Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Dòng sông chảy... ai người xin níu lại...
Vân Hạc
#1 Posted : Thursday, January 13, 2005 4:00:00 PM(UTC)
Vân Hạc

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 28
Points: 0



Ừ, Huế đó...
(Thương yêu gởi đến chị nhân ngày Sinh Nhật ... )


Tôi biết đến em vào năm học lớp 11. Năm ấy tôi xin chuyển ban và cũng nhờ lần đổi lớp này tôi biết và quen em. Vị Thầy đứng lớp hôm ấy đã chỉ cho tôi chỗ ngồi còn lại của dãy bàn cuối lớp học. Trước mặt tôi là em, một nữ sinh với mái tóc dài đen nhánh, mềm mại rũ xuống bờ vai gầy gầy. Hình như em chỉ thích nhìn thẳng lên bảng đen hoặc là cắm cúi vào trang vở, thỉnh thoảng em nhìn lơ đễnh ra ngoài cửa sổ... hiếm khi được thấy em nói chuyện trong lớp. Tôi bắt đầu để ý đến em khi em được gọi lên trả bài... bước đi chậm rãi, dáng người thanh thanh với bộ đồ tây ôm sát vào người có vẻ "mode", ấy thế mà giọng nói thì lí nhí, nhỏ nhẹ và khuôn mặt ửng đỏ lên với điệu bộ rụt rè khi trả lời những câu hỏi khảo bài của thầy giáo... Ôi ! tôi trông thấy mà... tội tội... cho em !

Em bước vào lớp không để ý đến ai, cặp sách ôm ngang ngực như một thói quen, đầu cúi cúi đi thẳng đến chỗ ngồi của mình. Mở tập vở ra trước mặt và dán đôi mắt vào đó. Mọi sinh hoạt chung quanh lớp học hình như em chẳng mấy quan tâm, ru rú trong không gian riêng của mình. Từ cuối lớp, tôi ngắm nhìn em _ khuôn mặt trái soan, làn da mịn trắng hồng hiện lên cặp mắt mí lót, điểm làm tôi chú ý nhất là cặp lông mày cong, cao vút kéo dài xa hơn đuôi mắt hơi xếch lên của em và đôi môi hồng thắm với nụ cười chúm chím ... mà đám bạn trai tôi hay buông thòng một câu : " Nụ cười ...chết người !" .

Một bức thư được chuyền tay từ bầy con gái, rồi tiếng xầm xì chỉ chỏ về em... có khi đám con trai còn cố tình đọc lớn lên những dòng chữ trong thư, bọn chúng bật lên những tiếng cười khó chịu ... Em cũng vẫn giữ thái độ lặng im. Bức thư chuyền đến tay tôi. Đọc. À ! thì ra ... có một anh chàng học trò cùng trường si tình... mỗi ngày hắn đều lẻn vào lớp học thật sớm, nhét bức thư ngay kẽ bàn nơi chỗ của em ngồi. Em không hề hay biết. Cả lớp đọc, tò mò và biết !

Anh chàng này viết thư chỉ dùng danh từ nhân xưng, không đề tên người nhận. Hắn ta viết về một cô gái Huế. Hắn viết về một nơi chốn thật xa lạ với tôi vì nơi chốn ấy tôi chưa một lần đặt chân đến. Hắn viết những lời thơ lãng mạn và thơ mộng về đất Thần Kinh. Chữ nghĩa của anh chàng trau chuốt, văn hoa quá... làm tôi tự nhiên thích Huế. À ! thì ra... em là người Huế. Tôi bắt đầu thích Huế... thích em...

...

Mười năm... hai mươi năm...trôi qua...
Tôi thấy hình ảnh của em trên website trong "Ngày Đại Hội Petrus Ký", từ bản nhạc anh NMC phổ thơ của C. do em trình bày tôi lần mò đến trang trinhnu . Và tôi tìm thấy bài thơ "Ừ ...Huế đó " của C. . Tôi phổ nhạc bài "Ừ , Huế đó ..." cũng chỉ vì câu đầu và cuối mà C. viết trong bài thơ này ...


Ừ, Huế đó...nghe quen mà vẫn lạ
...
Biết khi mô...nghe quen mà không lạ


Chỉ với hai câu này thôi, đã nói được tâm trạng của tôi và em trong những giây phút nào đó ... Tôi không phải là người Huế. Từ nhỏ đến lớn vẫn chưa một lần đặt chân đến miền sông Hương, núi Ngự. Tất cả những gì tôi biết, hiểu và nghe về Huế đều là do em kể cho tôi nghe ngày xưa. Trước em hay sau em, đều không có cô bạn gái người Huế nào khác kể cho tôi nghe những điều về Huế nữa. Nói một cách khác đi _em giống như là hình ảnh của Huế trong tôi vậy _ C. viết ra hai câu trên để nói lên tâm tình của C. với Huế. Tâm tình này có lẽ cũng giống như tôi với em bây giờ thôi...

Tôi không biết là những nhạc sĩ khác khi phổ thơ của C. có kể cho C. nghe gì không . Riêng tôi, tôi lại muốn kể cho em nghe, rung cảm nào đã khiến tôi thích làm thành nhạc bài thơ này. Bởi có thích mới làm thành bài được . Thành bài rồi vẫn phải là mình thích trước thì mới hy vọng có người khác thích. Sáng tác thơ hay nhạc, theo tôi nghĩ đều giống nhau ở chỗ đó. Tôi còn muốn để em nghe thêm vài version khác nữa . Cũng bài này, đánh nhanh thêm một chút, vui vui thêm một chút , nghe cũng được lắm . Note chính không đổi nhưng nhịp điệu thì có thể nhanh chậm, vui buồn đều có thể thay đổi như ý mình muốn. Thậm chí cả Boléro nghe cũng êm tai . Nhạc Huế, đa số là những bài buồn. Mình thử làm ra một bài nghe vui tai lên một chút có lẽ cũng dễ gây được yếu tố lạ lạ cho người thưởng thức ... để từ từ , tôi đánh đàn rồi thu âm lại, rồi gởi em và C. nghe thử .

Sắp tới ngày Sinh Nhật em (12.01), tôi định sẽ tạo chút ngạc nhiên này qua mấy bản nhạc tôi gởi cho em . Không biết có kịp không, vì tôi còn phải in sách và làm hình cho người ta ...thời gian hạn hẹp hơi gấp gáp vì nhờ người đem về VN ... Kẹt quá chắc một bài "Ừ, Huế đó ..." cũng được mà, phải không em ?!


Thoắt đã mười tám năm
Soi gương đầu chớm bạc
Cuộc đời bao đổi khác
Cứ ngỡ mới vài hôm
...
Đứng bên hàng me cũ
Nghe mùa thi rộn ràng
Ngồi quán café cũ
Dường đâu đây có em (*)
...



*HTN*


___________________
(*) Tình xót xa đưa

Vân Hạc
#2 Posted : Saturday, January 15, 2005 12:08:52 AM(UTC)
Vân Hạc

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 28
Points: 0



Mười ba...


Tôi vốn sợ con số "13".
Tôi bị ám ảnh, bị dị ứng với cái gì mang số 13... mặc dù trong một phần ba cuộc đời của tôi đi qua, tôi chưa bao giờ xui xẻo với nó. Vậy mà vẫn cứ sợ... cứ tránh !

Những ngày mang số 13, họa hoằng phải có việc bắt buộc lắm thì tôi mới bước ra khỏi nhà. Những ngày đó tôi thường để ý cẩn thận hơn những điều mình làm (dù chỉ ở trong nhà !). Đôi khi tôi cứ tưởng tôi đang "bị" bất thường, vì trong đầu tôi cứ lẩn quẩn con số 13, còn miệng tôi thì lẩm nhẩm... "một con số không may !".

Có những thứ cần phải đếm, tôi cũng phải đếm nhưng tới ngang con số 13, tôi tự động bỏ băng nhảy lên số kế tiếp. Tôi không quên nhìn vật dụng mang con số 13 mà "ngậm ngùi" giùm cho nó : "Tội nghiệp chưa... con số 13 !" Eight Ball Tôi đếm từng nút một của những con số bảng xe, số an sinh xã hội, số của bằng lái xe cho đến số nhà... thóat nạn con số mười ba thì ra con số "bù" cũng vây mà thôi ! (hai lần ở apt đều có số bù... cũng may chỉ ở tạm trong một vài tháng...)
Tôi đến nhà chị , đếm được 13 cái cửa sổ (dĩ nhiên là không muốn đếm đến số 13 !). Tôi cứ khăng khăng, nhất định cái nhà này sẽ không hên, chị sẽ không gặp may, không ăn nên làm ra, con cái chị sẽ học dở, chị sẽ không hạnh phúc... Vậy mà sự thật vẫn đi ngược lại với cái "khăng khăng" của tôi một cách hiển nhiên, gia đình chị êm đềm, hạnh phúc và thăng tiến...Tongue
Tháng trước, cây hoa lan của tôi trổ nhánh ra hoa. Mỗi sáng tôi đều ngồi ngắm nghía mân mê... đếm từng nụ hoa. Tôi đếm đến số 12 đã bắt đầu hồi hộp. Tôi sợ ghê lắm nếu như cây lan có 13 nụ hoa ! Tôi thầm nghĩ... "nếu mà như vậy thì tôi nhất định sẽ ngắt đi cái nụ thứ 13..." Dù trong lòng tiếc vô hạn, những hoa lan cánh màu huyết dụ có điểm lấm tấm chấm trắng lạ lùng ... ngắt bỏ đi một thì thật là bất công cho nó và cả cho tôi (công tôi chăm sóc, nâng niu cả năm trời !). Nhưng rồi tôi cười tươi như hoa Tongue... cành lan có mười bốn bông và gần một tháng đếm...vẫn còn nguyên vẹn, chẳn chòi mười bốn !

Tôi sợ con số 13 cũng có lý do. Không chỉ mình tôi sợ, hình như phần đông ai cũng sợ. Tôi không còn nhớ là tôi bắt đầu sợ nó từ lúc nào nữa. Cũng có thể từ hồi mới lọt lòng mẹ thì đã bắt đầu được "rót" vào tai, thấm từ từ qua màng não rồi cứ vùng vẫy trong trí nhớ tôi để nhắc khéo. Đến khi đi học thì tên tôi nằm trên tờ danh sách học sinh là số 13, tôi tái mặt nhìn kỹ hơn, dí sát cặp mắt vào tờ giấy... tên tôi nằm yên như một định mệnh ! Một chút âu lo, tôi ước... "ước gì có một học sinh mới mang tên vần A hay B vào lớp mình thì hay quá ..." Tôi ước cả bốn năm liền mà tên tôi vẫn không thay đổi vị trí... khó ưa ! Đã thế, tôi lại có ít nhất ba lần mang số ký danh 13 khi đi thi... hai lần vẻ vang "vinh qui bái tổ " còn một lần "đậu phải cành mềm" vì cái tội ỷ y, không thèm ôn bài chứ nào đâu phải tại con số 13 ?!

Mười ba ... một con số vô thưởng vô phạt, vẫn đi bên cạnh tôi như cái bóng mơ hồ...
Tôi vốn sợ con số 13. Tongue

linhvang
#3 Posted : Saturday, January 15, 2005 4:51:52 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi Vân Hạc



Mười ba...
Tháng trước, cây hoa lan của tôi trổ nhánh ra hoa. Mỗi sáng tôi đều ngồi ngắm nghía mân mê... đếm từng nụ hoa. Tôi đếm đến số 12 đã bắt đầu hồi hộp. Tôi sợ ghê lắm nếu như cây lan có 13 nụ hoa ! Tôi thầm nghĩ... nếu mà như vậy thì tôi nhất định sẽ ngắt đi cái nụ thứ 13... dù trong lòng tiếc vô hạn... những hoa lan cánh màu huyết dụ có điểm lấm tấm chấm trắng lạ lùng ... ngắt bỏ đi một thì thật là bất công cho nó và cả cho tôi (công tôi chăm sóc, nâng niu cả năm trời !). Nhưng rồi tôi cười tươi như hoa Tongue... cành lan có mười bốn bông và gần một tháng đếm...vẫn còn nguyên vẹn, chẳn chòi mười bốn !



Và khi tàn...mười bốn bông này cũng tàn một lượt?
Big Smile
Vân Hạc
#4 Posted : Saturday, January 15, 2005 11:59:12 PM(UTC)
Vân Hạc

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 28
Points: 0


ứ ừ... không đâu sis linhvang ơi... sẽ tàn từng hoa một... (VH hy vọng dến cái thứ 13 thì 2 cái rụng xuống cùng một lúc... Tongue )... thường thường cây hoa lan hoa lâu tàn lắm, có khi hơn cả tháng đó sis ơi !
Vân Hạc
#5 Posted : Monday, March 7, 2005 5:13:03 AM(UTC)
Vân Hạc

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 28
Points: 0




Biết nhận lỗi ?


Me tôi ít khi dùng đến roi vọt để dạy dỗ con cái. Chỉ trừ khi chúng tôi mắc phải lỗi lầm cần phải uốn nắn... Những lúc đó Me tôi bắt chúng tôi nằm sấp xuống chiếc divan, sau khi định tội và kèm theo những lời khuyên bảo... Me tôi phết cho hai roi để biết sợ, biết chừa mà không tái phạm lỗi lần thứ hai...
_Tự tư hướng hậu... nhớ lỗi của mình nghe con ! Không được tái phạm nữa nghe chưa !
_Dạ thưa Me... con nghe... con không dám nữa ...

Tôi trả lời qua dòng nước mắt lưng tròng...
...
Me tôi dạy con cái khá nghiêm khắc, thưởng phạt công minh. Khi phạm phải lỗi nhẹ thì Me tôi chỉ la nhẹ nhàng hoặc cùng lắm là bắt chúng tôi đứng khoanh tay xoay mặt vào tường (mà ngẫm nghĩ lỗi của mình). Mỗi lời dạy điều được giảng giải bằng những câu chuyện xa xưa hay câu tục ngữ ca dao phù hợp... chẳng hạn "Anh em như thể tay chân", "Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ" hay câu chuyện "nắm đũa" , bẻ gãy từng chiếc thì dễ nhưng bẻ cả nắm thì thật khó khăn mới có thể thực hiện được... khi khuyên bảo chúng tôi về lòng yêu thương, đùm bọc và nhường nhịn nhau...

Tôi nhớ có lần chúng tôi trốn Me, bỏ giấc ngủ trưa ra bờ hồ hái hoa lục bình về chơi đồ hàng. Vì ham với tay hái cho được cành hoa tím, tôi trợt chân té xuống hồ, nhằm chỗ hồ cạn cả người tôi lấm đầy bùn sình. Các anh chị hoảng hốt kéo tôi lên nhưng rồi đứa nào cũng nơm nớp lo sợ vì biết là lần này không thể nào nói dối Me để che lấp tội ham chơi bỏ giấc ngủ trưa...
Trẻ con khó có thể qua mặt được người lớn, huống hồ chi là người Mẹ, sinh con ra thì biết rõ tính nết của từng đứa một. Lần đó chúng tôi nói dối không trót lọt, cũng bởi bộ áo quần lem luốt của tôi...
Me tôi bắt chúng tôi đứng vòng tay rồi theo thứ tự hỏi tội... Chúng tôi chối quanh . Me tôi giận quá :
_Có lỗi mà biết nhận lỗi thì được tha thứ... Me chỉ phạt cho hai roi như qui định để biết hối lỗi... Còn như, có lỗi mà không nhận thì tội tăng gấp đôi vì thành hai tội ... bốn roi mỗi đứa !
_ Dạ... dạ...
_Đứa mô bày trò trước hí ?

Chúng tôi chỉ chỏ... đứa này chối, đứa kia nhận, đứa khác đổ hô, nói thừa... đứa thì thút thít khóc vì sợ ăn đòn... đau cả mông...
_Chừ thì tội trạng rành rành rồi đó... Như rứa thì mỗi đứa bị ít nhất là sáu roi...
_Dạ... dạ...
_Có lỗi mà không biết nhận lỗi là cộng thêm tội nói dối thành bốn roi ...Nhận tội dùm người khác là không thành thật thêm hai roi... Đổ thừa lỗi cho người khác là không ngay thẳng cũng bị thêm hai roi... Thông đồng cùng nhau để nói dối thì thêm hai roi nữa... Làm anh chị lớn mà không làm gương cho em út , phạt thêm hai roi...

Tội nghiệp các anh chị lớn của tôi bị phạt đòn lần đó cộng dần lên đến mười roi...Sau khi chúng tôi cúi đầu xin nhận lỗi, Me tôi "giảm án" xuống còn sáu roi...Tôi và đứa em kế thì được bốn roi nên thân... Me tôi vừa giáng roi vừa lập lại câu nói "bất hữu" cho mỗi đứa :
_Tự tư hướng hậu... nhớ nghe con !
_Dạ thưa Me... con không dám phạm lỗi nữa...

...

Bài học "Biết nhận lỗi" lần đó, tôi mang theo suốt quãng đường tôi đi... và có lẽ sẽ mang theo suốt cuộc đời. Mỗi lần mắc phải điều gì sai trái tôi lại biết ơn sự dạy dỗ của Me tôi nhiều hơn.
Từ thế giới trẻ con... chúng tôi trở thành người lớn để dấn bước vào đời. Thế giới người lớn thật là khác, hình như lời nói dối của người lớn không còn đơn giản như lời nói dối của trẻ con (chỉ vì sợ đau đòn... và ham chơi !). Và sự thành thật nhận lỗi cũng là điều khó làm hơn của người lớn ... Có lẽ họ tự ái mà cũng có thể họ xấu hổ khi phải mở lời "nhận lỗi", chứ chưa dám nói chi đến hai tiếng "xin lỗi"...

...

Biết nhận lỗi thì tâm sẽ bình yên ... dễ thôi mà !




Phượng Các
#6 Posted : Monday, March 7, 2005 8:38:25 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Lâu ghê mới lại thấy Vân Hạc! Rose

Vân Hạc
#7 Posted : Tuesday, March 8, 2005 12:45:02 PM(UTC)
Vân Hạc

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 28
Points: 0



Chị Phượng Các ơi, Vân Hạc đọc nhiều bài viết của các chị ở trang Đặc Trưng (từ Phố rùm cũ lận đó...) mà hôm nay mới có dịp chào làm quen các chị ... Vào trang PNV chỉ đi rón rén Tongue vì Vân Hạc không biết phải chào ai trước ... mà cũng không dám trình diện ở "phòng khách"... (dị lắm...) mong các chị miễn lỗi cho Vân Hạc nha... Rose

Phượng Các
#8 Posted : Tuesday, March 8, 2005 2:27:13 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Ái chà, sao mà khách sáo quá vậy Vân Hạc ơi, cứ tự nhiên thỏai mái đi nha, Được các bạn cảm thấy thích mến mà dừng chân lại diễn đàn là thấy vui rồi.
Tình thân, Rose


Vân Hạc
#9 Posted : Monday, March 14, 2005 12:23:16 AM(UTC)
Vân Hạc

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 28
Points: 0


Vân Hạc không có khách sáo mô nì Tongue Cảm ơn Chị Phượng Các nhiều ... Rose

Vân Hạc
#10 Posted : Monday, March 14, 2005 12:33:05 AM(UTC)
Vân Hạc

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 28
Points: 0



Anh tôi



Khi tôi biết đến Làng Đất Việt thì anh tôi đã trở về với cát bụi. Mỗi lần ghé vào đây tôi lại ngậm ngùi thương tiếc nhớ đến anh, phải chi anh vẫn còn sống ... có lẽ tôi và anh sẽ cùng nhau họa thơ hay anh sẽ giúp tôi trao đổi thêm về nhiều vấn đề khác . Anh tôi, người anh Cả thật tài hoa, anh rất rành về văn chương thi phú cũng như về triết lý và khoa tử vi tướng số, cộng thêm cái "mã" đẹp trai ... có một thời đã làm cho nhiều cô mơ mộng !

Thuở còn bé phải nói là tôi rất sợ anh. Nói đúng là phải dùng câu "sợ như sợ cọp" ! nhưng bên cạnh nỗi sợ ấy, tôi luôn ngầm nể phục anh. Hồi đó Ba tôi thường xuyên vắng nhà, "quyền huynh thế phụ" cho nên chúng tôi phải nghe lời dạy bảo của anh "răm rắp" ..."gọi dạ bảo vâng" chúng tôi chấp hành "mệnh lệnh" giống như nhà binh vậy đó ... Mùa đông ở Huế thường rất lạnh, lại thêm những cơn mưa kéo dài lê thê cả tháng, đất chưa kịp khô thì lại có cơn mưa khác tìm đến . Những hôm trời trở như vậy , chúng tôi thường ngồi vây quanh anh, bên bếp than sưởi ấm , nghe anh kể những câu chuyện cổ tích , đôi khi xen lẫn những câu chuyện tiếu lâm ... có khi là những câu chuyện ma chẳng hạn như "Lão Tướng Số" ... nghe xong, chúng tôi chẳng đứa nào dám bước ra sân một mình vào lúc trời tối . Tôi nhớ những bài học đức dục trong cuốn "Tâm hồn cao thượng" của dịch gỉa Hà Mai Anh , anh tôi đã không tiếc công đọc cho chúng tôi nghe mỗi ngày, "Lòng yêu nước của em bé thành Padoue" hay là bức thư tuyệt vời Mẹ viết cho con trong bài "Trang cuối cùng của Mẹ tôi" . Sau này qua đến Mỹ , một lần ghé qua tiệm sách ở Eden Center vùng VA, tôi tình cờ thấy quyển sách nằm gọn trên gía sách, lòng tôi bỗng dưng rộn ràng và hồi hộp , một chút luyến tiếc về thời thơ ấu đã khơi dậy trong tôi ...Tôi đã không ngần ngại đem quyển sách này về để giữ làm kỷ niệm, thỉnh thoảng tôi còn mở ra đọc lại , tôi nhớ đến anh tôi và gia đình thật nhiều ...

...Tôi nhớ lại hồi còn nhỏ , mỗi mùa hè thay vì được vui chơi chạy nhảy cùng đám bạn hàng xóm, thì anh tôi lại bắt chúng tôi "học hè" mỗi ngày . Tôi còn nhớ rõ ràng những bài toán nhân chia anh ra bài cho tôi làm, hàng trên khoảng mười con số nhân với hàng dưới cũng cở chừng đó con số ! Tôi ngồi gần hết nửa buổi chiều để "hì hục" với mấy con số dài lòng thòng đó ... lấy thêm một tờ giấy nữa để nối tiếp theo ... nhân ra đủ mười mấy hàng xong tôi lại phải cộng hết một dãy số ... chưa hoàn thành , tôi lại phải tính nhẩm lại xem mình có nhân và cộng sai hay không ? Tôi sợ đến cái lúc "trình" tờ "sớ táo quân Toán" của tôi , tôi lại bị ăn vài cái roi mây vì cái tội "cẩu thả " ! Có lẽ vì những bài toán "ác ôn" mỗi mùa hè của anh tôi mà sau này tôi trở thành giỏi môn toán ? Chưa hết ! chơi cả ngày không tốt đâu ( dù lúc ấy tôi mới chín tuổi ) ... phải còn tập viết ! Anh tôi lại lấy những bài thơ thời "thượng cổ" của cụ Phan Bội Châu , Lê Qúi Đôn trong đó lẫn lộn nhiều từ ngữ "chùm nho" ra bắt tôi chép lại để tập viết ... Tôi chẳng hiểu "mô tê" chi hết , nhưng mà cũng phải "ngoan ngoãn" ngồi xuống để nắn nót viết ... Viết hoài thành thuộc lòng, nhưng mà tới chừ ngồi nghĩ lại tôi mới thấy "thấm thía cuộc đời" . Tôi vẫn còn nhớ bài thơ "Thất bại là Mẹ thành công" và bài "Rắn đầu biếng học" ... Tập viết hoài, tập viết hằng ngày, bây giờ chữ viết của tôi cũng "rồng bay phượng múa" lắm ! Thật là cám ơn anh của tôi ... vậy mà hồi xưa nhiều khi tôi "giận" anh tôi "ghê gớm" vì suốt ngày tôi bị "đàn áp" bởi cái "quyền" làm anh của anh ấy !

Me tôi thường kể rằng ... Thuở mới chập chững vào Mẫu giáo anh tôi đã thuộc lòng những bài thơ nhỏ, chẳng hạn như ...

Thuở nhỏ tôi đeo chiếc khánh vàng
Quần Đào xẻ đủng áo hàng Ngang
Chân đi hài đỏ tay thu pháo
Rộn cả nhà lên tiếng hát vang ...


Me tôi nhắc hoài đến nổi trở thành quen thuộc với chúng tôi . Sau này đứa con gái đầu lòng của anh tôi đã được Me tôi đặt tên là Kim Khánh để nhớ bài thơ vỡ lòng của anh. Anh tôi mất khi vừa bước qua những năm đầu của tuổi bốn mươi, độ tuổi bắt đầu thành công về sự nghiệp của đời người ! Me tôi thương anh tôi lắm ... thương anh nhất nhà ... bởi anh là con trai đầu của Me tôi . Anh đọc nhiều sách và hay kể cho Me tôi và chúng tôi nghe trong những bữa cơm gia đình . Ngay cả những câu chuyện vui mà tôi viết để chia xẻ với các bạn ở Làng Tiếu của Đất Việt như ..."Làm Thơ Mười bảy chữ "(*)... hay "Ông Táo về Trời" ... tôi đã được nghe lúc tôi còn rất nhỏ với giọng nói và cách kể chuyện văn hoa lưu loát của anh, làm chúng tôi mê say theo dõi và đã đi vào trí nhớ của chúng tôi ...

"Ba ông Táo cùng dạo chơi xuân
Đội mũ đi hia chẳng mặc quần
Trời hỏi làm sao ăn mặc thế
Thưa rằng hạ giới nó canh tân !"


(*) http://vnnews.net/forums...hp?t=14364&page=1&pp=13
...

Hai bài thơ của người anh thứ ba và người em trai kế của tôi viết trong ngày đưa tiễn người anh cả trở về với cát bụi ...

Tặng anh V** ...

1. Đời như một giấc mơ dài
Mang thân giữa cõi trần ai thật buồn

Khi vượt biển nghìn muôn sóng gío
Nghĩ trời cao sinh cỏ sinh voi
Bon chen cuộc sống xứ người
Lòng đau, tim khóc miệng cười ai hay

Đời đắng chán, đắng cay nhiều nổi
Định mệnh chăng ? Cỏ nội mây ngàn
Ly rượu cạn, ánh trăng tan
Điên trong cuộc sống mơ màng đấy thôi

Ngán ngẫm chuyện đầu môi chót lưỡi
Đường đời dài đã mỏi chân đi
Thì thôi cõi hết ra về
Phủi tay nhắm mắt có hề chi đâu

Trả cho dứt mối sầu thiên cổ
Điên, cuồng, say, tỉnh, khổ là không
Từ đây thôi nhớ thôi mong
Nợ trần trút bỏ, còn trông đợi gì

Nhẹ nhàng chiếc bóng ra đi
Không còn khóc chuyện biệt ly thuở nào
Xác ơi hồn vẫy tay chào
Hóa thân cát bụi bước vào hư vô .

Mars 01 ---VVD

2. Chúng ta
Sinh ra
Giữa cơn lốc cuộc đời
Cùng lớn lên
Trong định mệnh nghiệt ngã
Nhìn thời gian cuốn trôi
Trăm
Nghìn
Mất mát

Anh và tôi
Nhiều ao ước
Nhỏ bé
Và lớn lao
Bao hoài bão
Chết nghẹn
Từ trong trứng nước

Rồi anh đi
Chưa lời từ biệt
Mây trắng ngàn xưa còn đó
Hạc vàng năm cũ (**)
Biết tìm đâu ?


Mars.01 ---VVA
(**) Khi còn sống anh cả tôi thích họa bài thơ "Hoàng Hạc Lâu" của Thôi Hiệu ...anh họa đi họa lại mãi vẫn không bao giờ được như ý ...

...

Nhớ đến bài hát "Dư âm" mà anh tôi vẫn thường say sưa với cây kèn Harmonica ...9, 10 tuổi không hiểu gì nhiều về bài hát, nhưng âm hưởng "Dư Âm" đã để lại trong tôi một ấn tượng khó phai thật êm ái ... Tôi vẫn thích nghe và được hát ... Bởi thế khi đọc được bài thơ của anh VS họa bằng lời của bài hát đó, lòng tôi đầy cảm xúc ... Tôi đã không ngần ngại họa tiếp cùng anh VS, mặc dù vẫn biết khả năng mình không có đủ ... Tôi cố gắng họa thơ để dành cho anh và để nhớ đến anh ...

Dư Âm

ĐÊM khuya trăng rụng dưới cầu
QUA con suối nhỏ lòng sầu vô thanh
MƠ xưa từng sợi mong manh
DÁNG hương nét ngọc hồn anh ngập ngừng
*
EM cười hoa thắm muà Xuân
ĐANG ôm tuổi mộng mấy từng ước mơ
ÔM trang thơ đọc thẩn thờ
ĐÀN rung diệu vợi đợi chờ bến thương
*
DÌU em hái một cành dương
MUÔN con chim nhỏ ven đường cánh bay
TIẾNG lòng ngây ngất hương say
TƠ chùng phím lạc nhớ ngày yêu em
*
KHÔNG em sao có trời êm
GIAN nhà ấm laịi gọi tên ngọt ngào
TRẦM hương khói quyện bay cao
LẮNG nghe tim nói, môi trao thay lời
*
NHƯ làn hơi thở mây trời
ÂU lo tan vở những lời trăng sao
YẾM trao ngàn tiếng ngọt ngào
RU em tròn mộng nắng sầu con tim
*
AI đi trong bóng chiều êm
TRONG ly men đắng bóng em hiện về
GIẤC nồng chợt tỉnh cơn mê
MƠ con đò cũ quay về bến xưa (VS)
*
MÁI hiên thơ thẩn chiều nay
TÓC thề từng sợi gío say tự tình
NHẸ nhàng đếm bước hài xinh
RUNG rung môi đón nụ tình dịu êm
*
TRĂNG lên rủ bóng liễu mềm
VỜN bên hoa mộng sao đêm ngóng chờ
LÀN hương thoảng kết lá mơ
SÓNG ru tình ngủ lời thơ ban đầu
*
YÊU thương nửa kiếp tình sầu
AI hay duyên nợ cho nhau dối lòng
ANH về dạo khúc nhớ mong
NẮN cung đàn cũ còn không dây tình
*
CUNG tơ như vẫn vô hình
ĐÀN ngân trầm bỗng riêng tình ta hay
ĐẦY trên phím nhẹ hồn lay
VƠi trong giấc mộng cơn say ngại ngùng
*
ĐÔi môi điểm nụ tương phùng
MẮT em huyền ảo muôn trùng ánh sao
XA rồi giọng nói ngọt ngào
VỜI theo một thoáng chiêm bao em về !
(VH)
*
HẸN nhau chân núi đầu khe
EM theo Vân Hạc tìm về bên nhau
TỪ hôm Ô Thước bắc cầu
MUÔN ngàn âu yếm lòng trao gởi người
*
KIẾP này trắc trở đôi nơi
TRƯỚC sau xin giữ vẹn lời thuỷ chung
NHỚ thương tim gởi đoá Hồng
EM là Chức Nữ thấu lòng Ngưu Lang ?
*
MẤY Thu rừng lá rụng vàng
THUỞ xưa đôi bóng thiếp chàng bên nhau
BẠC tiền khôn sánh được đâu
ĐẦU ghềnh, cuối thác, khổ đau chẳng sờn (VS)
*
ANH ơi ! Lạc mất nhau rồi
ĐÃ qua mấy độ hoa rơi cuối mùa
U buồn rủ nét thu mưa
SẦU đong nương cánh nhạn đưa tin về
*
ĐƯỜNG xưa rẽ lối hẹn thề
TƠ trời không kết vai kề lẻ đôi
VƯƠNG màu mây tím chiều trôi
VẤN tâm tình đã lỡ rồi trăm năm ?
(VH)
*
EM đi pháo đỏ nhuộm đường
BỎ người tình cũ tha phương héo sầu
CUNG Thương ai trổi lòng đau
ĐÀN xưa lở nhịp sắc màu ái ân
*
ĐƯA người tình cũ sang sông
ANH vui duyên mới lạnh lùng tim ai
VỀ Thu giọt nắng u hoài
ĐÂU đây văng vẵng gót hài tiểu thơ (VS)
*
DƯ ân còn lại chút tình
ÂM vang lắng đọng riêng mình biết hay
TIẾNG hạc tha thiết trong mây
HÁT tự tình khúc tỉnh say nửa đòi
*
GIEO hồn lạc bước ngàn khơi
LÊN theo cánh gío rong chơi cuối ngày
TRONG em mộng ước còn xây
LÒNG tin cất giữ tim này nhớ thương
*
ANH về qua bến sông Tương
BAO thu đếm lá đủ ươm trái tình
NHỚ anh mơ giấc mộng xinh
NHUNG êm gối tựa tìm hình bóng ai ?!
(VH)
*
ĐÊ làng Thu đó chiều mây
MÊ em ôm mộng đường bay cuối trời
LÒNG anh gởi cả cho đời
NHỚ thương anh hái mây trời dệt thơ
*
ĐÊM trên đất khách bơ vơ
QUA con đò lạ thẩn thờ không em ?
GIẤC nồng ngày đó êm đềm
MƠ ngày hai đứa ráo rền cuối thôn
*
MÔI hồng em để ai hôn
EM vui hạnh phúc anh buồn có hay
HÉ môi, mắt lệ em cay
RUNG tay ghi lại nỗi này gởi trao (VS)
*
ANH xa xôi cuối phương trời
MUỐN tìm nhau lại giữ đời cho nhau
THÀNH tâm ước nguyện kiếp sau
MÂY kia kết lại bắc cầu đón em
*
NƯƠNG về theo suối bước êm
NHỜ trăng đưa lối sao đêm mở lời
LÀN môi hé nụ hoa cười
GÍO đưa hương gởi về người tình xưa
...(VH)
*
THEO nhau cho trọn nghĩa tình
EM giờ tách bến gập ghềnh anh thương
ĐẾN nay hai đứa hai phương
CỎI trần ghi khắc con đường đôi ta
*
MƠ xưa gởi hết ta bà
HỒ sen Gia Hội la đà mây bay
NÀO đâu Đồng Khánh trong tay
ĐÂY trường Quốc Học những ngày bên nhau
*
MUÔN trùng cách trở biển sâu
KIẾP này không vẹn biết sao bây giờ
BÊN đây Vân Hạc hoạ thơ
NÀNG cùng xứ Huế mộng mơ ngọt ngào ... (VS)

* http://vnnews.net/forums...p?t=34092&page=11&pp=13
...

...Tối hôm qua tôi lại mơ thấy anh tôi ... Trong giấc mơ hình như anh không được vui, nét mặt anh buồn buồn ... anh nhìn tôi có vẻ trách móc điều gì ... Tôi nhớ rồi, trong giấc mơ tôi đã khóc và giận một người ... tôi bỏ chạy ...tôi trốn tránh ... chạy đến một nơi thật mơ hồ xa lạ ... màng đêm bao phủ ... Hình như anh tôi không bằng lòng về thái độ của tôi đối với người ấy ... anh muốn nói điều gì với tôi ... muốn khuyên tôi ...mà sao anh lại không nói được ?! ... Tôi càng khóc nhiều hơn khi anh đưa tay chào tôi để anh đi ... Tôi tỉnh giấc ... nước mắt tôi ướt đẫm gối ...
Tôi nghĩ ngợi ... Có thể tôi đang làm điều gì sai mà anh tôi muốn nhắc nhở cho tôi ??? ..."Cám ơn anh lắm ! Em hứa sẽ thận trọng !"

...

...Tôi buồn nguyên cả ngày hôm nay ...chuyện ngày hôm qua tôi còn không thèm nghĩ ngợi vì tôi nghĩ rằng trong cuộc sống những chuyện bất bình nhỏ nhặt vẫn thường xảy ra . Nhưng sáng nay tôi thật sự đau lòng . Tại sao có người lại tàn nhẫn đến độ như vậy ? Tính tôi không thích giận hờn ai, đời sống có bao lâu ? Không thích, không hợp thì không nên gần gũi thân thiện vậy thôi ! Anh thường dạy chúng tôi "Hãy mở lòng ra và khép miệng lại" , tới tuổi này tôi vẫn chưa làm được theo ý anh ... Tôi thật có lỗi với anh ! Anh ơi , ra ngoài xã hội C. bị vấp nhiều qúa rồi ... tại sao học bài mãi vẫn không thuộc ...

______________________
Nhân ngày Giỗ đầu của Anh ...
11/03/2002


Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.