Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Thì Thầm
TiVi
#1 Posted : Sunday, November 14, 2004 4:00:00 PM(UTC)
TiVi

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 215
Points: 0

Ơi người dưng,

Em đang đi trên những đoạn đường của quê hương mình, co^' tìm nhặt lại những kỷ niệm dấu yêu xưa, nhưng sao em thấy cái gì cũng thay đổi, xa lạ và ... cách biệt . Người thân, kẻ còn người mất . Dòng sông quê nhà nước vẫn nặng phù sa nhưng sao trở nên nhỏ bé và ... gầy guộc quá ... Cảm giác trong em khó thể diễn tả là vui hay buồn . Em chỉ biết em bùi ngùi lắm khi về với quê hương mà lại như ... lạc lõng giữa ... quê hương ... Em sẽ viết cho người dưng nhiều hơn về những tháng ngày của em ở nơi đây ...

Biết không, tâm hồn em qua bao tháng ngày vẫn thế đó, vẫn có một nỗi niềm gì đó ray rứt và ... xa khuất tầm tay . Liệu những ngày còn xót lại, em có tìm lại được quê hương của em không ? Em có tìm lại được ngày xưa yêu dấu của em không ?

Ngoài sân nhà, trời đã bắt đầu chuyển mưa ... Tháng 11 đang trăn trở với em về những điều được và mất ...

Hãy xiết nhẹ tay em, cho em lại một niềm tin giữa những mơ hồ, mỏng manh, người dưng nhé!

Em

________________________


TiVi
#2 Posted : Tuesday, November 23, 2004 8:40:49 PM(UTC)
TiVi

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 215
Points: 0

Ơi người dưng,

Ngày mai là Thanksgiving phải không anh? Thanksgiving nơi đó, trời nắng hay mưa? Phố phường chắc sẽ rất đông đúc những người qua lại. Nơi em, trời vừa cho qua một cơn mưa lớn. Mưa thấm gội cỏ cây, làm mát dịu lại lòng người. Buổi chiều vắng bóng nắng, em khỏi phải soi bóng mình lẻ loi và... nhớ anh!

Em đã đi qua những nẻo đường cũ mới. Có nhiều điều em rất muốn kể lể với anh. Đà Lạt mùa này hoa vàng nở nhiều lắm. Em cũng đã đến thăm đồi thông hai mộ, nơi ghi dấu một cuộc tình không trọn vẹn. Buồn!

Vũng Tàu với những chùm sứ trắng trên cao, hương bay thoang thoảng. Nơi đây đẹp lắm, em muốn ôm hết cả không gian ấy vào lòng...

Em cũng đã về lại Mỹ Tho, ghé qua ngôi trường cũ. Trường có chút thay đổi nhưng nhìn chung vẫn còn gìn giữ được dáng xưa. Điều đó làm cho em hài lòng. So với Sài Gòn phố thị tấp nập ngựa xe, Mỹ Tho vẫn giữ được vẻ hiền hòa e ấp... Tiếc là hàng phượng vĩ dọc theo công viên Lạc Hồng người ta đã đốn bỏ, thay vào đó là những hàng cau kiểng... Chẳng hiểu sao, VN bây giờ người ta thích trồng cau kiểng ghê nơi...

Em vừa mới nhắc qua Sài Gòn, nơi từng mang tên Hòn Ngọc Viễn Đông. Biết không anh, Sài Gòn tuy đẹp và sang nhưng vẻ đẹp ấy không trọn vẹn và chẳng mấy dung hòa... làm cho em liên tưởng đến một tấm áo... vá... Thật đấy, bên cạnh những cao ốc ngạo nghễ là những xóm nhà lụp sụp thê lương... Còn đường phố, xe cộ đông đúc quá, khói bụi nhiều quá nên ai ai cũng che kín cả mặt chỉ chừa ra có... hai con mắt. Anh đi qua người quen, chắc chắn cũng sẽ chẳng nhận ra mặc cho ai đó có nói... đôi mắt là cửa sổ tâm hồn... Có người vui miệng nói với em rằng "Sài Gòn bây giờ sao nhiều... thích khách (giống trong phim bộ HK) quá...". Người khác lại bảo "Có lẽ người Sài Gòn bây giờ hầu hết đã theo đạo Hồi nên che kín mặt!"... Dù sao, em vẫn mong một ngày nào đó, Sài Gòn có được vẻ dung hòa, nhã nhặn như... cô gái Việt Nam xưa...

Bình Dương đã trở thành thành phố công nghiệp nơi có nhiều hãng xưởng trong và ngòai nước đến đầu tư, phát triển.

Còn Bến Tre ư? Bến Tre của em vẫn bé nhỏ như ngày nào... đi chưa hết năm phút là đã về chốn cũ... Về Bến Tre, em không phải đi xe mà chỉ thong thả đi bộ vì từ nhà Ngọai đến chợ chẳng cách bao xa...

Em vẫn thích ăn nhiều nhất là... trái cây... Người dưng có muốn... nhâm nhi với em không?

Chúc anh một Thanksgiving thật vui dù... vắng em!

Em
TiVi
#3 Posted : Monday, November 29, 2004 1:10:58 AM(UTC)
TiVi

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 215
Points: 0

Ơi người dưng,

Em về rồi, chuyến đi đã qua như... một giấc mơ dài. Trong giấc mơ ấy, em được gặp lại những người thân thương và bùi ngùi nhớ về những kỷ niệm tuổi thơ của mình... Chưa bao giờ em lại có ý niệm sâu sắc đến... thời gian như vậy!

Thời gian đã làm thay đổi tất cả. Đặt chân lên con đường dẫn đến nhà ngọai, em thật không biết phải gọi nó là đường cũ hay... đường mới. Xa lạ quá! Những mái nhà xưa em không còn nhận ra được nữa. Hàng xóm láng giềng, người nằm sâu dưới lòng đất, kẻ cằn cỗi già nua... những đứa bé hôm xưa nay đã lớn... Và em cũng không thóat khỏi định luật của tháng năm...

Trên mảnh đất xưa, em quỳ xuống bên cạnh mộ ngọai và khóc. Trong những giọt nước mắt nóng hổi kia, có bao điều em muốn nói với ngọai. Em không tin ngọai đang nằm sâu dưới ba tấc đất, mà ngọai... ở đâu đó trên những vầng mây cao cũng... rưng rưng ngày em trở về...

Có rất nhiều người nói với em về những cái... vô thường của đời người. Thân người sinh ra từ cát bụi rồi cuối cùng cũng trở về cát bụi... chỉ có linh hồn mới... tồn tại đằng sau... cái chết! Em tin điều đó là có thật. Còn anh?

Khi em đi, trời vẫn còn mùa Thu. Vậy mà hôm nay em về, trời ngòai kia đang lạnh lắm. Đông sang rồi anh nhỉ? Anh có giữ hộ lại cho em chiếc lá nào của mùa Thu cũ không anh? Tự nhiên em nhớ đến bài hát Mùa Thu Chết... Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo, em nhớ cho mùa Thu đã chết rồi....

TiVi
#4 Posted : Thursday, December 9, 2004 1:43:01 AM(UTC)
TiVi

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 215
Points: 0

Anh ở đây...
và em thì ở đây...!


Em đi nhanh qua mùa đông
Sợ cái rét lùa từng nếp áo
Làm sao tránh được khi tim em báo bão
Anh ở đây... và em thì ở đây...

Những người thương trên phim đang chia tay
Không nước mắt nhưng người ta khóc đấy
Cũng như em lạnh lùng kiêu hãnh vậy
Khi cạnh bên anh đang có một người

Anh ở đây... và em thì ở đây...
Im lặng gió cứ lùa sâu hun hút
Và em biết có hai người hạnh phúc (?)
Đang ngồi cùng bên nhau...

Em chỉ cười tê tái những nỗi đau
Cho vừa lòng người ta;
Cho một lòng nghiệt ngã
Về thương mình thôi, gió lùa lã chã...
Mặc mái tóc ba đào
Từ năm tháng yêu xưa...


Bài thơ hay không anh? Hơ, đừng vội khen... nịnh, không phải thơ em đâu. Em nhặt nhạnh được bài thơ này trên báo Trẻ; tác giả là Văn Hạnh Thủy. Tự nhiên, em thích bài thơ quá nên "ăn cắp" mang về đây (hy vọng tác giả nếu biết được không phiền, còn không biết được thì... thôi, hì). Bây giờ em càng tin rằng mỗi một người Việt Nam là một... nhà thơ!

Em đọc và hiểu thơ theo cảm xúc, nên một bài thơ hay đối với em được "cân lượng" bằng cảm xúc trong em. Chứ còn bảo phân tích thơ cho đầy đủ cả nội dung lẫn nghệ thuật thì em... chịu, nhiều khi cảm nhận về bài thơ của mình khác với người ta (đôi khi kể cả tác giả của bài thơ nữa). Để em thử diễn giải bài thơ theo "cái hiểu" của em nhé, đừng có cười em đấy. Cười, hở mười cái răng ráng chịu à...

"Em đi nhanh qua mùa đông
Sợ cái rét lùa từng nếp áo"


Mới đọc hai câu này, em cảm nhận được nỗi cô đơn khi đi qua mùa Đông của tác giả. Nếu như có "anh" ở bên cạnh thì "em" đâu có sợ gì cái rét, phải không? Vậy thì chẳng cô đơn là gì?!

Em cứ nghĩ đó chỉ là một mùa Đông của đất trời, có đâu ngờ hai câu kế dẫn em đến mở đầu của một chuyện tình ngang trái. Đó cũng là phép ẩn dụ của tác giả để đưa người đọc đến nội dung chính của "vấn đề":

"Làm sao tránh được khi tim em báo bão"

Phải rồi, nếu là cái lạnh bên ngoài, "em" có thể... quấn thêm mền, mặc thêm áo. Chứ nếu là "tim em báo bão" giữa mùa Đông thì "em" đành phải chịu... lạnh cóng thôi. Sao "anh" lại vô tình đến vậy, không dùng trái tim "anh" để che chở, sưởi ấm trái tim "em" được hay sao? Vậy thì "anh" ở đâu? Hãy đọc tiếp mình sẽ rõ:

"Anh ở đây... và em thì ở đây..."

Lúc mới đọc, em cứ nghĩ tác giả nên hỏi "Anh ở đâu... và em thì ở đây..." mới phải. Bởi vì, "em" không biết "anh" ở đâu nên "em" mới lạnh, mới đơn côi... Nhưng không, cái câu "Anh ở đây... và em thì ở đây..." hay và xúc cảm hơn nhiều. Có phải "hai ta" cùng ở chung một thành phố, cùng đi qua những con đường nhưng lại cách xa nhau ngàn trùng, cách xa nhau không bằng khoảng cách của không gian và thời gian mà là của một định mệnh... nghiệt ngã nào đó. Cái chua xót là "anh ở đây", "em cũng ở đây" mà sao "em" vẫn lạnh. Hay bên cạnh "anh" đã có... một người?!

"Những người thương trên phim đang chia tay
Không nước mắt nhưng người ta khóc đấy
Cũng như em lạnh lùng kiêu hãnh vậy
Khi cạnh bên anh đang có một người..."


Tác giả đã... "nói gần nói xa", mượn hình ảnh "người ta chia tay trên phim" để nói đến hoàn cảnh hiện tại của mình. Buồn, khóc được cũng là một... hạnh phúc, bởi vì nước mắt có thể gội rửa và làm vơi đi nỗi buồn. Điều cay đắng là "người thương đang chia tay" mà phải nuốt nước mắt vào lòng để nghe trái tim run bật lên từng tiếng nấc. Em đã từng gọi khóc không có nước mắt là khóc với... lệ khô. Khóc thế này... khổ đau hơn khi nước mắt, nước... mũi ràn rụa, phải không anh? Ừ nhỉ, nếu bên cạnh "anh" đang có một người thì "em" còn biết làm gì khác hơn là... làm bộ "lạnh lùng kiêu hãnh" để cho "anh", cho "người ta" không biết là "em"... đang đau lắm và cũng để cho "anh" yên lòng mà đắm say với cái hạnh phúc "anh" đang có khi ở bên cạnh một người khác, không phải... "em", híc...

"Anh ở đây... và em thì ở đây...
Im lặng gió cứ lùa sâu hun hút"


Tác giả đã dùng điệp ngữ khi lập lại câu "Anh ở đây... và em thì ở đây". Mỗi lần câu này được lập lại, em có cảm giác như sự chua xót càng tăng thêm... Đây có phải cũng là ý của tác giả (hay chỉ là... ý của riêng em), bởi vậy mới có cảnh đối nghịch như thế này "Im lặng gió cứ lùa sâu hun hút". Nỗi đau ngấm ngầm, không ai thấy đấy, kể cả "anh", là nỗi đau mà "em" đang gánh chịu:

"Và em biết có hai người hạnh phúc (?)
Đang ngồi cùng bên nhau..."


Đọc tới đây, em nhớ đến hai câu thơ "Một người đi với một người, một người đi với nụ cười hắt hiu" trong bài hát Chuyện Ba Người. Mà thường trong "chuyện ba người" hoạ may lắm chỉ có "hai người" đang hạnh phúc, còn người thứ ba đau khổ là cái chắc. Hay còn... tệ hơn thế nữa, là cả... ba người đều đau khổ như nhau... Nếu không đau khổ người ta đã chẳng gọi là... "chuyện ba người" đúng không anh? "Em" thật sự cũng muốn... giữ yên lặng để ngắm nhìn "anh" hạnh phúc, thế nhưng "anh" có thật sự hạnh phúc hay không hay vẫn còn nằm trong sự hoài nghi của "em". Tình yêu phải chăng luôn chứa đựng những điều... mâu thuẩn. Lý trí "em" thì bảo "Hãy lặng yên đi, hãy ngắm nhìn hạnh phúc của chàng đi. Trong tình yêu cần có sự... hy sinh, nếu chàng đang hạnh phúc, há chẳng phải mi cũng đang... hạnh phúc lắm sao? Vậy thì mi còn mong mỏi, tìm kiếm cái gì nữa? Đừng quá ích kỹ cô bé ạ!". Nhưng sâu thẳm tận cùng nơi trái tim, "em" lại hồ nghi "Anh có hạnh phúc không khi bên cạnh anh không phải là em? Và anh có thực sự quên lãng em không để có được cái hạnh phúc trọn vẹn?", thế cho nên mới có dấu chấm hỏi nằm trong ngoặc đằng sau câu "Và em biết có hai người hạnh phúc (?)". Ôi, em đọc câu thơ mà thấy... buồn ơi sao là buồn, anh ạ!

"Em chỉ cười tê tái những nỗi đau
Cho vừa lòng người ta;
Cho một lòng nghiệt ngã"


"Em" không phải là... thánh, "em" cũng biết ghen đấy. "Em" cười (với hạnh phúc của "anh") mà sao mắt "em" lại rưng rưng và lòng "em" lại tê tái. Đã vừa lòng "anh" chưa? Đã vừa lòng "người ta" chưa? Còn lòng "em" thì sao? Vâng, "em" đang cười với tấm lòng... nghiệt ngã... Sự nghiệt ngã này biết phải trách ai đây, thôi thì đành trách cao xanh sao khéo sắp bày chi những cảnh lá lay cay nghiệt...

"Về thương mình thôi, gió lùa lã chã...
Mặc mái tóc ba đào
Từ năm tháng yêu xưa..."


Tội nghiệp quá, hai câu cuối buồn như những tiếng thở dài, như những tiếng... than nhưng cũng là một sự chấp nhận và... an phận dù những dư âm xưa, những kỷ niệm cũ của cuộc tình "mình" vẫn còn đấy, còn lại trong cái hình ảnh "gió lùa lã chã" và mái tóc vẫn "ba đào từ những năm tháng yêu xưa". Biết không "anh", cuối cùng "em" chỉ đành làm kẻ hy sinh, đứng bên lề mà... cầu nguyện cho hạnh phúc của "anh"!

Cám ơn tác giả đã cho em đọc một bài thơ hay và thật dồi dào cảm xúc!

Khi yêu, mấy ai dễ quên nhau dù cuộc sống, dù hoàn cảnh có thế nào đi chăng nữa. Nếu như dễ dàng quên, em không gọi đó là tình yêu! Người ta thường gán ghép cho tình yêu nhiều sắc màu, và em cũng lắm khi nhầm lẫn những sắc màu quyến rũ đó là tình yêu. Thế nhưng, tình yêu đích thực... lại "đơn giản" hơn. Theo em, đó là một sự đồng điệu của nhịp tim và khi... "cả hai" cùng nhìn về một hướng. Đã mấy khi trong đời, mình có được một tình yêu trọn vẹn thế đâu nên khi "có được" mình phải biết luôn trân quý, phải không anh? Và, còn một điều nữa em muốn nói... Tình Yêu vốn là để thăng hoa cho cuộc sống chứ không phải để... giết lần giết mòn cuộc sống. Tình Yêu cũng không vì không gian chia cách mà héo mòn, không vì thời gian năm tháng lại phai phôi. Ứ ừ, sao hôm nay em lại... nói nhiều thế không biết nữa, mà có bữa nào em... ít nói đâu... hì...
TiVi
#5 Posted : Tuesday, December 14, 2004 12:51:02 AM(UTC)
TiVi

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 215
Points: 0

Hôm nay trời lạnh ghê lắm, nhiệt độ hiện giờ chỉ còn 32 độ F. Bước ra ngoài, em có cảm giác mình đang dần dần trở thành... cục nước đá. Ơ, anh đừng vội lấy bỏ vào miệng, trong anh, em sẽ... hoà tan mất! Hãy để em khoan thai tận hưởng cái không khí mùa Đông của đất trời. Nơi mình ở mấy khi lại "được" lạnh như thế, chỉ ngoại trừ những dịp hiếm hoi này.

Trên những chiếc cầu xa lộ đã có một làn sương mỏng ngưng tụ lại thành đá rồi, anh và mọi người lái xe cẩn thận nha. Đường trơn lắm! Ở đây, em không thấy cầu ván gập ghềnh nhưng em sẽ kể cho anh nghe về chuyện một chiếc cầu, không phải chuyện một chiếc cầu... đã gãy hay chuyện cầu Mỹ Thuận của Úc xây dựng đâu. Chiếc cầu này đúng là cầu ván gập ghình bắt ngang qua một dòng sông nhỏ, dòng sông quê hương em...

Nhà ngoại em ở ngoại thành, người ta muốn đến thăm phải đi qua một chiếc cầu. Như ngày xưa, ba em muốn đến gặp mẹ em phải đi qua chiếc cầu đó vậy. Xa hơn một chút, khi hai người chưa quen nhau, mỗi sáng, ba thường ngồi trong quán cà phê của người bác họ, đợi mẹ đi học. Vừa thấy dáng mẹ bên kia đầu cầu, ba đã vội lấy cái lược ra chải đầu và... chờ mẹ. Mối tình câm không nói, chỉ là những cái nhìn... lén, những bước chân bối rối theo sau. Vậy đố anh làm sao ba em bây giờ lại trở thành... ba em và mẹ em trở thành... mẹ em? Thì ba năn nĩ ông nội em nhờ mối mai chứ còn gì nữa. Thời của ba mẹ không phải xa xưa gì cho lắm nhưng cũng nhờ vào mai mối mẹ mới ưng ba đó, bởi vì khi ấy mẹ còn nhỏ lắm. Ngày về làm vợ ba em, mẹ chỉ mới... 19 tuổi. Năm sau, đứa con đầu tiên của mẹ ra đời. Dĩ nhiên, không phải là em, hì!

Em không nhớ lần đầu tiên mình đã bước trên cầu như thế nào. Khi mẹ đưa em về quê ngoại sinh sống, em còn nhỏ lắm, những bước chân chỉ là những bước lẫm đẫm, dễ bị té. Rồi theo ngày tháng, em làm quen với chiếc cầu. Nó trở thành một... biểu tượng của quê hương em, gần gũi như câu ca dao mỗi ngày mẹ và ngoại ru em ngủ:

Ví dầu cầu ván đóng đinh
Cầu tre lắc lẽo gập ghình khó đi
Khó đi mẹ dắt con đi
Con đi trường học, mẹ đi trường đời...


Xa cách quê hương có đến mười mấy năm, ngày em về lại, chiếc cầu trở nên... nhỏ bé và... già nua hơn. Thằng cháu họ cứ... bíu lấy ba nó và run rẩy từng bước trên cầu đến nỗi ba nó phải cõng nó trên lưng thì nó mới... hết sợ. Nhưng anh đừng hỏi em "Em có sợ không? Nhìn kìa, dưới chân em dòng nước đang chảy xiết!", em sẽ cười và em sẽ trả lời anh rằng "Sợ gì, chiếc cầu của quê hương em, nhắm mắt mà đi em cũng không sợ té nữa. Anh biết không, chiếc cầu này đã trở thành một phần ký ức tuổi thơ của em rồi!". Có lẽ anh không biết vào lúc đó, trong tâm hồn em lại ngân nga câu hát...

Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay
...
Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá che nghiêng
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm...


Ai cũng cần có một quê hương để thương nhớ về phải không anh? Có lẽ trong ký ức tuổi thơ ở Mỹ là những chiếc cầu xa lộ với những đợt xe chạy qua vùn vụt đến... chóng mặt. Còn ký ức tuổi thơ của em là... nhà ngoại em ở ngoại thành, người ta muốn đến thăm phải đi qua chiếc cầu...

Khi hai người xa lạ gặp gỡ và quen biết nhau họ cũng cần phải đi ngang qua một chiếc cầu, đúng không anh? Cũng như anh và em vậy, và em gọi đó là chiếc cầu tương hội.

Anh xem kìa, lớp băng tuyết đã tan rồi. Hình như trời ấm hơn ban nãy. Ly cà phê của anh đã vừa uống chưa, có cần em bỏ thêm một chút đường không hay buổi sáng hôm nay đời đã đủ ngọt ngào?
Phượng Các
#6 Posted : Tuesday, December 14, 2004 3:59:53 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Khó đi mẹ dắt con đi
Con đi trường học, mẹ đi trường đời...


TiVi ơi,

Nếu bài trên đây là đoạn văn hư cấu thì bỏ qua nghe, còn nếu là kỷ niệm thật của đời thì có đúng là ngọai TV ru hai câu trên đây không vậy? Vì theo PC thì hai câu này không có trong nguyên thủy của bài ca dao trên, mà lần đầu tiên PC nghe là trong một vở thọai kịch của Kim Cương, nên PC đồ rằng chắc là do soạn giả vở kịch đó thêm thắt vào chớ không có trong ca dao nguyên thủy.


TiVi
#7 Posted : Tuesday, December 14, 2004 5:17:49 AM(UTC)
TiVi

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 215
Points: 0

quote:
Gởi bởi Phượng Các

Khó đi mẹ dắt con đi
Con đi trường học, mẹ đi trường đời...


TiVi ơi,

Nếu bài trên đây là đoạn văn hư cấu thì bỏ qua nghe, còn nếu là kỷ niệm thật của đời thì có đúng là ngọai TV ru hai câu trên đây không vậy? Vì theo PC thì hai câu này không có trong nguyên thủy của bài ca dao trên, mà lần đầu tiên PC nghe là trong một vở thọai kịch của Kim Cương, nên PC đồ rằng chắc là do soạn giả vở kịch đó thêm thắt vào chớ không có trong ca dao nguyên thủy.






Chào chị PC,

Thực sự, vì sinh sau đẻ muộn, Vi cũng không biết đó là khúc sau của đoạn ca dao hay do soạn giả kịch KC thêm thắt. Nhưng ngọai Vi đã từng ru Vi như vậy, nếu Ngọai không ru, làm sao Vi biết được khi mà Vi không có xem kịch KC. Và sau này khi Vi lớn lên, ngọai Vi cũng đã ru mấy đứa em bạn dì với Vi như vậy. Ngay cả bây giờ, mẹ Vi dù ở Mỹ nhưng vẫn ầu ơ ví dầu ru mấy đứa cháu Vi ngủ bằng những lời lẽ đó. Theo như chị PC nói, hai câu trên có thể không hẳn là ca dao dân gian, nhưng với Vi nó là một lời ru (có thật) và dường như nó đã thấm nhuyễn vào tâm hồn Vi như một lời ca dao rồi. Cám ơn chị đã cho Vi biết thêm về chi tiết thú vị này, thế mới biết kiến thức của Vi vẫn còn hạn hẹp lắm và Vi vẫn còn rất nhiều điều bổ ích để học hỏi thêm từ các anh, các chị!

Chúc chị PC một ngày thật vui chị nhé!

Vi
TiVi
#8 Posted : Monday, December 20, 2004 10:17:12 AM(UTC)
TiVi

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 215
Points: 0

Vì Em Là Con Gái

Vì em là con gái nên bày đặt vẽ vời Giáng Sinh tặng thiệp. Có gì đâu trong những dòng em viết, là lời chúc tốt lành em tha thiết gởi anh...

Thêm một năm, ừ rồi lại một năm, mình có nhau qua cuộc tình nho nhỏ. Cuộc tình nhỏ mà thơm tho cho má em ửng đỏ, cho tóc em mềm hương hoa cỏ anh thương!

Người ta bảo ngày mai hoa tuyết sẽ rụng trên đường, ôi những con đường chia làm muôn lối rẽ. Thế mà tình yêu vẫn tìm về cội rễ, như thể nhiệm mầu, như thể bao dung...

Vâng, từ yêu em anh đã biết bao dung, biết thứ tha cho những điều lầm lỡ, biết xót xa lòng khi mắt em lệ nhỏ, biết vui thật nhiều khi em nở nụ môi.

Cánh thiệp Giáng Sinh đâu chuyên chở hết anh ơi, những thầm kín riêng tư cùng những lời em muốn nói. Nhưng cũng bởi vì em là con gái, nên thích vẽ vời viết thiệp gởi cho anh.

Nhận nhé anh làm một điều gì đó tốt lành, để dẫu hai phương trời cùng chia chung hơi ấm. Hoa vẫn nở dẫu tiết Đông có lạnh. Tình vẫn thắm nồng dẫu ngày tháng đi qua.

Chỉ tấm thiệp Giáng Sinh đâu thể gọi là quà, sao anh cứ... khéo đùa cho người ta mắc cở. Còn quà tặng em ư? Anh đã trao rồi đó, là một cuộc tình để hai đứa thương nhau...

Còn một điều này nhưng em chẳng nói đâu, anh đừng hỏi vì... em là con gái...
TiVi
#9 Posted : Wednesday, December 29, 2004 10:29:16 AM(UTC)
TiVi

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 215
Points: 0

Em đang viết cho anh vào những ngày của cuối tháng mười hai. Những ngày cuối năm này đáng lẽ không khí lễ tết vẫn còn đang tưng bừng rộn rịp đâu đây, thế nhưng xung quanh em là nỗi quạnh vắng đến kỳ lạ. Không thể ở yên một chỗ để gặm nhấm những ưu tư của mình, em lái xe vòng vòng trên phố. Dòng xe hối hả, em đi giữa những người không quen để chưa bao giờ cảm nhận được câu nói "Cô đơn giữa đám đông" đầy đủ như hôm nay. Em chợt thèm được nghe một tiếng nói của một người quen nào đó, dù chỉ là quen thôi... anh ạ!

Cuối tháng mười hai, thiên nhiên còn giáng xuống những số phận con người một thiên tai khủng khiếp. Trận động đất ở Á châu đã có hơn 80000 người thiệt mạng. Trước sự cuồng nộ của đất trời, sinh mạng con người mới mỏng manh và tội nghiệp làm sao. Tin tức này làm chấn động cả những người vốn thờ ơ nhất. Em biết khắp đó đây đã và đang vang lên những lời cầu nguyện. Khi sức chịu đựng của con người trở nên nhỏ nhoi yếu ớt, họ thường gởi gắm tất cả vào đức tin và tôn giáo phải không anh?

Em đã có những lúc mất niềm tin trong cuộc sống và kêu ca rằng "nó" có vẻ thiếu công bằng. Có lẽ em cường điệu hóa những điều không vừa ý, những khó khăn hiện tại của mình. So với những số phận khác, em biết em vẫn còn may mắn gấp vạn lần. Thế nhưng, đời người mấy ai tránh khỏi những phút "yếu lòng" và kêu ca như vậy. Mỗi đêm trước khi ngủ em vẫn không quên cầu nguyện, cầu nguyện cho một giấc ngủ bình an, cầu nguyện cho những người thân, cầu nguyện cho sáng sớm mai thức dậy sẽ là một ngày mới với những điều vui vẻ và tốt đẹp...

Bầu trời suốt ngày không có nắng nên trông rất giống... mùa Đông, tuy nhiên không khí không lạnh lắm. Em có thể đi bát phố mà khỏi cần mang theo áo ấm, chỉ cần mặc một chiếc áo hơi dày là đủ. Em đã dừng xe lại ở mấy khu shopping center, mua tặng mình vài ba món đồ... Giáng Sinh muộn. Em vẫn thường đùa với mẹ rằng "Con mua quà để... tự tặng cho con!" để được mẹ... đồng tình và không rầy em phí tiền.

Còn điều gì nữa mà em muốn kể cho anh nghe đây? Nhiều, nhiều lắm, nhiều như những ngày mình xa vắng, nhiều như những... tầng mây xám mùa Đông... Mây mùa Đông dường như không chịu tan anh ạ, suốt ngày cứ bám lấy bầu trời để chìa ra một... gương mặt ảm đạm buồn khiến cho em cũng phải buồn lây!

Và anh, những con phố của anh qua thì thế nào? Nắng có kịp về để an ủi những hàng cây trụi lá không anh?!
Hoài Yên
#10 Posted : Thursday, December 30, 2004 12:49:24 AM(UTC)
Hoài Yên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 166
Points: 0

Em,

Những ngày cuối tháng mười hai bao giờ cũng có những nét buồn lê thê phải không em ? Hình như tất cả những gì có mang chữ "cuối" đều là thế, đẹp và buồn... Ta ngồi đây, vào buổi sáng cuối cùng trong năm gậm nhấm những lời của em mà thấy lòng mình bỗng dưng chùng xuống một nỗi buồn không tên...

Cuộc sống sao có quá nhiều mất mát... Những gì mình đang có trong tay ngày hôm nay sáng mai thức giấc có còn là của riêng mình ? Những người xấu số vô tội kia làm sao có thể ngờ được chỉ trong nháy mắt đời sống của họ bị đảo lộn, cuồng quay trong cơn sóng dữ ? Cái gì còn là vĩnh cữu đây hỡi em ?

Một lời nguyện cầu cho những người đã nằm xuống trong trận sóng thần, cho thân nhân của họ có sức mạnh vượt qua những nỗi đau ngút ngàn... Một lời nguyện cầu cho thế giới an lành, cho cuộc chiến ở bên kia đại dương mau kết thúc, cho những người thân quen... Một lời nguyện cầu cho em và cho ta...

365 ngày sắp tới sẽ thật bình yên nhé em dấu yêu.
..
chieuduong
#11 Posted : Thursday, December 30, 2004 1:16:00 AM(UTC)
chieuduong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 442
Points: 0

quote:
Gởi bởi Phượng Các

Khó đi mẹ dắt con đi
Con đi trường học, mẹ đi trường đời...


TiVi ơi,

Nếu bài trên đây là đoạn văn hư cấu thì bỏ qua nghe, còn nếu là kỷ niệm thật của đời thì có đúng là ngọai TV ru hai câu trên đây không vậy? Vì theo PC thì hai câu này không có trong nguyên thủy của bài ca dao trên, mà lần đầu tiên PC nghe là trong một vở thọai kịch của Kim Cương, nên PC đồ rằng chắc là do soạn giả vở kịch đó thêm thắt vào chớ không có trong ca dao nguyên thủy.






Chị Phượng 1

cd...có nghe 2 câu trên trong khi Mẹ Vợ ru thằng con lớn của cd..đó !

Lúc đó , cd cũng ngờ ngợ như chị ! ( không dám hỏi Mẹ Vợ ! ) , tới chừng nghe vợ ru con cũng câu đó...thì ( cd hỏi có biết Kim Cương hông thì 2 người hỏi KC là ai !)

cd nghỉ rằng : những câu ca dao không nằm trong sách vở có tính cách địa phương tính đó chị , và chỉ truyền miệng mà thôi...

Đôi dòng góp ý cùng chị và chị TiVi..

Chiêu Dương thân chào chị TIVi !

Gởi đến chị Rose

Mèn...cái ông người dưng của chị dể thương hén !
Phượng Các
#12 Posted : Thursday, December 30, 2004 6:47:07 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi chieuduong

quote:
Gởi bởi Phượng Các

Khó đi mẹ dắt con đi
Con đi trường học, mẹ đi trường đời...


TiVi ơi,

Nếu bài trên đây là đoạn văn hư cấu thì bỏ qua nghe, còn nếu là kỷ niệm thật của đời thì có đúng là ngọai TV ru hai câu trên đây không vậy? Vì theo PC thì hai câu này không có trong nguyên thủy của bài ca dao trên, mà lần đầu tiên PC nghe là trong một vở thọai kịch của Kim Cương, nên PC đồ rằng chắc là do soạn giả vở kịch đó thêm thắt vào chớ không có trong ca dao nguyên thủy.



Chị Phượng 1

cd...có nghe 2 câu trên trong khi Mẹ Vợ ru thằng con lớn của cd..đó !

Lúc đó , cd cũng ngờ ngợ như chị ! ( không dám hỏi Mẹ Vợ ! ) , tới chừng nghe vợ ru con cũng câu đó...thì ( cd hỏi có biết Kim Cương hông thì 2 người hỏi KC là ai !)

cd nghỉ rằng : những câu ca dao không nằm trong sách vở có tính cách địa phương tính đó chị , và chỉ truyền miệng mà thôi...


Anh CD,
Vậy ra anh cũng ngờ ngợ như PC! Về câu trả lời của TiVi và của anh thì PC có ý kiến như sau: Ban kịch KC là ban thọai kịch lớn nhất miền Nam thời VNCH và đi rất sâu vào quảng đại quần chúng. Nhiều vở kịch của ban KC được chiếu đi chiếu lại không biết bao nhiêu lần trên màn ảnh nhỏ và dân chúng hầu như thuộc luôn một số các nhân vật và các câu nói câu hát của họ. Hầu như người miền Nam nào cũng biết hai câu ca dao trên, cho nên họ sẽ càng dễ thuộc luôn hai câu dưới sau khi nghe hay xem ban KC trình diễn vở tuồng có ru cả 4 câu này, và có khi họ nghĩ (như anh) là có lẽ hai câu dưới chính là hai câu tiếp của ca dao mà họ chưa được nghe (một thứ dị bản của câu ca dao) chớ không phải là thêm thắt của Hoàng Dũng (tên khác của Kim Cương khi làm soạn giả các vở kịch của bà). Có thể nhạc mẫu của anh và lệnh nội Wink không biết KC là ai lại biết hai câu ca dao này qua một khán / thính giả của ban kịch đó chăng? PC sẽ được giải tỏa mối nghi ngờ nếu có ai xác nhận là họ nghe hai câu đó từ trước khi ban KC phổ biến vở kịch này.

Tìm về sự thành hình của câu ca dao thì ta đoán là câu ca dao ghi lại hình ảnh một khung cảnh ở miền quê miền Nam. Miền Nam nhiều mương lạch quá nên cầu thì thôi vô số, Việc đi đứng phải qua cầu là việc thường ngày và gắn bó thiết thân với đời sống người dân. Còn việc đưa con đi học thì hình ảnh hơi mới mẻ, vì việc đi học của trẻ con thôn quê miền Nam không quá phổ biến cho mãi về sau. Gọi thế giới bên ngòai là trường đời cũng là một cách gọi mới, người phụ nữ Việt Nam ở miền quê không bị những cám dỗ và cạm bẫy của đời sống đe dọa như người dân thành thị nên dân thành thị hay gọi đời là một trường để học. Gọi đời là trường đời chắc hẳn là cách gọi mới đây chứ không phải xưa như khởi thủy thành hình hai câu đầu của ca dao. Cho nên PC mới giả thuyết là hai câu sau này soan giả HD đã thêm vào, hay ít nhất HD cũng lượm nó ở đâu và thêm nó vào, cho phù hợp với tình huống nhân vật lúc đó (hình như trong một vở kịch mà vai chánh nữ đang chịu đựng một khốn khó nào của đời sống, cái này thì PC không nhớ vở nào!).

Tiện đây, cũng xin đưa ra một nghi vấn về câu đầu, PC có ông bác thường hay cho biết là câu đầu mà chúng ta thường nghe là viết sai, câu đúng của nó là "ví dầu cầu ván sút đinh" chớ không phải "đóng đinh". Cầu ván thì sút đinh, cầu tre thì lắt lẻo gập ghình khó đi, nghĩa là cầu nào cũng có vấn đề hết, Black Eye. Nói cầu ván đóng đinh là không mang lại trọn nghĩa sự khó khăn trên bước đường của tác giả vô danh sáng tác nên ca dao.
TiVi
#13 Posted : Thursday, December 30, 2004 7:39:07 AM(UTC)
TiVi

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 215
Points: 0

Sis HY, sis đi chơi dìa gùi đó hở? Có mua quà nhiều nhiều cho Chùm hông? Tongue. Hôm qua Chùm đọc báo Ca Dao, thấy "Nhánh Hạnh Phúc" của sis ở trên ấy, lòng chợt có chút tự hào... "Tui quen với tác giả bài này"... hihi...

Đoản khúc của "anh" HY dịu dàng và dễ thương lắm lắm. Kisses

Chào anh CD và chị PC, Vi bây giờ chỉ biết "dựa cột mà nghe" thôi. Chúc anh CD và chị PC một ngày cuối năm thật vui vẻ!

Rose
Hoài Yên
#14 Posted : Monday, January 3, 2005 12:36:29 AM(UTC)
Hoài Yên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 166
Points: 0

TiVi ơi,

Người ta "dzìa" từ khuya rồi, ngồi mãi chờ chẳng thấy ai mời đi ăn tất niên, tân niên gì cả nên mới phải lên tiếng đó chứ...Tongue

Sáng nay vô đọc mấy lời của TiVi mà giật mình. Báo Ca Dao là báo gì hở TiVi ? Báo hay là website ? TiVi có thể nói thêm cho HY nghe được không ? Bài "Nhánh Hạnh Phúc" được đăng với bút hiệu gì ? HY không có gửi bài của mình đi bất cứ tờ báo nào hết TiVi à. HY post bài NHP trong NVN, DV, TrinhNu.net và bây giờ ở đây thôi. Hôm nọ nhỏ Ngôn cũng nói với HY là bài đó đăng ở DV.net nữa...Sad

TiVi
#15 Posted : Monday, January 3, 2005 4:18:03 AM(UTC)
TiVi

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 215
Points: 0

Happy New Year to sis nè, chịu hông?!

Tất gì nổi nữa mà tất hở sis, Chùm đang cảm thấy mình bị... xui quá chời luôn nè. Cái xe hôm bữa chước bị hit đằng sau... đít, móp một lổ to bằng cái... tô phở xe lửa (hihi... nghe đói bụng hông?), mới vừa sửa xong chưa đầy hai tuần. Hôm qua vừa got out of church (with my husband), lại bị... hit ngay đít (dĩ nhiên cũng là đít... xe) nữa. Lần này bị đụng ngay nên nó hông móp mà bị chầy thê thảm lun, hic. Thằng tiểu tử hit xe Chùm xong, tăng ga vọt lẹ. My husband cũng tăng ga đuổi theo, ổng vừa lái vừa đọc số xe của nó cho Chùm ghi (cũng may là đi hai ngừ, níu không kể như... tiêu). Gùi phải kiu police và phải đợi họ tới làm report. Police nói họ sẽ điều cha, nhưng chẳng biết đến khi nào họ mới điều cha xong. Gặp lúc đang mùa lễ tết nên họ còn để cho thằng tiểu tử đó... bình an thim vài ngày, xong gùi họ sẽ... hỏi tội nó sau. Chùm gất tức bởi vì nó quá... cà chớn và không biết điều, đụng người ta gùi bỏ chạy tội. Sau khi bị đụng, ox Chùm mở cửa xe đi ga xem xét, nó mém chút nữa là hit luôn ổng gùi... Bắt nó bồi thường là một chiện, không phải Chùm ác chứ Chùm muốn police phạt nó thật nặng cái tội hit and run cho nó chừa, kể cả bắt nó bỏ vô jail vài đêm cho muỗi cắn nó... thè lè luôn... hihi...

Còn cái ống nước ngòai garage hôm bữa Trời đổ tuyết mà Chùm quên mở cho nó chảy gỉ gả, hôm nay nó... bể luôn gùi... Không turn on thì thui, hễ turn on thì nước từ chong tường lại chảy ga... làm Chùm cũng sợ... sập nhà muốn chít. Sis coi, vậy có phải là Chùm xui quá xui hông? Mới đầu năm thui, bao nhiêu chuyện dồn dập. Cũng may là đầu năm tây nên Chùm còn ráng vớt vát an ủi chính mình rằng "năm cùng tháng tận, coi như mình bị xui cuối năm (năm ta á), gùi sang năm mới mọi việc sẽ sáng sủa hơn...".

oOo

Trở lại cái chuyện "NHP" của sis nè. Hôm bữa, Chùm liếc mắt vào một trang trên báo Ca Dao của Dallas (số 99 - ra ngày 18/12/2004) thì thấy chữ... Trầm Linh. Cái chữ này Chùm nghe quen và sực nhớ trong chuyện của sis viết có nhân vật tên Trầm Linh. Nơi cuối chuyện có để tên tác giả là Hòai Yên kèm theo hàng chữ "Viết cho người trong cuộc" hay something like that. Hihi, cũng may người ta không đổi tên tác giả, nếu không chắc Chùm cũng sẽ... rất tức dùm sis! Chùm nghĩ nếu không phải sis gởi bài chắc là do người ta lấy bài của sis xuống từ internet thôi. Bài viết của sis hay lại có nhắc đến Chúa và lễ Giáng Sinh nên người ta đăng vào dịp Giáng Sinh cho đúng chủ đề. Sis cũng đừng giận và buồn (mặc dù họ không xin phép trước) mà hãy... tự an ủi là... "bài mình hay người ta mới chà..." Nếu họ đổi tên tác giả thì quả thật có vấn đề, còn như họ vẫn giữ tên tác giả thì... không sao, vì bài mình đã đăng trên net, nên họ sưu tầm là chuyện bình thường. Trong DV.net Chùm cũng thấy bài của sis, nhưng họ vẫn để tên là HY, đây cũng là một hình thức sưu tầm.

Năm mới tấn tài tấn lộc tấn bình an nha sis!!!

Hoài Yên
#16 Posted : Tuesday, January 4, 2005 9:10:29 PM(UTC)
Hoài Yên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 166
Points: 0

TiVi ơi,

Sáng hôm qua HY có trả lời cho TiVi mà bây giờ thì biến mất rồi, không hiểu tại sao ??? Black EyeShocked
TiVi
#17 Posted : Tuesday, January 4, 2005 11:03:25 PM(UTC)
TiVi

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 215
Points: 0

Chời, sao kì cục dị sis? Hôm qua Chùm cũng có đọc reply của sis nhưng chưa kịp trả lời vì phải go out đó, bi giờ thì... mất tiêu, chuyện này chắc phải hỏi lại các chị trong BDH xem thử server có "bị gì" không!

Anyway, nếu không tìm được post hôm qua thì Chùm... bắt đền sis viết lại á... Kisses
Phượng Các
#18 Posted : Tuesday, January 4, 2005 11:43:41 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Hồng Yên và TiVi ơi, hôm qua anh Chín Út chuyển forum sang server mới nên mất một số bài post vào ngay thời điểm đó. Nếu hai bạn muốn coi lại thì bấm vào link sau đây:, PC thấy có bài của HY trong đó. Smile. Hai bạn thông cảm nhé!

http://phunuviet.dyndns.org/forumPNV/default.asp
Hoài Yên
#19 Posted : Thursday, January 20, 2005 3:34:50 AM(UTC)
Hoài Yên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 166
Points: 0

TiVi ơi,

TiVi đi đâu rồi sao lâu quá không thấy "Thì Thầm" tiếp vậy ?...Black Eye
TiVi
#20 Posted : Friday, January 21, 2005 4:29:10 AM(UTC)
TiVi

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 215
Points: 0

Sis ơi, bi giờ Chùm hết thì thầm rồi, chỉ còn... la hét thui hà... hihi...

Nice day sis! Roseheart
Users browsing this topic
Guest (15)
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.