Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

5 Pages<1234>»
Chuyện Người, Chuyện Ta...
ductriqueanh
#21 Posted : Monday, January 12, 2009 2:59:35 AM(UTC)
ductriqueanh

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,295
Points: 345
Location: Westminster, CA

Was thanked: 10 time(s) in 9 post(s)
Hồi nhỏ Trianh được cưng, cái gì nó muốn là nó được, và tất nhiên nó muốn lúc nào cũng là "winner" (ngay cả khi đi tiệc mà có xổ số, nó cũng đòi... trúng số), em nói hoài nó chẳng chịu "thông suốt", em bực nghĩ thầm, mai mốt lớn lên cho thua mấy trận là chừa ngay cái tật... chảnh ấy đi. Thế rồi em dẫn nó đi học ở ICA, một bữa đó giờ nghỉ trưa, cha mẹ và mấy đứa nhỏ ngồi la liệt trong lớp ăn trưa chung, tình cờ em nghe Trianh nói với con nhỏ bạn cùng lớp "it's great if you win, but if you didn't, it's OK too, you've tried your best". Em hỏi nó ai dạy, nó nói cô (ở ICA) dạy tuần trước, nhưng mà bạn nó nghỉ nên nó nói lại. Nhiều khi em nghĩ "Bụt nhà chẳng thiêng", ở nhà mình nói thì nó không nghe, nhưng cô giáo dạy thì nó nghe lọt lỗ tai và hiểu liền.
Em thấy cha mẹ lúc nào cũng ôm mộng cho con, muốn con thành đạt, nổi tiếng, v.v. Nhưng em hy vọng sẽ cố gắng tự nhắc nhở mình đừng ép con quá đáng, cho nó thử cái này cái kia, nó thích thì mình ủng hộ, nó không thích cũng không ép.
Thật ra Trianh thích về art & craft. Hỏi nó muốn đi học cái gì, đàn cũng không, võ cũng không, hát cũng không, chỉ thích đi học vẽ, mà em lại chưa có thì giờ cho nó theo lớp vẽ nào.
ductriqueanh
#22 Posted : Monday, January 12, 2009 3:21:17 AM(UTC)
ductriqueanh

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,295
Points: 345
Location: Westminster, CA

Was thanked: 10 time(s) in 9 post(s)
Rose
Khánh Linh
#23 Posted : Tuesday, February 24, 2009 7:10:58 AM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
Quế Anh ơi!

Bài viết của diễn viên hay vậy mà chưa có đăng hình của ngôi sao Trí Anh cho mọi người được biết đó nha! Rose
ductriqueanh
#24 Posted : Wednesday, February 25, 2009 3:31:54 AM(UTC)
ductriqueanh

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,295
Points: 345
Location: Westminster, CA

Was thanked: 10 time(s) in 9 post(s)
quote:
Gởi bởi Khánh Linh

Quế Anh ơi!

Bài viết của diễn viên hay vậy mà chưa có đăng hình của ngôi sao Trí Anh cho mọi người được biết đó nha! Rose



Chời ơi, em đang đến khổ vì cái "xô hình" đây nè, bỏ vô hoài mà chưa được.
Khánh Linh
#25 Posted : Wednesday, March 4, 2009 8:17:05 AM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
Quế Anh,

Nghe nói bé TriAnh thích vẽ nên KLinh gửi tặng 2 hình vui ở hội chợ:




ductriqueanh
#26 Posted : Saturday, March 7, 2009 4:36:23 PM(UTC)
ductriqueanh

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,295
Points: 345
Location: Westminster, CA

Was thanked: 10 time(s) in 9 post(s)

Cám ơn hai tấm hình của chị KL, Trianh mà đến hội chợ này là sẽ quên mất mommy
ductriqueanh
#27 Posted : Thursday, March 26, 2009 12:18:03 PM(UTC)
ductriqueanh

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,295
Points: 345
Location: Westminster, CA

Was thanked: 10 time(s) in 9 post(s)
"Tây... Tạng" Du Ký

by Trianh

Tối hôm đó mẹ sang bác Trang rinh về một lô đồ Halloween. Ủa sao lạ vậy cà, mình mới học trong lớp bây giờ là tháng May, mà Halloween thì tới tháng October mới có. Mẹ giơ từng cái lên ướm thử cho mình, bảo cái này được, cái kia không được.
- What are you doing, mom?
- Tiếng Việt!
- Mẹ làm gì đó?
- Ngày mai con có audition, giả làm cô bé Tây Tạng, Tibet đó, biết không?
- Tibet? Tibet ở đâu.
- Có thấy hình cái núi ở trong phòng mẹ không?
- You mean, Mt... uhm... Everest?
- Ừ, Mt. Everest ở Tây Tạng.
- Nhưng mà where, where ở trên cái... you know, the globe - Mẹ... chậm tiêu quá!
Mẹ đem quả cầu đến, quay một vòng, đây là nước Mỹ ha, đây là biển Pacific, đây là Việt Nam, Trung Quốc, China đó, Tây Tạng nằm ở đây. Mình rờ lên mặt quả cầu, thấy nổi cộm, thật lạ.
- Sao nó bumpy vậy mẹ?
- Tại chỗ đó là dãy núi cao nhất trên trái đất, Mt. Everest là nơi cao nhất thế giới.
- How cool! Mẹ kiếm hình Tibet girl trong computer của mẹ được không.
Mẹ mở computer, lóc cóc gì đó, một lô hình mấy cô bé mặc đồ ngộ nghĩnh hiện ra, mình đòi xem mấy cái hình, sao không thấy cái nào giống mấy bộ đồ Halloween mẹ đem về, không biết mẹ sẽ "xoay" kiểu nào đây.

Chiều hôm sau đi học về, mẹ chở mình đi audition. Trên đường chơi "I Spy" với mẹ thật vui. Thế rồi mình ngủ thiếp đi một giấc, tỉnh dậy đã đến nơi audition. Ban đầu mẹ lấy áo dài máng trên mắc xuống mặc cho mình. Sau đó mẹ tròng cái váy xòe của mẹ ra bên ngoài áo dài và cài thắt lưng sặc sỡ đủ màu. Cuối cùng là đôi boots của bộ đồ hóa trang Pocahontas. Mình ngó xuống, sao mà lùng tùng đủ thứ.
- Mom, you make me look funny.
- Như vậy mới giống Tây Tạng chứ con, quay lưng lại mẹ xem nào.
Mẹ chải tóc, thắt bím sau lưng, rồi dắt tay mình vào trong. Phòng đã đông, toàn con nít da vàng giống mình, nhưng chẳng đứa nào mặc "funny" như mình hết. Mẹ bảo mình ngồi chờ trên ghế trong khi mẹ viết gì trên mấy tờ giấy, chợt có ai đó vỗ vào vai:
- Hey, remember me.
- Yeah, Samantha - quay sang mẹ -con đi chơi với Samantha được không mẹ?
- Đi đi, đừng làm ồn.
Samantha học lớp hai rồi, bằng chị Uyên. Sam hỏi lần trước đi audition có được mướn không, mình nói không, Sam cũng không được nên hơi buồn, không biết lần này có được không, mình nói Sam đừng buồn, mình đi hoài cũng đâu có được, chỉ được một lần thôi. Sam không mặc đồ Tây Tạng, chỉ mặc một cái áo thụng. Em trai của Sam cũng đi audition, nhưng mình không thích nó, nó cứ phá phách lung tung.
Ngồi chơi với Sam tự nhiên thấy không phải đợi lâu như mấy lần trước. Sam được gọi vào trước, lát sau mới tới mình. Người ta gọi một lần ba đứa. Cũng như mấy lần trước thôi, đứng trước máy camera nói tên và tuổi. Mẹ dặn phải nói lớn và rõ. Sau đó được chơi "Simon says", chạy đầu này, chạy đầu kia, vui quá! Vậy là xong. Trên đường về mình muốn ăn McDonalds nhưng mẹ lái xe chậm quá (vì đông xe), ngủ một giấc đã về đến nhà, mùi chicken nuggets thơm lừng...

Một bữa mẹ đi làm về, không... quạu mà còn tươi cười:
- Trianh, you got booked!
- Huh?
- Hôm trước con đi thử làm bé Tây Tạng, người ta sẽ mướn con đóng quảng cáo.
- Oh, is that mean I got to go to Tibet.
- Tibet xa lắm, để mẹ xem họ sẽ quay phim ở đâu.
Mẹ lại ngồi trước computer, tìm kiếm gì đó, nghe mẹ bàn với ba... "Mammoth xa quá, còn xa hơn Mt. Shasta gần đến biên giới Oregon, vậy rồi làm sao mà đi, Trianh còn phải nghỉ học..." "thì bỏ đi..."
- Mẹ, con muốn đi.
- Để coi, tính đi được thì mới đi chứ.
Hôm sau, lại nghe mẹ bàn với ba... "không quay ở Mammoth, mà ở Lone Pine" "sao nghe tên quen quá... đúng rồi, chắc là muốn lấy cảnh tuyết của Mt. Whitney" "tháng Năm mà còn tuyết?" "còn chứ, tháng Sáu vẫn còn..."
Mấy ngày sau đó thấy mẹ bận rộn sửa soạn đồ đạc, mang theo rất nhiều quần áo.
- Mấy cái đó cho con hả mẹ.
- Ừ.
- Nhưng mà con không thích, sao mẹ mang đồ cũ?
- Tại vì các bé Tây Tạng không có mặc đồ fashion như con, nên người ta chỉ dặn mang theo đồ cũ. Con muốn mang theo cái gì thì tự sắp đi nhe, mình sẽ ngủ một đêm ở Mt. Whitney.
- In a tent?
- Ở nhà trọ. Trianh, thứ Năm này mẹ sẽ đi đón con ở trường, sau đó đi dự lễ ra trường của bác Trang, sau đó chạy lên Mt. Whitney. Thứ sáu con phải nghỉ học, cho nên con phải làm xong homework ngày mai để nộp cho cô giáo vào thứ năm, are we clear?
- Yes, mom.
Nhiều khi mẹ nói một tràng tiếng Việt, mình làm sao mà "clear", nhưng thế nào mẹ cũng nhắc lại, cho nên cứ "yes" là đỡ... nhức đầu nhất.
- Mẹ, da chường là gì?
- Graduation. Có nhớ năm ngoái con đi dự lễ ở stadium mẹ mặc áo màu đen có cái khăn choàng phía sau to thiệt to không?
- Uh huh.
- Năm nay tới phiên bác Trang.
- Chừng nào tới phiên bác Quỳnh?
- Bác Quỳnh ra trường lâu rồi con.
- Oh...
Thật ra, lễ ra trường chẳng có gì fun lắm, nhưng chắc là quan trọng vì rất là đông người, ai cũng lo chen chụp hình, quay phim, và mấy cô mấy bác được ra trường thì được đi lên sân khấu từng người một trong khi mọi người vỗ tay hô hào, chỉ có lúc đó là thấy vui vui.
Lễ xong mọi người vây quanh bác Trang chụp hình. Ủa sao mình nhớ năm ngoái mẹ không có vậy, chụp hình chút xíu là đi về. A, đúng rồi, tại mẹ có mang Trimy ở trong bụng, nên chắc là bị mệt.
- OK, Trianh, we gotta go.
- How about Trimy?
- Trimy phải ở nhà với bà ngoại.
- How about daddy?
- Ba phải đi làm, chỉ có con với mẹ đi thôi.
- But... but... you don't drive... I mean... daddy always drive us, and it's the afternoon.
- I know, let's go!! - Mẹ bắt đầu cáu, cũng có nghĩa là không nên "lèo nhèo" nữa, nhưng mình cũng ráng vớt vát
- Nhưng mà con đói bụng quá hà.
- Bây giờ đi kiếm mua đồ ăn cho con ăn trên xe, chịu chưa.
Mẹ lái xe lòng vòng rất lâu, đường nào cũng đầy nghẹt xe, cuối cùng cũng tìm ra được McDonald's. Mẹ bắt đi restroom, rửa tay, rồi hỏi lại:
- Xong chưa, còn muốn gì nữa không. Mẹ chạy lên freeway là không có đòi lung tung nữa nghe chưa.
- Dạ.
Mẹ chạy ra freeway. Những con đường lạ hoắc đi vào núi. Mình ngó hai bên đường, cảnh thật đẹp mình chưa thấy bao giờ, đi qua đồng cỏ có nhiều bò, rồi đi qua sa mạc có nhiều cây cactus, rồi nhiều hồ, nhiều núi, nhưng mình vẫn cảm thấy không chắc ăn lắm.
- Mẹ, are you sure you know the way? Are we lost?
- Mt. Whitney ở hơi xa, phải lái xe cỡ 4 tiếng mới tới nơi. Con nhìn đồng hồ khi nào gần mười giờ thì có thể mình mới tới.
- Tối quá làm sao đóng phim?
- Ngày mai mới quay phim. Tới nơi là con phải đi ngủ liền, 4 giờ sáng mai là con phải thức dậy chuẩn bị rồi.
Mẹ chạy xe lâu lắm. Đường vắng, lâu lâu mẹ mới vượt qua một chiếc xe khác. Đi tới khi trời tối mịt. Trên trời bắt đầu có những ông sao và trăng đang chạy theo bên cạnh xe. Mình lơ mơ nhìn trăng rồi ngủ mất tiêu. Tình dậy thấy đã đến nhà trọ. Bước ra ngoài trời không khí thật mát, có nhiều những con chim màu đen bay tung lung kêu chít chít.
- Mẹ, sao mấy con chim đó chưa đi ngủ?
- Tại vì đó là mấy con dơi. Mà dơi thì...
- Con biết rồi, dơi ngủ trong hang buổi sáng, buổi tối bay đi kiếm ăn. Nó có cắn con không mẹ?
- Mẹ nghĩ mấy con dơi này ăn trái cây hoặc là mấy con côn trùng nhỏ. Thôi vào phòng mình rồi chuẩn bị đi ngủ đi, cô bé cưng.
Mình thích được mẹ gọi là "cô bé cưng". Mẹ gọi cô bé cưng là thích làm theo ý mẹ ngay.

Trời buổi sáng sớm có màu xanh xám, hơi lành lạnh và có mùi gì thật thơm nhưng không phải thơm như nước hoa, mà thơm một cách lạ lắm, mình cứ hít hơi hòai mà vẫn không biết tả mùi thơm đó ra sao để hỏi mẹ. Mình đứng chờ với mẹ và những người khác, có nhiều con nít bằng cỡ mình lắm. Tự nhiên có thằng nhỏ chạy lại cười cười:
- Hey you. Remember me?
- No.
- Justin. Samantha's brother.
- Oh, where's Sam?
- She didn't make it. She's so sad and I feel really bad for her.
Mình cũng thấy buồn nữa. Giá mà Sam cũng được đi thì vui biết mấy, chứ mình đâu có thích Justin, nó phá quá chừng đi. Mình quay lại hỏi mẹ:
- Mình chờ gì hả mẹ?
- Đến năm giờ sẽ có xe đến đón.
Đó là những chiếc shuttles nhỏ chở được khoảng 10 người. Lại đi vào đường núi gập ghềnh. Lúc này trời đã hơi sáng sáng, có thể thấy núi đá hai bên đường và phía xa là rặng núi thật cao, trên đỉnh vẫn còn hơi có tuyết. Mẹ chỉ một đỉnh cao nhất.
- Đó là Mt. Whitney.
- How are we gonna get up there, by helicopter?
- Mình chỉ quay phim ở dưới đây thôi, muốn lên đó thì phải đi hiking. Tháng tới ba mẹ sẽ đi lên đó.
- Can I go?
- Đi khó lắm con chưa có đi được.
- Thì ba cõng con, like last time.
- Bây giờ con nặng như vậy, ba đâu có cõng nổi con nữa. Với lại người ta không có cho con nít lên trên đó.
- Tại sao?
- Con chạy lung tung té xuống làm sao.
Mình còn muốn hỏi tiếp như xe đã dừng lại. Trên một khoảng đất trống có dựng hai dãy nhà trông như hai chiếc xe bus thật to. Mọi người đứng xếp hàng và được nghe chỉ dẫn. Tất cả con nít đóng vai phụ dùng phòng thay đồ số 1, đứa con nít nào là vai chính đều có phòng thay đồ riêng, hai đứa một phòng. Bây giờ mọi người đến phòng thay đồ sẽ có đồ sẵn ở đó, ngày hôm qua ai chưa chọn đồ thì đến phòng thử đồ ở bên trái, vai chính cần thay đồi trước, vai phụ thì từ từ cũng được.
Mẹ dẫn mình lên phòng ở bên trái. Người ta chọn cho mình một bộ giống như đồ cũ nhưng trông ngộ nghĩnh, bảo về phòng mặc vô rồi quay lại làm trang điểm. Mẹ cho mình tự đi kiếm phòng. Dễ thôi, mình biết tự đọc tên mà.



A, đây rồi! Phòng thay đồ nhỏ xíu, có một ghế dài sát tường, chắc là để năm ngủ, và một chỗ rửa tay, soi gương. Mẹ mặc đồ vào cho mình nhưng không có giày, phải mang tạm đôi giày boots của Pocahontas. Sau đó mình được chải tóc cho thẳng, đánh má hồng và môi son. Mẹ cười:
- Coi con cũng giống bé Tây Tạng lắm đó.



Mọi người lại lên xe shuttle, chạy thêm một đoạn nữa. Trời bây giờ đã sáng hẳn, nắng lên và bắt đầu nóng. Ở giữa khoảng đất rộng có dựng một cái temple nhỏ, dưới đất có tuyết chạy ra từ ống bơm gắn vào một cái xe lớn. Có rất nhiều người mặc quần áo ngộ nghĩnh, chắc là đồ của người Tây Tạng. Mẹ và những người lớn khác phải đứng ở xa, còn tụi con nít và những người lớn mặc đồ Tây Tạng đứng chung với nhau, mỗi người được giao làm một chuyện. Mình và mấy đứa con gái khác phải đứng ở phía bên đây, khi nghe hô "action" thì phải chạy lại phía chiếc xe hơi đang chạy tới, trong khia mấy đứa con trai thì cũng làm như vậy, nhưng chạy từ phía bên kia lại. Khi nghe "reset" thì quay lại chỗ cũ chuẩn bị làm lại. Người lớn thì làm dễ hơn, chỉ cần đứng một chỗ, hoặc chỉ đi tới đi lui có mấy bước.



Trời nóng, chạy tới chạy lui có mấy lần là mình đã mệt rồi. Nhưng được nghịch tuyết thật thích, mặc dù là cái đôi giày Pocahontas của mình nó không được tốt, chỉ đá vô tuyết có mấy cái là nó đã lủng, làm chân mình ướt nhem, nhưng cũng không có sao, vui là được rồi. Sau khi chiếc xe được lái đi chỗ khác, mọi người được chia thành những gia đình nhỏ. Mình có ông daddy giả, một brother và một sister giả. Hễ nghe "action" thì ông bố vác bó củi trên vai đi từ bên này qua bên kia, còn mình và hai đứa nhỏ thì chạy theo. Để cho khỏi chán, mỗi lần "action" là làm một khác, khi thì mình chạy trước, khi thì hai đứa kia thay phiên chạy trước, rồi cũng có khi cùng nắm tay đi chung, vậy mới vui.



Xong phần đó thì đám con nít có "breaktime". Cả đám ngồi tụm lại phía sau một chiếc xe truck lớn để tránh nắng. Đứa nào có đem theo homework thì phải ngồi làm. Mình đã xong homework rồi nên được ngồi tô màu, nhưng tô hoài thì cũng chán, nên mình rủ mấy đứa con nít khác đi "explore".





Mẹ cho đi nhưng dặn không được đạp lên cây, không được bẻ cây hay bắt con gì vì sẽ bị người ta phạt. Xung quanh có nhiều tảng đá to để trèo lên trèo xuống, không có nhiều cây to mà chỉ toàn những bụi cây nhỏ. Ở đây cũng có rất nhiều bướm mà lại bay rất chậm, chỉ thích đậu một chỗ thôi, giá mà được mẹ cho bắt thì mình sẽ bắt được rất nhiều bướm.





Mình hay bị mấy con châu chấu màu đen xấu xí làm giật mình vì mỗi lần tụi nhỏ bay đi thì kêu tạch tạch rất lạ. Mình còn tìm thấy được một con sâu khổng lồ, dài hơn bàn tay của mình luôn, màu xanh lá cây trong thật đẹp, giá mà được bắt đem về nhà nuôi cho đến lúc nó thành crystalis rồi biến thành con bươm bướm, chắc sẽ là một con bướm thật to và thật đẹp.





Đi chơi đã đời rồi thì đói bụng, vừa lúc người ta mang thức ăn tới. Lúc đói thì ăn cái gì cũng thấy ngon hết. Ăn xong, mình và vài đứa con gái khác phải đóng phim tiếp cùng với đám con trai. Cả đám đứng ở bên này, khi nghe "action" thì chạy qua bên kia. Cái đoạn này là vui nhất vì giống như là "race" vậy. Cứ nghe "action" là đứa nào cũng thi nhau chạy thật nhanh quanh bên kia. Nhưng mà mấy lần "action" đầu cảm đám không có biết làm. Thấy có một ông ngồi trên xe cần cẩu có cái máy camera thật to, mỗi lần "action" thì cần cẩu đưa ổng đi ngang qua. Mình và mấy đứa nhỏ kia mới đầu cứ nhè hướng ông ngồi trên cần cẩu mà chạy tới, thế là cái ông ngồi trên chiếc ghế xếp cao cao la lên om sòm "cut! cut!", mình hiểu có nghĩa là "stop! stop!". Rồi ổng dặn lại, "run PASS him to the other side, not TO him." Vậy mà có đứa không có chịu nghe, khi ổng hô "action", đứa thì chạy theo ông camera, đứa thì chạy tới, làm ông ngồi trên ghế lại "cut! cut!" nữa. Phải mấy lần như vậy mọi đứa mới chạy đúng. Chạy đúng rồi còn phải làm lại thêm mấy lần nữa thì ông ngồi trên ghế mới OK.



Sau đó thì hai ba đứa con trai phải tiếp tục đóng phim, còn đám con gái, Justin và mấy thằng nhỏ khác được ngồi chơi. Mỗi đứa thay phiên bày trò chơi, đủ trò rất vui, đến độ mẹ gọi ra chụp hình với mẹ mình cũng không thèm.





Tự nhiên, đứa nào cũng bị mẹ gọi đi chụp hình nên mình cũng chạy theo. Hóa ra là tụi nó đang xúm lại chụp hình với ông tóc bạc mà hồi nãy ngồi trong chiếc xe hơi chạy tới chạy lui đóng quảng cáo. Ổng ngồi thấp ngang tầm mấy đứa nhỏ. Mẹ cũng kêu mình chạy vô đứng cạnh ổng chụp hình, mà sao đứng cạnh được, đứa nào cũng chen hết.



Tụi nó đứng che mất không thấy ổng đâu luôn. "I can't see you Richard, could you stand up." Một người nhắc ổng như vậy, ổng đứng lên lúc đó mình mới thấy ổng ở đâu để chạy lại gần.



Trong lúc mấy đứa nhỏ vây quanh ổng thì mấy bà mẹ chen nhau ở phía trước, người thấp người cao để mà bấm máy hình. Bất chợt ổng nói:
- How about one with all the moms?



My goodness! All the moms went nuts! Ông này như có "magic", nói một câu mà làm mấy bà mẹ loạn lên hết trơn. Người nào cũng lo nhào về phía ổng, lộn xộn còn hơn tụi con nít nữa. Mắt ai cũng sáng lên, miệng thì cười thật tươi, chen chúc nhau thấy funny quá chừng. Đứng chụp hình bây giờ chỉ có mommy của mình và mấy ông bố mà thôi.





Khi mọi người chụp hình xong, mẹ mới chạy lại hỏi ông tóc bạc cho chụp hình ổng với mình. Ông này cũng dễ thương, ổng ngồi xuống hỏi mình tên gì, mấy tuổi, thích đóng quảng cáo không, làm mình mắc cỡ quá chừng.





Chụp hình xong ổng còn cám ơn mọi người rồi mới lên xe cho người ta chở đi đâu mất. Thấy không còn ai đứng gần mình mới dám hỏi mẹ:
- Ổng là ai vậy mẹ?
- À, là người đóng phim nổi tiếng.
- Sao mấy bà mẹ thích ổng vậy mẹ?
- Lớn lên rồi con biết - Mẹ cười nói như vậy. Mình thì thấy ổng cũng bình thường thôi, hơi giống hoàng tử ở trong phim hoạt họa mình hay coi nhưng... già hơn nhiều...
Mình cũng chụp hình với mấy đứa nhỏ khác và mấy người lớn mặc đồ Tây Tạng nữa. Không có ai là người Tây Tạng thiệt hết, toàn là Californian không hà.



Chụp hình xong mấy đứa nhỏ được chạy chơi tiếp trong lúc mấy mà mẹ phải ghi giấy tờ gì đó. Chỗ quay phim là một khoảng đất bằng phẳng, chính giữa dựng một cái temple nhỏ mà mẹ nói là... gì ha... à, là base camp của Mt. Everest ở bên Tây Tạng, xung quanh có phun tuyết, phía sau có một bờ tường đá giả, ở trên đầu có giăng nhiều cờ đủ màu trông rất vui mắt. Giá như mà được sang Tây Tạng thiệt chơi thì vui biết mấy. Mình và mấy đứa nhỏ khác lượm tuyết ném nhau, nói là nước đá thì đúng hơn, giống như đang chơi trong một cái tủ lạnh lớn.

Sau đó thì mọi người lên xe shuttle trở về chỗ có mấy cái nhà có bánh xe. Mình vô phòng của mình nằm cho đỡ nắng trong khi mẹ đi lấy đồ ăn. Lúc đói bụng ăn cái gì cũng thấy ngon hết. Đang ở trong phòng thì có người đến đưa cho mẹ một phong bì nhỏ, nói là tiền ăn dinner cho hai người của tối hôm trước.





Ăn no nê rồi mẹ dẫn mình đi trả bộ đồ Tây Tạng. Trong lúc xếp hàng thì cái ông tóc trắng hồi nãy, tên gì ha... à, Richard không biết muốn tìm ai mà đi lang thang giữa hai dãy nhà. Thế là mọi người đang lo xếp hàng đều chạy lại vây quanh ổng. Mẹ cũng chen vô. Mẹ thấp và nhỏ hơn mấy bà mẹ khác nên mẹ chui một cái là... biến mất, chỉ một lát lại thấy mẹ chui ra tươi cười nói:
- Trianh, mẹ lấy được chữ ký cho con nè.
- Can I see.
Trên giấy ông kia vẽ ngoằn ngoèo cái gì như là chữ Chinese, mình xoay tới xoay lui cũng không biết ỗng viết cái gì.
- What am I gonna do with it?
- Thì con giữ trong folder của con, không phải ai cũng có cái này đâu.
Mẹ nói thì chắc là đúng, mình thì thấy cái này đâu có gì special đâu, nhưng mà nếu mình hỏi nữa chắc là mẹ lại nói "mai mốt con sẽ biết", vậy thôi khỏi hỏi.
Lúc trả đồ, người giữ đồ hỏi, sao không thấy có ghi mượn giày? Mẹ nói mình dùng giày có sẵn. Người này gật gù nói, vậy để ghi thêm tiền mướn trang phục. Mẹ hỏi bao nhiêu, người đó nói chắc khoảng 80 đồng. Wow, đôi giày xạo... à không phải, giày giả của Pocahontas lủng đế vậy mà họ cũng trả tiền nữa. Ồ, hay là họ không biết là giày giả? Như vậy có phải là "cheating" không ha? Mình kéo tay mẹ nói nhỏ:
- Mẹ, it's fake.
- Cái gì giả?
- The shoes.
- What is it, dear? - Bà giữ đồ nghe mình nói gì với mẹ nên hỏi lại. Mình nhìn mẹ, mẹ hất cái đầu:
- Tell her.
- It's a fake shoes.
- What do you mean?
- I used a fake shoes. It's Pocahontas' shoes for Halloween.
- Oh! - Bà này ồ lên một tiếng rồi cười ha hả - It's OK, honey, we still pay for your fake shoes.
- Why?
- Doesn't matter what kind of shoes, you used it for the shoot, then we pay for it.
- Nice, thanks.
- You're welcome.
Người lớn thật lạ...

Trả đồ xong, lại lên shuttle về lại nhà chỗ ngủ tối hôm qua. Mẹ dọn phòng và đem đồ ra xe. Gần đó có một cái xe ngựa, con ngựa đang ăn. Mình hỏi mẹ:
- Con đến xem được không.
Mẹ cười cười nói:
- Cẩn thận coi chừng nó đá con đó.
Mình rón rén đi từng bước đến gần. Con ngựa chắc đang mải ăn không đụng đậy gì hết. Mình đến gần hơn, rồi gần hơn, nó cũng không động đậy. Oh my gosh! Mình lại bị mẹ trick nữa rồi!
- Mom! It's a fake horse!
- Oh, really? - Mẹ còn giả bộ không biết.
- You knew, didn't you?
Lúc đó mẹ mới cười lớn. Mẹ lúc nào cũng vậy, cứ chọc mình hoài, mà mình cứ bị mẹ "trick" hoài. Mẹ nói phải tập cho mình để lúc nào cũng cẩn thận, mai mốt không bị người khác "trick".






Rồi mẹ lái xe vô chỗ có mấy tảng đá lớn cho mình chạy chơi. Có một tảng đá thật lớn hình cái đầu con khỉ, có mắt mũi và miệng giống như con monster mà không thấy sợ, nên mình đứng chụp hình với nó, rồi mới lên xe đi về. Hai hôm nay được đi chơi thật vui.
- Bye monster, bye Mt. Whitney, bye... uh... fake Tibet!



[hết] Smile
ductriqueanh
#28 Posted : Thursday, March 26, 2009 3:10:21 PM(UTC)
ductriqueanh

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,295
Points: 345
Location: Westminster, CA

Was thanked: 10 time(s) in 9 post(s)

Các chị ơi, giúp em với!!!
Làm sao mà load hình cỡ lớn ở trong photobucket được dị? Nếu đã lỡ làm size nhỏ có resize được không, hay em phải làm lại. Lúc em load, nó cho cái size small là tối đa rồi, em muốn chọn size medium mà không được Dead
Tonka
#29 Posted : Friday, March 27, 2009 12:03:09 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Khi upload hình lên photobucket rồi, mình có thể resize nó. Khi save thì có 2 options: overwrite the original hay là save a new copy. Nếu QA overwrite the original thì không thể trở lại cái size cũ được nữa.
Bây giờ nếu QA muốn hình lớn lên thì chỉ còn cách xóa cái hình đã sửa trong photobucket. Sau đó upload lại tấm hình đó.

Khánh Linh
#30 Posted : Friday, March 27, 2009 12:12:53 AM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
quote:
Gởi bởi ductriqueanh

"Tây... Tạng" Du Ký

by Trianh





Hôm nay định vô đây nói chuyện thì đã thấy hình của diễn viên TriAnh rồi. Con gái của Quế Anh xinh quá và đã biết “điệu” rồi đó.Wink Cám ơn Quế Anh đã đăng hình.

Đây là một trong những hình mà tôi thích nè:



Không biết Quế Anh muốn đăng hình lớn cỡ nào? Cách làm của tôi là resize hình trước (800x600 là cỡ lớn nhất mà tôi thường chọn) rồi save vào máy, sau đó mới upload vô photobucket. Lúc trước hình của tôi cũng bị thu nhỏ nếu upload cỡ quá lớn.

Tôi không dùng "resize" trong photobucket, đã xem sơ qua và thấy hình như chỉ có giới hạn thôi. Có thể các ACE khác biết rõ hơn về cách resize ở photobucket.



ductriqueanh
#31 Posted : Friday, March 27, 2009 11:20:25 AM(UTC)
ductriqueanh

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,295
Points: 345
Location: Westminster, CA

Was thanked: 10 time(s) in 9 post(s)

Cám ơn các chị đã chỉ dẫn. Em thích cỡ hình khoảng gấp đôi cái cỡ hiện tại em có. Mà thôi hình nhỏ cũng không sao, tối qua vừa ôm cái máy vừa ôm con nhóc làm mãi mới xong.
Cám ơn chị KL có lời khen. Trianh điệu chắc là "gien" của bà nội với bà ngọai Wink, chứ em thì chỉ thích xem người ta làm điệu thôi chứ không biết tự làm điệu Smile
Mà đúng là "cha mẹ sinh con Trời sinh tánh", bản chất của đứa nhỏ từ khi ở trong bụng hay khi mới oe oe chào đời là đã có rồi. Hai đứa nhỏ của em tính rất khác nhau. Trianh thì có vẻ thiên về nghệ thuật, thích cái gì đẹp, ngay từ nhỏ nó đã ở trong thế giới riêng của nó, không cần biết cái gì xảy ra ở chung quanh. Trianh không có "takes risk", cái gì lạ là nó không đụng vô, chỉ khi nào nó thấy mình làm nó mới làm theo. Cho nên hồi nhỏ không bao giờ sợ nó ăn đồ bậy, vặn lò ga, hay là đụng vô bàn ủi.
Trong khi Trimy thì có vẻ là thiên về khoa học, nó thích cái gì phải... xài được, chứ đồ chơi mà chỉ có cái mã không thì nó không hứng thú mấy. Nó để ý tất cả những gì xảy ra xung quanh nó, cái gì nó cũng cho vô miệng, và cái gì nó cũng phải đụng tử, vặn thử, lục thử. Muốn nó ngồi yên em chỉ cần đưa cho nó cái gì để nó lục ra là nó ngồi yên liền.
Khánh Linh
#32 Posted : Saturday, March 28, 2009 12:29:18 AM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
Trimy là trai hay gái vậy Quế Anh? Trianh có lẽ khoảng 6, 7 tuổi nên mẹ còn phải vừa ôm vừa vô net? Quế Anh để ý quan sát và nhận xét về tính tình, sở thích của các con như vậy thì sau này có thể hướng dẫn về việc học hay chọn nghành.

Con trai KLinh lúc nhỏ tính cũng giống TriAnh nên không hay bị tai nạn vặt.

Có một phim ngắn ca nhạc về chú bé rất dễ thương đi chơi tới vùng biển xanh Caribbean, KLinh đăng cho TriAnh và Trimy cùng xem nghe!


http://www.youtube.com/w...3uhYv48&feature=related


CARIBBEAN BLUE
Artist: Enya

...Eurus...
...Afer Ventus...
...so the world goes round and round
with all you ever knew --
They say the sky high above
is Caribbean blue...

...if every man says all he can,
if every man is true,
do I believe the sky above
is Caribbean blue...

...Boreas...
...Zephryus...

...if all you told was turned to gold
if all you dreamed were new,
imagine sky high above
in Caribbean blue...

...Eurus...

Khánh Linh
#33 Posted : Sunday, March 29, 2009 12:27:39 AM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
quote:
Gởi bởi ductriqueanh



Trianh điệu chắc là "gien" của bà nội với bà ngọai Wink, chứ em thì chỉ thích xem người ta làm điệu thôi chứ không biết tự làm điệu Smile




Trẻ con điệu thì dễ yêu lắm, thế Quế Anh xem bà nội bà ngoại làm điệu trông có dễ “mê” không?Wink



ductriqueanh
#34 Posted : Monday, March 30, 2009 2:07:39 AM(UTC)
ductriqueanh

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,295
Points: 345
Location: Westminster, CA

Was thanked: 10 time(s) in 9 post(s)
Cám ơn chị về bài thơ và cái link nha, rất dễ thương, em thích nhạc Enya lắm Cooling

quote:
Trimy là trai hay gái vậy Quế Anh?


Chị KL ơi
Trimy là con gái đó chị. Hồi đó đặt tên Trianh thì dễ, tên đã đặt từ năm 2000 mà đến 2002 mới có "chủ nhân". Đức Trí Quế Anh giữ hai chữ còn lại Trí Anh, trai gái gì cũng một tên đó thôi. Viết trong khai sanh theo kiểu tiếng Mỹ thì là Trianh, như vậy nó khỏi cần lấy thêm tên Mỹ lôi thôi. Nhiều khi mình đặt cho nó cái tên VN đẹp ơi là đẹp, đến lớn nó đâu có thèm dùng đâu, nhất là những tên hơi khó đọc.
Đến lúc có bầu Trimy, tìm cái tên hơi khó. Nếu ghép tên thì không còn tên nào dễ đọc, nên tụi em quyết định một là giữ chữ Anh, hai là giữ chữ Tri. Mà nhà em thì đã... một đống Anh rồi, thành ra giữ chữ Trí có vẻ tốt hơn. Sau đó phải kiếm chữ ghép vô sao cho vừa có thể dùng làm tên VN, vừa dùng làm tên Mỹ. Có nhiều tên VN đẹp nhưng tiếng Anh lại khó đọc hoặc ngược lại. Sau cùng thì tụi em quyết định chọn tên Trí Mỹ, mặc dù tên Trimy thì nghe hơi giống tên con trai Smile

quote:
Trianh có lẽ khoảng 6, 7 tuổi nên mẹ còn phải vừa ôm vừa vô net? Quế Anh để ý quan sát và nhận xét về tính tình, sở thích của các con như vậy thì sau này có thể hướng dẫn về việc học hay chọn nghành.


Hehe, em nói chuyện không có đầu đuôi, ý em nói là em ôm Trimy. Trimy mới chừng 18 tháng thôi. Cả ngày bỏ nó cho bà babysitter nên em mà ở nhà thì nó đeo lắm. Trianh từ hồi nhỏ đã thích coi phim. Bỏ cái đĩa Baby Einstein vô là nó yên. Trianh cũng rất kén ăn nhưng mà cái tạng người của nó dễ mập, không ăn gì nhiều mà hồi nhỏ nó tròn quay. Trimy thì ngược lại rất hảo ăn, nó thấy ai ăn cái gì nó cũng... "chầu ăn", đưa đồ ăn cho nó thì nó ngồi yên. Nhưng cái tạng người của nó nhỏ, cho nên nó ăn suốt ngày mà không tròn như con chị. Mà Trimy thì lại thích đọc sách chứ không coi phim, hai cái gộp lại cho nên Trimy thích nhất là xem sách cho hình... món ăn Big Smile.

quote:
Trẻ con điệu thì dễ yêu lắm, thế Quế Anh xem bà nội bà ngoại làm điệu trông có dễ “mê” không?


Em nghĩ người nào bản chất đã thích "điệu" thì ở tuổi nào cũng điệu đó chị, ăn thua là người đó có biết điệu đúng tuổi của mình hay không. Điệu mà đúng tuổi nhìn vẫn... dễ mê như thường. Như bà ngoại của em đó, biệt danh Tí Điệu, bây giờ đã trên 80 rồi mà vẫn... điệu, vẫn sơn móng tay, uốn tóc bồng, thỉnh thoảng mới ra đường nhưng vẫn má phấn môi son, quần áo đồng điệu chứ không quần nọ áo kia đâu. Trong khi cỡ em bây giờ đi làm mỗi ngày mà còn lười, sáng dậy bôi kem qua loai rồi vơ đại cái gì mặc chứ không có chịu khó mà thức dậy sớm trang điểm chọn quần áo như nhiều cô khác đâu.
Lúc mẹ em mất, mấy chị em ngồi soạn lại hình cũ để làm slideshow cứ nói đùa, chẳng đứa nào điệu bằng má. Không có hình nào mà mẹ em có cùng một kiểu tóc cả. Cách trang điểm, ăn mặc cũng thay đổi theo thời. Qua đến Mỹ thì mẹ em không tự ý đi mua sắm, do tụi em đi shopping giùm, nhưng nói chung vẫn là người thích... đứng trước gương.
Mẹ chồng em cũng là... người đẹp, theo kiểu Tây phương, tóc nâu, mắt to... và nói chung cũng là người để ý đến việc chăm sóc vóc dáng. Em cứ bị rầy hoài cái vụ không chịu sửa soạn. Nhất là sau khi em có con, mẹ chồng em cứ nói không phải nại lý do mắc lo cho chồng cho con rồi không có thì giờ chăm sóc sửa soạn cho mình. Chu toàn bổn phận chăm lo cho gia đình không thôi thì chưa đủ, vì người đàn ông bản chất là thích ngắm cái đẹp, trong khi đàn bà bản chất thì thích so sánh. Có bà vợ "điệu" trong nhà vẫn "vui mắt" hơn là chỉ có... gỗ tốt mà nước sơn thì tróc hết ráo. Đối với bạn bè phái nữ cùng trang lứa cũng vậy, không nên để cho các nàng khác nhìn mình và nghĩ rằng mình bây giờ thua kém họ về vẻ bề ngoài, rồi đâm ra có tâm lý nghĩ rằng mình cũng thua họ về những mặt khác.
Nói chung, em "điệu" là do nhu cầu, chứ không phải do ý thích. Còn hai đứa nhỏ coi bộ là tụi nó thích điệu Smile
Khánh Linh
#35 Posted : Tuesday, March 31, 2009 11:55:01 PM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
Enya có nét giống một cô bạn tiểu thư của KLinh học trường Gia Long. Cô này ở nhà xây theo kiểu lâu đài thời xưa, đi đâu thì ngồi trong xe hơi kín mít, vì ở gần nhà nên thường qua lại chuyện trò. KLinh có đủ bạn giàu nghèo, bạn giàu khi đi nghỉ hè Đà Lạt mang về cho mứt mận Đà Lạt, bạn nghèo thì có hôm mang vào lớp đưa một gói, mở ra là... trái đu đủ. Bây giờ nghĩ lại cảm động quá chừng. heart

Chọn tên để có sự hòa hợp giữa tiếng Anh và Việt đâu có dễ. Đức Trí và Quế Anh đặt tên cho các con giản dị mà có ý nghĩa, lại dễ phát âm cho cả hai thứ tiếng. Approve

Quế Anh nói Trimy chầu ăn làm KLinh bật cười nghĩ tới bé chó của KLinh cũng thích chầu ăn, nên thường được cho ăn thức ăn của người, mỗi thứ một ít.

KLinh gửi tặng mấy hình “sandwich” cho Trimy và Trianh, nhưng mà không cần cám ơn KLinh nữa nghe:


















ductriqueanh
#36 Posted : Sunday, April 5, 2009 3:19:06 AM(UTC)
ductriqueanh

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,295
Points: 345
Location: Westminster, CA

Was thanked: 10 time(s) in 9 post(s)

Trimy thích mấy cái bánh sandwich của chị KL lắm, em nhìn mà còn thấy... thèm nữa là... Cooling
Nói Trimy... chầu ăn là tả rất thật đó chị, lúc đó trông nó thiệt như một con chó nhỏ (nhè nó cũng nhỏ xíu hà). Mỗi lần thấy ai ăn gì là cô nàng sà lại, nhìn hau háu xem mình bỏ cái gì vô miệng. Rồi nó còn há cái miệng nhỏ ra... xin ăn nữa. Nhiều khi làm một chén cơm riêng cho nó thì nó không thích ăn, nhưng mà lại thích ăn trong bát của người khác, mà em thì không muốn tập cho nó cái thói quen đó. Cho nên nhiều khi thấy nó chầu ăn cũng tội nghiệp, nhưng không cho nó... ăn ké được.
Không biết lớn lên thì như thế nào, chứ bây giờ thì cái mũi của Trimy rất nhạy với mùi đồ ăn. Những món nào thơm, như là cà phê hoặc chocolate. Em vừa ăn xong mà bế nó là nó cứ hít hà, đòi mình hả miệng coi là cái gì. Có bữa... chịu không nổi nó còn... cắn em một cái Big Smile
Khánh Linh
#37 Posted : Sunday, April 5, 2009 8:02:09 AM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
quote:
Gởi bởi ductriqueanh


Trimy thích mấy cái bánh sandwich của chị KL lắm, em nhìn mà còn thấy... thèm nữa là... Cooling
......................




Thích bánh sandwich thì không có gì khó, KLinh còn khá nhiều, sẽ đăng thêm để dụ Trimy vô đây chơi. Smile

Quế Anh tả cái nết chầu ăn của Trimy hay quá làm KLinh lại muốn thấy hình cô bé láu lỉnh háu ăn Trimy. Lúc trước KLinh nghe thấy có người mắng yêu con như thế này: “Sao mà em “chó” thế?” Chắc là vì con thính mũi và ham ăn. Question

Trimy mới 18 tháng thì Quế Anh sẽ còn được chơi với những trò ngây thơ đáng yêu của cô bé khá lâu đó. Còn cậu bé này thì thích chó nhưng rất khảnh ăn, và mẹ cứ thắc mắc hoài không biết bao giờ mới hết má phính đây:







Huệ
#38 Posted : Sunday, April 5, 2009 9:51:54 AM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0


Cậu bé nhà ai mà đẹp trai thế này?

Hi Quế Anh! Chị vẫn vào đọc ké hoài đó nha.


Khánh Linh
#39 Posted : Monday, April 6, 2009 1:28:46 AM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
quote:
Gởi bởi Huệ


Cậu bé nhà ai mà đẹp trai thế này?




Con trai của Khánh Linh đó chị Huệ. Smile Cám ơn chị đã khen cậu bé "đẹp trai." Wink

Huệ
#40 Posted : Monday, April 6, 2009 9:50:03 AM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0


Cảm ơn Khánh Linh đã chia xẻ, cho xem ảnh cháu. Nhìn cháu thật thông minh, đỉnh ngộ. heart


Users browsing this topic
Guest (28)
5 Pages<1234>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.