Rank: Advanced Member
Groups: Moderator, Registered Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 5,668 Points: 25 Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
|
Thường không có ai đặt tựa cho một bài nhật ký, vì nếu đặt tưạ thì ta gọi nó là bút ký cho rồi đi. Nhưng tôi muốn đặt tựa cho bài nhật ký sau đây vì tính chất dị thường của nó.
Bình thường tui là nguời thận trọng dè dặt cố tránh không cho những tai họa bất kỳ nào có cơ hội xảy ra. Chẳng hạn như không đi đêm, đi đường vắng trừ trường hợp bất đắc dĩ, không đứng chờ xe lửa ở sát đường rầy vì sợ bị thiên hạ xô lấn vào xe lửa đang trờ tới, tránh đi máy bay vì sợ bị khủng bố, tránh đi tàu bè vì sợ bị chìm, có đi chơi thì tìm nơi nào thật an toàn mới dám đi, không ngồi chung với gấu, với khỉ giả nhân, không cỡi voi, không ôm trăn rồi chụp hình vì sợ bọn chúng nổi cơn bất tử quay ra vả vô mặt mình hoặc siết mình thì nguy to. Ai ăn cơm mà cầm đũa múa múa là tôi van xin họ bỏ xuống vì e chỉa vô mắt mình. Tôi còn chê bà Nữ hoàng Elizabeth tháo cái nhẫn kim cương ra lúc đang ở trên tàu làm chi để nó rớt tỏm xuống con sông Thames làm cực nhọc cho đội người nhái phải lặn mò mà tìm không ra. Nói tóm lại là tôi có thể đuợc coi là nguời cẩn thận, quá cẩn thận nữa là khác. Vậy mà hôm qua tôi bị một tai họa kỳ cục hết chỗ nói.... Số là trên đường trở về từ chuyến đi xa, tôi ngồi xe buýt để về chỗ cư ngụ. Sắp sửa thở phào vì "home sweet home" tới nơi rồi. Tôi đặt chiếc va ly ngay trước mặt và ngồi trên ghế kế đó. Trước mặt là một nhóm người đang đứng vì hết chỗ ngồi. Thấy gần tới nhà, tôi lúi húi lấy chìa khóa ra. Tôi rón lấy chìa khóa nhét vào cho lọt vào bao tay vì cẩn thận sợ lọt nó ở đâu lúc xuống xe. Ngón tay cái bên phải thì vẫn còn đang chưa lành vết thương bị kẹt cửa ngày hôm qua nên đã không thể vịn thanh sắt giữ cho an toàn trên xe búyt....Bao nhiêu cái "yếu thế" gom lại cho đúng lúc đó thì tài xế xe búyt thắng gấp. Chiếc va ly của tôi ngả về đàng trước, vào chân của cô gái đang quay lưng lại. Tôi chồm tới túm cái va ly vừa lên tiếng xin lỗi cô, thì tài xế lại đạp thắng thêm lần nữa, thật mạnh, thế là cả cái mặt của tôi đập cái rầm vào ngay cái đít của cô ta. Tôi té xuống sàn xe, không ngồi dậy được nữa. Mọi người quay lại dòm, ai cũng hỏi tôi và cô gái bị tôi té vào người là có sao không? Có một anh con trai đứng kế giơ tay cho tôi để kéo tôi đứng lên. [trong khi cả đám phụ nữ chung quanh chỉ đứng ngó]. Tôi chưa có cảm giác đau ngay lúc đó, nhưng biết rằng nếu chỉ cần thay vì dộng vào đít cô gái mà dộng vào thanh sắt kế bên thì chắc mẩm là tôi hiện giờ đang nằm ở bệnh viện với cái mũi gãy rồi. Hoặc dộng vào bất cứ bộ phận nào khác của thân thể người ta như đùi, đầu, chân tay thì tôi cũng đau đớn vô cùng, vì cái té rất mạnh, và họ cũng sẽ rất đau vì giống như hai người đấu võ đang dộng vào nhau. Nhưng nhờ té vào cái đít của cô ta mà cái mũi tôi không sao hết. Trái lại nhờ vậy tôi biết cái cảm giác cái đít của người khác, nhất là người có da có thịt một chút, nó rất là êm, còn êm hơn là đang dộng vào một cái gối dồn cứng. Nhưng cả cái mặt của mình chúi vào đít của người khác là một hình ảnh mà tôi không sao chấp nhận được cho cuộc đời của mình. Trời ơi, vừa quê cùng mình mà lại vừa thấy khôi hài quá, tôi phải nén lại một cái cười rũ chực trào ra khỏi họng....Lúc lên giường nằm, thấy đầu cổ tôi có hơi ê ẩm, tôi cứ còn bàng hoàng, vì cứ giả như lúc đó có ai cầm một vật gì nhọn nhọn đứng ngay mặt mình thì sao, thật không dám nghĩ đến hậu quả của nó.... Thật tình không thể bảo ai khôn ai khéo, chỉ cái giây phút duyên hợp đúng lúc là một sự việc khó hiểu xảy ra. Nếu kể lại cho người khác nghe, tôi sẽ đặt tên cho cái chuyện dị thường hôm qua là KISS HER ASS! Đó cũng là cái tựa cho bài nhật ký hôm nay của tôi.
|