Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Lê Thị Huệ
PC
#1 Posted : Wednesday, October 27, 2004 4:00:00 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Tác giả PC
Gởi: Sun May 23, 2004 3:34 pm



Lê Thị Huệ

Sinh năm 1953 tại Cẩm Xuyên Hà Tĩnh. Ðịnh cư tại Hoa Kỳ; giáo sư hướng dẫn đại học cộng đồng Evergreen Valley College San Jose CA. USA

Chủ trương nhà xuất bản Luỹ Tre Xanh (taị USA)

(Luân Hoán)


nhà văn nữ đầu tiên
của văn chương hải ngoai.
Khởi sự cầm bút từ khối
người Việt tị nạn sang
Hoa Kỳ năm 1975.

Bụi Hồng, chuyện ngắn đầu tay
của Lê Thị Huệ,
được nhà văn Võ Phiến
giới thiệu trên tờ Văn Học
vào năm 1979:
"Chuyện ngắn đầu tay
làm ngạc nhiên văn giới"



Tác phẩm đã xuất bản:

Bụi Hồng, chuyện ngắn, 1984.
Kỷ Niệm Với Mỵ Ánh, truyện vừa, 1987.
Rồng Rắn, chuyện dài, 1989.
Khởi Đi Từ Ngây Thơ Để
Đến Gần Sự Thật, tùy bút, 1995.
Canh Thức Cùng Thơ Mộng, tuyển thơ,
cùng Trân Sa và Vũ Quỳnh Hương, 1996.
Văn Hóa Trì Trệ,
Nhìn Từ Hà Nội Đầu Thế Kỷ 21, ký, 2001

Nguồn: http://www.gio-o.com/lethihue1.html
_________________
Ta van cát bụi bên đường
Dù nhơ dù sạch đừng vương gót này
VHC

tienmacdoa
#2 Posted : Thursday, October 28, 2004 4:07:09 AM(UTC)
tienmacdoa

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 189
Points: 0



Tác giả phunumuong
Gởi: Wed Jun 09, 2004 11:51 pm

Không phải thơ Lê Thị Huệ
mà là thơ của Phạm Cao Hoàng người tình si đã gửi LTH

Bờ Đá, Những Bông Hoa Trắng, và Mưa

Anh gởi em một chút tình xưa
bên bờ đá đầy bông hoa trắng
thấy gì không, trên bến sông kia
mưa đã mù và mây lãng đãng

Nhớ gì không hỡi con đường lá ướt
chiều thôi mưa anh đợi em về
nay anh thắp chút tình xưa đã chết
chiều mưa nghe gió rũ lê thê

Nhớ gì không hỡi gót khuya ngõ vắng
chân ngập ngừng và nón nghiêng nghiêng
nay anh với cõi lòng rách nát
chiều nghe mưa uống rượu một mình

Anh vẫn dặn lòng sẽ không buồn nữa
dù mưa này em chẳng đến thăm anh
nhưng hỡi ơi, giữa đời nghiệt ngã
hồn anh đầy tiếng hát em chim xanh

Anh vẫn nhủ thầm, này ly rượu cuối
uống âm thầm cho vỡ trái thương đau
nhưng tóc em bay trong men rượu đắng
thì làm sao anh đập vỡ cơn sầu

Ôi bờ đá xưa và những bông huệ trắng
buồn một mình nghe mưa chết trong lòng
buồn một mình lang thang trên bãi vắng
chút tình xưa, em nhớ gì không?


1972

Khúc Tiễn Thérèse Kh

tôi đưa em qua đò tháng chạp
chút mưa buồn rơi nhẹ cuối sông xa
và gió tạt từng cơn gió bấc
xóay trong hồn, buốt cả xương da

đi đi thôi hỡi người yêu dấu
bãi đời kia sẽ ngăn cách tình nhau
tiễn một lần là tim rướm máu
tình xa rồi, có nghĩa gì đâu

đi đi thôi, hỡi áo lụa hồng
buồn tôi giăng kín một giòng sông
tôi chợt nhớ ngày xưa xa lắc
mưa em về áo lụa trắng thu đông

xa nhau chưa hỡi Thérèse Kh
mà lòng tôi hiu quạnh tạt về
mai sau sẽ về trên bến cũ
nhìn mưa hồng mà tiếc những ngày xưa

tôi sẽ sống trọn đời phiêu lãng
cây vườn tôi rụng trái tình không
những bông sứ tay hồng em ve vuốt
sưởi hương nồng những tối mùa đông

bông sứ trắng hay cành huệ trắng
cũng chỉ là sương khói xa xăm
hương tóc em hay hương của gió
sẽ ru lòng tôi đến ngàn năm

hát cùng tôi hỡi Thérèse Kh
khúc tiễn đời những kẻ yêu nhau
để tôi nhớ, để em còn nhớ
dù một ngày, hay suốt cả ngàn sau

trong mắt em buồn tôi sẽ chảy
như sông kia xuôi một giải êm đềm
khúc ly tan có là đau đớn
cũng đành lòng dù biết sẽ xa em

xa nhau chưa hỡi Thérèse Kh
mưa bay nhiều, ừ mưa cứ bay
gửi em nụ hồn này tiễn biệt
lỡ xa rồi còn nhớ chiều nay

1972



Gửi H và Qui Nhơn

rừng đang nở những bông hoa trắng
những đám mây phương bắc tụ ngang đầu
ở phương xa bao năm là khách
đã bao ngày chẳng biết về đâu

có phải tôi là người lãng tử
giữa hoàng hôn ngồi uống rượu bên đường
để hồn bay theo những chiều mây xám
phủ tiêu điều trên khắp quê hương

có phải tôi người thanh niên của một thời lãng mạn
đã yêu em dù tình qúa ngậm ngùi
H của tôi xin em đừng khóc
lệ của người sẽ cuốn mất trái tim tôi

rừng đang nở những bông hoa trắng
mùa chim di phương bắc rủ nhau về
tôi lại lê gót giày buồn thảm
đã bao ngày chẳng thấy quê xưa

đã bao ngay nghe đôi chân mỏi
chiều thênh thang ngồi giữa rừng già
lòng đã mở theo từng trang sách
thì sá gì cái thuớ hào hoa

và tôi muốn quên đi đời sống
dù phương kia em có còn che nón qua cầu
H của tôi giữ dùm tôi nhé
một quê nhà vĩnh biệt đến nghìn thu

một quê hương sau ngày ly tán
những thân yêu còn canh cánh bên lòng
H của tôi giữ dùm tôi nhé
những gì tôi còn gửi lại nơi em



Trái Tim

người thiếu nữ ấy đã hát với tôi
những tình khúc buồn bã nhất
nàng ca ngợi Chúa
như tôi ca ngợi nàng
nàng ngưỡng mộ chúa
như tôi ngưỡng mộ nàng
cuối cùng
kẻ xấu xa nhất cõi đời
kẻ ích kỷ nhất trần gian
phải chăng là tôi
nàng như cánh dạ lan hương
nở ngoài hiên tôi mỗi tối
nàng như quả nho tây
đong đưa trong gió mới
tôi tìm thấy nàng ở khắp nơi
có thể là trên những con đường
dẫn ra khu ngoại ô
heo may chiều rét mướt
hay trên bầu trời xám đục màn sương
nàng là cái bóng mát kỳ diệu
thật cần thiết cho tôi
nên mỗi khi phải từ giã nàng
trong đêm tối nơi một ngã ba nào đó
tôi nghe trái đất muốn nổ tung
và đời sống
như dừng lại
dưới chân tôi

đêm nay khi tiếng thánh ca nhịp nhàng trổi lên
tôi đã nhớ tới nàng
nhạc dìu tôi trong mưa
qua một cõi đời khác
phút chốc những phiền muộn trong lòng
tan đi cùng sương khói
nếu đêm nay trời còn mưa bay
nếu đêm nay nàng đến bên tôi
tôi sẽ nói rằng
Thérèse ạ, tôi yêu em ngàn kiếp
dù biết cuộc tình ta giống bọt nước
có một ngày rồi sẽ tan
khi lễ nửa đêm đã đến
bóng những con chiên cúi xuống
trước thánh đường nơi khu phố cũ
tôi tự hỏi
nàng có mặt trong đám đông đó chăng
nàng có còn hát những bản thánh ca
những bản thánh ca đợi tin chúa
hay là không
nếu đêm nay trời còn mưa bay
sau phút giây này
tôi sẽ bước đi dưới hàng thông reo vi vút
tôi sẽ bước tới đám đông
để nói với mọi người rằng
Chúa không thể cứu tôi ra khỏi vực thẳm

dẫu biết đây là một xúc phạm không thể tha thứ
nhưng Thérèse ạ, em có biết
đêm nay tôi muốn dùng lưỡi dao thật sắc
cắt đứt mạch máu
đêm nay tôi muốn đập đầu vào đá
để tan đi cùng cát bụi
lúc ấy em hãy khắc lên mộ bia tôi
rằng kẻ đã chết trong đêm Chúa ra đời



Mùa Mưa Này Không Còn Ai

tôi đã về
chiều nay mưa bay mưa bay
cây nhớ ai cây khẽ thở dài
mưa nhớ ai hình như mưa khóc

tôi đợi em ở cuối con đường
ngày xưa bay áo trắng
tôi ngóng em ở cuối con đường
ngày xưa em che nón
em không về tôi còn đợi mà chi

tôi muốn suốt một chiều
đứng bên đời cho mưa ướt áo
lỡ mai mưa có đến nhà em
tôi sẽ gửi em một đóa hoa hồng
lỡ mai em có tình cờ về nơi này
biết đâu
em sẽ ngậm ngùi cho những dấu chân tôi

tôi đã về
chiều nay không còn ai
cổng ngoài kia đã khép
chỉ còn lại một tôi
cầm lòng nghe mưa chết
không còn ai
không còn ai

dưới giàn bông giấy tím
mưa lướt thướt đi qua
hoa ngày xưa chẳng nỡ
làm sao thấy dáng hoa


Một Ngày Với Tình Nhân

ngày đã đến ngày vui cùng chim hót
đưa em đi qua lũng xuống đồi
dắt em đi trèo non lội suối
dìu em theo tiếng nhạc của trời

khi yêu em tôi yêu đời thêm một chút
dù trong tôi buồn bã biết bao ngày
nên yêu em dù tôi vẫn biết
có một ngày tay sẽ vẫy tay

ngày cũng sắp tàn theo tiếng hát
đưa em về đưa em về thôi
tình đã chín tình đầy trong mắt
tình đã nồng tình mọng trên môi

nắm tay tôi hỡi bàn tay ma quái
buộc tôi đi hỡi sợi thắt lưng hồng
một ngày có tình nhân bên cạnh
là một ngày đỡ thấy cô đơn

khi yêu em tôi yêu đời thêm một chút
dù trong tôi tan vỡ đã lâu rồi
nên yêu em dù tôi vẫn biết
đường về nhà em xa ngái trong tôi

chiều nay đi với em dưới trời mây xám
tôi nghe trong tôi có một chút êm đềm
một ngày có tình nhân bên cạnh
là một ngày sắp thấy phút ly tan .

Đà Lạt 1972.



Bảo Khanh

gửi em một nụ hôn này
ngoài kia hoa khế rụng đầy trước sân
hồn tôi vừa có đóa hồng
nở trong hạnh phúc cho nồng tình nhau
gửi em dù có mai sau
trái tim tôi rụng bên cầu trăm năm


Phạm Cao Hoàng
tienmacdoa
#3 Posted : Thursday, October 28, 2004 4:08:22 AM(UTC)
tienmacdoa

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 189
Points: 0



Đỏ Xao Xuyến


Lê Thị Huệ


Con cho me nửa giờ đồng hồ thôi đãy. Con trai tôi nói khi thả tôi xuống bên vệ đường. Con phải đưa mẹ về nhà cô Thảo rồi con phải lên trường nữa . Ừ. Mẹ chỉ cần nửa tiếng đồng hồ thôi. Tôi nói .

Con trai út tôi trao chiếc áo len xong thì nhanh nhẩu. Bye mẹ . Tôi nhìn theo cái đầu húi gần trọc và chiếc xe trắng của con lao vút đi rồi. Mới bước đến bậc thềm thấp nhất ngồi xuống

Trời vừa cuối mùa xuân. Những hàng cây anh -dào bên xa kia đã nở những chùm lá mõ non. Mấy hôm nay trời muộn nắng nên không nồng cũng không se . Tôi ngồi nhìn suốt cái khoảng thiên địa rộng tầm mắt này. Mấy chục năm về trước đây có một buổi chiều tháng năm hiu hắt gió. Tôi đã ngồi ở bậc cao chót vót trên kia tựa vai nhau với một người -dàn ông

Tôi không thể tưởng mình duỗi thẳng đời đến gần năm thứ bảy mươi tuổi để đi dự lễ tốt nghiệp bằng cấp cao nhất của con trai ở một thành phố ngày nào tôi đã vén quần dấn chân đi qua . Đã nghĩ mình không còn có dịp nào ghé đến nữa

Tôi nghe hơi thở của mình hắt ra thật gần và thật ngắn. Có chút gì mong manh trong gió . Hình như lòng tôi cũng hơi run run cùng với hơi hám đất đá quanh đây. Mũi tôi tự nhiên the lên rồi cay trên hai phiến cong . Có thể nào một chốn cũ nhẹ nhàng đơn sơ lại đánh động và thức dậy muôn vàn cảm giác trong tôi khốc liệt bất ngờ thế này ư ? Tôi biết mình đang có những giọt nước mắt trào dâng khóe mắt. Tôi vừa lấy những mảnh giấy nõn nà chậm nước mắt vừa nghĩ: Trong giây phút này tự nhiên tôi có một điều nguyện ước. Ước gì ở giây phút cuối cùng tôi có thể làm được một điều trong cái ý thức sáng tỏ nhất. Uớc gì vào phút giây lìa đời ấy lòng tôi khẽ rung lên để những giòng lệ trên khóe mắt tôi tuôn chảy mãi cho đến khi suối nguồn cảm xúc hiếm hoi ấy khô cạn

Tôi sẽ chẳng còn bao nhiêu năm nữa mà chiều nay tôi vẫn có thể nhỏ lệ khi hồi tưởng lại một phiếm lòng năm xưa

Tôi đã nghĩ đó là mối lãng mạn cuối cùng nhưng có lẽ hồ lệ mơ ước kia mới là cuối cùng của một cuối cùng?

Hồi đó tôi còn trẻ mỏ. Tôi vừa khởi trồi những năm đầu bốn mươi . Lứa tuổi rêm người và rực tình nhất của một người -dàn bà . Người -dàn ông cũng còn trẻ . Rất trẻ . Tóc xanh chỉ vừa chớm ba mươi . Điều làm tôi nhớ về hắn bao nhiêu năm trời không phải vì hắn cồng kềnh hơn những người -dàn ông đã đến với tôi

Hắn không bao giờ biết điều này . Không bao giờ hắn có thể biết rằng đã bao nhiêu năm trời mỗi lần thèm nhớ chút rạo rực thân xác tôi đã phải vận dụng trí nhớ về khuôn mặt nụ cười và tiếng nói . Về cuộc đi dạo bộ cuối cùng với hắn. Tháng năm. Bài hát . Những mẫu chuyện . Gió và trăng sao . Về cái thân hình thanh niên ầy sinh lực và -dầy tuổi trẻ

Một người đàn bà có từng chục năm tháng để nhớ về cuộc đời. Tôi không nhớ những kỷ niệm khốc liệt hoặc chúng không chọn tôi để ở lại . Mà trí nhớ tôi còn rung lên về một chùm sóng vỗ kỷ niệm chẳng có gì là sâu đậm vĩ đại

Cuộc đi dạo bộ trên đường phố ngày thứ sáu . Trời âm u không gió không sương mù . Hắn mặc một cái áo mùa hè ngắn tay . Tôi ủ một đống áo . Khi đi ra khỏi tiệm pasta Ý hắn bảo chị cởi bớt một cái áo ra cho mát. Hắn phụ kéo tay tôi ra và nói chị Mỳ mặc áo trắng trông trẻ ra

Cái tiệm Beauty Supplies bên cạnh đỏ cuồng son phấn dàn chào vòm kính. Chị phải ghé vào mua một ít giấy lau, tôi nói . Tôi chọn một thỏi giấy nhỏ để trong ví có ướp mùi hoa hồng ở quầy và mang ra trả. Thấy hắn lui hui nhìn cái rế đựng những lọ sơn móng tay tôi nói kiếm màu sơn móng tay cho Michele hả . Hắn cười. Cầm một lọ lên và nói màu này là màu gì nhỉ . China Red tôi cũng cười và nói . Nhưng rồi cũng chính cái miệng tôi lắc lẻo tiếp theo . Chắc không phải đâu . Cái màu đỏ đó trông ngộ ha. Hay hay .

Đỏ xao xuyến. Hắn nóí . Mình thích thì mình đặt cho nó cái tên như vậy đi . Tiếng Việt giàu tĩnh từ lắm chị Mỳ à

Thấy mình già. Bỗng dưng tôi buột miệng nói khi ra khỏi tiệm .

Chúng tôi sóng sánh bên nhau . Tiếng đế giày Reedbook của hắn quẹt lên mặt đường.

Đâu. Hắn nói. Chị còn trẻ .

Hắn cầm bàn tay tôi. Nở nụ cười tinh nghịch và tiếp.

Nhớ có lần chị nói khi nào chị thấy mình già chị sẽ bắt đầu sơn móng tay . Chị đâu đã sơn móng tay

Ôi nhớ làm chi ba cái chuyện đó. Tôi nói

Khi nào chị già. Hắn choàng tay qua bờ vai tôi và bóp mạnh. Em sẽ gửi cho chị những màu son móng tay

Vợ ghen te tua vậy và cứ giỡn. Tôi nói

Ngả phố này quẹo qua ngả phố kia . Những câu chuyện nổ như pháo tết . Thỉnh thoảng một cái choàng vai . Một cái ôm eo bất thình lình . Có khi cả người tôi còn được nhấc bổng lên không quay tít vòng vòng

Buổi chiều ngồi với nhau ở bậc cấp cao nhất nhìn xuống công viên rộng từ cuối chân mày này đến cuối đuôi mắt kia

Em có hạnh phúc không. Tôi nói

Khuôn mặt hắn rõ là tối tăm lại

Em không biết . Hắn trả lời tiếng Anh

Cô ấy yêu em dữ dội . Tôi nói tiếng Mỹ

Em xin lỗi chị vụ tối hôm qua . Cô ấy quá lời

Cách hay nhất để khỏi hiểu lầm là -dối thoại . Vợ chồng thì phải thông hiểu nhau . Thế sao em không nói cho cô ấy hiểu

Nói mãi không được em không muốn nói nữa

Tôi nói tôi có xem một quyển sách lá răm nào đó nói khi người dàn ông không thể nói chuyện được với vợ mình nữa thì phải xem chừng cái hạnh phúc đó sắp lung lay

Tôi biết hắn đang trốn vợ và trốn sở làm đi chơi với tôi suốt ngày

Chị không bao giờ biết một cái đám cưới. Tôi nói . Chị sống với Mẫn được năm năm. Khi chia tay nhau chị nói với anh ấy . Nếu em không sống được với anh . Em không nghĩ em có thể sống dài lâu được với bất cứ với người dàn ông nào khác .





Chị còn nhớ lúc đó chị còn làm cho một khâu may gần nhà . Một buổi tối anh ấy ghé ngang và nói chẳng có gì khẩn trương: Mai em đi với anh không . Đi đâu . Đi vượt biên

Chị cà chớn như con vịt chậm. Dắc cái xe đạp lon ton đến chỗ anh ấy hẹn. Thấy một băng dàn ông dàn ông dàn bà con nít đang loay hoay. Chị bị tóm cổ ngay. Chị vất cái xe đạp lại cho đứa cháu gái anh ấy nhờ đạp xe về nhà nói chị đi mà không biết có đi được hay không. Hồi đó cái chuyện đi vượt biên không được là thường. Nhớ không

Ai ngờ lần đó anh ấy dắc tay chị leo lên thuyền. Chiếc thuyền đầy bão tố đầy sóng gió đầy máu và nước mắt đời chi.

Khi chị tấp được lên bờ thì lô nhô vô số người đứng sẵn để nhận diện nhóm người mới tới Chị mở mắt nhưng không còn nhìn thấy ai . Chị còn không nhìn thấy rõ cơ thể chị nữa mà . Mấy người dàn bà Mã trong trại suốt một tuần lễ chỉ trao cho chị thức ăn, nước uống và áo quần. Chị cám ơn là họ đã không biết nói cùng một thứ tiếng với chị . Chị chỉ muốn độn thổ . Chị chỉ muốn chết . Chị chỉ muốn xa lánh loài người . Chị không nghĩ đến ai cả . Lại càng không muốn gặp anh ấy. Làm sao chị có thể -dào mồ ký ức để chôn vùi được cái hình ảnh Mẫn và những thanh niên trên tàu bị trói gô với nhau để khỏi nhìn thấy những tên du đãng biển đang -dè nát chị

Tại sao chị lại chọn lúc này để nói những điều ấy. Hắn nói khi tôi im lặng khá lâu

Không biết. Chị không biết

Gió chiều bắt đầu lùa hơi sương ngang ngang lành lạnh. Hắn choàng tay qua vai tôi

Em vẫn nhớ những buổi tối với Bạch và chị đi ra bãi biển

À Bạch "bé con" của em ấy à. Tôi nói

Một cái ngả nghiêng đầu . Đầy mùi -dàn ông lên tóc.

Chị nhớ điều này không . Hắn nói .

Chị nhớ em hay đi khiêng nước về cho chị . Hay đi bỏ thơ dùm chị . Rủ chị đi ra biển buổi tối ....

Không để tôi dứt câu

Chị nhớ lần trước khi em rời trại . Hắn nói . Bạch nấu được một nồi chè -dợi đến tối mới mang ra bãi biển....

Tôi ngắt

Buổi tối ăn chè -dó . Điều gì còn lại ư . Chị nhớ là sau khi ăn chè xong. Gió lùa hiu hiu mát. Chị mượn cái aó thun của em làm gối và ngủ cho đến khi bị gọi dậy . Sao lúc thức dậy ấy chị đã không hỏi Bạch đâu rồi . Bây giờ thì chị có thể nói về điều còn lại không ngại ngùng.

Tôi nắm lấy bàn tay rắn rỏi quần vợt tennis và -dặt lên ngực mình

Chúng sẽ ở lại trong trái tim. Chị muốn cám ơn câu hát -dêm hôm ấy chị đã nghe dồn dập thật gần trên mái tóc mình. "Người là vì sao nhỏ bé ta mãi ước cho lòng là một bầu trời xanh xanh ...."



Hắn kể lại đời sống từ ngày ở đảo sang Mỹ . Học trung học. Học đại học . Ngủ với bao nhiêu qủa -dào Mỹ . Có mấy cái lá Việt Nam . Cuối cùng tại sao lấy cô vợ -dào tơ hiện nay . Em có thể bỏ cô ấy đi bất cứ lúc nào. Hắn nói. Nhưng nghĩ đến hai đứa con . Lúc khác hắn lại nói . Con thì con chứ đã đến lúc chán qúa thì đi vẫn đi .

Tôi đã cảm thấy cuộc hôn nhân của hắn đang tuột dốc

Hôm ấy là ngày cuối cùng tôi lưu lại thành phố Capitol

Tôi than mỏi cẳng khi hắn rủ tôi đi dạo bộ dọc theo đường May . Bây giờ về hotel em sẽ bóp chân cho chị. Hắn nói

Tôi không đẩy hắn xuống hố . Tôi linh tính chỉ cần một cái hò hẹn là chúng tôi có thể vồ vập lấy như hai kẻ đói khát lẫn nhau

Tôi đã từng làm như vậy với những người dàn ông khác . Và có lẽ hắn cũng đã từng làm như vậy với những người -dàn bà khác nào đó . Hình như trong câu chuyện có một đoạn nào đó chúng tôi cùng nhắc về một cuốn phim năm nào của Holywood tả cảnh hai kẻ ngoại tình đưa đến những ám ảnh chiếm đoạt nhau đến giết người . "Nhìn chúng nó tra tấn những đứa bé và hành hạ người đàn bà kinh qúa" . Hắn nói

Trên xe hắn chở tôi về lại hotel tôi nói em về tối qúa vợ em lại ghen lên nữa . Hắn cười . Cùng lắm thì nghe như nghe bà già la hồi xưa trốn đi chơi với con gái về khuya vậy mà .

Hắn vẫn là một tên giống đực đáng yêu . Tôi nhìn qua cái miệng rổn rang. Mắt tôi lơ mơ . Cái đầu tôi thầm nghĩ . Người dàn ông này khi làm tình xong chắc sẽ nói chuyện hay. Nhưng tôi với một thân xác đã vỡ tóe muôn ngàn mảnh thủy tinh này . Tôi đã leo lên giường ngủ với nhiều người đàn ông để hàn gắn cái gì không thể hàn gắn được: Đó là một sự nhẹ nhàng và nồng nàn mà mỗi đứa con gái dậy thì thường mơ tưởng khi nghĩ về lần đầu tiên ngủ với đàn ông

Cuối cùng rồi cũng chẳng ho teo ho tiếc gì cả . Khi chia tay trước Shade tôi nói mười hai giờ khuya rồi về đi . Tôi hôn lên sóng cổ thẳng đứng những đường gân ấm và có thể cảm thấy cả hai thân thể chúng tôi đã căng lên và có thể nổ ra bất cứ phút giây nào

Nằm một mình trên chiếc giường hotel tôi nghĩ ôi là buồn cười . Chỉ là một cuộc đi dạo bộ với nhau mòn ngày . Thật ra lúc ghé sang đây với ý định gặp lại hắn tôi đã nghĩ đến chuyện có thể tôi sẽ gặp hắn trên một chiếc giường ngủ

Tôi ngủ một giấc ngon lành cho đến sáng trưng . Ngày hôm sau lái chiếc Sedan xám chạy ra sân bay.


Vợ và đứa con gái hai tuổi đứng ù ì xem hình Mickey Mouse trong cái sạp hàng của phi trường. Hắn ngồi lại cái bàn và tôi đang uống ly cà phê trước khi lên máy bay

Ủa chị định bỏ về sống luôn ở Việt Nam sao ?

Ừ . Tôi nói

Khi vợ con sắp lại gần . Hắn rút trong túi ra một cuốn băng nhạc . Tôi cầm và nhét vội vào xách tay

Tiếng chân vợ con xập xình xập xình. Hắn ngửa người nói rất tự nhiên

Biết đâu em sẽ tìm gặp chị ở Việt Nam

Ôi ba cái tình cảm lãng mạn Việt Nam. Tôi bỗng nói nhanh. Không giống ai

Việt Nam. Vớ vẩn. Lãng mạn. Lãng đãng. Cải lương. Thơ mộng. Ấm ớ. Không giống aị

Hắn nói đúng. Tiếng Việt thật phong phú tĩnh từ.

Là cái gì gì đó đi nữa. Kỷ niệm cuối cùng của mối liên hệ giữa chúng tôi còn giây thun bong bóng cao su hơn. Cái băng nhạc tôi nhét vội vào xách tay ở phi trường có bài hát cũ kỹ của Anh Việt Thu qua giọng ca một nam ca sĩ và câu hát của hắn đã thổi vào mái tóc tôi -dêm tối vắng lặng nào trên bãi biển của hải đảo năm xưa

Tôi đã nghe đi nghe lại bài hát và trái tim tôi đã đọng lại mãi câu hát đưa tiễn nhau ngoài phi trường mà hắn ư ử nho nhỏ bên lỗ tai tôi khi kiếm được một dịp vợ không đứng bên cạnh: "Về đâu! Có nhớ chăng những vì sao long lanh..."

Tôi không có một mối tình. Tôi chưa kịp yêu Mẫn. Tôi không bao giờ tin -dàn ông. Kể cả hắn

Tôi đã về Buôn Mê Thuột sống mấy chục năm sau đó . Nhọc nhằn cắt đôi việc nuôi dưỡng con cái cùng với một người -dàn ông khác . Lại bước thêm một bước với một người -dàn ông khác nữa . Rồi chồng chết vào năm tôi gần sáu mươi . Tôi biết hắn cũng đã ly dị người vợ ấy. Cũng đã lấy thêm một người -dàn bà nào đó. Tôi nhất quyết không tái lập mối bang giao nào kể từ ngày về sống ở Việt Nam

Này bà già có những chục năm nhầu nát lòng chỉ tay. Tôi cúi xuống ngó trăn ngó trở cái bàn tay sần sùi đồi mồi của mình. "Khi nào chị già em sẽ gửi những màu son móng tay cho chị"

Hình như suốt đời tôi chưa bao giờ sơn móng tay. Cho đến bây giờ
Lê Thị Huệ



*Đỏ Xao Xuyến có được sửa chữa đôi chút khi đưa lên mạng Gió O tháng 7/2002
tienmacdoa
#4 Posted : Thursday, October 28, 2004 4:09:29 AM(UTC)
tienmacdoa

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 189
Points: 0

Thiếu Nữ Chờ Trăng Lên

Lê Thị Huệ



Ban đầu chúng tôi nằm cạnh nhau . Tôi tựa đầu lên chiếc
gối lam nhìn ra bầu trời phía Tây Bắc ngang vòm cửa sổ.
Bầu trời đục mây, những đám mây xám di chuyển nhanh và
gần qua chóp những cao ốc; những cao ốc dựng ngược, đâm
thẳng lên trời, án ngữ gần hết diện tích cửa sổ phòng.
Lấm tấm trên mặt diện tích ấy là những vệt sáng vừa
thắp. Những chấm sáng hòa với một thứ màu dị hợm của
hoàng hôn úa đọng lung linh lên màu hồng máu trên cánh cửa
kính. Chiếc đầu rồng của một cao ốc phố T. lộ ra chút
vòm sững phía tay phải cửa sổ, trông xa và mờ đi vì sức
ép của những khối hình thẳng dựng ngược và vì những tảng
mây xám xiên ngang. Trời đang giữa mùa thu, tuy mới bốn giờ
chiều nhưng không gian u ám. Tin từ máy phát thanh cho biết mây
đang kéo mưa về. Người ta tiên đoán cơn mưa sẽ xuất hiện
vào đầu đêm nay, sẽ tạnh, và sau đấy trời sẽ trong sáng.

Hai chúng tôi vừa trải qua một ngày la cà ngoài phố, di
chuyển đến mấy địa điểm để tìm những thứ mà khách
sạn không có. W tìm quyển báo thể thao có bài phê bình sốt
dẻo về trận banh chiều naỵ Chàng cũng hối hả tìm mua ít dao
cạo râu, một khẩu súng săn làm quà sinh nhật cho bố chàng.
Tôi rủ W đến rạp A xem phim G, cuốn phim được giải điện
ảnh năm vừa quạ Phim mô tả đời sống của một người đàn
ông tranh đấu cho lý tưởng bằng phương thức bất bạo
đô.ng. Rồi tạt qua phố T mua một ít bánh dẻo và bánh nướng.

Bây giờ thì W đang lăn kềnh ra theo dõi sát nút trận banh
trên mặt truyền hình, mắt chàng không rời màn ảnh, thỉnh
thoảng còn tung người lên hoặc vỗ tay đôm đốp khi thấy
một màn giao đấu hào hứng. Đây là trò chơi mà một phe
vừa giữ banh vừa lấn đất trong khi phe bên kia ra sức chống
đỡ và ngăn ngừa cuộc xâm lăng bằng cách thúc và húc vào
người của phe đối thủ cho té nhàọ

Chỉ những người sanh ra và lớn lên cùng chỗ như W mới say
mê trò chơi nầỵ W cố lôi kéo tôi xem banh cùng chàng. Nhưng
tôi nói tôi không thể nhìn cảnh những cầu thủ húc nhau như
bò đấu trên sân banh. Nó làm cho lồng ngực tôi căng nhóị
Trận đấu càng gần kết thúc, tim tôi càng nện nhanh. Nhìn
hình ảnh những cầu thủ phe yếu thế ra sức chống giữ để
những cầu thủ phe xâm lăng đừng lấn đất mà tôi muốn
ngộp thở. W cười tôi và bảo ở bất cứ đấu trường nào,
trên sân banh hay ngoài cuộc đời, làm cách nào đè bẹp để
thắng thế là chuyện thường tình. Sao tôi lại phải thắc
mắc phải bấn loạn lồng ngực.

Khi W nói như vậy, dưới tấm chăn màu gạch vằn, bàn tay phải
của chàng thường sờ soạng tìm kiếm những phần người tôi
không dứt.

Tay W thường dừng lại trên ngực trái của tôi và hỏi tôi có
sao không? Chàng biết rõ mối ám ảnh trên dễ làm cho những
cơ tim tôi se thắt. Tôi dễ nhạy với tiếng đô.ng. Và từ
lúc sinh ra đời, tôi đã mang chứng tim dễ hồi hộp. Chứng
bệnh đã làm cho tôi phải sinh hoạt cử động chậm chạp hơn
những người khác. Những nhịp tim dồn dập vang vang khi nào
cũng tưởng như cấp cứu đã là điều gì hiện diện quen
thuộc và thường trực trong đời sống tôị

Căn phòng trạm gồm chiếc máy truyền hình, cái kệ để đèn
ngủ, bộ bàn ghế cỏn con, chiếc giường và hai chúng tôị
Mỗi lần W giật bắn người và la ó lên là mỗi lần cả
chiếc giường oằn lên kêu kẽo kẹt. Đấy có thể là lúc
một cầu thủ húc té được một cầu thủ khác. Rồi chàng
làm một cử chỉ xoa dịu vì đã gây cho tôi nỗi giật mình.
Chàng vuốt dọc hết người tôi và hỏi tôi có sao không? Tôi
nói tôi gần hụt hơi vì không tìm được một chỗ nằm bình
yên trong cái phòng trạm chật hẹp nầỵ Nằm chung giường với
chàng, chàng dội chiếc giường hoài làm tôi bị vật lâỵ W
ríu rít xin lỗi và ôm tôi vào lòng. Chàng vừa hôn ào ập
lên khắp người tôi vừa nói chàng yêu tôị

Đây là thói quen của W. Những khi chàng nói chàng yêu tôi là
khi chàng đè tôi bẹp dí dưới đôi cánh tay đầy lông lá của
chàng. Tôi vừa ngo ngoe vừa nói, W hãy nhìn đi, mây mù đang
giăng kín cửa sổ, kìa bầu trời hoàng hôn rằm tháng tám
như vậy kể cũng lạ, chàng nặng quá là nặng, những sợi
lông của chàng làm tôi xót xáy, W đừng đè lên người tôi
làm tôi khó thở... Nhưng W không nghe tôi nóị Chàng nói xuồt
xuồt im đị W khóa cứng hai tay và hai chân tôi, áp mặt chàng
lên mặt tôi, áp ngực chàng lên ngực tôi và bảo cứ để
yên như thế nầỵ

Khi tiếng la hò của những cầu thủ trên sân banh mừng chiến
thắng vang dội, W với tay vặn thấp ánh điện đầu giường.
Cả thân hình của W đổ ào lên người tôị Tôi bị xô lệch
và nghiêng ngửa dưới thân hình to lớn vũ bão của chàng. Tôi
lặp đi lặp lại luôn miệng rằng chàng hãy nằm sang một
bên. Nhưng W không nghe tôi nóị Ngực tôi cứ căng nhói lên
từng cơn. Tôi hé mắt nhìn thấy màu đỏ bùng lên dưới làn
da mặt của W. Qua mảng vai cuồn cuộn những bắp thịt rắn
chắc của chàng, từng tảng mây xám đặc nặng nề trôi ngang
khung cửa sổ. Chiếc đầu rồng của một cao ốc phố T mù
mờ chới vớị Những cao ốc hình khối đã được thắp sáng
gần hết. Nền trời xám sũng như vậy còn lâu trăng mới ló
da.ng.

Có thể tôi đã bị đánh thức bởi một thứ tiếng động mà
mãi nửa canh giờ sau tôi mới biết đó là tiếng mưa va vào
vách phòng trạm.

Cơn mưa không lớn vì tôi có thể nghe tiếng di động nhẹ
nhàng, tiếng rón rén chuyền mình trong không gian. Nghe như
"tiếng sột soạt của bầy con gái dệt lụa trời", má tôi đã
nở nụ cười nghịch ngợm và giải thích như vậy trong những
lần đầu tiên tôi hỏi người về tiếng mưa rơị Lời giải
thích khởi đi từ ký ức mù tắp của tuổi thơ đã như vệt
nước thấm ngập hồn tôi, để mỗi lần nghe tiếng mưa băng
mình ngoài không gian tôi không thể không lắng nghe đấy có
phải là tiếng lụa trời phất phớỉ Nhưng giờ đây tiếng
lụa trời phất phới như bị lấn át bởi một tiếng trả đũa
mạnh và bách bức, tiếng của vách phòng trạm hứng đỡ cơn
mưạ Chiếc vách phía bên W nằm có khả năng tung hứng và phát
ra âm thanh sầm sập nghe như tiếng roi quất lên mặt gỗ. Ánh
điện đầu giường chiếu chân dung to tướng của W lên mặt
tường, chiếc bóng chàng lung linh trên nửa chiếc màn cửa
sổ. Chàng lại kéo từng cơn ngáy khò khè, khiến lúc vừa
thức giấc tôi cứ tưởng như chàng đã phát ra âm vang lấn
át kiạ Quả là cái âm thanh rền vang chói tai nầy đã làm cho
tôi không quay trở lại giấc ngủ được.

Tôi trườn người lên đầu giường, hai tay choàng lên đầu,
dõi mắt nhìn mưa nát nhàu qua khung cửa kính và tự hỏi mảnh
trăng rằm tháng tám ấy giờ lang thang ở phương trời nàỏ W
đã nheo nửa mắt, cười nửa miệng khi thấy tôi mua sắm
cặp bánh nướng và bánh dẻọ Chàng nói trăng ở đây luôn
luôn bị lu mờ bên ánh điện phố phường. Nhưng nếu đêm nay
tôi nhìn thấy trăng mọc trên thành phố F nầy thì nhớ đánh
thức chàng dậỵ Chàng sẽ cùng tôi làm tiệc cắt bánh, uống
trà và ngắm trăng.

W. để banh ngực trần ra ngủ. Trước khi ngủ W. vòi tôi kể
chuyện về những đêm trăng nơi tôi đã chào đời và sống
suốt những năm thơ ấụ Tôi nói mỗi năm chúng tôi chỉ mong
ngóng đến ngày rằm tháng tám để mừng trăng linh đình, gọi
là Tết Trông Trăng hoặc Tết Trung Thụ Đây là đêm mà trẻ
con thắp đèn rước trăng và ca hát nô đùa thỏa thích. Nhưng
thường thì quanh năm trăng vẫn là nguồn vui chung của mọi gia
đình. Tôi kể cho W nghe những đêm trăng cả gia đình tôi quây
quần trước sân gạch ngắm trăng lên. Ba má và các cô chú
tôi thường bắt ghế ra sân chuyện vãn với lối xóm; trong
khi bầy trẻ chúng tôi tụm năm tụm ba chơi trò trốn tìm, u
mọi, hoặc nhảy lò cò cạnh đấỵ Ánh trăng từ từ nhô lên
khỏi những ngọn tre mát gió của lũy tre đầu ngõ, càng lúc
càng sáng ngà, rồi lửng lơ giữa bầu trời đêm lấp lánh
những ngôi sao kim tuyến. Trăng lên rồi, mọi người như say
mèm bởi làn gió hiu hiu của những rặng tre làng. Trăng càng
thanh gió càng mát, người lớn càng nói năng hòa nhã, điệu
bộ càng từ tốn. Chỉ lũ trẻ con chúng tôi thì càng đùa
nghịch to tiếng hơn. Suốt từ đầu làng đến cuối làng bấy
giờ chỉ còn vang vang tiếng reo đùa của lũ trẻ, tiếng hò của
những người đàn bà ru con ngủ, và tiếng xào xạc của những
lũy tre làng chở trao gió cho nhau dưới ánh trăng. Khi đã nô
đùa no nê xong, chúng tôi thường trải chiếu và vây quanh má
để lắng nghe bà kể chuyện. Chúng tôi thường gục thiếp đi
khi giọng má chỉ vừa bắt đầu: "Thuở thanh bình xa xưa..."

W nằm yên và lắng nghe tôi kể chuyện. Chàng nằm nghiêng
một bên, hai tay vẫn ôm lỏng thân hình tôi, tai vểnh lên,
miệng hở trệ ra thở. Chỉ những giây phút như thế nầy tôi
mới rướn người lên được chút xíu mà thò tay qua gáy
chàng cho chàng tựa đầu lên. Tôi tiếp tục câu chuyện. Tôi
nói sau nầy vì chiến tranh bùng nổ, gia đình tôi phải đi tản
cự Tôi lớn lên ở một nơi khác, cách xa ngôi làng cũ. Mỗi
lần tôi muốn quay về ba má tôi nói đường sá mất an ninh,
mấy khúc quốc lộ bị chận đánh, cây cầu bắt ngang sông TK
bị quân khủng bố gài mìn giật sập liên miên. Vã lại thân
gái dặm trường như tôi không thể làm chuyến trở về nào
dễ dàng được...

W cắt lời tôi và nói giọng tôi cứ líu lo như chim hót làm
chàng buồn ngủ quá đi mất. Còn điều nầy nữa, tôi nóị W
hỏi tôi điều gì vậỵ Đó là một điều thầm kín tôi muốn
nói với chàng, tôi nói, bởi vì chàng hay lè nhè bên tai tôị
Tôi nghe chàng hay nói ngôi hai xuống thế mang bình an cho nhân
loại, chim bồ câu trắng bay về báo tin lành cho những kẻ chờ
mong,V.V... Nhưng riêng tôi, tôi không thể tiếp nhận được
hình ảnh xa xôi nầy khi trong hồn tôi đã ghi dấu nó, chính
là một vầng trăng tròn nhô lên đầu những ngọn tre mát gió
của những đêm nao ở quê hương ấu thơ cạnh má.

W trở người khi nghe tôi kể đến đoạn nầỵ Chàng vùi mặt
xuống gối, hai tay gãi đầu gãi taị Lát sau chàng quay lại, ôm
tôi vào lòng, hôn lên tóc tôi và nói giọng thấp, thấp hơn
thường ngày, rằng chàng muốn thay má kể chuyện cho tôi nghẹ
Chàng nghĩ ra được những câu chuyện giả tưởng tương lai
bảo đảm cũng hay như những câu chuyện cổ tích của má. Chỉ
khác là má kể chuyện đời xưa còn chàng kể chuyện đời
maị Những câu chuyện sẽ bắt đầu: "Mai mốt khi hòa bình..."

Rồi chúng tôi đã gục thiếp đi vào giấc ngủ. Lúc ấy trời
mới bắt đầu chuyển mưạ

Tôi làm một cử chỉ kéo tay W ra khỏi eo bu.ng. Nhưng dù đang
ngủ W vẫn cài hai tay phòng hờ. Tiếng động của vách tường
tung hứng cơn mưa càng trở nên nặng nề hơn khiến tôi không
thể quay trở lại giấc ngủ được.

Tôi quay sang nhìn người đàn ông đang ôm cứng thân hình tôi:
Mái tóc chàng quăn lọn phủ lòa xòa lên vầng trán cao và
phẳng, sóng mũi vun đều với đôi mắt sâu và hàng lông mày
rậm mọc ngay ngắn, hai làn môi hồng thắm hở lộ hàm răng
trắng muốt và đều đặn. Mặt chàng rõ nét và sắc sảo như
một mặt tươ.ng. Tôi cúi xuống áp mũi lên má và hai thái
dương chàng hít từng hơị Tôi vân vê nhúm tóc mai vàng của
chàng, rồi ghé sát tai và nói thầm điều chàng vẫn khoái
nghẹ Tôi nói chàng có cái miệng cong và mỏng, rất hấp dẫn.

Tôi gặp W cách đây không bao lâụ

Khi phe bên kia tràn về chiếm hết mọi nơi, kể cả nơi gia
đình tôi đang tạm cự Phong trào tìm đường biển kiếm đất
sống nổi lên khắp nơị Má tôi dù nâng niu tôi vì tôi là
đứa con cầu tự của bà, cũng phải lo lót cho tôi bao phen
đặng mang tôi ra khỏi vùng đất u ám ấỵ Cuộc ra đi của tôi
là cuộc chiến đấu của má để bảo tồn sự sống cho tôị
Má nói: "Má rách ruột sanh đẻ con ra đờị Má muốn con phải
sống. Con của má là vàng là ngọc. Con không thể ở đây để
bị đẩy đi thủy lợi đào mương vét cống đến chết mòn
chết héo được. Má hy vọng ra khỏi đây con của má sẽ hồng
hào khỏe mạnh hơn - Bà ám chỉ nước da trắng xanh quanh năm
của tôi - Nhưng con phải nhớ không ai biếu không điều gì cho
con cả, kể cả sự sống của con. Má nghe nói ở bển mỗi lần
nghe đến bệnh tim là người ta mang ra mổ như mổ gà mổ heọ
Con phải cẩn thận với những kẻ quen với cái chết hơn sự
sống ấy..." Tôi đứt ruột khi phải xa rời má. Từ thuở nào
tôi vẫn nghĩ tôi không thể tách rời xa má. Rõ ràng tôi xa
má trong sự cưỡng ép. Má hồn nhiên tin rằng chỉ cần mang
tôi ra khỏi nơi ấy là tôi được tiếp sinh, được chữa
chạy, được hoan hỉ sống... Má đâu biết chuyện gì đã xảy
ra cho tôị Nhưng dù thế nào đi nữa thì W là người đã
hiện diện và ôm thốc lấy tôi ngay cái khoảnh khắc tôi vừa
rời đất mẹ không bao xạ

W không rõ những gì đã xảy ra cho tôi trước đấỵ Chúng tôi
không nói cùng một ngôn ngữ và với chàng thì những điều
liên quan đến chàng đủ làm chàng loay hoay hết ngàỵ W nói
chàng đã nói với gia đình chàng rằng sau bao nhiêu năm miệt
mài sách vở chàng cảm thấy nhức đầu và mệt mỏi, rằng
chàng đang muốn làm một chuyến đi xạ Nhưng thực ra, W nhấn
mạnh, chàng đã đi tìm tôị Chàng đã đi tìm tôi như đi theo
một tiếng gọi, một hấp lực. Như ba vua đã đi theo hướng
một ánh sao, đi tìm ngôi hai ra đờị

Và chàng đã gặp tôi trong chuyến đi định mệnh ấỵ Một
người bạn đã rủ chàng làm một cuộc hải hành rong chơi trên
biển Thái Bình Dương. Thuyền chàng đã gặp thuyền tôi giữa
biển cả. Bọn chàng vớt chín người thuyền nhân chúng tôi
lên từ một chiếc ghe con đã chết máy và cạn lương thực.
Có kẻ trên thuyền chúng tôi đã bỏ xác trước đây vì không
thể cầm cự được với cái chết.

Lời cầu hôn của W xảy ra cách đây vài tuần lễ. Trong khi
tôi đang nằm trên giường bệnh của trại tị nạn, W đã quỳ
xuống cạnh gường tôi, một tay chàng nắm chặt tay tôi, tay
kia đưa lên mần những điệu bô.. Chàng lắp bắp bảo tôi
hãy nhận lời chàng, rằng tôi là định mệnh của chàng, rằng
chàng đã tìm tôi suốt bao lâu nay, rằng nhan sắc xanh xao của
tôi làm chàng lo lắng... Tôi muốn nói cho chàng nghe nhiều
điều nhưng rõ ràng ngôn ngữ đã làm cản trở điều nầỵ
Chàng chỉ vừa bập bẹ học tiếng của tôi, trong khi tôi hiểu
hết những điều chàng nóị Bởi tôi đã quen với ngôn ngữ
của chàng, tôi đã được học nó lâu naỵ Ngay cả khi chàng loay
hoay, chàng bứt tóc, chàng hoa chân múa tay cạnh giường bệnh
của tôi và nói làm sao chàng có thể hiểu được tôi và
chàng phải làm điều gì cho tôi bây giờ? Tôi cũng đã nhìn
thấy và đọc suốt những thông điệp nơi các điệu bộ vụng
về của chàng. Tôi nói bởi vì chàng hiểu ít về ngôn ngữ
của tôi nên tôi sẽ nói từ từ, nói cả đời e chưa hết
chuyện.

Dù thế nào thì W cũng còn cần một thời gian khá lâu để
thích ứng với ngôn ngữ của tôị W nói ngôn ngữ của tôi
cần uốn cả môi lẫn lưỡi, mà lưỡi chàng cứng quá, lại
chàng không có khiếu học sinh ngữ.

Người bạn đi cùng thuyền với W đã là nhân chứng của cuộc
hôn nhân của chúng tôị Y cứ trố mắt ra nhìn chúng tôi ký
kết giấy tờ và thề ước với nhau trước mặt một vị linh
mục công giáọ Tôi đọc thấy trong mắt y tia nhìn âu lo là làm
sao hai kẻ chưa thông suốt ngôn ngữ nhau mà có thể sống chung
với nhaụ Y cũng tỏ vẻ e ngại cho tôi, kẻ đã từ tốn trong
lời nói lẫn cử chỉ mà vẫn chưa bày tỏ hết, và không thay
đổi được vài chi tiết của bản hôn phối trong lần ký
giấy hôn thú ấỵ Sau đám cưới bất ngờ của chúng tôi trong
trại tị nạn, y ở lại và tiếp tục cuộc hải hành một mình.
Thỉnh thoảng khi thuyền tấp vào một hải cảng nào đó, y gởi
cho hai chúng tôi những tấm thiệp kèm theo câu thăm hỏi
thường tình là hiện cuộc sống của chúng tôi ra saỏ Ngoài
kia mưa càng lúc càng nặng hạt. Những hạt mưa có hình thù
như bàn tay của kẻ lạ gõ lốc cốc liên tục lên mặt kính
cửa sổ. Tôi cố hình tượng ra tiếng sột soạt của những
chùm tơ trời, tiếng ru của má, và ánh trăng rằm đầu những
ngọn tre mát gió. Nhưng tất cả trở nên xa xôi và mờ nhạt
bởi tiếng rền vang lấn át của bức tường trạm đang tung
hứng cơn mưạ Tôi thức dậy và nằm trong tay W đã khá lâụ
Thân thể tôi ê mỏị Trí óc tôi càng lúc càng căng thẳng. Tim
tôi càng lúc càng đập nhanh. Tôi như bị nghẹt thở.

Tôi nhìn sang W, hơi thở chàng tràn đầy mùi kem đánh răng,
mặt chàng phương phi và đỏ kè như ông thần canh giữ bảo
vật khi ngủ. Tôi mở tay chàng và rón rén rút người rạ W
trở người, thở mạnh, và quơ cào tìm. Tôi quỳ xuống đầu
giường, tay thò vào cài những khuy ngực áo của chàng, tay
luồn qua gáy chàng, và ghé sát bên tai chàng nói: "Em đây, có
em đâỵ"

W trườn người lên và kéo tôi lại gần hơn. Tôi nằm qua
nệm gốị Nửa thân hình tôi vắt ngang mặt chàng. Mặt chàng
chạm vào bầu ngực tôi nghiêng xuống. Tôi có thể nhìn thấy
làn da mình phập phồng theo từng nhịp động bên trong. Tôi
nâng khuôn mặt của W lên, áp sát ngực tôi vàọ Tôi vân vê
vạt tóc nóng vàng của chàng, và hát nhỏ trong cửa miệng:

Ầu ơ... ơ...
Má ơi con vịt chết chìm.
Con thò tay xuống vớt.
Ầu ơ...
Con cá kìm cắn con.
Ầu ơ... ơ...

Chờ cho chàng trở lại ngủ yên. Tôi đứng dậy đến bên cạnh
cửa sổ, mở cửa và thở hắt ra ngoàị Mưa tầm tả, hạt
lớn hạt nhỏ tạt vào ướt mặt ướt tóc, chảy xuống lớp áo
ngủ mỏng manh, tuôn tràn trên hai khóe mắt tôi như những dòng
lệ ngậm ứ lâu năm.

Cả người tôi ướt và lạnh cóng. Tôi khép cửa lại rồi
đến bên chiếc ghế ngồi xuống. Trên mặt chiếc bàn con
cặp bánh nướng và bánh dẻo nằm trơ vơ cạnh chiếc hòm son
phấn khóa kín. Ánh điện đầu giường mờ mờ dọi vàọ mặt
bàn xanh hắt lên màu xanh lá cây hấp hối phủ trùm màu trắng
nhuyễn của cặp bánh dẻo, và làm úa màu ngọc đỏ của mặt da
bánh nướng.

Chiếc đồng hồ báo thức tự động đầu giường bỗng bật
lên tiếng kêu tè tè rồi xổ ra một tràng phát âm lời
người nam xướng ngôn viên: "It's twelve o'clock. Violence, once
again, has broken out in B..."

W bật dậy và quơ cào tìm tôị Chàng trăn trở trên giường
như con hổ đói tìm mồi . Miệng luôn luôn kêu tên tôi và
nói: "Em ở đâu? Em ở đâu?"

Rồi chàng ngồi nhỏm dậỵ Khi thấy tôi ngồi co ro trong bóng
tối, W phóng ra khỏi giường ôm chầm lấy và đặt tôi lên
giường. Tôi ho lên sặc sụa và lồng ngực lại căng nhóị Tôi
nói trong từng cơn ho đứt quãng: "Đừng, đừng có nằm ép
lên người em."

Nhưng W không nghe tôi nói và cứ đè chặt hai cánh tay, ép
cứng hai chân tôi, áp mặt chàng lên mặt tôi, áp ngực chàng
lên ngực tôị Lần nầy, tôi thu hết sức lực ôm lăn W
xuống mặt giường.

3/84

Lê Thị Huệ
Phượng Các
#5 Posted : Saturday, November 20, 2004 1:53:09 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)



Kẻ Ám Ảnh Sự Thật

Lê Thị Huệ



Hai mươi năm tôi giấu sự thật như giấu một đề thi
Hai mươi năm tôi kiếm tìm sự thật trong những cơn bay
qua bao nhiêu bến bờ lạ
đêm đêm về ghì xiết sự thật
lạnh như băng
sắc như một nhát dao
cứa xẻ tim tôi chỉ một đường gân sự thật

Run rẩy như tên khờ
không giấu nổi sự thật
mộng mơ vén cuộc đời bằng hài tím tuổi thơ
xiếc vèo vèo qua chiếc đu giây ngay thẳng

Sự thật làm tim tôi khó thở
chết ngất in một năm mù mịt giữa xuân thì
sống dậy thấy mình thành người đàn bà qúa quắt
chỉ ân ái với sự thật

Hai mươi năm tôi chọn làm kẻ bòn hương cho sự thật
với tấm lòng mối lái cải lương
say sưa ca hát qua những phỉnh phờ
trên môi những người khôn khéo lời
trong mắt những người gian ngoan ngọt

Tấm thảm đỏ giữa đời không sự thật

Tôi qua sông nhung lẻ loi
chọn cô đơn làm lữ hành
nước mắt có khi rơi xuống
giữa những cơn xử trảm của tưởng như bạn
đòi xẻo lưỡi tôi vì đã nói lên sự thật

Đốm lửa nhỏ nhoi
đã kiên trì đi cùng tôi suốt kiếp
có khi tôi phải tự ấm một mình
để không qụy ngã giữa cơn say
sự thật

Lê Thị Huệ
1.1.1995
Phượng Các
#6 Posted : Thursday, December 23, 2004 11:44:17 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
võ hoàng, nhà văn: kẻ dám sống trước nhân vật

lê thị huệ



"Đi đi anh
nào phải chúng ta là kẻ ra đi một mình
sa trường đã ngập lụt
máu và nước mắt
triệu triệu tiếng chân người đồng hành
hoặc tất cả chúng ta cùng sống
hoặc tất cả chúng ta cùng chết
Đi đi anh
có em sẽ chờ anh nơi bờ đê
muà gió lên rơm rạ nở đầy trời
mảnh đất đã thấm đẫm oan khiên
vẫn thơm mùi lúa khoai mới gặt
em sẽ vốc lấy một nhúm và buộc chặt
vào bâu áo
làm bùa chú tặng anh
có anh linh của người nằm xuống
có bóng hình của kẻ đang sống
chỉ còn niềm tin này
là bùa hộ mệnh của đôi ta
những lân tinh hào sảng của nó
sẽ thổi hết đài đài búa liềm
sẽ bẻ cong quặp hết những gọng súng
thắt nơ đỏ
chúng ta phải tin và phải tin
vào mặt đất
đầy bùa phép của chính nó
thổi dạt hết thảm hoạ này
kế tiếp thảm hoạ nọ"


Lúc đó, tôi vào độ tuổi ngoài ba mươi. Cái tuổi mà tri thức và cảm tình đòi hỏi phải được phát biểu một cách độc lập. Cái tuổi đủ chững chạc để lên tiếng về một lập trường của đời sống mình. Cái tuổi khoẻ mạnh nhất để suy xét ta và tha nhân cuộc đời nên hổ trợ nhau như thế nào đặng còn chung vốn làm ăn những năm tháng trước mặt. Nói tóm lại những năm đầu ba mươi là những năm những chàng và những nàng tuổi trẻ mới thực sự dấn thân hành động trong cái ý thức sáng tỏ có chọn lựa nhất.

Tôi đã gặp Võ Hoàng trong những năm đầu tuổi ba mươi xuân sắc ấy

Thật sự chúng tôi chạm mặt và nhìn sâu vào mắt nhau chỉ một lần. Đó là lần ở tiệm in của Vũ Tiến Thủy góc đường The Amaden lộng gió. Tôi nhớ tối hôm ấy tôi đến trao cho Vũ Tiến Thủy tâp truyện ngắn Bụi Hồng để anh ấy đưa lên bàn in.

Cuộc gặp gỡ ẩy xảy ra trong một buổi tối hoàng hôn ngày hè êm dịu ở San Jose. Tôi mặc một chiếc váy hái hoa mỏng manh phất phơ, trang điểm điệu nghệ nhởn nhơ xuân thì, lái xe một mình đến địa chỉ của một nhà in nho nhỏ rất văn nghệ Việt Nam dưới phố San Jose.

Khi tôi mở cái cánh cửa thì thấy một bầy mấy tên đàn ông đứng lô nhô sau cái quầy gỗ theo nhòm tôi từ từ đi vào. Nhìn lên cái đám đàn ông xôn xao ong bướm đó, tôi đụng cái cốp ngay khuôn mặt đáng yêu của một cố nhân của tôi. Tôi không ngờ là kể từ ngày tôi rời bỏ New York có mấy tháng chung sống thơ mộng về lại San Jose, cố nhân cũng bỏ lớp bỏ trường Columbia đi lang bạt Cali, Hawaii năn nỉ mấy tôi cũng nhất định không ngoảnh mặt lại. Vậy mà giờ đây bất ngờ gặp hắn tại nơi này. Chỉ nhìn thấy cố nhân tối hôm ấy không, cũng đã đủ làm cho lòng tôi giao động. Nhưng tôi cũng rán nhìn lên điểm mặt ngoài hắn ra còn những ai. Tôi chỉ nhớ ngoài anh Thủy ra có ba tên nữa. Tên cao lồng ngồng không thể lẫn vào đâu được là Tưởng Năng Tiến. Tên thứ hai thì đã có lần đi uống cà phê chung là Hoàng Phủ Cương. Còn tên thứ ba thì tôi biết tỏng đấy là Võ Hoàng.

Dĩ nhiên cố nhân của tôi thì cười mỉm rạng ngời vì biết trước sau gì cũng sẽ bắt chẹt được tôi sau khi tôi công tác với ông chủ nhà in về quyển sách. Con người chào hỏi tôi vồn vã nhất lúc đó là Tưởng Năng Tiến. Rất ư là lịch sự và nhẹ nhàng, Tưởng Năng Tiến một chị Huệ hai chị Huệ ngọt ơi là ngọt. Đó là cái cảm tưởng lần đầu tiên tôi gặp Tưởng Năng Tiến. Y nhìn thì biết mình làm sao là chị Hai của y được. Nhưng Tưởng Năng Tiến có cái khí hậu trò chuyện khéo léo nghệ thuật thiệt là trớ trêu với tướng mạo ngang tàng và một giọng văn sòng phẳng sắc sảo chinh phục độc giả. Đúng là điển hình một thứ đàn ông văn nghệ sĩ có nhiều bẫy ngầm.

Và trong cái buổi tối đáng nhớ ấy tôi không bao giờ quên được ánh mắt của Võ Hoàng mỗi lúc nhìn qua vai những người bạn trai trẻ ấy để thăm hỏi tôi. Suốt khoảng ba mươi phút tối mùa hè đáng nhớ đó, Võ Hoàng im lặng từ đầu đến cuối. Anh nhìn tôi rất vui, rất thân mật, rất mừng rỡ, nhưng tuyệt nhiên anh im lặng giữa những câu chòng ghẹo cười đùa nhẹ nhàng của đám đàn ông con trai xôn xao với một đứa con gái rập rượng.

Sự im lặng và tia mắt nhìn rất vui mừng thân mật của Võ Hoàng dành cho tôi tối hôm ấy là điều gì rất mạnh mẽ mà tôi không bao giờ quên được. Tôi không bao giờ quên ánh mắt như chợt loé lên một gửi trao dường như đã là một thoả thuận ngầm, chúng ta sẽ cùng chiến đấu nhé. Điều này là một xác tín đã trở lại với tôi trong một chiều sau đó, khi ngồi với cố nhân ở một qúan nước, hắn đã nhẹ nhàng báo cho tôi hay hắn đang ở trong cùng một tổ chức với Võ Hoàng. Và sau đó trong một tờ báo rất đầu tiên của Mặt Trận Quốc Gia Giải Phóng Việt Nam của tướng Hoàng Cơ Minh, lúc Lê Thiệp còn làm chủ báo Kháng Chiến, tôi đã ký tên khác viết một tâm bút "Thư Gửi Người Đi" cảm động lắm đi lận

Trong tập truyện Bụi Hồng tôi giao cho nhà in của Vũ Tiến Thủy tối hôm ấy, có chuyện ngắn "Cơn Sốt" của tôi. Chuyện đã được đăng trước đấy trên báo Văn của ông Mai Thảo vào năm 1981. Chuyện ngắn lấy bối cảnh cơn ốm nhớ thương đất nước của một cặp tình nhân trẻ ở khung trời náo nhiệt New York. Đoạn cuối của chuyện mô tả người tình nam ám ảnh bởi một công cuộc giải phóng đất nước, cách mạng quốc gia đã đặt lên môi người tình nữ một nụ hôn nồng nàn hứa hẹn

"Cho đến khuya khi Ngữ tỉnh dậy, chàng trở người sang và gặp nàng đang nằm cạnh.
- Anh biết em đã nằm cạnh anh rất lâu.
Mồ hôi tóat ra ướt đẫm trán chàng và nhỏ từng giọt xuống ngực nàng. Ngữ hất tung đống chăn cuộn trên mình. Tấm biểu ngữ rơi xuống đất.
Thoa trăn trở.
- Em nhớ nhà qúa.
Ngữ đặt lên môi nàng một nụ hôn, nụ hôn nóng của hai bờ môi ốm sốt.
- Anh sẽ đi. Mai một anh sẽ đưa em về. Chàng nói."

Thuở ấy Võ Hoàng và Tưởng Năng Tiến đang là một đôi văn sáng như sao trên vòm trời văn học hải ngoại. Tập chuyện Măng Đầu Mùa của Tưởng Năng Tiến và Võ Hoàng là một ngọn hải đăng trong đám những nhà văn trẻ hải ngoại đầu thập niên 1980. Không biết ở đâu ra mà có một đôi bạn văn sáng sủa như vậy. Tự nhiên xuất hiện đôi song ca có một lối viết hết sức thân mật với đời sống. Đó là cách viết rất văn chương di truyền lớn lên trong nước Việt Nam Cọng Hoà của hai ông Ngô Đình Diệm và Nguyên Văn Thiệu. Cách viết của những con người yêu văn chương, phơi phới tình người, và rất hào sảng cho văn chương và đời sống những tiếng nói róc rách trong tác phẩm. Cái cõi văn chương rất thoải mái chia sớt tận tình với đời đó không thể nào kiếm thấy ở những con người lớn lên ngoài Miền Bắc áp bức nghẹt cầu nghẹt đường đời Cọng Sản của Bác Hồ Chí Minh và bác Lê Duẩn. Lật những trang chữ của Võ Hoàng và Tưởng Năng Tiến đọc sẽ thấy khác những trang viết của Trần Đăng Khoa, Nguyên Huy Thiệp. Chữ nghĩa của Tưởng Năng Tiến và Võ Hoàng chân hơn, sáng hơn, tự tin hơn, gần với con người quanh ta hơn. Trong khi chữ nghĩa của Nguyen Huy Thiệp và Trần Đăng Khoa mánh hơn, đểu hơn, vẹo hơn, để luồn lèn lớn lên trong một xã hội mà cứ bốn người là có một anh công an dòm ngó. Hai cõi tác phẩm xiển dương hai thế sống khác từ nhừng xã hội mà hắn được nuôi dưỡng. Tuyên dương cõi này mà bỏ lơ cõi khác là hội chứng chậm tiến của hành trình tiêu hoá những tác phẩm.

Cái điều sáng tỏ của Võ Hoàng nhà văn vào thời điểm đó chính là thái độ chọn lựa . Võ Hoàng không chỉ viết. Võ Hoàng dám hiện thực điều chàng viết bằng hành động.

Sau một trận lột xác và lột hồn vì cơn địa chấn bị vứt ra khỏi quê hương, là một kẻ mẫn cảm, thông minh, tràn đầy nghị lực , có tất cả thời gian của tuổi trẻ vào thời điểm sau 1975 ấy, Võ Hoàng dám xông xáo đi tìm một phương hướng giải quyết những thôi thúc trong người. Cái thôi thúc lãng mạn phục vụ quê hương có thể là thừa kế của người quân nhân lính thủy Võ Hoàng Oanh của mấy năm binh nghiệp trước đó, nhưng cái bi kịch hùng tráng của Võ Hoàng ở đây chính là chính hành động lựa chọn sứ mệnh chiến đấu để chứng nghiệm đời sống thay vì tưởng tượng đời sống qua ngòi bút .

Cái chân dung mà tôi không thể nào không bị khích động, là lúc ấy Võ Hoàng đang ở vào một vị trí ăn ảnh đời người nhất. Võ Hoàng có tuổi trẻ, y chỉ là tên đàn ông vừa ngoài ba mươi. Võ Hoàng có tự do, y vừa mới đến xứ sở Hoa Kỳ nơi mà Nữ Thần Tự Do đã ban tặng cho y một quyền tự do sống hoàn toàn thảnh thơi theo bất cứ cách thế nào y muốn nhất. Võ Hoàng có mái ấm, vợ con vừa sang đoàn tụ. Võ Hoàng có danh vọng, y vừa mới là nhà văn nổi tiếng. Một trang thanh niên tài hoa hiểu ra mình đang ở vào một vị thế có hào sảng tư trang của cải căn cước tuổi trẻ, sinh lực, tài năng nhất. Thế mà trong cái huy hoàng của thời thế tuổi trẻ rực rỡ ấy, y đã chọn một con đường chiến đấu cho một siêu hình niềm tin vào danh tự có tên gọi là Quê Hương.

Nỗi đau bị bứng vứt ra khỏi quê hương như một thứ nha phiến làm cho giấc mơ trở về quê hương là một mời gọi vô cùng hấp dẫn. Tình yêu quê hương là một nguồn sống còn mãnh liệt hơn cả chính tình yêu. Nhà văn Ai Cập Naguib Mahfouz trong chuyện dài Sugar Street đã viết một câu bất hũ " Perhaps patriotism, like love, is a force to which we surrender, whether or not we believe in it." Mặt đất này đã thấm đẫm những giòng máu nuôi danh tự Quê Hương. Ngày đó chúng tôi ra đi từ những địa danh Rạch Giá, Vũng Tàu, Nha Trang, Hà Tiên. Điểm xuất phát trở thành điểm trở về. Chúng tôi cũng chỉ là những đứa con mọn của một thứ mặt đất tham lam luôn luôn đòi chúng tôi trở về phục vụ nó. Mặt đất hay Quê Hương như một bà mẹ khắc nghiệt không muốn bứt rời đứa con của bà. Võ Hoàng ra đi từ Phú Quốc, chắc là chàng cũng bị cái tiếng gọi của bà mẹ Phú Quốc kêu riết nên chàng mới tìm đường trở về.

Con đường trở về bằng ngôn ngữ Phú Quốc của một nhà văn Võ Hoàng hình như chưa đủ. Những sáng tác của Võ Hoàng trong mấy năm ngắn ngủi lìa xứ, 1979-1984, là những chuyện tràn đầy tính chất Nam Bộ. Giọng văn Nam Kỳ là một nét đặc sắc của văn chương Việt Nam khởi đi từ những cái tên như Nguyễn Đình Chiểu, Hồ Biểu Chánh, Sơn Nam, Võ Hoàng, Nguyễn Văn Sâm, Hồ Trường An..... Với tôi, chỉ trong vài truyện ngắn đầu tay, Võ Hoàng đã lấp lánh một tài năng lớn của văn chương Nam Kỳ. Lối dựng chuyện của anh không thừa thãi lấy chữ đè chuyện. Văn vẻ của Võ Hoàng rất tươi rói như vừa mới vốc ra từ Phú Quốc. Đọc chuyện của Võ Hoàng cứ như thấy những con người Nam Kỳ dẻo miệng của anh đang gõ gàng trước mặt mình.

Thế nhưng cõi viết không thôi hình như không đủ chỗ để dung chứa sức sống tràn trề của một đứa con trai yêu của quê hương là Võ Hoàng Oanh. Cho nên chàng thanh niên tên là Võ Hoàng Oanh đã vứt bỏ danh vọng đang lên của nhà văn trẻ Võ Hoàng, ném trả cho xứ người lạ hoắc chút tài sản văn chương mà chàng vừa cắm dùi được . Chàng chọn lựa phiêu lưu vào lịch sử, thách thức lịch sử, với ước muốn giành lại và chiến đấu cho quê hương mà người ta đã chiếm đoạt mất của chàng.

Có thể nói đứa con yêu của tổ quốc Võ Hoàng Oanh đã chọn lựa vai trò kẻ chiến đấu để thí nghiệm con người văn chương tên là Võ Hoàng. Võ Hoàng Oanh đã ra sa trường chiến đấu dũng cảm với mặt trận đất đá súng đạn và kẻ thù ở Nam Lào vào cái lúc mà tên tuổi nhà văn Võ Hoàng đang lên cao rực rỡ nhất. Sự chiến đấu bằng võ lực là một cách chiến đấu chẳng đặng đừng vào thời điểm ấy. Lúc mà khối Cọng Sản còn chắc nịch như một thứ đế quốc không ai xuyên phá được. Sự chọn lựa con đi sang Lào để về chiếm lại quê hương vào bối cảnh đó là một hình ảnh đẹp tuyệt vời trong lòng mọi người Việt lưu vong. Võ Hoàng Oanh con chim trống cũng chỉ muốn khoe đôi cánh vạm vỡ của mình để biểu dương sự chiến đấu bảo vệ lấy quê hương của nhiều người đang bị bọ hung, chuột, dán, bọ chét hút máu. Một nhóm đàn ông con trai đã đi làm anh hùng lịch sử. Hoàng Cơ Minh, Võ Hoàng, Trần Thiện Khải, Lê Hồng... là những anh hùng của chúng tôi vào thời điểm đấy. Nhất là trước đấy đã có vị anh hùng trí thức dấn thân như sinh viên Trần Văn Bá đã cũng xuống xuồng đi về phía Quê Hương và đã gục ngã. Cái chết của Trần Văn Bá (Đường Trần Văn Bá thơ Lê Thị Huệ) đã càng bồi đắp cái hình tượng cái chết nào của những đứa con của Quê Hương cũng đều là những cái chết đẹp và hiển hách hơn cái chết bệnh tật già lụm khụm nơi quê người. Võ Hoàng Oanh đã chọn lựa theo con đường xuống xuồng chèo về phía Quê Hương dù biết là phía trước mình có người anh sinh viên trí thức Trần Văn Bá vừa ngã gục. Một thái độ chọn lựa hết sức ngạo mạn, lãng mạn, phiêu lưu, thách đố chỉ xảy ra cho những con người dám sống theo tính cách huyền thoại trên bia đá, trong lịch sử, trong truyện và trong kịch. Con người nhỏ nhẻ im im, nghiêng nghiêng nụ mỉm cười thân mật ấy lại chọn lựa một cách chiến đấu bão bùng khốc liệt

"Hoặc tất cả chúng ta cùng sống hoặc tất cả chúng ta cùng chết" (thơ Lê Thị Huệ) thì đúng là con người nhà văn Võ Hoàng đã muốn bảo vệ, đã muốn chiến đấu dùm cho những nhân vật huyền thoại. Cái dũng của con người nhà văn Võ Hoàng là muốn chứng minh và chiến đấu điều mình tin bằng chính hành động chèo xuồng đi về phía Quê Hương trước khi cầm bút mô tả lại sự việc. Cái hách của nhà văn Võ Hoàng là trước khi y vung bút múa cho đời một điệu văn thì y đã dám thử nghiệm bằng chính con người và cuộc đời y trước. Thật là khác xa với những tay sống thì không dám sống nhưng chỉ mơ ước vẽ vời rồi để cho kẻ lạ sống dùm hoặc mời gọi người khác sống theo sự tưởng tượng của tác phẩm bày ra. Với tất cả những nét đặc biệt nêu trên, con người này đã thiết lập được một huyền thoại cao ngạo, quyến rũ, tài hoa của riêng danh tiếng Võ Hoàng.

Lê Thị Huệ
Đêm 10/8/2001
Phượng Các
#7 Posted : Thursday, October 27, 2005 7:00:28 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)



nguồn: Hoa Thi

Phượng Các
#8 Posted : Thursday, December 15, 2005 8:15:13 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
nguồn: http://www.gio-o.com/aongonHopLuu.html

Chuyện nhân ngày 8/3, ngày Quốc Tế Phụ Nữ 2005.

lê thị huệ


Buổi sáng dậy sớm, nhâm nhi ly cà phê xong, ngồi vào bàn viết, mở net của Mỹ ra thấy một chương trình đặc biệt của http://special.msn.com/ gồm những bài viết như sau: 10 Người Đàn Bà Quyền Lực Nhất Nước Mỹ, dẫn đầu là Condoleezza Rice bà Mỹ Đen hiện là ngoại trưởng phục vụ ông Bush. Các bà khác là những bà thượng nghị sĩ, thẩm phán tối cao, chủ công ty lớn, và có nhiều tiền như bà thần tivi bốc lên từ trợ cấp xã hội Oprah Winfrey. Thế là trong danh sách 10 quyền lực nhất nước Mỹ có hai bà đen, Condollezza Rice và Oprah Winfrey. Cả hai bà đều "nỏ có nhôông". "Nhôông", tiếng Hà Tĩnh có nghĩa là chồng, "nỏ" có nghĩa là "không".

Nói chuyện chồng con ở Mỹ là nói chuyện gì rất kinh khủng. Một trong những chuyện kinh khủng ấy là tỉ số đàn bà Mỹ đen không chồng rất ư là cao. Đàn bà Mỹ Đen nổi tiếng là giỏi, ngoan, thương con, và đạt những thành công phi thường ở xã hội Mỹ. Trong khi đàn ông Mỹ Đen hễ thành đạt chút chút thì lăm lăm cặp bồ và theo con gái Mỹ Trắng hết. Nên chi những người bạn gái Mỹ Đen thành đạt thân mến của tôi phần đông không kiếm được chồng. Một bài khác cũng trên msnnews: 5 Cách Thức Làm Cho Đàn Bà Thành Lãnh Tụ Giỏi. Bài kế, Mẹ Đi Học. Chuyện này xảy ra thông thường ở Mỹ. Các trường đại học Mỹ thu hút nhiều phụ nữ và tạo cơ hội cho người phụ nữ đi học trở lại. Ở Việt Nam thì cơ hội qúa ư thiếu thốn. Chuyện Việt Nam hiện nay là sinh viên ra trường rồi không có việc làm mới là chuyện quan trọng! Bài kế tiếp, Ăn Mặc Thế Nào Để Thành Công. Bài tiếp, Làm Việc Co Dãn, Những Phương Pháp Quân Bình. Ngoài ra còn những bài sau: Mười Người Đàn Bà Mỹ thay đổi thế giới, , Sacagawea Có Thể Làm Như Thế Nào ( Sacagawea là một lãnh tụ Da Đỏ được kể tên trong mười người đàn bà thay đổi nước Mỹ), Bí Mật của Amelia Earhart, (người phụ nữ hoa tiêu bị mất tích năm 1937, có giả thuyết cho là vì bà này đã làm xì pai cho tông tông Mỹ nên bị bắt), Những Chiến Sĩ Gái Giỏi, Tranh Đấu Để Đòi Quyền Phụ Nữ, Lịch Sử Phong Trào Giải Phóng Phụ Nữ,

Còn về phía báo chí Việt Nam cả trong nước lẫn ngoài nước thì sao ?

Việt Nam đã cho đưa lên net hầu hết các tờ báo nổi tiếng. Từ Công An online, Tiền Phong Online cho đến Tuổi Trẻ Online... Thế nhưng chưa thấy một tờ báo Phụ Nữ Online nào được chính quyền Việt Nam cho lên net. Nhà nước Việt Nam rõ ràng là kỳ thị phụ nữ hạng nặng đấy nhé. Các nhà tranh đấu hải ngoại hỡi, trong khi các sư các cha được xây nhà thờ mí nhà chùa khắp nơi, mà qúy vị thì vẫn cứ ưu tiên tranh đấu cho các cha các sư. Sao chẳng thấy ai tranh đấu cho quyền lợi phụ nữ Việt Nam cả !

Net hải ngoại thì có đôi chút khác biệt. Hiện có hai trang net do hai người đàn bà chủ chốt, diễn đàn chính trị Talawas do Phạm Thị Hoài bá chủ, và trang nghệ thuật Gió O do Lê Thị Huệ tớ chủ biên. Ngoài ra ở Người Việt Online có trang Phụ Nữ và Gia Đình do nhà thơ Trần Mộng Tú, nhà văn Bùi Bích Hà điều hành. Tuy vậy thành thật mà nói, chưa diễn đàn nào có đủ bài viết về phụ nữ như nhu cầu đòi hỏi. Riêng phần tôi, một mơ ước làm trang nhà dành cho các trẻ em bị chứng khờ, autism, vẫn chưa thành. Vì qúa bận rộn nhiều thứ. Ôi con, hãy tha thứ cho mẹ !

Nhân ngày 8 tháng 3, các trang net trong nước có những bài lai rai bàn về phụ nữ. Ví dụ Nguoivienxu Online có bài Hội Thảo Khoa Học Nhân Ngày 8.3 Vai trò của phụ nữ trong văn hóa ẩm thực Việt Nam. Hanoimoi Online mở diễn đàn Vai Trò Của Người Phụ Nữ Trong Cuộc Sống Hiện Đại, bài khác: Nhân ngày quốc tế phụ nữ 8-3: Xin cảm ơn các ông chồng! Kể chuyện một khu trong Viện Vệ Sinh Dịch Tễ Trung Ương Hà Nội có 80% cán bộ là phụ nữ. Nhân ngày 8/3 các chị xin cám ơn chồng đã thông cảm cho các chị đi sớm về trễ vì công việc đòi hỏi! Bàn về chuyện phụ nữ đi làm, phải nói là phụ nữ Việt Nam ngày nay đi ra ngoài xã hội làm việc khá nhiều. Tuoitre Online có nguyên một trang "Lời Chúc 8/3" để cho độc giả gửi về những lời chúc đến những người phụ nữ thứ nhất của đời họ. http://www2.tuoitre.com.vn/

Đấy là những chuyện trong một buổi sáng lên net liên hệ đến ngày 8-3-2005

Chuyện đáng nói hơn trong những ngày gần đây là chữ nghĩa đang bị ồ ạt tra tấn và chà xát bởi văn chương ba chữ xxx. Từ sau khi tôi viết 1 bài trên Talawas gợi hứng cho các cây bút nữ là muốn viết văn ăn khách thì hãy viết về éx. Thế là làm như một số nhà văn nữ tìm ra chân lý. Một loạt các nhà thơ nhà văn nữ trong nước lẫn ngoài nước bắt đầu háo hức viết xả láng về éx. Đàn bà dù xả láng x cỡ nào thì cũng không bao giờ đủ để phục vụ đàn ông. Các trung tâm đàn ông như tienve, tapchitho, hopluu, thotanhinhthuc, tràn ngập những bài dùng éx tra tấn và chà xát x của phụ nữ. Đàn bà mà thiếu nhạy cảm với x, không biết bảo vệ thân xác phụ nữ, viết về éx như heo nọc xà quần heo nái, viết về éx trong nỗi yếu đuối của thứ nạn nhân tự nguyện phục vụ taste của đàn ông, thì chỉ là con mồi béo bở cho đàn ông khai thác.

Tôi không tin đàn ông có thể giải phóng tình dục dùm cho phụ nữ. Hiện nay những người đàn bà nào viết về éx mà được các nhà văn nam hay những người tự nhận là phê bình nam ủng hộ hay ngợi ca thì chính đấy là những nữ nạn nhân đầu tiên trong trò chơi tình dục của cánh đàn ông. Rất tiếc có những người đàn bà là nạn nhân mà không biết mình là nạn nhân. Điều này không có nghĩa là thế giới trống vắng những người đàn ông thân thiện và qúy trọng thân xác phụ nữ. Nhưng rõ ràng sự to mồm của những người đàn ông khai thác thân xác phụ nữ như một dâm vật đang lấn át mọi diễn đàn nghệ thuật vào thời điểm này.

Một điều hết sức bi thảm và khôi hài là có những cây bút nữ tôi biết rất rõ là chữ nghĩa, trình độ, và khả năng rất kém. Thế nhưng có những ông chủ bút và những nhà phê bình văn học của chúng ta bốc các em gái văn nghệ này lên trên giời, hết lời ca ngợi những cây bút nữ này là những nhà văn lừng lẫy khai sáng thiên hạ. Tôi chỉ có nước há hốc miệng ra chưng hửng nhìn trời mà không thể nào hiểu nổi! Điều này làm cho tôi thấy thất vọng về khả năng phán xét của rất nhiều nhà văn, nhà thơ, chủ bút, nhà phê bình Việt Nam chung quanh tôi hiện nay. Điều này tự nhiên cũng làm cho tôi nghi ngờ và thấy cần xét lại những nhà văn nhà thơ Việt Nam nổi tiếng nào đấy. Tinh thần băng đảng cùng sự mắt mù tai điếc của những kẻ háo danh lỡ yêu văn chương đã tạo nên một bộ mặt văn chương Việt Nam như thế này ư ? Điều này chứng tỏ nền văn học nghệ thuật Việt Nam lâu nay không có một chuẩn mực kỷ cương nào trong việc phê bình, phân tích, lượng giá, các tác giả và tác phẩm. Chúng ta không có những nhà phân tích và phê bình văn học được đào tạo chuyên nghiệp, và được trang bị đầy đủ kiến thức cần thiết để làm công việc thẩm định văn học. Một khi chính các vị "giám khảo" chưa đủ trình độ thì làm sao tin tưởng được sự lượng giá, phán đoán, của các vị "giám khảo" ấy. Thứ nhì là vì khối lượng độc giả Việt Nam còn qúa ít, hoặc vì khiêm tốn không muốn phát biểu, nên chúng ta rất hiếm khi có được sự phản hồi và các ý kiến phê bình từ các độc giả. Nếu độc giả tích cực tham gia ý kiến, thì chính các nhà phê bình kém sẽ bị độc giả nhận biết ra. Và các phán đóan của các nhà phê bình này sẽ bị chính các độc giả phê bình một cách trung thực. Sự không tham dự của các độc giả cũng đóng góp vào tình trạng "múa gậy vườn hoang", "độc quyền ý kiến" của các nhà phê bình chưa đủ chuẩn mực. Vì thế các thế hệ độc giả sau sẽ dễ dàng bị dẫn dắt đến việc chấp nhận những phán đóan sai lầm của các nhà phê bình này.

Nói chuyện x tôi nhớ khi Talawas đầu tiên đăng bài " "Sex Sells, Đọc Những Bài Bình Thơ Vi Thùy Linh Của Các Đàn Anh Văn Nghệ" của tôi, lập tức sau đấy có vài cây bút nam nhao nhao lên xì nẹc tôi trên Talawas. Tôi đọc, và biết nếu có máu ham gây sự, tôi đã có thể đá thêm tí éx nữa vào những bài kế tiếp. Thế nào cũng có một cuộc bút chiến tràn đầy mùi éx từ những người đàn ông nào đấy. Nhưng tôi đã chọn một sự im lặng. Bây giờ tôi chỉ muốn sửa sai một chi tiết nhỏ. Trong một bài viết đáp trả bài viết của tôi, Đỗ Kh. có nói như là tôi dùng tên ông Mai Thảo để nói ông Mai Thảo khuyến khích nên đá tí dâm vào bài viết. Thật ra khi tôi viết như thế tôi chỉ hoàn toàn kể lại sự kiện ông Mai Thảo đã có lần nói với tôi là hiện nay ( vào thời điểm khoảng những năm cuối 1980) ở trong nước viết cái gì đá tí dâm vào thì "chúng nó" ( lời Mai Thảo) cũng bán chạy. Vì bao nhiêu năm nay "chúng nó" bị cấm đoán quá mà. Chứ ông Mai Thảo không hề khuyến khích đưa dâm vào bài viết.

Chuyện nọ xọ qua chuyện kia. Sau bài phỏng vấn trên tờ Hợp Lưu số Tết 2005, tôi nhận ra một số điều phiền phức có tính cách cá nhân liên hệ đến bài viết cũ của ông Mai Thảo giới thiệu về tôi đã được đăng lại cũng trên số Hợp Lưu ấy. Tôi là một người tầm thường với những đau khổ tầm thường như tất cả mọi con người tầm thường trên trái đất này. Nên tôi đã viết một lá thư độc giả gửi đến toà soạn Hợp Lưu phân trần với linh hồn thầy mẹ tôi, những mộ phần ở bên kia cõi âm chưa được yên nghỉ. Hợp Lưu đã không đăng lá thư của tôi thì chớ, đường link của Gió O trên Hopluu net cũng bị xoá bỏ ngay lập tức.

Tôi đang tập làm một vĩ nhân thù lù. Tôi sẽ không đăng lá thư gửi toà soạn Hợp Lưu lên Gió O. Để chị em trong gia đình và bạn hữu thân thiết của tôi vui lòng. Còn tôi thì vẫn tiếp tục đau khổ. Và đang rất muốn làm một con người cà giật tầm thường để trút bớt những cơn cuồng nộ về những điều phi lí và giả dối của đời sống chung quanh đang chèn ép tôi đến nghẹt thở

lê thị huệ



Pearl
#9 Posted : Saturday, March 25, 2006 7:51:37 AM(UTC)
Pearl

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 37
Points: 0


Bấm vào để đọc:

Một Tìm Kiếm Thân Xác

Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.