Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

4 Pages«<234
Các bài với chủ đề MẸ
Binh Nguyen
#61 Posted : Friday, November 17, 2006 1:57:25 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
"Dịch giả" Tonka không thấy lên tiếng chuyện này, hay là "dịch thật" chứ không phải "dịch giả"?

Bn.
Tonka
#62 Posted : Friday, November 17, 2006 2:09:09 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,649
Points: 1,542

Thanks: 95 times
Was thanked: 204 time(s) in 192 post(s)
Ủa, sao tui lại huốc cái post này vậy ta Eight Ball
TK là "già dịch" chị B ơi Big Smile
Binh Nguyen
#63 Posted : Friday, November 17, 2006 11:39:02 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi tonka

Ủa, sao tui lại huốc cái post này vậy ta Eight Ball
TK là "già dịch" chị B ơi Big Smile



Cái này nghe cũng hay hay, "bà già" TK "dịch" tác phẩm trên từ tiếng Anh sang tiếng Việt. BN đang tính đem vào TT PNV 2007, vì TT PNV 2006 đã ra xong rồi, chuẩn bị kế tiếp cho 2007 là vừa, hi hi.
Kỳ này có thêm "Già dịch" TK tham gia nữa, hí hí. (Coi chừng mang tội "xách nhiễu" người dịch) Big Smile

BN.
Nangvangsaigon
#64 Posted : Sunday, December 3, 2006 4:35:11 PM(UTC)
Nangvangsaigon

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 78
Points: 0

[quote]Gởi bởi viethoaiphuong

Người Mẹ!


"Ai rồi cũng sẽ một lần trải qua sự đau thương lớn lao nhất đời người, đó là... MẤT MẸ! Có đúng thế không MT?" -NK

Tôi lặng người với mở đầu bức thư bạn gởi cho tôi sau nhiều ngay im ắng, kể từ lần im ắng trước cả tuần- rồi bạn nhắn là vừa đi nằm nhà thương về- buồn quá!

NK biết không, có một lần lâu rồi, khi MT mới bắt đầu làm thơ trở lại một thời gian... tự nhiên MT nghĩ phải viết về Mẹ mình, nếu không một ngày nào đó... Mẹ mình đâu biết mình gởi về Mẹ điều gì thật nhất trong thơ? Bởi thơ thì khác với thư,dù thư có thể viết nhiều vô kể và tràn lan vô tận?

Thế là MT trong mấy ngày liền chỉ viết về Mẹ và về Bà Ngoại ( bà ngoại của MT đã 97 tuổi, còn minh mẫ̉n và vui vẻ, đi lại khá thoải mái với sự giúp đỡ của mấy cây gậy-bà mình có tới gần chục cây gậy để ở góc nhà). Với Bà mình thì Mẹ mình dù đã 75 tuổi vẫn là đứa con gái mà Bà phải lo lắng cho nhiều lắm! Nên mình dù đã chừng này tuổi- đáng làm bà rồi đó(?)- cũng chỉ là đứa trẻ thơ dưới mắt Mẹ mình ở nhiều lẽ là chuyện dĩ nhiên?

Cháu mình viết thư sang bảo- "cháu chẳng hiểu bác viết gì mà thấy bà đọc rồi khóc suốt"!

Mình thư về cho cháu và bảo nó-" bác cũng đã khóc trên những dòng chữ ấy cả mấy ngày liền, và bây giờ mỗi lần đọc lại bác vẫn rất yếu lòng"!

Mình có đứa bạn thân lắm, chẳng hiểu sao cho đến giờ này nó vẫn ung dung chẳng chịu lấy chồng, mặc dù nó tài hoa, học giỏi và dễ thương nữa. Khi mình hỏi nó kiểu chọc ghẹo, nó toàn trả lời cười bể bụng về "đàn ông"-những người mà nó gặp, trong mắt nó ra sao(?). MT chỉ biết gật gù đồng ý, nếu ở địa vị nó. Hóa ra MT là người may mắn- vì mọi người đàn ông MT gặp gỡ, dù tình cờ luôn để lại trong MT cái cảm giác thật quý mến và thân nhớ mãi, và MT luôn cám ơn họ đã dành cho mình tình cảm chân tình. Nhưng có lần MT bảo với nó:"... làm người phụ nữ, nếu không một lần sinh con, nuôi con và dạy con,... thì khó có thể thương Mẹ của mình đến mức nào cho phải nhất,..."

Vì người ta nói với những cảm nhận của địa vị đứa con, dù có hay đến mấy cũng chỉ là cảm nhận như kiểu một quán tình, có pha chút lý tính và phần nhiều là mặc định với đầy rãy luân lý và giáo lý của cuộc đời? Những điều đó khác nhiều khi chính ta thể nghiệm "nó" qua mình bằng cảm giác trực quan, trực diện khi mình đang là người mẹ của đứa con mình sinh ra với tất cả những gì ta được và ta phải chấp nhận vai trò đó.

MT ít nhớ những khoảnh khắc con biết nói, biết đi hay biết làm những gì to tát lạ thường(!). Mà nhớ những đêm thức trắng triền miên khi con đau bệnh hiểm nghèo- tử thần như muốn cướp đứa trẻ trên tay mình... mới đáng sợ làm sao? Đến độ khi xem tivi về trẻ bị bệnh khó chữa gì đó- MT toàn nghĩ xem có khả năng, dấu hiệu nào cho con mình không? Quả thật, tất cả sự sống của người Mẹ sau giờ phút làm Mẹ dường như phụ thuộc vào định mệnh của đứa con mình, lo lắng, ưu tư, buồn phiền nhiều hơn là sung sướng. Nhất là ở vào thời buổi này của xã hội- không một ai dám chắc tương lai của con mình ngày mai sẽ ra sao? Nó là con ta khi còn bé tí, lớn dần- nó là của xã hội. Mà cái xã hội càng văn minh, tự do, dân chủ này thì đứa bé ý niệm về sự tự lập, và quyền tự do của chúng rất sớm? Sau nữa, không phải như thời xưa- "cha mẹ đặt đâu con ngồi đó", mà đã là "con đặt đâu cha mẹ ngồi đó"- như các bác bạn già hay anh chị bạn lớn tuổi của tôi thường nói. Lo lắng quá chỉ khổ mình và khổ lây sang cho con?!

Tôi thực sự không hiểu mai sau khi tôi chết, con cái tôi sẽ cảm nhận giờ phút ra đi mãi mãi của Mẹ mình ra sao, nhưng cứ như mấy ông bà Pháp ở kế nhà tôi đây- thì buồn tẻ và lạnh nhạt chi đâu, đúng là « lạnh tanh máu cá »! Đến độ tôi bảo với chồng con tôi- bà ấy (hay ông ấy) chết- còn sướng hơn là sống đấy!

Nhưng tôi thì khác. Khi còn nhỏ tôi ở với ông bà nhiều hơn là cha mẹ- vì đi chạy bom, phải sơ tán về quê -có tới hơn 6 năm. Khi bà nội tôi mất đi, tôi như có cảm giác thế giới trở nên huyền bí bởi sự trống trải vô hoạch định. Bà tôi hay kể - khi người sắp chết thường thấy rõ những người trong gia đình đã chết rồi ấy, tôi bán tín bán nghi (lúc đó tôi độ hơn mười tuổi chút xíu). Đến hồi bà tôi trong tình trạng hấp hối rồi- tôi thấy bà toàn gọi tên ai lạ lắm, sau tôi hỏi các bác, thím tôi- mới biết đó là những con, cháu, họ hàng của bà, mà họ đã mất khi nhỏ, hay là trước đó lâu rồi. Vậy là tôi biết có lẽ có thật một thế giới sau cõi sống này. Tôi thường mơ ngủ thấy bà tôi, ông tôi hay những người đã chết mà tôi thân quí- tôi nói chuyện với mọi người thật dễ dàng- cũng cãi lý, cũng giỡn đùa y như khi còn sống vậy. Thường những giấc mơ ấy giúp tôi thấy ám áp trong lòng và bớt đi nhiều cái cảm giác mất mát, thiếu thốn tình cảm với họ. Những sợi dây tình cảm ấy mới bí ẩn làm sao và đẹp đẽ làm sao!

Tôi có kể cho Mẹ tôi nghe những câu chuyện ly kỳ đó, Mẹ tôi nghe thích lắm. Mẹ tôi hay bảo- ừ, Mẹ cũng chỉ nghĩ cõi sống này là quan trong nhất thôi, nhưng hẳn sau này khi mình chết đi thì Mẹ nghĩ Mẹ sẽ vẫn cảm nhận được tình cảm của ai đó là thực với mình, như khi còn sống vậy !(mặc dù Mẹ tôi là người rất duy vật).Tôi hay nói với những người bạn của tôi- mình mà người may mắn về mọi phía của cuộc sống trong vấn đề tình cảm, vì có Mẹ luôn hiểu và đông tình với mọi suy nghĩ, hành động của minh, về đường bạn bè cũng vậy, hay về con cái thì cho đến giờ này cũng có vẻ như thế.

Phải, điều chính tôi hay quan tâm hơn cả là tình cảm của tôi với mọi người, như đó là sự ưu ái mà Thượng Đế ban tặng cho tôi, nên tôi chăm chút và nâng niu trong mỗi góc nhỏ của tâm linh tôi và những sợi dây tình cảm vô hình ấy sẽ gắn bó với tôi đời đời, kiếp kiếp… dù tôi còn nơi cõi trần hay mai sau tôi về cõi vĩnh hằng. Bởi thế tôi luôn bình tĩnh để chịu đựng tất cả những hi sinh mất mát có thể xảy ra cho mình.

NK mến, MT viết tùm lum quá ? Nhưng NK hãy thử như MT nghĩ đi và cái nỗi đau mất Mẹ hôm nay của NK sẽ dịu đi nhiều lắm, hẳn Mẹ của NK muốn NK sẽ vui vẻ, vì NK mới bệnh dậy còn yếu quá?( nghe nói mấy ngày rồi NK không ăn uống chi cả?)Còn đứa cháu nội của NK nó chờ bà nội nó vui vẻ đùa giỡn với nó và dạy nó tiếng Việt Nam cho giỏi vào?(như người bạn của MT chỉ mong dạy cho cháu mình tiếng Việt Nam, để chúng nó không thành những ông Tây con).

Mẹ của NK sẽ về nơi an nghỉ cuối cùng được an bình nhất- đó là điều MT xin cầu nguyện với Chúa của MT cho bà kể từ hôm nay.

Cầu mong cho chuyến về tiễn đưa Mẹ của NK được may mắn và tốt lành, sớm quay về bên Mỹ. Đợi tin bạn!

MT hay nói câu này : «người chết thì đã chết rồi, tốt hơn là mình hãy sống thay cho cả phần của người đó, và nên sống tốt hơn trước để người chết sẽ được yên lòng nếu còn được nhớ tới người sống!»

Hãy dũng cảm lên nha NK!

Paris- 14/03/2006


*ps- sáng nay MT ngồi ăn sáng và chợt nhớ tới Ba Mẹ của MT và lại nhớ đến NK chắc còn đầy trong cơn hoang mang và đau đớn... MT "ra" bài thơ "Đường về" -thực ra đó là lời bài hát rất buồn... nhưng không ủy mị đến chết vì buồn, mà cho mình sức sống phải bật dậy sau từng cơn đau hay những lần vấp ngã vậy?



ĐƯỜNG VỀ


Đường về chiều này sao đơn chiếc

Nghe gió quanh đây réo gọi hồn

Lòng mềm bỗng nghẹn lên buốt nhói:

Mẹ đã về nơi cõi vĩnh hằng!



Lệ buồn chảy cho tim con nát

Biết nói chi, với ai bây giờ

Sao đời lại sẻ chia đôi chốn

Hôm qua mẹ ngóng đợi chờ con???



Giờ đành mộng thôi trong tiếc nuối

Con nói với con- hãy dằn lòng

Tiếc thương mẹ hiền con xin nhớ

Ôn kín bao câu mẹ ru hời:



“Dòng đời đẩy đưa qua muôn bến

Hãy nhớ nghe con chớ nao lòng

Niềm tim son sắc nơi máu nóng

Nòi giống Lạc Hồng nhớ đừng quên



Ngàn lần mẹ mong cho con lớn

Tâm trí thông khơi ý dãi bày

Lòng người, tình người nên trân quí

Chớ có vô tâm nhìn đớn đau



Làm người hẳn đâu nơi chữ nghĩa

Hãy ráng nghiêng tai nghe nỗi đời

Trầm luân, uất ức- người hèn yếu

Nơi ấy cho con ánh rạng ngời…”



Mẹ hiền ngày mai yên suối vắng

Con sẽ đem thân hiến cho đời

Đem bao lý lẽ Người dạy dỗ

Viết tiếp trang thơ khác ý thường



Mộng trời Việt Nam mai sáng láng

Thay kiếp tha hương triệu con người

Cùng người nơi quê được đổi mới

Hai chữ “thương yêu” con nguyện cầu!



NK- 15/03/2006
VHP-HTMT

MT thân mến, tình cờ NK đọc lại thư này của MT gởi cho NK, lá thư lại làm NK quay quắt bởi nhớ Mẹ, MT ơi! Cầu mong bạn luôn được an vui và hanh phúc, thân mến, NK.

BIỆT LY

Cuối chân mây ,mẹ đi con ở,
Bạc đầu mất mẹ vẫn bơ vơ
Bỗng dưng thèm tiếng ầu ơ,
Lời ru ngày đó vương tơ một đời.

Vòng hoa trắng khuất tầm tay với,
Hay Âm – Dương chia cách đôi nơi
Mà lòng con thấy chơi vơi
Lệ nhoà di ảnh; Mẹ ơi! Đâu rồi?

Đường đời bước ngày càng thêm mỏi
Gánh phong trần nặng trĩu thân côi
Nẻo về chợt thấy xa xôi
Thèm tay mẹ dắt như hồi còn thơ

NK
Phượng Các
#65 Posted : Wednesday, December 13, 2006 1:32:22 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Mẹ tôi



Tác giả: Khuyết danh



(Một câu chuyện cảm động của một tác giả vô danh nhận được qua e-mail của một người bạn ở Malaysia, mong được chia sẻ với mọi người)

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.

Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: “Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!”.

Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: “Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!”.

Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.

Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.

Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: “Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!”. Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời “Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!” và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?

Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo.

Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:

“Con yêu quý,

Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.

Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ..

Mẹ yêu con lắm,

Mẹ...".

NGUYỄN MẠNH BÍCH NGỌC (st)

LanHuynh
#66 Posted : Sunday, January 28, 2007 4:05:41 AM(UTC)
LanHuynh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 861
Points: 36

Cám ơn chị PC cho đọc câu chuyện trên, thật là cảm động với tấm lòng hy sinh của người mẹ. Con cái thời nay như vậy có nhiều không!Rose
Phượng Các
#67 Posted : Wednesday, January 31, 2007 8:44:26 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Tiễn Mẹ
một cõi mây hồng
lãng đãng ở trời sâu khóe mắt
chút bụi ta bà đọng lại tóc bơ vơ
dăm chữ ngu ngơ trôi dạt mấy bến bờ
buồn tiếc nuối
trải trên những mến thương thầm lặng
hoa đã nở trên vòng tay bạc trắng
tiếng Di Đà rụng xuống những hồi kinh
nghe thiên thu nhỏ thấm giọt ưu tình
lời tiếp dẫn đón hương linh thanh thản

đi một bước nghe tiếng đời quên lãng
về một nơi yên lặng cõi phương Tây
xa thật xa bao hình ảnh dâng đầy
tiếng Phật độ, bóng Chân Như ẩn hiện

trước di ảnh, vẫn nhớ lời phước thiện
khói hương trầm lan tỏa phẩm Báo Ân
sinh ký, tử quy,
giọt tiếc thương nén lại vô ngần
tiễn từ mẫu, nguyện tâm thân về Cực Lạc

thy an
cho hương linh Mẹ,
tháng sáu 2008 Bruxelles
LanHuynh
#68 Posted : Wednesday, January 31, 2007 10:02:04 AM(UTC)
LanHuynh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 861
Points: 36

Trở lại câu chuyện Mẹ tôi của tác giả khuyết danh của tg Nguyễn Mạnh Bích Ngọc, thấy câu chuyện trên, người Mẹ có phần lỗi trong đó, là vì người mẹ không nói rõ việc mình đã hy sinh một mắt để cho con được trọn vẹn, vui sống, nhất là không bị mặc cảm với đời.

Nếu người mẹ nói ra sự thật thì chắc là tình trạng không đến nỗi tệ hại, cho dù con có bất hiếu đến đâu thì cũng sẽ suy nghĩ lại, lúc nhỏ tình trạng bỏ mặc mẹ có thể chấp nhận vì còn non trí, thiếu hiểu biết, nhưng khi lớn khôn có gia đình rồi, biết ý thức tình cha nghĩa mẹ thì có thể suy nghĩ lại mà cung kính thương yêu tình hy sinh cao cả của mẹ. Người mẹ có lỗi là dấu con không cho con biết, gây nên hoàn cảnh hối hận đáng tiếc của con mình, phải mang theo nổi thống khổ, hối hận suốt cả cuộc đời không bao giờ nguôi, vì không còn cơ hội để trả hiếu cho mẹ nữa.
Binh Nguyen
#69 Posted : Saturday, May 12, 2007 2:09:42 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Buổi sáng thứ bảy, tôi còn cố gắng nằm nướng trên giường, cố gắng hưởng thụ một ngày cuối tuần khỏi dậy sớm. Tôi lắng nghe bản tin của đài Á Châu Tự Do, nói về buổi tòa xét xử luật sư Nguyễn Văn Đài và Lê Thị Công Nhân ở Việt Nam. Bản tin không có gì xa lạ, tin tức nhiều người cũng đã đoán được, nhưng điều làm tôi không ngờ được là tôi đã rơi nước mắt. Tôi không khóc cho Nguyễn Văn Đài và Lê Thị Công Nhân, vì họ là những người tranh đấu, với họ, tôi chỉ có lòng ngưỡng phục chứ không có lòng thương hại để mà phải khóc. Nhưng tôi đã khóc ở phần gần cuối cùng, khi mẹ của chị Lê Thi Công Nhân, kể về cái lúc bà chỉ có thể nói với con bà: "Má đây nè con ơi", rồi bà nói: "Con tui chỉ ngoắc tay, rồi quay lại cười." Người con không nói gì được với mẹ, mà người ta có cho nói gì đâu mà nói?

Tôi nghe xót xa cho những thân phận phụ nữ Việt Nam. Chị Lê Thị Công Nhân bị bắt đúng ngày 8 tháng 3, ở Việt Nam là ngày Quốc Tế Phụ Nữ. Người mẹ được mời đến dự buổi xét xử con mình, mà phải đợi ở phòng ngòai, đến lúc gần xong rồi mới được vào, và cũng chỉ được ngồi vào hàng cuối cùng, không nhìn rõ được con mình. Nhưng người mẹ vẫn là một người mẹ, bà cảm thấy xót xa cho con mình, vì thấy con mình "ốm đi" và "hơi bị ho" có lẽ vì những ngày mất ngủ ở trong tù. Tôi không biết chị Công Nhân có khóc khi nhìn thấy mẹ mình không, hay chị cũng chỉ cười để dấu những dòng nước mắt, chứ còn riêng tôi, chỉ tưởng tượng cái cảnh đó qua lời kể thôi mà tôi đã rơi nước mắt, tôi nghĩ ai nhìn thấy chắc chắn cũng phải khóc.

Vài dòng cho Ngày Lễ Mẹ.

BN.
PC
#70 Posted : Saturday, October 20, 2007 10:35:23 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Những hồi ức mẹ

10. 09. 2007

Có những bài thơ, đọc lại là cả một sự hồi tưởng, đối với riêng tôi. Hơn thế nữa, nó còn là một phần đời sống.

Một trong những bài thơ vừa kể, tôi viết năm 1972. Lúc đó, tôi ở Pleiku và quá giang chiếc trực thăng ghé về thăm nhà ở lại một đêm rồi sáng trở lại đơn vị trong cùng một chuyến bay. Khi về nhà, lúc ấy buổi xẫm tối, tôi vội vàng lấy xe để đi chơi thì bất ngờ có một hình ảnh làm tôi khựng lại. Hình ảnh của mẹ tôi ngồi trước bàn thờ Phật với tiếng kinh trầm và mùi hương ngát. Tôi biết mẹ tôi đang cầu nguyện cho đứa con ở xa. Lúc ấy, chiến tranh đang khốc liệt với nhiều chết chóc. Ở xóm tôi, đã có nhiều chiếc xe GMC chở về quan tài phủ cờ của những người lính tử trận là những đứa bạn thuở ấu thời của tôi. Và tự nhiên tôi dắt xe vào nhà, …

Góc hiên đôi mắt cuộn tròn
dong tay nắng cũng hoàng hôn bóng trời
mẹ ngồi chải tóc sợi rời
đậu vai áo một nụ cười thêu hoa
mây rơi rụng xuống mái nhà
màu lá biếc cũng nhạt nhòa cành vui
cổng gió cửa đóng ngùi ngùi
nghe sóng cuộn giữa ghềnh trôi óc thầm
mẹ ngồi bóng xế trăm năm
tay lần chuỗi tiếng kinh trầm trầm bay
khói sương ở đỉnh núi tây
nên xa xăm lắm tháng ngày mênh mông
đi về xuôi ngược bến sông
chiều như đang rụng xuống lòng phố quên
Mẹ ngồi như tạc nỗi niềm
Tóc phơ phất gọi tịnh yên trong hồn
Kinh đen con nước xuống ròng
Trơ gốc cọc để trống không mặt lầy
Đi về tôi vẫn loay hoay
Chợt nghe lạnh ngọn heo may cuối trời
Mẹ ngồi một thuở ấu thời.

Tôi nhớ lại lúc ấy trới mờ mờ tối. Tuy vội vàng vì có hẹn với cô bạn gái nhưng có điều gì giữ tôi lại. Không phải là tiếng kinh hay mùi nhang khói, cũng không phải là đôi mắt Phật Bà hiền từ trên bàn thờ. Mà, bởi vì cái vóc dáng của mẹ ngồi, trong không gian, thời gian vô cùng tĩnh lặng cầu nguyện cho mình. Thế mà, bỏ đi thì không đành lòng. Tối hôm ấy, tôi trằn trọc trong chỗ nằm của mình, với cảm giác bâng khuâng khó tả. …

Tôi nghĩ mình không phải là một đứa con ngoan ngoãn.Tôi có tuổi nhỏ ngỗ nghịch và ở trong xóm là đứa đầu têu cho những chuyện nghịch phá. Lớn lên, lại không cố gắng học đại học như anh tôi hoặc đứa em tôi mà lại đi lính. Trong khi mẹ tôi thì chủ trương dù nghèo thế nào chăng nữa các con bà cũng phải học cho đến khi không còn cố gắng được nữa dù bà là một người ít học. Năm Mậu Thân cha tôi mất, rồi nhà bị cháy, nhưng mẹ tôi vẫn cố gắng xây dựng lại với một nỗ lực vô biên.

Cuộc đời mẹ tôi, trải qua nhiều khó khăn nhiều lo toan khổ cực và với đàn con như một con gà mẹ luôn xòe cánh ra che chở và chống đỡ lại những nghiệt ngã của cuộc đời.

Mẹ hay kể lại những năm đói hay những cuộc chạy loạn trong cuộc đời mình. Bà vẫn nhớ những người đã cưu mang giúp đỡ đến nỗi mấy đứa con khi nghe một câu đầu đã tiếp theo ngay câu thứ hai, và bà cười nhưng vẫn tiếp tục cái câu chuyện đã quá quen thuộc ấy. Bà nhắc đến khi chạy loạn, ghé vào chùa của sư cô Khoa có cây khế đã thành thức ăn thanh đạm trong nhiều ngày cho cả gia đình hay những khi bố tôi phải vào rừng kiếm gỗ đẽo guốc để bán những lúc khó khăn. Thời gian lúc đó, với bà vẫn gần gũi quen thuộc như lúc hiện giờ, sáng sớm ra chợ mở cửa hàng buôn bán như một công việc đã kéo dài năm này qua tháng khác.

Tôi đi xa rồi lại về gần, khi làm việc ở phi trường Biên Hòa gần Sài Gòn nhưng bản tính lông bông nên ít khi ở nhà. Nhưng, bên cạnh tôi hình như lúc nào cũng có cái bóng của mẹ tôi, nương tựa thì không đúng hẳn nhưng vẫn là một điều gì giúp đỡ ân cần. Tôi tin chắc, khi có điều gì khó khăn, sẽ có sự chia sẻ của người thân yêu nhất của mình.

Năm 1975, những phi đoàn F5 dời về phi trường Tân Sơn Nhất lúc đầu tháng tư. Và tháng chót trong đời quân ngũ của tôi là thời gian ở đây. Tình hình lúc này nặng nề với bao nhiêu biến chuyển của đất nước. Trong đơn vị, câu chuyện hàng ngày vẫn bao quanh câu hỏi đi hay ở. Còn ở gia đình, cũng câu hỏi tương tự. Mẹ tôi vẫn một câu nói. Đứa nào đi được thì cứ đi, đừng có lo cho người khác, nhất là những đứa có thể có những phương tiện. Bà nói, mẹ đã có nhiều thời gian sống với bọn “họ“ rồi. Khổ sở lắm … Khi sửa soạn những túi xách để ra đi, bà cứ chép miệng. Qua Mỹ rồi, làm gì có trầu mà ăn! Những miếng trầu, là cái thú vui của bà cũng như xem và nghe các tuồng cải lương. Những miếng trầu, suốt mấy chục năm, đã thành một thói quen thân yêu không thể nào bỏ. Thế mà, vì nghĩ đến mấy đứa con, bà quên đi cái tập quán ấy, chấp nhận ra đi…

Rốt cuộc, gần như cả gia đình tôi di tản được năm 1975. Riêng tôi, còn nặng nợ nên kẹt lại, dù đã đi xuống phi trường Bình Thủy nhưng không thoát được phải trở về nhà. Cái giây phút phải leo vào nhà sao thê thảm. Cửa dưới bị niêm phong, nên phải leo lên lầu để vào nhà. Khi nhìn thấy vât dụng của những người thân trong nhà tôi thấy nghẹn ngào. Vật thì còn đây nhưng người thì đã đi xa. Tôi nhìn giường ngủ của mẹ, nhìn đôi dép nhung dưới sàn, nhìn ô trầu, nhìn cái áo vắt trên thành giường, tự nhiên tôi muốn òa khóc. Những lá trầu đã héo vàng, những miếng cau đã quăn queo, những vệt vôi têm đã khô bong ra, như biểu tỏ của nỗi niềm chia ly vĩnh viễn. Lúc đó tôi nghĩ chẳng bao giờ gặp lại được những người thân. Cái cảm giác tuyệt vọng làm tôi như muốn ngạt thở. Nhưng rồi vẫn phải nén cảm xúc và vẫn phải sống và thoát đi cái địa ngục đang dần hiện đến của số phần những người thua trận.

Đi tù rồi trở về Sài Gòn, chờ đợi những chuyến vượt biên, thỉnh thoảng tôi lại đi qua để nhìn vào căn nhà thời xưa của mình cũng như sạp bán vải trong chợ Bình Tiên của mẹ ngày xưa. Cảnh vật cũng thê lương ảm đạm như người lúc đó. Buôn bán khó khăn, phiên chợ mất đi cái náo nhiệt thời xưa và người mua kẻ bán tràn ùa ra lề đường với kiểu buôn bán tạm bợ chỉ biết ngày nay mà không thể mường tượng được sinh kế của ngaỳ mai. Từ những người đàn bà buôn gánh bán bưng trên hè phố tôi lại nhớ đến mẹ tôi. Không biết bây giờ bà ra sao và đời sống thế nào? Sau này, khi nghe kể lại, khi tạm cư ở đảo Wake, mẹ tôi thường xuyên ra cầu tàu nhìn mông về phía biển và đợi một chuyến tàu ghé bến có đứa con của mình. Bà chờ đợi và chờ đợi…

Tôi vượt biển tới đảo Kuku rồi Galang năm 1980. Trong vài tháng chờ định cư, tôi đã sống những ngày tự do thật vui vẻ. Mấy đứa em gửi thư qua nói anh hãy xem thời gian hiện tại như là đi nghỉ hè, qua đây sẽ làm việc học hành đến không kịp thở.

Đến Mỹ, sau một thời gian ngắn tôi lao vào cuộc sống mới. Vừa học vừa làm, với cái tâm tư cố gắng bây giờ cho ngày mai. Mẹ tôi hàng ngày thúc đẩy ; Ráng học cho có một cái nghề. Ở đây mà lông bông không nghề nghiệp không bằng cấp thì khổ lắm. Không phải với riêng tôi mà cả với mấy đứa cháu nội, cháu ngoại bà cũng khuyên nhủ như thế. Gia đình mình không có gia tài cha ông để lại, thì phải gắng học để có của cải cho riêng mình. Có lúc có mấy người bạn rủ tôi mở tiệm furniture, lúc ấy làm ăn rất dễ dàng mà vốn liếng chẳng bao nhiêu. Nhưng mẹ tôi cản, nói học phải là công việc chính để chừng nào xong sẽ tính sau.

Mỗi buổi sáng sớm mẹ tôi dậy sớm sửa soạn bữa ăn sáng cho tôi và mấy đứa cháu cũng như bới cơm mang đến trường. Trên bàn ăn là một dãy năm cạp lồng cơm để thứ tự và món ăn thay đổi ngon lành. Kết quả là bây giờ, mấy chú cháu, cậu cháu đều tốt nghiệp hậu đại hoc và đều có công ăn việc làm tốt. Và, như thế mẹ tôi hài lòng lắm.

Thời gian qua đi tôi lập gia đình và mẹ tôi già thêm và sức khỏe cũng dần giảm sút. Một điều không may là suốt trong hơn chục năm sau cùng mẹ tôi bị bệnh đau nhức hành hạ. Mà nguyên nhân thật vô duyên. Mẹ tôi bị bệnh mà người mình gọi là bệnh ”dời leo”. Nếu chữa trị đàng hoàng thì có lẽ không bị hậu quả như thế. Đằng này ông bác sĩ gia đình mà cũng là một nhà văn có viết lách, lại khám bệnh sai và cho là bị phản ứng thuốc. Ông ta còn có những chuyện mà tôi gọi là vô trách nhiệm, khi mẹ tôi phải vào bệnh viện ban đêm, gọi ông ta thì ông bịt mũi cho khác giọng và trả lời không có nhà. Với một người có quen biết mà cư xử như thế thì thật là hết ý kiến…

Nhưng cũng có những người giúp đỡ thật chân tình. Như bác sĩ Phạm Gia Cổn đã dùng phương pháp đặc biệt để chữa đau mà không tính đến tiền bạc và ông hẹn lúc sáng sớm ở một văn phòng của một người bạn bác sĩ khác. Lúc nào ông đến sớm trước hẹn và trước sự áy náy của tôi ông vỗ vai : "không phải vì tôi quen biết với cậu mà đối xử thế này mà với tất cả bệnh nhân tôi đều cư xử như thế...” Hay như bác sĩ Bích Liên, cũng thường xuyên ghé đến thăm nom khi mẹ tôi nằm trong bệnh viện. Hay bác Lê Mộng Ngọ, một trưởng hướng đạo và một nhà giáo dục và cũng là một bậc thầy về châm cứu đã chữa trị cho mẹ tôi cả năm với cả sự tận tâm và thân ái. Những ân tình ấy, riêng tôi và cả đại gia đình không thể nào quên.

Và rồi hôm nay, trong ký ức, lại hiện về những hình ảnh cũ, những xúc cảm xưa.

Tháng tám ở Cali năm nay trời cực nóng. Đất trời hình như cũng xao xuyến vì những nỗi niềm nào. Trong dòng nhân sinh trôi đi, chuyện hiện tại và tương lai hay hiện tại bị xóa nhòa trộn lẫn vào nhau trong vòng quay siêu tốc của đổi thay dời đổi. Nhưng, có một điều, tâm cảm con người không đổi và lúc nào cũng bàng bạc ẩn giấu những nỗi nhớ thương…

Tháng tám, trời nóng và khô. Một ngày chủ nhật, tôi đến chùa nghe kinh và đọc kinh. Có lẽ, ở đời sống này, tôi đã lờ mờ thấy những gì gọi là tạm bợ. Hình như, tôi có cảm giác rằng những ngày bây giờ chỉ là bắt đầu cho một chu kỳ dù rằng bây giờ tôi đã qua tuổi năm mươi để đến tuổi sáu mươi. Sinh lão bệnh tử, một vòng tròn kín, có phải ? Và, có ai hiểu được lẽ thành trụ hoại không ?

Hôm nay, có một cô bé hỏi tôi. Chú cài bông hồng mầu gì ? Và tôi trả lời. Mầu trắng. Một cách phản xạ. Nhớ lại vành khăn trắng, mùi nhang khói, đôi mắt nhắm lại của mẹ ngày nào, tất cả làm tôi như hụt hẫng. Đọc những câu kinh, nhìn lên bàn thờ Phật, để trấn tĩnh lại. Đôi mắt Đức Phật, như có chút gì xẻ chia, như có chút gì an ủi. Mẹ tôi đã đi xa. Bây giờ, hết rồi, không còn nụ cười móm mém mắt cũng cười theo khi nhìn con cháu. Bây giờ hết rồi không còn những chuyện kể ngày xưa lúc ở phố Lạng Sơn hay ở làng Phù Lưu. Bây giờ, mẹ đang nằm trong lòng đất xứ người. Và biết đâu, ở cõi âm phần đó mẹ trở về lại quê hương, để ghé thăm ngôi nhà cũ, ngõ làng xưa. Biết đâu…

Tháng tám, trong tôi những cơn gió. Quỳ trước chánh điện, tôi quên đi cái nóng nực của thời tiết để theo cánh gió như cánh buồm của lời kinh dẫn dắt suy nghĩ của tôi đến một nơi chốn mà có lẽ đã xa vời mà sao gần gũi. Đời sống có lúc sao ngắn ngủi. Nhớ lại cả cuộc đời của mẹ, hình như không bao giờ nghĩ đến bản thân mình. Khi còn trẻ, vì chồng. Khi góa bụa, vì con. Những lúc ngặt nghèo, bao giờ cũng giang tay ra chịu hết nhọc nhằn cho con cho cháu. Sống ở xứ người cũng như khi sống ở quê nhà, nỗi vui của con cũng là nỗi vui của mẹ và cái đau xót của cháu con cũng là cái xót đau của bà…

Có một lúc nào như khi trong trại cải tạo nghe bài “Lòng mẹ“ tưởng không bao giờ gặp lại khi mẹ tôi đã di tản vào những ngày tháng tư năm 1975. Hay như bây giờ nghe bài “Bông hồng cài áo“ để thấy trong dạ thổn thức. Lúc ở nghĩa trang, nhìn những con chim sáo đen mổ những hạt cơm cúng, tự nhiên tưởng tượng đến những ngã đường nào mù mịt trong cõi âm phần. Ra đi hay trở về, hiện tại không xác định được. Nhưng chỉ mường tượng một điều cuộc sống sẽ còn dài chẳng phải ngày một ngày hai mà chấm dứt…

Có một bài thơ, đọc lại như một hơi thở dài, bâng khuâng…

Tháng tám những ngọn gió trở về.
Những ngọn gió từ thung lũng hoang sơ
Khi thành phố dòn những mái nhà khô cong rêu xám
Mưa đời ôi đánh thức tôi
Làm một bài thơ nhớ mẹ.

Tự hỏi mình
Có chuyến xe nào ra đi không về
Như chiếc xe tang mầu trắng hôm đó.
Cỏ có bao giờ rạp dưới gót giày
Khi nắng nhuộm vàng những cụm mây
Và nước mắt như dòng sông mùa hạn

Kiếm một góc khuất
Để khóc thỏa thuê
Sao cạn khô tuyến lệ
Có nỗi đau nào từ ngực trái
Đến tận đỉnh đầu như cơn buốt thịt da
Ta đứng vững hai chân
Sao nghe mặt đất rung lên từng chập
Không phải cơn địa chấn
Hãy hỏi ký ức ta ?

Hãy hỏi ký ức ta
Những ngày xưa đã cũ
Bước chân nào ghé qua
Phận đời ai tạm trú

Hãy hỏi trong lòng ta
Có bao giờ nhỏ lệ
Ta có biết tuổi già
Như mặt trời bóng xế.

Hãy hỏi góc hồn ta
Dấu những gì nuối tiếc
Hỏi ta, hỏi chính ta
Đến bao giờ vĩnh biệt

Viết về mẹ. Một đề tài với tôi đã ấp ủ từ bao nhiêu lâu, tưởng khi bắt đầu thì sẽ câu tiếp câu, chữ tiếp chữ ào ào dễ dàng. Thế mà, tôi vẫn ngồi loay hoay, đánh vật với chữ nghĩa. Có những nỗi đau, tôi không muốn ngồi nhai lại. Có những hối tiếc, tôi muốn quên đi. Tự hỏi mình có bao giờ làm cho mẹ buồn chưa thì câu trả lời một cách thành thực là rất nhiều. Đứa con ngỗ nghịch cứng đầu, chính tôi. Đứa con sau những trầm bổng cuộc đời mới hiểu được thế nào là tình thương người mẹ. Nhưng khi nhìn mẹ nằm thiêm thiếp ở giường bệnh của nhà thương, tôi thấy lo, thấy buồn mà bất lực không làm gì được. Đời sống cứ thế cuốn trôi đi, chuyện phải đến đã đến. Có sinh có tử thì phải có luân hồi, câu kinh ấy đã đọc bao lần mà vẫn ngâm ngùi…

Hôm nay ở chùa đông ngợp những người. Ngày xưa Đức Mục Kiền Liên trả hiếu cho mẹ thì bây giờ những người con tưởng nhớ đến mẹ cha. Những nụ hồng được gắn lên trên áo…

Tôi trở lại nghĩa trang
Con đường Bolsa ngoài kia náo nhiệt
Mà ở đây.
Trên bãi cỏ xanh
Những chú sáo đen vẫn ngơ ngác trên bia mộ.
Ở trong lòng đất
Hình như tiếng hát cất lên.

Không phải tiếng chú dế ngày xưa
Cũng chẳng phải tiếng dương cầm buổi tối Sài gòn
Có phải tiếng nhạc chiêu hồn trong đêm khuya bệnh viện.
Không phải không phải đâu !
Chỉ là âm thanh đồng vọng của những tháng ngày nào
Mẹ ngồi nhìn ra mặt đường
Bất động
Khi giọt nắng ban trưa rót vào ô cửa kính.

Hình như có bước chân
Rất nhẹ.
Như tiếng gió thì thầm.

Những cơn gió tháng tám. Thổi về từ tháng bảy âm lịch mưa dầm sùi sụt quê nhà. Có nỗi buồn nào như những chiếc lá khô rụng rơi theo chiều gió. Ở Cali, trời vẫn nóng. Không có ai mặc giùm mầu áo xanh để nhớ lại những cổng chùa gió bay lồng lộng quê nhà. Và mầu hoa hồng, dù đỏ hay trắng vẫn bát ngát tình thương và nhắc nhở đến từ nhịp đập trái tim của những người xa xứ.

Những cơn gió tháng tám. Ơi những cơn gió gửi vào trí nhớ tôi những giọt lệ. Những giọt lệ mà có lúc tôi đã gói kín vao cảm xúc. Làm sao trong cái nghẹn ngào riêng mình thấy mình như ấu thơ giữa những gian truân đã trải qua. Lạ lùng làm sao thấy mình quá đơn côi trên con đường sẽ phải đi đến và đi qua của cuộc đời….


Nguyễn Mạnh Trinh
PC
#71 Posted : Saturday, October 27, 2007 11:41:30 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Bông Hồng Trắng Hay Đỏ?



Lâm Kim Loan




Sau cú điện thoại của em gái tôi, vào lúc 7 giờ 20 sáng ngày thứ Ba, 10 tháng 7 vừa qua, tôi biết tôi đã dự đoán sai về cách từ biệt cõi đời, cách chết của má tôi.

Khi tôi còn nhỏ, bên bà, nhiều lần tôi thấy bà thở hắt ra mạnh và nhanh. Bà bảo là do làm công chuyện nhiều nên bị mệt. Mệt như vậy mà cũng ráng rặn ra cho ba tôi và cho đời tám trự, trong đó có con nhỏ lóc chóc đủ chuyện lắm trò này. (Má tôi thường nói tôi bị Mụ Bà nắn lộn, lẽ ra tôi là con trai mới phải. Dì tôi nói tại má tôi sanh trước ngày tháng Trời định nên Mụ Bà chưa kịp gắn cho tôi " trái ớt hiểm").

Tôi bảo lãnh ba má tôi qua Sydney khi ông bảy mươi bảy tuổi và bà được bảy mươi. Khám sức khỏe mới biết van tim bà bị hở và bị suy hoá xương. Ở Úc, tôi cùng bác sĩ chuyên khoa lo trị liệu cho bà, nhưng bịnh càng tệ dần theo tuổi già.

Khoảng mấy năm nay, má tôi mệt và đau lưng nhiều hơn, dù đã dùng nhiều thuốc ở liều lượng cần thiết cho bịnh của bà. Hơn năm nay, tôi dọn má tôi về sống chung với đứa em gái vì nó làm việc ở nhà, có thể trông coi bà kỹ lưỡng hơn. Tôi làm việc ít lại để có thì giờ lui tới thăm bà.

Tim của má tôi đập không đều, lúc nào tôi cũng nơm nớp sợ trái tim càng mỏi mòn theo thời gian, một ngày nào đó, bà ngủ mà không bao giờ thức dậy nữa. Mỗi thứ Sáu từ hơn một năm nay là ngày tôi dành cho má tôi. Giúp bà tắm, dọn cơm, trò chuyện, đọc báo, bóp tay chân... Mỗi lần có việc bận vào ngày thứ Sáu, tôi thăm bù vào tối thứ Năm hoặc sáng thứ Bảy. Tôi không muốn bỏ qua dịp thăm má tôi mỗi tuần với tâm trạng, lỡ tim má tôi ngừng đập thình lình, không gặp bà thì tiếc biết bao!

Má tôi sợ nhất hai điều xảy ra ở tuổi xế bóng của bà: Bị mù và phải vào trại dưỡng lão. Bà đã bị ám ảnh từ bịnh mù lòa của ba tôi. Ám ảnh về trại dưỡng lão mà ông đã nương nhờ hơn một năm cuối của đời ông.

Sáng hôm đó, ngày Mười tháng Tám, em tôi qua điện thoại: "Chị đến coi sao má sáng nay không nói được, chỉ ư ư; cũng không đứng lên được". Tôi đoán ngay, má tôi bị tai biến mạch máu não ( stroke).

Kết quả Scan não bộ ở phòng cấp cứu bịnh viện Fairfield cho biết, má tôi bị một cục máu làm nghẹt và ảnh hưởng gần trọn bán cầu não bên trái, có cả xuất huyết não. Do đó má tôi bị liệt bán thân bên phải và vùng trung tâm ngôn ngữ trên não nên bà không nói được, chức năng nuốt cũng bị ảnh hưởng.

Cách nay mấy tháng, khi giúp bà tắm, má tôi hỏi: "Sao lúc nầy má bị bầm đủ chỗ, giống như bị Ma Chó cắn quá vậy?" Tôi tức cười trả lời: "Không có Ma Chó hay Quỉ Mèo nào đâu má ơi. Con có cho má uống một viên thuốc Cartia màu vàng cam làm máu hơi loãng để máu khỏi đông trong mạch nên má mới bị bầm như vậy đó". Mấy ngày sau má tôi cho biết là bà đi đại tiện có máu. Tôi ngưng viên Cartia và đề nghị đem bà đi soi ruột, nhưng bà từ chối: "Sống đến tuổi nầy má không còn ham sống nữa, vừa đau lưng, ăn uống không ngon, mệt tim hoài. Má muốn đi theo ba con càng sớm càng tốt"... Vậy là bà quyết định ngưng uống thuốc chống đông máu, kết quả là mấy tháng sau, biến cố xảy ra. Lần đầu tiên má tôi vào bịnh viện ở tuổi chín mươi. Các bác sĩ ngạc nhiên cho đến tuổi nầy, má tôi không có một hồ sơ bịnh lý lưu trữ.

Không nói được và nuốt bị sặc nhưng má tôi vẫn tỉnh táo. Bà nhận diện được người thân và trả lời các câu hỏi bằng cách gật hay lắc đầu. Ước gì má tôi nói được! Nếu không nói được thì ước gì má tôi liệt bên trái để bà còn viết lên được những ước muốn của bà!

Ngay ngày đầu tiên má tôi nằm bịnh viện, tôi đã đăng báo và lên mạng tìm bác sĩ thay tôi chăm sóc bịnh nhân tại phòng mạch tư của tôi. Tôi muốn dành thì giờ săn sóc má tôi toàn thời trong lúc nầy. Tôi không muốn năm mười năm sau, khi đã mất mẹ, một ngày nào, đó tôi sẽ hối hận vì sao tôi không nghỉ làm hẳn để chăm sóc má tôi. Cũng như tôi đã từng ray rứt vì sao tôi đã không làm việc ít giờ hơn lúc mới mở phòng mạch, để có thì giờ chăm sóc các con tôi nhiều hơn khi chúng còn thơ.

Mười hai tháng Bảy là sinh nhật chín mươi của má tôi, hai ngày sau khi má tôi nhập viện. Chị em tôi, mỗi người nấu một món như những năm trước. Chỉ khác là lần này mỗi đứa chỉ mang một cái hộp nhỏ đựng chút thức ăn đã xoay nhuyễn: bí hầm, cháo cá, tàu hủ, súp... Xung quanh giường bịnh, mỗi đứa thay nhau đút cho mẹ phần của mình. Mỗi phần má tôi chỉ ăn được vài muỗng, cũng đủ làm chúng tôi vui hớn hở. Buổi tối hôm đó, tôi lấy miếng tã lót của ba tôi dùng lúc trước, bịt cho mình. Đêm nay tôi sẽ "liệt" như má tôi. Tôi quyết định cả đêm sẽ không lăn trở, và đi tiểu trong tã để chia sẻ hoàn toàn những khổ sở má tôi đang và sẽ gánh chịu trong thời gian này. Nhớ lại khi ba tôi mới bị mù, tôi đã bịt mắt mình và quờ quạng từ giường ngủ của ông, lần mò đến bàn rửa mặt, nhà vệ sinh, đến phòng ăn... để tìm cách làm những mấu chốt giúp ba tôi định hướng dễ dàng hơn. "Ba lần theo sợi dây này là đến nhà vệ sinh nè". "Khi đến đây, ba vịn hai tay lên khung cửa rồi quơ tay về phía mặt, là đụng cái ghế của phòng ăn. Ba nhớ quơ tay thấp ngang bụng thôi nghen..."

Bác sĩ bịnh viện dùng Aspinrin làm tan cục máu bầm với hy vọng giúp má tôi phục hồi chức năng cơ thể. Vào ngày Chủ Nhật của tuần thứ hai, má tôi bị xuất huyết ruột rất nhiều do phản ứng phụ của Aspirin. Bác sĩ bịnh viện quyết định ngưng mọi trị liệu như một cách đầu hàng bịnh lý của bà. Tôi biết về lẽ tử sinh, có sinh phải có diệt. Má tôi cũng đã sống gọi là thọ. Tôi cũng không còn ở cái tuổi phải bám riết theo mẹ để được sinh tồn. Vậy mà trước đôi bờ sinh tử của mẹ, tôi bị chao đảo thật nhiều dù đã chuẩn bị tinh thần.

Buổi ăn gia đình chiều hôm đó, có cả chị Mai Hoa từ Canberra xuống thăm má tôi, cô bạn tôi quen biết lúc ở Kuala Lumpur, Mã Lai, năm 1978, những ngày trước khi được định cư ở Úc. Vào ngày cuối tuần nên các con tôi có mặt đầy đủ, đặc biệt để đến thăm bà Ngoại. Tôi bàn với chị Hoa, nấu những món mà lúc còn khỏe, má tôi thường nấu cho các cháu ăn: sườn ram, đùi gà ướp nướng, canh củ cải mặn nấu với giò heo. Khi các món ăn đã dọn lên, tôi chỉ tay vào một món và hỏi con gái Út: “Con biết món này gọi là gì không?”. Nó nói: "Sườn ram". Tôi xoay qua thằng con trai và chỉ món khác: "Còn món nầy?". Nó chợt la lên: "Bà Ngoại!". Rồi cả ba con tôi đều khóc thành tiếng. Những người trong bàn cũng chảy nước mắt...

Những ngày tiếp sau đó, má tôi khi tỉnh khi mê. Mỗi lần bên giường bịnh má tôi, tôi không đọc sách nữa, mà dùng thì giờ đó cho má tôi xem lại những hình ảnh cũ của ba má tôi và các con cháu để gợi lại trí nhớ cho bà. Đút cho bà ăn từng muỗng cháo nhỏ khi bà khá tỉnh táo, tôi cảm thấy mình đang đóng ngược vai trò của má tôi hơn năm mươi năm về trước. "Ùm, má giỏi lắm, ha ha ha" khi bà chịu hả miệng cho một miếng cháo. Kèm theo, tôi thưởng bà một nụ hôn. (thưởng cho mẹ hay thưởng cho chính tôi). Cái miệng móm không có hai hàm răng giả càng móm hơn. Môi trên và môi dưới thành một lằn ngang nhóp nhép rất dễ thương. Tôi thèm được nghe lại cái giọng nói truyền lịnh của bà qua điện thoại. "Loan, qua má biểu làm cái nầy cho má chút coi", "Qua coi sao ngón tay má bị đau hồi nãy tới giờ chưa hết".. Có bác sĩ trực hai mươi bốn trên hai mươi bốn mà. Tôi lái xe chạy "cái rẹt" qua nhà em tôi. Vừa đi vào, tôi vừa nói lớn đủ cho má tôi nghe với bịnh lãng tai của bà: "Nhỏng nhẻo ơi, hôm nay nhỏng nhẻo gì nữa đây?" Má tôi đưa ngón tay cho tôi coi. Xem tới xem lui có thấy gì đâu, nên tôi trả lời: "Má biết ngón tay má bị gì hông? Nó bị bịnh nhỏng nhẻo giống má rồi đó, hì hì hì..." . Sự có mặt của tôi làm bà yên tâm hơn là cần thiết.

Tôi đã cắt trụi lũi mười móng tay xinh xắn, cởi hết mấy chiếc nhẫn làm trang sức. Hai bàn tay trần trụi, nguyên thủy trông cũng ngồ ngộ. Làn da tuổi chín mươi của má tôi mỏng như giấy, thêm bị ứ nước vì suy tim, chỉ cần một vết trầy sướt nhỏ cũng đủ rách tươm và rướm máu. Vừa thoa bóp, tôi vừa hôn mặt má tôi, hôn lưng, hôn cả bàn chân sưng phù vì đã ngưng thuốc xổ tiểu. Chỗ nào cũng là da thịt của người mẹ. Khi má tôi ngủ, tôi ngồi đối diện và im lặng ngắm bà. Khoảng cách giữa tôi và má tôi tuy cố định, nhưng càng lúc tôi càng xa bà qua từng tiếng tíc tắc của thời gian.

Nói về hôn hít, dù ôn trí nhớ thật kỹ, tôi nhớ má tôi chưa bao giờ hôn tôi hoặc bất cứ đứa con nào. Ngoại trừ mấy năm gần đây, sau khi hôn bà, tôi thường đưa gò má vào mũi má tôi và nói: "Má hôn con một cái coi, hít mạnh nhe". Lúc còn sống, ba tôi nhiều lần nói cho chúng tôi biết: "Ba biết má con thương ba lắm chớ, nhưng ngộ nghen, bả chưa bao giờ hôn ba một cái". Tôi hỏi má tôi: "Sao má hổng chịu hôn ba vậy má?". Má tôi có vẻ bẽn lẽn: "Hôn làm chi, kỳ cục". Trời đất! Không chịu hôn chồng, chỉ chịu đẻ cho chồng thôi. Tôi tưởng tượng khi ôm nhau, chắc bà đưa tay úp mặt dù đã tắt đèn tối hù. Hèn chi tụi tôi, đứa nào đứa nấy đều đen thủi đen thui. Má tôi cũng hay dạy chúng tôi: "Có thương thì để trong bụng". Tôi ngược lại giống ba tôi, thương thì phải "biểu diễn" bộc lộ mới chịu nổi. Con gái giống cha, sao không giàu ba họ như ông bà nói vậy cà?

Khi má tôi nằm bịnh khoảng hơn ba tuần, "lối xóm" đối diện với giường bà là một người đàn bà người tây phương trạc bảy mươi. Mấy ngày đầu tôi chỉ gật đầu chào bà. Bà bị liệt bên trái, ăn uống có vẻ ngon lành. Không có người thân nào thăm viếng bà trong những ngày nầy. Một hôm, đang lui cui thoa bóp cho má tôi., tôi xoay đầu nhìn bà và mỉm cười vu vơ.

Bà lên tiếng:

-Cô là con gái của bà ấy phải không?

- Dạ phải.

- Thật là tuyệt vời.

Ánh mắt bà vui vui, giúp tôi bắt đầu khơi chuyện:

-Bà có con không?

-Tôi có một đứa con trai và hai đứa cháu nội. Tôi có hình của chúng nó.

Bà đưa tay kéo ngăn tủ, mở chiếc ví nhỏ và đưa lên cho tôi xem. Tôi đến gần để nhìn cho rõ. Hình hai vợ chồng rất xứng đôi va hai đứa nhỏ, một trai một gái rất xinh xắn. Bức ảnh nói lên được hạnh phúc của một đơn vị gia đình nhỏ qua nét mặt của bốn người.

-Chúng nó làm việc ở Nhật, hai năm rồi, chúng không liên lạc với tôi.

Tôi nghe tim mình se thắt. Không dám nhìn thẳng mặt bà. Má tôi đã say ngủ. Tôi giả bộ đi rửa tay để cắt ngang câu chuyện, mà tôi đoán biết sẽ làm cả bà và tôi buồn nhiều hơn vui.

Tôi bước ra cửa sau bịnh viện, tản bộ gần sân Golf, miên man nghĩ về gia đình người con. Họ có biết mẹ họ đang bịnh và rất cô đơn không? Những đứa con đang quay cuồng với nhịp sống đời, nên không có thì giờ nghĩ về hoặc trở về thăm mẹ? Hay tai nạn khủng khiếp nào đó đã cướp đi mạng sống của họ? Tôi mong sự thật là điều thứ nhất, để một ngày nào đó, khi biết buông bớt những hệ lụy trong kiếp nhân sinh, lá sẽ rụng về cội.

Buổi tối đó, sau khi lo cho má tôi xong, trước khi về, tôi qua đắp mền cho bà.

Bà nhìn tôi với cặp mắt biết ơn. Tôi đặt lên trán bà một nụ hôn và chúc bà ngủ ngon. Nụ hôn của tình đồng loại. Mấy đêm sau đó tôi đều làm như vậy, tôi cũng đấm bóp cho bà nhưng ít thôi. Những nụ hôn sau đó của tôi là những nụ hôn "dùm" âm thầm cho con trai, con dâu và hai đứa cháu nội của bà. Những ngày sau đó, mỗi lần săn sóc má tôi, tôi kéo màn cho bà khỏi tủi thân. Vài hôm sau nữa bà được dời qua khu hồi lực. Tôi chúc bà may mắn, an vui. Thầm lặng, tôi mong một ngày không xa lắm bà sẽ nhận được thư con trai, trong đó có câu: "Mẹ ơi con yêu mẹ lắm, con và gia đinh sẽ về thăm mẹ..."

Tuần qua, một người bạn trong nhóm thiền của thầy Nhất Hạnh rủ tôi dự Lễ Bông Hồng Cài Áo. Những người tham dự sẽ được cài lên ngực một bông Hồng đỏ nếu mẹ còn sinh tiền, bông Hồng trắng nếu mẹ đã quá vãng. Tôi bằng lòng đi ngay, vì biết đâu, đây chẳng là mùa Vu Lan cuối tôi còn được may mắn cài một bông Hồng đỏ thắm lên ngực! Ba má tôi theo Đạo thờ cúng ông bà tổ tiên. Tôi không có thói quen đi chùa. Ba tôi hay nói "Phật tại tâm". Tôi dạy lại các con lời ông dạy: "Sống sao cho đầy, đầy mà không đổ càng hay" , "Điều gì con không muốn người ta làm cho mình, thì mình đừng làm cho người khác". Tức cười các con tôi, chúng hay vuốt đuôi các câu nầy vì chúng đã thuộc nằm lòng. Tôi vừa nói: "Sống sao cho đầy," là ba đứa đồng thanh: "Đầy mà không đổ". Con gái lớn tôi: "Chim ngồi không bắt, sao bắt chim bay" (lẽ ra: chim đậu không bắt, lại bắt chim bay). Con trai tôi hồi nhỏ: "Người ta nói Phật ở chùa, sao má nói Phật nằm trong bụng?"...

Số Trời hay sao, má tôi tự động ngưng chảy máu ruột. Bác sĩ cho uống thuốc lại và bà tỉnh táo hơn. (Đương nhiên lần nầy, không có thuốc loãng máu). Nhưng, càng tỉnh má tôi biết rõ bà bị liệt nửa người. Mặt bà buồn dào dào, bà hay nhìn ra khung cửa sổ của bịnh viện. Ngày nắng, bữa mưa. Sáng sương mù giăng giăng, trưa nắng vàng rực rỡ. Với bịnh hoạn này, thân thể này, ngày cũng như đêm, Thu vàng hay Đông xám, bà biết bà sẽ lặng lẽ "sống" theo thời gian trôi qua, ngày nào cũng sẽ giống ngày nào!!!.

Tuần lễ thứ sáu, má tôi nhất định không uống thuốc và từ chối mọi thức ăn. Bà ngậm miệng rất chặt và khoát tay khi y tá hoặc chúng tôi mang thuốc hoặc thức ăn đến. Bà muốn quyết định những ngày cuối của đời bà. Tôi rất rành má tôi, một người đàn bà rất tự lập và cứng cỏi - (Hổ mẫu sinh hổ tử). Chị em tôi năn nỉ cách nào, dụ khị cách gì bà cũng nhất định không chịu hé miệng. Bác sĩ chuyên khoa nói, bịnh nhân có quyền quyết định cuộc đời mình. Ngày thứ ba sau khi tuyệt thực, má tôi ốm rất nhiều. Buổi chiều tôi về nhà ăn cơm, mỗi lần và cơm vào miệng, tôi chảy nước mắt và nuốt không trôi, má tôi như hiện ra trước mặt tôi với đôi mắt sâu hoắm, mất thần.

Mấy chiếc xương sườn càng hiện rõ dưới làn da mỏng khi tôi xoa kem lên ngực bà, đôi vú đầy đặn ngày nào nay đã xẹp khô. Đôi vú một thời là bầu sữa ngọt ngào đầy dinh dưỡng mớm nuôi đàn con tám đứa. Tự dưng tôi muốn bú vú má tôi như lúc tuổi chưa thôi nôi. Tôi cúi xuống nút núm vú của mẹ. Không có làn sữa nào chảy vào miệng, nhưng tôi nghe một luồng điện chạy rần rần khắp châu thân. Ngày thường, khi tôi đưa tay mân vú bà, bà hay gạt tay tôi ra: "Con khỉ, đừng có giỡn". Hôm nay lại khác. Tôi cảm được bàn tay của má tôi đặt lên đầu tôi, vuốt tóc tôi nhè nhẹ. Có thể má tôi đang nhắm mắt hồi tưởng về những ngày xa xưa lắm. Kỷ niệm của nhiều khoảng đời có lẽ đang chảy tràn trong lòng bà như giòng sông ngập nước trong những ngày mưa lớn, như những trũng sâu của lỗ kiến hang cua. Thuở thôn nữ, đoạn lấy chồng ra tỉnh, thời gian tảo tần làm vợ làm mẹ, những ngày xa quê hương làm quen với nước người, và, bây giờ sắp chết bỏ xác nơi xứ lạ... Ở nghĩa trang Liverpool, ba tôi đã nằm ở đó chờ má tôi từ hơn hai năm nay. Những ngày ở trại dưỡng lão, có lần ông nói với tôi, ông mong được về nhà nằm cạnh má tôi để nghe tiếng thở của bà ! Má tôi sẽ được chôn nằm cạnh ba tôi, để vĩnh viễn hai xác thân dù mục rã theo thời gian, nhưng sẽ đời đời bên nhau... Tôi quay quắt với biết bao ý tưởng của quá khứ gần xa, của những ngày sắp tới. Trong khoảnh khắc ấy, tôi mong một mãnh lực vô hình nào đó sẽ hất tung tôi lên thành muôn mảnh vụn. Ngàn mảnh vụn quay tít những vòng ly tâm, tách bỏ vải vóc và bụi đời đã bám đầy tôi trong mấy chục năm nay. Hữu thể đó sẽ quay ngược những vòng thu tâm, đong đầy lại tâm hao tình kiệt, tinh lọc và tụ lại thành một hài nhi trần truồng, tinh khiết, cuộn tròn, thu nhỏ, chui ngược vào bụng má tôi, một chốn bình an. Nơi không có ganh ghét, lọc lừa, hận thù, đố kỵ, cô đơn và đau khổ. Nơi không có những tình cảm mà tôi không thể đáp trả, hoặc những ân tình tôi không thể đền bù. Nơi tôi được ru ngủ bằng nhịp tim nhịp nhàng của người mẹ và được hưởng thứ hạnh phúc tuyệt đối.

Còn một tuần nữa là Rằm tháng Bảy, lễ Vu Lan. Má tôi sẽ sống thêm được mấy ngày nữa? Tôi sẽ cài bông Hồng trắng hay đỏ vào mùa Vu Lan năm nay? Màu trắng tôi thường rất thích: màu áo học trò quấn quít tuổi vào yêu, màu của trang thư ngập ngừng chưa được viết thành lời tỏ tình mộc mạc. Màu của trăng khuyết lại tròn từ những vòng quay vũ trụ. Tôi nhắm mắt tưởng tượng lần đầu, nếu tôi phải cài lên áo một bông Hồng trắng bệt, tang tóc. Tôi hình dung, lúc đó tay tôi sẽ run rẩy, run rẩy đến chiếc kim gài đâm vào ngón tay chảy máu. Nỗi đau xác đau lòng làm trái tim thắt lại đẩy máu thành giòng, lún phún lên đóa Hồng trắng càng lúc càng nhiều thêm, và, màu đỏ của máu sẽ thay dần cho màu trắng của hoa. Màu đỏ từ máu do má tôi truyền sang khi tôi hãy còn là một bào thai nhỏ xíu. Giả dụ, nếu tôi phải cài trên ngực một bông Hồng trắng. Với tôi, nó vẫn là một màu đỏ thắm, vì, "má ơi, má vẫn sống mãi trong con".


(Mùa Vu Lan 2007)

*Lâm Kim Loan


http://aihuuvanhanh.net/
Users browsing this topic
Guest
4 Pages«<234
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.