Cứ là bé gái thế nào cũng có một "con" gì đó để sợ: sợ ma, sợ "áo ộp", sợ chuột, sợ nhện, sợ thằn lằn, sợ sâu đo, sợ rắn! Không chỉ bé gái sợ, phụ nữ cũng vẫn còn sợ, không ít mối tình đến tự sự sợ hãi này! Còn bé thì lao vào lòng mẹ ôm mặt vừa khóc vừa hét, lớn lên thì mặt xanh môi tái ôm vòng người khác, bất kể giới tính, ngay cả kẻ ấy là người mình ghét kinh khiếp khủng. Ghét vẫn không thắng được sợ, nên có nhiều người đã đến tuổi xế chiều vẫn còn kể chuyện ngày xưa: "Mẹ lấy ba con vì con sâu đo!"
Con sâu đo là sinh vật bé bé xanh xanh, màu xanh y như màu lá, thân nhỏ hơn đầu đũa, thích sống trên các cây điệp tây, loại cây có lá đối như lá me, trái màu đen bằng gang tay, hoa màu hồng đầy tơ thật đẹp, hạt điệp rang lên ăn thơm thơm, nhẫn nhẫn, lá điệp bay trong gió rất nên thơ, nhất là vướng trên mái tóc dài thiếu nữ. Bao nhiêu điều ấy đủ để hiểu tại sao con sâu đo thích sống trên loại cây ấy. Và cũng lạ, dưới gốc cây điệp tây có rất nhiều chuyện kể, vì táng cây to lá dầy che nắng, con nít thích chơi dưới gốc có bao trò để chơi, nhặt trái rụng, leo lên cây hái hoa "đá gà", thi ném dép lên cành xem ai ném cao nhất. Tuổi thanh thiếu niên thì họp nhau dưới gốc, con trai bàn tán chuyện gì không biết, con gái bàn chuyện tương lai, ngay cả xem bói cho nhau, từ chỉ tay đến bói đũa, bói bài, chiều xẫm tối còn lôi cả cơ ra cầu mong có vong nào lang thang ghé ngang cho vài lời khuyên chính đáng.
Rồi hẹn hò tuổi ô mai cũng thích gốc cây me tây, gốc cây to nên che được mắt nhìn tò mò của bè bạn, đưa vội tờ thư chép tay xong là quay lưng như chưa từng quen biết - kiểu ỡm ờ
". . . thôi được rồi đưa lá thư đây
Mai tan trường đợi ở gốc cây - - - tui sẽ đến trả lời cho biết!"
Trưởng thành, được người đưa đón, ngỏ ý ngỏ lời, kênh kiệu không thèm cho đến lúc con sâu rơi xuống, thấy nó đung đưa theo gió, né sâu đo thế nào không biết lại lọt thỏm vào vòng tay người ta. Cứ đổ tội tại " con sâu mà tôi lấy ông" khi hờn lẫy, rồi dịu dàng ửng hồng má khi kể cho con gái nghe chuyện ngày xưa đàn bà con gái phải nhìn thẳng, phải giấu kín tình cảm của mình để đúng chữ "chính chuyên" để rồi nhờ những con sâu con bọ con nhện con chuột làm trung gian bày tỏ: "Tình trong như đã mặt ngoài còn e!" bằng tiếng thét: "Á!" nhắm kín mắt lại, đổ hết thân mình vào hư không vì biết chắc có người "chụp" giữ lấy, mà đã bị chụp như vậy chắc chắn sẽ có đám cưới, chứ sao! Ngày xưa mấy ông Việt Nam đâu bao giờ biết quỳ là gì, đâu có kiểu mua nhẫn rồi nhờ người ta dàn xếp quay phim lúc mình xin cầu hôn đâu chứ !
Và, nỗi sợ hãi ấy cứ nằm im thin thít trong tâm trí, có lẽ để có vẻ là phụ nữ chăng? Đi đâu cũng khoe minh sợ nhất con rắn khi có ai hỏi, "sợ con gì nhất ?" lại còn cẩn thận giải thích thêm sợ cả con gì bò bò nhớt nhớt. Dĩ nhiên hết sợ con sâu lâu rồi kể cả sâu róm, nhà có nuôi tằm làm sao mà sợ sâu được chứ, đã kể rồi chỉ là làm duyên đấy thôi!
Từ ngày lấy chồng hết sợ thêm con lươn, vì phải nấu cháo xào miến hầu chồng.
Hôm qua Nancy mang Mos vào văn phòng, vì thấy cô bạn le lưỡi khi biết mình có anh chàng rắn bốn tuổi ngoan ngoãn bảnh trai,
Nancy nói là rắn hiền hơn người, chỉ tấn công khi phải tự vệ, nọc độc của rắn còn cứu được con người, trong khi lời nói chì chiết từ người dành cho người có khi còn độc hơn nọc rắn! Ừ thì làm quen với rắn xem sao:
Thật nhẹ nhàng để Mos làm quen, khi anh chàng bò lên tay rồi có nghĩa mình đã là bạn,
lên tới cổ ấp ủ bạn luôn, cảm giác lạ lắm, lý do tại sao người ta gọi khăn quàng của phụ nữ là "boa"
đi xuống đi ha, nặng chịch hà, cám ơn Nancy, hết sợ rắn năm Quý Tị .