TỪ NGƯỜI CON GÁI ÁO ĐỎ ĐẾN CHUYỆN TRIỆU CON TIM, MỘT TIẾNG NÓINếu có ai rảnh lên You Tube coi Nhạc cảnh "Anh Là Ai" do một chị ở Toronto trình diễn, sẽ thắc mắc tại sao chị mặc áo đỏ, và người ta sẽ gọi chị là "Người con gái áo đỏ" vì người ta không biết "chị là ai?" Lên sân khấu, người ta thường chọn những chiếc áo đẹp, nổi bật, rực rỡ để làm màn trình diễn thêm phần hấp dẫn, nếu lỡ người nào không thích nghe hát thì còn có thể xem quần, xem áo, xem mặt, xem mũi của người trình diễn cho đỡ buồn! Nhưng không, chị đã không làm như vậy, chị mặc chiếc quần đen bình thường, chị mặc chiếc áo thun trằng, có in hình bản đồ Việt Nam ngay ngực cũng là chiếc áo thun bình thường, rồi chị lại khoác thêm một chiếc sơ-mi đỏ ở bên ngoài, để làm chi vậy? Rõ ràng là chiếc áo không đẹp, lại cũng chẳng rực rỡ gì, lại không phải là chiếc áo dài mà người ta vẫn thường mặc mỗi khi trình diễn những bản nhạc quê hương trên sân khấu. Vậy thì tại sao chị mặc chiếc áo ngắn màu đỏ?
Hoạt cảnh trước khi chị hát là cảnh biểu tình của những người dân Việt Nam trong nước, bất kể già trẻ, trai gái, đang lên tiếng phản đối Trung Quốc chiếm đảo Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam. Thử hỏi đi biểu tình, có mấy người mặc áo dài? Đi biểu tình trong nước lại càng không thể mặc áo dài, vì lỡ công an đuổi bắt thì áo dài sẽ rất vướng víu. Đóng trong hoạt cảnh biểu tình, chị là một thành viên của nhóm biểu tình, chị phải tính nước nào thuận tiện nhất cho chị, chị phải ăn mặc như những người bình thường, để không ai có thể để ý đến mình, thì mới có thể trà trộn vào những người dân thường để tới gần toà Đại sứ Trung Quốc, thì mới biểu tình chống nó được. Bọn công an dày đặc ờ chung quanh đang cố ý theo dõi và bắt những người biểu tình, nếu chị không giả dạng như vậy thì làm sao qua mắt bọn chúng để có thể tới được chỗ biểu tình? Bao nhiêu người trong nước mặc quần đen đi làm, đi ăn, đi chợ, đi búa, chị mặc quần đen, chẳng có gì là lạ! Bao nhiêu người con gái trong nước mặc áo thun, in đủ thứ hình trên ngực, áo thun của chị in hình nước Việt Nam, cũng chẳng có gì là lạ, nếu không nói là một cái hình quá tầm thường, không có gì đặc sắc, không gợi sự tò mò của người nhìn! Cái áo khoác ngoài, là cái áo sơ-mi dài tay, cũng bình thường như bao nhiêu cái áo người phụ nữ trong nước Việt Nam hay mặc. Họ mặc thêm chiếc áo dài tay để che đôi tay không bị nắng, vì nắng Việt Nam rất gắt, nếu không bảo vệ đôi tay trần thì tay sẽ bị đen đi như chơi, trông rất xấu! Vậy khoác thêm cái áo tay dài ở ngoài cũng đâu có gì lạ, nhưng tại sao lại là màu đỏ, mà không là màu xanh, màu vàng, hay màu tím?
Bây giờ, tôi mới đi vào chủ đề chính của bài viết này, để trả lời cho câu hỏi trên, tại sao lại là “người con gái áo đỏ”, mà không là áo xanh, áo vàng hay áo tím? Một chị đã gởi bài thơ "Người con gái mặc quần" của đại thi sĩ Bùi Giáng cho tôi coi để ít nhiều lý giải cho chuyện người con gái mặc áo đỏ trong Nhạc cảnh Anh Là Ai đó. Bùi Giáng là một nhà thơ nổi tiếng, ông đã cho ra đời nhiều tập thơ, mà tôi được biết trong bài "Tôi và Bùi Giáng" của Vũ Đức Sao Biển, là: Mưa Nguồn, Lá Hoa Cồn, Ngàn Thu Rớt Hột. Tôi ít đọc thơ ông, đó là một thiếu sót của tôi, nhưng thật ra tôi cũng ít đọc thơ của tất cả các thi sĩ khác, chứ không riêng gì thơ ông. Thỉnh thoảng tôi có làm thơ, đủ mọi thể loại, nhưng có lẽ thơ tôi quá dở, nên không ai biết đến. Lâu lâu, thấy đắc ý với bài thơ nào, tôi cũng bày đặt họa thơ ngưởi đó. Tôi đã từng họa thơ của các bạn bè thi sĩ, cũng đã từng họa thơ của thi sĩ Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu, hôm nay, chị bạn gởi cho tôi bài Ngưởi Con Gái Mặc Quần của thi sĩ Bùi Giáng, tôi cũng mạo muội họa luôn thơ của ông.
Bài thơ nguyên thủy của ông là như vầy:
Người Con Gái Mặc Quần
Người con gái hôm nay mặc quần đỏ
vì hôm qua đã mặc chiếc quần đen
đen và đỏ là hai màu rồi đó
cũng như đời, đường hai nẻo xuống lên
Người con gái hôm nay mặc quần trắng
vì hôm qua đã mặc chiếc quần hồng
hồng và trắng là hai màu bẽn lẽn
cũng như núi và rừng đều rất mực chênh vênh
Người con gái hôm nay mặc quần tím
vì hôm qua đã mặc chiếc quần vàng
vàng và tím là hai màu mỉm miệng
mím môi cười và chúm chím nhe răng
Người con gái hôm nay mặc quần rách
vì hôm qua đã mặc chiếc quần lành
lành và rách đều vô cùng trong sạch
bởi vì là lành rách cũng long lanh
Bùi Giáng
Còn bài thơ của tôi là như vầy:
NGƯỜI CON GÁI ÁO ĐỎ
Người con gái hôm nay mặc áo đỏ
Vì trước kia nàng đã mặc áo đen
Đen và Đỏ là hai màu Đời đó
Vì cuộc đời Đỏ đã biến thành Đen!
Người con gái hôm nay mặc áo trắng
Vì hôm qua đã mặc chiếc áo hồng
Hồng và Trắng là hai màu xa lạ
Hồng xứ mình, xứ tuyết Trắng mênh mông!
Người con gái hôm qua mặc áo đỏ
Thì hôm nay đã mặc chiếc áo vàng
Vàng và Đỏ là hai màu cờ đó
Miệng mỉm cười mà nước mắt chứa chan!
Người con gái hôm qua mặc áo rách
Thì hôm nay nàng đã mặc áo lành
Lành và rách đều vô cùng trong sạch
Chỉ cuộc đời lành - rách mới mong manh!
(Bình Nguyên)
Cái áo đỏ, giống như màu cờ đỏ mà một số người trong nước lúc biểu tình chống Trung Quốc xâm lược thường mặc. Họ có thể không thích màu cờ đó nhưng họ mặc để bảo vệ chính họ nếu phải đối mặt với công an trong đám biểu tình. Cái áo đỏ tượng trưng cho chế độ đỏ hiện tại ở trong nước, cái chế độ đã bắt đi những nhạc sĩ yêu nước như nhạc sĩ Việt Khang, tác giả của bài hát Anh Là Ai đó, nhạc sĩ Trần Vũ Anh Bình, những sinh viên yêu nước như sinh viên Nguyễn Phương Uyên, những người đã dám làm những bài nhạc, bài thơ chống Trung Quốc, nhưng lại bị nhà cầm quyền Việt Nam bắt cóc hay bỏ tù với cái tội danh rất mơ hồ là chống chính quyền. Tội nghiệp cho những người mặc áo đỏ, tội nghiệp cho những người yêu nước Việt Nam đang phải sống trong chế độ bạo tàn của cộng sản. Sắp tới đây, những người Cộng sản Việt Nam còn muốn đăng ký vào Ủy Ban Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc, thật là mỉa mai, những con người yêu nước của đất nước họ còn đang bị mất nhân quyền trầm trọng, thế mà họ dám đòi tham gia hội nhân quyền thế giới! Nếu ai có đọc bài thơ Người Con Gái Áo Đỏ trên đây, thì tôi rất mong muốn người đó sẽ ký tên vào bản Thỉnh nguyện thư gởi cho Ủy Ban Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc, để phản đối chuyện tham gia vào Ủy ban này của chính quyền Cộng sản Việt Nam.
Để đòi hỏi nhân quyền cho những người bất đắc dĩ đang phải mặc áo đỏ, để đòi hỏi tự do cho những người yêu nước Việt Nam đang bị cầm tù bởi chính quyền Cộng sản, để ngăn cản chuyện tham gia Ủy Ban Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc, trò hề của đảng Cộng sản Việt Nam, quý vị hãy ký tên vào bản thỉnh nguyện thư mà đài SBTN ở Hoa Kỳ đã thảo ra trong chương trình Triệu Con Tim, Một Tiếng Nói trên mạng :
www.democracyforvietnam.net, để cho tên và địa chỉ điện thư của quý vị. Hy vọng rằng với cùng một tiếng nói, chúng ta có thể kêu gọi thế giới coi lại vấn đề nhân quyền ở Việt Nam.
Hôm qua, đi tới chùa Pháp Vân, tôi thấy một nhóm người cũng đi xin chữ ký để ký vào thỉnh nguyện thư "Triệu Con Tim, Một Tiếng Nói" này. Nếu chúng ta có thể đạt tới 100,000 chữ ký, từ bây giờ cho đến ngày 10 tháng 12 năm 2012, ngày Nhân Quyền Thế Giới, thì tiếng nói của chúng ta sẽ có ảnh hưởng đến Liên Hiệp Quốc, để họ coi lại vấn đề nhân quyền ở Việt Nam. Nếu mỗi người chúng ta chỉ cần cho tên họ, thành phố, và đất nước chúng ta đang cư ngụ, cũng như cho thêm một địa chỉ email gởi cho Liên Hiệp Quốc thì bảo đảm Liên Hiệp Quốc sẽ coi lại vấn đề nhân quyền ở Việt Nam, và thấy rằng nếu Việt Nam còn ở dưới chế độ Cộng sản thì Việt Nam không thể nào tham gia vào Ủy Ban Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc được, vì họ còn đang chà đạp nhân quyền trầm trọng!
Bình Nguyên
Tháng 10, 2012
http://sphotos-d.ak.fbcd...76569790_649934084_n.jpghttp://sphotos-d.ak.fbcd...76569790_649934084_n.jpg