Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

3 Pages<123>
Van-thuhuong
hoa xuong rong
#21 Posted : Tuesday, December 26, 2006 2:05:59 PM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

quote:
Gởi bởi Phượng Các

quote:
Gởi bởi hoa xuong rong
Chi. PC, mình đi xa khoảng một tháng, sáng nay đi rồi,

Hu hu, Chưa vui sum họp, đã sầu chia phôi rồi! Hic hic Sad

Ủa, mà đi vô Net được thì đi đâu vẫn đâu có sao?



Chao PC, vo net day nay nhung khong bo dau chu Viet duoc. Hom nay muon vi tinh nen tra loi qui chi lien. Chuc PC luon luon khoe de con cho con thuyen PNV ra khoi chu. HXR
hoa xuong rong
#22 Posted : Monday, January 1, 2007 1:55:22 PM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

[img]http://i178.photobucket.com/albums/w278/nangvaem/Picture4.jpg?t=1173043374[/img]
Uyển


Văn Khoa rời về trường mới, dãy lầu ba tầng của Lữ Đoàn Bảo Vệ Tổng Thống Phủ cũ. Khu nhà lầu nằm ở ngã tư đại lộ Thống Nhất và Cường Để. Khuôn viên đại học ngoài vài cây to còn lại là trơ sỏi đá, không bóng mát không cây cảnh. Uyển nhớ ngôi trường cũ, nhớ đến các con đường đầy lá me với bóng nắng và nhớ nhất những ngày Saìgon vào thu. Muôn ngàn lá me mong manh bay trong gió.
Sau giờ Anh văn, Uyển đợi bạn dưới gốc cây bên cạnh chiếc Velo. Uyển khoảng hai mươi tuổi, dáng người thanh tao, tóc xoã dài mềm mại. Nàng lúc nào trông cũng đầm thắm, nghiêm trang. Hôm nay Uyển mặc chiếc áo dài phin nõn mỏng, trắng, điểm các bông hoa màu tím đậm nhạt nhỏ tí teo, chính Uyển thêu lấy trong các giờ rảnh rỗi. Đôi guốc cao bảy phân, màu rượu chát, quai nhung đen, Uyển trông giống như con thiên nga. Chiếc lẵng đan bằng mây xinh xắn, hững hờ treo bên trái tay lái với quyển vở và bút màu.
Uyển có đôi mắt màu hạt dẻ, thật dịu dàng được đám sinh viên gọi là "Uyển mắt nai" đang hướng sang trường đại học Nông Lâm Súc, nơi có hàng cây èo ọt trồng mấy tháng trước như một hàng dậu chia hai trường: vài cây sầu đông, vài cây phượng vĩ.
Lá phượng xanh mượt cho nhiều bóng mát, Uyển nghĩ sao không ai nghĩ đến trồng loại cây này trong sân trường. Mai sau có lưu lạc bốn phương trời, phượng trong sân trường Văn Khoa có lẽ sẽ làm nhiều người khó quên.
Còn mải mơ mộng viển vông, Uyển không để ý cái nhìn tinh nghịch của Minh Hiếu, khi thấy Hậu dón dén đằng sau bịt mắt Uyển. Uyển giật mình tỉnh mộng, rờ tay lên tay bạn và đoán:"Minh Hiếu phải không? Móng tay cắt ngắn này, bàn tay mềm mại nàỵ...phải Minh Hiếu đó không?"
Hiếu cười ròn rã:"Không phải Hiếu đâu bồ ơi."
Một phút yên lặng trôi qua. Uyển đưa tay rờ mặt bạn chạm vào cặp kính cận, nàng reo to:"Hậu... đúng không."
Hậu cười bỏ tay bịt mắt bạn rồi hỏi:"Uyển đợi lâu chưa? Hai đứa vẫy bồ loạn xạ, mà bồ có thấy gì đâu."
Uyển chưa kịp trả lời, tiếng Minh Hiếu hỏi:"Đang tìm vần thơ sau các chuồng gà hả. Ta thấy mắt nhà ngươi nhìn hướng đó không chớp mắt."
Nàng không trả lơì bạn, nhéo mỗi đứa một cái thật đau.
Uyển hỏi:"Nghĩ sao về trường mình?"
Minh Hiếu:"Lớp học rộng rãi sáng sủa. Bãi đậu xe lớn. Trường coi sao nghèo nàn và khô khan quá."
Hậu trả lời rất ư là thực tế:"Hậu, nhớ trường cũ, mê ăn quà."
"Còn Uyển thì sao?" hai cái miệng đồng thanh hỏi Uyển.
Uyển làm bộ suy nghĩ rồi nói:"Hy vọng được nhìn phượng nở, mùa hè tới. Xin gió cứ thổi từ sông Sàigòn vào cho chúng mình đỡ khổ."
Cả bọn cười vang. Uyển tiếp tục nói:" Văn Khoa mà thiếu sinh khí thì không còn là Văn Khoa nữa. Thiếu cây thiếu bóng mát, và thiếu chỗ tình tự."
Hậu nối tiếp:"Uyển nói cứ như là Uyển đang có bồ và đang cần bóng mát ấy."
Uyển cười nhẹ:"Uyển không mê có người yêu học cùng trường, hai nhỏ ơi."
Minh Hiếu chêm vào:"Chàng phải đẹp trai, chàng phải là người sống cho quê hương, vân vân và vân vân... đúng không cô nàng."
Hiếu mở giỏ mây, lấy ra mấy đóa hoa ngọc lan còn búp dí vào mũi hai bạn và nói:"Thích mùi thơm không. Hãy cứ tưởng tượng mình đang đứng dưới gốc cây ngọc lan thay vì dưới bóng hoàng lan có được không."
Ba nàng dẫn xe ra cổng, như các con chim vành khuyên. Các vạt tóc dài lại tung bay trong gió, trong nắng, cho Saigòn một chút mơ say.

Nhà Hậu ở gần hồ tắm Chi lăng. Căn nhà hai tầng lầu, chung quanh nào ổi, nào mận và dọc theo tường gạch là hàng rào hoa bông giấy tím, đang ngóc đầu tắm nắng. Ba nàng đi tìm mẹ Hậu:" Thưa mợ, Minh Hiếu và Uyển đến thăm mợ ạ."
Tiếng bà giáo từ vườn sau vọng ra:"Mợ nghe rồi, con đi lấy thạch cho các bạn ăn đi."
Cả ba mang thạch lên lầu vừa ăn vừa nói chuyện tiếp. Nhìn ra cổng, dưới bóng mát bụi bông dấy màu tím ngút ngàn Thanh, anh Hậu, và hai người bạn đang đứng nói chuyện ngòai cổng. Hậu bảo bạn, mấy bồ xuống tiếp khách dùm mình, để mình cắt thêm mấy bát thạch nữa, vì mấy ông này chắc sẽ không ăn ít đâu.
"Mợ, anh Thanh về phép," tiếng Hậu vui mừng gọi mẹ. Bà giáo nói vọng ra:"Mời các anh vào nhà cho mát, rồi mợ sẽ ra." Hậu chưa kịp mời, thì Thanh đã vào đến phòng khách.
Thấy Thanh vào phòng khách một mình, Hậu ngạc nhiên hỏi:"Trời nóng anh đuổi bạn về rồi, không nhớ mợ luôn luôn có thạch đá hay sao?"
Thanh nói:"Chúng nó vội về nhà thăm bồ, sẽ đến đón anh đi chơi chiều nay." Thanh quay người vào nhà trong tìm mẹ, bà giáo đang lau tay và nói:"Thanh đấy hả. Bảo em lấy thạch trong tủ lạnh. Chiều nay con dùng cơm nhà chư."
Thanh cầm tay mẹ, kéo ngồi trên ghế sa lông rồi hỏi:" Mợ khoẻ không, con nhớ mợ nhiều trong các bữa ăn. Không ai nấu ngon bằng mợ. Hai mẹ con nhìn nhau, Thanh thấy hình như mẹ có vài nếp nhăn khẽ nói:"Mẹ đừng lo lắng nhiều."
Nghe tiếng con nói, bà mãn nguyện, hạnh phúc sự an bình của con trong căn nhà của bà. Thanh ngồi bên mẹ cả giờ hàn huyên cùng mẹ. Anh gần mẹ nhiều, nên biết cả sự suy tư của mẹ.
Thấy ba mẹ con bạn, mừng tủi bên nhau, Minh Hiếu và Uyển giả bộ thái thạch thật chậm, rồi mang thạch cho Thanh. Thanh có vẻ ngạc nhiên nhìn hai đứa, Hậu vội giới thiệu:"Đây là hai cô bạn thân của em: Uyển và Hiếu. Anh mình, anh Thanh."
Thanh chào hai nhỏ, ăn thạch rồi đi thay quần áo. Uyển thấy Thanh có vẻ tự tin, hùng và mắt anh âu yếm nhìn nàng. Buổi chiều hôm đó trong phòng Hậu tập hát, Uyển cứ khớp hoài...

Sau giờ Nhân Chủng Học, mười hai giờ đúng, Uyển chạy bay ra bãi đậu xe. Chiếc Velo màu đen xinh xắn, đậu dưới một gốc cây to. Dẫn xe ra khỏi sân trường, Uyển phóng xe như gió về nhà, không thèm để ý những cặp mắt của các anh chàng sinh viên đang tán chuyện gẫu, ngắm các cô nàng sinh viên xinh xinh đang ra khỏi lớp học. Họ nhìn nàng với các cặp mắt tinh nghịch. Uyển nghe họ huýt sáo. Uyển cúi mặt bước qua đám sinh viên láu lỉnh. Nàng nghĩ đến Thanh. Đã hơn hai tháng, nàng không nhận được thơ người yêu. Để ngày tháng qua mau, Uyển hát nhiều hơn và viết nhật ký nhiều hơn.
Vừa vào đến nhà uyển thấy thơ của Thanh. Hai lá thơ màu xanh da trời nhạt, nhàu nhì vì có lẽ chúng nằm trong ba lô Thanh hơi lâu. Thanh người nàng yêu, người nàng mơ ước, người nàng mong đợi. Từ ngày yêu Thanh, nàng nhìn đời lính với cặp mắt yêu thương. Ngoài bài vở là những phút suy tư mong đợi. Người Chinh Phụ năm xưa, có lẽ cũng chỉ như Uyển bây giờ mà thôi. Mong đợi, lo âu, bồi hồi, xao xuyến là những ngày của cô học trò, có người yêu là lính. Nguyện cầu chàng luôn luôn bình an. Uyển chạy bay lên lầu, chỗ sân thượng, chỗ nàng thường ngồi nhìn sang vườn nhà hàng xóm, cây cối xanh um: nào vú sưã, nào dừa, nào mận cành lá đang khoe mình dưới nắng, để được đọc thơ một mình và được một mình nghĩ đến người yêu.
Uyển nhìn mỗi chiếc bao thơ một cách tỉ mỉ. Nàng lật trái rồi lại lật phải, nhìn dấu tem nhà bưu điện và lầm thầm nói:" Thơ nào cũng chậm cả, làm mình đợi rồi lo sợ nữa." Uyển xem thơ, mặt Uyển thật vui, má nàng hồng hồng như e thẹn một mình với các lời chàng viết cho nàng. Uyển ép thơ chàng vào ngực, mơ màng nói như có Thanh ở bên:"Em thích được nghe anh hát, để đong đầy những trống vắng trong em."

Đông-Hà, ngày 05, tháng hai, năm 1967.
Uyển Thương,
Anh lại viết thơ Uyển, dù chỉ có vài phút nghỉ ngơi. Chung quanh cỏ cây đồi núi buồn hiu. Nhớ em và Saigon nhiều. Khi về Saigòn hai đứa mình sẽ đi ăn kem nhé. Tư ngày quen em, có lẽ em là gió, là nắng ban mai, là mây lang thang, là hoàng hôn. Nhìn đâu anh cũng nghĩ tới em. Nhớ mái tóc dài, giọng cười ròn, vô tư. Nhớ làn mi cong, nhớ màu son hồng. Nhớ giọng ca nhõng nhẽo và nhớ nhất những lần nghe giọng hát của em, để anh thấy những ngày hành quân như một thoáng phù du. Em vẫn chăm học chứ, để anh khỏi bị ba me em mắng. Hơn thế nữa em còn phải học cho anh nữa chứ phải không em của anh.
Đơn vị anh, có lẽ sắp được về phép, nhưng anh vẫn thích viết cho em . Nếu không, em anh đâu có thơ tình để đọc và mơ mộng. Nói đùa thế thôi, chứ còn được viết thơ cho em, được nghĩ tới em là một điều may mắn cho đời lính.
Em thương, anh dừng bút, có người gọi tên anh. Tình thương anh dành cho em, vẫn thật đầy như ngày hôm qua, ngay bây giờ, và ngày mai.
Thương
Thanh/LTD(lính tiền đỗn)

Uyển đọc tiếp bưc thơ thứ hai, cũng toàn những lời thương nhớ.

Thừa Thiên, ngày 03, tháng Tư 1967.
Uyển thương,
Đơn vị anh hiện nay về gần Huế, vội viết thơ cho em. Anh sẽ có dịp thăm Huế cổ kính.
Anh sắp được về phép khoảng hai tuần, thích anh đón sau giờ học không? Em còn nhớ hương thơm hoa sao tháng hai, những ngày cùng em bước đến trường. Hy vọng em không cho là anh quá rừng rú khi đi bên em. Uyển, em là nguồn hy vọng, là người anh nghĩ tới trước tiên trong một ngày của lính.
Này cô bé, chỉ nghĩ tới em là anh vui rồi. Nhiều khi nơi tiền đồn heo hút xa xôi, trong những buổi canh đêm, tay gườm súng, nhìn sao trời, anh vẫn nghĩ đến em. Hình như những ngôi sao trên cao cũng lấp lánh nhiều hơn vì thông cảm cùng đời lính. Nhìn sao đêm, đã bao lần anh thầm hát ...cùng em đếm sao... để hồn anh bay bổng phù du dù chỉ một giây thôi anh cũng thấy mình được nhiều an ủi. Đôi khi anh có cảm tưởng rằng em đang hát cùng anh.... đường tình lung linh... người về xa quá người ơi... Uyển, anh sẽ về gần em trong nay mai.
Cô bé tóc dài của tôi ơi, cô có nghe nhạc dùm anh. Nhớ đời là mộng, hai đứa mình đang dệt mộng đó em.
Thương
Thanh


Thơ Thanh ngắn gọn. Uyển còn muốn đọc mãi. Cũng đã nhiều đêm, nghĩ đến chàng, Uyển nhìn lên trời cao. Nàng thầm nghĩ anh đâu biết rằng Uyển cũng đà nhiều lần hát cho anh trong những đêm nhiều sao. Vì em biết rằng có thể tại một nơi tiền đồn hẻo lánh nào đó, anh cũng nghĩ tới em.
Biết Thanh sắp về phép, Uyển cũng vẫn viết hồi âm để nàng được nói chuyện cùng ngưòi yêu. Giấy màu tím nhạt thật mỏng, mực tím phải thật đậm để nàng trao hết tình thương mến Uyển dành cho Thanh.

Saigon, ngày 20, tháng Tư năm 1967.
Anh quí mến,
Làm sao viết hết thương yêu, làm sao em gửi đến anh những dòng nhac, em hát trong khi nhìn sao. Em đợi anh về, để được nghe anh hát, nghe anh nói và nhất là được nhìn anh lính tiền đồn bằng sương bằng thịt. Để được cùng đếm sao trời bên nhau. Uyển nhớ anh nhiều những nỗi nhớ như anh.
Thưa anh, em vẫn nghe nhạc cho anh và cho em, hơi nhiều. Em gái anh là thế-con bé lãng mạn.
Em nhớ anh, muốn được nghe anh nói, để em thấy rằng anh đang ở gần bên em. Anh biết không đôi khi tan trường, gặp một anh chàng lính từa tựa anh làm tim em rộn ràng. Chỉ mới nghĩ tới anh thôi là em thấy tâm hồn xao xuyến, cái xao xuyến như lần đầu em gặp anh ở nhà nhỏ Hậu. Cái nhìn trừu mến đó đưa hồn em vào mộng, như đưa đời em vào một hải cảng tin yêu. Em thấy cả vùng trời mở rộng, trong mắt anh là các bến bờ xa lạ, là các mơ ước thầm kín con người. Anh có biết em đã nghĩ nhiều về anh không.
Thôi em ngừng bút. Khi anh về em sẽ đưa anh xem thơ.
Thương
Uyển

Uyển và Thanh thương nhau từ ngày nàng gặp anh tại nhà nhỏ Hậu. Thanh thương gương mặt dễ mến, mái tóc dài mềm như tơ của Uyển và giọng nói ngọt ngào. Thanh thích nhất đôi mắt nai ngây thơ mỗi lần nhìn Thanh anh thấy như ngại ngùng, như e lệ, như tin yêu. Trong Uyển có một cái gì làm anh như muốn được gần bên, để được che chở.
Tình yêu của cô học trò nhỏ và Thanh, anh lính chiến đẹp như thơ. Thơ đi thơ về, rồi mong nhớ, rồi chờ đợi là những giây phút thần tiên của tuổi đôi mươi, của những tâm hồn đang ươm đầy mộng. Thời gian không là thử thách, mà là tất cả yêu thương đang đâm chồi nẩy lộc cho một tương lai. Đời Uyển đang mở rộng như vùng trời.

Uyển và Hậu đi chợ Saigòn không biết bao nhiêu lần, cho Uyển chọn vải phin nõn mỏng, thật mịn, làm khăn mùi xoa tặng Thanh. Những chiếc khăn tay trắng mỏng thêu hoa Pensé, cánh mong manh tím, điểm chút gân màu vàng nhạt trên cánh và nhụy hoa là tất cả tình thương mến, Uyển dành cho Thanh.
Những ngày họ xa nhau mang đầy nhung nhớ. Những lần chàng về phép, cả ba lại có dịp dạo phố ăn kem. Nhiều lần Hậu cứ phải giả bộ ốm để hai người dạo phố một mình.

Hôm qua, trong giờ Địa Đại Cương, Uyển đang nghe thày giảng bài, Hậu kêu đau bụng làm Uyển phải bỏ lớp, mới biết rằng Thanh đang đợi bên ngoài. Thanh muốn dành cho Uyển sự ngạc nhiên. Hậu lấy cớ về nhà có chuyện quan trọng cho Thanh và Uyển tự do.
Buổi chiều, Thanh đưa Uyển vào một hiệu ăn trang nhã. Trên tường trang trí vài bức tranh lụa. Uyển vẫn còn mắc cở mỗi khi đi ăn với Thanh, Uyển thấy mình nhỏ bé quá. Kéo ghế cho nàng ngồi, Thanh ngồi xuống ghế và ngắm ngưòi yêu. Uyển với chiếc áo lụa tơ tầm, cổ viền, xẻ trước và ba chiếc khuy kết bằng lụa rất khéo tay làm tăng vẻ duyên dáng. Uyển ngồi đó như một con thiên nga với chiếc cổ thon dài, tay chống vào cầm nhìn Thanh.
Uyển khẽ hỏi:"Thanh thích uống gì?"
Thanh bừng tỉnh và vội trả lời:"Nước dừa tươi."
Uyển tinh nghịch hỏi:"Quà của em đâu?" Và nàng cong vành môi xinh chờ đợị.
Thanh mỉm cười:"Anh có bao giờ quên em, ngay cả trong những ngày hành quân," rồi anh rút trong ngực áo một chiếc phong bì mỏng đưa cho nàng.
Uyển mỉm cười, nàng nói đùa, chứ đâu có mong có quà của người về từ giới tuyến. Nàng hồi hộp mở và bên trong một đóa hoa sim màu tím còn tươi trong chiếc phong bì. Uyển cảm động nói:"Sao anh biết Uyển thích màu tím và thích hoa sim nữa chứ."
Thanh nhìn nàng trừu mên:"Nếu anh không biết em thì làm sao em thương anh được."
Trong khi chờ đợi, Uyển hỏi:"Anh hát cho em nghe đi anh."
Mặc dù tiệm ăn có môt vài cặp nhân tình khác, nhưng hình như họ cũng chả chú ý gì tới Thanh và Uyển cả. Thanh nhìn nàng và khẽ hát bản nhạc mà anh biết rằng Uyển rất thích...Nắng Saìgon anh đi mà chợt mát
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông....
Giọng hát Thanh đầm ấm quá và Uyển ngồi đó thánh thiện nghe.
Từ giã Uyển trước cổng nhà nàng, hương Dạ lý thơm ngát trong đêm...

Ba tuần sau Hậu rủ Uyển đi lái thiêu với nhóm bạn vào sáng thư bảy. Uyển dạy sớm hơn thường lệ, đợi Hậu dến đón. Mãi đến trưa vẫn không thấy Hậu đến, Uyển bực mình lên lầu học bài. Khoảng chừng hai giơ chiều, Uyển nghe tiếng xe Honda ngừng trước cổng. Nàng nghển cổ nhìn xuống, không phả Hậu mà là Định, em Hậu. Nàng chạy như lao người xuống cầu thang, hỏi:"Hậu đâu? Có chuyện gì mà Hậu chậm trễ đến nỗi quên có hẹn với chị hôm nay vậy." Uyển mất bình tĩnh, hỏi dồn, Định không dám nói, cúi mặt nghẹn ngào. Uyển lo sợ, lay vai Định thật mạnh và hỏi:"Nói đi em...Thanh...Thanh..." Định gật đầu, bật khóc. Nghe tiếng khóc mẹ nàng chạy ra cổng kéo cả hai vào phòng khách. Uyển thấy khó thở, mọi vật đều xanh lơ, rồi nàng không biết gì hết. Đến lúc nàng tỉnh, Định đã về tự bao giờ. Bên cạnh nàng nào mẹ, nào chị và anh Ái đang nhìn nàng lo ngại. Uyển nhìn mọi người ngơ ngác. Nhớ đến Thanh, nàng ngước nhìn mẹ như van lơn:"Cho con đi thăm anh Thanh được không."
Cả nhà hình như không biết làm gì lúc này. Uyển nhỏm dạy đi thay quần áo đòi đến nhà Hậu. Mẹ Uyển vội vuốt tóc nàng và nói:"Ái sẽ đưa con thăm Hậu con ạ. Thanh, vắn số."
Uyển không nghe gì hết, không muốn tin điều đó là thật. Khi đến nhà bạn, mỗi người ngồi một nơi, im lìm bất động. Không ai nói một lời với nàng. Uyển chạy vào nhà trong và Hậu đang ngồi chết lặng trong bóng tối. Uyển ngồi xuống bên Hậu cầm tay bạn.

Thời gian lặng lẽ trôi. Thanh đã yên ngủ trong lòng đất ấm. Anh đi không một lời từ giã. Hai tuần sau Uyển nhận được thơ người yêu gửi về cho Uyển. Uyển cầm cái phong bì nhàu, ngậm ngùi và Uyển không thể khóc được. Tâm hồn Uyển trống rỗng, trống rỗng như khoảng không vô tận. Uyển mang thơ về phòng mình.

Chương Thiện, ngày ba, tháng bảy, 1967.
Uyển thương,
Hiện nay anh đang hành quân, có lẽ vào cuối tháng này hay đầu tháng sau anh sẽ về thăm em. Anh nhớ em nhiều hơn nhớ mẹ. Anh chỉ còn một bức ảnh của em, còn tất cả đã bị sình lầy làm hư hỏng. Em biết không, anh bỏ hình em vào túi áo trước. Anh lội nước, lúc đầu đến bụng, sau lên tới cổ. Sợ ảnh ướt, anh để hình em trên đầu, rồi đội mũ sắt lên. Nhưng anh vẫn sợ vô tình cởi mũ, gió bay tấm ảnh em xuống nước, nên anh đành rạch lớp vải trong mũ sắt để hình vào rồi đội lên đầu. Đôi khi ngồi nghỉ dưới gốc cây, anh nhìn trước nhìn sau không ai để ý, lấy hình em ra xem.
Em biết không, nếu có cánh bay, anh sẽ bay về bên em ngay. Nhìn em trong hình, anh quên cả gian nguy mệt nhọc. Cuối tháng này anh về, sẽ chở em đi ăn kem và hát cho em nghe.
Anh tạm dừng bút.
Thương
Thanh


Uyển để thơ lên bàn, gục đầu mường tượng người yêu của những ngày có nhau. Uyển thấy lòng trống vắng lạ thường. Chỉ muốn chùm chăn, nằm trong phòng tối nghĩ đến Thanh. Trong căn phòng xinh, sấp lụa tơ tầm màu vàng hoàng hậu nằm cô đơn trong một góc bàn học. Những con chỉ thêu, tím, hồng, xanh, đỏ hãy còn nguyên vẹn, nằm cong queo bên cạnh chiếc khăn mùi xoa đang thêu dở. Chiếc kim với sợi chỉ màu tím, còn cài bên cạnh cánh hoa. Khung thêu căng phồng mặt vải, hững hờ, vô tình như nhắc nhở Uyển những ngày nàng say mê thêu thùa vì ai. Trên tường kế giường ngủ, chiếc áo dài lụa nội hóa màu sim tím Uyển mới lấy từ tiệm may, treo ngỡ ngàng chơ vơ. Nghĩ đến Thanh những ngày hai đứa tha thiết yêu nhau cũng không làm tâm hồn Uyển bình yên nữa. Uyển rủ Hậu đi thăm Thanh. Hai đứa đi bộ bên nhau trong niềm trống trải vô biên. Chiều xuống phố sắp lên đèn, cả hai vẫn còn gục đầu trên mộ. Đâu đây tiếng hát Thanh Lan tha thiết vọng đến tai Uyển và Hậu...tình đã đong đầy thì xin đừng vơi...


Viết cho một người em, hy sinh đời son trẻ cho quê hương lửa đạn năm nào.
thuhương/Seattle 1995
linhvang
#23 Posted : Monday, January 1, 2007 2:33:00 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Chị HXR,
Cảm ơn chị. Cái truyện làm nhớ VK. Địa điểm VK mới trên đường Cường Để đó là nơi LV đã học đó, bên phải là Nông Lâm Súc, đối diện hình như trường Dược. Đi về hướng phố thì gặp đường Thống Nhất, có năm s/v Luật năm thứ nhất phải học ở rạp Thống Nhất-hi hi, LV cũng là s/v LK.
LV không nhớ là VK rộng kéo dài ra tới Thống Nhất?
Có nhớ mấy cây me cao và dãy nhà nhỏ bên trái, cuối dãy nhà này có xe bán nước. Nhớ năm thứ nhất thường phải nhờ bạn giữ chỗ ngồi. Nhớ có một thầy tu trẻ áo nâu, nước da trắng, hiền lành, bị tụi con gái bạn bè LV tinh nghịch dành chỗ lấn thầy, thầy chỉ kêu "mấy chị này!"
Lần viết thư cho thầy DQS, LV không nhớ đã học giờ văn chương Anh của thầy ở lầu ba hay lầu bốn, giờ chị bảo "dãy lầu ba tầng", vậy là cái phòng đó phải nằm ở lầu ba rồi.
hoa xuong rong
#24 Posted : Friday, January 5, 2007 4:59:06 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

quote:
Gởi bởi linhvang

Chị HXR,
Cảm ơn chị. Cái truyện làm nhớ VK. Địa điểm VK mới trên đường Cường Để đó là nơi LV đã học đó, bên phải là Nông Lâm Súc, đối diện hình như trường Dược. Đi về hướng phố thì gặp đường Thống Nhất, có năm s/v Luật năm thứ nhất phải học ở rạp Thống Nhất-hi hi, LV cũng là s/v LK.
LV không nhớ là VK rộng kéo dài ra tới Thống Nhất?
Có nhớ mấy cây me cao và dãy nhà nhỏ bên trái, cuối dãy nhà này có xe bán nước. Nhớ năm thứ nhất thường phải nhờ bạn giữ chỗ ngồi. Nhớ có một thầy tu trẻ áo nâu, nước da trắng, hiền lành, bị tụi con gái bạn bè LV tinh nghịch dành chỗ lấn thầy, thầy chỉ kêu "mấy chị này!"
Lần viết thư cho thầy DQS, LV không nhớ đã học giờ văn chương Anh của thầy ở lầu ba hay lầu bốn, giờ chị bảo "dãy lầu ba tầng", vậy là cái phòng đó phải nằm ở lầu ba rồi.


1965-66 Văn Khoa về dãy lầu của Lữ Đoàn Bảo Vệ Tông Thống Phủ. VK góc Cuong De va Thong NhaT, Duoc goc Cường Để va Thông Nhất đôi diện. Lâm Nong Súc kế VK. Năm đầu về đấy trường toàn sỏi đá mới trồng cây cảnh sau này. Mình hoc trò TV tư lớp 6 cho dên 12 nên thuộc khu này. Hơn nữa ba mấy đưá nhỏ là Hải Quân cho nên biết cũng hơi nhiều. Một chốn thân quen. 2004 về tìm VK, khác xưa thêm một dẫy lầu, khuôn viên trường gần hơn 40 năm, cây cao chạm mái nhà. Không thấy nó rộng lớn như hồi mình đi học. Tuy có cái bảng tên trường quá nhu mi và không còn gọi la The College of Letter nữa, tên mới có tinh cách high tech. Vào quán caphe cũng cũ xì như xưa và có tên VK làm mình tưởng tên trường. Gặp các sinh viên cũng giống tụi mình ngày cũ, khác chăng họ mặc giống mình ở đây rồi. Không còn áo dai tha thuớt, nên thơ nữa. Có lè cho tiện, áo dài nhiêu khê quá. Theo đà tiến hoá văn minh, Saigon mất đi nhiều vẻ đẹp của một nền văn hoá đa dạng, và mất đi cái hình ảnh Hòn Ngọc Viễn Đông. Mình về Saigon, rất buồn, tìm bạn 3 ngày chẳng được ai mới nhớ các thày cô mình quen về hưu từ năm họ 55 tuôi. Có lẽ phải nhờ anh Ba lên bộ Giáo dục tìm tên mấy người cho mình. Ngại mất thời giờ của ảnh trong khi ảnh bận công việc từ thiện. HXR là người lạ ngay chính trên quê mình, nghe xót xa thế nào ấy. Nhưng mình chọn nơi này là quê hương, con nay trưởng thành có nghề nghiệp, no cơm ấm áo, nên cũng bằng lòng với quyết định của mình. Nếu kẹt lại 1975 chắc HXR chết từ khuya rôi, đám con cháu lang bang ngu dốt là cái chắc. Giá đổi một quê hương cho một giấc mơ của một bà mẹ, quá đẹp phải không LV. HXR
hoa xuong rong
#25 Posted : Wednesday, January 10, 2007 11:38:05 PM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

MÀU HỔ PHÁCH



[img] Nhìn các giọt cà phê vàng xậm, nhỏ từng giọt, từng giọt lăng tăng trong chiếc bình thủy tinh. Các giọt hổ phách ngừng rơi từ lúc nào, Mận cũng không biết, nàng như bị thôi miên, biến mất vào trong chất màu linh động . Mùi cà phê lẩn vẩn trong nhà bếp. Rót nửa tách cà phê cho mình, Mận hoà nửa muổng mật ong vào cà phê rồi đưa lên môi nếm.
Chất đắng của cà phê, vị ngọt của mật ong chạm vào đầu lưỡi cho nàng cái cảm giác lười biếng đầu ngày. Mận mang tách cà phê lên phòng viết, hớp một ngụm nho nhỏ, nuốt thật chậm để cà phê thấm từ từ .
Ngoài khung cửa nhìn ra vườn sau, mặt trời đang thả các sợi nắng ấm xuống không gian. Nắng đang sơn mái nhà xám cho tươi màu, nắng đang len lỏi qua các cành thông vươn thẳng lên cao như thách đố cái ngạo mạn của đất trời, nắng đang vỗ về các thân thể gây ốm của các cây phong, nắng đang tô hồng môi son cô Bee Bamm, đang rửa mặt rừng cúc trắng, đang năn nỉ các nụ hồng, nụ tim tím thơm thơm Liên thảo. Có lẽ nắng cũng đang nhuộm tóc cho cô Thì Là Mỹ. Chưa đủ, nắng còn nằm dài trên thảm cỏ xanh bầu bạn thủ thỉ như kể chuyện phiêu bồng. Nắng nhuộm muôn màu sắc trong khu vườn nhỏ.

Bỏ phòng viết xuống nhà dưới, Mận kéo tất cả màn cửa cho nắng ùa vào, cho các cành lan, các lá Quỳnh xôn xao. Các tia nắng đầu ngày chiếu xiên xiên, chênh chéch vào phòng ăn, nhà bếp. Trong các sợi nắng lẩn vẩn các hạt bụi mong manh tung tăng trò truyện cùng nhau.

Nắng có biết lòng Mận vui, vui thật nhiều. Mận chạy vội lên phòng thay chiếc quần cụt màu cánh sen, chui cổ vào chiếc áo ngắn tay đến nách. Tô chút son màu đất mới lên môi, kẻ đường chì nhỏ lên mắt, chải tóc cho gọn. Ngắm mình trong gương, Mận mỉm cười, mắt nàng hình như long lanh hơn. Mỉm cười nhìn mình trong gương không là thói quen của Mận, thế mà mỗi khi có nắng, Mận thích cười cùng bóng mình trong gương. Biết da mặt còn tái vì thiếu nắng, Mận thoa nhẹ chút phấn hồng lên hai gò má. Mở cửa tủ lấy lọ Suntan lotion. Mận nhảy chân saó xuống thang lầu. Nàng không quên mang tập giấy và cây bút màu tím ra vườn.

Vườn buổi sáng trông tươi mát thật . Các cửa sổ nhà hàng xóm, màn cửa còn thả dài, cửa sổ còn đóng kín. Thứ bảy này tưởng không có nắng, mà nắng vẫn đến, đến ồ ạt reo vui. Mận ngồi lặng yên nhìn thung lũng rừng phong , nhìn màu xanh lam nơi chân núi, nhìn đỉnh tuyết trắng sừng sững hướng Nam. Bên nàng triền đồi cúc trắng đang nghiêng mình đùa rỡn, các chùm hoa Liên Thảo tím đang từ từ nở. Dang tay ngắt vài bông sát đất, vò trong tay, Mận áp cả hai tay với hoa vào mặt, nhắm mắt lại thở vài hơi thật dài cho buồng phổi đầy mùi thơm.
Nhất đinh phải viết vài trang sáng nay, không ra Alki beach, không thả bộ trên Magnolia, không đến công viên, không leo núi, không trả lời điện thoại, không làm vườn và nhất định không lười biếng nữa.
Giở tập giấy nháp màu vàng, Mận viết...

Seattle, ngày 19 tháng bảy năm 1997.
Anh ,

Anh còn đang ngủ say, còn đang mộng mị, còn đang nằm nướng trong chiếc lều vải trên triền núi. Có biết là em đang sống trong những giây phút êm đềm nhất, đẹp nhất của ngày thứ bảy không anh...?

Trên đỉnh nhọn nóc nhà Tim, anh chàng hàng xóm dễ thương mê làm vườn, nàng bồ câu với cặp mắt tròn, viền mắt kẻ màu vàng, tròng mắt nâu, trong thật trong. Nhiều lúc Mận ước gì, có đôi mắt xinh đẹp ấy, để được các nhà thơ gieo các vần thơ tuyệt vời. Cô nàng đang tắm nắng, đang tô son vào cặp môi dầy, đang xốc lại sống áo cho ngay ngắn. Áo nàng màu tím than , dưới nắng trông vẫn duyên dáng lạ. Cô ta nhìn Mận, cất tiếng ngọt ngào ca , bản tủ của nàng khi đợi người tình...
Còn đang cúi đầu tránh tia nắng chói vào mắt, Mận nghe:"Chào cô Mận...Chào cô Mận..." đôi chim én, với cặp đuôi dài màu đen, bay vụt qua đầu nàng. Chúng bay vụt lên cao rồi lại rơi xuống thấp, thấp trên bụi hồng. Mận tưởng chúng sẽ dừng chân trên các bông hồng nhung màu đỏ đậm thơm nồng. Nhưng không, các đôi cánh thon dài chỉ nhịp nhàng, các chiếc mỏ xinh xinh chỉ hình như đùa rỡn với hoa, như đang hít thở mùi hồng trong nắng sớm, chứ không phàm phu tục tử làm rụng các bông hoa nở từ hôm qua.
"Cô Mận...Cô Mận...Cô sắp đi xa ...Cô có buồn không..." Mận mỉm cười nhìn theo. Cứ thế, én ham vui bay bổng, nhào lộn trên không. Chán rồi, laị níu đuôi nhau bay qua thủ thỉ cùng Mận.
"Mận ơi...Mận ..." Mận nghe tiếng rụt rè quen thuộc, đảo mắt quanh vườn, nàng thấy lấp ló chiếc yếm màu nâu nhạt của cô Robin. Cô có vẻ ngại ngùng nhìn Mận.
"Robin ...Robin...sao mẹ con cô dọn nhà mà không một lời từ giã. Sao vậy? Có ai làm phiền bốn mẹ con cô không?"
"Không ai làm phiền cả, tại mình thôi. Sợ người chủ mới, không biết tốt xấu thế nào nên tôi dọn nhà trước cho yên thân. Các con tôi ồn ào lắm."
Mận khẽ nói:"Thảo nào... Thảo nào... Mận không nghe tiếng khóc đòi ăn của mấy đứa nhỏ. Mận quá bận rộn, không thăm cô được. Đến khi thăm cô thì nhà không, vườn trống."
Mận nói tiếp:"Robin hay thật. Cô biết xem bói à. Mận và chàng chưa bàn đến chuyện bán nhà, cô đã biết."
Tiếng cô Robin run run:"Mình không tin bói toán. Chủ nhật tuần trước gặp cô buổi sớm, ngỡ rằng chúng mình sẽ là láng giềng một đời. Không ngờ, mình xa nhau nhanh quá. Mình nằm mơ thấy mẹ con bị đuổi vì con mèo tam thể của người chủ mới. Cho nên khi tìm được căn nhà trên đồi vắng, mình mang con đi ngay. Vả lại các cháu ồn ào quá. It người chịu nổi. Mình không quên Mận đâu. Tụi mình sẽ gặp nhau luôn. Thôi, để mình về cho các con ăn sáng nhé." Cô Robin chào Mận, rồi tất tả , nhảy hai ba bước và bay lên đồi. Mận thở ra nhẹ nhõm khi biết mẹ con Robin bình yên.
Bạn đi rồi, Mận lại gần cây phong dưới cửa sổ phòng ngủ, giữa chạc ba của một cành Phong gầy là nhà của mẹ con Robin. Căn nhà vẫn còn nguyên vẹn, còn mới như ngày hôm qua. Vẫn các cọng rác làm giường, cũng vẫn màu nâu xậm còn mới của màu tường nhà bên trong cũng như bên ngoài. Nếu không tinh mắt khó mà nhận ra nhà của mẹ con cô. Các chiếc lá phong nơi chạc ba, xanh tươi, vươn cao, bao quanh . Nhà Robin lẫn vào các chùm lá xanh xùm xoè. Thế mà cô Robin vẫn lo xa. Đột nhiên Mận nhớ ra rằng, chàng có ý muốn chặt vài cành phong che cửa sổ, hơn nữa Gloria người bán nhà nói rằng cái cửa sổ đẹp quá, nhìn qua cửa sổ thấy núi thấy thung lũng. Gia đình Robin bỏ đi là đúng.
Trong rừng cúc trắng, các nàng cúc đang nghiêng ngả cười đùa, các cô cậu chim sâu tung tăng dưới các bông hoa. Vài cậu chim sâu ước ao được dìu người đẹp một bản nhạc. Các cậu quên rằng, tuy có cả rừng cúc đó, nhưng các cánh hoa mỏng manh trắng ngần, mượt như nhung, cũng điệu lắm đấy. Các cậu vừa đưa tay ra, định ôm đại các nàng vào lòng, là trượt ngã ngay. Các cậu đành phải đậu trên các cành cúc thèm thuồng. Các cậu chim sâu tưởng mình chếnh choáng hơi men, cho nên đứng không vững. Mận thấy tội nghiêp, nàng an ủi và khuyên các cậu phải trọng người trọng mình, muốn gì chẳng được. Nếu các cậu, nhẹ nhàng một chút, dịu dàng một chút, nhỏ nhẻ một chút, chỉ một chút khiêm nhường thôi thì dù các nàng cúc có kiêu sa mấy cũng thích có bạn để tâm tình. Nhìn kìa, một cô chim sâu dáng người hơi tròn triạ , cô lướt những bước chân son trên không thật nhẹ. Khi cô bay lại gần, biết ý cô muốn làm thân với mình, các nàng cúc dang tay nhẹ nâng cánh chim, rồi cả hai lướt nhanh theo điệu nhạc. Nếu các cô các cậu chim sâu nhũn nhặn, là có khối bạn ra đấy. Cả bọn chim sâu nho nhỏ nghe lời Mận khúc khích cười. Chúng tập thử những lời Mận khuyên, nhún vài bước , bay lên cao rồi từ từ hạ cánh, nhẹ thật nhẹ. Vài cô đáp được trên nhụy hoa, vài cậu ngã bò soài, vội lồm cồm bò dạy, rồi lại tập nữa. Tiếng cười nói náo nhiệt trong rừng cúc trắng.
Đầu hai góc vườn là khóm hoa Bee Bamm màu đỏ rực rỡ. Các cô đang tắm nắng và đợi mở tiệc cho cô Lao Xao. Các cô này thật đẹp, thật quyến rũ nhưng yểu điệu cao kỳ lắm thành ra ít bạn. Thấy Mận lại gần, các cô xúm lại hỏi khi nào cô Lao Xao viếng thăm. Mận làm sao biết được cô bạn đó, đến đi không hẹn trước. Còn đương không biết nói gì cho vui lòng các nàng Bee Bamm. Tiếng cười nói của cô Lao Xao và các bạn cô đang oang oang ngoài xa. Các cô Bee Bamm vội thò tay vào áo, lấy gương ngắm lại đầu cổ rồi tô thêm son vào môi. Các cô đang đợi cô Lao Xao kể chuyện người tình của cô ta và các người hùng miền Nam xứ Mễ . Các nàng Bee Bamm bỏ Mận đứng bơ vơ một mình. Mận lặng lẽ rời dám đông, ngồi vào chiếc võng cuối vườn. Cái võng bằng sợi ni lông muôn màu, làm bằng tay, quà của một người bạn về thăm Việt Nam tặng nàng. Chỉ những ngày đẹp trời Mận đem võng mắc dưới gốc cội thông già và một đầu nhà. Còn đang ngắm nhìn các nàng Bee Bamm làm dáng. Mận chợt nghe tiếng vù..vù...vù... mỗi lúc một gần hơn. Cô Lao Xao đem một bầy bạn đến.
"Cô Mận...Cô chủ vườn ơi...làm gì mà thẫn thờ thế cô . Đây là các con tôi đấy," nàng Trĩ đang cùng bày con chín đứa, lớn nhỏ lẫm chẫm trên cỏ xanh. Để tiện việc giặt giũ, cô mặc cho con toàn màu nâu nhạt. Cô ngoảnh đầu nói chuyện cùng Mận mà miệng vẫn thúc dục bầy con đi sâu vào rừng cúc:"Coi chừng con mèo mun, thần giữ vườn, quỉ sa tăng đó các con. "
Nàng Trĩ tuy có mập mạp hơn năm ngoái một chút, nhưng mà bày con đó làm cô mỏi miêng. Cô luôn lo sợ kẻ thù lẩn khuất đâu đâỵ. Cô không muốn con nghĩ mình bất bình thường. Nhưng cặp mắt lạnh như máy chém vẫn làm cô run sợ, mỗi khi cô hình dung đôi mắt giết người đó. Hắn, con mèo mun, mỗi buổi trưa nắng gắt, nằm phơi nắng, cặp mắt khép hờ giả bộ ngủ chờ con mồi. Mắt hắn, nửa nhắm nửa mở như đang say nắng, cặp mắt trong xanh nhìn xa vạn dặm. Kẻ thù duy nhất của gia đình cô.
Cô Trĩ ngủ suốt mùa đông trên đồi cao, trên các đám rêu xanh mát. Đời cô hiền hoà trôi. Mèo ấy hả, bò đến vùng cấm địa là tự dấn thân vào còi chết. Các thành quách bằng dâu đen, gai nhọn sẽ xé rách áo mun, chọc thủng đôi mắt vần tự hào là mắt thần.
Mận nhìn quanh xem có con mèo nào không. Khi biết chắc con mèo hàng xóm, không có mặt trong vườn mình, cô cho biết:"Đừng lo. Nó bị nhốt trong nhà rồi," cho nàng Trĩ yên tâm. Bày con ríu rít đợi mẹ dưới gốc cây thông, kêu mẹ rối rít mỗi khi gặp người lạ, làm nàng Trĩ vội vàng chạy theo con. Nhìn theo mẹ con nàng Trĩ cô không khỏi buồn cười cái tính hay nói của bạn...

Anh,
Đương muốn viết...Anh còn thích đoc thơ em không...

Mận nghe tiếng rù rì của hai ba chàng ong già độc thân. Họ trông dởm thật, gần trưa rồi, nắng dát mặt mà cũng mặc bộ đồ đại lễ màu đen nóng nực. Mũ màu vàng chanh, đuôi áo cũng màu vàng chanh. Đâu rồi cái ngang tàng khí phách những năm xưa, khi các chàng ong còn trẻ. Họ ca hát say sưa, làm việc ngày đêm. Cũng vì cái tội không biết dung dăng dung dẻ với người đẹp, để thời gian trôi nhanh ,cho nên bây giờ vẫn còn cô đơn. Các chàng cứ hì hục khuân vác, chợt thấy Mận đang nhìn mình. Các chàng có vẻ cáu, nhưng vẫn không vô lễ vói Mận:"Chào cô làm vườn. Sao hôm nay cô lại ngồi đây yên lặng thế. Cô để núi rừng trùng điệp cho ai?"
Mận mỉm cười từ tốn:"Mận có cả một thế giới trong khu vườn nhỏ này. Đươc ngắm nhìn các sinh động của hoa lá, chim muông, ong, chuồn, bướm là quá đủ cho Mận đó." Chẳng hiểu Mận nói gì, các chàng ong lại cặm cụi làm việc dưới ánh nắng bỏng dát hôm nay. Mận lắc đầu cho cái tính cần mẫn của các ông già này.
Thoa thêm kem chống nắng lên mặt, lên tay chân, những chỗ hở trên cơ thể mình. Mận chạy vào bếp lấy ly nước đá lạnh, cắt vài lát chanh cho thơm và dễ uống. Nàng ghét uống nước lạnh, còn uống nước ngọt thì không thích vì thế mà đôi khi bị say nắng dễ dàng. Mận mở tủ lạnh lấy cho mình một đĩa dưa màu vàng cam rồi trở lại vườn sau. Dưới cội thông, chiếc võng đang đong đưa với vài con chim lạ. Thấy bóng nàng chúng hoảng sợ bay sang vườn hàng xóm. Mận để khay nước và điã dưa vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh, rồi nằm dài trên võng vừa ăn vừa đọc sách. Mận với tay, mở máy nghe vài bản nhạc mà nàng mê nhất. Mận chỉ thích nghe nhạc một mình trong cõi thinh lặng, để được thả hồn lang thang về quê hương cũ. Một quê hương nên thơ đầy nhân bản của Mận, như dòng Đồng Nai lênh láng nước dưới chân Bửu Long, ngọt ngào tưói hồn thơ dại. Như hương hoa cau, hoa lý trong vườn của mẹ năm xưa...Nơi đây Mận chẳng trồng được một gốc cau, một giây trầu cho mẹ dùng những ngày Lễ, ngày Tết. Cho mẹ say trầu ngon, hồng màu má. Mận cũng không có giàn thiên lý vắn dài các chùm hoa vàng nhạt để nấu canh cho mẹ. Để được nghe mẹ khen canh thơm mùi hoa. Bây giờ, Mận vẫn nhìn được nét vui của mẹ trong đôi mắt già nua. Vẫn được mẹ kể chuyện ngày nàng còn bé và đôi khi Mận được ôm chân mẹ giả vờ buồn ngủ, để được nằm gần mẹ. Mẹ già nay tóc đã bạc, đang yên bình trong căn nhà của mẹ. Mẹ không còn ăn trầu vào ngày Tết, mẹ cũng chẳng thèm canh hoa thiên lý. Chinh chiến xa rồi, mẹ đâu còn khóc lóc khổ đau như nhừng năm xưa. Nhưng sao Mận, con bé Mận của mẹ vẫn còn những khắc khoải khôn nguôi. Những lúc nhà vắng, nghe nhạc một mình, thì thầm một mình cùng khu vườn nhỏ. Khu vườn nàng một đời ao ước khi còn ở quê nhà. Mận vẫn thấy đau nhói trong ngực khi nghĩ về khu vườn mơ của thời còn là cô học trò, lái chiếc Velo đen đến trường. Mận chưa được một lần nhỏ các giọt mồ hôi mặn, chưa được một lần cầm nắm đất trong tay khẽ nói:"Đây là niềm mơ ước của Mận."
Thấy mắt mình cay, Mận ngước nhìn lên cao như giữ các giọt nước muốn lăn trên má, một thói quen của Mận.
Trời trong xanh, không một gợn mây. Vài cô bướm trắng chập chờn đôi cánh mong manh, bay la đà trên các bụi hoa quanh vườn. Anh chàng chuồn chuồn màu lam nhạt đang lượn lờ trên cao, dang đôi cánh voan mỏng cho nắng nhuộm màu mới chăng. Thấy Mận ngước nhìn mình, chàng lượn xuống thấp, giọng trong nhẹ như gió thoảng:"Cứ khóc đi cô bé. Cô đang có tất cả những thứ mà cô hằng ước ao đó thôi." Anh chàng bay cao hơn, chân ôm chặt vào bụng, ngực tựa vào gió lững lờ nhàn tản cùng nắng.
"...Thôi thì thôi, chỉ là phù vân.
Thôi thì thôi nhé, có ngần ấy thôi..."
Mận khẽ chớp mắt, cúi nhìn các cọng cỏ xanh non dưới võng, để mặc các hạt nước trong từ mắt lăn trên má trên môi mình. Mận thì thầm:"...ờ thì Mận đang khóc đây..." Chàng chuồn chuồn hình như đôi cánh đã đậm màu, xà thấp hôn nhẹ lên tóc Mận rồi bay vụt lên cao, biến mất sau các cây đào hàng xóm.
Mận thì thầm nho nhỏ:"Em chắc không viết thơ cho anh nữa đâu. Em đợi anh về ngồi võng và nghe nhạc với em."
Nàng cầm viết, viết nghuêch ngoặc vài dòng.

Anh thân,
Em đang đợi anh đây. Về bên em và cùng hát các bản tình ca trong khu vườn nhỏ của hai đứa...

Mận dơ tay ngắt vài bông hoa tím, vò nát trong tay rồi úp mặt vào lòng hai bàn tay đầy hương thơm của hoa Liên Thảo. Mận nhắm mắt hít thở mùi hương nồng nàn đó không biết rằng chàng đã về từ lầu nhìn nàng mơ mộng. Ngóc đầu ra cửa sổ nhà bếp chàng la to:"Anh về rồi, em mất một ngày thật đẹp trên núi."
Mận cười ròn rã:"Lại đâỵ...lại đây đi anh. " Mận đợi chàng lại gần, nàng ngắt thêm vài bông Liên Thảo, vò nát trong tay. Trong lúc chàng cúi nhìn hoa, Mận vội úp tay mình vào mặt chàng, bắt chàng ngửi.
Mận nói:"Anh ...ngửi hoa đi. Thơm Không? Rồi anh sẽ mê như em cho mà xem."
Chàng hít hà xong rồi hát xì hơi năm bảy lần, cũng ráng cườì nói:"Thơm đáo để. Anh bị dị ứng." Hôn nhẹ lên má nàng, chàng thì thầm:"Để anh tắm rửa cho sạch sẽ, cho anh ăn cơm chiều. Tối nay cho anh ngồi ké võng nhe. Còn nhớ bên hồ núi Baker một đêm trăng, em hát cho anh nghe không? Trăng tối nay sẽ tròn hơn trăng tối qua em ạ."

Tối thứ bảy, ngày 19 tháng bảy 1997, tám ngày trước ngày sinh nhật cô làm vườn, trăng thật tròn và trong. Ngoài vườn sau căn nhà màu trắng trên đỉnh đồi Newcastle, hai bóng tựa đầu bên nhau nhìn trăng và hương hoa hồng hoà lẫn trong không gian nồng ấm.

Thuhương/những ngày vui
Hè 97
Nàng và khu vườn nhỏ[/right][/left][/navy] [/left] [/left]
[/img]
hoa xuong rong
#26 Posted : Friday, January 26, 2007 10:25:17 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

[img]http://i178.photobucket.com/albums/w278/nangvaem/DSC00029.jpg?t=1173035709[/img]

Giọt nắng sa mạc

Đây là lần thứ hai chàng dẫn nàng tới đây, Ellensburg canyon (Yakima river). Con đường nhỏ chạy vòng vèo theo triền núi trên cao, dưới khe là dòng sông nhỏ và đường rày xe lửa cũng ngoằn ngoèo theo, như chuỗi kỷ niệm.
Nàng với mái tóc dài, màu nhiệt đới, chảy dài ngang lưng. Mắt nàng tròn to, long lanh, đôi mắt lúc nào cũng thoáng buồn ngay cả những lúc nàng vui. Một nét mỏng manh của định mệnh, định mệnh những người con gái Viêt Nam có ít nhiều mất mát với quê hưong. Thân hình nàng mảnh mai, tiềm ẩn sức dẻo dai phi thường, không chịu khuất phục trước khó khăn. Tuy không trang điểm, nàng vẫn duyên dáng. Chiếc quần jean đen ôm chặt, đôi giầy leo núi đã cũ, chiếc áo thun màu đỏ đậm. Dù nàng có thay đổi cách trang phục bao nhiêu chăng nữa, chút Việt Nam vẫn phảng phất ở nàng từ tiếng cười, giọng nói.
Chàng, người tầm thước, mái tóc bồng bềnh đầy nghệ sĩ tính. Mắt chàng to màu hạt dẻ với hàng lông nheo dài cong vút. Làn da nâu hồng vì nắng gió. Với áo may ô màu tím còn mới, chiếc quần jean xanh bạc màu, giầy leo núi đầy bùn, chàng là hiện thân của bình dị, tự tin và yêu đời.
Chọn được chỗ ưng ý, họ dừng xe bên đường kế bờ sông, nước chảy êm đềm giữa hai bờ cỏ xanh đang ngả màu vàng úa. Nước sông trong veo. Lòng sông không sâu lắm nên thấy cả những tảng đá lớn nhỏ nằm co ro bên nhau nhìn thời gian lặng lờ trôi. Bên kia bờ sông kế đường xe lửa, triền núi nổi vồng, cỏ đã khô vàng. Chỗ này vài ba con nai, chỗ khác chỉ có hai cô cậu đứng bên cạnh vài cây thông. Cao hơn cả, gần chạm trời xanh, cả bày nai khác đang lang thang. Thích quá, nàng chụm tay lại gần miệng la to, chuỗi âm thanh vọng lên cao làm bày nai giật mình, ngơ ngác quay đầu nhìn. Vài phút trôi qua chúng lại thủng thỉnh leo cao.

Chàng nhìn nàng âu yếm khẽ nói:"Em còn nhớ chỗ này không. Lần đầu mình cũng ngừng nơi đây."
Tựa nhẹ đầu vào vai chàng nàng nói nhỏ:"Và em ước gì mình có căn nhà giữa mấy cây bạch dương kia, bên bờ sông và thảm cỏ xanh."
Chàng mỉm cười:"Thế mà gần 15 năm rồi đấy. Em vẫn như ngày hôm qua."
Nàng cười to:"Làm sao như ngày hôm qua được. Nhìn tóc em này, da em này, mắt em này."
Nàng chạy xuống mé sông bên cạnh cội tùng đang nghiêng mình soi bóng, ngồi trên một tảng đá bằng phẳng ngửa mặt hứng các tia nắng ấm.
Nắng thu ươm màu tóc
Sưởi ấm vành môi hồng
Xin anh vòng tay ấm
Đưa em vào đường mơ
Mỉm cười như đang trong mơ, nàng khẽ nói:"Ngồi bên em không?" khi nghe tiếng bước chân sào sạo trên sỏi.
Không trả lời, chàng ngồi gần nàng khẽ nói:"Nhắm mắt lại em. Anh có cái này hay lắm," nàng có vẻ ngập ngừng nhưng cũng xoè tay trước mặt. Chàng đặt vào tay nàng một gói nhỏ đầy dấu tem bưu điện Việt Nam.
Từ ngày qua Mỹ, nàng ghét ai nhắc hay nói đến Việt Nam. Ngày dời Sàigòn, nàng mỏng manh như tờ giấy, gió thổi cũng bay. Khoẻ làm sao được khi nàng giận hờn, mất ăn mất ngủ với thời cuộc, với vận nước đổi thay. Nàng chán những chuỗi ngày làm người di tản. Làm người di tản gần cả cuộc đời, từ ngày năm tuổi, biết thế nào là đói khát, biết thế nào là sợ hãi, biết thế nào là đọa đầy. Tim nàng lúc nào cũng đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Thế mà những ngày bất hạnh lại kề bên như một định mệnh. Y như một vở kịch nàng thuộc lòng, khác chăng nàng có đủ suy nghĩ để ra khỏi cái định mệnh nghiệt ngã đang như một màng lưới vô hình cứ muốn chụp nàng vào trong. Không! Không thể thế được. Muôn triệu lần không! Nàng không thể nào chịu bó tay đầu hàng nghịch cảnh. Nàng thừa biết, rời bỏ căn nhà êm ấm, lìa bỏ quê hương một đời yêu mến là mất tất cả. Quê hương nàng đó gần ngay bên mà xa ngàn dặm. Nàng chưa được một lần bước các bước chân vô tư trên sỏi đá quê nghèo, chưa được một lần cảm thấy bình an khi bước những bước chân cuống quít trên thành phố thân thương, chưa được một lần nhìn giòng sông nhỏ, nhõng nhẽo, sôi động mong về cùng mẹ trùng dương, hồn nàng chư có được một lần sao xuyến nhìn lá vàng la đà trong hương thu. Ôi quê hương ngàn đời nàng mong đợi. Thế mà giây phút này, cha mẹ tuổi hạc đã cao, mỏi mòn những tháng năm dài chinh chiến, gần như bất động trước đổi thay, không thể cho nàng những lời khuyên nàng muốn biết. Cha mẹ nàng không còn là chiếc đũa thần mầu nhiệm của nàng nữa. Con còn quá nhỏ dại, chàng chinh chiến phương xa, mình làm nghề gõ đầu trẻ, một phân vàng không có trong người phòng khi cơ nhỡ. Nhưng sao trong lòng nàng, chút lòng tự trọng còn sót lại không cho phép nàng đầu hàng nghịch cảnh một cách dễ dàng. Phải đi..phải đi.. phải đi ra khỏi nơi nàng ngàn đờI yêu mến. Nàng muốn ra khỏi cái sứ đoạ đầy, thiếu tình người, nhiều thù hận của ngày mất nước. Còn thở được nàng phải ra đi...

Sau những ngày dài ưu tư trong trại nào Guam, Anderson, Pendleton thung lũng hoa vàng. Nàng về Seattle, quê lạ xứ người. Nàng chúi đầu vào nếp sống mới giống như cô gái nhà quê lên tỉnh, lúc nào cũng ngơ ngác. Đã bao nhiêu lần ôm sách ngồi ngoài sân cỏ nhìn nắng, nhìn biển trong những ngày hè. Nàng nhủ thầm ngày mai phải khác ngày hôm nay. Phải có một ngày nào đó, nàng có thể khóc thoải mải như nước chảy ào ạt, trôi nhanh trong các thác ghềnh. Không chút ngậm ngùi xót xa. Rồi cũng phải có một ngày nào đó, một giây phút nhiệm màu nào đó, để nàng hồn nhiên thì thầm gọi hai tiếng "Việt nam"...

Mở choàng mắt, nhìn dấu bưu điện VN và tên người gửi, nàng bàng hoàng run rẩy. Tên một người từ cõi chết trở về, Khanh người yêu đầu tiên của nàng. Chính nàng bỏ những nắm đất còn mới vào trong huyệt nhỏ. Giỏ những giọt nước mắt ngây thơ cho một cuộc tình quá ngắn. Tiếc thương cho một tuổi trẻ tan nhanh như cơn dông mùa hạ. Khanh, người nàng yêu khi mới có 20 tuổi. Khanh là tất cả, là cả thế giới của nàng. Khanh, tên ngưòi có quyền lực mang nàng về niềm đau cũ. Không... không ... nàng không muốn nó. Nay cái gói nho nhỏ từ Viêt Nam và tên người gửi như lưỡi dao nhọn đâm vào vết thương năm xưa. Cả khung trời cũ, những kỉ niệm như cơn bão lụt tàn phá tim nàng. Không thể tưởng tượng được, nàng đưa tay ôm ngực nhìn chàng như oán trách. Nàng để gói nhỏ lên lòng chàng rồi nhắm mắt không nói. Nàng cúi đầu, vai run run thì thầm:"Hơn hai mươi năm nay em không có thơ từ gì từ Việt Nam. Anh phải hiểu vì sao. Anh làm ơn gửi trả lại cho người gửi dùm em."
Quá lo cho nàng, chàng vội vàng dang tay ôm nàng thật chặt nửa như che chở nửa như ăn năn. Cứ thế bên dòng sông nhỏ, chàng ôm nàng thật chặt như sợ nỗi đau khổ làm nàng tan biến vào hư không. Áp má chàng vào má nàng, chàng lắng nghe, nghe nhịp tim nàng đang bối rối xót xa, nhịp tim hỗn loạn, hơi thở mang mang, tiếng nàng thì thầm. Có thật chăng đó là tiếng nói của người chàng kề cận trong những năm qua. Hay là tiếng nước chảy chạm vào các hòn sỏi nhỏ trong lòng sông, những giọt nước hay những giọt buồn từ một thuở xa xưa bùi ngùi rung động lòng chàng.

Lá rụng

Lá rụng

Lá vẫn rụng

Nhìn quanh nắng vẫn ấm, trời vẫn trong xanh, những giây phút tuyệt vời của những ngày thu miền Tây Bắc, và nhất là trên xứ sa mạc cao khô khan này. Chàng muốn đem nàng vào những chốn vắng vẻ nên thơ vì chàng biết nàng thích thế. Nhận được gói quà có dấu bưu điện Viêt Nam, chàng cũng giật mình ngạc nhiên, nhưng không dám đưa cho nàng ngay. Chàng chờ đợi cho đến giây phút này. Nhiều lần, chàng ngạc nhiên về sự xao động quá đáng của nàng những ngày chiến tranh vùng Vịnh. Có hỏi hay an ủi, nàng cũng chỉ nghẹn ngào. Chàng hiểu rõ, chiến tranh mang đến cho nàng nhiều bất hạnh, mất anh em, mất bạn bè, mất người thân và những niềm mơ ước nhỏ nhoi nhất.
Không biết nói gì cho nàng vui, chàng kéo nàng vào ngực mình thì thầm:"Cho anh xin lỗi. Anh nghĩ làm em ngạc nhiên, chứ đâu ngờ làm em buồn thế này."
Qua giây phút xúc động, nàng gượng cười nói:"Không, anh không có lỗi gì cả. Người có lỗi chính là em. Em để tình cảm chi phối nhiều đấy thôi," rồi nàng nhìn chàng hỏi:"Anh có dám leo lên triền núi kia nói truyện với nai không?"
Chàng nhìn nàng ngần ngại, nhưng cũng nói to:"Nếu em không giận anh."
Đứng thẳng người, nàng nói:"Anh đừng để ý tới em. Mình đang có một ngày đẹp trời."

Nghe nàng nói, chàng trở lại xe, vội đeo cái túi leo núi lên vai và nắm tay nàng bước qua chiếc cầu gỗ nho nhỏ bắc ngang sông. Theo lối mòn lên cao. Con đường mòn ngoằn ngoèo theo triền núi là con đường mòn của các loài thú dại. Nay trở thành lối mòn cho những người yêu thích thiên nhiên. Triền núi cỏ đã khô vàng, bị gió thổi mất chỉ còn lại gốc cỏ trơ vơ. Thỉnh thoảng giữa hai triền núi, túm tụm bên nhau vài cây thông, vài cây bạch dương. Một lạch nước bé tí teo quanh co dưới gốc cây. Dù thấm mệt nàng vẫn lặng lẽ bước, thở hổn hển theo chàng hết triền núi này qua triền núi khác. Đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua mà vẫn chưa tới chỗ bầy nai trò truyện nghe nàng hú lúc nãy.
Thấy nàng cỏ vẻ thất vọng, chàng lấy bản đồ ra xem, rồi cười nói:"Có lẽ sẽ có con suối nhỏ gần đây, anh nghe tiếng nước chảy róc rách. Em nhìn xem cỏ hình như còn xanh. Cả các cây bạch dương nữa. Khoảng ba mươi phút nữa là mình có thể ăn trưa rồi em. Để anh lên trước nhé."
Để nàng nghỉ mệt, chàng hăng hái leo cao rồi mất hút đằng sau triền núi. Triền núi khô cằn trơ trọi nay biến mất, chung quanh nàng các bụi thạch thảo vẫn còn xanh, các bụi huckleberry tà tà mặt đất đã rụng lá trơ cành, các bụi cỏ cao hơn đầu gối khô trắng rung rung trong gió nhẹ. Quá mệt nàng cũng chẳng để ý đến hoa cỏ, ráng ì ạch bước lên cao. Mỗi bước chân hình như nặng hơn, tim nàng đập nhanh vì mệt, mồ hôi đầm đìa trên mặt, thấm vào mắt làm nàng phải nhắm mắt, lấy tay áo chùi mồ hôi. Triền núi thoai thoải hầu như bằng phẳng, vài tảng đá nằm rải rác lẫn trong các bụi thạch thảo và các cây tùng thấp. Nàng cảm thấy dễ chịu và lãng đãng bước vừa thở vừa nghỉ mệt. Bên triền núi này, nắng không nhiều cho nên, cỏ cây hãy còn tươi. Nhưng bầy nai đã biến mất trong cõi thiên nhiên vô tận. Trước mắt nàng các triền núi tiếp nối các triền núi.
"Lại đây em," tiếng chàng đầm ấm dịu dàng. Chàng đang đứng trên một tảng đá lớn, khá bằng phẳng đằng sau là các buị tùng rậm lá, đang nhìn ống nhòm các triền núi kế bên.
Nàng thấy mình khoẻ hẳn lên khi các làn gió nhẹ chạm vào mặt. Các sợi tóc ướt vì mồ hôi, rối nùi được dịp đùa cùng gió. Biết mình không phải rán sức leo cao nên nàng vui vẻ trèo vài tảng đá nhỏ lại gần bên chàng. Chàng đưa ống nhòm rồi chỉ cho nàng nhìn. Xa xa trên đồng cỏ cả bầy nai đang thơ thẩn bên nhau. Các con nai mập mạp, nâu xậm hình như không biết đang có người nhìn, nên chúng coi bộ tự nhiên lắm.
Chàng kéo nàng lại gần hôn nhẹ lên má nàng, lấy tay chùi các giọt muối, giọt mồ hôi lăn tăn trên mặt nàng, nói:"Em thấy đó, trên triền núi hoang dã này mà nai cũng có bày. Còn em ngoảnh mặt làm ngơ những kỷ niệm xưa."
"Em không có kỉ niệm. Em chỉ có mất mát thiệt thòi thì sao bắt em phải nhớ. Em quẳng chúng từ lâu rồi. Chẳng hay ho gì những bất hạnh của em. Nó cũng như cái bất hạnh của muôn triệu người khác mà thôi," giọng nàng xa vắng buồn. Để chàng biết nàng không muốn nhắc tới dĩ vàng, nàng đòi uống nước.
Chàng lấy bình nước để trong bóng mát bên cạnh một tảng đá nhỏ và đưa cho nàng. Nàng đưa lên miệng uống một hơi dài. Chất nước màu cam óng ánh, ngọt lịm trong cổ họng làm nàng không muốn ngừng. Chàng kéo bình nước ra xa, cười nói: "Để dành bụng cho bữa ăn trưa nữa chứ."
Nghe đến ăn, mắt nàng sáng rực, nhìn chàng như thầm cảm ơn chàng đã khổ cực mang cái túi leo núi nặng trên quãng đường dài. Chiếc áo may ô màu tím chàng đang mặc còn đẫm mồ hôi, sợ bị cảm, chàng lấy áo Windbreaker cho cả hai, rồi tựa lưng vào đá ấm sửa sọan bữa ăn trưa: bánh mì thịt, táo và kẹo lạc.
Bữa ăn trên núi cao, sau cuộc leo núi bao giờ cũng ngon, cũng tuyệt vời. Nàng cảm thấy như mình nhịn đói cả mấy ngày. Nàng ăn ngấu nghiến, hết bánh mì và kẹo lạc, còn táo nàng để dành trên đường xuống núi. Leo nên tảng đá này nhìn chỗ kia khoảng mươi mười lăm phút, cả hai leo lên tảng đá cũ ngồi nghỉ mệt. Chàng lấy tiểu thuyết ra xem. Nàng ghi ghi chép chép khung cảnh chung quanh rồi bỏ chúng vào ba lô. Nàng ngần ngừ khi tay chạm nhẹ vào gói nhỏ. Nghĩ ngợi giây phút nàng cắn môi như làm một quyết định gì ghê gớm lắm, nhắm mắt, kéo gói nhỏ ra khỏi ba lô. Cúi nhìn tên người gửi thật lâu, P. Khanh chứ không phải N. Khánh như nàng tưởng. P. Khanh, con bạn thân nhất của nàng, em của Khánh. Nàng mở gói nhỏ ra xem, một lá thơ dài hai trang với nét chữ quen thuộc. Thơ Khanh mang nàng vễ một thế giới nhỏ đầy kỉ niệm, những ngày hai đứa đèo nhau Velo chạy theo các đám biểu tình, những ngày hay ăn quà vặt, những ngày nằm dài bên nhau mơ về tương lai, những ngày hai đứa mất N. Khánh.

Phú nhuận, những ngày buồn

Bích Phượng thân,
Chắc bồ ngạc nhiên khi nhận thơ này. Toàn hình hai đứa mình trong chuỗi ngày vui thôi. Không được buồn, không được khóc nghe không. Không có mình ngồi bên lau nước mắt đâu. Vừa gặp Minh Hiếu, aó đỏ, dạo quanh Saigon tháng sáu vừa qua, nên có địa chỉ của bồ. Mừng rằng bồ vẫn mạnh. ...Tình của Khanh lúc nào cũng thế, đừng quên nơi này, còn có Khanh...còn bao nhiêu trẻ em cần được đi học, cần được giúp đỡ...Bồ không quên Viêt Nam của hai đứa mình chứ ...vẫn nhiều bất hạnh, vẫn thiếu tình thương...

Thơ còn dài, nàng liếc thật nhanh, rồi xem những bức hình cũ. Có tấm đã ngả màu vàng, hình hai đứa sách nước về tắm chung cười toe toét, hình hai đứa õng ẹo đứng dưới gốc phượng đầy hoa, hình hai đứa đang ngồi mơ mộng...Cả chuỗi ngày thơ trở về...Nàng mỉm cười thì thầm: "Làm sao mình quên được quê hương, làm sao quên được Khanh...làm sao ...làm sao...” Các giọt nước trong thánh thót rơi nhanh làm ướt cả ảnh, nhoè cả chữ viết. Những giọt nước mắt của niềm vui đang vang vọng trong hồn nàng, cô gái cứng đầu không thèm khóc trong những khổ đau. Thế mà những tấm ảnh, những dòng thơ củ P. Khanh làm nàng xúc động.
Lấy tay chùi nước mắt, nhìn lén xem chàng có biết mình khóc hay không. Chàng của nàng đang say giấc nồng, và cái mũ màu đen có chữ SP(Seattle, Mariners)úp trên mặt. Để chàng ngủ yên. Nhìn quanh, nắng thật ấm, nàng ngả mình nằm sát bên chàng cho ấm, gối đầu trên chiếc áo len, nhìn trời xanh...

...Nàng thấy mình hình như bay trên cao, gió thổi phần phật trên tay áo. Tim nàng đập mạnh vì sợ nhưng chỉ vài giây sau, nàng nghe một giọng nói, giọng nói thật ấm thật dịu dàng:"Vui không. Nhìn màu xanh của bờ biển nước Việt Nam kìa."
Cái hình chữ S dài này, nhắm mắt nàng cũng thấy màu biển, màu trời. Cũng thấy đỉnh nhọn của Cà Mau, cũng thấy con sông Sàigon. Cũng thấy các hòn đảo: Phú Quốc, Côn Sơn. Nàng vui mừng, sung sướng muốn la cho thật to, nhưng vẫn bay trong không trung. Lòng nàng hồi hộp, bay xuống thấp hơn, gió vẫn thổi mạnh, tóc nàng dạt ra sau. Nàng nghe tiếng gió bên mình nhưng không cảm thấy lạnh, chỉ thấy mình lạng qua, lạng lại như cánh chim phượng đang dang cánh bay. Nàng nhiều lúc ngắm chim phượng bay giữa khoảng trời xanh vô tận, giữa các thung lũng bao la, trên các rừng thông xanh, ước gì mình được như chim. Chim phượng lúc nào cũng bay một mình, lẻ loi. Chim xoè cánh dài, những chiếc lông chim, từng lớp từng lớp xoè rộng trong gió. Cổ duồi thẳng, mắt đen lánh như hạt nhãn, chim chao bên này, lạng bên kia hay như chiếc diều no gió trên cao đang nhàn tản lượn lờ.
Lại giọng nói ấm bên tai nàng: "Sàigòn đây rồi, cô thích không."
Dưới mắt nàng, nhà cửa san sát, đường xá chằng chịt. Ruộng lúa xanh xanh, sông ngòi quanh co.
Trường tiểu học Võ Tánh trên đường Võ Di Nguy, Phú nhuận đang giờ ra chơi. Trẻ nhỏ đùa vui, la hò. Bên ngoài hàng rào trường cũng vẫn vài bạn hàng bán quà vặt, cũng cái thúng đầy khoai mì chà bông. Khoai mì trắng trong đầy ắp, các sợi dừa bào ngắn dài trông ngon làm sao. Lại còn hũ đậu phụng, đường, mè nữa chứ. Nàng nuốt nước miếng chỉ muốn thò tay vớt một miếng lớn bỏ vào miệng cho đỡ thèm. Khoai mì chà bông món tủ của nàng. Còn cái xe bán đá nhận với khúc nước đá trong veo, to tướng đang nằm trên cái bào đá, nhỏ các giọt nước mát lạnh long tong bên cạnh các chai si rô, màu đỏ đậm, màu cam, màu xanh, màu hồng. Các ly đá bào đầy vung với nước si rô như đang đợi nàng, nàng muốn thè lười dài nếm chất ngọt mê người đó. Không bao xa là mẹt mía ghim, các khoanh mía tươi ngọt lừ cặm trong một chùm que ngắn được xếp ngay ngắn bên cạnh chén muối ớt đỏ. Các miếng xoài sống, các trái cóc dầm đường hoá học vàng như hổ phách như chào mời. Chậu chùm ruộc với chén muối ớt đỏ lừ. Ôi! nàng nhớ cái thuở mình học lớp nhì, lớp nhất ở đây.
Xuống thấp hơn, chẳng thấy ai đoái hoài gì mình hết nàng hơi buồn. Nhưng kìa trong một góc xa, cạnh một cây cột, một con bé đang đứng ôm cột nhìn các món ăn có vẻ thèm thuồng lắm. Nàng gọi: "Này em. Em tên gì? Thích mấy món đó lắm hả. Lại đó mua đi, chị trả tiền cho. Con bé vẫn không trả lời, nó ngồi sụp xuống cạnh cây cột ôm đầu. Cô bé mắt nai, xinh xinh, tóc để dài, khoảng tám tuổi. Mặt bé xanh xao. Động lòng, nàng dơ tay vuốt má bé. Nàng dẫn bé lại gần hàng quà, lấy khoai mì chà bông, lấy ly đá nhận cho bé. Cô bé thò tay đòi ăn xoài dầm, nàng lắc đầu không bằng lòng, khẽ nói-đường hoá học độc lắm. Cô bé vùng vằng rồi cũng chịu. Cô bé còn đang mải mê với món ăn. Nàng vội đi nơi khác.
Một mùi thơm thơm lẩn vẩn quanh nàng, nàng còn đang hít thở về cái mùi quen thuộc này, chợt nghe giọng nói bên tai : "Mùi gì thối quá." Nàng phì cười, giọng cười vang xa, nàng trả lời, "Sầu Riêng, chợ Bà Chiểu rồi. Phải kiếm hàng bún ốc mới được."
"Tôi không thích mùi này lắm," nàng nghe có tiếng thì thầm, "nhìn bên trái cô ấy, một dòng sông bé tí teo, một chiếc cầu bắc ngang. Cô nhận ra nơi nào không."
Nàng nhìn sang bên trái, một chiếc cầu cũ kỹ. Thành cầu bằng sắt hoen rỉ, nươc lờ lờ. Buổi trưa trời nắng nhưng sao đìu hiu quá. Tim nàng nặng trĩu muốn khóc. Không cho nàng có đủ thời giờ suy nghĩ, nàng nghe: "Cầu Bình Lợi. Anh cô hay nhảy cầu rách quần sà lỏn hoài là vậy."
Chưa kịp nhìn lại chiếc cầu kỉ niệm lần nữa, nàng đã nghe: "Ô vui quá. Trưng Vương đây rồi."
Nàng nhào xuống thấp thật nhanh, các cây sao cổ thụ vẫn um tùm cao ngất trời. Trường cũng vẫn một dẫy ba tầng lầu. Nhưng sao cũ quá, tiêu điều quá. Sân trường im lìm quạnh hiu.
"Lên lầu ba đi" lại tiếng thì thầm quen quen.
Nàng ghé nhìn vào lớp học, các cô học trò khoảng chừng mười lăm, mười sáu, ngồi bên nhau đang yên lặng nghe cô giáo. Cũng vẫn các cặp mắt mở tròn ngây thơ, cũng vẫn mái tóc dài mềm mại, cũng vẫn những tâm hồn mơ ước một tương lai. Nhưng sao lòng nàng nặng chĩu, không vui. Bàn cuối cùng kế tường có một chỗ trống, một chùm hoa màu vàng nhạt heo héo để trên bàn. Nàng sờ vào hoa, nghe cô bé ngồi kế bên thì thầm: "Vấn, mày nghỉ cả tuần rồi đó. Tớ không thích đứa khác ngồi bên, lấy chỗ của đằng ấy đâu. Tớ đem hoa cho đằng ấy, mỗi ngày, như lời hứa. Hay là hoa cũng chẳng có mùi thơm mang Vấn vào lớp học. Chỉ còn hai năm nữa là mình lên đại học. Vấn thích hoa thiên lý vì màu hoa coi nhu mì quá, lại chỉ thoang thoảng mùi thơm, không quyến rũ người trần. Nhưng đằng ấy lại là một người trần mê hoa. Nếu đằng ấy ngửi được mùi hoa thì biết tớ mong đằng ấy đi học lắm. Tớ chỉ sợ đằng ấy không đủ can đảm...can đảm..." Nghe đến đây mắt nàng cay cay. Còn đang than thở cô bé giật mình: "Chị Loan...Chị đang làm gì đấy. Có hiểu...."
Bỏ lớp học, nàng thẫn thờ suy nghĩ các câu nói của Loan.

"Đi thăm Vấn đi," tiếng thì thầm.
Chưa kịp trả lời, nàng đã đang nhìn qua cửa sổ một căn nhà tồi tàn vùng ngoại ô Gò vấp. Vấn đang nằm trên giường chùm chăn. Mặt xanh xao. Thiêm thiếp ngủ.......
"Mình phải làm sao đây... " giọng nói đầm ấm, giọng nói của ai sao nàng nghe thân thiết quá, hình như biết cả sự suy tư trong nàng. "Đừng lo, ngày mai cô bé sẽ đến trường."
Nhìn chùm hoa thiên lý còn tươi bên cạnh gối Vấn, cô bé hình như đang mỉm cười trong giấc ngủ. Mùi hoa thoang thoảng trong căn nhà nhỏ, lòng nàng lâng lâng. Nàng nghĩ đến con bé nàng không biết tên đứng tựa cột trường, đến Vấn, cô bé yêu hoa thiên lý và bao trẻ em bất hạnh khác. Nàng nghe tim mình đập mạnh và tình yêu quê hương dào dạt trong tim...

Tiếng chàng đầm ấm: "Đến giờ xuống núi rồi em. Em ngủ ngon ghê."
Nàng nhổm dậy, vuôn vai rồi rụi đầu vào ngực chàng âu yếm: "Em vui quá! Được ngủ trong nắng ấm, được nằm trên đá tảng, được nghe thông reo."
Nhìn chàng, nàng nói nhỏ: "Em mở cái gói đó rồi. Thơ của con bạn thân từ Viêt Nam. Anh làm em vui."
Chàng lắng nghe, mỉm cười. Xốc lại quần áo, vuốt tóc cho gọn. Nàng nắm tay chàng theo đường mòn xuống núi, cũng vẫn con đường ngoằn ngoèo nhưng có hai tâm hồn đang vui, niềm vui bình dị của một ngày thu. Bầy nai đâu đó trên cao vẫn ngẩn ngơ nhàn tản. Dưới khe núi, dòng sông, nước vẫn êm đềm và cây cầu nhỏ đang phơi mình trong nắng vô tư.

thuhương
Yakima river/thu 1997







oc huong
#27 Posted : Monday, January 29, 2007 3:33:30 AM(UTC)
oc huong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,180
Points: 0

quote:
HXR có một truyện để dành cho PNV nên chưa gửi cho Website hay tap chí nào cả. HXR giữ nó hơn ba năm rôi, chỉ để dành cho nhóm nào HXR thích vì công trình bài viết. Khổ một nỗi, bài dài tói 25 trang lận thành thử không biết làm sao đây. PNV cho 10 trang thôi, có lẽ sẽ có truyện cho 10 trang nha


Chị HXR mến
Đúng như PC nói, một số bài không tới 10 trang đâu. Nếu chị muốn dành bài này cho PNV 07 thì để dành đi nghen, hy vọng tính chung không quá số trang mình dự định. Ban biên tập du di mà chị.
À, bài vở thì chị gởi về địa chỉ e-mail nhu đã tông báo nhá.
Chuc vui nghen chị HXR

OH
oc huong
#28 Posted : Monday, January 29, 2007 3:37:01 AM(UTC)
oc huong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,180
Points: 0

quote:
Nhiều người viết truyện cũng hơn 20 trang là thường. Trong trường hợp ai nấy cũng viết dài thì con số tác giả sẽ bớt lại nếu muốn toàn quyển là hạn định bao nhiêu trang đó. Và tất nhiên con số tác giả ít đi thì mỗi người sẽ gánh phần ấn phí tăng lên. Nếu chúng ta chú trọng đến phẩm chất của tác phẩm thì thà là chịu tốn một chút mà các tác phẩm xuất sắc được ra đời. Không biết các chị nghĩ sao?!



PC,
beerchug

OH
hoa xuong rong
#29 Posted : Monday, January 29, 2007 8:57:58 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

quote:
Gởi bởi oc huong

quote:
Nhiều người viết truyện cũng hơn 20 trang là thường. Trong trường hợp ai nấy cũng viết dài thì con số tác giả sẽ bớt lại nếu muốn toàn quyển là hạn định bao nhiêu trang đó. Và tất nhiên con số tác giả ít đi thì mỗi người sẽ gánh phần ấn phí tăng lên. Nếu chúng ta chú trọng đến phẩm chất của tác phẩm thì thà là chịu tốn một chút mà các tác phẩm xuất sắc được ra đời. Không biết các chị nghĩ sao?!



PC,
beerchug

OH




Chi PC va OH oi. HXR dong y, so cac chị khac khong chịu thoi. HXR ung ho 100% y kien do nhe. HXR co nhieu bai khoang 4 hay nam trang va cung co mot hai bai 9 trang, con phan lon là 20 trang ca. Neu nhieu chi dong y thi tot lam. Cam on PC va OC nhe.HXR
hoa xuong rong
#30 Posted : Tuesday, February 13, 2007 9:29:29 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0






[img]http://i178.photobucket.com/albums/w278/nangvaem/Sedona5.jpg?t=1172645839[/img]






Trăng vỡ






-Chị ơi. Mau quá.
-Ừ! Hơn hai mươi năm rồi em.
-Ngồi gần em đi.
-Ừ! Chị đang ngồi gần em đây
-Gần chút nữa.
-Em lạnh hả?
-Không. Thích được gần chị.

Một đêm trăng thu Vũng Tàu. Trong bóng tối lờ mờ ngoài hàng hiên căn nhà nhỏ trên đồi, nhìn ra biển lung linh một màu vàng nhạt . Vài đốm trăng như những đồng bạc cắc tròn nhỏ in dấu trên sàn xi măng, từ các lỗ hổng trên mái tôn hoen rỉ là chứng tích của những tháng ngày túng quẩn. Giọng nói trong trẻo nhõng nhẽo của một cô gái khác hẳn giọng nói trầm ấm, buồn buồn của người con gái khác. Giọng nói nghe chừng rất thân, như của người chị trả lời cô em nhỏ. Trong đêm vắng hai bóng đen ngồi kề bên nhau thì thầm to nhỏ. Xa xa sóng hăm hở chạy vào bờ cát rồi lại hăm hở rút ra, để lại vài mảng bọt trắng trên bãi cát mịn loang loáng ánh trăng.

-Chị ơi. Tay chị ấm. Sao tay em lạnh quá chị ơi.
-Đưa tay! Chị soa cho ấm.
Có tiếng sột soạt nhẹ của các bàn tay soa soa vang trong bóng đêm.
-Chị ngày xưa đẹp lắm, em còn nhớ..
-Em còn nhớ thời đó cơ à. Còn chị, chị nhớ ngày đó em chị có màu mắt nâu rất lạ, lúc nào cũng như mơ màng, em có biết em làm bao người vỡ tim. Còn nhớ không?
-Ha ...Ha ...Ha ...Thế mắt em còn đẹp không chị?
-Ừ ! Khác một tí thôi. Thời gian trôi nhanh mới đó mà đã hơn hai mươi năm rồi em.
-Tóc em còn mướt không hả chị? Tóc em đây. Chị sờ đi.
-Ừ! Ừ! Tóc em dài hơn ngày xưa. Thời đó em để tóc ngắn, kiểu Sylvie Vartan. Chị cũng còn thích ngắm em huống hồ các chàng. Em của chị đẹp hơn cô nàng Sylvie nhiều.
-Ha ...Ha ...Ha ...
-Em ơi! Diễm ơi! Đừng cười nữa kể chuyện chị nghe đi. Chuyện em và người ấy. Chị muốn biết người ấy là ai.

Giọng người chị buồn buồn, nghẹn ngào, đầy nước mắt như các lời ru buồn.
-Chị nhìn trăng với em, rồi em sẽ nói về chàng, người em yêu.

Tiếng người em gái loãng trong ánh trăng khuya, thoảng bay trong sương đêm. Hình như cả hai đang dựa vai nhau để thời gian trôi trong yên ắng. Nỗi cô đơn tỏa lan.

-Khuya quá rồi! Đi ngủ đi em. Trăng treo trên đỉnh trời rồi em.
-Em đang nhìn trăng. Trăng đang thì thầm cùng sóng chị thấy không. Trăng biết em nghĩ gì. Em gửi trăng đi tìm chàng cho em.
-Ừ! Ừ! Em đừng nghĩ quẩn. Có lẽ những người yêu nhau nhìn trăng đêm để nhớ nhau. Như em, như chị em nhỉ. Kể chị nghe đi em, chị nghe đây...

…Chị ơi. Người đó, anh chàng hàng xóm hơn em bẩy tuổi, lái F5. Bằng tuổi chị. Anh hay cười khi thấy em loay hoay với cái vê lô không nổ. Lúc đó em vừa tròn mười sáu tuổi chị nhỉ. Em... em hay nhìn trộm mỗi lần chàng mặc bộ đồ bay về thăm nhà. Cứ nghĩ đến chàng thôi là em bồi hồi xao xuyến. Tuổi mười sáu là tuổi mộng mơ của em và bạn. Đứa nào cũng có một người hùng trong tâm hồn. Em thương chàng từ ngày đó. Thưở đó, em hay ngắm chị, khi chị cười nhăn chót mũi, mắt nheo lại có đuôi. Em thich nhất là những lúc chị vừa nghe nhạc vừa hát theo. Em thấy chị lãng mạn thế nào ấy. Em ước gì em cũng có người yêu, em ước gì chàng yêu em, anh chàng F5 ấy. Em sợ nói ra chị cười cho em là trẻ con học đòi làm người lớn.
Mùa Giáng Sinh 1974, một buổi tan trường em thấy chàng đứng đợi trước cổng trường . Chúng em quen nhau từ ngày ấy. Chàng hay nhìn em, chiều chuộng em như cô em gái nhỏ. Biết em thích ăn kem, biết em yêu màu tím, biết em thích hát, mỗi lần đi dạo phố, em không những được đi ăn kem, chàng còn cho em bông pensé tím ép khô trong quyển truyện tình em thích. Truyện ...chị em nhà Bronté chị cho em mượn đó. Chị nhớ không?
Chiều hôm ấy, em như người trên mây. Em thấy hình như em lớn hơn chị ạ. Tối đến, em không ngủ được. Thơ chàng làm em không ngủ được, em đọc hoài. Em đợi trời sáng lên lớp khoe bạn. Ngày hôm đó, em ngồi trong lớp hồn để nơi đâu. Em mong mau gặp chàng tuần tới. Tuần đó em không ăn, cứ nằm dài trên giường nghĩ đến chàng.

Tuần sau, từ căn cứ Biên Hòa về, chàng chở em đi dung dăng dung dẻ ngày Chúa chào đời. Hai đứa đi lễ đêm tuy rằng mình không có đạo. Mùi trầm, lời ca rung động hồn em. Rồi chàng hôn em, nụ hôn đầu đời. Em không nhớ, chỉ nhớ mắt chàng long lanh, sáng như sao trên trời. Em thấy em nhỏ xíu, thân mình mềm xèo trong vòng tay chàng. Môi chàng mềm, nồng nàn trong đêm mừng Chúa. Chàng thì thầm những gì em đâu nhớ. Hồn em bay bổng trong không gian trong giòng nhạc. Chị ơi, em thấy em là người diễm phúc nhất. Em được chàng.

Lần chót em gặp chàng tháng tư 27, 1975 trước ngày phi trường Tân Sân Nhấtt bị thả bom. Chàng khuyên em yên tâm, thể nào chàng cũng về tìm em và hai chúng em sẽ cùng ra biển Đông tìm tự do. Từ đó em chờ đợi tin chàng, biển vẫn vô tình, trăng vẫn hững hờ và cả chàng nữa. Em chưa nhận được tin chàng, con chim phượng của vùng trời lửa đạn. Chị ơi, có thể nào phượng hoàng gẫy cánh hay bị tên nằm an phận một nơi nào đó trên quê hương mình? Chị ơi, em chưa nhận được tin chàng, chị ơi...

Ánh trăng mờ nhạt, giọng nói thì thầm rồi tắt hẳn...Tiếng thổn thức..Trong bụi lau gần nhà tiếng chim lẻ bạn kêu những tiếng lẻ loi. Các lớp sóng hăm hở tràn vào bờ cát rồi lại hăm hở rút ra xa. Các giọt nước lao xao trong cát ẩm dưới trăng khuya. Hai cái bóng thầm lặng gục đầu bên nhau.

Trong bóng đêm, hình như người chị kéo người em lại gần hơn, vòng tay ôm như sưởi ấm cho em lúc đêm khuya. Tay chị chạm nhẹ vào các xương sườn sau làn áo mỏng, chị bàng hoàng đau xót. Con bé mũm mĩm năm xưa bây giờ chỉ còn là một bộ xương di động. Cặp mắt nai tơ hớp hồn thiên hạ nay chỉ còn là hai con mắt trũng sâu vô hồn. Tóc cong queo khô cứng như cỏ dại. Bàn tay khô khan gầy guộc. Sờ chỗ nào cũng xương. xương cườm tay, xương đầu gối, xương ngực. Lòng chị chua xót. Chị đưa tay chùi nhẹ các giọt nước mắt ấm, rơi nhanh trên má, nấc nhẹ như sợ em thức giấc. Chị khóc cho sự khô héo của một người vì một người. Một người biền biệt hay vùi mình một nơi nào đó, còn một người sống những ngày lạc loài vô vọng. Người em nhỏ năm nào, một tâm hồn ngây thơ trong trắng, lúc này như ngọn bạch lạp bập bùng trên biển khơi một đêm giông bão. Tiếng sụt sùi nghẹn ngào trong đêm vắng lan xa, buồn buồn. Hình như có tiếng thì thầm từ trong tim người chị đang hoà cùng sương rơi...Em ơi! Chị về thăm, không ngờ em tàn tạ đến thế này. Gần em ba tuần cho hơn hai mươi năm chờ đợi. Em ơi, có lẽ người đó chẳng trở về, chẳng bao giờ về nữa em ơi. Chị biết người ấy chứ. Em quên rồi à. Chị được em cho xem thơ chàng. Những lời thơ nồng nàn thương yêu, những hứa hẹn mong ước. Tất cả đã trôi theo các lớp sóng thời gian.
Người chị gỡ tấm chăn trên mình, đắp nhẹ trên thân thể em, cho em ấm một đêm có chị ở bên. Còn những ngày sau ra sao chỉ có trăng sao, có gió lạnh, có sương rơi chia sẻ cùng ai những nỗi niềm.

Năm năm sau, ngoài hàng ba căn nhà tồi tàn trên đồi, một đêm trăng thu lành lạnh, gió sang mùa cho lau xào xạc buồn.

Cô đang ngồi ngoài hiên nhìn trăng lên, mặt trăng đêm nay tròn to, vàng ươm như trăng mùa gặt đang từ từ lên cao. Cô yêu trăng từ bao giờ cô không còn nhớ. Mà cần gì phải nhớ về quá khứ, về một buổi chiều bàng hoàng xưa cũ. Cô không nhớ hay cô không muốn nhớ. Nhưng trong hồn cô, cô chỉ nhớ tên anh chàng F5, người yêu cô năm cô 16. Từ ngày Saigon rơi vào cơn cuồng phong của thời cuộc, từ ngày mọi người chạy ra biển đông tìm tự do những ngày chót tháng tư 1975, từ ngày đó cô sống trong mê. Người đời chỉ mê trong giấc ngủ chập chờn, còn cô, cô trong cơn mê ngay cả khi Vũng Tàu nóng như trong lò than hầm.

Ngày tháng trôi qua cô nào nhớ, chỉ nghe tiếng ba me nhắc chừng cô đi ngủ.
-Khuya rồi, đi ngủ đi con.
-Con chưa buồn ngủ.

Tiếng cô, cô đơn thế nào ấy, như tiếng một giọt nước muộn màng sau cơn mưa lớn, như một con sóng vỡ nhịp không kịp chạy vào bờ, như tiếng cú kêu nấc cụt trong đêm vắng. Cô không muốn nghe tiếng thở dài của ai đó. Những tiếng thở dài nhiều hơn cô có thể nhớ. Cô chẳng hiểu sao có người không thích cô nhìn trăng. Cô thích nhìn trăng ngay cả nhừng đêm Vũng Tàu mưa bão. Trăng và cô, cô và trăng. Trăng hững hờ câm nín, cô điên đảo bồi hồi. Thế mà cô nào bỏ được trăng đâu.

-Khuya rồi, lạnh lắm ướt thế này, đi ngủ đi con.
-Con đang nhìn trăng.
Cô nghe tiếng thở dài của ba hay tiếng lá lao sao trong gió. Tiếng khóc của mẹ hay tiếng nức nở của cô trong giấc mơ đời.

-Trời tối mờ mịt thế này làm gì có trăng.
-Ồ mẹ ơi! Trăng đang lên cao, tròn và to lắm, biển lung linh một màu vàng kim nhũ. Trăng đang nhìn chúng mình đó.

Có tiếng ai đó thở dài xen lẫn tiếng cười khúc khích của cô. Cô ngồi lặng lẽ, cô đơn nhìn trăng, nhìn biển, gửi hồn cô cho sóng nước mênh mông từ ngày Saigòn trong cơn mộng dữ, từ ngày anh chàng F5 không đến thăm cô cuối tuần. Từ ngày đó cô quên dần thực tại, không biết đến cả ngày nắng hay ngày mưa. Hơn hai mươi năm, cô để trăng ra vào phòng cô tự do. Cô như chiếc bóng gầy lặng lẽ trong căn nhà nhỏ trên đồi, xa xa biển vẫn chuyển động vô thường. Thời gian trôi nhanh, ba me không còn ở bên để nhắc cô cần đi ngủ, căn nhà xinh không nguời chăm sóc, tường vôi loang lổ, mái ngói âm dương buồn đời bỏ cô đi sau vài cơn bão lớn. Hoa trà bên hông nhà không còn nở ban mai, chỉ còn các bụi lau trắng tả tơi trong gió chiều.

-Cho anh ngồi nhìn trăng cùng cô có được không?

Cô nghe tiếng ai đó đang âu yếm bên cô. Cô không trả lời, chỉ mỉm cười. Hơn tuần nay cô nóng nảy bồn chồn trong cơn mê tỉnh. Tối nay cô kéo cái ghế bố cũ nặng ra ngoài hàng ba, nằm dài ngắm trăng. Cô kéo tấm chăn rách che thân thể mỏng manh của mình, cô không quên đưa năm ngón tay gầy chải mớ tóc thưa rối nùi, cô mỉm cười, mắt cô mơ màng. Trăng tối nay tròn, treo cao nhưng không hững hờ mà đang nhìn cô âu yếm. Có bàn tay ai đó ấm áp đang vuốt tóc cô, đang sờ mắt môi cô, đang thì thầm những lời âu yếm. Cô ngửi được hương thơm ngai ngái của sa mạc, mùi nước mắt mằn mặn thơm nồng đồi cát. Cô nghe được tiếng thì thào của lá, của các giọt sương muộn đang trăn trở trên các lá cỏ sắc như dao. Lạ lùng quá, cô không cảm thấy cái đau đến lặng người trong tim cô, cô cảm thấy hồn cô an bình không còn ray rứt và không cảm thấy những nuối tiếc, những giận hờn trong quãng đời qua. Đêm nay khác mọi đêm, cô đang hạnh phúc, tim cô, hồn cô êm đềm. Hình như một nguồn nhiệt năng đang ồ ạt sưởi ấm toàn thân cô. Cô nghe tiếng cô cười nhẹ vui tươi. Cô tự nhủ sẽ thức suốt đêm nói chuyện như nàng chinh phụ trong Chinh Phụ Ngâm Khúc thì thầm cùng ai các nỗi nhớ mong. Cô chưa muốn ngủ, cô không muốn ngủ nhưng sao hồn cô chơi vơi, nhưng sao mí mắt cô nằng nặng, cơn buồn ngủ đang lôi kéo cô vào khoảng đen dầy đặc. Cô vùng vẫy thét to: em đang đợi anh về…

Trả lời cô chỉ có không gian yên ắng đến vô tình, chỉ có tiếng chim lẻ bạn kêu sương , chỉ có các con sóng vỡ nhịp, chỉ có tiếng trăn trở của các hạt sương muộn. Trên vòm trời đêm một đám mây bồng bay ngang mặt trăng chầm chậm hờ hững, hàng ba mờ tối. Tiếng chuông giáo đường ngân vang thanh thoát hồi chuông sớm.


Viết cho các con sóng vỡ nhịp, cho các phượng hoàng gẫy cánh và cho một Saigon yêu dấu xưa.
hoa xuong rong
#31 Posted : Sunday, February 18, 2007 5:29:20 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

[img]http://i146.photobucket.com/albums/r253/hnvuong_photo/hoaquynhtrghaynhat.jpg?t=1172627051[/img]

Mơ Xuân
Cho em một nụ hôn mềm
Như dòng khói ấm êm đềm đón xuân


Chỉ còn vài ngày nữa là Tết, lòng Mây rộn ràng vui. Tuy mới tháng hai mà trời Seattle đã ấm áp hơn nhiều. Các mái nhà không còn lóng lánh tuyết sương của những ngày đông giá. Cội đào trước cửa đã tô hồng một góc vườn, các cành đào thanh tao la đà trong nắng sớm, muôn ngàn cánh hồng mỏnh manh phủ hồng thảm cỏ xanh. Các bụi thủy tiên màu vàng chanh đang đang đong đưa trong nắng cho Mây cái cảm giác an bình. Các cành bạch dương, các cành phong, cành sồi quanh nhà vẫn còn trơ cành trụi lá. Nhưng các sợi nắng vàng ươm màu lụa mới, các đám mây trắng ôm đầy hơi nước lãng đãng trên trời xanh và các dòng khói lam lượn lờ trên nóc nhà hàng xóm lẻn vào khoảng trống giữa các ngọn thông cao, chim én đang hẹn hò ríu rít níu đuôi nhau bay vút lên không trung hình như nàng xuân đang dang rộng đôi cánh nhiệm màu sưởi ấm không gian. Nắng cũng đã lên trên các đỉnh thông dưới thung lũng xa.

Nhìn nắng đang lên ngoài rừng, Mây gầy lò sưởi bằng gỗ thông cho thơm nhà, nàng kéo màn cửa lên cao để Mây được thâý núi rừng chung quanh. Mây thích mở nhạc vừa đủ lớn thả hồn mình lênh đênh. Chỉ một mình Mây trong căn nhà vắng lặng êm đềm và đất trời thinh lặng ngoài song.

Mây cúi đầu trên trang giấy và tay nàng di động thật nhanh. Giò lan hồ điệp với chùm hoa tím nặng chĩu như đang thì thầm đọc các dòng chữ trên cuốn tiểu thuyết đọc dở, trên chiếc bàn thủy tinh trong veo, bên cạnh tách trà mạn sen đang tỏa hương thơm. Đấy là cả một thế giới của Mây. Hình như thời gian ngừng trôi bên nàng....


.....Một ngày xuân thật xa, có một chàng thủy thủ vì muốn làm quen Mây, không ngại đứng trước cổng nhà nàng cả tuần ngắm giàn thiên lý đầy hoa trong căn nhà sơn màu hoa thiên lý. Tuần sau, anh chàng thủy thủ đánh bạo gõ cửa cổng nhưng chỉ gặp ba Mây. Tan trường về, ba nàng cho biết có người bạn cùng trường tặng mè xửng và các chiếc nón xinh xinh. Mây ngạc nhiên nhăn mặt, chưa anh chàng nào dám cả gan thăm nàng ở nhà, trừ mấy anh chàng muốn hỏi nàng làm vợ, đến lấy lòng ba nàng. Mây nhăn nhó, không biết ai đến thăm nàng, còn nhận là bạn nữa. Ngày đó, những ngày Mây còn lái chiếc Velo đen, ngày Mây còn mê áo dài hàng lụa, ngày Mây thích nghe nhạc, ngày Mây còn mơ hoàng tử...những ngày Mây còn lãng mạn....

Một ngày Mây vừa vào đến nhà, chàng đã ngồi phòng khách nói chuyện vớ ba Mây. Hoá ra anh là anh chàng thủy thủ, có mái tóc bồng bềnh, miệng cười có duyên và chưa hề mở miệng, liếc mắt suốt bữa tiệc cưới. Phù dâu Mây, đầu còn trên các đám mây lang thang đâu đó. Trên đường về, một anh chàng thủy thủ theo Mây nửa đoạn đường. Mây cũng chẳng để ý, ngày nào chả có người theo, người huýt sáo. Mây đang nghĩ đến một ngày đi đến xứ người, một ngày có một lâu đài tình yêu nơi chân trời tím. Học lưng chừng, hiểu biết chút ít, rồi làm vợ, làm máy đẻ, như vài đứa bạn thì không có Mây trong đó. Mây thích cái gì hơn thế cho một người mơ mộng như Mây. A ! Nếu là lính thì anh chàng phải là người …lên đông đông tĩnh…xuống đoài đoài tan cơ …còn mấy anh chàng trốn quân dịch vì nhà giàu, hay các anh khoa bảng sẽ không có tên trong danh sách những người nàng chọn làm chồng. Thế mà cái im lìm, yên lặng lại làm con nhỏ Mây khờ khạo để ý mới chết. Này nhé, thằng A làm bác sĩ trưởng vùng bốn, muốn có con vợ có trình độ đại học, cao 1m56, tóc dài ngang lưng, dễ thương và biết giúp chồng tổ chức tiệc tùng. Nghĩa là làm rạng rỡ mặt anh A. Này nhé anh B làm dân biểu ba nhiệm kỳ, cần người cùng quê Thanh Hoá, dễ thương, cao 1m56, tóc dài và học đại học. Này nhé anh C, sẽ đi làm tùy viên sứ quán cần vợ có điều kiện như trên. Có quyền mang theo người làm. Ghê quá, Mây tự nhiên là một món hàng có giá, một vật vô tri thức, một con heo nho nhỏ, một trái thơm, trái mít cho người ta mang về xào nấu. Không tôi không phải loại người như thế, Mây thì thầm nhiều lần, tính Mây vẫn thế …phải có tình yêu chứ, phải có hò hẹn, phải nói muôn điều yêu mến, phải có lâu đài nơi chân trơi tím, lâu đài ảo mà con nhỏ Mây thích có lạ không.

Từ đó Mây có người thương anh chàng thủy thủ ít nói, có mái tóc bồng bềnh, có nụ cười dễ mến. Từ đó Mây biết thế nào là mong đợi. Anh chàng thủy thủ là người đầu tiên đưa nàng đi chợ TẾT ngắm hoa năm đó. Cùng nàng thả thuyền trên sông Saìgòn ngắm hoàng hôn. Chàng hứa đưa nàng đi hết cuộc đời. Mây với tháng ngày mong đợi đầy vơi, với những ngày giận hờn vô tư, với nhừng ngày lo âu khắc khoải. Hành trang vào đời của Mây là một bồ lãng mạn.
"Không biết bao giờ hết chiến tranh để em không lo sợ," tiếng Mây thoảng nhẹ như sương khói trong những lần ngồi bên nhau trên bờ sông Saìgon.
"Làm sao anh biết được, nhưng thể nào rồi cũng có hòa bình em ạ," chàng an ủi Mây.
"Em ước gì, nếu nước nhà thanh bình," chàng thì thầm hỏỉ
"Một căn nhà nhỏ và một mảnh vườn con ở xa thành phố," Mây mơ một tương lai "và em muốn trồng nhiều hoa quanh căn nhà mộng, để những đêm trăng sáng mình ngồi ngắm trăng ngoài vườn?"
"Anh cũng ước được thế," giọng chàng không háo hức như Mây, vì chàng biết rằng ngày mai có ai mà biết được. Hơn nữa thân phận làm trai trong thời chiến làm sao chàng hứa những điều xa xôi. Chàng muốn ôm nàng thật lâu để những giây phút bên nàng sẽ trở thành thiên thu tuyệt diệu, trong giây phút mong manh này chàng có nàng bên cạnh để được nghe các niềm mơ ước đơn sơ của nàng.

Đôi khi chàng sót sa, biết bao giờ chàng có thể mua cho nàng một căn nhà nhỏ, một miếng vườn con. Chàng thở nhẹ, ngay cả trong lúc ngồi bên nhau chàng vẫn cảm thấy chút gì bất ổn không thể đóan được. Sao chàng vẫn có niềm ưu tư trong những lúc hai đứa bên nhau.


Mây hồn nhiên ngày nào trở thành cô giáo tỉnh nhỏ, có anh chồng thủy thủ xa nhà nhiều hơn những ngày có nhau. Cái mộng một căn nhà nhỏ, một miếng vườn con tan dần trong chinh chiến. Các con nhỏ chào đời, cái mộng của cô giáo Mây ngày nào tự dưng trôi vào quên lãng. Cái mộng của cô giáo Mây, niềm mơ ước có chàng ớ bên cũng không thành.

Mộng đời trôi nổi, nàng cùng con vượt trùng dương làm người tị nạn. Tháng ngày buồn rồi cũng phôi pha.

Cứ mỗi độ xuân về Mây lại thấy lòng bâng khuâng. Nơi xứ lạ quê người, nàng có căn nhà nhỏ trên triền đồi để mỗi chiều ngắm hoàng hôn. Nàng có khu vườn mộng, để nàng vun sới tình người. Có những đêm trăng tỏ, nàng ngước tìm chiếc cầu ô trên vòm trời mông lung, huyền hoặc và nàng thấy mình lạc vào trong muôn triệu vì sao.....


Giật mình ra khỏi cơn mơ, Mây ngơ ngác nhìn quanh, Tuấn người bạn đời dung dị đang đứng nhìn nàng ngủ quên bên lò sưởi. Tuấn mỉm cười khi nàng thức giấc. Lại gần Mây đỡ nàng đứng dậy Tuấn nói:"Em ngủ ngon quá, anh không dám đánh thức.
"Em, nhắm mắt lại, theo anh vào nhà bếp mới đựơc mở nghe không?" Tuấn kéo tay Mây theo chàng vào nhà bếp. Giò lan màu tím huế dịu dàng đặt trên bên chiếc bàn ăn. Biết Mây thích hoa, nhất là hoa lan, Tuấn dấu giò lan ở sở đợi gần tết mới đem về nhà. Mây kéo Tuấn lại gần mình hơn, để được nhìn sâu vào đôi mắt dịu dàng đầm ấm của Tuấn. Đôi mắt màu hạt dẻ, đôi mắt mà lần đầu Tuấn nhìn Mây, nàng cảm thấy cái cảm giác yên bình tin cậy. Mây không dám mơ ước nhiều như những ngày xa xưa. Mây ôm Tuấn chặt hơn như muốn được tan biến làm một cùng Tuấn, nàng áp mặt vào ngực chàng để thấy rằng Tuấn thực sự hiện hữu bên nàng.
"Anh còn nhớ hội xuân năm đó không?" nàng ngừng hỏi ngước mắt nhìn Tuấn chờ đợi...
"Làm sao anh quên được ngày chúng mình quen nhau, nhà thờ Saint James, giấc lễ nửa đêm," Tuấn nâng cầm Mây, nhìn sâu vào mắt nàng rồi hôn nhẹ lên mắt lên môi nàng chàng thì thầm "...làm sao anh quên được..."

Hoàng hôn đang xuống trên đỉnh núi xa, trong phòng khách lò sưởi đang đỏ hồng
hoa xuong rong
#32 Posted : Friday, March 2, 2007 2:04:00 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

[img]http://i178.photobucket.com/albums/w278/nangvaem/poppy2.jpg?t=1173034554[/img]


]MÀU HỔ PHÁCH



Nhìn các giọt cà phê vàng xậm, nhỏ từng giọt, từng giọt lăng tăng trong chiếc bình thủy tinh. Các giọt hổ phách ngừng rơi từ lúc nào, Mận cũng không biết, nàng như bị thôi miên, biến mất vào trong chất màu linh động . Mùi cà phê lẩn vẩn trong nhà bếp. Rót nửa tách cà phê cho mình, Mận hoà nửa muổng mật ong vào cà phê rồi đưa lên môi nếm.
Chất đắng của cà phê, vị ngọt của mật ong chạm vào đầu lưỡi cho nàng cái cảm giác lười biếng đầu ngày. Mận mang tách cà phê lên phòng viết, hớp một ngụm nho nhỏ, nuốt thật chậm để cà phê thấm từ từ .
Ngoài khung cửa nhìn ra vườn sau, mặt trời đang thả các sợi nắng ấm xuống không gian. Nắng đang sơn mái nhà xám cho tươi màu, nắng đang len lỏi qua các cành thông vươn thẳng lên cao như thách đố cái ngạo mạn của đất trời, nắng đang vỗ về các thân thể gây ốm của các cây phong, nắng đang tô hồng môi son cô Bee Bamm, đang rửa mặt rừng cúc trắng, đang năn nỉ các nụ hồng, nụ tim tím thơm thơm Liên thảo. Có lẽ nắng cũng đang nhuộm tóc cho cô Thì Là Mỹ. Chưa đủ, nắng còn nằm dài trên thảm cỏ xanh bầu bạn thủ thỉ như kể chuyện phiêu bồng. Nắng nhuộm muôn màu sắc trong khu vườn nhỏ.

Bỏ phòng viết xuống nhà dưới, Mận kéo tất cả màn cửa cho nắng ùa vào, cho các cành lan, các lá Quỳnh xôn xao. Các tia nắng đầu ngày chiếu xiên xiên, chênh chéch vào phòng ăn, nhà bếp. Trong các sợi nắng lẩn vẩn các hạt bụi mong manh tung tăng trò truyện cùng nhau.

Nắng có biết lòng Mận vui, vui thật nhiều. Mận chạy vội lên phòng thay chiếc quần cụt màu cánh sen, chui cổ vào chiếc áo ngắn tay đến nách. Tô chút son màu đất mới lên môi, kẻ đường chì nhỏ lên mắt, chải tóc cho gọn. Ngắm mình trong gương, Mận mỉm cười, mắt nàng hình như long lanh hơn. Mỉm cười nhìn mình trong gương không là thói quen của Mận, thế mà mỗi khi có nắng, Mận thích cười cùng bóng mình trong gương. Biết da mặt còn tái vì thiếu nắng, Mận thoa nhẹ chút phấn hồng lên hai gò má. Mở cửa tủ lấy lọ Suntan lotion. Mận nhảy chân saó xuống thang lầu. Nàng không quên mang tập giấy và cây bút màu tím ra vườn.

Vườn buổi sáng trông tươi mát thật . Các cửa sổ nhà hàng xóm, màn cửa còn thả dài, cửa sổ còn đóng kín. Thứ bảy này tưởng không có nắng, mà nắng vẫn đến, đến ồ ạt reo vui. Mận ngồi lặng yên nhìn thung lũng rừng phong , nhìn màu xanh lam nơi chân núi, nhìn đỉnh tuyết trắng sừng sững hướng Nam. Bên nàng triền đồi cúc trắng đang nghiêng mình đùa rỡn, các chùm hoa Liên Thảo tím đang từ từ nở. Dang tay ngắt vài bông sát đất, vò trong tay, Mận áp cả hai tay với hoa vào mặt, nhắm mắt lại thở vài hơi thật dài cho buồng phổi đầy mùi thơm.
Nhất đinh phải viết vài trang sáng nay, không ra Alki beach, không thả bộ trên Magnolia, không đến công viên, không leo núi, không trả lời điện thoại, không làm vườn và nhất định không lười biếng nữa.
Giở tập giấy nháp màu vàng, Mận viết...

Seattle, ngày 19 tháng bảy năm 1997.
Anh ,

Anh còn đang ngủ say, còn đang mộng mị, còn đang nằm nướng trong chiếc lều vải trên triền núi. Có biết là em đang sống trong những giây phút êm đềm nhất, đẹp nhất của ngày thứ bảy không anh...?

Trên đỉnh nhọn nóc nhà Tim, anh chàng hàng xóm dễ thương mê làm vườn, nàng bồ câu với cặp mắt tròn, viền mắt kẻ màu vàng, tròng mắt nâu, trong thật trong. Nhiều lúc Mận ước gì, có đôi mắt xinh đẹp ấy, để được các nhà thơ gieo các vần thơ tuyệt vời. Cô nàng đang tắm nắng, đang tô son vào cặp môi dầy, đang xốc lại sống áo cho ngay ngắn. Áo nàng màu tím than , dưới nắng trông vẫn duyên dáng lạ. Cô ta nhìn Mận, cất tiếng ngọt ngào ca , bản tủ của nàng khi đợi người tình...
Còn đang cúi đầu tránh tia nắng chói vào mắt, Mận nghe:"Chào cô Mận...Chào cô Mận..." đôi chim én, với cặp đuôi dài màu đen, bay vụt qua đầu nàng. Chúng bay vụt lên cao rồi lại rơi xuống thấp, thấp trên bụi hồng. Mận tưởng chúng sẽ dừng chân trên các bông hồng nhung màu đỏ đậm thơm nồng. Nhưng không, các đôi cánh thon dài chỉ nhịp nhàng, các chiếc mỏ xinh xinh chỉ hình như đùa rỡn với hoa, như đang hít thở mùi hồng trong nắng sớm, chứ không phàm phu tục tử làm rụng các bông hoa nở từ hôm qua.
"Cô Mận...Cô Mận...Cô sắp đi xa ...Cô có buồn không..." Mận mỉm cười nhìn theo. Cứ thế, én ham vui bay bổng, nhào lộn trên không. Chán rồi, laị níu đuôi nhau bay qua thủ thỉ cùng Mận.
"Mận ơi...Mận ..." Mận nghe tiếng rụt rè quen thuộc, đảo mắt quanh vườn, nàng thấy lấp ló chiếc yếm màu nâu nhạt của cô Robin. Cô có vẻ ngại ngùng nhìn Mận.
"Robin ...Robin...sao mẹ con cô dọn nhà mà không một lời từ giã. Sao vậy? Có ai làm phiền bốn mẹ con cô không?"
"Không ai làm phiền cả, tại mình thôi. Sợ người chủ mới, không biết tốt xấu thế nào nên tôi dọn nhà trước cho yên thân. Các con tôi ồn ào lắm."
Mận khẽ nói:"Thảo nào... Thảo nào... Mận không nghe tiếng khóc đòi ăn của mấy đứa nhỏ. Mận quá bận rộn, không thăm cô được. Đến khi thăm cô thì nhà không, vườn trống."
Mận nói tiếp:"Robin hay thật. Cô biết xem bói à. Mận và chàng chưa bàn đến chuyện bán nhà, cô đã biết."
Tiếng cô Robin run run:"Mình không tin bói toán. Chủ nhật tuần trước gặp cô buổi sớm, ngỡ rằng chúng mình sẽ là láng giềng một đời. Không ngờ, mình xa nhau nhanh quá. Mình nằm mơ thấy mẹ con bị đuổi vì con mèo tam thể của người chủ mới. Cho nên khi tìm được căn nhà trên đồi vắng, mình mang con đi ngay. Vả lại các cháu ồn ào quá. It người chịu nổi. Mình không quên Mận đâu. Tụi mình sẽ gặp nhau luôn. Thôi, để mình về cho các con ăn sáng nhé." Cô Robin chào Mận, rồi tất tả , nhảy hai ba bước và bay lên đồi. Mận thở ra nhẹ nhõm khi biết mẹ con Robin bình yên.
Bạn đi rồi, Mận lại gần cây phong dưới cửa sổ phòng ngủ, giữa chạc ba của một cành Phong gầy là nhà của mẹ con Robin. Căn nhà vẫn còn nguyên vẹn, còn mới như ngày hôm qua. Vẫn các cọng rác làm giường, cũng vẫn màu nâu xậm còn mới của màu tường nhà bên trong cũng như bên ngoài. Nếu không tinh mắt khó mà nhận ra nhà của mẹ con cô. Các chiếc lá phong nơi chạc ba, xanh tươi, vươn cao, bao quanh . Nhà Robin lẫn vào các chùm lá xanh xùm xoè. Thế mà cô Robin vẫn lo xa. Đột nhiên Mận nhớ ra rằng, chàng có ý muốn chặt vài cành phong che cửa sổ, hơn nữa Gloria người bán nhà nói rằng cái cửa sổ đẹp quá, nhìn qua cửa sổ thấy núi thấy thung lũng. Gia đình Robin bỏ đi là đúng.
Trong rừng cúc trắng, các nàng cúc đang nghiêng ngả cười đùa, các cô cậu chim sâu tung tăng dưới các bông hoa. Vài cậu chim sâu ước ao được dìu người đẹp một bản nhạc. Các cậu quên rằng, tuy có cả rừng cúc đó, nhưng các cánh hoa mỏng manh trắng ngần, mượt như nhung, cũng điệu lắm đấy. Các cậu vừa đưa tay ra, định ôm đại các nàng vào lòng, là trượt ngã ngay. Các cậu đành phải đậu trên các cành cúc thèm thuồng. Các cậu chim sâu tưởng mình chếnh choáng hơi men, cho nên đứng không vững. Mận thấy tội nghiêp, nàng an ủi và khuyên các cậu phải trọng người trọng mình, muốn gì chẳng được. Nếu các cậu, nhẹ nhàng một chút, dịu dàng một chút, nhỏ nhẻ một chút, chỉ một chút khiêm nhường thôi thì dù các nàng cúc có kiêu sa mấy cũng thích có bạn để tâm tình. Nhìn kìa, một cô chim sâu dáng người hơi tròn triạ , cô lướt những bước chân son trên không thật nhẹ. Khi cô bay lại gần, biết ý cô muốn làm thân với mình, các nàng cúc dang tay nhẹ nâng cánh chim, rồi cả hai lướt nhanh theo điệu nhạc. Nếu các cô các cậu chim sâu nhũn nhặn, là có khối bạn ra đấy. Cả bọn chim sâu nho nhỏ nghe lời Mận khúc khích cười. Chúng tập thử những lời Mận khuyên, nhún vài bước , bay lên cao rồi từ từ hạ cánh, nhẹ thật nhẹ. Vài cô đáp được trên nhụy hoa, vài cậu ngã bò soài, vội lồm cồm bò dạy, rồi lại tập nữa. Tiếng cười nói náo nhiệt trong rừng cúc trắng.
Đầu hai góc vườn là khóm hoa Bee Bamm màu đỏ rực rỡ. Các cô đang tắm nắng và đợi mở tiệc cho cô Lao Xao. Các cô này thật đẹp, thật quyến rũ nhưng yểu điệu cao kỳ lắm thành ra ít bạn. Thấy Mận lại gần, các cô xúm lại hỏi khi nào cô Lao Xao viếng thăm. Mận làm sao biết được cô bạn đó, đến đi không hẹn trước. Còn đương không biết nói gì cho vui lòng các nàng Bee Bamm. Tiếng cười nói của cô Lao Xao và các bạn cô đang oang oang ngoài xa. Các cô Bee Bamm vội thò tay vào áo, lấy gương ngắm lại đầu cổ rồi tô thêm son vào môi. Các cô đang đợi cô Lao Xao kể chuyện người tình của cô ta và các người hùng miền Nam xứ Mễ . Các nàng Bee Bamm bỏ Mận đứng bơ vơ một mình. Mận lặng lẽ rời dám đông, ngồi vào chiếc võng cuối vườn. Cái võng bằng sợi ni lông muôn màu, làm bằng tay, quà của một người bạn về thăm Việt Nam tặng nàng. Chỉ những ngày đẹp trời Mận đem võng mắc dưới gốc cội thông già và một đầu nhà. Còn đang ngắm nhìn các nàng Bee Bamm làm dáng. Mận chợt nghe tiếng vù..vù...vù... mỗi lúc một gần hơn. Cô Lao Xao đem một bầy bạn đến.
"Cô Mận...Cô chủ vườn ơi...làm gì mà thẫn thờ thế cô . Đây là các con tôi đấy," nàng Trĩ đang cùng bày con chín đứa, lớn nhỏ lẫm chẫm trên cỏ xanh. Để tiện việc giặt giũ, cô mặc cho con toàn màu nâu nhạt. Cô ngoảnh đầu nói chuyện cùng Mận mà miệng vẫn thúc dục bầy con đi sâu vào rừng cúc:"Coi chừng con mèo mun, thần giữ vườn, quỉ sa tăng đó các con. "
Nàng Trĩ tuy có mập mạp hơn năm ngoái một chút, nhưng mà bày con đó làm cô mỏi miêng. Cô luôn lo sợ kẻ thù lẩn khuất đâu đâỵ. Cô không muốn con nghĩ mình bất bình thường. Nhưng cặp mắt lạnh như máy chém vẫn làm cô run sợ, mỗi khi cô hình dung đôi mắt giết người đó. Hắn, con mèo mun, mỗi buổi trưa nắng gắt, nằm phơi nắng, cặp mắt khép hờ giả bộ ngủ chờ con mồi. Mắt hắn, nửa nhắm nửa mở như đang say nắng, cặp mắt trong xanh nhìn xa vạn dặm. Kẻ thù duy nhất của gia đình cô.
Cô Trĩ ngủ suốt mùa đông trên đồi cao, trên các đám rêu xanh mát. Đời cô hiền hoà trôi. Mèo ấy hả, bò đến vùng cấm địa là tự dấn thân vào còi chết. Các thành quách bằng dâu đen, gai nhọn sẽ xé rách áo mun, chọc thủng đôi mắt vần tự hào là mắt thần.
Mận nhìn quanh xem có con mèo nào không. Khi biết chắc con mèo hàng xóm, không có mặt trong vườn mình, cô cho biết:"Đừng lo. Nó bị nhốt trong nhà rồi," cho nàng Trĩ yên tâm. Bày con ríu rít đợi mẹ dưới gốc cây thông, kêu mẹ rối rít mỗi khi gặp người lạ, làm nàng Trĩ vội vàng chạy theo con. Nhìn theo mẹ con nàng Trĩ cô không khỏi buồn cười cái tính hay nói của bạn...

Anh,
Đương muốn viết...Anh còn thích đoc thơ em không...

Mận nghe tiếng rù rì của hai ba chàng ong già độc thân. Họ trông dởm thật, gần trưa rồi, nắng dát mặt mà cũng mặc bộ đồ đại lễ màu đen nóng nực. Mũ màu vàng chanh, đuôi áo cũng màu vàng chanh. Đâu rồi cái ngang tàng khí phách những năm xưa, khi các chàng ong còn trẻ. Họ ca hát say sưa, làm việc ngày đêm. Cũng vì cái tội không biết dung dăng dung dẻ với người đẹp, để thời gian trôi nhanh ,cho nên bây giờ vẫn còn cô đơn. Các chàng cứ hì hục khuân vác, chợt thấy Mận đang nhìn mình. Các chàng có vẻ cáu, nhưng vẫn không vô lễ vói Mận:"Chào cô làm vườn. Sao hôm nay cô lại ngồi đây yên lặng thế. Cô để núi rừng trùng điệp cho ai?"
Mận mỉm cười từ tốn:"Mận có cả một thế giới trong khu vườn nhỏ này. Đươc ngắm nhìn các sinh động của hoa lá, chim muông, ong, chuồn, bướm là quá đủ cho Mận đó." Chẳng hiểu Mận nói gì, các chàng ong lại cặm cụi làm việc dưới ánh nắng bỏng dát hôm nay. Mận lắc đầu cho cái tính cần mẫn của các ông già này.
Thoa thêm kem chống nắng lên mặt, lên tay chân, những chỗ hở trên cơ thể mình. Mận chạy vào bếp lấy ly nước đá lạnh, cắt vài lát chanh cho thơm và dễ uống. Nàng ghét uống nước lạnh, còn uống nước ngọt thì không thích vì thế mà đôi khi bị say nắng dễ dàng. Mận mở tủ lạnh lấy cho mình một đĩa dưa màu vàng cam rồi trở lại vườn sau. Dưới cội thông, chiếc võng đang đong đưa với vài con chim lạ. Thấy bóng nàng chúng hoảng sợ bay sang vườn hàng xóm. Mận để khay nước và điã dưa vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh, rồi nằm dài trên võng vừa ăn vừa đọc sách. Mận với tay, mở máy nghe vài bản nhạc mà nàng mê nhất. Mận chỉ thích nghe nhạc một mình trong cõi thinh lặng, để được thả hồn lang thang về quê hương cũ. Một quê hương nên thơ đầy nhân bản của Mận, như dòng Đồng Nai lênh láng nước dưới chân Bửu Long, ngọt ngào tưói hồn thơ dại. Như hương hoa cau, hoa lý trong vườn của mẹ năm xưa...Nơi đây Mận chẳng trồng được một gốc cau, một giây trầu cho mẹ dùng những ngày Lễ, ngày Tết. Cho mẹ say trầu ngon, hồng màu má. Mận cũng không có giàn thiên lý vắn dài các chùm hoa vàng nhạt để nấu canh cho mẹ. Để được nghe mẹ khen canh thơm mùi hoa. Bây giờ, Mận vẫn nhìn được nét vui của mẹ trong đôi mắt già nua. Vẫn được mẹ kể chuyện ngày nàng còn bé và đôi khi Mận được ôm chân mẹ giả vờ buồn ngủ, để được nằm gần mẹ. Mẹ già nay tóc đã bạc, đang yên bình trong căn nhà của mẹ. Mẹ không còn ăn trầu vào ngày Tết, mẹ cũng chẳng thèm canh hoa thiên lý. Chinh chiến xa rồi, mẹ đâu còn khóc lóc khổ đau như nhừng năm xưa. Nhưng sao Mận, con bé Mận của mẹ vẫn còn những khắc khoải khôn nguôi. Những lúc nhà vắng, nghe nhạc một mình, thì thầm một mình cùng khu vườn nhỏ. Khu vườn nàng một đời ao ước khi còn ở quê nhà. Mận vẫn thấy đau nhói trong ngực khi nghĩ về khu vườn mơ của thời còn là cô học trò, lái chiếc Velo đen đến trường. Mận chưa được một lần nhỏ các giọt mồ hôi mặn, chưa được một lần cầm nắm đất trong tay khẽ nói:"Đây là niềm mơ ước của Mận."
Thấy mắt mình cay, Mận ngước nhìn lên cao như giữ các giọt nước muốn lăn trên má, một thói quen của Mận.
Trời trong xanh, không một gợn mây. Vài cô bướm trắng chập chờn đôi cánh mong manh, bay la đà trên các bụi hoa quanh vườn. Anh chàng chuồn chuồn màu lam nhạt đang lượn lờ trên cao, dang đôi cánh voan mỏng cho nắng nhuộm màu mới chăng. Thấy Mận ngước nhìn mình, chàng lượn xuống thấp, giọng trong nhẹ như gió thoảng:"Cứ khóc đi cô bé. Cô đang có tất cả những thứ mà cô hằng ước ao đó thôi." Anh chàng bay cao hơn, chân ôm chặt vào bụng, ngực tựa vào gió lững lờ nhàn tản cùng nắng.
"...Thôi thì thôi, chỉ là phù vân.
Thôi thì thôi nhé, có ngần ấy thôi..."
Mận khẽ chớp mắt, cúi nhìn các cọng cỏ xanh non dưới võng, để mặc các hạt nước trong từ mắt lăn trên má trên môi mình. Mận thì thầm:"...ờ thì Mận đang khóc đây..." Chàng chuồn chuồn hình như đôi cánh đã đậm màu, xà thấp hôn nhẹ lên tóc Mận rồi bay vụt lên cao, biến mất sau các cây đào hàng xóm.
Mận thì thầm nho nhỏ:"Em chắc không viết thơ cho anh nữa đâu. Em đợi anh về ngồi võng và nghe nhạc với em."
Nàng cầm viết, viết nghuêch ngoặc vài dòng.

Anh thân,
Em đang đợi anh đây. Về bên em và cùng hát các bản tình ca trong khu vườn nhỏ của hai đứa...

Mận dơ tay ngắt vài bông hoa tím, vò nát trong tay rồi úp mặt vào lòng hai bàn tay đầy hương thơm của hoa Liên Thảo. Mận nhắm mắt hít thở mùi hương nồng nàn đó không biết rằng chàng đã về từ lầu nhìn nàng mơ mộng. Ngóc đầu ra cửa sổ nhà bếp chàng la to:"Anh về rồi, em mất một ngày thật đẹp trên núi."
Mận cười ròn rã:"Lại đâỵ...lại đây đi anh. " Mận đợi chàng lại gần, nàng ngắt thêm vài bông Liên Thảo, vò nát trong tay. Trong lúc chàng cúi nhìn hoa, Mận vội úp tay mình vào mặt chàng, bắt chàng ngửi.
Mận nói:"Anh ...ngửi hoa đi. Thơm Không? Rồi anh sẽ mê như em cho mà xem."
Chàng hít hà xong rồi hát xì hơi năm bảy lần, cũng ráng cườì nói:"Thơm đáo để. Anh bị dị ứng." Hôn nhẹ lên má nàng, chàng thì thầm:"Để anh tắm rửa cho sạch sẽ, cho anh ăn cơm chiều. Tối nay cho anh ngồi ké võng nhe. Còn nhớ bên hồ núi Baker một đêm trăng, em hát cho anh nghe không? Trăng tối nay sẽ tròn hơn trăng tối qua em ạ."

Tối thứ bảy, ngày 19 tháng bảy 1997, tám ngày trước ngày sinh nhật cô làm vườn, trăng thật tròn và trong. Ngoài vườn sau căn nhà màu trắng trên đỉnh đồi Newcastle, hai bóng tựa đầu bên nhau nhìn trăng và hương hoa hồng hoà lẫn trong không gian nồng ấm.

Thuhương/những ngày vui
Hè 97
Tonka
#33 Posted : Friday, March 2, 2007 2:29:07 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,649
Points: 1,542

Thanks: 95 times
Was thanked: 204 time(s) in 192 post(s)
Chị bấm "edit reply" chứ đừng "trả lời bài này".
Kế nữa là trong bài của chị có tùm lum những dấu chị đổi màu, size, img,...., có lẽ làm không đúng nên bị vậy. Chị hãy bỏ hết những thứ đó đi rồi bắt đầu sửa đổi từng chút một. Bấm "xem trước" xem có đúng chưa rồi mới thử function kế tiếp.
Phượng Các
#34 Posted : Friday, March 2, 2007 4:32:55 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
quote:
PC hay các chị trong ban điều hành, cái truyện của HXR no biến mất. Help! Help! Help!

Chị moderator Vũ thị Thiên Thư ơi! Shocked

PC có vào trong một trong ba cái post bài Hỗ phách thì thấy rất lạ, khi bấm vào "edit" thì thấy toàn bài, nhưng nó lại hiện ra chỉ có hình vuông, PC xóa bớt cái link hình thì bài hiện ra bình thường. Vậy khi đăng bài chị hxr làm theo lời chị tonka, là bấm vào mục "xem trước" coi ra sao trước khi "gởi đi".



hoa xuong rong
#35 Posted : Saturday, March 3, 2007 1:24:18 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

quote:
Gởi bởi Phượng Các

quote:
PC hay các chị trong ban điều hành, cái truyện của HXR no biến mất. Help! Help! Help!

Chị moderator Vũ thị Thiên Thư ơi! Shocked

PC có vào trong một trong ba cái post bài Hỗ phách thì thấy rất lạ, khi bấm vào "edit" thì thấy toàn bài, nhưng nó lại hiện ra chỉ có hình vuông, PC xóa bớt cái link hình thì bài hiện ra bình thường. Vậy khi đăng bài chị hxr làm theo lời chị tonka, là bấm vào mục "xem trước" coi ra sao trước khi "gởi đi".






Cám ơn PC và Tonka. Mình vào mục "Xem trươc" rồi mới gửi đi nhưng có lẽ tại mình muốn cho nó đẹp và cân đối nên chiếm nhiều chỗ chăng, nên cái bài viết mất tích lã thế. Chúc các chị một ngày thiệt vui.
metamorph
#36 Posted : Saturday, March 3, 2007 3:39:20 AM(UTC)
metamorph

Rank: Newbie

Groups:
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 91
Points: 0

Có lẽ Meta biết tại sao. Gọi Meta bằng cụ thì Meta nói.
hoa xuong rong
#37 Posted : Saturday, March 3, 2007 4:55:22 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

quote:
Gởi bởi metamorph

Có lẽ Meta biết tại sao. Gọi Meta bằng cụ thì Meta nói.



Sao mà Meta khó tính thế. Gọi là cụ cũng không sao nhưng phải 90 hay 100 lận. Hơn thế nữa người lớn tuổi thích trẻ lại còn người trẻ lại thích làm người lớn. Làm ơn chỉ HXR đi. Cám ơn rất nhiều.HXR
trng
#38 Posted : Sunday, March 4, 2007 2:14:33 AM(UTC)
trng

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 73
Points: 0

chị xóa code [ img ] [/ img ] đi thì text sẽ hiện ra
[ img ] để link hình [/ img]
hoa xuong rong
#39 Posted : Sunday, March 4, 2007 3:10:41 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

quote:
Gởi bởi trng

chị xóa code [ img ] [/ img ] đi thì text sẽ hiện ra
[ img ] để link hình [/ img]



Cám ơn trng. PC hay Tonka xóa dùm HXR mấy cái dư đi. Cám ơn.HXR
metamorph
#40 Posted : Sunday, March 4, 2007 8:09:29 AM(UTC)
metamorph

Rank: Newbie

Groups:
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 91
Points: 0

vấn đề của chị giống như con bịnh tự nhiên khỏi bịnh mà không biết tại sao. Chỉ cần bỏ thói quen ấy, bỏ nơi chốn ấy là bịnh hoạn tiêu tan cả nhưng vì tiếc, nên cứ cố đâm đầu vào.
Cách thứ nhất đã chứng tỏ hiệu nghiệm rồi: đừng post hình nữa.
Cách thứ nhì là double check syntax tagging image. Nghĩa là có mở [ img] tag mà không đóng [ /img], hoặc tên của hình chứa những chữ húy kỵ, ví dụ dấu hỏi, dấu ngoặc, dấu 2 chấm, dấu cách quãng v.v...mà các diễn đàn dùng nó để hiển thị. Kết quả là missing link, diễn đàn coi toàn bài của chị là tấm hình, cho nên mới ra ô vuông thay vì display bitmap và color info.
Chị thử cho biết cách naming, tagging image của chị ra sao?
Users browsing this topic
Guest
3 Pages<123>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.