Rank: Advanced Member
Groups: Moderator, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 4,933 Points: 1,248 Location: University Place, Washington State, USA Thanks: 23 times Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
|
Thứ sáu, ngày bảy, tháng ba, năm 2008 Trong giấc ngủ ngắn ban chiều, tôi nằm mơ thấy cô em gái tôi vừa mang về một con chó nhỏ, cùng loại với Chloe, nhưng cái mặt hơi to hơn mặt Chloe. Tôi đùa giỡn với nó, bồng bế, sau đó thấy nó tè trên tay tôi, tôi kêu, a, con này hư quá, phải được training như Chloe mới được (Chloe biết vào nhà vệ sinh đi tiểu tiện và đại tiện trên một tấm ny lông mình để sẵn). Thấy nó, cứ cửa mở là phóng ra ngoài, người nhà ai kêu cũng không thèm nhìn lại, một lần một mình đi về nhà có Chloe, xa tới một dặm, qua một khu phố đông đúc xe và người, tôi mắng nó, con này có ngày sẽ bị người ta bắt cóc đây, chắc phải nhốt nó lại. Cỡ Chloe cho ra ngoài, mình cũng sợ bị diều hâu cắp đi mất! Tưởng như con thỏ con mà. Dù là ôm nựng nâng niu, biết là nó cũng chỉ mới được hai tháng như Chloe lúc mới mang về, tuy vậy trong giấc ngủ ngắn rồi giựt mình thức dậy, tôi vẫn chưa biết T đặt cho nó cái tên gì. Thực tế là T vẫn chưa mang về một con chó nào, nhưng sao tôi lại nằm mơ như thế nhỉ? Có lẽ vì cả năm nay Chloe là niềm vui của mọi người trong nhà và trong tiềm thức tôi cũng muốn có một con chó nhỏ, chứ trong cuộc sống tôi cũng còn đang bận rộn lắm, chưa có thì giờ để săn sóc một con chó đâu. Chờ về hưu đi! Chó là con vật thông minh và trung thành. Chloe nghe được hai ngôn ngữ (Anh và Việt), biết lượm banh, biết bắt tay, biết quỳ lạy, dance, … làm đủ trò để xin miếng quà, chẳng phải thông minh sao! Thấy người nhà thì nhảy tưng tưng, cô nàng chỉ hơn 3 pao, mừng mình quá chừng chừng, sau một ngày dài làm việc mệt nhọc, đi làm về mà được nó đón mừng mình như vậy, chẳng phải vui sao! Cô em dâu bảo mỗi lần tới giờ em trai tôi đi làm về thì Chloe ngồi chờ ngay nơi cửa, giờ giấc đúng phóc. Thứ bảy trước, má tôi trông coi Chloe chỉ một tiếng đồng hồ vì “ba má” của nó mắc đi chợ quán -nhiều nhà hàng ăn và chợ quán không cho chó vào, trừ loại chó dẫn dắt người mù (service dogs), nhà hàng ăn và chợ quán VN thì okay cho vào. Một lúc sau có mấy người Mỹ vừa đàn ông vừa đàn bà ăn mặc đẹp đẽ đến gõ cửa nhà, má tôi nghĩ là người quảng cáo bán chi đó hay người giảng đạo, nên má tôi không muốn ra mở cửa mà im lặng “trốn” trong nhà. Thì Chloe vừa sủa vừa chạy ra chạy vô ba lần, nhìn thẳng lên mặt má tôi như có ý là, Don’t you open the door? Theo lời má tôi kể thì mỗi khi đến nhà, Chloe đi tìm ba tôi trước (lên lầu tìm), không có ba tôi thì mới theo má tôi rồi chơi mệt thì leo vào lòng má tôi ngủ. Ba tôi hay cho nó ăn tí chíp, mà má tôi thì không thích chó mèo lắm, hiển nhiên nó thích ba tôi hơn! Cứ vài tuần là tôi lẩn quẩn ở tiệm bán chim chóc, mèo chó…nhưng chỉ để ngó thôi, chứ Ng chưa cho tôi mang về vật gì, vì biết là nếu tôi mang về thì chính Ng sẽ phải cực, chứ chẳng phải tôi! Tôi cũng biết vậy nên cũng không nài nỉ.
|