Đã bước sang ngày thứ hai của năm mới , năm 2005 . Thế là cũng đã 4 năm qua tính từ dạo năm có chữ số 2 đứng đầu. Tự nhiên hôm nay lại muốn lan man, muốn say, muốn say để không muốn nhìn vào điều có thực hoặc là điều thực đang đến.
Thường đầu năm ai ai cũng cầu chúc mong muốn tất cả mọi việc may mắn đến với người thân bạn bè mình , nhất là những người còn rảnh rang chưa bị ràng buộc . Lời cầu chúc tình yêu như tia nắng đến thắp sáng lên cho những trái tim còn hững hờ bỡ ngỡ chẳng khác gì lời thì thầm mùa xuân tưới lên những cành cây trụi lá lúc cuối đông. Và tôi cũng vậy , chúc cha mẹ, bạn bè xa gần, và cả anh lời chúc chân thành giản dị nhất của mình....vì tôi vốn không hoa mỹ.
...............
Chợt nhớ lại năm nào, cũng năm mới, cũng xuân nhưng cái xuân đầy hương vị quê hương, và lời tỏ tình đến thật bất ngờ. Tôi ngỡ ngàng rồi bỗng nhiên sợ hãi. Tôi sợ hãi nụ hôn của anh dù chỉ là nụ hôn thật nhẹ nhàng trìu mến đặt trên đôi bàn tay nhỏ của tôi. Tôi đâm hoảng, rồi....bệnh hơn tháng. Tôi trốn như trốn ma. Gặp ai tôi cũng sợ. Tôi sợ mọi người ....Mà thật , ở vào cái tuổi hơn hai mươi đã có còn trẻ dại gì, thế mà tôi sợ . Gặp anh , tôi không dám nhìn. Anh đến thăm tôi, tôi cố tìm việc để lẩn tránh . Anh biết , nhưng lại chẳng nói gì.
Ngày cuối cùng , khoảnh khắc chia tay bịn rịn giữa bao nhiêu người thân họ hàng thân thuộc đưa tiễn , anh cũng có mặt. Chẳng hiểu sao ngay giây phút đó, tôi trở nên mạnh dạn....nhìn thẳng vào mắt anh và thì thầm :"anh có muốn hôn em lần cuối không?". Anh trở nên lúng túng, luống cuống trước câu hỏi bất ngờ của tôi. Nếu ngày đó anh đã ôm lấy tôi trong vòng tay, gởi nụ hôn cuối cùng của anh cho tôi thì có lẽ giờ đây tôi sẽ lưu luyến lắm....Nhưng anh đã không làm. Tôi hỏi anh :"nếu anh thương yêu em như vậy, anh có thể chờ em được bao lâu , mười năm, hai chục năm...hay suốt cả cuộc đời....anh có thể chờ em không?" "anh sẽ chờ" . Tôi nhìn anh dò hỏi khi tâm trí tôi lại mãi nghĩ về một người mà trước đó vài ngày tôi cũng đã hỏi như thế. Câu trả lời ngược lại là sự im lặng, là đôi mắt với cái nhìn xa vời vợi ! Và ngay giờ phút đó tôi tự hỏi....người tôi chờ tại sao không đến , người tôi không chờ lại có mặt...ngay trước mắt tôi ???...buồn !!!
.......
Có lẽ nếu không vì những lời khuyên nhủ của gia đình, của Mẹ và anh trai, tôi đã chẳng thay đổi quyết định và suy nghĩ của mình để một mình về thăm lại quê hương. Tôi chẳng còn gì nữa để lưu luyến. Người tôi chờ đã có gia đình, có vợ , có con. Một trong những giấc mơ liên tiếp của tôi đã là điều báo trước sự thật . Tôi vẫn không muốn tin. Tự trách mình nhưng biết làm sao hơn khi người đông kẻ tây. Với anh, một người bạn thân của anh trai tôi từ những ngày trai trẻ , tôi luôn kính trọng như anh trai mình. Hôm tìm được tin tức của anh sau nhiều năm thất lạc, Mẹ tôi và anh trai tôi khuyến khích tôi nên liên lạc cùng anh , vì dẫu sao anh cũng đã chờ tôi (tin này là do dì và chị họ tôi viết thư và gọi điện cho hay trong suốt nhiều năm anh đến nhà Dì tôi hỏi thăm tin tức của tôi) . Tôi đã bị cảm động, và tôi đã về.
Gặp lại anh, tôi không nhìn , tìm thấy được hình ảnh anh ngày xưa. Tôi nghe anh nói, nghe anh tâm tình nhiều....rất nhiều...nhưng đầu óc , trái tim tôi thì ở mãi tận chỗ nào. Tôi cố tạo một sự tự nhiên, quan tâm , chăm chút đến anh thế nhưng tôi vẫn không sao cảm nhận rung động trước những ân cần tỉ mỉ của anh. Cũng những lời tỏ tình như ngày đầu được nghe từ anh, nhưng lần này không còn cho tôi cảm giác sợ hãi nữa mà lại cho tôi cảm giác hững hờ trống vắng. Tôi không biết rung động? trái tim tôi không biết cảm xúc ? khi bên tai tôi vẫn những lời :" anh thương em , anh chờ em lâu lắm...anh cũng không muốn giấu em...vv và vv..." "thế tại sao anh không cùng chị cưới nhau? hai người thương yêu nhau như vậy còn sợ gì cha mẹ không đồng ý ? hạnh phúc là của anh không phải của cha mẹ hay anh chị em của anh. Nếu là em chắc chắn em sẽ nhất định cưới và lấy bằng được người em thương yêu..." anh nhìn tôi :"Đã chia tay rồi, vì em" ..... (im lặng ) ....Tôi chưa kịp nghĩ, nói điều gì cho đúng thì anh tiếp :"nếu em không thương anh, thì em có chịu làm hôn thú giả với anh không? "......Vậy là đã rõ ràng cho câu hỏi của tôi. Trong suy nghĩ anh, tôi là hạng người gì ? Tôi không thể làm việc đánh đổi chỉ vì tiền. . Lúc đó, tôi đã thầm nghĩ giá như anh có thể chờ đợi tôi thêm vài năm biết đâu , không chừng , tôi sẽ lại thay đổi và thương yêu anh .... nhưng....Tôi thật cảm ơn anh đã nói ra những điều tôi không dự đoán trước. Có lẽ chỉ vì nhịp đập , rung động trái tim của anh và tôi không cùng nhịp và tôi đành trở về với hiện tại của mình , cuộc sống vô ưu, không ràng buộc . Có phải tôi đã đòi hỏi qu'a nhiều khi đi tìm một nửa còn lại của tôi. ???
"Lạy Chúa, Lạy Mẹ Maria, nếu Chúa tạo nên người đàn bà từ chiếc xương của người đàn ông, thì xin chúa cho con biết đón nhận , biết trao ra sự yêu thương của mình với người khác. Nếu không, thì xin Chúa và Mẹ cho con biết nhận ra tiếng gọi của Chúa. "
.....
Hy vọng ngày nào đó , tôi sẽ được như ý.
lan man trước thềm năm mới....12/ 01 - 2005
NA