Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

2 Pages12>
Sương Mai
ngodong
#1 Posted : Wednesday, December 1, 2004 4:00:00 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)


Sương Mai


Tên họ: Bùi Phụng Mai
Sinh Quán: Cần Thơ
Cư ngụ: Bắc California
Sở thích: Thơ, nhạc, thể thao, du lịch, bạn bè


Tác phẩm đã xuất bản:
. Yêu Dấu Tan Theo (thơ) 2004
. Trăng Mộng (thơ) 1999
. Thơ tình Sương Mai (thơ)1998
. Thoảng Chút Hương Xưa (thơ)1996

Sáng lập viên Cội Nguồn Có thơ in chung rất nhiều tuyển tập và các báo

Homepage : http://suongmai.vnweblogs.com/
www.trinhnu.net/?suongmai
Chôm Chôm
#2 Posted : Saturday, December 4, 2004 1:03:40 PM(UTC)
Chôm Chôm

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 353
Points: 15
Woman

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Bức Thư Tình Không Gửi

Sáng nay em viết lá thư tình
Biết có một ngày gửi đến anh
Đã hứa với lòng không hẹn gặp
Cho tình ta mãi vẫn là tranh

Sáng nay em viết câu thơ vội
Với chút hồn nhiên, chút vẩn vơ
Dẫu biết tình yêu như bọt nước
Chợt đó, chợt tan rất hững hờ

Anh ạ, thư tình em đã viết
Đâu em có gửi đến phương xa
Hình như ta hẹn từ tiền kiếp
Rồi bỏ quên lời trên đóa hoa

Sáng nay hoa nở làm em nhớ
Mà biết tìm anh ở chốn nào
Anh đã như quên lời hẹn cũ
Để em lạc bước giữa chiêm bao

Viết bức thư tình không điểm hẹn
Em ngồi đây viết với lòng đau
Chờ anh thơ đã bao nhiêu đọan
Mỗi đọan viết thêm một chữ sầu

Bài thơ tình viết nhoà trong lệ,
Sương khói ngủ vùi trên cỏ cây.
Một bức thơ tình chưa hẹn ước,
Câu thơ thấp thoáng nỗi u hoài .


Sương Mai
suong mai
#3 Posted : Sunday, December 5, 2004 3:52:00 AM(UTC)
suong mai

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,113
Points: 234

Thanks: 3 times
Was thanked: 19 time(s) in 19 post(s)
Trăng Mộng

Trăng Mộng Thơ Sương Mai
Bài viết của nhà phê bình Nguyễn Vy Khanh

Trăng vốn là hình ảnh muôn đời của giai nhân: Hằng Nga từ khi rời bỏ thế gian đã không còn là riêng tư chú Cuội, đã trở thành mộng mị và tri kỷ của những kẻ cô đơn và của những nhà thơ. Lý Bạch ngày xưa say mê đến nỗi nhảy ôm trăng để chết đuối. Trăng cũng là giấc mơ, là mộng mị của con người chưa trọn, chưa thoả mãn. Và trăng cũng còn là hình tượng thi ca rất thường gặp. Hàn Mặc Tử đã nhiều lần lạc lối vườn mơ với trăng với tình; nhà thơ đã nhân cách hóa trăng thành người tình: "Trăng nằm sóng xoãi trên cành liễu / Ðợi gió đông về để lả lơi (...) Ô kìa bóng nguyệt trần truồng lắm / Lộ cáo khuôn vàng dưới đáy khe". Ðến gần hơn thì : "Người trăng ăn vận toàn trăng cả / Gò má riêng thôi lại đỏ hườm / Ta hẵng đưa tay choàng trăng đã / Mơ trăng ta lượm tơ trăng rơi..." (Say Trăng). Hay "Hôm nay có một nửa trăng thôi / Một nửa trăng ai cắn vỡ rồi / Ta nhớ mình xa thương đứt ruột / Gió làm nên tội buổi chia phân"(Một Nửa Trăng). Trăng biến thành "mình", rồi hòa nhập thành "ta": "Cả miệng ta trăng là trăng" (Một Miệng Trăng). Họ Hàn muốn phân thân và nhập vào trăng như một hiện tượng thiên nhiên hay một cao cả lắm khi không với tới!

Với Sương Mai, qua tập Trăng Mộng xuất bản đầu năm 2000, trăng là người tình, là chính tình yêu. Nay chính miệng nhà thơ, một người nữ, tình tự với trăng. Trong bài Trăng Mộng mở đầu tập, nhà thơ ngỏ lời mời gọi trăng đến/vào để trao đổi tâm tình, mà tâm hồn thì đã rộng mở:
"Tôi ngả lưng chờ đợi đã lâu rồi
Chăn gối lạnh cho đầy vơi nước mắt...",
"Hãy âu yếm, ôm choàng tôi thật chặt
Tôi sẽ cười thật tình tứ với trăng
Sẽ lả lơi không quyến rủ nào bằng
Nghiêng tóc xõa, khỏa thân trần mộng mị...",
rồi "Tôi âu yếm hôn vầng trăng dấu ái
Môi này đây, trăng hãy đến kề môi
Cho tình tôi bên gối mộng đầy vơi
Cho ánh mắt thêm dại khờ, ngây ngất"

Thật tình tứ ngôn ngữ của tình yêu dù có hơi hướm nhục cảm. Tình như rất thật và có "xiết vòng tay đừng giây phút buông lơi" đấy, nhưng trăng vẫn chưa đến, dù người thơ đã sẵn sàng, đành cứ mãi chờ. Một mời gọi thật nữ tính, thật quyến rũ. Ðến câu cuối mới biết là mộng! Khác ngày xưa, người kỹ nữ của Xuân Diệu sợ đối đấu một mình với trăng, đã phải "lả lơi" mời viễn khách ở lại với nàng: "... Em sợ lắm. Giá băng tràn mọi nẻo / Trời đầy trăng lạnh lẽo suốt xương da / Người giai-nhân: bến đợi dưới cây già; / Tình du khách : thuyền qua không buộc chặt..." (Lời Kỹ Nữ).

Lời mời gọi của Sương Mai nghe như gần gũi và thật hơn, hình như người thơ có mong, có tha thiết đợi chờ, bên thềm trăng nỗi lòng mãi chơi vơi, rộn ràng đến phải tự hỏi: "... Bên thềm trăng vung vãi / Những ánh vàng rớt rơi / Có phải trăng thừa thãi / Nên bóng đổ nơi nơi?" (Thềm Trăng). Ðến với trăng, với ánh sáng, thật ra con người muốn tìm về bóng đêm, cõi âm, cõi dịu, mềm. Trăng đây đã thành người bạn mà cũng là ánh sáng, là chốn để về, là nơi trú ẩn khi bị thương tích, khi thiếu thồn, kiếm tim, là sợi dây ràng buộc con người với thiên nhiên, ngoại cảnh. Trăng đã để dấu ấn nơi người nữ - trăng với phái nữ tự nhiên hơn chăng? Với Sương Mai, "Trăng thuở xưa ơi, trăng của ta..." do đó "Ta nhớ vầng trăng thuở ước mơ / Ra đi từ đó đến bây giờ... / Trăng ơi, trăng có còn quay lại? / Ðể ướp tình ta một chút thơ!" (Trăng Xưa).

Sương Mai đến với trăng vì nàng muốn có trăng trong cuộc sống, để nàng ca tụng tình yêu. Tình yêu ở đây là một kiếm tìm không ngừng, không bao giờ thỏa mãn! Thật vậy, tình yêu trùm khắp cả tập thơ, tình yêu ở cả bốn mùa, hết mọi ngày tháng và hết mọi thời khắc của ngày lẫn đêm. Tình yêu đã như men, một thứ men tình, có sẵn nơi người đa cảm, vì trong thơ Sương Mai không có rượu, men ngoại nếu có là men cà phê trong nhiều hoàn cảnh, buổi sáng : "Ly cà phê đắng sáng nay / Hình như pha chút tỉnh ai ngọt ngào" (Ly Cà Phê Buổi Sáng), hay buổi chiều: "Ly cà phê thật đằm thắm hương yêu / Ngồi nhìn nhau trong êm ả buổi chiều..." (Nếu).

Tình yêu là một kiếm tìm, nhà thơ cứ hỏi rồi tự hỏi "tình yêu ở đâu?", tìm cho nên xử dụng đến "tặng vật" vẫn sợ chối từ, đến cả đăng báo :"... Sáng nay tôi đến nhờ nhà báo / Tìm lại người yêu dấu thuở nào / Tìm lại mối tình thơ mộng cũ / Số phone đây, gọi ... nếu thương nhau!" (Nhắn Tin), hoặc qua trung gian luật sư: "... Luật sư ơi, tôi ngó về quá khứ / Khuôn mặt nào lồng lộng giữa trời hoa / Tôi rưng rưng lau dòng lệ xót xa / Nên tìm đến, nhờ luật sư bào chữa!" (Hãy Nói Dùm Tôi). Yêu nên không từ chối cả lá bùa : "Giá mà / Em có lá bùa yêu,/ Em sẽ tìm đủ cơ hội / Em sẽ lén bỏ vào bên trong chiếc gối / Ðể đêm đêm trước giấc ngủ / Anh chỉ nhớ có ... em ..." (Lá Bùa Yêu). Hoặc chọc ghẹo người và nghịch ngợm với tình : "... Như con Hồ Ly đã đọc xong câu thần chú / Em sẽ phà vào anh, hơi thở ngải hương / Em nhất định bắt mất hồn anh / Kể từ hôm nay / Và mãi mãi sau nầy ..." chỉ vì "Mỗi khi gặp anh, / Em như người ngộp thở ...(...) Cái nhìn... đã để lại trong tim em / một tì vết, không lành..." (Ðọc Câu Thần Chú).

Người nữ yêu nên đã liều: "Như con thiêu thân lăn mình vào lửa đỏ / Em điên cuồng nhảy xổ vào anh / Không cần biết tương lai, quá khứ / mỏng manh... / Cứ nhắm mắt ước mơ, / Cứ mù lòa mê đắm..." (Con Thiêu Thân). Và mê lú như uống phải độc dược : "Hình như anh bỏ vào ly cà phê em / Những bùa mê, thuốc lú... / Hình như anh bỏ vào ly nước chanh em / Những cuồng chất nhớ thương..." (Ðộc Dược).

Nói yêu là nói đến đợi chờ, chờ người, chờ thư, chờ email - tình cũng theo thời, và chờ đến tháng tận năm cùng: "Hôm nay tháng tận, năm cùng / Em còn ngơ ngác giữa khung trời buồn / (...) Ngày qua anh nhỉ ngắn dài? / Mà em chờ mãi, nào hay năm tàn" (Cuối Năm); "... Mong mãi bóng người không hẹn đến / Rồi mang hư ảnh lộng vào thơ..." (Lá Thư). Nhung nhớ thành tương tư:
"Thư đã đọc rồi sao vẫn thiếu?
Có gì trong nắng, gió hôm nay?
Ai đem hương nhớ hòa trong nắng
Tỏa xuống lòng em nỗi nhớ ... ai..." (Hương Nhớ).

Trót yêu, yêu qua thành ghét : "Ghét người, ghét quá làm sao / Ðã ghét cái mặt, còn chào mà chi? / Lặng yên không nói năng gì / Ngó lơ mặc kệ ai đi, ai về ... / (...) Ghét người cho nắng thôi vàng / Mặc con bướm chết vội vàng đêm qua / Ðể tôi ghét mãi người ta / Ðể cho cay đắng bay qua góc chiều ..." (Ghét). Ðể rồi ghen cấm đủ chuyện: "Con đường anh đã đi qua với em / Em cấm anh, không được bước đi với ai khác / Dù cỏ hoa có nở đầy thơm ngát / Dù phong cảnh có hữu tình (...) (Cấm Anh).

Thiên nhiên cũng thay đổi theo cảm tính con người: "... Phượng tím bây giờ lại trổ bông / Ngày xưa phượng tím sắc pha hồng / Phượng nay ủ rủ màu xanh tím / Phượng nở sao tôi nát cõi lòng?" (Phượng Tím Năm Nay). Có thất tình thì cũng có những phản ứng ngược, hết yêu thì cũng có thể lạnh lùng khi cần : "... Thưa ông, tình có đâu nhiều? / Tôi đem hoang phí bấy nhiêu đủ rồi / Chào ông, tôi nhún vai. Cười / Chúc ông vui mãi với đời ... bướm ong" (Chào Ông). Lạnh lùng một cách khô cứng khi người cũ gọi điện thoại, mới đó đã ra người xa lạ: "... Dạ thưa ông, hãy im đi đừng nói / Ông đã lầm, tôi không phải người xưa / Ông làm ơn đừng lên tiếng phân bua / Ðừng nói nữa thưa ông, ông ... lầm số!" (Lầm Số). Giận quá làm thơ lục bát bắt đầu bằng câu ... tám và cố tình (!) sái luật bằng: "Bướm bay... kệ bướm, hoa nở... kệ hoa! / Bởi vì tôi giận người ta..." (tr. 209).

Tàn nhẫn trở thành hậu quả của tình yêu : "Rồi em sẽ dùng phép phù, phù thủy / Ðể một lần mang anh trở lại ra khơi / Em sẽ tận mắt nhìn anh chìm giữa ngọn sóng chơi vơi / Em sẽ cười lên lanh lảnh những chuỗi cười / Chuỗi cười ... phù thủy" (Tiếng Cười Phù Thủy). Ðòi nhận chìm chết người mà cứ xưng "em", ngán ngẩm thật! Hoặc nàng đã bất nhẫn bỏ, đã bỏ mà còn phải năn nỉ "... Thôi nghe đừng hờn em thêm / Ðể em xin hứa bắt đền kiếp sau" (Năn Nỉ). Ðền kiếp sau thì cũng như không, mâu thuẫn thay con tim !

Nàng trăng rồi cũng phôi pha, cũng bạc trắng với thời gian:
"... Nửa đời se sắt vì nhau
Nửa vầng trăng bạc, úa màu nửa khuya
Nửa đêm lệ rớt đầm đìa
Nửa ôm gối mộng, nửa lìa cõi mơ
Nửa lòng ai gửi vào thơ?
Nửa chung thủy, nửa lững lờ lướm ong!" (Nửa).

Kiếm tìm tình yêu, tức bỏ đi, đi xa, có thể tìm thấy hạnh phúc thì làm sao không khỏi có lúc lạc đường hay thất vọng. Thất vọng với tình nhưng người bạn đường dù "Trái Tim Bằng Gỗ" vẫn luôn ở bên nàng: "... Hình như anh không bao giờ biết khổ / (...) Tôi trở về, rươm rướm máu trái tim... / Thật khẽ khàng anh nói: nín, nín đi em! / Anh không biết nói gì, / Bởi trái tim anh bằng gỗ!..." (tr. 262-3). Trọn đời, thời gian, tình già,... toàn những ám ảnh: "Em vẫn đẹp mà, phải thế không? / Ðừng anh, đừng nói má thôi hồng / Ðừng anh, đừng nói da em nhạt / Ðừng nói nếp nhăn đã chất chồng..." (Tình Già). Ám ảnh lớn: tình yêu còn không: "Cho rằng em có già đến đâu đi nữa.../ Nhưng chắc em cũng chưa già đến đỗi.../ Ðể không còn vui sướng khi nghe anh nói: - Anh vẫn yêu em!" (Lời Vợ). Lắm lúc người thơ tìm về với một đấng thiêng liêng "Thánh Giá là niềm vui / Giáo đường là tổ ấm" (tr. 66). Nàng than thở:
"... Lòng con từng mảnh tơi bời
Tim con rách nát Chúa ơi, vá dùm!
Hồn con và xác run run
Vịn cây thánh giá, quỵ cùng đau thương ..." (Vịn Cây Thánh Giá).

Trăng Mộng còn là thơ về quê hương, Cần Thơ, với những cảnh cũ như cây phượng vĩ (tr. 68), những cố nhân (tr. 95, 158), những tình xưa (tr. 99); nhưng với người đi xa thì cảnh nhẹ hơn người và người cũng nhẹ hơn tình yêu kiếm tìm! Sương Mai mãi đắm mê với tình, với thơ, nhưng nếu các bài trong tập Trăng Mộng được sắp xếp theo thời gian sáng tác thì càng về cuối tập, cảm xúc và thi hứng đằm thắm hơn! Tình yêu ở đây không là những non dại bồng bột của Nguyễn Tất Nhiên, cũng không bi đát như T.T. Kh. Trong Trăng Mộng, tình chín hơn, đa dạng mà cũng đa lời, lắm ví von, giả thử,... nhưng có cái tận tâm như mọi cuộc tình!

Ngoài một số tứ thơ cũ thường thấy ở nhiều nhà thơ như sơn khê, chân mây, trang giấy mới, áo mới, ... Sương Mai có những ý thơ riêng như "Mặc ai đem nắng rải đầy trong sương" (tr. 186), đánh rơi thời gian : "Tôi đánh rơi buổi sáng / Trên kẻ tay ơ hờ..." (tr. 281), cứ thế buổi trưa, buổi tối, hôm qua và hôm nay; hình ảnh một nửa "... Nửa vời, nửa tục, nửa tiên / Nửa đau nỗi nhớ, nửa điên nỗi sầu..." (Nửa). Hoặc hình ảnh theo thời sự như "...El Nino đến tiêu điều (...) Tình yêu, cơn bão Nino ... muôn đời" (tr. 38). Tỏ tình qua trung gian luật sư như đã trình bày ở trên. Mong đợi tình cũng lắm, mà trốn chạy cũng nhanh, như đã tìm ra chân lý: "Tôi bỏ người, tôi chạy rất xa (...) Tôi bỏ người, tôi chạy ... hụt hơi..." (tr. 291).

Thơ Trăng Mộng có hồn, đầy nhạc tính, ý tình thì linh động, nghịch ngợm lắm khi, nhà thơ giàu lời - cả lắm lời, khi tỏ tình cũng như thất tình: "Ví dầu, ví dẩu ví dâu... / Bướm bay bỏ lại nỗi sầu cho hoa..." (tr. 247). Những vần thơ hay có thể kể :
"Anh hỡi, mùa thu như dáng ai
Mơ màng đôi chiếc lá lung lay
Lòng em : con sóc trên cành lạ
Mơ ước một lần có cánh bay
Anh hỡi, mùa thu mây khói vương
Ðêm qua mơ thấy bóng người thương
Vẫy tay gọi nắng về cho gió
Sao lại tặng em một nỗi buồn?" (Tình Thu);
"... Nếu một mai rất dịu dàng anh nói
Tiếng yêu em bằng rất đỗi thật thà
Bằng trái tim đầy ắp những thiết tha
Em sẽ khóc trong niềm vui tao ngộ
Nếu một ngày mình dìu nhau qua phố
Ly cà phê thật đằm thắm hương yêu
Ngồi nhìn nhau trong êm ả buổi chiều
Tay đan nhẹ, mình cần chi cấu nói? (Nếu...)

Những câu như-lục-bát nhẹ nhàng:
"... Mang thơ ra giữa rừng hoa
Rải cho thơ với ánh tà
huy bay
Nụ hồng trong gió lắt lay
Mong thơ ra khóc một ngày
âm u..." (Lục Bát Trên Ngàn)

Xen kẽ những kỷ xảo về chấm câu, nhưng vần vẫn xuôi một giòng thơ : "Tha thiết quá. Một ngày xưa áo trắng / Cổng thời gian. Ðinh đóng giữa tim mình..." (tr. 85)

Sương Mai nhiều lần tự định nghĩa, tự họa :
"... Sáng nay sương ướt trên cành lá
Từng giọt long lanh rớt xuống đời
Tôi tưởng hồn tôi vừa rụng xuống
Mong manh thành những hạt sương rơi..." (Lá Thư)

Những giọt mong manh, tế nhị và cũng thắm thiết với người, với thơ:
"Giọt sương có phải là tôi?
Hình như cùng rớt xuống đời bơ vơ
Chờ người níu áo đề thơ
Nào hay áo lụa ơ hờ tàn phai..." (Sương Mai)
Ðến bài cuối tập, nhà thơ tự thán như đóng lại cõi lòng, sau những rong ruổi với tình với thơ :
"Ba năm lên núi tìm thơ
Bỏ quên thân thế, tảng lờ áo cơm
Bây giờ xuống núi bôn chôn
Gánh thơ đã nặng, gánh buồn... nặng hơn" (Tự Thán)

Sương Mai là một trong những người mới bước vào làng thơ hải ngoại nhưng đã liên tục và trung thành với thơ, có tình, có lòng với thơ. Nàng đã cất bước đi từ tiếc nuối (Thoảng Chút Hương Xưa) đến tình (Thơ Tình Sương Mai) rồi nay là mộng (Trăng Mộng), và mộng vẫn là tình, là thơ, như một nhu cầu sống cho hiện tại. Trăng với Sương Mai đơn sơ là người tình, là bóng mát, là nồng nàn tình yêu. Trong những dòng thơ Việt hải ngoại, riêng thơ tình yêu không có chung quan trọng như trước nay vì thơ Ðạo, thơ chống Cộng, thơ kỹ thuật, thơ thù tạc,... hình như chiếm nhiều chỗ, nhiều diễn đàn! Ngày nào con người sống mà còn cần đến tình yêu thì ngày đó còn thơ tình, còn mộng còn trăng và hình như những nhà thơ tình thoải mái với thế giới và hạnh phúc mà họ tạo nên với thi ca. Thế giới và hạnh phúc mà các nhà khoa học và con người nói chung phải mất nhiều thử nghiệm và thời gian mới tìm ra mới dám chắc! Sương Mai qua Trăng Mộng đã xác nhận nàng đã tìm ra cái thế giới của riêng nàng và ở đó hy vọng nàng đã tìm thấy hạnh phúc !

15-4-2000
Nguyễn Vy-Khanh









Cọng Cỏ Sầu


Nhánh gầy mấy hạt sương buông
Ngả nghiêng cánh gió vợi buồn mắt nâu
Mưa về cành lá nhói đau
Người đi bỏ cọng cỏ sầu ngàn năm

Sương Mai














Chôm Chôm
#4 Posted : Sunday, December 5, 2004 3:56:03 PM(UTC)
Chôm Chôm

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 353
Points: 15
Woman

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Bài thơ trên lá

Mỗi ngày em muốn viết
Những bài thơ cho anh
Viết trên từng chiếc lá
Em chọn màu mực xanh

Những bài thơ nho nhỏ
Trên những chiếc lá khô
Tản mạn bay qua phố
Quà tặng anh bất ngờ

Những bài thơ trên lá
Em viết thêm mỗi ngày
Khi thu về vội vã
Bài thơ cùng lá bay

Những bài thơ nhỏ ấy
Dành tặng riêng một người
Tìm đi, anh sẽ thấy
Trong từng chiếc lá rơi

Bài thơ em trên lá
Gửi anh lời thiết tha
Lá bay về muôn ngả
Anh ơi, mình vẫn xa ...


Sương Mai
suong mai
#5 Posted : Monday, December 6, 2004 2:29:49 AM(UTC)
suong mai

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,113
Points: 234

Thanks: 3 times
Was thanked: 19 time(s) in 19 post(s)

Bài viết của nhà thơ Song Nhị trích trong Lưu Dân Thi Thoại xuất bản 2003:


SƯƠNG MAI

Mỗi tâm hồn con người là một thế giới riêng biệt, phong phú và phức tạp. Nếu lại là tâm hồn một người thơ thì đó là một cõi riêng, vượt hẳn ra ngoài thể tính hồn nhiên dung dị. Sương Mai là một nhà thơ, một nhà thơ nữ có một cõi tư duy rất riêng, đó là cõi tình, một cõi tình dào dạt. Do đó thơ Sương Mai là thơ tình.Tình yêu Sương Mai là tình yêu dang dở, trái ngang, cách chia, hoài niệm, bâng khuâng...
Với cái tư riêng đó, Sương Mai xuất hiện, bước song hành với những nhà thơ nữ tiếng tăm khác ở hải ngoại, với một phong cách rất riêng.

Sương Mai vào làng thơ hải ngoại cùng lúc gia nhập các sinh hoạt của Cơ Sở Thi Văn Cội Nguồn từ giữa năm 1994. Trong

chặng đường hơn năm năm từ đó đến nay, thơ Sương Mai đã xuất hiện khắp nơi, đây đó, từ các tạp chí, tập san, đến những Trang Văn Học trên mạng lưới toàn cầu. Tên tuổi cô đã trở nên thân quen với thi giới trong làng thơ hải ngoại.

Như đã nói, thơ Sương Mai là Thơ Tình. Tình yêu mà Sương Mai kiếm tìm, là một bóng dáng hư hư thực thực, như có như không; như có đó mà không có đó, rất thật mà không có thật. Bóng hình đó người thơ đem giấu vào một góc tim, giấu trong thơ, trong chiêm bao, trong xót xa, trong cánh chim khuất hút cuối trời, trong nỗi si mê... Sau cùng đành giấu vào trong mộng mơ miên viễn:

Giấu người trong giấc mộng dài
Sợ khi tỉnh giấc tình bay, mộng tàn.
(Giấu -TTSM)

Tình yêu đó, bóng dáng đó đã mịt mờ, nhưng nhịp đập của con tim vẫn thôi thúc người thơ kiếm tìm, réo gọi. Tâm trạng đó đâu chỉ riêng tác giả Trăng Mộng, Thơ Tình, Thoảng Chút Hương Xưa, ai mà chẳng thế. Vì rằng tình yêu là một cuộc săn đuổi kiếm tìm bất tận. Một ngọn sóng cuốn hút con người hết thế hệ này đến thế hệ khác.

Em gọi thì thầm một tiếng Anh
Tưởng còn nguyên vẹn thuở ngày xanh
(Thời Gian -TTSM)
Và:
Ta về khóa cửa lâu đài
Trồng cây tình, đợi một ngày nở hoa
(Hai Chữ Nhớ Thương)

Thơ là sự thăng hoa tuyệt đỉnh của cảm xúc, tư tưởng và ngôn ngữ; là nghệ thuật riêng biệt của văn chương. Tâm hồn nhà thơ như trang giấy mỏng, như mặt nước hồ thu, chỉ cần một cảm xúc từ nội giới cũng đủ làm tâm hồn thơ rung lên. Sương Mai đang lòng như hồ thu lặng gió, tâm hồn chìm lắng trong êm ả bâng khuâng, thế mà chỉ một thoáng thôi: một hơi gió nhẹ, một giọt sương trên phiến lá, một chiếc lá vàng chao xuống thảm cỏ xanh, một giọt mưa rơi trên làn áo mỏng, một thoáng nhìn sợi tơ con nhện, một cánh chim bay hút tận chân trời... cũng đủ làm xao động:

Chỉ là ngọn gió đưa
Trong một chiều cuối Hạ
Chỉ là bước chân khua
Sao lòng bâng khuâng quá.
(Chỉ Là...)

Tình yêu là một quá trình của sự tra vấn, kiếm tìm với những biến hiện theo “hàn thử biểu” của con tim. Khi đứng bên lằn ranh này, lại muốn bước qua lằn ranh khác. Trường tình không biên giới. Giữa mênh mông ấy, Sương Mai trải lòng, quyết định làm một cuộc đổi thay, khước từ mọi vương vấn từ bên một lằn ranh để “trang lòng như trang giấy mới”, gọi mời, đón nhận:

Lòng tôi như trang giấy mới
Tôi đang viết lại từ đầu
Viết mà không lần tự hỏi
Sẽ bắt đầu lại từ đâu?
(Trang Lòng)

Đã nhiều lần Sương Mai ra đi. Áo vướng bụi đường. Mỗi chặng đời là một bâng khuâng trước điều hơn thiệt. Ra đi như một lần bỏ cuộc. Cuộc chia ly không khỏi làm lưu luyến, nhớ thương, tưởng xé lòng đứt ruột:

Năm xưa bỏ phố rời sông
Để hồn chìm giữa mênh mông núi đồi
Đau lòng dứt một cuộc chơi
Nằm nghe sóng cũ bồi hồi bãi xưa.
(Bụi Đường)

Có ra đi thì cũng có trở về. Trở về trong trống vắng, hoang vu của cuộc tình, của một thời hò hẹn. Tất cả chỉ còn là:

Mùa thương cũ đã chìm theo sương khói
Xé tặng lòng một nửa mảnh khăn tang.
(Rừng Xưa)

“Bức Thư Tình” là một trong những bài thơ hay của Sương Mai, ý từ đằm thắm, cảm xúc nhẹ nhàng, khác hẳn với những khắc khoải, tủi buồn, than vãn trong giọng điệu chung của tác giả. Đoạn kết của Dòng-Thơ-Sương-Mai, có lẽ cũng là đoạn kết của cuộc tình khi kẻ ở người đi, khi hai người lặng lẽ quay lưng, người đã phụ người, ai đã phụ ai? Nhưng hệ lụy cuộc tình thì “trầm luân trong thảm thương, trong giọt lệ đời cay đắng”. Tất cả đã được tác giả phân trần đầy đủ trong bài “Ta Và Người”, có đoạn với hai câu thơ thật hay:

Trần gian lạnh ngắt bốn mùa
Đọc câu thần chú, vẽ bùa hóa thân.

Sương Mai là thành viên sinh họat với Cơ Sở Thi Văn Cội Nguồn từ những ngày đầu mới thành lập. Chúng tôi đã từng được đọc những bài thơ đầu tiên của cô từ trên bản thảo và trên các tờ báo, tạp chí tại Bắc California trong lần xuất hiện đầu tiên. Trên chặng đường năm năm, với ba thi phẩm:

Trăng Mộng (2000) - Thơ Tình Sương Mai (1998) - Thoảng chút Hương Xưa 1(996) -
Sương Mai đã có một khoảng cách biệt rất lớn trong kỹ thuật sáng tác về âm vận và cảm xúc giữa thơ của tác giả hôm nay và năm năm về trước. Có thể nói Sương Mai là một TTKH của hôm nay, nhưng thơ cô mang sắc thái riêng biệt của thời đại nên giọng thơ Sương Mai phóng túng hơn, thiết tha hơn...

Sương Mai là bút hiệu của Bùi Phụng Mai, Cô gái Cần Thơ, sinh năm 1950. Đến Mỹ từ năm 1975. Hiện cư ngụ tại Bắc California. Tác giả cho biết sẽ xuất bản thi tập “Yêu Dấu Tan Theo trong năm 2003.

Thơ trích:



BỨC THƯ TÌNH

Thưa anh,
Vì nhớ nên em viết
Viết những bài thơ trải nỗi lòng
Một chuyến viếng thăm ngàn cách trở
Em buồn, anh có biết gì không?
Ra về lòng dạ như ai cắt
Cái bóng người thương vẫn mịt mờ
Em đếm từng giây, em đếm phút
Mà anh như chỉ đến trong thơ...

Anh ơi,
Ngày đã qua đi mất
Lại một ngày qua mất nữa rồi
Em biết anh chờ, em khổ quá
Nói làm sao để nỗi thương vơi?
Em giận đường xa, rồi giận mình
Giận mây, giận gió, gió làm thinh
Giận anh, không biết vì sao nữa?
Chắc tại vì...đầy nỗi nhớ anh!

Anh hỡi,
Bài thơ em viết riêng
Cho anh, em viết với con tim
Yêu anh bằng cả hồn tri kỷ
Đã hứa thì em đâu có quên!
Chờ em, anh nhé dẫu trong thơ
Em sẽ đến thăm thật bất ngờ
Em sẽ hôn anh lần thứ nhất
Bên nhau mình sẽ tưởng là...mơ.

sương mai



CHỈ LÀ

Chỉ là vài giọt sương
Rơi trên làn cỏ rối
Chỉ là thoáng mây vương
Sao lòng nghe vời vợi

Chỉ là chiếc lá rơi
Trong vườn chiều êm ả
Chỉ là con nước trôi
Sao nghe dường sóng lạ

Chỉ là vài giọt mưa
Rớt trên làn áo mỏng
Chỉ là gió giao mùa
Sao lòng như giấc mộng

Chỉ là vài sợi tơ
Bồi hồi con nhện nhỏ
Chỉ là mấy vần thơ
Sao đọng đầy thương nhớ

Chỉ là ngọn gió đưa
Trong một chiều cuối hạ
Chỉ là bước chân khua
Sao lòng bâng khuâng quá

Chỉ là cánh chim bay
Về một phương nào đó
Chỉ là lần cầm tay
Sao lòng như bão tố?

Sương Mai
07/20/01



BỤI ĐƯỜNG

Năm xưa bỏ phố lên rừng
Chào con phố nhỏ ngập ngừng bước chân
Tưởng đâu trời hẹp, mộng gần
Nào hay đất rộng phân vân chuyện lòng

Năm xưa bỏ biển về sông
Để hồn chìm giữa mênh mông núi đồi
Đau lòng dứt một cuộc chơi
Nằm nghe sóng cũ bồi hồi bãi xưa

Trải lòng trên tấm vải thưa
Mà nghe nhung nhớ len vừa sợi tơ
Thôi đành quẳng hết vào thơ
Cho lòng còn chút ơ hờ dễ thương

Năm xưa bỏ phố, bỏ phường
Phủi tay rớt chút bụi đường đâu đây.

Sương Mai
09/01/01


TRANG LÒNG

Lòng tôi như trang giấy mới
Tôi đang viết lại từ đầu
Viết mà không lần tự hỏi
Sẽ bắt đầu từ đâu?

Lòng tôi như chân trời mới
Lạ lùng lạc lẫm nơi đâu
Không biết mình từ đâu tới
Đã quên điểm khởi lúc đầu

Lòng tôi như căn nhà mới
Chưa một vết chân nào qua
Thảm trắng, trắng tinh từng sợi
Mùi sơn thơm ngát hương nhà

Lòng tôi như chùm hoa mới
Thơm tho nở đóa lạ lùng
Ngỡ ngàng nhận ra một tối
Khi người bước đến ung dung

Lòng tôi như tờ giấy mới
Tôi mang đến tặng cho người
Một ngày đầu xuân phơi phới
Trang lòng ghi những niềm vui.
sương mai
03/09/01


RỪNG XƯA

Rồi một bữa về rừng xưa hốt lá
gom lá vàng tưởng ngàn cánh thơ rơi
Chợt ngồi khóc ngỡ hồn đang hóa đá
Trái tim cằn ngơ ngác giữa hồn tơi

Rồi một bữa về sông xưa tắm lại
Đôi mắt nào đẫm ướt lệ tình si
Dòng sông cũ, nước trong, lòng vụng dại
Có ai ngờ mà định nghĩa phân ly?

Rồi một bữa về hiên xưa gõ cửa
Có còn ai ngồi đợi bóng chim về
Chợt thảng thốt nhớ lời xưa đã hứa
Lá rụng đầy, tản mác giữa hiên mê

Rồi một bữa nghe tình xưa réo gọi
Bịt lấy tai cho điếc nỗi bàng hoàng
Mùa thương cũ đã chìm theo sương khói
Xé tặng lòng một nửa mảnh khăn tang

Rồi một bữa về rừng xưa đứng ngó
Lá có còn từng chiếc lá ngày xưa?
Cây đã khác, nhưng núi rừng vẫn đó
Còn đâu đây tiếng vọng mối duyên thừa!

Sương Mai
10/19/01


TA VÀ NGƯỜI

Người xô ta xuống vũng buồn
Hôn ta bằng những nụ hôn vĩnh hằng
Ngoi lên thở chút từ tâm
Vẫn như chết ngộp, vách thầm đá rơi

Biết đâu ta đã phụ người
Nợ riêng đọng lại, luân hồi kiếp xưa
Trần gian lạnh ngắt bốn mùa
Đọc câu thần chú, vẽ bùa hóa thân

Người xô ta xuống hồng trần
Lời kinh đánh rớt, hương trầm vội bay
lối chiều nhuộm trắng hiên mây
Trầm luân trong cuộc tình đầy thảm thương

Cành rung chiếc lá vô thường
Tay che mắt lệ, lòng gương ngậm ngùi
Người xô ta xuống biển khơi
Đốt hương hong giọt lệ đời đắng cay.

Sương Mai
10/18/01

MAI MỐT EM VỀ

Mai mốt em về thăm xóm cũ
Anh còn đứng đợi dưới hàng me
Lá me còn có rơi dầy tóc
Không biết lòng ai có sắt se?

Mai mốt em về thăm phố cũ
Đi vài ba phút hết con đường
Đường xưa quen lắm thời đi học
Thuở biết gì đâu, nhớ với thương

Mai mốt em về qua trước ngõ
Nhà anh dây mướp mới đơm bông
Có con bướm trắng bay lờ lững
Không biết ai còn thương nhớ không?

Mai mốt em về qua khóm trúc
Hình như ai đứng đợi bên cầu
Hình như ai đứng chờ trong mộng
Tội quá, chờ em chắc đã lâu?

Mai mốt em về anh đứng lặng
Nhìn em anh nói chẳng nên lời
Bao năm ôm mối tình thơ dại
Thương nhớ bao giờ đây mới nguôi?

Mai mốt em về em lại đi
Xa nhau lần nữa, lại chia ly
Sầu vương đôi mắt người năm cũ
Buồn quá anh ơi, biết nói gì?

sương mai





suong mai
#6 Posted : Tuesday, December 7, 2004 3:54:39 AM(UTC)
suong mai

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,113
Points: 234

Thanks: 3 times
Was thanked: 19 time(s) in 19 post(s)
Yêu Dấu Tan Theo




Vài Cảm Nhận Về Thơ Sương Mai qua thi phẩm YÊU DẤU TAN THEO

Người đọc không lạ với nữ sĩ Sương Mai, dù trong bộ Văn
Học Miền Nam, phần Thơ, của Võ Phiến, không có tên chị Nhưng có
lẽ người yêu thơ sẽ lấy làm ngạc nhiên khi biết chị là
người con gái miệt Cần Thơ, đây là một điểm đặc biệt Mặc dù
trong báo VĂN số 28, tháng 10 năm 1984, chủ đề "văn chương phái
nữ", và mới đây, báo VĂN số 77, bộ mới, tháng 5 năm 2003,
số đặc biệt về các nhà văn nữ Việt Nam ở Pháp, cả hai số
báo có cùng cái nhìn chung về hiện tượng văn chương phái nữ
đang hồi cực thịnh, nhưng người đọc lần mò tìm kiếm chỉ
bắt gặp vài khuôn mặt nữ sĩ đất nam phần, mà Phan Thị Trọng
Tuyến là một Thành ra, tìm cho được con gái miền Hậu Giang làm
thơ viết văn như Phan Thị Trọng Tuyến, Sương Mai không phải là
điều dễ tịm
Cái không gian trong thơ Sương Mai mang tâm hồn nữ sĩ, một tâm
hồn man mác buồn, mà mùa Thu và mưa là những hình ảnh được
tác giả chuyên chở nhiều tâm cạm Những bài thơ Áo thu, Bóng
thu, Chờ thu, Hương thu, Mưa thu, Sương thu, Thu nhớ, Thu sầu, Giọt
nắng giọt mưa, Mưa đến kìa, Mưa rơi, Mưatrợng thi tập "Yêu
Dấu Tan Theo" là những bài thơ tiêu biệu
Thơ Sương Mai nhìn chung là cả một trời yêu đương, lãng mạn
với nhiều khắc khoải, người yêu thơ nếu cũng giàu lòng như
nữ sĩ, thơ của Sương Mai là một điệp khúc tình ái rất dễ
hoà quyện vào lòng mình làm cho chúng ta dễ mường tượng ra
những ngày đã qua với bao điều thân ái cho một lần yêu dang dợ
Thơ Sương Mai không chỉ có nói về tình yêu, thỉnh thoảng nữ
sĩ còn mang đến cho người yêu thơ một chút tâm cảm riêng về
nhân sinh quan của mình, về cuộc đời với chút màu sắc triết
lý:
"Hai tay ôm một đoá sầu
Lòng còn rõ nét đậm màu yêu thương
Tình yêu chăng mộng vô thưởng
Viết câu từ tạ, lòng vương ý sậu"
(Trích bài "Lục bát tạ từ" trang 61, thi tập Yêu Dấu Tan Theo)
Hoặc:
"Tiếng chi, ồ, tiếng chim kỳ ảo
Hót nữa đi chim giọng lạ lùng
Tôi muốn thời gian ngưng đọng lại
Cho tôi hoà lẫn với hư khộng"
(Trích bài"Hư Không", trang 153, thi tập Yêu Dấu Tan Theo)
Mặc dù vậy, nữ sĩ đã làm hằng trăm bài thơ tình, đã chìm
vào không gian chết lịm của những tương tư, thương nhớ, như
một người lạc đường, nhiều lúc nữ sĩ không hiểu nổi bài
toán tình yêu sao lại quá khó tìm ra đáp số:
"Tình yêu tôi như một bài toán khó
Tôi giải hoài, giải mãi vẫn không ra
Tôi loay hoay, tôi nhìn thẳng liếc xa
Mong kẻ giúp tìm cho ra đáp sộ"
(Trích Bài Toán Khó, trang 183, thi tập Yêu Dấu Tan Theo)

Sương Mai làm thơ có lẽ hơi nhiều và Yêu Dấu Tan Theo là tác
phẩm thứ tư của nữ sĩ, nhưng chỉ riêng trong thi tập này có
đến trên hai trăm bài thơ được tuyển lựa, cho thấy nữ sĩ
không làm thơ cho người đời để cầu được tiếng khen chê hay
dở mà làm thơ vì những rung cảm của tâm hồn của một người con
gái giàu chất lãng manVà duy chỉ đọc được tâm hồn của
người nghệ sĩ với chừng ấy mối cảm hoài cũng đủ để cho
đời sống chúng ta giàu thêm, phong phú thệm

Lương Thư Trung





Con Diều, Em

Kể từ khi yêu anh,
Em trở thành con diều non tội nghiệp
Có khi bay cao chót vót trời xanh,
Có khi la đà trên ngọn, trên cành,
Khi rơi bẹp xuống vùng cỏ dại
Cũng có khi ngang tàng trên đỉnh núi,
Rồi có khi cao ngạo chốn biển xạnh

Và cũng kể từ lúc yêu anh,
Con diều bay hân hoan, phơi phới
Con diều bay chưa bao giờ biết mỏi,
Mà sợi dây,
Anh còn nắm giữ khổng

Gió, gió lện
Gió mạnh đến bão bụng
Sợi dây đứt,
Con diều rơi thảng thốt
Anh, anh hỡi! Con diều đang chết ngộp
Giữa biển khơi, trong vực thẳm mù xạ

Mà sao anh
Chỉ là người khách lạ đi quả

SƯƠNG MAI
04/04/02


Chuốc Chén Rượu Mời

Đưa tay
rót chén rượu đầy
Mời người tri kỷ cùng say một lần
Sâu trong
màu mắt phân vân
Vui tràn chén rượu buồn dâng cuối mày
Thấm môi
một chút men cay
Nghe lòng chuếnh choáng loay hoay đắm chìm

Có dòng
máu vội về tim
Cho đôi má đỏ say mềm nỗi vui
Đưa tay
chuốc chén rượu mời
Lòng tươi vừa hé nụ cười tri âm
Tình yêu
khẽ gọi tiếng thầm
Xanh màu ước hẹn lòng ngầm trao tay
Chén vui
xin chọn phút này
Hỡi người tri kỷ nhớ hoài từ đây

SƯƠNG MAI
07/10/02


DậuMot Chuyện Tình


Dấu anh ở một góc đời
Chiều chiều tối tối em ngồi nhớ nhung
Dấu anh ở chốn vô cùng
Ngày đêm lui tới thong dong hẹn hò

Dấu anh ở chỗ hư vô
Chỉ mình em biết dành cho riêng mình
Dấu anh ở giữa cõi tình
Bến mơ bến mộng trăng thanh bên đường

Dấu anh ở chỗ mù sương
Mỗi khi em đến đẹp dường chiêm bao
Dấu anh ở suối ngọt ngào
Có cây khuynh diệp đứng chào đôi ta

Dấu anh giữa những bông hoa
Để khi em đến người ta không ngờ
Dấu anh vào những câu thơ
Trăm năm sau cũng không lo sợ gì

Dấu anh vào phiến Đường Thi
Đọc câu thơ cổ hiểu chi chuyện người
Dấu anh riêng ở một nơi
Đôi khi len lén ra ngồi với anh

Dấu anh, dậu một chuyện tình

Sương Mai
09/01/2001




Gửi Lại Santa Ana

Cụm mây phía dưới chân em
Một vùng mây trắng như quên lối về
Em đi nắng có ai chẻ
Em về gửi lại góc hè phố quen

SƯƠNG MAI
08/26/2001





Tặng Hoa

Mang bông hoa đến tặng người
Mới hay hoa cũng mỉm cười như ta
Trải lòng như những đoá hoa
Tặng người cả tấm lòng hoà với thợ

SƯƠNG MAI





Lục Bát Sương Mai



Có câu lục bát rầtA…tinh
Cũng tình như thể em, anh vậy mà!
Má nè, honẬ…le đi nha

Kẻo thiên hạ thấy, roiA…xầ cũng đành
Gửi cho nhau một chữ tình
Trái tim là của riêng mình nhé anh

Xá gì đầu bạc, đầu xanh
Khi yêu tình vẫn như tranh ấy mà
Nhớ nhiều cũng bởi viẦ… xa

Tay không nắm được mắt nhoà lệ thương
Có con chim hót sau vườn
Cho câu lục bát vấn vương ý tình

Kiếp nào xưa đã gặp ảnh
Mà bây giờ lại không đành lòng xa
Thôi thì em noiẬ…thiet nha
Tại em trót loẪ…yeu mà, anh ơi!
Nói ra chỉ sợ anh cười
Giữ trong lòng lại đứng ngồi không yên

Nói chưa đủ, lại viết thêm
Bài thơ là nợ là duyên, anh à!

Sương Mai









Tình Trăng

Hai đứa phơi mình dưới nắng trăng
Hương trăng thơm ngát, gió cung Hằng
Mê man hai đứa hoà hơi thở
Trăng đứng nghiêng cười không nói năng

Hai đứa so vai, áp má vào
Trời trong, trăng sáng cõi chiêm bao
Nắm tay mình bước vào hư ảo
Anh hái dùm em những đoá sao

Hai đứa má kề, môi uống môi
Mà trăng sáng quá lẳng lơ mời
Em nghe trăng hứa bên vườn hẹn
Em muốn mình thương đến cuối đời

Hai đứa nằm yên dưới nắng trăng
Trên trời thiên sứ kết hoa đăng
Hình như đám cưới bầy Tiên nữ
Em lại lạc loài giữa thế gian

Hai đứa ôm choàng, mê đắm hôn
Añ®¨ trăng dọi sáng cả tâm hồn
Kìa anh, trăng bỗng trần truồng quá
Da thịt dường nghe chút thẹn thuồng

Hai đứa phơi mình hứng nắng trăng
Phẳng phiu thảm cỏ ướp trăng rằm
Bên nhau không rượu mà say khướt
Ai đã làm nghiêng cả bóng Hẳng

Sương Mai







suong mai
#7 Posted : Wednesday, December 29, 2004 9:32:45 AM(UTC)
suong mai

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,113
Points: 234

Thanks: 3 times
Was thanked: 19 time(s) in 19 post(s)
Cũng Đành



Ngó lên non thấy non cao
Ngó đời lại thấy lao xao cõi đời

Muốn làm một cuộc rong chơi
Sợ non cao quá, sợ đời nhiễu nhương

Mơ màng một chuyến viễn phương
Sợ đời hệ luỵ, sợ vương khói tình

Đêm ngồi bó gối lặng thinh
Thấy trăng thiên cổ, thấy mình hư không

Ngó lên thấy đám mây hồng
Muốn tìm về lại bến sông năm nào

Sờ tim còn thấy vết đau
Sợ dòng máu cũ lại trào tuôn ra

Cũng đành thôi, để phôi pha ...




Sương Mai
suong mai
#8 Posted : Wednesday, December 29, 2004 9:36:26 AM(UTC)
suong mai

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,113
Points: 234

Thanks: 3 times
Was thanked: 19 time(s) in 19 post(s)
Lời Chàng

Nhỏ à! màu đỏ, màu xanh
Màu nâu, màu tím, vàng anh kia kìa
Màu trắng anh đón nhỏ dìa
Màu xanh lá mạ anh chia cho nè

Tại sao nhỏ dại ghê nghe
Bây giờ năn nỉ nhỏ huề anh chưa?
Anh đem màu sắc bốn mùa
Làm quà cho nhỏ, nhỏ thua dài dài

Tại nhỏ cứ... thẩn thơ hoài
Anh chọc ghẹo để: có bài thơ... ghen
Nhỏ biết, anh thiệt là... hiền
Chỉ mỗi cái tội mê ...tiên thôi hà!

Đàn bà, con gái ...xê ra
Anh thương chỉ một ...em mà, nhỏ ơi!
Hỏng tin, nhỏ hỏi... ông trời
Anh nói thiệt đó, nhỏ ơi, anh thề!




Sương Mai
suong mai
#9 Posted : Thursday, December 30, 2004 10:27:26 AM(UTC)
suong mai

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,113
Points: 234

Thanks: 3 times
Was thanked: 19 time(s) in 19 post(s)
Trích từ mục đọc thơ của nhà thơ Vinh Hao





Sương Mai làm thơ rất nhiều. Không rõ từ lúc nào. Nhưng kể từ năm 1995 đến nay, mỗi năm xuất bản một hoặc hai thi phẩm. Thi phẩm nào cũng dầy cộm, tràn ngập thơ, và tràn ngập tình yêu. Vào vườn thơ Sương Mai, là vào vườn tình yêu, và sẽ bị choáng ngộp bởi bao nhiêu là tình. Sương Mai giống như một bà tiên, ngồi trên mây, rải thơ tình xuống cuộc đời. Ai lượm được bài nào thấy thích hợp với cuộc tình của mình (từ tuổi dậy thì đến tuổi... lão niên) thì cứ việc lấy mà ngâm nga.

Riêng tôi, cũng lượm được vài bài ngăn ngắn, thấy ý thơ nhè nhẹ, hay hay, cũng đọc ở đây để chia xẻ cùng bạn đọc.



Nỗi Nhớ

Nỗi nhớ giống như tiếng thở dài

Làm sao vơi bớt nhớ thương đây?

Nhớ thương mà vẽ thành mây được

Thì thả một lần cho... gió bay.

(Thơ Tình Sương Mai)



Chữ Buồn

Ta viết tặng ta một chữ buồn

Chữ buồn trơ trọi đứng cô đơn

Cô đơn một bóng chim về núi

Về núi, vùi chôn nỗi giận hờn...

(Thơ Tình Sương Mai)



Một Chút

Có một người thương nhớ một người

Hình như một chút vẩn vơ thôi

Hình như một chút làm tim héo

Một chút mà thôi đủ... hết đời.

(Thơ Tình Sương Mai)



Lục Bát Trên Ngàn

Mang câu lục bát lên ngàn

Thả cho bay với lá vàng

mùa thu

Mang thơ pha sắc sương mù

Kết thành ảo ảnh phù du

cuộc đời



Mang thơ mà hát ca chơi

Cho thanh âm vọng, vang lời

yêu thương

Mang câu lục bát lên đường

Vẫy tay từ tạ, phố phường

rời xa



Mang thơ ra giữa rừng hoa

Rải cho thơ với ánh tà

huy bay

Nụ hồng trong gió lắt lay

Mang thơ ra khóc một ngày

âm u



Gió về lạnh buổi chiều thu

Thổi bay những sợi tương tư

bần thần

Mang thơ mà gọi trăm năm

Thả bay theo tiếng nguyệt cầm

ai vang



Mang câu lục bát về ngàn

Thả bay theo chiếc lá vàng

cuối thu...

(Trăng Mộng)



Ðánh Rơi

Tôi đánh rơi buổi sáng

Trên kẽ tay ơ hờ

Trên lối tình lãng đãng

Chỉ còn lại câu thơ



Tôi đánh rơi buổi trưa

Bằng chiếc rổ rất thưa

Giọt thời gian rơi xuống

Làm ướt má, mới vừa!...



Tôi đánh rơi buổi chiều

Làm rớt chút hương yêu

Ðôi mắt còn ngơ ngác

Ðọng đầy những đăm chiêu



Tôi đánh rơi buổi tối

Dòng đêm chảy rất sâu

Màu đen tràn bối rối

Tưới lên trên nỗi sầu



Tôi đánh rơi hôm qua

Bằng vòng tay thật thà

Bằng phúc âm khờ khạo

Quanh cọng buồn xót xa



Tôi đánh rơi hôm nay

Sầu rụng dưới chân ngày

Sầu treo trên song cửa

Sầu vi vút trên cây...



Tôi đánh rơi ngày mai

Qua lỗ hổng đường dài

Qua lối mòn cỏ úa

Gánh buồn đã nặng vai



Tôi đánh rơi hiện tại

Bằng nỗi đau bạc tình

Bằng trái tim quằn quại

Bài thánh ca điêu linh!



Tôi đánh rơi tình tôi

Lăn lóc dưới chân đời

Nổi chìm trong giếng lệ

Ai được, trả giùm tôi!

(Trăng Mộng)



Tự Thán

Ba năm lên núi tìm thơ

Bỏ quên thân thế, tảng lờ áo cơm

Bây giờ xuống núi bôn chôn

Gánh thơ đã nặng, gánh buồn... nặng hơn.

(Trăng Mộng)



Thơ Sương Mai

Hương Xưa


Mốt mai
có gặp lại người
Hương xưa
có thoảng đôi lời dấu yêu
Ta về lắng tiếng thông reo
Nghe con chim hót
lưng đèo mà thương.

Sương Mai

























suong mai
#10 Posted : Monday, January 17, 2005 3:19:13 AM(UTC)
suong mai

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,113
Points: 234

Thanks: 3 times
Was thanked: 19 time(s) in 19 post(s)
Lời Trăng Sao


Ngày lên đỉnh núi ngó trời
Đêm về thung lũng hát lời trăng sao
Gió reo êm, điệu ngọt ngào
Rừng hoa vàng giữa chiêm bao chập chờn

Bâng quơ con ốc mượn hồn
Sóng gầm cuối bãi, nắng buồn thoáng qua
Hải âu xỏai cánh la đà
Biển thì thầm chuyện tình xa, mộng nhàu

Nghe chừng thánh thót mùa Ngâu
Ngàn câu kinh nguyện nhánh sầu đong đưa
Hát lời buồn thánh xa xưa
Ngàn con sóng biển cợt đùa từng đêm

Lắng nghe sông kể ưu phiền
Trăm năm ước hẹn đã chìm trong mưa
Lời trăng sao, ước hẹn thừa
Dư âm tiếng gọi, ai vừa quên ai?

Sương Mai
(trích Thơ Tình Sương Mai)







quote:
Gởi bởi suong mai

Trích từ mục đọc thơ của nhà thơ Vinh Hao





Sương Mai làm thơ rất nhiều. Không rõ từ lúc nào. Nhưng kể từ năm 1995 đến nay, mỗi năm xuất bản một hoặc hai thi phẩm. Thi phẩm nào cũng dầy cộm, tràn ngập thơ, và tràn ngập tình yêu. Vào vườn thơ Sương Mai, là vào vườn tình yêu, và sẽ bị choáng ngộp bởi bao nhiêu là tình. Sương Mai giống như một bà tiên, ngồi trên mây, rải thơ tình xuống cuộc đời. Ai lượm được bài nào thấy thích hợp với cuộc tình của mình (từ tuổi dậy thì đến tuổi... lão niên) thì cứ việc lấy mà ngâm nga.

Riêng tôi, cũng lượm được vài bài ngăn ngắn, thấy ý thơ nhè nhẹ, hay hay, cũng đọc ở đây để chia xẻ cùng bạn đọc.



Nỗi Nhớ

Nỗi nhớ giống như tiếng thở dài

Làm sao vơi bớt nhớ thương đây?

Nhớ thương mà vẽ thành mây được

Thì thả một lần cho... gió bay.

(Thơ Tình Sương Mai)



Chữ Buồn

Ta viết tặng ta một chữ buồn

Chữ buồn trơ trọi đứng cô đơn

Cô đơn một bóng chim về núi

Về núi, vùi chôn nỗi giận hờn...

(Thơ Tình Sương Mai)



Một Chút

Có một người thương nhớ một người

Hình như một chút vẩn vơ thôi

Hình như một chút làm tim héo

Một chút mà thôi đủ... hết đời.

(Thơ Tình Sương Mai)



Lục Bát Trên Ngàn

Mang câu lục bát lên ngàn

Thả cho bay với lá vàng

mùa thu

Mang thơ pha sắc sương mù

Kết thành ảo ảnh phù du

cuộc đời



Mang thơ mà hát ca chơi

Cho thanh âm vọng, vang lời

yêu thương

Mang câu lục bát lên đường

Vẫy tay từ tạ, phố phường

rời xa



Mang thơ ra giữa rừng hoa

Rải cho thơ với ánh tà

huy bay

Nụ hồng trong gió lắt lay

Mang thơ ra khóc một ngày

âm u



Gió về lạnh buổi chiều thu

Thổi bay những sợi tương tư

bần thần

Mang thơ mà gọi trăm năm

Thả bay theo tiếng nguyệt cầm

ai vang



Mang câu lục bát về ngàn

Thả bay theo chiếc lá vàng

cuối thu...

(Trăng Mộng)



Ðánh Rơi

Tôi đánh rơi buổi sáng

Trên kẽ tay ơ hờ

Trên lối tình lãng đãng

Chỉ còn lại câu thơ



Tôi đánh rơi buổi trưa

Bằng chiếc rổ rất thưa

Giọt thời gian rơi xuống

Làm ướt má, mới vừa!...



Tôi đánh rơi buổi chiều

Làm rớt chút hương yêu

Ðôi mắt còn ngơ ngác

Ðọng đầy những đăm chiêu



Tôi đánh rơi buổi tối

Dòng đêm chảy rất sâu

Màu đen tràn bối rối

Tưới lên trên nỗi sầu



Tôi đánh rơi hôm qua

Bằng vòng tay thật thà

Bằng phúc âm khờ khạo

Quanh cọng buồn xót xa



Tôi đánh rơi hôm nay

Sầu rụng dưới chân ngày

Sầu treo trên song cửa

Sầu vi vút trên cây...



Tôi đánh rơi ngày mai

Qua lỗ hổng đường dài

Qua lối mòn cỏ úa

Gánh buồn đã nặng vai



Tôi đánh rơi hiện tại

Bằng nỗi đau bạc tình

Bằng trái tim quằn quại

Bài thánh ca điêu linh!



Tôi đánh rơi tình tôi

Lăn lóc dưới chân đời

Nổi chìm trong giếng lệ

Ai được, trả giùm tôi!

(Trăng Mộng)



Tự Thán

Ba năm lên núi tìm thơ

Bỏ quên thân thế, tảng lờ áo cơm

Bây giờ xuống núi bôn chôn

Gánh thơ đã nặng, gánh buồn... nặng hơn.

(Trăng Mộng)



Thơ Sương Mai

Hương Xưa


Mốt mai
có gặp lại người
Hương xưa
có thoảng đôi lời dấu yêu
Ta về lắng tiếng thông reo
Nghe con chim hót
lưng đèo mà thương.

Sương Mai



























suong mai
#11 Posted : Tuesday, February 1, 2005 2:46:29 PM(UTC)
suong mai

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,113
Points: 234

Thanks: 3 times
Was thanked: 19 time(s) in 19 post(s)
Lẽ Nào


Lẽ nào anh đã quên em
Lẽ nào thơ chẳng làm mềm trái tim
Lẽ nào bay mãi cánh chim
Lẽ nào anh vẫn im lìm phương xa

Lẽ nào tình chỉ xót xa
Lẽ nào tóc đã sương pha mái đầu
Lẽ nào bội bạc cho nhau
Lẽ nào để chút ngọt ngào, gió bay

Lẽ nào em lại thế này
Lẽ nào duyên kiếp chân mây, góc trời
Lẽ nào như cánh bèo trôi
Lẽ nào anh chẳng một lời cho em?

Sương Mai
( Trích Thơ Tình Sương Mai)





quote:
Gởi bởi suong mai

Lời Trăng Sao


Ngày lên đỉnh núi ngó trời
Đêm về thung lũng hát lời trăng sao
Gió reo êm, điệu ngọt ngào
Rừng hoa vàng giữa chiêm bao chập chờn

Bâng quơ con ốc mượn hồn
Sóng gầm cuối bãi, nắng buồn thoáng qua
Hải âu xỏai cánh la đà
Biển thì thầm chuyện tình xa, mộng nhàu

Nghe chừng thánh thót mùa Ngâu
Ngàn câu kinh nguyện nhánh sầu đong đưa
Hát lời buồn thánh xa xưa
Ngàn con sóng biển cợt đùa từng đêm

Lắng nghe sông kể ưu phiền
Trăm năm ước hẹn đã chìm trong mưa
Lời trăng sao, ước hẹn thừa
Dư âm tiếng gọi, ai vừa quên ai?

Sương Mai
(trích Thơ Tình Sương Mai)







quote:
Gởi bởi suong mai

Trích từ mục đọc thơ của nhà thơ Vinh Hao





Sương Mai làm thơ rất nhiều. Không rõ từ lúc nào. Nhưng kể từ năm 1995 đến nay, mỗi năm xuất bản một hoặc hai thi phẩm. Thi phẩm nào cũng dầy cộm, tràn ngập thơ, và tràn ngập tình yêu. Vào vườn thơ Sương Mai, là vào vườn tình yêu, và sẽ bị choáng ngộp bởi bao nhiêu là tình. Sương Mai giống như một bà tiên, ngồi trên mây, rải thơ tình xuống cuộc đời. Ai lượm được bài nào thấy thích hợp với cuộc tình của mình (từ tuổi dậy thì đến tuổi... lão niên) thì cứ việc lấy mà ngâm nga.

Riêng tôi, cũng lượm được vài bài ngăn ngắn, thấy ý thơ nhè nhẹ, hay hay, cũng đọc ở đây để chia xẻ cùng bạn đọc.



Nỗi Nhớ

Nỗi nhớ giống như tiếng thở dài

Làm sao vơi bớt nhớ thương đây?

Nhớ thương mà vẽ thành mây được

Thì thả một lần cho... gió bay.

(Thơ Tình Sương Mai)



Chữ Buồn

Ta viết tặng ta một chữ buồn

Chữ buồn trơ trọi đứng cô đơn

Cô đơn một bóng chim về núi

Về núi, vùi chôn nỗi giận hờn...

(Thơ Tình Sương Mai)



Một Chút

Có một người thương nhớ một người

Hình như một chút vẩn vơ thôi

Hình như một chút làm tim héo

Một chút mà thôi đủ... hết đời.

(Thơ Tình Sương Mai)



Lục Bát Trên Ngàn

Mang câu lục bát lên ngàn

Thả cho bay với lá vàng

mùa thu

Mang thơ pha sắc sương mù

Kết thành ảo ảnh phù du

cuộc đời



Mang thơ mà hát ca chơi

Cho thanh âm vọng, vang lời

yêu thương

Mang câu lục bát lên đường

Vẫy tay từ tạ, phố phường

rời xa



Mang thơ ra giữa rừng hoa

Rải cho thơ với ánh tà

huy bay

Nụ hồng trong gió lắt lay

Mang thơ ra khóc một ngày

âm u



Gió về lạnh buổi chiều thu

Thổi bay những sợi tương tư

bần thần

Mang thơ mà gọi trăm năm

Thả bay theo tiếng nguyệt cầm

ai vang



Mang câu lục bát về ngàn

Thả bay theo chiếc lá vàng

cuối thu...

(Trăng Mộng)



Ðánh Rơi

Tôi đánh rơi buổi sáng

Trên kẽ tay ơ hờ

Trên lối tình lãng đãng

Chỉ còn lại câu thơ



Tôi đánh rơi buổi trưa

Bằng chiếc rổ rất thưa

Giọt thời gian rơi xuống

Làm ướt má, mới vừa!...



Tôi đánh rơi buổi chiều

Làm rớt chút hương yêu

Ðôi mắt còn ngơ ngác

Ðọng đầy những đăm chiêu



Tôi đánh rơi buổi tối

Dòng đêm chảy rất sâu

Màu đen tràn bối rối

Tưới lên trên nỗi sầu



Tôi đánh rơi hôm qua

Bằng vòng tay thật thà

Bằng phúc âm khờ khạo

Quanh cọng buồn xót xa



Tôi đánh rơi hôm nay

Sầu rụng dưới chân ngày

Sầu treo trên song cửa

Sầu vi vút trên cây...



Tôi đánh rơi ngày mai

Qua lỗ hổng đường dài

Qua lối mòn cỏ úa

Gánh buồn đã nặng vai



Tôi đánh rơi hiện tại

Bằng nỗi đau bạc tình

Bằng trái tim quằn quại

Bài thánh ca điêu linh!



Tôi đánh rơi tình tôi

Lăn lóc dưới chân đời

Nổi chìm trong giếng lệ

Ai được, trả giùm tôi!

(Trăng Mộng)



Tự Thán

Ba năm lên núi tìm thơ

Bỏ quên thân thế, tảng lờ áo cơm

Bây giờ xuống núi bôn chôn

Gánh thơ đã nặng, gánh buồn... nặng hơn.

(Trăng Mộng)



Thơ Sương Mai

Hương Xưa


Mốt mai
có gặp lại người
Hương xưa
có thoảng đôi lời dấu yêu
Ta về lắng tiếng thông reo
Nghe con chim hót
lưng đèo mà thương.

Sương Mai





























suong mai
#12 Posted : Friday, February 11, 2005 2:41:05 PM(UTC)
suong mai

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,113
Points: 234

Thanks: 3 times
Was thanked: 19 time(s) in 19 post(s)


Cần Thơ Mưa Ướt Áo tôi



Cần thơ mưa ướt áo tôi
Biết mưa có ướt áo người tôi yêu?

Tôi còn tha thiết bao nhiêu
Quẩn quanh rồi cũng buồn nhiều hơn vui

Cần thơ mưa nắng xa rồi
Tôi về bỏ một cõi trời bơ vơ

Tôi đi bỏ lại bài thơ
Và còn bỏ lại giấc mơ tuổi hồng

Ngày xưa tôi bước theo chồng
Có người còn đứng ngó mong theo người

Bây giờ mưa ướt áo tôi
Mà người xưa đã xa xôi hướng nào?



Sương Mai
Phượng Các
#13 Posted : Monday, February 21, 2005 5:19:30 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Mời các bạn nghe Bảo Yến hát bài Tháng Mười Thương Nhớ thơ Sương Mai do Võ Tá Hân phổ nhạc:


http://vota.com/nhac/Frame_Indices/index_CD.htm

xin bấm vào CD 10 - Guốc Tía, bài mang số 10

suong mai
#14 Posted : Friday, March 4, 2005 12:51:21 AM(UTC)
suong mai

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,113
Points: 234

Thanks: 3 times
Was thanked: 19 time(s) in 19 post(s)
quote:
Gởi bởi Phượng Các

Mời các bạn nghe Bảo Yến hát bài Tháng Mười Thương Nhớ thơ Sương Mai do Võ Tá Hân phổ nhạc:


http://vota.com/nhac/Frame_Indices/index_CD.htm

xin bấm vào CD 10 - Guốc Tía, bài mang số 10





Cảm ơn chị Phượng Các đã sưu tầm và posT lên đây dùm nghe.
suong mai
#15 Posted : Sunday, March 13, 2005 1:12:56 AM(UTC)
suong mai

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,113
Points: 234

Thanks: 3 times
Was thanked: 19 time(s) in 19 post(s)
quote:
Gởi bởi suong mai

quote:
Gởi bởi Phượng Các

Mời các bạn nghe Bảo Yến hát bài Tháng Mười Thương Nhớ thơ Sương Mai do Võ Tá Hân phổ nhạc:


http://vota.com/nhac/Frame_Indices/index_CD.htm

xin bấm vào CD 10 - Guốc Tía, bài mang số 10





Cảm ơn chị Phượng Các đã sưu tầm và posT lên đây dùm nghe.







Bỏ Phố


Năm năm bỏ phố ta đi biệt
Về giữa rừng già hát với thơ
Nhưng dấu buồn xưa dường lả tả
Tình yêu nào khác một cơn mơ

Năm năm mà ngỡ thời gian đọng
Ở cuối chân mày, khoé mắt kia
Lộng giả rồi qua như giấc mộng
Sầu dâng hiu hắt dưới đèn khuya

Năm năm đã tưởng lòng phai nhạt
Mà khối u tình vẫn đứng nguyên
Đâu đó dòng sông loang loáng bạc
Tìm đâu ngày tháng chút bình yên?

Năm năm bỏ phố ta đi biệt
Ngắt cánh hoa vàng thả cuối sông
Đứng ngó mong theo dòng nước chảy
Người xưa không biết thấy gì không?





Sương Mai


suong mai
#16 Posted : Thursday, March 31, 2005 10:55:55 AM(UTC)
suong mai

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,113
Points: 234

Thanks: 3 times
Was thanked: 19 time(s) in 19 post(s)
quote:
Gởi bởi suong mai

quote:
Gởi bởi suong mai

quote:
Gởi bởi Phượng Các

Mời các bạn nghe Bảo Yến hát bài Tháng Mười Thương Nhớ thơ Sương Mai do Võ Tá Hân phổ nhạc:


http://vota.com/nhac/Frame_Indices/index_CD.htm

xin bấm vào CD 10 - Guốc Tía, bài mang số 10





Cảm ơn chị Phượng Các đã sưu tầm và posT lên đây dùm nghe.




Vô Tình


Vô tình để gió bay qua
Biết tìm đâu lại thuở ta với mình?
Gặp nhau đầu chẳng còn xanh
Nửa đời mới gặp, sao đành ...vậy thôi ?

Nhớ nhau khi mỉm miệng cười
Tiếc nhau thôi cũng chẳng ... người của ta
Buồn chi, lòng ấy ... quan hà
Quên nhau âu cũng không qua lẽ thường

Người ta không nhớ không thương
Sao câu thơ cũ vấn vương đáy lòng
Thư đi, tin lại trống không
Người ơi, còn nhớ những dòng thơ xưa ?

Quen nhau đâu đã mấy mùa
Bỏ nhau chi vội, khi chưa môi kề
Nhớ thương ai ngại sơn khê
Mấy sông, mấy núi cũng về với nhau

Vô tình để gió bay mau
Lặng thinh chi để nghẹn ngào lòng em ?



Sương Mai






Bỏ Phố


Năm năm bỏ phố ta đi biệt
Về giữa rừng già hát với thơ
Nhưng dấu buồn xưa dường lả tả
Tình yêu nào khác một cơn mơ

Năm năm mà ngỡ thời gian đọng
Ở cuối chân mày, khoé mắt kia
Lộng giả rồi qua như giấc mộng
Sầu dâng hiu hắt dưới đèn khuya

Năm năm đã tưởng lòng phai nhạt
Mà khối u tình vẫn đứng nguyên
Đâu đó dòng sông loang loáng bạc
Tìm đâu ngày tháng chút bình yên?

Năm năm bỏ phố ta đi biệt
Ngắt cánh hoa vàng thả cuối sông
Đứng ngó mong theo dòng nước chảy
Người xưa không biết thấy gì không?





Sương Mai




suong mai
#17 Posted : Saturday, April 30, 2005 11:56:16 PM(UTC)
suong mai

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,113
Points: 234

Thanks: 3 times
Was thanked: 19 time(s) in 19 post(s)
Ai Biểu

Có ai đâu bỏ bùa mê
Mà anh ngơ ngẩn đi về lạ chưa?
Kệ tui, ai biểu dạ thưa
Ai cần anh đón anh đưa làm gì?

Cái anh này thiệt lạ kỳ
Tự dưng đứng ngó như si như cuồng
Làm người ta phát sợ luôn
Cái đôi mắt đó như buồn như than

Bửa kia ai biểu làm tàng
Bây giờ sớ rớ, chàng ràng bước theo
Nói làm chi ghét với yêu
Làm người ta sợ thiệt nhiều biết không?

Nói chi cái chuyện phải lòng
Cái anh này cứ vòng vòng, chán ghê!

Thôi đi nghe, để tui dìa...

Sương Mai
suong mai
#18 Posted : Sunday, June 26, 2005 10:08:58 AM(UTC)
suong mai

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,113
Points: 234

Thanks: 3 times
Was thanked: 19 time(s) in 19 post(s)
Hoa Lòng

Tôi trở về đây mùa phượng tím
Trên cành phượng đã tím đầy hoa
Los angeles đầy hoa tím
Lòng của năm nào đã quá xa

Tôi trở về đây thấy phố phường
Y như ngày cũ thuở còn thương
Những hàng phượng tím còn nguyên đó
Gợi lại trong tôi một nỗi buồn

Tôi trở lại đây lòng quạnh quẻ
Năm năm mà ngỡ đã ngàn năm
Những mùa phượng cũ chừng xa quá
Màu tím tưởng màu của cách ngăn

Tôi trở về đây thành phố Los
Đứng nhìn hoa nở dạ nao nao
Từng chùm hoa tím nghiêng trong nắng
Mỗi một chùm hoa một nỗi sầu

Màu phượng năm nào tha thiết quá
Vẫn làm xao xuyến cỏi lòng tôi
Vẫn làm run rẩy tim chai cứng
Phương tím: hoa lòng, xưa của tôi.

Sương Mai
5/14/2005

Phượng Các
#19 Posted : Monday, September 12, 2005 3:04:13 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)



TÂM THỨC SƯƠNG MAI

NHẬT THỊNH - đăng lúc 12:39:46 AM, Sep 05, 2004

Viết về Sương Mai - bút hiệu của nhà thơ nữ Bùi Phụng Mai - không phải bây giờ mà từ bao giờ dưới cái nhìn của tôi vẫn là một điều gì khó nói, đương nhiên không phải bởi tôi chưa biết Sương Mai hay chưa hề một lần được thưởng thức thơ Sương Mai. Trái lại tôi đã biết Sương Mai từ sau hơn một năm, kể từ những ngày đầu tôi thoát khỏi ngục tù cộng sản, đặt chân lên miền đất hứa, trong một buổi sinh hoạt tại nhà Song Nhị, có Diên Nghị, Nguyên Phương và Tú Lắc, người con gái cách đây nửa thế kỷ đã cất cao tiếng khóc chào đời trên bến nước Ninh Kiều tôi đã có dịp viếng thăm, do đó tính chất địa phương đã ảnh hưởng nhiều tới cõi thơ,
Thoảng Chút Hương Xưa - 1996, 135 trang, 71 bài thơ, 4 bài thơ phổ nhạc, Thơ Tình Sương Mai - 1998, 386 trang, 186 bài thơ, 11 bài thơ phổ nhạc, Trăng Mộng - 2000, 385 trang, 204 bài thơ, Yêu Dấu Tan Theo - 431 trang, 241 bài thơ. Tổng cộng 702 bài thơ, dày 1337 trang, viết trong vòng 9 năm, không tính những bài đã in trong các tuyển tập trươc đó như "Một Phía Trời Thơ" 1995, 6 bài "Gửi Người Dưới Trăng" 1995, 6 bài, "Cụm Hoa Tình Yêu 2", 1996, 5 bài, "Một Thời Lưu Lạc" 1997, 6 bài, những bài nằm ở dạng chưa in hay mới phổ biến trên báo chí, kể đã là một kỷ lục hiếm có.

Ngoài ra tôi đã được đọc nhiều bài tiểu luận viết về Sương Mai trên các trang sách báo và nghe bình phẩm tương đối nhiều về Sương Mai, chân thành có, mai mỉa bởi ganh ghen, đố kỵ có những khi Sương Mai ra mắt sách tại nhiều nơi, bởi thế tôi cảm thấy khó khăn khi viết về Sương Mai, không muốn bị chi phối nặng nề bởi những tư tưởng nọ. Tôi muốn nói những gì tôi nghĩ, trung thực với chính tôi, cho dù có bị gán ghép, phê phán nọ kia, tôi sẵn sàng chấp nhận.

Xưa nay cõi thơ vẫn là một cõi mênh mang nhiều màu vẻ. Mỗi thi phẩm mang một sắc thái riêng, mỗi nhà thơ có một tâm thức và niềm rung cảm riêng. Thế nên khi đi vào cõi riêng của thi nhân, khó ai dám nhìn tập thơ theo lăng kính tâm tư hạn hẹp của mình, hơn nữa cũng khó thể khẳng định lượng giá một cách tuyệt đối, mà chỉ có thể đưa ra những gì cảm thấy, rung động được với người thơ khi đọc. Tôi nghĩ không có chi chính xác hơn khi tìm hiểu ngay nơi tâm tư của Sương Mai, họa chăng có thế mới khám phá thấy những màu vẻ riêng của tâm thức và sự rung cảm.

Trong tập thơ đầu tay "Thoảng Chút Hương Xưa" tâm sự riêng tư đó được Sương Mai bày tỏ: Hãy tìm lại những giây phút yêu thương nồng nàn của những ngày xa xưa thân ái. Hãy lắng nghe những lời tình tự về những cuộc tình của mình, của người được ghi lại bằng những xúc cảm chân thành nhất. Hãy mở rộng trái tim để sống lại những giây phút tuyệt vời của trời thơ bát ngát. Hãy quên hết mọi phiền toái của miếng cơm, manh áo để cùng nhau về với khung trời thơ, có đầy bướm hoa rực rỡ. Hãy cùng nhau bỏ quên góc đời phiền muộn, cùng nhau thưởng thức những tiếng nhạc, lời thơ. Tâm tư này coi như một tuyên ngôn Sương Mai miệt mài theo đuổi, triển khai trên hành trình thơ. Vượt thoát lên trên tất cả, phải nói một đặc chất của thơ Sương Mai là đi vào cõi huyền diệu của tình yêu chất ngất những mộng mơ, vương vấn, giận hờn...

Hà Thượng Nhân cho rằng Sương Mai là Tương Phố và T.T.Kh của thời đại chúng ta tôi không nghĩ vậy, thơ Sương Mai nếu có vấn vương trong tình trường cũng thoáng đãng, không rầu rĩ, sầu đau đến tím lạnh tâm hồn, kiểu T.T.Kh khóc than bởi mối tình éo le xảy ra mỗi độ cúc đâm bông, và Tương Phố sướt mướt khóc chồng khi ra đi vào mùa Thu và cũng chết đúng vào mùa Thu. Ngay những khi buồn đau trong tình yêu, giọng điệu Sương Mai vẫn phảng phất nét bình thản và kiêu sa, không đến độ đổ vỡ tâm hồn, đến sầu thương ngút ngàn:

Mười năm tình vẫn lạc loài
Trách người xưa chẳng đoái hoài đến ta
Trách tình sao chóng nhạt nhòa
Bỏ ta mặc với phong ba cuộc đời
[Mười năm tình cũ]

Nếu người con gái của Sương Mai có buồn đau, vàng võ thể xác, đêm trông ngày nhớ thì đó cũng không phải bởi mối tình ngang trái như trong "Hai sắc hoa ty gôn" của T.T.Kh.:

Đâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời đau khổ chết yêu đương

. Đó là vì người tình của nàng đã từ những rách nát của đất nước, những khổ đau chất chồng của dân chúng, tâm thức tự vực dậy niềm tin và lòng yêu tha nhân, yêu quê hương, một sớm lên đường làm nhiệm vụ của người trai thời loạn, sự buồn rầu đó chẳng qua là thứ tình nhi nữ thường ngày:

Anh vẫn say đời trai viễn du
Bỏ quên tình ái giữa sương mù
Bỏ em mặc với đời cô quạnh
Đời úa vàng như xác lá thu
[Tóc em nào vướng bước anh đi]

Nói về ái tình De Scudéry quan niệm rằng: Tình bạn là thứ hoa hồng không gai góc, nhưng tình yêu là thứ hoa hồng nhiều gai góc nhất,bởi thế tình yêu nơi Sương Mai đã diễn biến dưới muôn màu muôn vẻ, trải rộng tâm hồn mộng mơ hoài niệm về một dĩ vãng mờ khuất, về một bóng hình xưa cũ, tiếc nuối lâng lâng một người tình cũ nay đã khấn trọn đời mình về phụng vụ dưới chân Chúa:

Đã vì Chúa anh ra đi từ đó
Về phương xa vây kín nẻo tu trì
Bỏ quên đời bỏ lại kẻ tình si
Đã vì Chúa anh quên em từ đó
[Lời cuối cho anh]

Đau buồn trở về thếâ giới tình yêu của tuổi mộng mơ ban đầu, sớm biết thương yêu, biết giận hờn, ghen tuông, tạo nên một âm hưởng thiết tha, cảm giác bàng bạc, không che giấu nổi một tâm tư dằn vặt nổi trôi bão tố, sống động nhưng không thiếu vẻ chân chất, ngan ngát hương tình, khơi mở một lối đi bằng những từ ngữ, ngôn từ mới mẻ của thời đại. Họ trách nhau bởi một ảnh hình đã vội chao đảo tình cảm, tạo di lụy khổ đau cho nhau, giấu diếm bỏ đi không vì một lý do nào để lại:

Ghét nhất là khi bắt gặp anh
Đi đâu cả buổi, nói loanh quanh
Anh đi hết buổi chiều hôm ấy
Em giận, phố phường như vắng tanh
[Giận anh]

Vẻ duyên dáng của người con gái thật dễ thương, thương yêu nhau còn hờn ghen, pha thêm vẻ nũng nịu, nét duyên thầm đó người ta tìm thấy tương tự nơi Nguyễn Xuân Huy trong "Hờn dỗi" thời tiền chiến. Đây có thể coi như thứ tình yêu lãng mạn khó thể vắng thiếu nhau, thứ tình của Romeo và Juliet, của Lan và Điệp hay Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, thích kề cận nhau tựa đôi chim uyên ương, không cuồng nhiệt, kinh hoàng như huyền thoại Psyche và Eros lưu truyền từ thế kỷ thứ 2 trước Tây lịch. Tình yêu đó không thể ngăn cách nhau, không thể ngoài những bờ môi, những vòng tay ôm lấy nhau trong hương yêu ngan ngát:

Hãy đến đây, ôm choàng em thật chặt
Cho tình còn lưu luyến mãi về sau
Vì tháng năm đâu có dễ phai màu
Màu thắm thiết của tình yêu đến muộn.
[Hãy đến cùng em]

Trở lui thời kỳ phong trào Thơ mới, dấy độâng một nền văn học khai phóng do ngọn gió Tây phương thổi tràn tới, vượt lên trên ảnh hưởng Trung Hoa với sự suy tàn của nền Hán học, không khí phong, vân, tuyết, nguyệt, hay mai, lan, cúc, trúc của Tống, Đường, phù hợp với thời đại và cảm quan người thưởng ngoạn, tạo nên một cuộc tranh luận gay gắt thời bấy giờ, không khác nào một pháo lệnh tấn công vào thành trì xưa cũ, xuất hiện một dòng thơ mới với những hình ảnh mới, những xúc động mới, những phong cách mới, đào thải những gì lỗi thời và cũ kỹ, không còn sức thuyết phục tựa những kiều dạ bạc, tiếng quạ kêu sương, hàn san tự, thành siêu quách đổ...

Xuân Diệu một người cả đời say đắm với thơ tình, lắm bài đã được nhiều thế hệ gối đầu giường, di sản tính ra lên tới 450 bài mang sắc thái, phong cách riêng, say đắm, cuồng nhiệt, tươi rói tình cảm và đếân nay đa số vẫn hiện đại: "Nắng mọc chưa tin, hoa rụng không ngờ - Tình yêu đến, tình yêu đi, ai biết" Thơ tình Sương Mai mang dáng nét tương đồng, luôn luôn khai thác những góc cạnh mới mẻ, hơn nữa Sương Mai dám táo bạo phô diễn sự thật, không ngại ngần búa rìu của những nhà đạo đức giả, bề ngoài tỏ ra đạo mạo mà bên trong cuồn cuộn sóng gió đại dương, không khác chi con ốc kia nằm im lìm đó nhưng sau lớp vỏ cứng của nó đã chứa chấp cả ba đào. Sương Mai sáng tác nhằm mục đích muốn đáp lại tiếng vọng từ nội tâm và bên ngoài đời.
Nội tâm đây là mối tình con tức cái tình yêu ngọt ngào và tha thiết đã thấâm đượm tâm hồn, mãi được nuôi dưỡng từ tuổi nằm nôi, e ấp hương thầm, lời ru ca lãng mạn trữ tình, ảnh hưởng tới khối óc sáng tạo. Còn ngoại giới tức cõi đời Sương Mai tiếp cận mỗi ngày, tự nó không thiếu chất thơ, trải nghiệm thấm thía nhiều. Thi nhân làm thơ đểâ đáp lại cái âm vang vọng lại. Hoài niệm khơi gợi xót xa, quá khứ trải dài sau lưng, mái nhà xưa sum suê hoa trái, trường học cũ, con đường thân quen ắp đầy kỷ niệm, rộn bước chân ai, bếân sông ngày nào ngập đầy mộng mơ:

Ta về ngắm lại dòng sông
Thuyền ai còn cắm bên dòng tương tư?
Ta về khoảng cách xa mù
Đón trăng quê cũ tiếng thu ngập ngừng
[Thoảng chút hương xưa]

Mỗi nhà thơ có một cơ duyên, mộât đường lối riêng để với tới người thưởng ngoạn, Sương Mai không thoát khỏi hệ lụy ngàn đời đó, tuy nhiên thơ Sương Mai dù dưới dạng thức nào hay thời kỳ nào vẫn chất ngất nồng độ chất trữ tình của hơi men lãng mạn trong không gian ngôn từ diễm lệ. Tính chất trữ tình người ta thấy thấm đẫm nhiều trong tập "Thơ Tình Sương Mai", ngay chính Sương Mai cũng đã tâm tình: "Tình yêu sẽ tồn tại muôn đời, dù vật đổi sao dời, dù sông cạn đá mòn, dù hoa tàn, dù trăng khuyết. Đời người dù có qua đi, nhưng tình yêu vẫn còn đó, vẫn tươi đẹp như những đóa hoa muôn sắc. Tình yêu. Hãy nhìn nó bằng tia nhìn đẹp nhất. Dù cho tình yêu có là trái ngọt hay trái đắng, là niềm vui hay nỗi đau buồn. Tình yêu, muôn thuở vẫn mang đến cho cuộc đời bao ý nghĩa".

Nhưng thế nào là tình yêu, Sương Mai đã gói ghém nó trong những từ: sầu, buồn, đau và xa, từ đó chúng kéo theo một dãy những trạng thái như: thương đau, dòng lệ, sầu thương, thương nhớ, nát lòng, xe lòng, quan hà, xót xa:

Định nghĩa tình yêu một chữ sầu
Chữ sầu đồng nghĩa với thương đau
Chữ đau sẽ hóa thành dòng lệ
Dòng lệ trôi đi đến chốn nào?
[Định nghĩa tình yêu]

Nói thế, nghĩ thế thôi, thực sự tình yêu khó ai có thể dùng lưỡi dao phẫu thuật để diễn đạt cho hết lẽ, bởi như Platon đã nói: "Yêu là một chứng bệnh tâm thần nghiêm trọng", ấy là chưa đề cập tới những hậu quả đớn đau của tình yêu, điển hình sự liên hệ tình cảm của hoàng hậu Cleopatra nước Ai Cập với Mark Anthony nước La Mã, tới khi vị tướng này bỏ thây ngoài chiến trường, Cleopatra lại tính chinh phục hoàng đế La Mã Augustus. Lịch sử còn nhiều trường hợp khác nữa, chẳng hạn chuyện Điêu Thuyền và Đổâng Trác, hoàng đế Louis 16 nước Pháp và hoàng hậu Marie Antoinette. Âu bởi thế Sương Mai không khỏi bâng khuâng với bản thân mình khi nhận định:

Cắt nghĩa làm sao một chữ tình
Khi xa ôi nhớ, nhớ nhiều thêm
Khi gần thì giận, thì hờn giận
Có lúc thì thầm gọi mãi tên
[Chữ tình]
Sương Mai sinh trưởng nơi sông nước hậu giang, mưa nắng hai mùa - "Sông Hậu trôi lững lờ - Nhị kiều chờ trăng sáng" - nơi thiên nhiên thơ mộng, hiền hòa, con người biếât thương yêu, rung động và sẵn sàng hiến dâng tâm hồân mình cho con tim biết nói. Tình yêu của thuở ban đầu rụt rè, thơ ngây, e ấp, ngóng trông sự vãy gọi của tình nhân, những xôn xao mở ngõ tâm hồân, dường như mong ngóng xuân về, thấây hoa đào cợt gió đông. Tâm hồn người con gái là vậy, đón đợi niềm tin ngọt ngào, đắng cay:

Anh đã bước vào hồn em thật nhẹ
Bằng lời ru ôi, nồng ấm thiết tha
Đẹp như hoa, lóng lánh tợ ngọc ngà
Thật tươi thắm như bướm hoa rực rỡ
[Mùa xuân trở giấc]

Tình yêu đẹp ảo huyền tựa cánh bướm chập chờn trên bông hồng, mong manh đấy, nhưng dường như nó có một ma lực cuốn hút con người lao theo, một khơi động của lá rèm thưa trước gió đủ để tâm hồn bồn chồn xao xuyến. Say như ruợu hợp cẩn tối tân hôn, ngây ngất ngất ngây. Tâm trí lao đao, ngồi đứng chập chờn hình ảnh của nhau, mong nhớ thầm kín, trạng thái này Sương Mai phô diễn tưởng khá tròn đầy, phải chăng đây cũng là bản chất của Sương Mai một ngày nào còn ngập những bóng hình ai:

Không biết vì sao như đảo điên
Hình như xao xuyến lúc về đêm
Hình như anh đã, hình như đã
Cướp mất hồn em, lẫn trái tim
[Không biết vì sao]

Tâm tư ủ kín đó người con gái nhìn "mưa đầu mùa" đan từng sợi buồn trong không gian thoáng đãng dễ giận lây, mưa chỉ ướt thêm nỗi lòng nát tan, hoen ố thêm bờ mi và cõi thơ ảnh hưởng không ít nỗi buồn thương, đúng như tâm cảm của Nguyễn Du: "Cảnh buồn người có vui đâu bao giờ", Sương Mai khấn nguyện cho nắng sớm trở về, xua tan đi những u ám tràn trề để cho tâm hồân người thiếu nữ kia tìm thấy trở lại những xôn xao của tuổâi đầu đời chớm yêu:

Tôi với tay ôm bóng nắng tà
Tưởng vòng tay ấm của người ta
Tưởng như hơi thở còn vương vấn
Nhắm mắt nghe lòng vẫn thiết tha
[Mưa đầu mùa]

Tình yêu từ tuổi chớm nở, nhìn mưa nắng đã biết thương thầm khóc trộm, lớn dậy, tỏa ngát lan rộng, không còn ngại ngùng nhốt kín trong cõi lòng sâu kín, biết réo gọi, than van những khi chán chường, thấât vọng. Đặt để bao nhiêu giả thiết chung quanh người tình, những duyên cớ vắng lặng nhau, chẳng qua bởi yêu đương. Tâm trạng đó của ngươi con gái, Sương Mai đã từ môi trường này, tâm trạng này trải dài, không tự mình giấu diếm mình, giấu diếm người, táo bạo phô diễn một sự thật, ấy chính là chấm son Sương Mai chinh phục được lòng người:

Lẽ nào em lại thế này
Lẽ nào duyên kiếp chân mây, góc trời
Lẽ nào như cánh bèo trôi
Lẽ nào anh chẳng một lời cho em?
[Lẽ nào]

Thật đúng như Alfred de Musset đã nói: "Lời tuyệt vọng là lời ca tuyệt diệu - Tiếng nức nở lắng đọng mới thiên thu" [Les plus désespérés sont les chants les plus beaux - Et j'en sais d'immortels qui sont de purs sanglots]. Xưa nay thơ văn hầu như vậy, chỉ những khi tâm trạng thật thương đau, con người mới thực sự sống trở về với bản thể mình, phơi trải những tâm tư tình cảm bức thiết. Nỗi thương đau đó trong tình yêu sâu đậm, mở rộng nhiều khía cạnh tình cảm. Đôi tình nhân yêu nhau, xa lìa nhau, lời thơ ảo não, buồn đau:

Thôi thì em phải quên anh
Nhớ chi cay đắng chỉ dành riêng em
Thôi thì em thật đã quên
Nhớ làm chi để đảo điên tâm hồn
Thôi thì quên cả nụ hôn
Cho vơi, cho cạn nỗi buồn thiên thu.
[Nỗi buồn thiên thu]

Tình yêu dù có phôi pha, những ngăn cách, chia lìa, dẫu xót xa, đau thương con người không dễ chi đoạn tuyệt với quá khứ. Tình yêu khởi đi từ sự rung động, cảm xúc và quyến luyến về tâm hồn và thể xác, khi đã được nuôi dưỡng, phát triển trở thành tình cảm vững chắc, một hiến dâng tận cùng không điều kiện, khi đó nếu có mảy may tan vỡ, sự luyến lưu vẫn bàng bạc tựa sương khói:

Cầm tay em dù một lần sau chót
Rồi xa nhau, rồi vĩnh viễn chia lìa
Hôn em đi một lần để cách chia
Cho em thấy một bông hồng hạnh phúc
[Cầm tay em]

Thơ tình Sương Mai trải rộng mọi góc cạnh tâm hồn, buồân đau cũng man mác, khác Huy Cận dằng dặc nỗi buồn nhân gian, triền miên đau đời để hồn lắng nghe nhịp sầu vũ trụ nơi cội nguồn của tình người sâu nặng: "Cô hồn vạn thuở buồn đơn chiếc", trái với Le Conte de Lisle trong "Poèmes barbares" không bạo tàn, man rợ đếân cuồng nhiệt, Hialmar bị thương ngoài chiến trận, hồn sắp lìa khỏi xác còn cố thu hết tàn lực nhờ con quạ đem dùm trái tim về dâng cho Ylmer ở hậu phuơng: "Porte mon coeur tout chaud à la fille d'Ylmer" [Xin mang dùm trái tim nóng bỏng của ta cho nàng Ylmer" Ngược lại Đinh Hùng tha thiết đến van xin, từ một cậu học trò nhỏ trở nên một người lớn si mê theo đuổi dáng dấp giai nhân để thành nhà thơ lãng mạn thời tiền chiến: "Cho rất nhiều nhưng được chẳng bao nhiêu", thất vọng đau khổ - yêu Kiều Hương để yêu như Lamartine đã nói, yêu cô bé không tên theo cha mẹ đến trại Trung Phụng và yêu người con gái tên Liên say đắm trong mối tình trong trắng tuyệt vọng, mắc bệnh phổi qua đời - nguồn cảm hứng thêm lai láng:

Em ngờ đâu nhỉ chữ tương tư
Lại hóa ra đây một chữ sầu
Rồi lại biến thành trăm giọt lệ
Để nghe ai khóc những mùa Ngâu
[Những mùa Ngâu]

Dù sao Sương Mai vẫn không thoát xác một thiếu nữ xuất thân một gia đình Nho giáo, ôm ấp một hạnh phúc êm ấm nên bản chất cho có lãng mạn, hơi men trữ tình ắp đầy trong thơ, và ít nhiều gặp giông tố trong đời, vẫn còn một khoảng biên giới cách ngăn, do đó thơ Sương Mai vẫn chừng mực, không như một số nhà thơ nữ khác - xin tạm không nêu tên - thơ đọc lên sóng lòng phải nổi dậy, thơ hiện thực đến độ không tưởng. Thành thử thơ tình Sương Mai - mặc dù đã tiếp cận, hòa đồng lối sống Mỹ từ năm 1975 - bàng bạc một nét gì duyên dáng dễ thương, thấy rõ được tính đa dạng trong tình yêu, nhiềâu khi nhí nhảnh, hồn nhiên của lứa tuổi đầu đời biết thưởng thức trái cấm ngọt ngon nơi vườn địa đàng:

Anh hỏi hôn em hôn ở đâu?
Trên môi, trên má, mắt u sầu
Trên bàn tay nhỏ kia ngà ngọc
Một nụ hôn còn vương mãi sau
[Nụ hôn cho em]

Tình yêu lãng mạn người ta đã khai thác nhiều trong thơ văn, bởi đây là giai đoạn mãnh liệt, cuồng bạo của tình cảm, triết học coi như thứ tình yêu vô thức, động cơ điều khiển mà lý trí bất động, nhưng tùy từng người, cường độ thay đổi khác nhau, có thể mạnh mẽ, say đắm làm choáng ngợp tâm hồn, cũng có thể ve vuốt tựa nụ hôn đền. Khi đó trong não bộ và cơ thể họ tiết ra các chất kích thích tố endorphins và enkephalins đưa tới sự tìm tới nhau, cảm thấy thoải mái được gần gũi nhau, yêu nhau như từ một tiềân kiếp và không còn cảm thấy cô đơn. Nhưng nhiều khi Sương Mai lại đâm e dè cho những đôi lứa sống chứa chan hạnh phúc tới độ tuổi hoàng hôn, nhan sắc đã phai tàn, ngại ngần người tình khi chiêm ngưỡng nét đẹp xưa, không khỏi cảm thấy đôi má ửng hồng e thẹn:

Đừng nhìn em làm chi em mắc cỡ
Nhìn chi anh, nhan sắêc cũ đâu còn
Đừng nhìn em khi môi nhạt màu son
Khi héo úa đổ dồn trên...nỗi sợ
[Xin đừng nhìn em]

Ôi vẻ đẹp thầm kín, hỏi còn nét nào duyên dáng hơn, sự e thẹn pha chút nũng nịu phảng phất của thời còn con gái, ngại ngần e ấp. Khi yêu nhau sự bâng khuâng, nghĩ tới nhau, trạng thái tâm hồn này được triển khai kín đáo nhưng không kém phần sâu lắng, tưởng chừng chiếâm đoạt được tâm hồn nhau khát khao từ lâu, có cảm giác khoái cảm mạnh khiến con người cảm thấy hạnh phúc trong tình yêu đôi lứa, không cứ gì phải nhiều bạc tiền, thành công trong cuộc đời tỷ như Howard Hughes, Marilyn Monroe:

Đôi khi lòng thấy bâng khuâng
Bao lần đứng đợi ân cần thiết tha
Ngày nào ai ngắt nụ hoa
Trao tay một thuở, rời xa một đời...
[Bâng khuâng]

Thơ Sương Mai không chỉ giới hạn trong tình yêu, còn tỏa rộng tới nhiều chủ điểm khác, xem ra chúng chỉ giữ một vị trí thứ yếu, thành thử nói tới thơ Sương Mai không thể coi nhẹ chủ đề. Và đúng thế khi xét tới thi tập "Trăng mộng" yếu tố tình yêu vẫn nắm giữ một vị trí then chốt, bao trùm lên tất cả, bàng bạc chất mộng mơ, đẹp tựa ánh trăng rằm vằng vặc giữa trời trong xanh, tuy nhiên không phải bởi thế người ta dễ bắt gặp một sự trùng lặp, trái lại Sương Mai vẫn có những khai phá.
Từ tập thơ này của Sương Mai tôi thấy được sự bội phản của con người, dù chỉ đóng khung nơi một thiểu số đối tượng nhỏ nhoi. Duy Năng - những khi ra mắt sách cũng như khi chết tôi đã dành cho anh khá nhiều bài viết - hai lần bình luận tập thơ này của Sương Mai trong buổi trình làng sách, lần sau chắt lọc hơn lần trước đã làm mệt mỏi không ít khán giả, trong khi đó một diễn giả khác - tôi tạm giấu tên - đi quá xa đề đã đành mà ngôn từ còn tỏ ra thậm xưng.
Nếu xưa kia Lý Bạch say trăng nhảy xuống dòng nước tính ôm lấy nàng trăng, thì nay đối với Sương Mai, trăng mang theo những hình tượng ảo huyền. Trăng lãng đãng trong thơ Sương Mai tưởng chừng ánh thái dương soi sáng chị Hằng cho nhân gian chiêm ngưỡng, lấp loáng vàng xanh, dịu mát như hơi thu giữa tháng tám âm lịch. Hàn Mặc Tử say trăng, từ chối trường phái siêu thực của André Breton [1896 - 1966], đi vào thế giới siêu nhiên, mường tượng tới người tình bao lâu xa cách trong khoảng khắc mông lung hội ngộ: "Ô kìa bóng nguyệt trần truồng tắm - Lộ cái khuôn vàng dưới đáy khe." Thơ là trăng và thi nhân không ai ngoài trăng, thế nên không ai ngạc nhiên khi thấy Sương Mai đã mộng mơ trăng, coi như không còn một hình tượng nào quyến rũ hơn, một thế giới nào đắm say hơn:

Trăng sáng quá, tôi để hồn mở cửa
Gọi trăng vào tình tự với nàng thơ
Trăng lẳng lơ, tôi tựa cửa mong chờ
Len lén đợi, chờ chiếc hôn nhè nhẹ.
[Trăng mộng]

Sương Mai yêu trăng, đòi trăng trả lời se sẽ, e ai kia nghe thấy sẽ ghen thầm. Yêu trăng, âu yếm, ôm choàng lấy trăng, lả lơi, quyến rũ và không ngại ngần: "Nghiêng tóc xõa, khỏa thân trần mộng mị". Tương tư trăng trách chi thi nhân không ghen tuông cả với trăng, không muốn trăng trải ánh vàng vương vãi cho những ai xa khác:

Bên thềm trăng vung vãi
Những ánh vàng rớt rơi
Có phải trăng thừa thãi
Nên bóng đổ nơi nơi?
[Thềm trăng]

Trăng mơ trăng đẹp, ấn dấu bao kỷ niệm ấm êm của buổi đầu đời, những hình tượng ngàn đời khó quên, khơi gợi muốn thốât nên lời không được, đẹp của trái chín đầu mùa, của nụ hôn đầu đời bát ngát hương yêu. Trăng đẹp tựa tình xưa, chạnh nghĩ tới người yêu cũ giờ đây không biết đã phiêu bạt nơi đâu cho cõi lòng thêm nát tan:

Ta nhớ vầng trăng thuở ước mơ
Ra đi từ đó đến bây giờ...
Trăng ơi, trăng có còn quay lại?
Để ướp tình ta một chút thơ!
[Trăng xưa]

Nhớ trăng xưa ngập tràn những mộng mơ, trăng đi trông chờ trăng về, Sương Mai đã khéo mượn hình ảnh trăng chuyển vận để tạo dựng nên một cảnh tượng buồn, trở lại kiếp số con người nào phỏng có khác chi : "Ta nhớ từng giây trăng sáng đó - Người xưa giờ lạc đến phương nao". Nguyễn Du một lần thấy trăng cũng đã một lần vẽ nên khung cảnh buồn khiến người ta phải chau mày nghĩ suy: "Vầng trăng ai xẻ làm đôi - Nửa in gối chiếc nửa soi dặm đường." Trăng khơi gợi con người trở lại những ngã rẽ cuộc tình trong đời:

Anh hỡi, mùa thu đã đến đây
Mình chia nhau nhé ánh trăng đầy
Trăng thu ai thắp mà tươi sáng
Đâu nụ hôn đầu để ngất ngây?
[Tình thu]

Trời thu êm dịu, trăng sáng vườn chè, mùa của hồng cốm tốt đôi, dệt nên chuyện đôi lứa, nhưng thu còn là mùa của thi nhân gợi nhớ những cảnh tượng bâng khuâng, man mác. Những luyến lưu trông chờ, đẹp ảo huyền dễ tan vỡ. Bao nhiêu thi nhân đã bởi mảnh trăng thu đầu mành chứa chan thi tứ. Hàn Mặc Tử, nói tới thơ không thể bỏ quên trăng, trăng huyền ảo, thường lấy trăng làm đối tượng, lắm khi coi trăng như nhân chứng để quyến luyến, giận hờn, làm niềm an ủi như ôm người tình trong cơn hoang mê đắm đuối. Ngược lại thu tới với Sương Mai man mác của ánh trăng dịu hiền mà tình thu thì bát ngát nhớ nhung:

Mùa thu sương khói lên khơi
Vầng trăng sáng giữa khung trời nhớ nhung.
[Mùa thu sương nắng vấn vương]

Lục bát Sương Mai thanh thoát, nhẹ nhàng và trong sáng trong ngôn từ thích hợp với ý thơ, dễ rung động tâm hồn, dễ và cũng khó làm. Khoảng cách giữa ca dao, hò, vè và thơ lục bát mau biến dạng pha trộn, nên nếu không khéo thơ rất dễ biến chất trở thành văn chương truyền khẩu. Thơ không có sức thuyết phục sẽ không khác nào đem chữ ghép vần, vô hồn vậy. Bởi thế khi đề cập tới cấu trúc nghệ thuật của ngôn ngữ trong thơ Jean Paul Sartre trong "Qu'est - ce que la littérature" [Văn học là gì?] đã cho rằng thi nhân: "Dùng chữ tựa như dùng đồ vật mà không dùng chữ tựa như dấu hiệu"[Les mots comme des choses et non comme des signes].

Ngoài ra trong tập "Trăng mộng" Sương Mai đôi khi còn muốn thử nghiệm thơ tự do thể văn xuôi [poésie en prose] gồm những câu đơn xen kẽ những câu phức tạp mà người ta thấy Thanh Tâm Tuyền đã khơi mở phong trào này vào năm 1956 mô phỏng theo quan niệm của Dyonysos chủ trương phá vỡ những hình thức sẵn có trong nghệ thuật, trái ngược với Apollon bảo vệ cái đẹp toàn bộ.:

Em không còn trẻ nữa
Để vòi vĩnh anh những đòi hỏi linh tinh
Để hờn anh khi anh không nói chuyện chung tình
Em không còn đẹp nữa...
Để nũng nịu chờ nghe khi anh bảo: em xinh!
Chúng ta cũng không còn trong thời kỳ trăng mật
Để em đòi anh quấn quít, ấp yêu
Để bắt anh nắm tay em đi dạo những buổi chiều
Và thủ thỉ với em những lời âu yếm
[Lời vợ]

Tình yêu kể từ thời hồng hoang lịch sử tới nay vẫn là thứ tình cảm bất biến dâng hiến cho đời những hương hoa nồng thắm, diễn biến dưới nhiều dạng thức khác nhau, đôi khi đắng cay nhưng vẫn ắp đày thương yêu. Chiều chuộng, ấp ủ, yêu thương nhau đấy nhưng ghen tuông cũng không vừa, nhưng không phải sự ghen tuông phát khởi từ loại tình yêu đớn đau, gây buồân thảm và tai họa, thường là thảm họa. Nó cũng không phải thứ ghen lồng lộn và trong cơn điên loạn của tình cảm nó có thể trở nên sát nhân [crime of passion]. Đây là tình cảm có yêu mới có ghen, đối tượng không cảm thấy tự ái, vui vẻ bởi được vuốt ve:

Giá mà,
Em có lá bùa yêu,
Em sẽ tìm đủ cơ hội
Em sẽ lén bỏ vào bên trong chiếc gối
Để đêm đêm trước giấc ngủ
Anh chỉ nhớ có...em
Trong giấc mơ
Anh chỉ thấy...mình em
[Lá bùa yêu]

Thể loại này bước vào thi tập "Yêu dấu tan theo" người ta thấây thơ Sương Mai trong đôi nơi đã thể hiện, phải chăng nó phơi trải được trong sự chìm lắng êm ả, bâng khuâng ẩn giấu nơi cõi thơ, trải qua hành trình dài kiếm tìm, khai phá cái lằn ranh không bờ ngăn cách của tình yêu. Ái tình, nhịp đập của con tim rung cảm, cuộc săn lùng tiếp nối nhiều thế hệ chỉ cần một cảm xúc thoảng nhẹ đủ để xao động, sóng cồn gọi mời, đón nhận:

Hỡi anh,
Xin anh hãy nhớ cho em một điều
Kể từ nay,
Linh hồn em, thể xác em
Đã hòa nhập vào với anh
Và em sẽ biến thể như thế nào
Tùy thuộc ở anh đó,
Anh yêu!
[Chuyện đàn chim]

Sương Mai tự tạo cho riêng mình một cõi thơ dạt dào tình yêu mộng mơ, bâng khuâng, hoài niệm, dang dở, ngang trái và chia phôi đầy ắp, pha trộn những éo le, ngậm ngùi, chua chát lẫn ngọt bùi, đắng cay, biếân dạng không ngừng tựa những chiếc lá trên cành thay đổi theo mùa, khi xanh tươi, khi vàng úa rụng rơi. Mọi ngõ ngách của tâm hồn sâu thẳm và thầm kín gói ghém lại vẫn không ngoài một tình yêu, hư hư thực thực, hình bóng khi có khi không, ẩn hiện mà có thật, chơi vơi u hoài:

Ta về ôm nỗi nhớ quên
Ôm ngày ngơ ngác, ôm đêm mù lòa
Ta về gõ cửa gọi ta
Hoang đường muôn thuở vẫn là tình yêu
Ta về hốt hoảng đăm chiêu
Nụ hôn còn nợ một chiều bên nhau
[Yêu dấu tan theo]

Nụ hôn đầu đời nào mà không đáng yêu, yêu tưởng còn hơn trái cấm trong vườn địa đàng giữa đôi nam nữ Adam và Eve, nhưng đây là cái hôn tự giác, không thơ dại để con rắn kia phải đêm ngày dụ dỗ. Nụ hôn yêu, nụ hôn gắn bó bởi phong tục địa phương đã có nơi người con gái không bao giờ hôn ai, và họ chỉ hôn khi thật sự yêu, hiến dâng cho người tình trọn vẹn thưởng thức cái hương vị của nụ hôn, mà cho dù có trải qua bao biển dâu thế cuộc họ vẫn không thể quên hương nồng của bờ môi tươi thắm đêm nào. Nụ hôn sưởi ấm con người trong những đêm cô đơn giá buốt, mỗi khi nhớ tới vẫn cảm thấy ngan ngát hương yêu. Nụ hôn của Sương Mai chính là nụ hôn đền, nhõng nhẹo, giận hờn, đòi trả đền, nhưng vẫn thương yêu:

Thôi mà đừng nổi cơn ghen
Chiếc hôn này nhé em đền cho anh
Ghen rồi nói quẩn nói quanh
Làm người ta cũng buồn tanh đây nè
[Dỗ]

Một hoạt cảnh thật vô cùng sống động, đôi trai gái hờn ghen nhau, ghen bóng ghen gió, và giọng điệu của người con gái mới đáng yêu, không chanh chua, bề ngoài làm mặt giậân nhưng trái tim vẫn tươi rói mật ngọt ân ái. Và tình yêu không khác nào hương hoa cuốn hút loài ong bướm, thứ men say làm con người ngất ngây bởi sức cám dỗ, lắm khi biết là cạm bãy vẫn không sao thoát khỏi. Đúng như người ta vẫn thường nói: "Con tim có những lý lẽ riêng lý trí không hiểu nổi" Tiếâng sét ái tình [coup de foudre] đó làm con người có cảm giác chếnh choáng của thứ rượu sake hâm trên bếp lửa, lâng lâng bay bổng trên thượng tầng thanh khí, ảo mộng, huyền diệu và ngất ngây. Họ cảm thấy một sự trống vắng, thiếu thốn cần được bù lấp. Người này đòi hỏi nơi người kia cung ứng cho bản thân mình những nhu cầu thực tế, ổn định và ôn hòa:

Vẫn biết anh là chiếc bãy
Thế mà em vẫn sập bẫy như thường
Vẫn biết anh chỉ có nói yêu thương
Thế mà em vẫn tin tưởng như một tín đồ ngoan đạo
[Vẫn biết]

Vẻ đẹp của tình yêu là vậy, tuy bộc lộ rỡ ràng nhưng vẫn âm thầm, kín đáo, khép kín của nụ hoa còn e ấp nở, sợ ai kia hay biết sẽ trêu cười, dáng dấp e thẹn đó của người con gái Đông phương đẹp của thứ hương sen thoang thoảng trong gió, không nồng hắc của loài hoa nhài đêm đêm thả hương để trêu cợt gió trăng, bởi thế nó đã được mệnh danh loài hoa kỹ nữ:

Hãy nói nho nhỏ thôi anh,
Hãy nói cho thật nhỏ
Để chỉ đủ mỗi mình em nghe thấy
Em không muốn những lời nói dịu dàng kia
thoát được ra ngoài...
Dù là với hoa lá, cỏ cây
[Thầm thì]

Nói thầm, nói nhỏ thôi nhưng không có nghĩa thiếu dứt khoát, chơi vơi núi này núi nọ trông vời, người con gái không thể mãi mãi ngóng chờ, nhiều lý lẽ không cho nàng yên đứng một vị trí. Tình yêu lúc này không còn ở dạng hình vô thức, họ sống trong hiện tượng nhận diện, diễn tả đúng theo Đinh Hùng: " Ta gặp nhau, yêu chẳng hạn kỳ - Mây ngàn gió núi đọng trên mi - Mắt xanh mở khép niềm tâm sự - Hò hẹn lâu rồi, em nói đi.". Tâm trạng đó Sương Mai có những nét tương đồng, thực tế hơn, cụ thể hơn, bởi bản chất người xứ dừa vốn là vậy:

Yêu em đi. Kẻo không thôi lại trễ
Sợ lòng em nguội lạnh biết đâu chừng
Và lòng anh cũng thay đổi bỗng dưng
Ai biết được. Có gì là...muôn thuở?
[Hãy yêu em hôm nay]

Và như lời cổ nhân đã nói: "Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con" khi người con gái đã định hướng xong, mọi việc coi như đã được giải quyết. Ở đây cô gái của Sương Mai đã không để bị ràng buộc bởi thành kiến khắc khe của giáo lý cổ phong, trái lại đã tự tìm cho mình một lối sống trọn vẹn nhất, để có được hạnh phúc tột cùng theo nhân sinh quan hiện tại. Con người không thể sống giữa xã hội mà chối bỏ, không dấn thân, cho rằng như vậy là tránh được khổ lụy bởi yêu, xa lánh được những đối tượng gây nên rung động và tiến đến hôn nhân. Xét cho cùng người ta khi đã sinh ra trên cõi đời, không ai thể tránh cái khổ rình rập de dọa, cớ chi không đi tìm hạnh phúc cho bõ những khi phiền lụy khổ đau. Thế nên người con gái của Sương Mai có giương cung bắn sẻ thiết nghĩ chỉ là việc tất yếu vậy thôi:

Anh có biết đâu em đang giăng bẫy
Anh có biết đâu em đang dương cung
Em sẽ nhắm đúng vào tim anh để phóng độc chiêu
Như Thần Tình Yêu đang hướng mũi tên nhọn hoắt
Nhắm đúng vào phía ngực trái của anh
Khi anh sập bẫy, khi anh trúng thương
Em sẽ ca hát vui mừng
Như một kẻ chiến thắng
[Độc chiêu]

Cuộc vật lộn với tình yêu con người tưởng chừng đã mệt mỏi, chỉ còn một nơi ẩn náu nghỉ ngơi họa chăng là thiên nhiên thoáng đãng. Sương Mai cũng đã trở về đây để sống kiếp thi nhân. Thiên nhiên là vật xúc tác khơi mở dòng thơ Sương Mai xuôi chảy, ấp ủ trong mình biết bao tình cảm, ước mơ, hồi ức của chủ thể thi nhân. Thơ lãng mạn Đông Tây về Thu người ta thấy có Thu Đường thi, Thu Beaudelaire - Chant d'Automne [Thu ca] - Thu Verlaine - Chanson d'Automne [Khúc thu ca] - Thu Nguyễn Bính - "Ao thu lạnh lẽo nước trong veo - Thu Lưu Trọng Lư - " Con nai vàng ngơ ngác - Đạp trên lá vàng khô" - thơ Thu Sương Mai buồn nhẹ nhàng gợi nhớ một thời để yêu:

Anh yêu dấu, mùa thu về hiu hắt
Như lòng em đây qua nỗi quạnh hiu
Em nhớ anh, nhớ lắm, nhớ thật nhiều!
Bao nhiêu lá thu rơi là...bao nhớ.
[Thu nhớ]

Trăng lơ lưng giữa trời trong xanh, vằng vặc, trăng tròn trăng khuyết theo chu kỳ, người nơi cõi đời dường tựa một tâm trạng tương đồng. Trăng xẻ đôi, nửa phương này như "trái tim em một nửa" tựa một nửa tình em, trăng thề bóng ngơ ngác, lời thơ tạo hình, trong sáng không ẩn dụ. Cái buồn không phát xuất từ trăng, mênh mông, xa vắng, buồn không rõ nét, buồn tự tâm hồn sâu kín, từ cảnh ngộ riêng có được cái bâng khuâng, chập chờn của thi nhân :

Đêm nay trăng một nửa
Một nửa đứng phương này
Còn nơi đâu một nửa
Ai lắp mảnh trăng đầy?
[Nửa trăng]

Dòng tư tưởng mộng mơ, ái ân rồi cũng tới lúc tàn phai, nhốt kín bên trong bao tâm tư, tình cảm, đôi chân Sương Mai đã nơi nơi đặt khắp, trải rộng, tràn đày và giờ đây tại thủ phủ Sacramento, nơi miền đất mới, đặt bước tới, sau hai mươi năm dài lưu cư nơi xứ người, nguồn hứng cảm, từ ngọn đồi lơ lửng ngôi nhà cao, tuôn chảy. Nhiều chủ điểm đã được khơi mở, khám phá, đặc biệt về nơi sinh trưởng, phải chăng khi con người đã tới một khoảng độ thời gian nào không còn đam mê trông ngóng xa, và trở lui về bản thể mình, thay vì giới hạn đơn thuần trong ngóc ngách tình yêu:

Tôi về đây dâng trái tim bé nhỏ
Cho núi đồi, cho sông suối, cho hoa
Những sáng chiều tôi quên nỗi xót xa
Để mãi mãi lòng trong như buổi sáng
[Chào Sacramento]

"Tôi về đây dâng trái tim cho núi đồi, sông suối, cho hoa, sáng chiều quên những xót xa, về đây nương náu" tôi nghĩ Sương Mai đã hầu như dành trọn một hành trình dong duổi từ ngày tháng nào nơi miền Hậu giang sông nước, bến Ninh Kiều, hàng dừa lả ngọn, vườn cau chĩu quả, thích thơ, văn, nhạc từ thuở thiếu thời, quen với tiếng võng trưa hè, giọng ca dao ù ơ của mẹ, qua miền đất hứa từ những ngày đầu miền Nam lật sang trang sử mới, trải qua nhiều năm tháng trong ngành địa ốc, đôi chân xê dịch nhiều, tiếp cận nhiều chuyện đời, âu đó đã là những chất liệu để Sương Mai tô bồi thêm kiến thức, chắc lọc làm quà dâng hiến cho nàng Ly Tao.
Nhiều năm tháng kể từ ngày nào còn định cư tại Thung Lũng Hoa Vàng chưa trở về làm cư dân thủ phủ của Cali tôi đã cùng Sương...
suong mai
#20 Posted : Monday, October 31, 2005 2:06:22 PM(UTC)
suong mai

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,113
Points: 234

Thanks: 3 times
Was thanked: 19 time(s) in 19 post(s)
Viết Du Kích Về Tuyển Tập Phụ Nữ Việt

Cả mấy tuần rồi, cuốn sách Tuyển Tập Phụ Nữ Việt để lại văn phòng của tôi, được một người bạn mượn đọc đỡ ghiền một, hai ngày rồi trả lại. Chờ mãi chẳng thấy sách đâu, gọi điện thoại hỏi thì được trả lời là có một người nữa mượn đọc, rồi lại cứ chuyền tay. Không biết đến bao giờ mới xong, tôi lại nghe chị Đức Trí Quế Anh nói sách in ra gần hết tới nơi rồi, vì các chị cẩn thận in ít chứ không nhiều nên các chị phải chạy tứ lung tung để có sách gởi cho bạn đọc. Đúng là sách hay, qúi có khác, không sợ phải đóng thùng gởi tới các tiệm sách bán giùm.

Khổ là khổ thân tôi, đang viết giới thiệu mà lại chẳng có sách dẫn chứng nên cứ bó gối chờ. Thôi thì trong khi chờ đợi đành phải viết kiểu đánh du kích, tìm những bài có thể tìm để giới thiệu luôn lỡ ra có người nói chắc Nguyên Đỗ theo chân Từ Thức tìm nàng Giáng Hương ở đâu rồi quên cả chị em trong Tuyển Tập Phụ Nữ Việt thì chết hay cũng sẽ gặp hoàn cảnh như Từ Thức trở về trần gian chẳng còn ai nhận ra Từ Thức của ngày xưa nữa.

Cho nên Nguyên Đỗ xin viết ít lời về nhà thơ Sương Mai với những bài của chị đã đăng trong Tuyển Tập Phụ Nữ Việt. Bà con cô bác và anh chị em ở Bắc Cali thì chẳng ai không biết tới nhà thơ Sương Mai xuất hiện thường xuyên trên báo Mõ, Làng Văn... Nguyên Đỗ hay đọc thơ chị trên mạng lưới tin học Phụ Nữ Việt và Trinh Nữ nên rút năm bài chị viết trong Tuyển Tập ở Trinh Nữ cho tiện vì dễ tìm để viết những cảm tưởng cũng như lòng ngưỡng mộ đối với nhà thơ Sương Mai.

Thơ Sương Mai có rất nhiều sắc thái khác nhau, có những khi tinh nghịch, trẻ trung, hồn nhiên thơ mộng như bài Thề...


Thề ...

Nhỏ à! màu đỏ, màu xanh
Màu nâu, màu tím, vàng anh kia kìa
Màu trắng anh đón nhỏ dìa
Màu xanh lá mạ anh chia cho nè

Tại sao nhỏ dại ghê nghe
Bây giờ năn nỉ nhỏ huề anh chưa?
Anh đem màu sắc bốn mùa
Làm quà cho nhỏ, nhỏ thua dài dài

Tại nhỏ cứ... thẩn thơ hoài
Anh chọc ghẹo để: có bài thơ... ghen
Nhỏ biết, anh thiệt là... hiền
Chỉ mỗi cái tội mê ...tiên thôi hà!

Đàn bà, con gái ...xê ra
Anh thương chỉ một ...em mà, nhỏ ơi!
Hỏng tin, nhỏ hỏi... ông trời
Anh nói thiệt đó, nhỏ ơi, anh ... thề!

Cái dí dỏm của chị Sương Mai được thể hiện qua lời mộc mạc tinh nghịch của cô cậu trai trẻ miền Nam thứ thật đầy đủ màu sắc trong khổ đầu cũng như trong toàn bộ bài thơ. Bài thơ vui nhưng thật thấm đượm tình quê.

Nhưng tình yêu không phải lúc nào cũng thơ mộng cũng có những lúc buồn da diết, hay thất vọng chán chường đến nỗi đôi lúc phải trốn chạy như chị Sương Mai đã viết trong bài Nhớ Hay Quên.


Nhớ Hay Quên

Ta quay gót cúi đầu đi câm lặng
Một nỗi buồn từ đó đã mang theo
Cũng nuối tiếc một lần ngang qua đó
Đem nỗi sầu về ẩn trú cheo leo

Ta vấp phải sợi chỉ tình ai buộc
Một hôm nào vô ý bước chân qua
Dù đã học, lẩm nhẩm hòai cho thuộc
Thấy ái tình phải vội vã tránh xa

Mưa với nắng rồi cũng qua rất vội
Nửa hồn còn đeo đẳng một ấu thơ
Theo ngày tháng đã cạn dần mơ ước
Bóng thời gian ai níu được bao giờ?

Chiều nghiêng xuống một mình ta ngó lại
Sợi tơ chùng con nhện đã bỏ đi
Còn chút nắng sót trên cành quằn quại
Ta thì thầm: vĩnh biệt cánh chim di

Con ong nhỏ lạc đường không trở lại
Ta lạc đường cũng đi biệt từ lâu
Nghe lạnh buốt là lòng ta, hay gió?
Nhớ hay quên mất hút giữa tinh cầu?

Vâng, thật vậy khi tình yêu ngang trái người ta thường mong trở lại thời dại khờ thuở chưa biết yêu còn hồn nhiên trong sáng thuở ấu thơ, nhưng "Bóng thời gian ai níu được bao giờ?"! Thời gian đi qua, tuổi thơ không còn, ta như người lạc đường, hồn không quán trọ, lạc quên giữa những tinh cầu nơi xa xăm biết là quên hay nhớ.

Đi sâu vào trái tim Sương Mai, ta hãy cùng đọc bài Cũng Đành:

Cũng Đành

Ngó lên non thấy non cao
Ngó đời lại thấy lao xao cõi đời

Muốn làm một cuộc rong chơi
Sợ non cao quá, sợ đời nhiễu nhương

Mơ màng một chuyến viễn phương
Sợ đời hệ luỵ, sợ vương khói tình

Đêm ngồi bó gối lặng thinh
Thấy trăng thiên cổ, thấy mình hư không

Ngó lên thấy đám mây hồng
Muốn tìm về lại bến sông năm nào

Sờ tim còn thấy vết đau
Sợ dòng máu cũ lại trào tuôn ra

Cũng đành thôi, để phôi pha ...

Sương Mai

Con chim bị đạn một lần bao giờ cũng biết sợ thợ săn, động một chút là bay vù, có khi chỉ là tiếng gió, có khi chỉ là một cành cây gẫy, con người bị vết thương lòng cũng ngao ngán sợ này sợ nọ, trong bài này tột đỉnh của nỗi sợ không phải vu vơ đời thế này núi thế nọ mà ở ngay trong trái tim mình:

Sờ tim còn thấy vết đau
Sợ dòng máu cũ lại trào tuôn ra

Để rồi nhà thơ đi đến kết luận nửa vời với câu lục tắc nghẽn, như nấc nghẹn không thể giải thích thêm, sợ trái tim lại rỉ máu:

Cũng đành thôi, để phôi pha ...

Người đọc mỗi người một hoàn cảnh, nhất là những người đã từng yêu, đã từng gặp ngang trái, đổ vỡ sẽ vô cùng thấm thía và tự điền với tâm tình của chính mình:

Cũng đành thôi, để phôi pha...

Nguyên Đỗ phục kết luận của chị Sương Mai, người khác thì không biết, chứ Nguyên Đỗ điền cho riêng mình thôi sau câu kết tuyệt vời đó như gởi ké hồn mình theo với lời thơ của Sương Mai:

"Trái tim bi lụy phong ba quá rồi!" Chỉ mong như kiểu nói xưa, xin cho em hai chữ bình yên!


Đôi khi tình yêu cũng như Lời Mùa Đông, bài thơ đã được phổ nhạc, rất nhẹ nhàng mà âm hưởng vang thật xa, thấm sâu vào cả hồn mình:

Lời Mùa Đông

Có lời nào rất khẽ
Hình như lời mùa đông
Cơn gió nào rất nhẹ
Hàng cây đứng lạnh run

Có tiếng gì rất nhẹ
Hình như tiếng đêm về
Chiếc lá nào rơi khẽ
Rất âm thầm giữa khuya

Có tiếng gì rất nhẹ
Hình như tiếng thở dài
Con chim nào hót khẽ
Như lời than hôm nay

Có tiếng gì rất nhẹ
Hình như giọt nước rơi
Êm êm và khe khẽ
Từ đôi mắt một người

Có tiếng gì rất khẽ
Hình như lời mùa đông
Lời tình nào rất nhẹ
Đã tan vào hư không.

Sương Mai

Những câu điệp ngữ được lập lại trong mỗi khổ tuy nhẹ nhàng mà cứ liên tục tác động cũng như nước chảy đá mòn, xoáy vào trái tim mình, Có lời nào rất khẽ, có tiếng gì rất nhẹ, có tiếng gì rất nhẹ... lập tới lập lui như thế tác động không hình dung mà ảnh hưởng thật lạ lùng, đọc xong mà hồn còn nuối tiếc những âm thanh rất nhẹ đó, cố lắng nghe, lắng nghe...
Chị Sương Mai ơi, mùa Đông chắc chắn đẹp hơn và tình tứ hơn, nhờ ở lời thơ chị đó nhé!


Cuối cùng, mà không phải chấm dứt, vì Sương Mai có rất nhiều thơ và đã ra mắt mấy tuyển tập rồi, trong năm bài trong Tuyển Tập Phụ Nữ Việt, Nguyên Đỗ thích nhất bài Bỏ Phố, cũng đã được phổ nhạc:


Bỏ Phố


Năm năm bỏ phố ta đi biệt
Về giữa rừng già hát với thơ
Nhưng dấu buồn xưa dường lả tả
Tình yêu nào khác một cơn mơ

Năm năm mà ngỡ thời gian đọng
Ở cuối chân mày, khoé mắt kia
Lộng giả rồi qua như giấc mộng
Sầu dâng hiu hắt dưới đèn khuya

Năm năm đã tưởng lòng phai nhạt
Mà khối u tình vẫn đứng nguyên
Đâu đó dòng sông loang loáng bạc
Tìm đâu ngày tháng chút bình yên?

Năm năm bỏ phố ta đi biệt
Ngắt cánh hoa vàng thả cuối sông
Đứng ngó mong theo dòng nước chảy
Người xưa không biết thấy gì không?


Sương Mai

Bài thơ vừa nhẹ nhàng vừa thấm thía vết thương lòng năm năm chưa lành, bỏ đi biệt mà vẫn còn những âm ba của thời yêu đương mặn mà, dù nhận biết tình yêu như giấc mơ, nhưng cũng không quên được hình ảnh cũ,"Mà khối u tình vẫn đứng nguyên"! Làm sao quên được, có đi lên rừng, có đi xuống biển, có đi biệt cũng làm sao quên.

Cám ơn chị Sương Mai đã đóng góp vào Tuyển Tập Phụ Nữ Việt, đã làm cuộc đời thêm thi vị, tình yêu thêm sâu thắm, và ,và mùa đông thêm tình tứ.


Nguyên Đỗ





Sương Mai
Users browsing this topic
Guest
2 Pages12>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.