Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

40 Pages«<56789>»
Paris, Người nhớ gì sau một lần đã tới?
viethoaiphuong
#121 Posted : Saturday, November 25, 2006 6:51:48 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Kỳ Nguyên, Quà Tặng Riêng Người: "Gọi Gió"


Một trang đời, chưa kịp mở ra đã khép lại vội vàng, phía sau của một ngày không dễ quên... mà vần thường phải quên lãng. Quên như ngày xưa, chỉ còn là mộng mị. Quên như chính hôm nay, nên chỉ coi cũng như là mộng mị.

Mai Cát Hạ muốn chi hở Kỳ Nguyên, nếu không ngoài niềm ước vọng có còn giản đơn nữa không:
-- Ước chi: Kỳ Nguyên không bao giờ mãi là cậu bé quá mến-quý, mà Mai Cát Hạ phải né tránh và giữ gìn suốt một đời.
-- Ước chi: chính chị không phải là một Mai Cát Hạ quá dễ thương trong mắt cuả Kỳ Nguyên mãi như vậy... để rồi cũng suốt một đời mình Kỳ Nguyên phải hoài niệm về một ước mơ rất nhỏ: được goi Mai Cát Hạ không phải là "chị" mà là "em" hay chỉ giản đơn tên chị đó: "Mai Cát Hạ"!

Vậy hôm nay chị cho phép Kỳ Nguyên gọi tên chị đi nhỉ: Mai Cát Hạ! Kỳ Nguyên sẽ hết muộn phiền rồi chứ hả cậu bé?(rất xin lỗi Kỳ Nguyên vì chẳng thể nhìn Kỳ Nguyên khác đi được, như thể phải gọi vậy: cho thấy Kỳ Nguyên vẫn mãi đẹp đẽ và đáng được trân quí trong tâm tưởng cuả Mai Cát Hạ như ngày nào và sẽ là thế mãi mãi?)

Trước mắt Mai Cát Hạ hôm "ra" bài thơ-nhạc Gọi Gió: lá thư mà Mai Cát Hạ viết cho Kỳ Nguyên hai mươi lăm năm trước, ngày Mai Cát Hạ rời Việt Nam, mà tình cờ Kỳ Nguyên gởi lại cho Mai Cát Hạ qua Net. Bởi Kỳ Nguyên thêm vào dòng trước thư email đó: "…Kỳ Nguyên đang ngồi bên hiên, dưới ánh trăng muộn của một đêm rất muộn rồi đó và đàn bản nhạc ngày xưa Mai Cát Hạ thích hát: Lara, dr. Jivago". Và rồi Kỳ Nguyên kết thúc gọn gàng: "Ước chi Kỳ Nguyên là Gió!" Mà hóa ra dài dặc: "Con gió của mắt bão hiền hòa nhất... để bay vụt tới khoảng trời có Mai Cát Hạ đang hit thở mỗi tích tắc của tháng năm ấy... chỉ để đàn cho Mai Cát Hạ nghe mỗi khi Mai Cát Hạ buồn với cõi sống của mình hay khi Mai Cát Hạ vui và thích nghe một cung nhạc thánh thót hơn. Mà: Mai Cát Hạ vui nhiều hay buồn nhiều hơn với cuộc sống của mình nơi ấy??" (thư ngày 10/09/2006)

Kỳ Nguyên biết không: bây giờ đang là chớm Thu bên trời Âu... mùa mà Mai Cát Hạ thích nhất, yêu nhất từ năm đầu tiên bước chân đến nước Pháp. Đến giờ đã đúng hai mươi lăm mùa Thu, đẹp như tranh vẽ của Levitan ấy! Thu, trôi qua từng mùa và ở lại từng mùa trong trái tím luôn u buồn của Mai Cát Hạ. Cứ mỗi lần nhìn lá vàng rơi... những cánh lá mỏng mềm bay bay trong gió... rớt xuống lòng đường hay vô tình bị gió mạnh lắm của những ngày giông tố cuốn đi xa.. xa lắm... Đôi lần Mai Cát Hạ cố tình đuổi theo hướng gió, mà rồi cánh lá vàng mất hút đâu mất tiêu, giữa những hàng cây nghiêng ngả như thân người mảnh dẻ quá trước sức mạnh của thiên nhiên. Khi đó Mai Cát Hạ lại tự hỏi: chiếc là vàng là tôi ơi: bao giờ mình sẽ bay bay như thế trong gió rất thênh thang kia? Liệu khi đó mình sẽ biết gió là ai?

Chưa một lần Mai Cát Hạ mở lại lá thư Kỳ Nguyên gởi cho Mai Cát Hạ trước đúng một ngày Mai Cát Hạ ra đi ấy, mặc dù lá thư đó luôn được Mai Cát Hạ mang theo mình dù bất cứ lần nào khi đi ra khỏi Paris: những lúc đi nghỉ hè hay đi du lịch đâu đó. Giản đơn là Mai Cát Hạ đã thuộc lòng từng con chữ Kỳ Nguyên "sám hối" và giản đơn là Mai Cát Hạ sợ bị mất những con chữ đó vì bất kể lý do nào. Nhưng khi ý tưởng bài thơ chợt chạy ra trong đầu lần này vì chính mấy dòng của Kỳ Nguyên đó, thì Mai Cát Hạ để thư Kỳ Nguyên trước mặt: không đọc mà dưng không những con chữ cứ chao đảo như là lá mùa Thu đang tơi bời trong ngàn gió rất rất mạnh ngoài trời kia... Ồ! Nếu như mà tất cả không như thế...

Nhưng dù sao đó cũng là qui ước của Mai Cát Hạ với Kỳ Nguyên ngay từ ngày đầu: thơ là thơ và đời là đời, đúng không? Mai Cát Hạ đã từng rất tự hào vẫn giữ trọn tấm tình chân ấy mãi trắng trong và luôn quí mến lắm trong tiềm thức của mình. Rồi cũng chính Kỳ Nguyên xin Mai Cát Hạ cho Kỳ Nguyên được tiếp tục ước nguyện chỉ qua thơ-văn đúng không? Thế nên Mai Cát Hạ thấy đã thoải mái hơn khi từ từ giải phóng được bản thân thoát khỏi tâm trí của mình. Nhờ thế mà Mai Cát Hạ lắng nghe được tiếng nói trong đầu mình rõ hơn, chính xác hơn. Không phán xét những gì chạy ra trong ý nghĩ nữa, nên cũng chẳng tự kết án ý nghĩ của mình như trước đây.

Và rồi, ở cuối một dòng chảy thật an nhiên tự tại bất tận... Mai Cá Hạ thấy gì kia hở Kỳ Nguyên: một con gió lồng trong bóng một ai đó quen lắm, mà Mai Cát Hạ không thể nhìn rõ mặt, đã ùa về lay động cây đời với những chiếc lá úa, chẳng thể rơi từ bao nhiêu năm tháng xa xăm, vì thiếu gió... Rồi chiếc là vàng đầu tiên bứt ra khỏi cành con... bay bay theo con gió ấy về tận một chân trời xa thật xa: phía ấy có khoảnh trời bao la: vài làn mây thật mong manh, trăng xóa trong nắng: nắng vàng ngát như ướp sắc óng trong vắt của mật ong: và NỄN TRỜI thì trời ơi: xanh biếc thẳm ngắt một mầu xanh tuyền-tuyệt-bích (hì: chữ này là chính KN chế ra thuở ấy, nhớ không?)


Hôm nay:17/09/2006

Kỳ Nguyên quí quí!
Mai Cát Hạ hồi đêm qua măi 3h mới đi ngủ và 4h30 đã tỉnh rồi. Mai Cát Hạ để nhạc "Gọi Gió" cả đêm và thế là cứ vịêc "bồng bềnh" trên nhạc và "chênh vênh" trong thơ... Những cảm xúc khi "ra" bài thơ này tự nhiên dội ngược trở lại... Trong đêm tối mà Mai Cát Hạ thấy rõ mây trắng đến mức nào (!) - nắng vàng ra làm sao (!) trên nền trời xanh biêng biếc của ngày Thu sớm... Và nhìn thấy rõ bóng hình của chính mình đang lang thang trên con đường có hai hàng cây Phong, lá đã chuyển mà: nửa vàng, nửa xanh... Như: mùa Hạ còn chưa chịu đi trên những cánh lá nửa xanh nửa vàng kia... Mà mùa Thu đã như muốn vội về qua những cánh lá đã vàng thật rồi đó. Chỉ còn thiếu có vài bông tuyết đang rơi rơi nữa thôi là sẽ ra một bức tranh tuyệt trần-gian?? Phải thế không Kỳ Nguyên??

Mai Cát Hạ chỉ còn biết cám ơn những người nhạc sĩ đã ưu ái cho bài thơ "Nếu có thể" của Kỳ Nguyên đó thôi. Mai Cát Hạ có gởi cho một số bạn bè của mình nghe mp3 đêm qua khi nhận được hòa âm mới của A3 cho "Gọi Gió": để mọi người có được vài phút giây đẹp đẽ trước khi một ngày thứ Bẩy qua đi... cho hết mệt nhọc và muộn phiền nào đó...

Ồ! Kỳ Nguyên sẽ lại bảo: gớm, Mai Cát Hạ lúc nào cũng như sắp rơi vào vũng nước!!!


Nếu có thể..

Nếu có thể..
Ừ nếu như có thể
Người ơi
Xin hãy xin:
Mây..
Chiều nay mãi trắng
Nắng..
Chiều nay mãi vàng
Nhạc..
Du dương, thánh thót
Tận địa-đàng
Và lời thơ..
Khe khẽ...
Dịu dàng...
Về bên Thu.

Ta đã đi qua
Bao mùa Thu không gió
Lá không rơi
Tàn úa mãi trong mơ
Giấc mơ xưa
Không chịu đổi bóng hình
Như dấu ấn
Của thời gian không vội vã...

Mai Thu đến
Nếu người là gió nhỉ
Hãy rít lên
Gọi cho lá vàng rơi
Để ta theo
Mê mải dưới con đường
Dang tay hứng
Rơi... rơi... từng cánh mỏng...

Ồ có phải
Tình yêu là mộng tưởng
Ta tìm hoài
Trái độc dược mãi xanh
Tiếng thương yêu
Chỉ chín tít trên cành
Mầm sự sống
Dưới đất này- khô héo!?

17h--10/09/2006
Hoàng Thy Mai Thảo


Hôm nay: 24/11/2006

"...Mai Cát Hạ ơi: Gọi Gió với giọng hát của ca sĩ Trọng Thủy và dàn hòa âm phong cách Paul Mauriat ấy mới tụyệt vời làm sao! Càng nghe hồn càng bay cao bổng lên cao, sao mà Trọng Thủy nào hát bài này hay thật!!..."

Kỳ Nguyên biết không, sau tất cả những thăng-trầm của đời mình trong mõi nhẽ, Mai Cát Hạ nghiệm thấy thế này: việc đợi chờ điều gì mình mong ước đã như là thói quen mà Chúa ban cho Mai Cát Hạ sự kiên nhẫn đến mức thích thú: phải chăng chỉ nhờ thế khi hạnh phúc đến trong tay thì mình mới cảm nhận được đầy đủ giá trị chân thực của nó - nếu không sẽ lãng phí cái tên của hạnh phúc, sung sướng... phải thế không Kỳ Nguyên??

"Ta đã đi qua...bao mùa Thu không gió. Lá không rơi...tàn úa trong mơ. Giấc mơ xưa...dáng hình không thay đổi. Lãng đãng thời gian...không vội vã. Mai Thu đến...ước chi người là gió. Đến nơi đây...gọi cho lá vàng bay. Em con gió xa xôi...mong gió cuốn mây trôi...cùng bay tới chân trời. Mây chiều nay vẫn trắng. Nắng chiều nay vẫn vàng. Mùa va qua năm tháng. Chiều theo gió lang thang. Em mang đời con gió. Ta như áng mây trôi. Thu có về đưa lối...cùng em tới cuối trời..." HTMT-HMy.

Ừ, khi được nhận lời trình bày ca khúc này bởi ca sĩ Trọng Thủy (đúng ra phải gọi đúng "danh vị" của Trọng Thủy là: "Nghệ sĩ ưu tú" kia đó, mà Mai Cát Hạ nói với n/s Hoàng My là để Mai Cát Hạ gọi Trọng Thủy giản đơn là ca sĩ đi cho trẻ trung và đỡ rắc rồi chữ nghĩa) thì Mai Cát Hạ đã phải viết một thư rất tỉ mỉ cho n/s Hoàng My và Trọng Thủy: yêu cầu thể hiện từng câu, từng đoạn dòng ra sao... cho đúng với ý tưởng và nhạc điệu của hồn thơ khi Mai Cát Hạ viết ra thành ngôn từ. Nên khi thu âm chính Trọng Thủy cũng phải làm lại lần thứ hai, sau mấy ngày nghỉ cách lần thu đầu tiên, vì n/s Hoàng My nghĩ là không được như tinh thần Mai Cát Hạ muốn kia.
Và n/s Hoàng My có trao đổi với Mai Cát Hạ về những gì xung quanh việc thu âm bài hát:"... nhờ một ca sĩ có tiếng thể hiện bài hát của mình mất rất nhiều công phu, vì việc này hoàn toàn phụ thuộc vào ca sĩ. Cũng may, Trọng Thủy tỏ ra rất thích hai nhạc phẩm này với phần phối âm của Mai Kiên giống như phối âm của Paul Mauriat ấy! Phần nhạc đệm rất sang trọng và đầy đặn". ((bản nhạc thứ hai của Hoàng Thy Mai Thảo – Hoàng My mà Trọng Thủy trình bày dịp này nữa là “ Rồi Một Ngày”))

Tối qua trễ lắm Mai Cát Hạ cũng phải nhờ Miên Thụy đưa bản nhạc lên mấy Net chính, nơi Mai Cát Hạ tham gia sinh hoạt thơ-văn... chỉ như muốn gởi tặng cho các bạn ảo của mình chút hạnh phúc thư giãn với hồn thơ nhạc và giọng ca quả là mê li của Trọng Thủy. Ồ, mà Kỳ Nguyên quên tên Trọng Thủy rồi sao? Thế không nhớ bài "Mưa Bóng Mây" (của Hoàng My đưa lên trinhnu.net lần đầu tiên) mà lâu rồi Mai Cát Hạ gởi qua Net cho Kỳ Nguyên nghe rồi đó sao? Hay là Mai Cát Hạ quên đúng một mình Kỳ Nguyên, nên không gởi bài hát đó?

Mai Cát Hạ muốn viết "lai lịch" bài thơ và bản nhạc này đầy đủ hơn một chút, coi như món quà tinh thần trọn vẹn tặng Kỳ Nguyên để ghi nhận thời điểm "lịch sử" phá rào (trong ý nghĩa nghệ thuật thơ-văn-nhạc-họa của chúng mình!) giữa quan hệ của Mai Cát Hạ và Kỳ Nguyên. Hơn nữa Mai Cát Hạ luôn nghĩ một bài thơ hay một bản nhạc: nếu là của mình thì chính mình viết về "tâm sự" của bài nhạc hơn là để người khác hiểu nó ra ngữ nghĩa khác? Vì Mai Cát Hạ không thích "chữ mình ý người"? Mai Cát Hạ luôn bảo vệ quan điểm: "chữ mình là ý của mình" còn ý mình có là ý của ai hay không, thì cái đó có đáng quan tâm lắm không nhỉ, khi chúng ta luôn nói: tôi muốn là tôi hiện-sinh? Có vậy không bị xuyên tạc đôi khi? Mai Cát Hạ luôn nghĩ rất giản đơn thế này: trong nhịp sống quá bề bộn của thời đại này, ai cũng cảm thấy thời gian đi quá vội vã rồi? Vậy thì còn phải để mất thời gian thêm làm gì về việc: đi hiểu ý tứ đôi khi quá xa xăm, nơi ngôn từ chữ nghĩa, của một chuyện thực ra rất bình dị nơi tâm hồn hay con tim thơ-thơ??

Một món quá nhỏ mà Mai Cát Hạ cũng muốn là trọn vẹn nhất cho Kỳ Nguyên: Gọi Gió!

** thay mặt Kỳ Nguyên và Mai Cát Hạ: Hoàng Thy Mai Thảo xin gởi lời cám ơn chân tình trọn vẹn tới nhạc sĩ Hoàng My, Ca sí Trọng Thuỷ, Mai Kiên đã hoàn thành bản nhac "Gọi Gió" với những nương-gượng hiếm quí cho nghệ thuật, để gởi lại tặng đời, tặng người… giúp các nhân vật có liên quan tới thơ-nhạc của bài thơ "Nếu Có Thể". Đồng thời Hoàng Thy Mai Thảo cũng không quên cám ơn nhạc sĩ Nguyễn Minh Châu là người đã hòa âm "Gọi Gió" lần thứ hai… giúp Hoàng Thy Mai Thảo sống trong hơn hai tháng trong đợi chờ "Gọi Gió" được thu âm: vẫn với đôi khi mê đắm trong âm hưởng lối hòa âm du dương và diệu vợi của rẩt riêng anh.
Thứ nữa Hoàng Thy Mai Thảo xin gởi lời cám ơn tới tất cả các bạn cõi ảo, cõi thật hôm nay đã chia sẻ cùng nhau bài thơ-nhạc này
.


Paris: 16h20- thứ Bẩy 25 tháng 11 năm 2006
ThyThy-Hòang Thy Mai Thảo


http://Trinhnu.net/nhac/?6035 © Hoàng My
viethoaiphuong
#122 Posted : Sunday, November 26, 2006 10:58:25 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Đối Thoại .. Ngược Dòng Tư-Duy



Felix dấu ái thương rất thương!

Mấy ngày rồi mình lạc nhau... ThyThy có cảm giác: trái đất đã quay sang một chu kỳ khác lạ. Ngôn từ trôi về miền khác lạ. Tâm-trí hướng về một dòng sông lạ.

Nhưng Tình-Yêu vẫn đó hiện-hữu duy nhất một Tình-Yêu: vẫn đầy ắp nơi con tim quả là mềm mỏng và yếu ớt quá của ThyThy. Tâm-hồn vẫn như sợi dây đàn đã quá căng, chỉ cần một âm thanh thật nhỏ từ vũ trụ không màu... khẽ dội lại là những cung nốt tuyệt vời: vội vã du dương trầm bổng để vút cao vào tầng không cao nhất của thế giới phiêu linh... ThyThy như say những con chữ... sau khi say nghiêng ngả trong hơi thở trong-lành và se-lạnh của mùa Thu đang đẹp quá nơi đây... lẫn trong giọng nói của một người(!)...

Thy đã gọi tên em thật khẽ... nhưng nghe vang vọng tới tận mây xanh: "Felix ơi"!! Rồi trong đêm về sáng hôm nay thôi: chủ nhật ngày hai mươi sáu tháng mười một năm hai ngàn lẻ sáu ( mà em biết không, viết đến đây ThyThy mới sực nhớ ra: đúng hai tháng tròn mình về lại bên nhau và trong nhau!) ThyThy lơ mơ trong cơn mê vô-định và rồi ThyThy nói với em trong vô-định: viết đi em, viết những gì lắng đọng sâu lắm trong trí tuệ rất kỳ lạ của riêng em!! Phải, ThyThy chỉ cần có vậy thôi để xoa dịu và tưới mát tâm linh và hồn via của mình, cho từ đó trái tim đơn lẻ sầu muộn đã rỉ máu xót xa của ThyThy được lành vết sẹo cũ xưa và rịt chảy máu hôm qua.

Rồi sáng này khi đã gởi tặng cho em món quá trọn vẹn của niềm tin yêu và hi vọng: Gọi Gió. Và rồi quay ra ThyThy thấy gì kia nhỉ: bài em viết đó thôi.

Em viết về gì nhỉ? "Hy-Vọng!!"

Hóa ra ThyThy quên là bên Mỹ mấy ngày rồi là lễ Tạ Ơn và em được vùi đầu trong sách chính trị xã hội ( tạm gọi là như vậy: vì ThyThy chỉ đọc qua những gì em viết đây thôi ).

Trong khi: đó là những ngày ThyThy ngập ngụa trong cuốn " Sức mạnh của hiện tiền Phi Thời Gian" ( The Power Of Now của Eckhart Tolle ). ThyThy đã tìm ra đâu đó nguyên lý trong dấu vết cũ của chính cái đầu mình và đồng thời cũng bước tiếp theo vệt ánh sáng mới mẻ đã rất rõ phía trước mặt: đường nhân-sinh, góc tâm-trí, ... cõi tâm-linh?

ThyThy rất hiểu: không thể nuôi hi vọng chỉ bằng những ước vọng hão huyền của trí tưởng hay trong mớ tư-duy hạn hẹp của chính mình. Mà phải tự biết kiếm tìm thêm và kiếm tìm nhiều lắm ở những nơi khác nữa. Nơi ấy là đâu: ngoài cuộc đời hạn-định và vô-định, xung quanh ta trong ngôn ngữ loài người hiện-hữu và vẫn còn hạn hẹp... Và hơn cả là trong thế giới của ta: ngôn từ những con người như ta hôm nay hay đã một thuở rất gần hay rất rất xa xôi. Con chữ này tìm ở đâu, nếu không phải là trong những trang sách dày cộm kia. Đó là sự đọc, sự nghe, sự nhìn và sự cảm. Nhưng tại sao không phải là tự học nhiều lắm ngay từ những con chữ của chính mình đó thôi nhỉ, đôi khi?

Điều gì cho ta xích lại gần nhau trong vòng tay sự-sống chợt hồi-sinh: nếu không phải là tình yêu nơi thế gới không-tên và vũ trụ không-màu mà nhiều sắc, lắm âm thanh chỉ toàn là êm như mây và dạt dào như sóng biển triều Thu sang: diệu vợi, minh-mung...

Em đi tìm nguyên lý hiện-hữu của tư-duy : Chân-Thiện-Mỹ trong lẽ làm-người công chính, nơi kiếp làm người hôm nay.
ThyThy đi tìm nguyên lý hiện-hình của ý thức: Chân-Thiện-Mỹ trong lẽ thương-yêu chân chính, nơi kíêp nhân-sinh ngày mai.

Mùa Thu ngoài kia đang rực rỡ ánh vàng...Tiếng của cỏ cây hoa lá đang xào xạc trên bước chân ai ngơ ngẩn... Thời gian vẫn trôi trong ý nghĩa hạn-định lắm hôm nay, nhưng với ThyThy nhìn từ vũ trụ không màu: Hạt-Bụi-Nắng-Tình-Yêu là em: đã ngừng phiêu bạt và rơi vào lòng bàn tay ThyThy để làm đâm chồi một nhành cây sự-sống mới tinh khôi.

Feilx ơi! Em ở nơi nào, có nghe thấy tiếng của lòng ThyThy???


Chủ Nhật : 9h30 ngày 26 thàng 11 năm 2006
* mang tên Kỳ Nguyên tặng Mai Cát Hạ
ThyThy-Hoàng Mai Thảo
viethoaiphuong
#123 Posted : Monday, November 27, 2006 4:29:35 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Thêm Một Niềm Đau!!!


Oh! VKh ơi! Vừa mở mắt sáng hôm nay chị MThảo nhào vô trinhnu thấy bài "Đau" của VKh vừa được đưa lên là đọc ngấu nghiến như mọi khi... Chị chả kịp nghĩ tới những gì VKh viết đó, chỉ thấy em lôi hai đứa nhỏ nhà em ra lần này là không phải chuyện vừa rồi (!!). Nhưng chỉ nghĩ em vẫn hay viết để mà viết vậy thôi, khi em đau nhức nhối một lẽ gì đó với cuộc đời=người đời, đâu đó... nên đã tính giữa ngày sẽ hỏi thăm sự tình. Thế mà giờ này vào đây: thấy QH "phân ưu..." (thường chị ít để ý mục chào mừng này lắm !) chạy vô coi thì hóa ra là NĐ đăng tiêu đề, mà to tướng là tên "VKh" - chị đứng tim thiệt tình, khi chưa đọc những gì NĐ viết kia, và khi đọc rồi thì chị chẳng biết phải sao nữa VKh ạ!! VKh muốn chị nghĩ thế nào theo đúng như ý muốn của VKh lúc này thì chị chiều VKh hết nha: để cùng đồng cảm được một niềm đau mà em phải viết bài hôm qua đó! Cầu Trời sao cho VKh không bị mất đi bất kể một niềm thương nào nữa cả từ bây giờ trở về sau.

Chị Chia buồn cùng em và hai trẻ nhỏ với trái tim đã quá đủ đầy những u buồn của chị đây thôi heart

Chị Hoàng Thy Mai Thảo

(( bài trả lời Net taongo on 23:25:52 hôm nay 27 Nov 2006 ))


** VKh ạ! chị vừa copy cả bài này gởi vào trinhnu cho em rồi đó, quay vô đây tính nhắn với OH trước nhất... ai dè cũng đã thấy chị TT đăng tiêu đề chia buồn rồi và người chia sẻ cuối cùng trong này trước chị đó lại chính là OH kià !! Không biết VKh thế nào : chứ chị MThảo này thì rất hay bị "phân tâm" bởi những sự tình cờ kiểu này.

** Chị chỉ có những con chữ vẫn rất "hồn nhiên" này của mình thôi với cái tiếng động ngay trong thân thể chị kia -- để chị biết mình đang còn tồn tại ngày hôm nay - chị gởi VKh tiếng động đó trọn ngày hôm nay 28/11/2006 - bên Paris đã là 8h43

Việt Hoài Phương

((bài trả lời "phân ưu" Net PNV on 23:48:30 Hôm nay 27 Nov 2006))


Còn mấy phút nữa sẽ diễn ra sự chuyển đổi giữa hai ngày 27 và 28 tháng 11 năm 2006, tại nhà ảo PNV này...

Hôm nay khoảnh khắc ấy tôi muốn nâng gượng để gởi trọn vẹn đến em, VKh. Sao cuộc đời em chẳng được "đẹp đẽ" như tên em đó nhỉ (?) hay tất cả vẫn đẹp đẽ nguyên si, vành vạnh đó thôi mà em thì chẳng bao giờ thấy chính "nó" khi nào cả?

Ngay từ khi quen biết em trong cõi "hư-vô" này: tin nhắn đầu tiên chị gởi cho VKh ở trinhnu chị còn nhớ như in một ý đại loại sau đây: chị đọc bài của VKh và thấy tất cả những gì là sự viết lách của chị được phản chiếu trong cùng thẳm sâu xa = rất giống nhau, nhưng chỉ có một chút xíu là khác biệt...". Chị nhớ là VKh có gặng hỏi chị "chi tiết khác biệt đó là chi?" Nhưng chị bảo VKh hãy đợi sẽ tự thấy? Rồi có một hôm nào đó chị đã nhắn lại VKh sau bài viết khác của VKh : và hôm nay chính VKh thấy cái điều gì đằng sau chữ "nhưng" với ba dấu chấm (...) kia của chị hỉ? Nhưng hình như em đã nổi sùng hơn với chị ( sao mà VKh cũng hay nổi sùng với chị ghê há?? mà chị thì toàn phải "nhũn như con chi chi trước VKh - hihi!!- cười cái đi VKh- thử xem cuộc đời này làm chi VKh thêm được nữa ta, mà chị thì sẽ cảm thấy yên tâm hơn cho VKh và cho chính mình!)

Bài "Đau" hôm qua em viết trong nỗi "đau" không giống ai cả và rõ ràng là " không hề đồng nghĩa với nỗi "đau" mà mọi người nghĩ là em đang gánh chịu kia ( em gánh nó đã đúng 10 ngày rồi và đã gánh nó cả cuộc đời "chồng-vợ" của em đó thôi?). Khi chị đọc bài "đau" mà chưa biết tin "dữ" về mất mát của hai trẻ nhỏ và của chính em, thì chị đã "chơi vơi" ra phết với lối "chửi thề" lần này của em. Em vẫn thế: nóng hơn cả lửa, lì hơn cả đá tảng và đôi khi lạnh hơn cả băng ( thứ "băng" đã làm chìm Titanic đó!). Oh! nhưng đằng sau những "mát nạ" đó là chi nhỉ, chỉ mình VKh biết thôi? Đôi khi chị sém "sờ" thấy nó trong những con chữ "ngược chiều" của VKh đó nha. Chẳng thế mà một "sư huynh" của chị trong Net mình hay gặp nhau viết cho chị thế này ( hẳn người này không biết là chị cũng đã quen VKh lắm rồi?): "ở đây có VKh viết theo dòng chảy hai chiều". Chị không hề trả lời tin nhắn này của "sư huynh".

Với chị thì VKh muốn sao cũng được, miễn là VKh viết tiếp: viết tất cả những gì đang chất chứa trong tâm tư của VKh lúc này... đây là lúc những con chữ đi ra từ sự thật hơn mọi sự thật, bất luận sự thật nào - nhưng đó là chính con người VKh vậy, đó mới qui và mới trọng nhất thôi.

Hãy là em và mãi là em, VKh!!

* cho một ngày hẳn lắm xáo trộn hôm nay trong cuộc đời viết lách của VHP nữa đây
.
(( bài viết Net PNV on 00:29:35 hôm nay 28 Nov 2006))




Vành Khuyên

Đau

Bạn bảo tôi không đau làm sao được .

Mười năm trước tôi chạm phải một sự thật rất đau lòng, đau lắm, những tưởng là chưa từng có nỗi đau nào sẽ hơn vậy cho tới lúc tôi nhắm mắt . Ai dè 10 năm sau, tôi chạm phải một sự thật khác còn đau hơn.

Lần trước, tôi nghĩ tôi đã chết, tôi chỉ sống lại làm con người vô tri vô giác, cười mà chả biết mình cười gì, có đau cũng chả biết mình tại sao đau, tôi đã mất trí đến hai năm, chẳng biết mình là ai đến năm năm rồi sau đó sống như con thú, có cảm gì thì cũng chỉ còn là cái hồn của con người trước còn luyến tiếc trần gian nên cảm thế thôi .

Lần này còn đau hơn, tôi chết một lần nữa, chết hẳn ra chết nhưng cuối cùng lại phải sống vì tôi còn hai đứa con quá nhỏ để chăm sóc và dạy dỗ . Khi nhận biết tôi phải đối đầu với sự thật này, tôi đã đấm vào không khí, đấm mạnh lắm, con bà, con mẹ nó, thử thách bà chi mà lắm thế, tôi đau xót trong dạ, tôi đớn đau vô ngần, hận đời vô cùng cứ lùa tôi vô những cái ngõ cụt xốn xang và điên dại thế này .

Lần trước, sau khi chuyện xảy ra, tôi học chửi thề cho vơi bớt, lần này, tôi lại thấy thấm tới độ chả muốn chửi gì nữa, đời chỉ vẻ ra quá nhiều cái hỉ nộ ái ố chả ra làm sao mà biết được .

Tôi lại tập làm con người vô tri vô giác một lần nữa và mong sao lần này, có 10 năm hay hai chục năm sau, trời ơi, đừng lấy đi của tôi một người thân yêu nào nữa nhé .

Tôi đau, rất đau trời ạ .
Vành Khuyên
viethoaiphuong
#124 Posted : Tuesday, November 28, 2006 9:07:23 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Nếu Không Phải Là Anh

Vành Khuyên


Nếu không phải là anh
Mà là em
Trong quan tài hôm ấy
Anh có đau như em đau
Có khóc như em đã khóc
Và có thấy cuộc đời trước mặt nặng nhọc như em bây giờ không?

Đời thì long đong
Em đang ngại thuyền mình chưa về kịp bến
Nào ngờ bến chưa thấy đâu thì cuộc đời đã làm anh mỏi mệt
Anh đã bỏ em mà đi

Nghĩ cuộc đời còn lại chi, em cũng đã hoá thành tro bụi ngày thiêu anh
Hai con,
Hai con bây giờ còn quá nhỏ, xác tro đành đứng lại thành em lo cho chúng nó
Anh ơi

Những gì còn trong tay
Khoảng trống không nhìn đâu cũng thấy trên thế gian này
Sống mà như chết, cũng phải học quá đau đi anh hả

Sống một cuộc đời không gian trá
Không luồn cúi ai
Sao số phận khắc nghiệt như đã an bài ....

Vẫn cùng anh đi tới cuối con đường dù đau thương, nước mắt ...
Dìu dặt
Tiếng cười chỉ còn là vu vơ ....

Vành Khuyên



Học khổ đau


Qua em:
Nước mắt thấm ngôn từ
Qua em:
Khốn khổ trải đều không gian
Qua em:
Điệu nhạc sai gam
Qua em:
Anh đó... hóa thành
Tàn tro
Qua em:
Hai bóng trẻ thơ
Bơ vơ
Lạc lõng
Chim non giữa ngàn
.........
Suối đời
Vẫn chảy loanh quanh
Cuộc đời
Dâu bể chòng chành
Thuyền đơn
Qua em:
Tôi học chữ khôn
Qua em:
Tôi biết bỏ luôn chữ ngờ
Qua em:
Giờ phút dại khờ
Dạy tôi
Tâm lượng con người
Dối gian
Qua em
Tôi vén bức màn
Nhìn vào
Đau khổ thế gian
Mỉm cười

Hôm nay:
Cõi ảo động trời
Phân ưu-chia sẻ em thời biết chăng??


Paris 02h02 ngày 29/11/2006
*vần thơ riêng cho em, VKh
Hoàng Thy Mai Thảo


viethoaiphuong
#125 Posted : Tuesday, November 28, 2006 3:49:46 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Còn Đây Một Niềm Mến:
Hơi Thở Của Thơ Và Nhạc Tình Của Gió Cùng Mây



Oh! Thần Sầu đó à? Bài thơ quá quá dễ thương!! Thy biết TS viết cho riêng Thần Gió đó khi đọc trong Net kia. Chưa kịp "cám ơn" thì chạy vô đây: TG thấy gì đây rùi nì???

Người ta bảo: trái tim con nguời có hai phần: phần mềm và phần cứng: cùng rung động bởi một điều bí ẩn nào đó của tình cảm? Thông thường theo thời gian và theo kinh nghiệm từng trải, người ta tự dẹp bỏ được "phần cứng" để chỉ giữ có "phần mềm" thôi... Để được bình yên trước bão tố của tình-đời = tình-người (??). Vậy mà chỉ có Thy này là vẫn giữ nguyên si tất cả hai phần đó ngang bằng như nhau, và hình như Thy không muốn thay đổi gì cả và bao giờ cả mới khổ chứ!! Đó phải chăng cũng là một sự phân biệt và cách biệt tự nhiên nhất? Hay tại bởi Thy luôn muốn mỗi người là mỗi cá thể riêng trong một nhịp điệu sống chung mà vẫn riêng của thế giới quanh mình: để không bị lẫn lộn và làm mất đi cái tính chất đa dạng và muôn màu nhưng vẫn là đồng nhất, đâu đó, của tạo hóa?!

TS hôm rồi hỏi TG: bao giờ tính làm chuyến ngao du sang xứ sở của Olive: đẹp như bài viết của TS mới đây đó!! Owh! Bài đó TG biết TS viết là chiều theo ý của TG muốn biết phong cảnh mùa Thu lúc này ở xung quanh nhà TS bên đó nó ra làm sao, khi mà TS gọi Thy: "bé Thy ơi sang mà xem mùa Thu đang quyến rũ quá nơi đây"??

Thy gởi tới TS một dòng chữ: mến thương ơi, hãy chỉ nhớ mãi một thời... chứ đừng để xa một thời, dù cho sự thể có ra sao... vì cuộc đời quả là ngắn ngủi quá đi thôi, đừng tiếc gì nếu mình có được gì mà có thể trao tặng hay ban tặng cho người nào mà mình yêu mến? Mai đi rồi, những của quí đó biết tặng cho ai và để làm gì nữa đâu?? Mình tặng một hôm nay mai mốt nó sẽ sinh sôi thành hai thành ba hay thành gấp bội lần như thế- hóa chẳng tốt hơn sao??

Đa tạ tình-thơ với tấm tình thơ trọn vẹn thủy chung và đẹp đẽ trắng trong.

Hẹn một ngày bên Paris hay bên Florence hỉ!!

tình chân: Bé Thy!



Một thời để xa, một thời để nhớ!!
Mỹ Trinh

Đã xa cái thời mình chưa hề thấy nhau, chưa từng quen nhau , là một điều thật đáng tiếc phải không Thy? Xa màu nắng lụa trên những tà áo nhung mềm.

Chúng mình gặp nhau vào một buổi chiều nhưng vẫn đầy nắng... Như mùa thu lành lạnh vẫn có những ngày tuyệt vời như mấy hôm nạy Như trước một hào quang cuối cùng của một ngày , nó ứng dụng mọi sức lực tiềm tàng của một ngày, tỏa ra nguồn năng lượng sáng rực nhuộm bầu trời một màu đỏ của trái tim và máu. Ta nghe một bàn tay gió êm êm vuốt ve cuộc đời mình, cô đơn đã lắng dịu và nằm yên trên vùng mây trắng. Mặc dù trái tim của thần sầu đã đôi lần loạn nhịp và đau nhức nhưng không hề quên cái vòm trời thoáng thoáng, thơ thơ kề bên mình có một thần gió có cánh tay mềm mại đem mây nhỏ lên cội khát. Khi mưa nó vẫn ngọt và rơi đều những hạt li li mà thần sầu nghĩ đó là những hạt ngọc thủy, long lanh và mê ly, thơm ngát như những giọt nước mê được chiết từ muôn loài hoa, giữa mùa đông tinh hoa vẫn ngào ngạt làm rung động trái tim ta!!

Mong thần gió hãy thả đôi cánh dài dừng lên những ngọn đồi Tuscany và hãy dìu cõi sầu của ta rải khắp Paris tràn lan vào gió để nhớ mãi một thời mình có nhau !!



Giữa Những Khoảng Lặng (!)

Tuscany và Paris
Một nơi người thở - Một trời Thy mơ
Gió đến - Gió đi - Có một ngày Mây ghé
Trên cánh thơ tình - Đoản khúc mới lưu ly

Thu nơi ấy
Hẳn là nhiều nắng lắm
Những hạt vàng cứ tự chảy từ trên cao
Nhả xuống đồi trưa làm ngẩn ngơ trí tưởng
Bản nhạc mưa buồn người hát tặng riêng tôi

Xao xuyến quá... làn mây xanh lan tỏa
Gió đem tình trả lại cho nhân gian
Giữ để làm chi khi biển ái ứ tràn
Mà sự-sống quanh ta màu khổ hạnh

Đường mây bay có bao giờ đứt quãng
Gió theo luồng trôi về tận phương xa
Có một bài ca tôi ngẫm hết tháng ngày
Tình-Yêu hỡi cho ta vào cuộc sống

Phút giây này xin tặng chỉ riêng ANH ./.


Paris:9h20 -- 29/11/2006
* khoảng khắc chuyển đổi giữa hai ngày 28 và 29 này Thy đã dành trọn vẹn cho TS tại nhà PNV
ThyThy-Hoàng Thy Mai Thảo






viethoaiphuong
#126 Posted : Thursday, November 30, 2006 5:14:32 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
MỘT NGÀY ..
Riêng cho những người tình cõi ảo.


Sáng...

VHP
Nhiều khi đời đang có những chuyện rối rắm, mà đọc những lời em viết, chị thấy (?!) tẩu hỏa nhập ma thiệt đó... hìhi`hì

HKKM



--------------------------------------------------------------------------------



Oh! TỉTỉ HKKM của Tèo ơi!

Em nghĩ có một lần chính VKh ""đang "sùng" với "chiện" gì (?) rồi vô tình đọc bài thơ "Thời Xa Vắng" của Tèo... rùi "hắn" cũng xì-nẹc với Tèo như TỉTỉ hôm nay đó!! hehe!! Lỗi của con chữ chứ có phải của Tèo đâu há!!

Mấy hôm nay nhắc tới TỉTỉ và chị Út UD nhiều lắm: những người thầy rất nghiêm khắc của muội muội ThyThy-HTMT này đó thôi, mà nhờ vậy thì ThyThy mới lớn lên được trong viết lách và xử thế với đời ảo, cũng như đời thật. Tèo nói với OX của Tèo: em vô Net là đi học ở giảng đường Đại Học lớn nhất thế giới này. Ở đó có bạn cùng lớp hay khác lớp, nhưng đều là bạn vì thơ-thơ thì không có ai hơn ai về mọi nhẽ? Và ở đó quan trọng là có nhiều thầy, mà thầy thì mỗi người có cách dạy và trình độ riêng của mình, và còn có thiên phú trời cho thầy làm người thầy khác nhau nữa chứ? Nhưng ai cũng là thầy của em cả và em kính trọng như nhau, nhưng yêu thầy nào nhiều hơn, thì tùy vào thầy trong mắt mình, và qua tim mình ra làm sao: điều đó làm sao em cấm được trái tim em? ngay cả khi thầy em cấm em yêu họ kia - mà đó là việc của thầy, còn việc của trái tim em nó đi tìm ai lại là việc khác?? Không được "tỏ tình" gần thì "tỏ tình" xa qua thơ-văn, đúng không Tỉ Tỉ?? Tèo này viết thơ văn gì cũng là từ chiện thật của Tèo nơi cõi thật hay cõi ảo cả.. Vì Tèo có được học cách "phịa" trong viết lách đâu, mà lại được dạy làm khoa học, nên cái thứ khoa học: sinh học phân tử và nguyên tử lực cuộc kia làm cho Tèo của TỉTỉ khác người đến khó chịu luôn đôi khi hỉ??

Tèo chuyển lời phân ưu của TỉTỉ (và nhiều người khác) cho VKh mấy hôm nay, lần nào cũng thấy còn đuối sức hơn thay cho cô bé!! Làm sao bắt mình phải là người khác hở Tỉ Tỉ ơi? Cũng như viết lách của mình vậy hỉ?

Hôm nay Tèo này đang "hứng" xả ngôn từ sau cái "đối thoại từ vũ trụ không màu", và không tên: ở đó chỉ có những "hạt bụi nắng không màu" là hiểu nổi nhau thôi. Tèo này kê cùng hên lắm: Trời sắp đặt cho nhừng duyên-kỳ-ngộ hi-hiếm và bi-ẩn lắm Tỉ Tỉ ơi!!

Tỉ Tỉ viết chiện gì nhớ cho Tèo đọc với nha!
Giờ thì Tèo đi nhắn chị Út UD vài chữ hỉ.

Hiền muội ngoan nhất của TỉTỉ HKKM - ThyThy- Hoàng Thy Mai Thảo

((PNV-- Gửi lúc 03:38:00 Hôm nay 30 Nov 2006 ))





Chiều...


Chị Út UD trân quý!

Nhít viết cho chị Út vài dòng hôm nay là có lý do của Nhít và của cả chị Út nữa đó. Nên mặc dù biết chị Út đang thả hồn ngao du trên biển nắng mênh mông của Hawaii ... thì đọc chi được những cái lúc nào cũng không kém "hệ trọng" này của Nhít? Nhưng hôm nay là hôm nay thì phải viết những gì chạy ra khỏi đầu được hôm nay? Vì nếu đợi đến ngày mai thôi... thì mọi "sự" đã lại mang sắc màu của ngày mai rồi? Chị Út có giỏi mấy cũng chẳng thể cảm được đúng điều gì đã xảy ra cho Nhít hôm nay, dù ngày mai Nhít có ngồi nhớ lại giỏi hơn hôm nay mà viết lại. Bởi Nhít sẽ viết nó bằng lý trí và trí tưởng nhiều hơn, chứ không bằng cảm xúc thật nhất được chuyển từ mã từ con tim đập chỉ với nhịp đập hôm nay? Ngày mai có thể nhiều hơn hay có thể ít hơn những cảm xúc này thì chỉ tương ứng với cái hôm nay của ngày mai?

Nhít viết cho chị Út là do chị Út nhắn cho Út như vầy:"... chị đọc bài cuả em liền - Viết khá lắm. Rất trung thực. Đáng khen, nghĩ sao viết như vậy hay hơn. Very good.

*Chị cần góp ý với em một vài nhận xét sau:

1- X

2- XX

3- XXX

4- XXXX

5- XXXXX
... "

Năm bài học lớn cho một tin nhắn nho nhỏ. Những điều này hằn Nhít nhớ không khó lắm lần viết sau ( thì ngay bây giờ chị Út có thể kiếm tra hỉ?)

Nhưng chị cũng bảo trên kia: trung thực và nghĩ sao viết vậy hay hơn?

Thế thì đây là ngày Nhít nghĩ mình không được kém đi trung thực và càng không sai nguyên tắc: nghĩ sao viết vậy. Chị nhớ tin nhắn Nhít gởi chị trước ngày chị "cất cánh" không ? Vậy khi về chị đọc lại tin nhắn ấy trước khi đọc những dòng này Nhít đang viết tiếp đây... Chị thấy có đúng những gì Nhít linh cảm không nhỉ?

Bây giờ hỏi "chiện" chu du ngoài biển:


Nơi ấy Hawaii:

Hawaii,
Trời hôm nay,
Sao nhỉ
Nắng hay Mưa

Nắng nơi ấy có nhạt vàng
Như trong thềm lục địa
Thu chiều này đuối sức
Nên sắc màu hư hao

Thế còn mưa
Mưa có nhiều nức nở
Giọt đan thành hàng lối
Hay rối bời như tơ

Gió ngoài ấy
Có mong manh và trắng
Mây có màu thanh lãng
Hay cũng hồng như thơ

Ồ mà sóng
Sóng có dâng thành cuộn
Nhưnỗi lòng sầu muộn
Của Hương Hoài năm xưa

Tiếng của biển về đêm
Có trầm và lắng đọng
Nhạc có trôi theo sóng
Để sóng tràn theo mơ

..............???.................

Chiều ngắm bóng hoàng hôn
Người có thương... rồi nhớ
Một vần thơ bỏ ngỏ
Lỗi ngôn từ xanh lơ

...............!!!..................

Đứt đoạn dòng chảy... vì có khách bất tử! ( VHAnh- người hùng!)

Thế là Nhít đành thua với cảm xúc bị tuột trôi cho chị Út hôm này... dở dang!! Bỗng nhớ truyện HCTY của chị Út (?)




Đêm...

Suy-Tư Chậm Trễ... Một Ngày(!)

Loay hoay hơn bốn tháng trời ThyThy ngày hôm nay mới biết cách mò vô post bài trong này.

Một ngày mà ThyThy cũng cho là đặc biệt lắm với mình, đúng hơn là với nghiệp thơ-thơ của một Hoàng Thy Mai Thảo hay một Việt Hoài Phương. Mà hình như với ThyThy thì nhiều ngày lắm rất đặc biệt (!)... đến độ luôn trĩu nặng trong tim, nên và lên lãng đãng lắm tâm hồn... Rồi lại chỉ biết đổ tất cả lên những con chữ...

Giờ này đã gần mười hai giờ đêm... Tự nhiên ThyThy muốn ghi vài dòng để gởi lại đây: tặng AC3, tặng Ct, tặng QH, tặng LChi, và tặng tất cả các bạn cõi ảo hay ngoài đời nơi trang Web này, mà ThyThy đã gặp hay sẽ gặp mốt mai...

Mùa Thu ngoài kia, giờ này ... cũng đã ngơi đi tiếng nức nở rất riêng của mình hay còn du dương, yêu chiều bởi điệu nhạc buồn man mác hơn.... qua trí tưởng của ThyThy? Có ít nhất hai người rưỡi trong này nghe được rất rõ tiếng của hồn-linh ThyThy qua những con chữ... Nhưng ThyThy lại chỉ muốn ThyThy tương tư thay cho tất cả, để tất cả đều được ngủ vùi trong mộng ngoan hiền của mình.

Nhưng rồi, tự dưng ThyThy cảm thấy có những giọt sương nhẹ lăn trên má... Ôi! Ngôn từ lại trở lên quá hạn hẹp và tối nghĩa cho những cảm xúc đã lại khẽ ứ trào... trong tâm tưởng của ThyThy!!

Lẩy bẩy với thơ...

Và lơ mơ với nhớ...
Rồi một ngày...
Một ngày... Đông sẽ qua(!)
Màu mây rồi sẽ phai(!)
Mưa giông rồi sẽ đứt(!)
....................................

Chuyện thần tiên non nước
Mùa về trước riêng em!!

ThyThy thở thật sâu... thật sâu... cho muộn phiền vơi đi hay gọi đến còn nhiều hơn những miên man trìu mến... những giận hờn không thể nói thành tên... những vấn vương cũng chẳng thể biết được đến từ đâu rồi sẽ đi về đâu... Như biển cứ mênh mang và trời thì cứ cao ngun ngút!! Gió cứ cuốn và mây cứ trôi!!

Ừ, thì thôi... ai bảo ThyThy cứ thích thế. Sao không Thiền đi?? Ồ, nếu nói Thiền thì không ai Thiền bằng ThyThy rồi kia... nhưng hết lúc "lặng" đến tuyệt đối thì ThyThy thấy sóng còn dữ dội hơn... cuộn dậy khỏi biển lòng... trào ra ngoài thân xác... rồi vội tấp xuống những nốt phím, như những nốt nhạc, vi tính vô tội này... Nó đã quen nhịp gõ của ThyThy thâu ngày tới đêm... hay chính ThyThy đã không thể yên nếu thiếu vắng âm thanh lóc cóc êm êm... từ nó phát ra... như hai kẻ đều cần nhau và hiểu nhau nhất trong cõi thưc và lại rất hư-vô này(??)

(( Silicon band 23h56 ...))



Giờ này: 01h45 ngày hôm sau của ngày 30 tháng 11 rồi đây. Vậy mà vẫn ngồi đây với những con chữ cái alphabe của cái bàn phím diệu kỳ này và thả hồn trong nhạc...Mê li là tiếng hát! Diệu vời là cung cầm xanh!! Lanh canh... lanh canh... đánh thức nốt đời!!

Ngày mai, hay ngày mốt, hay ngày mốt nữa, hay một ngày vô tình nào đó, hỡi người-tình-thơ-nhạc của tôi ơi! Nếu người ngã vào trang thơ còn mới tinh sương này của ThyThy và đọc đươc những dòng này... liệu người có chạnh lòng không nhỉ? Hay người vẫn nghĩ ThyThy viết cho ai đó bên ngoài một vũ trụ không tuổi tên, không màu mà nhiều sắc lắm, ... rất xa xăm hat rất gần gụi, mà một ngày thật trong đời người đã từng thấy nó long lanh và lung linh, mong manh và mung minh bí ẩn đến trở thành huyền diệu...siêu linh bởi một điều quá quá thật, đến không ngờ: cảm giác về một cảm xúc đẹp quá, thơ quá ... đã làm giật mình trong giấc ngủ giữa đêm về sáng(?). Như trái tim cũng biết tự đòi hỏi tìm lại vết cũ của nó, vừa kịp chắp nối lại con đường hồi chiều... làm nghẹt cứng những lối đi về của tiềm thức, tưởng đã ngủ ngoan hiền trong vùng sâu trí nhớ của năm tháng phôi pha...

Nhớ nhé, mình ThyThy đang nói chuyện với người trong tranh... giữa miền miệt vô thường là bóng tối đen đặc ngoài kia. Nhưng trong đầu ThyThy, có một mặt trời nho nhỏ vẫn rọi ra những tia sáng thật thần kỳ... cho phép ThyThy thách thức với niềm thương... ngông cuồng với nỗi nhớ... đủ mạnh mẽ để im lặng với chính người!!



02h05 01/12/2006
ThyThy-Hoàng Thy Mai Thảo
viethoaiphuong
#127 Posted : Friday, December 1, 2006 10:02:10 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Có Đi Qua Trời Em, Trận Mưa Đá Lạc Loài

Felix thương quý thật nhiều!

Hôm nay đọc bài viết của một người tình-thi cõi ảo của ThyThy, mới biết ở ngay giữa trái tim của nước Mỹ, nơi em đang sống đó, có một trận mưa đá thật sự lạc loài đã đổ xuống mấy hôm nay rồi phải không?

ThyThy lâu rồi chỉ biết tin tức thế giới bên ngoài nhờ nếu vô tình trong gia đình hay bạn bè có ai nhắc cho biết. Nhưng mấy hôm nay thì ai cũng mê mải với những việc của riêng mình, hay mọi người có nhắc với nhau mà ThyThy thì đã không để ý?

Bên đó giờ này đã có tuyết rơi, hẳn bởi không khí lạnh bất thường tràn về, mà mở đầu là trận mưa đá kinh khủng lắm phải không?
Bạn ThyThy viết thế này, trong bài mới nhất:

" Trái tim của đất nước này đã được bao phủ bởi những cơn mưa đá cho trơn trượt đường đi, cho xe cộ va chạm vào nhau, ngang ngửa chồng lên nhau, mặt đường như được sơn phết bởi một lớp sơn bóng bẩy. Những hạt mưa nặng hạt rồi cũng ngưng không còn va vào cửa kiếng với những tiếng tí tách để nhường chỗ cho những bông tuyết rơi lả tả, rơi thật nhiều bên ngoài. Những cơn gió lộng thổi vi vu đã đem tuyết từ đâu về đây gom đầy một sân, chất cao đến nửa cánh cửa ra vào. Tuyết cao đến không thể mở cửa từ bên trong. Đứng nhìn qua khung cửa sổ, cây hoa lài đã được trùm kín từ chiều hôm thứ tư bằng một bao to thế mà tuyết đã phủ đầy..." M.

Hẳn bởi lý do đó mà cả tuần rồi em như "lặn" vào thế giới thực và ảo? ThyThy lo âu và sợ hãi quá chừng, như thể chưa bao giờ biết lo lắng như thế cho một người thân của mình xưa giờ. Bởi mọi người còn có thể hiện diện với cuộc sống thực của ThyThy bằng mọi khả năng hiện-hữu qua những người thân khác hay qua những phương tiện hiện đại của cuộc sống hiện thời cho phép.

Còn với riêng em, như một dấu chấm than(!) thật to và thật lặng!!! Vì, ThyThy không có bất kể những điều kiện như trên để kiểm chứng nơi cõi thật, xem em còn tồn tại hay không? ThyThy sém thì phạm phải nguyên tắc cấm kỵ cuối cùng, mà em từng tự nhiên nêu ra một lần, khi mà ThyThy lại chưa từng nghĩ tới!!

Cuộc đời này sao mà cũng lắm những éo le và nghiệt ngã đưa về từ muôn ngả, muôn nơi, phải thế không Felix?

Chiều qua ThyThy hỏi em: em nhớ gì khi nhìn nắng đi qua?

Còn hôm nay, ngay bây giờ: 12h20 giờ Paris, ThyThy muốn hỏi em: em nghĩ gì, sợ gì, ... khi nhìn mưa đá đập tới tấp vào khung cửa kính nơi phòng em đó? Và khi cơn mưa đá ngưng, thay vào đó là những bông tuyết rơi rơi tả tơi ngoài khung cửa sổ màu xanh ấy, em nhớ gì không em? Và em có một hay nhiều niềm thương mến mỏng manh trỗi dậy trong lòng mình? Trái tim em hẳn u buồn khi ấy bởi thương xót cho kiếp thân con người quả là quá yếu ớt trước sức mạnh của thiên nhiên, và để rồi: em chợt nhân ra một sự thật rất giản đơn: Thượng Đế là tất cả, khi nào Ngài muốn điều gì đó phải xảy ra??

ThyThy chỉ biết cầu mong cho em cũng như cầu mong cho tất cả mọi người công dân của nước Mỹ đã và đang chịu những thảm họa khủng khiếp của thiên nhiên mấy ngày này: tất cả đều được trở về với cuộc sống an bình trong niềm tin yêu thương mến và chia sẻ cùng nhau: Tình-Yêu Cuộc-Sống, trong thương yêu vốn là nhân bản của loài người khi bắt đầu thân kiếp con người tự ngàn xưa, trong dấu ái của Chúa Cha !!

Xin gởi tặng em bông hồng nhung đẹp nhất của vườn Thu Paris: giữa trái tim của một nước Pháp rất hiền hòa, thanh bình và thanh lịch, hôm nay: thứ Bẩy ngày hai tháng mười hai năm hai ngàn lẻ sáu!!

Với niềm thương và nỗi nhớ vô biên từ con người hiện-sinh rất thật là ThyThy!!
Của riêng em hôm nay trong thơ-thơ *-()


ThyThy-Hoàng Thy Mai Thảo
viethoaiphuong
#128 Posted : Sunday, December 3, 2006 6:15:59 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
MAS, Những Điều Muốn Nói Cùng Em ..

Thư - Thư

27/11/2006

"Đọc thư chị biết chị an bình là MAS vui và yên tâm rồi, tại sao lại định bỏ Net vậy chị? Có ai làm chị buồn hở?
Đừng bỏ nha chị, còn MAS, còn các chị khác cũng thương mến chị lắm đó, chị không vô Net nữa là MAS sẽ buồn và nhớ chị lắm..."

"MAS sang bên này (...) cùng vui, chị yên tâm. Hai đứa nhỏ của MAS thì đã ghi danh nhập học hôm nay rồi, ngày mai là bắt đầu đi học và sẽ có bạn mới, cô giáo mới. Hy vọng là với hoàn cảnh mới và cuộc sống mới sẽ giúp cho MAS và hai con sớm tìm lại sự bình an trong tâm hồn. Còn ba của chúng thì sẽ về VN đầu tháng 12 và sẽ làm đám cưới với cô nàng bên đó, MAS cũng cầu chúc anh ấy được hạnh phúc và may mắn, và gặp được người thật sự thương anh mà không vì một lý do nào khác..."
Thương mến! MAS ( người em gái luôn nghĩ đến chị )


* Thông thường là viết trả lời tức thì cho MAS rồi. Nhưng hôm qua nhiều "sự cố" quá (!). Xong chị biết MAS không buồn, mặc dù biết MAS đợi ít dòng chữ từ nơi tâm tưởng và trái tim của chị vẫn rất chân tình đổ đắp về phương em.
Chị cũng tính hôm nay sẽ lãng đãng cùng MAS ít phút...
Nên ngạc nhiên lắm khi nhận tiếp tin nhắn thêm từ MAS:


28/11/2006

"Đời người sao ngắn ngủi quá phải không chị?
Nhìn hoàn cảnh của chị VKh mà MAS không khỏi chạnh lòng.
Không biết hai đứa con của chị VKh mấy tuổi hở chị, MAS nghe mà tội cho hai đứa nhỏ quá chị ơi!
Ngẫm nghĩ lại, thật ra nỗi đau của mình không là gì, so với những mất mát mà người khác phải gánh chịu, đau xót quá, giận ông trời sao bày chi cảnh tử biệt, sanh ly. và giận cho những ai đã và đang có hạnh phúc và may mắn trong đời mà lại không biết trân quý, chỉ chạy theo những ảo tưởng và ham mê nhất thời, bỏ mặc con thơ bơ vơ, lạc lõng.
vài cảm xúc của MAS, xin được chia sẻ với chị.
Buồn và thương cho mấy mẹ con chị VKh quá!
MAS của chị!


** Gởi về Mas:

-- MAS à, đời người thực ra không ngắn nếu mình tìm được "chân lý". Nhưng "nó" sẽ là ngắn lắm nếu mình cứ bị chìm mãi trong mông lung với con đường: chỉ có phía sau là đau khổ và phía trước cũng là le lói những khổ đau. Còn quên hẳn hôm nay mình đang sống thật với cái gì mình đang có trong tay. Một gia tài kếch sù đó, nó ở ngay trong mình, tiềm ẩn chất chứa trong mình lâu rồi mà mình có biết moi "nó" ra để hưởng đâu, lại toàn đi mơ tưởng ở tít đâu đâu: những cái thực ra chẳng cần thiết gì cho sự-sống của mình, cũng chẳng cần thiết cho sự-sống của ai cả kia? Như bản thân MAS thôi, hôm nay sau khi đã trải qua những đau đớn ê chề với cuộc-đời, với những đắng chát của tình-đời, với những mệt bã của đường trường hai ngã,... MAS đã thấy lòng mình thanh bình trở lại. MAS đã thóat khỏi ngục tù của chính mình và MAS đã tập bay lên tầng không trên đôi cánh đời bầm dập của mình... Để hít thở một luồng khí mới trong lành và mát mẻ. Và đó chính là khởi đầu của việc tìm ra chìa khóa mở cửa kho báu của mình. Chị luôn nghĩ: Thượng Đế không thiên vị ai cả và cũng chẳng trừng phạt ai, bởi tất cả đều là con đẻ của Ngài? Cũng như MAS làm mẹ của hai đứa con đó: MAS có kém yêu đứa nào hơn đứa nào không nhỉ? Hôm nay chúng có làm gì không theo ý mà MAS cho là tốt hơn cho chúng thì MAS sẽ làm gì với chúng? Mai sau chúng lớn, chúng có làm gì không hài lòng MAS đi nữa, thì MAS nghĩ MAS có bỏ được con của MAS không?...???

-- Hai đứa con của chị VKh còn nhỏ lắm MAS à: đứa lớn mới bắt đầu học lớp một năm nay. Đứa bé thì còn đi nhà trẻ. Ồ, mà nói đến chuyện đường con cái của chị VKh thì cũng khổ quá thôi MAS ơi! Chị ít gặp ai có hòan cảnh "đắng ngắt" như chị VKh về mọi nhẽ (!)

-- Hôm nay MAS tự nhận thấy nỗi khổ đau của mình thực ra chả đáng gì so với những mất mát của người khác: vậy là MAS đã lớn lên nhiều quá rồi! Nếu chị tìm trên tóc MAS hôm nay hẳn sẽ ra một vài sợi bạc như một người tóc phải bạc do tuổi già? (( nói tới tóc bạc: dạo này tóc chi bạc nhất nhanh và nhiều nữa kia. Bạn bè chị hẳn hết tự hào: HP, người trẻ mãi không già!!"))

-- Chị nhận lời chia sẻ của MAS trọn vẹn tình chân. Chị cũng sẽ chuyển lời phân ưu chân thành của MAS tới chị VKh, như chị đã làm thay cho rất nhiều người đó từ hôm qua tới giờ, sau cái tin dữ quá!!

MAS hỏi chị buồn vì ai ấy hả? À, chị buồn vì nhiều người lắm, mà cũng lại chẳng vì một ai cả. Bởi nếu chị biết mà người đó không tự biết thì cũng như không? Chị buồn vì điều chi ư? Vì rất nhiều thứ; nhưng cũng không hẳn một thứ nào cả. Vì chị quen chấp nhận tất cả những gì xung quanh cuộc sống của mình từ bấy lâu nay. Vi dự buồn chị ghi lại trong những con chữ của mình... Khi viết ra được điều gì đó chính yếu rồi thì coi như nỗi buồn của lòng mình chị đã gởi vào gió cuốn cùng mây bay... Chị chưa bao giờ để niềm đau của mình hành hạ những vần thơ của chính mình cả... mà ngược lại chị chuyển vị đắng của đau thương nơi cõi đời thành vị lành hương ngát tưới đẫm đậm nàng-thơ. Để làm chi MAS biết không: để nàng-thơ còn nâng chị bay lên cao trên đôi cánh diệu kỳ không thương tích của nàng-thơ chứ?? Một con người tàng tật không thể thoát ra khỏi những đọa đày tàng tật trong những ý nghĩ chỉ có toàn những gì là tàng tật?

Bởi thế, trong cơn cùng quẫn của MAS hồi nào chị chỉ dặn MAS một điều quan trọng nhất là gì nhỉ: hãy cố giữ cho tinh thần và tâm thần em được khỏe và được mềm mại? Phải thế chăng mà hôm nay từ chính miệng em nói ra câu: "MAS cũng cầu chúc anh ấy được hạnh phúc và may mắn, và gặp được người thật sự thương anh mà không vì một lý do nào khác..." . Tốt hơn nên coi nhau là bạn, chứ đừng nhìn nhau như kẻ thù, bởi lòng người nghĩ sẽ bị tổn thương trước nhất, đúng thế MAS nhỉ?

Chị biết tin MAS và các con đã chuyển về nơi ở mới an lành rồi, và nơi ấy lại có người thân của MAS nữa, chị rất mừng và yên tâm cho MAS hôm nay. Nhưng ngay mai còn là con đường dài lắm MAS ơi, hãy vững tâm ở cuộc sống nha Cưng, và quan trọng hơn cả là biết tìm cho mình một niềm tin: hôm nay đã là những ngày qua và sẽ là những ngày sắp tới, cuộc sống mình đang thấy nó tồn tại đây là đẹp nhất bây giờ.

Thương mến ! (chị cũng luôn nhắc nhở đến MAS, nhớ thế nha!)

Paris - sáng 29/11/2006
ThyThy-Hoàng Thy Mai Thảo
viethoaiphuong
#129 Posted : Tuesday, December 5, 2006 5:45:35 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Paris, Hôm Nay, Ngày Cuối Thu

Cái thói quen: mở mắt ra là nhìn trời: ngắm mây và đuổi theo gió... rồi lặng lẽ trong góc nhỏ suy tư của mình... Dường như đã là môt thói quen thành nếp, ăn sâu vào trí não của ThyThy, kể từ khi được nàng thơ yêu chiều và được Đấng Trên ưu đãi.
Mà mùa Thu năm này ở bên Paris này thật lạ lùng quá thể: cứ cách ngày trời-đất quá âm u: mây, mưa phảng phất... là tới một ngày sáng sủa và có ít hay nhiều nắng: đúng với nghĩa nắng vàng-thu.

Như hôm qua trời chợt đổi thay nhiều sắc thái vào buổi sáng, sang giữa trưa là mây xám đen rồi mưa có lúc thật to, sau đó cứ dầm dề cả ngày, đến não lòng! Sáng nay thì khác: mây xám nhạt mà lại nhìn ra gam màu Mauve, sau vòm trời phía Tây có màu xanh xao đến lạ lùng. ThyThy bỗng run rảy rồi thấy hình như ướt mi: bởi ý nghĩ lướt nhẹ trong đầu: có một ngày không còn được nghe thấy âm thanh từ vũ trụ không màu gởi về: rung đồng điệu lắm với sóng tâm hồn nơi ThyThy! Cuộc sống của ThyThy khi đó hẳn sẽ vô vị biết nhường nào? Hẳn khi đó ThyThy không dám nhìn lên bầu trời mỗi sớm mai: để đi tìm cho riêng mình những kỳ-bí hết sức nên thơ kia: ngày mây mưa có cái thi vị của mây mưa? Ngày vàng nắng có cái thi vị của nắng vàng? Mưa hay nắng mùa này cũng là nét rất khác biệt của riêng mùa Thu nơi đây?

Ô! Mà đúng giờ này: chín giờ mười lăm, giờ Paris: ThyThy nhìn thấy gì kia: một mặt trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng giữa nền trời xanh xao ấy ở phía Tây. Mặt Trời hình như cố tình còn trốn đâu đó... để ban tặng cho riêng ThyThy cái cảm giác mê ly ngắm trăng ban ngày chứ không phải ban đêm. Trăng ban ngày không tỏa sáng, mà chỉ giản đơn cho thấy sự hiện hữu của một vẻ đẹp ngang nhiên không dấu diếm trước con mắt nhân-gian: mềm mại, thướt tha bởi nét đơn sơ, chân thật. Trăng không còn mang ý nghĩa thường được gán bởi loài người: "trăng vàng" như khi ta nhìn vào ban đêm, mà là " trăng trắng". "Trăng trắng" ban ngày cho ThyThy sự yên bình êm dịu kỳ lạ. Lúc này ThyThy muốn mặt trời khoan hãy phô trương uy quyền của mình, cứ mải mê trốn tìm sau những đám mây thật xa đâu đó đi, để cho "trăng trắng" của riêng ThyThy đừng bị lu mờ bởi ánh sáng chói lọi mặt trời. Cho cuộc đời của màu Thu vào những ngày cuối này thêm yếu đuối ngất ngây thương!

Nhưng kìa, mặt trời vẫn luôn là mặt trời: kẻ chiến thắng! Mặt trời đã lộ mình sau đám mây dày... cả nền trời sáng rực! Mây trên trời trắng hẳn ra và khoảnh trời xanh xao của ThyThy đã chuyển sang xanh thăm thẳm dần và "trăng trắng" của ThyThy đã nhu mì hạ thấp dần sau nóc nhà chỉ có hai tầng lầu phía ấy...

ThyThy cảm ơn món quà được gởi đến từ nơi xa xôi, ngoài vùng ngoại biên của linh cảm. Tiếng đập của trái tim ThyThy chưa bao giờ được nghe rõ như thế. Cảm xúc rơi trên tay ThyThy như những giọt sương pha lê tinh khiết của sự sống vô thường mà hiện hữu đến mức giản đơn và bình dị ... quá đỗi mến thương!!

Nhưng hơn hết ThyThy nghĩ mình phải cảm ơn những người tri-kỷ và tri-âm có tâm hồn thật đồng điệu với ThyThy những lúc này. Người là hạt bụi nắng không màu mà Thượng Đế ban tặng cho riêng ThyThy: cũng một hạt bụi nắng không màu khác, được nuông chiều hết sức bởi Ngài.

Vài ghi nhận từ vũ trụ không màu ThyThy gởi tặng lại trần-gian hôm nay! Mong tất cả bạn bè hưởng khúc nhạc êm đềm của những ngày cuối Thu năm hai ngàn lẻ sáu!


Paris - 9h45-- 06/12/2006
*mang tên Kỳ Nguyên tặng Mai Cát Hạ
ThyThy-Hoàng Thy Mai Thảo
viethoaiphuong
#130 Posted : Thursday, December 7, 2006 4:43:40 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
MƯA CUỐI THU

Nửa đêm về sáng nằm nghe mưa rơi thành tiếng mà ThyThy não hết cả lòng!!
Mấy dòng VKh nhắn tin làm ThyThy chới với : em ngày nào biết ngày đó thôi, đuối sức quá rồi, chỉ cố sao cho không ngã!
Hình ảnh Cu Bi và Củ Mì trong bài viết mới đây của VKh vốn đã làm ThyThy mềm xèo như bánh tráng nhúng nước... phải hai ngày sau mới dám nhắn tin cho VKh: Thấy VKh kể về Củ Mì thật dễ thương : nó vô tư đúng nghĩa trắng trong nhường nào tấm lòng con trẻ!! Còn Cu Bi thì thật tội: đã bị già trước tuổi- thành người đàn ông tí hon cho mẹ dựa dẫm tinh thần. Nhớ hôm trước VKh viết bài kể cứ tối xuống là khiếp vía không dám ra ngoài, ngay cả để đẩy thùng rác ra ( vì đó là việc của OX khi còn sống làm hết ): ThyThy có nhắn VKh: vậy thì nói trẻ con đi cùng khi trời tối hay đi đâu mà mình sợ : vì trẻ con chúng vô tư, nên không biết sợ là gì !
Nhớ trong nhà ThyThy đó, hồi con chị Bê còn bé , nhưng cũng phải hơn 10 tuổi rồi, mỗi lần đi lên tầng lầu mà sợ thì toàn gọi cu Ti kém 5 tuổi rưỡi đi cùng, khi lên cầu thang thì bảo cu Ti đi trước, còn khi xuống cầu thang thì nói thằng em đi sau... thế đó. Bây giờ ThyThy lo mê mải viết bài thì chị Bê thay mẹ làm mẹ bé của cu Ti, có điều Bê mới 16 tuổi rưỡi - tuổi dở dở ương ương nên nó chẳng biết nó thích gì ở mẹ: nếu chăm nó thì nó bảo làm như nó còn trẻ con sao? Nếu buông nó thì nó trách: hết quan tâm và thương nó nữa... rồi nó "hét" mình luôn đôi khi vì như thể lo lắng là mình đã biến vào cõi ảo thật! Mặc dù giải thích chán chê rồi là việc sáng tác là phải như thế đôi khi! Ấy thế mà khi mình muốn đi ra ngoài đường một mình Bê nó lại ngại và nói hẳn: mẹ ngu ngơ thế chắc có kẻ bắt cóc mất, thế là nó đi học về rồi đi siêu thị mua đồ luôn cho mẹ.
Đó VKh thấy không: đứa trẻ lớn nhất trong nhà bao giờ cũng như bị già trước tuổi!
Mưa rơi đã đời rồi mưa cũng phải dứt một khi?
Nên chị ThyThy cũng mong VKh trụ nổi và lớn cùng hai con.
viethoaiphuong
#131 Posted : Monday, December 11, 2006 6:55:26 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Sáng nay trong tâm tư chẳng yên tĩnh chút nào, vô đây viết cho đã đời rồi chẳng hiểu sao lại gõ nhầm đâu đó... thế là mất toi gần một giờ ý nghĩ lạc loài hay rất tỉnh một lần??
Hôm rồi nhắc lại chị 7 - VHP đi đâu rồi cũng không quên PNV nơi lần đầu C7 dắt VHP vào nhập quốc tịch " cõi ảo"...
Kể cũng lạ lùng là mình đây: người ta dễ quên nên dễ sống đời "thật" cũng như đời "ảo". Riêng mình thật quá hóa ra khó quá với cả hai cõi đời "ảo" - "thật" lênh đênh!!

Hôm nay là 12 tháng 12 = một với một là hai, hai với hai hóa một, đôi khi là thế hay không thế- biết hay không cũng vậy thế mà thôi...
Mai mốt ai vô đây đọc những dòng này sẽ thắc mắc: người cõi nào mà viết lách ngu ngơ và dại khờ đến thế? Xin thưa người : tôi ở cõi thần tiên thật này đây mà hôm nay người đang sống đó thôi.
Ai tin có thiên đường thì ắt có thiên đường. Ai tin địa ngục thì chỉ nhìn ra địa ngục. Mọi sự đều tự ta và tại ta mà ra cả. Hãy đi tìm điều gì mình muốn. Cuối con đường có ánh sáng hiện ra: đó là sự thật của mọi sự thật.

ah! mà vừa rồi bực bội chút xíu vì tự mình làm xóa mất gì mình viết, quay về viết lại thành thơ cho dễ :

"Viết Cho Riêng Em"

Vậy hẳn em phải nhớ nhất hôm nay rồi là cái chắc - ngày mười hai !! Ngày này của tháng nào rồi cũng thế: tôi nhớ tới em khi thấy con số 12 !!
LanHuynh
#132 Posted : Tuesday, December 12, 2006 1:53:53 AM(UTC)
LanHuynh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 861
Points: 36

[quote]Gởi bởi viethoaiphuong
Ai tin có thiên đường thì ắt có thiên đường. Ai tin địa ngục thì chỉ nhìn ra địa ngục. Mọi sự đều tự ta và tại ta mà ra cả. Hãy đi tìm điều gì mình muốn. Cuối con đường có ánh sáng hiện ra: đó là sự thật của mọi sự thật.


Thật là chí lý LH rất thích đoạn này.Roseheart

viethoaiphuong
#133 Posted : Wednesday, December 13, 2006 7:19:24 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
quote:
Gởi bởi LanHuynh

[quote]Gởi bởi viethoaiphuong
Ai tin có thiên đường thì ắt có thiên đường. Ai tin địa ngục thì chỉ nhìn ra địa ngục. Mọi sự đều tự ta và tại ta mà ra cả. Hãy đi tìm điều gì mình muốn. Cuối con đường có ánh sáng hiện ra: đó là sự thật của mọi sự thật.


Thật là chí lý LH rất thích đoạn này.Roseheart





Hi LH!
Cả ngày hôm nay VHP lang thang ngoài Paris - phía nhà thờ Đức Bà và dọc sông Seine. Trời rất nắng, nhưng gió khá nhiều và không khí đã lạnh lắm rồi! Người ta vẫn đi nườm nượp như trảy hội sửa soạn cho mùa Giáng Sinh... Còn VHP đi lẫn trong dòng người và như bị tách ra khỏi mọi dòng nghĩ suy đời thường không nhỉ: vì chỉ có thơ và thơ tồn tại cùng VHP, ngoài ra: không đời, không lệ, không khổ đau, muộn phiền. Nhưng nhìn ai cũng thấy rất mến và chia sẻ được những lo âu tất bật của họ đâu đó, mà chả ai hiểu mình đang nghĩ gì cần gì thì phải!!
Về nhà rất trễ, có lẽ tại trời mùa này chỉ 16h30 là đã tối um rồi.
Giờ này vầo đây, ngạc nhiên thấy LH trả lời và để lại câu rất chia sẻ đó thôi!!
Vậy ai bảo Net "độc hại" chứ với VHP luôn là "mật ngọt"của cõi đời ảo tặng từ người cõi thật đó thôi?
Cám ơn LH thật nhiều đã đọc và đã cùng chung đâu đó ý tưởng của VHP. Thực ra cũng không gọi là ý tưởng nữa rồi, vì nó đã là sự thật kia mà? Mà cũng lạ: cả ngày nay khi đi "ta bà" với bạn thơ thì chỉ nói chuyện triết lý "sự thật" thôi đó LH à!!
VHP cám ơn trái tim và bông hồng LH tặng nhỉ mà chia đôi nha: LH một nửa, VHP một nửa !
Tonka
#134 Posted : Wednesday, December 13, 2006 11:04:12 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Dạo này ít thấy chị VHP tung tăng chân sáo từ phòng này đến phòng kia và cười hic hic Wink
viethoaiphuong
#135 Posted : Wednesday, December 13, 2006 11:29:23 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Rose Hi Tonka!
Tonka đang còn ở bên Thái Lan hay đã về nhà rồi?
VHP biết Tonka chu du bên đó, tính vô hỏi thăm vài lần mà lại thôi.
Thái Lan là nước ngoại quốc đầu tiên trong đời mình, VHP đặt chân tới năm 1985 - tại Bankoc Lúc đó VHP cũng ngất ngây vì sự đi trước quá xa của Thái Lan so với Việt Nam. Hồi đó chỉ nghĩ một năm sau sẽ trở lại Bankoc trên đường trở về nhà, vậy mà từ đó đến giờ chưa một lần VHP quay lại nơi đó!!
Tonka đi du lịch thôi hay đi thăm gia đình bên đó?
VHP lúc này "già" rồi và cũng bận nhiều việc khác nên chỉ kịp vô post bài vài nơi, đọc bài vài nơi rồi trầm ngâm suy nghĩ - thế thôi. Đang là mùa hạn hán nụ cười mà !!
Tonka đi choi vui rồi trở về cũng vui nha!
Cám ơn nhiều đã hỏi thăm VHP rất chân tình!
viethoaiphuong
#136 Posted : Thursday, December 14, 2006 2:58:59 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
ĐỐI THOẠI ĐÔI TÌNH NHÂN THẾ KỶ

NHỮNG BĂN KHOĂN KHÔNG NGUỒN CƠN
( 05/12/2006 )

Hôm nay là một ngày mà tự dưng mọi việc ThyThy đều không kết thúc được như ý muốn. Có lẽ tại dòng chảy bị ngưng giữa chừng trong bài : " Mùa Thu Trôi Qua Đáy Mắt Đời Xin Giữ Lại Một Màu Mây" , và rồi kéo theo những ức chế nối tiếp.

Sao, em nghĩ là ThyThy này bướng bỉnh lắm à, nên mới kết thúc một câu thật đáng ghi nhớ: Hôn lên trán Thy bướng-bỉnh vạn cái *-()

Trong khi ThyThy luôn nghĩ kẻ bướng bỉnh nhất trần gian này là em đó. " Vâng, em biết rằng em bảo-thủ lắm, Thy ạ! Em không sao thoát ra được sự conservativeness của mình! " chính em nói? Trong khi ThyThy thì kiểu gì cũng sống dư dã niềm tin nơi chính mình và đức tin nơi Đấng Trên của mình.

Em hay lo sợ bởi những gì thực ra rất bình dị trong những đối thoại sống hết sức tự nhiên. Khi Thy bảo: ồ sao em cứ dạ với thưa như thể hai người quá xa lạ. Thế là em lập tức xin lỗi rối rít và cảm thấy hình như mình khác nhau và Thy sẽ buồn vì nếu như em không bỏ được thói quen này .

- Thy không để ý mấy về sự thưa thốt đâu - chỉ thấy vậy thì em mất thời gian với những thủ tục rờm rà - nhưng nếu đó đã là thói quen mà em nghĩ không thể bỏ thì có hệ trọng chi đâu?

Khi Thy thấy em chạy như cây đèn cù để giải thích mấy chuyện mà Thy biết là Thy đã nghe rồi, đã hiểu rồi, và phải thốt ra "em thiệt là mắc cười", thì lập tức em còn muốn đi lý giải thêm nhứng mâu thuẫn của mình. Em cho là Thy đã hiểu lầm em gì đó và cho rằng Thy nghĩ em không hiểu gì Thy cả?
- Thy không hiểu lầm chi em cả đâu! Thy nói thấy em buồn cười là vì em "bảo thủ" đôi khi- trong khi có cái thì em lại đi trước "sự giải tỏa" tư duy - nên Thy sợ chính điều đó làm em khó nhanh lành bịnh thôi - sức khoẻ của em là điều Thy quan tâm nhất lúc này- nhất là sau khi biết nguyên nhân trước đây- thương em hơn!

- Thy có khi nào bảo em "không hiểu gì Thy" đâu nhỉ? sao em nghĩ ra làm vậy hở?

- Felix à, em còn chưa đủ đau khổ hay sao và cả Thy cũng thế - hãy thông minh để được hưởng những ân phước Chúa ban cho mình kia, em hiểu không? Thời gian thì ít mà mình lãng phí quá đó thôi!

- Hồi 8h bên đó tính gọi em - mà vì nghĩ không dặn trước hôm qua thì Thy kiềm chế lại để hỏi em đã. Thy rất khổ tâm nhiều khi!


Nói về hai từ "vụng về" trong cách diễn tả ý nghĩ:
- Thy không nghĩ em vụng về gì cả. Em rất thật thà = đó là đức tính giống Thy.

- Thy thì hay giỡn cho không khi bớt nặng nề khi đối thoại. Chính Thy cũng sợ em sẽ hiểu lầm Thy kia- vì lần đầu gọi cho nhau thì Thy rất xúc động: không kiểm soát được ý nghĩ của mình, bởi còn mải mê ghi nhân sóng từ chạy đến từ em!

Em hay nhắc câu:" sợ một ngày mình mất nhau trong đời"? Bởi có lẽ em nghĩ trước khi gặp em Thy có nhiều bạn, mà tự dưng không hiểu vì lý do gì mà Thy cưng em nhất lúc này? Thy giải thích ít nhất hai lần rồi, giản đơn lắm chứ có vòng vèo chi đâu?

- Thy không bao giờ nghĩ mình sẽ xa nhau Felix biết không? Thực tế Thy chưa từng xa bất kể người bạn nào của Thy, dù là bạn-ảo. Có điều, do những lý do nào đó đôi khi bạn mình thấy cần yên tĩnh thì Thy đều chấp nhận được dễ dàng. Nhưng dòng chảy đôi khi bị cắt quãng rồi thì cũng phải thừa nhận là rất khó hòa nhập lại được nhịp điệu êm ả của sóng tình hay sự gập gềnh của tư duy ( mà ta gọi đây là đối thoại?)

- Khi không có em thì Thy lo viết bài thôi, hay đọc sách. Lúc này ít gặp em trên Net Thy buồn chứ, nhưng rồi cũng phải tập cho quen. Thy luôn tâm niệm một điều giản đơn: điều gì lúc này em muồn thì Thy đều chiều hết, miễn là em khoẻ hơn. Sau khi em hết bịnh thì mình nói chuyện viết lách hay trao đổi những vắn để tư tưởng hay tâm linh mới hiệu quả được?

- Sao em hay lo vớ vẩn vậy hở Felix, em cũng biết Thy rất thương em: làm sao thay đổi được tình cảm nếu nó đã từng hiện-hữu thật trong trái tim và tâm hồn mình?

- Em còn nhớ lần đầu tiên Thy giải thích tên của HTMT nghĩa là gì rồi

Em hay nói: bây giờ em mới tập tự đi vào cuộc đời thực trên đôi chân mình, tự mình đi tìm mình. Em cùng có niềm tin nơi Đấng Trên giống Thy, mình từng cầu nguyện cùng nhau: Thy cũng đồng ý với em:

cầu nguyện làm sao mà đủ được mà phải hành động? Nếu em thấy cái gì đã làm cản trở bước đi tìm mình thì em phải tập bỏ nó đi để tự giải phóng mình?
Em hay nhắc đến những ảo ảnh của sự vô định nào đó khiến cho em sợ hãi?

- Em cần lắm một niềm tin vào hiện tại, Felix hiểu không? Cái mà em gọi là vô-định đó, chính nó sinh ra nỗi sợ-hãi trong em bấy nay. Bởi thiếu vắng quá một niềm tin. Eckhart Tolle, trong cuốn "The Power Of Now" viết: " Niềm tin có thể làm bạn thấy dễ chịu, thấy được an ủi. Thế nhưng, chỉ khi nào xuất phát từ kinh nghiệm của chính bạn nó mới giải thoát bạn được."

- Hôm nay, hồi chiều Thy bị cú đau đầu khá lạ lùng- lâu lắm mới bị đau lại- nhưng giờ này thấy em rồi thì hết đau! Felix thấy chưa: tinh thần rất quan trọng!!!


- Thy cũng nghĩ tự em sinh ra cái bịnh của em bây giờ là chính - vì lo lắng và hoang mang... đó là do cuộc sống xã hội Mỹ quá gấp gáp và nặng quá vật chất, trong khi em là người tình cảm - nên em phải tự chống đỡ? Theo Thy tình trạng "la âu, sợ hãi" này là do chính em tự tạo ra nó: bởi em không dứt mình ra khỏi được quá khứ của mình, mà ở đó ghi nhận đầy tràn những đau khổ. Rồi dưng không thay vì quên nó đi để sống với thực tại, thì em lại còn kéo cả cái quá khứ ấy của mình vào tương lai: vô hình chung tự em sinh ra cho em những trạng thái tâm lý sợ hãi mà nó hoàn toàn không liên hệ gì với bất cứ mối nguy hiểm nào nơi thực tại này: giờ phút này. Tức là ở em đang tồn tại một khoảng hở đầy lo âu. Và như E.Tolle: "nếu bạn bị đồng hóa với tâm trí của mình và không còn tiếp cận được với sức mạnh và sự đơn giản của Hiện Tiền Phi Thời Gian ( hiện-sinh mình?) thì khoảng hở lo âu ấy sẽ luôn là bạn đồng hành của bạn. Bạn có thể ứng phó được với khoảnh khắc hiện tại, nhưng bạn không thể đương đầu với thứ gì vốn chỉ là hình ảnh phóng chiếu của tâm trí- tức là bạn không thể đương đầu với tương lai "

- Bây giờ quên đi hết quá khứ, cũng chớ ngại tương lai- em cứ sống ngày hôm nay hiện tại sung sướng khi mình còn có nhau đi, bên cạnh Thy em có Lucky, có những người bạn mà em bảo rất hiểu, và hợp đôi khi, suy nghĩ của nhau ( tri-kỷ ), rồi em còn có các con - thế vẫn còn hơn nhiều người??

- Em nói câu gì cho Thy vui đi và cả em cũng thế ! Thy thương em nhiều em biết phải không?


Hôn lên trán Thy bướng-bỉnh vạn cái *-()

ThyThy-Hoàng Thy Mai Thảo
Tonka
#137 Posted : Thursday, December 14, 2006 2:59:03 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Vậy thì tonka chờ xem nụ cười của chị "nẩy mầm" sau mùa đông rét mướt nhé Smile
viethoaiphuong
#138 Posted : Thursday, December 14, 2006 10:11:38 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
quote:
Gởi bởi tonka

Vậy thì tonka chờ xem nụ cười của chị "nẩy mầm" sau mùa đông rét mướt nhé Smile



owh!! Tonka ơi!
Hôm qua vừa loay hoay post được bài của VHP lên thì giật bắn mình khi thấy bóng TK sừng sững kế ngay bên- cách nhau chưa đầy 2 phút đồng hồ. Không hiểu sao thế giới ảo này nhiều khi làm VHP chấp chới với những khi tình cờ chung bước với ai đó trong cùng một khoảnh khắc thời gian+ trên cùng một con đường = trang mục nào đó, nếu nhất đó lại là người mình đã từng mến, từng thương quí, dù chỉ là qua những con chữ rất tự nhiên và vô tư. Như TK thì VHP đã quen lắm với những trận cười bể bụng một thời, khi VHP vừa ló đầu ra khỏi "vũng" thơ-thơ và loạng qoạng ngã vào các dinh thư khác của vương quốc PNV này. Phải nói đó là những ngày VHP u ơ, ngơ ngẩn nhất, nhưng mà hạnh phúc sung sướng nhất nơi cõi ảo: như thực sự mới được làm người cõi ảo mà thật ảo ra sao: những đêm cười chết ngất lặng thầm trong góc nhỏ này chỉ với cái màn hình vi tính nhờ sự khôi hài và ngộ nghĩnh rất vô tư của BN, SA , TK, hay những người khác đó thôi?
Nhưng thực tình con người VHP là của thơ-thơ , nên chút tâm hồn của thơ-thơ thì vô cùng nhạy cảm, nhất là với những con chữ... mà trái tim thì rất vô tư: nó khóc khi bị cắt xé, dày vò,...
Xong nhờ VHP cũng đã từng trải qua nhiều đoạn trường lắm rồi nên những vết đòn đời có thêm một lần làm xước lại vết cũ xưa thì rồi cũng chịu được hết...
Bỏ gì cũng được, nhưng không thể bỏ nàng-thơ... và vì thế VHP lại bồng bềnh với thơ-thơ và dập dềnh với định mệnh của riêng mình cho chính thơ-thơ...
Mà định mệnh của VHP và thơ-thơ thì hình như gắn kết sau này với Net là chính, nên vô tình PNV là nơi VHP được thả bước chân ngơ vào đây lần đầu của kiếp đời ảo mộng thơ bên ảo mộng cuộc đời hiện-thực thời đại siêu hình này... nên VHP còn đây như thể đã từ đây một mảnh đất nương thân xác thơ-thơ... dẫu tình đời và thế sự có trôi về đâu, trừ khi chính PNV net này hết còn muốn tồn tại?
TK dùng từ thật là "mắc" với giá vô thường:" nụ cười nảy mầm sau mùa Đông rét mướt" ư? Nhưng TK ơi, mùa Đông chắc gì đã rét mướt bằng chính mùa rét mướt tâm linh đâu? Mà mùa rét mướt tâm linh thì biết tách biệt kiểu gì đây: vì nó nằm ngay chính giữa lòng ta cả bốn mùa không thay đổi sắc màu đôi khi?
Bởi vậy, đôi khi VHP tự nghĩ: mình là con người mà mùa Đông yêu mến quá nên được đọa đày từ mọi ngã của cuộc đời trần-gian!!
hihi!! đang trong trạng thái rất lơ tơ mơ... nên tự xả lênh láng âm vần và chữ nghĩa lung tung beng!!
Hi vọng TK lần sau vào đây thì trong lúc đang muốn cười cho cuộc đời đổi lá thay hương... và sẽ tặng VHP một nụ cười bất diệt là hồn nhiên và tha thứ !!
viethoaiphuong
#139 Posted : Sunday, December 17, 2006 11:58:55 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Bản nhạc : "Nhạc Tình Thơ" với bài thơ "Mùa Thu và Đợi Chờ"

Từ vũ trụ không màu

Nhạc Tình Thơ
1-

Em như con gió

Bay ngang lưng trời

Tôi như cánh lá

Cuối Thu đợi chờ



** hôm viết bài này: chợt nhìn ngoài trời: phía sau nhà chếch sang tay trái - hướng Tây: mấy cây anh đào, bạch dương, liễu vườn nhà hàng xóm đã vàng ươm và còn xum xuê đầy những lá!! Biết lá chờ gió về để rơi lả tả... bay bay...



Mình chung ngõ lối

Bên đời mộng mơ

Mình chung tiếng nói

Tiếng cười trẻ thơ



** khi người ta đang yêu thương điều gì đó ((bất luận?))- người ta đều hồn nhiên như trẻ nhỏ: không kiểm soát được ngôn từ ... như cảm xúc đi ra từ con tim chứ không đi ra từ trí óc? Nên đêm qua ThyThy "ra" bài thơ " Lời Thương Yêu"- thật sự là "ba lăng nhăng " (??)... nhưng mà đúng là như thế, vì khi vừa đối thoại với một nửa kia của đôi tình-nhân thế-kỷ bằng ngôn ngữ không phải của người trần-gian hiện-hữu!!



Em về trong đêm

Hát câu tình buồn

Tặng lời yêu thương

Giấu trong tủi hờn



** khỏi cần nói cũng hiểu: nếu đã từng biết đêm không dài mà là rất ngắn... ngắn cho một nỗi nhớ không tên .. không tuổi .. không bờ-bến đến-đi... bao nhiêu dòng lệ-câm Thy và em đã nhỏ trên bàn phím này... làm đầy thêm măt hồ phẳng lặng của chiếc màn hình vi tính đã rất đỗi thân thương...



Biển trời mênh mang

Ơi gió lang thang

Dịu mềm phiến đá

Khóc Thu sắp tàn



** Đá thực ra không cứng như lòng người, đôi khi hay nhiều khi?? Một phiếm đá khóc trên tên người hay một người khóc trên phíếm đá... Mùa Thu rồi cũng sẽ tàn... làm mềm bấy nát trời mây...Gió có về ở lại mãi cùng ThyThy... Mây trắng sẽ có về để còn hờn dỗi mãi tình ThyThy...



2-

Em như tia chớp

Xé mây giữa trời

Tôi cơn sấm sét

Ghép trang tình đời



** luôn là một logic mọi nhẽ!? Bởi ThyThy sinh ra trên cõi gian-trần một lần thôi để làm nên trang thiên tình sử đó... cùng em mình sẽ là nhân-chứng cho một tình-yêu dù chỉ vẫn hàm trong ý nghĩa bạn bè: Tri-Âm...mà vẫn như "sét" đánh giữa một ngày ngoài trời không mưa... không giông-tố... vào một giờ nắng ắp đẵm cõi ảo nơi đây... ấy là khi em như từ trong một trang thơ huyền thoại bước ra khỏi một bài thơ thần thọai... em đến bên ThyThy nhẹ nhàng như một làn mây mầu nhớ(!)... Trời cho ThyThy làm cơn gió cuối Thu để đẩy đưa em về cuối mãi chân trời... rất xa(!) hay rất gần(!): chỉ mình em và ThyThy biết và hiểu được mà thôi...



Trời làm bão tố

Mưa ngập dòng tuôn

Đường chiều thêm trơn

Gót chân mỏi mòn



** chỉ thêm có thế này nữa mới đủ vừa những trái oan cho một kiếp lãng du: luôn đa đoan và luôn nhiều khốn khổ... mưa ngoài trời đổ ào ào một chiều Hạ mới(!) như để hòa chung... nhập cùng cho hài hòa nhất với dòng mưa đời vẫn âm thầm tí tách mỗi đêm khuya... khi ThyThy nằm lặng nghe tiếng của lòng mình hát mãi bài ca của một thời xa vắng ấy: gió mải đi đâu cho mây mỏi đợi chờ...



Như ngàn tia nắng

Đến thăm trễ tràng

Vị tình thêm sang

Ngất ngây cung đàn



*** Ngộ nhất là đoạn này: ý tự đảo ngược : lại nhớ "Kahlil Gibran viết trong quyển THE PROPHET của ông rằng: như ống sáo đã chịu vết đục khoét của lưỡi dao vào thân để có thể tạo nên khúc nhạc du-dương; như chiếc tách, ly đã phải qua lò lửa nung để có lòng trũng để đựng chất rượu say và ngọt: nhờ vào sầu-tư, đau-đớn đào sâu và rộng tâm-sự mình: càng cảm-nhận nổi sầu thương bao nhiêu thì sức chứa cho hạnh-phúc và niềm vui cũng tăng thêm cường-độ!" (Felix)



Hồn mình trung gian

Đưa đón nhân duyên

Nhạc tình thi thơ

Thắt mối tơ hồng


Paris sáng 15/11/2006
* tặng những linh-hôn thơ-nhạc mà tôi yêu mến!

**thơ vẫn chỉ là thơ, và nhạc vẫn chỉ là nhạc, nhưng không có nhạc thơ buồn, còn vắng thơ: nhạc mãi là nhạc không lời (?). Nghệ thuật vị nghệ thuật tôi tôn vinh.



*** Hôm nay nhìn ra ngoài góc vườn cũ: bên cạnh một cây anh đào vẫn còn như chiếc áo khoác mỏng màu vàng rực rỡ: là một cây anh đáo lá đã rụng không còn lấy một cánh dù rất nhỏ trên cành... xót xa vô cùng... nhất là lại đang nghe bản nhạc này !! (( tự nhiên ThyThy nhớ tới ý của một câu Kinh-Thánh: trong hai người ngủ trên cùng một chiếc giường, thì đêm nay có một người sẽ được Chúa lấy đi và một người ở lại! ))

*** chiều này đi nhà thờ về (17h-- ) - xe của người bạn bị xịt lốp giữa A 104 . Trên xe có 5 mạng, nhưng chưa ai từng thay lốp xe. Hơn nữa ngoài lốp xe dự phòng không có bất kể dụng cụ gì để làm việc thay lốp xe kia ... trời tối hù, lạnh và gió ... ThyThy đi nhà thờ thì chủ quan không mang áo lạnh: ngồi trong xe cửa sau mở... ThyThy chỉ biết niệm "thần chú"...may quá trên xe "cậu bé" kiến trúc sư và kiêm là nhạc sĩ: TNT có điện thoại di động, nên gọi ông mục sư ra làm việc sửa xe ... gần 19h xong... khi hôn tạm biệt ông mục sư trẻ rất dễ thương: hai má ông mục sư lạnh hơn băng Bắc Cực... ông lại bị bênh viêm xoang ( chị bạn bảo vậy khi thấy ông bị hỉ mũi quanh năm(?))... đến tội nghiệp!!

*** ThyThy ngồi nghe bản nhạc Si-bemol vừa gởi đó và viết những dòng "chua" thêm vào giữa các đoạn thơ và dưới nì .. Trước khi Sb gởi nhạc đến đang "ra" bài thơ dở dang Mùa Thu và Đợi Chờ... đó là khi Thần Thơ đã lại về nhập thể... ThyThy cũng chả biết đã nghe bao nhiêu lần bản nhạc này nữa ròi: cứ để nhạc tự tuôn, và cứ mặc cho ngón tay gõ lên phím ti tính lóc cóc cho "tơ vàng" tự nhả... tự tháo gỡ những nỗi niềm thật riêng tư...

(( bonne nuit Sb et Sb+ )): Sb-







Mùa Thu và Đợi Chờ



Sao mãi đợi nhau

Để mùa Thu trút lá

Con đường chiều hun hút

Nhuộm đỏ màu thương đau



Nhạt nắng đua nhau

Đổ xuống lề cuộc sống

Như lời buồn tiễn biệt chút Thu phai

Để sớm mai còn vội đón Đông về



Điệu nhạc buồn

Vương vương lên phím nhớ

Thấm vào hồn tên tuổi một bài thơ

Mình tặng nhau xưa...nối tháng ngày dằng dặc



Anh có về đêm nay hay ở lại

Vùng trời xa...bay mỏi cánh thiên di

Mặc đơn côi em gởi lại tiếng đàn

Người nhạc sĩ chưa một lần biết mặt



Và ngoài song thưa

Chỉ mùa Thu nghe được

Tiếng giọt lệ buồn chảy trên bóng nàng-thơ ./.



* khi hết đoạn 2 : nhận mp3 "Nhạc Tình Thơ" Sb gởi

** viết tiếp... trong tiếng nhạc miên man là buồn, vợi vời là nhớ... con đường xưa một lần tình cờ mình gặp gỡ... để khi về bỗng quay qoắt ngẩn ngơ và biết đến nhớ-nhung... Rồi như một bài ca dẫu có đẹp... cũng chỉ đủ để đắm say không hết trọn một đường cung từ mũi tên thần Apollo đã nhằm hướng... Ai làm người không đắm đuối một vần tên khi trái tim chưa cứng và tâm hồn chưa phai ...Ai ở đời không khát một dòng sông khi giữa mùa hạn hán... Ai không từng nâng lên và đặt xuống giữa trang đời một dòng chữ tiếc thương ơi...

Thy thích yêu thương hơn là những giận hờn... Thy thích làm thơ bên những nỗi muộn phiền... Cho bản tình ca năm tháng không dư thừa nốt buông...



1h30-- 20/11/2006

ThyThy-Hoàng Thy Mai Thảo
viethoaiphuong
#140 Posted : Wednesday, December 27, 2006 12:59:17 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Paris hôm nay có gì lạ ?


Paris hôm nay vẫn đặc dày là mây xám trắng, vậy là đã ba ngày liền trời không lộ ra một kẽ hở màu xanh, dù là rất nhỏ!

Tôi ngồi đây trong muôn vàn ý nghĩ xót xa lẫn ngọt ngào giữa khổ đau và hạnh phúc: rơi trên tay tôi một mẩu đời khác biệt lắm không, hay cũng chỉ như tất cả mọi mẩu đời rất bình dị kia thôi, chỉ có điều với riêng tôi sẽ phải là như thế: rất nhạc, rất thơ và rất là huyền diệu, ngay cả lúc vui hay lúc buồn... Tất cả đều vượt lên trên ý nghĩa đời thường mà cho thành cao đẹp, như chính là nét vẽ đầu tiên của Thượng Đế khi tạo ra chúng sinh là với ý nghĩ chỉ tốt lành và đẹp đẽ đó thôi sao ?!

Ngày hôm trước tôi vui, bất chợt khi hạnh phúc quá ngất ngây đến với mình
Ngày hôm sau tôi tái tê sầu muộn, cũng bất chợt ai lấy đi niềm đắm đuối nhất đó của riêng tôi
Ngày sau nữa chút hi vọng lại trở về: còn mong manh và yếu đuối
...
Cứ như thế cuộc đời cho tôi đóng vai tuồng thật đặc biệt của riêng tôi giữa muôn vàn ý nghĩa, ngập muôn vàn lời thơ: ta là ai kiếp trước? là ai thực kiếp này ? và sẽ là ai mai sau, kiếp tới?

Con đường đời đôi khi có cùng chung một ngã? Những người đời có khi ta gặp gỡ vẫn cùng một mẫu khuôn?
Những cảm nghĩ về cuộc đời có cùng chung chiều hướng?
Những ngôn từ có cùng một gam màu hay ngữ điệu chảy tuôn, nếu như tôi vẫn lại mang trong mình thân kiếp lãng du?

Có phải khi nào tôi cũng sống cùng một nhịp điệu quá thênh thang?
Có phải khi nào tôi cũng yêu cùng một cường độ quá dạt dào?

Đã bao lần tôi chết trong ý tưởng?
Và đã bao lần tôi tự tái sinh minh trong trí tưởng?

Phải, hôm nay tôi vừa được sống lại làm người, sau chuỗi ngày chao đảo thật hãi hùng, sau những giờ tôi đã chết thật bên hồn thơ của tôi: vẫn luôn là vô tội và rất vô tư...
Nếu tất cả ra đi tôi ở lại để làm gì?

Paris hôm nay tôi thấy trời đã đổi: màu bài thơ như mướt mượt xanh rêu
Tôi đã yêu người như chính người yêu tôi đó
Một tình yêu thiên thánh hóa nhiệm màu, đơn sơ!


Paris, 17h20 ngày 27 tháng 12 năm 2006
* Vương Hoàng Thu tặng Tưởng Thu
ThyThy- Hoàng Thy Mai Thảo

Users browsing this topic
Guest (22)
40 Pages«<56789>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.