AI KHÔNG BUỒN NHỚ
*
Đêm Sài Gòn, sao lung linh huyền ảo
Đèn muôn màu, chút gió mát Chương Dương
Tà lụa bay bay với áo trận bên đường
Tình thật ấm, trọn vòng tay trên phố...
Sài Gòn thân thương nhắc thêm buồn nhớ
Của một thời áo trắng, gió Văn Khoa
Của một thời chinh chiến lính xa nhà
Em gái nhỏ, guốc ĐaKao dòn nhịp
Trên hè phố đôi uyên ương nhiều dịp
Ngồi bên nhau -uống nước mía Viễn Đông
Hẽm Casino bánh cuốn chả ớt hồng
Chè Hiển Khánh kem dâu thơm nức mũi
Ciné Văn Hoa em thầm thì hỏi
Lính xa nhà anh có nhớ em không?
Đường anh đi hoa có nở sắc hồng
Anh có gặp, có quen người nào khác?!
Sài Gòn thân thương! Khi tên xưa đã mất
Sau tháng ngày tù tội bước trở về
Hòn ngọc ngày xưa nay quá thảm thê
Đường phố chật. Công an và đỉ điếm
Cà phê Thu Hương , bao nhiêu quán tiệm
Mà ngày xưa trong lứa tuổi hẹn hò
Mình bên nhau nghe nhạc rất nên thơ
Nay mất hết! Tên đường nghe xa lạ
Văn Bánh, Thị Riêng...trái tai, kỳ quá
Me còn xanh trên lối bước đường xưa?
Chiếc nón bài thơ- đẫm ướt gió mưa
Em gái nhỏ có buồn thương nuối tiếc
Áo lụa tưa lai, tình xưa chia biệt
Mắt thật buồn bước gay gắt nắng trưa
Sài Gòn ơi! Thương nhớ mấy cho vừa
Lòng ray rứt nỗi niềm đau hụt hẫng
Bước trở về, tên Sài Gòn đã mất
Hồ là ai? Hoang thú tự đâu về?
Kinh đô chìm trong bóng tối ủ ê
Đêm cúp điện, tương lai màu tâm tối
Anh có tiếc? Có thương? em đừng hỏi
Bởi lòng anh, trai thế hệ như anh
Đã tan rồi bao mộng ước ngày xanh
Khi buông súng tuân hành theo quân lệnh
Biển Đông đó bao nhiêu là sinh mệnh
Đã chôn vùi, sóng biển cuốn trôi xa
Giặc Bắc vào Nam tan cửa nát nhà
Thì em bé! ai không buồn không nhớ...
thy lan thảo