Một tao ngộ lý thú (tiếp theo)
Tôi đứng lại một chỗ để giữ mớ hành lý xách tay và nói chị H hãy thử dò bảng thông báo xem có chuyến nào đi Nam Vang không. Chị đi một lát và quay lại cho biết có một chuyến đi Nam Vang ở cổng C5. Thế là chúng tôi tạm thời chia tay với chị K vì C5 đi ngược hướng với chuyến bay của chúng tôi.
Hai chị em tôi ngừng lại ở phòng vệ sinh mất hơn 10 phút vì cái đuôi xếp hàng khá dài. Đoạn đường đi tới C5 vẫn xa vời vợi với những quầy sushi hoặc thức ăn đủ loại và hai bên là những cửa tiệm sang trọng. Có một khu trưng bày nghệ thuật đặc trưng của văn hóa Thái nhưng hai chị em không có thì giờ ngừng xem. Cái túi vải đựng đồ lỉnh kỉnh tôi đeo trên vai bây giờ trở nên quá nặng. Tôi thay đổi vị trí của nó bằng cách ôm ra phía trước và có cảm giác như mình có thể đi nhanh hơn lúc nãy. Sau đó chị H tìm được một chiếc xe đẩy và chúng tôi thơ thới vừa đi vừa nhìn hàng quán xung quanh. Đi hết dãy shopping, con đường hẹp lại và chúng tôi bước lên cái thang cuốn chạy thẳng (tên gọi của nó là gì nhỉ vì nó không phải escalator hay elevator và nó chỉ đi thẳng) tới checkpoint nơi chỉ có hành khách mới vào được.
Tới đây thì chúng tôi thấy thất vọng vì không thể đi qua bên kia và như vậy sẽ không thể gặp những người kia được nữa. Ngần ngừ lay hoay giây lát, hai chị em bảo nhau: "Dù gì thì mình cũng đã cố hết sức rồi, đành thôi...." rồi quay đầu đi ngược trở lại, vừa đi vừa thỉnh thoảng ngoái cổ nhìn lại phía sau nuối tiếc. Lớp lớp người đứng trên thang máy vẫn đều đều di chuyển ngược chiều với hai chị em. Bước đi được đâu mươi lăm bước, không hẹn mà nên, hai chị em cùng hướng mắt vào một nhóm người đang đi tới. Chị H hỏi tôi: "Có phải ông già đó không?" Tôi ráng vận dụng cái trí nhớ tồi xìn của mình về "ông già" mà tôi chỉ nhìn thoáng qua trong khoảng 2 phút. "Ơ...hình như ông kia không có đeo kiếng chị ơi..." và trong đầu tôi có chút nghi vấn về cái áo khoác đen mà người này đang mặc. Tôi nhìn theo phía sau của một ông già khác mặc áo trắng đi cách đó không xa. Hai chị em còn đang ngẩn ngơ ngơ ngẩn thì có tiếng nói vang lên đâu đó của một đứa bé: "Ô cái cô lúc nãy kìa!!!" Chị H giật mình vì câu nói và chợt nhận ra một người mặc áo màu hồng đậm đi trong đoàn. Chị ú ớ: "Hình như cái cô này...." và chị quay đầu chạy theo hỏi có phải là chị và họ đã gặp nhau không. Rồi chị vui mừng reo to, vẫy tay gọi tôi mau tới. Tôi mau mau trở đầu xe tiến về phía ông già mặc áo trắng là người tôi đã ôm vai vỗ vỗ. Chị H rối rít: "You lấy ra đi, đưa cho họ đi..." Tôi lúng túng móc ví ra số tiền hai chị em hùn nhau đặt vào tay ông và nắm chặt. Bây giờ mắt tôi đã nhạt nhòa qua một làn nước mỏng, có cái gì đó cứ dâng lên cổ làm tôi cứ phải nuốt xuống: "Tụi cháu có chút này gởi bác và mọi người trong đoàn. Bác dùng nó để lo cho tất cả mọi người ở đây...Chúc bác và mọi người được mọi sự may mắn." Ông già nói lời cảm tạ rồi chúng tôi vội vã chia tay. Chúng tôi vừa đi vừa ngoái đầu vẫy tay chào tạm biệt.
-- "Nãy giờ tui cầu nguyện quá trời!"
-- "Vậy sao? Em cũng vậy."
-- "You cầu cái gì?"
-- "Em cầu được gặp lại họ một lần nữa."
Một nỗi vui khôn tả trong lòng hai chị em. Sao lại có thể đúng lúc tới như vậy.
Nếu họ đã bước qua checkpoint vào C5 thì....
Nếu hai chị em không ngừng ở phòng vệ sinh đến 10 phút thì chúng tôi đã lạc mất nhau giữa khu shopping đông người qua kẻ lại....
Nếu đứa bé nào đó không nhận ra chị H....
Nếu chị H không nhận ra cô áo hồng....
Nếu hai chị em không thành tâm cầu nguyện....
Nếu họ không đi chuyến bay này....
Nếu họ thay đổi lịch trình trở lại đường bộ....
Và bao nhiêu cái nếu khác đã làm cho sự tao ngộ của chúng tôi trở nên một kỷ niệm đáng ghi nhớ trong chuyến đi.
Tạ ơn Trời.
Đoạn đường vừa mới đi qua bây giờ trở nên đẹp quá, hai chị em nhìn qua cửa kính bên ngoài phi trường là một sân cỏ có trồng hoa

thật đẹp. Ở một đoạn khác của phi trường thì họ làm giống như một cánh đồng lúa với những ụ lúa hay cỏ gì đó được trang trí với những con cò trắng giả bay la đà trên cánh đồng (chắc gạo Thái Lan mà chúng ta ăn được sản xuất tại đây).

Tới khu trưng bày văn hóa Thái mà tôi nhắc ở trên, hai chị em dừng chân ngắm nghía và chụp hình. Có lẽ đây là một tượng thần của dân tộc Thái đứng trên lưng một con rùa. Có một con rồng 3 đầu thật dài quấn chân tượng thần. Có đâu năm bẩy tượng người nắm nửa phần trên con rồng và năm bẩy người bên kia nắm phần đuôi con rồng trong tư thế kéo co. Phía trước tượng thần là một bàn thờ nho nhỏ có nhang đèn.
Bước vào một tiệm bán hàng, tôi ngắm nghía những con voi đủ kiểu đủ màu. Chồng tôi từng sống ở Thái nhiều năm của tuổi ấu thơ nên hễ nhắc đến Thái Lan thì anh luôn có một cảm tình đặc biệt. Tôi chọn một con voi vải màu tím hoa cà, bốn chân có quấn ren kim tuyến, trên đầu có một miếng vải may kim tuyến để xeo xéo và lưng thì phủ một tấm trải có dây cột ngang bụng cũng có viền ren kim tuyến, chút quà cho chồng và TVy. Con voi dài hơn gang tay giá $35 USD và như vậy trong ví tôi chỉ còn $10.
Bước vào cổng nơi chờ đợi lên máy bay, hai chị em dáo dác tìm và thấy chị K đang ngồi trò chuyện với một bà ngồi trên xe lăn về một quyển sách nấu ăn. Trên chuyến bay này, ba chị em được ngồi với nhau. Chị K ca tụng cái máy bay này hết lời như chị đã đọc thấy trong quảng cáo trên báo, nào là rộng rãi, nào là mỗi người có một tivi riêng. Chúng tôi loay hoay mãi với cái tivi nhưng rồi cũng tìm cách mở nó lên được, ai muốn xem gì thì xem chứ không phải xem cùng một thứ như trong những chuyến bay khác. Chúng tôi tới Teipei trễ mất vài phút. Có lẽ vì chuyến bay kế là chuyến chót trong ngày với một số đông hành khách chuyển tiếp nên họ đã phải chờ chúng tôi. Lúc này tôi phải ngồi một mình vì máy bay hết chỗ và ba chị em không thể xin ngồi gần nhau được nữa.
Máy bay đáp xuống LAX sớm nửa tiếng. Bước xuống máy bay, tôi đứng lại chờ chị K và chị H vì họ bị xếp xuống gần chót. Vừa thấy mặt, chị K chìa cái phone cho tôi để gọi về nhà vì khi đi tôi đã không mang theo cái gì cả ngoài passport và bằng lái xe. Chị K đã tìm được người cho tôi quá giang về gần nơi tôi ở nhưng khi điện thoại cho chồng thì anh nói sẽ đi đón ở phi trường vì hai đứa nhỏ cũng nóng lòng gặp mẹ. Sao cũng được. Chị H và chị K lôi túi chôm chôm và nhãn để cùng thanh toán cho khỏi phí của giời. Kéo hành lý ra ngoài, tôi gặp gia đình chị K đã đứng chờ ở đó. Tới đây thì lạc mất chị H rồi vì tôi nóng lòng biết địa điểm chính xác để liên lạc cho chồng. Gia đình chị K đứng chờ người con trai ra parking lấy xe. Tôi cũng ngóng cái xe van quen thuộc của tôi. Rồi tôi nghe tiếng la ơi ới và thấy chồng tôi bên kia đường đứng giơ tay vẫy. Ây da, anh chàng không đi xe của tôi...đã thế lại đậu xe bất hợp pháp phía bên trái của con đường nữa chứ. Tôi vội vã kéo hai cái valy cùng xách tay, không kịp từ giã gia đình chị K, phóng qua đường. Ông cảnh sát ở đâu bỗng lù lù đi tới. Chồng tôi thảy vội một cái valy vào trong xe, ngồi vào và mở cốp phía sau. Tôi mở cốp định bỏ nốt đồ vào thì ông cảnh sát đã lạnh lùng xập đóng nó lại và rút cuốn sổ trong túi ra từ từ lật một trang mới sửa soạn ghi phạt. Tôi nghĩ bụng: "Phen này tiêu rồi!"

Chiếc xe bỗng di chuyển nhanh về phía trước, tôi kéo valy rượt theo, ông cảnh sát cũng dợm bước nhưng rồi chẳng biết sao, thấy ông ngừng lại và quay đầu về chỗ cũ chắc là để chờ con mồi mới. Hú vía!!!

Bây giờ thì home sweet home
