Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Nguyệt San Tháng 8, 2011
Binh Nguyen
#1 Posted : Saturday, August 13, 2011 4:00:00 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
GÓC NHỎ BÌNH YÊN

Hôm nay là giữa tháng 8 rồi, bây giờ mới mở nguyệt san có trễ quá không kìa? Không sao, Đất Quê cũng mở nguyệt san giữa tháng đó mà, có sao đâu? Rồi mỗi tháng các anh chị không viết nhiều nữa, lại kéo dài ra thành ba tháng một lần "san" cũng... có sao đâu? Không sao, tháng này là tháng sinh nhật, đến giữa tháng, cuối tháng mới có sinh nhật, bây giờ bắt đầu mở "san", mở hàng để chúc mừng sinh nhật cho chính mình và mấy đứa nhỏ cũng... có sao đâu?

Tháng 8, tháng sinh nhật, ngay từ đầu tháng, cô bạn bên Mỹ nhớ lộn, tưởng sinh nhật Bình tháng 7, vội vã chúc mừng trễ, hai đứa cười với nhau, càng thêm tuổi, đường nhớ càng lệch lạc và đứa nào thì cũng vậy thôi. Cũng ngay từ đầu tháng, các chị quen cũng gọi hỏi thăm, em có tính làm sinh nhật cho con em không? Chả là, "nhà em có hoa vàng trước ngõ...", hai ba đứa tháng 8, họp mặt ở nhà em hoài nên... nhớ! Ừ thì muốn tổ chức thì tổ chức, tiệc thôi đó mà,... chuyện nhỏ! Không nấu được gì hết thì đi đặt, cũng... chuyện nhỏ luôn! Mình không bỏ công thì mình bỏ tiền, thế cũng công bằng... chán! Nhưng phải bỏ nhiều tiền hơn, không sao, để cho thiên hạ làm ăn với chứ, cứ ôm đồm hết, tay chân đâu mà làm cho... xuể? Big Smile

Chị bạn có Anniversary ngày cưới cùng ngày sinh nhật của Bình bèn tình nguyện làm cho em một khay nem chua, bảo nhưng em cũng... thèm nem nướng. Chị cười hì hì, thì làm cho em thêm một khay nem nướng nữa, chịu chưa? Sinh nhật mà mình có quyền đòi cái gì mình thích chứ? Vào quán, lại được cô em Lan Thanh cho một khay nem chua. Chà, vậy là sinh nhật này, thật ảo gì cũng được ăn nem hết á. Tha hồ... "chua" hen? Big Smile Ra tiệm kem, hỏi đặt bánh kem, hỏi mấy đứa nhỏ con thích viết chữ gì lên đó, nhớ là có anniversary của bác nữa, cũng tháng 8, nên viết gì đây, Happy Birthday hoài cũng chán! Thôi, làm gì cho khác đi. Hỏi, để August Birthday and Anniversary được không? Thường quá! Vậy thì sao? How about Happy Births? Người làm bánh chắc không hiểu đâu, chắc người ta sẽ đòi mình "spell". Thì sao? Sinh nhật của tôi mà tôi muốn viết cái gì lên cái bánh của tôi là quyền của tôi chớ? Muốn hỏi những ý kiến của con để biết chúng nghĩ gì, chả là cha mẹ phải nên nói chuyện với con cái. Đứa con gái thì cho ý kiến làm vậy còn thằng con trai thì "who cares", miễn có kem ăn là được rồi còn mẹ muốn viết cái gì thì mẹ cứ việc viết, tiền của mẹ mà?!

Hôm kia, vô cái phòng này rồi, mở cái mục này rồi, viết vài ba hàng rồi, rồi đọc lại thấy vô duyên quá, nên xóa đi. Hôm qua, đi dang nắng cả ngày, vì một tờ báo cộng đồng ở đây tổ chức một buổi vui chơi ngoài trời, ừ người ta mời con mình dự, ừ thì dự, cho các cháu ra ngoài cộng đồng chứ, không nên để các cháu cứ ru rú ở trong nhà. Bảo hát, ừ thì hát, bảo các cháu chơi nhạc, ừ thì cho các cháu chơi nhac. Hát xong, người điều khiển chương trình khen các cháu chơi hay quá, và ban nhạc cũng hay quá, vì chơi nhạc thật, hát thật, không thâu băng, không làm giả, không hát theo máy, cho nên dĩ nhiên cũng không thể nào "perfect" như máy được, nhưng... vậy mới hay! Lần đầu tiên thấy có một người để ý đến điều này, cái điều mà tôi muốn nói ra bao nhiêu lần mà vẫn không có dịp để nói, cám ơn người MC trẻ mà thông minh kia nhá!

Bình Nguyên,
Tháng 8, 2011.
Binh Nguyen
#2 Posted : Monday, August 15, 2011 11:43:41 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
VĂN NGHỆ TẠP GHI

Tôi đã từng tham gia văn nghệ những năm còn rất bé ở nhà trường. Nhân tài không đợi tuổi! Năm mười tuổi, các bạn trong lớp báo cho cô giáo tôi biết là tôi chưa hát, chưa thấy nó hát lần nào, nó chưa có điểm hát. Cô Hồng Nga bảo, nó có nhiều điểm kể chuyện, dư lắm rồi, không cần điểm hát nữa, nhưng thôi các bạn yêu cầu thì trò cứ lên hát đi. Tôi đứng lên hát, hát to lắm, rõ lắm và bài hát cũng nhí nhảnh lắm, thế là mọi người vỗ tay rần rần, nhưng cô Hồng Nga vẫn không cho điểm vì đã bảo điểm của nó dư lắm rồi, điểm kể chuyện cứ toàn là 10 điểm! Mười tuổi, không qua trường lớp nào, hát đại, được cái là dạn dĩ nên điểm cứ lên vù vù, thế là tốt rồi, đi học chỉ cần điểm, đâu cần được lên sân khấu hát? Vì thế cho nên, chỉ được hát trong lớp thôi, chứ không được hát trên sân khấu. Tôi nhớ trường tôi năm đó có bạn B.A., mọi người cứ đồn nhau là "Khánh Ly 2", giọng ca của nó điêu luyện lắm, nhưng hình như bề ngoài không được ăn ảnh lắm hay sao đó mà mãi sau này vẫn không nghe ca sĩ nào tên như vậy. Thế mới nói, nổi tiếng như "K. L. 2" mà còn không thấy tên tuổi đâu, thì cóc nhái như tôi làm sao mà tên tuổi? Làm văn nghệ là vậy, có tài còn phải có sắc, hát hay còn phải có khuôn mặt đẹp, nói ra thì có vẻ phũ phàng nhưng đó là sự thật, kể cả đàn ông, đàn bà, con trai, con gái gì cũng vậy.

Lớn lên một tí, lớp tôi cũng tham gia nhiều màn văn nghệ thi đua với trường, có đủ món: đơn ca, hợp ca, vũ múa, đóng kịch. Tôi lại tiếp tục chỉ được tham gia hợp ca chung với các bạn, còn đơn ca, song ca, tam ca gì gì là vẫn chẳng có tôi, đã nói rồi tài không chắc có hay không nhưng sắc mà không có thì khó mà được leo lên sân khấu độc diễn. Đứng trong đám xây lố cố không ai để ý đến mình, chỉ cần hát to, hát hùng, hát mạnh là ăn tiền rồi, bản hợp ca của lớp tôi năm đó được hạng nhất, còn các giọng ca thì cho đến bây giờ cũng chẳng thấy tuổi tên đâu hết. Ừ mà quên, đáng lẽ phải nói rằng "tuổi" thì có còn "tên" thì không có, thì đúng hơn! Thế nhưng, cái màn hợp ca đó nặng cân lắm, nó được dùng để làm áp lực cho các màn tam ca, vũ được trình diễn. Tôi còn nhớ các bạn tôi thẳng thắn tuyên bố hủy bỏ hết các màn văn nghệ nếu như màn vũ của các bạn tôi không được trình diễn. Cuối cùng, vì muốn màn hợp ca của lớp tôi trình diễn mà trường bắt buộc phải để cho màn vũ đó được trình diễn. Tập văn nghệ, các bạn rủ làm cái gì là tôi làm cái đó, kêu đóng kịch, tôi đóng kịch, kêu hát hợp ca, tôi hát hợp ca. Chỉ tại tướng tôi không đẹp, múa thì cứng ngắc chứ nếu không chắc tụi nó cũng đã kêu làm rồi, chứ chẳng để yên đâu. Chúng tôi được cái có tinh thần tập thể, "một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ", màn vũ bỏ nhiều công trình nhất để tập mà lại không được trình diễn thì bất công quá, nên chúng tôi đình công, đòi điều kiện, màn vũ phải được trình diễn thì màn hợp ca chúng tôi mới trình diễn. Vậy những giọng ca trong màn hợp ca kể ra cũng quan trọng đấy chứ!

Lớn lên tí nữa, tôi lại tiếp tục tham gia văn nghệ, vẫn là những bài hợp ca, vẫn là một tập thể, một nhóm người mà đòi hỏi phải có tinh thần đồng đội cao. Tôi lại hát, hễ ai gọi là tôi hát, hát không hay lắm nhưng cũng không đến nỗi phá bè của người ta để mà không được cho hát, cho nên tôi vẫn được hát. Vẫn là một ca sĩ không tên tuổi, à mà không, trôi theo dòng thời gian, mình đã thành ca sĩ có "tuổi" mà không "tên"! Cũng theo dòng thời gian, bận bịu với cơm áo gạo tiền, tôi không được tham gia những màn văn nghệ nữa nhưng lại đến lúc phải đứng ra để hỗ trợ cho những đứa nhỏ hát, khuyến khích các cháu hát tiếng Việt để đừng quên tiếng Việt, cho nên tôi lại hát. Có người khen: "Ê, ca cũng được đó chớ!" Dĩ nhiên rồi, người ta đã được hát từ khi còn nhỏ, hát theo dòng thời gian, thì hát phải được chứ sao lại không được? Lại nữa, tôi rất chăm chú khi nghe nhạc, coi cách trình bày của các ca sĩ trên sân khấu để tự rút ra kinh nghiệm là làm sao để khán giả thích thú khi nghe nhạc. Phải công nhận, các ca sĩ bây giờ đa tài hơn các ca sĩ ngày xưa, họ phải hát hay, lại phải nhảy múa giỏi, thêm được cái năng khiếu nói chuyện có duyên nữa là bảo đảm sẽ được nhiều khán giả thích. Tuy nhiên, cái đẹp cũng vẫn quan trọng, không có hình thức bên ngoài thì cũng khó mà đứng trên sân khấu. Có nhiều người tuy không có sắc nhưng họ có tài thực sự thì người ta cũng khó mà bỏ qua nhưng điều đó rất hiếm. Vả lại, công nghiệp thẩm mỹ bây giờ lên rất cao, xấu cách mấy rồi người ta cũng che dấu để làm cho đẹp được thì cái sắc đẹp kể ra cũng không còn quan trọng lắm. Chỉ có cái tài thực sự là ít bị mai một, chứ còn đẹp cách mấy thì rồi thời gian cũng không còn đẹp được nữa. Thật lòng mà nói, một cô ca sĩ hay mà già rồi vẫn không nhìn thấy đã bằng một cô ca sĩ chưa giỏi lắm mà vẫn còn trẻ tuổi.

Tôi chỉ có thể dạy được con bé lớn đọc tiếng Việt lúc nó 5 tuổi, nhưng bây giờ nó tiếp xúc với tiếng Anh, tiếng Pháp nhiều hơn nên nó đã quên dần tiếng Việt. Không thể bắt các cháu giỏi hơn nhưng ít nhất nó vẫn còn cái căn bản thì hy vọng mai mốt nó có phải đọc tiếng Việt thì nó vẫn có thể đọc được, còn nếu nó muốn hiểu cái nghĩa thì nó phải hỏi. Có nhiều người lớn, tiếng Việt đầy một bụng mà khi gặp chữ nào ít dùng tới thì vẫn không hiểu vẫn phải tìm hiểu hoặc tra từ điển như thường, hoặc là phải đi hỏi, thì mấy đứa trẻ lớn lên ở đây làm sao tránh chuyện đó được? Nếu nó muốn hiểu, nó sẽ tự tìm hiểu, chỉ cần nó biết được cái căn bản của tiếng Việt là tốt rồi. Hai đứa nhỏ, tôi cũng đã cố gắng hết sức nhưng có thể lúc sau này tôi bận bịu nhiều hơn vì có tới ba đứa, lại làm việc bên ngoài nhiều hơn nên không còn thời gian nhiều để dạy cho chúng tiếng Việt. Tuy thế, tôi cũng cố dạy cho chúng những điều căn bản của tiếng Việt, với hy vọng là chỉ cần nó nắm bắt được cái căn bản như con bé lớn thôi là tốt lắm rồi. Hai đứa nhỏ không được dạy nhiều như con chị, lại không có tài năng đặc biệt về ngôn ngữ như chị chúng nên chúng vẫn chưa nắm bắt được cái căn bản của tiếng Việt. Thí dụ như, I, Ê, T thì nhất định nó sẽ là âm "iết", bỏ vần V vào đằng trước thì nó thành "viết" nhưng muốn cho nó thành chữ "viết" thì nhất định là phải đánh thêm dấu sắc, còn muốn nó thành chữ "Việt" thì phải đánh dấu nặng. Con trai thường thường làm biếng, nó nhất định không chịu học nhiều như chị nó hay em gái nó, nên nó dở thì đành chịu. Thôi thì, nó biết được vài chữ căn bản đơn giản như Cơm, Phở, Phở Bò, Mẹ, Con... cũng là tốt lắm rồi, đòi hỏi quá kể ra cũng khó, nó lớn lên ở xứ này mà. Con gái thì thường chăm hơn mà hình như cũng có khiếu về ngôn ngữ hơn. Tôi cho con bé nhỏ con tôi nhìn bài hát tiếng Việt và kêu nó hát, nó hát theo được, chữ nào nó hát không rõ thì mình sửa cho nó, chữ nào nó thắc mắc và hỏi phát âm chữ đó như thế nào thì mình sửa cho nó, đó cũng là một cách để dạy cho nó tiếng Việt. Hôm vừa rồi, tôi dạy cho nó cả bài dân ca miền Nam, con bé hát xuất sắc quá, ai cũng khen. Nó được đăng hình trên báo, một cô bạn của tôi nhận thấy nó trên báo, hỏi bộ chị dạy cho nó hả, lại dạy cả tiếng Nam nữa hay quá! Ừ, thì ca sĩ phải vậy, không hát thì thôi, hát tiếng nào thì phải ra tiếng đó. Với lại, nó người Bắc mà nó hát giọng Nam mới lạ, chứ nó hát giọng Bắc như bình thường thì có gì lạ đâu? Cái chuyện trình diễn trên sân khấu đòi hỏi phải như vậy, không những chỉ có hay mà còn phải lạ nữa, không lạ thì thường dễ làm cho khán giả thấy chán, và nếu khán giả thấy chán thì màn trình diễn trở nên dở. Và dĩ nhiên tôi muốn nó hát cho các màn hợp ca cũng bằng cách đọc tiếng Việt như vậy để một phần là dạy cho nó đọc tiếng Việt, còn phần quan trọng hơn là tinh thần đồng đội trên sân khấu, muốn bài hợp ca hay là phải hát đều theo đồng đội, không giật le, không chơi nổi, không phá bè của người ta.

Vẫn là cơm áo, gạo tiền, vẫn là công này, chuyện nọ, vẫn là người lớn thì có nhiều việc làm hơn con nít, nên mấy buổi tập dượt cho lần trình diễn vừa rồi, tôi chỉ có thể gởi tụi nhỏ tới dượt chứ còn tôi thì vắng mặt. Làm văn nghệ mà không tập dượt thì lúc trình diễn thế nào cũng lọng ngọng, tôi biết là vậy, cũng muốn buông chỉ để mấy đứa nhỏ hát thôi, và như trên tôi đã nói rồi, nhìn những người trẻ hát vẫn thấy thích hơn là nhìn mấy người già hát, nhưng thật tình là buông không được, trưởng ban bảo tôi: "Không có bà "back-up" cho tụi nó, tui sợ tụi nó trật duột thì bể lắm! Hông được đâu, bà phải hát mới được, lỡ tụi nó có quên thì còn có bà back-up." Thế quái nào, mà đến hôm trình diễn thì tôi lại quên tuốt luốt, lời thì nhớ, nhưng nhạc thì không, vô khúc nào, khúc nào, tôi quên tuốt, chẳng nhớ gì cả! Hát xong, con bé bảo tôi hồi nãy mẹ hát sai rồi. Nó nhắc tôi, tôi mới nhớ ra. Chết thật, tôi hay cười anh nhà tôi là coi chừng bị bệnh Alzhemer, không chừng chính mình mới là người phải coi chừng, chết thật! Cũng may, là tuy tôi hát sai nhưng các cháu hát cũng hát theo tôi để lấp cái sai đó đi, và các cháu chơi nhạc cũng chạy theo tôi để mọi người không nhìn thấy cái sai của ca sĩ. Cho nên, chỉ có những người biết chơi nhạc mới biết chúng tôi hát sai, còn khán giả ở dưới cho dù có thấy điều gì đó hơi là lạ cũng không chắc chắn lắm. Mà lên sân khấu là vậy, đã lỡ sai rồi là phải tiếp tục nhặt từ cái sai đó đi luôn, chứ không được dừng lại, "xí hụt, xí lộn" rồi hát lại từ đầu, là không được! Tôi khen các cháu, sao các con biết mẹ hát sai mà vẫn chạy theo luôn được, hay thiệt, các cháu cười bảo, đó mới là chuyên nghiệp đó mẹ. Các cháu đã từng trình diễn cho ban nhạc của trường, đã được các thầy cô dạy nhạc dạy cho điều đó. Thế mới biết câu ông bà ta dạy từ xưa: "Không thầy đố mầy làm nên", thật chẳng sai tí nào!

Tuy vậy, tôi vẫn tự hào lắm, người điều khiển chương trình nói với khán giả là ai muốn cho con học tiếng Việt, hát tiếng Việt thì nên cho con đi tham gia văn nghệ như những em nhỏ này. Tôi im lặng, lúc nào cũng im lặng, vì tôi phải giả dạng như là các em nhỏ để làm nhiệm vụ "chống lưng" cho tụi nó mà thôi, không thể chường cái mặt mình ra là thành viên của hội Phụ Nữ được, vì nếu phụ nữ người lớn mà hát được tiếng Việt thì thường quá, có gì đâu phải coi, chỉ có con nít lớn lên ở đây hát được tiếng Việt thì mới hay để đáng coi thôi. Tôi tự hào cũng vì chúng tôi hát theo ban nhạc đàng hoàng, cho dù có trật duột chỉ bởi vì tôi chăng nữa thì các cháu cũng vẫn hát theo được, đánh theo được, nhìn theo, nghe theo mà hát, chứ không phải để máy thâu sẵn tiếng nhạc như Karaoke, cũng không được cầm giấy hát mà phải nhớ lời bài hát. Thật là chán khi phải coi các ca sĩ cứ nhìn chằm chằm vào tờ giấy trước mặt để nhớ lời bài hát, thành ra nhìn người nào cũng như là đang nhắm mắt hát. Còn chán hơn nữa là khi một số người đã nhìn theo lời bài hát rồi lại còn để thêm cái máy hát luôn theo mình, hay nói đúng hơn là mình hát theo máy, chẳng khác nào như hát nhép miệng vậy, mà lời hát ra thì hay hết biết vì là máy hát mà, ca sĩ thiệt hát mà, lại hát trong phòng thâu kín mít nữa thì làm sao mà không hay cho được?

Nói chuyện văn nghệ, bảo đảm nói hoài cũng không bao giờ hết, tự nhiên tôi đang nghĩ đến những chuyện này nên viết lại những gì mình nghĩ vậy thôi.

Bình Nguyên
Tháng 8, 2011.


ngodong
#3 Posted : Tuesday, August 16, 2011 12:19:05 AM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,452
Points: 1,212
Woman

Thanks: 93 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Chị ơi!

em để quên vài sợi tóc
trong căn phòng khép hờ vuông cửa nhìn ra vũng mây trắng lững lờ



em để lại giọng cười vang lượn cùng thanh âm tiếng dương cầm chập chờn treo nốt fa thăng lơ lửng



Dòng sông Seine uốn khúc khoe nét đẹp liêu trai - ánh nắng nhạt xuyên đám mây cuồn cuộn đòi mưa


Tiếng chuông nhà thờ Đức Bà thánh thót - đàn quỷ nhỏ biếc xanh ngẩng mặt giật mình!




Dưới chân tháp Eiffel môi hôn lúng túng
hơn nửa đời rồi vội vã quay về với thanh xuân!


Chị ơi!
Khu vườn Claude Monet
đóa hoa anh túc không xinh bằng đóa hồng khép nép trước sân nhà chị
Len lỏi trong khóm tre -
lấp lánh mặt hồ lá súng trong tranh


Giọt cà phê thơm lừng góc phố êm đềm tĩnh lặng - đôi thiên nga giận dỗi chẳng nhìn nhau.



Mùa hè đang chảy tan theo cơn nóng - Trái Tim vô nhiễm nào không vỡ bởi vì đau.
Đau không cất thành tiếng - chuông cao treo lơ lửng một mình .

[img]https://lh5.googleusercontent.com/-zE817wVja48/ThxR1gUCSFI/AAAAAAAAJB8/Oo7ygLc5zxU/s400/thuc%2525202158.jpg" alt=""/>

Vũ Thị Thiên Thư
#4 Posted : Tuesday, August 16, 2011 8:16:39 AM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,033
Points: 2,430
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)

From Drop Box

Long lanh trên lá sen
Liêu thái thái
#5 Posted : Tuesday, August 16, 2011 10:55:07 PM(UTC)
Liêu thái thái

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,677
Points: 786
Woman
Location: thôn bọ ngựa

Thanks: 8 times
Was thanked: 38 time(s) in 38 post(s)
quote:
Gởi bởi ngodong

Chị ơi!
em để quên vài sợi tóc
trong căn phòng khép hờ vuông cửa nhìn ra vũng mây trắng lững lờ
em để lại giọng cười vang lượn cùng thanh âm tiếng dương cầm chập chờn treo nốt fa thăng lơ lửng
Ba Lê hôm nao gió ngưng thở - kẽ lá vườn Lục Xâm Bảo im thinh - chân em nhón cao tay vói chạm trái tim lạnh băng pho tượng trắng
Dòng sông Seine uốn khúc khoe nét đẹp liêu trai - ánh nắng nhạt xuyên đám mây cuồn cuộn đòi mưa
Tiếng chuông nhà thờ Đức Bà thánh thót - đàn quỷ nhỏ biếc xanh ngẩng mặt giật mình!
Dưới chân tháp Eiffel môi hôn lúng túng
hơn nửa đời rồi vội vã quay về với thanh xuân!

Chị ơi!
Khu vườn Claude Monet
đóa hoa anh túc không xinh bằng đóa hồng khép nép trước sân nhà chị
Len lỏi trong khóm tre -
lấp lánh mặt hồ lá súng trong tranh
Giọt cà phê thơm lừng góc phố êm đềm tĩnh lặng - đôi thiên nga giận dỗi chẳng nhìn nhau.
Mùa hè đang chảy tan theo cơn nóng - Trái Tim vô nhiễm nào không vỡ bởi vì đau.
Đau không cất thành tiếng - chuông cao treo lơ lửng một mình .


Đêm mùa hè yên ắng giấc tròn xinh
cớ sao hạnh phúc vẫn rêm mình vì nỗi buồn không tên len lỏi
em thương ơi?

heart
Binh Nguyen
#6 Posted : Thursday, August 18, 2011 3:09:44 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
NHẬT KÝ 4

"Tình khúc buồn" có ý nghĩa gì không?
Sao mỗi lần gặp nhau lại nghe nó?
Tôi là một người cô đơn, chẳng phải nụ hồng
Sao anh để tôi nghe bài hát đó?

"Sao chưa gặp một lần
Mà nghe tình thật gần
Xin cho được một lần
Gọi tên người thì thầm..."

Ôi lời hát làm vang lên nỗi nhớ,
Ôi lời hát tung tăng trên ngọn cỏ
Một mùa hè tôi đã thấy bâng khuâng
Một mùa hè mà không phải mùa xuân
Để nỗi nhớ muôn đời là nỗi nhớ!

Nếu thật tình đó là những gì anh nghĩ
Sao lại có một mùa hè tôi đã khóc xót xa
Khi nhìn anh đi với người ta
Tôi bỗng thấy chính mình xa lạ.

Tôi muốn quên đi, quên tất cả!
Cả "Tình khúc buồn" tôi vẫn từng nghe
Tình khúc nào hơn tình khúc mùa hè:
Tôi đã khóc?!


Bình Nguyên
Vũ Thị Thiên Thư
#7 Posted : Sunday, August 21, 2011 10:59:50 PM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,033
Points: 2,430
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
From Muongthu

Khi vui nó đậu..
Binh Nguyen
#8 Posted : Monday, August 22, 2011 11:55:22 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
KHÓC NỮ SĨ LÊ BẠCH LỰU

Cuộc đời một thoáng phù du
Văn thơ một thoáng thiên thu ngàn trùng!
Diệu Liên một đóa ngại ngùng (*)
Nay đây, mai đó, cuối cùng cũng xa.
Làm con, làm mẹ, làm bà
Xoay vần con tạo hiền hòa thế nhân
Tóc đen nhuộm trắng phong trần
Cuối cùng cũng phải dừng chân chốn này.
Ra đi trong giấc ngủ say,
Nhẹ nhàng nhắm mắt xuôi tay thoát trần!
Văn thơ để lại hồng trần
Ngũ Thi Tuyển Tập, năm lần tập thơ!

Bình Nguyên
Tháng 8, 2011

(*) Diệu Liên là pháp danh của nữ sĩ
Nguyễn Thị Tê Hát
#9 Posted : Tuesday, August 23, 2011 12:03:27 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Mình Ơi!...
Thứ bảy vừa qua mình có nghe bài hát "Mình Ơi!" của Diệu Hương, trong chương trình văn nghệ tổ chức gây quỹ của em không? Mình thấy ca sĩ của em hát hay không? Hát quá hay phải không mình? Em nghe mà không ngờ cô ấy lại hát hay như vậy, thật không uổng công em chọn và yêu cầu cô ấy hát bài ấy. Giọng hát ngọt, dễ thương, pha một chút nhõng nhẽo như vậy thì làm sao một nửa "Mình Ơi" bỏ đi cho đành phải không mình? Ai nghe cũng tán thưởng. Hát hay còn hơn cả giọng hát điệu của Ý Lan nữa, cô ấy thích quá còn yêu cầu: "lần sau chị nhớ chọn bài cho em nha!...", làm gì mà còn có lần sau nữa phải không mình?

"Mình Ơi" của người ta sao ngọt ngào quá, còn "Mình Ơi" của mình sao cứ gấu ó nhau như 2 đảng chính trị của Mỹ không bằng. Nhưng mình biết không? Cái gì em cũng có thể nhường nhịn mình, nhưng mình đừng bắt em phải thua khi bất đồng chính kiên về chính trị hay tôn giáo, bởi em là em, em muốn sống thật với em trong ý nghĩ của chính mình. Đôi khi em cũng tự hỏi chính em, sao em lại thích quan tâm đến vấn đề thời sự, chính trị như vậy?

Mỗi mùa bầu cử, em với ông xếp em hăng say tranh luận, đến nỗi ông ấy đùa là em phải ra tranh cử và chọc em ..."Nguyen! win!...win!... win! ..."

Bởi thế đôi khi chỉ vì một tin tức nào đó trên TV, cũng đủ làm hai đứa xoay mặt mỗi đứa một nơi. Nhưng đôi lúc chúng ta cũng cùng một quan điểm. Mỗi lần xem một tin tức nào trên nét, em tưởng mình không biết, lại chạy ra nói, cho dù mình đang xem tin tức trên laptop của mình...

- Mở CNN ra xem họ nói về ông Kỳ...
- Ông Kỳ là cái thá gì mà CNN phải nói đến, có nói cũng nói thoáng giây chưa đến một phút lấy đâu mà xem, mình vào internet tha hồ mà xem, mà đọc.

- À này, mình có xem bài điếu văn khóc bố của Kỳ Duyên không? Sao KD có ăn có học mà viết một bài điếu văn dốt như vậy? Viết thế không khác gì xúi người ta chửi bố mình? KD bảo ông Kỳ không muốn làm Tổng Thống vì nhường cho ông Thiệu để chứng tỏ tình Huynh Đệ Chi Binh.... rõ điên....
- Sao ông Ngạn không viết điếu văn cho Kỳ Duyên nhỉ?
- Mình nghĩ bộ ông Ngạn điên hay sao mà làm chuyện tào lao đó, bộ muốn bị chửi hả?

- À này mình ơi, em thấy người ta posted hình đám tang ông Kỳ, sao trên quan tài ông Kỳ lại phủ lá cờ Mỹ hả mình? ông ấy đâu phải là cựu Quân Nhân của Mỹ, ông ấy cũng chỉ là dân thôi mà, nếu một mai em chết, trên quan tài em có phủ lá cờ Mỹ không hả mình?

- Anh cũng không hiểu tại sao? nghe nói ông ta đâu có nhập quốc tịch Mỹ, đúng là muốn chọc cho người ta chửi đấy mà...
- Em thấy cái bà Kim vợ cũ của ông A trông ghê quá, già mà lại bỏ chồng bỏ con theo ông Kỳ hả mình? Mà ông Kỳ trông mặt mũi có bảnh trai đâu cơ chứ... à nãy em đọc trong mục cáo phó trên nét, thấy có cô kia viết, nếu cô đi xe bus mà gặp một người mặt mũi như ông Kỳ, cô phải giữ chặt cái bóp kẻo bị mất... em đọc mà tức cười ghê đi...

- À này mình ơi! Em xin chia buồn với binh chủng của mình nhé, ông tướng đá gà một thời hét ra lửa của mình...
- Mình nào? Em đừng có nói móc... Binh chủng của anh đã từ ông ấy lâu rồi, từ khi ông ta về cúi đầu, tâng bốc tụi CS. Bởi thế có bao giờ em thấy ở đây tổ chức ĐKG mà mời hắn ta về đâu?
- Oh, Vậy à ... vậy mà em không nhớ, xin lỗi mình nhé!

Rose
Nguyễn Thị Tê Hát

Binh Nguyen
#10 Posted : Monday, August 29, 2011 12:23:11 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
TẠP GHI SINH NHẬT

"Sinh nhật không cần bánh thiệt to
Không cần thắp nến nói vòng vo
Chỉ cần đùa giỡn cười thật lớn
Và ăn cho nhiều no thật no!

Ôi tháng tám sao mi đáng nhớ!"

Sinh nhật là dịp để gặp bạn bè, tào lao tâm sự sau bao nhiêu ngày xa cách. Người em họ gọi lại hỏi, chị có cần em giúp gì không? Bảo với em, chị đặt người ta làm hết, đến chị còn không có việc gì để làm đây nè, đâu cần phải tới em? Sao vậy, sao chị không làm cho nó rẻ? Cũng chẳng rẻ hơn được bao nhiêu mà mình còn phải mất công mà chưa chắc được ngon như của người ta làm nữa. Thì thôi, lấy tiền mua thời gian vậy, còn giải quyết được bằng tiền là còn tốt. Vả lại mỗi người một nghề, để cho người khác sống với chứ để còn giữ cho nền kinh tế phát triển, mình ôm đồm hết, kinh tế làm sao phát triển được?

Ai tới cũng hỏi, bộ chủ nhà làm đồ ăn hết đó hả? Ừ, tui làm hết đó, nào là gỏi nè, ướp thịt nướng Bar-B-Q nè, nem chua nè, nem nướng nè, súp măng cua nè, bánh bột lọc nè, chè đậu đen nè... Chà, còn thêm món khoai mì nướng kia nữa, cái này là "bonus" nha, hổng có ở trong "Menu"! Mọi người khen trời ơi sao em giỏi quá vậy, làm được nhiều món quá! Cười hì hì, nói giỡn thôi, em chỉ làm được có mỗi món bánh phồng tôm để ăn với gỏi, cái món bún và cái món "salad" để ăn với thịt nướng thôi, còn thì chị bạn và con cháu làm hết, hi hi... À quên, em còn làm được cái bánh sinh nhật, cái bánh toàn bằng kem thật, ice-cream không đó nha, em giỏi chưa, em chỉ cần đưa tiền cho ông chủ tiệm kem thôi, hi hi hi... chứ còn em tự làm cái món đó chắc phải tốn gấp đôi cũng chưa chắc làm được thành một ly kem chứ đừng nói là nguyên một cái bánh kem. Hì hì, cứ coi như để cho kinh tế phát triển.

Sinh nhật em, chị tặng cho em cái áo mặc chơi, nhớ mặc nghe! Anniversary của chị, em chẳng có quà gì hết chỉ có tấm thiệp này và tặng anh chị nửa cái bánh kem này đó, ráng mà ăn hết nghen! Vậy là tốt lắm rồi, đâu còn đòi hỏi gì nữa đâu em? Nhưng mà ăn nửa cái bánh đó, thì làm sao mà ăn hết? Chị đừng lo, ở đây con nít đông, kem là món tụi nó thích nhất! Em nhớ rao món chè đậu đen của chị nha, coi chừng mọi người no quá, không ai ăn chè của chị hết là ế đó, chị không đem về được đâu nghen! Ối, hơi đâu mà chị lo, rao hàng là nghề của em mà, nấu không ngon thôi chứ rao hàng thì đắt lắm, đồ ăn dở còn hết nữa là đồ ăn ngon như vầy, hi hi... Cuối bữa tiệc, hỏi người em, em có đem chè về không? Cậu em hỏi lại, chỉ còn bấy nhiêu đó thôi à, thôi chị để lại ăn đi. Bảo với em, chị ăn nhiều lắm rồi, vả lại, chị không hảo ngọt trong khi em là chúa trùm món chè, chị nhường hết cho em. Thêm nữa, món chè dễ lắm, chị muốn ăn, chị có thể nấu dễ dàng, em còn độc thân, em không biết nấu lại không có ai nấu cho em ăn, bây giờ em cứ đem về ăn, và liệu mà kiếm một cô vợ đi. Em bảo em chỉ mong gặp được cô nào biết nấu chè. Cười bảo em, món chè là món dễ nhất, em chỉ cần kiếm cái cô nào thôi, không biết nấu chè thì đem lại đây, chị dạy cho, chỉ cần một buổi là món chè nào cũng biết nấu hết trơn, đừng có lo, chỉ cần có thời gian để nấu thôi, chứ còn chè dễ nấu lắm em ơi!

"Sinh nhật không cần bánh thật to", cái bánh kem nên cũng chẳng có tiền đâu mà mua cái bánh to, chỉ mua cái nhỏ nhỏ thôi. Nhưng có điều "không cần thắp nến nói vòng vo" bây giờ lại không đúng nữa, nến vẫn không thắp, vì không đủ chỗ trên cái bánh để để nến nhưng chạy chỗ này nói một chút, chỗ kia nói một chút, vì nổi tiếng là dân "ít chuyện" mà, phải nói với nhiều người thành ra với mỗi người phải nói "ít ít" thôi thì mới đủ thời gian để nói. Nói đến nỗi mấy đứa nhỏ la lên: "Mẹ ơi, kem chảy hết rồi kìa, mẹ không cắt ra ăn đi?" Hi hi, tính để 10 phút cho kem mềm ra mới dễ cắt, ai dè mình "ít chuyện" quá, nên 15 phút trôi qua, chưa có nói vòng vo gì hết, nói thẳng không đó mà cũng nói... chưa xong! Cho nên bánh kem đã bắt đầu chảy ra, lại phải vội vàng đem cắt bánh cho mọi người ăn. Ăn xong, một anh bạn vừa vỗ bụng vừa nói, "I am too full. It made me lose my... sexiness", ha ha ha... Nhóm đàn bà ngồi trong bếp, nói xấu mấy ông chồng, một chị bạn, lâu lâu xẹt ra ngoài, xong vô trong bếp báo cáo lại là các ông cũng đang nói xấu các bà vợ, thế là huề ha?

Tháng 8 lúc nào cũng đáng nhớ!

Bình Nguyên
Tháng 8, 2011.
Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.