Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

3 Pages123>
GÓC NHỎ BÌNH YÊN
Binh Nguyen
#1 Posted : Friday, September 2, 2011 4:00:00 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Nói chuyện cho thai nhi nghe nhạc, tự nhiên nhớ lại bài hát "Gió mùa thu, mẹ ru (mà) con ngủ, năm canh chày, năm canh chày, thức đủ vừa năm, hỡi chàng là chàng ơi, hỡi người là người ơi, em nhớ tới chàng, em nhớ tới chàng..." Bài hát mà lúc còn con gái, đi chơi với bạn bè bên bờ sông, ngồi trên ghềnh đá, tôi đã hát cho bạn bè nghe, cô bạn bảo: "Bà hát nghe mùi quá, hát nữa đi." Bài hát nói lên tâm sự của một thiếu phụ có con nhỏ và chồng đi chiến đấu xa nhà, nàng không nỡ cản "chí làm trai" của chồng nên ở nhà vò võ nuôi con, hát ru hời để ru con ngủ mà cũng là để nói lên nỗi lòng của mình. Người thiếu phụ mà đặc biệt là những người thiếu phụ Việt Nam qua bao nhiêu thế hệ, qua bao nhiêu thăng trầm của đất nước, vẫn sống một cách chịu đựng, mạnh mẽ, vẫn một lòng vì chồng, vì con. Có bao nhiêu đứa con khi lớn lên mà hiểu rõ cái câu "năm canh chày mẹ thức đủ vừa năm"? Tức là mẹ không chợp mắt được lúc nào vì lúc nào cũng lo cho con, cũng ngồi trông con ngủ trong lúc nhớ chồng. Ngày xưa, khi chưa có đồng hồ, người ta cứ ngồi đếm canh, cứ đến canh năm là biết trời sáng và trở dậy làm việc, trong khi người mẹ thì "năm canh chày thức đủ vừa năm", xong rồi là dậy đi làm luôn, nếu không đi làm thì cũng buôn bán, còn không thì cũng nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, những việc làm không tên kể không hết. Ôi, người phụ nữ Việt Nam!

Có sinh con mới hiểu nỗi lòng người mẹ. Có thức đủ năm canh chày mới thấy thương cho những người làm mẹ, mới mong muốn cho con mình nên người như thế nào. Những lời hát đó cho đến khi làm mẹ thì tôi lại dùng để hát ru con ngủ. Không biết nó có thể hiểu được những lời hát đó đến mức nào, vì nó còn quá nhỏ để hiểu, nhưng ít nhất nghe những lời hát đó, nó dễ dàng chìm vào giấc ngủ hơn. Giấc ngủ là điều quan trọng nhất của những đứa trẻ, chúng lớn trong lúc ngủ. Thành ra, đừng đánh thức chúng dậy vì đến giờ cho chúng ăn, vì đến giờ để tắm cho chúng. Ăn sau cũng được, tắm sau cũng chẳng sao, đừng vì những giờ giấc, nguyên tắc mình đặt ra mà phá giấc ngủ của chúng. Chỉ cho con trẻ ăn khi chúng thấy đói, đừng ép buộc chúng ăn. Nên cho con trẻ ngủ khi chúng buồn ngủ, cho dù đang ở trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng nên để yên cho chúng ngủ, đừng phá giấc ngủ của chúng, và cũng đừng đợi đem chúng về đến cái giường của chúng rồi mới cho chúng ngủ. Không nên nguyên tắc quá như vậy. Cũng có những lần, tôi phải ngồi ôm con suốt mấy tiếng đồng hồ để yên cho nó ngủ vì không có cái chỗ nào để đặt nó xuống, kể cả cái "car-seat", cứ thế mà ngồi chịu trận, mà ôm nó vào lòng để cho nó cảm thấy êm ái và ấm áp để có thể ngủ yên được cho tròn giấc. Nuôi con không có một cái nguyên tắc hay khuôn thuớc nào để theo cả, cứ cảm thấy thích hợp thì nên làm, hoặc cảm thấy có lợi cho nó thì cứ làm, vậy thôi!

BN.

Binh Nguyen
#2 Posted : Monday, September 5, 2011 12:12:49 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
5 tháng 9, 2011

Ngày mai là ngày tựu trường của các cháu, lại bắt đầu bận rộn đưa đón chúng nó đi học nữa đây. Hôm nọ, đi mua mấy cái túi xách cho tụi nó mang sách đi học, con bé lớn đòi mua cái túi lớn để đựng được nhiều sách vì nó đã lên giữa những năm trung học rồi. Cái túi mắc tiền lắm, đến 37 đồng lựng, chợt nhớ cái hồi mình mới qua đây, được chị họ cho cái túi $7 là lấy làm sung sướng lắm rồi, xài đến khi nó te tua, rách hết mới bỏ, rồi tự động đi mua cái túi xách khác chứ cha mẹ cũng chẳng mua cho mình. Không phải cha mẹ tiếc tiền với mình nhưng vì mới qua, tiếng Anh, tiếng U không rành bằng mình, không biết mình muốn cái gì, cần cái gì trong việc học nên không thể giúp đỡ mình trong những việc đó được, phải tự xoay sở mà kiếm đường đi học. Mua cái túi xách cho con đi học chợt nhớ lại bài thơ Đến Trường, sao tụi nó giống mình đến thế:

"Lá vàng rơi đầy lối
Thu đã tới nơi đây
Thảm lá dưới tàng cây
Đẹp như bài thơ nhỏ
Sương long lanh trên cỏ
Trông tinh khiết lạ thường
Một cô nhỏ đến trường
Trên vai đầy sách nặng..."


Năm nay, tụi nó học ba trường khác nhau, đang lo lắng làm sao chở hết tụi nó đi học cho kịp giờ được thì may quá, trường của thằng bé là trường ở khá xa nhà vì trường đó không thuộc trong khu vực nhà mình nên nhà trường cung cấp xe school bus cho nó. À, vậy ra học trường gifted school cũng tốt đó chớ, vì trường xa nhà nên nhà trường cung cấp xe buýt cho học trò xa, vừa đỡ traffic ở khu vực trường học, vừa đỡ ô nhiễm môi trường, tốt nhất là cha mẹ nó không phải tất bật đưa đón nó đi học! Thế mà, ban đầu thằng bé không tính đi học trường này, vì nó muốn học chung trường với mấy đứa bạn cũ của nó. Mình nói với nó, con học ở trường nào thì con cũng sẽ có bạn mới ở trường đó, không sợ không có bạn. Với lại, bạn bè cũ của con sau giờ học, tụi nó cũng về nhà tụi nó, nó đâu có ở chung nhà với con đâu thì tại sao con phải bắt buộc học chung trường với nó? Con có thể gặp tụi nó sau giờ học hay cuối tuần cũng được vậy nếu như con vẫn muốn liên lạc với tụi nó. Còn nữa, thấy cái đứa bạn thân nhất của con nó cũng đi học trường khác đó mà đâu có học cái trường con tính học đâu, thấy không, cái nào thuận lợi cho người ta thì người ta làm, tại sao mình phải làm theo ý người ta mà không làm theo ý mình? Không biết thuyết phục thằng bé làm sao, lại lo sợ phải chở nó đi học xa quá, không thuận tiện cho mình đi làm, nên tính làm theo ý nó là cứ để nó đi học trường bình thường. Nói chuyện với bạn bè, nhất là những người mẹ Việt Nam thì các chị bảo phải bắt buộc nó chứ không thể làm theo ý nó được. Nghĩ lại, nếu mình tính chuyện thuận tiện cho mình, không vượt qua được cái chuyện khó khăn là đưa đón con đi học thì làm sao mình thuyết phục nó vượt qua cái khó khăn là không có bạn? Nói chuyện với các thầy cô giáo của nó, mình hỏi thẳng vấn đề như một thách thức: "Nếu cô có một đứa con cũng suy nghĩ giống như vậy thì cô sẽ làm sao?" Cô giáo nó khựng lại hết mấy giây trước khi trả lời, xong cô nói mình đã hỏi một câu hỏi rất hay, và bảo: "Sao bà không nói với nó rằng đây là cơ hội duy nhất của nó để vô trường này, nếu nó không vô trường này bây giờ thì nó sẽ không được vô đây nữa. Nói với nó, hãy cứ học thử ở trường này, sau vài tháng nếu không thích thì nó vẫn có quyền đổi và home school của nó vẫn phải có nhiệm vụ nhận nó vô lại như thường!" Lời khuyên của cô giáo đúng là có hiệu quả, vừa nói với nó xong, nó im lặng đến mấy mươi giây và cuối cùng quyết định vào trường này, giải tỏa nỗi lo lắng của mẹ nó trong mấy tháng trời, mấy chị bạn Việt Nam nghe kể lại cũng thở phào nhẹ nhõm vì ít nhất mẹ nó đã không phải bắt buộc hay làm áp lực với nó.

BN.
Binh Nguyen
#3 Posted : Monday, October 3, 2011 11:29:40 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Tính viết cái gì đó nhưng rồi không có thời gian, bỏ qua, nói để tí nữa, tí nữa vẫn bận thế là để qua luôn, cuối cùng đến lúc có thời gian thì lại không còn cảm hứng nữa, thế là không viết được gì nữa, những "áng văn chương" cứ thế được bỏ quên. Như hôm qua, đang lúc đang lái xe chị bạn gọi hỏi bà nhận được email của tui chưa, nói với chị em còn đang lái xe đây, đâu có thời gian đâu mà ngồi đó hoài để đợi email của chị. Chị cũng bận, bảo: "Vậy hả? Vậy đi, bye!" Eight Ball

Thằng bé đi học bằng xe buýt cũng đã được một tháng, thế mà cứ dăm bữa thì "con phải đi học sớm", dăm bữa thì lại "con phải đi về muộn", vài bữa thì lại chạy ra trạm xe buýt trễ, ông xe buýt đã bỏ đi rồi, thế là mẹ hay bố lại phải thay phiên nhau chở con đi, cho nên buýt hay không buýt vẫn cứ bận tuýt xuỵt. Chữ "xuỵt" này có người viết là "suỵt", chẳng biết người nào đúng, người nào sai, nên chẳng dám lạm bàn, mà bàn mãi cũng chẳng đi đến đâu, cứ để hai chữ bằng nhau cho được việc, mà thật ra S hay X, thì hai chữ đó người ta cũng hiểu theo cùng một nghĩa. Đấy, méo mó nghề nghiệp là như thế đấy, suốt ngày cứ tính chuyện sửa chính tả, bắt con bọ, đang nói chuyện con đi xe buýt rồi vòng sang chuyện bắt bọ, thiệt là bậy bạ mà! Shocked

Hai đứa lớn dạy cho con của một người quen thổi kèn Trumpet, anh hỏi tôi các cháu học trường âm nhạc nào, bảo với anh, tụi nó có học trường âm nhạc nào đâu, toàn là học ở trường học thường không đó chớ, chỉ có lâu lâu phải trình diễn cho ban nhạc của người Việt, tụi nó mới lại học thêm một thầy Việt Nam. Đi trình diễn ở đâu người ta cũng khen làm mũi mình nở quá xá. Hôm rồi, tham gia một buổi văn nghệ, mẹ con gì cũng lên trình diễn hết, đứa thì chơi nhạc, đứa thì hát, mẹ thì cũng "được" hát để 'làm nền", lỡ... tụi nhỏ có quên tiếng Việt, thì có người lớn chống đỡ sau lưng. Cuối cùng, thì người quên lại thường là... người lớn, vậy mới quê chứ, bè "phái" gì cứ rớt tùm lum, nhưng mấy đứa nhỏ chơi nhạc nhạy bén lắm, chúng nó biết "nhặt" cái sai của "người lớn" để tiếp tục chơi tiếp, người không rành nhạc lắm sẽ không biết là có lủng củng ở trong đó. Hôm rồi, mình sợ "người lớn" quên nữa và sợ cả sắp nhỏ cũng quên nên để lời bài hát xa xa ở phía trước ban hợp ca, có bốn cái micros, mà có đến năm ca sĩ, "người lớn" nhường hết cho mấy đứa nhỏ cầm, thế mà được việc gớm, chúng nó hát hay không chê vào đâu được! Được tất cả khán giả khen là màn hay nhất trong chương trình, có người còn nghi ngờ "có để máy hát không vậy, sao mà hay quá vậy?" Mèn, người ta hát "live" đó, nhạc sống hoàn toàn đó, và "hoàn hảo" được như vậy là nhờ công mình không "giành" mi-cờ-rô với bọn nhỏ, nhưng dù không có micro, giọng mình cũng "to" lắm, đủ sức để chống đỡ cho tụi nó. Vì chơi nhạc hay, hát cũng... hay, thế nên không dưng mà sắp nhỏ trở thành nổi tiếng, cho nên anh bạn đem con tới nhờ con mình dạy. A, tụi nó cũng giỏi đấy chứ nhỉ, hỏi con có muốn làm cái nghề đó là luôn không để mẹ bỏ tiền ra cho con đi học thêm, thì tụi nó lại lắc đầu, chẳng biết tính thế nào thôi thì cứ để tụi nó chơi nhạc sơ sơ như vậy thôi được rồi, không nên ép buộc chúng nó quá!

BN.
Binh Nguyen
#4 Posted : Saturday, October 8, 2011 12:07:17 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Chị Sương Lam cũng vừa nói xong ở trong Viết Cho Vui Với Đời là phải tập ghi chép xuống để làm tăng 29% trí nhớ. Dạo này, tôi cũng hay quên, chắc là phải tập viết xuống nhiều hơn, viết hết tất cả những gì mình biết, mình nghĩ xuống, để lỡ sau này có quên thì lấy ra đọc lại. Ừ, mà lỡ quên thì có nhớ đường để kiếm ra mà đọc lại không ta???

Hôm nay, đọc tiếp truyện dài Mẹ Chồng (ăn thịt cả nhà) Nàng Dâu trong một tờ báo địa phương ở đây (VT), thấy có một đoạn bà mẹ chồng kể tội cô con dâu, kể công nuôi con trai, dịch giả đã viết ở trong ngoặc đơn như thế này "(Đã cắt bỏ năm nghìn chữ kể lể nỗi khổ cực vất vả)." Tôi đoán câu này của dịch giả, chứ nguyên bản của nó bằng tiếng Tàu, tác giả có thể đã kéo dài đến 5000 chữ chỉ cho một câu nói của bà mẹ chồng, thắc mắc có thể đó là bí quyết để viết Truyện Dài không ta, chứ đâu cần phải dài dòng văn tự đến như vậy, chỉ cho một câu nói? May quá, dịch giả HL đã cắt bỏ 5000 chữ, chứ cứ dịch hết 5000 chữ ấy ra, không biết dịch giả có đủ từ để dịch không và không biết độc giả có đủ sức để đọc không hay là cũng bỏ bớt, đọc loáng thoáng thôi? Vì thế cho nên, viết văn mà cứ dài dòng quá thì dễ thành luộm thuộm và dễ làm cho người đọc chán. Ấy thế, mà tờ báo nào không có Truyện Dài thì lại không được, mấy bà mấy cô vẫn thích theo dõi mấy truyện dài, có lần một chị bạn hỏi tôi, truyện dài đó đến đâu rồi, vì chị mất mấy số báo nên không biết câu chuyện đã đi đến đâu. Tôi bảo chị để em kể lại cho chị nghe, chỉ cần 3 câu thôi là có thể tóm gọn được ý của hơn 3 trang báo đó. Tôi nói xong 3 câu, chị hỏi tôi, chỉ có vậy thôi hả em, tôi nói vâng, chị không tin thì em đưa tờ báo cho chị đọc, bảo đảm đọc xong chị sẽ thấy 3 câu của em là cái điều tác giả muốn nói trong 3 trang báo khổ lớn đó. Đúng là khổ "lớn" thiệt! Nhiều người còn "độc" nữa, văn chương gì mà, cách nói của nhân vật nào cũng giống cách nói của nhân vật nào, nghe cứ như là của một người độc thoại, trong đời thật, thiên hạ đâu có nói chuyện giống nhau như vậy đâu trời?!

Đấy, đã bảo ở cái Góc Nhỏ Bình Yên này chỉ kể mấy chuyện vui vui của mấy đứa nhỏ thôi thế mà rồi cũng lại quành qua cái chuyện viết văn, lại càm ràm, thiệt đúng là "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời" mà. Tongue

BN.
Binh Nguyen
#5 Posted : Sunday, October 9, 2011 8:56:23 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Dễ chừng mình bị alzheimer quá, cứ nói là để vô đây viết cái gì, mà đánh vô phần trả lời rồi thì lại không biết tính đánh cái gì nữa, cứ nhìn vào khung hình trắng mãi vẫn không nghĩ ra mình tính đánh cái gì nên cuối cùng đành lủi thủi đi ra, thiệt là bậy bạ mà!

Bây giờ thì nhớ rồi, cũng là chuyện đi học, phải viết xuống ngay kẻo quên nữa. Đọc báo, nghe tin tức thấy hình mấy đứa nhỏ ở Việt Nam ở cái thôn nào đó đi học phải lội hay bơi qua sông để đến trường. Tôi cầm tờ báo có tấm hình đó đưa cho mấy đứa con tôi coi rồi bảo chúng: "Đi học mà phải biết bơi như vầy chắc mẹ bị mù chữ quá vì không biết bơi mà." Tôi muốn cho các con thấy rằng, để được đi học người ta đã phải tranh đấu khó khăn như vậy đó, cho nên các con được đi học dễ dàng phải hiểu điều đó là điều hạnh phúc mà hãy cố gắng lên đừng làm biếng. Ông Bùi Bảo Trúc sau đó cũng viết trong mục Thư Gửi Bạn Ta về câu chuyện đó, ông kể về những gương hiếu học ngày xưa trên thế giới đã làm thành những danh nhân nhưng những gương hiếu học đó so với mấy đứa trẻ VN bây giờ cũng chẳng ăn nhằm gì. Cứ tới bờ sông, chúng bỏ quần áo, sách vở vào trong bao ny lông xong bơi qua sông, qua đến bờ bên kia lại thay quần áo, lại lấy sách vở ra đi học tiếp. Một điều đơn giản là vì con sông đó không có được một cây cầu, các ông ở các cấp phường, quận, thành phố gì đi đâu hết? Hết những đứa nhỏ này đu dây qua sông như làm xiếc, đến những đứa nhỏ khác bơi qua sông, để có thể đến được trường, tôi thấy tôi quả là có sung sướng và các con tôi còn sung sướng hơn tôi nữa và mới thấy tội nghiệp cho mấy đứa nhỏ ở VN sao đâu! Đúng, đó mới là những gương hiếu học, những con người cần được nhắc tới, chứ học được trong điều kiện đầy đủ như ở đây như mấy đứa con mình mà có ăn nhằm gì? Biết chuyện rồi, vậy mà đọc bài của ông BBT tôi vẫn thấy bùi ngùi xúc động.

Mới nói chuyện với một chị quen, chị qua đây từ năm 75 nên không biết VN đã thay đổi như thế nào. Chị bảo chị mới đi VN về vui lắm, đi chơi chỗ này, chỗ kia rất vui, không bị giật đồ, không bị móc bóp, tàu thuyền đi cũng rất an toàn, ăn uống thì ngon ơ, chẳng bị ai rượt cả. Nghĩ thầm, may mà chị nói chuyện với tôi, nói chuyện với những người cực đoan là sẽ có chuyện lớn, vì cứ đi những chỗ ăn, chỗ chơi, theo tua này, tua nọ, đâu có thấy được cái cuộc sống thật sự của người dân ở đó như thế nào để mà thấy rõ cái nghèo, cái khổ ở cái đất nước đó? Con chị, chị cho đi học đủ thứ, nào dương cầm, guitar, kèn này rồi kèn kia, học đủ thứ nhưng hình như chẳng giỏi môn nào hết. Tôi bảo với con tôi, có một số cha mẹ cứ tung tiền ra cho con mình học tùm lum, giống như để giết thời gian thôi vì quá dư tiền chứ chẳng phải tại con mình có năng khiếu gì. Nó bảo tôi mẹ cũng cho con đi học bơi để qua thời gian thôi chứ con cũng đâu có năng khiếu đó? Tôi bảo nó, sao con lại nói như vậy, con đi học bơi là để biết bơi, để phòng thân khi ra chơi sông nước, chứ ai mà dư tiền để học bơi cho vui bao giờ? Con thấy không, mẹ học mãi học mãi mà cũng có bằng con đâu, nói con không có năng khiếu cũng đâu có đúng!

Thế đó, cứ nghĩ đến mấy đứa nhỏ phải lội qua sông mới tới trường được, bao nhiêu là nguy hiểm mà tụi nó vẫn cứ đi, cứ bơi, còn cười đùa vui vẻ tỉnh bơ, mới thấy thương cho dân VN nghèo đến thế nào. Không biết bơi như tôi là ngủm lâu rồi còn nếu không thì mù chữ vẫn hoàn mù chữ, chứ đâu có chữ để mà viết tràng giang, đại hải như vầy?

BN.
Binh Nguyen
#6 Posted : Monday, October 17, 2011 11:33:59 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Hôm qua, nói chuyện với anh về chuyện này, anh bảo, ừ phải, không có chữ thì lớn lên sẽ cực hơn người ta thôi, chứ không biết bơi mà bắt bơi qua sông như vậy để kiếm chữ thì rủi ro có thể tới liền, nếu là anh, anh cũng không dám cho con anh bơi qua sông như vậy. Việc học của con cái, cha mẹ nào cũng muốn để lên hàng đầu nhưng để lấy được hàng đầu mà phải đánh bài với sự rủi ro quá nhiều như vậy thì cũng cần phải nghĩ lại. Tôi đồng ý với anh, đặc biệt là những người chưa biết bơi như tôi thì lại càng nhát, không đánh bài với số phận như vậy.

BN.
Binh Nguyen
#7 Posted : Saturday, October 22, 2011 12:46:38 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Anh cho con đi học võ. Ngày xưa, anh cũng đi học võ, còn học không có tốn tiền, anh cũng muốn cho con anh đi học lúc đó, nhưng lúc đó tụi nó còn nhỏ quá, nên chỉ có mình anh đi. Bây giờ, tụi nó hơi lớn lớn, không muốn tụi nó cứ miệt mài bên máy điện toán với những cái game, anh bảo phải cho tụi nó hoạt động, giống như đi tập thể thao cho tốt, anh bảo cho tụi nó đi học võ. Cái lớp dạy miễn phí của ông thầy dạy anh ngày xưa không biết có còn không, sau bao nhiêu vật đổi sao dời, anh bảo cứ chịu tốn tiền cho tụi nó đi học cái món võ thông dụng nào đó mà tụi nó thích, cho dù không lên đến đẳng cấp nào hết cũng đủ cho tụi nó múa vài đường để phòng thân khi gặp kẻ xấu là được rồi. Rồi anh bảo, em ngồi không đợi tụi nó làm gì, em cũng đi học đi. Tôi bảo anh, hồi trước học miễn phí, em còn không thèm học, bây giờ tốn bao nhiêu là thứ chưa đủ hay sao anh còn muốn tốn thêm cho em nữa, trong khi tay chân thì ốm yếu, xương xẩu thì nhỏ bé và bảo đảm là đã giòn hơn ngày xưa nữa, đi học võ lúc này có phải là rủi ro nhiều lắm không? Anh bảo không sao, ở đây học võ dễ hơn ở Việt Nam, không có nhiều rủi ro đâu, em cứ làm như tập thể dục thẩm mỹ được rồi. Chợt nhớ lại cô bạn ngày xưa, hai đứa cứ rủ nhau đi tập thể dục thẩm mỹ ở Câu Lạc Bộ Thanh Niên, tôi còn nhớ tôi có viết vài câu thơ về chuyện đó trong bài Gởi Về Nhỏ:

" Nhớ sao là nhớ những ngày
Thể dục thẩm mỹ, chẳng gầy một phân
Nhớ con đường đẹp Duy Tân..."

Và thế là tôi đóng tiền cho cả mấy mẹ con đi học, mới học vài tuần đầu, một chị VN cũng cho con đi học, hỏi tôi: "Chị học võ, thấy có ốm vô không?" Tôi cười: "Em mới học đây thôi, đâu biết có ốm hay không và cốt ý là đi học cho khỏe thôi, chứ đâu phải học võ cho ốm vô đâu chị?" Có một lần các anh chị tới nhà tôi chơi, các chị hỏi: "Bả đâu?" Anh bảo: "Đi học võ với mấy đứa nhỏ rồi." Khi tôi về đến nhà, chị bạn bảo: "Chị bắt đầu thấy sợ Bình đó nha." Tôi cười hỏi: "Chị sợ cái gì, ai đụng tới em là em bỏ chạy mất đất rồi, không có dám múa võ trước mặt ai đâu chị, gặp người hiền như chị, đâu có làm gì em đâu mà em phải tự vệ? Em đi học võ chẳng qua ngồi không đợi tụi nó cũng chán, nhảy vào võ vẽ vài đường giống như là tập thể dục thôi đó mà, thay vì phải đi tập thể dục." Anh bảo: "Nó cũng tốt chứ, đứa nào nó đánh mình thì mình cũng còn đỡ được." Có lần, coi ti vi thấy một ông võ sư kể lại trên đường ông đi vượt biên, vợ con ông bị hại đến chết luôn mà ông ngồi đó chịu trận, vì chính bản thân cũng bị trói và đánh tơi tả không làm gì được mặc dù ông cũng là võ sư. Tôi bảo, thấy chưa đến võ sư còn không đỡ được, tép riu như em thì đỡ làm gì, cứ... chạy đi là... thượng sách! Anh bảo, người học võ có chạy, có té, cũng đỡ hơn người không học võ, tức là biết chạy như thế nào, biết té ra làm sao cho đỡ đau, lỡ nó có đụng tới mình thì có học võ mình cũng đỡ được vài cú, còn nếu không thì cũng đấm lại nó được vài cú trước khi chạy tháo thân, hi hi hi...

Vào lớp học, thỉnh thoảng cũng thấy mấy phụ huynh khác cũng vô học giống mình, cũng có lúc nhìn chung quanh thấy toàn mấy đứa nhỏ nhỏ, nhỏ xíu, làm mình lạc lõng dễ sợ! Nhưng vẫn cố gắng nhủ thầm, kệ, cứ coi như mình cũng nhỏ như tụi nó đi, thế thì càng... trẻ! Mỗi lần đi thi lên đai, mấy đứa nhỏ lại rủ đi ăn, mẹ... bao, vì "You are the only one who should celebrate for the new belt, we don't need to, because it is hard for you to get it but it is not hard for us to get it." Chả là, mình cứ học trước quên sau, có mấy đường quyền thôi, mà cứ hỏi tới, hỏi lui tụi nó hoài, có lúc giân quá, nó bảo: "Mẹ tự figure it out đi, con không nhắc nữa, mẹ figure it out được thì mẹ sẽ nhớ." Mèn, nếu mà mẹ figure it out được thì mẹ là con rồi đâu phải là mẹ nữa, đâu cần phải học bơi đến 5, 6 khóa mà vẫn không qua nổi lớp mẫu giáo đâu? "Figure it out", nói thì dễ nhưng làm đâu có dễ, làm được như nói thì mình đã làm được từ lâu rồi, thành ra lý thuyết là một chuyện, thi hành lại là một chuyện khác nữa.

Mỗi lần đi thi lên đai về, anh lại hỏi: "Sao có pass không, người ta có cho má đai mới không, người ta cho má đai mới vì năng lực của má hay vì tiền của bố?" Tôi cười: "Nhiều phần là vì tiền của bố chứ không phải vì năng lực của má nhưng má đậu là vì má có thêm điểm so với tụi nó vì má còn có thêm điểm "can đảm" nữa, vì đâu có được mấy bà mẹ dám vô múa máy như má đâu, hi hi?" Mấy đứa nhỏ thì cứ cười mẹ nó vì mẹ chẳng nhớ gì hết mà sao ông thầy vẫn cho lên đai, ấy, mình không nhớ thì mình cứ nhập nhằng theo tụi nó, chắc ông thầy cũng không xét nét lắm đâu. Mình dám vào lớp học võ là đã can đảm lắm rồi, đòi hỏi mình phải đánh hay hơn tụi nó nữa thì thiệt đúng là một đòi hỏi... ngoài tầm tay với! Hi hi...

BN.
Binh Nguyen
#8 Posted : Saturday, December 3, 2011 1:55:09 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi Tonka

quote:
Gởi bởi Binh Nguyen
Có ông nhạc trưởng đứng nhắc chừng, đỡ lắm, không lo rớt nhịp, hi hi!



Chắc vậy quá. Hôm trước khi ngồi trong phòng chờ tụi nhỏ thu hình, tui thấy những "ca viên" tụ từng nhóm để tập dợt chờ đến phiên mình lên sân khấu. Nghe họ nói với nhau đại khái là "lớn tuổi rồi, hay quên lắm, hễ quên một chữ là đứng đó luôn..."



Bình đem cái quote của chị Tonka vào đây, tha hồ bàn tán, không dám bàn tán bên phòng của cô Lee Lee Ngọc Trương, vì đó là phòng của cổ, còn cái góc nhỏ này là của BN, muốn tán cái gì thì tán, chứ tán ở bển thế nào cũng có người bảo mình lạc đề, cái góc nhỏ này BN muốn viết cái gì thì viết.

Mới viết được dài lắm, đụng nhằm vô cái nút "xóa nội dung" thế là nó biến mất hết, thiệt là bậy bạ, bây giờ lại phải ngồi viết lại, bực mình ghê đi!

Hôm nọ, đi dự một buổi ra mắt ban chấp hành của một hội đoàn ở đây, gặp một ông lính cũ, ông bảo, thấy chị hát chung với mấy đứa nhỏ thấy mắc cười quá! Hôm đó, Bình đang vội đi, không có thời gian đứng lại để hỏi anh là anh mắc cười chuyện gì? Vì tôi quá già khi đứng chung với đám trẻ, vì tôi đã già mà còn... ham vui, hay vì tôi hát không hay, hay hát sai, hay hát trật nhịp? Là nói vậy thôi, chứ chắc chắn cho dù có thời gian tôi cũng không dám hỏi, vì hỏi chính là trả lời, vì thiệt tình cái nào cũng... đúng hết! Smile Ậy, nhưng mà xin rút lui không hát, thì các phụ huynh của mấy đứa nhỏ khác không cho, bảo, chị phải hát để có người chống lưng cho mấy đứa nhỏ không rành tiếng Việt, chị lại có giọng, trong khi mình hát nhạc hùng ca thì càng đông người, càng tốt, chỉ có mấy đứa nhỏ thôi thì ít quá. Hỏi, vậy tại sao các chị không lên hát, các chị nói tại các chị không có... giọng giống... tôi!?

Dạo này ở Asia tổ chức tuyển chọn Giọng Ca Vàng, có đùa với anh xã và bạn bè rằng, phải mà mười mấy năm trước có cái chuyện giọng ca vàng này, thì tôi cũng dám đi thử giật giải lắm chứ không chơi! Hồi năm ngoái, có một chị ở đây được giải nhì, người em kết nghĩa gọi tôi bảo, cái bà đó già chát rồi mà cũng bày đặt đi thi. Tôi phản đối cậu ta, trời đất có giọng thì cũng nên đi thử cho biết đá, biết vàng với người ta chứ, tại sao lại ém nhẹm đi? Thiếu gì người 6, 7 chục tuổi mới bắt đầu đi hát đó, có sao đâu? Thiên tài đâu phân biệt tuổi tác đâu chứ? Cái cậu này chắc cũng "bức xúc" như cái ông trên đây, thấy tự nhiên trong đám trẻ, có một bà già "chõi" ra, trông "chướng tai, gai mắt", mắc cười quá nên bực mình chăng? Nhưng thiệt ra, coi lại mấy cái hình khi mình đứng trên sân khấu hát với mấy đứa nhỏ, thấy mình cũng đâu có "già" hơn tụi nó bao nhiêu đâu, hi hi. Tongue

Già rồi nên hay quên, hay tại nhiều thứ để lo quá nên không tập trung nhớ khi hát được? Tập tới, tập lui, vậy mà lúc lên sân khấu vẫn quên, vẫn khớp, vẫn trật nhịp. Nghĩ thầm phải mà có ông nhạc trưởng "quay lưng về khán giả", đứng ở đó, thì chắc là mình đã không trật nhịp. Chị trưởng "đoàn ca" này bây giờ lại đòi làm một chương trình riêng chỉ có "đoàn ca" này thôi, tôi có cản chị rồi, nhưng chị không nghe, chị này không có hát nên không thấy cái khó khăn của mấy người tập hát, tập thì tập thật đó nhưng vẫn cứ quên trước, quên sau, ngay cả mấy đứa nhỏ cũng vậy. Ậy, nhưng mà phản đối thì phản đối cũng không dám phản đối mạnh, vì sợ làm người ta mất lòng, cho nên cứ thể mà "cuốn theo chiều gió", mình lại là "ca sĩ" nghiệp dư, kệ, nghiệp dư hay chuyên nghiệp gì cũng được miễn là "ca sĩ" là được rồi, có sao đâu? Smile

BN.

Binh Nguyen
#9 Posted : Wednesday, December 14, 2011 5:44:23 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Một hội đoàn tổ chức một cuộc biểu tình bên Mỹ và thành viên của tổ chức đó ở đây tổ chức một nhóm người qua đó để tham dự bằng xe buýt. Cuộc biểu tình thì thuộc về vấn đề nghiêm chỉnh, không giỡn đùa được và thường nếu phải tường thuật một cuộc biểu tình thì thật tình nó cũng sẽ dễ chán như bất cứ vấn đề nghiêm chỉnh nào. Thành ra tôi không biết là nên viết chuyện gì về chuyến đi này và không biết nên viết vào đâu, dưới đề mục gì. Nếu viết nghiêm chỉnh về cuộc biểu tình thì có lẽ tôi nên viết vào mục Đông Du Ký, một ký sự kể hết những gì xảy ra trong cuộc biểu tình đó và những mục đích, những tuyên ngôn mà ban tổ chức đã tuyên bố. Nhưng như đã nói, làm công việc đó, có thể là do được yêu cầu viết thì viết, chứ nếu tự ý viết, tôi sợ sẽ làm người đọc chán thì tốt hơn tôi không nên viết, vì viết ra mà làm cho người ta chán thì viết làm gì? Thành ra, có lẽ, cho nên, tôi nên viết về những chuyện xảy ra trên chuyến xe buýt, ở trong cái góc nhỏ bình yên ít ai nhìn tới này, có lẽ bài viết sẽ lý thú hơn.

Chúng tôi hẹn nhau ở quán cà phê Tim Hortons, đó là quán cà phê nổi tiếng của người Canada ở đây, nghe nói nó cũng đang phát triển sang Mỹ. Chúng tôi đi Mỹ không thấy được quán cafe này trong những service centre cũng rất bực mình, người ta uống cafe cũng theo thói quen, và theo cái vị mình quen thuộc. Hôm nay, chuẩn bị leo lên xe buýt đi đến hơn 10 tiếng để tới được thủ đô của Mỹ, trên đường chỉ có cái nhà vệ sinh trên cái xe buýt lưu động, không có những Service centre giữa đường giống Canada, mà cho dù có, mình cũng phải đi theo đoàn, đâu thể muốn kêu họ ngừng lúc nào thì ngừng theo vài cá nhân được? Đi trên xe buýt, là đi với một số đông người, nếu mỗi người suy nghĩ cho người khác trong đoàn và cho cả tài xế thì công việc của ban tổ chức sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Tôi không dám uống cafe vào buổi tối vì thường sau ly cà phê, người ta sẽ thường mắc tiểu, lui tới hoài nhà vệ sinh của xe, vừa bất tiện cho mình, vừa bất tiện cho những người ngồi gần nhà vs đó. Shocked

Xe buýt khởi hành khá đúng giờ sau khi người ở nhà chở người đi dự từng tốp, từng tốp ra chỗ xe buýt. Chúng tôi đã ăn uống đầy đủ trước khi đi, tôi đã dặn con tôi có ăn thì cũng ăn ít ít thôi, vì ăn nhiều quá, rất dễ bị say xe và ói mửa ra xe rất dơ và làm phiền cả những người ở chung quanh. Lên xe, ban tổ chức đã sắp sẵn người nào ngồi với người nào, thường thì các cặp đi với nhau thì ngồi với nhau, các anh chị còn đặt phòng riêng để được riêng tư với nhau coi như... đi tuần trăng mật vậy! Đi biểu tình rồi đi tuần trăng mật luôn, coi như một công đôi... ba chuyện! Tongue

Sau khi đã ổn định chỗ ngồi, ban tổ chức bắt đầu... mở máy! Khi tổ chức cho một nhóm đông người ngồi lại chung với nhau phải nghĩ ra những mục entertainment để không khí đỡ buồn chán. Các anh trong ban tổ chức kêu gọi mọi người hát hợp ca vài bài, rồi tập cả bài hát mới để sẽ hát trong cuộc biểu tình. Anh C, trưởng ban tổ chức văn nghệ kêu chị H và tôi lên tập hát chung luôn để vừa có giọng nam, vừa có giọng nữ. Theo đoàn, tôi thấy có sự hiện diện của một chị ca sĩ, đã một lần ra dĩa nhạc ở đây, tôi nói anh C hãy gọi chị P, thay vì gọi cá nhân tôi. Tôi đã quá quen thuộc với các anh chị và với những người trong cộng đồng, có làm hay không làm người ta cũng đều biết sự tham dự của tôi. Tôi muốn có những khuôn mặt mới, có thêm nhiều người tham dự trong những buổi sinh hoạt như thế này, và thế là tôi đề cử chị P. Chị P sốt sắng lên ngay, hai chị cùng với anh C hướng dẫn mọi người hát theo sôi nổi. Lúc chị trở về chỗ ngồi, tôi hỏi, chị thấy em "pát-xê" hay không? Chị cười cười, không biết chị có nghe câu hỏi của tôi không?

Rồi đến mục tâm tình, các anh trong ban tổ chức mời nhiều người lên kể chuyện tâm tình cho mọi người nghe. Trong đêm tối, hai bên đường tối đen, có người này, người kia lên nói, con đường quả tình thấy có ngắn đi. Cái cảm giác tối đen chắc làm một anh nhớ lại chuyện vượt biên, anh kể, nhờ một lần anh không tham mà không chết. Trên chiếc thuyền vượt biên, mọi người ai cũng đói, lả, chợt anh nhìn thấy một lọ thuốc bổ của cha mẹ đứa nhỏ nào đó, lăn tới chỗ anh, anh bèn lấy ngay một hay hai viên gì đó uống vào, tính uống nữa, vì đang cơn đói, khát, nhưng nghĩ không nên tham, nên anh thôi, nhờ thế mà anh thoát chết, vì thuốc bổ mà uống nhiều quá lại đâm ra phản tác dụng, có thể gây hại đến người uống. May mà anh không tham, dừng lại đúng lúc, chính điều đó đã cứu anh. Tôi nghe chuyện, không hiểu rõ lắm, nhưng cũng không tiện hỏi lại, tại sao anh biết là anh dừng đúng lúc, anh đã lấy thuốc của người khác thì cũng là tham rồi còn gì? Nếu anh uống nhiều hơn thì anh sẽ bị sao? Bao nhiêu là câu hỏi nhưng vẫn không tiện hỏi, cho nên tôi đành ngồi yên, hình như cũng chẳng ai để ý gì cho lắm, có người đã bắt đầu ngủ.

Tôi cũng muốn nói nhưng hình như chẳng ai muốn nghe ai nói nữa, mọi người đã bắt đầu mệt mỏi. Tôi chuẩn bị sẵn trong đầu mình, nếu được chỉ định lên nói vài lời tâm sự tôi sẽ nói điều gì. Có thể tôi sẽ kể về chuyện tình của tôi chăng, đã chưa ai biết về chuyện tình của tôi, kể ra có thể sẽ có người thích thú? Nhưng rồi, chẳng ai chỉ định đến tôi, tôi nói chuyện với những người ngồi gần mình và thấy chính mình cũng díp mắt lại, tôi chợt buồn ngủ quá chừng chừng, nghĩ thầm thì cứ ngủ có sao đâu, thế là tôi ngả đầu vào ghế, thiếp đi. Xe vẫn chạy bon bon, chúng tôi tới được nơi tổ chức biểu tình đúng như hạn định, nghĩ là khá sớm, nhưng đã có một số dân địa phương đã tới sớm hơn, họ đã giăng sẵn cờ quạt ở đó, chúng tôi hòa vào với họ, những câu chuyện, những lời hỏi thăm râm ran.

Khi cuộc biểu tình kết thúc, chúng tôi quyết định kêu người tài xế xe bus chở chúng tôi tới trung tâm người Việt ở gần đó. Khi người tài xế quẹo xe vào trung tâm, ngay cái cổng, tự nhiên có cái rãnh hõm xuống, cái đầu xe thì gác lên phần cao ở bên trong, phần cuối xe thì cạ xuống phần cao của mặt đường, tạo nên tiếng kêu cọ sát, người tài xế bèn ngừng xe lại, và thử đi lùi nhưng không được, cái xe kẹt ở giữa hai bề mặt cao hơn, cái xe không đi lùi được nữa. Đợi một lát, xe vẫn không nhúc nhích được, chúng tôi đành phải đi vào trong khu thương mại, để ông tài xế bàn với một số anh trong đoàn làm sao để kéo cái xe ra khỏi cái chỗ đó. Trong cái rủi, cũng có cái may, may mà chuyện này xảy ra khi mục đích chính của chúng tôi đã được thực hiện, chứ nếu nó bị sớm hơn thì thật tình không biết phải làm sao? Chúng tôi mắc kẹt ở đó mấy tiếng đồng hồ, ai cũng mệt mỏi, muốn về khách sạn, nhưng không làm sao có xe về. Cuối cùng, chúng tôi phải lấy taxi về khách sạn, may mà nó cũng ở gần đó, chứ nếu xa hơn một chút thì chúng tôi sẽ phải mất nhiều tiền hơn cho các chuyến taxi. Thấy tội nghiệp cho ông tài xế, chúng tôi cũng không nỡ để ông ở lại đó một mình, thấy mình có vẻ bất nhẫn quá, nhưng khi tôi thấy anh nhà tôi háy mắt với tôi, bảo phải lo cho mấy đứa nhỏ nữa, tụi nó cũng cần phải tắm rửa, nghỉ ngơi và phải làm bài tập ở nhà nữa, vì chúng tôi đã kêu tụi nó đem theo trong chuyến đi, tôi đành quyết định lấy xe taxi về khách sạn trước, để mặc anh và một số anh khác ở lại với ông tài xế để đợi xe kéo, kéo cái xe buýt ra. Ai đó đã nói với tôi, điều này sẽ làm chúng tôi nhớ nhất trong chuyến đi. Mà thật, chuyến đi nào cũng có một chuyện đáng nhớ nhất và tôi chắc chắn chuyện này sẽ là chuyện đáng nhớ nhất trong chuyến đi này. Về sau, có nhắc lại chuyến đi này chúng tôi sẽ nhớ đến mấy tiếng đồng hồ chờ đợi dài đăng đẳng ở cái trung tâm thương mại này và bàn nhau chuyện này xảy ra là lỗi do ai, chủ trung tâm thương mại, chuyện của thành phố hay chuyện của sở cầu đường? Thật tình không biết tại ai?

Ở khách sạn bây giờ cũng có thể lên internet dễ dàng, vẫn có thể coi thư, xem tin tức, nghe nhạc, coi phim, chỉ cần cầm theo một cái máy điện toán cầm tay. Thế là mấy đứa nhỏ có thể chơi game, làm bài tập ngay khi đi xa nhà. Cô bạn gọi tôi trả cái khăn choàng cổ mà cô ta đã mượn khi đứng ngoài trời biểu tình. Tôi xuống phòng ăn của khách sạn vì mọi người hẹn nhau ở đó, đồ ăn của dân địa phương ủng hộ lại tiếp tục đem về đây để chúng tôi có thực phẩm liên hoan tiếp, nhưng khổ nỗi cái xe buýt vẫn chưa kéo lên được, chúng tôi không còn lòng dạ nào mà liên hoan nữa. Chúng tôi ngồi ăn uống, trò chuyện cùng lúc để đợi những người ở lại với ông tài xế xe buýt. Mãi sau, thì phái đoàn này cũng về tới khách sạn với lời báo cáo là xe buýt đã được kéo ra khỏi cái chỗ mắc kẹt với số tiền kéo xe là 500 đồng. Số tiền này với một người thì lớn, nhưng chia đều cho tất cả mọi người thì cũng chẳng bao nhiêu, mọi người đều vui vẻ đồng ý chia đều ra, chỉ mong cho người tài xế không bị mất tinh thần vì ông ta còn phải chở chúng tôi về nữa, an toàn vẫn là ưu tiên hạng nhất khi lái xe. Chúng tôi không muốn ông ưu tư về chuyện trả tiền kéo xe, có thể bị phân tâm khi lái xe nên các anh đã đề nghị với ông là chúng tôi sẽ trả tiền kéo xe cho ông, ông không cần phải lo lắng gì hết, cứ yên tâm ngủ ngon, lấy sức để hôm sau còn lái xe.

Anh thủ quỹ của ban tổ chức cảm thấy áy náy khi phải báo cáo và xin tiền mọi người thêm để đóng góp cho việc ngoài dự đoán này. Riêng tôi thì tôi thấy mỗi người chỉ trả thêm có 10 đồng thì thật tình không phải là chuyện lớn. Cả vợ chồng con cái chúng tôi chỉ tốn thêm có 50 mà mua được sự yên tâm, thoải mái, là tôi đã cám ơn trời phật rất nhiều rồi. Buổi sáng lại thêm một màn ăn uống để chuẩn bị trước khi lên đường. Chúng tôi lại lục tục kéo nhau lên xe để trở về lại thành phố của mình. Xe lại tiếp tục lăn bánh, các tiết mục giúp vui, tâm tình, văn nghệ lại tiếp tục để giết thời gian mười tiếng đường trường này. Mãi vẫn không ai thèm gọi tôi lên tâm tình hay phát biểu cảm tưởng gì hết như tôi vẫn nghĩ và mong họ sẽ gọi tôi lên, có lẽ họ nghĩ là tôi sẽ mắc cở và thích ngồi đằng sau hội trường giống như mọi lần khác nên không nỡ gọi. Quay qua, thấy anh nhà tôi đã ngà ngà ngủ, tôi đưa tay xin được lên phát biểu ý kiến. Tôi nói, tôi đợi hoài đợi hủy để được mọi người kêu lên phát biểu cảm nghĩ thế mà không ai cho tôi nói, nhất là anh xã tôi chẳng biết lăng xê vợ gì hết, cho nên chẳng ai biết tôi cũng có... khoa ăn nói (nhưng chắc ăn nhiều hơn nói. Tongue) Bây giờ, tranh thủ anh xã đang ngủ, tôi xin được trốn lên nói, để không anh thức dậy, anh lại không cho tôi nói. Vừa nghe thế, mọi người trong xe nhốn nháo lên ngay, ừ nói đi nói đi, để không ổng thức dậy bây giờ. Đến lúc đó thì tôi lại quên hết những gì đã tính toán trong đầu là sẽ nói, thế mới biết nói trước đám đông người không phải là dễ, người ta dễ khớp và dễ quên, cho nên phải có giàn bài viết trước là vậy, rồi sau đó cứ nhìn khán giả mà tùy cơ ứng biến, chứ không thể biết trước phải làm như thế nào và không thể cứ cứng nhắc làm theo hoạch định được. Nói xong, chẳng biết đã nói những gì nhưng nhìn xuống khán giả thấy mọi người có vẻ không chú tâm lắm, tôi xin ngừng nói. Một chị bạn lâu năm lên tiếng yêu cầu tôi hát một bài đi. Thật tình lúc đó tôi chẳng tính hát nên không nghĩ mình sẽ hát bài nào cả, đến lúc được yêu cầu, tự nhiên không biết nên hát bài nào, nên tôi đùa chương trình nhạc yêu cầu hén, rồi muốn tôi hát bài nào thì cứ ra yêu cầu đi, tôi sẽ sẵn sàng hát ngay bài đó ngay, bài nào tôi cũng biết hát hết đó. Một chị thích chí kêu tôi hát bài "Số Kiếp", tôi cười trừ, hà hà bài đó thì em lại không biết hát, em chỉ biết hát bài "Đáng Kiếp" để tặng ông xã em thôi. Tongue

Các anh chị bảo thôi cứ hát bản ruột đi, tôi đưa ra hai bài hát, "Chuyện Ba Người" và "Hạnh Phúc Lang Thang" cho các anh chị chọn lựa một trong hai bài thì dễ dàng hơn. Thế là các anh chị bảo tôi thôi "Hạnh phúc lang thang" đi, hà hà bài này là ruột ruột mà, dễ thôi! Ấy vậy, mới hát được một câu đầu, tôi lại quên béng đi mất câu kế tiếp hát như thế nào, thế mới biết không đặt lòng vào bài hát là hát trật ngay. Hát phải đặt cảm xúc vào bài hát thì hát mới có hồn được mà nói đi đâu xa phải đặt cảm xúc vào bài hát thì mới nhớ lời được, lo nói, lo giỡn như tôi biểu hát cái ào, không có tập dượt, chuẩn bị gì hết nên tự nhiên ý nghĩ của mình cũng "lang thang" đi luôn! Smile Tự nhiên quên, mặc dù tôi vẫn thường lảm nhảm hát hoài bài này, tôi biết rằng tôi đã không tập trung khi hát nên mới quên như vậy. Định thần lại, tôi hát hết trọn bài và giọng cũng chắc nịch lại, mọi người vỗ tay khuyến khích, anh bạn "cũ" còn đùa thêm "Ê, Bình thằng chồng mày nó nghe mày nói nó sợ quá làm bộ ngủ thêm mà rồi nghe mày hát nó cũng sợ quá nên dậy luôn kìa!" Về lại chỗ ngồi, mấy anh khác thì bảo giọng Bình được lắm, ý là không có nhạc đã hay như vậy, có nhạc thì còn hay hơn nữa! Chị bạn thì nói: "Ê, mai mốt nổi tiếng là nhờ công tui lăng-xê đó nghe chưa?"

Tôi sẽ nhớ mãi những chuyến đi như vầy, các anh chị bảo nhau mai mốt sẽ tổ chức thêm những chuyến đi như vầy nữa và ai cũng khen ban tổ chức hết lời.

BN.
Sương Lam
#10 Posted : Tuesday, January 3, 2012 2:16:38 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)
BN kể chuyện có duyên thật! Smile
BN kéo hết cả nhà đi biểu tình, giỏi thiệt!Approve
Binh Nguyen
#11 Posted : Wednesday, January 4, 2012 1:59:27 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi Sương Lam

BN kéo hết cả nhà đi biểu tình, giỏi thiệt!Approve


Công cán đó là ở anh xã nhà em đó chị Sương Lam, đi đâu cũng kéo vợ con theo (gia đình bác Tám mờ) Tongue. Mấy đứa nhỏ nhà em còn nhỏ lắm, chưa ở nhà một mình, tự lo ăn uống được, nên bố mẹ đi đâu là bắt buộc phải đi theo. Tụi nó cũng thích lắm, giống như đi cắm trại vậy. Các anh chị trong đoàn cũng "admire" tụi em lắm, các anh chị bảo thời gian mấy đứa nhỏ còn đi theo mình là thời gian hạnh phúc nhất đó, tụi em cũng rất trân trọng đó chị.

BN.
Sương Lam
#12 Posted : Wednesday, January 4, 2012 9:20:23 AM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)

"các anh chị bảo thời gian mấy đứa nhỏ còn đi theo mình là thời gian hạnh phúc nhất đó, tụi em cũng rất trân trọng đó chị."

Đúng đấy, BN ạ!
Trước đây cậu quý tử nhà SL cũng thích đi chung với vợ chồng SL. Đến khi vào đại học bị các bạn cười là "Sao cứ đi theo ba mẹ hoài vậy". Thế là cậu không chịu đi chung nữa và bây giờ cũng ít khi đi chung với cha mẹ trừ những lần họp mặt ăn uống gia đình chung với nhau mà thôi.

Ngày nào còn ôm ấp tụi nhỏ trong vòng tay của mình là ngày đó hạnh phúc lắm. Mya bắt đấu đi học là ham chơi với bạn nhiều hơn chơi với bà nội rùi.Eight Ball
Gửi lời SL khen "anh xã xệ" của BN nha.Approve
SL
Binh Nguyen
#13 Posted : Thursday, January 19, 2012 1:45:02 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Đọc ở đâu đó trên internet, rằng những người viết nhật ký "burn fat" nhiều hơn những người không viết nhật ký, cho nên tôi cố gắng viết xuống cái này, cái kia là để "đốt mỡ" đấy, chứ không phải là tại nói nhiều hay viết nhiều đâu. Tongue

Tính kiếm lại cái mục đó để dán vào đây làm bằng chứng cho việc "nói ít" của mình, nhưng kiếm hoài không được, nó được đăng trên những mục tin tức hằng ngày trong hộp thư yahoo, nếu để qua vài ngày thì lại xuất hiện loạt tin tức khác, nóng hổi hơn mất tiêu rồi, cho nên kiếm không được nữa, mà cũng chẳng ai rảnh đâu mà kiếm. Thôi thì, cứ coi như mình nói nhiều đi, cũng đâu có sao đâu chứ? Nói càng nhiều càng vui cửa, vui nhà thôi, đâu có sao?

Tuyết lại đang rơi, đi lục lại vài câu thơ tôi viết được hôm nọ, đăng lại đây hen?

Không phải mưa, chẳng phải tuyết
Mà chính là vừa tuyết, vừa mưa
Rơi như mưa nhưng có khối, có hình
Không phải những giọt tròn như giọt nước
Không đủ khô mà cũng không đủ ướt
Bám vai gầy, mũ, áo phong phanh
Phủi gạt đi những hạt "freezing-rain"
Tay đủ ướt, nhưng áo chưa kịp ướt.
Vừa đủ lạnh, để không rơi thành nước
Ấm đủ vừa, để sũng nước dưới chân
Mưa mùa đông hay mưa của mùa xuân?
Tết sắp đến hay đông đang nhẹ bước?

BN.
Binh Nguyen
#14 Posted : Wednesday, January 25, 2012 6:25:12 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Tưởng chỉ có con mình hăng say ngoài cộng đồng, nhưng hôm rồi về quê ngoại thấy con của anh chị họ mình cũng hăng say không kém. Đây là mấy đứa cháu gọi bằng cô, chúng dễ thương và dạn dĩ hơn mình ngày xưa nhiều.

http://www.youtube.com/w...mNXMS4&feature=youtu.be
Tonka
#15 Posted : Wednesday, January 25, 2012 11:01:11 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,649
Points: 1,542

Thanks: 95 times
Was thanked: 204 time(s) in 192 post(s)
Hai cô bé xinh và dễ thương quá đi. Chúng hát và nhảy múa rất tự nhiên ApproveApprove
Binh Nguyen
#16 Posted : Friday, February 10, 2012 3:53:11 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Mở nhiều góc quá rồi không biết vào trong góc nào. Hết cháu hát rồi đến cô cũng hát cái bài Xuân Họp Mặt đó. Ấy vậy, mà cái màn tứ ca của cô cùng một chị bạn già, và hai cô bạn nhỏ vậy mà hay, khán giả ở dưới hú quá trời, làm chị bạn già khớp quá, quên lời hết trơn, và nhịp bước cũng sai luôn. Vậy mà vui, bài tứ ca của hai thế hệ hát, khi cái lớp già già ra hát thì mấy người già già hú, còn khi hai cô trẻ trẻ ra hát thì lại đến phiên mấy đứa trẻ trẻ hú! Thấy nhiều người hú ở dưới quá, mình cũng... hú vía! Smile

Trước khi lên làm văn nghệ, phải nên làm khán giả ngồi coi văn nghệ, để biết cảm giác của người coi như thế nào, thị hiếu của họ là gì, thì đến lúc đó mình sẽ rút ra được kinh nghiệm là nên làm như thế nào trên sân khấu để làm vừa lòng thị hiếu của khán giả. Anh bảo nhờ ông ngoại viết cho bài Sớ Táo Quân để đọc giúp vui văn nghệ. Bảo với anh cứ từ từ, anh la, sao mà từ từ được, nói ông làm sớm thì mới có bài sớm để tập chứ. Bảo với anh, cái bài sớ cứ đọc nó từ đầu chí cuối nào có chi khó? Cái đứa lớp hai đọc cũng được, ngay cả mấy đứa con mình không rành tiếng Việt đọc cũng được, mình cứ cầm tờ sớ đọc thì chỉ cần đánh máy hay viết tay thôi rồi thì đọc từ đầu đến cuối là xong, có gì mà phải hối thúc? Cái vấn đề là, anh lên đọc cái bài sớ từ đầu chí cuối, một cách đều đều đến phát chán như vậy thì có ai thích nghe không, có ai thích coi không, hay cứ phát cho mỗi người một tờ sớ luôn đi cho nó được việc, đọc làm gì cho mất thì giờ, mà bộ người ta không biết đọc ha mà mình phải đọc cho người ta? Không phải! Cái mình phải làm trên sân khấu là diễn, chứ không phải đọc, làm sao để cho người ta không thấy chán, làm sao để cho người ta thấy là mình đang trình diễn, chứ không phải là mình đọc giùm cho khán giả. Mà cái bài sớ nó dài như cái tờ... Sớ, cứ đứng đó mà đọc hoài, nhiều khi người ta không chú ý người ta cũng không hiểu, hoặc không thèm hiểu. Phải viết thành kịch, cái đó mới là cái khó, có kịch thì mới diễn được. Anh "mỉa mai": thì em là "văn sĩ" mà, viết đi cho rồi, đợi đến chừng nào nữa? Tôi ghét ai "mỉa mai" tôi, lại càng ghét người nào đốc thúc mình, làm việc văn nghệ là phải làm theo hứng, không thể làm theo đơn đặt hàng được, càng đặt hàng, càng hối thúc, thì món hàng càng... mất chất lượng! Thế là tôi cứ dửng dưng, để cho anh chờ. Mèn, không có tí ý tưởng nào trong đầu làm sao mà viết chứ?

Ấy thế, một lúc đang ngồi làm việc và nói chuyện với mẹ chồng, tự nhiên lại thấy ý nảy ra trong đầu, thế là viết, viết liên tục luôn cho xong nguyên một bài bản chỉ trong vài tiếng đồng hồ. Lúc đọc lên cho các anh chị trong ban văn nghệ nghe để thử xem xem có trình diễn được không. Ý mèn ơi, mấy ảnh kêu nó có lửa, mém chút là... đốt cháy kịch bản luôn. Tôi đứng lên tuyên bố: "Yes" và đưa nắm tay lên rồi giật ngược ra đằng sau, hi hi, có thể chứ. Tôi là "văn sĩ" nổi tiếng trong diễn đàn PNV mà, mấy cái lẻ tẻ đó làm sao làm khó được tôi, chỉ có điều, muốn viết cái gì phải đợi có hứng và cứ từ từ cái đã, đi đâu mà vội nè??? Và cái kịch Sớ Táo Quân của tôi đã thành công mỹ mãn, làm cho ai cũng cười, chị bạn có anh chồng Tây tối đó về nhà vẫn còn cười khúc khích, hỏi cười gì vậy, chị bảo thì cười các kịch hồi chiều chứ cười cái gì nữa. Mèn, mình viết kịch cười mà người ta đến tối cũng còn cười, vậy là thành công rồi. Tongue

BN.

Tonka
#17 Posted : Friday, February 10, 2012 4:48:06 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,649
Points: 1,542

Thanks: 95 times
Was thanked: 204 time(s) in 192 post(s)
Cho mọi người ở đây cười ké với Blush
Binh Nguyen
#18 Posted : Saturday, February 11, 2012 1:26:53 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Hì hì, good morning chị Tonka! Em vừa là văn sĩ vừa là kịch sĩ, có bao nhiêu cái "sĩ" mình lấy hết, tại vì hông có ai có "can đảm" diễn hết, mặc dù mình đã "dừa" chuyện diễn cho người khác rồi với lý do "tôi đã là người viết", hí hí, mà... thiên hạ "rét" quá, không ai dám nhận cái vai khó đó! Thế là, em chường cái mặt "mẹt" của mình ra luôn để mà trình diễn. Big Smile Cái này chắc "tổ đãi", mình cũng có "khiếu" ghê gớm, mới bước ra thôi, chưa nói gì hết, thiên hạ đã cười rồi. Mình thì thuộc lại "cool", hông thèm cười, thế là thiên hạ lại càng được một phen cười dữ! Em nói với mấy anh chị đồng diễn, anh chị nên nhớ anh chị diễn kịch vui, các anh chị không được cười, vì cười trước người ta là "trật lất" hết! Ấy thế, vậy mà có một anh vai quân sĩ cứ rúc rích cười hoài, vì nhìn thấy chị "ngọc hoàng" sexy quá, nhịn cười không nổi! Tongue

Bởi mình diễn trên sân khấu rồi, nên không thể tự quay hình cho mình được. Có một cô bạn nhỏ quay được bằng cái điện thoại di động, lại không biết để ngang cái điện thoại ra khi quay, nên bây giờ bỏ dzô computer, nó không "rotate" lại được, phải coi nghiêng nghiêng, cô bé nói cô Bình ơi con không biết làm sao để "rotate" nó lại, cô biết làm sao không? Em cười hì hì với cô bé, tui làm được cái phần trình diễn thôi, chứ còn phần kỹ thuật mà hỏi tui là... trớt quớt! Cho nên cô ta chưa gởi qua cho em coi được, gặp chuyên gia kỹ thuật còn lúng túng như thế, gặp "chuyên gia phá máy" thì làm sao mà post lên để cho các anh chị cười ké được, hi hi hi... Thành ra, phải đợi cô bé kiếm được chuyên gia xịn về kỹ thuật ipad, iphone, computer gì gì đó cái đã, hi hi... Tongue

BN.
Tonka
#19 Posted : Saturday, February 11, 2012 6:05:31 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,649
Points: 1,542

Thanks: 95 times
Was thanked: 204 time(s) in 192 post(s)
Trình diễn trên sân khấu trước đám đông không dễ chút nào bởi vì ngoài "trình" là chường cái mặt ra, còn phải "diễn" nữa. Cái "diễn" này phải có khiếu một chút chứ nếu không thì chẳng ai cười nổi đâu. Tất cả mọi người cười thì là quá thành công rồi. Bình giỏi thiệt Approve Approve
Binh Nguyen
#20 Posted : Friday, April 6, 2012 2:06:36 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Chị chủ xị ban nhạc của mấy đứa nhỏ tính làm một buổi văn nghệ chỉ toàn mấy đứa nhỏ trình diễn vào tháng 7 này. Chị kêu mấy đứa nhỏ tập hát, không kêu mình nữa, vì chắc nghĩ không cần người "chống lưng" cho tụi nó nữa, tụi nó tự hát một mình được rồi. Ngồi nghe tụi nó tập, mình còn mải nghĩ chuyện làm việc, lu bu, lúc nào cũng phải nghĩ, chị tới gần bảo, ê, kỳ này không cho bà hát, bà có buồn không? Trả lời với chị, em đang lo cho buổi văn nghệ ngày quốc hận sắp tới, sao không thấy chị tập gì hết, làm sao kịp? Câu trả lời của mình rõ ràng chẳng ăn nhập gì đến câu chị hỏi, vì hình như chị chẳng bao giờ hiểu mình làm gì, nghĩ gì, mình mới chợt nhận ra một điều là mình tuy nói nhiều như vậy nhưng chẳng bao giờ tâm sự với bạn bè những gì mình suy nghĩ cả. Chị bảo chị ra đời nhiều, gặp nhiều loại người, mô phạm, giang hồ gì cùng có và biết nhiều hơn mình, mình chẳng biết gì hết, vì suốt ngày mình chỉ quanh quẩn ở nhà với chồng con. Hà hà, chị đúng là chẳng biết gì về mình, mình tham gia các buổi văn nghệ từ lúc chưa theo chồng, chưa bỏ cuộc chơi, "được" hay 'bị" không cho hát cũng đã rất nhiều lần, bởi lẽ, tiếng hát của mình không có gì đặc sắc lắm, và lúc nào mình cũng nhường nhịn, nhường cho những người hát hay hơn, nhường cho những người thích hát, nhường cho những người đang cần được lăng-xê, còn mình một nhân vật bé nhỏ, một người chỉ hát với tấm lòng, một người cho dù bị hay được nhờ vả, cũng không bao giờ phàn nàn, và không bao giờ giận vì không "được" hay "bị" hát!

Nhớ năm nào, mình đem chuông đi đánh xứ người, với màn đơn ca Người em gái áo nâu, hát từ thành phố mình tạm trú qua các vùng phụ cận, đến lúc về thành phố có gia đình mình ở, mình đã về trước để thăm gia đình, không có mặt trong các buổi tập cuối cùng thì các anh chị trong ban văn nghệ đã tự động đổi bài đơn ca của mình thành tam ca và do ba ca sĩ khác trình diễn, chứ không có mình trong đó. Cô bạn thân thấy vậy bèn bảo, anh chị làm vậy, B sẽ giận, mai mốt làm sao anh chị nhờ nó hát được nữa? Chuyện đó mãi về sau mình mới nghe cô bạn kể lại, còn mình thì không biết gì hết, cho đến khi lên sân khấu thì mới biết là bài đơn ca của mình đã bị đổi thành tam ca, mình có hơi ngỡ ngàng nhưng vẫn không phản ứng gì, vẫn hát những bản hợp ca với các anh chị, vẫn tham gia cho đến cuối cùng, thật ra cũng có hơi buồn nhưng dĩ nhiên không thể nào nói nỗi buồn của mình ra, chỉ tự nhủ, có lẽ tại mình hát dở, hát dở thì không nên hát nữa, thế thôi, có gì đâu mà giận. Thế đó, hát đơn ca, bài của mình, còn chưa thèm giận, bây giờ chỉ có hát hợp ca, mà hát là vì sợ mấy đứa nhỏ không rành tiếng Việt, mình đang khuyến khích tụi nó hát tiếng Việt, tại sao lại giận nhỉ? Cái chị chủ xị này đúng là không biết gì về mình cả.

Có một chị phụ huynh, chị khá sâu sắc, chị biết những bài mình viết trên báo là của mình, mặc dù chị chẳng bao giờ gọi điện thoại cho mình nói chuyện dông dài, nhưng đọc văn chị đoán ngay của mình, chị đoán trúng phóc, mình chỉ cười cười, vì mình lúc nào cũng thích làm người trong bóng tối, không bao giờ khoe mình là "dzăng sỉ" bao giờ!? Chị nghe chị chủ xị hỏi mình bèn xen vào, chị B không cần hát cũng nổi tiếng rồi, you tube phần chị hát, bài hát nổi tiếng nhất hiện nay, trong phần nhạc cảnh của chị hát đã có đến hơn 17,000 lượt người xem. Hả? Cái gì? Đã hơn 17,000 lượt người xem rồi cơ à? Nói với chị, người ta đem em lên you tube, em cũng không biết, đến lúc hết emai này, đến email khác gởi về hỏi B có thấy B trên u tube chưa, em mới biết là em nổi tiếng đến vậy, em chẳng để ý gì cả, hát là hát bằng cả tấm lòng của mình thôi, tự nó làm cho người ta cảm động, chứ không phải là do mình hát hay, hay tại mình cố làm ra vẻ cảm động để làm cho người coi cảm động.

Bây giờ, bài hát đó đang được nhiều người hát, kể cả mấy đứa bé hai tuổi, có nhiều người còn dựng hoạt cảnh y chang của mình, mình nói tự nhiên mình cảm thấy nhàm, một anh chơi nhạc ở đây bảo mình, người hát thấy nhàm chứ người nghe không cảm thấy nhàm. Chị chủ xị ban nhạc này cũng nói là đang dựng lại bài hát đó, mình nghĩ thầm trong bụng, không chỉ có bài hát không, không chỉ có giọng ca không, còn nhiều thứ gộp lại nữa, với những chi tiết nhỏ nhỏ mà ít ai để ý tới, như là trang phục như thế nào, những đồ phụ diễn như thế nào, viết những cái gì, nói những cái gì, chi tiết thực tế bao nhiêu phần trăm, chi tiết trình diễn bao nhiêu phần trăm, chứ không phải cứ hát hay không là đủ. Nhưng thôi, người ta không hỏi ý mình thì mình cũng không cần phải rêu rao về mình làm gì, thành công hay không là chuyện của họ, không phải của mình, lắm ý, nhiều kiến vào người ta lại bảo mình nhiều chuyện.

Không cho mình hát, mình có giận không à? Tại sao phải giận nhỉ, không phải hát thì đỡ phải tập, mình càng có nhiều thời gian để làm việc của mình, có sao đâu? Còn cái chuyện mình hát được hay được hát hay không, thì bao nhiêu người cũng thấy mình trên u tube rồi, tại sao lại nặng nề chuyện đó nhỉ?

BN.
Users browsing this topic
Guest
3 Pages123>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.