến bao giờ. SM chỉ cầu mong cho Tuyết đừng bị những cơn đau hành hạ nữa. Sức chịu đựng của Tuyết mãnh liệt lắm. Có nhiều lúc cơ quan bài tiết không hoạt động, Tuyết không thể tự bài tiết được, bụng căng phồng lên, Tuyết có thể chịu đau đến tím mặt tím môi để cho y tá giúp em thông. Hiện tại Tuyết vẫn tin là em sẽ khỏi. Khi SM mua quà đến cho em, mẹ em nói em không thể ăn được, nhưng em vẫn lạc quan "cô đừng buồn, vài bữa người xẹp xuống, hết đau là con ăn được hết".
Điều khiến SM đau lòng nhất là, tuy thân thể em đã bị tế bào ung thư hủy hoại gần như hoàn toàn, tuy người em nằm bất động, nhưng cái đầu của em quá sáng suốt, quá tỉnh táo.
Chúng ta hãy cùng cầu nguyện cho em Tuyết, cho chị Lái Đò, và cả những người không may mắn khác.
Anh Ba
#15 Posted : Thursday, December 16, 2004 2:27:10 AM(UTC)
Anh Ba

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 953
Points: 0

Cám ơn cô SM đã đến thăm em Tuyết thường xuyên.
Theo như cô kể thì bé Tuyết chắc khó mong qua khỏi, tình trạng của em như ngọn đèn treo trước gió và chúng ta cũng bất lực dù tấm lòng không thiếu. Nhiều AC bằng cách này hay cách khác cũng gởi về cho em những gì mình có thể làm được.
Dầu sao thì trang PNV cũng từng giúp đở cho em từ bấy lâu nay, từ một sự tình cờ mà chúng ta biết em ngay từ đầu qua một bài báo mà chị HC giới thiệu, nay trong những ngày cuối cùng của em, tôi đề nghị các ACE PNV một việc :
Trong những ngày này chắc em cảm thấy mình cô độc lắm, cái cảm giác thiếu vắng người quen thuộc khi nằm trên gường bệnh của em có lẻ tôi cũng như các AC đều hiểu rõ, vậy nên chăng chúng ta mỗi người một dòng chữ thăm hỏi, an ủi, động viên em bằng cách viết thư thăm hỏi em ở đây, nhờ cô SM in ra rồi đem đến đọc cho em nghe , dể em biết rằng còn có nhiều người quan tâm đến mình mà ráng ở lại ăn Tết cùng gia đình.
Tôi tin em sẽ vui và không cảm thấy cô độc. Các AC cho ý kiến. Mong tin.
Cô SM hứa giúp việc này nhé. Sắp tới còn nhờ nơi cô nhiều. Thành thật cám ơn cô lần nữa.
AB.
thanhnhan
#16 Posted : Thursday, December 16, 2004 2:59:56 AM(UTC)
thanhnhan

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 256
Points: 0

Kính chào các anh chị,
thanhnhan xin post lại các bài cũ của PNV forum (qua sự.. "sai khiến" của aB) , để tiện việc thông tin của bé Tuyết.

Cầu mong bé Tuyết có được nhiều niềm vui.
thanhnhan
#17 Posted : Thursday, December 16, 2004 3:02:24 AM(UTC)
thanhnhan

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 256
Points: 0

hc



Ngày tham gia: 03 May 2004
Bài gởi: 1604

Gởi: Sat Sep 18, 2004 4:15 am Tiêu đề: Mẹ ơi, con muốn đi học...



Các anh chị em,

Bài này đăng trên báo Thanh Niên hc đưa vào đây để xem mình có giúp được gì không nhân chuyến về ĐN của AB

Mẹ ơi, con muốn đi học...
Thứ Bảy ngày 18/09/2004, 00h19 GMT+7


Cháu Tuyết với chân trái đã bị phẫu thuật.

...Mỗi lúc rảnh rỗi việc nhà, Trần Thị Tuyết - học sinh lớp 10B5 Trường THPT Phạm Phú Thứ (Hòa Vang, TP Đà Nẵng) lại ngồi vào bàn học. Hôm nay, chân trái cô bé bỗng dưng đau nhức lạ thường, nhất là ở đầu gối. Chắc do cả ngày giúp ông ngoại làm việc nhà, cô bé 15 tuổi nghĩ thế.


Thế nhưng, sáng hôm sau em đã không thể nhấc nổi chân ra khỏi giường. Mẹ em, bà Trần Thị Nhung đành tạm nghỉ bán bánh kẹo tại Bến xe Đà Nẵng - nguồn thu nhập chính của gia đình dù chỉ có 10.000 - 15.000 đồng/ngày - để đưa con đi khám bệnh. Tại đây các bác sĩ chẩn đoán Tuyết bị viêm khớp, cho uống thuốc rồi về... Những ngày sau, bệnh tình không hề thuyên giảm, đầu gối Tuyết cứ sưng tấy lên, đỏ lừ, đau buốt. Đến lúc này, gia đình đưa em đến Bệnh viện Đa khoa Đà Nẵng sau khi đã vét sạch những đồng tiền cuối cùng và vay mượn hàng xóm. Nhưng đã quá trễ để có thể giữ lại đôi chân mảnh mai của cô bé xinh xắn này. Các bác sĩ đã tiến hành phẫu thuật tháo khớp gối chân trái để cứu lấy mạng sống cho Tuyết.

Tưởng vậy là xong, nào ngờ về nhà một thời gian, Tuyết lại kêu đau. Lại đến bệnh viện bắn phóng xạ và tiêm hóa chất. Chụp phim đến lần thứ 6, bác sĩ mới kết luận: Tuyết mắc chứng ung thư xương ! Những thứ quý giá nhất gia đình đã bán hết rồi - bà Nhung, mẹ của Tuyết nghẹn lời, bất lực nhìn con gái bị bào mòn từng giờ, từng phút bởi những cơn đau nhức bất thường. "Mẹ ơi, con muốn đi học dù chống nạng cũng được. Chắc bạn bè không cười khi thấy con chống nạng đâu mẹ nhỉ ? Con sẽ học thật giỏi để mẹ khỏi buồn..."- đêm đến, chỉ còn hai mẹ con trong căn nhà tạm bạn bè mới góp xây cho, Tuyết cứ líu lo đủ chuyện mà không hề biết rằng, mình đang mang trong người căn bệnh hiểm nghèo. Người mẹ khốn khó Trần Thị Nhung ở tổ 14, khối phố Đà Sơn, P.Hòa Khánh (Liên Chiểu) thầm cầu mong những tấm lòng hảo tâm của bạn đọc xa gần giúp cho cháu Tuyết toại nguyện ước mơ được cắp sách đến trường...

Hữu Trà

thanhnhan
#18 Posted : Thursday, December 16, 2004 3:12:12 AM(UTC)
thanhnhan

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 256
Points: 0

Anh Ba



Ngày tham gia: 29 May 2004
Bài gởi: 449
Đến từ: Giồng Ông Tố
Gởi: Thu Sep 23, 2004 6:03 pm Tiêu đề: Em không còn đi học được nửa rồi...



Vừa về đến Đà Nẳng ,việc đầu tiên là nhờ cô bạn nhỏ, NH , đi tìm dùm cái địa chỉ của em Tuyết .Khi nhận được tin báo đã tìm được nhà ,chúng tôi ,(tôi,chị Vi Hòang và cô NH ) lên đường đi ngay vào lúc 1 giờ trưa ngày thứ Năm,23 tháng 9.
Qua khỏi Ngã ba Huế,chúng tôi rẽ vào một con đường đất nhỏ,lởm chởm những đống đá ,nhiều chổ nước mưa khoét thành những con rãnh dài ngoằng.Khối phố Đà Sơn nghèo nàn,vài căn nhà gạch xây vội vả xen lẩn những nhà tranh cũ kỷ.
Nhà em Tuyết làmột căn nhà gạch vừa được bà con,bạn bè góp xây cho .Chị Nhung,mẹ em mở cửa đón chúng tôi vào.Em nằm đó,cái thân hình tiều tụy nằm ngay giữa nhà ,chiếc quạt máy trong góc phòng chạy vù vù không xua tan được cái nóng bức buổi trưa .Em cười chào chúng tôi .
Thú thật chúng tôi cũng không hình dung ra được đây là em Trần Thị Tuyết như bức hình in trên báo ,chụp cách đây chưa hơn một tháng.Giờ thì em không còn ngồi dậy được ,suốt ngày chỉ nằm đó,luôn miệng kêu đau ,đến nổi BS buộc phải chính cho em một ngày 3 mũi morphin,một lọai ma túy ,nhằm giúp em chống chọi được với cơn đau do chiềc chân bị cưa giờ đã sưng to ,gấp ba ,bốn lần chiếc chân khẳng khiu còn lại . Sau 4 lần chuyền hóa chất (Chimotherapy),mái tóc của em giờ đã rụng gần hết .
Theo lời chị Nhung,chị buộc phải nghĩ bán bánh kẹo ở bến xe Đà Nẳng để ở nhà chăm sóc cho em .Sáng hôm qua,chị đã đến tòa sọan báo Thanh Niên ở ĐN để nhận 2 triệu đồng do nhưng người hảo tâm trao tặng.Hồi sáng,có một chị ở ĐN biết tin,đến cho được 300 ngàn đồng,chỉ có thế.Tôi gởi cho chị 1 triệu đồng lo cho cháu và hứa sẽ quay trở lại .
Vâng,em Tuyết đã không còn được đi học được nữa rồi .Và chắc cũng khó vượt qua khỏi bệnh tật của mình để hiện diện trên cuộc đời này trong thời gian tới ....
Địa chỉ của em :
Bà Trần Thị Nhung
Tổ 14,khối phố Đà Sơn ,
Phường Hòa Khánh,Quận Liên Chiểu ,
Thành Phố Đà Nẳng .

Đường vào nhà bé Tuyết


Em nằm đó ,từ nay sẽ không còn hy vọng ngồi dậy để học bài nữa...


Mổi ngày 3 lần,em phải nhờ đến những ống morphin này để khỏi đau...
thanhnhan
#19 Posted : Thursday, December 16, 2004 3:21:19 AM(UTC)
thanhnhan

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 256
Points: 0

TrungThu



Ngày tham gia: 23 Sep 2004
Bài gởi: 7
Đến từ: Vietnam
Gởi: Tue Sep 28, 2004 8:42 am Tiêu đề:



Xin lỗi các anh chị vì TTh đã mạo muội vào nhà mà không gõ cửa, không xin phép, mong các anh chị thông cảm, cho phép TThu được viết vài câu....
Thay mặt em Tuyết, TThu xin gửi lời cảm ơn đến tất cả các anh chị em, cô chú đã góp công sức cũng như vật chất để giúp em Tuyết trong những ngày cuối đời. Mặc dù biết bệnh tình của em không thể cứu vãn được, nhưng những gì các anh chị cô chú đã làm đem lại cho em niềm vui thật lớn, thỏa mãn mong ước của cô bé nghèo.
Một búp bê xinh dẹp, một con gấu bông to thật là to, đó là mơ ước của các em gái, nhất là các em con nhà nghèo.Mỗi khi đi ngang tiệm bán đồ chơi, thế nào các cô bé tội nghiệp đó cũng dừng lại, đưa cặp mắt thèm thuồng lướt qua từng con búp bê, từng chú gấu...và lim dim mắt tưởng tượng được ôm chúng vào lòng, được vuốt ve.. và rồi ước mơ "Giá mà mình được sỡ hữu chúng một lần dù chỉ một tí"... Bé Tuyết cũng là một trong những cô bé như vậy. Nhìn cặp mắt em sáng lên, gương mặt rạng rỡ, nụ cười hạnh phúc khi niềm mong ước của bé được trở thành hiện thực. Nhìn đôi bàn tay gầy yếu vuốt ve bộ lông mượt của chú gấu, trong lòng tôi dấy lên một cái gì đó thật khó tả. Nhưng niềm vui đó chưa được giải bày hết trên gương mặt thật sáng của em, thì em đã nhíu mày, nhăn mặt và những tiếng rên khe khẽ cùng với những giọt nước mắt lăn dài khi cơn đau chợt ập đến, khiếng lòng mình se lại.
TT biết đêm nay bé Tuyết sẽ ôm gấu bông để ngủ, nhưng không biết em sẽ ngủ ngon trong niềm hạnh phúc, hay lại mất ngủ vì phải quằn quại chống chọi với cơn đau....
Một lần nữa, xin cảm ơn các anh chị em, cô chú đã quan tâm và giúp đỡ em Tuyết thỏa mãn ước mong.. Cầu mong sao em ít phải chịu những cơn đau như vậy nữa.
thanhnhan
#20 Posted : Thursday, December 16, 2004 3:29:05 AM(UTC)
thanhnhan

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 256
Points: 0

Anh Ba



Ngày tham gia: 29 May 2004
Bài gởi: 449
Đến từ: Giồng Ông Tố
Gởi: Wed Sep 29, 2004 6:33 am Tiêu đề:



Bốn giờ chiều ngày thứ ba chúng tôi gồm 5 người (tôi,chị Vi Hoàng,cô NH và hai vợ chồng người em ) đi trên 3 chiếc xe gắn máy ,chở quà vào nhà em Tuyết lần thứ hai.Cơn mưa buổi sáng làm cho con đường vào nhà em lầy lội.Cô NH đi đầu dẩn đường,chốc chốc ngoáy lại nhìn chừng chúng tôi,khi gần đến nhà em thì sa vào một cái ổ gà ,mém té.
Em Tuyết nhận ra chúng tôi khi bước vào nhà,cất tiếng yếu ớt chào từng người.Cả nhóm quây quần bên em ,tháo tung tùng món quà cho em thấy.Cái CD player ,con búp bê biết bò,biết khóc,rồi con búp bê to mặc áo đầm có hai lọn tóc màu vàng rồi con gấu to.Em vui mừng với từng món quà chúng tôi đem tới.Chị Nhung nói vui :" Có con gấu tối ngủ ôm nó không ôm Mẹ rồi nha ".
Bổng em nhăn mặt than đau.Chị Nhung cho biết ,đã đến giờ em phải chích thuốc (morphin) theo cử ,tuần này mổi ngày chích 3 mũi thuốc nhưng qua tuần sau phải tăng lên 4 lần một ngày.Người Y tá cũng vừa đến,chúng tôi im lặng nhìn ông làm việc.Chị VH có hỏi nhỏ ,công chích thuốc của anh này bao nhiêu một ngày,thì được biết anh đến chích mà chưa lấy tiền,tôi nghĩ chắc anh sẽ không nở nào nhận tiền công đâu.



Chắc đau lắm...



Thuốc làm dịu cơn đau ,lúc này em mới thực sự vui với những món quà chúng tôi mang đến...
Cái CD player...Cám ơn anh Cà...



Vuốt lại tóc cho con búp bê.....




Bẹo tai con gấu...Nó ngồi trên bụng em,nom có vẻ mập ú và nặng quá đi...



Đây là hai tấm hình em chụp hồi đầu tháng 8 năm 2004,trong chuyến đi cầu nguyện ở Trung tâm hành hương Đức Mẹ La Vang ,Quãng Trị.Sau chuyến đi đó về,em nằm liệt gường như bây giờ...





Đây là hình chụp lại ,chắc không rõ lắm.Một chi tiết : mái tóc này là mái tóc giả,vì lúc bây giờ tóc em đã rụng nhiều rồi,không nhiều như vậy đâu.Khi đến Quãng Trị,có một chị cho gia đình em 200 ngàn,chị Nhung quyết định mua mái tóc này giá 175 ngàn.Cho con mình đẹp với đời,dù chỉ một lần...
Thêm một chuyện bi hài khác: Lúc sáng,tôi ,chị Vi Hoàng và cô NH đi mua quà cho em ở Đà Nẳng,chị VH quay sang lựa mấy cái kẹp tóc,tôi hỏi mua cái gì đó ,chị ấy bảo tính mua cho nó mấy cái kẹp tóc,tôi gật đầu ra ý tán đồng.Chợt nhớ lại,cả ba chúng tôi đều ngớ người ra rồi rũ ra cười...Vâng,cười ra nước mắt,em đâu có dùng những món trang sức làm đẹp như những cô gái khác được đâu...Thiệt tình...


Users browsing this topic
Guest (4)
3 Pages123>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.