"Số giàu đem đến dửng dưng
Lọ là con mắt tráo trưng mới giàu"
Tôi nhớ câu ca dao này của Việt Nam, anh nhà tôi hay bảo, làm quái gì có chuyện dửng dưng, cày quá trời đây còn chưa được, chứ ở đó mà dửng dưng! Ơ hay, dửng dưng là cái gì mình có được hơn người là coi như giàu rồi, là coi như dửng dưng mà có rồi, cái đó là trời cho đấy chứ, đâu phải cày cục mà có?!
Chuyện gần đây nhất, hôm Hội Chợ Tết vừa rồi, chị Q bảo tôi bảo thằng con tôi mặc khăn đóng áo dài để đón ông Thủ tướng lần đầu tiên tới thăm Hội Chợ Tết của người Việt Nam, đó là một niềm vinh dự. Tôi bảo nó, nó nhăn nhăn, không chịu làm. Cái tính cái thằng vẫn thế, không thích biểu diễn, khoe khoang, ăn diện, tôi cũng chỉ nói nói nhẹ nhẹ thôi, chứ không ép nó bao giờ. Nghĩ thầm, biểu nó đi mua quần, mua áo bình thường để mặc đi học thôi mà nó còn từ chối, không đi, biểu nó mặc áo dài, lại còn đội khăn đóng nữa, cái quốc phục lạ lẫm này coi bộ khó quá, biểu thì biểu chơi cho vui thôi chứ không nghĩ là nó sẽ làm. Nó từ chối, không làm, thì đã nói ở trên là nó nhăn nhăn, ra vẻ khó chịu. Tôi giỡn, nói giọng giống như nạt nó, hay những lúc giận dữ la mắng nó: "Mẹ bảo con làm, là làm, không được quyền thắc mắc gì hết, nghe chưa?" Nói xong, tôi cười, rồi tôi quay qua chị Q. bảo: "Nó không mặc đâu chị ơi, cái thằng này nó khó lắm, kệ nó đi!" Thế rồi, tôi loay hoay với những công việc khác, lo cho những đứa khác trong ban nhạc tụi trẻ. Lát sau, chị Q. xuống nói với tôi: "Q. đã nói được thằng N. nó mặc áo dài rồi đó chị B." Tôi hỏi "Thiệt không?" Chị bảo "Thiệt chứ sao không thiệt." Tôi nói: "Chị hay quá, chị nói làm sao mà nó nghe vậy?" Chị nói: "Thì cũng nói bình thường thôi." Cách bình thường của chị là cách nào, tôi cũng không tìm hiểu nữa, nó chịu mặc là tốt rồi, coi như là đã được trúng một số nho nhỏ.
Đứng trong giàn chào ông Thủ Tướng, thấy mấy đứa nhỏ xinh xắn và dễ thương hết biết, một loạt mấy đứa trong nhóm ban nhạc mặc khăn đóng áo dài, vừa ngộ nghĩnh, vừa đẹp đẽ, vừa dễ thương! Thằng bé, nhưng lớn lắm rồi, vì đã cao hơn mẹ nó, cứ múa may làm trò, đứng không yên trong bộ khăn đóng áo dài đạo mạo, nhưng khi ông Thủ tướng đi ngang qua thì nó cười thật tươi, một anh phó nhòm đã chụp được cái hình đó và đem đăng báo, ngay trang đầu. Thằng bé đứng giữa ông Tổng trưởng Di trú Jason Kenney, ông Thượng Nghị sĩ Ngô Quang Hải, và ông Thủ tướng Canada Stephen Harper. Tôi đã không ngờ là nó chịu mặc áo dài, lại càng không ngờ là nó được chụp hình toàn với những người nổi tiếng đương thời. Tôi nói đùa với mọi người, mèn, 20 hay 25 năm nữa mà nó được trở thành một trong ba ông đó, ông nào cũng được, thì bức hình này sẽ rất có giá, không chừng sẽ bán được cả triệu đô, hi hi... Lúc đó, đúng là trúng số, mơ không thấy nổi, nhưng mà... biết đâu?
Tôi cũng hân hạnh được đứng trong giàn chào, vì chị Q. nhờ tôi dắt giùm mấy đứa nhỏ vô làm giàn chào vì chị đã nhận công việc đó nhưng chị cũng lại nhận một công việc khác quan trọng hơn, nên phải nhờ đến tôi làm giùm công việc này. Thì đã bảo "Số giàu đem đến dửng dưng" mà, mình có số được cái hân hạnh đó, thì tự nhiên nó sẽ đến với mình. Lúc mới vào, một chị khác, là trưởng của một nhóm thiếu nhi khác, chắc là cô giáo dạy tiếng Việt, dắt theo một nhóm đông các em thiếu nhi cũng để đứng làm giàn chào, hỏi tôi: "Chị có trách nhiệm trong nhóm đứng làm giàn chào không? Hôm qua, đi họp mình đâu có thấy chị?" Câu hỏi có vẻ hơi trịch thượng, giống như tôi là người không phận sự mà vẫn vào nơi dành cho những người có phận sự. Tôi trả lời tỉnh bơ: "Em đâu có biết đâu? Chị kia chĩ nhờ em làm thì em làm, chỉ là dắt mấy đứa nhỏ vô đây thôi mà. Nếu không ai nhờ, làm sao em biết chỗ này mà tới? Lại còn dắt theo một đám trẻ mặc khăn đóng áo dài nghiêm chỉnh như vậy nữa?" Hình như thấy mình vô lý, chị bỏ đi, không hỏi nữa. Thì dĩ nhiên phải thế chứ, tôi đâu có cầu cạnh cho công việc này? Nó được dửng dưng đem đến cho tôi mà?
Tôi kể chuyện này lại cho mấy chị bạn nghe, mấy chị bảo, người ta ganh tị với tôi thôi, đừng thèm để ý! Tôi cười bảo mấy chị, em đâu có để ý làm gì, cái chuyện người ta ganh tị với em là chuyện bình thường rồi, ai hơi đâu để ý cho... mệt! Người ta "ganh tị." vì em "đệp" nè, "dễ xương" nè lại "đa tài" đủ thứ, nên khi chị Q. giao việc cho em chĩ nói chĩ rất yên tâm rằng em sẽ hoàn thành tốt công việc. Hà hà, ..., đúng là "số giàu đem đến dửng dưng..."
BN.