Rank: Advanced Member
Groups: Moderator, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 4,933 Points: 1,248 Location: University Place, Washington State, USA Thanks: 23 times Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
|
…Vì một sự ngẫu nhiên nào đó, tôi có trong tay một tuyển tập truyện ngắn, vừa mới xuất bản của nhà văn nữ Linh Vang, cuốn Bến Hạnh Phúc, và đây là truyện ngắn đầu tiên của quyển sách. Câu chuyện rất nhẹ nhàng. Một mối tình không đam mê, cuồng nhiệt. Một cô gái có cha mẹ ly dị. Ly dị chẳng là một vấn đề gì to tát ở cái xã hội đương thời. Mười bảy tuổi, nàng rời bỏ mẹ theo cha, một người cha độc đoán, quyết định mọi chuyện theo ý ông, đến sinh sống ở một nơi khác. Người mẹ ẩn nhẫn ở lại, không một lời oán trách. Ở đây, trong truyện, không có hận thù công khai. Mọi người cứ để cho dòng đời tuôn chảy. Ra đi, nàng cũng cam đành bỏ lại một mối tình thanh mai trúc mã mới chớm nở. Nhưng rồi ông bố mất đi. Ở tuổi 29, nàng đã có sự nghiệp, nhưng cũng làm một chuyến trở về thăm mẹ, tìm lại cảnh cũ, người xưa. Một bụi cây hoa lilac, giống như ngày xưa khi nàng ở nhà, đón chờ người lữ khách trở về. Người con trai của mối tình đầu, lớn hơn nàng một tuổi, vẫn còn đó đợi chờ. Chàng giờ đây là một bác sĩ. Đợi chờ là cái giá của đau buồn cam chịu. Tình mẹ, tình yêu vẫn còn đó trong thầm lặng. Lời trách móc của cô con gái hỏi sao trong bao nhiêu năm mẹ không tìm con, không liên lạc thư từ, điện thoại, cũng rất nhẹ nhàng. Trong cuộc sống, nàng chỉ vâng theo lời cha. Cha nàng đã cắt đứt các mối dây liên lạc của ông, của con gái, ngăn chặn các cuộc gọi điện thoại, liên lạc thư từ với mẹ. Những bức thư mẹ nàng viết cho nàng đều bị gửi trở về. Trước kia, ông đã phản đối mối tình của cô con gái, vì thấy sự cách biệt địa vị giữa hai gia đình. Bà mẹ và ông bố đã lầm lẫn lấy nhau khi không có tình yêu. Cô con gái là con của một người khác. Một bí mật vừa mới được tiết lộ cho nàng. Mọi nhân vật trong truyện đều bị cuốn vào mắt bão, quay cuồng, để chỉ định hình lại vào lúc cuối, ở bến hạnh phúc. Hạnh phúc ở cuối con đường, ở cuối cuộc hành trình kéo dài 12 năm. Cái hạnh phúc đó cũng không lấy gì làm to tát. Nhưng có hạnh phúc vẫn hơn. Hạnh phúc ở đây cũng nhẹ nhàng như câu chuyện. Người ta không thể trách người cha. Người ta không thể trách người mẹ. Người ta cũng không thể trách cô con gái. Những lầm lẫn trong cuộc sống bị xóa tan với cái chết của người này, với sự tiếp tục sống của người kia. Dòng đời cứ thế trôi đi. Người ta phải hướng về tương lai. Một tương lai cũng bí ẩn như quá khứ, vì ở đâu cũng có sự bất ngờ.”
Bích Hoài
|