Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

2 Pages<12
Mật Khải (The Prophet) - Kahlil Gibran
xv05
#21 Posted : Tuesday, July 19, 2011 11:44:11 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Một nhà thiên văn bước ra thưa :"Xin đạo sư hãy giảng về thời gian."
..................................................................................

Chương 21. THỜI GIAN


Con người muốn đo thời gian
Đo cái vô hạn không sao đo lường
Muốn chỉnh lý,muốn dẫn đường
Cho tinh thần thuận theo giờ tháng năm.

Muốn thời gian chảy thành sông
Để bên bờ lặng ngắm dòng nước trôi
Nhưng vô thời của đất trời
Chỉ nhận biết bởi vô thời của tâm.

Hôm qua là chiếc bóng râm
Của hồi ức giữa phút này hôm nay
Ngày mai là giấc mộng say
Được mơ tưởng bởi hôm nay đợi chờ.

Những gì ca hát nên thơ
Trong ta quanh quẩn nơi bờ bến xa
Từ hồng hoang thủa Bao La
Vung tay gieo rắc sao sa khắp trời

Có ai mang lấy kiếp người
Mà không trực cảm muôn đời lực YÊU
Dù cho thân xác tiêu diêu
Có ai chẳng biết lực yêu xoay vòng
Quanh tâm điểm cuộc tồn vong
Giữa muôn ý sự trùng trùng diễu qua.

Tình yêu vẫn một mực là
Nhất nguyên nhất quán bất phân bến bờ.
Thời gian há chảng nên thơ
Như tình yêu chẳng bến bờ phân chia !

Nhưng vì tâm tưởng đoạn lìa
Nên thời gian phải phân chia thành mùa
Thế nên hãy để mỗi mùa
Cùng tương nhập với các mùa xoay quanh.

Hãy để hiện tại tương thành
Ôm choàng quá khứ song hành nhớ nhung
Ôm tương lai khoảng mịt mùng
Với bao khát vọng mông lung xa vời.

(Hết chương 21)
xv05
#22 Posted : Tuesday, July 19, 2011 11:45:21 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Một bô lão thuộc hàng trưởng bối của thành phố bước ra thưa :"Xin đạo sư hãy giảng về thiện và ác."
.................................................................................

Chương 22. THIỆN và ÁC


Ta có thể nói về điều thiện
Trong mỗi người
Nhưng điều ác thì không !

Ác là chi ?
Hay chỉ là bụng rỗng
Của thiện tâm bị đói khát hoành hành !
Vì đói khát,thiện tâm tìm thực phẩm
Trong hang sâu,uống nước đọng bùn nhơ !

Người ta thiện khi thân tâm hợp nhất
Thân lìa tâm,cũng chẳng thể ác chi !
Nhà bị chia không phải là ổ cướp
Chỉ giản đơn là nhà bị cắt chia.
Thuyền không lái trôi lang thang vô định
Giữa hiểm nguy nhưng nào phải thuyền chìm.

Người ta thiện khi vong thân dâng hiến
Nhưng chẳng ác gì khi vụ lợi bản thân
Bởi vụ lợi chẳng khác gì rễ bám
Hút nhựa cây và bú móm đất lành
Bởi trái cây không thể răn bảo rễ :
"Hãy như ta,hiến vị ngọt cho đời !"
Vì trái cây làm điều mình cần thiết
Như rể cây,không phân biệt ai ơi !

Người ta thiện khi nói năng tỉnh táo
Nhưng chẳng ác gì khi ăn nói mập mờ
Bởi đầu lưỡi vốn không xương mềm yếu
Vẫn khỏe lên dù ngượng ngập lơ mơ.

Người ta thiện khi bước chân vững chắc
Nhưng chẳng ác chi khi khập khiễng trên đường
Dẫu khập khiễng nhưng mục tiêu thẳng tiến
Kẻ thiện tâm nên giữ ý nhún nhường.

Người ta thiện trong vô vàn cách thế
Nhưng chẳng ác chi nếu không thể thiện tâm
Chỉ tựa như kẻ lang thang biếng tệ
Hưu làm sao dạy rùa chạy ngang tầm !

Người ta thiện bởi thiện tâm sẵn có
Trong thâm sâu nỗi khao khát vẹn toàn
Nỗi khao khát trong muôn người đều tỏ
Như biển xanh chờ đợi nước chuyển hoàn.

Có những người dòng thiện tâm chảy xiết
Về biển khơi mang theo những phù sa
Những bí mật của núi đồi ẩn hiện
Của rừng sâu vang vọng những lời ca.

Có những người dòng thiện tâm chảy lệch
Như lạch nước ốm o lờ lửng chẳng thể tràn
Và dòng sông không nên trách lạch ngàn :
"Sao chậm thế ! Kẻ lừng khừng biếng trễ !"

Kẻ áo lụa không hỏi người khố rách :
"Áo ngươi đâu ? Sao chẳng chịu chỉnh tề !"
Kẻ lầu cao không hỏi người lữ khách :
"Nhà người đâu ? Mà ngoài ngõ lang thang !"


(Hết chương 22)
xv05
#23 Posted : Tuesday, July 19, 2011 11:46:10 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Một nữ tu sĩ bước ra thưa :"Xin đạo sư hãy giảng về sự cầu nguyện."
...................................................................................

Chương 23. CẦU NGUYỆN


Bởi thiếu thốn,muộn phiền
Mà người ta cầu nguyện
Ước chi người cầu nguyện
Trong hoan lạc thừa dư.

Bởi cầu nguyện là chi
La trào dâng tự ngã
Vào khoảng không đất trời
Khoảng bao la sinh động
Nơi người ta trút vào
Bao muộn phiền tăm tối
Cho lòng được thảnh thơi
Xin cũng hãy trút vào
Những bình minh rạng rỡ
Cho lòng càng thắm tươi.

Nếu người chỉ có thể
Nức nở lúc nguyện cầu
Khi linh hồn thúc dục
Tuôn tràn nỗi buồn đau

Hãy để hồn hối thúc
Được tiếp tục nguyện cầu
Cho đến hồi chung cuộc
Khi tiếng cười rạng mau.

Trong giây phút nguyện cầu
Người được cùng gặp gỡ
Nơi khoảng không nhiệm mầu
Những tâm hồn rộng mở
Đang cầu nguyện cùng nhau.

Hãy biến cuộc thăm viếng
Chốn đền thờ vô hình
Thành suối nguồn ngây ngất
Dịu ngọt rất an bình.

Vì nếu chỉ nài xin
Sẽ chẳng bao giờ nhận
Chỉ hạ mình cầu vận
Sẽ chẳng được nâng lên
Sẽ chẳng được ban thêm
Dù cầu cho người khác.

Chỉ cần tâm hoan lạc
Đến viếng đền vô hình
Còn bao nhiêu việc khác
Hãy trả về lặng thinh.

Không một ai có thể
Dạy cầu nguyện bằng lời
Vì Thượng Đế không thể
Nghe được những đầu môi
Trừ phi chính Ngài nói
Qua miệng ngươi thành lời.

Không ai có thể dạy
Cầu nguyện bằng ngôn từ
Của đại dương sâu thẳm
Của rừng rậm núi đồi.

Nhưng vì người sinh trưởng
Từ rừng rậm biển khơi
Từ núi đồi xanh thẳm
Nên có thể học lời
Nguyện cầu từ sâu lắng
Trong tâm mình mà thôi.

Biết lắng nghe đêm vắng
Sẽ nghe được những lời
Của biển sâu rừng thẳm
Của non cao ngất trời :

"Hỡi Thượng Đế của tôi !
Là tâm tôi chắp cánh
Bao ước vọng trong đời
Là ý ngài nhắn gởi.

Chính ý ngài thôi thúc
Bóng đêm dài trong tôi
Chuyển thành ngày sáng chói
Của chính ngài muôn nơi."

Những khát khao thầm kín
Trước khi biến thành lời
Ngài đã tường tận cả
cầu xin chỉ thừa thôi !

Ngài là điều duy nhất
Tôi còn thiếu trong đời
Có Ngài là có tất
Khi Ngài ngự trong tôi.


(Hết chương 23)
[/quote]
xv05
#24 Posted : Tuesday, July 19, 2011 11:47:02 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Một ẩn sĩ mỗi năm chỉ ghé lại thành phố một lần bước lên thưa :"Xin đạo sư hãy giảng về lạc thú."
..................................................................................

Chương 24. LẠC THÚ


Ca khúc tự do là lạc thú
Nhưng lạc thú chẳng phải tự do.
Lạc thú trổ hoa từ khát vọng
Nhưng không hề kết trái từ bông.

Lạc thú là chiều sâu hướng tới
Những chiều cao
Nhưng tự nó chẳng cao sâu.
Là vật nhốt trong lồng chắp cánh
Nhưng không là trời rộng vây quanh.

Lạc thú thực sự là bài hát
Rất tự do
Nên hãy hát tận tình
Nhưng chớ để lòng mình lạc lối
Khi hát ca bài lạc thú tự do.

Tuổi xuân xanh nhiều người tìm lạc thú
Như mục tiêu gói trọn cả đời mình
Họ bị đời chê cười lên án
Nhưng riêng ta chẳng phê phán cười chê.

Hãy để họ thõa thích đam mê
Rồi họ sẽ thấy phía sau lạc thú
Bảy chị em sắc hương phong phú
Cô kém xinh còn đẹp hơn lạc thú họ tìm.

Giống như trong chuyện kể xưa kia
Có một kẻ ngày ngày đào khoai củ
Bỗng một hôm đào lên một hũ
Đầy ngọc ngà châu báu tưởng như mơ.

Có những người cao niên tưởng nhớ
Lạc thú thời non trẻ với ăn năn
Tựa như những lỗi lầm mắc phải
Khi say sưa chè chén chẳng băn khoăn.

Nhưng ăn năn chỉ khiến lòng u ám
Như mây giăng mà chẳng sửa phạt gì
Thế nên hãy biết ơn lạc thú
Như biết ơn mùa bội gặt hè thu.

Nhưng nếu được nhẹ lòng nhờ sám hối
Hãy ăn năn cho khởi sắc khinh an.

Có những người chưa già nhưng chẳng trẻ
Để kiếm tìm hay hồi tưởng thú vui
Họ lánh xa mọi lạc thú của đời
Sợ xúc phạm hay bỏ bê thần tánh.

trong cử kiêng họ tìm ra lạc thú
Như kẻ đào khoai củ bắt được vàng

Nhưng đố ai xúc phạm nỗi thần tàng
Đêm vẫn lặng dù họa mi lảnh lót
Những ánh lửa lập lòe loài đom đóm
Há so bì hay phạm nỗi ngàn sao !

Hãy nhìn xem làn gió thoảng trên cao
Khói lửa nào có thể làm trĩu nặng
Thần tánh ngươi như hồ sâu tĩnh lặng
Há thể nào khuấy động bởi gậy que !

Khi thường xuyên từ khước thú đam mê
Ta chất chứa thêm tràn trề khát vọng
Vào đáy sâu của hiện sinh chờ ngóng
Rác hôm nay là quả ngọt mai sau.

Ngay xác thân cũng tự biết ở đâu
Những thừa kế,những nhu cầu chính đáng
Và tự nó không hề xao nhãng
Không bao giờ bị dối gạt lẫn nhầm.

Hãy nhớ rằng trọn cả xác thân
Là ống sáo của tâm thần kỳ diệu
Nhạc du dương hay ngập ngừng lỗi điệu
Là do ta tự tạo tác mà nên.

Và giờ đây lòng tự hỏi bập bênh
Làm sao phân biệt được dưới trên tốt xấu
Từ những điều trông giống như lạc thú ?
Nào !
Hãy ra vườn
Ra đồng ruộng mà xem
Sẽ học được một bài học dịu êm :
Lạc thú là bên hoa,ong hút mật
Lạc thú là bên ong,hoa hiến tặng
Hoa là suối đời
Ong là sứ giả của tình yêu.

Với ong hoa
Cho nhận
Bấy nhiêu
Là lạc thú
là nhu cầu ngây ngất.

Hỡi muôn dân Orphalese thị trấn !
Hãy sống trong lạc thú tựa ong hoa.



(Hết chương 24)
xv05
#25 Posted : Tuesday, July 19, 2011 11:48:23 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Một nhà thơ bước ra thưa :"Xin đạo sư hãy giảng về cái đẹp."
..................................................................................

Chương 25. CÁI ĐẸP


Kiếm tìm cái đẹp ở đâu ?
Làm sao tìm thấy bóng câu của nàng ?
Trừ phi chính nàng dẫn đàng
Chính nàng lối nhỏ mơ màng trong tim.

Làm sao khỏi phải lặng im
Để tán tụng vẻ đắm chìm mê say
Trừ phi chính những lời này
Được thêu nên bởi bàn tay của nàng.

Những ai sầu khổ cưu mang
Bảo rằng cái đẹp dịu dàng tốt thay
Như người mẹ trẻ nơi đây
Bước đi e lệ bởi đầy vinh quang.

Những kẻ cuồng nhiệt ngút ngàn
Bảo đẹp là sức mạnh đang thét gào
Là giông tố giữa trời cao
Là cơn rúng động lật nhào đất đai.

Những kẻ mệt mỏi bi ai
Bảo đẹp là tiếng bên tai thì thầm
Lời nàng ngọt lịm cõi hồn
Chìm vào tĩnh lặng êm đềm trong tim
Như tia sáng mỏng dịu êm
Né tránh bóng tối bên thềm run run.

Những kẻ hiếu động thốt lên
Họ nghe cái đẹp thét vang núi rừng
Cùng tiếng vỗ cánh chim ưng
Tiếng sư tử hống,tiếng ngàn vó câu.

Trong thành người lính canh thâu
Bảo đẹp sẽ thức giấc cùng bình minh
Buổi trưa lữ khách,lao công
Thấy đẹp đứng dựa bên song cửa chiều.

Mùa đông khi tuyết rơi nhiều
Bị giam chân giữa một miền trắng phau
Họ bảo cái đẹp sẽ mau
Về trên đồi biếc một màu xuân sang.

Giữa mùa oi bức hè vàng
Người thợ gặt thấy bóng nàng xinh tươi
Nhịp nhàng cùng lá thu rơi
Đọng trên mái tóc chút hơi đông tàn.

Ấy là tát cả lời bàn
Nhân gian hay nói về nàng đẹp xinh.

Tuy nhiên chân lý xác minh
Rằng họ chỉ nói về mình mà thôi !
Về những khát vọng chưa vơi
Không phải cái đẹp ở nơi vô cùng.

Cái đẹp không thể đứng chung
Với những khát vọng điên khùng thế nhân
Cái đẹp tự nó lâng lâng
Là một ngây ngất bâng khuâng trong hồn.

Không như đói khát há mồm
Không như hành khất bên đường chìa tay
Mà như đắm đuối hồn này
Trái tim rực lửa mê say lạ kỳ !

Cái đẹp không thể giác tri
Bằng tai bằng mắt những gì thấy nghe
Đẹp là khúc hát vô thanh
Bức tranh vô ảnh tựu thành trong tim
Dẫu nhắm mắt cũng không nhầm
Dẫu bịt tai vẫn bỗng trầm khúc ca.

Cái đẹp không phải như là
Chất nhựa rạch vỏ cây đà kiệt khô
Không như móng vuốt loài hồ
Được lắp đôi cánh làm thô bỉ đời !

Cái đẹp mãi mãi xanh tươi
Như vườn cây trái muôn đời trổ hoa
Như thiên thần cánh sáng lòa
Đang còn bay mãi giữa hòa điệu thiêng.

Hỡi bá tánh Orphalese
Cái đẹp chẳng khác gì nàng mỹ nhân
Nàng chính là cuộc đời trần
Khi nàng trút bỏ khăn che mặt mình
Lộ rõ gương mặt xinh thiêng
Mà bạn cũng chính là riêng cuộc đời
Cũng là khăn che mặt người .

Cái đẹp là cái muôn đời
Là vĩnh cửu tự soi mình trong gương
Mà bạn vừa chính là gương
Vừa là vĩnh cửu tỏa hương phút này.


(Hết chương 25)
xv05
#26 Posted : Tuesday, July 19, 2011 11:50:34 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Một thầy tế lễ già bước ra thưa :"Xin đạo sư hãy giảng về tôn giáo."
.................................................................................

Chương 26. TÔN GIÁO


Cuộc sống mỗi ngày là
Đền thờ và tôn giáo
Mỗi khi bước chân vào
Nhớ mang theo tất cả.

Nhớ mang theo lưỡi cày
lò rèn,chày đập đá
Cả cây đàn tám dây
Những gì mình tạo dựng
Từ nhu cầu,vui say.

Bởi trong cơn mơ màng
bạn không vươn cao hơn
Những gì mình thành tựu
Cũng chẳng lún sâu hơn
Những thất bại của mình.

Hãy cùng với nhân sinh
Tỏ bày lòng tôn kính
Bởi trong vòng sùng tín
Bạn không bay cao hơn
Niềm hy vọng của họ
Cũng chẳng hạ thấp hơn
Những tuyệt vọng họ mang.

Hãy biết rằng Thượng Đế
Không là Đấng giải bàn
Lẽ tự nhiên bí hiểm
Mà bạn muốn vấn tham.

Tốt hơn nên chiêm ngưỡng
Quanh ta khắp mọi đàng
Sẽ thấy ngay Thượng Đế
Chơi đùa cùng trẻ thơ

Hãy nhìn lên không trung
Ngài đi trong mây gió
Vung tay tung sấm chớp
và giáng xuống trong mưa.

Ngài cười trong hoa thắm
Đứng dậy vẫy tay chào
Giữa rừng cây xanh thẳm.

(Hết Chương 26)
xv05
#27 Posted : Tuesday, July 19, 2011 12:00:41 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Cuối cùng nữ tiên tri Almitra bước ra thưa :"Xin đạo sư hãy giảng về sự chết."
..................................................................................

Chương 27. SỰ CHẾT


Muốn tìm bí ẩn cõi âm
Hãy tìm ngay ở bản tâm của mình.

Chim cú mắt sáng trong đêm
Nhưng không thể vén bức rèm ban mai
Muốn ngắm thần chết tuyền đài
Hãy mở lòng đón khâm sai của đời
Bởi sống chết chỉ một thôi
Như sông với biển một đôi chung tình.

Trong sâu thẳm của tâm mình
Có sẵn tri kiến yên bình cõi âm
Như mầm hạt ngủ giấc đông
Mơ về xanh biếc xuân nồng ánh thơ.

Hãy tin cậy những giấc mơ
Là nhịp cầu bước qua bờ vô biên.

Nỗi sợ cái chết triền miên
Chỉ là giây phút run run đợi chờ
Của kẻ chăn chiên dại khờ
Sắp nhận lãnh chức bất ngờ vua ban
Trong cơn hoan hỉ rân ran
Lại càng thấy rõ bàng hoàng trong tim.

Chết là đứng rất lặng yên
Trần trụi trong gió,tan thành ánh dương.

Hơi thở ngừng lại giữa đường
Thoát vòng cương tỏa vấn vương sóng đời
Bay cao lên cõi chơi vơi
Hòa cùng Thượng Đế khắp trời bao la.

Phút giây thực sự hát ca
Là khi uống nước sông ta im lìm.

Đôi chân sẽ bắt đầu trèo
Chỉ khi lên tới đỉnh đèo tử sinh.

Đất sâu đòi tứ chi mình
Là lúc thật sự tận tình múa vui.


(Hết Chương 27)
xv05
#28 Posted : Tuesday, July 19, 2011 12:02:12 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Lúc bấy giờ trời đã về chiều.
..................................................................................

Chương kết thúc. VĨNH BIỆT


ALMITRA,nữ tiên tri chúc phúc :
"Phước cho hôm nay
Cho tất cả chốn này.
Cho linh hồn Người
Đã vì chúng con mà lên tiếng."

"Ta đó ư ?"
Người cất lời đáp lại
"Chẳng phải ta cũng là thính giả đó ư ?"

Từ bậc cấp đền thờ Người bước xuống
Cả đoàn dân nối gót theo sau
Trên boong tàu Người bước lên chỗ đứng
Nhìn đoàn dân
Người cất giọng bỗng trầm :

"Hỡi Orphalese toàn dân thân ái !
Gió gọi ta phải dời gót chia ly
Ta chẳng cần vội vàng chi như gió
Nhưng cuối cùng đành phải bước chân đi !

Kẻ lãng du mãi một đời tìm kiếm
Những con đường hoang vắng dấu chim di
Chẳng bao giờ bắt đầu những bước đi
Cho ngày mới từ nơi dừng chân trước.
Chẳng bình minh nào sẽ cùng ta hẹn ước
Nơi hoàng hôn ta dời bước hôm nào !

Đất ngủ say,mặc kệ gót tiêu dao
Ta bước mãi trên lối vào vĩnh cửu.
Là hạt cỏ may đã chín muồi sắc ủ
Hồn đầy hương,buông theo gió vãi tung.

Ngắn ngủi thay những ngày tháng cùng chung !
Còn ngắn nữa,những gì ta đã giảng !
Rồi mai kia khi lời ta phai nhạt
Trong tâm tư giản phác của muôn người
Lòng yêu ta cũng vỗ cánh chim trời
Ta quay lại cho lời vang hơn trước.

Nhưng giờ đây ta về cùng sóng nước
Dù âm cung giấu kín bước ta đi
Dù chìm trong im vắng cõi âm ti
Ta vẫn tìm các ngươi trong giao cảm.

Và ta sẽ chẳng kiếm tìm vô vọng
Khi lời ta tự bộc lộ chân tâm
Giữa tim ngượi giản đơn hơn tiếng động
Nếu đó là chân lý của vô âm.

Hỡi Orphalese toàn dân thân ái !
Ta ra đi cùng với gió trên vai
Nhưng ta không bước chân vào chỗ rỗng
Bởi hôm nay là ước hẹn của ngày mai
Nếu hôm nay còn chưa đủ láng lai
Để trang trải tình yêu và khát vọng.

Những khát vọng nhu cầu luôn thay đổi
Nhưng tình yêu mãi mãi chẳng đổi thay
Và cũng sẽ chẳng đổi thay khát vọng
Mang tình yêu lấp khoảng trống nhu cầu.
Thế nên ta sẽ còn quay trở lại
Từ lặng yên của mãi mãi thâm sâu...

Bình minh lên,sương phai nhạt sắc màu
Còn vương lại trên cánh đồng hạt móc
Bốc lên cao họp thành mây ngang dọc
Làm mưa rơi những hạt ngọc xuống đời.

Ta đã từng như làn sương chờ đợi
Trong đêm sâu len lỏi khắp phố phường
Linh hồn ta dạo bước các nẻo đường
và thấm nhập vào mọi nhà mọi ngõ.

Tâm tình ngươi thế nào ta đều rõ
Bởi tim ngươi gõ nhịp giữa tim ta
Hơi thở ngươi lan tỏa khắp thân ta
Ngươi mơ giấc của chính ta đang mộng.

Các ngươi như non xanh
Ta như hồ nước rộng
Để các ngươi soi bóng những đỉnh cao
Những sườn dốc,những áng mây tư tưởng
Những khát khao,những mơ ước trong đời.

Đến với tĩnh lặng ta
Ấy là những chuỗi cười
Của con cháu các ngươi trong dòng suối
Trong dòng sông
Là khát khao của những người trẻ tuổi
Hòa vào vực sâu ta
Sông suối vẫn hát ca.

Nhưng hãy còn một khoảng bao la
Dịu ngọt hơn tiếng cười
cao cả hơn khát vọng
Là vô biên trong các ngươi tỏa rộng
Mà các ngươi
Chỉ là những tế bào
Chỉ là những đường gân.

Trong thân thể của vô biên kề cận
Tiếng hát ca chỉ là nhịp vô âm
Trong thân ấy,các ngươi là bất tận
Ngắm các ngươi,ta càng mến yêu thêm.

Có khoảng cách nào tình yêu cần vươn tới
Vượt ra ngoài thế giới của vô biên
Có khát vọng nào còn in dấu mới
bay cao hơn vô đỉnh của hiện tiền.

Trong các ngươi thân thể của vô biên
Như đại thụ trổ ngàn hoa vĩnh cửu
Năng lực ấy gắn ngươi vào lòng đất
Hương vô biên nâng ngươi tận không trung
Trong thân ấy chẳng có gì để mất
Nên các ngươi là bất diệt,vĩnh hằng.

Chắc các ngươi cũng từng nghe nói rằng
Đại thể ấy giống hệt như sợi xích
Mà các ngươi không phải khoen chắc nịch
Nhưng ấy là chỉ nói nghịch mà thôi !

Sự thật này mới đáng nói thành lời :
Giữa xích ấy các ngươi khoen chắc nhất.

Đo lường ngươi qua hành vi nhỏ nhặt
Là phê phán đại dương qua bọt sóng mong manh !
Chê trách ngươi qua đôi lần thất bại
Là bắt lỗi bốn mùa sao chóng vánh đổi thay !

Các ngươi thật sự giống như đại dương này
Thuyền nặng các ngươi đang đợi triều ra biển lớn
Là đại dương,các ngươi không thể hoãn
Hay giục nước triều phải ngoan ngoãn hạ dâng.

Các ngươi như bốn mùa xuân hạ thu đông
Dù giữa đông ngươi nhìn xuân từ chối
Nhưng xuân trong ngươi chẳng mất lòng,nóng vội
Vẫn mỉm cười,chẳng hối thúc thời gian.

Ta nói những điều này
Chẳng phải để các ngươi thở than
Rằng ta chỉ lan man theo một chiều tích cực !
Ta chỉ nói những điều tâm tư ngươi thao thức
Những niềm riêng ngươi rất mực hanh thông.

Thấu hiểu ngôn từ là im bặt trong lòng
Là buông xả theo dòng vô ngôn lặng lẽ.

Những đợt sóng từ ngàn xưa rung khẽ
Ngân nga vọng về những hồi ức kín sâu
Từ hồng hoang
Thủa ta với đất chưa hề biết đến nhau
Thủa đất còn vặn mình giữa đêm sâu hỗn loạn
Lời nói ta cùng tư tưởng ngươi gói trọn
Chỉ là những đợt sóng mơ hồ
Mang ký ức thủa hồng hoang !

Nhà thông thái đem lại sự khôn ngoan
Nhưng ta đến để xói mòn hiểu biết.
Ta tìm thấy hơn những gì cần thiết :
Một ngọn lửa trong tim
Tự nó tích tụ thêm.

Bởi các ngươi chẳng biết nó sáng hơn
Nên than thở tháng ngày mau tàn tạ !
Trong xác thân sợ nấm mồ xa lạ
Sự sống tìm sự sống để dâng cao.

Vậy nơi đây chẳng có nấm mộ nào
Chỉ có đá lót cho chiếc nôi cao cả
Mỗi khi qua cánh đồng nơi tổ tiên an nghỉ
Hãy ngắm kỹ xem
Sẽ thấy các ngươi cùng con cháu múa vui
Vì các ngươi vẫn vui đùa
Mà chẳng biết đấy thôi !

Các ngươi mang vinh quang
Sang giàu và quyền lực
Cho những ai đã hứa hẹn vàng son
Riêng ta chẳng một lời hứa hẹn cỏn con
Nhưng các ngươi đã rộng rãi
Còn nhiều hơn gấp bội !

Các ngươi cho ta sự khát khao ngọn lửa
Từ thâm sâu của dòng sống giữa đời
Biến mục đích thành khô hạn trên môi
Và tất cả cuộc đời thành suối mát
Chẳng món quà nào cực kỳ to tát
Hơn điều này các ngươi hiến tặng ta.

Nơi điều này ẩn chứa rất sâu xa
Những vinh dự trong ta như phần thưởng
Mỗi khi đến dòng suối này uống nước
Suối cũng uống ta với khao khát như nhau.

Có vài kẻ giữa các ngươi nhận xét trong đầu :
Rằng ta quá kêu hãnh
Hãy nên biết ngượng ngùng khi nhận thưởng !
Quả thật ta kiêu hãnh nhận tiền công ta hưởng
Nhưng với quà thì quả thật rằng không !

Ta chỉ ăn dâu rừng khi các ngươi mời ta dự tiệc
Và chỉ ngủ trước cổng đền
Dù các ngươi mở cửa đón ta vào.
Bởi lòng ưu ái của các ngươi
khiến dâu rừng thành ngọt lịm
Khiến giấc ngủ ta ấm áp những bình yên.

Vì điều này,ta chúc phúc ưu tiên
Bởi các ngươi đã cho nhiều mà không biết.

Sẽ hóa đá nếu tấm lòng từ thiện
Cứ tự mình chăm chú trước gương soi
Sẽ là căn nguyên những thảm họa cuộc đời
Nếu lòng tốt tự gọi mình bằng những lời âu yếm !

Vài kẻ giữa các ngươi cho rằng ta xa cách
Chỉ vui riêng với chính nỗi cô đơn
Bảo rằng ta chỉ thích cùng cây rừng hội họp
Chứ không ưa tụ tập với con người !
Ngồi lẻ loi nhìn xuống phố
Từ trên những đỉnh đồi !

Ta quả thật có leo đồi,phiêu lưu nơi hoang vắng
Để nhìn rõ các ngươi hơn từ những chỗ cao xa
Bởi làm sao các ngươi có thể cận kề ta
Nếu chẳng đến từ những nơi xa thẳm !

Có những kẻ giữa các ngươi
Gọi ta : người lạ lẫm
Người mê say những chiều cao
không thể vươn theo
Cớ sao người phải chọn đỉnh cheo leo
Nơi chỉ có gió mây và chim ưng làm tổ !

Cớ sao người kiếm tìm những điều không thể đạt
Đòi bẫy cả bão giông vào lưới rỗng của mình !
Người săn lùng những bóng chim mờ nhạt
Hãy xuống đây bầu bạn với chúng tôi !

Hãy xuống đây làm dịu cơn đói khát
Bằng bánh ngon và rượu ấm lòng người
Trong cô đơn họ thầm thốt nên lời
Cô đơn ấy hãy còn chưa sâu lắm !

Trong cô đơn cùng cực họ sẽ tự mình chợt hiểu
Ta đi tìm kỳ diệu của khổ vui
Tìm vô biên các ngươi lẩn khuất giữa đất trời
Kẻ săn ấy cũng là con mồi đang bị đuổi !
Những mũi tên rời cánh cung ta duỗi
Lại quay về ghim giữa chính ngực ta !

Cái bay cao chẳng khác cái bò lê
Ta xòe cánh hả hê nhanh với gió
Dưới ánh nắng,bóng cánh ta in rõ
Đang lê la trên đất tựa loài rùa !

Kẻ sùng tín cũng là kẻ hoài nghi
Ta vẫn phải đặt tay vào vết thương rỉ máu
Để có được niềm cảm thông sâu sắc
Và niềm tin chắc thật với lòng ngươi.

Từ cảm thông và niềm tin ta nói :
Rằng các ngươi không hề bị giam cầm
Trong thân xác nhỏ nhoi dễ bị lẫn nhầm
Trong nhà cửa,trong ruộng vườn hạn hẹp.
Mà các ngươi đang ngự trên núi cao xinh đẹp
Và thênh thang với gió khắp muôn phương.

Tinh thần ngươi
Không phải loài bò ra nắng tìm hơi ấm
Cũng không phải loài đào hang
Tìm bóng tối chở che.
Nhưng là loài tự do bao quanh khắp đất
Loài tự do bay phơ phất khắp trời.

Nếu những lời này nghe bí hiểm mơ hồ
Chớ tìm cách làm cho sáng tỏ
Bởi mơ hồ là cội nguồn đầu ngõ
Chẳng phải là tàn cuộc của nhân sinh.
Bởi ta muốn các ngươi hằng nhớ đến
Ta mơ hồ là nguồn cội hiển linh.

Bởi vạn vật định hình từ hư ảo
Giữa sương mù
Chẳng phải giữa pha lê.
Nào ai biết pha lê là giả tạo
Là sương mù đã tàn rữa hư hao !

Còn một điều ta mong ước xiết bao
Khi nhớ ta,các ngươi cần nhớ kỹ :
Rằng những gì dường như là ủy mị
Rất yếu mềm và lạc lõng trong ngươi
Lại chính là sức mạnh của ngàn khơi
Là hơi thở hằng bảo trì gân cốt
Là giấc mộng lãng quên trong ký ức
Đã giúp ngươi tạo dựng những thành trì.

Với những ai từng quan sát chi li
Mỗi nhịp điệu của từng hơi thở mỏng
Ắt sẽ an tâm
Sẽ không còn vọng động
Ham ngắm nhìn những thứ khác mà chi.

Với những ai lắng nghe tiếng thầm thì
Của giấc mộng lãng quên trong ký ức
Hẳn sẽ thôi không còn rạo rực
Muốn lắng nghe thanh âm khác làm gì.

Nhưng các ngươi chẳng thấy
Chẳng nghe chi !
Có khi thế lại là điều tốt !

Bàn tay nào từng dệt nên tấm vải
Che mắt ngươi,sẽ tự nó vén lên.
Ngón tay nào từng nhồi nên hòn đất
Bịt tai ngươi,sẽ tự nó cất đi.
Rồi ngươi sẽ vẹn toàn thính thị giác tri.

Chớ than van bởi đã không nhìn thấy
Chớ hối tiếc gì bởi đã chẳng được nghe.
Lúc giác tri ngươi sẽ ngộ ra sự thật
Những mục tiêu bí ẩn của muôn loài
Sẽ ngộ ra luật bình đẳng muôn đời
Để chúc phúc cả đôi miền sáng tối."

Sau khi thốt lên những lời nói cuối
Người nhìn quanh
Dừng mắt chỗ hoa tiêu
Viên hoa tiêu đang đứng bên bánh lái
Lúc nhìn buồm căng
Lúc nhìn tận xa khơi.

"Kiên nhẫn thay,thuyền trưởng của ta ơi !
Gió đã nổi,những cánh buồm náo nức
Cả bánh lái cũng van nài định hướng
Ta lặng yên
Ngươi vẫn đợi thật kiên tâm !

Và này đây,những thủy thủ âm thầm
Từng lắng nghe biển hát
Cũng kiên tâm nghe ta giảng.
Họ sẽ không phải đợi lâu thêm
Bởi ta đã sẵn sàng cho gió tạt
Dòng suối này đã ra tới biển xanh
Mẹ bao la lại ôm đứa con lành
Xin vĩnh biệt Orphalese !
Vĩnh biệt !

Thế là ngày hôm nay đã hết
Như hoa sen đã khép cánh trên đầu
Những cánh sen của chính nó mai sau
Hãy giữ lấy nhiệm màu ta đang có.

Nếu chưa đủ,hãy cùng lên tiếng ngỏ
Ta sẽ gặp lại nhau
Cùng chìa tay trước kẻ cho
Hãy nhớ rằng ta sẽ còn quay lại
Bên các ngươi,dù tháng rộng năm dài.

Chút nữa đây khát vọng ta sẽ góp
Cát bụi bọt bèo,dựng lại một xác thân.
Chút nữa thôi,sau phút giây ngơi nghỉ
Một phụ nữ kia sẽ sinh ta lại một lần.

Vĩnh biệt các ngươi !
Vĩnh biệt thời tuổi trẻ !
Những tháng năm chúng ta sống cùng nhau !

Mới hôm qua còn gặp gỡ trong mơ
Nghe ngươi hát giữa cô đơn tịch lặng
Khát vọng ngươi ta đã đem nhào nặn
Thành gạch thiêng xây cao vót đền đài.

Nhưng giờ đây mộng ấy đã tàn phai
Giấc ngủ trốn,và bình minh cũng tắt.
Trên đầu ta ánh dương dần nhắm mắt
Trọn vẹn rồi,đến lúc phải chia phôi !

Trong hoàng hôn của ký ức nổi trôi
Nếu gặp lại chúng ta càng sâu thẳm
Nếu còn gặp trong giấc mơ lạ lẫm
Ta sẽ xây cao nữa những đền đài..."

Người dứt lời
Viên hoa tiêu bẻ lái
Thủy thủ kéo neo
Thuyền hướng mũi phương đông.
Cả đoàn dân cất tiếng tự đáy lòng
Hô vang dội lời bi ai vĩnh biệt.

Âm rền vang
Như tiếng tù và giữa hoàng hôn thê thiết
Chỉ riêng Almitra dõi ánh mắt lặng yên
Nhìn con tàu dần khuất bóng sương nghiêng
nàng đứng lặng
Dù đoàn dân đã tản...

"Chút nữa thôi...
Sau phút giây nghỉ ngơi trong gió
Một phụ nữ kia sẽ sinh ta lại một lần."


HẾT

YÊN HỒNG

Dịch xong tại Dalat ngày 16 tháng 11 năm 2010
Phượng Các
#29 Posted : Tuesday, July 19, 2011 2:33:33 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Tình cho không biếu không.

Câu này ở chương 2 giống với câu dịch L' amour c'est pour rien mà Phạm Duy đã dịch (?) lời cho bản nhạc cùng tên.
xv05
#30 Posted : Wednesday, July 20, 2011 11:42:47 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Em thấy ông YH này dịch rất thoáng. Chị có thấy vậy không?
Thí dụ như:

To wake at dawn with a winged heart and give thanks for another day of loving;
To rest at the noon hour and meditate love's ecstasy;
To return home at eventide with gratitude;
And then to sleep with a prayer for the beloved in your heart and a song of praise upon your lips.

được dịch thành:

Mỗi bình minh thức giấc
Nghe lòng chắp cánh bay
Xin tạ ơn trời đất
Được yêu thêm một ngày.

Mỗi buổi trưa vắng lặng
Được buông xả thân tâm
Trong bình yên suy tưởng
Những ngây ngất tình thâm.

Những khi chiều tạnh nắng
Về bên bếp lửa hồng
Lòng biết ơn sâu nặng
Tình cho không biếu không.

Mỗi đêm vào giấc ngủ
Mang theo lời nguyện cầu
Cho người mình yêu dấu
Trên môi khúc tình sâu.

xv05
#31 Posted : Wednesday, July 20, 2011 11:44:36 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
quote:



Chương 4 CON CÁI

Là con cái
Cũng chẳng là con cái
Là con ta
Cũng chẳng phải con ta

chắc là con... ông hàng xóm
[}:)]
Phượng Các
#32 Posted : Thursday, July 21, 2011 3:23:28 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
quote:
Gởi bởi xv05

Em thấy ông YH này dịch rất thoáng. Chị có thấy vậy không?


xv thích ý tưởng của tác giả hay là tài năng của dịch giả?
xv05
#33 Posted : Friday, July 22, 2011 2:53:44 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Ý tưởng của tác giả viết vào thời kỳ đầu thế kỷ 20 thì phải nhận là ổng "tiến bộ" lắm, phóng khoáng lắm. Dù sao ổng lúc đó sinh sống ở Mỹ, dù là Mỹ thời đầu thế kỷ 20, nên có tư tưởng phóng khoáng cũng dễ hiểu. Tư tưởng đó qua đến nước VN trước 75, chắc cũng là đột phá chớ không chơi, nhứt là cái khái niệm "con mình mà khg phải con mình", thì mấy ai "chịu". Nhưng với em bây giờ, ở thời này, thì em thấy ý tưởng của ổng không còn là quá "mới" nữa đối với bản thân mình.
(à mấy tuần trước đọc báo thấy nói có 1 ông ở bên Anh thì phải, lúc đó nhậu xỉn lắm rồi, đứa con gái 2 tuổi của chả khóc sao đó, chả dộng đầu nó vô tường, nó la khóc kêu ba ơi ba ơi, chả lè nhè tao là tía mày, tao muốn làm gì là quyền của tao. Rồi chả thò cẳng nghéo vô giò con bé, nó lúc đó mới bị dộng đầu nên còn úp mặt vô tường, làm con bé té sấp mặt xuống đất cái rầm. Mấy ngày sau nó chết trong nhà thương, bể dầu bể sọ,gãy xương, bầm dập lung tung beng hết.... Chán)

Em thích cả hai vì không có nguyên tác hay thì khó có bản dịch hay.
Phượng Các
#34 Posted : Monday, April 20, 2015 5:31:02 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)




Users browsing this topic
Guest
2 Pages<12
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.