Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

21 Pages123>»
Ký lai rai
PC
#1 Posted : Tuesday, January 26, 2010 4:00:00 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Mục Lục
PC
#2 Posted : Sunday, February 7, 2010 1:54:55 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Thường không có ai đặt tựa cho một bài nhật ký, vì nếu đặt tưạ thì ta gọi nó là bút ký cho rồi đi. Nhưng tôi muốn đặt tựa cho bài nhật ký sau đây vì tính chất dị thường của nó.

Bình thường tui là nguời thận trọng dè dặt cố tránh không cho những tai họa bất kỳ nào có cơ hội xảy ra. Chẳng hạn như không đi đêm, đi đường vắng trừ trường hợp bất đắc dĩ, không đứng chờ xe lửa ở sát đường rầy vì sợ bị thiên hạ xô lấn vào xe lửa đang trờ tới, tránh đi máy bay vì sợ bị khủng bố, tránh đi tàu bè vì sợ bị chìm, có đi chơi thì tìm nơi nào thật an toàn mới dám đi, không ngồi chung với gấu, với khỉ giả nhân, không cỡi voi, không ôm trăn rồi chụp hình vì sợ bọn chúng nổi cơn bất tử quay ra vả vô mặt mình hoặc siết mình thì nguy to. Ai ăn cơm mà cầm đũa múa múa là tôi van xin họ bỏ xuống vì e chỉa vô mắt mình. Tôi còn chê bà Nữ hoàng Elizabeth tháo cái nhẫn kim cương ra lúc đang ở trên tàu làm chi để nó rớt tỏm xuống con sông Thames làm cực nhọc cho đội người nhái phải lặn mò mà tìm không ra. Nói tóm lại là tôi có thể đuợc coi là nguời cẩn thận, quá cẩn thận nữa là khác.
Vậy mà hôm qua tôi bị một tai họa kỳ cục hết chỗ nói.... Số là trên đường trở về từ chuyến đi xa, tôi ngồi xe buýt để về chỗ cư ngụ. Sắp sửa thở phào vì "home sweet home" tới nơi rồi. Tôi đặt chiếc va ly ngay trước mặt và ngồi trên ghế kế đó. Trước mặt là một nhóm người đang đứng vì hết chỗ ngồi. Thấy gần tới nhà, tôi lúi húi lấy chìa khóa ra. Tôi rón lấy chìa khóa nhét vào cho lọt vào bao tay vì cẩn thận sợ lọt nó ở đâu lúc xuống xe. Ngón tay cái bên phải thì vẫn còn đang chưa lành vết thương bị kẹt cửa ngày hôm qua nên đã không thể vịn thanh sắt giữ cho an toàn trên xe búyt....Bao nhiêu cái "yếu thế" gom lại cho đúng lúc đó thì tài xế xe búyt thắng gấp. Chiếc va ly của tôi ngả về đàng trước, vào chân của cô gái đang quay lưng lại. Tôi chồm tới túm cái va ly vừa lên tiếng xin lỗi cô, thì tài xế lại đạp thắng thêm lần nữa, thật mạnh, thế là cả cái mặt của tôi đập cái rầm vào ngay cái đít của cô ta. Tôi té xuống sàn xe, không ngồi dậy được nữa. Mọi người quay lại dòm, ai cũng hỏi tôi và cô gái bị tôi té vào người là có sao không? Có một anh con trai đứng kế giơ tay cho tôi để kéo tôi đứng lên. [trong khi cả đám phụ nữ chung quanh chỉ đứng ngó]. Tôi chưa có cảm giác đau ngay lúc đó, nhưng biết rằng nếu chỉ cần thay vì dộng vào đít cô gái mà dộng vào thanh sắt kế bên thì chắc mẩm là tôi hiện giờ đang nằm ở bệnh viện với cái mũi gãy rồi. Hoặc dộng vào bất cứ bộ phận nào khác của thân thể người ta như đùi, đầu, chân tay thì tôi cũng đau đớn vô cùng, vì cái té rất mạnh, và họ cũng sẽ rất đau vì giống như hai người đấu võ đang dộng vào nhau. Nhưng nhờ té vào cái đít của cô ta mà cái mũi tôi không sao hết. Trái lại nhờ vậy tôi biết cái cảm giác cái đít của người khác, nhất là người có da có thịt một chút, nó rất là êm, còn êm hơn là đang dộng vào một cái gối dồn cứng. Nhưng cả cái mặt của mình chúi vào đít của người khác là một hình ảnh mà tôi không sao chấp nhận được cho cuộc đời của mình. Trời ơi, vừa quê cùng mình mà lại vừa thấy khôi hài quá, tôi phải nén lại một cái cười rũ chực trào ra khỏi họng....Lúc lên giường nằm, thấy đầu cổ tôi có hơi ê ẩm, tôi cứ còn bàng hoàng, vì cứ giả như lúc đó có ai cầm một vật gì nhọn nhọn đứng ngay mặt mình thì sao, thật không dám nghĩ đến hậu quả của nó.... Thật tình không thể bảo ai khôn ai khéo, chỉ cái giây phút duyên hợp đúng lúc là một sự việc khó hiểu xảy ra.
Nếu kể lại cho người khác nghe, tôi sẽ đặt tên cho cái chuyện dị thường hôm qua là KISS HER ASS! Đó cũng là cái tựa cho bài nhật ký hôm nay của tôi.


PC
#4 Posted : Saturday, September 4, 2010 12:12:54 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Đêm qua tôi có một giấc mơ kỳ thú: tôi thấy tôi biết bay. Có ai đó chỉ tôi là nếu dùng hai ngón tay nắm và bấm thật chặt vào hai trái (hay dái?) tai thì ta sẽ bay lên được. Tôi y theo, và quả nhiên tôi bay lên được thật. Tôi thử hai ba lần để quyết chắc là điều đó không chỉ xảy ra một lần cầu may. Nhưng tôi chỉ bay trong phạm vi nhà ở chớ không bay đi đâu xa. Mọi người ở dưới nhìn tôi khâm phục, nhưng lại không ai làm theo. Tôi thuyết phục anh tôi nhưng không thấy anh bắt chước. Và tôi lại tiếp tục "trình diễn" mấy keo như vậy khi có người đến hỏi han. Có lúc tôi bay lên và nhìn vào các căn phòng bị ngăn vách nhưng vẫn còn trống ở phần trên. Trong bụng tôi thầm nghĩ, chà nếu vậy thì mình lại có khả năng nhìn người khác đang ngủ trong phòng của họ rồi. Có khi tôi lại đổi tư thế, dùng hai tay đập đập như chim vỗ cánh để di chuyển cho lẹ hơn (?).

Hồi tôi còn bé tôi hay nằm chiêm bao thấy mình biết bay. Trong gia đình tôi có má tôi cũng hay kể chuyện ngủ nằm chiêm bao thấy biết bay. Má hay kể nhất là khi gặp nguy, liền bay lên để thóat hiểm. Tôi cũng thỉnh thoảng cũng thấy thế nữa. Chiêm bao gặp ai rượt đuổi, bèn chạy thật nhanh và cất mình bay lên như máy bay chạy lấy trớn trên phi đạo và cất cánh. Nhưng mà lâu thật lâu rồi tôi không còn thấy mình bay trong chiêm bao nữa. Tôi hơi tiếc, nhất là khi đọc một bài viết của Mật tông Tây tạng, có vị sư cho biết hay chiêm bao thấy bay thì là có hai nguồn gốc. Hoặc là kiếp trước làm chim, hai là kiếp trước có tu thiền và đắc được một quả vị nào đó nên có khả năng bay đươc. Kiếp này nếu không tu thì cũng có tàn tích rơi rớt lại trong tiềm thức của mình để thỉnh thoảng trồi vào các giấc chiêm bao.

Sau này gặp lại má ở VN, tôi hay nhắc và nói cho má nghe: con với má kiếp trước chắc có tu và đạt được quả nào đó má à. Nói tới đây tôi lại nhớ có lần do đọc sách mà tôi biết được sự tích của cái tên măng Mạnh Tông. Mạnh Tông thấy mẹ thèm ăn măng mà mùa đông không có măng mọc, bèn ra gốc tre ôm tre mà khẩn, tre bèn cảm động lòng hiếu thảo của ông bèn nẩy ra mụt măng. Do vậy mà có cái măng mang tên Mạnh Tông. Má tôi biết vậy bèn trầm trồ. Lần này khi được nghe nguồn gốc của giấc mơ biết bay, bà cũng khóai lắm. Nhưng tiếc là kiếp này má tôi không có duyên bao nhiêu với đạo Phật. Như ba tôi, má tôi không ưa đạo giáo. Hai người lấy nhau thì hạp ở mặt này lắm lắm. Tôi sinh ra trong một gia đình mà cha mẹ đều không tin các người đi tu, luôn nghĩ là họ khóac áo tu để làm kế sinh nhai.

Sáng nay thức dậy, nhớ lại giấc mơ đêm qua, tôi thấy rộn rã trong lòng. Có đến hai chục năm không thấy bay trong mơ nữa, mà hôm qua đã thấy trở lại giấc mơ tuyệt diệu này.
Khánh Linh
#5 Posted : Saturday, September 4, 2010 5:32:00 AM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
Trời đất! Vừa định vô chia sẻ ký chung thì chị PC lại đổi đề tài. Uổng quá. Thôi ký lăng nhăng cũng OK hén chị! Tongue

Chúc mừng chị PC đã trở lại giấc mơ tuyệt diệu.floating

KLinh có nhiều giấc mơ kỳ lạ lắm. Và các giấc mơ đó có ứng nghiệm ngay đến đời thường. Chị PC thử để ý coi hôm nay có gặp hên không nghen?

Đã đọc sách về những người từng chết đi rồi sống lại kể rằng khi hồn lìa khỏi xác họ thấy hồn đang bay ở khoảng không chị à! Có thể lúc chị thấy mình đang bay là...Question Còn một thắc mắc nữa là chị có tham thiền nhập định trước khi ngủ không?

Rose
PC
#6 Posted : Saturday, September 4, 2010 1:55:22 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Chị Khánh Linh ơi, tham thiền còn chưa làm nổi thì lấy đâu mà nhập được định. Nhập định là ngon lành rồi đó chị.
Khánh Linh
#7 Posted : Sunday, September 5, 2010 2:55:20 AM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
Hổng biết chị PC có khiêm nhường không chớ KLinh thấy chị ngon lành quá chừng! Đã có sẵn chủng tử thì cần tạo điều kiện và cơ hội cho nó phát triển, từ kiếp này tới kiếp sau, kiếp nữa...
Người khác còn nhiều nợ đời chưa dứt được nên việc thiền định tu tập mới gặp nhiều trở ngại đó chị!

KLinh mới đọc tin về hoàng tử Harry (con công nương Diana) chơi đấu polo dùng giầy có đinh thúc vào sườn ngựa đến nỗi chảy máu nhưng vẫn không chịu dừng trận đấu. Mấy người đó ắt đã tu và bố thí trong nhiều kiếp nên kiếp này mới được sanh vô chỗ giàu sang vương giả, vậy mà còn gây ác nhơn như vậy thì không biết sao hén chị? Họ đã tu kiểu nào sao không nhớ và tiếp tục con đường tu? Gửi hình vô đây cho chị và mọi người xem rồi nếu chị muốn thì KLinh sẽ lấy ra nghen.











PC
#8 Posted : Sunday, September 5, 2010 10:38:39 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi Khánh Linh

Hổng biết chị PC có khiêm nhường không chớ KLinh thấy chị ngon lành quá chừng! Đã có sẵn chủng tử thì cần tạo điều kiện và cơ hội cho nó phát triển, từ kiếp này tới kiếp sau, kiếp nữa...
Người khác còn nhiều nợ đời chưa dứt được nên việc thiền định tu tập mới gặp nhiều trở ngại đó chị!


Cám ơn chị động viên tinh thần....
xv05
#9 Posted : Tuesday, September 14, 2010 6:16:21 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
quote:
Gởi bởi PC

Đêm qua tôi có một giấc mơ kỳ thú: tôi thấy tôi biết bay.


Sáng nay thức dậy, nhớ lại giấc mơ đêm qua, tôi thấy rộn rã trong lòng. Có đến hai chục năm không thấy bay trong mơ nữa, mà hôm qua đã thấy trở lại giấc mơ tuyệt diệu này.


Em cũng ưa mơ thấy mình biết bay, bay một hồi thì thấy mình rớt xuống cái ạch Question, lúc đó là lúc giựt mình thức, cảm thấy cái giò của mình vừa co giựt lên một cái (giống như khi mình đi xuống cầu thang mà bước hụt chân vậy đó), thành ra không biết mình rớt (trong mơ) nên cái giò (ngoài đời) bị co giựt hay vì ngược lại.
Nhưng có một lần em mơ thấy mình chết, mình bay lên cao và lần đó khg thấy bị rớt, cho đến khi giựt mình thức giấc (và dĩ nhiên là cái giò không bị giựt). Cái cảm giác đó thật thanh thản, sung sướng vô cùng...
PC
#10 Posted : Wednesday, September 15, 2010 7:08:48 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Không biết xv thấy sao chớ theo chị thì nằm mơ thấy mình chết mà đuợc cảm giác sung sướng là chứng tỏ đương sự có một cái tâm thức cao và xác thân này chỉ là một trói buộc cái tâm đó mà thôi. Một ngày nào từ bỏ xác thân này thì kẻ đó sẽ đuợc giải thoát lên cảnh giới cao hơn chăng?
xv05
#11 Posted : Wednesday, September 15, 2010 11:59:00 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Em hong biet sao khi het kiep nay nhung thuong nghi rang chac kiep truoc cung co lam dieu tot nen bay gio moi duoc o "lucky country" Big Smile
PC
#12 Posted : Thursday, September 16, 2010 1:43:48 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Disneyland

Nếu không có người quen tặng cho cái vé vô Disneyland thì chắc cũng còn lâu tôi mới trở lại nơi này. Lần cuối tôi thăm "thiên đàng của trẻ thơ" là cách đây 15 năm. Lúc ấy cơ ngơi này chưa có California Adventure nằm cạnh nó. Lần đầu tiên đến đây là độ cách đây 20 năm tôi nghe người quen dắt đi cho biết đôi điều về nơi chốn này. Rằng đây là một hãnh diện của nước Mỹ, chỉ có tư bản Mỹ mới có đủ điều kiện xây dựng nên với số tiền là 2 tỷ đô la - tínn theo thời giá bây giờ là bao nhiêu ta? Năm ấy đã là người lớn rồi mà tôi còn bàng hoàng kinh ngạc và tham gia các trò vui với cả lòng say sưa. Năm nay có trò mới là Indiana Jones là gây ấn tượng, dù là lời cảnh báo bên ngòai có làm tôi sợ sợ. Tôi vốn yếu tim cho nên các trò tốc độ cao hay lên cao đều không thích hợp cho cơ thể tôi.

Bên khu California Adventure là hoàn toàn mới với tôi cho nên tôi tham gia với nhiều háo hức. Gây ấn tượng nhất là hai trò, trò ngồi máy bay xem cảnh California và trò vô thang máy trong khách sạn Hollywood. Trò ngồi máy bay thật ra là một màn gây ảo giác. Mọi người ngồi vào một hàng ghế (có ba hàng), sau đó đèn tắt, ghế được đưa lên cao và trước mắt mọi người là màn ảnh lớn hiện ra một phim chiếu các cảnh đẹp của California. Chúng ta hoàn toàn có cảm giác như mình đang ngồi trên lọai máy bay nhỏ mà ta hay thấy ở các bờ biển. Biết rõ là ảo giác mà trong lòng không khỏi ngợp biết chừng nào. Tôi thấy ông ngồi cạnh co người lại trong tư thế sợ hãi.
Trò ngồi trong thang máy khách sạn thì không phải là ảo giác mà là bị đưa lên và đưa xuống thật sự. Khi đưa lên thì còn chịu nổi, eo ơi, tới chừng thang đưa xuống thì cơ thể ta bị tách rời khỏi cái ghế tạo nên cảm giác hụt hẫng kinh hoàng. Thiên hạ la quá trời. Đưa lên đưa xuống hai lần như vậy, và khi lên cao thì cửa sổ mở ra khiến ta thấy ngòai trời và nhìn xuống dưới. Chắc là để chứng tỏ là mọi người được đưa lên cao thiệt chớ không phải tạo ảo giác.

Con người kỳ cục thiệt, tự dưng bỏ tiền ra để mua lấy những thứ hồi hộp như vậy.
PC
#13 Posted : Saturday, September 18, 2010 2:02:32 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi xv05

Em hong biet sao khi het kiep nay nhung thuong nghi rang chac kiep truoc cung co lam dieu tot nen bay gio moi duoc o "lucky country" Big Smile



Ủa, cũng tin có kiếp truớc kiếp sau nữa à?
xv05
#14 Posted : Saturday, September 18, 2010 2:24:53 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Thì lâu lâu cũng tin chớ bộ Big Smile
PC
#15 Posted : Monday, September 20, 2010 8:07:33 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Vậy thì lúc nào thì tin và lúc nào thì không tin vậy thưa chị "hai"?
xv05
#16 Posted : Monday, September 20, 2010 7:55:31 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Smile
PC
#17 Posted : Wednesday, September 22, 2010 6:23:42 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Vô ba lần, đọc đuợc hết cả ba, chị hai edit cả thảy hai lần. Bút sa gà ... dãy đành đạch, chưa chết, đứng dậy rũ lông rũ lá, điểm phấn tô son lại, ẹo tới ẹo lui cho thiên hạ tưởng mình hiền. Tới luôn đi chị hai Úc thòi lòi.... Wink
PC
#18 Posted : Wednesday, September 22, 2010 7:28:23 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Đi xe đò Hoàng

Hồi xưa tôi có dịp đi xuống đi lên từ Bắc và Nam Calif bằng xe bus Greyhound. Thường tôi đi chuyến đêm, để xuống tới nơi thì là buổi sáng, tiện hơn. Khách nhìn chung thấy có vẻ thuộc hạng dân không tiền, bởi nếu có tiền thì nguời ta đi máy bay rồi. Đi về mé San Diego thì các khuôn mặt Mễ lại càng chiếm đa số. Nguời gốc Tây Ban Nha này có tóc màu đen, khác với nguời Việt ở chỗ mũi họ cao hơn, nhưng thấy gần gần giống á châu nếu ta chỉ nhìn cả đám từ trên xuống. Rồi không biết từ khi nào, dân ta nói với nhau về một loại xe đò chỉ đưa khách Việt từ Bắc xuống Nam Calif và nguợc lại. Đó là xe đò Hoàng. Và mải bây giờ tôi mới có dịp đi.

Rẻ hơn Greyhound, rẻ hơn tới 13 đô nếu tính từ San Francisco hay Oakland, nếu đi từ và đến San Jose thì rẻ thêm 5 đô nữa. Mỗi ngày chỉ có một chuyến cho mỗi đường (lên hay xuống). Sở dĩ họ cạnh tranh đuợc với Greyhound (theo tôi thâý rõ ràng) là do họ không cần bến bãi gì cả. Địa điểm đưa ruớc khách là ngoài đường, xe tới thì bốc khách lên. Tới nơi thì thả khách xuống, chả có bảng hiệu gì để nguời ngoài nhìn vào mà biết các xe bus đó chở ai và từ đâu tới. Tôi cứ tấm tắc khen ông chủ xe đã nghĩ ra đuợc cách làm ăn cạnh tranh đuợc với hãng xe lớn là Greyhound trên tuyến đường này. Mỗi nguời còn đuợc một khúc bánh mì thịt hay một dĩa xôi và một chai nuớc lã. Trong khi nếu đi Greyhound, xe sẽ ngừng lại ở các tiệm fast food - hẳn nhiên là có công tra với hãng xe.
Hồi đó tôi cứ nghĩ là nếu bên VN ta bắt chuớc mô hình xe đò Greyhound của Mỹ thì việc đi lại sẽ tiện lợi biết mấy.
Hôm tôi đi thì trên xe thấy đa số là nguời Việt và nguời Hoa, có một anh Mỹ trắng đuợc bạn bè chỉ vẽ cho nên cũng đi, vì lên xe cùng lúc nên có gì cần thông dịch thì tôi dịch lại cho anh ta. Nấu cơm nấu nuớc đãi đằng thì tôi e ngại chớ còn chỉ vẽ điều này điều nọ đường xá thông tin thì tôi hăng hái lắm. Ngồi trên xe lại đuợc thưởng thức một chương trình nhạc, nghe một cuồn băng Asia.
Xe chạy bon bon trên quốc lộ 5, khỏi có thỉnh thoảng ngừng lại các trạm như Greyhound. Nửa đường có ngừng lại một trạm xăng để giải lao, để bà con vô cái tiệm bán tạp hoá, và cũng để thiên hạ xả bầu tâm sự cho thoải mái. Trên xe có toa lét nhưng chật chội khó chịu hơn là restroom duới đất. Tôi cũng xuống đi tới đi lui cho giãn gân giãn cốt.
Dân cư đồng hương phải tụ tập đuợc một con số đông đảo nào đó thì nguời ta mới áp dụng đuợc cách làm ăn này. Các tiểu bang khác thì sao? Tôi cũng mong đuợc biết thêm.
PC
#19 Posted : Saturday, October 2, 2010 3:01:47 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Getty Villa

Từ downtown Los Angeles lấy xa lộ số 10 đi Santa Monica. Đường này nối với đường số 1 - xa lộ Bờ Thái Bình Dương, Coast Pacific Highway. Nếu muốn đi xe công cộng thì từ Santa Monica lấy xe bus số 534. Tuy vào cửa không tốn tiền nhưng phải book trước. Tiền parking tới 15 dollars, nhiều gần gấp đôi giá parking của Getty Center.
Con đường dọc theo bờ biển nhìn cũng thích mắt, lại dẫn quanh khu Malibu nổi tiếng là giàu. Nhưng thú thật là các vùng khô khan đất đá ở đây làm cho mình thấy nản nản. Không biết có chính sách gì hay không mà các ngọn đồi từ khoảng cầu tàu Malibu dọc dọc đó nhà cửa lơ thơ, rải rác,các tiệm ăn, quán xá, motel nhìn coi tạm bợ. Vậy mà từ lâu nghe tiếng Malibu tôi cứ tưởng đâu nó cũng phải diễm lệ lắm chớ. Hổng lẽ các nơi ngon lành nằm khuất ở phía sau dãy đồi khô khan chăng.

Con đường dẫn vào villa lát đá mỗi viên chừng nửa thuớc vuông. Từ khu parking người ta đi vào bàn Information. Cách tổ chức của Mỹ thì thôi khỏi nói, nếu ai đi thăm Disneyland thì biết về sự chu đáo, hợp lý dành cho du khách. Các cơ ngơi này cũng thế, mặc dù cho coi miễn phí nhưng nhân viên hướng dẫn cũng rất đàng hoàng.

Phòng information có phát cho tờ giấy cho biết trong ngày có gì đặc biệt. Thấy có cái tour giới thiệu kiến trúc và vườn của villa lúc 11:30 vừa đúng lúc cho nên tôi bèn lấy thử thay vì tự mình đi khám phá như kỳ đi Getty Center vừa qua. Được chia làm ba nhóm, mỗi nhóm chừng 20 người, mỗi người được phát cho một cái máy thu âm nghe từ hướng dẫn viên. Như vậy hướng dẫn viên không phải la oang oang vừa đỡ hao hơi vừa không làm phiền các nhóm khác. Thật là tuyệt cho các phát minh khoa học phục vụ cho đời sống con người. Tôi cũng để ý thấy không có cái thùng đựng xin tiền đặt ở đâu hết. Nghĩa là ngân quỹ của cơ ngơi này có nguồn thu khá khẩm nào chăng?

Ông Getty vốn là một cự phú xuất thân ngành dầu mỏ. Ông rất thích sưu tầm cổ vật và đã chia sẻ với mọi người được thưởng ngoạn bộ sưu tập của ông.
(còn tiếp)
PC
#20 Posted : Monday, November 15, 2010 8:11:41 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Sau khi đến vịnh San Francisco thì máy bay đi xuống Los Angeles. Đang ngồi lơ tơ mơ ngủ gà ngủ gật chợt nhìn vào màn ảnh cá nhân gắn vào lưng của chiếc ghế phía trên thấy phi cơ đã bay trên đất liền rồi thì tôi lật đật mở cửa sổ ra để ngắm cảnh vật phía dưới. Tôi rộn ràng khi nhìn mặt đất từ trên cao. Mỗi nơi đi qua tôi đều mang tâm trạng khác nhau. Ở Anh ở Pháp thì phía dưới nhiều cánh đồng màu xanh mát mắt. Ban đêm ở Âu châu thì phía dưới chi chít đèn. Qua rặng núi Alps thì phi cơ bay gần thiếu điều muốn đụng vô các tảng tuyết vạn niên một màu trắng xóa. Hoa Kỳ thì núi non nhiều hơn đồng bằng. Cảnh núi non ở đây lại có màu nâu của đá, vùng đất khát mưa kinh niên. Lần đầu tiên được nhìn trên cao nơi đây, tôi mở lòng mình ra mà đón. Các dãy núi dợn sóng, bao quanh là các ruộng màu xanh nhìn từ trên không giống như gạch lát. Tôi đoán là ruộng chớ còn gì nữa, nhưng mà vẫn ngờ ngợ. Từ khi còn bé tôi đã ao ước được làm công việc là đi thị sát bằng phi cơ nhỏ. Từ trên cao nhìn xuống sông núi suối đồi nhà cửa ruộng đồng thì thú biết mấy. Ước mơ vẫn chỉ là mơ ước, lực bất tòng tâm. Nếu lớn lên ở Mỹ thì tha hồ mà chọn các ngành học có cơ hội ngồi trên phi cơ nhỏ mà xem trái đất phía dưới mình. Chớ còn qua đây khi đã già khằn cú đế rồi thì còn gì nữa đâu mà mơ với màng, còn gì nữa đâu mà hò với hát, thôi hết rồi .....
Phi cơ đảo một vòng và chuẩn bị đáp xuống. Nếu ở San Francisco ta có dịp thấy biển xanh nhiều trước khi hạ cánh thì ở Los Angeles ta lại thấy nhà cửa đất đai nhiều hơn, không thấy biển đâu hết. Từ trên cao ta có dịp khâm phục cái đất nước giàu có Hoa Kỳ này. Nhà cửa ngay hàng thẳng lối, thành phố được thiết kế chu đáo, họach định đàng hoàng, không như Sài Gòn nhìn xuống thấy nhà cửa lộn xộn, báo trước một cảnh sống ô nhiễm, tùm lum ở phía dưới.
Dãy xét giấy tờ chia làm ba lọai, du khách, công dân Mỹ và thường trú nhân, và lọai dành cho nhân viên hãng máy bay. Du khách đông hơn công dân Mỹ, làm tôi thấy mình có vẻ nghênh ngang như đi vào nhà của mình. Mà chẳng phải là nhà của mình sao, ôi nước Mỹ đáng yêu.
Lúc này đi đâu tôi hạn chế kéo nặng. Kinh nghiệm đau thương của cánh tay bị bất khiển dụng suốt mấy tháng vì kéo va ly đã làm tôi tởn hồn. Điều này phù hợp với lòng chuộng ưa một cách sống đơn sơ giản dị có lẽ định hình từ kiếp trước (tôi hay nghĩ kiếp trước tôi có từng ôm bình bát đi khất thực!). Có lần nhìn thấy một sư cô đi Mỹ với hành lý chỉ bằng cái carry on samsonite mà súyt xoa. Thật sự nếu đi tu mà hành trang nặng nề như đám dân "áo gấm về làng" thì ta dễ sinh bụng gièm pha: đi du hóa mà vác nặng thế kia thì các thứ trong tâm còn "nặng" tới cỡ nào nữa. Xoay qua đám khách người da trắng tôi thấy họ cũng ít có khiêng vác (vác tới nỗi người mình lại vác mấy thùng carton cho tiết kiệm phần ký lô của mấy cái va ly). Từ góc độ nào đó, tôi thấy người Mỹ gần gũi xiết bao với tinh thần mà đạo Phật mong muốn đạt tới, họ đậm chất Phật hơn rất nhiều Phật tử mà tôi từng biết.
Từ phi trường nếu muốn về downtown LA, Van Nuys, Irvine, bạn có thể dùng lọai xe bus Flyaway với nhiều điểm pick up rất tiện lợi. Thí dụ muốn về downtown LA, tôi có thể mò đi bằng metro, nhưng đi xe bus này tiện hơn nhiều, giá 7 đô. Người tài xế nói giọng Mễ còn giới thiệu một cách bài bản dù là chuyến đi chỉ chừng nửa tiếng. Anh ta chỉ cách mở cửa xe (có lẽ lo liệu trường hợp vì lý do nào mà hành khách phải tìm cách thóat thân không nhờ tài xế - thí dụ như tài xế bị đứt mạch máu bất tử hay bị kẻ cướp bắn hại chả hạn - là tôi nghĩ vậy thôi dựa vào các bộ phim bạo lực hình sự của bọn Hollywood). Tài xế không lấy tiền, nhưng khi tới nơi thì họ phát cho khách một thẻ nhỏ để tới cái phòng trả tiền và trả trước khi trở lại xe lấy hành lý ra. Nghĩa là người tài xế không được nhận tiền. Nhưng khi trở lại lấy hành lý tôi đâu thấy cần phải đưa vé cho tài xế, anh ta biến đâu mất rồi sau khi khiêng hết đống hành lý để xuống lề. Do nghiệp xấu ác còn vương trong tâm, tôi nghĩ ngay đến trường hợp ma mãnh của mấy người ăn gian. Trời đất ơi, nếu bạn từ Việt Nam mà ra nước ngòai, bạn có thể ngờ rằng bạn vừa lọt vào một cảnh giới (thấp thôi) của thiên đường. Tôi có thể tin được lời trong kinh sách về các cảnh giới cao thấp nơi các chúng sinh được hiện hữu dựa vào nghiệp thức của họ. Chỉ riêng có cái trái đất này thôi, ta đã thấy có các tầng cấp khác nhau rồi. Một khi cái tâm ta rất trong, thì thiên đường chờ bạn ở trước mặt!
linhvang
#21 Posted : Wednesday, November 17, 2010 2:18:29 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Đúng vậy. Đi đâu rồi khi trở vào đất Mỹ lúc nào LV cũng cảm thấy thoải mái, bình an. Vậy thì đây chính là nhà rồi chứ còn gì nữa.
Users browsing this topic
Guest (4)
21 Pages123>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.