Rank: Advanced Member
Groups: Moderator, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 4,933 Points: 1,248 Location: University Place, Washington State, USA Thanks: 23 times Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
|
Tản mạn tháng bảy, 2016 Linh Vang Tôi đọc trong sách có viết con người quả thật là mâu thuẫn. Chẳng hạn như tôi khi đang ở mùa đông lạnh lẽo thì mong đợi mùa hè nắng ấm – dự tính đủ thứ chuyện đi chơi. Chừng ở vào mùa hè thì …nhớ mùa đông, hay lại lo rồi nó sẽ tới sớm quá, …thì đằng nào cũng nhớ. Giờ mùa hè. Lại…càm ràm nóng quá. Có đêm nóng quá không ngủ được, tôi xuống nhà, lên lầu, dù đã mở toang cửa sổ, rồi chợt nhớ, A! sao không bật máy lạnh, bèn đóng cửa sổ, bật máy lên, rồi đắp mền, nghe tiếng máy chạy rè rè, đều đều, thế là ngủ ngon. Ở sở máy lạnh chạy, lại phải tròng cái áo lạnh vào. Thế là than, lạnh quá, để chi lạnh “kinh khủng”. Đi xe buýt, tài xế vặn máy lạnh, lạnh ngắt, phải phủ cái áo lạnh trước ngực, cũng than, lạnh, lạnh. Bởi vậy cứ phải cầm cái áo lạnh theo. Như lúc nào cũng có cái dù trong túi xách, vì là xứ mưa. Thật ra, Tây Bắc một năm chỉ có mấy ngày nóng như thế thôi. Mùa này, được nhìn thấy lại những con chuồn chuồn kim, thích ghê. Một bữa, trên đường đi bộ từ sở làm ra đến chỗ đón xe buýt, sẵn bỏ cái thư khi đi ngang một thùng thư, tôi cầm cái thư, còn đang ngó xem đã dán một con tem chưa, thì thấy một con chuồn chuồn sà vào ngay con tem. Con tem có hình cái hoa, làm con chuồn chuồn tưởng là hoa thật. Con tem bé như thế, dĩ nhiên cái hoa trên con tem cũng phải bé tí teo, vậy mà mắt nó cũng tinh thật, dù là chẳng phải hoa…giả. Bây giờ, tôi tin lời bạn tôi kể là có lần có một con bướm cứ bay theo cái túi xách của cô, nơi có vẽ hình mấy cái hoa màu sặc sỡ. Lại nhớ trong vườn rau cỏ, đã phải san sẻ với vợ chồng anh nai rồi. Một bữa, trong nhà nhìn ra, tôi thấy một cặp nai đang có một bữa ăn tối ngon lành. Ôi thôi! Ngọn, lá, trái gì cũng đớp hết. Mình chạy ra đuổi, chúng còn tiếc rẻ, không chịu bỏ đi! Không biết có khi nào chúng tấn công lại mình không nhỉ? Nhìn lại những nụ hồng, cũng bị đớp hết một mớ. Rồi mấy cái lá non của cây sung, cây vả nữa. Cũng cười trừ thôi, tại mình với chúng đang ở chung với nhau mà. Ngày trước là giang sơn của chúng, rồi mình cứ phá rừng cất nhà. Ai kể chuyện phải vào rừng để săn nai, còn giờ đây, mình thấy nai rành rành kia, mà đâu làm gì được chúng chứ. Nhiều tối cuối tuần, đi chơi về khuya, Ng chỉ cho tôi coi nai đang đứng ăn vườn bông. Vậy là anh chàng phải băng qua đường rồi, mới đứng ở cái roundabout đó chớ, may mà không bị xe cán. Sáng ra, nhân viên thành phố sẽ thấy bông không còn một cái! Cũng có thỏ nữa, tôi gọi là thỏ rừng, vì nghĩ không phải là thỏ của ai nuôi, nhưng cái bà Alexa lại gọi là yard rabbit, thỏ sân, vườn nhà? Loại thỏ này, thường thấy nó đi ăn một mình, chứ chẳng đôi, chẳng cặp gì như vịt, thấy cô đơn quá nhỉ? Tháng bảy. Trời nóng quá! Tôi nhớ hồi còn trẻ, buổi trưa trời nắng chang chang mà đi đâu thì bị người lớn la rầy, sao không chờ trời mát rồi hẳn đi. Bây giờ, ở xứ này, cứ trời nắng là thiên hạ lại ra ngoài đi bộ, chẳng phải đi công chuyện gì mà là vận động chân cẳng đồng thời muốn nhờ có nắng để cơ thể tạo thêm vitamin D. Đi ngay cả dưới cái nắng chang chang, hừng hực. Mấy người làm cùng sở đi, tôi cũng đi. Nghĩ thật giống người điên! Gặp các chị bạn, tôi cũng cứ cho lời khuyên là mình cần phơi nắng, mà không phơi nắng thì phải uống vitamin D, vì Seattle quanh năm không đủ nắng, người ở đây phần lớn bị thiếu vitamin D là vì vậy. Khuyên người khác thì thế, còn mình thì lười. Mỗi ngày uống một viên 2000 units mà cứ không uống. Đi khám sức khỏe thường niên, bị bắt uống ngay mỗi tuần một viên 10 ngàn units để lẹ lẹ nâng cái con số thấp đó lên. Uống đàng hoàng nên khi thử máu lại thì lượng vitamin D đã trở lại bình thường. Chỉ phải nhớ là uống điều độ mỗi ngày một viên 2000 units. Được bao nhiêu ngày giỏi như thế, rồi lười trở lại, tại cứ nghĩ, quên cũng được, có gì nguy hiểm đâu. Trở lại sau một năm. Ôi chao! Thấp quá! Bây giờ, phải uống tới 50 ngàn units, mỗi tuần một viên, uống hết 6 viên thì đi thử máu trở lại. Bác sĩ thường dặn phải có đủ lượng vitamin D, cho biết vì sao mà cơ thể cần đủ. Điều quan trọng nữa là về mặt tâm lý, người thiếu vitamin D thì hay vướng bệnh trầm cảm, hay buồn buồn, hay…nghĩ bậy, có khi cho là cuộc đời không đáng sống. Mỗi năm đi khám sức khỏe, tôi cứ phải trả lời chừng 15 câu hỏi từa tựa như vậy. Những câu trả lời của tôi đưa đến kết luận tôi là người lạc quan mà. Nằm xuống là ngủ - chỉ tội thức khuya thôi vì ngồi nhiều mâm bát quá. Tôi biết thức khuya không tốt, một ngày nào đó tôi sẽ lãnh đủ hậu quả của nó. Biết thì biết vậy, đầu năm nào cũng đã viết cái “việc phải làm” như thế này - phải đi ngủ sớm, phải ngủ đủ giấc. Nhưng bao nhiêu năm rồi vẫn chưa làm được. Tôi không nói liều như chị Nhị là một ngày nào đó sẽ tha hồ mà ngủ. Sáng thức dậy nhảy xuống giường là đi cày - tôi vẫn cày 7 ngày một tuần. Có điên không vậy? Điên gì mà điên, tôi vẫn thích đi làm mà, vẫn rất vui vào những ngày có lương. Tôi vẫn là người có nhiều năm đi làm nhất …ở bộ này. Bao giờ tính về hưu? Không biết! À, Toko về hưu cuối tháng sáu vừa rồi, nên bây giờ tôi là người… già nhất của unit này. Em tôi bảo, người Á Đông mình không sống lâu như người da trắng đâu. Liệu mà nghỉ đi! Yêu đời, yêu người. Có người còn đưa ra cái nhận xét cho rằng tôi là người lãng mạn! Chắc vì biết tôi hay coi phim tình cảm Đại Hàn và đọc tiểu thuyết tình cảm lãng mạn? Anh bạn lắc đầu, không hiểu tôi moi giờ ở đâu ra mà còn coi được mấy bộ phim Đại Hàn (cũng giống chị Nhị ha), đôi khi nó kéo dài lê thê từ tập này qua tập khác. Coi mà khóc nức nở. Có gì lạ đâu! Tôi còn khóc nức nở khi đọc lại những truyện tình buồn tôi viết kia mà. Thật sự thì tôi đọc đủ thể loại, thấy sách nào đi qua mắt tôi thì tôi cũng muốn mượn về đọc. Tiểu sử, dạy nấu ăn (mặc dầu không thích nấu ăn), dạy vẽ, dạy chụp hình, du lịch, trồng cây cỏ, v…v… Sách học Spanish (thư viện cho giờ để học, mà tự học nên không khá được). Ng bảo you mang sách về đầy nhà. Tôi trả lời. Bởi vậy mới làm ở thư viện. Tôi chơi Facebook, Twitter, mới đây thêm Instagram (tôi chụp lung tung hình bằng cái tablet rồi bỏ vào đó). Đã nói rồi, tôi đâu có qua một trường lớp dạy chụp hình nào đâu, vậy mà một cô bạn còn mời tôi phụ cô coi một diễn đàn về nhiếp ảnh. Cũng nhận, thiệt là không biết sợ ai cười gì cả! Cũng như chuyện viết lách, hồi trung học, tôi đâu có đi ban C. Tôi đi ban B mà. Qua Mỹ, tôi học kế toán, ngày ngày nhìn những con số (bởi vậy nếu nhóm nào mời tôi làm thủ quỹ thì tôi không nhận đâu vì đã nhìn những con số nhiều quá rồi. Như hồi đó ở PNV, có một thành viên ngoài đời là bác sĩ nhưng ai hỏi chuyện đau ốm, chữa trị làm sao, chị không thích trả lời mà cứ vào cái mục Gỡ Rối Tơ Lòng Thòng mà gỡ, mà cố vấn chuyện tình cảm). Tôi “bận rộn” nhảy qua nhảy lại Facebook, Twitter, Instagram. Ngày qua ngày, và chưa bị…đuổi việc. Google+, Blogspot là phụ. Thì giờ đâu mà tôi nghĩ ngợi lung tung, vướng bệnh trầm cảm, buồn buồn chứ! Với tôi, đời lúc nào cũng đáng sống…dù tôi luôn luôn thiếu vitamin D một cách trầm trọng. Linh Vang
|