Con gái hỏi ?
Cuối tuần Mẹ muốn đi đâu chỏi không?
Tôi trả lời không biết !!!
Con gái hỏi tiếp (bằng tiếng Mỹ) Mẹ có muốn đi cưỡi ngựa không?
Tôi ngạc nhiên nói... Thời tiết vừa lạnh và mưa như vầy làm sao mà đi được!! (tôi cố tình từ chối khéo) tôi nói thế vì biết tự lượng sức mình, mình đâu còn đủ trẻ để làm một chuyến du hành ngựa phi ....ngựa phi đường xa....như thời xưa kia ... Lúc còn trẻ....hay là như mấy anh chàng Cao bồi , ky mã, bắn súng trong phim, vừa cưỡi ngựa vừa đèo thêm một nàng, làm người hùng cứu mỹ nhân ...nghĩ tới đây thấy hơi quợn rồi ... Rủi mà con ngựa nó chướng lên thì ... Biết làm sao đây!! ! Nhở té thì rõ khổ. Thú thiệt từ hồi mẹ đẻ đến giờ tôi chưa từng Cưỡi ngựa...bao giờ. Nghĩ cũng thấy ớn.., Bèn nhớ lại chuyện xưa Tích củ, lúc đó tôi cũng còn nhỏ tuổi, vậy mà câu chuyện làm nhớ đến bây giờ không quên, cũng liên quan về chuyện cưỡi ngựa. Chuyện như vầy, cả nhà đi du lịch Đà lạt, các anh chị tôi ghé qua Hồ Than thở, thấy người ta cho mướn ngựa, có người bèn đòi cưỡi ngựa cho vui, trong đó có ông đang cua chị Cả của tôi, vì muốn làm le với chị , ông nói ông biết cưỡi ngựa, mướn con ngựa rồi tự cưỡi vòng vòng, nhất định không cho người nài ngựa đi theo, một lúc lâu nhìn qua, nhìn lại, không thấy ông đâu, mọi người tủa ra đi tìm, rốt cuộc vì trời đã về chiều, nên con ngựa chạy một mạch về chuồng của nó. Cả làng được dịp cười nghiêng cười ngửa.
Mãi miên man nghĩ về chuyện hồi xủa.
Con gái nói tiếp :
Họ cho giá rẻ lắm! Có $32. Cho 1 giờ 30 phút. Tôi trả lời :
Ừa thì có lẽ rẻ thiệt. Tôi tự nghĩ, (Nhưng mà có đi bao giờ đâu . .mà biết rẻ hay không rẻ.!)
Tôi từ chối một lần nữa, đợi hè có nắng đẹp , thời tiết ấm áp rồi hẵn đi. Con nhỏ nói tiếp... Con xem thời tiết rồi , trời nắng khoảng 62-65% không lạnh đâu....Mẹ mặc thêm áo ấm là được rồi, Tôi nói thòng thêm câu nửa, để con gái bỏ ý định <cưỡi ngựa> của con nhỏ.
Ừa ! muốn đi thì đi, nhưng chờ hè rồi hả đi, hay là chờ thêm vài tuần nửa đi...con.
Con gái nói : người ta đang ký trước nhiều rồi, chưa chắc mình có chỗ!!! Tôi yên tâm, thở ra nhẹ nhõm .
Tưởng xong. nhưng chưa xong . Con Bé gọi điện hỏi đặc chỗ, còn đúng 2 chỗ cho tuần nầy ... Thôi thì thôi...đó cũng là cái số của mình bị.. , hay ...được đi, thì cũng phải nên nhận.
Sáng sớm hai mẹ con tôi chuẩn bị mặc quần dài , áo cho ấm , vì phải láy xe khoảng 2 tiếng, đi về hướng Bắc vùng vịnh biển Half moonbay, free way 101 s. Về hướng biển Monterey.
Trên đường đi, cảnh rừng núi, ngoằn ngoèo khá ngoạn mục, trời nắng thật trong.
Con nó láy xe cũng mấy lần trên con đường này, vậy mà tôi vẫn thấy hồi hộp một cách lạ Thường , đó đúng là lo sợ vớ vẫn, khi mình cầm tay láy thì không sợ, chứ con mình thì mỗi khi lên đèo, rồi nhìn xuống vực sâu là biển , con tim tôi nó cứ liên tục lên đèo, xuống đèo theo. khi xuống đèo, chân phải tôi tự nhiên đạp thắng liên hồi, nhìn thấy con láy xe , tôi cũng láy y nhủ nó, ( Chợt nghĩ sao mình lo sợ vô duyên quá) tôi cũng có cảm tưởng là nó cũng đang hồi họp như mình, xẫy tay một cái....cảm giác vừa sợ vừa lo. Nên ngồi yên không dám nói tiếng nào, hai tay thì ghì vào thành cửa xe thật chặt.
Cũng may con đường nầy cũng chỉ một đoạn ngắn thôi. Thở ra cái phào nhẹ ơi là nhẹ.
Đến nơi điền giấy tờ xong! Nhìn lên bảng có ghi nội qui như sau:
•Không được cưỡi ngựa sát gần đuôi ngựa khác, nhở nó có thể đá ngược lại đằng sau bạn.
•Không được ăn uống trên lưng ngựa.
•Không đem theo điện thoại di động và đồ dùng bằng điện .
•Không được chụp hình trên lưng ngựa.
Câu cuối cùng làm tôi không hiểu nổi !!!
•$15. Phạt cho người cưỡi con ngựa nào bị nóng quá nóng và đổ mồ hôi nhiều ! (có lẻ phạt người nào nặng ký quá chăng) làm cho ngựa không khiên nổi nên mới bị đổ mồ hôi, mồ kê... hi...hi...tôi chỉ có tật đoán mò , hên là mình cũng không đến nổi nặng ký...
Giờ khởi hành đã đến, khi điền giấy thì họ hỏi mình có phải lần đầu cưỡi ngựa không?
Ông hướng dẫn men đến gần hỏi, có phải lần đầu không ? tôi gật đầu lia lịa.
Ổng nói được rồi, đừng lo tôi sẽ chọn một con dễ tính, hiền lành cho bạn. Tôi cũng cảm thấy yên tâm.
Ông dẫn đến con ngựa cũng vừa tầm với tôi, không quá cao, mà cũng không nhỏ như ngựa ở VN, lông hơi trắng ngà ngà, vẽ mặt hỏi buồn, tôi vuốt ve nó vài cái ở trên mặt, và nói : <ngoan nhé.> Trong bụng thầm nói < đừng ném tôi xuống đất nhé>.
Ông hỏi : tôi tự lên một mình được không? Tôi liền lắc đầu. Ông đi lấy cái thang có 2 bậc, kê cho tôi leo lên , cuối cùng tôi đã hiên ngang trên lưng ngựa, đầu tiên trong nhóm.
Ổng chỉ cách (láy ngựa) xong, là con ngựa bắt đầu bước đi liền.
Vừa hồi hộp vừa cảm thấy thích thú đấy chứ, tôi thật sự đã leo lên lưng ngựa rồi, có muốn xuống cũng không được nửa rồi. Hồi ức đã trở về , trước kia có lần tôi mơ có ngày được trên lưng ngựa đi dạo trên bãy cát vàng, ven biễn nghe tiếng sóng vỗ rì rào thật là thú vị. Mơ ước tự nhiên thành hiện thật.
Con ngựa nhìn kỷ lại nó có vẻ già, bước đi chậm chạp, đang đi tự nhiên nó lủi vào bãy cỏ ngạm một ngạm, rồi thong dong ăn nhánh cây mà nó vừa lấy được, nhìn lại cả đoàn bị ngừng lại, người dẫn đoàn lên tiếng <đừng cho nó ăn> tôi phải giựt dây kéo ngựa ra khỏi đám cỏ . Con ngựa tiếp tục đi, nhưng cái đầu thì lắc lia lịa, tỏ ý bất mãn, Vì nó đi hơi chậm, nên mấy con khác muốn qua mặt nó, nhưng nó nhất định làm dữ không cho con nào qua mặt, nó lên tiếng gầm gừ khó chịu và lấy đầu cụng vào con ngựa kia, làm đối phương phải nhường bước cho nó đi trước, nó muốn là con đầu đàng, vì đã được chỉ định hay sao, tôi cũng không biết ...
Tuy ngựa không biết nói, nhưng cách nó đi trên con đường mòn, thấy chúng cũng khá thông minh và có cá tính riêng biệt.
Trên đường có những đoạn sình lầy , đất bùng dầy đặc, chân nó lúng sâu dưới bùn và những đoạn có nước ngập cao, tôi chỉ sợ nó trượt chân té thì khổ, vậy mà có mấy lần nó bị vướng chân muốn té làm tôi sợ hết cả hồn. Đến đoạn đi xuống biển dóc cao khoảng 45% nó cũng vượt qua êm xuôi, lúc nầy là lúc tôi sợ nhất, sợ bị lộn nhào , nếu không giữ được thăng bằng. Có lúc nó lấy trớn để chạy lên dóc là tôi muốn tung lên không. Bây giờ tôi mới thầm phục người xưa , đánh giặc ngồi trên yên ngựa, bắn cung khi cưỡi ngựa v.v
Bận về, ông trưởng nhóm dẫn đoàn, nên ngựa tôi mới chịu nhường mấy con khác đi trước , nhưng nó cứ ủi đằng sau đuôi con khác, lấn con khác để cố tình đi trước, tôi phải kéo trì cho nó đi chậm lại. Rốt cuộc tôi đi chót, người trưởng nhóm hối tôi phải đi nhanh lên , ông gọi tên nó là Chico , tôi hỏi nó bao nhiêu tuổi ? Ông nói nó 19 tuổi hèn chi ! Tướng đi tôi cũng biết là nó mệt và già rồi, thấy tội cho kiếp làm ngựa ! Tôi nói với ông trưởng nhóm rằng, hình nhủ là nó đói lắm, khi về nó ngừng lại ăn nhiều lần, ổng nói , ngựa lúc nào nó cũng muốn ăn, nhưng con nào ốm thì sống lâu hơn, có lẽ vì vậy nên họ ít cho ăn thì phải.
Một tiếng rưởi đã qua, đối với tôi thì hơi lâu vì thấy tội mấy con ngựa, phải bị người ta cưỡi trên lưng, mỗi con có thể đi 5 lần như thế, trong ngày.
Lúc về tôi nói với con gái: Mẹ thấy con Chico là con ngựa già nhất, lùn và nhỏ con nhất trong đám!
Con gái trả lời tỉnh bơ: thì đúng rồi, mẹ không thấy sao! mẹ là người lớn tuổi nhất trong nhóm hay sao!!!