Mỗi lần đi Hautes-Vosges tôi cứ nhớ ngày xưa tôi đi Đà Lạt .Nằm ở độ cao 1300 mét so với mặt nước biển Vosges trở thành nơi du lịch nổi tiếng nằm gần biên giới Đức.Hầu như mỗi năm tôi được đi Vosges một lần vào dịp lễ tro.Đó là lúc bắt đầu đổi mùa sinh hoạt,mùa dành cho dân đi bộ ,dân đua xe đạp ,dân leo núi ,dân đua mô tô và dân nhảy dù trong khi những tháng mùa đông thì Vosges là nơi lý tưởng cho dân trượt tuyết . Có những đường trượt dài từ đỉnh xuống dốc chia quả núi ra làm nhiều múi khi nhìn vào bản đồ đặt nơi chân núi.
Vì là cao nguyên nên những con đường ở Vosges quanh co khúc khỷu làm cho dân chơi mô tô và xe đạp tập trung về đây ngày càng đông gây náo nhiệt và nguy hiểm khắp nơi.
Vosges cũng có rất nhiều đường đi bộ dành cho dân mới bắt đầu cho đến dân kỳ cựu.
Những đường mòn dẫn từ núi này đến núi khác,từ chân núi lên ngọn và đường vòng theo những hồ thiên nhiên .
Trên dãy Vosges có nhiều hồ và có nhiều nơi để đi nhưng như mọi năm chúng tôi cũng chỉ quanh quẩn ở Ventron và La Bresse ,hai làng nhỏ nằm gần như kề nhau.Ventron là nơi chúng tôi trọ và La Bresse là nơi chúng tôi đi bộ và leo núi nên ba ngày ở đây chỉ quanh quẩn trong chu vi ba chục cây số,chạy tới chạy lui mỗi ngày vài bận lên xuống.
La Bresse là một làng nằm trọn lõn trong dãy Vosges và là nơi tập trung nhiều môn chơi cho dân thể thao.Mùa này những bụi myrtille đã đơm hoa và đã bắt đầu cho ra trái,myrtille mọc khắp nơi ở vùng này.Myrtille là một loại cây nhỏ mọc như bụi,lùm thấp khoảng 50cm cho trái màu tím có vị chua chua nên người ta lấy trái này làm bánh tạt(tarte) ,rất phổ biến ở Vosges.Có thể thấy myrtille mọc khắp mọi nơi trên núi dọc theo đường đi bộ.
Cũng như những thành phố cao nguyên khác,có thể nhìn thấy những ngôi nhà nằm trên lưng chừng đồi,mặt ngó xuống lòng thung lũng.Những con đường chạy ngoằn ngoèo từ thấp lên cao đón tiếng động cơ của mô tô hú vòng quanh núi rừng.Có một nuối tiếc nào đó chạy ngang tâm tư,phải chi đừng có tiếng động ầm ì đó thì hay biết mấy.
Người ta thích đi bộ, có thể thấy người ta khắp nơi trên những đường mòn trên núi.Nhưng xuống phố thì tuyệt nhiên vắng người,không có xe chạy và không có ai ngoài đường vào ban trưa và xế chiều,thành phố êm ả đến nổi không ai ngờ cách đó không xa, bên ngoài vành đai thành phố những bải đậu xe không còn chỗ đậu và những đoàn xe mô tô gầm rú ngoài kia.
Buổi trưa đến nơi,mọi người ăn vội vàng phần ăn mang theo của mình dưới cái nắng nhẹ nhàng của tháng năm.Hai cây sồi vẫn còn đó trên cao những chồi xanh vừa mới ló nên nhánh còn trơ ra những mốc meo thâm xì già cỗi. Hai cái bàn đá và cái băng ghế ,không gì thay đổi ngoại trừ người chủ nhà trọ đã già đi thấy rõ,hai năm trời không gặp.Bà là một cô giáo tiểu học,ngoài dạy đảm luôn việc trông coi nơi này . Auberge de jeunesses ,được xây dựng từ năm 1946,nằm gần như cuối đường,nơi dẫn lên núi thuộc làng Ventron,một làng nằm trong dãy Hautes -Vosges ,có một trạm trượt tuyết ở đó.Hình như còn hai ba căn nhà nằm khuất bên trong nữa mà lần trước tôi có đi lần vô trong đó.Người ta nghiểm nhiên sống trong đó, một gia đình !Bởi một đứa như tôi chưa thể tưởng ra nếu tôi « phải » sống như vậy.Có lẽ rồi cũng sẽ quen nếu phải.
Mọi người lại lên xe ,hai vợ chồng tôi không đi chung nhóm vì không thể nào theo nổi những người chuyên nghiệp.Những người bạn họ leo núi,còn hai vợ chồng tôi lục đục đi bộ phía sau.Lâu quá không đi ,mới đi lại một quãng ngắn là đã thở phì phò.Tôi phải lấy lại hơi và cố gắng thở sâu hơn được vài phút sau thì tôi đi được bình thường mà không phì phò nữa.
Hôm đó trời nắng nhưng lại có nhiều gió,gió thổi làm cho những vạt cỏ dập dờn như sóng biển và bên tai nghe tiếng u u của gió.Vòng vòng cũng bấm vài tấm hình rối đi xuống,trở ra xe và trở về thị trấn.Đi ngang một cửa hàng bán sản phẩm dệt từ coton,được sản xuất ở vùng này.Họ bán từ cái đồ nhấc nồi đến khăn trải bàn,drap trải giường,các loại khăn lông từ nhỏ tới lớn,áo choàng ngủ .Lựa vài thứ cần và thích ,coi lại giá không đắt,mua xong cảm thấy hài lòng vì lúc này hở cái gì ra cũng là made in china ,nhìn hoài ngao ngán !
Rồi ghé kế bên mua fromage Munster,một loại fromage nổi tiếng của vùng Vosges,rất nặng mùi.Dặn người bán gói dùm hai lớp giấy vì sợ hôi tủ lạnh,dặn vậy rồi ngày hôm sau cũng bị bà chủ nhà đưa thêm một bao nylon trùm thêm cho kín.Hừm,bà ta đã ngữi được.
Buổi tối được sửa soạn dười tán cây sồi đang đâm lá,thịt nướng ăn cùng món ratatuille rau củ và mì sợi Ý,dỉ nhiên là có rượu vang đi cùng.Buổi tối trôi qua êm đềm dưới ngôi nhà trọ trên núi,ngước nhìn những vì sao trên kia .
Sáng hôm sau lại tôi là người dậy trễ nhất ,đã vậy còn đi tắm rồi mới xuống tới nhà bếp.Mọi người vừa ăn sáng xong.Như thường lệ ,đó là buổi ăn sáng continental,gồm có bánh mì, bơ, confiture,fromage trắng,nước cam, sửa,cà phê và cacao.Trong khi tôi ăn thì mọi người làm bánh mì sandwich để dành cho buổi trưa.Đó là chuyện bình thường của những người đi thường xuyên như vậy.Tất cả được đếm và tính thật chính xác,không có gì phung phí .
Chúng tôi chia làm hai nhóm,lần này M.đi chung với hai vợ chồng tôi.Đi chợ phiên,được nhóm vào mỗi thứ năm ngay mặt tiền của La Bresse.Cũng như những chợ phiên khác,
hững sản phẩn địa phương như fromage và saussice hay rau cải,cây trồng được bày bán ở đây và có vài sạp bán quần áo thì từ một xứ sở xa lạ nào đó.Tôi và M.gặp lại quầy quần áo của một người đàn bà Pháp,bà rất đẹp.Nhìn phong cách ăn mặc của bà tôi liên tưởng tới những người đàn bà di gan mà tôi thường hay gặp .Bà ta đi bán khắp nơi trên nước Pháp,thỉnh thoãng tôi gặp bà ở khu tôi ở.Quần áo bà ta bán kiểu cách lạ và vải sợi đẹp nên mặc dù đắt nhưng có thể mặc nhiều lần mà không muốn quăng.
Sau buổi dạo chợ đến trưa chúng tôi lại đi hẹn gặp hai người bạn leo núi.
Nơi bải đậu xe dưới chân núi để ăn trưa và bắt đầu đi bộ lên núi và sau đó đi xuống hồ Trắng.Hành trình này chỉ khoảng 8 cây số rất dễ đi vì đường bằng phẵng,chỉ có một đoạn cuối khoảng hai cây số là khi bắt đầu đi xuống từ đỉnh thì mới khó.Ở đoạn cuối cùng tôi bị lật chân phải vì coi thường kỷ thuật đi,không chịu để hết bàn chân xuống đất mà cứ bước đại qua những lõm đá nên chân phải bị lật.Vậy là khi tới xuống tới hồ thì nơi mắc cá chân đã phồng to,nên tôi đã bỏ chuyến đi ngược lại lên hồ Đen mà xuống xe ngồi chờ mọi người.Ox chọc rằng tôi đã tìm ra lý do để không leo lên nữa.Thiệt tình nếu tôi leo lên núi lại lần nữa tôi sẽ lết thết theo mọi người chứ không phải chơi.
Nhưng như vậy tôi cũng đủ mừng rồi,theo được những người từng ấy cây số là bước đầu thành công cho tôi rồi.Theo được những người đi chung là nỗi vui của tôi vì ít nhất tôi đã không làm phiền họ cứ phải ngoáy lại phía sau hoài.
Buổi tối hôm đó là món Chili corn carne do tôi nấu nhưng hai vợ chồng người bạn nêm nếm.Món này tôi không thích lắm vì có đậu đỏ ăn với cơm một hồi ngán quá.Vậy mà cũng ráng lắc lẻo mà làm hết cái tô của mình.
Sáng thứ hai mọi người lại lục tục chuẫn bị ăn sáng và làm chuyến đi bộ cuối cùng để buổi chiều lên đường trở về nhà.Mèn,đi chi mà đi dữ vậy mà vẫn còn sức để đi.Hai vợ chồng tôi lại tách ra đi riêng ,định đi thăm bảo tàng vải sợi nơi người ta trưng bày những cái máy dệt vải từ hồi khởi đầu cho đến bây giờ.Thấy quảng cáo có bán lẻ vải khách thămcó thể chọn lưa và mua tùy ý .Nhưng khi chạy lên đến nơi thì ngày đó là thứ hai,bảo tàng người ta đóng cửa.Vậy là quành trở xuống nhắm hướng đi Gerardmer cách đó khoảng ba chục cây số,là một thành phố được xây dựng chung quanh một cái hồ lớn.Rất đẹp từ kiến trúc nhà cửa đến cảnh trí thiên nhiên,chạy vòng vòng tìm chỗ chụp hình nhưng khi thấy được bải đậu xe là chiếc xe đi huốt qua rồi vì đường khúc khủy,tài xế không quen đường lại gặp xe sau cứ húc đuôi nên cứ đạp ga mà chạy miết.Dù sao thì cũng chụp được vài tấm lu căm cũng bởi sương mù ,hơi nước từ hồ xông lên làm mờ mờ ảo ảo.
Đi chung quanh thành phố định vào trung tâm mua vài món lưu niệm nhưng cuối cùng cũng thôi và quành về nơi trọ để chuẫn bị lên đường về nhà.
Buổi trưa được mang ra với tất cả những gì còn trong tủ lạnh của hai ngày qua,hâm lại những gì cần thế là dọn ra.Đói thì ăn ngon mặc dù là thức ăn cũ.Học được nhiều điều từ những người đi chung.Món ăn là lạ từ cách chế biến hay tỉ mỉ từ từng thành phần trên bao bì.
Chiều hai giờ sau khi dọn dẹp và chia tay bà chủ nhà trọ tốt bụng.Tốt bụng vì đã tặng tôi một túi đầy hoa Diên vỉ tím pha vàng mà nhà tôi chưa có.Thêm vài nhúm hạt bông và hai bụi myrtille để tôi trồng thử trên này.
Hành lý gọn gàng đường xa ba tiếng hai chiếc xe cùng hiệu cùng bảng số nước cứ thong thả lần lượt nối đuôi nhau.Đường xa lộ chật cứng vì đó là ngày cuối cùng nghỉ lễ,mọi người ai nấy đua nhau trở lại nhà.