Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Tạp Ghi
Gió Xuân
#1 Posted : Tuesday, November 30, 2004 4:00:00 PM(UTC)
Gió Xuân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 112
Points: 0

Con Nhỏ

Tặng Uyên Uyên

Sáng mùa Đông lạnh, bất ngờ nhận được lá thư của người bạn dù ngắn ngủi cũng đủ làm con nhỏ vui và ấm lòng. Khoảng thời gian gần đây, con nhỏ cố tình thu mình nhỏ lại trong một góc không gian khá... yên tĩnh và chỉ còn giao du với một số rất ít bạn bè, ít... đến nỗi không cần đếm con nhỏ cũng biết nó không quá những... đầu ngón tay. Và người bạn gởi thư sáng nay nằm trong số... rất ít đó . Ít mà thân, mà thương, còn hơn nhiều mà ganh, mà ghét! Ngày trước, con nhỏ vốn rất thích nhìn đời với lăng kính màu hồng, bây giờ vẫn vậy nhưng qua lăng kính đó, con nhỏ cẩn thận gạn đục khơi trong nhiều hơn cũng là để tránh những phiền muộn đến với mình và người khác.

Định kể cho người bạn nghe thật nhiều về chuyến đi vừa qua nhưng chẳng hiểu sao khi con nhỏ bắt đầu gõ lốc cốc thì lại... quên đầu quên đuôi ráo trọi dẫu rằng đằng sau chuyến đi nào cũng là những ký ức khó thể nhạt nhoà, huống hồ chi đây là một chuyến... hồi hương sau ngần ấy năm trời... Có lẽ ký ức nhiều và tâm sự mênh mang nên đã tạo thành một vùng... rối rắm, mà mãi đến lúc này con nhỏ còn chưa thể phân định được rõ ràng vì những cơn... buồn ngủ cứ kéo đến vội vàng, khép chặt hai con mắt lại và không cho đầu óc nghĩ suy.

Người bạn nhắc mấy mẩu chuyện ngắn mà con nhỏ viết lúc xưa làm con nhỏ nhớ đến mớ sách được con nhỏ nhọc nhằn... lôi về từ Việt Nam . Con nhỏ vốn rất mê đọc chuyện nên trong chuyến đi lần này con nhỏ mua thật nhiều quyển chuyện ngắn để dành đọc dần. Thế mà cuốn đầu tiên đã làm con nhỏ thất vọng. Bìa đẹp và cứng, giấy trắng và mịn nhưng... nội dung tệ quá, thua xa lơ xa lắc những cây viết không chuyên trên net mà con nhỏ đã đọc qua. Sự thất vọng làm cho con nhỏ tiếc hùi hụi cái công "khuân vác" cả nửa vòng trái đất của mình. Giá của cuốn sách là $45000.00, tính tiền Mỹ thì chỉ có... 3 đô, nhưng tiền Việt Nam là ... cả một vấn đề. Con nhỏ biết được điều này khi thấy người chị họ còng lưng may gia công từ 5 giờ sáng đến 10 giờ tối mà chỉ được có ... $25000.00. Nhìn chị mà con nhỏ thấy... xót xa và còn bao nhiêu người nữa trên mảnh đất quê hương phải làm quần quật suốt ngày mà chỉ nhận về những đồng lương quá bé nhỏ, không xứng đáng.

Con nhỏ muốn kể cho người bạn nghe về những miền đất nước mà con nhỏ đã có dịp đi qua. Quê hương mình đẹp lắm, những danh lam, thắng cảnh không thua gì bạn bè năm châu, thế giới. Khách du lịch mọi nơi kéo đến cũng rất đông. Thế nhưng người dân lao động vẫn nghèo. Nói thế, không phải là ai ai... trong nước cũng nghèo. Có một tầng lớp hiện nay đang giàu sụ, giàu hơn cả... Việt gian lẫn Việt kiều, con nhỏ đố người bạn biết những người đó là ai?! Nếu tính bằng đồng lương chính thức của nhà nước, họ chẳng bao giờ có thể giàu được đến mức này. Tiền của họ phải chăng đã thấm đẫm nhưng giọt mồ hôi, nước mắt của dân lành!

Một điều đập vào mắt con nhỏ và khó làm cho con nhỏ quên đó là... người bán vé số nhiều quá, nhiều hơn cả những người muốn mua vé số. Bị mời hoài, con nhỏ cũng bực mình nhưng không nỡ gắt gõng. Ông xã của con nhỏ cũng vậy, ổng khi thì cho những người bán vé số ấy vài ba ngàn, khi thì mua cả hơn chục tờ rồi phân phát lại cho những người bà con đi chung vì ổng chỉ mong trúng số ở Mỹ... Con nhỏ "chịu" ổng ở cái tính nhân hậu và thương người.

Trưa rồi, con nhỏ phải ngưng thôi. Hôm nay con nhỏ phải đi bưu điện để pick up một số món hàng ... tồn kho ... Hẹn bạn một dịp khác sẽ trò chuyện nhiều hơn!

Con Nhỏ
Nghi Bình
#2 Posted : Wednesday, December 1, 2004 4:37:26 AM(UTC)
Nghi Bình

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1
Points: 0

quote:
Gởi bởi Gió Xuân

Con Nhỏ
Thế mà cuốn đầu tiên đã làm con nhỏ thất vọng. Bìa đẹp và cứng, giấy trắng và mịn nhưng... nội dung tệ quá,




hi GX (dda^y cha('c la` GX "be^n kia" ho*? :))

eo o*i, NB cu~ng bi. tha^'t vo.ng y chang nhu* GX ddo', nha^'t la` mua "nha^`m" ma^'y quye^?n truye^.n du`ng tu*` ngu*~ qua' u* la` "vie^.t co^.ng" va` "kho^ kho^'c" va^.y ma` tu*.a quye^?n sa'ch la` "nhu*~ng ddoa?n va(n ti`nh ye^u la~ng ma.n" ddo' GX :(. Thie^.t ddu'ng la` uo^?ng co^ng "khua^n va'c" ho*? :)
Gió Xuân
#3 Posted : Thursday, December 2, 2004 12:54:18 AM(UTC)
Gió Xuân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 112
Points: 0

Dạ phải, chị Nghi Bình!

Có chị "đồng cảnh ngộ" với GX về mí cuốn sách, GX cũng đở... tủi... Chúc chị luôn vui!
Phượng Các
#4 Posted : Thursday, December 2, 2004 1:59:04 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Ít mà thân, mà thương, còn hơn nhiều mà ganh, mà ghét! Ngày trước, con nhỏ vốn rất thích nhìn đời với lăng kính màu hồng, bây giờ vẫn vậy nhưng qua lăng kính đó, con nhỏ cẩn thận gạn đục khơi trong nhiều hơn cũng là để tránh những phiền muộn đến với mình và người khác.



Approve Blush Cooling
Gió Xuân
#5 Posted : Thursday, December 2, 2004 8:37:33 AM(UTC)
Gió Xuân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 112
Points: 0

Cám ơn chị Phượng Các đã ghé qua, chúc chị luôn vui!

oOo

Ngàn Năm Mây Vẫn Bay

Tôi trở lại Mỹ Tho sau mười mấy năm xa cách. Bộ mặt thành phố có lẽ đã hoàn toàn đổi thay nhưng vẫn còn giữ lại được cái nét ôn hòa, thuần hậu.

Buổi chiều không biết ai thắp nắng mà nắng trải thảm cả một vùng rộng lớn để cho tôi bồi hồi nhớ tới hình ảnh một cô bé khoảng tuổi 17, 18 hay long nhong đạp xe trên phố. Mùa Xuân cô dừng lại nơi công viên Lạc Hồng để xem hoa nở. Mùa Hạ cô ngước mắt lên cao trông vời và dang tay hứng từng cánh phượng. Mùa Thu cô xao xuyến nhìn lá vàng bay, không là thi sĩ nhưng hồn thơ trong cô dường trỗi dậy, để bất chợt cô bật môi hát lên một ca khúc nào đó thật nhẹ nhàng. Mùa Đông, chiếc áo len màu hồng mẹ mua cho choàng quanh tấm thân bé nhỏ theo cô qua từng vòng xe đạp đến trường. Khoảng thời gian ấy, khoảng không gian ấy, suốt bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông đất trời đều dường như dành tặng chỉ riêng cô. Và cô đã thương yêu cuộc đời biết mấy! Rồi cô ra đi, mỗi một bước chân xa cuốn theo một dòng nước mắt. Cô ra đi giữa mùa Xuân, khi những cánh hoa xinh còn chưa kịp tàn...

Mười mấy năm, ký ức có lúc tưởng chừng như quên lãng bỗng dưng một chiều sống dậy. Tháng mười một có phải đã vào Đông, sao cô nghe một hơi gió lạnh vô tình thoáng qua để thèm được mặc lại chiếc áo len màu hồng ngày xưa bên ngòai chiếc áo dài trắng học trò, theo đám bạn hồn nhiên đến trường...

- Đi đâu đây C.?

Tiếng người anh họ nhắc nhở làm tôi choàng tỉnh.

- Ơ... đi trường Nguyễn Đình Chiểu được không? C. muốn nhìn lại ngôi trường xưa một chút để xem nó đã... thay đổi đến đâu rồi...

- Được chứ, để "em" vòng xe lại.

B. vai anh nhưng lại xưng "em" với tôi vì anh nhỏ hơn tôi cả... 14 tuổi. Bác tôi lấy vợ trễ nên mới sinh ra cái kiểu xưng hô... ngượng ngập và không giống ai của anh em tôi như vậy. Tôi vai em nhưng lại lớn tuổi, miệng thì kêu anh B. nhưng trong bụng lại cắc cớ cười thầm gọi... thằng nhóc! Còn "thằng nhóc anh" thì có lẽ... kính lão đắc thọ nên tỉnh bơ gọi tôi bằng chị C. xưng em luôn cho tiện... Vậy kể như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, ai không biết, nghe qua chắc chẳng hiểu sao có kiểu xưng hô kỳ cục này!

Tôi đưa hai tay vịn hai bên hông B. cho chắc ăn rồi cười, đùa:

- C. ôm eo ếch được không đây anh B.?

B. cười:

- Được chứ, em chở ba đi, ba cũng ôm vậy mà...

Nhớ lại ngày xưa, khi tôi còn ở Việt Nam thì B. chỉ mới 1, 2 tuổi và khi đó tôi ẳm B. chứ ai... Vậy mà bây giờ B. lại cao và lớn hơn tôi. 16 tuổi mà cứ như là một người đàn ông thực thụ. Con nít bây giờ mau lớn thiệt!

Chiếc honda 50 phân khối vòng vèo đưa anh em tôi đến ngôi trường Nguyễn Đình Chiểu ngày xưa. Chiều phố tuy đông nhưng lại hiền hòa, bình thản... Nhịp sống ở đây không quá tất bật như Sài Gòn, cũng không lặng lờ như... Bến Tre.

Chủ nhật trường vắng hoe, không một bóng người. Tự nhiên tôi thấy mình... hên và thật thích. Như thế tôi có thể... hồn nhiên đi dạo mọi nơi mà khỏi sợ ai để ý... Những lớp học vẫn vậy, có điều cây bàng trước cửa lớp 12A3 không còn nữa. Tôi đưa tay chỉ vào khoảng cỏ trống và hỏi:

- C. nhớ ngày xưa ở đó có cây bàng mà bây giờ sao không thấy nữa?

- Nó già nên bật gốc năm trước rồi...

Tự nhiên tôi thấy ngậm ngùi. Xưa, tôi vẫn cùng mấy đứa bạn nhặt lá bàng làm quạt vì lá của nó to lắm và mùa đông thì đỏ rực, thật đẹp. Cái cây chết, còn đám bạn ngày xưa của tôi giờ tan tác, trôi dạt phương nào? Những năm đầu ra đi, tôi vẫn giữ được liên lạc với mấy đứa bạn thân, nhưng đến bây giờ thì... biệt tăm vô âm tín... Kỷ niệm lãng đãng nhạt nhòa như những áng mây bay, như đợt khói chiều bất chợt làm cay khóe mắt... B. cũng đang học trường này nên tôi hỏi thăm những thầy cô cũ, có người B. biết vì vẫn còn dạy ở đó, có người B. nghe qua ngơ ngác như... have no idea... Phải rồi, mười mấy năm vật đổi sao dời, tôi làm sao tìm lại được trọn vẹn những ngày qua... Còn chút dấu tích cũng là may mắn lắm... Tôi chỉ cho B. những lớp học mà ngày xưa tôi đã học qua, phòng thí nghiệm, phòng học thêm, lớp 11A3, lớp 12A3. B. cũng chỉ cho tôi xem lớp học hiện tại của anh. Trường xưa ơi, đã qua bao nhiêu thế hệ, viên sỏi nào còn ghi lại dấu vết bước chân tôi?!

B. đưa tôi vào bằng cổng chính và ra về bằng cổng sau. Ngày xưa đối diện cổng sau là chợ Hàng Bông, bây giờ chợ Hàng Bông không còn, chỉ còn lại chợ... lung tung... bán đủ thứ! Tôi hỏi:

- Ông bánh mì chín ngón còn không anh B.?

- Còn chứ, ổng bây giờ giàu lắm, bán bánh mì mà giàu đó chị C.!

Ông bánh mì chín ngón đã có lần tôi đã đưa vào chuyện Nắng Nhớ Mưa Thương, thường tôi viết chuyện thì... bịa ra nhiều nhưng vẫn thỉnh thoảng lồng vào những cảnh và người thật, chứ nếu hoàn toàn... giả thì tự cảm thấy nó nhạt nhẽo làm sao ấy... Nhớ tới chuyện Nắng Nhớ Mưa Thương tôi chợt nhớ đến Tử Ngôn, Bảo Vinh và huynh Thiện Hùng... những người bị tôi... lôi vào chuyện một cách vô tội vạ... Bất giác tôi bật cười, B. hỏi:

- Gì đó chị C.?

- Ồ, không có gì... nhớ ông... chín ngón thôi...

B. không hiểu gì nhưng cũng cười... Buổi chiều nắng vẫn lung linh đây đó... Thấy vui vui, tôi hỏi ghẹo B.:

- Anh B. chừng nào lấy vợ?

- Chừng nào có ai ưng thì lấy?

- Vậy anh có bồ chưa?

- Chưa, nhưng em có... thích "con nhỏ" học lớp 11A9. Con nhỏ dễ thương, mắt to và không có... chảnh...

Câu trả lời mộc mạc và thành thật của B. làm tôi phì cười:

- Anh B. thích nó mà nó biết không?

- Chắc không, nó nhà giàu nhưng hiền khô, giờ chơi nó chỉ ở trong lớp...

- Vậy nó học có giỏi không?

- Học khá thôi...

- Hihi... sao anh B. không... tỏ tình bằng... lá thơ hộc bàn và kèm theo một mớ cóc, ổi, me, xòai... miễn cái gì chua chua là được...

- Thôi, em không dám đâu... Với lại nhà nó giàu, chắc khó...

Tôi ngồi sau lưng B., gió thổi mái tóc rối tung và... cười khúc khích. Nhớ quá đi thôi cái thời tôi đi học, cũng mấy phen "tình trong như đã, mặt ngòai còn e" chứ bộ! Nhưng chắc tôi không hiền như "con nhỏ" của B., tôi quả thật đã đứng hàng thứ ba trong cái câu "Nhất quỷ, nhì ma...". Không ngờ sau ngần ấy năm trời, vẫn còn... tồn tại một đứa con gái giờ chơi chỉ biết ngồi trong lớp học bài mà không đi ra ngòai để... ăn hàng!

B. còn đưa tôi đi thêm mấy chỗ nữa như Cung Thiếu Nhi, Vườn Hoa Lạc Hồng, Giếng Nước (mà bây giờ đã trở thành công viên thật sạch sẽ và khang trang thay cho lớp đất cát, sình bùn ở chợ Hàng Còng!). Ghé qua nhà sách, tôi lựa mấy quyển sách về làm quà cho bạn bè. Thấy mấy cái CD của Quang Dũng tôi lựa một cái. B. bảo:

- Giá ở đây tới $36000.00, băng sang lại chỉ có $7000.00 thôi đó chị C.!

- Vậy hở, nhưng mà C. muốn giúp cho... Quang Dũng... giàu hơn... Anh B. thích cái gì thì cứ lấy đi, chút C. trả tiền luôn cho...

B. lật lật coi coi mấy cuốn nhạc ngọai quốc nhưng rốt cuộc bỏ lại. Tôi hỏi:

- Sao anh B. không lấy, tiền Việt Nam C. có nhiều lắm nè, lo gì?

- Thôi, để em download từ internet xuống... Chị C. để tiền cho em $100000.00 chủ nhật này em đi chơi với bạn...

Tôi mỉm cười, gật đầu. Nhớ tới bữa trước, tôi cho B. mấy trăm ngàn (dĩ nhiên là tiền Việt Nam) bị bác gái tôi "tịch thu" hết và chỉ đưa cho B. $100000.00, mà $100000.00 thì... bay vèo như gió nên B. không có tiền đi chơi chủ nhật là phải...

Khi chúng tôi bước ra khỏi tiệm sách thì trời đã nhá nhem tối, nắng tắt tự bao giờ. Thì ra tôi ở trong tiệm sách cũng lâu thật. Nắng tắt nhưng những đám mây lại vương lấy cái màu hồng thật đẹp... Tôi tưởng chừng như hoàng hôn đang trở mình, thoi thóp vây quanh... Gió lao xao và... mây bay. Mây bay rồi tan, như đời người vẫn nhập nhằng sướng khổ giữa hội ngộ với chia ly.

Tôi lại một lần nữa mang mểnh trong lòng cái kỷ niệm về Mỹ Tho. Kỷ niệm cũ chưa tan, kỷ niệm mới đã hình thành, giăng mắc... như một khối ưu tư đè nặng lòng người ly xứ... Mai này tôi lại ra đi, biết đến bao giờ mới trở về thăm. Ngàn năm mây vẫn bay nhưng mây xứ người đây phải mây của quê hương, của Mỹ Tho một thời nắng nhớ, mưa thương?

Giữ hộ tôi khung trời thân thương đó
Một lần về, thêm vạn thuở ly tan...


120204
Gió Xuân
#6 Posted : Tuesday, December 7, 2004 6:43:20 AM(UTC)
Gió Xuân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 112
Points: 0

Nhật Ký Một Chuyện Tình

(... viết dùm một người...)

Ngày...

Đừng cười em, em bắt đầu viết nhật ký để ghi lại những kỷ niệm vui buồn của cuộc tình ta. Khi em nắn nót những dòng chữ yêu thương này, nó sẽ như một làn suối mát tuôn chảy mãi cho nhánh cây tình yêu đơm hoa, kết nụ. Cho em xin một ngày như vạn ngày, vạn ngày mình mãi mãi yêu thương và mãi mãi là của nhau!

Anh yêu thương,

Em không biết đã gọi ba tiếng "Anh yêu thương" này bao nhiêu lần. Em chỉ nhớ rằng lâu lắm, như là từ kiếp trước em đã đợi chờ anh, đợi chờ để thốt lên những từ ngữ "Anh yêu thương" thật mặn nồng thắm thiết.

Trở ngược về những tháng ngày xa xôi, những tháng ngày chúng ta cùng đùa vui dưới mái trường trung học, chúng ta đã đi từ một tình bạn thật sáng trong để rồi tình bạn ấy lớn dần trở thành tình... anh em. Em không có anh trai nên đã hết sức hồn nhiên và vui vẻ khi có được một người anh hiền lành, đáng mến như anh. Rồi từ đó, với "cương vị" một người anh, anh để cho em tha hồ mà... làm nũng, tha hồ mà nhỏng nhẻo. Anh để dành em từng gói xôi thơm tho, ngọt ngào buổi sáng. Anh để dành em từng cái bánh ngọt mẹ anh làm. Mùa Đông, anh nhường em chiếc áo thế mà vẫn suýt soa ngại lo em bị lạnh . Anh làm sao biết được khi em khoác lên người chiếc áo của anh, em đã cảm thấy tim mình đập sai một nhịp. Xá gì cái lạnh ngoài trời khi mà trong lòng em nhen nhúm lên một ngọn lửa của yêu thương. Anh có biết không, anh thật ngu ngơ khi hỏi:

- Sao đôi má em lại hồng đến thế? Em lạnh lắm phải không?

Em thẹn không nói, chỉ lấy hai bàn tay xoa vào nhau. Anh cũng bắt chước làm y như vậy để rồi trong khoảnh khắc rất ngắn ngủi nhưng bỗng dưng đã trở thành định mệnh ấy tay em và tay anh chạm khẽ. Em nghe hai má nóng bừng. Còn anh, anh lúng túng nhìn em giây lát, bất ngờ anh lấy hai bàn tay anh che chở hai bàn tay em. Đôi bàn tay em nhỏ bé và lạnh buốt nằm gọn trong đôi bàn tay cứng cáp và ấm áp của anh. Kể từ hôm ấy, em yêu hơn những ngày Đông. Kể từ hôm ấy, đôi má em thêm hồng với một tình yêu đầu đời vừa hé nở. Tình yêu đầu đời đẹp quá phải không anh, vẻ đẹp còn trinh nguyên e ấp của một đoá hoa hàm tiếu dễ gì mình quên được. Giữ mãi nhé, anh yêu thương!


Ngày...

Lần đầu tiên, anh đưa em về giới thiệu với gia đình. Trong lòng em cứ xôn xao câu hát "Anh đưa em đi về, về quê hương yêu dấu. Anh đưa em đi về, về quê hương mặn nồng...". Nhìn em thẹn thùa như một cô dâu mới, anh trêu:

- Em tôi hôm nay xinh quá!

Em nũng nịu đấm vào lưng anh bắt đền. Hôm ấy, em đã chọn cho mình chiếc áo dài màu thiên thanh. Màu xanh nhẹ nhàng và hiền lành ấy là màu em yêu, là màu anh thích. Cầu mong sao cao xanh đừng ghét ghen tình yêu đôi ta để chỉ hồng muôn đời còn thắm, dây trầu vạn thuở vẫn xanh. Rồi chợt nhớ ra một điều, em dặn:

- Anh nè, khi về đến nhà, anh cũng chỉ giới thiệu em là... em kết nghĩa thôi nghe. Lần gặp gỡ này là lần đầu tiên, chưa biết ý mẹ anh ra sao, em thật lo sợ lắm!

Anh nheo mắt:

- Sao lại chỉ là em gái, anh phải méc với mẹ anh rằng em là người đã đánh cắp trái tim của con trai bà ấy cơ chứ!

Em lắc đầu, trên vai đong đưa hai bím tóc và chu mỏ, giận hờn:

- Em nói thật đó, nếu anh nói khác đi, em sẽ... ghét anh suốt đời!

Thấy em sắp giận, anh vội dỗ dành:

- Thôi được rồi cô nhỏ ạ! Anh chìu theo ý em vậy, nhưng nếu mẹ anh nghĩ anh chưa có bạn gái, Người tìm bạn gái cho anh thì em ráng chịu đó nghe!

Em nhéo anh một cái rõ đau:

- Anh dám?

Anh suýt soa, ôm em vào lòng rồi mắt anh nhìn vào mắt em. Hơi thở anh rất gần với hơi thở của em... Anh cúi xuống... cúi xuống... Đôi mi em dần khép lại để cho cánh môi mở ra, đón đợi một nụ hôn đầu đời con gái. Nụ hôn chắp cánh cho em bay trên những đài mây, xuyên qua một vùng thảo nguyên xanh ngát. Nụ hôn ban đầu bao giờ cũng ngọt ngào và diễm tuyệt phải không anh?


Ngày...

Không dám nói cho anh biết ý nghĩ của em về mẹ anh vì em biết anh rất yêu thương mẹ nhưng em cảm nhận được rằng mẹ anh không mấy thích em, nhất là Người cứ bóng gió xa xôi chuyện "cô hàng xóm" chỉ cách nhà anh một khoảng sân nhỏ không quá cái giậu mồng tơi. Lâu lâu anh mới về thăm nhà nên mẹ anh đã làm những món ăn mà anh thích nhất, nào là khổ qua hầm, chả giò, lại còn bánh xèo... Mẹ anh vừa gắp đồ ăn bỏ vào chén anh vừa nhắc:

- Con lo ăn đi kẻo nguội. Đấy là những món con thích, đừng phụ tâm tư của mẹ!

Anh vui cười trong hạnh phúc và lại gắp đồ ăn cho em. Anh bảo:

- Em ăn thử canh khổ qua của mẹ anh nấu xem có ngon không? Với anh thì đây là một... tuyệt tác!

Được anh "nịnh" nhưng mẹ anh lại không vui:

- Chắc cô Thi đã quen miệng với những món ăn thành thị rồi, con đừng có ép kẻo không cô ấy lại giận. Hãy cứ để cô ấy tự nhiên...

Hình như mẹ anh còn nói điều gì nữa đó và em có nghe anh gọi "Kìa mẹ...", nhưng tai em ù đi, miếng canh khổ qua ngọt ngào mà anh ân cần gắp bỏ vào chén em bỗng dưng trở thành mặn đắng trong miệng. Em gắng nuốt mà như nuốt điều gì đó tủi hờn và tự trấn an rằng có lẽ mình nhạy cảm quá. Bà mẹ nào lại chẳng thương con, có lẽ thấy mẹ anh thương anh quá mà em... ganh tỵ chăng?

Trên đường trở về, niềm vui lâng lâng buổi sáng tan đi mất. Con đường bỗng trở nên gồ ghề và khúc khuỷu. Anh luôn miệng nói về mẹ trong khi vị đắng khổ qua trên môi em vẫn còn. Em bỗng thấy giận anh. Mà ngay cả giận anh em cũng... không đành nữa. Nào anh có lỗi chi đâu? Nhưng nếu anh không có lỗi, chẳng lẽ em lại là người có lỗi? Biết không anh, em buồn! Khi anh đọc được nỗi buồn, niềm bất an trong mắt em, anh lo lắng hỏi:

- Em sao vậy? Em không được vui phải không? Người nhà quê như mẹ anh rất mộc mạc nhưng vẫn luôn tốt bụng. Nếu mẹ anh có làm em không vui, cho anh... xin lỗi.

Em gượng cười, trấn an anh:

- Không phải đâu, em chỉ mệt thôi, nghỉ ngơi một chút em sẽ khoẻ lại ngay. Anh đừng lo!

Như lần đầu tiên, anh cầm nhẹ tay em để chở che. Em cúi xuống để không cho anh thấy có một làn sương khói mỏng vừa vây quanh mắt em. Mắt em cay lắm, chỉ cần chớp khẽ thôi là làn khói kia sẽ nhanh chóng biến thành những giọt sương lóng lánh thuỷ tinh. Vẫn ở bên anh mà sao tự nhiên em cảm thấy tủi thân quá. Đợi anh về rồi em sẽ ngã xuống giường và khóc một mạch cho mà xem!


Ngày...

Người ta bảo tình yêu càng trải qua thử thách thì sẽ càng vững bền và hạnh phúc dài lâu. Em giữ lấy lý lẽ đó để làm ý sống, để cho em tiếp tục bước trên những đoạn đường mới dù gai chông nhưng được ở bên cạnh anh, được anh yêu và được yêu anh.

Em vừa được nhận vào công ty mới. Vạn sự khởi đầu nan, em biết, nhưng em sẽ cố gắng. Với chỗ làm mới này, em nhận được đồng lương khá hơn và còn có thêm nhiều khoảng tiền thưởng khác nữa. Tương lai hình như đang mỉm cười với mình anh nhỉ? Chẳng biết từ bao giờ em đã có thêm cái ý... dành dụm để lo cho cái gia đình bé nhỏ trong tương lai của mình. Em mường tượng ra những đứa con xinh xắn, bên cạnh người chồng hiền hoà, đức độ là... anh. Ơ, đừng cười em nhé, chỉ là bức tranh em mới phát hoạ thôi, còn lắm xơ xài nhưng cũng là một mơ ước phải không anh?

Mẹ em biết được cái ý của em nên mỉm cười mắng yêu "Khôn nhà, dại chợ". Em cãi:

- Ơ con có dại chợ đâu? Anh Cường cũng là... người trong nhà mà!

Mẹ chỉ lắc đầu hết ý. Anh xem, mẹ em có đáng yêu không? Chỉ vì em thương anh nên mẹ em cũng thương anh. Nếu hôm nào em nói ghét anh, mẹ em cũng sẽ ghét anh ngay cho mà xem. Anh khéo mà dè chừng đừng để cho em ghét!

Anh vẫn còn nặng nhọc đi làm ca đêm khiến em trong lòng lo lắng và mãi không yên. Hai đứa ra trường một lượt nhưng hình như đường sự nghiệp của em may mắn hơn anh. Thương anh quá đi thôi. Những buổi chiều tan tầm không có anh đến đón, trong khi tụi bạn em vây quanh tíu tít với người yêu khiến cho em có chút tủi thân. Không sao đâu, mình không gặp nhau thường xuyên nhưng có giờ phút nào mình chẳng nhớ thương nhau phải không anh? Em cầu mong sao anh được chuyển lên làm ca ngày là kể như một mơ ước nữa của em đạt thành. Từ những mơ ước nhỏ, bàn tay em góp nhặt lại sẽ trở thành những mơ ước lớn, sẽ trở thành hoài bão lớn và là niềm vui, niềm thi vị của cuộc đời. Thi vị như cái tên Thi của em vậy, anh yêu thương ơi!


Ngày...

(còn tiếp)
Gió Xuân
#7 Posted : Thursday, December 9, 2004 7:47:07 AM(UTC)
Gió Xuân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 112
Points: 0

ngày...

Hai đứa mình bắt đầu bàn đến việc... cưới xin. Anh xem, em lại cảm thấy e thẹn nữa rồi. Mẹ em bảo em là con cá bạc má đó nhưng em nghĩ không đúng như vậy đâu khi người chồng tương lai của em là anh, một người rất trọng điều nhân nghĩa và hơn hết là biết hiếu thảo với mẹ cha. Mốt mai làm vợ anh, em cũng sẽ cố gắng làm một người dâu hiền để xây đắp mối cảm tình giữa em và mẹ của anh, em không muốn anh khó xử, cũng không muốn anh phải mang tội bất hiếu. Em biết thuyết phục mẹ anh để Người mến yêu em là một điều khó khăn nhưng em tin tình yêu của chúng mình sẽ giúp em vượt qua tất cả. Hãy cho em thêm niềm tin và nghị lực nghe anh! Chúng mình sẽ là những đứa dâu hiền, rể thảo của hai gia đình. Ôi sự liên kết ấy nghe qua sao quá đỗi tuyệt vời... Rồi mẹ em sẽ hài lòng về anh. Rồi mẹ anh sẽ hãnh diện vì em. Cái ngày ấy chắc không còn xa nữa...

ngày...

Hôm nay anh lại đưa em về thăm gia đình anh, cũng là để xin phép mẹ cho anh được cưới em. Tuy đã chuẩn bị tinh thần và tự trấn an mình bao nhiều lần, em vẫn thấy sợ. Em sợ mọi việc lại xảy ra tương tự như lần trước, em sợ khi ra về cõi lòng lại mang nặng khối ưu tư. Hạnh phúc đang trong tầm tay mà sao em bắt gặp điều gì không trọn vẹn? Hay chăng tình yêu nào cũng phải cần trải qua thử thách hở anh? Tình cảm trong em thật là mâu thuẩn, em nôn nao muốn biết ý kiến của mẹ anh, lại cũng mong sao con đường dài thêm nữa để khỏi phải đối diện với... sự thật. Vâng anh, em linh tính được một sự thật không êm xuôi như dòng nước... Anh dường như biết được nỗi lo lắng trong em nên nhẹ nhàng an ủi:

- Mẹ sẽ rất vui khi biết anh chịu... lấy vợ đó, vì bà luôn mong có những đứa cháu thật xinh xắn để ẳm bồng...

Em nhăn mặt, trêu anh (cũng là tìm cho em chút không khí nhẹ nhàng):

- Anh tham lam vừa thôi, sao lại tới "những đứa", một đứa cộng thêm... em không biết anh có chịu nổi không, nói chi là "những đứa"...

Anh véo mũi em:

- Hì hì... thì anh biết đời anh từ nay sẽ khổ vì... mẹ con em mà...

Em thẹn quá nên vội lấy hai tay che mặt:

- Ứ, anh nói sao nghe y như thiệt vậy?

Anh nhẹ nhàng nâng cằm em lên rồi nhìn em rất nồng nàn:

- Em không muốn như vậy sao?

Em mỉm cười lắc đầu. Chắc anh đã đọc được câu trả lời trong mắt em rồi "Vâng anh, em muốn lắm, em muốn có một gia đình hạnh phúc với anh!"

Mẹ anh vừa nghe qua ý định của anh đã vội gạt ngang:

- Lấy nhau thế nào được khi con và cô Thi đã từng tuyên bố là anh em kết nghĩa? Hơn nữa mẹ đã định...

Em nghe mắt cay mũi nồng và nhận ra cái vô lý trong câu nói của mẹ anh. Vô lý nhưng mẹ anh vịn vào đó để ngăn cản chúng ta yêu nhau, lấy nhau. Dùng cái lý luận "anh em kết nghĩa" nghe qua quá khe khắc phải không anh? Mình có cùng chung một dòng huyết thống đâu mà chẳng thể. Anh đã từ tốn nói với mẹ:

- Mẹ, xin mẹ thương cho chúng con. Con yêu em Thi thật và chỉ yêu có mỗi em Thi thôi. Chúng con không phải là anh em ruột thịt thì ngại gì hở mẹ?

Mẹ anh càng giận dữ:

- Con giỏi lắm, dám lý luận với mẹ! Cũng tại mẹ quá nuông chìu con nên bây giờ mới ra nông nổi. Cô Thi, cô thấy không? Thằng con tôi chưa từng cãi lại tôi điều gì thế mà hôm nay vì cô nó đã mang tội danh bất hiếu, vừa lòng cô chưa? Nếu cô là một người biết tự trọng, tôi mong cô từ nay chỉ nên giữ mối quan hệ anh em với con tôi như hai người đã từng tuyên bố, còn không thì cô nên xa rời nó, hãy để cho gia đình tôi yên!

Em chỉ kêu được một tiếng "bác" rồi mọi uất ức, dồn nén bấy lâu nay cứ theo dòng nước mắt lăn dài. Thì ra em có lỗi, em có lỗi vì em... yêu anh, sao mà đắng cay thế? Biết mình không thể ở lại đó thêm một giây phút nào nữa, em vụt bỏ chạy, phía sau là tiếng anh gọi theo "Thi ơi, chờ anh với!"... Vì em mà khoảng cách giữa anh và mẹ thật xa, anh có trách em không?


ngày...

Em nhức đầu quá! Nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó em vẫn còn buồn. Lúc đầu em đã giấu mẹ em nhưng Người cũng đã đoán ra một phần nào. Mẹ chỉ nhìn em rồi lặng lẽ thở dài. Có lẽ máu tim em là máu tim mẹ nên khi tim em đau, trái tim mẹ cũng đau... Còn anh, anh ơi, anh có vì chữ hiếu với mẹ anh mà bỏ em bơ vơ một mình không hở anh?

ngày...

(còn tiếp)
Gió Xuân
#8 Posted : Thursday, December 16, 2004 4:53:16 AM(UTC)
Gió Xuân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 112
Points: 0

ngày...

Mẹ em đã làm một việc mà em không thể nào ngờ tới là... đi tìm gặp mẹ anh. Ba em cũng chẳng hay biết chuyện này một mải mai nào cho đến cuối ngày hôm đó. Có lẽ mẹ em đã đi tìm mẹ anh với bản năng, thiên chức của một trái tim người mẹ. Thế nhưng trái tim bao la, đầy tình thương ấy có làm lay động được trái tim của mẹ anh không?

Buổi tối, thấy mẹ có vẻ buồn, linh tính lại báo cho em biết là chuyện này có liên quan đến em, đến anh, đến tình yêu của hai đứa mình. Em gặng hỏi mãi mẹ mới nói:

- Mẹ đã đi gặp bà ấy, má của Cường!

Em chỉ biết mở to mắt ngạc nhiên mà không thể thốt ra một lời nào cả. Mẹ nhẹ nhàng nắm tay em rồi tiếp:

- Con bình tĩnh nghe mẹ nói. Mẹ đã đến đấy với một dụng ý tốt đó là muốn hàn gắn lại những đổ vỡ đáng tiếc đã xảy ra nhưng hình như má của Cường, mẹ xin lỗi phải nói thẳng, quá cố chấp. Bà ấy đã không thích con ngay từ đầu và đã muốn mối mai cho thằng Cường đám khác nên việc thuyết phục hay... làm lành với bà ấy trong một sớm một chiều không phải là chuyện dễ...

Có giọt nước mắt, dù em không muốn, lăn qua bờ mi rồi thấm đẫm lên làn môi em, rất mặn. Tiếng mẹ em vẫn đều đều, nhè nhẹ bên tai:

- Nhưng có lẽ... vì thương thằng Cường nên bà ấy đã chịu nhượng bộ một chút.

Lời nói của mẹ em làm cho em hồi hộp:

- Là sao hở mẹ, bác ấy cho phép tụi con cưới nhau à?

- Có thể nói là như vậy nhưng...

- Nhưng sao mẹ, mẹ nói đi!

- Nhưng bà ấy sẽ không đứng ra tổ chức đám cưới cho tụi con. Có nghĩa là... các con muốn làm gì làm, bà ấy không tham dự... Vậy con...

Em bịt lấy hai tai, lắc đầu:

- Con hiểu rồi, hiểu rồi. Mẹ đừng nói nữa. Tội nghiệp cho mẹ của con vì con mà đã quá nhọc nhằn. Nếu chúng con thương nhau mà bác ấy không nhìn nhận vậy thì... thôi đi, từ nay con sẽ... tuyệt giao với anh Cường. Con có lỗi với ba, với mẹ... Tại sao con lại đi thương một người có một gia đình như thế, có một bà mẹ cố chấp, vô lý và khó khăn đến như thế...

Đến phiên mẹ em ngạc nhiên:

- Kìa con, con không nên nói như vậy. Con dù sao cũng là phận nhỏ...

- Mẹ, mẹ hãy để mặc con. Từ nay trong lòng con sẽ không còn có cái tên Cường nào nữa. Tất cả hãy xem như một giấc mơ. Vâng, yêu đương, hạnh phúc, rồi đổ vỡ chỉ là một giấc mơ thôi. Đã đến lúc con phải tỉnh dậy, phải tỉnh dậy đây...

Em bỏ chạy vào phòng, đóng cửa lại. Lòng em đau lắm. Em hận anh! Em ghét anh! Em hận cả thế gian này! Bên ngoài có tiếng mẹ em gọi vọng vào:

- Thi, chuyện gì cũng để từ từ rồi tính, con không nên quá kích động, đừng làm mẹ phải lo lắng!

Em đưa tay quẹt ngang dòng nước mắt, cảm thấy mình thật tủi thân và trơ trọi. Em muốn trái tim em chảy ra thành nước để hình bóng anh trong ấy cũng bị hoà tan và... biến mất. Rồi em lên tiếng trấn an mẹ:

- Con không sao đâu, con muốn... ngủ một chút. Mẹ đã mệt nhọc nhiều rồi cũng cần nên nghỉ ngơi, đừng lo lắng cho con...

- Được rồi, vậy con ngủ đi, sau giấc ngủ con sẽ thấy tâm hồn nhẹ nhàng và thanh thản hơn...

Những bước chân của mẹ dần xa. Em không ngủ được. Lòng em rối rắm như tơ vò. Em tìm đủ mọi lý do để... thù hận anh, để ném anh ra khỏi trái tim em nhưng cũng liền sau đó, em lại tìm đủ lý do để bào chữa cho anh, để... yêu anh và sợ mất anh hơn bao giờ hết... Anh thấy em có hư lắm không, hở anh?

Ngoài trời những vì sao đã lên, ánh sao nhấp nhánh nhưng lại quá xa vời. Tầm tay em ngắn cớ gì lại muốn hái những vì sao? Và anh có tin không, mỗi một người kể từ lúc sinh ra đều được tạo hoá sắp đặt sẳn cho ngôi sao định mệnh. Đã gọi là định mệnh thì có ai tránh khỏi bao giờ!


oOo

ngày...

Em tránh không gặp mặt anh. Ngần ấy ngày xa cách là ngần ấy thời gian em thấm bệnh. Đầu óc em cứ như lãng đãng tận trên mây. Nồi cháo mẹ nấu em chỉ nếm qua một miếng rồi thôi. Em muốn thách thức, tuyên chiến với chính mình, thử coi không có anh, không gần anh em có sống nổi không. Em ghét thể xác yếu đuối của em. Tại sao em lại ngã bệnh vào lúc này, lúc mà em đang cần rất nhiều nghị lực để vượt qua một cuộc tình nhiều sóng gió... Sóng gió không phải tự những người trong cuộc gây ra mà do những tác động bên ngoài. Thế mới biết, hai người yêu nhau vẫn còn chưa đủ, họ còn cần phải có sự đồng tình của những người xung quanh, của... thế giới nhiều bon chen, hơn thua, thù hận... Anh đến bao nhiêu lần rồi lại phải thui thủi ra về bao nhiêu lần. Em đã dặn mẹ nói là em đi vắng... Anh ơi, em dối anh, em dối lòng mình... Em nhẫn tâm giết chết cuộc tình ta. Anh có tha thứ cho em không?

Anh xem, trang nhật ký của em đã nhạt nhoà nước mắt rồi nè...


ngày...

Bất chấp những lời nói của mẹ em, anh đứng trước cửa phòng em đập cửa và gọi lớn:

- Thi, em ra đây. Em trốn tránh mãi như vậy được hay sao? Em không thương anh nữa cũng được nhưng em hãy nghĩ đến cha mẹ em, đến bản thân em. Chúng ta cần phải nói cho rõ ràng. Nếu em còn không chịu mở cửa, anh sẽ đạp cửa mà vào đó... Anh nói được là sẽ làm được...

Trong phòng, em chỉ biết khóc:

- Anh đi đi, em không muốn thấy mặt anh nữa. Anh đi về mà làm một người con chí hiếu. Nay mai em sẽ... em sẽ làm đám cưới với người khác... Em... em không có yêu anh. Em không bao giờ yêu anh. Anh nghe chưa? Anh hiểu chưa?

Tiếng anh bên ngoài như nức nở, như van lơn:

- Em nói dối. Anh không tin... Tại sao hai chúng ta phải khổ sở như thế này... Được rồi, nếu em nói em không yêu anh, anh sẽ đập đầu vào tường mà chết để cho em rảnh nợ... Vĩnh biệt em...

Có tiếng "ầm" đập vào tường. Tiếp theo sau là tiếng mẹ em hốt hoảng:

- Kìa Cường, cháu làm cái gì vậy, hai đứa bây... điên hết rồi hay sao?

Em thấy mình nhảy xuống giường thật lẹ và mở toang cánh cửa. Trong phút chốc, em quên đi tấm thân đang yếu đuối, bịnh hoạn của mình để chạy ào đến anh và... ôm anh. Vòng tay anh, vòng tay mà em bao ngày qua đã khát khao chờ đợi cũng ôm chầm lấy em rồi hai chúng ta cùng khóc... Mẹ cũng khóc...

Đây là nước mắt của vui mừng hạnh ngộ hay lại khơi màu cho một cuộc chia ly nữa hở anh? Em sợ quá... Em chỉ muốn nhắm mắt ngủ say mãi mãi... mãi mãi trong vòng tay anh mà thôi...


ngày...

(còn tiếp)
Users browsing this topic
Guest (8)
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.