Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

13 Pages«<34567>»
Bắt đầu từ đây.
Bông Trang
#82 Posted : Sunday, April 22, 2012 6:46:55 PM(UTC)
Bông Trang

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 170
Points: 270

Thanks: 5 times
Was thanked: 16 time(s) in 14 post(s)
Qua một đêm mình đã để cơn giận đi qua.Giận người dưng thì cũng không tốt ,người ta có quyền "phát biểu "ý kiến.Bởi vậy mới thấy tâm mình không có vững ,khi gặp chuyện không vừa ý cũng nổi điên.Dù sao từ đây mình cũng sẽ bớt đến những nơi như vậy.

Miscanthus hay còn gọi Herbe à Elephant được tìm thấy ở Châu Âu và Châu Á .Hiện nay đang được người xứ Hà Lan cho trồng lan rộng để sử dụng làm chất đốt.Loại cỏ này phát triển rất nhanh,và người ta đã chế tạo ra máy ép , ép chúng lại thành từng bánh nhỏ như viên gạch để bỏ vào lò sưởi.

Để bắt đầu lại,mình phải bỏ thời gian 15 phút mỗi ngày để tập thể dục.Đừng quá cố gắng tập cả tiếng đồng hồ rồi hôm sau lại phát ngán mà bỏ tập.

Lúc này không còn làm nhiều ở trường,chỉ còn mỗi ngày thứ ba.Cô giáo họ cũng nhận thấy rằng cần phải có nhiều người chung tay chứ cứ để một mình mình làm hoài.Nếu ngày nào đó mình không làm nữa thì họ sẽ rất mệt.Chi bằng chia ra như vậy sau này mình có nghĩ luôn họ đã có người sẵn rồi.Tính vậy cũng tiện cho đôi đàng.


Bông Trang
#83 Posted : Sunday, April 22, 2012 8:48:05 PM(UTC)
Bông Trang

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 170
Points: 270

Thanks: 5 times
Was thanked: 16 time(s) in 14 post(s)
Thử .

Code:
http://www.slideshare.net/OlivierCher/mr-pizot-7802320"
hongkhackimmai
#84 Posted : Monday, April 23, 2012 8:38:27 PM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
quote:
Gởi bởi hongkhackimmai

........Công dung ngôn hạnh là những gì người đời gán cho một phụ nữ (nào đó) qua tầm nhìn chủ quan của họ, chứ bản chất của phụ nữ đó có công dung ngôn hạnh hay không thì chỉ có... trời biết !



Sorry Bông Trang, nếu những lời này đã làm cho BT nổi điên.
Thật sự ra khi viết điều nói trên, HKKM rất vô tư vì không ám chỉ ai cả. Đáng lý ra tớ phải viết chi tiết hơn để khỏi bị hiểu lầm.
Công-dung-ngôn-hạnh (tứ đức tam tòng của ngày xưa) đã rất bất công cho phái nữ . Tớ có dịp được nghe tâm sự thầm kín của nhiều người mà người đời đã tôn vinh họ là những người tòan hạnh. Nghe để thương xót ngậm ngùi, chứ không dám lên án ai cả. Có một câu chuyện tớ đã kể rồi, nhưng nay xin kể lại
Tớ có người cô ruột xinh đẹp, nhưng cuộc đời tư rất bất hạnh. Người này đã một thời được xứ Huế ca tụng vì đã ở vậy nuôi con khi tuổi đời rất còn rất trẻ và thờ phụng nhà chồng hết mực. Ai có con gái lớn lên, mỗi khi muốn dạy con đều đem bà này ra để làm gương... Nhưng than ôi, họ đâu có biết bên trong của cuộc đời bà đau khổ như thế nào ?
Các cô gái ngày xưa thường không được học cao như ngày nay. Cha mẹ chỉ dạy nề nếp gia phong và... công dung ngôn hạnh mà thôi. Khi cô nàng 18 tuổi thì được gả cho một anh tốt nghiệp cử nhân từ Pháp về. Anh này là con trai thứ hai của một gia đình quyền quí (hoàng phái) của xứ Huế cổ kính. Khi cô đang mang thai đứa thứ nhì thì chồng bị Việt Minh đưa lên đoạn đầu đài vì bị nghi là tay sai của giặc Pháp.
Đời góa bụa bắt đầu từ khi cô nàng mới 20 tuổi.
Gia đình chồng rất khắc nghiệt, và tận dụng cô nàng tối đa. Chỉ có hai con trai được ăn cơm chung với gia đình, còn cô ta phải ăn cơm dưới bếp. Cô không được phép gần gũi nhiều với hai con. Mọi việc từ trong ra ngòai đều do một tay bà góa non này quán xuyến, cho nên cô rất lam lũ không khác chi nàng Tấm. Nhà luôn có tiệc, khách ăn cơm tây đều khen người đầu bếp khéo tay, và ai cũng khâm phục nàng dâu cam chịu sống đời hẩm hiu. Cô không bao giờ được bước ra khỏi cửa của nhà chồng.
Một hôm cô đau răng quá, mẹ chồng đành phải cho cô đi nha sĩ. Khi bị nhổ cái răng hư ra (ngày xưa không có thuốc tê như bây giờ), cô đau quá thì rên lên. Ông nha sĩ tử tế đặt bàn tay lên vai cô, vỗ về "bà ráng chút nhé, cái răng sắp rớt ra rồi..."
Biết sao không ? bà này lúc bấy giờ cảm thấy một trời hạnh phúc , thầm ước mong cho cái răng đừng bao giờ rớt ra để bàn tay ai kia cứ để trên vai nàng lâu hơn !!!!

Kể đến đây như vậy đủ rồi.
Là con người, ai cũng mong được sống một cuộc đời thỏai mái. Người phụ nữ ngày nay đã được giải phóng ra khỏi những còng gồng tập tục. Mọi việc mình làm đều do sở thích và ý muốn của mình chứ không phải vì bị ràng buộc bởi bốn chữ công dung ngôn hạnh.



Bông Trang
#85 Posted : Wednesday, April 25, 2012 10:18:31 PM(UTC)
Bông Trang

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 170
Points: 270

Thanks: 5 times
Was thanked: 16 time(s) in 14 post(s)
quote:
Gởi bởi hongkhackimmai

quote:
Gởi bởi hongkhackimmai

........Công dung ngôn hạnh là những gì người đời gán cho một phụ nữ (nào đó) qua tầm nhìn chủ quan của họ, chứ bản chất của phụ nữ đó có công dung ngôn hạnh hay không thì chỉ có... trời biết !



Sorry Bông Trang, nếu những lời này đã làm cho BT nổi điên.

Chị Hongkhackimmai.
Được người khác vào nói chuyện với mình dù người ta có không đồng ý với quan điểm của mình thì em phải cám ơn chứ sao phải nổi điên.Em nổi điên ở một vấn đề khác trong một diễn đàn khác nhưng nghĩ lại em phải tôn trọng ý kiến của người ta.Không phải ai cũng giống ai nên nếu như mình thấy người đó thì mình nên tránh là hơn.Vì không phải ai cũng giống em,chịu nghe lời người khác khuyên mình,hihihi.
Hai hôm nay cứ đi hoài đến nữa đêm mới về tới nhà.Tối qua mưa và gió quá lớn trên đường xa lộ về nhà gió đưa tay lái làm cái xe cứ dạt về bên trái.Có những đoạn gặp chuyện nguy hiểm vô cùng, chỉ cần một cái xẩy tay hay một cái nhấn chân là tiêu.
Một điều mình nhận thấy rằng không phải lúc nào cũng có thể được đi ,nhất là đi du lịch.Có một giai đoạn nào đó mình đành phải vẩy tay tạm biệt những ngày tháng được du hành đó đây trên mặt đất này.



Bông Trang
#86 Posted : Thursday, April 26, 2012 7:16:42 PM(UTC)
Bông Trang

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 170
Points: 270

Thanks: 5 times
Was thanked: 16 time(s) in 14 post(s)
Hôm kia nhờ đi trên xa lộ vào ban đêm mình mới biết rằng những chiếc xe tải nặng và xe chở container không còn chạy vào ban đêm như trước đây.Hàng trăm chiếc xe tải nặng đậu dọc theo parking của xa lộ có nhiều chiếc ló đuôi ra đến tận lối vào,thật là nguy hiểm.
Nhờ vậy mình cũng được biết rằng cảnh sát giao thông họ control giờ giấc và vận tốc được cho phép của xe tải.Tất cả những tài xề đều có riêng một cái đĩa riêng của mình.Khi lái thì họ phải để đĩa vào hộc riêng trên xe.Đĩa đó sẽ ghi lại giờ giấc và vận tốc mà xe hoạt động,theo đó người ta sẽ control được tài xế.Theo định kỳ thì những đĩa đó được nộp cho cơ quan cảnh sát.
Như vậy khi phải lái đi trong một hành trình dài thì người ta phải dùng đến hai tài xế và họ sẽ thay phiên nhau.
Có như vậy thì mới giãm được tai nạn.
Nói chuyện tai nạn, cái lò sưởi đốt bằng củi của trường học ở căn tin trường người ta đã cho làm một cái rào lưới bằng sắt để trước lò sưởi để chắn không cho đám trẻ chạy nhảy chung quanh.Cái chắn này có dạng hình vòm cong và cao khoảng một mét.
Tính ra cũng đã mấy chục năm cái lò sưởi đã có ở đó và bây giờ người ta mới làm rào chắn.Cái rào này có thể di chuyển được.Khi cần bỏ củi vào lò thì mình chỉ cần dời cái chắn qua một bên.Hồi trước mỗi khi đám trẻ ra vô căn tin mình phải đứng trước cái lò với hai tay dang ngang không cho tụi nó bang vào chổ đó, miệng thì la hét ỏm tỏi, thiệt tình .

Bông Trang
#87 Posted : Saturday, April 28, 2012 9:26:10 PM(UTC)
Bông Trang

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 170
Points: 270

Thanks: 5 times
Was thanked: 16 time(s) in 14 post(s)
Nghe chị Phượng Các thì mới chực biết rằng cái mail yahoo của mình đã bị tấn công cả tuần nay.Sáng giờ đã đổi password, cho Ccleaner và avast antivirus chạy.Xong rồi làm password cho người sử dụng máy.Chỉ có hai người trong nhà sử dụng nên ỷ y không cài pass gì hết. Hổng biết có phải làm thêm những bước nào nữa hay không?Anh chị nào biết làm ơn chỉ thêm.
Bông Trang cám ơn rất nhiều.
Bông Trang
#88 Posted : Sunday, April 29, 2012 6:05:16 PM(UTC)
Bông Trang

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 170
Points: 270

Thanks: 5 times
Was thanked: 16 time(s) in 14 post(s)
Buổi chiều tôi nhìn cơn mưa đi qua ,những giọt nước tưới lên miền đất này để tất cả chồi lên một màu xanh ngăn ngắt.Tôi nhiều khi khùng điên khi miên man mắt nhìn cái màu xanh bất tận đó.Cái quyến rủ của đất trời làm cho tôi như quên tất cả.
Hôm qua bạn tôi đã gởi cho tôi một video trong youtube nói về một người đàn ông sống một mình trong ngôi nhà xây bằng đá ở một vùng núi hoang vu trong lòng nước Pháp.Xung quanh là đá núi ,với đàn cừu và mảnh vườn rau bé xíu bên hông nhà .Cái lò sưởi vẩn còn để ngỏ không cánh đã làm cho ngôi nhà ám khói,mụi khói bám đầy trên ly tách chén dỉa .Vẫn xài lại những gì của cha mẹ để lại từ hơn trăm năm về trước vì ông đã 81 tuổi.Nồi soup được nấu với phân nửa cái đầu heo và toàn là những khoai tây, cà rốt ,bắp cải tròn và tỏi tây.Đã vậy còn được ăn trong mười ba ngày.
Tôi tự hỏi tôi có thể sống như vậy không hay chỉ là bla bla khi mà tôi vẫn còn những tiện nghi chung quanh.Liệu tôi có thể sản xuất ra cái để ăn như ông ta hay lại phải dùng đến tiền của chồng rồi lại khen mình vô cùng"thiên nhiên" .Liệu tôi có bỏ đi những cám dổ của những bộ quần áo đắt tiền để tối ngày xỏ đôi ủng lội đất đạp sình sồn sột?Hay tôi có thể bỏ đi những buổi ăn trong những nhà hàng để tối ngày chỉ rau xào tỏi và lại tỏi xào rau?
Những cuộc viếng thăm làm ta trầm trồ và khen ngợi về nó,còn rủi ta lọt vào nó thì ý nghĩ của ta lúc đó sẽ ra sao?







Bông Trang
#89 Posted : Tuesday, May 1, 2012 4:42:04 PM(UTC)
Bông Trang

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 170
Points: 270

Thanks: 5 times
Was thanked: 16 time(s) in 14 post(s)
Hôm kia đi ăn cơm ngoài có cảm giác bị người ta xúc phạm nên hai vợ chồng dẫn nhau ra về sớm.Hỏi ox chứ tui đúng hay sai, anh nói tôi thấy bà đúng.Ra về mà mắt đỏ hoe, ông chồng cũng vậy đêm đó anh không ngủ được, còn nốc hết nửa chai rượu.Ân hận phải chi mình đừng có biểu lộ ra ngoài để ông chồng đừng có tức tối mà uống khùng điên như vậy.Hay tại anh muốn vin cớ này mà uống lại không biết.Nói vậy mà oan cho ox là mình lại mắc thêm cái nợ.
Vậy là hôm qua mặc dù là ngày nghĩ nhưng hai vợ chồng lại vác cuốc xẻng đi phá ổ mấy con chồn ở căn chòi phía bên kia vườn.Mấy năm nay căn chòi bị bỏ hoang,mấy con chồn vô làm tổ trong đó.Tụi nó đào sâu cả năm sáu tấc dưới đất làm bảng doanh trong đó.Nến của cái chòi bị tụi nó chia ngang xẻ dọc trong đó.Lại thấy mấy con vịt của mình còn tồn tại tới ngày nay nghĩ tụi nó giỏi thiệt.Tụi vịt đánh mùi chồn cũng hay lắm, nghe hơi hám của lủ chồn là cắm đầu chạy miết về nhà.Nói vậy chứ cũng có một hai con vịt cũng bị chồn làm thịt chứ không đâu.
Vừa làm vừa suy nghĩ thôi cũng đừng có giận người ta.Biết đâu người ta không có vừa ý mình điều gì đó nên mới làm như vậy.
Chiều qua coi một phim nói về việc quản lý nông trại ,trong đó có đoạn nói rằng để quản lý những đàn cừu hay bò ngày nay người ta bắn vào bao tử của tụi nó một con chíp điện từ có mang số ký danh .Như vậy người ta sẽ quản lý được số lượng đàn thú vật nuôi trong mọi tình huống, thí dụ như chúng đi lạc hay bị đánh cắp vv...vv.
Khi đàn thú vật bị đưa vào lò mỗ thì những con chíp này sẽ được người ta lấy ra và lại xài tiếp cho lần kế tiếp.
Mình nói rằng mình sẽ tập không nghĩ ngợi gì nhiều nhưng cũng có việc để làm mình lo nghĩ.


Binh Nguyen
#90 Posted : Sunday, May 6, 2012 6:15:37 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi Bông Trang

Hôm kia đi ăn cơm ngoài có cảm giác bị người ta xúc phạm nên hai vợ chồng dẫn nhau ra về sớm.Hỏi ox chứ tui đúng hay sai, anh nói tôi thấy bà đúng.Ra về mà mắt đỏ hoe, ông chồng cũng vậy đêm đó anh không ngủ được, còn nốc hết nửa chai rượu.Ân hận phải chi mình đừng có biểu lộ ra ngoài để ông chồng đừng có tức tối mà uống khùng điên như vậy.Hay tại anh muốn vin cớ này mà uống lại không biết.Nói vậy mà oan cho ox là mình lại mắc thêm cái nợ.
Vừa làm vừa suy nghĩ thôi cũng đừng có giận người ta.Biết đâu người ta không có vừa ý mình điều gì đó nên mới làm như vậy.
sẽ tập không nghĩ ngợi gì nhiều nhưng cũng có việc để làm mình lo nghĩ.


Hello chị Bông Trang,
Cái chuyện ra ngoài bị xúc phạm hay xảy ra lắm chị à, không phải chỉ có mình chị đâu, chị đừng lo lắng quá. Dạo này, Bình cũng hay đọc những dòng tâm sự của chị trong quán cóc đây, vì không có chỗ và cũng chẳng có thời gian để "chen" vào, nên im lặng, chứ không phải Bình không đọc của chị đâu. Hôm nay rảnh, nên Bình "chen" vào nói chuyện với chị chơi, nếu chị thấy Bình "ồn ào" quá thì cứ lên tiếng nghen. Smile

Chị không nói rõ lắm, nên có lẽ mọi người không hiểu người ta đã xúc phạm anh chị như thế nào để mà cho ý kiến. Vẫn biết chị cũng chẳng cần ai cho ý kiến nhưng thấy chị có vẻ áy náy, suy nghĩ nhiều về chuyện đó và thấy anh cũng có vẻ suy nghĩ nhiều nên mới đâm ra uống rượu như vậy thì chắc câu chuyện phải rất ư nghiêm trọng. Nếu chị có thể kể rõ ràng hơn thì may ra có thêm ý kiến khách quan chị sẽ đỡ áy náy hơn chăng?

Có nhiều lúc người ta bị xúc phạm là vì chính bản thân mình đã gây ra điều đó vì sự nóng giận cho một chuyện nào đó không đâu chăng? Chính chị cũng ân hận là đã biểu lộ sự nóng giận ra ngoài nên anh chị mới phản ứng đến như vậy. Chị hỏi thì dĩ nhiên anh phải nói là không có gì, vì anh đâu thể nào mà không bênh vợ được? Nhưng thái độ của anh sau đó thì giống như trả lời ngược lại, vì thế chị có nghĩ là chị cũng làm điều gì đó không đúng chăng?

Nếu chị nói ra được, không để trong lòng nữa, Bình nghĩ chị sẽ thấy dễ chịu và thanh thản hơn. Bình nghĩ chắc có chị cũng đang suy nghĩ giống Bình, thành ra, chị Bông Trang cứ tâm sự tiếp nhé. heart heart heart

BN.
Bông Trang
#91 Posted : Tuesday, May 8, 2012 5:47:19 PM(UTC)
Bông Trang

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 170
Points: 270

Thanks: 5 times
Was thanked: 16 time(s) in 14 post(s)
Bình cứ ra vào và cứ nói tự nhiên.BTrang không phiền hà gì hết ,trái lại càng thích vì nghe được an ủi của nhiều người thì làm cho tâm mình bớt sân si.Mấy ngày nay thấy bài của Bình viết cho mình mà bận tối tăm mặt mủi,hết ở ngoài đường rồi ở ngoài đồng.Tối về mệt quá nên cứ lần lựa đến hôm nay, Bình thông cảm!
Mấy ngày đầu cũng buồn nhưng sau đó nghĩ rằng mình không có duyên ăn nói nên người ta nghe không lọt lổ tai nên họ phản pháo lại là chuyện dỉ nhiên thôi.Mà người nói mình như vậy là trong lòng người ta đã tạo cho họ sự bực mình rồi.Có nhiều khi mình nói câu đó mình thấy bình thường,nhưng người nghe câu nói đó họ lại nỗi dóa.Rồi mình nghĩ chẳng qua là tại sự phân biệt màu da và tiếng nói mà ra,nếu người cùng dân tộc với họ làm như vậy thì chắc gì đã xảy ra chuyện.
Chuyện chẳng có gì, vì đây là bữa ăn được tổ chức tại một quán cà phê,người ta đặt bàn theo hình chữ U và ông chủ quán đứng phục vụ ở giữa.Hôm đó là món cơm paella,sau khi ăn xong dỉa thứ nhất người chủ quán nói rằng mọi người có thể lấy thêm lần hai.Biết tính chồng khi ăn thì phải liên tục,nếu trong khi ăn mà có ai gọi điện thoại hay có chuyện gì đó là anh bỏ luôn bữa cơm.Nấu ăn trong nhà cũng vậy,món ăn phải đủ ,nếu thiếu mà đi hâm lại cho ngồi chờ là anh cũng không ăn luôn.Nói rằng là không còn ngon miệng nữa.Vì đến quán này nhiều lần nên BTrang biết nếu để anh ngồi chờ lâu là anh từ chối không ăn,sau đó về nhà lục thức ăn ở nhà ăn tiếp.Xin nói thêm là dỉa cơm ở đây là dỉa bình thường chứ không lớn như những dỉa paella mà ta thường thấy trong nhà hàng.
Vì biết anh như vậy nên BTrang cầm dỉa cơm của anh và xin thêm nhưng người chủ quán trả lời là không,phải đợi phía đầu bàn.Khi nghe như vậy thì ox giật lại dỉa cơm của mình và chờ người chủ quán đi lại hỏi những người đầu bàn.Trong khi những người đó họ vẫn còn đang ăn chưa hết,sau đó thì mới đến hỏi ox BTrang.Đây không phải lần đầu BTrang đến đây mà coi chủ quán như bạn bè thân thiết,nên BTrang mới dạn dĩ như vậy,và ở đây là bạn có thể hỏi thức ăn thêm cho mình.Sau đó thì thấy người chủ quán cứ đến mời chào và mang thức ăn thêm cho những người mới đến quán,trong khi chẳng đếm xỉa đến mình.
Chuyện chỉ có như vậy thôi,nghĩ rằng ox bực là tại mình mang đi hỏi thức ăn cho anh.

Binh Nguyen
#92 Posted : Thursday, May 10, 2012 12:53:40 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Chị Bông Trang, có nhiều khi, mình nghĩ cái gì trong đầu mình, hông có ai biết, mà ở chỗ đông người nhiều khi chẳng tiện nói ra, chị viết lên đây vài ba câu người đọc có thể hiểu sơ sơ được vấn đề, còn ở chỗ đó, đang chỗ đông người, người chủ quán còn đang có bao nhiêu người để phục vụ, họ coi mình cũng như bao nhiêu người khách khác, "first comes first serve", hoặc đi theo "tour", nên họ không có thời gian để tìm hiểu mình đang suy nghĩ cái gì, lại càng không thể biết được thói quen của mình ra sao (cái này chỉ có vợ biết!) Chính vì người ta không biết cho nên mình cũng không nên trách họ làm gì, mình giận họ lúc này, họ chỉ thấy mình "tự nhiên" có vẻ mặt khó chịu chứ người ta cũng đâu biết mình nghĩ cái gì đâu? Mà họ cũng vô tình không biết là chính họ đã làm mình bực mình. Giống như câu chuyện Bình kể trong mục Con Em Chúng Ta ở trên, Bình thấy cứt chuột trong ngăn kéo nhà người bạn, nghĩ như người thân trong gia đình, Bình buột miệng hỏi sao dơ vậy, chỉ có thế thôi mà ax mình nhăn mặt, giảng moral ngay trước mặt người bạn, làm mình cũng quê chứ và thế là mình cảm thấy bực mình, chỉ muốn đi về ngay lúc đó cho đỡ quê, nhưng làm vậy thì người bạn sẽ còn ngạc nhiên hơn và câu chuyện sẽ được đào sâu hơn, cho nên Bình phải giả như không có gì, giả lả qua chuyện khác, trong khi Bình có cảm giác mặt mình đang nóng lên. Rất may, sau khi Bình gằn từng tiếng "sorry", ax mình hiểu ngay và thôi không nói nữa nhưng dĩ nhiên vẫn "hầm hầm" trong bụng (vẫn không ai hiểu chồng bằng vợ!) Buổi tiệc mất vui nhưng Bình đã cố gắng theo đến kỳ cùng để mọi người không thấy gì là lạ hết, mình càng làm lớn chuyện người ta càng không hiểu mình hơn.
BN.
Phượng Các
#93 Posted : Thursday, May 10, 2012 5:35:22 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi Bông Trang
Chuyện chỉ có như vậy thôi,nghĩ rằng ox bực là tại mình mang đi hỏi thức ăn cho anh.


Sao BT không hỏi thẳng ox coi ảnh bực là bực ai vậy?

Cám ơn BT cho cơ hội để mình biết thêm chuyện ăn cơm kiểu Bỉ này.
Bông Trang
#94 Posted : Monday, May 14, 2012 4:37:01 PM(UTC)
Bông Trang

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 170
Points: 270

Thanks: 5 times
Was thanked: 16 time(s) in 14 post(s)
quote:
Gởi bởi Binh Nguyen

Chị Bông Trang, có nhiều khi, mình nghĩ cái gì trong đầu mình, hông có ai biết, mà ở chỗ đông người nhiều khi chẳng tiện nói ra, chị viết lên đây vài ba câu người đọc có thể hiểu sơ sơ được vấn đề, còn ở chỗ đó, đang chỗ đông người, người chủ quán còn đang có bao nhiêu người để phục vụ, họ coi mình cũng như bao nhiêu người khách khác, "first comes first serve", hoặc đi theo "tour", nên họ không có thời gian để tìm hiểu mình đang suy nghĩ cái gì, lại càng không thể biết được thói quen của mình ra sao (cái này chỉ có vợ biết!) Chính vì người ta không biết cho nên mình cũng không nên trách họ làm gì, mình giận họ lúc này, họ chỉ thấy mình "tự nhiên" có vẻ mặt khó chịu chứ người ta cũng đâu biết mình nghĩ cái gì đâu? Mà họ cũng vô tình không biết là chính họ đã làm mình bực mình. Giống như câu chuyện Bình kể trong mục Con Em Chúng Ta ở trên, Bình thấy cứt chuột trong ngăn kéo nhà người bạn, nghĩ như người thân trong gia đình, Bình buột miệng hỏi sao dơ vậy, chỉ có thế thôi mà ax mình nhăn mặt, giảng moral ngay trước mặt người bạn, làm mình cũng quê chứ và thế là mình cảm thấy bực mình, chỉ muốn đi về ngay lúc đó cho đỡ quê, nhưng làm vậy thì người bạn sẽ còn ngạc nhiên hơn và câu chuyện sẽ được đào sâu hơn, cho nên Bình phải giả như không có gì, giả lả qua chuyện khác, trong khi Bình có cảm giác mặt mình đang nóng lên. Rất may, sau khi Bình gằn từng tiếng "sorry", ax mình hiểu ngay và thôi không nói nữa nhưng dĩ nhiên vẫn "hầm hầm" trong bụng (vẫn không ai hiểu chồng bằng vợ!) Buổi tiệc mất vui nhưng Bình đã cố gắng theo đến kỳ cùng để mọi người không thấy gì là lạ hết, mình càng làm lớn chuyện người ta càng không hiểu mình hơn.
BN.


Bình ơi, đúng là giận quá mất khôn!Càng nghĩ thấy mình không biết cách đối nhân xử thế,âu đó cũng là bài học cho mình.Chuyện đã xảy ra rồi không thể lấy lại được,tiếc là mình lại mất một mối quan hệ.
Cám ơn Bình đã nói ra cảm nghĩ của Bình, có như vậy chị mới thấy hai mặt của một vấn đề.Chứ mình cứ cho mình lúc nào cũng đúng thì đâu còn chuyện gì để nói.

Bông Trang
#95 Posted : Monday, May 14, 2012 4:57:35 PM(UTC)
Bông Trang

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 170
Points: 270

Thanks: 5 times
Was thanked: 16 time(s) in 14 post(s)
quote:
Gởi bởi Phượng Các

quote:
Gởi bởi Bông Trang
Chuyện chỉ có như vậy thôi,nghĩ rằng ox bực là tại mình mang đi hỏi thức ăn cho anh.


Sao BT không hỏi thẳng ox coi ảnh bực là bực ai vậy?

Chị Phượng Các, thường thì những chuyện như vầy thì cả hai ít khi nào mang ra để bàn lại ,vì thấy không vui chút nào hết.Nhưng hôm qua nhân gặp người bạn thân thì BTrang có mang ra nói vì người bạn cũng kể một chuyện tương tự xảy ra với bạn .Ox cũng chỉ nói qua loa rồi bàn qua chuyện khác nhưng BTrang biết rằng ox bực BTrang là chính.
quote:

Cám ơn BT cho cơ hội để mình biết thêm chuyện ăn cơm kiểu Bỉ này.


Em chỉ nói sơ thôi,chứ không phải nơi nào trên đất Bỉ cũng tổ chức như vậy.Đây chỉ là một quán nhỏ vào những dịp lể lạc thì họ tổ chức một nhóm khách hàng nên thường thì mọi người đều biết nhau .Chính điều đó làm em quê vì mình thấy thân thiết trong khi chủ quán thì đối với mình như vậy.Có thể mình sống vì cảm tính nhiều quá nên bị như vậy nên đâm ra nóng mặt.

Phượng Các
#96 Posted : Tuesday, May 22, 2012 4:32:05 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Thật ra thì chuyện đó cũng nhỏ thôi, không đáng để ta bận tâm. Hay nếu có bận tâm thì làm sao cho qua một đêm hay vài đêm là cho nó qua đi. Nếu để mình phiền muộn hòai thì chỉ thiệt thòi cho cái tâm hồn và thể xác của mình mà thôi.
Bông Trang
#97 Posted : Tuesday, May 22, 2012 5:47:39 PM(UTC)
Bông Trang

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 170
Points: 270

Thanks: 5 times
Was thanked: 16 time(s) in 14 post(s)
Dạ , mấy cái chuyện đó sau một vài ngày hay một vài tuần lại quên tuốt luốt.Vì quá nhiều sự việc xảy ra với ta trong cuộc sống.Chưa kịp xong việc này thì lại có việc khác nên cái bộ nhớ của mình nó cũng xoay mòng mòng với mình chứ chẵng chơi ha chị.
Hôm qua nhận được email của người chủ quán mời đi câu cá.Ngẫm ra họ đâu có suy nghĩ như mình,nếu họ giận chắc gì họ gởi thư mời mình tham dự.Dù sao họ là người kinh doanh,phục vụ nhiều người tính tình khác nhau nghĩ họ cũng đâu có sung sướng gì.
Hỗm rày ngoài chuyện ngoài vườn cây cỏ xanh tươi mù mịt, mấy con chuột chũi cứ canh mùa này là quậy phá tưng bừng.Không ra vườn một ngày là miếng vườn tan nát,nhìn mà cay sống mủi.
Vì phải sửa nhà cho má chồng về sống tại nhà của bà nên lúc này cứ phải đến nhà má chồng lo dọn dẹp,nhà cửa bỏ bê thêm tuần rồi hội hè liên miên.Muốn ghi lại vài điều nhưng lại ngại ngùng lại thôi.
Hôm qua đi lại nhà bà bác sỉ để tiêm ngừa uốn ván lần thứ ba.Tiêm ngừa này có hiệu lực đến 10 năm chia ra làm ba lần tiêm.Trước cửa phòng mạch bà ghi chú rằng bà nghỉ sanh đến tháng tám mới làm lại.bà có cho địa chỉ của hai vị bác sĩ khác ở vùng lân cận.Đây là lần nghỉ sanh thứ ba của bà.Những bà mẹ trẻ vùng này lúc này hầu như ai cũng có ít nhất là hai đứa ,còn ba đứa là chuyện bình thường ,có nhà có tới bốn và năm đứa.Vì vậy dân số ở trường mẫu giáo và trường tiểu học trong làng tăng một cách đáng kể.
Bông Trang
#98 Posted : Thursday, May 24, 2012 5:04:45 PM(UTC)
Bông Trang

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 170
Points: 270

Thanks: 5 times
Was thanked: 16 time(s) in 14 post(s)
Mấy ngày nay nắng rất đẹp,vậy mà không có thời gian bước ra vườn vì cứ loay hoay ở chuồng vịt.Nuôi vịt lấy trứng và cho đẹp miếng vườn thì phải chịu cực chứ biết sao bây giờ. Chiều qua gắn ống bơm nước nhưng loay hoay hoài không xong,để thứ ba tuần sau lôi ra gắn tiếp. Cuối tuần này đi Vosge nhân dịp lể tro lấy luôn ngày nghỉ thứ hai.Thông thường mọi người đi vào chiều thứ sáu nhưng sao năm nay lại đi vào sáng thứ bảy coi như bị mất hết một ngày đi chơi, chỉ có chơi vào ngày chủ nhật ,hai ngày còn lại thì dành để chạy xe hay xe chạy. Đi có ba ngày như vậy mà chuẩn bị cả mấy ngày trước.Không phải chuẫn bị hành lý mà chuẫn bị đóng cửa nhà tại còn mấy thành viên vẫn còn thường trú ở đây.

Năm nay tháng tư và tháng năm có nhiều sương giá nên những loại cây ăn trái trong nhà không đơm bông kết trái gì ráo , chỉ toàn lá xanh mơn mởn.Nghiệm được rằng đâu phải thiên địa lúc nào cũng hòa và lợi cho mình rong chơi đâu.Phải có năm trúng năm thất để cho người ta phải biết cần và kiệm chứ.

Tuần rồi là Communion ( không biết tiếng Việt gọi là gì)của Martine,con gái một người bạn.Hai vợ chồng nhận chụp và quay phim rồi còn hứa là sẽ ghép nhạc ra CD(chuyện của vợ),đóng hình thành sách(việc của chồng) .Hứa xong rồi ai về nhà nấy, nhà này mấy ngày nay cứ đi làm việc khác.Tối qua dành hết cả buổi tối để tìm nhạc cho hay để ghép cho đúng điệu và đúng lúc.Cũng may là đã biết ghép giếc chút đỉnh chỉ cần tìm nhạc bỏ vô mà cũng thấy mất bộn thời gian rồi. Quan trọng là phải tìm nhạc cho đúng bối cảnh cho đúng ý chủ nhà ,nghe từ chiều tới tối cũng chưa tìm được bài vừa ý.Đã vậy còn phải ăn cắp nhạc trên mạng nữa chứ.


Liêu thái thái
#99 Posted : Thursday, May 24, 2012 8:26:24 PM(UTC)
Liêu thái thái

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,677
Points: 786
Woman
Location: thôn bọ ngựa

Thanks: 8 times
Was thanked: 38 time(s) in 38 post(s)
quote:
Gởi bởi Bông Trang

Mấy ngày nay nắng rất đẹp,vậy mà không có thời gian bước ra vườn vì cứ loay hoay ở chuồng vịt.Nuôi vịt lấy trứng và cho đẹp miếng vườn thì phải chịu cực chứ biết sao bây giờ. Chiều qua gắn ống bơm nước nhưng loay hoay hoài không xong,để thứ ba tuần sau lôi ra gắn tiếp. Cuối tuần này đi Vosge nhân dịp lể tro lấy luôn ngày nghỉ thứ hai.Thông thường mọi người đi vào chiều thứ sáu nhưng sao năm nay lại đi vào sáng thứ bảy coi như bị mất hết một ngày đi chơi, chỉ có chơi vào ngày chủ nhật ,hai ngày còn lại thì dành để chạy xe hay xe chạy. Đi có ba ngày như vậy mà chuẩn bị cả mấy ngày trước.Không phải chuẫn bị hành lý mà chuẫn bị đóng cửa nhà tại còn mấy thành viên vẫn còn thường trú ở đây.

Năm nay tháng tư và tháng năm có nhiều sương giá nên những loại cây ăn trái trong nhà không đơm bông kết trái gì ráo , chỉ toàn lá xanh mơn mởn.Nghiệm được rằng đâu phải thiên địa lúc nào cũng hòa và lợi cho mình rong chơi đâu.Phải có năm trúng năm thất để cho người ta phải biết cần và kiệm chứ.

Tuần rồi là Communion ( không biết tiếng Việt gọi là gì)của Martine,con gái một người bạn.Hai vợ chồng nhận chụp và quay phim rồi còn hứa là sẽ ghép nhạc ra CD(chuyện của vợ),đóng hình thành sách(việc của chồng) .Hứa xong rồi ai về nhà nấy, nhà này mấy ngày nay cứ đi làm việc khác.Tối qua dành hết cả buổi tối để tìm nhạc cho hay để ghép cho đúng điệu và đúng lúc.Cũng may là đã biết ghép giếc chút đỉnh chỉ cần tìm nhạc bỏ vô mà cũng thấy mất bộn thời gian rồi. Quan trọng là phải tìm nhạc cho đúng bối cảnh cho đúng ý chủ nhà ,nghe từ chiều tới tối cũng chưa tìm được bài vừa ý.Đã vậy còn phải ăn cắp nhạc trên mạng nữa chứ.


anh nhà chị cũng mất hết ngày giờ cho việc ngược lại: tìm hình hợp nghĩa để điền vào câu nhạc khi làm video cho bài hát mới Smile

Tháng 7 chắc chưa có duyên ghé thăm BT khi về từ Đức, chị phải đổi chương trình vì cũng không ghé Hòa lan được, BT đừng chờ nha. Cám ơn em và hẹn dịp khác.
Rose
Bông Trang
#100 Posted : Friday, May 25, 2012 6:48:34 AM(UTC)
Bông Trang

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 170
Points: 270

Thanks: 5 times
Was thanked: 16 time(s) in 14 post(s)
Chị Liêu và anh Châu khi nào có dịp đi Strasbourg thì ghé em cũng được mà.Mình có lòng thì lòng vòng cũng sẽ đến nơi ha chị.
Ngày mai em sẽ đi Vosges, hẹn sẽ gặp chi ở đây vào giữa tuần sau nhé.
Chúc các chị và gia đình có ngày cuối tuần vui vẻ và hạnh phúc.
Bông Trang.
Bông Trang
#101 Posted : Thursday, June 7, 2012 5:15:23 PM(UTC)
Bông Trang

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 170
Points: 270

Thanks: 5 times
Was thanked: 16 time(s) in 14 post(s)
Mỗi lần đi Hautes-Vosges tôi cứ nhớ ngày xưa tôi đi Đà Lạt .Nằm ở độ cao 1300 mét so với mặt nước biển Vosges trở thành nơi du lịch nổi tiếng nằm gần biên giới Đức.Hầu như mỗi năm tôi được đi Vosges một lần vào dịp lễ tro.Đó là lúc bắt đầu đổi mùa sinh hoạt,mùa dành cho dân đi bộ ,dân đua xe đạp ,dân leo núi ,dân đua mô tô và dân nhảy dù trong khi những tháng mùa đông thì Vosges là nơi lý tưởng cho dân trượt tuyết . Có những đường trượt dài từ đỉnh xuống dốc chia quả núi ra làm nhiều múi khi nhìn vào bản đồ đặt nơi chân núi.
Vì là cao nguyên nên những con đường ở Vosges quanh co khúc khỷu làm cho dân chơi mô tô và xe đạp tập trung về đây ngày càng đông gây náo nhiệt và nguy hiểm khắp nơi.
Vosges cũng có rất nhiều đường đi bộ dành cho dân mới bắt đầu cho đến dân kỳ cựu.
Những đường mòn dẫn từ núi này đến núi khác,từ chân núi lên ngọn và đường vòng theo những hồ thiên nhiên .
Trên dãy Vosges có nhiều hồ và có nhiều nơi để đi nhưng như mọi năm chúng tôi cũng chỉ quanh quẩn ở Ventron và La Bresse ,hai làng nhỏ nằm gần như kề nhau.Ventron là nơi chúng tôi trọ và La Bresse là nơi chúng tôi đi bộ và leo núi nên ba ngày ở đây chỉ quanh quẩn trong chu vi ba chục cây số,chạy tới chạy lui mỗi ngày vài bận lên xuống.

La Bresse là một làng nằm trọn lõn trong dãy Vosges và là nơi tập trung nhiều môn chơi cho dân thể thao.Mùa này những bụi myrtille đã đơm hoa và đã bắt đầu cho ra trái,myrtille mọc khắp nơi ở vùng này.Myrtille là một loại cây nhỏ mọc như bụi,lùm thấp khoảng 50cm cho trái màu tím có vị chua chua nên người ta lấy trái này làm bánh tạt(tarte) ,rất phổ biến ở Vosges.Có thể thấy myrtille mọc khắp mọi nơi trên núi dọc theo đường đi bộ.
Cũng như những thành phố cao nguyên khác,có thể nhìn thấy những ngôi nhà nằm trên lưng chừng đồi,mặt ngó xuống lòng thung lũng.Những con đường chạy ngoằn ngoèo từ thấp lên cao đón tiếng động cơ của mô tô hú vòng quanh núi rừng.Có một nuối tiếc nào đó chạy ngang tâm tư,phải chi đừng có tiếng động ầm ì đó thì hay biết mấy.
Người ta thích đi bộ, có thể thấy người ta khắp nơi trên những đường mòn trên núi.Nhưng xuống phố thì tuyệt nhiên vắng người,không có xe chạy và không có ai ngoài đường vào ban trưa và xế chiều,thành phố êm ả đến nổi không ai ngờ cách đó không xa, bên ngoài vành đai thành phố những bải đậu xe không còn chỗ đậu và những đoàn xe mô tô gầm rú ngoài kia.

Buổi trưa đến nơi,mọi người ăn vội vàng phần ăn mang theo của mình dưới cái nắng nhẹ nhàng của tháng năm.Hai cây sồi vẫn còn đó trên cao những chồi xanh vừa mới ló nên nhánh còn trơ ra những mốc meo thâm xì già cỗi. Hai cái bàn đá và cái băng ghế ,không gì thay đổi ngoại trừ người chủ nhà trọ đã già đi thấy rõ,hai năm trời không gặp.Bà là một cô giáo tiểu học,ngoài dạy đảm luôn việc trông coi nơi này . Auberge de jeunesses ,được xây dựng từ năm 1946,nằm gần như cuối đường,nơi dẫn lên núi thuộc làng Ventron,một làng nằm trong dãy Hautes -Vosges ,có một trạm trượt tuyết ở đó.Hình như còn hai ba căn nhà nằm khuất bên trong nữa mà lần trước tôi có đi lần vô trong đó.Người ta nghiểm nhiên sống trong đó, một gia đình !Bởi một đứa như tôi chưa thể tưởng ra nếu tôi « phải » sống như vậy.Có lẽ rồi cũng sẽ quen nếu phải.

Mọi người lại lên xe ,hai vợ chồng tôi không đi chung nhóm vì không thể nào theo nổi những người chuyên nghiệp.Những người bạn họ leo núi,còn hai vợ chồng tôi lục đục đi bộ phía sau.Lâu quá không đi ,mới đi lại một quãng ngắn là đã thở phì phò.Tôi phải lấy lại hơi và cố gắng thở sâu hơn được vài phút sau thì tôi đi được bình thường mà không phì phò nữa.
Hôm đó trời nắng nhưng lại có nhiều gió,gió thổi làm cho những vạt cỏ dập dờn như sóng biển và bên tai nghe tiếng u u của gió.Vòng vòng cũng bấm vài tấm hình rối đi xuống,trở ra xe và trở về thị trấn.Đi ngang một cửa hàng bán sản phẩm dệt từ coton,được sản xuất ở vùng này.Họ bán từ cái đồ nhấc nồi đến khăn trải bàn,drap trải giường,các loại khăn lông từ nhỏ tới lớn,áo choàng ngủ .Lựa vài thứ cần và thích ,coi lại giá không đắt,mua xong cảm thấy hài lòng vì lúc này hở cái gì ra cũng là made in china ,nhìn hoài ngao ngán !
Rồi ghé kế bên mua fromage Munster,một loại fromage nổi tiếng của vùng Vosges,rất nặng mùi.Dặn người bán gói dùm hai lớp giấy vì sợ hôi tủ lạnh,dặn vậy rồi ngày hôm sau cũng bị bà chủ nhà đưa thêm một bao nylon trùm thêm cho kín.Hừm,bà ta đã ngữi được.
Buổi tối được sửa soạn dười tán cây sồi đang đâm lá,thịt nướng ăn cùng món ratatuille rau củ và mì sợi Ý,dỉ nhiên là có rượu vang đi cùng.Buổi tối trôi qua êm đềm dưới ngôi nhà trọ trên núi,ngước nhìn những vì sao trên kia .

Sáng hôm sau lại tôi là người dậy trễ nhất ,đã vậy còn đi tắm rồi mới xuống tới nhà bếp.Mọi người vừa ăn sáng xong.Như thường lệ ,đó là buổi ăn sáng continental,gồm có bánh mì, bơ, confiture,fromage trắng,nước cam, sửa,cà phê và cacao.Trong khi tôi ăn thì mọi người làm bánh mì sandwich để dành cho buổi trưa.Đó là chuyện bình thường của những người đi thường xuyên như vậy.Tất cả được đếm và tính thật chính xác,không có gì phung phí .
Chúng tôi chia làm hai nhóm,lần này M.đi chung với hai vợ chồng tôi.Đi chợ phiên,được nhóm vào mỗi thứ năm ngay mặt tiền của La Bresse.Cũng như những chợ phiên khác,
hững sản phẩn địa phương như fromage và saussice hay rau cải,cây trồng được bày bán ở đây và có vài sạp bán quần áo thì từ một xứ sở xa lạ nào đó.Tôi và M.gặp lại quầy quần áo của một người đàn bà Pháp,bà rất đẹp.Nhìn phong cách ăn mặc của bà tôi liên tưởng tới những người đàn bà di gan mà tôi thường hay gặp .Bà ta đi bán khắp nơi trên nước Pháp,thỉnh thoãng tôi gặp bà ở khu tôi ở.Quần áo bà ta bán kiểu cách lạ và vải sợi đẹp nên mặc dù đắt nhưng có thể mặc nhiều lần mà không muốn quăng.

Sau buổi dạo chợ đến trưa chúng tôi lại đi hẹn gặp hai người bạn leo núi.
Nơi bải đậu xe dưới chân núi để ăn trưa và bắt đầu đi bộ lên núi và sau đó đi xuống hồ Trắng.Hành trình này chỉ khoảng 8 cây số rất dễ đi vì đường bằng phẵng,chỉ có một đoạn cuối khoảng hai cây số là khi bắt đầu đi xuống từ đỉnh thì mới khó.Ở đoạn cuối cùng tôi bị lật chân phải vì coi thường kỷ thuật đi,không chịu để hết bàn chân xuống đất mà cứ bước đại qua những lõm đá nên chân phải bị lật.Vậy là khi tới xuống tới hồ thì nơi mắc cá chân đã phồng to,nên tôi đã bỏ chuyến đi ngược lại lên hồ Đen mà xuống xe ngồi chờ mọi người.Ox chọc rằng tôi đã tìm ra lý do để không leo lên nữa.Thiệt tình nếu tôi leo lên núi lại lần nữa tôi sẽ lết thết theo mọi người chứ không phải chơi.
Nhưng như vậy tôi cũng đủ mừng rồi,theo được những người từng ấy cây số là bước đầu thành công cho tôi rồi.Theo được những người đi chung là nỗi vui của tôi vì ít nhất tôi đã không làm phiền họ cứ phải ngoáy lại phía sau hoài.
Buổi tối hôm đó là món Chili corn carne do tôi nấu nhưng hai vợ chồng người bạn nêm nếm.Món này tôi không thích lắm vì có đậu đỏ ăn với cơm một hồi ngán quá.Vậy mà cũng ráng lắc lẻo mà làm hết cái tô của mình.

Sáng thứ hai mọi người lại lục tục chuẫn bị ăn sáng và làm chuyến đi bộ cuối cùng để buổi chiều lên đường trở về nhà.Mèn,đi chi mà đi dữ vậy mà vẫn còn sức để đi.Hai vợ chồng tôi lại tách ra đi riêng ,định đi thăm bảo tàng vải sợi nơi người ta trưng bày những cái máy dệt vải từ hồi khởi đầu cho đến bây giờ.Thấy quảng cáo có bán lẻ vải khách thămcó thể chọn lưa và mua tùy ý .Nhưng khi chạy lên đến nơi thì ngày đó là thứ hai,bảo tàng người ta đóng cửa.Vậy là quành trở xuống nhắm hướng đi Gerardmer cách đó khoảng ba chục cây số,là một thành phố được xây dựng chung quanh một cái hồ lớn.Rất đẹp từ kiến trúc nhà cửa đến cảnh trí thiên nhiên,chạy vòng vòng tìm chỗ chụp hình nhưng khi thấy được bải đậu xe là chiếc xe đi huốt qua rồi vì đường khúc khủy,tài xế không quen đường lại gặp xe sau cứ húc đuôi nên cứ đạp ga mà chạy miết.Dù sao thì cũng chụp được vài tấm lu căm cũng bởi sương mù ,hơi nước từ hồ xông lên làm mờ mờ ảo ảo.
Đi chung quanh thành phố định vào trung tâm mua vài món lưu niệm nhưng cuối cùng cũng thôi và quành về nơi trọ để chuẫn bị lên đường về nhà.
Buổi trưa được mang ra với tất cả những gì còn trong tủ lạnh của hai ngày qua,hâm lại những gì cần thế là dọn ra.Đói thì ăn ngon mặc dù là thức ăn cũ.Học được nhiều điều từ những người đi chung.Món ăn là lạ từ cách chế biến hay tỉ mỉ từ từng thành phần trên bao bì.
Chiều hai giờ sau khi dọn dẹp và chia tay bà chủ nhà trọ tốt bụng.Tốt bụng vì đã tặng tôi một túi đầy hoa Diên vỉ tím pha vàng mà nhà tôi chưa có.Thêm vài nhúm hạt bông và hai bụi myrtille để tôi trồng thử trên này.
Hành lý gọn gàng đường xa ba tiếng hai chiếc xe cùng hiệu cùng bảng số nước cứ thong thả lần lượt nối đuôi nhau.Đường xa lộ chật cứng vì đó là ngày cuối cùng nghỉ lễ,mọi người ai nấy đua nhau trở lại nhà.


Users browsing this topic
Guest (6)
13 Pages«<34567>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.