Rank: Advanced Member
Groups: Moderator, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 4,933 Points: 1,248 Location: University Place, Washington State, USA Thanks: 23 times Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
|
(Viết vội khi ngồi đợi ở phi trường) Bạn tôi nói biết tôi thích ăn uống (ăn ở tiệm quán nào cũng thích chụp hình món ăn rồi đưa lên Fb), thích gặp người (quen hay không quen), thích ngắm cảnh lạ và đẹp, nên chắc là tôi sẽ thích đi du lịch. Xưa nay, tôi cứ nghĩ sau khi về hưu, thú vui của tôi sẽ là ở nhà đọc sách và viết lách thôi. Nhưng ngày đầu năm nay, tôi đã cho travel vào list, là một trong số dự tính tôi sẽ thực hiện trong những ngày sắp tới. Phải lên chương trình vì thời gian đâu còn dài! Đi chơi dù chưa về hưu. Mở đầu là chuyến đi Houston. Từ trước tới nay, khi đi đâu anh em trong nhà mua vé cho tôi, và tôi chỉ việc hoàn tiền lại. Kỳ này, các em bận nên không nhờ được, tôi đã tự lên net mua vé cho tôi và Ng (Ng bán cái cho tôi). Mới đầu ngài ngại, rồi cũng làm được – thấy phục mình ghê! Anh Yên Sơn dặn xem vé ở hãng máy bay nào rẻ thì mua. Nhưng dân Seattle thì trung thành với Alaska Airlines rồi – những chiếc máy bay có hình người xứ tuyết Eskimo. Cũng như uống cà phê thì phải uống cà phê Starbucks (đi chợ Costco, mua hàng trên Amazon). Trên máy bay hãng Alaska, họ cho mình uống Starbucks thật! Đang từ xứ mưa gió và lạnh lẽo, lúc rời Seattle, trời khoảng ngoài 40 độ và đang lắc rắc sợi nhỏ, ngồi trên máy bay 4 tiếng, máy bay không ngừng nơi nào, thì thấy mình đứng giữa đất trời Houston ấm áp 71, 72 độ, thật thú vị. George Bush Intercontinental Airport. Welcome to Houston, Texas. Houston rộng mênh mông, chỗ này tới chỗ kia cách nhau một giờ lái xe là chuyện thường. Cây cối thấp, đường đi bằng phẳng, không giống như Seattle, nhiều thông cao và đường đi đầy dốc đồi. Cũng lạ là Houston không có nhiều cao ốc, như Seattle. Cây cỏ không xanh…như Seattle! Những ngày ở chơi Houston, ấm áp cả thời tiết và tình người. Bạn văn gọi, gửi texts, nhắn vào máy. Muốn đưa đi ăn chỗ này, thăm viếng chỗ nọ. Gặp các cây viết của Kỷ Nguyên Mới: anh Bích Hoài, Bích Thủy, Minh Hằng, chị Điệp Mỹ Linh, chị Nguyên Nhung. Dù chỉ trong thoáng chốc một hai tiếng đồng hồ. Vợ chồng Minh Hằng đãi ăn bún bò ở Đức Chương. Cũng hơn mười năm rồi mới gặp lại anh Bích Hoài từ lần qua chơi Virginia. Anh trông còn khỏe mạnh lắm. Mới gặp Bích Thủy lần đầu nhưng tôi ái mộ Bích Thủy - mấy cái truyện ngắn của Bích Thủy, tôi có thể kể lại rành rọt, và còn giải thích hay ở chỗ nào. Có cái truyện tình buồn nọ, đúng là buồn, truyện tình không có lối thoát, (mình là nhà văn) có muốn gỡ cũng không gỡ được, yêu nhau mà vì nghèo nên chẳng lấy được nhau. Thế là buồn cho tới lúc cả chàng và nàng đều…chết! Hẳn qua tạp ghi Một góc trời Tây Bắc, anh Bích Hoài nhớ là tôi thích uống cà phê Starbucks nên anh và Bích Thủy đưa tôi tới tiệm Starbucks – nhưng nơi này đã đổi thành Long Coffee. Chúng tôi kêu smoothies. Chị Điệp Mỹ Linh đẹp, sang trọng, tình cờ gặp tôi ở một bữa tiệc của ngày hôm trước, trách tôi qua Houston chơi mà không cho biết. Tôi trả lời, trốn đi chơi mờ. Chị mời ăn phở sáng hôm sau. Ng cũng gặp những bạn KQ. Tôi được giới thiệu là dâu KQ. À há! Qua Houston, tôi mới hay mình là dâu KQ, lâu nay chỉ biết mình là dâu Quảng Nam thôi. Gặp nhà văn Nguyên Nhung. Cũng chẳng cho biết trước. Cũng tình cờ. Ng gặp được anh Đông, phu quân của chị cũng là KQ, cũng làm việc ở căn cứ Không Quân Cần Thơ. Ai cũng vui, cũng tưởng như đã gặp nhau…từ kiếp nào, mà thật sự chỉ đọc văn của nhau và thấy mặt nhau qua Facebook. Anh Đông, tóc bạc trắng, nhìn hiền ơi là hiền. Anh chụp hình chị NN và tôi cạnh tượng đài. Lần đầu tôi mới biết lá cờ của tiểu bang Texas. Ng cũng được khen là KQ mà hiền ngoại hạng. (Tôi lucky!) Houston có nhiều người Việt nên có nhiều nhà hàng Việt – dĩ nhiên đầu bếp phải nấu ăn ngon thì mới cạnh tranh nổi. Tôi được đưa đi ăn nhiều nơi trên đường Bellaire để so sánh xem tiệm quán ở Houston với tiệm quán ở Seattle, nơi nào ngon hơn. Minh Hằng còn đưa tôi cái danh sách để mà đi…cho kỳ tới. Năm ngoái, anh YS lên Seattle chơi. Ng và tôi đưa anh vào một nhà hàng, ăn món hủ tiếu, anh nói: Thanh Vị mà vị không thanh! Vậy là chê rồi. Bây giờ, tôi đồng ý. Houston hơn Seattle là cái chắc! Mèn, tôi cũng lo sợ lên cân vì vốn đã tròn trịa rồi, mà mục ăn uống thì lại không chê. (Ăn được, ngủ được.) Ấy vậy! Mà khi về nhà…đã không lên thêm pound nào, ngạc nhiên quá! Chị Ngọc Bích, phu nhân của anh YS, lái xe giỏi, đưa chúng tôi đi chơi. Anh chị hiếu khách, tiếp đãi ân cần, chu đáo, làm Ng và tôi quá cảm động. Dân ở đây vừa lái xe vừa dùng điện thoại tỉnh bơ. Nghe nói chưa có luật khi lái xe mà muốn nói chuyện phôn thì phải có sợi dây nghe gắn nơi tai. Trên xe, vặn nghe các đài VN và thích nghe nhạc Việt. Seattle không có đài VN nào – hay có mà tôi không nghe nên không biết. Ngày vui qua mau! Ng và tôi trở về với hai va-li xách tay nặng trĩu nhét đầy sách báo bạn bè biếu tặng. Chưa kể là còn có cây cỏ mang về, dù không biết là chúng có hợp với thời tiết vùng Tây Bắc hay không. Trở về với tiết trời vẫn còn lạnh, và tối đó lại có gió, may mà mỗi người có mang theo hai cái áo ấm – khi ở Houston đã bị trêu, biết trời Houston nóng, còn mang theo làm chi? Nghe tin Houston ngày hôm sau mưa gió bão bùng kéo đến…và mưa dầm dề dài cả tuần. Cảnh đó thì Ng và tôi quen quá, sợ lắm, nên đã chạy nhanh trước khi nó ập tới. Haha…
|