Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

2 Pages<12
Sương Mai
suong mai
#21 Posted : Monday, October 31, 2005 2:08:07 PM(UTC)
suong mai

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,113
Points: 234

Thanks: 3 times
Was thanked: 19 time(s) in 19 post(s)
Dặn Lòng

Thơ không mới và tâm tình đã cũ
Lòng không buồn nhưng đâu hẳn là vui
Cứ thản nhiên ta lặng ngắm bao người
Từng anh mắt, ta dõi tìm tri kỷ...

Thời gian nào ta lỡ tay phung phí
Nhớ cuộc tình cho thêm nặng lòng nhau
Ngày tháng qua có sợi tóc phai màu
Ta lắng đợi, ngỡ tiếng ai gõ cửa...

Đã dặn lòng yêu ai yêu một nửa
Còn nửa kia giữ lại để phòng thân
Lỡ một mai người phụ rẫy, có lần
Còn lại nửa trái tim mà sống sót

Đã tính kỹ, thế mà quên đi mất
Khi yêu người cả hồn xác đều trao
Đường vào yêu êm ái biết dường nào
Nên ngây ngất nhớ đâu điều toan tính?

Khi chợt tỉnh mới hay tim ngàn mảnh
Thì làm sao cứu được trái tim mình
Để rồi buồn như một kẻ cùng đinh
Trơ mắt ngó những cung vàng điện ngọc

Cùng một lúc thấy mình ôm mặt khóc
Ôi biển tình hay biển khổ ngàn năm?
Rồi một hôm chạy trốn rất âm thầm
Để biến mất giữa cõi người xa lạ...

Sương Mai
suong mai
#22 Posted : Wednesday, April 16, 2008 2:26:00 AM(UTC)
suong mai

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,113
Points: 234

Thanks: 3 times
Was thanked: 19 time(s) in 19 post(s)
Tình như giọt sương

Giọt sương có phải là tôi. Hình như cùng rớt xuống đời bơ vơ (Sương Mai)
Những bài thơ của Sương Mai đem lại cho độc giả cảm giác êm dịu, nhẹ nhàng nhưng không kém phần sâu lắng. Cảm giác như đó là lời tự sự chân thành của tác giả về những trải nghiệm của bản thân.

Chim Bay Về Núi
Một mai chim bỏ bay về núi
Bỏ lại mình ta với ngậm ngùi
Một thuở rừng xanh vang tiếng gọi
Lòng còn thương nhớ dễ đâu nguôi
Một mai chim bỏ bay về biển
Ta đứng một mình ngó nhánh sông
Ta khóc nhìn theo dòng nước chảy
Nghe trăm ngọn sóng vỗ trong lòng
Một mai chim bỏ bay đi mất
Mà nói gì đâu tiếng giã từ
Trang sử tình yêu theo gió thoảng
Thuỷ chung ai có hứa gì đâu?


Một Chút...

Chờ một chút,
Em về thoa phấn lại
Bôi lên môi một lớp mỏng son hồng
Trời đã chiều anh có thấy buồn không?
Em thay áo cho buổi chiều tươi mát
Chờ một chút,
Em sẽ cao tiếng hát
Gửi đến anh lời lồng lộng nhớ thương
Để lời ca bao phủ cả đêm trường
Ru anh ngủ, bằng lời tình vương vấn
Chờ một chút,
Để cho em hết bận
Sẽ cùng anh dạo mát ở bờ sông
Ta cùng trôi với con nước giữa dòng
Quên thế sự, cho thời gian dừng lại...
Chờ một chút,
Để em đưa tay hái
Một bông hoa vừa chúm chím trên cành
Bằng tấm lòng rất yêu quí tặng anh
Đóa hoa nhỏ cho tình yêu khó nhọc
Chờ một chút,
Để cho em cột tóc
Những sợi dài sẽ theo gió lao xao
Cột gọn đi, để nhỡ có hôm nào
Tóc rối rắm làm anh buồn không ít
Chờ một chút,
Con đường tình mờ mịt
Em quẩn quanh mà vẫn cứ lạc đường
Đốt dùm em một ngọn đuốc yêu thương
Để soi lối, cho em thôi lạc hướng
Chờ một chút,
Em còn về nấu nướng
Bữa cơm canh cho đầy bổn phận mình
Chút tình yêu em dành để cho anh
Là phần nhỏ trong cả phần đời sống
Chờ một chút,
Em vẫn còn trong mộng
Nên có anh và có cả tình yêu
Đừng buồn anh, mặt trời đã xế chiều
Em thức dậy và giấc mơ chấm dứt.


Người Dưng

Thôi anh, mình chỉ... người dưng
Không thương nhau nữa, xin đừng giận chi
Bây giờ đường ai nấy đi
Đã không thương nữa, thôi thì cứ quên
Quên như chưa biết tuổi tên
Quên đi, như thể chưa quen bao giờ
Nhện kia giăng mấy đường tơ
Mong manh như cuộc tình hờ đôi ta
Thế nào rồi mình cũng xa
Dù sao mình cũng chỉ là... người dưng
Gió đưa, gió đẩy, gió ngừng
Thì thôi anh nhé, xin đừng giận chi.


Lầm Số

Xin lỗi ông, hình như ông lầm số
Ở đầu dây không có kẻ ông tìm
Thưa đúng rồi, thưa đúng số, đúng tên
Nhưng xin lỗi, tôi không hề quen biết !?
Tôi không nhớ một ai tên... này hết
Chắc là ông thực sự đã gọi lầm
Vì ngày xưa một thuở rất xa xăm
Tôi có biết, có quen rồi... thương mến
Người đó đã có cùng tôi hò hẹn
Chuyện thuỷ chung đã thề hứa cùng nhau
Nhưng chuyện tình chỉ là chuyện đớn đau
Người ấy... chết giữa mùa đông năm trước
Tôi đã khóc, giọt lệ tình sướt mướt
Khóc cho mình, khóc cho cuộc tình tan
Lệ của tôi đã rớt xuống muôn ngàn
Rửa không sạch được niềm đau bội phản
Tôi đã lỡ để tâm hồn... lãng mạn
Để tình yêu bóp nát cả trái tim
Từ lâu rồi, trong yên lặng của đêm
Tôi vất cả nhớ thương vào bóng tối...
Dạ thưa ông hãy im đi, đừng nói
Ông đã lầm, tôi không phải người xưa!
Ông làm ơn đừng lên tiếng phân bua
Đừng nói nữa thưa ông, ông lầm số...


Độc Dược

Hình như anh bỏ vào ly cà phê em
Những bùa mê thuốc lú
Hình như anh bỏ vào ly nước chanh em
Những cuồng chất nhớ thương
Hình như anh bỏ vào giấc mơ em
Một thế giới tình yêu rất diệu huyền
Hình như anh bỏ vào trái tim em
Những hòn sỏi yêu thương
Hình như anh bỏ vào tâm tư em
Những nguồn ánh sáng không tên
Hình như anh bỏ vào nụ hôn anh
Những hạt... bạch phiến
Hình như anh bỏ vào thơ em
Những mảnh đường phèn
Và bây giờ cũng chính anh
Đã bỏ vào chén rượu tình ta
Một liều... độc dược
Anh đầu độc em hay anh đầu độc chính anh?


Dỗ Giấc Nửa Khuya

Đêm khuya lắm, tôi dỗ tôi giấc ngủ
Cố dỗ dành ngon ngọt với lòng tôi
Hãy ngủ đi đêm đã quá khuya rồi
Đừng nghĩ quẩn, nghĩ quanh làm chi nữa
Hãy ngủ đi dù mai kia núi lở
Dù biển xanh có thành mấy cồn dâu
Hãy ngủ đi trong giấc ngủ nhiệm mầu
Mơ sẽ đến, giấc mơ nào không đẹp?
Hãy ngủ đi, buồn chi người rộng hẹp
Hãy vô tư như cô bé học trò
Hãy tưởng mình như đang tuổi mộng mơ
Cho hy vọng còn đầy trong ánh mắt
Hãy ngủ đi, tim ơi đừng se thắt
Để nhẹ nhàng giấc ngủ đến êm êm
Cho nỗi buồn tan nhè nhẹ vào đêm
Cho hơi thở dịu dàng bên gối mộng
Hãy quên đi những bôn ba cuộc sống
Những lo toan, những lận đận áo cơm
Hãy ngủ đi, kẻo thân xác hao mòn
Thôi hãy ngủ, đừng buồn chi thêm nữa...
================================


Những bài thơ của Sương Mai đem lại cho độc giả cảm giác êm dịu, nhẹ nhàng nhưng không kém phần sâu lắng. Cảm giác như đó là lời tự sự chân thành của tác giả về những trải nghiệm của bản thân.
Đó là tâm trạng buồn lưu luyến của sự chia ly; trang sử tình yêu đã khép lại, không một lời giã từ nào được cất lên khiến cho ngay cả người trong cuộc cũng thấy ngẩn ngơ:
Một mai chim bỏ bay đi mất
Mà nói gì đâu tiếng giã từ
Trang sử tình yêu theo gió thoảng
Thuỷ chung ai có hứa gì đâu?
(Chim bay về núi)
Đó là chút làm duyên con gái để chiều lòng người yêu dấu, thắp sáng lên ngọn lửa tình yêu trong buổi chiều quạnh hiu:
Chờ một chút,
Em về thoa phấn lại
Bôi lên môi một lớp mỏng son hồng
Trời đã chiều anh có thấy buồn không?
Em thay áo cho buổi chiều tươi mát
Một tình yêu bao la như vũ trụ, đắm say nồng nàn được cô gái dâng hiến cho người tình của mình; cảm giác như cô muốn “nhấn chìm” chàng trai trong biển tình nhung nhớ, dìu chàng vào giấc mộng êm đềm bằng lời hát ru chất chứa yêu thương. Sự thể hiện tình yêu quá đỗi ngọt ngào và đầy nữ tính!
Chờ một chút,
Em sẽ cao tiếng hát
Gửi đến anh lời lồng lộng nhớ thương
Để lời ca bao phủ cả đêm trường
Ru anh ngủ, bằng lời tình vương vấn
(Chờ một chút)
Nói chuyện tình yêu thì không thể không nhắc đến những giận dỗi, hờn ghen, chia ly:
Thôi anh, mình chỉ... người dưng
Không thương nhau nữa, xin đừng giận chi
Bây giờ đường ai nấy đi
Đã không thương nữa, thôi thì cứ quên
Quên như chưa biết tuổi tên
Quên đi, như thể chưa quen bao giờ
Nhện kia giăng mấy đường tơ
Mong manh như cuộc tình hờ đôi ta
(Người dưng)
Giọng điệu câu thơ có chút “ngúng nguẩy” của cô thiếu nữ, có chút “ngậm ngùi, cay đắng” của người phụ nữ đang khổ đau vì tình, ngậm ngùi, cay đắng ví cuộc tình mong manh như tơ nhện. Tuy nhiên, đã nói là “người dưng” mà sao không thể quay mặt bước đi, cứ lùng nhùng như tơ nhện giăng lưới, xoay hướng nào cũng thấy vướng…
Đến bài thơ “Lầm số” thì không còn là sự giận dỗi, ngậm ngùi đơn thuần. Trạng thái tình cảm của cô gái được đẩy lên cung bậc cao hơn trở thành sự căm giận vì bị phản bội. Cô chỉ muốn xóa sạch những ký ức buồn in đậm hình bóng của một kẻ phụ bạc mà cô từng trao gửi tình cảm thiết tha:
Tôi đã khóc, giọt lệ tình sướt mướt
Khóc cho mình, khóc cho cuộc tình tan
Lệ của tôi đã rớt xuống muôn ngàn
Rửa không sạch được niềm đau bội phản
Khác với những bài thơ trước, giọng điệu của cô gái trong bài “Độc dược” mạnh mẽ và cuồng nhiệt hơn:
Hình như anh bỏ vào nụ hôn anh
Những hạt... bạch phiến
Hình như anh bỏ vào thơ em
Những mảnh đường phèn
Anh đem đến cho em những nụ hôn đắm say khiến em ngây ngất men tình, anh là cảm hứng bất tận trong những bài thơ tình nồng cháy của em. Nhưng cũng chính anh lại “đầu độc” tình yêu của đôi ta. Thật xót xa thay!
Và bây giờ cũng chính anh
Đã bỏ vào chén rượu tình ta
Một liều... độc dược
Anh đầu độc em hay anh đầu độc chính anh?
Trải qua bao biến cố, thăng trầm, cô gái đã tự tiếp thêm nghị lực sống. Cô an ủi, vỗ về mình để xua tan những nỗi buồn đau, hướng đến một tương lai tươi sáng, an bình hơn:
Hãy ngủ đi, tim ơi đừng se thắt
Để nhẹ nhàng giấc ngủ đến êm êm
Cho nỗi buồn tan nhè nhẹ vào đêm
Cho hơi thở dịu dàng bên gối mộng
(Dỗ giấc nửa khuya)


Khám Phá 24h
Vài nét về tác giả Sương Mai

Tên thật: Bùi Phụng Mai
Sinh quán: Cần Thơ
Cư ngụ: Bắc California (Mỹ)
Sở thích: Thơ, nhạc, thể thao, du lịch, bạn bè
Tác phẩm đã xuất bản:
. Yêu dấu tan theo (thơ)
. Trăng mộng (thơ)
. Thơ tình Sương Mai (thơ)
. Thoảng chút hương xưa (thơ)
Email: [Only registered and activated users can see links. ]
Homepage: [Only registered and activated users can see links. ]

Bài trích từ :
[Only registered and activated users can see links.
suong mai
#23 Posted : Wednesday, April 21, 2010 9:49:58 AM(UTC)
suong mai

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,113
Points: 234

Thanks: 3 times
Was thanked: 19 time(s) in 19 post(s)
Sao Anh Không Hỏi

Sao anh không hỏi bởi vì sao em khóc
Sao đứng yên, sao lặng lẽ làm chỉ
Không lau dùm giọt nước mắt em đi
Không vuốt tóc vỗ về em lần nữa

Sao không nói lời dịu dàng chan chứa
Lời yêu em mãi mãi đến ngàn năm
Lời dấu yêu trong êm ái thì thầm
Cho em thấy một thiên đường rộng mở

Sao không hỏi vì sao lòng bỏ ngỏ
Một lối đi quạnh vắng đã lâu rồi
Một thiên thần đã tình nguyện bỏ ngôi
Bước lạc lõng giữa rừng người xiêu lạc

Sao không hỏi vì sao người bội bạc
Và chuyện tình sao chỉ có đắng cay
Ôm em đi, đừng chờ đợi ngày mai
Rồi môi má phai màu theo năm tháng

Sao không hỏi vì sao em làm dáng
Tươi môi son, hồng má phấn làm chi ?
Hôn em đi kẻo lỡ hết xuân thì
Sao không hỏi tại vì sao em khóc

Hỏi đi anh tại vì sao em khóc
Khi thu về tàn úa những bông hoa
Khi chuyện tình chỉ là chuyện xót xa
Sao không đến dỗ dành em, anh hỡi !

Sương Mai



suong mai
#24 Posted : Monday, April 2, 2018 5:01:18 AM(UTC)
suong mai

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,113
Points: 234

Thanks: 3 times
Was thanked: 19 time(s) in 19 post(s)
Cảm ơn anh Nguyên Đỗ thạ nhiều. Bài cảm nghĩ cua nhà thơ Nguyên Đỗ thật hay!!!
suong mai
#26 Posted : Monday, April 2, 2018 5:01:11 PM(UTC)
suong mai

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,113
Points: 234

Thanks: 3 times
Was thanked: 19 time(s) in 19 post(s)

THƠ SƯƠNG MAI
By Bui

TRĂNG MỘNG THƠ SƯƠNG MAI







Trăng vốn là hình ảnh muôn đời của giai nhân: Hằng Nga từ khi rời bỏ thế gian đã không còn là riêng tư chú Cuội đã trở thành mộng mị và tri kỷ của những kẻ cô đơn và của những nhà thơ. Lý Bạch ngày xưa say mê đến nỗi nhảy ôm trăng để chết đuối. Trăng cũng là giấc mơ là mộng mị của con người chưa trọn chưa thoả mãn. Và trăng cũng còn là hình tượng thi ca rất thường gặp. Hàn Mặc Tử đã nhiều lần lạc lối vườn mơ với trăng với tình; nhà thơ đã nhân cách hóa trăng thành người tình: "Trăng nằm sóng xoãi trên cành liễu / Ðợi gió đông về để lả lơi (...) Ô kìa bóng nguyệt trần truồng lắm / Lộ cáo khuôn vàng dưới đáy khe". Ðến gần hơn thì : "Người trăng ăn vận toàn trăng cả / Gò má riêng thôi lại đỏ hườm / Ta hẵng đưa tay choàng trăng đã / Mơ trăng ta lượm tơ trăng rơi..." (Say Trăng). Hay "Hôm nay có một nửa trăng thôi / Một nửa trăng ai cắn vỡ rồi / Ta nhớ mình xa thương đứt ruột / Gió làm nên tội buổi chia phân"(Một Nửa Trăng). Trăng biến thành "mình" rồi hòa nhập thành "ta": "Cả miệng ta trăng là trăng" (Một Miệng Trăng). Họ Hàn muốn phân thân và nhập vào trăng như một hiện tượng thiên nhiên hay một cao cả lắm khi không với tới!

Với Sương Mai qua tập Trăng Mộng xuất bản đầu năm 2000 trăng là người tình là chính tình yêu. Nay chính miệng nhà thơ một người nữ tình tự với trăng. Trong bài Trăng Mộng mở đầu tập nhà thơ ngỏ lời mời gọi trăng đến/vào để trao đổi tâm tình mà tâm hồn thì đã rộng mở:

"Tôi ngả lưng chờ đợi đã lâu rồi
Chăn gối lạnh cho đầy vơi nước mắt..."
"Hãy âu yếm ôm choàng tôi thật chặt
Tôi sẽ cười thật tình tứ với trăng
Sẽ lả lơi không quyến rủ nào bằng
Nghiêng tóc xõa khỏa thân trần mộng mị..."
rồi "Tôi âu yếm hôn vầng trăng dấu ái
Môi này đây trăng hãy đến kề môi
Cho tình tôi bên gối mộng đầy vơi
Cho ánh mắt thêm dại khờ ngây ngất"


Thật tình tứ ngôn ngữ của tình yêu dù có hơi hướm nhục cảm. Tình như rất thật và có "xiết vòng tay đừng giây phút buông lơi" đấy nhưng trăng vẫn chưa đến dù người thơ đã sẵn sàng đành cứ mãi chờ. Một mời gọi thật nữ tính thật quyến rũ. Ðến câu cuối mới biết là mộng! Khác ngày xưa người kỹ nữ của Xuân Diệu sợ đối đấu một mình với trăng đã phải "lả lơi" mời viễn khách ở lại với nàng: "... Em sợ lắm. Giá băng tràn mọi nẻo / Trời đầy trăng lạnh lẽo suốt xương da / Người giai-nhân: bến đợi dưới cây già; / Tình du khách : thuyền qua không buộc chặt..." (Lời Kỹ Nữ).

Lời mời gọi của Sương Mai nghe như gần gũi và thật hơn hình như người thơ có mong có tha thiết đợi chờ bên thềm trăng nỗi lòng mãi chơi vơi rộn ràng đến phải tự hỏi: "... Bên thềm trăng vung vãi / Những ánh vàng rớt rơi / Có phải trăng thừa thãi / Nên bóng đổ nơi nơi?" (Thềm Trăng). Ðến với trăng với ánh sáng thật ra con người muốn tìm về bóng đêm cõi âm cõi dịu mềm. Trăng đây đã thành người bạn mà cũng là ánh sáng là chốn để về là nơi trú ẩn khi bị thương tích khi thiếu thồn kiếm tim là sợi dây ràng buộc con người với thiên nhiên ngoại cảnh. Trăng đã để dấu ấn nơi người nữ - trăng với phái nữ tự nhiên hơn chăng? Với Sương Mai "Trăng thuở xưa ơi trăng của ta..." do đó "Ta nhớ vầng trăng thuở ước mơ / Ra đi từ đó đến bây giờ... / Trăng ơi trăng có còn quay lại? / Ðể ướp tình ta một chút thơ!" (Trăng Xưa).

Sương Mai đến với trăng vì nàng muốn có trăng trong cuộc sống để nàng ca tụng tình yêu. Tình yêu ở đây là một kiếm tìm không ngừng không bao giờ thỏa mãn! Thật vậy tình yêu trùm khắp cả tập thơ tình yêu ở cả bốn mùa hết mọi ngày tháng và hết mọi thời khắc của ngày lẫn đêm. Tình yêu đã như men một thứ men tình có sẵn nơi người đa cảm vì trong thơ Sương Mai không có rượu men ngoại nếu có là men cà phê trong nhiều hoàn cảnh buổi sáng : "Ly cà phê đắng sáng nay / Hình như pha chút tỉnh ai ngọt ngào" (Ly Cà Phê Buổi Sáng) hay buổi chiều: "Ly cà phê thật đằm thắm hương yêu / Ngồi nhìn nhau trong êm ả buổi chiều..." (Nếu).

Tình yêu là một kiếm tìm nhà thơ cứ hỏi rồi tự hỏi "tình yêu ở đâu?" tìm cho nên xử dụng đến "tặng vật" vẫn sợ chối từ đến cả đăng báo :"... Sáng nay tôi đến nhờ nhà báo / Tìm lại người yêu dấu thuở nào / Tìm lại mối tình thơ mộng cũ / Số phone đây gọi ... nếu thương nhau!" (Nhắn Tin) hoặc qua trung gian luật sư: "... Luật sư ơi tôi ngó về quá khứ / Khuôn mặt nào lồng lộng giữa trời hoa / Tôi rưng rưng lau dòng lệ xót xa / Nên tìm đến nhờ luật sư bào chữa!" (Hãy Nói Dùm Tôi). Yêu nên không từ chối cả lá bùa : "Giá mà / Em có lá bùa yêu / Em sẽ tìm đủ cơ hội / Em sẽ lén bỏ vào bên trong chiếc gối / Ðể đêm đêm trước giấc ngủ / Anh chỉ nhớ có ... em ..." (Lá Bùa Yêu). Hoặc chọc ghẹo người và nghịch ngợm với tình : "... Như con Hồ Ly đã đọc xong câu thần chú / Em sẽ phà vào anh hơi thở ngải hương / Em nhất định bắt mất hồn anh / Kể từ hôm nay / Và mãi mãi sau nầy ..." chỉ vì "Mỗi khi gặp anh / Em như người ngộp thở ...(...) Cái nhìn... đã để lại trong tim em / một tì vết không lành..." (Ðọc Câu Thần Chú).

Người nữ yêu nên đã liều: "Như con thiêu thân lăn mình vào lửa đỏ / Em điên cuồng nhảy xổ vào anh / Không cần biết tương lai quá khứ / mỏng manh... / Cứ nhắm mắt ước mơ / Cứ mù lòa mê đắm..." (Con Thiêu Thân). Và mê lú như uống phải độc dược : "Hình như anh bỏ vào ly cà phê em / Những bùa mê thuốc lú... / Hình như anh bỏ vào ly nước chanh em / Những cuồng chất nhớ thương..." (Ðộc Dược).

Nói yêu là nói đến đợi chờ chờ người chờ thư chờ email - tình cũng theo thời và chờ đến tháng tận năm cùng: "Hôm nay tháng tận năm cùng / Em còn ngơ ngác giữa khung trời buồn / (...) Ngày qua anh nhỉ ngắn dài? / Mà em chờ mãi nào hay năm tàn" (Cuối Năm); "... Mong mãi bóng người không hẹn đến / Rồi mang hư ảnh lộng vào thơ..." (Lá Thư). Nhung nhớ thành tương tư:

"Thư đã đọc rồi sao vẫn thiếu?
Có gì trong nắng gió hôm nay?
Ai đem hương nhớ hòa trong nắng
Tỏa xuống lòng em nỗi nhớ ... ai..."

(Hương Nhớ).


Trót yêu yêu qua thành ghét : "Ghét người ghét quá làm sao / Ðã ghét cái mặt còn chào mà chi? / Lặng yên không nói năng gì / Ngó lơ mặc kệ ai đi ai về ... / (...) Ghét người cho nắng thôi vàng / Mặc con bướm chết vội vàng đêm qua / Ðể tôi ghét mãi người ta / Ðể cho cay đắng bay qua góc chiều ..." (Ghét). Ðể rồi ghen cấm đủ chuyện: "Con đường anh đã đi qua với em / Em cấm anh không được bước đi với ai khác / Dù cỏ hoa có nở đầy thơm ngát / Dù phong cảnh có hữu tình (...) (Cấm Anh).

Thiên nhiên cũng thay đổi theo cảm tính con người: "... Phượng tím bây giờ lại trổ bông / Ngày xưa phượng tím sắc pha hồng / Phượng nay ủ rủ màu xanh tím / Phượng nở sao tôi nát cõi lòng?" (Phượng Tím Năm Nay). Có thất tình thì cũng có những phản ứng ngược hết yêu thì cũng có thể lạnh lùng khi cần : "... Thưa ông tình có đâu nhiều? / Tôi đem hoang phí bấy nhiêu đủ rồi / Chào ông tôi nhún vai. Cười / Chúc ông vui mãi với đời ... bướm ong" (Chào Ông). Lạnh lùng một cách khô cứng khi người cũ gọi điện thoại mới đó đã ra người xa lạ: "... Dạ thưa ông hãy im đi đừng nói / Ông đã lầm tôi không phải người xưa / Ông làm ơn đừng lên tiếng phân bua / Ðừng nói nữa thưa ông ông ... lầm số!" (Lầm Số). Giận quá làm thơ lục bát bắt đầu bằng câu ... tám và cố tình (!) sái luật bằng: "Bướm bay... kệ bướm hoa nở... kệ hoa! / Bởi vì tôi giận người ta..." (tr. 209).

Tàn nhẫn trở thành hậu quả của tình yêu : "Rồi em sẽ dùng phép phù phù thủy / Ðể một lần mang anh trở lại ra khơi / Em sẽ tận mắt nhìn anh chìm giữa ngọn sóng chơi vơi / Em sẽ cười lên lanh lảnh những chuỗi cười / Chuỗi cười ... phù thủy" (Tiếng Cười Phù Thủy). Ðòi nhận chìm chết người mà cứ xưng "em" ngán ngẩm thật! Hoặc nàng đã bất nhẫn bỏ đã bỏ mà còn phải năn nỉ "... Thôi nghe đừng hờn em thêm / Ðể em xin hứa bắt đền kiếp sau" (Năn Nỉ). Ðền kiếp sau thì cũng như không mâu thuẫn thay con tim !

Nàng trăng rồi cũng phôi pha cũng bạc trắng với thời gian:

"... Nửa đời se sắt vì nhau
Nửa vầng trăng bạc úa màu nửa khuya
Nửa đêm lệ rớt đầm đìa
Nửa ôm gối mộng nửa lìa cõi mơ
Nửa lòng ai gửi vào thơ?
Nửa chung thủy nửa lững lờ lướm ong!"

(Nửa).

Kiếm tìm tình yêu tức bỏ đi đi xa có thể tìm thấy hạnh phúc thì làm sao không khỏi có lúc lạc đường hay thất vọng. Thất vọng với tình nhưng người bạn đường dù "Trái Tim Bằng Gỗ" vẫn luôn ở bên nàng: "... Hình như anh không bao giờ biết khổ / (...) Tôi trở về rươm rướm máu trái tim... / Thật khẽ khàng anh nói: nín nín đi em! / Anh không biết nói gì / Bởi trái tim anh bằng gỗ!..." (tr. 262-3). Trọn đời thời gian tình già ... toàn những ám ảnh: "Em vẫn đẹp mà phải thế không? / Ðừng anh đừng nói má thôi hồng / Ðừng anh đừng nói da em nhạt / Ðừng nói nếp nhăn đã chất chồng..." (Tình Già). Ám ảnh lớn: tình yêu còn không: "Cho rằng em có già đến đâu đi nữa.../ Nhưng chắc em cũng chưa già đến đỗi.../ Ðể không còn vui sướng khi nghe anh nói: - Anh vẫn yêu em!" (Lời Vợ). Lắm lúc người thơ tìm về với một đấng thiêng liêng "Thánh Giá là niềm vui / Giáo đường là tổ ấm" (tr. 66). Nàng than thở:

"... Lòng con từng mảnh tơi bời
Tim con rách nát Chúa ơi vá dùm!
Hồn con và xác run run
Vịn cây thánh giá quỵ cùng đau thương ..."

(Vịn Cây Thánh Giá).

Trăng Mộng còn là thơ về quê hương Cần Thơ với những cảnh cũ như cây phượng vĩ (tr. 68) những cố nhân (tr. 95 158) những tình xưa (tr. 99); nhưng với người đi xa thì cảnh nhẹ hơn người và người cũng nhẹ hơn tình yêu kiếm tìm! Sương Mai mãi đắm mê với tình với thơ nhưng nếu các bài trong tập Trăng Mộng được sắp xếp theo thời gian sáng tác thì càng về cuối tập cảm xúc và thi hứng đằm thắm hơn! Tình yêu ở đây không là những non dại bồng bột của Nguyễn Tất Nhiên cũng không bi đát như T.T. Kh. Trong Trăng Mộng tình chín hơn đa dạng mà cũng đa lời lắm ví von giả thử ... nhưng có cái tận tâm như mọi cuộc tình!

Ngoài một số tứ thơ cũ thường thấy ở nhiều nhà thơ như sơn khê chân mây trang giấy mới áo mới ... Sương Mai có những ý thơ riêng như "Mặc ai đem nắng rải đầy trong sương" (tr. 186) đánh rơi thời gian : "Tôi đánh rơi buổi sáng / Trên kẻ tay ơ hờ..." (tr. 281) cứ thế buổi trưa buổi tối hôm qua và hôm nay; hình ảnh một nửa "... Nửa vời nửa tục nửa tiên / Nửa đau nỗi nhớ nửa điên nỗi sầu..." (Nửa). Hoặc hình ảnh theo thời sự như "...El Nino đến tiêu điều (...) Tình yêu cơn bão Nino ... muôn đời" (tr. 38). Tỏ tình qua trung gian luật sư như đã trình bày ở trên. Mong đợi tình cũng lắm mà trốn chạy cũng nhanh như đã tìm ra chân lý: "Tôi bỏ người tôi chạy rất xa (...) Tôi bỏ người tôi chạy ... hụt hơi..." (tr. 291).

Thơ Trăng Mộng có hồn đầy nhạc tính ý tình thì linh động nghịch ngợm lắm khi nhà thơ giàu lời - cả lắm lời khi tỏ tình cũng như thất tình: "Ví dầu ví dẩu ví dâu... / Bướm bay bỏ lại nỗi sầu cho hoa..." (tr. 247). Những vần thơ hay có thể kể :

"Anh hỡi mùa thu như dáng ai
Mơ màng đôi chiếc lá lung lay
Lòng em : con sóc trên cành lạ
Mơ ước một lần có cánh bay
Anh hỡi mùa thu mây khói vương
Ðêm qua mơ thấy bóng người thương
Vẫy tay gọi nắng về cho gió
Sao lại tặng em một nỗi buồn?"

(Tình Thu);

"... Nếu một mai rất dịu dàng anh nói
Tiếng yêu em bằng rất đỗi thật thà
Bằng trái tim đầy ắp những thiết tha
Em sẽ khóc trong niềm vui tao ngộ
Nếu một ngày mình dìu nhau qua phố
Ly cà phê thật đằm thắm hương yêu
Ngồi nhìn nhau trong êm ả buổi chiều
Tay đan nhẹ mình cần chi cấu nói?

(Nếu...)

Những câu như-lục-bát nhẹ nhàng:

"... Mang thơ ra giữa rừng hoa
Rải cho thơ với ánh tà
huy bay
Nụ hồng trong gió lắt lay
Mong thơ ra khóc một ngày
âm u..."

(Lục Bát Trên Ngàn)

Xen kẽ những kỷ xảo về chấm câu nhưng vần vẫn xuôi một giòng thơ : "Tha thiết quá. Một ngày xưa áo trắng / Cổng thời gian. Ðinh đóng giữa tim mình..." (tr. 85)

Sương Mai nhiều lần tự định nghĩa tự họa :

"... Sáng nay sương ướt trên cành lá
Từng giọt long lanh rớt xuống đời
Tôi tưởng hồn tôi vừa rụng xuống
Mong manh thành những hạt sương rơi..."

(Lá Thư)

Những giọt mong manh tế nhị và cũng thắm thiết với người với thơ:

"Giọt sương có phải là tôi?
Hình như cùng rớt xuống đời bơ vơ
Chờ người níu áo đề thơ
Nào hay áo lụa ơ hờ tàn phai..."

(Sương Mai)

Ðến bài cuối tập nhà thơ tự thán như đóng lại cõi lòng sau những rong ruổi với tình với thơ :

"Ba năm lên núi tìm thơ
Bỏ quên thân thế tảng lờ áo cơm
Bây giờ xuống núi bôn chôn
Gánh thơ đã nặng gánh buồn... nặng hơn"

(Tự Thán)

Sương Mai là một trong những người mới bước vào làng thơ hải ngoại nhưng đã liên tục và trung thành với thơ có tình có lòng với thơ. Nàng đã cất bước đi từ tiếc nuối (Thoảng Chút Hương Xưa) đến tình (Thơ Tình Sương Mai) rồi nay là mộng (Trăng Mộng) và mộng vẫn là tình là thơ như một nhu cầu sống cho hiện tại. Trăng với Sương Mai đơn sơ là người tình là bóng mát là nồng nàn tình yêu. Trong những dòng thơ Việt hải ngoại riêng thơ tình yêu không có chung quan trọng như trước nay vì thơ Ðạo thơ chống Cộng thơ kỹ thuật thơ thù tạc ... hình như chiếm nhiều chỗ nhiều diễn đàn! Ngày nào con người sống mà còn cần đến tình yêu thì ngày đó còn thơ tình còn mộng còn trăng và hình như những nhà thơ tình thoải mái với thế giới và hạnh phúc mà họ tạo nên với thi ca. Thế giới và hạnh phúc mà các nhà khoa học và con người nói chung phải mất nhiều thử nghiệm và thời gian mới tìm ra mới dám chắc! Sương Mai qua Trăng Mộng đã xác nhận nàng đã tìm ra cái thế giới của riêng nàng và ở đó hy vọng nàng đã tìm thấy hạnh phúc !

15-4-2000
Nguyễn Vy-Khanh
More...
suong mai
#27 Posted : Tuesday, May 15, 2018 6:49:31 AM(UTC)
suong mai

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,113
Points: 234

Thanks: 3 times
Was thanked: 19 time(s) in 19 post(s)
Đọc Yêu Dấu Tan Theo của Sương Mai

Vào thập niên 90, thỉnh thoảng tôi đọc được trên các báo văn học vài bài thơ tình ký tên Sương Mai và thích những câu thơ chân thật, dễ thương, đậm đà nhạc tính của tác giả.Không ngờ ngót hai chục năm sau tôi vui gặp tác giả vừa sang định cư ngay tại Montréal, thành phố tôi đang ở kể từ khi bỏ nước ra đi năm 1975.Vui hơn nữa tác giả nhận lời gia nhập Văn Bút nơi Vùng tôi đang trách nhiệm cùng ký tặng tôi tác phẩm thứ 4 của bà: Thi phẩm Yêu Dấu Tan Theo, xuất bản tại Hoa kỳ năm 2003.

Đọc xong tập thơ tôi bàng hoàng, bàng hoàng bởi nhiều lẽ: bề dày của thi phẩm, hơn 400 trăm trang;nội dung đầy ắp thơ tình, khoảng 300 trăm bài mà ba phần tư thơ tình này lại là thơ đau khỗ vì tình.Rồi tôi tự hỏi nếu 3 tác phẩm xuất bản trước ( Chút Hương Xưa,1996-Thơ Tình Sương Mai,1998-Trăng Mộng,2000.) cũng toàn là thơ,cũng có bề dày như tập Yêu Dấu Tan Theo, cũng toàn là thơ tình và ba phần tư thơ tình cũng là thơ đau khỗ vì tình thì cọng lại tác giả đã sáng tác cả ngàn bài thơ tình trong phải có khoảng 700 bài thơ đau khỗ vì tình.Phải nói ra như thế để thấy cái động cơ thúc đẩy sáng tác mạnh như thế nào và mối tình của Sương Mai lớn đến cỡ nào mà nó có thể dằn vặt con tim của tác giả qua bao năm tháng dãi dầu.

Như cái tựa của tập thơ đã cảnh báo, thời khắc hạnh phúc tìm thấy trong thơ Sương Mai rất hiếm hoi;nó họa hoằn nhưng không phải không để dấu ấn.Khi có, nó mang tất cả cái bối rối,chơn chất ngây thơ mà dễ thương của mối tình đầu:

‘’thôi thì em nói thiệt nha

‘’tại em trót lỡ yêu mà, anh ơi!

‘’nói ra chỉ sợ anh cười

‘’giữ trong lòng lại đứng ngồi không yên..’’

Cái thưở ban đầu lưu luyến ấy làm sao tránh khỏi hờn ghen, giận dỗi đễ rồi chờ đợi được dỗ dành:

‘’th ôi mà đừng nổi cơn ghen

‘’ chiếc hôn này nhé em đền cho anh..’’

Và khi gắn bó lên ngôi đôi tình nhân cũng có những giây phút mặn nồng:

‘’hai đứa ôm choàng mê đắm hôn

‘’ ánh trăng dọi sáng cả tâm hồn

‘’k ìa anh,trăng bỗng trần truồng quá

‘’da thịt dường nghe chút thẹn thuồng..’’

Nhưng chính những phút giây hạnh phúc nồng cháy kia đã gieo lụy lâu dài về sau cho tác giả là người hứng chịu đau khỗ và ưu phiền nhất khi mối tình tan vỡ.

Đi vào mối tình của tác giả ta không cần tìm hiểu cặn kẻ tại sao mối tình họ đẹp thế mà không thành.Không cần thiết biết tại sao, tại ai.Ta chỉ biết trong hai người có một người rất đau khỗ.Ta biết thêm người đau khỗ là người nữ.Ta biết thêm hơn nữa người nữ đau khỗ đó lại là một nhà thơ.Nhờ đó qua thơ của nàng ta chia sẽ những cảm xúc mà trong mỗi chúng ta, vào một lúc nào đó trong đời mình, bất luận nam hay nữ ,chúng ta cũng trãi qua ít nhiều hạnh phúc hay đớn đau như tác giả.

Với tôi, đây là nhà thơ nữ thứ hai làm thơ đau khỗ vì tình.Người thứ nhất là TTKh tác giả bài thơ nổi tiếng Hai Sắc Hoa Ti Gôn.Nhưng nếu nghi vấn TTKh là chữ viết tắt của thi sĩ Thâm Tâm là đúng thì Sương Mai là nhà thơ nữ đầu tiên làm thơ đau khỗ vì tình mà tôi biết.

Trong thi ca Pháp hai thi sĩ nổi tiếng làm thơ đau khỗ vì tình là Alphonse de Lamartine và Alfred de Musset vào thế kỷ thứ 19.Một người đau khỗ vì người tình mới quen từ trần, một người bị người tình bỏ rơi.Nhà tư tưởng Pháp Jean de Labruyère của thế kỷ thứ 17 có viết:’’T ình yêu xảy ra đột ngột là thứ tình yêu đòi hỏi thời gian dài nhất để bình phục.’’ ( L’amour qui nait subitement est le plus long à guérir ).Tác giả Sương Mai chắc cũng nằm trong trường hợp này.Cuộc tình dang dở nào cũng trải qua nhiều giai đoạn kể từ khi cuộc tình bế tắc.Khởi đầu là tự trách sự nhẹ dạ,thiếu cân nhắc hay bồng bột của mình:

‘’anh như rượu độc thơm ngon

‘’n âng ly là biết đoạn trường từ đây..’’

hay:

‘’em chỉ là hôm nay

‘’c ủa tình yêu đến muộn

‘’m ột trang lòng đắng cay

‘’c ủa chút tình vay mượn..’’

Tan vỡ nào không mang chút đắng cay:

‘’ mới hẹn hò sao như đã quên

‘’ ừ, tình ấy chỉ là tình thêm

‘’ ừ,tình ấy chỉ là tô điểm

‘’m ơ ước làm chi chuyện vửng bền..’’

Rồi giận hờn ,trách móc người yêu bỏ ta đi.A.de Musset đã gay gắt với nàng của ông:’’ Ôi, đàn bà vật lạ lùng mang niềm vui lẫn khỗ nhục/cái bàn thờ bí ẩn, nơi khi dâng lễ vật cống hiến/người ta lần lượt nghe lời lăng mạ lẫn nguyện cầu.’’ (O femme! étrange objet de joie et de supplice/mystérieux hôtel où, dans

le sacrifice/on entend tour à tour blasphémer et prier ). Ở Sương Mai lời trách móc chàng nhẹ nhàng hơn nhưng cũng không thiếu phần mai mỉa :

‘’h ãy trả lại đây đừng giữ nữa

‘’nh ững gì êm ái của ngày xưa

‘’sao đem chà đạp làm chi thế?

‘’t ôi quá đau buồn thế đủ chưa ?

………….

‘’ anh ạ lòng tôi quá dại khờ

‘’ tưởng tình êm đẹp tựa bài thơ

‘’t ôi ngây ngô lắm nên nào biết

‘‘tình đến rồi đi thật bất ngờ..’’

Qua cơn hờn dỗi , với thời gian, đã đến lúc phải nói như A.de Musset tự nhủ mình :’’Thay vì tha thứ hãy để lảng quên tìm đến.’’ (À défaut de pardon, laisse venir l’oubli ).Sương Mai cũng thế cũng muốn tìm quên :

‘’t ôi đã thôi mơ mộng thật rồi

‘’ mùa xuân đã đến khắp muôn nơi

‘’v à xuân đầy cả lòng tôi nữa

‘’t ôi thật lòng quên một bóng người..’’

Nhưng dù cảnh xuân hay vạn vật như núi đồi,sông suối,lá hoa có làm khuây khỏa tâm hồn tác giả,khuây khỏa kia cũng chỉ là giai đoạn, tạm thời.Một lúc nào đó, một hoàn cảnh nào đó gợi nhớ hình ảnh cũ, kỷ niệm xưa lại hiện về, dần dần người bị vết thương lòng không còn coi chúng như những cản trở,những chướng ngại cho đời sống mình nữa.Trái lại họ thấy niềm vui trong nỗi buồn của mình. Đúng như thi hào Victor Hugo từng viết :’’ ưu phiền là hạnh phúc được buồn.’’( la mélancolie c’est le bonheur d’être triste ).Và chính A. de Musset cũng lớ n tiếng cổ xướng cho thú tiếp tục được đau buồn đó :’’hảy đớn đau thêm, sau mỗi lần đau đớn;hãy yêu không ngừng,sau mỗi một lần yêu’’( après avoir souffert, il faut souffrir encore/il faut aimer sans cesse après avoir aimé ).Và hình như Sương Mai cũng không nằm ngoài thông lệ cá biệt đó :

‘’t ôi biết lòng tôi lơ đãng lắm

‘’tr ăm lần đã định, định rồi quên

‘’bao lần hứa mãi không yêu nữa

‘’m à vẫn rồi tôi vẫn cứ quên..’’

………….

‘’rồi ngơ ngác như vừa nghe tiếng gọi

‘’tìm quẩn quanh ai đó gọi tên mình

‘’ch ợt bàng hoàng,ai ? có phải là anh ?

‘’l òng đã đóng mà cửa nào chợt mở ?

Thơ đóng một vai trò quan trọng trong đời sống của nhà thơ Sương Mai.Làm thơ để quên mà cũng làm thơ để nhớ; để thương mà cũng để trách.Thơ đóng nhiều vai khác nhau xuyên qua nhịp đập của con tim.Thoạt tiên khi chớm yêu thơ là khiên mây cho tác giả chống đỡ ,một kẽ trung tín cho tác giả đổ thừa,một thứ Lê Lai liều mình cứu Chúa :

‘’m ắc mớ gì đến người ta

‘’ mà lòng vướng vít hôm qua đến giờ

‘’th ôi thì cứ đổ cho thơ

‘’t ại thơ thì có ai ngờ cho ai..’’

Tiếp đến lấy thơ để dấu người yêu của mình vào trong, để chỉ mình biết chỉ mình mình hay:

‘’ giấu anh vào những vần thơ

‘’tr ăm năm sau cũng không lo sợ gì..’’

Thơ lại còn là nơi tác giả gởi gắm thêm tình ý không nói đủ bằng lời:

‘’ nói chưa đủ ,lại viết thêm

‘’b ài thơ là nợ, là duyên anh à..’’

Thơ còn là ngăn kéo,là chiếc tủ sắt để cất giữ những thứ mà lòng tác giả không muốn để mất theo thời gian :

‘’ còn lại đây chút hương thơ

‘’ còn lại đây chút ngu ngơ của lòng..’’

………..

‘’l òng ta dù tạnh cơn mưa

‘’v ết hằn tình ái vẫn chưa phai mờ

‘’ ta đem rải hết vào thơ

‘’ cho ngày tháng cũ ơ hờ nhớ quên..’’

Thơ có lúc là cái phao cứu rổi , là niềm an ủi cho chuỗi ngày đầy trăn trở cùng ngậm ngùi sau cuộc tình lở :

‘’ tình kia đã chết bao năm

‘’ mà thơ vẫn sống thì thầm nỗi vui

‘’ đôi khi còn chút ngậm ngùi

‘’ thơ ru,thơ dỗ cho tôi ngọt ngào..’’

Thơ là phương tiện ,là diễn đàn còn lại để nhà thơ thổ lộ chút ước vọng mong manh của mình hầu vươn lên để sống :

‘’t ôi đem rao bán thơ tôi :

‘’ai mua xin giữ lấy lời thủy chung

‘’t ôi rao khản cổ một mình

‘’c òn ai trong cõi nhân sinh đáp lời ?’’

Thi sĩ A. de Lamartine, ở tận cùng đau khỗ cũng đã từng ước ao như thế :’’C ó thể tương lai còn dành cho tôi/con đường thấy lại hạnh phúc tưởng đã mất/có thể trong đám đông, một tâm hồn chưa quen nào đó/hiểu được tâm hồn tôi và đáp ứng lời tôi.(Peut être l’ avenir me gardait il encore/un retour de bonheur dont l’espoir est perdu/peut être dans la foule, une âme que j’ignore/aurait compris mon âme et m’aurait répondu).

Tình mất, thơ trở nên người bạn đời tinh thần để tác giả gởi gắm tâm tư của mình :

‘’ đầu năm khai bút vần thơ

‘’vi ết nên nỗi nhớ, câu chờ gởi ai

‘’n ói với thơ : bướm rồi bay

‘’ với mình :quên nhé đắng cay hôm nào..’’

Thơ Sương Mai dễ dàng đi vào lòng người đọc nhờ những cảm xúc chân thật bật ra từ con tim. Đúng như A.de Musset đã xác quyết :’’A,hãy đập vào tim ngươi vì nơi đó chính là thiên tài.’’( Ah! frappe toi le cœur, c’est là qu’est le génie).Thơ Sương Mai mới trong cách diễn đạt,cách chọn, đặt vị trí từ ngữ.

‘’ chung trà nằm im đó

‘’ng ười pha trà nơi nao

‘’ng ồi im nghe niềm nhớ

‘’ch ảy qua hồn lao xao

‘’chung trà thơm trên tay

‘’t ừng ngụm tôi uống hoài

‘’t ừng ngụm buồn ai biết

‘’t ừng ngụm buồn ai hay..’’

Đọc đoạn thơ ngũ ngôn trên ta nghe nỗi buồn vì cô đơn tăng dần,lan rộng với cụm từ ‘’t ừng ngụm ‘’l ập đi lập lại.

‘’ nắng đến sao lòng tôi lạnh quá

‘’ sao lòng ướt sũng một ngày mưa ?..’’

Hai câu thơ bảy chữ trên đẹp ở cách dùng hai ngoại cảnh tương phản để diển tả một tâm cảnh.

Với tôi đạt nhất trong thơ Sương Mai là những câu thơ lục bát.Thể thơ thường dễ làm mà khó hay.Sương Mai đã thành công tạo cái mới, nét đẹp ở cách dùng từ ngữ :

‘’ mốt mai rồi cũng lảng quên

‘’ dù người khuân vác ưu phiền là tôi..’’

……..

‘’ bây giờ khổ quá tính sao?

‘’ trái tim như có ai vào đóng đinh

‘’ mà tôi đau quá… một mình..’’

………

‘’ hơ làm sao nỗi giá băng

‘’s ưởi làm sao ấm gối chăn lạnh lùng..’’

………

‘’ lòng ta như mảnh lụa nhàu

‘’ trải làm sao,vuốt làm sao bây giờ ?

‘’ buồn làm nát cả hồn thơ

‘’ phủi làm sao cái bơ vơ tội tình ? ‘’

Sương Mai đã làm nên thơ những chữ bình thường không mang chất thơ nếu không muốn nói là trần trụi như ‘’ khuân vác , đóng đinh,s ưởi,nhàu,trải,vuốt, phủi’’.Mặt khác những chữ trần trụi kia đã làm tăng trọng lượng của sự tàn nhẫn đè nặng lên trái tim bị tình đau dày vò , dẫm nát.

Có những câu lục bát đẹp nhờ từ ngữ giàu nhạc tính :

‘’ch ở giùm tôi những ngậm ngùi

‘’ mang đi sông nhé góc đời quạnh hiu

‘’t ôi ngồi đây những buổi chiều

‘’ đếm từng chiếc lá cô liêu trên cành..’’

Đẹp nhờ những ý tưởng tương phản nhau :

‘’ta buồn ngủ một giấc chơi

‘’may ra nằm mộng thấy người ta yêu

‘’ng ủ cho đến hết trưa chiều

‘’ để khi thức dậy buồn hiu vẫn buồn..’’

Thơ lục bát của Sương Mai còn có những câu chất phát, thật thà, nhẹ nhàng như ca dao :

‘’b ùa yêu anh rải bên đường

‘’ em qua dẫm phải nên thương nhớ hoài

‘’b ây giờ không biết trách ai

‘’tr ách bùa hay trách bàn tay rải bùa ?..’’

………

‘’chim bay còn nhớ lối về

‘’ anh đi mất biệt không hề nhớ thương..’’

Một đặc điểm khác trong thơ Sương Mai là tứ thơ,lời thơ để toát ra nữ tính của tác giả.Nó làm lộ rỏ cái lo lắng không đâu, cái hờn mát nho nhỏ của người nữ:

‘’s ợ lòng mình mến thương ai

‘’s ợ con bướm đậu rồi bay lại buồn..’’

………

‘’ thôi anh đừng nhớ gì em

‘’ hãy quên dù có buồn thêm đôi ngày..’’

Nói thì nói thế nhưng sau ngày lên xe hoa về nhà một người mình không thương nỗi lòng lại khác.Ta hãy nghe nỗi lòng của TTKh trước :

‘’ tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời

‘’ ái ân lạc lẽo của chồng tôi

‘’ mà từng thu chết,từng thu chết

‘’ vẫn dấu trong tâm một bóng người..’’

và nỗi lòng của Sương Mai:

‘’ dù cho em bước theo người

‘’ tim em vẫn đó còn tươi máu bầm

‘’ bên người lòng vẫn lạnh căm

‘’ ngày qua ngàn bận vạn lần nhớ nhau..’’

Hình như nỗi buồn và nhớ của TTKh cứng cỏi tỉnh táo trong khi của Sương Mai xốn xang vương vấn hơn.

Nhà thơ bất hạnh André Chenier từng nhận định:’’ nghệ thuật chỉ làm nên những câu thơ, riêng trái tim mới là thi sĩ.’’(l’art ne fait que des vers, le coeur seul est poète ).Sương Mai làm thơ với một trái tim bị bầm dập bởi một mối tình không trọn vẹn, nên chi thơ bà nhiều muộn phiền đau khổ.Nhưng phải có sống một cuộc tình buồn như thế thì thơ mới có cơ hội đạt được điều mà A.de Musset,một người cũng đau khổ vì tình như bà,lớn tiếng hiển dương:‘’nh ững lời tuyệt vọng nhất mới là những lời ca hay nhất.’’ ( les plus désespérés sont les chants les plus beaux ).

Trang Châu



Một bài thơ trích:

Yêu Dấu Tan Theo

ta về ôm nỗi nhớ quên

ôm ngày ngơ ngác, ôm đêm mù lòa

ta về gõ cửa gọi ta

hoang đường muôn thưở vẫn là tình yêu

ta về hốt hoảng đăm chiêu

nụ hôn còn nợ một chiều bên nhau

ta về quên trước quên sau

biết đâu vàng đá mà sầu không vơi ?

ta về ngó lại quanh đời

chợt hay giấc mộng bên người cheo leo

một thời yêu dấu tan theo

trăm năm đâu chút bọt bèo tình duyên ?
Phượng Các
#28 Posted : Tuesday, May 15, 2018 2:19:30 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Quote:
Không ngờ ngót hai chục năm sau tôi vui gặp tác giả vừa sang định cư ngay tại Montréal,

Ủa, chị Sương Mai dọn sang Montreal ở rồi à ?
Users browsing this topic
Guest
2 Pages<12
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.