Úc Châu
Thay đổi kích cỡ chữ đọc: 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24
Thơ Đấu Tranh – Phạm Thanh Phương Việt Báo Thứ Hai, 6/21/2010, 12:00:00 AM
Thơ Đấu Tranh – Phạm Thanh Phương
Thơ Đấu Tranh là nơi hội tụ những vần thơ "tải đạo" của các thi nhân luôn luôn thấy trong lòng: "Ba mươi năm lẻ đá mòn. Niềm đau trang sử vẫn còn trơ trơ. Ba mươi năm nát hồn thơ. Có nghe chăng mảnh dư đồ giẫy đau?" Thơ Đấu Tranh tha thiết hy vọng được sự đóng góp, xướng họa, cuœa thi hữu xa gần có chung hoài bão: "Chở bao nhiêu đạo, thuyền không khẳm; Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà"... Qúy thi hữu, độc giaœ nào caœm thấy cao hứng, muốn "dương buồm chở thuyền đạo, phóng bút đâm kẻ tà", xin vui lòng gưœi bài về hộp thư tòa soạn, bên ngoài ghi: Thơ Đấu Tranh. - Trân trọng. Phạm Thanh Phương
*
Tâm Tình Người Lính Cũ...
(Thương về ngày Quân Lực 19-6)
Buồn biết mấy thời gian không ngừng lại
Đưa ta về ngày tháng cũ xa xưa
Thủa vàng son chinh chiến dựng cõi bờ
Yêu rừng thẳm, núi xanh, hồn đất mẹ
Nay thời gian sắc phai, đời lạnh, tẻ
Úa tình người, vắng nhạt bóng quê hương
Bả hư danh, gây hấn, khúc đoạn trường
Bao nỗi nhớ héo gầy trong tuổi loạn
Ai xót xa, thương mảnh đời ly tán
Ai căm hờn, giọt lệ nhỏ thương đau
Xin bàn tay ưu ái đến tìm nhau
Truyền hơi ấm, tình mùa đông xứ lạ
Vai sát vai, xóa tan đời băng giá
Kết hoa lòng thắp sáng lửa tin yêu
Ánh hồng thiêng rọi canh vắng đìu hiu
Trời bừng sáng tiếng cười vui khắp nẻo
Giang sơn tôi, hết rồi ngày khô héo
Gió thanh bình quyện sáo lộng đêm trăng
Hồn thi nhân thao thức bóng cung hằng
Người thôn nữ ấp e hương tình tự
Khắp năm châu từng đoàn người lữ thứ
Dắt nhau về nối lại khúc hương xưa
Mở cõi lòng bao năm tháng ước mơ
Tình khấp khởi hồi hương xây cố quốc
Phạm Thanh Phương
*
Chào Mừng Ngày Quân Lực Việt Nam 19/06
Vinh Danh Chiến Sĩ Cộng Hòa
Hoàng Sa tử chiến, nước nhà Ghi Ơn
Việt Nam hai tiếng Việt Nam
Trên vai chiến sĩ bạt ngàn xông pha
Cám ơn Chiến Sĩ Cộng Hòa
Hy sinh bảo vệ cõi bờ Việt Nam
Cung Đỉnh
*
Lời Sông Núi
(Kính gởi đồng bào Việt Nam, quốc nội và quốc ngoại)
Đồng bào ơi, trống Diên Hồng
Vang lên từng nhịp trong lòng Việt Nam!
Hỡi quê, hỡi xóm, hỡi làng
Có nghe tha thiết giang san gọi hồn???
Có nghe nức nở oán hờn
Trường Sa, Hoàng đảo, từng cơn não lòng?!
Lời buồn của núi, của sông
Vang lên với trống Diên Hồng trong ta?
Đứng lên, cô, bác, ông, bà
Đứng lên, anh, chị! gần, xa, một lòng!
Đứng lên rửa hận non sông
Nhục kia cộng với thù chung đã đầy!!!
Giơ cao hỡi vạn bàn tay
Nam Quan, Bản Giốc, đất này, của ta!!!
Đất này, xương máu ông, cha
Thì không ai được xẻ ra, dâng thù!
Đứng lên, dân Việt Nam ơi !
Bạo quyền, phản nước, lừa nòi, phải tiêu!
Ngô Minh Hằng
*
Về Từ Trại Tù
Đất đá cằn khô nỗi nhục oan
Ẩn trong dấu cỏ lệ đôi hàng
Ta về trong nỗi buồn thê thiết
Dấu cũ đường xưa im lặng trang
Tám năm sương gió bước lưu đày
Một thuở xuân thì cảnh khổ sai
Chết đâu phải dễ như đời tưởng
Lây lất từng đêm đếm tháng ngày!
Ta ở Nam Hà núi dựng quanh
Tình xưa nghĩa cũ nỡ quên đành
Bạn ta mắt trắng, da nhăn nhúm
Mạng sống trời ơi quá mỏng manh!
Gánh củi trưa về trĩu nặng vai
Mồ hôi nước mắt- đắng chua cay
Ta đi đá núi nhìn run rẩy
Địa ngục trần gian- thế kỷ nầy
Ta nhớ buồn thương cho mẹ cha
Quê nhà núi dựng cách chia xa
Sớm hôm đau yếu ai chăm sóc
Đôi mắt tù nhân bỗng nở hoa!
Cô bé ngày xưa vẫn cạnh bên
Giờ đây hoang lạnh cảnh miếu đền
Sài Gòn ai để tâm mà nhớ
Chiếc lá xuôi dòng nước bấp bênh…
Ta sống hình như chuyện tích xưa
Thương đời tuổi trẻ gió giông mưa
Nước sông nào rửa tan oan nhục
Để gió thì thầm tiếng đẩy đưa
Ta về mắt bỗng mờ xa lạ
Cũng vẫn con đường đất đá quen
Ở trong hiu quạnh nhiều xơ xác
Ta ngắm nhìn ta thật yếu hèn!
Cờ của ai tung trời bay bay
Mặt cúi tai nghe tiếng thở dài
Mẹ ơi! con trở về đây mẹ
Ngược hướng lòng con ướp nhục nầy...!
Thy Lan Thảo
*
Người Về Từ Cõi Khổ
Tặng anh Thy Lan Thảo và những người tù cải tạo
Anh ở Hà Nam giữa núi rừng
Có nghe đất vỡ, lá cây rung
Bạn thân anh đã thành thiên cổ
Một nấm mộ sâu, lẻ loi nằm
Anh trở về quê giữa lạ lùng
Con đường phố chợ đã thay tên
Người yêu giờ đã xa xôi lắm
Anh nhớ làm chi kỷ niệm buồn
Anh trở về đây chỉ mẹ già
Còng lừng mắt lệ đón con xa
Nhìn anh mà dạ đau lòng cắt
Thương xót con yêu trở về nhà
Anh hãy quên đời chuyện bão mưa
Tám năm tù tội nói sao vừa
Giờ đây xứ lạ thơ anh đổ
Thành giòng uất hận khóc quê cha
Tôi muốn mời anh ly rượu đầy
Cùng tôi nhấp trọn một men say
Đầu năm cầu chúc quê hương khỏi
Thoát những tai ương, kiếp đọa đày.
Nguyễn Thị Tê Hát
*