Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

3 Pages<123
ĐÔNG DU KÝ
ngodong
#41 Posted : Wednesday, September 26, 2012 5:02:42 AM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,452
Points: 1,212
Woman

Thanks: 93 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
LV - XV nhớ ghé SJ nha - chị BaTê ơi, hai chị em mình đấu bún vịt sáo măng ha, coi Sa Đéc hay Hô Dê ngon hơn .
Em nhớ chị lắm .

XV nè, ai chị cũng cưng hết - coi chừng có ngày chị qua nhà gõ cửa, em có mở không ?
BìnhBông nhớ cho chị hình nha. Ráng tập cách mang hình lên net đi cô nương . Bình ngây thơ dễ thương nên ai cũng cưng - tối đó có ăn chè không Bình ? ? ?
Khánh Linh
#42 Posted : Wednesday, September 26, 2012 10:22:00 AM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
Originally Posted by: Ba Tê Go to Quoted Post


Bất cứ bạn nào trong PNV khi ghé xuống Sa Đéc mà báo cho 3T biết , sẽ được chủ quán Ếch mời một chầu cháo vịt và bún măng vịt đấy .


Originally Posted by: ngodong Go to Quoted Post
LV - XV nhớ ghé SJ nha - chị BaTê ơi, hai chị em mình đấu bún vịt sáo măng ha, coi Sa Đéc hay Hô Dê ngon hơn .

Chị Ba Tê nói bất cứ bạn nào trong PNV tức là KL cũng hy vọng có phần bún vịt măng Sa Đéc, dạ merci chị Ba Tê,heart còn chị NĐ coi bộ chỉ thích chữ V, giời ơi hay là KL đổi thành KV vậy, chứ không thì huhu hổng có được chị NĐ rủ ren ghé SJ đặng thử bún vịt sáo măng Hô Dê.Think Angel
ngodong
#44 Posted : Wednesday, September 26, 2012 11:57:09 AM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,452
Points: 1,212
Woman

Thanks: 93 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Chị KL ơi, em thích hết 24 chữ cái - khi ghi xuống là vì có hai chị đang ở ngay đó thôi mà - Chị hay ai ải ai ai ai em cũng mời hết đó, cho em biết là em ù chạy ngay .
Khánh Linh
#45 Posted : Wednesday, September 26, 2012 2:39:30 PM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
Originally Posted by: ngodong Go to Quoted Post
Chị KL ơi, em thích hết 24 chữ cái - khi ghi xuống là vì có hai chị đang ở ngay đó thôi mà - Chị hay ai ải ai ai ai em cũng mời hết đó, cho em biết là em ù chạy ngay .


ThumpUp Vậy thì nếu có dịp ghé SJ KLinh sẽ nhắn tin chị NĐ nhé. Cảm ơn chị.heart

Hy vọng là sẽ không trúng vào ngày chị NĐ xách va-li qua TX.Smile
Binh Nguyen
#43 Posted : Wednesday, September 26, 2012 7:28:03 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Originally Posted by: xv05 Go to Quoted Post
Originally Posted by: Binh Nguyen Go to Quoted Post
người ta sẽ chửi cho tắt bếp!
Là chửi quá nên nước miếng văng tùm lum làm ướt cái bếp ---> tắt cái bếp hả chị Bình?

Ừa héng, nghe cũng có lý đó ha! Glare

Originally Posted by: ngodong Go to Quoted Post

Bình ngây thơ dễ thương nên ai cũng cưng - tối đó có ăn chè không Bình ? ? ?

Ăn hết chị ơi, nhưng hông phải em ăn, vì chè Hô Dê không ngon bằng Bún Măng Vịt Hô Dê, qua đưa ai ăn thì ăn, qua ăn ... mặn! BigGrin
Chị Ngô nói em ngây thơ dễ thương là nói thật đó hả? Ngây thơ dzậy mới dụ dỗ được mấy anh, chị ơi! BigGrin

BN.
Ba Tê
#46 Posted : Thursday, September 27, 2012 1:43:27 PM(UTC)
Ba Tê

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,175
Points: 423
Woman
Location: San Diego

Thanks: 15 times
Was thanked: 23 time(s) in 23 post(s)
Mấy cô thèm ăn bún măng vịt nên kêu réo chị 3T hoài khiến chị có ngồi yên được đâu !
Này nhá , nơi đây là văn đàn chứ hổng phải QUÁN à nha , đem chuyện ăn uống ra nói tào lao coi chừng lạc quẻ ! Hãy trả về cho chủ đề của ĐÔNG DU KÝ.

Mời các cô qua quán Ếch đi , chị 3T mới chạy đi lục lọi kiếm được tấm ảnh chụp hôm "phái đoàn" xuống Sa Đéc ăn cháo và bún măng vịt đem ra cho mà xem.

Đúng rồi các cô ơi , cô nào( có dẫn theo chàng cũng ok hết) ghé qua SD mà báo cho chị 3T biết thì cũng được dẫn đến bún măng vịt đấy nhá.
Binh Nguyen
#47 Posted : Friday, September 28, 2012 5:04:35 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Originally Posted by: Ba Tê Go to Quoted Post
Mấy cô thèm ăn bún măng vịt nên kêu réo chị 3T hoài khiến chị có ngồi yên được đâu !
Này nhá , nơi đây là văn đàn chứ hổng phải QUÁN à nha , đem chuyện ăn uống ra nói tào lao coi chừng lạc quẻ ! Hãy trả về cho chủ đề của ĐÔNG DU KÝ.
.

Ha ha, chị Ba Tê em thấy các chị hơi trật đường rầy một chút nhưng em thuộc loại easy going, sao cũng được, miễn vui là được rồi, cứ thoải mái nghen các chị, no star where, Tây Du Ký mà nói vô trong Đông Du Ký thì cũng được, đâu có sao đâu, cũng là "Ký, Ký" đó mà, hi hi ...

Bình vẫn chưa học để post hình lên, thiệt ra là tại hổng dám phô trương hình Người Đẹp Bình Dương lên, chứ không phải là tại không biết post hình, hi hi, nói vậy chị Ngô Đồng sẽ chửi cho nghe, đúng là nó làm biếng xong rồi nó ngụy biện, hi hi ...

Tuần tới nữa lại đi cho Hoa Tình Thương, Bình mở bài cũ ra đọc, nói với anh xã, cứ lấy bài cũ ra, sửa ngày tháng đi, đăng lại thế là xong, chứ năm nào thì cũng vậy thôi, biết nói cái chi bây giờ? Đó là cái khó của người viết đó, viết riết không biết viết cái gì. Hôm vừa rồi trong buổi văn nghệ gặp cái anh được giải nhất trong cuộc thi viết về Mẹ vừa rồi, anh ra bảo với Bình, báo kỳ này có truyện chị viết đó, vợ tôi thích lắm biểu có bài chị Bình viết nè anh, rồi bả đọc cho tôi nghe, chị vẫn viết được đều đặn như vậy rất tốt, chứ còn tôi chỉ chuyên làm thơ thôi chứ không có viết văn, bài được giải đó là chuyện có thật, nên tôi chỉ viết tâm tư của mình ra thôi, ai dè được giải. Cái truyện ngắn của tôi báo đăng tuần vừa rồi là truyện đã đươc đăng trong sách PNV 2008 Những Mảnh Đời Bất Hạnh, nếu tôi nhớ không lầm. Thấy không, cũng là truyện cũ rồi, vẩn chưa kiếm được chủ đề gì mới. Phong trào Đông Du vì thế cũng tạm thời yên vắng cho các chị tha hồ bàn chuyện Tây Du vậy. BigGrin

BN.
Binh Nguyen
#48 Posted : Tuesday, October 23, 2012 5:50:50 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
HOA TÌNH THƯƠNG TORONTO 2012

Tháng 10, khi những cơn gió thu lành lạnh kéo về, khi những chiếc lá đổi màu làm thành những bức tranh tuyệt đẹp, làm tâm hồn những người viễn xứ càng thêm nhớ về quê nhà, thì cũng là thời gian lễ Tạ Ơn, Thanksgiving ở Canada, người dân ở đây tổ chức những buổi lễ hội để cám ơn những tấm lòng đẹp, những nghĩa cử đẹp, những con người cao cả. Riêng những người đồng hương Việt Nam ở Canada còn có thêm trách nhiệm là cám ơn đất nước Canada đã cưu mang họ, và cám ơn cả những người đã nằm xuống hay đã hy sinh những phần thân thể của họ trong cuộc chiến Việt Nam để cho chúng ta ngày hôm nay. Đó là mục đích của nhóm Hoa Tình Thương Toronto mỗi năm tổ chức buổi văn nghệ gây quỹ để gởi về cho những người thương phế binh, những người chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) cũ còn đang ở tại quê nhà.

Buổi gây quỹ vẫn được tổ chức tại số 85 Christie St. như mọi năm, một hội trường xinh đẹp và rộng rãi ở Toronto. Năm nay, ngoài sự góp mặt của nhạc sĩ MC Nam Lộc, còn có sự xuất hiện của nam ca sĩ Đoàn Phi, nên đã thu hút được khá nhiều giới trẻ vì họ rủ nhau tới thưởng thức tài nghệ ca hát và vũ nhảy của ca sĩ này, còn là để được tham gia sôi nổi trong phần dạ vũ. Số người tham dự buổi gây quỹ năm nay đông hơn mọi năm, người Việt Nam bắt đầu nhớ nhiều hơn về cội nguồn, thương cảm hơn cho những người thương phế binh VNCH, những người lính đã hy sinh những phần thân thể của họ để bảo vệ đất nước Việt Nam, mong xây dựng một nước đất nước Việt Nam giàu mạnh, với những người dân Việt Nam ấm no, hạnh phúc.

Buổi tiệc bắt đầu với những món ăn thuần tuý quê hương như bánh cuốn, chả giò, bò kho, xôi gấc, thịt quay, mì xào,... Mọi người vui vẻ xếp hàng vào lấy những món ăn và chuyện trò rôm rả. Buổi gây quỹ chính thức bắt đầu khi đội diễn hành, The Toronto Vietnamese Marching Band mở đầu với bài hát quen thuộc Cám Ơn Anh của nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng, "Cám ơn anh kịp lớn giữa thù hằn, thắp đôi vai gồng gánh những điêu linh", lời hát của nhóm ca sĩ đã thay mặt tất cả những người tham dự cám ơn những người thương phế binh VNCH, cám ơn món nợ ân tình, cám ơn những cánh tay, đôi chân, cặp mắt của các anh đã để lại ở chiến trường miền Nam, để cho những người Việt Nam may mắn đang có mặt ở Toronto ngày hôm nay có một cuộc sống tốt đẹp gấp cả trăm lần so với cuộc sống của các anh hiện tại. Những hình ảnh thương tật của các anh cho dù đã được coi mỗi năm, vẫn làm cho người coi bùi ngùi, tội nghiệp.

Sau bài Cám Ơn Anh và bài Đáp Lời Sông Núi là phần nghi lễ chào cờ đã được bé Đoan Châu trình bày với giọng ca mạnh mẽ bài quốc ca Canada và sự tham dự nhiệt tình của tất cả quan khách qua bài quốc ca Việt Nam hùng tráng. Cũng như mọi năm, ông Lê Tuấn lên trình bày mục đích của buổi gây quỹ với giọng nói truyền cảm của ông và giới thiệu con chim đầu đàn của nhóm Hoa Tình Thương, dược sĩ Võ Thành Tân lên báo cáo về thành quả của nhóm Hoa Tình Thương đã thực hiện trong năm vừa rồi. Nhạc sĩ Nam Lộc lên bắt đầu chương trình văn nghệ với lời cam kết rằng các ca sĩ của Asia sẽ không bao giờ về hát ở Việt Nam để tiếp tay với Cộng sản, phản bội những người Việt Nam chân chính, phản bội lại những người thương phế binh VNCH, và nhất là phản bội những người Việt lưu vong. Sau đó ông giới thiệu nhạc sĩ Phan Ni Tấn với bài hát mới nhất của ông, bài Đôi Nạng Gỗ, nói về tâm tư của người thương binh đối với đôi nạng của mình, đã làm khán giả vô cùng cảm động. Đặc biệt năm nay với sự tham gia của ca sĩ Đoàn Phi ngoài những bài hát sôi động quen thuộc của anh đã làm cả hội trường sôi nổi hẳn lên, đã có một số khán giả yêu cầu anh hát hai bài: Việt Nam Tôi Đâu và Anh Là Ai, sáng tác của nhạc sĩ Việt Khang, một nhạc sĩ trẻ ở trong nước đang bị tù vì sáng tác những bài nhạc yêu nước đó. Hai bài hát này được trình bày qua giọng ca chuyên nghiệp và truyền cảm của Đoàn Phi đã làm không khí hội trường lắng đọng hẳn lại thương cho những người còn ở lại Việt Nam, chỉ là những người yêu nước còn bị đối xử như vậy thì huống gì những người thương phế binh VNCH?

Hội trường sôi nổi với phần bán đấu giá, chiếc nhẫn với mặt ngọc saphire đã được trả giá từ giá đầu tiên là 500 đô và cuối cùng đã được mua bởi một khán giả tên Dũng với số tiền lên tới 4000 đô. Cảm động nhất là khi anh lên nói cảm tưởng của mình khi mua chiếc nhẫn, anh bảo vợ anh cũng đã có nhẫn rồi nhưng anh vẫn muốn mua cái nhẫn này để phần nào đóng góp vào số tiền giúp cho các anh thương phế binh ở quê nhà. Câu nói chân tình cảm động của anh làm tất cả mọi người thấy mến anh hơn, nếu có được nhiều những người như anh thì không lo gì vấn đề giúp đỡ những người thương phế binh ở quê nhà nữa. Đời sống của các anh ở quê nhà sẽ đỡ vất vả hơn rất nhiều. Sau phần bán đấu giá là phần xổ số sôi nổi những người trúng giải vẫn có thể trúng giải thêm lần nữa, vì số trúng rồi vẫn được bỏ vào bốc lại. Sau phần xổ số là phần dạ vũ, mọi người tham gia nhiệt tình với những bài hát sôi nổi hoặc thiết tha của Đoàn Phi, Đoan Nguyên, Vĩnh Trường, Thành Tín, v...v... đã kết thúc cho buổi văn nghệ gây quỹ giúp đỡ cho những thương phế binh VNCH.

Bình Nguyên
Tháng 10, 2012.

Binh Nguyen
#49 Posted : Wednesday, November 7, 2012 8:18:42 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
TỪ NGƯỜI CON GÁI ÁO ĐỎ ĐẾN CHUYỆN TRIỆU CON TIM, MỘT TIẾNG NÓI

Nếu có ai rảnh lên You Tube coi Nhạc cảnh "Anh Là Ai" do một chị ở Toronto trình diễn, sẽ thắc mắc tại sao chị mặc áo đỏ, và người ta sẽ gọi chị là "Người con gái áo đỏ" vì người ta không biết "chị là ai?" Lên sân khấu, người ta thường chọn những chiếc áo đẹp, nổi bật, rực rỡ để làm màn trình diễn thêm phần hấp dẫn, nếu lỡ người nào không thích nghe hát thì còn có thể xem quần, xem áo, xem mặt, xem mũi của người trình diễn cho đỡ buồn! Nhưng không, chị đã không làm như vậy, chị mặc chiếc quần đen bình thường, chị mặc chiếc áo thun trằng, có in hình bản đồ Việt Nam ngay ngực cũng là chiếc áo thun bình thường, rồi chị lại khoác thêm một chiếc sơ-mi đỏ ở bên ngoài, để làm chi vậy? Rõ ràng là chiếc áo không đẹp, lại cũng chẳng rực rỡ gì, lại không phải là chiếc áo dài mà người ta vẫn thường mặc mỗi khi trình diễn những bản nhạc quê hương trên sân khấu. Vậy thì tại sao chị mặc chiếc áo ngắn màu đỏ?

Hoạt cảnh trước khi chị hát là cảnh biểu tình của những người dân Việt Nam trong nước, bất kể già trẻ, trai gái, đang lên tiếng phản đối Trung Quốc chiếm đảo Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam. Thử hỏi đi biểu tình, có mấy người mặc áo dài? Đi biểu tình trong nước lại càng không thể mặc áo dài, vì lỡ công an đuổi bắt thì áo dài sẽ rất vướng víu. Đóng trong hoạt cảnh biểu tình, chị là một thành viên của nhóm biểu tình, chị phải tính nước nào thuận tiện nhất cho chị, chị phải ăn mặc như những người bình thường, để không ai có thể để ý đến mình, thì mới có thể trà trộn vào những người dân thường để tới gần toà Đại sứ Trung Quốc, thì mới biểu tình chống nó được. Bọn công an dày đặc ờ chung quanh đang cố ý theo dõi và bắt những người biểu tình, nếu chị không giả dạng như vậy thì làm sao qua mắt bọn chúng để có thể tới được chỗ biểu tình? Bao nhiêu người trong nước mặc quần đen đi làm, đi ăn, đi chợ, đi búa, chị mặc quần đen, chẳng có gì là lạ! Bao nhiêu người con gái trong nước mặc áo thun, in đủ thứ hình trên ngực, áo thun của chị in hình nước Việt Nam, cũng chẳng có gì là lạ, nếu không nói là một cái hình quá tầm thường, không có gì đặc sắc, không gợi sự tò mò của người nhìn! Cái áo khoác ngoài, là cái áo sơ-mi dài tay, cũng bình thường như bao nhiêu cái áo người phụ nữ trong nước Việt Nam hay mặc. Họ mặc thêm chiếc áo dài tay để che đôi tay không bị nắng, vì nắng Việt Nam rất gắt, nếu không bảo vệ đôi tay trần thì tay sẽ bị đen đi như chơi, trông rất xấu! Vậy khoác thêm cái áo tay dài ở ngoài cũng đâu có gì lạ, nhưng tại sao lại là màu đỏ, mà không là màu xanh, màu vàng, hay màu tím?

Bây giờ, tôi mới đi vào chủ đề chính của bài viết này, để trả lời cho câu hỏi trên, tại sao lại là “người con gái áo đỏ”, mà không là áo xanh, áo vàng hay áo tím? Một chị đã gởi bài thơ "Người con gái mặc quần" của đại thi sĩ Bùi Giáng cho tôi coi để ít nhiều lý giải cho chuyện người con gái mặc áo đỏ trong Nhạc cảnh Anh Là Ai đó. Bùi Giáng là một nhà thơ nổi tiếng, ông đã cho ra đời nhiều tập thơ, mà tôi được biết trong bài "Tôi và Bùi Giáng" của Vũ Đức Sao Biển, là: Mưa Nguồn, Lá Hoa Cồn, Ngàn Thu Rớt Hột. Tôi ít đọc thơ ông, đó là một thiếu sót của tôi, nhưng thật ra tôi cũng ít đọc thơ của tất cả các thi sĩ khác, chứ không riêng gì thơ ông. Thỉnh thoảng tôi có làm thơ, đủ mọi thể loại, nhưng có lẽ thơ tôi quá dở, nên không ai biết đến. Lâu lâu, thấy đắc ý với bài thơ nào, tôi cũng bày đặt họa thơ ngưởi đó. Tôi đã từng họa thơ của các bạn bè thi sĩ, cũng đã từng họa thơ của thi sĩ Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu, hôm nay, chị bạn gởi cho tôi bài Ngưởi Con Gái Mặc Quần của thi sĩ Bùi Giáng, tôi cũng mạo muội họa luôn thơ của ông.
Bài thơ nguyên thủy của ông là như vầy:

Người Con Gái Mặc Quần

Người con gái hôm nay mặc quần đỏ
vì hôm qua đã mặc chiếc quần đen
đen và đỏ là hai màu rồi đó
cũng như đời, đường hai nẻo xuống lên

Người con gái hôm nay mặc quần trắng
vì hôm qua đã mặc chiếc quần hồng
hồng và trắng là hai màu bẽn lẽn
cũng như núi và rừng đều rất mực chênh vênh

Người con gái hôm nay mặc quần tím
vì hôm qua đã mặc chiếc quần vàng
vàng và tím là hai màu mỉm miệng
mím môi cười và chúm chím nhe răng

Người con gái hôm nay mặc quần rách
vì hôm qua đã mặc chiếc quần lành
lành và rách đều vô cùng trong sạch
bởi vì là lành rách cũng long lanh

Bùi Giáng

Còn bài thơ của tôi là như vầy:


NGƯỜI CON GÁI ÁO ĐỎ

Người con gái hôm nay mặc áo đỏ
Vì trước kia nàng đã mặc áo đen
Đen và Đỏ là hai màu Đời đó
Vì cuộc đời Đỏ đã biến thành Đen!

Người con gái hôm nay mặc áo trắng
Vì hôm qua đã mặc chiếc áo hồng
Hồng và Trắng là hai màu xa lạ
Hồng xứ mình, xứ tuyết Trắng mênh mông!

Người con gái hôm qua mặc áo đỏ
Thì hôm nay đã mặc chiếc áo vàng
Vàng và Đỏ là hai màu cờ đó
Miệng mỉm cười mà nước mắt chứa chan!

Người con gái hôm qua mặc áo rách
Thì hôm nay nàng đã mặc áo lành
Lành và rách đều vô cùng trong sạch
Chỉ cuộc đời lành - rách mới mong manh!

(Bình Nguyên)

Cái áo đỏ, giống như màu cờ đỏ mà một số người trong nước lúc biểu tình chống Trung Quốc xâm lược thường mặc. Họ có thể không thích màu cờ đó nhưng họ mặc để bảo vệ chính họ nếu phải đối mặt với công an trong đám biểu tình. Cái áo đỏ tượng trưng cho chế độ đỏ hiện tại ở trong nước, cái chế độ đã bắt đi những nhạc sĩ yêu nước như nhạc sĩ Việt Khang, tác giả của bài hát Anh Là Ai đó, nhạc sĩ Trần Vũ Anh Bình, những sinh viên yêu nước như sinh viên Nguyễn Phương Uyên, những người đã dám làm những bài nhạc, bài thơ chống Trung Quốc, nhưng lại bị nhà cầm quyền Việt Nam bắt cóc hay bỏ tù với cái tội danh rất mơ hồ là chống chính quyền. Tội nghiệp cho những người mặc áo đỏ, tội nghiệp cho những người yêu nước Việt Nam đang phải sống trong chế độ bạo tàn của cộng sản. Sắp tới đây, những người Cộng sản Việt Nam còn muốn đăng ký vào Ủy Ban Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc, thật là mỉa mai, những con người yêu nước của đất nước họ còn đang bị mất nhân quyền trầm trọng, thế mà họ dám đòi tham gia hội nhân quyền thế giới! Nếu ai có đọc bài thơ Người Con Gái Áo Đỏ trên đây, thì tôi rất mong muốn người đó sẽ ký tên vào bản Thỉnh nguyện thư gởi cho Ủy Ban Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc, để phản đối chuyện tham gia vào Ủy ban này của chính quyền Cộng sản Việt Nam.

Để đòi hỏi nhân quyền cho những người bất đắc dĩ đang phải mặc áo đỏ, để đòi hỏi tự do cho những người yêu nước Việt Nam đang bị cầm tù bởi chính quyền Cộng sản, để ngăn cản chuyện tham gia Ủy Ban Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc, trò hề của đảng Cộng sản Việt Nam, quý vị hãy ký tên vào bản thỉnh nguyện thư mà đài SBTN ở Hoa Kỳ đã thảo ra trong chương trình Triệu Con Tim, Một Tiếng Nói trên mạng : www.democracyforvietnam.net, để cho tên và địa chỉ điện thư của quý vị. Hy vọng rằng với cùng một tiếng nói, chúng ta có thể kêu gọi thế giới coi lại vấn đề nhân quyền ở Việt Nam.

Hôm qua, đi tới chùa Pháp Vân, tôi thấy một nhóm người cũng đi xin chữ ký để ký vào thỉnh nguyện thư "Triệu Con Tim, Một Tiếng Nói" này. Nếu chúng ta có thể đạt tới 100,000 chữ ký, từ bây giờ cho đến ngày 10 tháng 12 năm 2012, ngày Nhân Quyền Thế Giới, thì tiếng nói của chúng ta sẽ có ảnh hưởng đến Liên Hiệp Quốc, để họ coi lại vấn đề nhân quyền ở Việt Nam. Nếu mỗi người chúng ta chỉ cần cho tên họ, thành phố, và đất nước chúng ta đang cư ngụ, cũng như cho thêm một địa chỉ email gởi cho Liên Hiệp Quốc thì bảo đảm Liên Hiệp Quốc sẽ coi lại vấn đề nhân quyền ở Việt Nam, và thấy rằng nếu Việt Nam còn ở dưới chế độ Cộng sản thì Việt Nam không thể nào tham gia vào Ủy Ban Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc được, vì họ còn đang chà đạp nhân quyền trầm trọng!

Bình Nguyên
Tháng 10, 2012

http://sphotos-d.ak.fbcd...6569790_649934084_n.jpg


http://sphotos-d.ak.fbcd...76569790_649934084_n.jpg
Binh Nguyen
#50 Posted : Tuesday, January 28, 2014 6:13:26 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Nhìn lại ngày Nhân Quyền

Một đoàn 50 người chúng tôi khởi hành từ Toronto và Mississauga, đi theo chuyến xe buýt đã được tổ chức bởi cơ sở Việt Tân vùng Toronto đi tới Washington DC để tham gia biểu tình nhân ngày Quốc Tế Nhân Quyền 10 tháng 12. Có nhiều cuộc biểu tình đã được diễn ra ở nhiều nơi trong dịp này, kể cả những người ở trong nước, để kêu gọi Việt Nam hãy thực thi nhân quyền khi họ đã tham gia vào Hội đồng Nhân Quyền Thế giới. Chúng tôi đã đi như vầy mấy năm rồi, nên năm nay, tôi rút kinh nghiệm, đem theo vài cái mền nho nhỏ để đắp lên người khi ngồi trên xe buýt đi qua đêm, vì ngồi ngủ trên xe buýt chắc chắn là không được thoải mái như ở nhà và thường là rất lạnh, có được một cái mền nhỏ để đắp lên người sẽ giúp cho giấc ngủ dễ dàng hơn rất nhiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao giấc ngủ vẫn cứ chập chờn theo nhịp xe, tôi nghĩ thầm chắc là tôi sẽ viết một bài "Chuyến đi về sáng", đang mơ mơ màng màng như vậy thì anh trưởng ban tổ chức gọi dậy: "Hoạt náo viên dậy làm việc đi chứ, trời sáng rồi kìa!" Thiệt tình, trời mới tảng sáng, lúc đó là lúc ngủ ngon nhất thì lại lôi đầu người ta dậy!

Các em trẻ lên dạy cho mấy cô, mấy chú, mấy bác những câu hô khẩu hiệu kiểu mới. Các em học từ đoàn biểu tình người Tây Tạng, đọc nghe có vần có điệu đàng hoàng và là những câu tiếng Anh, dĩ nhiên rồi, mình biểu tình muốn cả thế giới đều biết thì phải nói bằng tiếng Anh chứ, nói tiếng Việt chỉ có một số người hiểu thôi, vậy thì đâu có tác dụng bằng? Tôi mời các em lên điều khiển, chỉ dạy cho các cô chú, các bác, sau khi các em chỉ cho mọi người xong, tôi yêu cầu các em hát, hát bài gì cũng được, giúp vui thôi mà, tiếng Việt thì càng tốt nhưng hát bằng tiếng Mỹ cũng không sao, ai có không hiểu được tiếng Mỹ thì cứ nghe giọng ca thôi cũng được rồi, không cần hiểu. Các em đã hát bài "Never loose the light" (Có người dịch là "Đừng mất niềm tin"), đây là bài của người Tây Tạng, khuyến khích mọi người hãy can đảm đứng lên cho quyền lợi của mình, nhất là quyền làm người. Đôi lúc cũng cần phải cho đầu óc mình thanh thản một tí, không cần phải tập trung lắm trong lời hát mà chỉ cần nghe âm điệu nhạc là được rồi. Đã gọi là giúp vui văn nghệ là chỉ cần cốt ý cho người ta vui, đừng nặng nề quá về hình thức cũng như nội dung, nhiều khi làm mất vui đi. Nhưng bài hát này vừa hay lại cũng vừa ý nghĩa!

Chúng tôi xuống xe buýt, ra thẳng chỗ biểu tình, chỉ có ông tài xế là được khách sạn ngủ, còn chúng tôi mới là bắt đầu, sau một đêm ngủ ngồi trên xe buýt nhưng dù sao cũng là được ngủ còn ông tài xế là phải thức trắng đêm. Chị bạn ngồi kế bên tôi cằn nhằn, cái thằng cha tài xế này sao mà khó tính quá, cái gì mà hù hè mọi người không cho xả rác ở trên xe, ai không chấp hành sẽ bị phạt $500. Tôi thì lại thông cảm với ông tài, vì cái đó là cái ý thức căn bản nhất mà rất nhiều lần tôi thấy nhiều người cứ ăn uống xong là bỏ bừa xuống dưới sàn xe, thật là mất thẩm mỹ! Những phái đoàn ở xa đến đông và sớm hơn dân địa phương, thường là như vậy, vì thủ đô Hoa Thịnh Đốn không có nhiều người Việt, mà người ở gần thì thường là đến giờ mới ra, còn ngưới ở xa có muốn đi trễ cũng không có nhà để ngồi chờ cho trễ, nên thường là phải tới chỗ tập trung luôn chứ còn dây dưa ở đâu làm gì, và cũng cần phải xuống xe để ông tài xế về nghỉ nữa chứ, cái gì cũng có lý do của nó.

Các cuộc biểu tình thường giống nhau, vẫn là hô khẩu hiệu, văn nghệ ngoài trời, các ông, các bà đọc diễn văn, hết người này đọc đến người kia nói, mọi người đứng nghe những người lên nói, và hô khẩu hiệu như thói quen, không cho tôi cảm xúc gì nhiều! Nhưng khi đến phần toạ kháng, trời thì lạnh, những người toạ kháng ngồi yên lặng trong cái giá lạnh chịu đựng, tự nhiên tôi lại thấy thương, thương cho những người đồng hương của mình, thương cho những người đấu tranh và tự nhiên thấy thương những người đấu tranh ở trong nước hơn, vì họ còn phải đối mặt với nguy hiểm, bắt bớ, tù đày. Tôi cũng thấy lạnh, nhưng ráng im lặng, không than vãn, nhủ thầm ráng thêm một tí nữa thôi, sắp xong phần toạ kháng rồi, chỉ có một tiếng đồng hồ ngồi yên thôi đó mà, đâu có gì là khó? Ngồi được nửa giờ, thì ban tổ chức kêu đứng dậy đi vòng vòng hô khẩu hiệu, rồi lại ngồi xuống, chắc là muốn cho những người toạ kháng giãn chân ra một chút cho đỡ gò bó và đỡ lạnh chăng? Một giờ đồng hồ rồi cũng trôi qua nhanh, nhưng khí hậu của vùng đông bắc vào tháng 12 không phải là trò đùa, nên đứng lâu cả ngày ngoài trời cũng ngấm, thấm thía cái lạnh, mặc dù đã bỏ những túi sưởi ấm trong găng tay, trong giầy rồi nhưng cũng chẳng đỡ được bao nhiêu. Thế nhưng, chẳng ai than phiền, vì đã chấp nhận đi đấu tranh tức là đồng ý chấp nhận những khó khăn, đã biết trước như vậy thì làm sao mà than phiền được nữa? Thế mới biết, làm sao thì rồi cũng qua được hết, cứ cố gắng vận động mình thì rồi mình sẽ chịu đựng được thôi.

Đến 7 giờ tối thì đến chương trình hội thoại với những nhà đấu tranh ở trong nước như linh mục Thanh, luật sư Hiển, ... qua màn hình, nhìn những nhà đấu tranh ở trong nước tuy ốm yếu về hình vóc nhưng mạnh mẽ về tinh thần, làm tất cả những người tham dự biểu tình đều cảm động, cái lạnh của trời đất dường như cũng ấm lại, dường như có sự cảm thông giữa những người hải ngoại và những người trong nước! Có người đã từng là giáo dân của linh mục Thanh hồi còn ở trong nước, đã đứng lên xin chào hỏi cha, và hai người đã động viên nhau cho "chân cứng đá mềm", nghe mới thấy thương làm sao, trong cuộc đấu tranh này có đầy đủ mọi thành phần của xã hội, tất cả đều cùng nhìn về một hướng, mong có ngày Việt Nam có một nền dân chủ thật sự!

Tối đó, sau khi ăn uống rồi về khách sạn, tắm rửa xong, tôi leo lên giường ngủ thẳng cẳng, cả một ngày mỏi mệt, hô khẩu hiệu, hát hò, đi đứng vòng vòng sân biểu tình, ngồi toạ kháng, nghe nói chuyện, rồi đứng thắp nến, chúng tôi đã thật sự thấm mệt! Tôi nhớ lúc đứng thắp nến, chị bạn đứng cạnh tôi đã gần như té xuống vì quá mệt nên chị đã ngủ gục lúc nào không hay. Thương cho chị, thương cho mình, không biết tối đó chị ngủ có ngon không, những người chung chuyến xe ngủ có ngon không, chứ tôi là đánh được một giấc ngon thiệt ngon, cũng phải tự thưởng cho mình chứ. Chúng tôi chia nhau, bốn người một phòng, tiền khách sạn thì tính chung với tiền xe buýt luôn, rồi chia đều ra, mỗi người phải trả một ít, để được tham dự biểu tình cho ngày Quốc Tế Nhân Quyền. Nghĩ lại, có một lần thằng cha nào ấu trĩ đến độ nói những người đi biểu tình là được người ta cho tiền, tôi buồn cười không chịu được!

(Còn tiếp)

BN.
Binh Nguyen
#51 Posted : Sunday, May 11, 2014 4:55:28 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
MẸ MỘT NGƯỜI TÙ

Ngày của mẹ năm nay tôi sẽ không viết về mẹ tôi, tôi sẽ không viết về bà tôi cũng như tôi sẽ không viết về bác gái tôi, một người đang bị chứng bệnh Alzheimer, và đang đợi hoài một đứa con mà vẫn không thấy nó về thăm dù gia đình đã bỏ công tìm kiếm khắp nơi, đến nỗi tôi lo sợ có thể chị đã bị hại vì chị đã từng về dự đám tang của một nhà đấu tranh cho dân chủ ở Việt Nam và đã bị chính quyền trục xuất, không cho chị nhập cảnh. Ngày của mẹ năm nay, năm 2014, tôi sẽ viết về mẹ của một người tù, bà Trần Thị Ngọc Minh, mẹ của một người con gái còn đang bị tù ở trong nước, người tù lương tâm: Đỗ Thị Minh Hạnh.

Sau khi được Ủy Ban Yểm Trợ Phong Trào Dân Chủ Quốc Nội kêu gọi tới tham dự buổi nói chuyện của bà Trần Thị Ngọc Minh, hội trường hội Người Việt vùng North York ở số 3585 Keele St. đã đầy kín khách tham dự vì mọi người đều muốn tận mắt thấy, tận tai nghe một người mẹ của một tù nhân lương tâm, một nhân chứng sống. Đỗ Thị Minh Hạnh đã được đăng hình ở khắp nơi, nhất là trong những cuộc biểu tình đòi hỏi nhân quyền cho Việt Nam, cô đã được đăng hình cùng với nhiều nhà đấu tranh ở trong nước khác như Phạm Thanh Nghiên, Nguyễn Phương Uyên, luật sư Cù Huy Hà Vũ, Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, và nhiều nhiều nữa. Cô có khuôn mặt sáng, xinh xắn, dễ thương và hiền lành như rất nhiều những người con gái Việt Nam khác mà chúng ta đã từng gặp.

Với giọng Huế truyền cảm, cách nói rõ ràng, mạch lạc, bà Ngọc Minh đã làm cho cả hội trường im lặng theo dõi từ đầu chí cuối, thậm chí có người không dám đứng lên lấy bánh ăn hay lấy nước uống, sợ làm người khác gián đoạn câu chuyện của bà. Bà kể Đỗ Thị Minh Hạnh đã từng thích giúp đỡ người khác từ khi còn rất trẻ, sau khi học công nghệ thông tin, cô đã từng chỉ một mình một bình nước chị mình cho, đi bộ trong rừng và ẩn nấp để có thể săn tin, chụp hình Bauxite ở Tây Nguyên hòng có thể đưa tin cho mọi người tường tận. Minh Hạnh đã giúp đỡ những người dân oan, giúp họ điền giấy tờ lên chính phủ để kêu oan, cô giúp họ chỉ vì tính cô hay giúp người, vậy thôi, chẳng phải vì bất cứ một lý tưởng chính trị nào. Bà Ngọc Minh đã không biết là con mình đã từng tham gia những hoạt động như vậy, cho đến khi cô bị bắt ở Hà Nội lần đầu tiên, năm 2005, năm đó cô mới 18 tuổi.

Có người mẹ nào mà không thương con? Có người mẹ nào mà không đau lòng khi người ta bắt con mình đi như vậy? Cho dù người con đó là người con hư hỏng, tôi bảo đảm cũng không có một người mẹ nào muốn nhìn thấy người ta bắt con mình đi. Nhưng Minh Hạnh giống như cái tên của cô, theo lời bà Ngọc Minh, là một người con gái trong sáng, hiếu hạnh với cha mẹ, cô nói trước mặt bọn công an: “Con chỉ có tội với cha mẹ là con để cho cha mẹ phải đau khổ khi nhìn con bị bắt đi như vầy, chứ con không có bất cứ một cái tội gì hết, nhất là chẳng có tội gì với dân tộc, với tổ quốc Việt Nam cả, con chỉ nói lên một sự thật.” Người con gái hiên ngang, khí khái đó đã từng bị công an tra tấn đánh đập nhiều lần nhưng dù đau cô cũng nhất định không nhận tội, dù đau cô cũng không kể lể với cha mẹ, lúc nào cũng vui đùa mỗi khi cha mẹ đi thăm nuôi, và cô chỉ ăn cơm cha mẹ cho, chứ không ăn cơm tù. Sau ba tháng bị tù lần đầu tiên năm 2005, gia đình đã phải lo lót tiền bạc để đưa cô về, nhưng sau đó Minh Hạnh vẫn tiếp tục những hoạt động của mình, cô bán vàng, bán xe của mình để lấy tiền xin qua Mã Lai để được tham dự vào Đại hội thảo luận quyền của người lao động, mới đầu người ta không cho cô vào vì cô còn quá nhỏ nhưng sau khi thấy cô kiên quyết và nói năng mạch lạc, rõ ràng lại đã từng có thành tích giúp đỡ những người dân oan, người ta đã đồng ý cho Hạnh vào. Lần thứ hai, chúng bắt Minh Hạnh khi cô đi làm lại chứng minh nhân dân, là vào năm 2010, cũng với những tội danh mơ hồ như trước. Gia đình có ý chạy chọt, xin cho cô ra lần nữa, nhưng Minh Hạnh khẳng khái từ chối, cô nói sao lại phải đi xin tội cho cô, nói vậy chẳng lẽ cô chấp nhận là cô có tội hay sao? Cô trước sau vẫn nói mình là không có tội, nên không có việc gì mà phải đi chạy tội, nếu gia đình làm như vậy cô còn cảm thấy đau lòng, sỉ nhục hơn.

Không năn nỉ được con, bà Ngọc Minh bèn tìm hiểu về những việc con mình đã làm, và cuối cùng bà đồng ý đi theo con đường của con bà, cái ngày bà nói điều đó ra với Minh Hạnh, cô đã reo lên, ôm chầm lấy bà và nói đó là ngày cô vui nhất trong đời, vì mẹ cô đã hiểu được cô. Cô nói với cha mẹ và anh chị cô rằng, nếu ai có thể đi được, có trốn khỏi được chế độ cộng sản thì cứ trốn đi, vì cô biết việc cô làm sẽ ảnh hưởng đến gia đình, và đó là điều mà cô áy náy nhất, chứ còn cô chấp nhận đi tù, cô không thắc mắc gì cả, và cô nhất định trước sau như một là cô không có tội gì cả. Mỗi lần đau ốm, trở trời, bà Ngọc Minh lại nhớ tới con còn đang ở trong tù, giờ này mà có nó ở đây nó đã đấm bóp cho bà, nó đã săn sóc bà một cách chu đáo, chứ đâu để bà buồn và nhớ nó thế này? Bà khóc nhiều hơn từ khi con bà đi tù, có ai hiểu được những giọt nước mắt của những người mẹ của những tù nhân lương tâm, nếu ai hiểu được thì sẽ hiểu tại sao mẹ của tù nhân Tạ Phong Tần đã từng tự thiêu để kêu gọi thế giới làm áp lực với bọn cộng sản để thả con bà ra. Những bà mẹ Việt Nam, đặc biệt là mẹ của những người tù Việt Nam dưới chế độ cộng sản mới thật là đáng thương làm sao! Bà Ngọc Minh nói đã có những lúc bà tưởng chừng như chịu đựng không nổi và cũng có ý định tự tử để gióng lên tiếng chuông kêu gọi thế giới giúp đỡ cho con mình ra tù. Nhưng may mắn thay, bà đã không làm như vậy, bà đã kiếm cách ra tới được nước ngoài và đang đi vận động thế giới làm áp lực với chính quyền Việt Nam để trả tự do cho những tù nhân lương tâm, những người chỉ có lòng yêu nước chứ không có bất cứ một tội tình gì.

Những mẩu chuyện nho nhỏ và đôi lúc lại nghẹn ngào của mẹ của một người tù đã làm cả hội trường xúc động, có những giọt nước mắt lăn dài, người ta vừa khâm phục cho khí phách anh hùng của cô gái trẻ, đã từng bị trải qua đến 9 trại giam khác nhau, nhưng vẫn nhất định không nhận tội và vẫn hiên ngang trước mặt bọn công an, nhất định không chào bọn công an (ở nhà tù Việt Cộng, bọn công an thường bắt tù nhân phải nói “chào cán bộ” mỗi khi đi ngang qua chúng, hoặc phải quỳ xuống trước mặt chúng), cho dù bị đánh, cô cũng nhất định không chào, không quỳ, và dù có bị đánh đau cô cũng không kể với mẹ vì cô thương mẹ, cô sợ mẹ cô sẽ lo lắng. Bọn công an bắt cô đi lao động, cô không đi, cô bảo cô không phải tù khổ sai, tại sao lại bắt cô làm lao động để làm giàu cho chúng nó?

Nhiều khách tham dự buổi hôm đó đã quyên góp một số tiền để tặng cho Đỗ Thị Minh Hạnh và nhờ bà Ngọc Minh cầm về, số tiền đã lên đến $1,850 đô Canada, nhưng bà Ngọc Minh xin biếu lại cho Ủy Ban Yểm Trợ Phong Trào Dân Chủ Quốc Nội (UBYTPTDCQN) để giúp đỡ cho nhiều người tù lương tâm khác nữa chứ không phải chỉ có mình con bà. Ôi lòng mẹ thật bao la, bà nghĩ đến những người mẹ Việt Nam khác cũng đang có những người con đi tù như con bà, bà muốn chia sẻ với họ, thật là cảm động làm sao! Tôi thương mẹ tôi điều đó là điều dĩ nhiên, nhưng tôi cũng thương luôn cả những bà mẹ khác, nhưng thương nhất phải kể là những bà mẹ Việt Nam, qua bao nhiêu thăng trầm của đất nước, các bà mẹ lúc nào cũng bị điêu đứng theo vận nước, và bây giờ có lẽ phải kể đến những bà mẹ của những người tù lương tâm này. Bà Ngọc Minh tâm sự bà coi những người bạn trẻ đang cùng tranh đấu giống như con bà, tranh đấu cho một đất nước Việt Nam có tự do, nhân quyền, bà thương những người trẻ đó giống như là con bà, ôi lòng mẹ thật bao la! Đại diện của UBYTPTDCQN nói với bà rằng, tiền này chỉ dành riêng cho con bà, vì họ đã có tiền khác nhờ gây quỹ mỗi năm để cho những người tù khác rồi, bà cứ mạnh dạn mà cầm lấy tiền này. Cuối cùng bà Ngọc Minh đồng ý và bà nói bà sẽ chia đều cho cả hai người bạn cùng bị bắt với Minh Hạnh là Nguyễn Hoàng Quốc Hùng và Đoàn Huy Chương, mọi người nghe vậy đều đồng ý và rất xúc động vể tình cảm của người mẹ của người tù lương tâm Đỗ Thị Minh Hạnh. Tôi nghĩ nếu những bà mẹ của những người tù lương tâm khác nếu nằm trong hoàn cảnh đó chắc cũng sẽ xử sự như bà, ôi thật thương làm sao cho những bà mẹ Việt Nam, và thật cám ơn những người mẹ Việt Nam đã sinh ra những người con anh hùng.

Bình Nguyên
Tháng 5, 2014.






1 user thanked Binh Nguyen for this useful post.
linhvang on 5/11/2014(UTC)
Binh Nguyen
#52 Posted : Thursday, September 10, 2015 5:01:58 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
TƯỞNG NHỚ CÁC ANH HÙNG ĐÔNG TIẾN

Chi bộ Việt Tân ở Toronto năm nay tổ chức lễ giỗ Phó Đề Đốc Hoàng Cơ Minh và các anh hùng Đông Tiến vào ngày 30 tháng 8, 2015. Trước ngày đó, tôi có đưa tin cho một số người bạn để kêu gọi mọi người tới dự càng đông, càng tốt. Có một người hỏi tôi: “Sao năm nào cũng thấy tổ chức hết vậy?” Tôi nói với người đó: “Vì đó là phong tục tập quán của người Việt Nam, để tưởng nhớ người chết thì năm nào người ta cũng làm đám giỗ để gia đình, bạn bè, người thân của người đó có thời gian tưởng nhớ lại người quá cố.” Đừng hỏi tại sao Việt Nam có phong tục tập quán như vậy, tôi tin rằng không chỉ riêng Việt Nam mà tất cả những nước khác trên thế giới cũng đều có phong tục như vậy, ngay cả những người Tây Phương. Nhất là những người đã khuất là những người tốt, những người đáng kính phục, những người mà khi họ nằm xuống, họ mỉm cười, trong khi những người khác thì thương khóc.

Buổi lễ được bắt đầu sau 1 giờ trưa, với khoảng hơn 100 khách mời của các hội đoàn trong vùng cùng các thân hữu,, gia đình của các anh chị em Việt Tân tại địa phương và từ các nơi xa tới như Montreal, Kitchener, Windsor. Cũng như các buổi lễ khác, chương trình được bắt đầu với màn nghi lễ chào cờ vô cùng trang trọng. Sau đó anh HN đại diện cho cơ sở Việt Tân Toronto và các vùng phụ cận đã lên có lời mở đầu cho buổi lễ tưởng niệm các anh hùng Đông Tiến. Anh mở đầu buổi lễ bằng những câu chuyện thật của chính bản thân anh khi anh đang bị giam trong nhà tù của Việt Cộng 28 năm trước. Lúc đó, anh đọc được trong tờ báo gói quà thăm nuôi, tờ báo đưa tin những người của Mặt Trận Kháng Chiến Hoàng Cơ Minh đã tử vong. Anh đưa tờ báo cho một người bạn tù của anh lúc đó coi, người bạn tù này đã từng là một chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa, ông đã chỉ từng tấm hình đăng trong tờ báo và nói ông đã biết những người nào, người nào. Buổi chiều hôm ấy, trong cái cùm chân của nhà tù Cộng sản, ít nhất đã có hai người tù ngồi suy tư và lặng lẽ rơi lệ. Tôi đã không ngăn được những giọt nước mắt của mình trào ra, và chung quanh tôi có rất nhiều người cũng đang rơi lệ, còn có người không ngăn nổi cả tiếng sụt sùi.

Sau đó là phần chiếu dương ảnh, đưa ra những tấm hình, những khúc phim từ những năm đầu của thập niên 80, khi Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam được thành lập. Những tấm hình của các kháng chiến quân, gồm những người từ trong nước ra và cả những người từ hải ngoại, đã từ biệt vợ trẻ, con thơ tìm lại về núi rừng Việt Nam với ước mơ phục quốc. Phần đọc tiểu sử của các anh hùng Đông Tiến với những tấm hình đã được để trên bàn thờ, do anh QN và chị QD đọc, lại tiếp tục lấy nước mắt của các quan khách tham dự một lần nữa, nhất là khi anh chị nói về những người kháng chiến quân đã để lại vợ trẻ, con thơ, và đã hy sinh trên bước đường Đông Tiến. Có người kháng chiến quân đã ra đi khi con anh còn chưa ra đời, nhìn lại cũng đã gần 30 năm. Có nhiều khúc, anh QN cũng như chị QD không cầm được nước mắt, làm cho khán giả cũng không thể ngăn nổi nghẹn ngào, nhiều người khóc theo ngon lành!

Trong lúc các đại diện của các hội đoàn lên làm lễ bái, tôi được vinh dự lên đọc bài văn tế lễ các anh hùng Đông Tiến do hai ông Đinh Mạnh Hùng và Trần Quán Niệm phụng soạn. Trong đó tôi nhớ nhất hai câu “Không thành công cũng thành nhân, đi khai lối để người sau tiếp nối. Lấy cái chết tạ non sông, gương dũng liệt tô đậm sử đấu tranh.” Mọi người ai cũng nghiêm trang bái tạ trước các di ảnh, hy vọng sự hy sinh của các anh hùng Đông Tiến mãi mãi ghi đậm trong lịch sử đấu tranh của đất nước Việt Nam để các con cháu của chúng ta noi theo. Sau phần bái lạy là đến phần phát biểu cảm tưởng của các quan khách. Ông TN, cựu hải quân Việt Nam Cộng Hòa, đã lên phát biểu cảm tưởng trước tiên, ông nói ông rất mừng vì Đảng Việt Tân vẫn tiếp theo bước chân của các anh hùng Đông Tiến và vẫn đang tiếp tục tranh đấu cho quê hương Việt Nam. Hễ Việt Tân tranh đấu càng nhiều thì Việt Cộng càng lo sợ và càng tìm mọi cách để đánh phá, nhất là trên các diễn đàn. Ông hy vọng rằng mọi người ai cũng nên hiểu rõ đường đi của Việt Tân và đừng để bọn gian lừa đảo.

Người lên phát biểu sau cùng là một nhân sĩ rất có tiếng của Toronto và các vùng phụ cận, giáo sư Trần Gia Phụng. Ông đã nghiên cứu rất nhiều về sử Việt Nam và đã cho phát hành rất nhiều sách nghiên cứu. Ông đã từng đi nói chuyện ở khắp nơi trên Bắc Mỹ và cách nói của ông thường rất thuyết phục vì ông nói chuyện trên phương diện của một nhà sử học, có dẫn chứng đàng hoàng. Ông nói người xưa có câu “Bại tướng bất khả ngôn”, ông Hoàng Cơ Minh đã làm đúng như vậy. Bại tướng bất khả ngôn, nhưng bại tướng vẫn khả hành, tức là vẫn có thể hành động. Ông đã mở ra bước đường tiên phong cho tất cả Đảng viên Việt Tân nói riêng và cho tất cả những người Việt Nam yêu nước thật sự nói chung.
Sau phần phát biểu cảm tưởng của các quan khách tham dự là đến phần văn nghệ và tiệc trà. Những bài hát đấu tranh của Mặt Trận hay hát trong thời gian đó đã được trình bày như bài “Thế kỷ này thế kỷ của chúng ta”, hay “Lời Mẹ Tiễn”, hay “Việt Nam ơi ngày vinh quang sẽ tới”. Một bài hát mới của nhạc sĩ Việt Khang còn đang bị cầm tù ở trong nước cũng được trình bày bởi một ca sĩ mới của Toronto, tên Thành, là bài “Việt Nam tôi đâu?” Anh Thành đã trình bày bài hát này thật thiết tha và cảm động. Một bài thơ cũng được trình bày trong phần văn nghệ, đó là bài “Chiều sâu của biển”, so sánh tình yêu của những người đi tranh đấu sâu rộng như chiều sâu của biển. Buổi lễ kết thúc với buổi tiệc trà thân mật.

Bình Nguyên
Tháng 9, 2015.
Binh Nguyen
#53 Posted : Sunday, December 11, 2016 7:29:32 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Anh chị nào lucky, mình cũng sẽ bỏ hình lên hết. BigGrin Mình tính cái chuyện lucky khác với mọi người. Họ là những người nổi tiếng, được đi hết chỗ này, chỗ kia, đi đến đâu người ta cũng biết mặt và người ta thường xin chụp hình chung với họ. Mình là người không nổi tiếng, nhưng cũng thường đi hết chỗ này, đến chỗ kia, thường là không thích khoe cái mặt mình ra, vì cái mặt có đẹp đẽ gì đâu mà khoe? BigGrin Đi đâu thì cũng thường đến sau, nên thường bị mọi người gọi là "trâu chậm"! Ax mình lại là người không thích chụp hình cho ai, lại càng không bao giờ chụp hình cho vợ nếu không được năn nỉ (vì sợ vợ sẽ trở thành "nổi tiếng" quá, có nhiều người thích quá là có nguy cơ... mất vợ BigGrin ). Nên mình đã là "trâu chậm", thường đến sau, muốn chụp hình với ai là phải năn nỉ người này, người kia chụp giùm, và chụp với những người nổi tiếng lại càng ít cơ hội, vì mình không quen chen lấn, không quen làm quạt (fans) và thường là... "ganh tị" với những người nổi tiếng, nên... không thích chụp hình với họ. BigGrin Cho nên mình đi đến đâu, gặp những người nổi tiếng mà mình xin chụp hình chung là coi như họ may mắn (lucky) lắm lắm, vì cái cơ hội đó rất ít xảy ra, và vì những chỗ mình đi thường là những chỗ những người nổi tiếng ít tới!

Sáng nay, lên fb, gặp tấm hình này, anh cũng là một trong những người nổi tiếng, rất nổi tiếng! BigGrin Anh đã tới dự buổi tọa kháng trong ngày Quốc Tế Nhân Quyền, ngày 10 tháng 12, ở Washington DC mấy năm về trước. Trời ơi, cơ hội ngàn vàng, gặp anh đã khó rồi, đứng gần anh chụp hình lại càng khó, và chụp tấm "chỉ hai đứa mình thôi nhé" lại càng khó nữa!!! Blushing Anh phải vượt qua rất nhiều giai đoạn để được chụp hình với mình, bởi vậy mình nói anh phải may mắn lắm mới được chụp hình với mình. BigGrin Nghe nói anh không làm trong cuốn băng nhạc mới nhất của cái trung tâm nọ nữa. Mình nghe mình cũng buồn, không biết là anh vì mệt mỏi quá nên xin nghỉ, hay vì họ thấy anh làm cho nhân quyền nhiều quá nên họ sợ đụng chạm nên họ muốn anh nghỉ. Vì lý do gì đi nữa, mình cũng thấy buồn, không phải việc gì mình làm đều được tất cả mọi người cùng thích. Công việc chung lại càng không phải ai cũng muốn gánh vác, muốn tham gia, những người không làm những việc giống mình vì họ không cùng quan điểm với mình thì lại càng hay bị tị hiềm, ganh ghét!

Hôm qua, đúng ngày Quốc tế Nhân Quyền 10/12/2016, mình cũng đi dự buổi biểu tình cho ngày Quốc Tế Nhân Quyền mà nhiều cộng đồng ở đây đã tố chức. Mới sáng ra, trời đã lất phất tuyết rơi, không nhiều lắm nhưng cũng đủ mọi người ngán ngẩm! Gặp người nào hơi làm biếng là họ sẽ không muốn đi nữa, gặp người nào hơi yếu yếu trong người là họ sẽ cho qua phà luôn, vì dĩ nhiên sức khỏe của mình mới là quan trọng, nhân quyền cho ai đâu chưa biết, mình phải lo cho cái nhân quyền của mình trước cái đã. BigGrin Tuyết rồi cũng ngơi ngơi, nhưng gió thì nổi lên rất mạnh, những cái cờ bay phần phật thẳng băng nhìn giống như người ta cầm hai tay căng nó ra vậy. Chúng tôi, những người biểu tình, trùm tai, trùm đầu, đeo găng tay kín mít, mà vẫn không thoát khỏi những cơn gió lạnh. Nhưng chúng tôi vẫn ráng cầm cờ, cầm biểu ngữ, vẫn ráng la to, hát lớn để quên đi những cơn gió lạnh đang làm đôi tay, đôi chân lạnh cóng! Đất trời Canada vào đông, người ta vẫn thường nói nó là cái tủ lạnh của thế giới, làm sao mà không lạnh? So với Washington năm đó, cái lạnh của Washington cũng chưa thấm thía gì so với cái lạnh của Toronto hôm qua!? Nhưng không sao, mình đã đi dự ngày Quốc Tế Nhân Quyền, mong rằng quyền con người sẽ được thực hiện khắp nơi trên thế giới, đặc biệt là trên đất nước Việt Nam khốn khổ của chúng ta.

Bình Nguyên
Tháng 12, 2016.
ngodong
#54 Posted : Monday, December 12, 2016 8:52:19 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,452
Points: 1,212
Woman

Thanks: 93 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
lâu lâu đọc Bình Bông vui quá - chị được chụp hình với người nổi tiếng Bình Bông nữa nè - oai hết biết ha :)
Phượng Các
#55 Posted : Wednesday, December 14, 2016 6:47:18 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Muốn người nổi tiếng chụp hình với mình đã khó rồi, lại c òn có ai sẵn đó để nhờ họ bấm máy giùm, hay là dùng selfie?
Vũ Thị Thiên Thư
#56 Posted : Wednesday, December 14, 2016 10:41:03 PM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,033
Points: 2,430
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
có người bạn chụp hình bằng phone có một tay mà rất đẹp [ không cần dùng selfe stick ]
Phượng Các
#57 Posted : Thursday, December 15, 2016 9:36:03 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Hình chụp selfie chỉ là kỷ niệm thôi chớ cái góc lấy làm khuôn mặt trông kỳ kỳ .
Vũ Thị Thiên Thư
#58 Posted : Friday, December 16, 2016 7:37:41 PM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,033
Points: 2,430
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)

Gần quá nên hình bị gẫy góc
Users browsing this topic
Guest (2)
3 Pages<123
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.