Cám ơn chị Phượng Các đã ghé qua, chúc chị luôn vui!
oOo
Ngàn Năm Mây Vẫn Bay
Tôi trở lại Mỹ Tho sau mười mấy năm xa cách. Bộ mặt thành phố có lẽ đã hoàn toàn đổi thay nhưng vẫn còn giữ lại được cái nét ôn hòa, thuần hậu.
Buổi chiều không biết ai thắp nắng mà nắng trải thảm cả một vùng rộng lớn để cho tôi bồi hồi nhớ tới hình ảnh một cô bé khoảng tuổi 17, 18 hay long nhong đạp xe trên phố. Mùa Xuân cô dừng lại nơi công viên Lạc Hồng để xem hoa nở. Mùa Hạ cô ngước mắt lên cao trông vời và dang tay hứng từng cánh phượng. Mùa Thu cô xao xuyến nhìn lá vàng bay, không là thi sĩ nhưng hồn thơ trong cô dường trỗi dậy, để bất chợt cô bật môi hát lên một ca khúc nào đó thật nhẹ nhàng. Mùa Đông, chiếc áo len màu hồng mẹ mua cho choàng quanh tấm thân bé nhỏ theo cô qua từng vòng xe đạp đến trường. Khoảng thời gian ấy, khoảng không gian ấy, suốt bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông đất trời đều dường như dành tặng chỉ riêng cô. Và cô đã thương yêu cuộc đời biết mấy! Rồi cô ra đi, mỗi một bước chân xa cuốn theo một dòng nước mắt. Cô ra đi giữa mùa Xuân, khi những cánh hoa xinh còn chưa kịp tàn...
Mười mấy năm, ký ức có lúc tưởng chừng như quên lãng bỗng dưng một chiều sống dậy. Tháng mười một có phải đã vào Đông, sao cô nghe một hơi gió lạnh vô tình thoáng qua để thèm được mặc lại chiếc áo len màu hồng ngày xưa bên ngòai chiếc áo dài trắng học trò, theo đám bạn hồn nhiên đến trường...
- Đi đâu đây C.?
Tiếng người anh họ nhắc nhở làm tôi choàng tỉnh.
- Ơ... đi trường Nguyễn Đình Chiểu được không? C. muốn nhìn lại ngôi trường xưa một chút để xem nó đã... thay đổi đến đâu rồi...
- Được chứ, để "em" vòng xe lại.
B. vai anh nhưng lại xưng "em" với tôi vì anh nhỏ hơn tôi cả... 14 tuổi. Bác tôi lấy vợ trễ nên mới sinh ra cái kiểu xưng hô... ngượng ngập và không giống ai của anh em tôi như vậy. Tôi vai em nhưng lại lớn tuổi, miệng thì kêu anh B. nhưng trong bụng lại cắc cớ cười thầm gọi... thằng nhóc! Còn "thằng nhóc anh" thì có lẽ... kính lão đắc thọ nên tỉnh bơ gọi tôi bằng chị C. xưng em luôn cho tiện... Vậy kể như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, ai không biết, nghe qua chắc chẳng hiểu sao có kiểu xưng hô kỳ cục này!
Tôi đưa hai tay vịn hai bên hông B. cho chắc ăn rồi cười, đùa:
- C. ôm eo ếch được không đây anh B.?
B. cười:
- Được chứ, em chở ba đi, ba cũng ôm vậy mà...
Nhớ lại ngày xưa, khi tôi còn ở Việt Nam thì B. chỉ mới 1, 2 tuổi và khi đó tôi ẳm B. chứ ai... Vậy mà bây giờ B. lại cao và lớn hơn tôi. 16 tuổi mà cứ như là một người đàn ông thực thụ. Con nít bây giờ mau lớn thiệt!
Chiếc honda 50 phân khối vòng vèo đưa anh em tôi đến ngôi trường Nguyễn Đình Chiểu ngày xưa. Chiều phố tuy đông nhưng lại hiền hòa, bình thản... Nhịp sống ở đây không quá tất bật như Sài Gòn, cũng không lặng lờ như... Bến Tre.
Chủ nhật trường vắng hoe, không một bóng người. Tự nhiên tôi thấy mình... hên và thật thích. Như thế tôi có thể... hồn nhiên đi dạo mọi nơi mà khỏi sợ ai để ý... Những lớp học vẫn vậy, có điều cây bàng trước cửa lớp 12A3 không còn nữa. Tôi đưa tay chỉ vào khoảng cỏ trống và hỏi:
- C. nhớ ngày xưa ở đó có cây bàng mà bây giờ sao không thấy nữa?
- Nó già nên bật gốc năm trước rồi...
Tự nhiên tôi thấy ngậm ngùi. Xưa, tôi vẫn cùng mấy đứa bạn nhặt lá bàng làm quạt vì lá của nó to lắm và mùa đông thì đỏ rực, thật đẹp. Cái cây chết, còn đám bạn ngày xưa của tôi giờ tan tác, trôi dạt phương nào? Những năm đầu ra đi, tôi vẫn giữ được liên lạc với mấy đứa bạn thân, nhưng đến bây giờ thì... biệt tăm vô âm tín... Kỷ niệm lãng đãng nhạt nhòa như những áng mây bay, như đợt khói chiều bất chợt làm cay khóe mắt... B. cũng đang học trường này nên tôi hỏi thăm những thầy cô cũ, có người B. biết vì vẫn còn dạy ở đó, có người B. nghe qua ngơ ngác như... have no idea... Phải rồi, mười mấy năm vật đổi sao dời, tôi làm sao tìm lại được trọn vẹn những ngày qua... Còn chút dấu tích cũng là may mắn lắm... Tôi chỉ cho B. những lớp học mà ngày xưa tôi đã học qua, phòng thí nghiệm, phòng học thêm, lớp 11A3, lớp 12A3. B. cũng chỉ cho tôi xem lớp học hiện tại của anh. Trường xưa ơi, đã qua bao nhiêu thế hệ, viên sỏi nào còn ghi lại dấu vết bước chân tôi?!
B. đưa tôi vào bằng cổng chính và ra về bằng cổng sau. Ngày xưa đối diện cổng sau là chợ Hàng Bông, bây giờ chợ Hàng Bông không còn, chỉ còn lại chợ... lung tung... bán đủ thứ! Tôi hỏi:
- Ông bánh mì chín ngón còn không anh B.?
- Còn chứ, ổng bây giờ giàu lắm, bán bánh mì mà giàu đó chị C.!
Ông bánh mì chín ngón đã có lần tôi đã đưa vào chuyện Nắng Nhớ Mưa Thương, thường tôi viết chuyện thì... bịa ra nhiều nhưng vẫn thỉnh thoảng lồng vào những cảnh và người thật, chứ nếu hoàn toàn... giả thì tự cảm thấy nó nhạt nhẽo làm sao ấy... Nhớ tới chuyện Nắng Nhớ Mưa Thương tôi chợt nhớ đến Tử Ngôn, Bảo Vinh và huynh Thiện Hùng... những người bị tôi... lôi vào chuyện một cách vô tội vạ... Bất giác tôi bật cười, B. hỏi:
- Gì đó chị C.?
- Ồ, không có gì... nhớ ông... chín ngón thôi...
B. không hiểu gì nhưng cũng cười... Buổi chiều nắng vẫn lung linh đây đó... Thấy vui vui, tôi hỏi ghẹo B.:
- Anh B. chừng nào lấy vợ?
- Chừng nào có ai ưng thì lấy?
- Vậy anh có bồ chưa?
- Chưa, nhưng em có... thích "con nhỏ" học lớp 11A9. Con nhỏ dễ thương, mắt to và không có... chảnh...
Câu trả lời mộc mạc và thành thật của B. làm tôi phì cười:
- Anh B. thích nó mà nó biết không?
- Chắc không, nó nhà giàu nhưng hiền khô, giờ chơi nó chỉ ở trong lớp...
- Vậy nó học có giỏi không?
- Học khá thôi...
- Hihi... sao anh B. không... tỏ tình bằng... lá thơ hộc bàn và kèm theo một mớ cóc, ổi, me, xòai... miễn cái gì chua chua là được...
- Thôi, em không dám đâu... Với lại nhà nó giàu, chắc khó...
Tôi ngồi sau lưng B., gió thổi mái tóc rối tung và... cười khúc khích. Nhớ quá đi thôi cái thời tôi đi học, cũng mấy phen "tình trong như đã, mặt ngòai còn e" chứ bộ! Nhưng chắc tôi không hiền như "con nhỏ" của B., tôi quả thật đã đứng hàng thứ ba trong cái câu "Nhất quỷ, nhì ma...". Không ngờ sau ngần ấy năm trời, vẫn còn... tồn tại một đứa con gái giờ chơi chỉ biết ngồi trong lớp học bài mà không đi ra ngòai để... ăn hàng!
B. còn đưa tôi đi thêm mấy chỗ nữa như Cung Thiếu Nhi, Vườn Hoa Lạc Hồng, Giếng Nước (mà bây giờ đã trở thành công viên thật sạch sẽ và khang trang thay cho lớp đất cát, sình bùn ở chợ Hàng Còng!). Ghé qua nhà sách, tôi lựa mấy quyển sách về làm quà cho bạn bè. Thấy mấy cái CD của Quang Dũng tôi lựa một cái. B. bảo:
- Giá ở đây tới $36000.00, băng sang lại chỉ có $7000.00 thôi đó chị C.!
- Vậy hở, nhưng mà C. muốn giúp cho... Quang Dũng... giàu hơn... Anh B. thích cái gì thì cứ lấy đi, chút C. trả tiền luôn cho...
B. lật lật coi coi mấy cuốn nhạc ngọai quốc nhưng rốt cuộc bỏ lại. Tôi hỏi:
- Sao anh B. không lấy, tiền Việt Nam C. có nhiều lắm nè, lo gì?
- Thôi, để em download từ internet xuống... Chị C. để tiền cho em $100000.00 chủ nhật này em đi chơi với bạn...
Tôi mỉm cười, gật đầu. Nhớ tới bữa trước, tôi cho B. mấy trăm ngàn (dĩ nhiên là tiền Việt Nam) bị bác gái tôi "tịch thu" hết và chỉ đưa cho B. $100000.00, mà $100000.00 thì... bay vèo như gió nên B. không có tiền đi chơi chủ nhật là phải...
Khi chúng tôi bước ra khỏi tiệm sách thì trời đã nhá nhem tối, nắng tắt tự bao giờ. Thì ra tôi ở trong tiệm sách cũng lâu thật. Nắng tắt nhưng những đám mây lại vương lấy cái màu hồng thật đẹp... Tôi tưởng chừng như hoàng hôn đang trở mình, thoi thóp vây quanh... Gió lao xao và... mây bay. Mây bay rồi tan, như đời người vẫn nhập nhằng sướng khổ giữa hội ngộ với chia ly.
Tôi lại một lần nữa mang mểnh trong lòng cái kỷ niệm về Mỹ Tho. Kỷ niệm cũ chưa tan, kỷ niệm mới đã hình thành, giăng mắc... như một khối ưu tư đè nặng lòng người ly xứ... Mai này tôi lại ra đi, biết đến bao giờ mới trở về thăm. Ngàn năm mây vẫn bay nhưng mây xứ người đây phải mây của quê hương, của Mỹ Tho một thời nắng nhớ, mưa thương?
Giữ hộ tôi khung trời thân thương đó
Một lần về, thêm vạn thuở ly tan...
120204