Rank: Advanced Member
Groups: Registered, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 5,044 Points: 3,390 Location: Lục điạ hình trái táo Thanks: 340 times Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
|
Lúc bấy giờ trời đã về chiều. ..................................................................................
Chương kết thúc. VĨNH BIỆT
ALMITRA,nữ tiên tri chúc phúc : "Phước cho hôm nay Cho tất cả chốn này. Cho linh hồn Người Đã vì chúng con mà lên tiếng."
"Ta đó ư ?" Người cất lời đáp lại "Chẳng phải ta cũng là thính giả đó ư ?"
Từ bậc cấp đền thờ Người bước xuống Cả đoàn dân nối gót theo sau Trên boong tàu Người bước lên chỗ đứng Nhìn đoàn dân Người cất giọng bỗng trầm :
"Hỡi Orphalese toàn dân thân ái ! Gió gọi ta phải dời gót chia ly Ta chẳng cần vội vàng chi như gió Nhưng cuối cùng đành phải bước chân đi !
Kẻ lãng du mãi một đời tìm kiếm Những con đường hoang vắng dấu chim di Chẳng bao giờ bắt đầu những bước đi Cho ngày mới từ nơi dừng chân trước. Chẳng bình minh nào sẽ cùng ta hẹn ước Nơi hoàng hôn ta dời bước hôm nào !
Đất ngủ say,mặc kệ gót tiêu dao Ta bước mãi trên lối vào vĩnh cửu. Là hạt cỏ may đã chín muồi sắc ủ Hồn đầy hương,buông theo gió vãi tung.
Ngắn ngủi thay những ngày tháng cùng chung ! Còn ngắn nữa,những gì ta đã giảng ! Rồi mai kia khi lời ta phai nhạt Trong tâm tư giản phác của muôn người Lòng yêu ta cũng vỗ cánh chim trời Ta quay lại cho lời vang hơn trước.
Nhưng giờ đây ta về cùng sóng nước Dù âm cung giấu kín bước ta đi Dù chìm trong im vắng cõi âm ti Ta vẫn tìm các ngươi trong giao cảm.
Và ta sẽ chẳng kiếm tìm vô vọng Khi lời ta tự bộc lộ chân tâm Giữa tim ngượi giản đơn hơn tiếng động Nếu đó là chân lý của vô âm.
Hỡi Orphalese toàn dân thân ái ! Ta ra đi cùng với gió trên vai Nhưng ta không bước chân vào chỗ rỗng Bởi hôm nay là ước hẹn của ngày mai Nếu hôm nay còn chưa đủ láng lai Để trang trải tình yêu và khát vọng.
Những khát vọng nhu cầu luôn thay đổi Nhưng tình yêu mãi mãi chẳng đổi thay Và cũng sẽ chẳng đổi thay khát vọng Mang tình yêu lấp khoảng trống nhu cầu. Thế nên ta sẽ còn quay trở lại Từ lặng yên của mãi mãi thâm sâu...
Bình minh lên,sương phai nhạt sắc màu Còn vương lại trên cánh đồng hạt móc Bốc lên cao họp thành mây ngang dọc Làm mưa rơi những hạt ngọc xuống đời.
Ta đã từng như làn sương chờ đợi Trong đêm sâu len lỏi khắp phố phường Linh hồn ta dạo bước các nẻo đường và thấm nhập vào mọi nhà mọi ngõ.
Tâm tình ngươi thế nào ta đều rõ Bởi tim ngươi gõ nhịp giữa tim ta Hơi thở ngươi lan tỏa khắp thân ta Ngươi mơ giấc của chính ta đang mộng.
Các ngươi như non xanh Ta như hồ nước rộng Để các ngươi soi bóng những đỉnh cao Những sườn dốc,những áng mây tư tưởng Những khát khao,những mơ ước trong đời.
Đến với tĩnh lặng ta Ấy là những chuỗi cười Của con cháu các ngươi trong dòng suối Trong dòng sông Là khát khao của những người trẻ tuổi Hòa vào vực sâu ta Sông suối vẫn hát ca.
Nhưng hãy còn một khoảng bao la Dịu ngọt hơn tiếng cười cao cả hơn khát vọng Là vô biên trong các ngươi tỏa rộng Mà các ngươi Chỉ là những tế bào Chỉ là những đường gân.
Trong thân thể của vô biên kề cận Tiếng hát ca chỉ là nhịp vô âm Trong thân ấy,các ngươi là bất tận Ngắm các ngươi,ta càng mến yêu thêm.
Có khoảng cách nào tình yêu cần vươn tới Vượt ra ngoài thế giới của vô biên Có khát vọng nào còn in dấu mới bay cao hơn vô đỉnh của hiện tiền.
Trong các ngươi thân thể của vô biên Như đại thụ trổ ngàn hoa vĩnh cửu Năng lực ấy gắn ngươi vào lòng đất Hương vô biên nâng ngươi tận không trung Trong thân ấy chẳng có gì để mất Nên các ngươi là bất diệt,vĩnh hằng.
Chắc các ngươi cũng từng nghe nói rằng Đại thể ấy giống hệt như sợi xích Mà các ngươi không phải khoen chắc nịch Nhưng ấy là chỉ nói nghịch mà thôi !
Sự thật này mới đáng nói thành lời : Giữa xích ấy các ngươi khoen chắc nhất.
Đo lường ngươi qua hành vi nhỏ nhặt Là phê phán đại dương qua bọt sóng mong manh ! Chê trách ngươi qua đôi lần thất bại Là bắt lỗi bốn mùa sao chóng vánh đổi thay !
Các ngươi thật sự giống như đại dương này Thuyền nặng các ngươi đang đợi triều ra biển lớn Là đại dương,các ngươi không thể hoãn Hay giục nước triều phải ngoan ngoãn hạ dâng.
Các ngươi như bốn mùa xuân hạ thu đông Dù giữa đông ngươi nhìn xuân từ chối Nhưng xuân trong ngươi chẳng mất lòng,nóng vội Vẫn mỉm cười,chẳng hối thúc thời gian.
Ta nói những điều này Chẳng phải để các ngươi thở than Rằng ta chỉ lan man theo một chiều tích cực ! Ta chỉ nói những điều tâm tư ngươi thao thức Những niềm riêng ngươi rất mực hanh thông.
Thấu hiểu ngôn từ là im bặt trong lòng Là buông xả theo dòng vô ngôn lặng lẽ.
Những đợt sóng từ ngàn xưa rung khẽ Ngân nga vọng về những hồi ức kín sâu Từ hồng hoang Thủa ta với đất chưa hề biết đến nhau Thủa đất còn vặn mình giữa đêm sâu hỗn loạn Lời nói ta cùng tư tưởng ngươi gói trọn Chỉ là những đợt sóng mơ hồ Mang ký ức thủa hồng hoang !
Nhà thông thái đem lại sự khôn ngoan Nhưng ta đến để xói mòn hiểu biết. Ta tìm thấy hơn những gì cần thiết : Một ngọn lửa trong tim Tự nó tích tụ thêm.
Bởi các ngươi chẳng biết nó sáng hơn Nên than thở tháng ngày mau tàn tạ ! Trong xác thân sợ nấm mồ xa lạ Sự sống tìm sự sống để dâng cao.
Vậy nơi đây chẳng có nấm mộ nào Chỉ có đá lót cho chiếc nôi cao cả Mỗi khi qua cánh đồng nơi tổ tiên an nghỉ Hãy ngắm kỹ xem Sẽ thấy các ngươi cùng con cháu múa vui Vì các ngươi vẫn vui đùa Mà chẳng biết đấy thôi !
Các ngươi mang vinh quang Sang giàu và quyền lực Cho những ai đã hứa hẹn vàng son Riêng ta chẳng một lời hứa hẹn cỏn con Nhưng các ngươi đã rộng rãi Còn nhiều hơn gấp bội !
Các ngươi cho ta sự khát khao ngọn lửa Từ thâm sâu của dòng sống giữa đời Biến mục đích thành khô hạn trên môi Và tất cả cuộc đời thành suối mát Chẳng món quà nào cực kỳ to tát Hơn điều này các ngươi hiến tặng ta.
Nơi điều này ẩn chứa rất sâu xa Những vinh dự trong ta như phần thưởng Mỗi khi đến dòng suối này uống nước Suối cũng uống ta với khao khát như nhau.
Có vài kẻ giữa các ngươi nhận xét trong đầu : Rằng ta quá kêu hãnh Hãy nên biết ngượng ngùng khi nhận thưởng ! Quả thật ta kiêu hãnh nhận tiền công ta hưởng Nhưng với quà thì quả thật rằng không !
Ta chỉ ăn dâu rừng khi các ngươi mời ta dự tiệc Và chỉ ngủ trước cổng đền Dù các ngươi mở cửa đón ta vào. Bởi lòng ưu ái của các ngươi khiến dâu rừng thành ngọt lịm Khiến giấc ngủ ta ấm áp những bình yên.
Vì điều này,ta chúc phúc ưu tiên Bởi các ngươi đã cho nhiều mà không biết.
Sẽ hóa đá nếu tấm lòng từ thiện Cứ tự mình chăm chú trước gương soi Sẽ là căn nguyên những thảm họa cuộc đời Nếu lòng tốt tự gọi mình bằng những lời âu yếm !
Vài kẻ giữa các ngươi cho rằng ta xa cách Chỉ vui riêng với chính nỗi cô đơn Bảo rằng ta chỉ thích cùng cây rừng hội họp Chứ không ưa tụ tập với con người ! Ngồi lẻ loi nhìn xuống phố Từ trên những đỉnh đồi !
Ta quả thật có leo đồi,phiêu lưu nơi hoang vắng Để nhìn rõ các ngươi hơn từ những chỗ cao xa Bởi làm sao các ngươi có thể cận kề ta Nếu chẳng đến từ những nơi xa thẳm !
Có những kẻ giữa các ngươi Gọi ta : người lạ lẫm Người mê say những chiều cao không thể vươn theo Cớ sao người phải chọn đỉnh cheo leo Nơi chỉ có gió mây và chim ưng làm tổ !
Cớ sao người kiếm tìm những điều không thể đạt Đòi bẫy cả bão giông vào lưới rỗng của mình ! Người săn lùng những bóng chim mờ nhạt Hãy xuống đây bầu bạn với chúng tôi !
Hãy xuống đây làm dịu cơn đói khát Bằng bánh ngon và rượu ấm lòng người Trong cô đơn họ thầm thốt nên lời Cô đơn ấy hãy còn chưa sâu lắm !
Trong cô đơn cùng cực họ sẽ tự mình chợt hiểu Ta đi tìm kỳ diệu của khổ vui Tìm vô biên các ngươi lẩn khuất giữa đất trời Kẻ săn ấy cũng là con mồi đang bị đuổi ! Những mũi tên rời cánh cung ta duỗi Lại quay về ghim giữa chính ngực ta !
Cái bay cao chẳng khác cái bò lê Ta xòe cánh hả hê nhanh với gió Dưới ánh nắng,bóng cánh ta in rõ Đang lê la trên đất tựa loài rùa !
Kẻ sùng tín cũng là kẻ hoài nghi Ta vẫn phải đặt tay vào vết thương rỉ máu Để có được niềm cảm thông sâu sắc Và niềm tin chắc thật với lòng ngươi.
Từ cảm thông và niềm tin ta nói : Rằng các ngươi không hề bị giam cầm Trong thân xác nhỏ nhoi dễ bị lẫn nhầm Trong nhà cửa,trong ruộng vườn hạn hẹp. Mà các ngươi đang ngự trên núi cao xinh đẹp Và thênh thang với gió khắp muôn phương.
Tinh thần ngươi Không phải loài bò ra nắng tìm hơi ấm Cũng không phải loài đào hang Tìm bóng tối chở che. Nhưng là loài tự do bao quanh khắp đất Loài tự do bay phơ phất khắp trời.
Nếu những lời này nghe bí hiểm mơ hồ Chớ tìm cách làm cho sáng tỏ Bởi mơ hồ là cội nguồn đầu ngõ Chẳng phải là tàn cuộc của nhân sinh. Bởi ta muốn các ngươi hằng nhớ đến Ta mơ hồ là nguồn cội hiển linh.
Bởi vạn vật định hình từ hư ảo Giữa sương mù Chẳng phải giữa pha lê. Nào ai biết pha lê là giả tạo Là sương mù đã tàn rữa hư hao !
Còn một điều ta mong ước xiết bao Khi nhớ ta,các ngươi cần nhớ kỹ : Rằng những gì dường như là ủy mị Rất yếu mềm và lạc lõng trong ngươi Lại chính là sức mạnh của ngàn khơi Là hơi thở hằng bảo trì gân cốt Là giấc mộng lãng quên trong ký ức Đã giúp ngươi tạo dựng những thành trì.
Với những ai từng quan sát chi li Mỗi nhịp điệu của từng hơi thở mỏng Ắt sẽ an tâm Sẽ không còn vọng động Ham ngắm nhìn những thứ khác mà chi.
Với những ai lắng nghe tiếng thầm thì Của giấc mộng lãng quên trong ký ức Hẳn sẽ thôi không còn rạo rực Muốn lắng nghe thanh âm khác làm gì.
Nhưng các ngươi chẳng thấy Chẳng nghe chi ! Có khi thế lại là điều tốt !
Bàn tay nào từng dệt nên tấm vải Che mắt ngươi,sẽ tự nó vén lên. Ngón tay nào từng nhồi nên hòn đất Bịt tai ngươi,sẽ tự nó cất đi. Rồi ngươi sẽ vẹn toàn thính thị giác tri.
Chớ than van bởi đã không nhìn thấy Chớ hối tiếc gì bởi đã chẳng được nghe. Lúc giác tri ngươi sẽ ngộ ra sự thật Những mục tiêu bí ẩn của muôn loài Sẽ ngộ ra luật bình đẳng muôn đời Để chúc phúc cả đôi miền sáng tối."
Sau khi thốt lên những lời nói cuối Người nhìn quanh Dừng mắt chỗ hoa tiêu Viên hoa tiêu đang đứng bên bánh lái Lúc nhìn buồm căng Lúc nhìn tận xa khơi.
"Kiên nhẫn thay,thuyền trưởng của ta ơi ! Gió đã nổi,những cánh buồm náo nức Cả bánh lái cũng van nài định hướng Ta lặng yên Ngươi vẫn đợi thật kiên tâm !
Và này đây,những thủy thủ âm thầm Từng lắng nghe biển hát Cũng kiên tâm nghe ta giảng. Họ sẽ không phải đợi lâu thêm Bởi ta đã sẵn sàng cho gió tạt Dòng suối này đã ra tới biển xanh Mẹ bao la lại ôm đứa con lành Xin vĩnh biệt Orphalese ! Vĩnh biệt !
Thế là ngày hôm nay đã hết Như hoa sen đã khép cánh trên đầu Những cánh sen của chính nó mai sau Hãy giữ lấy nhiệm màu ta đang có.
Nếu chưa đủ,hãy cùng lên tiếng ngỏ Ta sẽ gặp lại nhau Cùng chìa tay trước kẻ cho Hãy nhớ rằng ta sẽ còn quay lại Bên các ngươi,dù tháng rộng năm dài.
Chút nữa đây khát vọng ta sẽ góp Cát bụi bọt bèo,dựng lại một xác thân. Chút nữa thôi,sau phút giây ngơi nghỉ Một phụ nữ kia sẽ sinh ta lại một lần.
Vĩnh biệt các ngươi ! Vĩnh biệt thời tuổi trẻ ! Những tháng năm chúng ta sống cùng nhau !
Mới hôm qua còn gặp gỡ trong mơ Nghe ngươi hát giữa cô đơn tịch lặng Khát vọng ngươi ta đã đem nhào nặn Thành gạch thiêng xây cao vót đền đài.
Nhưng giờ đây mộng ấy đã tàn phai Giấc ngủ trốn,và bình minh cũng tắt. Trên đầu ta ánh dương dần nhắm mắt Trọn vẹn rồi,đến lúc phải chia phôi !
Trong hoàng hôn của ký ức nổi trôi Nếu gặp lại chúng ta càng sâu thẳm Nếu còn gặp trong giấc mơ lạ lẫm Ta sẽ xây cao nữa những đền đài..."
Người dứt lời Viên hoa tiêu bẻ lái Thủy thủ kéo neo Thuyền hướng mũi phương đông. Cả đoàn dân cất tiếng tự đáy lòng Hô vang dội lời bi ai vĩnh biệt.
Âm rền vang Như tiếng tù và giữa hoàng hôn thê thiết Chỉ riêng Almitra dõi ánh mắt lặng yên Nhìn con tàu dần khuất bóng sương nghiêng nàng đứng lặng Dù đoàn dân đã tản...
"Chút nữa thôi... Sau phút giây nghỉ ngơi trong gió Một phụ nữ kia sẽ sinh ta lại một lần."
HẾT YÊN HỒNG
Dịch xong tại Dalat ngày 16 tháng 11 năm 2010
|