Rank: Advanced Member
Groups: Moderator, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 4,933 Points: 1,248 Location: University Place, Washington State, USA Thanks: 23 times Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
|
Đầu tháng ba, cuốn memoir có tên Wild của nhà văn Cheryl Strayed đã được chọn là sách Pierce County Reads 2014, nghĩa là người người của quận Pierce cùng nhau đọc quyển sách này. Chi nhánh thư viện nào cũng nhận vài thùng sách Wild để cung cấp đầy đủ cho người đọc, không ai phải đợi. Cuốn sách ra đời năm 2012, #1 New York Times Bestseller. Cả năm 2013, tôi thấy nhiều người mượn đọc, trả lại, rồi nhiều người khác mượn đọc, nhưng tôi vẫn không đọc, tại tôi nhìn thấy hình bìa có chiếc giày ống và hàng chữ “từ (lúc) bị lạc cho tới (lúc) được tìm thấy trên The Pacific Crest Trail”, tôi cứ nghĩ đây là câu chuyện của một người khi đi hiking thì bị thất lạc rồi được người ta cứu. Bởi tôi không thích đọc những câu chuyện có bi kịch như vậy nên tôi cứ lờ đi. Rồi khoảng tháng 11, 12 cũng trong năm đó, tôi nghe đồn là cuốn Wild đã được chọn là sách đọc của quận Pierce cho năm 2014: tôi cũng không đọc. Tôi dùng chữ “nghe đồn” vì chính những người ở trong ủy ban chọn sách đã không ai dám nói thẳng ra như thế mà úp mở, vì được dặn là không được tiết lộ ra ngoài, mà phải đợi cho tờ báo The News Tribune ra thông báo trước. Nhưng khi những thùng sách về, tôi cầm những quyển sách mới tinh, sắp xếp lên kệ, tưởng như còn ngửi được mùi mực, thì tôi thích quá và muốn đọc, vì dù sao, mình cũng phải đọc, để có ai hỏi thì còn biết mà trả lời chứ. Với lại, tôi có bỏ Pierce County Reads năm nào đâu, những sách: The Big Burn của Timothy Egan, Hotel on the Corner of Bitter and Sweet của Jamie Ford, The Paris Wife của Paula McLain. Không ngờ là tôi đã đọc xong ngay trong vài lần ngồi đọc. Và tôi cũng không quên cho điểm là 5 sao! Một hồi ức có sức lôi cuốn người đọc, mạnh mẽ, viết chân thật (riêng việc “chân thật”, chắc với nhiều độc giả bảo thủ sẽ lắc đầu, không chấp nhận cách sống của cô trước đó): câu chuyện về một chuyến đi bộ hiking một mình - một chuyến đi dài tới 1 ngàn 100 dặm đã làm một phụ nữ trẻ lảo đảo, loạng choạng vì tai họa - và rồi đã giúp cô can đảm đứng dậy trở lại. Mùa hè năm 1995, ở tuổi 22, Cheryl Strayed nghĩ là cô đã mất tất cả. Lúc mẹ cô qua đời ở tuổi 45, gia đình cô tan nát và ngay cả cuộc hôn nhân của chính cô chẳng mấy chốc cũng tan vỡ. Bốn năm sau, không còn gì để mất nữa, cô đã có một quyết định bốc đồng nhất thời cho cuộc đời của mình: là đi bộ trên con đường mòn Pacific Crest Trail từ the Mojave Desert xuyên qua California và Oregon để tới Washington State – và cô làm việc đó một mình. Cô đã không có kinh nghiệm như một người đi bộ đường dài (a long-distance hiker), mà con đường mòn đó đã không khác gì "một ý niệm, vừa mơ hồ vừa lạ lùng, và đầy hứa hẹn". Nhưng nó chính là một hứa hẹn mà sẽ mạng vá lại được những mảnh vỡ của cuộc đời cô. Cô vừa ly dị chồng, nghỉ cái công việc hầu bàn ở nhà hàng và bán tất cả những gì cô đang có. Rồi cô vào tiệm REI mua những thứ mà cô nghĩ là cô sẽ cần cho một cuộc hành trình trong ba tháng dài. Cô mang trên vai một ba lô nặng trĩu. Kể cả 2 cây viết và những cuốn sách là “Staying Found”: “The Pacific Crest Trail, Vol. 1: California,” “As I Lay Dying” của William Faulkner và “Dream of a Common Language”của Adrienne Rich. Cô cũng mang theo một sketchbook 200 trang để dùng như là một journal (quyển nhật ký). Trên đường đi, Strayed đương đầu với rắn, gấu đen vùng núi, cơn nóng dữ dội của mùa hè, những trận tuyết đổ phá kỷ lục, cũng như được ngắm vẻ đẹp thiên nhiên và cảm được sự cô đơn của con đường mòn này. Hồi ức được kể lại một cách vô cùng hồi hộp mà không thiếu cái tính chất hài hước, hấp dẫn, lôi cuốn, Wild đã ghi hết nỗi sợ hãi cũng như những sự thích thú của một phụ nữ trẻ đương đầu với mọi nghịch cảnh để cuối cùng chuyến đi gian nan này đã giúp cô hàn gắn lại được những vết thương của cuộc đời mà cô đã trải qua. Cô đã mất sáu móng chân, bị không biết bao lần trầy bầm, phồng chân, vết phồng thành mủ lở, một lần thức dậy thấy sương đóng đá phủ đầy người, và gặp những người lạ mặt đối xử với cô quá sức tốt. Để bắt đầu hiểu một chút gì về Cheryl Strayed, ta biết rằng họ Strayed không phải là họ của cha mẹ hay họ của người chồng cũ. Chúng ta sẽ không biết họ thật của cô là gì, chỉ hiểu chắc chắn rằng tại sao cô lại đổi qua cái họ đó. Cái ba lô, gánh nặng trên vai Cheryl Strayed, được hiểu theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng – quá nặng đến nỗi làm cô chùng xuống dưới sức nặng của nó. Mẹ cô chết (ung thư, ở tuổi 45); cha cô đã bỏ đi từ lâu. Em trai cô và chị cô thấy đau lòng quá khi vào bệnh viện nhìn cảnh mẹ của họ dần dần yếu đi, để một mình cô với mẹ, khi cô chỉ mới 22, phải nâng những cái gối lên cao để mẹ cô có thể chết, như bà ao ước, là được chết ngồi. Cha ghẻ của cô, người mà cô đã rất yêu quý, đã tách rời khỏi gia đình và chẳng bao lâu đã tìm tình yêu mới, không chịu săn sóc con ngựa cái yêu quý của người vợ đã mất, để rồi chính cô và người em trai đã phải giết con ngựa già. Họ giết con ngựa bằng cách cổ điển- là bắn nó ngay giữa hai con mắt. Ngoài nỗi buồn mẹ mất, chị em cô không còn gần gũi, cô còn bỏ rơi người chồng thương yêu, người đã đối xử tốt với cô, để rồi dính vào bao chuyện tệ hại sau đó. Sau khi đọc hết cuốn sách, bây giờ thì tôi mới biết là tôi đã hiểu lầm. “Lost” ở đây, theo tôi nghĩ, là cô đắm chìm trong quá khứ đau thương mà không thoát ra được, và “found” là cô đã khép kín được cái quá khứ đó, bắt đầu một tương lai với một con người mới sau chuyến hiking trên con đường mòn Pacific Crest Trail. Tôi vốn không mấy thích vụ hiking, nhất là sau vụ mất tích của ông deputy director của bộ tôi nhiều năm trước, nhưng từ khi đọc cuốn sách này, tôi học hỏi được nhiều điều mới lạ về hiking và mới biết là có một cái trail đã bắt đầu từ biên giới Mễ Tây Cơ lên tới tận Gia Nã Đại mang tên là The Pacific Crest Trail, thật thú vị! Hiện tại (chuyến đi bộ) và quá khứ (những mất mát, đổ vỡ, ngoại tình) lồng vào nhau, song song với nhau, không cái nào vượt hơn cái nào. Tác giả đã thành công trong cách viết này.
|
2 users thanked linhvang for this useful post.
|
|