Rank: Newbie
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 28 Points: 0
|
Anh tôi
Khi tôi biết đến Làng Đất Việt thì anh tôi đã trở về với cát bụi. Mỗi lần ghé vào đây tôi lại ngậm ngùi thương tiếc nhớ đến anh, phải chi anh vẫn còn sống ... có lẽ tôi và anh sẽ cùng nhau họa thơ hay anh sẽ giúp tôi trao đổi thêm về nhiều vấn đề khác . Anh tôi, người anh Cả thật tài hoa, anh rất rành về văn chương thi phú cũng như về triết lý và khoa tử vi tướng số, cộng thêm cái "mã" đẹp trai ... có một thời đã làm cho nhiều cô mơ mộng !
Thuở còn bé phải nói là tôi rất sợ anh. Nói đúng là phải dùng câu "sợ như sợ cọp" ! nhưng bên cạnh nỗi sợ ấy, tôi luôn ngầm nể phục anh. Hồi đó Ba tôi thường xuyên vắng nhà, "quyền huynh thế phụ" cho nên chúng tôi phải nghe lời dạy bảo của anh "răm rắp" ..."gọi dạ bảo vâng" chúng tôi chấp hành "mệnh lệnh" giống như nhà binh vậy đó ... Mùa đông ở Huế thường rất lạnh, lại thêm những cơn mưa kéo dài lê thê cả tháng, đất chưa kịp khô thì lại có cơn mưa khác tìm đến . Những hôm trời trở như vậy , chúng tôi thường ngồi vây quanh anh, bên bếp than sưởi ấm , nghe anh kể những câu chuyện cổ tích , đôi khi xen lẫn những câu chuyện tiếu lâm ... có khi là những câu chuyện ma chẳng hạn như "Lão Tướng Số" ... nghe xong, chúng tôi chẳng đứa nào dám bước ra sân một mình vào lúc trời tối . Tôi nhớ những bài học đức dục trong cuốn "Tâm hồn cao thượng" của dịch gỉa Hà Mai Anh , anh tôi đã không tiếc công đọc cho chúng tôi nghe mỗi ngày, "Lòng yêu nước của em bé thành Padoue" hay là bức thư tuyệt vời Mẹ viết cho con trong bài "Trang cuối cùng của Mẹ tôi" . Sau này qua đến Mỹ , một lần ghé qua tiệm sách ở Eden Center vùng VA, tôi tình cờ thấy quyển sách nằm gọn trên gía sách, lòng tôi bỗng dưng rộn ràng và hồi hộp , một chút luyến tiếc về thời thơ ấu đã khơi dậy trong tôi ...Tôi đã không ngần ngại đem quyển sách này về để giữ làm kỷ niệm, thỉnh thoảng tôi còn mở ra đọc lại , tôi nhớ đến anh tôi và gia đình thật nhiều ...
...Tôi nhớ lại hồi còn nhỏ , mỗi mùa hè thay vì được vui chơi chạy nhảy cùng đám bạn hàng xóm, thì anh tôi lại bắt chúng tôi "học hè" mỗi ngày . Tôi còn nhớ rõ ràng những bài toán nhân chia anh ra bài cho tôi làm, hàng trên khoảng mười con số nhân với hàng dưới cũng cở chừng đó con số ! Tôi ngồi gần hết nửa buổi chiều để "hì hục" với mấy con số dài lòng thòng đó ... lấy thêm một tờ giấy nữa để nối tiếp theo ... nhân ra đủ mười mấy hàng xong tôi lại phải cộng hết một dãy số ... chưa hoàn thành , tôi lại phải tính nhẩm lại xem mình có nhân và cộng sai hay không ? Tôi sợ đến cái lúc "trình" tờ "sớ táo quân Toán" của tôi , tôi lại bị ăn vài cái roi mây vì cái tội "cẩu thả " ! Có lẽ vì những bài toán "ác ôn" mỗi mùa hè của anh tôi mà sau này tôi trở thành giỏi môn toán ? Chưa hết ! chơi cả ngày không tốt đâu ( dù lúc ấy tôi mới chín tuổi ) ... phải còn tập viết ! Anh tôi lại lấy những bài thơ thời "thượng cổ" của cụ Phan Bội Châu , Lê Qúi Đôn trong đó lẫn lộn nhiều từ ngữ "chùm nho" ra bắt tôi chép lại để tập viết ... Tôi chẳng hiểu "mô tê" chi hết , nhưng mà cũng phải "ngoan ngoãn" ngồi xuống để nắn nót viết ... Viết hoài thành thuộc lòng, nhưng mà tới chừ ngồi nghĩ lại tôi mới thấy "thấm thía cuộc đời" . Tôi vẫn còn nhớ bài thơ "Thất bại là Mẹ thành công" và bài "Rắn đầu biếng học" ... Tập viết hoài, tập viết hằng ngày, bây giờ chữ viết của tôi cũng "rồng bay phượng múa" lắm ! Thật là cám ơn anh của tôi ... vậy mà hồi xưa nhiều khi tôi "giận" anh tôi "ghê gớm" vì suốt ngày tôi bị "đàn áp" bởi cái "quyền" làm anh của anh ấy !
Me tôi thường kể rằng ... Thuở mới chập chững vào Mẫu giáo anh tôi đã thuộc lòng những bài thơ nhỏ, chẳng hạn như ...
Thuở nhỏ tôi đeo chiếc khánh vàng Quần Đào xẻ đủng áo hàng Ngang Chân đi hài đỏ tay thu pháo Rộn cả nhà lên tiếng hát vang ...
Me tôi nhắc hoài đến nổi trở thành quen thuộc với chúng tôi . Sau này đứa con gái đầu lòng của anh tôi đã được Me tôi đặt tên là Kim Khánh để nhớ bài thơ vỡ lòng của anh. Anh tôi mất khi vừa bước qua những năm đầu của tuổi bốn mươi, độ tuổi bắt đầu thành công về sự nghiệp của đời người ! Me tôi thương anh tôi lắm ... thương anh nhất nhà ... bởi anh là con trai đầu của Me tôi . Anh đọc nhiều sách và hay kể cho Me tôi và chúng tôi nghe trong những bữa cơm gia đình . Ngay cả những câu chuyện vui mà tôi viết để chia xẻ với các bạn ở Làng Tiếu của Đất Việt như ..."Làm Thơ Mười bảy chữ "(*)... hay "Ông Táo về Trời" ... tôi đã được nghe lúc tôi còn rất nhỏ với giọng nói và cách kể chuyện văn hoa lưu loát của anh, làm chúng tôi mê say theo dõi và đã đi vào trí nhớ của chúng tôi ...
"Ba ông Táo cùng dạo chơi xuân Đội mũ đi hia chẳng mặc quần Trời hỏi làm sao ăn mặc thế Thưa rằng hạ giới nó canh tân !"
(*) http://vnnews.net/forums...hp?t=14364&page=1&pp=13 ...
Hai bài thơ của người anh thứ ba và người em trai kế của tôi viết trong ngày đưa tiễn người anh cả trở về với cát bụi ...
Tặng anh V** ...
1. Đời như một giấc mơ dài Mang thân giữa cõi trần ai thật buồn
Khi vượt biển nghìn muôn sóng gío Nghĩ trời cao sinh cỏ sinh voi Bon chen cuộc sống xứ người Lòng đau, tim khóc miệng cười ai hay
Đời đắng chán, đắng cay nhiều nổi Định mệnh chăng ? Cỏ nội mây ngàn Ly rượu cạn, ánh trăng tan Điên trong cuộc sống mơ màng đấy thôi
Ngán ngẫm chuyện đầu môi chót lưỡi Đường đời dài đã mỏi chân đi Thì thôi cõi hết ra về Phủi tay nhắm mắt có hề chi đâu
Trả cho dứt mối sầu thiên cổ Điên, cuồng, say, tỉnh, khổ là không Từ đây thôi nhớ thôi mong Nợ trần trút bỏ, còn trông đợi gì
Nhẹ nhàng chiếc bóng ra đi Không còn khóc chuyện biệt ly thuở nào Xác ơi hồn vẫy tay chào Hóa thân cát bụi bước vào hư vô . Mars 01 ---VVD
2. Chúng ta Sinh ra Giữa cơn lốc cuộc đời Cùng lớn lên Trong định mệnh nghiệt ngã Nhìn thời gian cuốn trôi Trăm Nghìn Mất mát
Anh và tôi Nhiều ao ước Nhỏ bé Và lớn lao Bao hoài bão Chết nghẹn Từ trong trứng nước
Rồi anh đi Chưa lời từ biệt Mây trắng ngàn xưa còn đó Hạc vàng năm cũ (**) Biết tìm đâu ?
Mars.01 ---VVA (**) Khi còn sống anh cả tôi thích họa bài thơ "Hoàng Hạc Lâu" của Thôi Hiệu ...anh họa đi họa lại mãi vẫn không bao giờ được như ý ...
...
Nhớ đến bài hát "Dư âm" mà anh tôi vẫn thường say sưa với cây kèn Harmonica ...9, 10 tuổi không hiểu gì nhiều về bài hát, nhưng âm hưởng "Dư Âm" đã để lại trong tôi một ấn tượng khó phai thật êm ái ... Tôi vẫn thích nghe và được hát ... Bởi thế khi đọc được bài thơ của anh VS họa bằng lời của bài hát đó, lòng tôi đầy cảm xúc ... Tôi đã không ngần ngại họa tiếp cùng anh VS, mặc dù vẫn biết khả năng mình không có đủ ... Tôi cố gắng họa thơ để dành cho anh và để nhớ đến anh ...
Dư Âm
ĐÊM khuya trăng rụng dưới cầu QUA con suối nhỏ lòng sầu vô thanh MƠ xưa từng sợi mong manh DÁNG hương nét ngọc hồn anh ngập ngừng * EM cười hoa thắm muà Xuân ĐANG ôm tuổi mộng mấy từng ước mơ ÔM trang thơ đọc thẩn thờ ĐÀN rung diệu vợi đợi chờ bến thương * DÌU em hái một cành dương MUÔN con chim nhỏ ven đường cánh bay TIẾNG lòng ngây ngất hương say TƠ chùng phím lạc nhớ ngày yêu em * KHÔNG em sao có trời êm GIAN nhà ấm laịi gọi tên ngọt ngào TRẦM hương khói quyện bay cao LẮNG nghe tim nói, môi trao thay lời * NHƯ làn hơi thở mây trời ÂU lo tan vở những lời trăng sao YẾM trao ngàn tiếng ngọt ngào RU em tròn mộng nắng sầu con tim * AI đi trong bóng chiều êm TRONG ly men đắng bóng em hiện về GIẤC nồng chợt tỉnh cơn mê MƠ con đò cũ quay về bến xưa (VS) * MÁI hiên thơ thẩn chiều nay TÓC thề từng sợi gío say tự tình NHẸ nhàng đếm bước hài xinh RUNG rung môi đón nụ tình dịu êm * TRĂNG lên rủ bóng liễu mềm VỜN bên hoa mộng sao đêm ngóng chờ LÀN hương thoảng kết lá mơ SÓNG ru tình ngủ lời thơ ban đầu * YÊU thương nửa kiếp tình sầu AI hay duyên nợ cho nhau dối lòng ANH về dạo khúc nhớ mong NẮN cung đàn cũ còn không dây tình * CUNG tơ như vẫn vô hình ĐÀN ngân trầm bỗng riêng tình ta hay ĐẦY trên phím nhẹ hồn lay VƠi trong giấc mộng cơn say ngại ngùng * ĐÔi môi điểm nụ tương phùng MẮT em huyền ảo muôn trùng ánh sao XA rồi giọng nói ngọt ngào VỜI theo một thoáng chiêm bao em về ! (VH) * HẸN nhau chân núi đầu khe EM theo Vân Hạc tìm về bên nhau TỪ hôm Ô Thước bắc cầu MUÔN ngàn âu yếm lòng trao gởi người * KIẾP này trắc trở đôi nơi TRƯỚC sau xin giữ vẹn lời thuỷ chung NHỚ thương tim gởi đoá Hồng EM là Chức Nữ thấu lòng Ngưu Lang ? * MẤY Thu rừng lá rụng vàng THUỞ xưa đôi bóng thiếp chàng bên nhau BẠC tiền khôn sánh được đâu ĐẦU ghềnh, cuối thác, khổ đau chẳng sờn (VS) * ANH ơi ! Lạc mất nhau rồi ĐÃ qua mấy độ hoa rơi cuối mùa U buồn rủ nét thu mưa SẦU đong nương cánh nhạn đưa tin về * ĐƯỜNG xưa rẽ lối hẹn thề TƠ trời không kết vai kề lẻ đôi VƯƠNG màu mây tím chiều trôi VẤN tâm tình đã lỡ rồi trăm năm ? (VH) * EM đi pháo đỏ nhuộm đường BỎ người tình cũ tha phương héo sầu CUNG Thương ai trổi lòng đau ĐÀN xưa lở nhịp sắc màu ái ân * ĐƯA người tình cũ sang sông ANH vui duyên mới lạnh lùng tim ai VỀ Thu giọt nắng u hoài ĐÂU đây văng vẵng gót hài tiểu thơ (VS) * DƯ ân còn lại chút tình ÂM vang lắng đọng riêng mình biết hay TIẾNG hạc tha thiết trong mây HÁT tự tình khúc tỉnh say nửa đòi * GIEO hồn lạc bước ngàn khơi LÊN theo cánh gío rong chơi cuối ngày TRONG em mộng ước còn xây LÒNG tin cất giữ tim này nhớ thương * ANH về qua bến sông Tương BAO thu đếm lá đủ ươm trái tình NHỚ anh mơ giấc mộng xinh NHUNG êm gối tựa tìm hình bóng ai ?! (VH) * ĐÊ làng Thu đó chiều mây MÊ em ôm mộng đường bay cuối trời LÒNG anh gởi cả cho đời NHỚ thương anh hái mây trời dệt thơ * ĐÊM trên đất khách bơ vơ QUA con đò lạ thẩn thờ không em ? GIẤC nồng ngày đó êm đềm MƠ ngày hai đứa ráo rền cuối thôn * MÔI hồng em để ai hôn EM vui hạnh phúc anh buồn có hay HÉ môi, mắt lệ em cay RUNG tay ghi lại nỗi này gởi trao (VS) * ANH xa xôi cuối phương trời MUỐN tìm nhau lại giữ đời cho nhau THÀNH tâm ước nguyện kiếp sau MÂY kia kết lại bắc cầu đón em * NƯƠNG về theo suối bước êm NHỜ trăng đưa lối sao đêm mở lời LÀN môi hé nụ hoa cười GÍO đưa hương gởi về người tình xưa ...(VH) * THEO nhau cho trọn nghĩa tình EM giờ tách bến gập ghềnh anh thương ĐẾN nay hai đứa hai phương CỎI trần ghi khắc con đường đôi ta * MƠ xưa gởi hết ta bà HỒ sen Gia Hội la đà mây bay NÀO đâu Đồng Khánh trong tay ĐÂY trường Quốc Học những ngày bên nhau * MUÔN trùng cách trở biển sâu KIẾP này không vẹn biết sao bây giờ BÊN đây Vân Hạc hoạ thơ NÀNG cùng xứ Huế mộng mơ ngọt ngào ... (VS)
* http://vnnews.net/forums...p?t=34092&page=11&pp=13 ...
...Tối hôm qua tôi lại mơ thấy anh tôi ... Trong giấc mơ hình như anh không được vui, nét mặt anh buồn buồn ... anh nhìn tôi có vẻ trách móc điều gì ... Tôi nhớ rồi, trong giấc mơ tôi đã khóc và giận một người ... tôi bỏ chạy ...tôi trốn tránh ... chạy đến một nơi thật mơ hồ xa lạ ... màng đêm bao phủ ... Hình như anh tôi không bằng lòng về thái độ của tôi đối với người ấy ... anh muốn nói điều gì với tôi ... muốn khuyên tôi ...mà sao anh lại không nói được ?! ... Tôi càng khóc nhiều hơn khi anh đưa tay chào tôi để anh đi ... Tôi tỉnh giấc ... nước mắt tôi ướt đẫm gối ... Tôi nghĩ ngợi ... Có thể tôi đang làm điều gì sai mà anh tôi muốn nhắc nhở cho tôi ??? ..."Cám ơn anh lắm ! Em hứa sẽ thận trọng !"
...
...Tôi buồn nguyên cả ngày hôm nay ...chuyện ngày hôm qua tôi còn không thèm nghĩ ngợi vì tôi nghĩ rằng trong cuộc sống những chuyện bất bình nhỏ nhặt vẫn thường xảy ra . Nhưng sáng nay tôi thật sự đau lòng . Tại sao có người lại tàn nhẫn đến độ như vậy ? Tính tôi không thích giận hờn ai, đời sống có bao lâu ? Không thích, không hợp thì không nên gần gũi thân thiện vậy thôi ! Anh thường dạy chúng tôi "Hãy mở lòng ra và khép miệng lại" , tới tuổi này tôi vẫn chưa làm được theo ý anh ... Tôi thật có lỗi với anh ! Anh ơi , ra ngoài xã hội C. bị vấp nhiều qúa rồi ... tại sao học bài mãi vẫn không thuộc ...
______________________ Nhân ngày Giỗ đầu của Anh ... 11/03/2002
|