Mẹ Bịnh Rồi
Mẹ bịnh rồi, căn nhà sao lặng vắng
Bỗng ... thèm ghê lời mẹ mắng, mẹ rầy
Vì em biết mẹ thương mình nhiều lắm
Mẹ mắng, rầy là dạy dỗ điều hay
Mẹ bịnh rồi, anh ba ngồi bó gối
Chẳng vui đùa, chẳng cười nói như xưa
Nhà sum họp, quây quần chung buổi tối
Mà mỗi người theo ý nghĩ riêng tư
Ý nghĩ riêng tư, chung niềm hối hận
Nhớ những khi làm mẹ giận, mẹ buồn
Bởi bao điều ngập tràn trong cuộc sống
Mỗi đứa chúng mình xa mẹ nhiều hơn
Anh có lẽ đang cúi đầu tự trách
Vì những lần anh cáu gắt, không vui
Khi giữ con anh, mẹ làm tất bật
Cháu ốm phải nào do mẹ, anh ơi!
Anh quên ư, mẹ từng nuôi mình lớn
Giọt sữa, miếng cơm ngọt thấm trong lòng
Thì cớ làm sao anh không tin tưởng
Mẹ thương cháu nhiều, quên cả bản thân!
Anh biết không từ ngày trông nom cháu
Mẹ cực mà vẫn cứ bảo "Không sao!
Cháu của mình đem đưa người ta giữ
Tội nghiệp vô cùng, mẹ chẳng nỡ đâu!"
Em cũng vậy, bao nhiêu lần từ khước
Chẳng chịu về thăm mẹ lúc quạnh hiu
Những bữa cơm mẹ một mình cúi mặt
Cố nuốt vào lòng trống vắng, cô liêu
Nói bất hiếu, chắc là em... nhiều nhất
Thích... làm thơ dù... mẹ rất không vui
Thơ em viết cho cuộc tình chẳng thật
Tình mẹ hiền em nỡ bỏ chơi vơi...
Sao phải đợi đến khi nào mẹ bịnh
Mới trở về, mới nhớ chuyện... làm con
Quên chữ hiếu khi mẹ còn khỏe mạnh
Để tháng năm qua lòng mẹ mỏi mòn
Anh có khóc, như là em đang khóc
Nước mắt này còn kịp lúc đó anh
Vì em tin bằng tấm lòng chân thật
Cảm động đất trời, mẹ hết bịnh nhanh!
Chải tóc mẹ, em làm vui, thỏ thẻ
"Mẹ hết bịnh mau, con sẽ... tặng quà!"
Để mẹ mỉm cười, mắng yêu thật nhẹ
"Tổ cha mày, đem quà dụ mẹ ư?"
Để em nói với anh điều... bí mật
Món quà mình trao sẽ rất bình thường
Rất bình thường nhưng tiền không mua được
Đó là món quà tên gọi... Tình Thương!