Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

2 Pages12>
Tuy but va thuhuong
hoa xuong rong
#1 Posted : Sunday, November 26, 2006 4:00:00 PM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0



New England vào Thu



Khi ngày trở nên ngắn hơn, muỗi không còn rền rĩ vo ve, trời trong hơn và không khí lành lạnh là lúc nàng thu đang lướt nhẹ gót hài, đang tung đôi cánh mỏng trên núi đồi New England.
Mùa thu, mùa lý tưởng cho người đi núi ở New
England. Không gì thú vị bằng được đi lang thang trên các con đường mòn ngập lá vàng trong một ngày thu có nắng hanh. Xuyên qua vòm lá muôn màu lung linh hoa nắng, rừng trở nên huyền ảo lạ thường. Đâu đó tiếng chim gọi nhau âu yếm, xa xa âm vang tiếng suối reo, chợt có tiếng xào xạc của lá trở mình dưới bước chân một con gấu đen nào đó, và hươu nai ngơ ngác giữa lá muôn màu đang hờ hững rơi.
Giống như người Việt với “Saigon nhỏ”, người Anh khi rời bỏ quê hương tìm đất hứa, họ có “New England” một hoài niệm về quê mình. Chuyến viếng thăm New England này tôi sẽ được đi trong các vòm lá đủ màu trên rặng Appalachian, một trong các rặng núi cổ nhất trên thế giới, đã có lần là rặng núi cao nhất như rặng Himalayans ngày nay. Rặng núi này chạy dài trên mười tiểu bang miền đông bắc Hoa Kỳ. Nhưng nhóm chúng tôi chỉ đi vào những con đường mòn của rặng White Mountains bang New Hampshire trong chuyến xem lá thu.
Tôi và chàng đến Boston ngày 04, tháng mười, một ngày có nắng hanh, có sương thu, nhưng màu thu chỉ thấp thoáng trên đỉnh các cây phong cổ thụ. dọc hai bên đường.
07/10/2006 nhóm chúng tôi ba mươi mốt người bang Washington hẹn gặp nhau tại phi trường Logan, Boston tiểu bang Massachusetts lúc 8:15 sáng. Đúng 9:00 giờ sáng xe rời Boston. Trời trong nắng nhè nhẹ và xe cứ phăng phăng trên xa lộ giữa các rừng cây. Màu thu trên các cánh rừng New Hampshire về hướng nam còn như luyến tiếc cái nóng nực mùa hè vừa qua cho nên cảnh rừng hiền hoà mơ màng như các tấm voan mỏng phơn phớt các màu rất nhẹ làm dịu mắt người nhìn. Càng về hướng bắc các cánh rừng có các màu sắc rực rỡ hơn: vàng cam, màu rỉ sắt, đỏ tăng gô tràn làn đó đây.
Xe ngừng ở phía bắc Conway cho chúng tôi ăn trưa. Lá cây đã ửng màu thu, đang rộn ràng các điệu luân vũ theo gió nhẹ hay lười biếng hờ hững rơi trong không gian lạnh. Tôi muốn quay vòng vòng theo lá, giang tay đỡ nhẹ một chiếc lá nào đó để được thì thầm … thu đẹp quá…Quãng đường chỉ có một dặm qua thành phố Conway thôi mà xe tôi mất cả tiếng đồng hồ mới tới được điểm ngừng, chặng chót cho những ai quên không mua các vật dụng cần thiết cho một người đi núi. Xa xa đằng sau các đỉnh núi tròn tròn, đỉnh núi Washington đang mỉm cười cùng thu hay đang chờ đợi cái đám đi núi hăm hở nói cười không ngừng này Dưới mắt tôi, một người Việt đi núi năm mười lần trong ba tháng hè, Washington hiền lành cao khoảng 6250 ft và không có gì nguy hiểm.
Khi đọc chút ít về ngọn núi tôi rùng mình với thời tiết bất thường trên cao độ. Nghe đâu rằng trong nhiều năm qua, đã nhiều lần trời nắng đẹp cho nên nhiều người chỉ mặc quần cụt áo may ô leo núi. Tự nhiên gió đổi chiều, mây vần vũ, tuyết rơi. Mạng nào mạng đó đang leo lên hay ở trên đỉnh ngọn Washington cũng phải chạy thục mạng xuống núi, chạy khỏi vùng tử thần, chạy cho tới khi tới vùng có các cây cao may ra thoát chết.
Ngọn Washingston là điểm hẹn của ba luồng gió của địa cầu, trong lịch sử, có lần trên đỉnh gió thổi hơn 200 miles một giờ. Washington như một cô gái duyên dáng để các chàng háo hức chinh phục(cách đây hơn trăm năm chỉ có quí tộc, khoa bảng và nhà giàu mới dám làm cái chuyện lạc vào vùng cấm địa này). Có lần không biết vì giận dỗi hay vì thách thức, cô nàng hiền lành Washington này đôi khi thành mụ phù thủy giết người không gớm tay. Tôi không nhớ năm nào( bệnh lười chưa đi thư viện hay ra hiêu sách mua cuốn sách nói về các cái chết dọc đương lên ngọn núi thấp lè tè này), có lẽ khoảng sáu bẩy chục năm trước, Boston có ba anh chàng rất giỏi nhưng bị bỏ xác trước cửa phòng họp hay trên đường lên điểm hẹn vì tuyết rơi bất thình lình; tuy rằng cả ba là những người biết rõ về Washington và là hội viên của hội leo núi thời bấy giờ .
Rời Conway, xe chạy êm trên xa lộ ngoằn ngoèo giữa các triền đồi với các vòm lá tỏa lan, kề cận nhau trầm mặc trong nắng hanh, như đám đông say mê âm nhạc đang chiêm ngưỡng, đang lắng nghe những hoà âm tuyệt vời của thu. Những cánh rừng bạt ngàn với các màu sắc đẹp mắt trên triền núi cao thấp đang thả hồn trong tiếng thu. Ước gì tôi có được hạt trai thần của anh chàng thư sinh năm xưa, hóa thân của dã tràng, trong một truyện thần tiên nào đó cho tôi nghe tiếng thu. Tôi mường tượng, có lẽ, sẽ nghe được thu thì thầm rằng hãy yên lặng nhìn, hãy lắng nghe, hãy cảm nhận bằng trực giác, vì bạn ơi, thu của New Hampshire là thế và thu của bạn là thế. Bạn không phải leo cao cho bầm tím thân thể, không phải lội bộ cho đau đớn đôi bàn chân nhỏ hay các vết dộp trên các ngón chân làm bạn khóc, không phải thở đứt hơi leo cao xuống thấp mới có thu. Đừng tìm thu, vì thu sẽ đến với bạn trong những giấc nồng khi tiếng gió hú ngoài song, tiếng xào xạc của lá trở mình, tiếng suối reo của muôn triệu các con suối nhỏ, một hoà âm tuyệt vời toả lan trong không gian vô tận.
Nhưng tôi muốn hơn thế, tôi muốn được bước nhẹ trên thảm lá khô, muốn được nằm dài dưới gốc cây nhìn nắng, nhìn lá cuốn trong không hay đuổi bắt nhau, đùa rỡn quanh tôi. Tôi muốn nhìn các đôi mắt trong thơ ngây với vành mắt tím đen nhìn tôi như nói nhỏ…thu đẹp đấy, nhưng cẩn thận nha không thì toi mạng đó … của các nàng hươu nai đang lẩn thẩn ngơ ngác ngắm thu. Tôi muốn nói nhỏ cùng thu… ừ biết là thế nhưng tôi phải tìm thu cho thân thể mệt lừ, cho mắt môi tái lạnh, cho đôi chân đau đớn một lần cho biết thế nào là thu ở New England.
Tuy ngồi trong xe đông người, tôi lạc vào thu từ lúc nào chẳng biết cho tới khi xe thả chúng tôi xuống Joe Doger Lodge. Căn nhà gỗ ba tầng lầu xây từ 1920 đặc biệt cho các người yêu thú đi núi. Căn nhà này ẩn mình dưới chân ngọn núi Washington, kế Pinkham Notch Visitor Center, trung tâm cung cấp tin tức cho du khách. Đây cũng là nơi có các lối mòn đưa người mê đi núi vào thế giới nổi danh của rặng White Mountains. Các rặng núi trùng điệp bao quanh căn nhà với lá đổi màu như ôm choàng bạn vào lòng. Ngủ qua đêm nay, ngày mai chúng tôi sẽ có bẩy ngày làm quen với các con đường cao thấp, làm quen với thu của New England
O8/10/2006, chàng và tôi cùng hai người bạn có ý định leo ngọn Washington. Chúng tôi khởi hành 8:20 sáng. Hai người bạn tôi đi rất nhanh, chẳng bao lâu họ biến mất trong các rừng cây. Chỉ còn tôi và chàng. Rồi chàng của tôi cũng không đợi con rùa tôi được nên tôi đi một mình. Trên đường lên núi, tôi chỉ kịp uống nước trong cái bịch plastic mang tron ba lô đeo sau lưng và thở; tuy rằng thỉnh thoảng chàng khen tôi để cổ động tinh thần.
Lối mòn lên ngọn Washington này thật khổ với các tảng đá dựng đứng và các con dốc thẳnng lên cao thay vì ngoằn ngoèo. Sau ba giờ đau khổ tôi cũng bò được đến điểm nghỉ trong khi vợ chồng người bạn thân có lẽ đang nhấm nháp champagne trên dỉnh rồi. Mở ba lô tìm thức ăn tôi mới nhớ rằng chàng của tôi giữ gói thịt bò khô, món chính cho bữa ăn trưa, mấy cái kẹo và gói đậu phụng rang muối. Thế là đi đong bữa ăn trưa, thôi đành uống nước trừ cơm nhưng khi sờ tới nước thì tôi uống hết từ lúc nào mà không hay. Tôi nằm dài trên lối mòn, đầu tựa lên đá, giận thân. Chỉ còn 700 ft nũa là tới đỉnh ngọn Washington. Nhìn dễ hụi à. Tôi mới chẳng vừa chinh phục 3400ft chiều cao để nằm đây sao. Nhưng tôi đổi ý vì quá mệt trong lúc lạng quạng leo lên chốn này ba mươi phút trươc và toán của tôi khoảng mười mạng ai cũng mong cho mau về tới nhà trọ cách xa gần sáu dặm trường. Chàng của tôi giao tôi cho Patti người tổ chức chuyến đi, Còn chàng thay Patti dẫn cô bạn trẻ trong nhóm khi cô ta ngỏ ý muốn cùng tôi đi leo lên đỉnh.
Chàng leo núi nhanh như vượn, quên mất rằng con rùa tôi cần nước, cần thức ăn. Chàng giữ cái lọc nước làm sao tôi có nước uống. Tôi mới leo núi có ba tiếng mà hai lit nước đã biến mất, tôi cần it’ nhất hai lit nữa cho con đường dài sáu dặm đau khổ tới . Tôi cho mình cái ảo giác tôi có thể gặp chàng sau khi chàng leo lên đỉnh trở về. Tôi quên mất trên núi có bao nhiêu con đường mòn đưa đến nhà trọ Mizpah(Mizpah hut), và phải có mặt lúc sáu giờ chiều cho đúng giờ cơm. Nếu không đến đúng giờ thì nhịn.
Tôi biết mùa thu ngày rất ngắn, và mụ Patti sẽ không cho tôi ngừng nghỉ cho lại sức, mụ sợ tôi khờ khạo lạc đường. Tôi vừa đi vừa thở và lo rằng tôi sẽ chẳng lê được cái thân gần năm mươi ki lô này về nhà trọ. Vừa đi vừa giận thân, tôi nhìn con dốc dài ngao ngán, lúc ngửng lên nhìn trời chiều tôi thấy Patti đang đứng đợi tôi. Mụ đứng thẳng trong màu trời chiều trông rất lạ, mụ tuy gầy như con tép nhưng giọng nói rất nhẹ, nụ cười rất tươi, mụ ra lệnh cho tôi đưa mụ cái ba lô và hối tôi bước nhanh cho kịp giờ. Tôi thở phào, trút gánh nặng. Mụ vừa đi vừa ca còn tôi thì chạy. Con đường mòn này dễ ghét thật, nó làm tôi đứ đừ, khi lên cao khi xuống thấp. Patti mang cái ba lô đuợc hai tiếng, mụ trả lại tôi. Patti cho tôi biết chỉ còn hai dặm là tôi khỏe ru. Tôi nghĩ, mặc kệ mọi người, tôi không thèm ăn. Tôi chỉ muốn ngủ một giấc cho lại sức rồi đi tiếp. Có lẽ tội nghiệp con rùa này, Ray mang cho tôi cái ba lô. Ray tuy lớn tuổi nhưng còn gân lắm, như con mèo rừng với đôi mắt tinh anh. Appalachian dạy cho tôi biết thế nào là đi núi. Chân tôi rát và đau không tưởng. Giá thường ngày tôi sẽ nhỏ nước mắt để chàng mủi lòng, nhưng bây giờ giữa hai con mèo rừng tôi chỉ biết xuýt xoa vì đau. Tôi đi mà như chạy vì khi xuống dốc, đá lớn đá nhỏ lởm chởm, tôi muốn bước nhẹ nhàng cũng không được thành thử cái thân thể nặng nề của tôi giống như trái bóng xẹp hơi cứ nhảy từ hòn đá này qua tảng đáng nọ. khi ôm cây tuột xuống, khi ôm cành leo lên. Nhìn lại đằng sau Patti và Ray vẫn cách tôi mươi bước. Còn chừng một dặm tôi lấy lại cái ba lô. Con dốc dẫn đên Mizpah thật là nguy hiểm, toàn là các tảng đá dốc trơn trượt , dề gẫy chân vỡ mặt. Không hiểu sao tôi bước lên được các bậc thang nhà trọ Mizpah và chỉ còn năm phút là sáu giờ chiều.
Lẫn trong đám đông lờ mờ ngoài hành lang, tôi nghe chàng gọi tên tôi, và bàn tay ai đó kéo tôi vào phòng. Tôi quăng ba lô, ngồi phịch xuống giường ngủ mệt nhoài. Chàng săn đón, hỏi gì tôi cũng chẳng trả lời, mặt sưng như cái trống. Chàng hứa từ nay không rời tôi nửa bước cho dù các đỉnh núi gọi mời. Cơ thể tôi đau như vừa bị ai đánh cho một trận, quần áo ướt đẫm mồ hôi, đầu tóc bù rối như tổ quạ, tôi khoác thêm áo ấm theo chàng vào phòng ăn. Trời ơi! Chín dặm chín giờ khổ hạnh, chẳng nhìn thấy màu thu, vi toàn là tùng lùn xanh ngắt. Ôi đâu rồi các con đường mòn nên thơ của tôi dưới núi. Hai ngón chân cái tôi bị dộp và mọng nước còn hai ngón chân út đỏ tía. Đầu gối tôi lỏng lẻo, chân cứng như gỗ. Tôi nhủ thầm ngày mai sẽ uống ba viên thuốc trị đau.
09/10/2006 hơn mười mạng trong nhóm hồ hởi đi chinh phục hai ba ngọn núi thấp hơn như Jackson hay Speer, đường ngắn nhất cũng mười hay mười hai dặm. Biết ý tôi chàng bỏ đám bạn dẫn tôi đi con đường tắt khoảng ba dặm tới trung tâm Highland. Trời trong xanh, lành lạnh, tôi hát nho nhỏ và bước những bước nhẹ nhàng như mèo rừng nhưng vẫn sợ trượt chân thì hết đi đâu. Chàng lẩn thẩn đi bên tôi trò truyện tôi cũng vui. Tôi mù tịt về thơ nên chỉ nhớ hai ba câu của Đinh Hùng hay Thế Lữ. Đi giữa rừng thu một buổi sáng lạnh buốt, lá rừng ướt sũng sương đêm, rêu xanh phủ đầy thân cây, có lẽ thơ sẽ khác hai nhà thơ kia lắm.
Tới Highland Center, căn nhà trông như còn mới( mới xây năm 2003) ẩn mình dưới chân rặng White Mountains, Crawford Knotch là nơi dẫn người mê đi núi vào thế giới các đỉnh núi tuyệt vời trong rặng Appalachian. Tôi nằm dài trên thảm cỏ công viên trước nhà tắm nắng, đọc truyện.
10/10/2006 buổi sáng, xe trung tâm Highland chở chúng tôi đến địa điểm khởi đầu lối mòn Wester Cliff. Một dặm đầu là con dốc cao phủ lá vàng còn tươi vì trận bão gió tối qua. Cây rừng trơ trọi nhưng cũng còn ít lá lơ thơ trên cành. Tuy mệt nhưng lối mòn đẹp quá, tôi đi giữa rừng thu, lá xào xạc trở mình dưới chân. Sau hơn tiếng đồng hồ mệt đứt hơi, lối mòn như bằng phẳng hơn, tôi có dịp nhìn thu hơn và mường tượng nhiều hơn. Tôi quên cả mệt, xuýt xoa nhìn lá quay mòng mòng trong nắng sớm. Con đường dẫn tôi doc theo bờ con suối, tiếng suối reo hùng vĩ giữa cây rừng hoang sơ không một bóng người chỉ có tôi và chàng. Suối có tên Thoreau, bạn còn nhớ chứ Henry David Thoreau, một triết gia cũng là văn thi sĩ của Mỹ trong thế kỷ mười chín. Tôi mặc nào áo len nào áo gió (windbreaker) nào quần len, thế mà triết gia này mê nơi vắng vẻ này lắm, chẳng lẽ ông là bạn thân của Lão tử chăng. Theo ý nghĩ của con rùa tôi, chắc là phải điên lắm mới sống cả mùa đông tuyết phủ trong cái lều Thoreau tự xây bằng đá nhỏ tí teo bên cạnh hồ Walden trong một khu rừng ở Massachusetts tôi đã phục ông. Tơ lơ mơ ông leo lên tới đây, New Hampshire, lên tận cái thác tôi đang ngồi, để suy nghĩ hay viết ra một tư tưởng mới lạ cho hậu thế tản hồn. Tôi được đọc tác phẩm của ông, thấy nhiều cái cũng có lý nên nhớ tên ông hoài. Thích thôi chứ không làm đệ tử của ông Thoreau được vì tôi sợ lạnh, sợ đói và sợ muỗi lắm tuy rằng muỗi ở đây không to như muỗi Alaska nhưng bạn có thể làm mắm muỗi trong mùa hè ở New Hampshire đấy nhé. Bỏ suối Thoreau, tôi và chàng lang lang trên đường lên nhà trọ Zealand( Zealand hut), rừng thu thật êm đềm và tôi cứ mơ sao đi như thế này hoài. Chắng bao lâu đá hòn đá tảng lại hiện ra cản lối đi. Nhìn lên cao, các hòn đá phủ rêu ướt nước tôi thở dài. Tôi phải chinh phục cái suối cạn với độ cao 2,400ft này mới đuợc ăn bữa cơm chiều ở đây. Lên đến nơi, tôi bỏ ba lô chạy ra suối. Các tảng đá vĩ đại chồng chất lên nhau trải dài từ đỉnh và các giòng nước hiền lành như các giải mây từ từ rơi. Leo trèo quanh suối vài phút, tôi ngồi nhìn các cánh rừng bạt ngàn cao thấp, nhìn mây núi lờ mờ tản mạn nghĩ ngợi mông lung. Mấy đêm nay trăng thu đẹp lạ lùng nhưng vì lạnh và gió rừng tôi chỉ chạy ra ngắm trăng vài giây rồi lại chạy vào phòng mình cho ấm
11/10/2006 chúng tôi rời Zealand xuống núi sớm để xe đưa chúng tôi đến địa điểm đi lên nhà trọ Greenleaf . Con đường đi xuống quá tuyệt vời, chúng tôi lạc vào cảnh rừng thu trơ cành trụi lá, lá vàng phủ khắp lối đi. Trời trong xanh và lạnh kinh hồn.
Trên đường lên nhà trọ, con thỏ chàng và con rùa tôi lại rời bỏ đám đông hay bị đám đông bỏ lại. Đoạn đường hôm nay chỉ gần tám dặm và sau khi xuống con dốc 700 ft, tôi chỉ phải leo lên 2,200 ft. Tôi không ngờ rằng mình có thú đau ..thương… như thế này. Cho dù đã có băng keo cho blisters xẹp xuống, có băng keo cho hai ngón út đừng đau, có ba viên thuốc trợ đau, thế mà tôi cứ xuýt xoa nhăn mặt kiểu …..cười nụ của Nguyễn Du trong Kiều. Gần tới nhà trọ mưa hơi nặng hạt, gió hú ù ù. Tôi vừa đặt chân lên tảng đá cuối cùng của lối mòn, đã nghe tiếng gió hú dễ sợ, rừng tùng rạt thấp, cỏ kêu phần phật, mây dầy từng tảng vụt bay trước mặt. Tôi nghe tiếng chàng hét to, chàng nắm cánh tay tôi lôi đi như gió. Gió xô tôi như người say rượu. Chàng dùng hai tay mở cửa nhưng gió thổi quá mạnh cho nên mấy người bên trong nhà trọ phải đẩy cửa chúng tôi mới có thể lọt vào trong. Tôi như người vừa bị nhúng trong thùng nước đá. Trong phòng mọi người đều mặc áo ấm như đang dò dẫm lên bắc cực. Tôi sẽ có một đêm rất lạ, nằm nghe gió hú chăng? Thấy tôi như con mèo ướt, với kinh nghiệm lang thang trên xứ Nepal, chàng xin cho tôi một chai nước sôi để vào giường cho ấm may ra tôi đỡ càu nhàu.
Tôi ngồi trong phòng ăn nhìn lên núi cao, mù mịt sương mây. Các đám mây bay phần phật đong đầy thung lũng, tiếng gió đập vào tường, tiếng hú lồng lộng ngoài rừng. Cái đám đàn bà thích nói chuyện hay cười khúc khích tối nay quàng chăn ngồi sát bên nhau tìm hơi ấm, trông họ như các thiền sư đang thì thầm một câu kinh nào đó.
12/10/2006 chúng tôi rời nhà trọ lúc tám giờ sáng. Đường xuống núi trơn trượt, lá xanh phủ đầy. Sau năm tiếng dài leo cao xuống thấp gần tám dặm, nhà trọ Lonesome Lake (Lonesome lake hut) hiện ra trước mặt. Tôi nhủ thầm, ngày mai sẽ được tắm nước nóng. Cái anh chàng có tên Lonesome này chọn được một cái hồ lớn, không ma lè nào leo lên tới nơi ngoại trừ gấu, mèo rừng. Anh chàng làm một cái nhà bé tí để được gần thiên nhiên. Không biết Lonesome có viết được cuốn sách nào cho hậu thế, nhưng riêng tôi phục ông quá đỗi. Cái nhà trọ này nhìn quanh đồi núi buồn hiu hắt không biết ông thấy gì.
Gần ba giờ sáng, không ngủ được, tôi mặc quần áo ấm định đi ra ngoài ngắm trăng. Tôi còn đang co mình trong cái lạnh, chàng đã cười tươi cho biết rằng tuyết đang rơi. Tôi đi vội ra ngoài, tuyết phủ trắng mọi cảnh vật và đóng đá. Còn ba tiếng nữa tôi mới có quyền vào nhà bếp. Chui vào chăn nghĩ đến vài giờ nữa tôi sẽ đến trung tâm Cardigan. Đã ba ngày rồi mọi người úm trong quần áo đẫm mồ hôi, đầu tóc như các tổ quạ nho nhỏ và các gương mặt nhăn nhó.
13/10/2006 bỏ nhà trọ Lonesome thật sớm, đường còn đọng đá, tôi và chàng tiên phong xuống núi. Trên đường xuống núi hôm nay tôi là người vui mừng nhất. Lối mòn phủ lá vàng đọng tuyết, đường ướt nhẹp, sương núi lờ mờ. Tôi tung tăng như em nhỏ, cười nói luôn miệng khác hẳn mấy ngày qua. Mặt trời từ từ nhô cao trên các đỉnh núi, thả nắng vằng xuyên qua lá cây trong như hổ phách rung nhẹ trong gió. Tôi quên cả mệt, nhảy chân sáo trên đường xuống núi. Những cánh rừng sồi đang mặc màu nầu tươi quyến rũ xen giữa màu vàng của lá các cây giống như bạch dương( white birch). Khoảng mười một giờ xe đón chúng tôi đi trung tâm Cardigan.
Xe chạy một lèo hơn bốn tiếng. Các cánh rừng trùng điệp rực rỡ màu thu, hai bên xa lộ màu đỏ màu vàng của bạch dương của lá phong khoe màu trong nắng. Con đường vào Cardigan, đẹp mê hồn với các trang trại, hồ lớn và các cánh rừng chưa rụng lá.
Tôi thích trung tâm Cardigan ngay khi vừa nhìn thấy căn nhà hai tầng xinh xinh. Trung tâm cho các người mê thú trượt tuyết, đi núi được bao quanh bởi các cánh rừng, hồ nhỏ trước trung tâm và nhiều suối. Nghỉ giây lát chúng tôi tản mạn quanh một con đường mòn ngắm thu. Tôi thơ thẩn mặc kệ chàng và cặp vợ chồng bạn, tôi đang ở giữa rừng thu có lá vàng phủ ngập lối đi, có tiếng chim gọi nhau và tiếng suối reo đâu đó. Trên đường về tôi nằm dài trên ghế kế hồ nhìn trời xanh, nghe lá hờ hững rơi quanh mình.
14/10/2006 hai đứa tôi chinh phục núi Cardigan, đường đi chỉ có ba dặm thôi. Cùng vẫn lên cao với các tảng đá trơn nước hay đóng đá. Tới đỉnh, gió thổi mạnh, lạnh ghê hồn. Tuy trời thật trong và đẹp nhưng tôi chỉ có thể đứng giữa trời nắng gió này năm phút cho dù tôi mặc một áo len, một áo gió và một áo ấm khi trượt tuyết. Tôi rời núi Cardigan không luyến tiếc. Tôi mê các con suối, các cánh rừng lá đang thay màu , các cây câù gỗ bắc ngang suối phủ đầy lá khô, tiếng gió reo, tiếng lá sào sạc dưới mỗi bước tôi đi. Nắng thu huyền ảo, màu nhiệm la thường, hoa nắng lung linh dưới vòm trời trong xanh, hay trên các dòng nước trôi nhanh với lá vàng. Tôi chưa bao giờ có những giờ tuyệt vời với thu như ở Cardgan. Lá vàng e ấp trải thảm các lối mòn ngoằn ngoèo như thu gọi mời người vào thế giới êm đềm của thu. Ước gì tôi biết làm thơ nhỉ, để nói cùng thu những ước mơ. Ước gì tôi biết làm thơ nhỉ, để nhốt hồn thu trong cõi thơ. Ước gì tôi biết làm thơ nhỉ, để đưa người vào thế giới thu. Ước gì tôi biết làm thơ nhỉ. . .
15/10/2007 xe trả tôi vê Boston, lá thu tưng bừng rộn rã trên các cây phong già, rơi từng đợt dạt dào trong gió. Boston đẹp quá trong thu. Tôi tự nhủ lòng sẽ không dại gì đi theo đám Mountaineers này đâu. Về lại Seattle tôi sẽ làm cô Điệu, đi giầy ủng cao gót, đeo kính mát, dắt con chó xù nho nhỏ, lang thang Capitol Hill. Madison, dạo arborateum cùng cô nàng thi sĩ họ Vương, chụp hình mấy cây phong lá đỏ đang thì thầm trong nắng hay đang mỉm cười trước ống kính.


hoa xuong rong
#2 Posted : Monday, November 27, 2006 2:09:42 PM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0


[img]http://i178.photobucket.com/albums/w278/nangvaem/SahaleArm035.jpg?t=1171326460[/img]

Trên Đỉnh Thông Cao




Anh

Em dạy sớm . Nhìn qua khung cửa lưới em thấy hình như nắng đã lên rồi. Nhẹ nhàng em vén cửa bằng vải và chui ra ngoài. Cái lều bằng vải ni lông màu tím lẫn với màu nước biển đậm vừa đủ cho hai chúng mình trông là lạ dưới cội thông già. Trên cao trời núi bao la, chỉ có em và anh. Em vốn sợ lạnh nên khi thấy nắng là lòng em vui.

Anh. Anh vẫn còn ngủ say thoải mái không mộng mị.

Anh biết không, nắng sớm mới chiếu tới các đỉnh thông cao. Mây dưới thung lũng trông giống như các tấm voan mỏng ngập ngừng bay như còn lưu luyến. Em ngồi trên một tảng đá lớn nhìn xuống thung lũng, chỉ thấy thông cao thẳng tắp ngút ngàn, suờn núi thoai thoải, nào hồ lớn nào ao nhỏ xa xa. Nứớc hồ trong xanh màu cẩm thạch. Chung quanh em các cây cỏ còn đọng sương mai.
Trứớc mắt em là đỉnh núi nhọn với các tảng băng hà khổng lồ mà lượng nứớc đã bao lần biến hóa, cô đọng hàng triệu năm, nằm cheo leo trên đĩnh núi cao. Cảnh thật là tĩnh mịch.
Chỉ cách em một thung lũng là cả một thế giới xa lạ đó anh. Em có cảm tưởng, em có thể leo một vài tiếng đồng hồ thôi là có thể lên tới nơi. Hay em chĩ cần nhích mình một chút, tay em sẽ chạm được các băng khối đó.
Tuy trên cao, bây giờ vẫn còn nhiều muỗi anh nhỉ. Hy vọng nắng mau tới nơi em ngồi để đuổi các con muỗi dễ ghét này đi. Nó cứ vo ve làm em khó chịu. Các bụi thạch thảo tím hồng chung quanh nơi em ngồi đang tưng bừng nở, làm các chàng ong bận rộn không cùng. Rồi ánh sáng Thái dương từ từ vượt trên các ngọn thông và đỉnh núi cao là lúc nắng chan hòa khắp nơi. Đâu đây em nghe có tiếng chim hót ríu rít. Em không thấy một dấu vết nào của các sợi mây.

Anh, Anh vẫn còn ngủ say hồn nhiên vô tội.

Còn nhớ nhiều lần trên cao cùng nhau ngắm cảnh trời mây, nghỉ mệt, lưng chúng mình dựa vào triền đá tránh gió. Anh nấu mì cho em ăn. Chung quanh toàn là tuyết phủ. Gió lạnh làm tái da mặt chúng mình. Anh lấy ao ấm cho em mặc vì em yếu đuối và không chịu được lạnh như anh. Trên đường lên núi anh mang mọi thứ trên mình để em theo vết chân anh dễ hơn. Em được anh gọi là con rùa vì em chậm chạp. Anh dùng tay ấm xoa vào gan bàn tay em để em đỡ lạnh. Anh ghét ăn mì, nhưng lúc đó anh bảo em rằng, không có ai có thú ăn mì nóng giống hai đứa mình. Mất bẩy tiếng đồng hồ leo qua các triền đá, triền tuyết phủ để lên tớn đỉnh làm bạn với thông, với tuyết, với mây, và được ăn mì nóng. Anh làm em cười hoài. Cả cõi trời cao tuyết phủ bao la chỉ có hai đứa mình. Bên em anh lúc này không là người da trắng và duới mắt anh, em không còn là cô gái Việt Nam da vàng. Anh ước mơ chia sẻ giấc mơ cùng em. Cùng em đến những bến bờ xa lạ. Để anh thấy cuộc đời thật đẹp bên em.
Có những lần cùng nhau ngắm trăng đêm, trăng trên núi cao trong tỏ khác thường. Trời thật cao với muôn vàn tinh tú . Em kể chuyện " Mưa Ngâu". Chuyện hai kẻ yêu nhau bị trời đầy đọa, vẫn có cơ hội gặp nhau. Anh nhìn em âu yếm, nhẹ ôm em trong vòng tay ấm. Anh thì thầm… kể tiếp đi em, để anh được nghe tiếng nói yêu thương. Để anh thấy một phần nào cái đẹp quê em, nơi phương trời xa xôi ấy. Để anh hiểu em nhiều hơn. Em, người con gái Việt Nam da vàng đa cảm cũng bị trời đầy đọa đó anh. Em vẫn nghî con chim lạc đàn sẽ có ngày tìm được tổ ấm và đồng loại thân yêu. Bên anh lúc đó em thấy yên tâm lạ thường. Anh biết không em như con chim bị tên một lần, thấy cành cong lại sợ. Anh muốn che chở yêu thương em, người con gái da vàng đầu tiên trong đời anh, dù anh chưa một lần đến quê em. Em sợ chiến tranh và sợ lòng người. Em chọn sự cô đơn hơn là được gần đồng loại. Anh không hiểu tại sao. Anh vẫn băn khoăn về ý nghĩ đó. Xin anh đừng suy tư, vì sẽ có một ngày nào đó không xa, em sẽ kể anh nghe về cuộc đời một cô gái Việt Nam, cũng có một thời ôm đầy mộng. Nhưng chiến tranh đã chiếm hết thương yêu và đau khổ là hành trang cuộc đời. Cũng sẽ có một ngày em kể anh nghe những giấc mơ thầm kín của em. Để em không thấy một khoảng cách, dù rằng chĩ mong manh như một sợi nắng. Để em thấy rằng con người vẫn có một phần đời đơn sơ đầy mộng trong quãng đời này.

Anh, Anh vẫn còn ngủ say.

Anh ghét cuộc đời làm việc máy móc không tình ngươi. Anh không hợp với cuộc đời bon chen đầy lợi danh. Anh thích sa mạc hồng và nắng ấm miền SouthWest với các cồn cát, các tảng đá ấm màu da đồng, xuất hiện hằng triệu năm trước loài người. Anh thấy con ngừơi quá nhỏ bé trước thiên nhiên. Cuộc sống con người quá ngắn ngủi và đời thật mong manh. Anh ước mơ làm một người bản xứ sống trên đồng hoang. Tâm hồn họ đơn giản mộc mạc làm anh ao ước cuộc sống đó.
Đã bao lần anh tự thú, anh thật là người khó hiểu. Anh không hiểu anh muốn gì. Anh thấy mình sống tù túng trong cảnh đời hiện tại. Anh và các bạn anh rất thành công trong cuộc đời. Sự thành công ấy có nghîa lý gì khi họ hy sinh đời sống làm người. Họ cũng như anh quên mất cuộc đời của mình, nay nhìn lại thấy đã được những gì. Họ không có thời gian thưởng thức một vở kịch, được nghe một buổi hòa nhạc , được xem một điệu vũ với tất cả tâm hồn. Họ để dành mọi thứ cho ngày mai. Thật đáng tiếc.
Anh thật may mắn , cái may mắn của những người không nếm mùi đau khổ vì chiến tranh, những người được Thượng đế ưu đãi, những người đang sống trên miền đất hứa. Còn em, Thượng đế ban cho một cuộc đời, đau khổ là hành trang. Vì em khôn lớn trên một quê hương mà tiếng khóc nhiều hơn là nguồn vui. Cho nên người quê em không thấy nhau là trọng, không thấy màu da và màu máu là một thương yêu của Thượng đế ban cho.

Anh Anh đang triền miên trong giấc ngü. Anh đang tìm một phương trình đời đơn giản.

Tâm hồn anh như không gian vô tận. Anh mê nhạc, yêu văn chương và mơ đời du mục.
Anh gập em năm nào, em như con chim lạc bầy bay trên vùng trời xa lạ. Cảm thông tình người anh muốn được cùng em chia sẽ quãng đời còn lại.
Chúng mình thương nhau từ ngày đó. Anh hứa đưa em đến cuối chân trời. Đã bao lần anh đưa em đến những bến bờ xa lạ, em chưa một lần mơ ước. Em như con bé lọ lem lạc vào khung trời lạ. Em thấy đời là mộng và chúng mình đang ươm mộng phải không anh. Em nhớ các kỷ niệm khi chúng mình sóng đôi trong các thành phố hẻo lánh hay các thành phố có hoa nở trên cột đèn, hoa nở trên các cửa sổ, và hoa nở trên cao ốc. Em thích ngồi một chỗ nào đó nhìn thiên hạ. Du khách từ bốn phương trời đổ về đây. Họ trông mộc mạc đơn giản. Chỉ quần ngắn, áo cộc tay và đôi săng đan.
Anh còn nhớ chúng mình đi xe đạp vòng quanh sân gôn như hai đứa trẻ con. Ôi những con đường thơ mộng quanh co theo các lạch nước bên cạnh các cội thông già và gió nhẹ thổi trong một ngày nắng đẹp. Làm em cứ muốn ngừng lại nơi đây như lạc xứ thần tiên quên đường về. Nghe em nói anh cười to, bảo em còn bao nhiêu nơi đẹp hơn. Em quên Nepal sứ nhà Phật cao hơn các tầng mây trắng, Africa với saphari và hươu cao cổ, Âu châu với các di tích lịch sử, để chúng mình được thả bộ trên các con đường lát gạch tự ngàn xưa. Em không quên nhắc anh, đừng quên Việt Nam quê em, với nắng đẹp miền nam, với đồng ruộng thân yêu. Đừng quên sông Hương thơ mộng, Huế và các lăng mộ cổ. Em muôn viếng chùa Hương Tích, được nằm dài trên bờ ruộng để thấy rằng em vẫn còn có một Việt Nam trong tâm hồn. Con chim lạc đàn ngày nào, nay không còn cô đơn nữa.
Em muốn đưa anh về quê em, để anh hiểu nỗi nhớ thương của một người xa xứ. Em muốn được nghe tiếng hát vang qua các ruộng đồng và muốn thấy tình người vẫn nở khắp nơi. Để em được nghe các lời ca dao của một Việt Nam thanh bình. Để em quên đi những đau khổ của những kiếp người trong thời chiến. Để được nhìn anh ngủ giấc ngủ hồn nhiên nơi quê em. Để em bằng lòng với cuộc sống và anh là người giải được phương trình đời đơn giản cho anh và cho em.


Tháng hai năm 1995/ Seattle/Nắng và Em
linhvang
#3 Posted : Monday, November 27, 2006 2:55:13 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Chào chị Hoa Xương Rồng. Rose
hoa xuong rong
#4 Posted : Tuesday, November 28, 2006 2:16:13 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

quote:
Gởi bởi linhvang

Chào chị Hoa Xương Rồng. Rose

Cảm ơn Linh Vang vào khu vườn mới của HXR. NTTN chỉ hoài mãi tới tối qua mói can đảm đi du lịch đó Linh Vang. Rất vui. Từ từ rồi cũng sẽ chat dài dài với quí chị trong PNV. Chuc LV sáng tác nhiều và có một ngày thật vui nhe.HXR
hoa xuong rong
#5 Posted : Wednesday, November 29, 2006 11:40:17 PM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0


[img]http://i178.photobucket.com/albums/w278/nangvaem/SnowGemLake_HighDivide_Roaches_MtBa.jpg?[/img]

Một ngày khác mọi ngày




.. .Ngắm mình trong gương lần chót, mỉm cười hài lòng với cô nàng trong gương, áo màu hoàng yến còn thơm mùi lụa mới, óng ả thướt tha, mắt cô nàng trong xanh, môi hồng hồng, tóc buông dài. Cô nàng trông cao hơn mọi ngày vì đôi guốc Như Ý bảy phân. Cô nàng này ăn gian thật đấy vì các bạn gái cứ bảo Hoàng Lan cao trộm. Cao trộm thì cũng là cao thôi, tuy rằng cái định nghĩa khác xa nhiều. Quay một vòng tròn nhè nhẹ trước gương, Hoàng Lan hỏi bố đang tưới mấy cây cảnh đằng trước nhà: bố ơi, bố có thích màu áo này không. Bố nhìn con gái từ đầu đến chân rồi nói nhỏ:' cũng được.'
Hoàng Lan ơi, xong chưa. Mình đi đi. Tới giờ rồi. Nghe Mai cằn nhằn, Hoàng Lan ầm ừ rồi theo em. Các tà áo đong đưa theo các bước chân vui. Cái nhóm học trò Văn Khoa thơ ngây, tim còn thơm mùi giấy, tóc còn xanh màu trời, và các buồng tim đang ôm trọn một tương lai.
Các bước chân son, các tà áo thướt tha, và các âm thanh hè phố, một giòng nhạc vui. Chúa ơi, cảm tạ Người, cho tuổi trẻ một ngày biết đến Ngài. Hẻm Bùi Quang, Võ Di Nguy, Hai Bà Trưng âm vang các nốt nhạc mới. Vào Duy Hy nói chuyện phiếm vài mươi phút, nghỉ cho chân đỡ mỏi vì thích được cao. Tim reo vui, và chân cũn hối hả trên các lề đường. Trời ơi, sao mà đông thế, đường nào cũng các cô nàng xinh như mộng, cũng các chàng đang tuổi đang yêu.
Tối hôm ấy, đời đẹp quá, đẹp trong tình người yêu Chúa và đẹp hơn nữa cho các tâm hồn ngoại đạo như Hoàng Lan. Nàng đi trong âm thanh, trong giòng nhạc , trong đám bạn thân thương và tim nàng xao xuyến. Gần mười hai giờ, nhà thờ Đức Bà không còn chỗ đứng, cả bọn đi vòng vòng nói chuyện vu vơ, chào người này, goi người kia.
Nghe tiếng chuông giáo đường vang xa trong đêm Saigon, Hoàng Lan nghe xa xa từ ngàn năm trước tiếng Chúa hài đồng o e nằm trong máng cỏ, đêm Chúa chào đời không ấm như đêm Saigon. Hoàng Lan nghĩ đến ba Vua, đến các con cừu, con bò, con ngựa cho Ngài hơi ấm. Còn con người làm được gì cho Người, ngoài nhũng muộn phiền và khổ đau.

Đêm ấy, lần đầu tiên Hoàng Lan cùng với Xuân Mai đi với đám bạn trong đêm Chúa ra đời gần hai ngàn năm trước, một đêm Giáng Sinh Saigon. Đêm nay cùng chàng trong nhà thờ St. James, hồn lâng lâng trong nhạc thánh, tươi vui trong màu hoa, tình ngườI mến Chúa êm đềm bên nhau. Cái lạnh của đêm đông Seattle làm nàng nhớ đến Giáng sinh một đêm Saigon, xa quê nửa vòng trái đất, nàng muốn có chiếc đủa thần bay về Saigòn, để được đi vòng vòng, cũng Võ Di Nguy, cũng Hai Bà Trưng, cũng nhà thờ Đức Bà và các giòng nhạc vui, các bước chân son và các tà áo muôn màu, các đôi guóc cao cho các cô nàng cao trộm, và đám bạn năm xưa của Hoàng Lan. . .

Tự nhiên thức giấc, thao thức, nằm kế chàng, Hoàng Lan nhìn đồng hồ chờ sáng, 4:30 sáng, 4:45 sáng, 5:00 sáng, rồi 5:30 sáng. Nàng tung chăn nhè nhẹ như con mèo nhỏ, khoác áo ấm, lẻn ra khỏi phòng. Vô tình làm rơi cái áo có hàng khuy trai xuống bồn tắm, một chuỗi âm thanh trong veo vang trong bóng đêm. Mận rón rén lên thang lầu, đêm còn lạnh, đêm Seattle. Vài giây sau cái maý in lại ồn ĩ reo vui. Trời ơi, cái máy in này làm ồn quá, chàng của Hoàng Lan còn đang say trong giấc nồng. Nàng nhủ thầm, viết xong đoạn này, Mận sẽ rón rén xuống thang lầu, mở cửa phòng, chui vào chăn ấm. Nằm nghe tim mình reo vui, nghe hơi thở chàng.

Mải viết, quên cả thời gian, Hòang Lan chợt nghe: "Em làm gì đấy?" Chàng đang đứng dưới lầu, nhìn Hoàng Lan mỉm cười.
Em đang viết. nàng nhận tộI ngay: "Sao anh dạy sớm thế? Em không ngủ được. Em không muốn đợi đến ngày mai nữa anh ơi."
Chàng cười nheo cả mắt, gật gật đầu, không biết chàng có hiểu Hoàng Lan nói gì không? Chàng cần một tách màu hổ phách, nhần nhận đắng mới có thể hiểu Hoàng Lan nói gì. Nàng khua tay bảo chàng đi vào bếp, nhìn mặt vịnh Elliot phẳng lặng êm đềm như một biển gương. Hoàng Lan ngừng gõ máy, vươn tay, thở nhẹ, rồi tiếp tục chuỗi âm thanh vui từ máy vi tinh.

thuhuong Mùa Thánh 1996
[img][/img][img][/img][img][/img][img][/img]
hoa xuong rong
#6 Posted : Wednesday, November 29, 2006 11:49:51 PM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

[img]http://i178.photobucket.com/albums/w278/nangvaem/AMexican.jpg?t=1173027511[/img]

NẮNG

Cư mồi lần thấy nắng lên, lòng tôi thấy vui vui cái vui thật nhẹ thấm vào hồn. Tôi mỉm cười với nắng và tôi mỉm cười với tôi.
Hết xuống dốc lên đồi, rặng núi Olympic phủ đầy tuyết trắng như đang trôi giữa lưng chừng trời, trong biển mây trắng nhẹ như một biển bông gòn.
Hoa mận hoa đào đỏ hồng ngõ trước vườn sau và quanh tôi vẫn còn phảng phất chút sương mù. Trên vòm trời xanh nhạt, mặt trăng thanh, sắc như một nét vẽ, mây hồng nhè nhè phương đông. Vài con hải âu nhịp nhàng cánh bay êm đềm trong vòm trời thinh lặng. Rừng còn ngủ say trong sương sớm, có lẽ bầy chim trĩ, chim cút vẫn còn vùi mình ủ con trong các đám lá mục rêu khô mềm mại.
Nắng lên là lúc sương mù cũng tỏa lên cao, mênh mang thênh thang nhàn tản như một mảnh lụa tiên, lơ lửng treo giữa lưng chừng đồi. Nhìn đâu cũng nhừng ngọn thông im lìm nhẫn nại, nhìn đâu cũng thấy sương phù nhè nhẹ tản mạn lên cao, lơ lửng trong không, giữa thung lũng chỉ toàn thông xanh thẳng tắp ngút ngàn để tôi được mơ mộng, để tôi được suy tư, để tôi được mường tượng. Đã hai mươi năm qua tôi mê các thung lũng rừng thông là thế, êm đềm u uẩn như đời người. Tôi mê cái thú lang thang trong rừng thưa trên con đường mòn, được sương mù quấn quít, được nắng sưởi ấm mắt môi, cảm nhận được từ lòng đất nguồn sống muôn vật đang xôn xao đợi chờ. Trong những giây phút thật tĩnh mịch giữa cây cao hoa dại ven đường mòn tôi thấy đời quá êm đềm. Chỉ có tình yêu là đẹp nhất, hận thù rồi cũng qua đi như sương mù, những đau khổ những xót xa rồi cũng tan đi như tuyết lạnh mùa đông. Chung quanh tôi cây đâm mầm lộc mới, hoa nở trên cành khô như hớn hở được hồi sinh. Tôi lại được nghe tiếng chim hót buổi sáng, được nhìn chim én đùa rỡn bên nhau, được sờ vào các cánh hoa nở sớm và cảm thấy lòng tôi vui, cái vui nhè nhẹ thấm vào hồn.


Nắng, sương mù, rừng phong va con chim lạc đàn nhừng ngày xa quê (Nắng và Em) 1995
oc huong
#7 Posted : Saturday, December 2, 2006 3:50:38 PM(UTC)
oc huong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,180
Points: 0

Hoa Xương Rồng, Hương Sa Mạc, Thu Hương(khoahọc)
Có cùng một "xuất xứ"?TonguebeerchugRose Cooling

Ốc Hương (Võ Thị Điềm Đạm) rất thích bài viết Sông Nước Quê Em.
OH dán vô đây để quí vị nghiền ngẫm.


http://www.viet.no/content/view/795/87/

OH
hoa xuong rong
#8 Posted : Sunday, December 3, 2006 3:35:05 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

quote:
Gởi bởi oc huong

Hoa Xương Rồng, Hương Sa Mạc, Thu Hương(khoahọc)
Có cùng một "xuất xứ"?TonguebeerchugRose Cooling

Ốc Hương (Võ Thị Điềm Đạm) rất thích bài viết Sông Nước Quê Em.
OH dán vô đây để quí vị nghiền ngẫm.

http://www.viet.no/content/view/795/87/

OH


Ốc hương ơi. Cám ơn người đẹp vào sa mạc thăm HXR. Thuhuong ở Văn Khoa. Hay qua há, có người thích sa mạc giống mình. Sẽ đọc Sông Nước Quê Em ngay. Cám ơn cho minh biết địa chỉ này nha. Chúc OH một ngày vui và sáng tác mạnh. HXR

Ốc huong ơi. HXR, Thuhuong là một, Văn Khoa chứ không phai Khoa hoc. Đã đọc bài của Hương Sa Mạc. HXR thích lắm. Phải viết lại mấy giòng này cho rõ ràng sợ bị hiểu lầm . Tuy nhiên HXR ở Sedona/Arizona chỉ có 4 tháng vào mùa đông thôi. HXR và ông xã mê Sa mạc lắm cho nên ổng cho mình cái tên Cactus Flower là vì vậy. Năm nào mình cũng vòng vo đi núi không Grand Canyon, Canyon lands, thì cũng Utah. Không ngờ Huong Sa Mạc lại ở Arizona. Rất vui đươc đọc webside Ốc Hương gửi cho mình. Chúc OC sáng tác mạnh . HXR
hoa xuong rong
#9 Posted : Sunday, December 3, 2006 3:46:50 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

[img]http://i178.photobucket.com/albums/w278/nangvaem/Nicole-0002.jpg?t=1173027243[/img]

Một loài chim biển


Một buổi chiều xưa, giữa cơn giông bão, đất trời đảo điên, lòng người như loài dã thú. Một khối người như bầy thú hoang bị nạn cháy rừng chạy toán loạn khắp nơi. Bạn không còn là bạn, cha mẹ anh em không còn là người thân, hà huống gì những trẻ em non nớt, những người già ốm o và những người đà bà, những người vợ lính tháng năm mòn mỏi một mình.

Trong cơn khốn cùng, hỗn loạn may thay vẫn còn những trái tim tràn tình nhân loại, những con chim biển lòng hiền như nắng sớm, trải rộng cánh bằng nâng đỡ đồng loại. Một loài chim biển, vâng chỉ một loài chim biển cảm động lòng người, để sau hơn hai mươi năm lưu lạc quê người, mỗi chiều nhìn hoàng hôn, mỗi lần nhìn sóng nước. Người tự hỏi, chim ơi nếu có đọc những giòng này xin hãy mỉm cười, chim có biết rằng lòng thương người của chim đáng được choàng những vòng hoa cao quí nhất và chim khác loài vật là thế. Xin cảm ơn...Xin cảm ơn.

thuhuong và gia đình
(thân gửi đến thuỷ thủ đoàn 501)



Hớt hải bước các bước chân không hồn, lòng còn trăm mối lo âu, ngửng đầu tìm con, trước mắt nàng sừng sững một màu xám... màu xám...màu xám....lại màu xám. Thong dong bên nhau là ba chiếc vận tải hạm 501...502...503. Vài gia đình đang đứng vẩn vơ trên bờ, họ đang ngửng đầu nhìn các người lính trong bộ quân phục màu trắng. Họ cũng đang nhìn chiếc thang thẳng đứng của tàu mà bề ngang chỉ đủ cho một người leo.

Nhìn đâu cũng thấy nước, mặt nước lăn tăn gợn sóng. Trời tối dần. Tiếng người gọi nhau ơi ới, tiếng thì thầm, tiếng khóc trẻ em. Thỉnh thoảng nàng cũng nghe vọng bên tai nàng tên người gọi nhau như gào thét chung quanh. Mọi người hình như cùng chung một mối lo, va li, các giỏ đựng đồ đạc đó đây trên xi măng.

Đứng cạnh miếng gỗ dài nhỏ khoảng nửa thước bề ngang nối liền với chiếc thang sắt sát tàu là em nàng với đứa cháu vừa chào đời 21 ngày. Ngày bé chào đời, cha bé đang hành quân tại Đông Hà. Có lẽ bé sẽ chả có cơ hội gặp lại cha. Gần đó chị nàng ôm Lan khoảng bốn tuổi đang đợi để bước lên cầu thang. Nàng vì sức yếu biết mình không đủ sức tranh đua nên nàng lang lang thang từ đầu tẫu cho tới cuối tàu. Chẳng bao lâu nhóm người đứng trên bờ khoảng vài chục nay lên khoảng hai trăm. Mọi người tranh nhau bước lên chiếc thang bằng gỗ ọp ẹp với hy vọng leo lên boong tàu sớm. Mọi người hình như hoảng sợ, xô đẩy nhau để được lên tàu trước. Tuy đứng rất gần tầu nhưng vì mọi người xô đẩy tranh nhau chẳng bao lâu gia đình nàng tụt lại sau cùng.

Cát người em út đi lại hướng đầu tầu, giữa bờ và tàu là khoảng cách nước đen ngòm và rất sâu. Bên cạnh thành tầu chiếc lưới bằng thừng to để mang đỗ đạc lên tàu đang ỡm ờ nhìn mọi người như thách đố như mời mọc. Vài thanh niên trẻ hăm hở nhảy từ bờ qua tầu, ôm choàng vào cái lưới. Họ thoăn thoắt leo cao, nhưng cái lưới bằng thừng hình như mềm xèo, lùng nhùng. Họ vật lộn vất vả lắm mới leo được lên tàu. Cát nhảy ôm lưới, Trung ngoài ba tuổi ôm cổ bố rồi hai cha con cũng nhảy ôm lưới. Cái lưới cứ nhùng nhằng trông dễ sợ. Nhưng cả ba cũng bình an trên boong tàu. Trong bóng mờ nàng nghe tiếng người rơi trên nước, tiếng la thất thanh, mọi người hình như sững sờ trước cái chết đến sao quá dễ dàng, quá nhanh.

Không đủ can đảm và sức khỏe để leo lên tầu lối này. Nàng lảng ra chỗ đám đông. Gia đình nàng đứng đợi thật lâu và sau cũng ba Trung phải cúi xuống làm chiếc ghế cho cả gia đình bước lên thang, toàn đàn bà con nít. Kià cô em với đứa cháu gái 21 ngày hình như nằm dài trên chiếc thang gỗ, chiếc đẫu tóc đen, nho nhỏ như sọ dừa con nhô ra khỏi cái địu, một chiếc giầy nhà bình đen cách mặt bé khoảng một gang tay. Cô em ngửng đầu la to:' đừng giết con tôi.' Nhiêu tiếng kêu thất thanh. Bàn chân vẫn lưng chừng trong không, hình như người đàn ông cảm thấy sự bất ổn nên không dẫm bàn chân lên đầu em bé. Người nào đó đứng gần nhanh tay nâng cả hai mẹ con cô lên. Khối người từ đằng sau vẫn sô đẩy khối người đằng trước.

Chị nàng và Lan cũng đang vật lộn với đám đông trên chiếc thang gỗ ọp ẹp. Vì đám đông chen lấn, vì đói, vì sợ , vì ngạt thở Lan tự nhiên rơi khỏi tay chị nàng, mặt Lan tái xanh:'Chết cháu tôi rồi.' Người chị thảng kêu to. Nhưng trong đám đông đã có bàn tay người đàn ông nào đó ôm bé vào lòng đưa bé lên boong tàu. Nàng choáng váng và không đứng vững. Hai đầu gối nàng cứ nhũn ra, nàng không đủ sức kêu to mà chỉ thì thầm: "Lan...Lan...con Lan." Nàng vịn vào người nào đó bên cạnh nàng cũng không nhớ nữa cho đến khi nàng nghe tiếng loa: "Xin nhường cho trẻ em, đàn bà, người già cả lên tàu trước."

Tiếng loa vang vọng trong buổi chiều hỗn loạn, đám đông hình như có trật tự hơn. Các người lính hải quân đang điều khiển đám đông, họ đứng dọc theo thang dang tay đỡ những người yếu đuối, người già, các bà bầu và chính nàng. Bàn tay lạnh ướt mồ hôi vì sợ, vì mệt cũng được một bàn tay cứng rắn ấm áp kéo nàng lên thang, kéo nàng lên boong tàu. Nhìn các gương mặt trẻ một lần trong bóng chiều lờ mờ, nàng thở nhẹ nghĩ: "Các người lính này có bao giờ nghĩ rằng họ đã ra ơn cho bao nhiêu phụ nữ trẻ em ông bà già trong lần chạy giặc này."

Nàng sẽ nhớ, nhớ mãi phút giây mong manh, bàn tay ấm đầy tình người như hành trang quí giá trong suốt cuộc đời. Nàng hãnh diện, nàng thầm cảm ơn Thượng Đế đã gửi đàn chim trắng cứu người lúc khốn cùng. Con nàng còn đó, cháu nàng còn đó, cha mẹ anh em nàng còn đó và bao nhiêu người khác nữa trong buổi chiều nay. Những người đàn ông lạ những bàn tay nhân từ đã mang con và cháu nàng đến chốn bình an, nàng chẳng nhớ mặt, nàng chẳng nhớ tên.
hoa xuong rong
#10 Posted : Sunday, December 3, 2006 6:42:36 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0


[img]http://i178.photobucket.com/albums/w278/nangvaem/Nicole-0004.jpg?t=1172903772[/img] Mong Manh

Quên rồi những giây phút bàng hoàng lo âu đói khát trên con tàu vô định lênh đênh trên đại dương.
Quên rồi nhừng tháng ngày bùi ngùi khắc khoải mong chờ ai trong trại tị nạn, nào Guam nào, Anderson.
Quên rồi những đêm dài lạnh lẽo thao thức dưới thung lũng hoa vàng Pendleton ngày nào.
Thôi hãy quên đi những nỗi nhọc nhằn làm ngươì trong thời chiến.

Hãy cất kỹ những kỷ niệm, những mộng ước suy tư và hãy khóa thật chặt chút buồng tim nhỏ bé của người, không phải là để ngày sau được nhìn laị để nâng niu những thứ mà người trang trọng giữ, mà chính là muốn quẳng vứt đi thêm những hànhtrang không có mấy trong cuộc đời làm người xa xứ.

Xin các mơ ước phù du, các suy tư lãng mạn, những bí ẩn của người dang rộng cánh bay cao vào trong vòm trời quên lãng, để người có đủ can đảm trên quãng đường dài....


Sóng biển rì rào như thầm khuyên nhủ trong những tháng ngày xa quê. Và cứ thế người và biển chia xẻ niềm đau cùng nỗi vui mừng. Và cứ như thế người học được tính quên, như quên mơ ước, như quên thơ nhạc, như quên quá khứ...

.... Và thế giới của người mẹ trẻ, giống như một cái vỏ ốc sần sùi bơ vơ trên bãi biển bị dập vùi với sóng với gió mưa. Người mẹ trẻ vẫn còn đó như một thực thể như một an bài như một con ốc mượn hồn trên bãi biển hoang.
Mới ngày nào đời cô như nắng vàng, như lá me non trong sân trường. Vốn liếng làm người, một chút kiến thức nhỏ nhoi không bằng sợi tóc, một chút văn chương lãng mạn không ích lợi gì, một chút ngọai ngữ không đầy bàn tay và một ba con dại.
Đâu rồi dòng tóc mượt nên thơ bay trong gió khi tan trường, nay xót lại chỉ là mớ tóc cháy rối nùi. Các duyên dáng ngây thơ một thuở được thay vào bằng sác sơ. Làn da mỏng tươi hồng trong nắng nhường cho đời các vết rạn nứt trên má trên môi. Đôi mắt màu hạt dẻ tinh nghịch năm xưa đã bỏ quên rồi nơi phương trời cũ. Tâm hồn người mẹ trẻ cũng rạn nứt, khô cằn như má như môi. Những vết nẻ vì không dày dép, rỉ máu hồng bởi cái lạnh trong thung lũng đầy hoa đã quên rồi các đôi guốc cao gót năm xưa. Nhưng cái bề ngoài tang thương đó có thấm tháp gì với cái đau trong tâm hồn.
Ngày tháng lặng lờ trôi, tương lai không xa quá những bước chân, giữa các lều vải màu nhà binh và văn phòng làm thủ tục giấy tờ. Ngày hôm nay cũng như ngày hôm qua và ngày mai. Cũng những hàng người chờ đợi với các khuôn mặt lo âu, cũng vẫn các bóng người với cuộc đời muôn vạn sắc màu và tháng ngày chờ đơị như một dòng sông nhỏ, cuối cùng rồi cũng chảy về với mẹ trùng dương. Như dòng sông nhỏ kia người mẹ trẻ đang vào một đời mới, trong một ngày nắng vàng ngọt ngào như các giọt mật ong, đang từ từ chảy xuống thảm cỏ xanh trong rừng vắng. Ven trại các hoa cải vàng tưng bừng nở đang rung rinh trong gió sớm. Ngày hôm ấy tháng 10 ngày 18 năm 1975, gia đình người mẹ trẻ, từ đứa cháu vừa chào đời hai mươi mốt ngày khi rời Việt Nam cho tớicha già ngoài bẩy mươi, giã từ các người quen, các lều trại, các hàng dài đợi cơm và các ngày dài mong tin, về Seattle, bang Washington.

Gần bốn tháng trời trong trại tị nạn ngày hôm ấy người mẹ trẻ lại xốn xang với cái ý nghĩ sẽ được sống đời bình thường. Ngồi trong máy bay nhìn qua khung cửa sổ nhỏ thấy trời nắng và mây trắng đang trôi bồng bềnh như các khối bông gòn khổng lồ. Người mẹ trẻ nghĩ miên man cho các ngày tháng sắp tới. Trời ơi! Người mẹ trẻ giật mình, Seattle, bước chót của một hành trình vô định trên đường tìm tự do. Máy bay gần tới phi trường Seatac, ngọn Rainier khổng lồ phủ đầy tuyết trắng nằm ngoan hiền như thì thầm những thân quen. Rồi nào biển bao la, rừng thông xanh xanh, hồ ao và hai chiếc cầu dài bắc ngang qua hồ, Seattle trầm lặng trong màu trời chiều. Máy bay đáp xuống phi trường thật nhẹ nhàng. Mọi người hối hả vội vàng lấy hành lý để ra khỏi lòng máy bay. Người mẹ trẻ lấy tay vuốt vài lọn tóc rơi trước mặt, lòng bồi hồi nôn nóng. Liếc nhìn xuống chiếc áo dài màu xanh dương với các hình kỷ hà đang mặc trên người, cô cảm thấy ngại ngùng. Cha mẹ già, bình thản, đang nhìn các cháu âu yếm. Người mẹ trẻ gọi con nàng đứng dạy, sửa lại quần áo của chúng cho đỡ xốx xếch. Con nàng ngây thơ hồn nhiên quá. Các cặp mắt mở lớn như thầm hỏi mẹ:"Chúng mình sắp về nhà mới phải không me?"
Mẹ nhìn con âu yếm nhẹ gật đầu và bảo con:"Mẹ con mình sẽ không bao giờ bị lạnh nữa." Người mẹ trẻ dắt tay con khoan thai bước gần tới cửa máy bay. Vài phút sau đã thấy một nhóm người đang đứng đơị với cái bảng "Nguyễn family" với các nụ cười rạng rỡ đầy tình người. Giây phút ngại ngùng bối rối qua nhanh.
Người mẹ trẻ lặng lẽ bước giữa người thân, giữa màu lá vàng xa xa, giữa không khí thơm nồng vị biển, và tim nàng cảm được niềm hạnh phúc đang có bên mình.

Tháng ngày buồn thu 1975/Seattle
oc huong
#11 Posted : Monday, December 4, 2006 2:13:40 AM(UTC)
oc huong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,180
Points: 0

quote:
HXR, Thuhuong là một, Văn Khoa chứ không phai Khoa hoc.


Khoa hoc này là website khoahoc.net đó HXR.
OH quen chị Thu Hương (Arizone) website khoahoc.net, rồi lại đọc bài của chị Hương Sa Mạc trên website viet.no, rồi lại cách đây không lâu có anh bạn văn nghệ định giới thiệu Hương Sa Mạc cho OH kết bạn văn nghệ... Bây giờ nghe tên Hoa Xương Rồng... sao có nhiều trùng hợp thế Cooling
Vậy ra HXR va Hương SM không cùng xuất xứ.
Bây giờ OH đang điều tra coi Thu Hương của khoahoc.net có liên hệ gì với Hương Sa Mạc hay không. Không thèm hỏi trực tiếp. Chờ anh bạn giới thiệu hai cô bạn gái rồi he...he... biết đâu là hai người này đã quen nhau trước rồi Big Smile
Có gì OH kể cho HXR biết nghen
Chuc viết mạnh nhá HXR
OH
linhvang
#12 Posted : Monday, December 4, 2006 3:24:06 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
[quote]Gởi bởi hoa xuong rong

Mong Manh
thuhuong
LV đã qua cùng chặng đường với chị: Guam, Anderson, Pendleton. Rose
Phượng Các
#13 Posted : Monday, December 4, 2006 6:01:06 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang

[quote]Gởi bởi hoa xuong rong

Mong Manh
thuhuong
LV đã qua cùng chặng đường với chị: Guam, Anderson, Pendleton. Rose


chị còn quên chặng đường Văn khoa nữa!

Ba chị oc huong, hxr, linhvang, vttt thành lập hội ái hữu Văn khoa được rồi đó. Thêm chị Hồng Khắc Kim Mai cũng từ đó.
hoa xuong rong
#14 Posted : Monday, December 4, 2006 7:35:51 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

quote:
Gởi bởi linhvang

[quote]Gởi bởi hoa xuong rong

Mong Manh
thuhuong
LV đã qua cùng chặng đường với chị: Guam, Anderson, Pendleton. Rose


Lin Vang thân ơi. Chúng mình có một thời để nhớ. Bài viết cả 30 năm, nay đọc lại, mắt cũng còn long lanh nước. Cảm ơn LV đã đọc .HXR
hoa xuong rong
#15 Posted : Monday, December 4, 2006 7:43:34 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

quote:
Gởi bởi Phượng Các

quote:
Gởi bởi linhvang

[quote]Gởi bởi hoa xuong rong

Mong Manh
thuhuong
LV đã qua cùng chặng đường với chị: Guam, Anderson, Pendleton. Rose


chị còn quên chặng đường Văn khoa nữa!

Ba chị oc huong, hxr, linhvang, vttt thành lập hội ái hữu Văn khoa được rồi đó. Thêm chị Hồng Khắc Kim Mai cũng từ đó.



Phượng Các ơi! có đại gia đình PNV rôi đâu cần lập nhóm nhỏ nữa. Mấy hôm nay HXR hơi có chút can đảm đi phố rồi. Trưa nay nói điện thoại với nttn về công việc của qui vị trụ chùa này lớn lắm đó. HXR muốn gửi tới quí chị lòng cảm phúc cho công việc làm của quí chị. Tuyển tập PNV 2006 rấr đẹp, bài hay. HXR gởi lời khen đến toan quí chị nha từ nhà văn cho tới ban điều hành. Chúc quí chị luôn khoẻ để chit chat, và sáng tác mạnh. HXR
hoa xuong rong
#16 Posted : Monday, December 4, 2006 7:45:30 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

quote:
Gởi bởi linhvang

[quote]Gởi bởi hoa xuong rong

Mong Manh
thuhuong
LV đã qua cùng chặng đường với chị: Guam, Anderson, Pendleton. Rose



Linh Vang ơi! Nhận được Tuyển Tập PNV, cảm ơn LV trước. HXR thích hình bìa quá đi thôi. Bài vở đọc mê luôn. HXR
hoa xuong rong
#17 Posted : Monday, December 4, 2006 7:54:28 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

quote:
Gởi bởi oc huong

quote:
HXR, Thuhuong là một, Văn Khoa chứ không phai Khoa hoc.


Khoa hoc này là website khoahoc.net đó HXR.
OH quen chị Thu Hương (Arizone) website khoahoc.net, rồi lại đọc bài của chị Hương Sa Mạc trên website viet.no, rồi lại cách đây không lâu có anh bạn văn nghệ định giới thiệu Hương Sa Mạc cho OH kết bạn văn nghệ... Bây giờ nghe tên Hoa Xương Rồng... sao có nhiều trùng hợp thế Cooling
Vậy ra HXR va Hương SM không cùng xuất xứ.
Bây giờ OH đang điều tra coi Thu Hương của khoahoc.net có liên hệ gì với Hương Sa Mạc hay không. Không thèm hỏi trực tiếp. Chờ anh bạn giới thiệu hai cô bạn gái rồi he...he... biết đâu là hai người này đã quen nhau trước rồi Big Smile
Có gì OH kể cho HXR biết nghen
Chuc viết mạnh nhá HXR
OH


OH. Cho HXR biết về haì chị này nha. OH thăm xứ khổng long chưa(Grand Canyong, Canyon Lands, Utah etc...) miền SW chưa. Nơi này khí hậu nên thơ lắm, đẹp không tưởng. Đêm sa mạc lạnh, trời rất trong và sao đầy trời. Ngủ đêm sa mạc còn thích hơn nhiều nhất là ngủ trong cái tent ấy, khi thức nửa đêm mắt nhắm mắt mở cư' tưởng mình đang nằm trong trái câ`u pha lê ấy, sao xanh đụng chân, đụng tay, đụng đầu làm người giật mình không biê't đang ở đâu. Các chị nai thiệt là dạn, tỉnh bơ ăn mormon tea( loại cây này nấu nươc làm trà say lắm đo'. Đá sa mạc đỏ rỉ sét muôn hình muôn dạng tha hồ nhìn. Hơn thế bạn có thể cảm được spirit của mọi da đỏ trong thiên đàng của họ, sa mạc. Một nơi tuyệt vời. Kể một chút để OH mê. HXR
Phượng Các
#18 Posted : Tuesday, December 5, 2006 5:22:18 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Chị HXR,
Nghe chị tả cảnh ngủ ngòai trời ở sa mạc mà ham quá. PC cũng một lần đi viếng Grand Canyon rồi. Nhưng không dám ngủ lều vì sợ thú dữ tới thăm ban đêm. Tuy ở phòng ngủ (không biết nên gọi là hotel hay không) nhưng lại sát với rừng cho nên vẫn thấy được nai, thỏ thấp thoáng. Trên cao nhìn xuống thấy cái hẻm vực lớn nhất thế giới (?), mà không gian lặng ngắt, chỉ vài cánh chim diều hâu lượn quanh, mà nghe lòng yêu thiên nhiên tràn ngập. Nhưng cái cảnh ngủ đêm và nhìn lên thấy sao trời thì có lẽ không làm sao thực hiện được.

Có điều Phoenix nóng quá chị ạ, hôm PC qua đó là bị hứng tới cả trăm độ hay hơn, chạy xe là phải có máy lạnh, chỉ mở cửa ra để phóng vào quán mua nước lã uống mà cũng chịu không nổi.

Nghe chị tả cảnh chắc chị cũng là người thích đi du lịch. Cooling
hoa xuong rong
#19 Posted : Wednesday, December 6, 2006 6:05:40 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

quote:
Gởi bởi Phượng Các

Chị HXR,
Nghe chị tả cảnh ngủ ngòai trời ở sa mạc mà ham quá. PC cũng một lần đi viếng Grand Canyon rồi. Nhưng không dám ngủ lều vì sợ thú dữ tới thăm ban đêm. Tuy ở phòng ngủ (không biết nên gọi là hotel hay không) nhưng lại sát với rừng cho nên vẫn thấy được nai, thỏ thấp thoáng. Trên cao nhìn xuống thấy cái hẻm vực lớn nhất thế giới (?), mà không gian lặng ngắt, chỉ vài cánh chim diều hâu lượn quanh, mà nghe lòng yêu thiên nhiên tràn ngập. Nhưng cái cảnh ngủ đêm và nhìn lên thấy sao trời thì có lẽ không làm sao thực hiện được.

Có điều Phoenix nóng quá chị ạ, hôm PC qua đó là bị hứng tới cả trăm độ hay hơn, chạy xe là phải có máy lạnh, chỉ mở cửa ra để phóng vào quán mua nước lã uống mà cũng chịu không nổi.

Nghe chị tả cảnh chắc chị cũng là người thích đi du lịch. Cooling



chị PC,
Nêu đi Grand Canyon hay Canyon lands, nên di vào đầu tháng năm thôi hay tháng mười hay mười một. Gọi là sa mạc cao(high desert) cho nên muốn ngủ ngoài trời phải ngủ tent, thích lăm, trái đất tròn, cho nên sao sa mạc xanh màu biển và to lắm, hay là tại mắt cập kèm nặng, nhìn đâu cũng thấy sao. Ngủ ở Hotel là nhất rồi PC ơi. HXR được ngủ có hai nay ba lần thôi còn toàn là ngủ trên đá trên cát thôi. HXR ở cách Sedona phố núi co 10 phút thôi. Hai năm trước khi chưa có nhà, tụi này thuê nhà tại Sedona nên thích lắm. Hy vọng năm mùa đông 2007, ông xã không đi làm, sẽ về ở đó mùa đông. Mời PC đi thăm phốn núi. Nếu thích thiền thì tha hồ chỗ nào cũng thiền được hết. Nhiều nhóm về đay thiền đấy nha. PC biết không mùa tháng ba hay tháng tư mimosa Đà Lạt nở cả thành phố Phoenex đó. Mùa Đông sang Sedona còn lý tưởng hơn cả Hawaìi nũa nha PC. HXR đang quảng cáo cho phố núi đó. Đất địa linh vì nhiều Vortex, chữa bện đau nhức vì khí không khô, ai đau nhức qua đó là sống trên thiên đàng đó PC. Ong xa mình, gầy chân, gẫy tay, wrist, knees, ankles, Seattle mùa đông là một cực hình, vậy mà qua Sedona ông tươi như sáo sậu( bắc kỳ hay có lỗi S, X lắm đấy nha).
Phượng Các
#20 Posted : Wednesday, December 6, 2006 7:11:03 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Chị HXR à,
Đi ngang mấy ngọn đồi thấy trên đó chỉ toàn là xương rồng, cảnh quan ngộ nghĩnh quá chị nhỉ.
Nếu chị ngủ được trên cát đá thì chứng tỏ chị sức khoẻ dồi dào, chớ cái trò cắm trại ngủ lều là PC thử qua một lần ở Bắc Calif, sau lần đó là tởn tới già luôn (trời về đêm quá lạnh, muốn đi toilet phải cầm đèn pin và đi ra ngòai bóng đêm đầy đe dọa).

Cám ơn chị có nhã ý rủ PC ghé phố núi chơi. PC cũng có ghé Sedona một lần.

Như vậy có nghĩa là chị có nhà ở Sedona? Và lại không thường xuyên ở đó chăng? Chị nói là nhiều nhóm về đó thiền là về vùng đó hay về nhà chị.
Users browsing this topic
Guest (2)
2 Pages12>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.