Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

2 Pages<12
Tuy but va thuhuong
hoa xuong rong
#21 Posted : Wednesday, December 6, 2006 11:26:01 PM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

quote:
Gởi bởi Phượng Các

Chị HXR à,
Đi ngang mấy ngọn đồi thấy trên đó chỉ toàn là xương rồng, cảnh quan ngộ nghĩnh quá chị nhỉ.
Nếu chị ngủ được trên cát đá thì chứng tỏ chị sức khoẻ dồi dào, chớ cái trò cắm trại ngủ lều là PC thử qua một lần ở Bắc Calif, sau lần đó là tởn tới già luôn (trời về đêm quá lạnh, muốn đi toilet phải cầm đèn pin và đi ra ngòai bóng đêm đầy đe dọa).

Cám ơn chị có nhã ý rủ PC ghé phố núi chơi. PC cũng có ghé Sedona một lần.

Như vậy có nghĩa là chị có nhà ở Sedona? Và lại không thường xuyên ở đó chăng? Chị nói là nhiều nhóm về đó thiền là về vùng đó hay về nhà chị.



PC ơi,
PC nói đúng đó. Ghét nhất là trời lạnh lại phải dậy làm cái chuyện number one há. Nhưng đừng ngủ tent khi trời lạnh. Cuối thánăm ngủ ngoài sa mạc là được rồi, không lạnh chút nào cả vì trời bắt đầu nóng rồi. Đầu tháng năm, đi xem phong cảnh vì còn mát nên đi xa được và chưa đông lắm. Đôi khi lạnh hay còn tuyết cho những người thích sightseeing hay đi núi. Cuối tháng năm sa mac đang tưng bừng hoa nở, muốn thấy cảnh đẹp, mấy chỗ này không có hotel PC. Có thích đêm dạy, đi bộ toàn cát à, đừng sợ rắn vì nó thích ngủ trong kẹt đá, còn đây mình đi một chút thôi để thấy cái đẹp của tạo hoá. Sedona là phố núi, có vortex nhiều( male hay femal), cho nên thiền rất tốt. Sedona cao 4500ft cho nên khí hậu ôn hoà lắm. Còn thiền người ta leo lên mấy tảng đá lớn, dễ ợt à, nhìn cả thiên nhiên rồi ngồi thiền còn nếu đi cả group họ thuê xe jeep( nơi này cần có Jeep nha) để và trong rừng, đừng lo sa mac cao nên có cây cối, có người hướng dẫn tìm chỗ để thiền. Không biết PC biết khi người da đỏ muốn nói chuyện với tổ tiên họ hay ngồi thành vòng tròn, để có thể nói chuyện được Spirit đó. Vào trong rừng thiền trên các tảng đá bằng phẳng bằng như xa lộ, thích lăm. Đương nhìên thiền ở đâu cũng được. Nhưng các nhóm Phật giáo Thái Lan, không hiểu sao Thích Nhất Hạnh chưa biết nơi này, có thể lập thành làng lắm. Đất địa linh mà. Vào net đoc Sedona/Arizona đi. Nếu không, sang năm mình mua cái xe jeep cũ, tha hồ vào rừng, mình thiền một mình hoài thấy thích lăm. Khi PC nhìn thâ'y đá đỏ( red rock country) tự nhiên thâ'y vui trong lòng là Sedona chọn PC rồi đó. Mọi người ở đây tin là thế, do Vortex và núi non nơi này. Có thích thành phố nằm cao trên núi không, cách Sedona khoang 20 phút là Jerome/ thành phố này đẹp lắm, lên đó đi vòng vòng rồi ăn trưa rôi thả hồn nhình cả một sa mạc vĩ đại dưới chân mình. Nhưng không ai nói đê'n thiền ở đây nha. Mình có nhà mơi xây, cho thuê năm nay. Tính sang năm lấy lại để mua đồ đạc và dùng cho 4 tháng mùa đông, còn tháng khác thì cho thuê. Từ Cali đi Arizona có 6 tiê'ng thôi, lên Sedona thêm 2 tiếng nữa. Cần giầy tốt cho khỏi đau chân, chịu khó đi bộ nếu thích đi núi, còn không PC đi dưọc mọi nơi bằng Jeep tours thích lắm, mình đi rồi hay horseback riding, ngôi trên ngựa đi xe cảnh. Nhà thuê ngay tại Sedona hơi đắt nhưng với giá 1800.00 dollars môt tháng, PC có thểở tại Red Rock Country rồi nơi mà mọi người trênt thế giới hằng mơ ước(HXR thuề nhà bốn năm năm trước, giả bộ làm nhà giàu). Billionaires ở Sedona, còn millionaires phải move out, đó là lời nói đùa của dân kế thành phố Sedona. Còn chồ HXR, nhà mới tinh xây cả nửa triệu cho thuê có 1300.00 không đồ đạc, còn có đồ đạc có lẽ chỉ 1600.00 thôi, nhà vừ a xây xong( mấy mạng investors mua nhà bỏ không ấy mà). Nên thăm Sedona lại nha, khi tôi ở đó sè nhỡ ông xã làm hướng dẫn viên. Chịu khó đi bộ mồi ngày, hay tập weigh lifting hay bất cứ gì tốt cho thân thể, là tha hồ ăn và đi chơi thôi. HXR rất lười nhưng muốn đi thăm cảnh ngủngoài trời nên ráng giừ gìn cho khoẻ. PC còn nên biết cái nay, mấy người đau nhức vì phong thâ'p qua đây thâ'y đời tươi như hoa nha. Không biết chị VDN có đọc đoạn này không. HXR có cô em đau nhức lắm, nhờ thiền thành cũng đỡ nhưng có lẽ sẽ ở Sedona mùa đông đó.HXR
Phượng Các
#22 Posted : Thursday, December 7, 2006 5:26:25 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
quote:
có vortex nhiều( male hay femal),

tra tự điển thì vortex là gió lốc, gió xóay, vậy mà sao lại có male / female trong đây nữa?

Thầy Nhất Hạnh có lẽ thích cây cối, sa mạc thì chỉ có đá sỏi nên không hấp dẫn thầy chăng?

Về các người da đỏ cầu nguyện trên tấm đá thì mình có nghe khi đi Yosemity, Khỏi nói là PC cũng thích phong cảnh thiên nhiên, mà thích đủ thứ chớ không riêng món nào. Nghe gió núi hay sóng biển dạt dào, cái nào cũng có niềm kỳ bí riêng.

Không ngờ nhà cửa ở Sedona cũng đắt thiệt đó!
hoa xuong rong
#23 Posted : Thursday, December 7, 2006 8:45:48 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

quote:
Gởi bởi Phượng Các

quote:
có vortex nhiều( male hay femal),

tra tự điển thì vortex là gió lốc, gió xóay, vậy mà sao lại có male / female trong đây nữa?

Thầy Nhất Hạnh có lẽ thích cây cối, sa mạc thì chỉ có đá sỏi nên không hấp dẫn thầy chăng?

Về các người da đỏ cầu nguyện trên tấm đá thì mình có nghe khi đi Yosemity, Khỏi nói là PC cũng thích phong cảnh thiên nhiên, mà thích đủ thứ chớ không riêng món nào. Nghe gió núi hay sóng biển dạt dào, cái nào cũng có niềm kỳ bí riêng.

Không ngờ nhà cửa ở Sedona cũng đắt thiệt đó!



Tự điển định nghĩa vortex theo khoa học. Còn theo các người ở Sedona, new age group và nhiêu sách nói về Vortex như một một hiện tượng huyền bí cho đời sống con người thăng hoa hơn. Vortex giống như một từ trường từ trong lòng trái đất thì phải, có thể chữa hết mọi bệnh tật( beleiver). Có quả núi chỉ có male vortex, có quả núi có female vortex, có nơi có cả hai female and male( harmonious) HXR không biết nguyên thủy, ai là người đặt cho vortex là male hay female. Người da đỏ khi nói chuyện với tổ tiên hay xếp thành vòng tròn để lấy năng lực, còn nếu không họ thay bằng các tảng đá nhỏ như đang có các người khác đang thiền chung. HXR thiền bốn chỗ này rồi. It is very intersting, ngồi trên cao nhìn nguyên sa mạc, núi cao, rừng bạt ngàn và hồn người sẽ lâng lâng. HXR đi nhiều nơi từ Santa Fe/New Mexico, Colorado, Utah, many more nhưng the red rock country là hấp dẫn nhất nói về thiên nhiên, núi non nhỏ thôi cho mình tha hồ lội bộ còn Grand Canyong vĩ đại quá làm người kinh sợ. Vortex/male là positive, còn female là negative, và hài hoà PC có thể thiền mọi nơi, để khí trời lọc các organs và tê bào của mình. HXR
Phượng Các
#24 Posted : Friday, December 8, 2006 6:57:53 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Thật là interesting đó, chị HXR, giờ mới hiểu thêm về vortex! Cooling
hoa xuong rong
#25 Posted : Tuesday, December 12, 2006 2:57:01 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

[img]http://i178.photobucket.com/albums/w278/nangvaem/Sedona7.jpg?t=1172634092[/img]




Mẹ ! Những hòn đá trải đường



Mẹ Liễu , người đưa báo đêm


Những chiếc lá phong màu đỏ tươi, màu mơ ửng chín rực rỡ run run trên cành, bay la đà trong không, nằm im lìm bên lề đường hay chồng chất dướI gốc cây. Những chiếc lá hay cườI khúc khích trong sương mù, những chiếc lá thích thì thầm trong bóng đêm. Những chiếc lá đang rơi của mùa thu Seattle và những con đường vòng quanh co, những ngõ cụt, những dốc cao.
Một đêm thu, các ngọn đường thả ánh vàng trên con đường nhỏ ngoằn nghèo, len giữa những hàng phong, những hàng tùng bách cành lá xum xuê. Trong ánh vàng các hạt sương đùa giỡn vô tư. Dưới ánh lờ mờ ngọn đèn bên lề đường lối vào nhà lão Burger, con dốc nhỏ phủ lá rụng và những bực thang gỗ ướt sương khuya, một bóng đen bước ngập ngừng. Bóng đen ngừng một chút nghỉ mệt, ngước nhìn căn nhà tít trên cao, thở nhẹ rồi tiếp tục leo dốc. Cả khu phố đang say ngủ, chỉ có lá thu và sương đêm, chỉ có các ngọn đèn vàng , chỉ có các con dốc trơn trượt đang nghe bước chân nàng. Những âm thanh êm êm của những bước chân vững chãi, những âm thanh ngập ngừng của những bước chân e dè, những âm thanh hối hả của nhịp tim đập, những âm thanh của hơi thở nhẹ, của những lo âu, của sợ hãi cô đơn và của những lời cầu nguyện, xin đươc bình an trong đêm tối.

Đêm đầu tiên nghe bước chân nàng, những bước chân đầy ưu tư, các lá thu xì xào. Các chiếc lá vàng đang đong đưa trên cành, những chiếc lá chưa muốn bỏ cuộc vui, những chiếc lá còn sót lại của mùa thu, thấy bóng dáng nàng, chúng thì thầm: “ Tội nghiêp! Có lẽ đây là đêm đầu tiên nàng bỏ báo vùng này.” Chúng lao xao bàn tán, chẳng ai đeo đuổI nghề này hơn ba mươi ngày, ngay cả những cậu sinh viên mê môn điền kinh. Đường lộ khu này vòng vèo, ẩm ướt, lên đồi xuống dốc, nhất là dốc vào nhà lão Burger và mụ Mèo đêm khó ngủ. Lão Burger, nhà trên đồi, hơn 50 bực thang mới tới cổng. Lối vào nhà mụ Mèo đêm với những cây phong cổ thụ, lá rụng phủ lối đi, báo phải bỏ vào cái thùng gỗ bên hông nhà và phải thật nhẹ. Mụ có bệnh mất ngủ kinh niên, mụ nghe tiếng sương rơi, tiếng lá rụng, không biết phàn nàn cùng ai. Nhưng nếu mụ nghe tiếng báo rơi nặng, mụ có dịp trả thù bệnh mất ngủ của mình. Mụ sẽ gọi toà báo và có dịp than phiền vài mươi phút cho thoả lòng.
-Một giọng khác lên tiếng: “Trời tối quá, chiếu sáng hơn một tí đi”
Vài chiếc lá vàng nghe lời thúc dục vội vàng lià cành và bay la đà trong sương khuya như chỉ đường cho nàng.
-Một giọng khác có vẻ hài lòng:”Sáng hơn rồi.”
Chúng không hiểu tại sao, người đưa báo đêm là một phụ nữ. Phần lớn, người đưa báo đêm là các cậu trai trẻ hay đàn ông trong khu phố này.
-Nàng là ai.
-Nàng là ai
-Nàng là ai
Các chiếc lá thì thầm bàn tán sôi nổi vội im bặt khi nàng đi đến gần. Chúng nghe giọng nàng thì thầm cầu nguyện: “Xin Ngài thương xót. Xin Ngài thương xót.. .”

Liễu, tên nàng, một người tị nạn Viet Nam cư ngụ tại Seattle bang Washington. Sau 1975, chồng nàng bị chính quyên Viet Cộng đẫy vào cải tạo hơn mười năm. Thời gian chồng đi cải tạo, nàng bán hết dần đồ đạc trong nhà và nữ trang để nuôi chồng. Hơn mười năm trời, nàng tần tảo buôn bán nuôi các con còn nhỏ, đợi ngày chồng về. Sau những năm tháng bị đày đọa từ tinh thần đến thể xác anh trở về nhà mắt sâu hoắm , gò má nhô cao, xương xẩu. Anh chỉ đủ sức bước đến cửa nhà rồi nằm vật trên thềm cửa. Liễu chạy xuôi ngược buôn bán kiếm tiền chạy thày thuốc cho chồng. Anh khi tỉnh khi mê cho đến khi khoẻ lại anh ngồi hàng giờ nhìn vào khoảng không. Anh hay bẳn gắt, cọc cằn, hay lo sợ thái quá. Anh tuy có mặt trong gia đình nhưng không còn khả năng giúp nàng lo cho con cái.
Liễu với số ngoại ngữ nhỏ bé, với bốn con còn thơ dại. Nhìn con ngủ ngoan hiền, nhìn chồng ưu tư, Liễu chưa muốn bỏ cuộc. Vì tự do, vì tương lai của các con, Liễu phải can đảm hơn cho nên Liễu xin bỏ báo đêm, vừa không cần ngoại ngữ, ban ngày có thể săn sóc miếng cơm manh áo cho gia đình.
Thưở nhỏ sống cùng bà nội, Liễu cũng chẳng là đứa cháu duy nhất theo nội trên con xuồng ba lá, đem lúa ra nhà máy xay đó sao. Liễu sợ các con sâu bần, những con sâu róm lông dài, màu sắc kinh dị, nổi lềnh bềnh trên mặt sông, chỉ nghĩ chúng đụng da mặt, tay chân là con Liễu té lăn quay bất tỉnh rồi. Lòng thương nội già nua, không ai giúp đỡ, Liễu đi theo nội như một vị thần hộ mạng trong ý nghĩ con nhỏ Liễu. Còn bây giờ ở Mỹ, có cơm ăn nhà ở, Liễu còn lo lắng nhiều hơn, Liễu đang ở một nơi xa lạ. Nhiều lúc buồn cho những khó khăn, Liễu chỉ còn khóc, khóc cho thân phận mình, khóc cho nỗi bất hạnh của chồng. Nước mắt tuy có chuyên tải ít nhiều đau khổ nhưng thực tế vẫn hiện hữu trước mặt. Ừ thì mẹ lại sẽ là ba thay cho ba con không còn minh mẫn như ngày còn trẻ, ừ thì mẹ có ngại gì đêm tối, ngại gì những ngày đường ướt nước phủ đầy lá vàng mẹ té hoài, mỗi cái té đau điếng đến nỗi nước mắt cứ ứa ra cho mẹ thêm can đảm. Có những đêm tuyết rơi, một mình trên xa lộ vắng, mẹ chỉ còn trông vào Đấng Chúa Cứu thế, mẹ chỉ còn biết cầu nguyện, mẹ biết rằng Thượng Đế luôn luôn đoái thương các bất hạnh của con người.




Mẹ Phượng



Dáng người thanh thanh, giọng nói ngọt ngào và những bước chim khuyên. Phượng, một cô giáo trẻ dễ thương, con chim khuyên trong vòm trời đẹp của những năm tháng nàng có quê hương, nơi vùng biển ấm với cát trắng với nắng vàng và một trời đầy thương yêu mơ mộng. Những năm, những tháng trong dĩ vãng mỗi lần nghĩ đến nàng thấy mình đang được ôm trong chiếc võng đời êm ả cũ. Thời gian trôi nhanh như giòng nước lũ, nàng, một mảnh vụn lềnh bềnh trôi, thân phận các người nữ sống trong một quê hương, chiến tranh trở thành câu chuyện trong bàn ăn và đùa rỡn của các cô bạn trẻ. Ngày đó, nàng chưa biết sợ chiến tranh vì nàng đang thở, đang sống và đang mơ trong khung trời son trẻ, trong thế giới sách vở văn chương. Nàng đang làm bổn phận người chị dẫn đường cho các em nhỏ. Cái thế giới khói súng, các tiếng khóc nức nở hay thì thầm, một thế giới nào đó, xa xôi. Thỉnh thoảng nhìn các đốm lửa hoả châu cô đơn trên vòm trời đen, cô thầm nghĩ một ngày nào đó trong tương lai, chiến tranh cũng phải lùi bước cho cây được trổ chồi non, cho cỏ được xanh mướt màu mạ, cho trẻ nhỏ được cười tươi bên bờ vai rộng của cha anh. Phượng là chiến sĩ của niềm tin, của sự suy tưởng trung thực và của một thế giới nhân bản.

Một ngày tháng tư, 1975, giông bão đổ xuống cho muôn triệu người miền nam yêu mến tự do, Phượng không được làm cô giáo, mớ kiến thức văn chương sách vở trở thành kẻ thù của bọn ngu xuẩn xâm chiếm quê nàng, những kẻ chưa nhìn thấy ánh sáng văn minh nhân loại đang tự hào đổi giòng lịch sử, đào thải văn hoá của cha anh. Chúng đang đẩy lùi văn hoá Việt về trăm năm cũ, đọc chưa thông, dẫm các vết bùn đen trộn máu lên bực giảng, nhìn trò ngây thơ bằng các cặp mắt căm thù. Lịch sử thay đổi một trang sử buồn, văn hoá không được vun bồi, phải biết văn hoá, phải yêu văn hoá cùng nghĩa như yêu quê hương mới truyền giảng được văn hoá. Quê hương và văn hoá là một, bọn người mới này chỉ biết nói như két mà óc họ trống rỗng, vì tim họ chưa được một phút lắng nghe ca dao của mẹ, để được tim thả hồn theo mẹ Viet Nam. Nhưng trong tim cô giáo Phượng cô biết, lịch sử sẽ chuyển mình, một ngày nào đó, căm thù lui dần, trẻ thơ cũng sẽ tìm về nguồn cội, như các giòng sông vẫn phát nguồn từ các hạt nước nhỏ trên thượng nguồn. Cơn bão đời kéo dài miên man vô tận, con dốc đời cô rơi nhanh. Nhiều lúc cô giáo trẻ mường tượng về một tương lai xa xôi, trong một trường trung học nào đó trên quê hương cô, Việt Nam, cũng sẽ có cô giáo trẻ đứng trên bực giảng nhìn các cặp mắt màu hạt dẻ mở to đợi chờ, các đôi môi hồng xinh xinh và dịu dàng nói: các em nghĩ gì về Huyền Trân, về Bùi Thị Xuân, về Đoàn thị Điểm, về Hồ Xuân Hương, những nhân vật nữ trong văn chương và sử liệu...môi cô giáo trẻ sẽ mỉm cười mắt cô sẽ long lanh và nắng sẽ đẹp như thơ.

Cô giáo trẻ năm nao không có diễm phúc đứng trên bực giảng nhìn trò yêu nữa, đời Phượng rơi vào một khúc quanh mới, như một giòng sông đang đổi giòng, như một giòng sông không lối thoát, biến mất vào cát bụi thời gian. Cô giáo dẫn con ra biển đông cùng một khối trách nhiệm trên đôi vai gầy. Con nhỏ như chim trên giàng, chíp chíp các chiếc mỏ xinh xinh. Như chim mẹ, Phượng cho con một cái nôi đời đầy yêu thương, và cứ như thế ngày tháng trôi qua, thân thể mảnh mai của Phượng cũng theo tháng ngày mòn mỏi khô cằn.

.. .Những năm đầu họ hăm hở của kẻ thắng trận, dạy con cháu các điều lếu láo không tưởng. Lương tâm nhà giáo và lòng tự trọng không cho phép cô làm nghề giáo nữa. Tội nghiệp cho con cái mình, cha anh đi cải tạo không có ngày về, nhà cửa của mẹ cha được nhà nước giải phóng, không có chỗ ở, ăn bữa đói bữa no, không được học đạo đức, không có thầy cô có căn bản dạy dỗ, tương lai chúng sẽ ra sao. Từ ngày nước nhà mai một, các con nhỏ ra đời, cô thiếu dinh dưỡng thành sức khoẻ yếu dần trong những ngày sống trong cảnh nhà nước chiếm mọi thứ. Không những con người không có tự do, không có công ăn việc làm, không có miếng ăn. Sức khoẻ cô cũng cạn dần theo ngày tháng. Không gì khổ hơn một cuộc sống không tương lai, không hy vọng. Cô lo sợ con mình sống trong sự ngu dốt nếu còn ở Việt Nam, cô vượt biên, biết chết mà vẫn đi. Tàu cô lênh đênh trên biển, bị hải tặc cướp ba lần, không nước uống không thức ăn, không biết phương hướng, ghe nổi lềnh bềnh cho đến khi gặp hai vợ chồng già làm nghề đánh cá, dẫn ghe vào bờ. Mọi người bị đói và kiệt sức, cô không có sữa cho con bú, hai mẹ con kiệt sức nằm chờ chết trên con tàu lênh đênh ngoài khơi. Nhiều lần quá cô đơn, quá đau khổ, Phượng nhủ thầm…Trời ơi ! Tự do. Bao nhiều người phải trả một giá quá đắt. Phượng may mắn đến được bến bờ, còn bao ngươi không may, không làm mồi cho cá vì giông bão, cũng chết đói chết khát hay bị giết hoặc bị hải tặc bắt. Hoà bình bất đắc dĩ, và biển đông là con đường duy nhất cho người Việt đi tìm tự do.
.
Phượng đang đương đầu với các khó khăn trên quê người, Phượng đang vượt một đại dương mới, đang leo một con dốc cao không tưởng. Mỗi năm mùa tựu trường, những ngày đầu đến trường là những đêm mất ăn mất ngủ của mẹ, tiền đâu mua quần áo cho con, mua giầy dép, áo lạnh và sửa cái xe cũ. Phượng cho con tất cả. Mẹ nhịn ăn, nhịn mặc, nhịn ngủ, tất cả cho con. Cho mà không tiếc, cho một cách tự nguyện, cho một cách sung sướng, không phàn nàn hay ân hận..
.




Mẹ Cúc, cô giáo Việt Văn


giáo Cúc viết, viết cho con cô, một quyển truyện duy nhất trong cuộc đời làm mẹ, làm vợ và làm người….Một người phụ nữ Viêt Nam trong những tháng ngày ngụp lặn trong giòng hồng thủy. Chỉ còn cô và con trên con sông đời vô tận.

Nhìn con không lớn, nhìn nắng mưa Seattle thất thường, cô sững sờ thấy rằng cô đang thở không khí tự do, cô không tưởng tượng nổi cô và con đang sống trên đất Mỹ. Cô giáo Cúc đôi khi mỉm cười nhìn ảnh chồng trên ban thờ, thủ thỉ cùng chồng những vui buồn nuôi con một mình trong đời cô.

Cô giáo Cúc dạy môn Việtt văn trường trung học Lê Văn Duyệt Gia Định trước 1975. Cô yêu văn chương từ lúc nào cô không nhớ nữa. Cô giáo Cúc, dáng người cao cao gầy gầy, cặp mắt to đen linh động với hàng mi cong mơ màng. Cô sinh trưởng tại miền nam, tính tình bộc trực ngay thẳng. Như bao người nữ miền nam, chồng cô một sĩ quan Quân Lực Viêt Nam Cộng Hòa. Chung số phận với bao người nam khác, anh bị đi cải tạo khá lâu. Cải tạo chỉ là hai chữ Việt Cộng dùng để đầy đọa người lính miền nam sau ngày hậu chiến. Những người lính này không có một quy chế tù nhân, cải tạo có nghĩa là đi tù muôn đời, hay nói cho cùng cho đến chết.

Thờ gian cô nuôi chồng trong trại cải tạo, các thứ trong nhà có giá, được bán ngoài chợ trời, nuôi con nuôi chồng cho qua ngày. Cô giáo Cúc bị xỉu nhiều lần trên bực giảng vì đói, đói đến mờ mắt, đói đến lê thân không nổi, đã thế từ ngày chủ nghĩa vô sản giải phóng miền nam, cô giáo Cúc phải học lối dạy học của các cán bộ đảng, phải truyền bá thơ văn của đảng và nhà nước. Những lời văn thô thiển, u tối, trình độ hiểu biết và học vấn của các cán bộ nhà nước quá kém, những người chỉ biết sử Việt bắt đầu từ 1945. Văn chương Việt được ưu đãi tối đa của các nhân vật chưa học hết lơp ba lớp bốn, mớ hiểu biết ngoài chuyện chửi rủa người miền nam ra thì bí tị, làm cô giáo Cúc tái tê. Không biết làm gì cho hả giận, oán đời, cô đợi đêm khuya, con cái yên giấc nồng, cô chửi tưới từ lớn tới nhỏ cho đỡ tức. Nhà nước dùng người, cũng như những kẻ tiểu nhân dùng người, cho các anh chị chân đi dép râu làm thầy, có dịp trả thù dân tộc, có dịp dạy trò cho biết rõ tội lỗi tổ tiên( những tháng ngày nhà nước trả thù dân tộc, những người miền nam là nạn nhân đáng thương hậu thế kỷ XX). Cô giáo Cúc không được mặc áo dài đi dạy học, vì mặc áo dài không vô sản chút nào cả, cô giáo phải mặc bà ba nâu, đen bạc mầu, đúng như nhà nước hưá khi giải phóng, mọi người sẽ bằng nhaư, đi đất như nhau, đói như nhau, dốt như nhau vân vân và vân nhưng chỉ có dân thôi còn các đảng viên là ưu Việt, đã là ưu Việt rồi phải ở các căn nhà của các đấng đang trong trại cải tạo. Vài năm sau nhà nước tỉ tê các cô giáo phải mặc áo dài cho đúng tư cách nhà giáo. Áo dài coi bộ duyên dáng hơn ba cái áo bà ba màu đen, màu vỏ già của nhân viên nhà nước những năm hớn hở tưởng đang cải tổ nền văn hoá đồi trụy của cô giáo, văn hoá của những người tạch tạch sè, những con người tiểu tư sản. Lúc đó cô giáó Cúc moi mấy áo dài thời thượng ra mặc, và được khen rất hợp thời trang, rất đẹp và rất cách mạng, rất đúng chỉ tiêu nhà nước. Cô giáo Cúc giật mình cho cuộc đổi đời, chế độ cũ tuy không hoàn hảo nhưng con người có lòng nhân, có tự trọng và nhất là có công ăn việc làm. Cô không ưa bọn nhà giàu lũng đoạn thị trường, ngồi trên đầu trên cổ dân lành, nhưng khi bọn nghèo túng lên làm chủ, dân còn khổ và nghèo đến triệu triệu lần, đến nỗi ngay cả cột đèn nếu chúng biết đi cũng chạy ra biển Đông. Nhìn con đói, nhìn chồng bịnh hoạn, nhìn số phận mình hẩm hiu, cô tự hỏi, quê hương cô ngàn đời yêu mến đâu rồi nhỉ. Cô có cảm tưởng cô sống trong một nước ngoại quốc nào đó, tiếng nói khác lạ, cách cư xử khác lạ, tư tưởng khác lạ nhìn đâu cũng thấy mắt đẫm lệ, nhìn đâu cũng thấy căm thù, nhìn đâu cũng thấy điêu tàn.

Một tháng trước ngày gia đình được chấp nhận vào Mỹ, người bạn đời của cô qua đời vì được các anh em nhà nước giải phóng từ tinh thần đến thể chất. Chôn cất chồng rồi cô giáo muốn ở lại quê hương, nhưng cô hứa với người bạn đời sẽ đem con qua Mỹ cho chúng nên người. Cô nghĩ đời mình đã hết nhưng còn các con nhỏ, tương lai mờ mịt, đảng và nhà nước chỉ lo cho đám con cháu của họ. Hơn bao giờ hết cô giáo biết học vấn, sự hiểu biết rất cần cho con mình, cho dù ở bất cứ nơi nào trên trái đất. Cô giáo sống trong lo âu thù hận đã lâu, cho nên biết rằng dấn thân vào cuộc đời mới trên qưê hương mới cũng chỉ là một cuộc đổi đời mới với tiếng nói lạ, với tư tưởng lạ, nhưng con và mẹ sẽ có các giấc ngủ êm đềm trong căn nhà ấm, mẹ con sẽ có các bữa ăn đầm ấm bên nhau.

Hơn mười năm sống dưới chế độ giải phóng, cô bị bệnh nhức đầu kinh niên và những ám ảnh điên người, đến Mỹ rồi cô vào nằm bệnh viện. Ở Mỹ hơn năm năm, đời cô giáo êm đềm, cô có cháu ngoại, thế giới cô rộn ràng tiếng khóc trẻ thơ. Cô không còn thời giờ nhìn bức hình người chồng khuất núi, thì thầm chia xẻ nỗi vui buồn của gia đình cô, cô không viết thêm cuốn thứ hai, cô cảm tạ Thượng Đế cho cô trong tuổi xế chiều những ấm áp hạnh phúc của tình người trên quê hương mới.


Bạn tôi, những người tị nạn Cộng Sản Viet Nam và thu Seattle năm 2000.


hoa xuong rong
#26 Posted : Sunday, December 17, 2006 12:23:56 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

[img]http://i178.photobucket.com/albums/w278/nangvaem/Arborateum-Fall048.jpg?t=1172633006[/img]


NHỮNG MÙA THU QUA



Anh

Cây phong bên cạnh nhà lá đã đổi màu thành một màu dỏ tía. Gío thổi nhiều làm cây cành rì rào hơn. Trời đang vào thu. Sủỏng đêm đã lạnh nhiều. Mặt trời Seattle như quên thức giấc và nắng thu như e thẹn, mỉm cười cho một ngày nắng muộn. Trời đất mấy hôm nay trở nên mờ ảo.

Mỗi lần lá phong đổi màu em laị nghĩ và mường tượng dến những mùa thu đã qua trong cuộc đời. Những mùa thu đã đến, đã đi trong hai mươi năm qua nơi đây, quê hương thứ hai , nơi cho em quá nhiều tình yêu mến.
Thu trong em mang nhiều kỷ niệm. Có những mùa thu của xót xa cô quạnh và có nhũng mùa thu với đầy tình người.
Thu của em là những ngày êm dềm hiền hòa bên con, của những giây phút suy tư mong đơị, của những khắc khoải đau thương cho một đời người và của những ngày ươm đầy mộng với hạnh phúc trong tầm tay với. Thu trong em như một bức tranh muôn màu sắc: đau khổ xót xa, cô quạnh, nước mắt, suy tư, mong chờ, hy vọng, tiếng cười con thơ như các chất liệu của người họa sĩ khi chọn màu cho tranh cũng như các nét vẽ của một cây cọ nhiệm màu.
Nhìn các trái bí đỏ, màu cam đậm đang im lìm nằm cạnh mấy cây bắp lá cành khô héo ngoài vườn sau làm em nhớ tới mùa thu đầu tiên tại Seattle, một mùa thu huyền diệu, mùa thu của em và con trên miền đất hứa.

Anh biết không, mẹ con em xa quê lâu quá, đôi khi không muốn nhớ tới ngày tháng mình tới Seattle nữa. Thôi thì cứ tạm cho ngày mẹ con em tới đây như một truyện thần thoại xa xưa cho đỡ phần chua xót.

Một ngày xa xưa, Thượng Đế thả một nhóm người Việt lang thang trên Thái Bình Dưong bỏ xứ tìm đất hứa, xuống Seattle, thành phố hiền hoà của vị tù trưởng tên Sealth. Đó là một ngày vào thu, lá đang đổi màu...Một ngày thu năm 1975, ngày 18 thágn tám, một con đại bàng xoè cánh đậu trên thửa đất của tù trưởng Sealth, trong đó có những người thân, ba con nhỏ của chúngmình và em. Em lo lắng ngại ngùng. Nửa như muốn thời gian ngừng trôi, không muốn rời xa cánh ấm, nửa lại nôn nóng muốn đối diện với thực tế. Chẳng bao lâu, các nỗi băn khoăn, bồn chồn qua nhanh cùng các nụ cười rạng rỡ, những cái nhìn triu mến đầy tình người. Lúc đó em bước đi, hồn nhẹ lâng lâng. Một mùi hương lạ phả vào mặt, cho em cái cảm giác muốn thu hết không khí đó vào trong buồng phổi. Em thở một hơi dài trút mọi lo âu. Em đi trong một không gian mới với nắng thu. Em còn nhớ mùi hương lạ đó ươm đầy rong rêu và muối biển, lẩn vẩn trên tóc, trên má, trên môi em như một triu mến, như một chào đón thân tình. Em có cảm tưởng mùi hương đó như ánh mắt hiền từ của mẹ, như vòng tay ấm của cha và như đôi môi nồng ấm của anh đưa con và em vào chốn bình an.
Mùa thu đầu tiên ấy ghi đậm trong hồn em. Một mùa thu thật đẹp: có tự do, có tình nhân loại mà lòng em trống vắng bơ vơ. Em lúc dó như thấy mùi rong rêu và muối biển hòa trong gió như hiểu được nỗi lòng em. Nhiều đêm ngắm sao trời, thấm sương đêm, cùng sóng biển rì rào xa xa em nguyện cầu Thiên Chúa Ngôi Cao. Cứ mỗi lần quá cô dơn em lại thấy Người đâu đây nhìn em trìu mến. Em rơi vào giấc ngủ mà lòng bình an.

Những mùa thu kế tiếp em và con sống êm đềm hạnh phúc bên cha mẹ anh chị em. Em sung suớng nhìn con hớn hở mặc quần áo mới tới trường trong các ngày dầu thu. Ngày tháng trôi mau như chiều cao của con, như tóc dài, như các đôi giầy, như các bộ quần áo mới, con thay đổi theo năm tháng. Em đôi khi vẫn nghĩ đến anh nhiều trong những lúc ngồi trong phòng tối một mình, nhớ đến những ngày qua. Em không cho em được phép nghĩ ngợi vẩn vơ và quá ủy mị. Em phải can đảm và chịu đựng hơn, vì em đang làm bổn phận của anh nữa. Em ước ao có một cuộc sống bình thường và có một công việc thường như muôn ngàn các người khác. Đời em lặng lẽ trôi, như lá vàng như gió lạnh, như sương dêm.
Không biêt đời anh lúc ấy thì sao nhỉ, chắc hẳn anh không còn bồng bềnh trên sóng nước. Mỗi tối con và em hằng cầu nguyện cho anh được bình an.
Nhiều khi nhìn lá vàng khô xào xạc, đùa rỡn nhau chạy vòng tròn trên lộ theo các cơn lốc rồi bị cuốn hút lên không trung và bay tản mát khắp nơi, em liên tưởng dến các con đang đùa nghịch, chạy nhảy trong vườn trước sân nhà, bên cạnh gốc đào già với những giọng cười ròn rã vô tư. Em ước gì có anh ở bên, để con được nhìn anh những lúc chúng vui.

Thu 1982, Seattle có những ngày mù sương, gió lạnh và mưa phùn, nhưng cũng có những ngày trời trong xanh với nắng ấm. Cha em, người cha kính mến, chiếc neo dời vững chắc nhất của em, cũng mệt mỏi từ giã cõi tạm trong một ngày thu buồn. Em chẳng bao giờ nhỏ lệ trong các đau thương, vì coi bộ thường tình quá. Em chỉ thấy trống trải vô biên. Xong rồi một cuộc đời của cha, người nằm dó mà miệng như mỉm cười cho kiếp con người.

Thu 1987, em đang ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ. Được tin anh không còn trên cõi thế, để dược nhìn con sau bao năm dài xa cách. Đất trời ngày hôm đó nhạt nhòa sương thu, như nhỏ lệ cho một cuộc tình.

Rồi có những mùa thu, nhìn sương thu trong gió lạnh, lá đổi màu, em thấy đời thật đẹp: các con, em và hạnh phúc riêng hiện hữu bên em.
Mấy hôm nay em hay quấn chăn ngồi trước cửa nhà ngắm hoàng hôn. Sương mù mờ ảo bao phủ các rặng thông cao thấp. Xa xa chỉ còn thấy các đỉnh ngọn thông đậm màu, trông giống như các bức họa trên các ấm pha trà bằng sứ ở quê nhà. Anh biết không thưở nhỏ, em ghét nhất cái màu nước biển, mờ mờ ảo ảo, buồn buồn đó. Nhưng từ khi nhận nơi này làm quê hương, ngắm cảnh sương mờ hòai lại là một đam mê.
Sương mờ và hòang hôn đưa hồn em vào mộng, lênh đênh trôi về mãi quê xưa. Rồi em ước ao được một lần, một lần thôi, có được cáí cảm giác êm đềm, bình an trong tâm hồn, được ngắm hòang hôn nơi quê xưa và được ngồi một mình giữa thinh không. Không biết nơi xa xôi ấy, có còn ai ngắm hòang hôn trong sương mờ, có còn ai cảm nhận được cái huyền hoặc của đất trời. Chiến tranh đã chìm khuất, con người còn thấy yêu thương và lòng người có thấy bình an.

Chiều hôm nay mặt trời xuống, tròn vành vạnh như một cái đĩa lớn, màu đỏ cam, trong veo, rực rỡ đang lặng lẽ chìm xuống đằng sau các gốc thông cao. Mặt trời trông đôn hậu, hiền lành quá, có lẽ vì sương mù nhiều chăng. Em ngồi dây một mình giữa thinh không mà lòng bình an vô hạn, thấy được làm người là một ân diển.
Sương rơi nhiều làm đất trời mờ ảo, em còn nhìn thấy màu đỏ tía của các lá phong gầy bên cạnh nhà. Thu dang về trong sương mờ, trên rừng thông và trên các lá phong.

New Castle, Seattle, mùa lá rụng 1995
hoa xuong rong
#27 Posted : Thursday, December 21, 2006 3:16:00 PM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0


[img]http://i178.photobucket.com/albums/w278/nangvaem/gardenb.jpg?t=1173025379[/img]

THƯƠNH YÊU

Sáng chủ nhật trời mù sương, Seattle những ngày chớm thu nắng lên rất muộn. Mận dạy sớm hơn thường lệ, nhảy phóc ra khỏi giường, chạy vào phòng tắm vén tấm màn cửa màu hồng cam nhìn ra ngoài, chỉ thấy cỏ cây dồi núi mờ sương. Mận chạy bay xuống nhà, trong vòng vài phút mùi cà phê thơm lừng trong căn nhà ấm, lững lờ thâm nhập vào phòng chàng mà cái cửa chính nàng cố tình mở lớn để chàng phải thức dạy.

Chàng, người nàng yêu, nếu không có chất cà-phê, cứ như người ghiền thiếu thuốc vào buổi sáng. Thìa muổng rơi loảng xoảng, mắt lờ đờ, bước quanh bước quẩn không biết minh đang làm gì. Với chàng ly cà phê đậm buổi sáng thật là nhiệm màu. Mận còn đang mải lấy ly tách, đã nghe tiếng chân chàng, con Teddy bear dễ thương, với mái tóc quăn bù xù đang phì phạch đi xuống cầu thang, mắt còn nửa nhắm nửa mở.

Chàng lại gần nàng, hôn nhẹ lên tóc, khẽ hỏi:"Sao hôm nay cô dạy sớm thế? Mà lại pha cà phê cho anh nữa hả? Chỉ có cô là nhất thôi." Chàng đứng cạnh bếp như chờ đợi.
-Em pha cà phê cho anh và cho em nữa đó.

Chàng có vẻ ngạc nhiên, mắt mở tròn xoe như cặp mắt con gấu nhồi bông, đang ngồi cạnh các lá dài xanh ngắt của cây Quỳnh. Mận đưa cho chàng ly nước cam và nói:"Sinh tố C của anh đây còn nắng hồng của em đâu?"
Chàng ngừng uống nước cam, trả lời mà không cần suy nghĩ: “Trên cao! Sáu ngàn bộ, trên các đám mây dầy kia."
Mận nói bâng quơ:"Được đọc sách trong nắng ngày hôm nay hẳn là tuyệt vời."

Chàng có vẻ ngạc nhiên, nhưng đã tỉnh ngủ hỏi:" Cô thực muốn thế?" (Chàng biết nàng mấy tháng nay mê viết hơn mê chàng.) Để chàng khỏi băn khoăn Mận vội nói:"Em không thích sương mờ này đâu. Em thích được đi trong nắng, được ngồi trong nắng một chỗ nào đó trên triền núi, nhìn băng hà, nhìn thông xanh và chỉ có hai đứa mình." (Mận như thầm nói, nhận lời mau đi người em yêu, kẻo em lại thay đổi ý kiến bây giờ thôi.)
Chàng nhìn nàng âu yếm tâm sự:"Em biết không lâu nay anh trở thành dộc thân bất đắc dĩ. Em không thích đi đâu với anh nữa. Em cứ có cớ hoài thôi. Anh có cảm tưởng em không còn thích cả đi núi chứ. Mận ngước mắt nhìn chàng nửa như tinh nghịch, nửa nhủ chịu tội, cái tội mê nhiều thứ như làm vườn, viết lách và còn nhiều thứ khác nữa. Mận nũng nịu hỏi:"Thế ai đòi đi núi sáng nay đấy?"

Không trả lời Mận chàng cười lớn và quay mình đi lên cầu thang. Mận biết chàng mê thú cuối tuần cùng nàng đi khắp đó đây. Đi phà ngắm cảnh trời mây sóng nước và ngắm các nàng hải âu đùa rỡn dưới trời xanh vào mùa hạ. Trượt tuyết trên đỉnh núi cao mùa đông, đọc sách ngắm lửa hồng với chàng trong khi ngòai trời tuyết trắng rơi rơi. Đi vào núi xem lá đổi màu, lái xe hàng trăm cây số ngắm cảnh mây mù mùa thu. Nghe nhạc trong phòng vắng và mùa Xuân chàng sẽ có muôn ngàn chương trình ngoạn mục khác. Với chàng đời là những ngày vui.

Thời gian trôi thật nhanh, chàng vẫn thế dù mười lăm năm đã trôi qua. Tình của chàng dành cho Mận đong đầy theo ngày tháng. Với chàng, Mận là nguồn yêu thương, là dòng suối ngọt ngào. Chàng vẫn cảm thấy ở Mận, một thế giới khó hiểu và chàng cần nhiều kiên nhẫn hơn. Chàng muốn cho Mận mọi thứ Mận hằng mơ ước và đôi khi muốn mang Mận đi tới một nơi thật xa, để thế giới chỉ có chàng và Mận. Đôi khi chàng ân hận về cái ý nghĩ ích kỷ của chàng, nó ám ảnh trong tiềm thức hoài. Chàng thừa hiểu, làm như thế Mận sẽ héo mòn như chim trong lồng. Chàng không muốn nàng giống như các cụm lili nở trong tuyết, bị khô héo trong cảnh thành thị vì nhớ núi rừng. Cuộc đời Mận quá nhiều mất mát, quá nhiều đau khổ xót xa. Chàng muốn Mận như một nụ hồng trong một ngày nắng đẹp.
Chàng thấy lòng vui không phải vì Mận muốn đi núi sáng nay, Mận của chàng vẫn còn đấy, vẫn là con nhỏ Mận ngày chàng làm quen những ngày tháng xa xưa.

Mận nghĩ thế giới của chàng đẹp quá, như nhạc, như thơ. Bên Mận, chàng thật hồn nhiên, mắt chàng long lanh, tóc chàng bồng bềnh, chàng nói cười vô tư. Nhiều lần đi núi, cao hứng chàng nâng Mận lên cao rồi quay vòng vòng.. Dưới chân Mận là thảm cỏ xanh điểm, các hoa dại xinh xinh nho nhỏ. Xa xa một dòng nước nhỏ êm đềm trôi và các bụi Indian paint brush màu hồng cam, các khóm Butter cup màu vàng và các cành Columbie tim tím đang thanh thản lung lay theo gió núi mỉm cười với trời xanh và còn nữa muôn ngàn cánh hoa thạch thaỏ màu tím đậm đang khoe sắc bên cạnh các tảng đá màu nâu xẫm. Cả khỏang không gian bao la cô tịch chỉ có chàng và Mận.
Tiếng chàng vọng xuống nhà đưa nàng ra khỏi cơn mơ:"Cô nhớ ăn sáng rồi hãy đi."

Mười phút sau, chiếc xe jeep màu đỏ từ từ lăn bán ra khỏi nhà. Chung quanh họ trời đất mù sương. Xe đi qua thung lũng rừng phong, và vài thị trấn rất nhỏ. Vừa lái xe vừa nói truyện, chẳng mấy chốc một mảnh trời xanh hiện ra trên đỉnh núi. Quay sang nhìn Mận, chàng có vẻ thích thú, khẽ nói:" Cô thấy anh nói có đúng không?" Mận không trả lời, nghiêng vai dựa đầu sát vai chàng. Chàng hôn nhẹ lên tóc Mận thật nhanh.

Mận nheo mắt trêu chàng:"Này anh, anh chỉ có bổn phận làm tài xế còn ngắm nhìn nắng thu là công việc của em."
Chàng cười khanh khách:"Đàn bà độc tài thật."

Nhìn cảnh hai bên đường chàng nói:"Sắp đến Sunrise rồi." Trước mặt hai người là trời xanh vô tận, mây trắng như bông gòn và nắng sớm đang lung linh. Hai người dừng chân ngắm cảnh tại Sunrise lookout point một chút. Dưới ánh nắng mặt trời cả cảnh núi non hùng vĩ đang hong mình trong gió, lá cành xao động ì ào. Đỉnh núi Rainier khổng lồ với tuyết phủ bốn mùa sừng sững. Chung quanh là các rặng núi thấp với các đỉnh nhọn trông giống như những các răng cưa vĩ đại. Đỉnh núi trắng, kiêu hãnh nằm trên một biển bông gòn thật dầy và thật nhẹ. Rời Sunrise lookout point xe chạy trên các con đường thật dốc và ngoằn ngoèo để lên trên đỉnh, chỗ có nơi đậu xe.

Trong vòng năm phút, cảnh rừng thông trùng điêp biến mất hoàn toàn. Xe đang đi vào vùng cao nguyên bằng phẳng. Triền núi thoai thoai bao la, dọc hai bên đường chỉ có các cây tùng mọc rải rác thành từng nhóm. Trên đồng cỏ đã uá màu. Các bụi tùng rù rì chụm vào nhau thành từng nhóm, trông giống như các nhóm tín đồ mộ đạo đang đứng truyện trò về cuộc hành trình của mình vào miền đất Thánh.

Con đường mòn dẫn lên chòi canh trên đỉnh dài khoảng ba dặm và hai giờ leo dốc. Mận ghét leo dốc, nhưng cái thú du ngọan trên núi thì những đoạn đường dốc là các thử thách sức dẻo dai của mình. Biết Mận đang ngại ngùng về cái dốc cao, chàng mỉm cười nói nhỏ :"Xuống dốc là cái thú của cô đó."

Nắng hôm ấy thật đẹp, thật ấm. Rainier ngạo nghễ giữa trời xanh. Mặt Mận đỏ hồng, mồ hôi lấm tấm, giống như cô học trò nhỏ, đang bắt bướm hái hoa lang thang một mình trên con đường rừng với các cành cúc tím trong tay. Đó đây vài cô cậu chipmonk. lông màu nâu với các sọc màu vàng chạy dài từ đâù xuống tới đuôi nhảy từ tảng đá này qua tảng đá khác.

Sau cùng Mận cũng lên tới nơi trên đỉnh cao. Một cái chòi nhỏ cô quạnh nằm chơ vơ trên mỏm đá, chòi canh rừng cháy về mùa hạ. Chụp hình, ngắm cảnh chán, Mận cùng chàng nằm dài tắm nắng trên một tảng đá lớn. Tảng đá thật nóng như hơi ấm từ lò sưởi truyền vào người nàng, cho Mận một cảm gíac thoải mái. Thời gian như ngừng trôi chỉ có chàng bên Mận
hoa xuong rong
#28 Posted : Monday, January 1, 2007 4:35:38 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0


[img]http://i178.photobucket.com/albums/w278/nangvaem/bleedingheart.jpg?t=1173026087[/img] Các trang nhật ký bỏ quên

Seattle đã vào thu, với nắng muộn màng, với gió se da, với hơi thở đông lạnh trong không khí. Màu vàng chanh của bạch dương, màu mơ ương còn luyến tiếc chút diệp lục tố của lá phong, màu hồng quân đậm của lá anh đào, màu khế chín của lá âm nhạc, màu lúa chín vàng và màu lụa hà đông của các lá cây không tên xôn xao, hớn hở khoe màu.

Cùng lá thay màu, mây mờ phiêu bồng nay trở về trên mặt nước phẳng lặng trước nhà. Các hồi còi các chuyến phà sớm vang động trong màn sương dày đặc. Seattle chìm khuất trong sương thu trừ các cao ốc và đỉnh tháp Space Needle. Các triền đồi, các thung lũng rừng phong nhạt nhoà. Hình như chút lãng mạn, mơ màng của thu đã thấm vào da, đã hoà trong máu, lẩn vẩn trong tóc, trên môi dân miền Tây Bắc.

Chiều rơi êm đềm trên Alki Beach. Mặt trời đỏ như cục than trong lò đang chìm dần sau rặng Olympic. Ráng trời đổi từ màu cam nhạt sang màu cam đậm. Màu trời óng ả mềm mại như màu lụa lại đổi sang phơn phớt hồng, đỏ tươi, hồng quân sau các cụm mây lang thang đó đây. Những bóng núi, những đảo xanh, những ánh đèn và các chuyến phà từ Seattle qua Bremeton, Vashon Island, Bainbridge Island như những lâu đài nổi. Bầy ngỗng trời kêu quang...quác, dang cánh nhịp nhàng bay, in đậm trên màu trời chiều. Hải âu đậu trên cột đèn, trên bãi cát im lìm. Các cột khói từ các căn nhà dọc theo hè phố lại có dịp uốn ẻo bay cao. Mùi củi thông đang cháy từ các ngọn lửa ngoài bãi biển thơm nồng hoà lẫn hương thu.


Mùa thu Seattle có những ngày nắng thật đẹp, thật ấm, gọi là nắng Indian Summer. Nhìn màu lá phong hồng, cam, rượu chát, đẹp như màu nắng, Vi mong những ngày nắng Indian Summer để được ngồi ngoài ghềnh đá đọc truyện, ngắm các anh chị hải âu tình tự hay cãi nhau. Đời hồn nhiên như loài chim biển đùa dỡn bên nàng.


Mặc áo ấm, băng qua đường Vi ngồi bậc cầu thang kế mặt nước và ghềnh đá nhìn chiều rơi. Những bậc xây bằng đá dính đầy các vỏ các con ốc biển nhỏ bé, sắc như dao, nếu không cẩn thận sẽ dễ bị chúng làm chảy máu. Các phiến đá lớn chồng chất lên nhau hai bên bờ cầu thang và dọc lộ với các con sóng vỗ nhẹ. Các bậc thang, một chốn gần gũi, êm đềm, để vi tựa lưng vào thành gỗ nhìn con sóng đập nhẹ dưới chân, và thả hồn lang thang. Những phút giây không có trí óc kiểm soát, không có những muộn phiền, không có người thứ hai, chỉ có Vi và những niềm riêng. Mắt vi dõi theo màu cam đậm, thật đậm và trong veo, như bị cuốn hút trong cõi màu. Vi thở nhẹ, tiếng ai văng vẳng trong không, ngọt ngào, trìu mến …có một loài chim hay dỗi hờn, loài chim biết khóc khi biệt ly…những ngày cũ lẻn trở về hồn….



…Vi đang viết thơ cho người tình xa. Người tình của Vi yêu biển hơn đất liền. Chỉ những lần tầu cặp bến Vi mới có thơ của chàng. Đôi khi tan học về, chàng đã ngồi trong phòng khách đợi. Vi thích viết thơ, rồi cất kỹ chỉ sợ chàng cho là quá lãng mạn.

Phú Nhuận, ngày... tháng... 1967
Anh,
Bây giờ là 12:30 đêm. Em ngồi học bài ngoài bao lơn. Hương dạ lý nồng nàn trong đêm vắng. Trước khi đi ngủ, Vi viết vài hàng cho anh. Đôi khi em cũng hơi tứng tức với loài hải âu, các con chim biển nhởn nhơ bay lượn trên tàu. Chúng sẽ mững được gặp anh trước em. Cả anh nữa, có lẽ anh sẽ mỉm cười ngắm chúng, mong gặp chúng hơn em phải không. Nếu em có hỏi, anh sẽ nói:"Làm gì có chuyện đó." Nhưng anh biết không, cứ nơi nào hải âu bay là các anh gần đất liền rồi đó. Mỗi bến bờ, mỗi mơ ước đúng không.
Anh, cánh hải âu mềm mại nhưng có mềm như tóc em không. Chim biển làm gì có giọng hát truyền cảm như con nhỏ đang nghĩ đến anh. Nhất là chim biển đâu biết nghe nhạc hay viết thơ tình đâu nhỉ. Tuy bận rộn em vẫn có những phút mơ mộng hay nghe nhạc một mình. Hôm qua em đi thăm Minh, con bạn làm đài phát thanh quân đội, có người yêu là tài xế trực thăng. Người yêu Minh, không những đẹp trai, hùng, hát hay mà lại dễ thương nữa. Con nhỏ Minh hãnh diện cười toe toét. Làm em lại nhớ anh...nhớ anh...nhớ anh...
Anh sẽ chẳng bao giờ được đọc thơ em đâu.
Em.

Phú nhuân, ngày...tháng...năm 1967.
Anh,
Học bài hoài em buồn ngủ quá. Anh biết không, cứ ngủ gật là em thấy ba đánh thức em rồi. Không biết có ai học khổ như em không. Có lẽ cũng tại nhớ anh thôi, thành ra bài vở chểnh mảng. Có bằng rồi làm gì đây. Đang có chương trình tuyển thông dịch viên hay phóng viên chiến trường cho các anh chàng mắt xanh tóc vàng. Ba lớn tuổi rồi vẫn phải trả tiền học cho con gái. Em muốn xin ba đi làm cho nhà băng Mỹ, có tiền cho gia đình thung dung. Ba có vẻ buồn, muốn các con gái làm nghề dạy học như ông. Ba thường nói, vài ba năm người ta về Mỹ, các con làm gì để sống. Hơn nữa, em quen rồi ngày tháng trong sân trường. Có tiền, rồi xa trường, xa bạn em lại buồn. Anh đang làm gì giờ này 12:00 giờ đêm. Biển về đêm có dễ thương không. Có lẽ anh tha hồ đếm sao trời một mình. Có bao giờ nhớ tới em không? Em hay hỏi những câu lẩn thẩn quá. Chỉ có một mình em đọc thơ này thôi. Nhớ...Nhớ...Nhớ.
Em.

Phú nhuận, ngày… tháng… năm 1967.
Anh,
Em biết là em thương anh nhiều. Quá nhiều. Thơ em viết cho anh những ngày hai đứa xa nhau đã đầy cả hộp.
Cả dòng họ nhà em chưa ai có bồ nam kỳ quốc. Thế mà anh lại được ba thích đó. Hay nhỉ, anh chàng ít nói hay cười lại được lòng ông già "Bắc kỳ" chứ. Không biết cái hội Liên Trường của bạn anh đi đến đâu rồi. Còn tinh thần chống Cộng của anh không biết có nặng độ không đây. Nghĩ một ngày nào đó dẫn anh về Bắc thăm họ hàng. Anh chồng nam kỳ này có đủ từ ngữ tiếp chuyện các cô dì chú bác của em. Những người một đời chưa nghe tiếng miền nam. Còn bà con của anh nữa chứ. Em suy nghĩ cứ y như là mình sắp lập gia đình với người ngoại quốc không bằng. ...Ta về ta tắm ao ta. Dù trong dù đục ao nhà cũng hơn... Thể nao cũng được nghe những câu này dài dài cho mà xem.
Các suy tư của em. Chẳng lợi ích gì. Cái mộng đi du học cũng biến thành mây khói kể từ khi quen anh.
Vi ơi! Mi không điên chứ!
Vi ơi! Có thực mi đang bước vào cái vòng lẩn quẩn không.
Cứ nhìn cảnh chị con Oanh ấy. Hết cả xinh đẹp từ ngày đứa thứ nhất ra đời, và năm nay là đủ mười rồi. Cái máy đẻ mi ơi. Nên thức tỉnh. Đề cao cảnh giác. Mi có muốn một mình nuôi con như con Hà không. Ghê quá! Toàn viễn anh thê lương. Thôi đừng kể chuyện khổ nữa. Vi đang yêu đời đây. Cũng tại con bạn thân, Tú, mà ra cả. Nó thực tế quá hay là tại em quá lãng mạn. Em vẫn còn tiêu tiền của ba. Cư mỗi lần nghĩ tới tiền là em lại muốn đi làm cho Mỹ cho xong. Có bằng dạy học rồi cũng đi mút mùa xa Sàigòn thôi. Em thì chẳng thích dời nhà chút nào cả. Thôi không thèm nghĩ nữa, chỉ biết là em sắp phải chọn lưạ rồi.
Em,

Phú Nhuận, ngày...tháng...năm 1968
Anh,
Sao em chán đời quá. Cái Tết con khỉ này tàn nhẫn thật. Bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu vầng khăn trắng. Mẹ nấu ăn ba bữa cho anh Minh, rồi lại khóc. Làm sao Vi chịu nổi nhìn mẹ tàn tạ mỗi ngày. Căn nhà bên, không cửa sổ, mẹ ngồi trong bóng mờ than thở. Sao lòng em quặn đau, tê dại. Có lẽ Vi lại không đậu nổi khóa này. Tự nhiên chán đời...Vi đang chán đời...Ước gì Vi chửi thề được có lẽ đỡ tức...đỡ khổ...
Sáng chủ nhật tuần rồi, ba làm bài thơ cho M. rồi gọi Vi lại gần. Ba đoc cho Vi được hai câu rồi ba khóc trước mặt Vi. Ba bỏ Vi vào nhà. Vi đứng ngoài bao lơn, khóc một mình...khóc một mình như ba khóc một mình. Em không biết nói gì với ba, nói gì lúc đó cũng bằng thừa mà thôi. Mười năm sau, hai mươi năm sau và mãi mãi Vi sẽ không quên được gương mặt ba. Em ươc gì ba ôm em vào lòng, cho em gục đầu khóc cùng ba. Ước gì em ôm ba vào lòng cho ba gục đầu khóc bên em, có lẽ ba sẽ đỡ đau. Em đứng ngoài bao lơn nhìn nóc nhà hàng xóm chói chang trong nắng và ba đứng trong nhà đọc khẽ những vần thơ đau. Các giọt nước mắt lăn nhanh, những tiếng nấc trong buổi trưa hè trên lầu vắng. Một đời làm sao quên. Em trong những ngày tháng buồn, những ngày tháng không biết mình muốn gì, thích gì và làm gì. Em cứ ngồi ì trong bóng tối, chẳng làm gì cả. Tự nhiên em lại thích bóng tối, như me thích bóng tối của căn nhà bên không cửa sổ...Buồn...những ngày tháng không tên...
Em,

Phú Nhuận, ngày...tháng...năm 1969.
Mẹ không còn thời giờ khóc thương, con mình làm cả nhà bận bịu. Hết giặt tã lót, luộc bình sữa, đưa cháu đi bịnh viện Cơ Đốc là hết ngày. Cảm ơn Trời Phật mang niềm vui đến cho gia đình.
Những tháng ngày vui. Em vẫn không có anh ở bên để chia xẻ niềm hạnh phúc.
Em,

Phúnhuận, ngày..tháng...năm 1970
Đi Tây Ninh có hai ngày một tuần mà ngày dài như vô tận. Ước gì mình về gần nhà nhỉ. Hết rồi những ngày mơ.
Con ốm, tiền nhà thương đào đâu ra trả đây. Lại vay của ba vậy. Mình bây giờ nghèo quá, vẫn không có anh ở bên. Có lẽ mình đang giàu vì con.
Những tháng âu lo.
Em và con,

Cầnthơ, ngày...tháng...năm 1972
Xa nhà, nhớ Saigòn. Cần thơ đẹp quá. Đường vào thành phố với hàng dừa lả ngọn trên lạch nước trong. Ước gì mình có một túp lều thôi cũng được, cho mình và con. Đương nhiên là bên cạnh lạch nước và hàng dừa xinh. À mà quên còn chiếc xuồng nhỏ nữa chứ. Không biết bơi mà thích ở gần sông lạch. Mộng là một chuyện, còn có hay không là chuyện khác. Mơ mộng cho đời lên hương. Thực tế là điều buồn thảm. Ôi chao, cô giáo gì mà nghèo quá. Đi bộ tối ngày, ăn chay 365 ngày thôi. Có lẽ thành ni cô đến nơi rồi.
Nhớ Saigòn, nhớ nhà, nhớ hết mọi thứ. Vẫn mình đối bóng sau khi con ngủ. Ôi! Thiên đàng loài người là thế này đây. Chiến tranh tuy xa mà gần, nhà thương chật sác người, làm mình muốn khóc. Khóc cho những gia đình không may. Nhưng họ, những người đã chết coi thế mà may mắn đó. Khỏi lo sợ mỗi ngày. Kẻ thù của ta ơi, mi là đói, là nghèo, là buồn muôn thuở. Kẻ thù của ta ơi, mi đúng là invisible.
Nhừng tháng ngày dài không vui.
Mình và con,

Phúnhuận, ngày...tháng...năm 1975
Kẻ thù của ta ơi, vẫn đói, nghèo dài dài. Mình không ngờ ngày hôm nay mình vẫn có kẻ thù. Chúng cũng giống mình quá, có khác chăng là cuồng tín và ngu dốt mà thôi. Quê hương nghèo, dân kém và chiến tranh chủ nghĩa tha hồ tung hoành cho một ngày hoa mộng. Một ngày nào cửa Thiên Đường mở rộng, kẻ thù và ta cũng thế mà thôi.
Những ngày buồn...buồn...

Phunhuận, ngàỵ...tháng...năm 1975
Làm ơn đừng nghe đài phát thanh nữa. Cả xóm biết rồi, cả nươc biết rồi. Sửa soạn ăn mừng...mừng cho kẻ thù của ta đã thành công...vạn tuế đói nghèo...vạn tuế nỗi bất hạnh...vạn...vạn tuế người anh em. Ta sắp đi rồi, tặng người căn nhà ta một đời không có, tặng người kho tàng ta một đời chưa thấy, tặng người chuỗi ngày buồn ta hằng có, tặng người nỗi bất hạnh của ta và dân tộc. Ta tặng người mọi thứ và chỉ xin giữ niềm thương yêu...
Những giây phút trước khi xa nhà.
Vẫn mình và con,

Seattle, ngày …tháng …năm 1975
Thế là Vi và ba con đến Seattle một ngày thu, ở motel cận bờ hồ. Dẫn các con ra công viên, nắng từng vạt in trên các thân cây. Tim mình cảm được chút bình an, mình sờ vào thân cây, vỏ xù xì thô nhám. Các thân cây thẳng đứng, hiện hữu, vô ưu, và mình cùng ba con đang đứng giữa đất trời xa lạ, cô đơn. Ôi! Thế giới mình hằng ao ước, là thông vô tình, là cỏ mềm, là sóng nước, là mù sương lạ lẫm, không một dấu thân quen. Tự nhiên, cả thế giới chỉ có bốn mẹ con mình. Buồn hay vui mình không biết được. Sao lòng mình chai đá thế này.
Các con và mình.

Seattle, ngày …tháng …năm 1975
Đêm không ngủ, nhìn cửa sổ, dưới ánh đèn tuyết phất phơ bay. Đánh thức các con cho chúng nhìn tuyết đang tung tăng nô đùa nhảy múa ngoài trời. Bốn mẹ con đứng nhìn, lần đầu thấy tuyết rơi. Ba giờ sáng, đưa các con vào giường, chùm chăn, mẹ con nằm bên nhau thì thầm ngày mai cùng nhau đi trên tuyết. Tiếng các con cười trong mơ. Không biết mình đang nghĩ gì, mình đang ở đâu, chỉ biết đang ở kế phi trường. Mong đến ngày chủ nhật, để được gặp cha mẹ anh chị em và các cháu khờ.

Seattle, 1976
Dọn về nhà mới, 21261 đường 15 th, Des Moines. Cha mẹ anh chị em quây quần. Các con vui nói chuyện luyên thuyên. Mình cảm được sự an bình, nhưng sao hồn mình chai đá thế này. Ngày hôm qua đưa ba đi khám bác sĩ, mình thông dịch cho ba. Chưa có medical coupon, mình ký check trả 25 dollars cho bác sĩ. Ông cứ nhìn mình mỉm cười, nói vài câu dễ hiểu. Anh chàng coi bộ dễ thương.
Các con đang hò la trên thảm cỏ trước sân nhà. Trong chiến tranh, con mình không có bố, và bây giờ quê hương xa vời vợi, con mình vĩnh viễn vẫn không có bố. và nhừng đớn đau bố chúng đang gánh chịu. Nói làm sao cho con hiểu nỗi đau lòng của mẹ chúng. Mà làm sao con hiểu đuợc những ngày hôm nay. Mẹ chỉ muốn các con sống những ngày vui, không lo sợ, ngủ ngon giấc, no bụng và có một tương lai. Mẹ vứt quá khứ từ ngày mình rời Saigon. Còn gì để nghĩ về con đường cũ, khi con đường mới còn lờ mờ xa tầm nhìn của mẹ .
Các con và mẹ

hoa xuong rong
#29 Posted : Thursday, January 11, 2007 1:06:51 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

[img]http://i178.photobucket.com/albums/w278/nangvaem/cathedralrock.jpg?t=1173026696[/img]Ráng pha




Môt ngày thật xa xưa, tại một thành phố nắng sớm hiền như những bông lúa chín vàng nằm dựa lên nhau như đang còn đang say ngủ ngoài đồng. Chiến tranh còn tại tuyến đầu cho nên đau thương còn dấu kín đâu đây. Có các chàng trai giã từ giấy bút hoc trò, lòng tràn niềm mơ ước ...lên đông đông tĩnh..xuống đoài đoài tan...
Cũng tại thành phố nhỏ đó có nhũng cô nàng đang tuổi ô mai, thơ ngây, bước son đến trường nhìn ráng chiều thầm mơ. Chinh nhân và người tình ngàn năm vẫn thế.

Một ngày thật thần tiên, có một chàng thủy thủ giáng ngươi thanh tao, phong nhã. Tóc chàng bồng bềnh như mây trời, mắt chàng long lanh sinh động và giọng chàng nồng ấm. Chàng đứng ngoài cổng nhìn vào căn nhà xanh màu hoa lý, rợp bóng mát, thỉnh thoảng vài cô chim sẻ ríu rít xà xuống khoảng vườn nhỏ rồi lại bay cao đậu trên các chùm lá, mắt liếc qua liếc lai, các chiếc mỏ xinh xinh lại ríu rít chuyện trò.


Giọng ngườI con gái ra mở cổng ngạc nhiên. Má nàng ửng hồng, cử chỉ luống cuống, không biết nói thế nào với người lạ. Nàng gặp chàng một lần trong đám cưới cô bạn thân, xinh nhất trong đám bạn gái của nàng. Nàng luống cuống cũng phải vì chưa có chàng trai nào dám gõ cửa viếng thăm, không phải vì cha nàng nghiêm, không phải vì nàng có nhiều chị em gái, không phải vì nàng khó tính nhưng vì nàng còn mơ mộng những khung trời xa lạ, lòng còn bâng khuâng trong thế giới văn chương. Nàng thầm nghĩ, trời ơi, mình trả lời thế nào với cha đây. Đã hơn một lần cha nàng hỏi nàng nghĩ gì về tương lai, ý của cha nàng muốn biết khi nào nàng có người yêu. Nàng chỉ cười nhìn cha và khẽ trả lời: “Con muốn học thêm cho có tương lai.” Thế mà hôm nay lại phải tiếp người lạ. Ôi thì cũng mờI vào cho khỏi mang tiếng con gái bắc kỳ đanh đá, khó thương.

-Xin mời vào. Nàng mở cổng và trên cây, bọn chim cứ trố mắt ngạc nhiên.
-Xin lỗi. Tôi phải năn nỉ ba ngày mới co dịa chỉ này . Chàng bước theo nàng và nói nho nhỏ .

...Yên lặng.. .

Mấy cô chim đảo mắt lia liạ như lắng tai nghe rồi lại to nhỏ.
-Áo chàng màu trắng...của cac giọt nước biển .. của các giọt nước mắt ...đâu rồi màu giáng pha trong tâm hồn cô gái nhỏ, ngắm giáng chiều sau các tàng cây. Một cô thì thầm.
-Con khỉ ơi, chàng đi thăm nàng chứ có ra mặt trận dâu mà có màu sinh động đó. Giọng một cô khác ranh mãnh hơn.
-Chị ấy nói đùa thế thôi, chưa chi mà đã ồn ào. Lại một giọng thì thầm khác.



Tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền thật nhẹ, thuyền như chiêc lá tre bồng bềnh trôi trên sông trăng, trăng tròn treo cao trên vòm trờ đêm.
-Uớc gì đời hiền hoà như đêm nay. Trăng đẹp quá, vạn vật êm đềm tĩnh mịch.
Trăng soi lấp lánh trên các tàu lá dừa đong đưa theo gió, trăng im lìm trên mái nhà ai như cùng chia xẻ chút hạnh phúc nhỏ nhoi.

-Em nghĩ nhiều quá. Em lại nghĩ đến chiến tranh.
-Không! Em không dám nghĩ đến nó thì đúng hơn. Em đang nghĩ đến cái ốc đảo của chúng mình. Một căn nhà nhỏ, một cái ao con con, hàng dừa ẻo lả bên lạch nước quanh nhà, và cả chiếc thuyền con. Cho chúng mình nghe gà gáy ban mai, nhìn chiều xuống và ngắm trăng như thế này. Và em...em sẽ không đếm những ngày bên anh.
Chàng giang tay ôm nàng vào lòng, hôn lên tóc người yêu, nửa như âu yếm nửa như che chở. Chàng tựa nhẹ cầm lên tóc nàng, nhìn trăng nước long lanh, giọng chàng êm đềm hiền hoà .
-Bên em, đời anh bình an như cây cỏ, như lúa ngoài đồng, anh đâu mong gì hơn.
-Ngồi gần em hơn nữa đi và đếm sao trời cùng em. Anh nhìn kia, chiếc cầu ô và những ngôi sao định mệnh.
-Cô bắc kỳ nho nhỏ này lãng mạn quá.
-Cho nên em thích văn chương, để thấy tháng ngày xa anh là đẹp. Em tội nghiệp cho các chinh phụ trong quãng đời qua.


Trong cuộc đời người con gái mơ mộng năm xưa, kỉ niệm về chàng là những tháng năm dài ưu tư, những niềm vui chưa đầy, và những đứa con ngây thơ.


Vào một đêm, thuỷ triều đổi giòng cho thuyền không về được bến cũ. Trên giòng sông nhỏ năm nào, trăng vẫn treo cao, cũng các cành dừa đong đưa theo gió, cũng vẫn trăng đậu trên mái nhà âm thầm chịu đựng, sóng đập mạnh vào mạn thuyền xao động lo âu, thuyền, nàng và con theo giòng sông trăng đi vào cõi vô định trong đêm lịch sử. Hành trang của chinh phụ là các con thơ, là màu trăng, là giáng chiều của những ngày xa xưa.


Một thuở yêu người. Viet cho cuộc tình không đầy của người viết. Một ngày nào đó các con có đọc những giòng này biết về ba mẹ những ngày còn trẻ như các con bây giờ. Viết cho một giòng sông có tên Bạch Đằng và thành phố có tên Hòn Ngọc Viễn Đông, Saigon trước 1975.
hoa xuong rong
#30 Posted : Sunday, February 18, 2007 5:06:06 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

[img]http://i178.photobucket.com/albums/w278/nangvaem/app0001-1.jpg?t=1172729226[/img]


Các Nàng Trưng Vương





Thu về giang san cho lừng uy gái Nam
.............................................
Nợ nước phó tay người nhi nữ......



Sáng ngày môt một tết, Seattle, nghe các Nàng Trưng Vương hát bài TRƯNG NỮ VƯƠNG trên liên mạng, tôi thích quá, cố tình nhắm mắt, thả hồn trong lời ca. Cái giọng đặc bắc kỳ ấy làm tim tôi bồi hồi, làm hồn tôi xao xuyến và tôi thấy cả cái nôi êm đềm của dĩ vãng.

Tôi hình dung các đôi mắt nai ngơ ngác, long lanh, tinh nghịch, tôi hình dung miệng các Nàng đang tròn chữ O, tôi nghe nhịp tim các Nàng rộn ràng và tôi cảm nhận được niềm tự hào dân tộc của các Nàng như thác đổ đang chung một giòng.
Các nốt nhạc cao thấp, giọng ca súc cảm đong đày căn phòng ấm, tôi cảm thấy tôi đang được âu yếm, vỗ về trong niêm rung cảm về những ngày xa xưa cũ. Mắt tôi ướt, nhưng miệng tôi đang cười, nước mắt tôi, các giọt lệ vui, các giọt lệ tự hào là gái Việt, các giọt nước mắt hãnh diện là trò Trưng Vương, là con cháu Hai Bà.

Tôi có một dĩ vãng êm đềm của tuổi vào đời lòng đầy mơ ước. Tôi được sống, được thở, được ôm ấp trong cái nôi văn hoá và tình người. Tôi được giáo dục bởi các thầy cô kính mến, được mơ mộng vui đùa với bạn thân thương. Tôi thấy vòm trời trong và các tàn cây xanh rì trong sân trường cũ. Kìa là Nguyễn Bỉnh Khiêm êm đềm trong nắng, kia là Thống Nhất cho tôi lái xe đạp hàng tư nói chuyện líu lo trên đường về nhà. Tôi thấy các thầy cô, bạn bè quanh tôi trong các ngày hội lớn. Tôi cũng thấy tôi nhăn nhó với chùm ruộc chua và muối ớt đỏ, hay say mê đọc thơ tình của bạn.

Các nhiêu khê của đời đưa các Nàng vào khúc quanh lịch sử, vào con bão lốc của quê hương. Các Nàng nếm được niềm đau, niềm bi hận.. . niềm đau-niềm bi hận của hai vị anh thư năm nào trên giòng sông Hát. Tháng tư 1975, một mùa Xuân buồn của quê hương, hoa xuân chưa kịp nở đã tàn vì bom đạn giặc thù,. Xuân 1975 chúng ta thiếu hoa mai vàng, thiếu pháo đỏ, thiếu rượu nồng. Nhưng có hề chi! Nhưng có hề chi!

Quê hương và cuộc đời trong giờ sinh tử, hậu duệ hai nữ anh thư phải quyết định, các Nàng lao mình ra biển Đông, trôi nổi vào giòng đời .. . đời người lưu lạc. . .
Ngoài bổn phận mẹ hiền, vợ đảm, các Nàng chia xẻ gánh nặng với chàng và nuôi bầy con dại nên người và tôn vinh màu cờ tổ quốc, màu vàng mật ngọt và ba sọc đỏ của quê hương.

Tháng tư, năm nay(2007), mùa Xuân này không những thuỷ tiên nở vàng rung rinh theo gió, các cánh đào hồng bay bay trong không gian và lòng các Nàng Trưng Vương mở hội an bình. Bày trẻ thơ nay đã thành nhân. Các Nàng như én mùa xuân, mừng mừng, tủi tủi, mắt nhìn mắt, lòng chung lòng. . .thu về giang san cho lừng uy gái Nam. . .
Các Nàng hãnh diện về thân phận người lưu lạc, các Nàng không mang hận thù, sương máu bôi bẩn màu cờ tổ quốc, các Nàng không thiếu tình thường với chủng tộc và lòng biết ơn kính mến thầy cô.

Các Nàng Trưng Vương ơi, các Nàng cứ cất cao giọng, hát bài Trưng Nữ Vương mỗi mùa xuân, như én đùa rỡn trong nắng ấm mỗi độ Xuân về.


Thuhuong/trò Trưng Vương 1958-1965

[/size=3]
PC
#31 Posted : Tuesday, February 19, 2008 1:05:58 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Cho gui loi chuc toan PNV. Nha chua xong, hom nay dang xay stucco wall, va lam drift system. Minh o cach Sedona 15 phut, chi thay cat xuong rong khong co cay nao la corn ca .

Nhận được email của chị hxr, trích đoạn đăng lên đây. Sau khi xây nhà xong chị hxr có thể cho mọi người coi hình khu chị ở không vậy? Nghe nói ở nơi chỉ có cát như sa mạc là thấy hông ham rồi. Xây nhà xong chị trở lại PNV viết lách cho vui, chị nhé.
hoa xuong rong
#32 Posted : Sunday, February 24, 2008 3:22:53 PM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

quote:
Gởi bởi PC

quote:
Cho gui loi chuc toan PNV. Nha chua xong, hom nay dang xay stucco wall, va lam drift system. Minh o cach Sedona 15 phut, chi thay cat xuong rong khong co cay nao la corn ca .

Nhận được email của chị hxr, trích đoạn đăng lên đây. Sau khi xây nhà xong chị hxr có thể cho mọi người coi hình khu chị ở không vậy? Nghe nói ở nơi chỉ có cát như sa mạc là thấy hông ham rồi. Xây nhà xong chị trở lại PNV viết lách cho vui, chị nhé.



Cam on PC. Sa mac co cai dep rieng. Tuy nhien Sedona dep lam.; De Huong gui hinh PNV xem nha. Chuc cac chi sang tac nhieu.HXR
PC
#33 Posted : Tuesday, February 26, 2008 4:35:03 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Chị hxr,
Đúng là Sedona rất đẹp. Từ đó đi sang Grand Canyon cũng không xa. Con sông Colorado đã tạo nên một cảnh tượng hùng vĩ, tuyệt vời.....
Ngòai chị ra, cũng có người nhìn thấy cái đẹp của sa mạc. Hơn thế nữa, ông còn thấy một lọai hoa ở đó, hoa hồng cát (rose de sable).


(hình của wikipedia)

Hoa trên cát
Nguyễn Tường Bách


Ấn tượng của đại dương đậm nét trong ta là không gian mênh mông với vô số sóng biển nhấp nhô. Trên thế giới có những vùng như biển mà không phải biển. Đó là sa mạc.
Không gian của sa mạc Sahara không kém đại dương bao nhiêu. Nó chiếm hẳn một phần ba của miền bắc châu Phi, có một diện tích cỡ bằng toàn bộ nước Mỹ. Vùng sa mạc bao la đó không phải chỉ là một vùng đất bằng phẳng mà có núi có trũng. Ngọn núi cao nhất của nó đo được 3415m, cao hơn cả đỉnh Phanxipang của Việt Nam. Nơi thấp nhất của Sahara nằm dưới mặt nước biển đến 134m. Điều đó có nghĩa, nếu Sahara được trời cho đầy nước thì đây là một vùng có núi có hồ, có lẽ không kém phần xinh đẹp so với các nơi khác trên thế giới.

Thế nhưng, thiên nhiên xem ra bất công với châu Phi, nơi đây quá ít mưa. Có những vùng mà suốt cả chục năm không mưa, có nơi chiếm kỷ lục 17 năm không mưa. Thanh thiếu niên châu Phi có kẻ cả đời chưa biết giọt nước trên trời rơi xuống là gì. Thiên nhiên cho miền đất này quá ít sông hồ và khoảng cách vô tận giữa biển cả và trung tâm lục địa châu Phi làm không khí nơi đây cực khô, không đủ độ ẩm để tạo mưa. Cái khô khốc của khí trời đó có một hệ quả không mấy dễ chịu. Nó làm nhiệt độ ban ngày rất nóng, có thể trên 50 độ C và ban đêm trời lạnh làm nước có thể đóng băng. Và sự biến thiên của nhiệt độ tưởng chừng chỉ ảnh hưởng lên con người đó lại tác dụng lên cả đá, nó làm đá nứt nẻ và sau nhiều trăm triệu năm, cùng với các yếu tố địa chất khác, đá biến thành cát.

Nhiều người cho rằng, sa mạc chỉ có cát. Không phải ! Tại Sahara chỉ khoảng 25% là cát, phần còn lại là sỏi và đá. Nhưng một phần tư diện tích Sahara phủ đầy cát là quá đủ, quá nhiều cho những người yêu cát. Ai mà có thể yêu cát, ngoài nhà công nghiệp luyện cát làm thủy tinh ? Có chứ. Có những người đi cả nửa vòng trái đất, đến Sahara để ngắm những sóng cát, đụn cát, để thấy một mặt khác rất bí hiểm và đầy duyên dáng của thiên nhiên. Khách đến Sahara cũng để ngẫm nghĩ về một cái được gọi là sức sống, tiếng nói thì thầm miên viễn của thiên nhiên, của người và vật luôn luôn muốn thể hiện và bảo tồn, kể cả trong những môi trường khắc nghiệt nhất. Và cũng có nhiều kẻ, đến Sahara để khi về lại quê hương mình, biết tôn trọng một vùng xanh tươi của sông hồ, biết tôn quí thứ báu vật của trời cho mà mình cứ tưởng là một điều dĩ nhiên. Sahara quá lớn nên không ai tự hào mình biết hết, phần lớn đều thăm Sahara từ phía Bắc, từ các nước Tunisie, Algerie, Marocco.

Địa hình tự nhiên sa mạc sinh ra những vùng cát không theo một qui luật nhất định nào cả. Đến Sahara khách sẽ ngỡ ngàng vì quá nhiều danh từ đặt tên cho cát. Cũng như người phương Tây lấy làm lạ tại sao ta có quá nhiều từ như cháo, gạo, cơm, nếp, tẻ, tấm, cám... chỉ để nói về rice thì chỉ một thứ cát mà tại Sahara có hàng chục từ nói về nó. Cát có sỏi khác, cát có đá khác, đụn cát cao khác, đụn cát thấp khác, đụn cát có hình bán nguyện khác, đụn cát có hình tròn lại khác nữa. Giữa những vùng toàn cả những hạt cát rời đó có những khu vực cát cứng mà người ta gọi là Gassi, trên đó xe cộ có thể lưu thông. Trên những trục lộ đó khách có thể đi hàng trăm cây số để ngắm nhìn biển cát, một vùng đất kỳ lạ của địa cầu mà mới nghe ta dễ tưởng gây cảm giác nhàm chán.

Nếu tại sa mạc hầu như không bao giờ mưa thì nơi đây luôn luôn có gió. Bão cát là cơm bữa của người và vật sống trong sa mạc. Thế nhưng cũng có những cơn bão cát đã trở thành huyền thoại vì sức tàn phá của chúng. Có những ốc đảo và nhiều đoàn thương nhân đã bị bão cát xóa tên vĩnh viễn. Sức gió cực mạnh thường bốc cát lên cao cả ngàn mét và đưa chúng đi rất xa, có lúc ở châu Aâu mà xe cộ được phủ bằng một lớp cát vàng nhạt của sa mạc Sahara. Dưới sức gió, cát thường được dồn thành từng đụn có lúc cao đến 300m và sườn của chúng được trang trí bằng những sóng cát li ti hết sức lạ lùng. Sóng cát đều đặn tới mức mà người ta phải tự hỏi phải chăng thiên nhiên đang chơi một bản hòa ca bằng cát mà đây là điệp khúc bất tận của nó. Có kẻ bi quan hơn tự hỏi, phải chăng thượng đế đã tuyệt đường sáng tạo để cho nơi đây một sự lặp lại trùng điệp của ý tưởng để sinh ra những đường nét kỷ hà mà thứ bậc giản đơn của nó chỉ có trong cơ cấu tạo hình của pha lê.

Điều lạ lùng là sự lặp lại đó đối với con người không hề nhàm chán. Dưới ánh sáng mặt trời biển cát hiện lên một màu vàng óng mượt rực rỡ. Trên mặt cát đó không hề có vết chân sinh vật nên nó cực kỳ mịn màng và tinh khiết. Buổi chiều, khi mặt trời dần lặn, các đụn cát óng lên một màu tím than trước khi rút vào màn đêm. Và ta đừng tưởng chúng bất động. Nếu tuần sau, khách đi ngang lại miền cát vàng tinh khiết đó thì những gợn sóng đã đổi dạng, có thể những đụn cát đã xê dịch lại gần hơn hay xa hơn đường xe chạy, có thể chúng đã biến mất. Và lúc đó ta mới biết thượng đế chưa cạn hết tư tưởng, thiên nhiên vẫn còn biết sáng tạo. Ai đã xem phim Bệnh nhân người Anh thì có thể cảm nhận một phần vẻ đẹp lạ lùng của biển cát.

Trong vùng thiên nhiên chỉ đầy đá, sỏi và cát đó, lạ thay, sức sống vẫn thể hiện. Nơi đây cây lá dĩ nhiên không được ưu đãi như trong rừng nhiệt đới nhưng thực vật vẫn tìm cách đâm chồi nẩy lộc, chỉ với chút sương ẩm hay nước ngầm tối thiểu. Thế nên rải rác trong các vùng sỏi đá có nhiều bụi cây thấp nhỏ với lá dày và thân nhiều gai để giữ nước, cầm cự sống. Thảng hoặc chỗ nào có chút nước ngầm hào phóng thì cát đá vội sinh ra một loại dưa hấu dại, vỏ của chúng cũng có sọc như dưa hấu của ta. Về thú thì chỉ có một loài chồn với cặp tai rất to mang tên là Fennek mới sống nổi. Trong họ chồn cáo thì chỉ có chúng mới chịu sống trong sa mạc. Trong loài bò sát thì có một số rắn và cắc kè sinh tồn, da của chúng mang màu của cát. Có một điều lạ là có một loài châu chấu cũng sống được nơi đây, dáng của chúng không hề khác châu chấu Việt Nam. Nhưng nói đến động vật thì không ai có thể quên lạc đà, đó là con vật vô địch trong tài nhịn khát. Chúng có thể nhịn uống vài tuần liền, nhưng khi sẵn nước thì chúng tợp một hơi có thể đến 150 lít. Oâi, những con lạc đà, chúng là hiện thân của những vị du tăng kham nhẫn, chậm rãi đi từ phương trời này qua chân trời khác, không chút tham cầu, xa rời vọng tưởng.

Và con người ? Trong cảnh hoang vu này vẫn có con người. Hang động là nhà của họ vì không có lều bạt nào chịu nổi cơn bão cát. Khách vào thăm “nhà” của họ hẳn sẽ có người ngạc nhiên vì sự ngăn nắp sáng sủa, có nơi nấu nứơng, có nơi ngủ nghỉ. Và cũng có khách bỗng nhớ quê hương mình vì thấy họ dệt vải, dệt thảm ra những màu nâu hay xanh có sọc như ở xứ ta, chúng chính là vải “thổ cẩm” đặc trưng của châu Phi. Trong điều kiện khắc nghiệt nhất của thiên nhiên này của Sahara mà các loài thực vật, động vật và con người vẫn tiếp tục sinh tồn. Sức sống của thiên nhiên dường như chờ có chút điều kiện thuận lợi là vội thể hiện.

Thế nên trong một vùng tưởng chừng như bị "thượng đế bỏ rơi" này, sức sáng tạo của thiên nhiên càng thuyết phục hơn, càng dễ làm ta động tâm hơn. Hơn thế nữa, sa mạc còn dành nhiều cảm khái cho những ai biết yêu chúng. Khách thăm sa mạc thường được ngồi lưng lạc đà. Một khi lạc đà chở khách có chút ngơ ngác và khi những người bản xứ mặc áo thổ cẩm nhảy trên lưng lạc đà xuống đất, khách cần đưa mắt theo dõi họ làm gì và sẽ khám phá ra một điều. Họ đi tìm hoa trên cát. Hoa gì mà mọc trên cát?

Trong vài chỗ trũng của sa mạc, ở những nơi có mạch nước ngầm thì thỉnh thoảng có nhiều khe hở tí hon mà từ phía dưới, nước ngầm trào lên mặt cát. Dưới sức nóng và độ khô của không khí, nước ngầm sớm bốc hơi và các khoáng sản trong nước kết tinh lại thành những lớp đá mỏng như vỏ hến, chen chúc xếp hàng như từ địa ngục mới trồi lên, giành chỗ dưới ánh mặt trời. Chúng xếp thành từng lọn xinh xắn như những cánh hoa mà người Bắc Phi nói tiếng Pháp gọi là Rose de sable. Những đóa hồng trên cát này quả nhiên có cái có dạng hình e ấp như những cánh hoa hồng. Chúng có thể nhỏ như lòng bàn tay, cũng có thể to bằng chiếc ghế đẩu. Những tinh thể khoáng sản trước kia chỉ là phân tử tan trong nước chảy trong lòng đất, mắt người không thấy được, nay đã nghiễm nhiên tượng hình, trở thành một khối có dạng hình, có màu sắc, lại được con người phong làm hoa.

Nhưng những cánh hoa bằng đá đó cũng chịu số phận như loài hoa thực vật anh em. Đó là chúng cũng bị hủy hoại. Dưới cơn gió sa mạc những hạt cát li ti bào mòn chúng không chút thương tiếc. Vì do khoáng sản tan trong nước mà thành, chủ yếu là do chất sulfat tạo nên, chúng tương đối "mềm", không sao cự lại nổi những hạt cát bén nhọn. Thế nhưng nhìn lại ta mới thấy, những cánh hoa nằm lâu trong nắng gió thì lại đều đặn hơn, hài hòa hơn, dường như già giặn hơn. Có lẽ chúng cũng như số phận con người, có bị cuộc đời dày vò mới tiêu tan được cái sắc cạnh nông nỗi của tuổi thanh niên.

Rose de sable! Cái tên ngắn ngủi mà chứa được cái yêu kiều nẩy sinh trên một vùng cát đá khô cằn. Vì thế mà Rose de sable là tên gọi của nhiều quán ăn, khách sạn, trung tâm du lịch, kể cả của nhiều nàng kiều nữ da màu tự đặt biệt hiệu cho mình. Rose de sable cũng là tên một tác phẩm của nhà văn Henry de Montherlant, viện sĩ hàn lâm viện Pháp, nói về lịch sử của một mối tình đặc biệt. Nó như hoa trên cát, không thể kết trái nhưng mối tình cũng không dễ gì tan.

Trên đường băng sa mạc, khách dừng lại quán bên đường nghỉ ngơi. Theo cách của người Bắc Phi, khách uống trà với những chiếc tách nhỏ xíu. Nếu đúng điệu với dân địa phương hơn nữa, khách phải uống một thứ nước bạc hà màu xanh đậm và pha rất nóng. Trước cửa quán là một kệ gỗ, trên đó người ta bày bán Rose de sable. Những chiếc hoa trên cát này tiếc thay xem ra không được kẻ du lịch chú ý. Có lẽ chúng chỉ làm nặng hành lý của con người, không khéo chúng có thể làm đứt tay, nằm trong nhà chỉ tổ bám bụi.

Thật ra Rose de sable chỉ đáng ở cùng nhà với những ai biết nhìn nó như một sáng tạo của thiên nhiên, một tư tưởng của thượng đế, như sự hiện thân của những yếu tố trầm lắng trong bóng tối nay được phơi mình thành sắc thể.

31.10.2001
Nguyễn Tường Bách
hoa xuong rong
#34 Posted : Wednesday, February 27, 2008 9:27:54 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

quote:
Gởi bởi PC

Chị hxr,
Đúng là Sedona rất đẹp. Từ đó đi sang Grand Canyon cũng không xa. Con sông Colorado đã tạo nên một cảnh tượng hùng vĩ, tuyệt vời.....
Ngòai chị ra, cũng có người nhìn thấy cái đẹp của sa mạc. Hơn thế nữa, ông còn thấy một lọai hoa ở đó, hoa hồng cát (rose de sable).


(hình của wikipedia)

Hoa trên cát
Nguyễn Tường Bách


Ấn tượng của đại dương đậm nét trong ta là không gian mênh mông với vô số sóng biển nhấp nhô. Trên thế giới có những vùng như biển mà không phải biển. Đó là sa mạc.
Không gian của sa mạc Sahara không kém đại dương bao nhiêu. Nó chiếm hẳn một phần ba của miền bắc châu Phi, có một diện tích cỡ bằng toàn bộ nước Mỹ. Vùng sa mạc bao la đó không phải chỉ là một vùng đất bằng phẳng mà có núi có trũng. Ngọn núi cao nhất của nó đo được 3415m, cao hơn cả đỉnh Phanxipang của Việt Nam. Nơi thấp nhất của Sahara nằm dưới mặt nước biển đến 134m. Điều đó có nghĩa, nếu Sahara được trời cho đầy nước thì đây là một vùng có núi có hồ, có lẽ không kém phần xinh đẹp so với các nơi khác trên thế giới.

Thế nhưng, thiên nhiên xem ra bất công với châu Phi, nơi đây quá ít mưa. Có những vùng mà suốt cả chục năm không mưa, có nơi chiếm kỷ lục 17 năm không mưa. Thanh thiếu niên châu Phi có kẻ cả đời chưa biết giọt nước trên trời rơi xuống là gì. Thiên nhiên cho miền đất này quá ít sông hồ và khoảng cách vô tận giữa biển cả và trung tâm lục địa châu Phi làm không khí nơi đây cực khô, không đủ độ ẩm để tạo mưa. Cái khô khốc của khí trời đó có một hệ quả không mấy dễ chịu. Nó làm nhiệt độ ban ngày rất nóng, có thể trên 50 độ C và ban đêm trời lạnh làm nước có thể đóng băng. Và sự biến thiên của nhiệt độ tưởng chừng chỉ ảnh hưởng lên con người đó lại tác dụng lên cả đá, nó làm đá nứt nẻ và sau nhiều trăm triệu năm, cùng với các yếu tố địa chất khác, đá biến thành cát.

Nhiều người cho rằng, sa mạc chỉ có cát. Không phải ! Tại Sahara chỉ khoảng 25% là cát, phần còn lại là sỏi và đá. Nhưng một phần tư diện tích Sahara phủ đầy cát là quá đủ, quá nhiều cho những người yêu cát. Ai mà có thể yêu cát, ngoài nhà công nghiệp luyện cát làm thủy tinh ? Có chứ. Có những người đi cả nửa vòng trái đất, đến Sahara để ngắm những sóng cát, đụn cát, để thấy một mặt khác rất bí hiểm và đầy duyên dáng của thiên nhiên. Khách đến Sahara cũng để ngẫm nghĩ về một cái được gọi là sức sống, tiếng nói thì thầm miên viễn của thiên nhiên, của người và vật luôn luôn muốn thể hiện và bảo tồn, kể cả trong những môi trường khắc nghiệt nhất. Và cũng có nhiều kẻ, đến Sahara để khi về lại quê hương mình, biết tôn trọng một vùng xanh tươi của sông hồ, biết tôn quí thứ báu vật của trời cho mà mình cứ tưởng là một điều dĩ nhiên. Sahara quá lớn nên không ai tự hào mình biết hết, phần lớn đều thăm Sahara từ phía Bắc, từ các nước Tunisie, Algerie, Marocco.

Địa hình tự nhiên sa mạc sinh ra những vùng cát không theo một qui luật nhất định nào cả. Đến Sahara khách sẽ ngỡ ngàng vì quá nhiều danh từ đặt tên cho cát. Cũng như người phương Tây lấy làm lạ tại sao ta có quá nhiều từ như cháo, gạo, cơm, nếp, tẻ, tấm, cám... chỉ để nói về rice thì chỉ một thứ cát mà tại Sahara có hàng chục từ nói về nó. Cát có sỏi khác, cát có đá khác, đụn cát cao khác, đụn cát thấp khác, đụn cát có hình bán nguyện khác, đụn cát có hình tròn lại khác nữa. Giữa những vùng toàn cả những hạt cát rời đó có những khu vực cát cứng mà người ta gọi là Gassi, trên đó xe cộ có thể lưu thông. Trên những trục lộ đó khách có thể đi hàng trăm cây số để ngắm nhìn biển cát, một vùng đất kỳ lạ của địa cầu mà mới nghe ta dễ tưởng gây cảm giác nhàm chán.

Nếu tại sa mạc hầu như không bao giờ mưa thì nơi đây luôn luôn có gió. Bão cát là cơm bữa của người và vật sống trong sa mạc. Thế nhưng cũng có những cơn bão cát đã trở thành huyền thoại vì sức tàn phá của chúng. Có những ốc đảo và nhiều đoàn thương nhân đã bị bão cát xóa tên vĩnh viễn. Sức gió cực mạnh thường bốc cát lên cao cả ngàn mét và đưa chúng đi rất xa, có lúc ở châu Aâu mà xe cộ được phủ bằng một lớp cát vàng nhạt của sa mạc Sahara. Dưới sức gió, cát thường được dồn thành từng đụn có lúc cao đến 300m và sườn của chúng được trang trí bằng những sóng cát li ti hết sức lạ lùng. Sóng cát đều đặn tới mức mà người ta phải tự hỏi phải chăng thiên nhiên đang chơi một bản hòa ca bằng cát mà đây là điệp khúc bất tận của nó. Có kẻ bi quan hơn tự hỏi, phải chăng thượng đế đã tuyệt đường sáng tạo để cho nơi đây một sự lặp lại trùng điệp của ý tưởng để sinh ra những đường nét kỷ hà mà thứ bậc giản đơn của nó chỉ có trong cơ cấu tạo hình của pha lê.

Điều lạ lùng là sự lặp lại đó đối với con người không hề nhàm chán. Dưới ánh sáng mặt trời biển cát hiện lên một màu vàng óng mượt rực rỡ. Trên mặt cát đó không hề có vết chân sinh vật nên nó cực kỳ mịn màng và tinh khiết. Buổi chiều, khi mặt trời dần lặn, các đụn cát óng lên một màu tím than trước khi rút vào màn đêm. Và ta đừng tưởng chúng bất động. Nếu tuần sau, khách đi ngang lại miền cát vàng tinh khiết đó thì những gợn sóng đã đổi dạng, có thể những đụn cát đã xê dịch lại gần hơn hay xa hơn đường xe chạy, có thể chúng đã biến mất. Và lúc đó ta mới biết thượng đế chưa cạn hết tư tưởng, thiên nhiên vẫn còn biết sáng tạo. Ai đã xem phim Bệnh nhân người Anh thì có thể cảm nhận một phần vẻ đẹp lạ lùng của biển cát.

Trong vùng thiên nhiên chỉ đầy đá, sỏi và cát đó, lạ thay, sức sống vẫn thể hiện. Nơi đây cây lá dĩ nhiên không được ưu đãi như trong rừng nhiệt đới nhưng thực vật vẫn tìm cách đâm chồi nẩy lộc, chỉ với chút sương ẩm hay nước ngầm tối thiểu. Thế nên rải rác trong các vùng sỏi đá có nhiều bụi cây thấp nhỏ với lá dày và thân nhiều gai để giữ nước, cầm cự sống. Thảng hoặc chỗ nào có chút nước ngầm hào phóng thì cát đá vội sinh ra một loại dưa hấu dại, vỏ của chúng cũng có sọc như dưa hấu của ta. Về thú thì chỉ có một loài chồn với cặp tai rất to mang tên là Fennek mới sống nổi. Trong họ chồn cáo thì chỉ có chúng mới chịu sống trong sa mạc. Trong loài bò sát thì có một số rắn và cắc kè sinh tồn, da của chúng mang màu của cát. Có một điều lạ là có một loài châu chấu cũng sống được nơi đây, dáng của chúng không hề khác châu chấu Việt Nam. Nhưng nói đến động vật thì không ai có thể quên lạc đà, đó là con vật vô địch trong tài nhịn khát. Chúng có thể nhịn uống vài tuần liền, nhưng khi sẵn nước thì chúng tợp một hơi có thể đến 150 lít. Oâi, những con lạc đà, chúng là hiện thân của những vị du tăng kham nhẫn, chậm rãi đi từ phương trời này qua chân trời khác, không chút tham cầu, xa rời vọng tưởng.

Và con người ? Trong cảnh hoang vu này vẫn có con người. Hang động là nhà của họ vì không có lều bạt nào chịu nổi cơn bão cát. Khách vào thăm “nhà” của họ hẳn sẽ có người ngạc nhiên vì sự ngăn nắp sáng sủa, có nơi nấu nứơng, có nơi ngủ nghỉ. Và cũng có khách bỗng nhớ quê hương mình vì thấy họ dệt vải, dệt thảm ra những màu nâu hay xanh có sọc như ở xứ ta, chúng chính là vải “thổ cẩm” đặc trưng của châu Phi. Trong điều kiện khắc nghiệt nhất của thiên nhiên này của Sahara mà các loài thực vật, động vật và con người vẫn tiếp tục sinh tồn. Sức sống của thiên nhiên dường như chờ có chút điều kiện thuận lợi là vội thể hiện.

Thế nên trong một vùng tưởng chừng như bị "thượng đế bỏ rơi" này, sức sáng tạo của thiên nhiên càng thuyết phục hơn, càng dễ làm ta động tâm hơn. Hơn thế nữa, sa mạc còn dành nhiều cảm khái cho những ai biết yêu chúng. Khách thăm sa mạc thường được ngồi lưng lạc đà. Một khi lạc đà chở khách có chút ngơ ngác và khi những người bản xứ mặc áo thổ cẩm nhảy trên lưng lạc đà xuống đất, khách cần đưa mắt theo dõi họ làm gì và sẽ khám phá ra một điều. Họ đi tìm hoa trên cát. Hoa gì mà mọc trên cát?

Trong vài chỗ trũng của sa mạc, ở những nơi có mạch nước ngầm thì thỉnh thoảng có nhiều khe hở tí hon mà từ phía dưới, nước ngầm trào lên mặt cát. Dưới sức nóng và độ khô của không khí, nước ngầm sớm bốc hơi và các khoáng sản trong nước kết tinh lại thành những lớp đá mỏng như vỏ hến, chen chúc xếp hàng như từ địa ngục mới trồi lên, giành chỗ dưới ánh mặt trời. Chúng xếp thành từng lọn xinh xắn như những cánh hoa mà người Bắc Phi nói tiếng Pháp gọi là Rose de sable. Những đóa hồng trên cát này quả nhiên có cái có dạng hình e ấp như những cánh hoa hồng. Chúng có thể nhỏ như lòng bàn tay, cũng có thể to bằng chiếc ghế đẩu. Những tinh thể khoáng sản trước kia chỉ là phân tử tan trong nước chảy trong lòng đất, mắt người không thấy được, nay đã nghiễm nhiên tượng hình, trở thành một khối có dạng hình, có màu sắc, lại được con người phong làm hoa.

Nhưng những cánh hoa bằng đá đó cũng chịu số phận như loài hoa thực vật anh em. Đó là chúng cũng bị hủy hoại. Dưới cơn gió sa mạc những hạt cát li ti bào mòn chúng không chút thương tiếc. Vì do khoáng sản tan trong nước mà thành, chủ yếu là do chất sulfat tạo nên, chúng tương đối "mềm", không sao cự lại nổi những hạt cát bén nhọn. Thế nhưng nhìn lại ta mới thấy, những cánh hoa nằm lâu trong nắng gió thì lại đều đặn hơn, hài hòa hơn, dường như già giặn hơn. Có lẽ chúng cũng như số phận con người, có bị cuộc đời dày vò mới tiêu tan được cái sắc cạnh nông nỗi của tuổi thanh niên.

Rose de sable! Cái tên ngắn ngủi mà chứa được cái yêu kiều nẩy sinh trên một vùng cát đá khô cằn. Vì thế mà Rose de sable là tên gọi của nhiều quán ăn, khách sạn, trung tâm du lịch, kể cả của nhiều nàng kiều nữ da màu tự đặt biệt hiệu cho mình. Rose de sable cũng là tên một tác phẩm của nhà văn Henry de Montherlant, viện sĩ hàn lâm viện Pháp, nói về lịch sử của một mối tình đặc biệt. Nó như hoa trên cát, không thể kết trái nhưng mối tình cũng không dễ gì tan.

Trên đường băng sa mạc, khách dừng lại quán bên đường nghỉ ngơi. Theo cách của người Bắc Phi, khách uống trà với những chiếc tách nhỏ xíu. Nếu đúng điệu với dân địa phương hơn nữa, khách phải uống một thứ nước bạc hà màu xanh đậm và pha rất nóng. Trước cửa quán là một kệ gỗ, trên đó người ta bày bán Rose de sable. Những chiếc hoa trên cát này tiếc thay xem ra không được kẻ du lịch chú ý. Có lẽ chúng chỉ làm nặng hành lý của con người, không khéo chúng có thể làm đứt tay, nằm trong nhà chỉ tổ bám bụi.

Thật ra Rose de sable chỉ đáng ở cùng nhà với những ai biết nhìn nó như một sáng tạo của thiên nhiên, một tư tưởng của thượng đế, như sự hiện thân của những yếu tố trầm lắng trong bóng tối nay được phơi mình thành sắc thể.

31.10.2001
Nguyễn Tường Bách





Cam on PC
Bai cua Nguyen Tuong Bach viet ve sa mac hay qua lam toi me. Tuy nhien phan lon sa mac vung SW nguoi My goi la high desert, ngoai nui cao hang dong va cac ho nhan tao do con nguoi lam. Cat thi rat nhieu, soi da va du cac loai cay, juniper, pine, jucca, agave, va cac loai hoa desert dep khong tuong. PC nghi cam trai mot noi nao do tren desert nhin 360 do mot dem full moon, am ap. 5:00 AM mơ mat ca sa mac nhu mot rung hoa tren cat do va nui bao quanh chang han nhu monument. Paradise PC. High desert khong co oc dao vi noi nao cung co visitor center va co con song Colorado, gio kinh khung, bao cat, bao gio va sam chop nhung bu lai chung ta lang thang moi noi de thay ky quan cua God. High desert khi mua xuan hay dau he la the gioi cua tat ca cac loai hoa va dac biet hoa xuong rong va hoa quynh(hoa trang thơm). Sonoran desert co rat nhieu xuong rong du loai. Se co bai be high desert cho PNV va cuoc du ngoan 12 ngay tren theo grand canyon tren cai raft khong lo, gourmet meals va nhin phong canh. Day la cai tour dung hang thu nam cua the gioì. Neu thich khi hxr ve Seattle se gui cho PC vai doa hoa hong nay. Chuc PC va cac chi PNV sang tac manh. than men.hxr
PC
#35 Posted : Wednesday, February 27, 2008 6:04:14 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Chị hxr,
PC có đi Grand Canyon một lần. Đứng trên bờ vực, nghe không gian im vắng lạ lùng, chỉ thấy vài cánh chim diều hâu (?) bay lượn tìm mồi. Từ bờ vực đi xuống dòng sông nhỏ ở dưới rất xa, ai muốn đi bằng trực thăng thì trả 100 đô (cách đây 10 năm). Còn không thì chỉ đi một đỗi cho biết. Còn cắm trại ngòai trời, nửa đêm nhìn lên bầu trời trăng sao như chị thì PC chưa có được cảm giác đó. Cảm giác đó chắc chắn là cực kỳ thú vị rồi. Nhớ đến những lần cắm trại hồi nhỏ, nằm ngó lên trời đầy sao, nghe một cảm giác rờn rợn, thấy mình chỉ là một hạt bụi trong vũ trụ. Có lẽ vì vậy mà người da đỏ thường lên cầu nguyện trên các tảng đá trên cao như nghe nói ở vùng Yosemite.
Từ một xứ mưa dầm dề ở Seattle mà chị rời sang một thái cực khác, thật là interesting! Rose


Users browsing this topic
Guest
2 Pages<12
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.