Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

20 Pages«<910111213>»
Ký lai rai
Phượng Các
#202 Posted : Friday, November 2, 2012 3:51:32 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
xv,
Chị ngẫm nghĩ về từ "trau chuốt" mà xv dành cho bài viết của chị, em thấy như vậy sao? Các bài chị viết theo lối tự sự, kể chuyện nhiều hơn là làm "văn" nên lời lẽ cố cho chân phuơng, chính xác ... Như trong loạt bài trên có nói là xà bông Coast không thấy ở Calif nữa, nhưng mới hôm qua ra Walmart thì trên kệ cũng thấy có. Xin đính chánh với độc giả luôn thể.
Nhớ ông Rick Steves có cho biết là khi đi du lịch Anh quốc nhìn cảnh quan (hình như là Cornwall thì phải) ổng bèn quyết định là ông sẽ thành nhà văn ...Lạ quá, đi du lịch mà lại muốn thành nhà văn ... Chị thì làm nhà văn không đuợc bèn quyết định đi ... du lịch! BigGrin

Chị LV,
Đi đâu cũng vậy, mình mà bỏ quên cái gì, hay mất cái gì, là thấy khó chịu ngay. Thành ra "cẩn tắc vô ưu" là vậy ... Cứ tuởng tuợng nhân vật Passpartout trong "80 ngày vòng quanh thế giới" của Jules Verne quên không khóa ống ga truớc khi đi!
À, anh Sông Côn truớc kia ở New York mà vùng nào vậy chị LV?

Chị ngodong,
Chắc là hè chị đi hả? Theo mình thì nên tránh mùa hè đi, nghe nói hai tháng 7 và 8 thì NY nóng lắm, truớc đó và sau đó thì tốt hơn. Bão Sandy kinh khủng quá, hồi hôm bão có theo dõi trên đài CNN, thấy phóng viên đứng ngay Battery Park sau lưng là tuợng Liberty đứng trong cơn mưa gió mà e là cái đảo đó bị bứng đi thì coi như "tiêu tùng" rồi!
linhvang
#203 Posted : Friday, November 2, 2012 10:09:14 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
LV chưa qua New York nên không rõ lắm, chỉ biết nơi anh ở rất gần chỗ anh làm việc, mà chỗ làm việc thì lại rất gần World Trade Center, kỳ đó nghe anh kể là anh đã chạy bộ từ chỗ làm, bỏ vùng khói lửa nghi ngút phía sau lưng.
Phượng Các
#204 Posted : Thursday, November 8, 2012 10:34:53 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Hồi chưa tới nơi thì mình không quan tâm tới địa chỉ của người quen, tới chừng tới nơi rồi thì lại tò mò muốn biết. Như vùng chị Hạt Cát, anh Sông Con ....Như đi xuống Nam Calif thì mới định được chỗ ở của các vị ở đây ...Thấy vui vui ...
linhvang
#205 Posted : Thursday, November 8, 2012 11:44:07 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
LV có đứa cháu gái đi interview xin vô Dental School ở New York, con gái đi ngày trước, bố mẹ không an tâm đi ngày sau, cả ba kẹt lại 10 ngày vì bão Sandy, kể là nước ngập lụt khắp nơi, nằm miết trong khách sạn, may mà khách sạn lại có nhà hàng bán thức ăn.
Phượng Các
#206 Posted : Saturday, November 10, 2012 8:35:14 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Vậy rồi hiện nay cô bé đó được phỏng vấn chưa vậy\? Trước kia khi anh SC còn sống chị và anh Ng có tính sang đó chơi không\?
Phượng Các
#208 Posted : Thursday, November 22, 2012 8:08:19 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Endeavour

Nhớ mới năm ngoái đây đi tới Exposition Park còn phải đón xe DASH mang số F để đưa mình tới, mà năm nay đã có loại xe metro thuộc tuyến Culver City đưa khách tới ngay địa điểm này rồi. Ta có thể đón tuyến này từ trung tâm thành phố Los Angeles ở trạm đuờng số 7. Nhớ chú ý không thôi lên nhầm tuyến đi Long Beach, vì hai tuyến này khởi hành đều dùng một sân ga. Sau trạm Pico rồi thì hai tuyến tách đi hai ngã khác nhau, tuyến Long Beach thì đi về huớng Nam, tuyến Culver City thì về huớng Tây. Tuyến Culver City mới khánh thành tháng 4 năm nay, tuyến này hứa hẹn sẽ đuợc xây tiếp để tới luôn bờ biển Santa Monica.

Tuyến mới xây cho nên các sân ga trông mới mẻ, sạch sẽ, chưa thấy ghẻ. Tuyến này thuộc hạng rẻ trong kinh phí xây cất vì đi trên mặt đường, tuơng tự với thằng anh của nó là tuyến Long Beach. Còn hai con chị của nó là tuyến đi Hollywood và tuyến đi về huớng Tây thì xây ngầm dưới đất, kinh phí đắt hơn cho nên chạy cũng nhanh hơn. Các tuyến hiện hữu đều mang tên màu để dễ phân biệt. Như đi Long Beach thì là Blue Line, đi về huớng Hollywood thì Red Line, huớng Pasadena thì Gold Line, rồi Purple Line, Green Line, Sylver Line, Orange Line v..v..Tới phiên tuyến Culver City thì lại bị đặt tên là Expo Line. Còn thiếu gì màu mà bỗng dưng giở quẻ vậy hổng biết!

Ta sẽ xuống ở trạm Expo Park/USC. USC là viết tắt của University of Southern California. Trường đại học nằm bên phải của đuờng ray nếu ta đi từ huớng downtown tới, bên trái là Exposition Park - Triển Lãm Viên. Buớc tới vườn hồng, truớc mặt là Trung tâm Khoa học California, bên phải là Bảo tàng Khoa học Tự nhiên của Los Angeles, bên trái là Wallis Annaberg Building, nhưng phải lại gần mới thấy bảng chữ chứ vuờn hồng rất lớn. Gặp mùa hoa nở là toả hương thơm ngào ngạt. Giữa tháng muời một mà bông còn khoe sắc khắp nơi. Chính giữa là một hồ nước có vòi phun mạnh lên không. Vườn hồng là nơi mà các cô dâu chú rể hay tới chụp hình cuới dù là không lúc nào tôi tới thăm mà lại không có lảng vảng dăm ba người vô gia cư. Tôi nghĩ những nguời thuộc giới giàu sang chắc họ sẽ chọn các khu vườn thanh lịch hơn, như vườn của tổng thống Nixon ở Yorba Linda chẳng hạn. Nhưng huơng hồng hoa quá thơm ở đây mà lại miễn phí nữa….

Ta buớc thẳng vào Trung Tâm Khoa Học California, hoá ra đây là mặt sau của Trung Tâm, với quán McDonald bên phải, và kế đó là tiệm bán đồ kỷ niệm. Bên trái là bàn thông tin và cầu thang cuốn đi lên các tầng trưng bày đồ vật, tin tức liên quan tới Khoa học. Mọi khi chúng ta cứ ung dung đi lên đó mà thuởng thức và học hỏi các thành tựu của khoa học vì vào đây thì miễn phí. Nhưng kỳ này tôi có mục đích là đi coi chiếc Endeavour mới đuợc kéo về nằm ở đây nên phải ra ngoài phòng bán vé đặng lấy vé. Nếu ai muốn xem triển lãm về Cleopatra (loại triển lãm có kỳ hạn và phải trả tiền mới xem được) hay xem phim ở rạp IMAX thì cũng mua vé tại đây. Sau đó ta trở vô đi lên thang cuốn để sắp hàng vào xem chiếc tàu không gian con thoi Endeavour. Chiếc này mới hôm truớc đây làm háo hức mọi nguời vì được cõng trên chiếc Boeing Vận tải từ Trung tâm Không gian Kennedy ở Florida bay qua phi truờng Los Angeles vào ngày 21 tháng 9 năm 2012, chờ ở đó ba tuần, rồi sau đó diễn hành trên một số đuờng phố để sau cùng tới an nghỉ vĩnh viễn tại Trung tâm Khoa học California.

Vì số nguời “tò mò khoa học” quá đông nên viện phải phát vé vào coi theo giờ đã định truớc. Đặt truớc trên internet thì trả 2 đô tiền dịch vụ, gọi điện thoại thì 3 đô, nếu tới tại chỗ mới lấy vé thì không bảo đảm được coi trong ngày nhưng cũng không thấy đá động gì tới tiền bạc.

Lên thang cuốn thì vào khu Không Gian của viện Khoa học.
Bảng chỉ dẫn chiếc Endeavour chần vần ngay mắt. Thấy người xếp hàng khá đông, nhân viên làm việc chu đáo, nhưng đợi cũng không lâu la gì. Cứ mỗi 15 phút lại có một đợt. Đợt của tôi là 2 giờ 30. Gần tới cửa phòng thì có người mang phát cho một miếng khoén nhựa tròn màu đen và thu vé lại. Cầm miếng nhựa đó để vô cửa, coi phần giới thiệu chiếc tàu con thoi này. Chủ đề là Endeavour, The California Story. Đâu ngờ vai trò của tiểu bang vàng này lại ngon lành như thế. Hệ Vận Chuyển Không gian (Space Transportation System - STS) thường được gọi là chương trình con thoi là phi thuyền được tái sử dụng đầu tiên trên thế giới. Các thiết bị được chế tạo tại Downey, ráp tại Palmdale, California. Sáu chương trình đưa phi thuyền vào quỹ đạo (tàu thí nghiệm Enterprise, và các phi thuyền Columbia, Challenger, Discovery, Atlantis và Endeavour) đã đưa nước Mỹ và nhân loại vào một thời đại khám phá không gian ngoạn mục.

Nguời đông đúc, chen chúc, giới thanh thiếu niên rất nhiều. Bình thuờng khi chưa có chiếc Endeavour này người ta đã tới coi các vật thể thông tin khoa học khác đã bộn rồi, có thêm chiếc này thì mọi người càng thêm náo nức. Người đông quá làm tôi cũng mệt, chỉ muốn đi tới coi lẹ lẹ cho xong. Một tấm trình chiếu Grand Final thực hiện từ các mẩu video các cuộc phóng phi thuyền sắp đặt theo kỹ thuật số hiện đại. Kế đó là máy tái tạo thành nhiên liệu các phẩm vật thải ra trên phi thuyền. Bên phải để mấy cái bánh xe cho phép người ta rờ vào, bánh trầy xước vì cán trên phi đạo. Vài bước nữa là một mô hình Trung tâm Hỗ trợ Vận hành Hoả tiễn (Rocketdyne Operations Support Center). Gần lối ra có để hai cái xe kín mít như đĩa bay nghiêng qua nghiêng lại. Giá là 5 đô mỗi người nếu muốn vào đó ngồi thử cho biết. Con cái đòi thì cha mẹ nào nỡ từ chối. Nên cái hàng dài xộc. Trên tường có hình về 25 sứ mạng mà Endeavour đã hoàn thành.

Qua phòng kế thì là phòng chiếu phim, tôi cũng không dừng lại, chỉ thấy loáng thoáng trên màn ảnh chiếc Endeavour được chở về đây từ phi trường Los Angeles. Đinh ninh là qua phòng này là tới nơi chưng bày chiếc phi thuyền rồi, ai ngờ đây là cửa ra, nhân viên phát cho mỗi nguời cái khoén khác màu tím, và biểu đi ra thang máy đi xuống tầng dưới để coi. Khi đi xuống tầng duới thì mới hay là phải đi ra ngoài tới một nhà rạp lớn chứa chiếc phi thuyền trong đó. Nhân viên soát khoén cũng chu đáo, nhã nhặn, chỉ vào cái cửa lớn và vào đó, sau khi thu cái khoén màu tím lại.

Vào trong cái rạp mang tên của ông Samuel Oschin thì thấy phi thuyền nằm ngay đó. Nguời chen chúc chụp hình …. Đây chỉ là chỗ chứa tạm thôi, hiện đang có chiến dịch quyên tiền để xây cho nó cái nhà vĩnh viễn. Ông Samuel Oschin là một nhà kinh doanh, đã thành lập một Quỹ tài trợ mang tên hai vợ chồng ông. Quỹ này đã hiến tặng tiền bạc cho các cơ sở như đài thiên văn Palomar, đài thiên văn Griffith, viện Nghiên cứu Ung thư và nay là Trung tâm Khoa học California. Ông Oschin thích du hành thám hiểm, từng đi tới Bắc cực, ngồi ca nô trên sông Amazon và băng qua dãy núi Alps bằng voi.

Chiếc Endeavour nằm chễm chệ trên 4 trụ thép mạnh mẽ. Các trụ này thiết kế sao cho dẫu có động đất thì nó cũng ẹo tới ẹo lui chớ không gãy đổ dễ dàng được. Lớp ngoài con thoi đã dạn dày vì đi qua bao nhiêu tầng khí quyển. Nói thật là tôi dở về khoa học không gian. Đọc tới đọc lui hoài mà vẫn lơ tơ mơ. Nhìn mấy chiếc Gemini, Apollo thấy nhỏ xíu mà dám tung ra ngoài vũ trụ. mà khâm phục không thôi về đầu óc thông minh của con người. Gì chớ chưa bao giờ tôi có ước mơ mình là phi hành gia. Nếu có đi ra ngoài không gian thì tôi xin đi bằng ….cách khác!

Có ai thắc mắc tại sao người Mỹ mà dùng tiếng Anh của nguời Anh đặt tên cho phi thuyền con thoi này không – Endeavour thay vì tiếng Anh của nguời Mỹ là endeavor? Lý do là vì cái tên này được đặt để kỷ niệm chuyến tàu Anh HMS Endeavour, chiếc tàu đã chở thuyền trưởng James Cook đi chuyến du hành khám phá đầu tiên của ông.
Trên ba bức tường chung quanh là các hình ảnh của các chuyến bay du hành không gian của cơ quan NASA. Nhiều quá coi không xuể.
Theo thông lệ thì trước khi ra cửa, bao giờ mình cũng được đưa qua tiệm bán đồ kỷ niệm với các đồ vật có dính líu mật thiết với công trình mình vừa xem. Mấy chiếc phi thuyền nho nhỏ hấp dẫn cả trẻ con lẫn người lớn. Giá cũng trên trăm đô một cái.
Phượng Các
#207 Posted : Wednesday, January 2, 2013 10:29:27 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Originally Posted by: Phượng Các Go to Quoted Post
Vậy rồi hiện nay cô bé đó được phỏng vấn chưa vậy\? Trước kia khi anh SC còn sống chị và anh Ng có tính sang đó chơi không\?


Quote:
linhvang
Có lần chị PC hỏi về cô cháu của LV đi interview vô trường ở New York rồi gặp lúc bão bị kẹt lại...LV không nhớ câu hỏi đó nằm trong topic nào. Bây giờ sẵn nghe tin cô bé được nhận vào University of Michigan, phân khoa Nha, LV mới hỏi là kỳ đó có interview được không thì nghe nói có interview được, nhưng nếu được nhận thì cũng không học vì đời sống ở New York quá đắt đỏ.
Vậy là trong tương lai, đại gia đình LV sẽ có thêm một nha sĩ nữa, tổng cộng là 3.


PC cũng có chị bạn có con sang NY học đại học, phải ở trên lầu 6 mà không có thang máy, mỗi lần trèo lên phòng nó rồi là chị không muốn xuống phố chút nào.

Ngoài vật giá đắt đỏ ra, NY còn chật chội, đông đúc, di chuyển khó khăn trong thành phố\.
Phượng Các
#209 Posted : Tuesday, January 15, 2013 10:43:53 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)


Hammer Museum

Nằm ở góc đường Wilshire và Westwood. Bạn có thể tới đó bằng xe bus 720 hoặc 761. Xe nào bắt đầu bằng số 7 ở Los Angeles đều là loại xe nhanh, bỏ các trạm nhỏ. Nếu đi bằng xe hơi thì chạy xuống khu parking bên dưới viện cũng khá tiện, thứ bảy chỉ có 3 đô. Không biết ngày thường thì bao nhiêu, nếu cùng giá như trên thì có thể các người lái xe đi làm ở các toà nhà gần đó có thể vào đậu ké, giá 3 đô đồng hạng là rất rẻ cho một ngày đậu xe ở nơi đây.

Hammer có cha mẹ người Nga, là một doanh gia nhưng cũng thích sưu tầm các tác phẩm nghệ thuật\. Bảo tàng này được thành lập vào năm 90 để trưng bày bộ sưu tập của ông\. Ông cũng được chôn cất tại nghĩa trang Westwood Village Memorial Park Cemetery (nơi chôn Marilyn Monroe, Natalie Wood, Donna Reed, v..v.. có kể trên đây). Địa thế của bảo tàng cũng như nơi chôn cất đều cho thấy ngay thế giá của tên tuổi này (trước khi tới đây thăm tôi hoàn toàn không biết ông là ai).

Bộ sưu tập của một cá nhân thì đương nhiên không nên kỳ vọng quá được (trừ bộ của Getty thì khỏi nói rồi), cho nên toà nhà thì lớn nhưng cũng có thể xem hết trong vài giờ (như thế đủ rồi, đi ngó bảo tàng thì hai ba giờ là con mắt muốn mỏi rồi). Phòng tranh sưu tập của Armand Hammer đa số là các tác phẩm Pháp thế kỷ thứ 19, với các tên tuổi lớn như Gauguin, Van Gogh, Monet, Moreau, Pissarro\. Ngoài ra cũng có các hoạ sĩ Âu châu và Mỹ châu (Fragonard, Goya, Rembrandt, Titian, Sargent).

Khách xem đa số là giới trẻ, tôi nghĩ phần lớn là sinh viên, vì đại học Los Angeles (UCLA) gần đó. Ngày miễn phí thì sinh viên đi đông là đúng rồi. Ở giữa khu nhà là khu đất trống, có đặt vài bộ bàn ghế cho khách ngồi chơi, với mấy bụi tre, cách bày trí đậm nét nghệ thuật.

Hammer đã đưa đi triển lãm bộ sưu tập của ông khắp thế giới suốt thập niên 80. Tới tháng 11 năm 1990, ông cho khai trương viện bảo tàng này.

Ngoài ra còn có hai ba phòng triển lãm khác, chắc là định kỳ, về bích chương, quảng cáo, bìa báo rất thu hút người xem\.

Xem xong, thay vì uống cà phê trong quán của viện, bạn có thể đi bộ về phía đại học, vài ba block đường gần đó thôi (chớ đi tới đại học thì hơi xa). Nơi đây có các rạp chiếu phim, các tiệm ăn phong nhã, và những cửa hàng xinh xinh, cũng đáng một buổi chiều thưởng ngoạn cuộc sống\.
Phượng Các
#210 Posted : Saturday, January 26, 2013 10:49:35 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Historic Downtown Tour

Hẹn nhau 10 giờ sáng thứ 7 ở Pershing Square, khu trung tâm của downtown Los Angeles. Đây là tour đi bộ, giá 10 dollars/nguời. Tới nơi thấy cũng khá đông nguời ghi tên đóng tiền hoặc nguời nào ghi tên truớc thì chỉ kiểm tra lại tên và đuợc chỉ tới nguời huớng dẫn đang đứng chờ. Coi bộ cái tour này đắt khách, dù hiện đang là mùa đông. Mùa đông ở nam Calif thì khí hậu vẫn dễ chịu lắm lắm. Khí hậu là lý do chính yếu khiến nhiều nguời thích Cali. Cứ nghe đám con của cặp Beckham và Victoria mới trở về London mấy tuần nay đã nhớ nhung khí hậu và không khí vui nhộn, các chuơng trình TV của Nam Cali thì biết.

Bà huớng dẫn lớn tuổi nhưng còn tinh anh mạnh mẽ. Bà hỏi nơi đến của từng nguời, đa số là du khách từ các nuớc khác hoặc các tiểu bang khác tới, thấy có mấy nguời đến từ China. Khi có vài nguời cho biết họ cũng ở Nam Cali thì bà nói đùa: "Vậy là tui phải cẩn thận mới đuợc, không thôi ...". Số khách là 17 nguời. Tôi chê cái kiểu trần trụi của tour. Lẽ ra tour nên cung cấp phuơng tiện nói nghe hiện đại đã có ở Getty, chớ ở ngay giữa downtown có tiếng ầm ầm của xe cộ mà phải dỏng tai nghe âm thanh phát ra từ thanh quản đã trên đuờng lão hóa của bà thì tội nghiệp cho cả bên nói lẫn bên nghe. Nhưng cái tour đi trên đuờng phố, lúc nào nguời tham dự cũng có thể bỏ ngang, nguy cơ mất máy sẽ nhiều hơn là trên Getty. Có lẽ vì vậy mà nguời ta không nghĩ tới chăng, nhưng tôi dự định sẽ góp ý khi có cơ hội. Tuy nhiên, tôi lại là cái nguời ít chịu lóng nghe nhất đám, vì tôi thích chụp hình hơn. Vả chăng tôi còn ỷ y là nếu muốn biết chi tiết lịch sử nào tôi có thể tìm lại trong các tài liệu ê hề ở Net, ở thư viện, và ở các cột thông tin dựng truớc các điạ điểm lịch sử mà chính quyền sở tại cung cấp (tôi hoan nghênh tinh thần giúp nguời ta mở rộng kiến thức lịch sử của các thành phố ở Mỹ này).

Theo bản đồ downtown LA do thành phố phát miễn phí ở một số địa điểm công cộng thì có thể coi giới hạn của downtown phía Bắc là Chinatown, phía Đông là Little Tokyo và Arts District, phía Nam là xa lộ số 10, phía Tây là qua khỏi xa lộ 110 vài block đường. Tưởng cũng nên nhắc là phòng Thông Tin Du Lịch đã đóng cửa từ cả năm nay, đây là nơi tôi hay tới lấy tin tức về các thông tin liên quan tới du lịch của LA, kể cả bản đồ xe metro và xe bus, tiện tay lại nhón lấy cục kẹo chocolat mà phòng hậu hỉ để trên bàn cho khách thập phương ăn cho vui miệng.

Khu ở giữa là Historic Downtown mà cái tour đi coi chỉ nằm quanh vài con đường gần đó. Chứ một buổi đi thăm không thể nào coi hết khu downtown nổi đâu.

Trong khi bà hướng dẫn viên chỉ dưới đất cho mọi người thấy các ngôi sao gắn vào đó, có lẽ bắt chước Walk of Fame của Hollywood, và một lằn dài như đường động đất thì tôi bận ngắm một nhóm người đang phát thức ăn cho đám vô gia cư đang lăn lóc trong các ghế đá công viên gần đó. Cứ mỗi lần thấy thành phố nào bị nạn vô gia cư là tôi liên tưởng đến London, một thành phố hiếm thấy ăn xin, và các công viên xanh đẹp an toàn rất mực cho dân gian tới nằm ngả nghiêng phơi mình trong nắng gió. Paris, San Francisco, New York, Philadelphia, Los Angeles ....không giải quyết nổi vụ này.

Đối diện với Pershing Square là khách sạn nổi danh Millennium Biltmore Hotel, nơi từng là địa điểm tổ chức phát giải Oscar vào những năm đầu của giải này, nơi cư ngụ của các vị tai to mặt lớn khi tới LA như tổng thống John Kennedy, Lyndon Johnson, ban The Beatles cũng ở đây trong chuyến lưu diễn của họ.

Lại tiếp tục vừa đi vừa ngó các toà nhà cổ điển và đẹp đẽ, vào bên trong toà nhà bên ngoài có tiệm sách cổ và hiếm nổi tiếng Caravan Bookstore. Đi lần tới thư viện chính của Los Angeles. Đây là một công trình kiến trúc đặc biệt, có 4 tầng hầm, tức là phát triển theo chiều sâu xuống chớ không phải chiều cao, vì người ta muốn giữ lại kiến trúc xưa và đẹp của nó. Nơi đây mọi người được nghỉ một chút cho ai muốn tiểu tiện gì thì vào sử dụng restroom của thư viện. Tôi từng dự định sẽ có một bài riêng viết về cơ ngơi này.

Từ mặt đường số 5 của thư viện đối diện là building cao nhất khu downtown LA, US Bank. Toà nhà này thường được thấy từ đường chân trời khi đi về Los và cũng thường cùng các buildings kế bên làm bối cảnh cho các chương trình tin tức trên TV.

Sau đó cả nhóm lại băng qua đuờng để đến xem toà nhà Southern California Edison Company Building có địa chỉ là "One Bunker Hill", bên trong có trang trí hoa văn 8 cánh trên trần. Và từ đó đi lên dốc cao để tới khu tân thời của LA, những toà nhà sáng láng lộng kính vào cao ngất, ngó muốn trật cổ. Tuy vậy ở tiểu bang hay có động đất này thì chắc là các công trình xây cất không thể nào muốn đọ sức với các kiến trúc cao có hạng trên thế giới được.

Băng qua đường đi xuyên qua một kiến trúc tân thời khác là Plaza Water Court, nơi dành cho các nhân viên công sở của các buildings chung quanh trong giờ giải lao hay ra ăn uống và ngắm cảnh. À ha, nơi đây chắc là của tư nhân cho nên thấy sạch sẽ, không có bóng dáng homeless. Vậy thì homeless chỉ lai vãng các nơi công viên công cộng thôi chớ họ không được phép lảng vảng ở các nơi tư nhân.

Lên vài bậc thang thì tới Angels Flight, nơi có xe loại penicular chở người ta đi lên xuống khu đồi Bunker Hill. Nhưng nên ở vài phút trên đỉnh để ngắm cảnh và chụp hình, trước khi trả 50 xu để lên xe ngồi. Sau khi đếm đủ số người trong tour, bà tua gai kêu mọi người vào đó, bà thì trả tiền ở ghi sê. Loại xe này hễ có xe đi xuống thì chiếc kia phải đi lên, và trong chiếc kia đó, tôi không thấy ai ngồi trong đó cả\. Nếu muốn tiết kiệm 50 xu thì chịu khó trèo thang vậy. Thang này ở giữa chừng có đưa vào một khu công viên có nhiều cây đầy bóng mát\. Nếu bạn đi khám phá tự do thì có thể vào đó nghỉ chân cho khoẻ. Xuống phía duới thấy có vài du khách đang chờ bước vào. Cứ tự tiện vào đi, vì ghi sê bán vé chỉ có ở phía trên mà thôi, lên tới trển thì rồi bạn trả tiền cũng không sao mà.

Bên kia đường là Grand Central Market, một cái chợ theo kiểu cổ với các sập hàng và các khu ăn uống tương đối rẻ, nhưng nhìn thấy bình dân quá nên sợ không có vệ sinh. Bà tua gai cho biết là sẽ ngừng nơi đây ít phút cho ai muốn giải khát thì tự mua, và hẹn gặp nhau ở đầu chợ bên kia. Tôi thấy có một gian hàng bán các thứ như thuốc dân tộc. Bên cạnh hũ đựng quế thấy có lá dâm bụt khô ... Vậy ra dâm bụt có được dùng phổ thông như một loại thuốc. Hay quá!
Qua bên kia rồi nhưng thấy nhóm hao mất mấy người. Bà tua gai ráng chờ vì nếu họ rẽ ngang thì ắt hẳn phải báo cho bà biết rồi. Mọi người đang bàn tính thôi đừng chờ nữa thì thấy họ đang lững thững bước ra.

Nhóm lần bước tới toà building nổi tiếng khác là Bradbury Building. Bên trong người ta được phép vào xem như một địa điểm tham quan đã được lên sổ của thành phố. Xuyên tới phía bên kia nằm ra con đường khác, có một băng ghế trên có tượng Charlie Chaplin. Ai thích thì tới ngồi chụp hình với cái tượng đó đi. Trên tờ giấy phía sau có hàng chữ: "On loan from Hollywood Rosevelt Hotel. Visit his home at the El Dorado". Có phải chăng đây là một hình thức quảng cáo cho nhà của ông vua hề này?

Tua gai chỉ ra ngoài cửa kính và giới thiệu là bức hình vẽ trên tường ở bên kia đường là vẽ hình Anthony Quinn, ông sanh ở Chihuahua, Mexico sang sống ở East Los Angeles từ năm lên 6 tuổi rồi trở thành tài tử điện ảnh.

Mọi người đi trở vào và đi ra khỏi building bằng một mặt khác. Mặt này trổ ra một khu vườn nhỏ, nơi có bức vách kỷ niệm bà đỡ da đen Bidden Mason. Đây cũng là một nơi cư dân có thể ngồi nghỉ ngơi trong công viên nhỏ với bóng mát tạo thành nhờ các toà nhà cao hai bên. Đến đây thì cuộc tham quan chấm dứt. Hơn hai giờ rưỡi cũng đủ cho mọi người.


Hình chụp từ Pershing Square, tháp tròn xanh trắng là building cao nhất downtown LA
Nguyễn Thị Tê Hát
#3 Posted : Tuesday, January 29, 2013 9:55:48 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Originally Posted by: PC Go to Quoted Post
Thường không có ai đặt tựa cho một bài nhật ký, vì nếu đặt tưạ thì ta gọi nó là bút ký cho rồi đi. Nhưng tôi muốn đặt tựa cho bài nhật ký sau đây vì tính chất dị thường của nó.

Bình thường tui là nguời thận trọng dè dặt cố tránh không cho những tai họa bất kỳ nào có cơ hội xảy ra. Chẳng hạn như không đi đêm, đi đường vắng trừ trường hợp bất đắc dĩ, không đứng chờ xe lửa ở sát đường rầy vì sợ bị thiên hạ xô lấn vào xe lửa đang trờ tới, tránh đi máy bay vì sợ bị khủng bố, tránh đi tàu bè vì sợ bị chìm, có đi chơi thì tìm nơi nào thật an toàn mới dám đi, không ngồi chung với gấu, với khỉ giả nhân, không cỡi voi, không ôm trăn rồi chụp hình vì sợ bọn chúng nổi cơn bất tử quay ra vả vô mặt mình hoặc siết mình thì nguy to. Ai ăn cơm mà cầm đũa múa múa là tôi van xin họ bỏ xuống vì e chỉa vô mắt mình.......
.......................
................................
Lúc lên giường nằm, thấy đầu cổ tôi có hơi ê ẩm, tôi cứ còn bàng hoàng, vì cứ giả như lúc đó có ai cầm một vật gì nhọn nhọn đứng ngay mặt mình thì sao, thật không dám nghĩ đến hậu quả của nó.... Thật tình không thể bảo ai khôn ai khéo, chỉ cái giây phút duyên hợp đúng lúc là một sự việc khó hiểu xảy ra.
Nếu kể lại cho người khác nghe, tôi sẽ đặt tên cho cái chuyện dị thường hôm qua là KISS HER ASS! Đó cũng là cái tựa cho bài nhật ký hôm nay của tôi.



BigGrin
Ngtth
Phượng Các
#211 Posted : Sunday, February 3, 2013 5:43:25 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Museum of Tolerance

Tháng giêng là tháng ít du khách hơn các tháng khác nên một số bảo tàng ở LA mở cửa miễn phí cho khách vào xem, trong đó có Museum of Tolerance ở đuờng Pico. Hơi làm lạ là tại sao bảo tàng đóng cửa ngày thứ bảy mà lại mở cửa ngày chúa nhật.

Tới nơi thì phải sắp hàng theo "diện" walk-ins" để lấy vé vào theo giờ vì đã không làm hẹn qua internet hay điện thoại. Thấy còn hơn một tiếng đồng hồ, bèn đi đến một tiệm ăn ngự trên tầng thuợng của một siêu thị gần đó vài lốc đuờng. Thấy nguời bán đội mũ yamaka thì mới biết là đây là khu vực của người Do Thái\. Nam Cali có nhiều sắc dân và họ thường tập trung đông đảo ở một số vùng nào đó\. Thường thì nhìn khu ở của họ để đánh giá tình hình túi tiền của họ\. Người Do Thái thấy ở vùng này là khá giả rồi (ngoài ra họ cũng tập trung đông ở mé gần The Grove (La Brea) cũng thuộc khu có tiền\.

Bảo tàng đông đảo khách viếng thăm\. Cứ miễn phí là thiên hạ đi đông lắm, tôi để ý rồi đó\. 15 dollars cho một người lớn, kể ra với người nghèo tiết kiệm bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu\.

Khi vào phải qua máy quét như khi đi lên máy bay vậy\. Cái gì dữ vậy ta! Nhưng vô coi rồi mới biết tại sao\. Bảo tàng này kể lại, trình bày lại các vụ thảm sát mà người Do Thái phải gánh chịu trong thời chiến tranh thế giới thứ II với khoảng 6 triệu người bị giết\. Bảo tàng không cho chụp hình, nhưng tôi thấy cũng không có gì để chụp, vì cách trình bày dựa vào phim ảnh, số liệu chớ không phải là các phẩm vật cụ thể theo đúng nghĩa của bảo tàng\. Cách dàn dựng thấy tân tiến, chu đáo lắm\. Coi xong thú thiệt tôi thấy nặng nề quá\. Mặt mũi ai nấy cũng buồn, cũng kinh sợ (hay là tâm tôi nó vậy rồi phóng chiếu thấy người khác cũng thế). Ông Hitler chịu trách nhiệm cho cái chết của một số đông người quá, thật lạ là ông lại là một người ăn chay, thích hội hoạ ...Bảo tàng trình bày cho chúng ta thấy cái quan trọng của một ý tưởng, nếu ý tưởng đó nằm ở một người có quyền lực thì tác hại của nó thật không nhỏ\. Một điều được nhấn mạnh là khi các vụ giết chóc bắt đầu thì thế giới lặng im, không nước nào lên tiếng về cuộc thảm sát này ... Nghĩa là các tôn giáo khác, các chủng tộc khác mặc nhiên a tòng với cuộc giết chóc này hay sao, nếu ta đồng ý rằng "im lặng là đồng loã". Tôi cũng nghĩ tới sự khiếp sợ bạo cường, bạo lực\. Con người chúng ta có phải bị ghét, bị tránh né vì niềm tin khác nhau. Khi chúng ta bắt đầu quen biết ai, chúng ta muốn phân loại nhau, bạn đạo gì, bạn thuộc đảng phái nào, v..v...Có phải đó là lý do khiến cho bảo tàng xét kỹ vì sợ bị những người ghét Do Thái tìm cách phá hoại\?

Ở các phòng khác có trình bày về các cuộc tiêu diệt do kỳ thị khác như chiến cuộc Việt Nam làm hàng triệu người biến thành "boat people" ....Hoa Kỳ được cho thấy như là quốc gia rộng lượng mở vòng tay ra đón các cuộc di dân khổng lồ để tránh nạn bị đàn áp từ các quốc gia của họ\.

Giờ thì tôi hiểu tại sao bảo tàng đóng cửa ngày thứ bảy\. Đó là ngày sa bát, ngày nghỉ của đạo\. Nên nhớ là người Do Thái không tin Tân Ước, họ không ăn mừng Ngày Giáng Sinh mà đạo Thiên Chúa Giáo (gồm Tin Lành và Công Giáo) theo\.
ngodong
#212 Posted : Sunday, February 3, 2013 6:12:20 AM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Em tìm cái gì đẹp để xem - hơn là tìm . . . cái sợ và buồn .
Phượng Các
#213 Posted : Friday, February 8, 2013 9:42:33 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Queen Mary

Có người khách ở xa tới Nam Cali muốn đi lên tàu Queen Mary cho biết\. Thì đi! Từ downtown Long Beach (bạn có thể tới đây bằng xe điện Blue Line như trên có nói) chúng tôi bắt chuyến Passport. Năm nay xe bus Passport chỉ còn có duy nhất một tuyến, không còn phân biệt Passport A, B hay C như lúc trước. Hai tuyến P B và A đã đổi thành số, chỉ còn Passport trơn mà thôi chính là tuyến C, và cũng chỉ có chuyến này chở free. Năm ngoái A và B cũng free đoạn từ và tới downtown đến Alamatos. C tận cùng ở ngay bãi đậu xe của Queen Mary\. Ai đi xe hơi thì vào thẳng đây\. Có lần trên chuyến xe bus thấy có một nhóm người Á Châu, giống như dân làm việc cho tàu du lịch biển Carnival mỗi tuần cập bến Long Beach một đêm.

Vé vào thăm có nhiều hạng, sau cùng chúng tôi chọn hạng rẻ nhất, gồm có đi coi khu có ma và cái tour tự đi với máy nghe được cho mượn. Đi chơi! Hào hứng quá! Mọi người tập trung lại để đúng 12 giờ là có người hướng dẫn đi coi khu có ma\. Nguyên do là tin đồn có ma ở khu swimming pool của tàu, ở ngoài hành lang một số phòng, và tại khu máy nơi chiếc tàu có lần đụng xắn làm hai một chiếc thuyền Đức trên chở 300 người chết chìm không cứu kịp\. Cả nhóm hơn 20 mạng được cho đi vào thang máy đi qua các phòng tắt đèn tối thui, chỉ thỉnh thoảng có đèn nhỏ hoặc đèn pin rọi rọi cho thêm phần ma quái, phòng đi qua làm như bỏ phế, bụi bặm, bàn ghế phủ khăn trắng coi lạnh lẽo thê lương\. Khu swimming pool ở trong chớ không phải như kiểu mới bây giờ người ta hay xây ở tầng trên hết để tiếp được ánh mặt trời.
Người hướng dẫn cũng dùng vài chiêu thức để hù ma du khách, nhưng hình như tác dụng không bao nhiêu, có người cười rộ lên là khác, nếu đây là Việt nam, tôi sẽ chỉ mánh cho họ, chỉ cần đọc mấy câu thơ của Hàn Mặc Tử sau đây, cũng khiến thiên hạ nổi da gà:


Ai đi lẳng lặng trên làn nước,
Với lại ai ngồi khít cạnh tôi?
Mà sao ngậm kín thơ đầy miệng,
Không nói không rằng nín cả hơi?

Chao ôi! Ghê quá trong tư tưởng,
Một vũng cô liêu cũ vạn đời!
Chao ôi ghê quá! Chao ghê quá!
Cảm thấy hồn tôi ớn lạnh rồi!


Nhìn mà buồn cho vật đổi sao dời\. Khi chiếc tàu hải hành này mới ra đời nó đã lẫy lừng biết bao nhiêu với các nhân vật tiếng tăm từng có mặt ở đây. Thời đó người ta đi tới các châu lục bằng tàu chớ máy bay chưa tân tiến đủ để chở khách ... Chèn đét ơi, đụng tới chuyện này là lại vướng vào một lãnh vực mà mình còn lơ tơ mơ quá đi

Xong là thấy đói bụng, ghé vào phòng ăn để .... ăn\. Phòng ăn có cái view tuyệt vời nhìn ra thành phố Long Beach với sóng biển vây quanh\. Hình như lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác rộn ràng của một cuộc đi ăn mà lại nhìn ra một cảnh biển và phố xinh đẹp như lần này\. Các món ăn thì không có gì đặc biệt\. Tôi gặp xui khi dĩa cánh gà chiên lại quá mặn\. Sau đó tôi chùi miệng và than phiền với bồi bàn\. Anh ta bảo là tôi có muốn kêu thế món gì không, sẽ bù cho món này\. Còn đang ngần ngừ thì anh đề nghị món cháo nghêu ...Tôi gật đầu\. Vậy là tôi được thế món đó\. Ít nhất cũng phải vậy chớ, nếu cảnh đẹp, tiệm sang trọng mà nuốt không trôi cái dĩa của mình thì đúng là xui tận mạng! Tôi lẩn thẩn nghĩ thầm là các món chiên là đáng nghi lắm\. Chảo dầu được chiên đi chiên lại biết bao lần\. Thật sự ăn tiệm thì có gì đâu mà ngon\. Nếu nấu ở nhà mà người ta đem "tâm tình hiến dâng" vào đó thì còn ngon gấp bội các món trong tiệm tùng\. Khổ nổi là tôi có tâm mà lại không có tầm - nói theo giọng trong nước bây giờ\. Tâm đó là tâm hồn ăn uống, còn tầm là .. là ...gì ta?.... Trên tường có treo hình cuả các nhân vật tiếng tăm từng đi tàu\. Tôi kết cái tấm hình chụp hai vợ chồng công tước Windsor liền. Các người nổi tiếng khác phần đông là tài tử điện ảnh của Hollywood.

Xong rồi thì trở lại nhận máy nghe và tự đi khám phá theo chỉ dẫn trong máy\. Nào là lên tuốt trên để ngắm nghía các thứ\. Nói nào ngay tôi có đi cruise một lần rồi, tàu Carnival khởi hành ở bến San Pedro cách đây mười mấy năm, nhưng đâu có được đi vào phòng thuyền trưởng, phòng chỉ huy, phòng liên lạc của tàu được đâu\. Ba^y giờ thì được đi lạo lạo trong đây, chiếc tàu tân tiến nhất thời ấy\.
Do mới đọc về bà Wallis và ông vua thoái vị Edward cho nên tôi bỗng xao xuyến khi đi dạo trên các nơi từng có bước chân của hai vợ chồng họ. Trong tàu có vài nơi treo hình các nhân vật này\. Đây là nơi hai vợ chồng công tước Windsor đứng trên boong tàu chụp tấm hình ăn mặc lịch sự của họ ...Tôi lạng tới lạng lui, nghĩ là may ra đụng được cái bóng quế của họ, cái mà theo một số người không tin có ma, cho ma chỉ là cái phần tưởng (thức) của chúng ta, như một làn sóng toát ra khi chúng ta hiện diện hay đi qua bất cứ nơi nào\. Trong suốt bao ngày lênh đênh trên mặt biển, các người ấy đã làm gì cho qua giờ đây\? Họ đi ăn trong phòng ăn mà tôi mới ăn khi nãy, họ đi vô bar nhắm nháp các loại rượu thượng hạng của các nước, họ đi mua hàng hoá trong các tiệm trên tàu, họ xem hát trong cái rạp nho nhỏ, họ tắm táp chơi đùa, nằm ngửa nghiêng cho các "em" tẩm quất cho sướng thân, hoặc nằm trên các ghế dựa ngắm màu xanh xanh của biển trải tận chân trời. Đó là cuộc sống xa hoa của những kẻ sung sướng đệ nhất trong thế giới này, với điều kiện là trong tâm hồn họ hoàn toàn thảnh thơi, không một mối lo toan nào hết\. Không biết bà Wallis có vui vẻ thiệt không nhỉ, trong khi ở bên trời kia có một đám người đang chửi rủa bà hết cỡ ...Tội nghiệp bà quá đi\.

Ở phòng shopping có một phòng nhỏ bên ngoài có để một cuốn sách ghi tên khách đi trên tàu với ghi chú là không được chụp hình vì sẽ vi phạm tác quyền gì đó\. Tôi đoán là đó là danh sách của các hành khách từng đi trên tàu từ lúc hạ thuỷ cho tới khi về hưu chăng\? Dò trên danh sách, thấy có họ Nguyen, họ Phan ...Tôi không có thì giờ để tìm các họ khác ....Người Việt nào đã từng là hành khách của chiếc tàu này\?

Chiếc tàu này khi được đưa về đây từ Southampton, Anh quốc vào năm 1967, đã biến thành một khách sạn\. Tôi đi luồn qua hành lang phòng thấy cũng giống như các hành lang của các phòng khách sạn ở Las Vegas, nhưng hẹp hơn\. Mới đầu tôi tưởng là nguơ`i ta giữ lại phòng của công tước Windsor để cho khách coi, nhưng tôi không thấy đâu hết, không biết hay là tại mình đi theo tua tự đi nên huốt mấy chi tiết này.

Sau đó thì chúng tôi đi vào một phòng ghi lại lịch sử của con tàu Queen Mary từ lúc ra đời cho đến khi về hưu đến nằm tại bến tàu Long Beach này\. Khách được dịp đi xuống tận các tầng dưới để xem máy móc của tàu\. Nhìn thấy mà khâm phục cho trí thông minh của loài người! Trên tường có tấm bản đồ thế giới\. Tôi chạy lại xem coi Việt Nam ra sao vào thời đó\. Té ra bản đồ không có ghi chú, và Việt Nam cùng với Lào, Miên được vẽ dồn cục thành một màu: lúc đó Pháp là ông chủ cai trị ba nước Đông dương! Trong giai đoạn ở Long Beach thấy có hình của thủ tướng Thatcher, dường như là khi bà sang Mỹ bà có tới thăm chiếc Queen Mary này ..Dù sao cũng có hình nữ hoàng Anh nằm hai ba nơi ở trong chiếc tàu này\. Người Anh nào đi sang Hoa Kỳ hẳn cũng thấy nao nao khi thấy hơi hướng Anh quốc còn vương vấn đâu đây.

Đi ra khỏi cửa mà tôi thấy bịn rịn\. Trời hôm nay lúc mưa lúc nắng ...Long Beach theo thống kê có 345 ngày nắng trong năm, mà khách đến chơi lại gặp lúc mưa ...Nhưng so lại thì miền Đông Bắc sắp hứng cơn bão tuyết, mình đang ở góc trời này, còn kêu ca gì nữa ...


Tàu hải hành Carnival và Queen Mary


Long Beach nhìn từ tàu Queen Mary
Phượng Các
#214 Posted : Thursday, February 28, 2013 5:55:23 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Đi coi kịch ở 24th Street Theatre



Rạp hát nằm ở địa chỉ 1117 West 24th Street, Los Angeles. Rạp nhỏ xíu, chắc được dựng từ đời xưa đời xửa nào đó\. Hiện đang diễn vở:

Walking the tightrope


Giá vé là 15 đô cho người thường, nhưng tôi đi theo giá cho không (chắc để quảng cáo\?). Rạp ở khu bình dân\. Nhìn phong cách trong rạp, gồm hai phòng chính, một là nơi trình diễn, và một phòng làm như là nơi sinh hoạt cộng đồng dành cho dân cư trong phố\ mà thấy thương quá. Tôi dự buổi diễn ban chiều, vào rạp thấy chợt nhớ hồi nhỏ đi coi hát đình\. Sân khấu đơn sơ, \. Vở kịch của tác giả Anh\. Chỉ có hai nhân vật chính, nhân vật thứ ba là gã hề chỉ xuất hiện để trao các vật dụng cần dùng cho hai nhân vật hay còn có ý nghĩa nào khác chăng tôi không nhận ra.



Một cô gái về thăm ông bà mỗi mùa hè, nhưng năm nay vắng mặt người bà\. Người ông cố gắng dấu diếm tin vợ ông đã từ trần, nhưng sau cùng rồi cũng không dấu được nữa. Trên sân khấu chỉ có một băng ghế, và các tấm màn để chiếu các đoạn ảnh và phim đơn giản phụ cảnh cho các chi tiết trong nội dung\. Một nhạc sĩ dương cầm ngồi ở góc đệm đàn cho vở kịch. Kịch kéo dài 1 tiếng. Tôi quên đếm số chỗ ngồi nhưng đoán chừng 6 hay 7 chục ghế ...Khán giả đủ hạng tuổi, vì kịch làm dậy tình cảm giữa cháu và ông bà, nên con nít cũng được dắt theo xem, nhưng cũng chỉ dăm ba đứa. Kịch với người thật đứng trước mặt ta, nói năng diễn xuất khiến ta thấy gần gũi hơn là trong phim ảnh\. Kịch sĩ phải dùng thêm động tác để mô tả các tình huống khác nhau ....

Đi coi hát lần này làm tôi biết thêm một nét mới của cuộc sinh hoạt văn nghệ của nước Mỹ này\. Thi` ra ngoài các rạp lớn lao, hoành tráng, nguy nga lại cũng còn các rạp hát nhỏ và cũ kỹ như thế này ...
Vũ Thị Thiên Thư
#215 Posted : Thursday, February 28, 2013 10:12:48 PM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
Chị PC
Sau nầy TT cũng trở lại xem kịch nhiều lần ở Munster , nhưng không có người cùng đi cũng thấy tiếc ...
Phượng Các
#216 Posted : Friday, March 1, 2013 9:02:27 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Chị TT,
Có dự định gì hấp dẫn không? Mình tái hiện màn đi chơi như kỳ đó!
Vũ Thị Thiên Thư
#217 Posted : Friday, March 1, 2013 9:52:51 PM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
Chị PC
Hiện thì phải thu xếp nhà cửa trước nên chưa thực hiện được, nhưng bao giờ chị và chị Ba Tê về thung lũng Hoa Vàng thì thảo trang không xa lắm đâu.
Phượng Các
#218 Posted : Saturday, March 2, 2013 9:17:21 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Vậy thì chờ duyên há!
Phượng Các
#219 Posted : Saturday, March 2, 2013 10:54:32 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Walt Disney Hall

Đây là một kiến trúc có thiết kế táo bạo, tân kỳ mà có người chợt nhìn đã liên tưởng tới Sydney Opera House ở Úc, nhưng toà nhà con sò ở Sydney nhờ có cảnh quan mà tôn giá trị của nó nhiều\. Còn ở downtown LA, cái Hall lấy tên W.D này có phần lép vế\. Tuy nhiên, hình dạng của nó lại giống với một kiến trúc ở Tây Ban Nha, mà tôi còn nghi là cả hai phát xuất từ một bộ óc tài năng nào đó\.

Do muốn biết bên trong cái Hall này ra sao mà phải đi dự một buổi hoà nhạc theo chương trình sau đây\. Bộ ế hay sao mà giá vé cũng giảm phân nửa nhằm dụ dỗ khách vô cho đầy rạp\. Lại còn thêm màn cho uống rượu trước giờ trình diễn\. Mọi người lạng qua lạng lại ở phòng khánh tiết, tự ý đến lấy rượu từ ba cái bàn do đội phục vụ rót vào ly\. Cơ khổ! Tôi lại phá giới nữa rồi! Nhìn thấy nét mặt ai nấy hớn hở râm ran trò chuyện, rượu muốn uống bao nhiêu thì uống không giới hạn, thật là vui vẻ cho cuộc sống của các người này ...Nói thiệt nghe, bề ngoài coi bặm trợn vậy chớ bên trong rạp không có gì đặc biệt\. Bài trí đơn giản, thấy có điều lạ là bên ngoài restroom có một thùng kẹo trị ho dành cho mọi người\. Vô nhà tiêu thì sao phải ngậm kẹo vậy nhỉ, nhà tiêu sạch sẽ quá mà ...Khó hiểu!

Tờ chương trình miễn phí, nhớ ở London món đó mà cũng phải giả tiền mới được có\. Người xét vé hướng dẫn vào chỗ ngồi đàng hoàng tử tế\. Ngó quanh thấy còn ít người, bèn giơ máy hình bấm một cái cảnh sân khấu, ai ngờ người xét vé đi tới tận nơi cản lại: không cho chụp hình! Cái này lại khác với London, London cho phép chụp trong lúc chưa trình diễn,\. Mà làm sao cản lại được mấy cái điện thoại có thêm chức năng chụp hình ...Các người xét vé cứ phải đi liền liền\. Có lẽ đó là công việc chính yếu của họ, chớ còn tìm chỗ ngồi thì quá dễ\. Đây là phòng hoà nhạc cho nên không có sân khấu kiểu diễn kịch, mà chỉ là một cái sàn ở dưới, chung quanh xếp các ghế ngồi và tầng bậc lên cao khiến cho ai nấy ngồi ở đâu cũng thấy được người trình diễn\. Gã thanh niên ngồi kế có nói là ngồi trên cao lại nghe tốt nhất do hiệu ứng âm thanh gì đó. Thấy hắn ngồi rung giò làm rung rinh ghế ngồi của tôi, tôi bắt đầu rầu rỉ, ngồi coi hát mà bị người kế bên lắc lư như thế thì coi như lỗ nặng rồi\. Chắc là tôi không dám yêu cầu hắn ngưng lại đâu, vì tôi không muốn làm mất lòng người .... xa lạ\. Nhưng may thay là lúc trình diễn thì hắn ngồi lặng im\.

Ban trình diễn thấy có các khuôn mặt Á Châu, theo tên thì chắc là người Tàu\. Cộng đồng người Hoa cũng khá đông ở Nam Cali và trong nghệ thuật thấy họ cũng góp mặt khá nhiều ...Người Việt chúng ta còn hiếm\. Hoá ra để đi vào các loại hình nghệ thuật như viết văn, làm thơ, đánh đàn, diễn viên ...chúng ta cần có một thời gian dài hội nhập\.

Phần đầu nghe thấy chán lắm, lúc nghỉ giải lao vài người đi về luôn không trở lại, nhưng phần sau lại nghe rất hào hứng, và kéo luôn một mạch rất dài\. Khi xong rồi thì cả rạp đứng dậy vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt\.


About This Performance

Jacob’s Dream is dance music, composed for the Jacob’s Pillow Dance Festival in Massachusetts. Milhaud went with the Jacob idea, and wrote a five-movement suite for oboe and strings depicting some of the stories in Genesis, including Jacob’s Ladder and his fight with an angel. (The oboe represents the voice of God.)
Come for:

Three 20th-century pieces by versatile, poly-stylistic composers with strong vernacular roots.
And more:

Don’t miss the pre-concert wine reception!
Program:

SCHUBERT Quartettsatz
Robert Gupta, violin
Jin-Shan Dai, violin
Ben Ullery, viola
David Garrett, cello

GERSHWIN Lullaby
Mischa Lefkowitz, violin
Minyoung Chang, violin
Michael Larco, viola
Jason Lippmann, cello

MILHAUD The Dreams of Jacob
Ingrid Chun, violin
Ingrid Hutman, viola
Gloria Lum, cello
Marion Kuszyk, oboe
Peter Rofe, bass

Intermission

SCHUBERT String Quartet No. 14, D. 810 "Death and the Maiden"
Bing Wang, violin
Johnny Lee, violin
Hui Liu, viola
Jason Lippmann, cello





Walt Disney Hall, Los Angeles
Phượng Các
#220 Posted : Monday, March 11, 2013 10:12:50 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Catalina

Cái đảo này gây sự chú ý của tôi từ cái chết của diễn viên điện ảnh Natalie Wood\. Một bữa nọ trên chiếc du thuyền ra đảo chơi, bà bị té xuống nước chết đuối trong cơn say rượu\. Cái chết của bà còn trong vòng nghi vấn và chỉ mới năm ngoái, pháp y được phanh phui ra với chi tiết là cơ thể bà có bạo lực dính trong đó\. Mộ bà nằm trong nghĩa trang Westwood cùng với Marilyn Monroe chôn cất như đã có kể trên đây\. Nhưng Marilyn chôn trong hộp, còn bà chôn dưới đất\.

Rồi cũng do tò mò nên tôi cũng có ý tìm hiểu xem muốn ra đảo thăm thì với người không có du thuyền như mình thì nên đi bằng cái chi ...Thì đi bằng tàu chớ còn chi nữa\. Nhưng khi tìm hiểu giá vé thì thật là ngạc nhiên là giá tàu đắt khủng khiếp: 72.50 đô la cho một chuyến khứ hồi .... Còn đang chua chát cho một "mảnh đời bất hạnh" là đời mình thì may thay là hãng Catalina Express kỷ niệm 30 năm hoạt động của họ đã cho đi free cho bất cứ ai vào ngày sinh nhật của đương sự\.

Từ downtown Long Beach đi bộ cũng được, còn không thì đi bus số 151 tới ngay bến tàu, hay bắt chuyến Passport miễn phí tới trạm Aquarium thì xuống, đi chừng 10 phút dọc theo bờ kè chui qua gầm Queens Way thì tới bến tàu. Tôi chọn chuyến 10 giờ sáng và trở về vào lúc 3:45. Trước chuyến 10 giờ là chuyến 6:15 và sau chuyến 3:45 là chuyến 7:30 đều không thích hợp với tôi, chớ thời gian đi chơi đảo mà bó hẹp chỉ có vài tiếng như vậy thì hơi phí\. Thời biểu thay đổi thưa nhặt tuỳ ngày và tuỳ mùa trong năm, chớ không phải ngày nào cũng thế\.

Thấy nhiều người đi kéo rương hành lý nặng nề thì biết là họ qua đêm ở đảo chớ không phải đi trong ngày rồi về như mình. Thiên hạ sao mà chịu khó đi chơi ghê! Có người đặt vé từ trước ở tiểu bang khác nữa chớ\. Mùa này Nam Cali so với các bang Đông Bắc thật ấm áp sao đâu, dân các nước xứ lạnh muốn đi chơi thoải mái ở Cali thì họ đi vào các tháng xuân, tránh cái chen chúc của mùa hè mà lại ấm áp hơn xứ của họ\.

Tôi trèo lên chọn cho mình chỗ ngồi ưng ý ở tầng trên cùng, ngoài trời\. Cũng tầng đó mà có mái che thì phải trả thêm 15 đô\. Nhưng tàu vừa ra khỏi vịnh là bắt đầu lạnh run, làm tôi phải chạy xuống tầng dưới tránh gió\. Khi tôi vừa nhổm dậy, chị ngồi ghế theo chiều ngang hướng chạy của tàu bèn hỏi phải tôi đi luôn hay không, để chị ngồi vào cái ghế của tôi\. Lạnh thì tôi có thể chịu được nếu mặc ấm, nhưng cái nhồi lên sụp xuống của tàu làm tôi thấy sợ\. Đó là cảm giác của những người từng trải qua kinh nghiệm vượt biên bằng thuyền\. Ai làm boat people rồi đều chia sẻ kinh nghiệm này\. Cứ lên ghe là họ bắt đầu run\. Những kỷ niệm sâu sắc trong đời ta luôn để lại một vết hằn tâm thức, nó sẽ còn đó hoài\. Thời gian có thể phủ bụi lên ký ức nhưng khi phù miệng thổi đi lớp bụi, ký ức lại tươi rói hiện ra\. Chỉ có sự tích cực hành thiền mới có thể làm lành cho ta những dấu vết in hằn đó.

Vừa chạy vô thì thấy vài người nữa cũng xuống theo\. Ngồi phía trên lạnh họ cũng chịu không nổi chăng? Ngồi trên tàu thì được thấy hai màn hình GPS ở gần lối đi ra ngoài mũi tàu. Cửa bị đóng lại, hành khách không được bước ra đó xem, chắc vì lý do an toàn. Nếu bạn chọn chỗ ngồi trên tàu thì nên chọn mé bên phải hướng mũi tàu để được thấy cảnh của Avalon nhiều hơn\.


Thật ra thì hôm nay biển yên đó, trời xanh đẹp vô cùng, nắng chan hoà dát bạc trên mặt nước ...Tàu ra khơi tiến gần các con tàu chở hàng đậu ngoài xa (chắc là chờ để vào trút hàng trên cảng Los Angeles). Biển Cali thật là ít đảo, nhìn trơ trơ trời nước trùng trùng ...Ngoài phát xuất điểm từ Long Beach, còn hai cảng khác là San Pedro và Dana Beach cũng có tàu đi về đảo Catalina. Đảo này có hai bến cảng, Avalon và Two Harbors. Thấy cách ghi trên bản đồ thì đây là hai thành phố trực thuộc bang California\. Đi được chừng 45 phút thì thấy hiện ra trước mắt một dãy mờ, tôi cũng không ngờ là đảo lớn như vậy\. Thật lòng tôi chỉ mong cho tới nơi cho lẹ, một tiếng đồng hồ cũng là quá đủ\. Khi tới gần thấy chiếc Carnival đậu ngoài khơi\. Ở Long Beach, chiếc tàu du lịch này cập sát bờ, hành khách lên xuống bằng cầu sắt nối liền tàu và bờ, nhưng ở đây, sao mà tàu lại đậu xa bờ quá vậy, không lẽ khách phải lên bờ bằng thuyền nhỏ chở san ra, không có lý!

Mọi người buớc lên bờ, thật an toàn sau 1 giờ 15 phút hải hành. Ông già bà cả đều đi chơi đảo được\. Tôi chưa có dịp tìm hiểu nhiều về dân cư sống trên đảo này, nghe nói có vài ngàn người, chắc đa số là dân từ đất liền vào làm việc hay kiếm sống nơi đây. Chắc đảo cũng chưa từng có người bản địa\. Trước đây có dịp trò chuyện với một người Việt thì người ấy từng hàng ngày đi tàu vào dạy học trên đảo, gặp khi sóng to gió lớn cũng đáng sợ\. Theo một tờ báo địa phương thì tuần trước đây, vào ngày thứ tư, sau khi có dấu hiệu biển động thì toàn bộ các chuyến phà đều huỷ bỏ\. Một cặp vợ chồng có hình đăng lên báo cho biết họ phải ở lại đảo một đêm ngoài dự tính. Vậy nếu bạn dự định đi thăm đảo thì nên trù tính cho trường hợp không vui này.

Cảm giác ban đầu của tôi là tôi thấy thích khung cảnh đảo lắm\. Đây rõ ràng là một chỗ vui chơi thú vị với cảnh đồi núi bao bọc phía trên bãi biển\. Đọc thoáng qua tờ quảng cáo những trò chơi trên đảo thì cũng đáng - quá đáng - ở lại qua đêm: ngồi xe jeep khám phá thiên nhiên trên đảo, leo núi, đi thuyền nhỏ xem các loài thuỷ tộc, lặn dưới nước, chèo ghe nhỏ lòng vòng trên bờ vịnh, cắm trại v..v.. Bãi biển dành cho du khách đi dạo đã được xây dựng đâu ra đó: nhiều hotel xinh xắn, có cái đang được xây thêm, chuẩn bị cho mùa hè sắp tới; các quán ăn, các tiệm bán đồ kỷ niệm. Mùa hè nơi đây phải biết tấp nập khách du, chắc chắn như vậy rồi\.

Không những hãng phà cho đi miễn phí, họ còn đưa cho tờ quảng cáo được các chước giảm lai rai của một số các tiệm tùng trên đảo\. Tôi vô tiệm kem và một tiệm cà phê và chìa cái bằng lái xe ra vì chúng nằm ngay trên đường đi của mình ...
Users browsing this topic
Guest (22)
20 Pages«<910111213>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.