Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

2 Pages12>
Mật Khải (The Prophet) - Kahlil Gibran
xv05
#1 Posted : Monday, July 18, 2011 4:00:00 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Mật Khải (The Prophet) - Kahlil Gibran
Bản dịch của Yên Hồng




Tác phẩm MẬT KHẢI ( THE PROPHET ) ,nguyên tác bằng tiếng Anh ở thể thơ tự do của KAHLIL GIBRAN (1883-1931 ),nhà thơ Mỹ gốc Liban ( Lebanon ),xuất bản lần đầu tiên ở Mỹ năm 1923,cho đến nay đã được dịch ra hơn 40 ngôn ngữ trên thế giới,được đánh giá là tác phẩm văn học tầm cỡ quốc tế.

Trước đây đã có bản dịch tiếng Việt của Phạm Bích Thủy do nhà xuất bàn Hiện Đại phát hành tại Sài Gòn ngày 20 tháng 03 năm 1975.

Do cao hứng sau khi đọc được nguyên tác trên internet,tôi đã dịch sang thể thơ Việt Nam từ hồi còn bên Yahoo 360,nay xin post lại ở đây mỗi ngày một chương để thân tặng tất cả bạn bè.

YÊN HỒNG
...................................................................................

Chương 1. THUYỀN ĐẾN

Đạo sư Almustafa trong khi đứng trên bờ biển ngoài thành Orphalese để chờ thuyền đến đón về quê,ông nhìn lại mảnh đất thân yêu nơi ông đã trải qua 12 năm ấp ủ chân lý trong cô đơn trên đỉnh núi cao nhất không xa ngoại thành.

Ông thì thầm tự nhủ :

Đây chẳng phải là bộ y trang ta giũ bỏ hôm nay
Mà chính là thịt da tự tay ta lột xẻ.
Cũng chẳng phải một tư duy ta gởi lại
Nhưng là trái tim đã dịu ngọt bởi khát khao.

Phải chăng phút chia ly cũng là giây hội ngộ !
Phải chăng hoàng hôn ta
cũng chẳng khác bình minh !
Ta sẽ hiến gì cho những cuộc đời dang dở ?
Sẽ hiến dâng những cây cành
trĩu quả ngọt trong tim.

Khát vọng ta sẽ như suối nguồn bùng vỡ
Để rót tràn khoảng trống kiếp nhân sinh.
Trong tay Đấng Toàn Năng
ta chỉ là cây đàn nhỏ bé
Là ống sáo đơn sơ mang hơi thở của Ngài.

Là kẻ kiếm tìm trong chiều sâu lặng lẽ
Ta sẽ chọn kho báu nào
để phân phát an nhiên ?
Nếu hôm nay là vụ mùa đích thực
Sao ta chẳng nhớ ra thủa gieo hạt đầu tiên !

Nếu phút này phải dâng đèn đốt lửa
Ngọn lửa kia nào phải lửa riêng ta
Trong bóng đêm ta sẽ nâng cây đèn rỗng
Để người lính canh châm lửa rót dầu.

Than ôi !
Những gì có thể thốt lên sao ít ỏi !
Để lại trong ta còn một biển vô ngôn !
Ôi năng lực ngữ từ sao kém cỏi
Chẳng thể nào tát cạn một biển hồn !

Than ôi !
Một lần thở nữa thôi trong tĩnh lặng
Một lần nhìn lưu luyến chốn xa sau
Rồi ta sẽ cùng lênh đênh chìm nổi
Như một viễn dương nhân
giữa những viễn dương nhân.

Hỡi biển mẹ bao la hằng thao thức
Nguồn tự do duy nhất của suối sông !
Lượn khúc chót,dòng này còn tuôn chảy
Còn thì thào lặng lẽ một lần thôi.
Rồi ta sẽ trong vòng tay biển mẹ
Giọt vô biên về giữa giọt vô biên.


(Hết chương 1)
xv05
#2 Posted : Tuesday, July 19, 2011 10:51:11 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Khi đạo sư nói xong những lời ấy,ông đi vào thành.Toàn dân thành Orphalese,kể cả những thầy tế lễ và những nhà tiên tri,trong đó có nữ tiên tri Almitra là người đầu tiên đã tìm đến và tin tưởng ông khi ông mới đặt chân đến thành này, kéo đến tụ tập quanh ông.Họ van nài ông chớ vội ra đi bởi niềm tin và tình cảm họ dành cho ông.Họ mong muốn ông trao truyền lại những chân lý mà bấy lâu ông hằng ấp ủ.

Almitra là người đầu tiên xin nghe chân lý về tình yêu.
...............................................................................

Chương 2. TÌNH YÊU

Khi tình yêu vẫy gọi
Hãy tiến bước theo chàng
Dù đường tình hiểm trở
Đầy dẫy những gian nan.

Khi cánh tình ấp ủ
Hãy ngoan ngoãn thuận nhu
Dù lưỡi gươm trong cánh
Hằn vết chém thiên thu.

Khi tình yêu lên tiếng
Hãy tin,chớ nghi ngờ
Dù lời tình xáo động
Làm giông bão vườn mơ.

Tình dâng ta vương miện
Rồi tình đóng đinh ta
Tình nuôi cây ta lớn
Rồi chặt tỉa cành ta.

Tình vươn cao trong nắng
Mơn man đỉnh lá xanh
Tình luồn sâu trong đất
Nhỗ bật gốc rễ cành.

Tình gom ta trong tay
Đập vỏ rồi nghiền xay
Nhồi nặn trên ngọn lửa
Thăng hoa kiếp đọa đày.

Tình bắt ta đoạn trường
Cho tim ta bừng sáng
Biết tình sâu vô hạn
Buộc ta vào nhân gian.

Ai sợ tình sầu khổ
Hãy ra khỏi sân đời
Để cười không trọn tiếng
Để khóc không lệ rơi
Giữa mùa đông miên viễn.

Tình chẳng cho chẳng nhận
Chẳng chiếm đoạt riêng ai
Cũng chẳng ai chiếm được
Bởi tình là KHÔNG HAI.

Khi yêu không nên nói :
Người là của riêng tôi.
Nhưng tốt hơn hãy nói :
Tim tôi thuộc về người.

Chớ tưởng mình đủ sức
Tự tay khơi nguồn tình
Trừ phi tình cao hứng
Đã dọn sẵn bình minh.

Tình chẳng khát khao gì
Chỉ tự lo hoàn thiện
nhưng ai yêu cần biết
Hãy khao khát như sau :

Được tan thành dòng suối
Cất tiếng hát ru đêm
Được nếm mùi đau xót
Của bao nỗi dịu êm.

Được khắc sâu vết chém
Bởi thấu hiểu tình trường
Được hy sinh tự nguyện
Bằng hoan lạc yêu thương.

Mỗi bình minh thức giấc
Nghe lòng chắp cánh bay
Xin tạ ơn trời đất
Được yêu thêm một ngày.


Mỗi buổi trưa vắng lặng
Được buông xả thân tâm
Trong bình yên suy tưởng
Những ngây ngất tình thâm.

Những khi chiều tạnh nắng
Về bên bếp lửa hồng
Lòng biết ơn sâu nặng
Tình cho không biếu không.

Mỗi đêm vào giấc ngủ
Mang theo lời nguyện cầu
Cho người mình yêu dấu
Trên môi khúc tình sâu.


(Hết Chương 2)
xv05
#3 Posted : Tuesday, July 19, 2011 11:09:39 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Almitra lại hỏi tiếp :"Thưa đạo sư,còn về hôn nhân thì thế nào ?"
................................................................................

Chương 3. HÔN NHÂN

Trời sinh ra kiếp vợ chồng
Bên nhau mãi mãi
Một lòng cùng nhau.
Bên nhau cho đến bạc đầu
Đến ngày tang tóc bể dâu chia lìa.
Thiên thu lặng lẽ
Ô kìa !
Còn ghi khắc lại trên bia bóng hình.

Nhưng xin hãy giữ cho mình
Riêng nhau hai góc trời xinh gió đùa.
Uyên ương tung cánh bốn mùa
Yêu nhau chớ trói tình lùa một dây.

Hãy đào sâu một biển đầy
Giữa đôi tim
Để sóng mây dạt dào.
Rót nhau tràn chén rượu đào
Nhưng xin chớ nhắp ngọt ngào một chung.

Nhường cơm xẻ áo tận cùng
Nhưng đừng ăn đụng mặc chung cuộc đời.
Bên nhau múa hát vui cười
Chớ phiền nhau giữ góc trời bình yên.

Hồ cầm hai sợi tơ riêng
Cùng rung một nhịp thiêng liêng nhạc trời.
Trái tim dâng hiến cho đời
Chớ đòi giữ của nhau nơi riêng mình.

Kề nhau
Cách một khoảng tình
Như trụ cột dưới mái đình đứng riêng.

Hãy nhìn xem giữa rừng thiêng
Cây to riêng bóng
Chẳng phiền lấn nhau.


(Hết Chương 3)
xv05
#4 Posted : Tuesday, July 19, 2011 11:12:58 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Một bà mẹ bế đứa con nhỏ trước ngực bước lên thưa :"Xin đạo sư hãy giảng cho chúng tôi nghe về con cái."
.................................................................................

Chương 4 CON CÁI

Là con cái
Cũng chẳng là con cái
Là con ta
Cũng chẳng phải con ta
Những đứa trẻ cả trai lẫn gái
Chúng là con của khát vọng sâu xa.

Bởi do ta mà chúng được sinh ra
Nhưng chẳng phải tự tay ta tạo dựng
Dù cho chúng sống bên ta trong những
Tháng năm dài nhưng chẳng thuộc về ta.

Ta cho chúng tình yêu thương cao cả
Nhưng tư duy ta phải giữ lại mình
Bởi chúng có những riêng tư suy tưởng
Cho tư duy
Bất khả !
Chỉ cho tình.

Ta dung dưỡng xác thân này của chúng
Nhưng tâm hồn thì chẳng thể dưỡng dung
Bởi tâm chúng ngụ ở nơi xa thẳm
Bến tương lai ta nào biết dù mơ !

Ta có thể ép mình chìu con cái
Nhưng chớ bao giờ buộc chúng phải như ta
Bởi dòng đời chẳng bao giờ chảy ngược
Chẳng bao giờ lưu luyến với ngày qua.

Con cái ta là những mũi tên sống động
Từ cánh cung là chính bản thân ta
NGƯỜI XẠ TIỄN nhắm vào nơi vô tận
Giương cánh cung bằng sức mạnh vô biên
Những mũi tên lao nhanh trên đường tiễn
Và bay xa theo ước định của NGƯỜI.

Hãy hân hoan trong tay NGƯỜI XẠ TIỄN
NGƯỜI yêu thương mũi tên nhọn bắn đi
Nhưng NGƯỜI cũng vẫn yêu thương không kém
Cánh cung bền,vững chắc dười tay NGƯỜI.

(Hết Chương 4)
xv05
#5 Posted : Tuesday, July 19, 2011 11:16:39 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Một người giàu có trong thành bước ra thưa :"Xin đạo sư hãy giảng về sự cho."
.................................................................................

Chương 5 - CHO

Đem cho của mình có
Thật ít ỏi làm sao !
Đem cho thân mạng mình
Thật là cho đúng nghĩa !

Của mình có là chi ?
Là thứ mình giấu kỹ
Mong mai kia sẽ cần
Nhưng than ôi đã rỉ !

Hãy nói về mai kia
Mai kia sẽ ban gì
Cho con chó giấu xương
Giữa mênh mông sa mạc
Khi theo bước hành hương
Trên đường về đất Thánh !

Sự thiếu thốn là chi
Hay chỉ là ảo tưởng
Giống như kẻ ngu si
Giếng đầy mà khát nước !

Có những kẻ ki keo
Của nhiều mà cho ít
Cho để quảng cáo mình
Khiến của cho bất tịnh !

Có những kẻ tín thành
Của ít mà cho sạch
Biết vô tận kho trời
Hầu bao không sợ rách.

Ai cho vì niềm vui
Được thưởng bằng niềm vui
Ai cho bằng niềm đau
Được niềm đau rửa tội.

Có những kẻ vô tư
Cho không cần điều kiện
Như thung lũng mộc dược
Tỏa hương vào vô biên.

Qua tay những kẻ ấy
Thượng Đế thốt nên lời
Đàng sau ánh mắt họ
Ngài rạng rỡ nụ cười.

Ai xin gì hãy cho
Đó là điều đáng quý
Không đợi xin đã cho
Vì cảm thông,càng quý !

Với bàn tay rộng mở
Tìm kiếm người nhận quà
Là niềm vui to lớn
Lớn hơn cả sự cho.

Với những gì ta có
Cần giữ lại nên chăng ?
Hãy biết ngày nào đó
Tất cả rồi sạch băng !

Vậy hãy cho tức khắc
Hãy cho đúng vụ mùa
Mùa cho này của bạn
Kẻ thừa kế đành thua !

Nhân gian thường hay nói
Cho kẻ xứng mà thôi
Nhưng cỏ cây gia súc
Không đồng ý với người.
Chúng cho để được sống
Giữ lại là rửa trôi !

Mỗi người trời sinh ra
Xứng đáng nhận cuộc sống
Đều xứng đáng với lòng
Hiến dâng điều bạn có.

Mọi người đều xứng đáng
Uống nước trong biển đời
Là hiển nhiên xứng đáng
Uống cốc nước nhỏ nhoi
Từ suối nguồn của bạn.

Sâu trong lòng kẻ nhận
Còn vướng mắc âu lo
mênh mông hơn sa mạc
Dù can đảm ra trò !

Ta có là gì đâu
Mà kẻ cho xé lòng
Phơi bày mọi bề sâu
Mà chẳng hề bối rối !

Vậy hãy nên biết rằng
Bạn xứng làm kẻ cho
Làm bàn tay sự cho
làm chứng nhân chân lý :
"Chỉ có ĐỜI cho ĐỜI."

Những kẻ nhân ta ơi !
Chớ chất chồng gánh nặng
Của tấm lòng hàm ân
Kẻo tự mình gông ách
Cả mình và ân nhân !

Hãy đứng cùng kẻ cho
Trên món quà của họ
Như đứng trên đôi cánh
Giữa mây trắng trời xanh.

Chớ băn khoăn nần nợ
Như thế sẽ phụ lòng
Kẻ cho
Và đừng sợ
Vì mẹ họ Đất Thiêng
Tấm lòng luôn rộng mở
Cha họ là Trời Thiêng
Vòng tay luôn che chở.

(Hết Chương 5)
xv05
#6 Posted : Tuesday, July 19, 2011 11:20:56 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Một cụ già chủ nhà hàng bước ra thưa :"Xin đạo sư hãy giảng về việc ăn uống."
.................................................................................

Chương 6 ẨM THỰC

Ước gì người có thể sống bằng hương đất
Như cỏ cây bằng ánh nắng mặt trời .
Nhưng vì người phải giết và phải cướp
Để no lòng thỏa khát với sữa thơm
Nên hãy biết bàn ăn là linh hiển
Là hành vi của minh triết phụng thờ.

Hãy xem bàn ăn như một bàn thờ
Những thức cúng là tinh hoa của núi rừng đồng nội
Được hiến dâng cho cái tinh hoa vượt trội
Trong lành hơn,và thanh khiết nơi người.

Khi giết thịt để ăn,lòng hãy bảo nó rằng :
"Hỡi con vật đáng thương hôm nay ta giết
Cũng chính sức mạnh này sẽ giết chính ta
Ngươi rơi vào tay ta theo luật trời định sẵn
Cũng luật này
Sẽ giao ta cho cái bẫy mạnh hơn
Máu ngươi,máu ta
Cùng một nghĩa sắc son
Là chất nhựa
Cùng nuôi cây Càn Khôn cao lớn."

Khi cắn một trái táo,lòng hãy bảo nó rằng :
"Hạt giống ngươi sẽ sống với thân ta
Trong tim ta nụ hoa ngươi sẽ nở
Hương thơm ngươi là hơi thở của ta
Rồi ta sẽ bên nhau cùng vui sướng
Cùng hân hoan xuyên suốt bốn mùa qua."

Vào cuối thu khi hái nho để ép
Hãy thì thầm tự nhủ với lòng mình :
"Rồi ta sẽ là vườn nho tươi đẹp
Trĩu quả ngon để được ép bởi máy này
Là rượu mới,ta sẽ được NGƯỜI cất giữ
Trong chiếc thùng vĩnh cửu của thiên thu."

Ngày cuối đông rót rượu hồng ra chén
Hãy hát ca cho mỗi cốc rượu nồng
Trong lời hát vang lên bao hoài niệm :
Những ngày thu
Máy ép rượu
Vườn nho...


(Hết Chương 6)
xv05
#7 Posted : Tuesday, July 19, 2011 11:26:48 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Một người nông dân bước ra thưa :"Xin đạo sư hãy giảng về lao động."
.................................................................................

CHƯƠNG 7. CẦN LAO

Người làm việc để hòa cùng nhịp đất
Cùng mơ màng với hồn đất thênh thang
Bởi nhàn cư sẽ trở thành khách lạ
Với thu đông xuân hạ bốn mùa qua.
Bởi nhàn cư sẽ tự mình tách khỏi
Lễ hội đời hoành tráng nguy nga
Đang nhịp bước tiến về vĩnh cửu.

Khi làm việc,con người là ống sáo
Để thời gian réo rắc nhạc bổng trầm
Có ai muốn ống sáo mình câm lặng
Khi mọi người đều hăng hái ca xang.

Người đời bảo cần lao là bất hạnh
Công việc làm là cực nhọc đáng nguyền
Nhưng ta bảo cần lao là hoàn thiện
Những giấc mơ sâu thẳm của đất trời
Đã trao người từ thủa mộng sinh sôi.

Tiếp tục cần lao là yêu đời thực sự
Yêu đời qua cần lao
Là tiến vào cõi thâm sâu
Là xúc chạm với đời
Muôn màu muôn vẻ.

Nhưng nếu có ai bởi đớn đau mà nói :
"Cuộc tồn sinh sao phiền não đáng nguyền !
Đời khổ đau như một dấu vết riêng
Khắc lên trán những nếp hằn cực nhọc !"

Nhưng ta bảo rằng KHÔNG
Bởi lẽ
Giọt mồ hôi lao động sẽ rửa lau
Sẽ xóa sạch những vết hằn in dấu
Để cần lao xanh giấc mộng thâm sâu.

Đời đen tối như người ta thường nói
Chỉ là lời do mệt mỏi thốt lên
Được lặp lại bới biếng lười lừa dối !

Nhưng giờ đây hãy lắng nghe ta nói :
Đời chỉ đen khi hứng khởi biệt tăm
Nhưng hứng khởi sẽ mù lòa
Nếu tri thức chẳng viếng thăm
Mọi tri thức cũng vứt đi
Khi cần lao vắng bóng
Nhưng nếu không có tình yêu
Thì cần lao trống rỗng
Cần lao bằng tình yêu
Là biết ràng buộc bản thân
Với cộng đồng
Và với lòng Thượng Đế.

Cần lao bằng tình yêu là như thể :
Dệt vải hết lòng như để tặng tình nhân
Xây nhà cẩn trọng
Tựa như xây cho người tình nương thân
Gieo gặt mùa màng bằng niềm vui trìu mến
Tựa như riêng cho tình nhân
Vị ngọt ngào hoa quả
Thở trọn hồn vào tất cả công trình
Hãy nhớ rằng đây đó những anh linh
Đang xúm xít ở quanh mình chiêm ngưỡng.

Người đời nói trong hôn mê tâm tưởng
Rằng kẻ làm nghề điêu khắc tinh vi
Cao quý hơn kẻ cày bừa lam lũ.
Kẻ dệt chân dung bằng sắc màu kỳ thú
Cao quý hơn kẻ bện dép đóng giày.

Nhưng ta nói trong tỉnh thức giữa trưa ngầy
Rằng gió chẳng phân biệt trong tỏ bày đối xử
Dù với cọng cỏ mong manh hay cây sồi cổ thụ
Gió vẫn dịu dàng êm ái khúc hát ru.

Với những ai có thể khiến lời của gió
Dịu ngọt hơn khi bày tỏ công bình
Bằng tình yêu của chính trái tim mình
Kẻ ấy mới thực là anh minh cao quý.

Cần lao chính là tình yêu hiển thị
Nếu ai không mở lòng tri kỷ với cần lao
Thà đầu đường xó chợ sống tiêu dao
Nhận bố thì từ những kẻ cần lao hăng hái.

Kể nấu cơm không bởi lòng từ ái
Chỉ nấu ra những hạt gạo sống nhay
Làm sình chương nửa bụng nửa dạ dày
Của những kẻ suốt tháng ngày đói khát.

Kẻ ép nho bằng trái tim ngột ngạt
Ủ rượu mình thêm chất độc xốn xang
Dù ai kia
Giọng như thiên thần cất tiếng ca vang
Mà trái tim hững hờ với lời ca tiếng hát
Kẻ ấy chỉ rót vào người nghe những lời xuyên tạc
Làm át đi giọng hát của ngày đêm !

(Hết Chương 7)
xv05
#8 Posted : Tuesday, July 19, 2011 11:27:49 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Một phụ nữ bước ra thưa :"Xin đạo sư hãy giảng về sự vui buồn."
..................................................................................

Chương 8. VUI BUỒN


Niềm vui là chính nỗi buồn
Lộ diện chân tướng vở tuồng giấu che
Cùng một giếng nước sau hè
Chứa đầy lệ đắng,múc về niềm vui.

Đó là chân lý cuộc đời
Chẳng thể nào khác dưới trời thênh thang
Càng sâu nỗi khổ cưu mang
Càng dày hoan lạc chứa chan tâm hồn.

Tựa như lò gốm đầu thôn
Đã nung cốc chén để chung rượu tràn
Tựa như réo rắc tiếng đàn
Bởi gỗ đã chịu khoét ngàn nhát dao.

Khi vui sướng hãy nhìn vào
Trái tim sẽ thấy vết cào từng đau
Khi khổ sở hãy nhìn sâu
Vào tim để thấy nỗi đau từng cười.

Có nhiều người bảo niềm vui
Là cao quý sánh với với niềm khổ đau
Kẻ khác lại bảo không đâu
Rằng sầu khổ rất nhiệm mầu hơn vui.

Ta bảo vui khổ trong đời
Chẳng thể phân định tách rời khỏi nhau
Bên bàn tiệc,vui đứng hầu
Hãy nhớ giường ngủ nỗi đau nằm chờ !

Con người bị treo lững lơ
Như cán cân giữa đôi bờ buồn vui
Chỉ khi mắt nhắm tay xuôi
Thành hư không mới thôi hoài đong đưa.

Chỉ khi Đấng giữ kho trời
Cần đong kho báu sẽ mời người ra
Buồn vui khi ấy mới là
Cần phân định rõ bên nào đầy vơi.

(Hết Chương 8)
xv05
#9 Posted : Tuesday, July 19, 2011 11:28:58 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Một người thợ xây bước ra thưa :"Xin đạo sư hãy giảng về nhà cửa."
.................................................................................

Chương 9. NHÀ CỬA


Nhà cửa không là mỏ nro
Nhưng là cột lớn để treo cánh buồm
Không là vảy đậy vết thương
Nhưng là mí mắt giữ gìn con ngươi.

Cửa rộng vào dễ như chơi
Cánh chim khỏi phải khép khi vô nhà
Vòm trần cao tận bao la
Khỏi cúi thấp cổ sợ va phải đầu.

Thoải mái thở mạnh hít sâu
Không sợ vách sập tường lầu đổ tung
Không phải trú ngụ cùng chung
Mộ hầm do kẻ chết xây thành nhà.

Dù cho tráng lệ nguy nga
Bí ẩn không được cửa nhà giấu che
Những khát vọng,những đam mê
Cửa nhà cũng chẳng bảo kê được gì !

Bởi vô biên của tâm người
Chỉ cư ngụ giữa dinh trời bao la
Sương mai là cánh cửa nhà
Cửa sổ là tiếng chim ca thanh bình
Là tiếng hát rất lặng thinh
Của đêm sâu vọng lời kinh vĩnh hằng.

(Hết Chương 9)
xv05
#10 Posted : Tuesday, July 19, 2011 11:29:51 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Một người thợ dệt bước ra thưa :"Xin đạo dư hãy giảng về y phục."
.................................................................................

Chương 10. Y PHỤC


Áo quần che đẹp,xấu khoe
Tưởng riêng tư giấu,ai dè xích cương !
Ước gì phơi nắng gió sương
Còn hơn trói buộc xích cương áo quần !

Bởi hơi thở của dương trần
Là tia nắng ấm muôn phần thắm tươi
Là bàn tay của đất trời
Là hương gió mát từ muôn nơi về.

Người đời tránh tiếng khinh chê
Bảo vì gió lạnh nên mê áo quần
Ta bảo chí phải ngàn lần
Gió lạnh đã dệt toàn phần y trang.

Hổ thẹn là khung cửi nàng
Nhu nhược gân cốt là ngàn sợi tơ
Dệt xong cho kẻ đợi chờ
Rừng sâu vọng tiếng hoang sơ nhạo cười.

Cũng có ý kiến người đời
Bảo vì khiêm tốn nên mời y trang
Làm tấm mộc để chắn ngang
Đôi mắt những kẻ lâm lan tâm tà.

Nhưng khi kẻ ấy khuất xa
Lòng khiêm tốn chỉ còn là xích cương
Là tà tâm hãy còn vương
Ô kìa !
Hãy ngắm con đường dưới chân :

Đất hân hoan đón chân trần
Gió khao khát tóc đang cần đùa vui.

(Hết Chương 10)
xv05
#11 Posted : Tuesday, July 19, 2011 11:30:44 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Một thương nhân bước ra thưa :"Xin đạo sư hãy giảng về việc mua bán."
................................................................................

Chương 11. MUA BÁN


Đát hiến ta hoa trái
Nếu biết hái đầy tay
Chẳng bao giờ sợ thiếu
Biết tính toán lo liệu
Càng thõa nguyện thêm nhiều.

Nhưng hãy luôn tâm niệm
Trao đổi bằng thương yêu
Trong tự nhiên công chính
Kẻ tà tâm láu lỉnh
Thường phát khởi lòng tham
Khiến nhiều kẻ chịu kham
Để có người đầy túi !

Kẻ nhọc nhằn trên biển
Kẻ vất vả ngoài đồng
Kẻ trồng nho ép rượu
Kẻ kéo sợi dệt may
Kẻ nung sành tráng sứ
Kẻ đốn quế,mộc hương
Cùng trên đường ra chợ
Cùng gặp gỡ bán buôn.

Hãy cùng mời Thần Đất
Làm Thánh hóa cán cân
Thánh hóa lời thương lượng
Thánh hóa những đo lường.

Chớ để kẻ trắng tay
Dự phần vào thương lượng
Hắn dùng lời gió bay
Đổi công lao cực nhọc
Mất trắng giữa ban ngày.

Đối với những kẻ này
Hãy dắt tay ra ruộng
Hãy mời hắn ra khơi
Cùng cuốc cày quăng lưới
Để hiểu được đất trời
Luôn công bằng rộng rãi
Với ta như với người.

Nhưng đối với những ai
Thổi sáo và ca múa
Khắc đẽo hoặc vẽ vời
Hãy đổi trao phẩm vật
Bởi cũng như mọi người
Họ hái quả góp hương
Từ ruộng vườn mơ mộng
Dệt thành những y trang
Nhồi nặn nên kẹo bánh
Cho tinh thần đói khan
Được no đầy thõa mãn.

Vậy trước khi rời chợ
Chớ để ai về không
Bởi Thần Đất chờ mong
Chẳng ngủ yên trong gió
Chừng nào còn chưa rõ
Tất cả mọi nhu cầu
Đã được cùng chung thõa
Từ kẻ ngồi trên ngựa
Cho đến kẻ chân trần.

(Hết Chương 11)
xv05
#12 Posted : Tuesday, July 19, 2011 11:31:56 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Một phán quan của thành phố bước ra thưa :"Xin đạo sư hãy giảng về tội ác và hình phạt."
................................................................................

Chương 12. TỘI ÁC VÀ HÌNH PHẠT


Lúc rảnh rang thả hồn bay theo gió
Thấy lẻ loi,buông thả,muốn làm càn
Đó là lúc có thể làm điều ác
Với nhân gian,là với chính bản thân.

Vì trót nhúng tay vào những sai lầm
Người có tội thường hay lén lút
Khi không ai nhìn,tự mình phủ phục
Gõ cửa nhà chờ đợi trước lương tâm.

Lương tâm người là đại dương tinh khiết
Đã hiện tồn chẳng biết tự bao giờ
Lương tâm người là mặt trời rạng rỡ
Không thèm soi hang rắn chuột bụi bờ.

Nhưng lương tâm không đơn lẻ trơ vơ
Giữa cá thể vốn nửa người nửa ngợm
Nửa ngợm ấy trong sương mù bì bõm
Cố đi tìm sự tỉnh thức bản thân
Nửa người kia mới chính kẻ dần lân
Kẻ luận tội và định phân hình phạt.

Kẻ ấy nói bọn người phạm tội
Là bọn người lạ mặt bất lương
Là bọn người không cùng một quê hương
Đến quấy nhiễu người khác phường khác hội.

Nhưng ta nói về những người vô tội
Về lằn ranh giới hạn mỗi bản thân
Kẻ thẳng ngay,dù thánh thiện bội phần
Cũng chẳng thể bay cao hơn trần nóc
Kẻ yếu hèn,dù cực kỳ ác độc
Cũng không sa xuống quá đáy hầm mình.

Nếu cây cành không ngầm biểu đồng tình
Làm sao lá có thể tự mình vàng rụng.
Kẻ phạm tội làm sao dám đụng
Nếu người lành không dung túng điều sai !

Hãy xem lương tâm như một lễ đài
Cả nhân loại đang đồng hành tiến bước
Cả nhân loại là con đường phía trước
Nhưng cũng là những bàn chân
đang lướt tới trên đường.

Khi có người vấp ngã thọ thương
Là hắn ngã cho người sau tiến bước
Hắn ngã dùm cho kẻ mạnh chân đi trước
Đã phớt lờ không cảnh báo đá vấp chân !

Còn một điều khiến lòng nặng phân vân
Là trách nhiệm của phía bên bị hại
Kẻ bị giết phải chịu trách nhiệm cùng kẻ giết
Nạn nhân nào cũng chẳng thể vô can
Kẻ thẳng ngay
không vô tội trước hành vi kẻ ác
Kẻ sạch tay
không sạch trước tội đồ.

Kẻ tội lỗi
cũng là nạn nhân của người bị hại
Kẻ bị đày
mang gông xiềng thay cho kẻ vô can
Không thể nào tách người ngay khỏi kẻ gian
Để phân biệt đâu người lành kẻ ác.
Bởi họ đứng chung nhau
trước vầng dương bát ngát
Như những sợi tơ đen trắng hai màu
Nếu tơ đen bị đứt đoạn giữa khâu
Người thợ dệt buộc phải dừng khung cửi.

Nếu có ai muốn đem vợ ngoại tình xử tội
Thì trước tiên phải cân trái tim chồng
Hãy nhìn sâu vào tận đáy lòng
Kẻ mạ lị,trước khi lăng nhục họ.

Ai muốn nhân danh lòng thánh thiện
Để bổ rìu đốn cây ác xum xuê
Hãy nhìn sâu vào đất đen câm nín
Thiện ác như rễ cây
xoắn xít bốn bề !

Hỡi phán quan ,kẻ mang nặng lời thề
Phải xét xử bằng công bình liêm chính
Phải tuyên án gì cho những người lương thiện
ở bề ngoài
nhưng lại là kẻ cướp ở trong tâm ?
Phải tuyên án gì cho những kẻ sát nhân
Giết người khác,nhưng lòng mình bị giết ?

Try tố làm sao
những kẻ bạo hành lường gạt
Nhưng cũng là người bị sỉ nhục khổ đau ?
Trừng phạt thế nào
những kẻ biết ăn năn
Khi hối cải
còn lớn hơn lỗi lầm của họ ?
Há chẳng phải ăn năn là công lý
Khởi nguyên từ luật lệ con người
Mà phán quan phải phục vụ đó ư ?

Nhưng không thể áp đặt ăn năn lên người vô tội
Cũng không nên tước nó khỏi tội đồ
Giữa đêm khuya nó sẽ tự cất tiếng dẫu mơ hồ
Làm tỉnh thức kẻ phải nhìn vô ân hận.

Hỡi những ai từng ngộ ra chân lý
Hãy ngợ trong ánh sáng rọi hành vi
Chỉ khi ấy mới biết người quị ngã
Cũng là người từng đứng vững mà thôi.

Hãy đứng giữa vòng vây sáng tối
Ngày của lương tâm
Và đêm của tên ngợm nửa người
Hãy nhớ rằng viên đá trụ đền thờ
Cũng chẳng có bao giờ cao hơn viên đá móng.

(Hết Chương 12)
xv05
#13 Posted : Tuesday, July 19, 2011 11:33:38 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Một luật sư của thành phố bước ra thưa :"Xin đạo sư hãy giảng về luật lệ."
................................................................................

Chương 13. LUẬT LỆ


Người hân hoan khi bày ra luật lệ
Cũng hân hoan khi xóa sổ luật mình
Như trẻ thơ chơi xây lâu đài cát
Bên biển xanh,rồi phá nát cười vang.

Khi người chơi trò xây lâu đài cát
Biển xanh kia bồi thêm cát vào bờ
Rồi khi người cười vui phá nát
Biển xanh kia cũng góp tiếng cười vang.
Tiếng biển cười luôn hòa điệu nhịp nhàng
Với tất cả những tâm hồn thơ trẻ.

Nhưng nói sao với ai là những kẻ
Mà biển xanh kia chẳng phải cuộc đời
Luật họ bày ra
Chẳng phải lâu đài cát để chơi
Mà với họ cuộc đời là tảng đá
Luật bày ra là dùi đục và búa tạ
Gọt đá kia cho y đúc với chính mình.

Nói sao đây với những kẻ liệt chân
Bởi họ ghét những kẻ nào nhảy múa !
Như chú bò yêu ách gông muôn thủa
Bảo hưu nai : bọn lêu lổng lạc bầy !

Con rắn già không thể lột da dầy
Bảo rắn lột là trần truồng xấu hổ !
Với những kẻ mê tiệc tùng ham hố
Chán chê rồi mới báng bổ tiệc nhân
Bảo yến tiệc là trầm luân phi luật !

Nói sao đây với những người như thế
Phải ví như họ đứng dưới mặt trời
Nhưng quay lưng ngược lại phía nắng soi
Nên chỉ thấy mỗi bóng mình trên đất
Và cho rằng bóng ấy là lệ luật !

Có nghĩa chi mặt trời kia với họ
Chỉ như đèn để hắt bóng mà thôi !
Giữ luật lệ chỉ là dõi mắt trôi
Theo chiếc bóng đang trải dài trên đất !

Nhưng hỡi kẻ lữ hành
cùng mặt trời trước mặt
Chẳng bóng nào níu giữ nổi chân ngươi
Kẻ lãng du cùng với gió ngàn khơi
Cần chi đến kim chỉ nam dẫn lối !

Có luật nào của con người buôc trói
Được chân ngươi khi ngươi bẻ ách gông
Nhưng chẳng phải ách gông
của nhà tù cửa tội.

Ngươi há sợ luật lệ nào thăm hỏi
Khi múa vui mà chẳng dẫm chân ai
Kẻ nào dám đem ngươi ra xử tội
Khi ngươi xé áo mình
Nhưng không xả trước cổng người.

Hỡi bá tánh Orphalese các ngươi !
Con người có thể chèn mặt trống
không cho kêu
Có thẻ xả dây đàn
Kkhông cho réo rắc
Nhưng ai dám tự mình đoan chắc
Có thể lệnh cho chim trời
Đừng ca hát véo von !


(Hết Chương 13)

xv05
#14 Posted : Tuesday, July 19, 2011 11:34:37 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Một diễn giả bước ra thưa :"Xin đạo sư hãy giảng về tự do."
................................................................................

Chương 14. TỰ DO


Con người thực sự tự do
Ngày không toan tính
Đêm không lo sầu
Dù dây đời có trói đau
Lòng không vướng bận
Vươn cao tâm tình.

Làm sao vượt thoát tâm mình
Nếu không chặt đứt xích xiềng trói thân !
Xích xiềng ấy đã từng phân
Từ thiên vạn kiếp trói tâm con người !

Mắt xích khỏe nhất trong đời
Chói lòa hai chữ sáng ngời : TỰ DO
Xưa nay người vẫn lầm to
Đi tìm ý nghĩa tự do trong xiềng !

Nắng chiều dần nhạt bên hiên
Hóa thành bóng tối đầu tiên đón đèn
Tự do thoát chiếc cùm quen
Hóa thành chiếc khác mười phen khổng lồ !

(Hết chương 14)
xv05
#15 Posted : Tuesday, July 19, 2011 11:36:09 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Một nữ tu sĩ bước ra thưa :"Xin đạo sư hãy giảng về lý trí và đam mê."
.................................................................................

Chương 15. LÝ TRÍ và ĐAM MÊ


Lòng người như bãi chiến trường
Giằng co sớm tối đôi đường bất phân
Một bên lý trí cầm cân
Một bên khát vọng thế trần đam mê.

Ước gì ta sẽ mang về
Hòa bình cho cả đôi bề phân tranh
Chuyển bao đối nghịch bất lành
Trở nên nhất thể đồng hành hòa ca.

Nhưng làm sao chỉ mình ta
Có thể dập tắt can qua lòng người !
Trừ khi chính bản thân người
Cũng là sứ giả yêu nơi lòng mình.

Lòng người như chiếc thuyền xinh
Vượt qua biển rộng mông mênh vô bờ
Đam mê là cánh buồm thơ
Lý trí là bánh lái cho thuyền hồn.

Lái gãy thuyền sẽ mất khôn
Trôi dạt vô định giữa lòng biển khơi
Buồm gãy thuyền sẽ chơi vơi
Lặng lờ quanh quẩn giữa nơi xa mờ.

Bởi lẽ lý trí mặc dù
Mạnh mẽ,nhưng có hạn khi một mình
Còn đam mê sẽ mặc tình
Tự thiêu tự hủy nếu không canh chừng.

Thế nên lòng hãy vui mừng
Để cho lý trí dẫn đường đam mê
Khiến đam mê ấy trở về
Phục sinh thường nhật như chim phượng hoàng
Bay lên giữa đống tro tàn
Đam mê lý trí tự ràng buộc nhau.

Phán đoán,khát vọng : hai màu
Cần được quý trọng như nhau trong nhà
Tựa như hai khách đường xa
Không nên thiên vị bỏ qua người nào
Nếu xem kẻ thấp người cao
Sẽ đánh mất hết biết bao nghĩa tình !

Xanh xanh trên những ngọn đồi
Bạch dương rủ bóng,thảnh thơi nằm ngồi
Lòng an bình với xa xôi
Ruộng nương đồng cỏ lả lơi êm đềm
Nghe trong tĩnh lặng thốt lên :
"Thượng Đế an ngự trên nền tuệ tri."

Bão giông kéo đến gầm ghì
Từng cơn gió giật lung lay cây rừng
Sét giăng sấm động tưng bừng
Oai phong hiển lộ giữa từng trời cao
Nghe trong kinh hãi thì thào :
"Thượng Đế đang thẳng tiến vào đam mê."

Người là hơi thở tràn trề
Của Thượng Đế giữa siêu nhiên khí cầu
Là chiếc lá giữa rừng sâu
Đã đượcThượng Đế nhuộm màu thiêng liêng
Hãy cùng lý trí ngụ yên
và thẳng tiến với ngọn triều đam mê.

(Hết chương 15)

xv05
#16 Posted : Tuesday, July 19, 2011 11:38:09 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Một phụ nữ bước ra thưa :"Xin đạo sư hãy giảng về sự đau khổ."
..................................................................................

Chương 16. ĐAU KHỔ


Khổ đau đập vỡ tháp ngà
Từ lâu ủ kín tâm ta mê mờ
Tâm như quả hạt cứng thô
Cần phải đập vỡ để phô nắng trời.

Ai biết kinh ngạc trong đời
Hàng ngày chiêm ngưỡng khắp nơi phép màu
Sẽ thấy phép lạ đớn đau
Chẳng thua kém phép nhiệm màu sướng vui.

Sẽ biết chấp nhận cuộc đời
Như bốn mùa trải qua nơi ruộng đồng
Từ mùa đông phủ trắng lòng
Sẽ biết thanh thản ngắm dòng nước trôi.

Đa phần nỗi khổ trong đời
Do ta tự chuốc vào nơi tâm mình
Trở thành thuốc đắng nghiệm linh
Được lương y của tâm mình chữa cho.

Hãy tin tưởng vị thầy mo
Hãy lặng lẽ cạn chén tro an bình
Dù tay thầy cứng như đinh
Nhưng được dẫn dắt bởi tình Hư Không.

Dù chén thuốc đốt cháy lòng
Chén ấy đã được Hư Không nặn nhồi
Bằng nước mắt của luyện tôi
Trên lò lửa của Muôn Đời thiêng liêng.


(Hết Chương 16)
xv05
#17 Posted : Tuesday, July 19, 2011 11:39:31 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Một người đàn ông bước ra thưa :"Xin đạo sư hãy giảng về sự tự tri."
................................................................................

Chương 17. TỰ TRI


Trong tâm tĩnh lặng của mình
Ta thầm rõ cả sự tình ngày đêm
Nhưng tai khao khát nghe thêm
Âm ba của những êm đềm nội tâm.

Lòng ta muốn rõ cả trăm
Những điều đã biết trong tâm tuệ mình
Bóc trần cả giấc mơ xinh
Để ve vuốt những vô hình chiêm bao.

Lành thay !
Nên vậy
Mong sao...

Suối ngầm cần phải phun trào
Cần nên róc rách xôn xao biển đời
Kho tàng dưới đáy mù khơi
Trong tâm,nên hiển lộ nơi mắt mình.

Nhưng xin chớ có cố tình
Cân đo kho báu vô hình đêm thâu
Chớ dùng que gậy dây câu
Để dò tìm những đáy sâu tâm mình.

Tâm như biển rộng mông mênh
Mù khơi sâu thẳm,vô biên vô lường.
Chớ nên dại dột nói cương
Rằng chân lý đã tỏ tường trong ta
Chỉ nên khiêm tốn bảo là :
Có vài sự thật trong ta được tìm.

Chớ nên nói với trái tim
Rằng ta đã đạt cánh chim Đạo hồn
Chỉ nên khe khẽ ôn tồn :
Đạo trong ta thấy Tâm hồn dạo chơi.

Bởi Tâm dạo khắp muôn nơi
Không đi thẳng lối,mọc suông sậy rừng.
Tâm tự khai mở tưng bừng
Như sen ngàn cánh thơm lừng hương bay.

(Hết chương 17)
xv05
#18 Posted : Tuesday, July 19, 2011 11:40:30 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Một thầy giáo bước ra thưa :"Xin đạo sư hãy giảng về dạy dỗ."
.................................................................................

Chương 18. DẠY DỖ


Không một ai có tài khai sáng
Cho nhân gian bất cứ điều gì
Ngoài những điều chập chờn ngái ngủ
Trong bình minh của chính tuệ tri.

Vị ân sư thong thả bước đi
Dưới bóng mát của ngôi miếu cổ
Giữa môn đồ vây quanh ngưỡng mộ
Chẳng dạy gì ngoài chữ TÍN,YÊU.

Nếu ân sư thật sự hiểu nhiều
Người chẳng dẫn ta vào tri thức
Mà giúp ta bước lên ngưỡng bậc
Của chính ta chất chứa tinh thần.

Nhà thiên văn có thể điều trần
Những tri kiến không gian ông có
Ông có thể diễn bày sáng tỏ
Nhưng tự tri chẳng thể cho ai !

Cũng như khi nhạc sĩ thiên tài
Cho ta nghe láng lai âm điệu
Nhưng chẳng cho đôi tai kỳ diệu
Biết cảm âm,cảm nhịp hòa hài.

Nhà số học tận tình giảng giải
Những tích phân,định lượng,đo lường
Nhưng không thể cầm tay dắt lại
Bởi kiến tri không cho mượn cánh bay !

Trong tuệ tri của Thượng Đế lành thay
Mỗi một người có góc trời riêng lẻ
Thế nên trong tuệ tri mỗi kẻ
Cũng lẻ loi riêng Thượng Đế một trời.

Và lẻ loi
Riêng cả một cảnh đời !


(Hết Chương 18)
xv05
#19 Posted : Tuesday, July 19, 2011 11:41:32 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Một thanh niên bước ra thưa :"Xin đạo sư hãy giảng về tình bạn."
...................................................................................

Chương 19. TÌNH BẠN


Người bạn là câu trả lời
Cho những khát vọng sâu nơi lòng mình
Là thửa ruộng lúc bình minh
Nơi ta gieo hạt bằng tình yêu thương
Đến ngày lúa chín ngát hương
Gặt hái bằng lễ cúng dường tạ ơn.

Mỗi khi đói khát đòi cơn
Bạn là bếp lửa mâm cơm trên bàn
Khi lòng nặng trĩu cưu mang
Bạn là dòng suối bình an ta tìm.

Khi bạn bày tỏ tâm tình
Ta chẳng sợ tiếng lòng mình bảo không
Cũng chẳng gắng gượng dài dòng
Để nói tiếng có cho vui lòng người.

Khi bạn lặng tiếng im hơi
Tim ta chẳng ngớt mở khơi đáy lòng
Để lắng nghe trọn dòng sông
Từ trong tim bạn mênh mông tràn về.

Trong tình bằng hữu cận kề
Tư duy khát vọng trọn bề xẻ chia
Niềm vui rạng rỡ,ô kìa !
Đâu cần tuyên cáo râu ria om sòm !

Khi xa vắng bạn chớ buồn
Bởi giá trị bạn tỏ tường càng hơn
Như người vượt suối trèo non
Đỉnh núi lộ rõ khi nhìn từ xa.

Trong tình bằng hữu thiết tha
Chớ có mục đích dù xa dù gần
Chỉ nên khai mở tinh thần
Càng thêm sâu sắc càng gần kề nhau.

Tình bạn đâu chỉ mong cầu
Bộc bạch tâm sự chỉ riêng phía mình
Đó chẳng thể gọi là tình
Chỉ là tấm lưới rung rinh mắc đầy
Những thứ chẳng vừa tầm tay
Những thứ vô dụng gió bay qua đường !

Những gì tốt nhất hãy nhường
Cho người bạn quý thân thương của mình
Nếu bạn muốn rõ sự tình
Trong ta triều nước bình bình đang lên
Hãy cho bạn tỏ tường thêm
Trong ta triều nước mông mênh thế nào.

Bạn tốt là người dù sao
Chẳng phải chỗ để tốn hao thì giờ
Nhưng là nơi ta mong chờ
Để thực sự sống những giờ bình an
Bạn rót ta chén rượu tràn
Chứ không lấp khoảng trống đang kêu gào.

Trong tình bằng hữu tiêu dao
Hãy cùng chia xẻ ngọt ngào buồn vui
Những gì nhỏ nhăt trong đời
Đọng giữa một giọt sương ngời nắng mai
Trái tim thức dậy vươn vai
Chứa chan nắng mới
Nở ngàn cánh hoa.


(Hết chương 19)
xv05
#20 Posted : Tuesday, July 19, 2011 11:42:39 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Một học giả bước ra thưa :"Xin đạo sư hãy giảng về sự trò chuyện."
...................................................................................

Chương 20. TRÒ CHUYỆN


Khi ý tưởng không yên
Người ta cần mở miệng.

Khi không thể an trú
Trong tĩnh lặng nội tâm
Người ta tìm cuộc sống
Bằng môi lưỡi thanh âm
Như một trò tiêu khiển
Như chiến thuật nghi binh.

Đa phần khi trò chuyện
Một nửa những suy tư
Đã bị ta khai tử !

Suy tư như ta biết
Là cánh chim của trời
Nhốt trong lồng chữ nghĩa
Chỉ xòe cánh mà chơi
không thể bay cao vợi !

Thường những ai ưa chuyện
Là vì sợ cô đơn
Bở cô đơn tĩnh lặng
Vén mở bức rèm che
Khiến người ta thấy rõ
Sự trần trụi lõa lồ
Của bản tâm bỏ ngõ
Khiến họ phải trốn chui !

Có những người trò chuyện
Chẳng chủ ý chủ tâm
Nhưng nói ra chân lý
Mà lòng họ mù tăm !

Cũng có người trò chuyện
Mang chân lý âm thầm
Mà chẳng hề bày giải
Bởi ngôn ngữ lặng câm
Nơi đáy sâu tâm họ
Cõi tĩnh lặng nhụp nhàng
Là nơi tinh thần họ
Ẩn mình giữa thênh thang.

Khi gặp bạn trên đường
Hay giữa nơi phố chợ
Hãy để tinh thần mình
Dẫn dắt lời nói năng.

Để bậc thầy của miệng
Nói vớ thầy của tai
Để tâm hồn của bạn
Sẽ còn đọng lâu dài
Những hương thơm chân lý
Nồng thấm vị rượu ngon
Dù sắc màu phai nhạt
Dù bầu rượu chẳng còn.


(Hết chương 20)
Users browsing this topic
Guest
2 Pages12>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.