Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 9,291 Points: 11,028
Thanks: 758 times Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
|
CẢM NHẬN PARIS
Tôi chỉ đến Paris vài lần nhân dịp đi công tác, mỗi lần cách nhau vài năm và thời gian ở lại rất ngắn ngủi, nhưng lúc nào cũng có cảm giác như vừa rời Paris mới đây thôi. Và dù có đến Paris bao lần đi nữa thì lần nào tôi cũng thấy náo nức với cảm giác như được về thăm nơi thân quen yêu dấu xưa của mình. Không ai tới Paris mà không tới tháp Eiffel để chiêm ngưỡng biểu tượng sức mạnh tinh thần của nước Pháp. Trên cao lộng gió ta có thể ngắm nhìn Paris với những mái nhà được trang trí đầy màu sắc thật xinh xắn và dễ thương. Những mái nhà đó tạo thêm một bức tranh ở trên cao. Bức tranh đó không phải cho gia chủ thưởng thức mà để cho du khách ở trên tháp ngắm nhìn thích thú. Có lẽ người Paris muốn cả không khí cũng phải đẹp chăng?
Rồi ta sẽ thấy choáng ngợp trước sự nguy nga lộng lẫy ánh vàng của cung điện Versailles và miên man chìm đắm trong sự náo nhiệt ở vương quốc mua sắm Lafayette, hay thong thả dạo chơi ở những khu phố mua bán sầm uất dọc bờ sông Seine. Paris được mệnh danh là “Thủ đô ánh sáng” không phải chỉ vì sự hào nhoáng, mà vì nó là trái tim của nước Pháp thế kỷ ánh sáng, là cái nôi của các trào lưu triết học, văn học và nghệ thuật thế kỷ XVIII đầy tính nhân văn, hướng tới sự tiến bộ và tự do của con người. Bạn sẽ cảm nhận được điều này khi đến bảo tàng Louvre. Ở đây ta sẽ được xem lại bức tranh toàn cảnh của lịch sử nhân loại, sẽ nhìn thấy tận mắt những câu chuyện đầy mê hoặc của nền văn minh Hy Lạp và La Mã cổ đại, những biến cố đau thương của thời kỳ Trung cổ kéo dài cả nghìn năm, rồi bừng lên sức sống mãnh liệt của thời kỳ Phục hưng với những tác phẩm mô tả sự tuyệt mỹ của cơ thể con người. Nhưng tôi yêu Paris không phải vì sự hào nhoáng của nó, bởi sự choáng lộn không làm nên cốt cách. Cốt cách Paris giống như một hạt ngọc trai được chắt lọc tinh túy và tích lũy từ muôn đời để tạo nên vẻ đẹp trí tuệ trường tồn toả sáng không thể lẫn lộn.
Cho dù trong cái thế giới văn minh vật chất này, mọi vật có đổi thay chóng mặt thì sông Seine và cảnh trí bên bờ vẫn mãi êm đềm và thanh lịch như thế. Về ban đêm, đi trên thuyền dọc sông Seine ta sẽ cảm nhận được một Paris hoàn toàn khác với sự ồn ào náo nhiệt ban ngày. Dưới mỗi gầm cầu là một câu chuyện kỳ thú, một tác phẩm nghệ thuật vĩnh hằng. Tháp Eiffel trở nên mê hoặc và quyến rũ hơn, giống như một ngôi sao vàng rực toả sáng cả bầu trời. Tôi nhớ Paris những buổi sáng tinh khôi đầu thu se lạnh. Lá vàng đã bắt đầu rơi, không gian yên ắng, chỉ thỉnh thoảng được khuấy động bởi những cơn gió nhẹ đuổi lá lao xao dưới đường. Cảm giác như đang đi trên phố Hà nội buổi sáng mùa thu vắng vẻ, bên những ngôi nhà xưa cũ có những ô cửa lá sách màu xanh.
Ngày xưa cửa nhà mình cũng bằng gỗ kiểu như thế. Những cái cánh cửa màu xanh cứ mở mãi trong tâm trí của mình. Trong ô cửa sổ mẹ ngồi lặng lẽ đan áo cho lũ con đông đúc mặc mùa đông. Năm nào áo cũ cũng được tháo ra rồi đan lại thành áo mới cho vừa. Ngày xưa ngày xưa, ngày xưa lần đầu đến Paris mình đã khóc khi bất chợt nhìn qua một ô cửa sổ, thấy một người phụ nữ cũng đang ngồi yên lặng đan áo. Giờ thì những ô cửa như thế trở nên hiếm hoi ở Hà Nội, nhưng ở Paris thì có rất nhiều, đặc biệt dọc những con đường nhỏ lát đá dẫn lên đồi Montmart. Ở đây ta lại được thấy cảm giác trở về với ngày xưa tinh khiết và yên lành. Trên vỉa hè nhỏ còn có những bậc thang nhỏ xíu dẫn vào những ô cửa cũ kỹ khiêm nhường. Khu phố này có vẻ như hàng trăm năm nay vẫn thế, vẫn đầy vẻ lãng tử với các nhóm nhạc công đường phố và tiệm cafe vỉa hè.
Buổi chiều ở vườn Luxembourg. Những tia nắng vàng vẫn còn len lỏi qua kẽ lá. Ngồi trên hàng ghế cũ kỹ ngắm nhìn những hàng cây, nghe lá rụng và tiếng chim hót bỗng nhớ đến những nhân vật của Victor Hugo và Alexandre Dumas. Họ như vẫn đang ở đâu đó trong khu vườn này, bởi bầu trời vẫn thế và hàng cây vẫn thế, như từ xửa từ xưa.
Giờ tôi mới hiểu vì sao tôi cảm thấy an nhiên khi đi trên đường ở Paris như thế, như là đang đi trên đường phố Sài Gòn gần khu nhà thờ Đức Bà đầy những quán cafe vỉa hè. Paris đã hiện diện trong tôi từ thủa ấu thơ bằng các tác phẩm văn học nghệ thuật, bằng cách ông ngoại pha ly cafe buổi sáng mùa đông, bằng những con đường, góc phố có những ô cửa màu xanh…
Bạn có thể đi đến nhiều nơi, hưởng thụ nhiều cảnh đẹp và chứng kiến bao điều kỳ lạ. Nhưng ở nơi nào bạn thấy ấm lòng như ở nhà của mình thì đó là nơi đã nắm giữ tình yêu của bạn. Tôi đã yêu Paris với một tình yêu tự nhiên và bình dị như thế.
Văn Hạnh, SG, 02-07-2013
PS.
Van Hanh : Năm mới vội vàng, chưa kịp thay cover nhưng thấy vui khác thường vì có một đứa em lạc mãi bỗng đột ngột xuất hiện. Không cùng huyết thống nhưng nó thực sự là em mình vì mình và nó hay cãi nhau và nó luôn ăn hiếp mình để thể hiện quyền lực làm em của nó. Bây giờ xuất hiện trở lại nó trở nên hết sức dịu dàng đằm thắm. Nó làm mình nhớ lại rất nhiều... Cảm nhận Paris nè Phương
Bach Tuyet : Tháp Eiffel, nhà thờ Đức bà, sông Seine, bảo tàng Louvre hay Montmart thì ai từng đi Paris đều ghé nhưng để lại 1 T y như bạn thật hiếm . Hẹn bạn 1 ngày gần đây ở quán cà phê góc phố Paris và lang thang cùng “ con em mà bạn mới tìm lại “ nhé , Thật đấy Hanh Van!
The Doan : Em chưa tới Paris, nhưng qua đoạn văn của chị đã hình dung ra nó thế nào rồi
Bach Tuyet : Thích là nhích đi em , hẹn luôn em nữa nhé . Năm mới mọi sự tốt lành
The Doan : Ok chị, đi nhớ rủ em. Chúc ac cùng các cháu năm mới vạn sự như ý nhé
Hoài Phương : ui ui ... biết là P nó còn ngủ say không chừng .. nên chị H “lên võ đài” nghênh chiến trước (?) mà cũng lạ, bình thường P ít ngó trang chính FB, hôm nay tự dưng xẹt ngang, ngay post đầu tiên nhìn thấy FB mở sẵn “lá thư xanh” chị H viết vội (?) hình như đang trong máy bay sửa soạn “lao ra” Phú Quốc? P đọc lá thư ngắn tẹo thôi mà được cười ra nước mắt nè = nước mắt trong tiếng cười “thầm” (trước màn hình iphone nhỏ xíu xiu) - ôi ngọt ngào và êm dịu biết bao là sự “tìm lại” được, không phải trẻ mồ côi tìm lại được chị hiền mà là kẻ đơn côi tìm lại được một trong những mảnh tình cũ xửa xưa .. để mà nghinh chiến trận cuối, hiệp đầu màn “cãi cọ” .. chị Tuyết làm trọng tài chính để không thiên vị (?) còn các anh chị khác sẽ làm trọng tài biên giùm em với nhé. Ai thua sẽ được đãi các trọng tài làm một tour Paris by night = du thuyền trên sông Seine !
Thu Hương : Đúng là những cây bút chiến bậc thầy của văn học, em chưa được đặt chân đến Paris mà đã du lịch bằng văn rất đắt của các chị rồi, thật háo húc quá, chị ơi!
Hoài Phương : hello Thu Hương, em háo hức quá thiệt sao? vậy nhớ hẹn chị Hạnh và chị Tuyết giữ cho chắc mỗi người một bên cánh tay em nhen, kẻo mà chưa đặt chân trên Tháp Eiffel đã bị rớt tòm xuống sông Seine trước đấy, vì máy bay từ VN qua Paris là phải xẹt ngang trên bầu trời Ba Lê hoa lệ trước (lúc tờ mờ sáng nên thủ đô ánh sáng đang còn lung linh ánh đèn đêm) ? chị 'chọc' em chút thôi .. gọi là lời chào làm quen theo phong cách núi rừng hoang sơ Dalat của bọn chị. Chúc tất cả anh chị em ngày thứ Hai an vui, tuần lễ mới tốt lành ! Tặng cả nhà hoa Tulipe màu cam (màu này ít khi thấy trong vườn Tulipe bạt ngàn quãng mùa xuân)
Bach Tuyet : 1-0 nghiêng về phía Chị
Hoài Phương : Paris sẽ cảm ơn bài viết “CẢM NHẬN PARIS” của chị Hạnh nhà chúng mình đây .. tuyệt vời !! Em xin post lại vào forums và share qua FB của em nhé ? chị nhắc tới những chiếc cầu trên dòng Seine của Paris (?) mà em cũng tình cờ post bài thơ “Dưới chân cầu Mirabeau” mà em dịch ra tiếng Việt cách đây gần 10 năm .. để em post vào đây tặng chị Hạnh, chị Tuyết và các anh chị nhé !
Hoài Phương : chị Xuan Thuy ơi, sang Paris mau lên để 'cứu' em P thôi, vì chị Hạnh mà P nó mới tìm được hồi chiều trễ hôm qua, cũng là nhờ chị Nguyen Thi Bach Tuyet chỉ đường FB... trong 'lá thư xanh' chị H gửi HP qua FB : sắp có nghinh chiến gùi đấy, mà chi Tuyết làm trọng tài sẽ thương chị H hơn, nên cần có chị XT binh em P chút xíu cho ngang bằng tình-trường trận tiền (?) ... cũng bởi P chú ý tới ít chữ cuối bức thư và làm P nhớ tới chị XT mà P gặp một thoáng ở Saigon 39 năm trước (lần đó theo chị Hà và mấy anh từ Dalat xuống SG để rồi đi Trà Vinh).. chắc là nhân dịp này, P sẽ viết hồi ký luôn nhỉ? P tặng chị Hạnh, chị Tuyết và chị Xuân Thuỷ 'bông Hồng tình bạn' này nhé ! thương-quý thật nhiều !
Hoài Phương : ui, P muốn thêm vào hình ảnh Tháp Eiffel Paris mà sao sửa xong thì bài viết share từ FB chị Hạnh nó bị biến đâu ? hoá ra bị xoá ? mà em làm biếng post lại các cmt nên chạy sang nhà chị H copy bài về đây (như em đã post ở forums hồi nãy)
Xuan Thuy : Mình đã sang Pháp và ở nhà Phương từ 2010. Hai chị em chắc không bao giờ quên cái ngày gặp nhau ở Sg hồi đó. Nhưng suốt từ 2010 tận đến năm 2017 hay 2018 quả thật mới tìm được fb của P
Hoài Phương : dạ, em vẫn luôn phải cảm ơn ông chủ trẻ của FB là vậy, nhờ FB bạn bè tìm lại được nhau .. dù là mất bao nhiêu năm tháng, nhưng cũng nhờ thế khoảnh khắc 'tìm lại' luôn rất nhiều xúc động... thế Tết này chị đã gặp chị Hà chưa? em mới nhớ tới chị Hà và con bupbe biết đi mà anh Hiệp nhà chị Hà gửi chị ấy, hồi mới vô Dalat em hay dắt bupbe đi qua lại trong hành lang tầng bọn em ở Giáo Hoàng Học Viện ... thế mà cũng 39 năm hơn. Em gửi lời thăm và Chúc Năm Mới chị Thuý Hà với nhé.
PS. FB Van Hanh (tiếp theo)
Thu Hương : Vâng, em cảm ơn chị Phương! Em là em con dì ruột của chị Hạnh, tuổi hưu cũng sắp 5 năm xin kính chào các chị, những cây đa cây đề trong làng văn thơ đáng trân trọng ạ!
Hoài Phương : ui, vậy là P phải xin lỗi TH rồi, tưởng là em út quen biết chị Hanh ở Hà Nội. Hoá ra, TH là em họ của chị Hạnh mà chắc cũng ngang tuổi nhau? mình là bạn thôi nhỉ !
Thu Hương : Cảm ơn chị Phương! Em 59 tuổi, sang năm thành U60 thôi ạ!
Thu Hương : Hồ Tây- Tết Kỷ Hợi 2019 đấy, chị ạ!
Hanh Van : Linh tinh thôi Hương ơi, làm gì có bậc thầy😆
Thu Hương Em học mãi cái TINH và cái LINH ấy của chị mà ko được đấy, chị ạ!
Hanh Van : Buổi tối ấy Phương và anh T cho chị đi đấy. Vẫn nhớ cảm giác thật tuyệt vời
Hoài Phương : Dưới chân cầu Mirabeau dòng Seine vẫn chảy Những gợn sóng vĩnh hằng nghìn năm nhìn mệt mỏi Trở về trong đêm thời gian gọi thức Tháng ngày trôi, riêng mình tôi ở lại
Hanh Van : Thương!
Thu Hương : Huyền thoại Paris qua trang viết của chị thật đáng yêu, sang trọng, quý phái mà dịu dàng, tha thiết, thân thương, tinh tế đến tuyệt vời, thật may Hà nội và Sài gòn cũng có bóng dáng ở đó, chị nhỉ!
Hanh Van : Hà nội giống nhiều hơn Hương ạ
Thu Hương : Vâng, kiến trúc cổ HN là do các kiến trúc sư người France thiết kế và xây dựng thật tuyệt, chị nhỉ!
Tuyet Phan : Một đoạn ngắn nhưng rất hay, gợi nhớ những ngày em ở nơi ấy với người thân, cám ơn chị
... ...
FB - 11/2/2019
|