Rank: Advanced Member
Groups: Moderator, Registered Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 5,668 Points: 25 Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
|
Hồi ký 50 năm mê hát
Vương Hồng Sển
Năm 1924.
Để thấy cái ngông cái gàn của kẻ nầy, xin nhắc một việc cũ nay nhớ mà còn thẹn thẹn. Quả không có cái gì mà tôi không muốn không ham. Thậm chí tiền không có, bề thế cũng không mà đèo bòng nhiều việc lếu. Ngày mồng một tháng ba d. l. 1924, tôi đi xem hát cải lương tại rạp Modern đường d’Espagne Sài-Gòn. Lá lay tôi được ngồi gần cô Ba Trà, lúc ấy đang sáng chói trong tiền, trong nhan sắc và sắm xe hơi có tài-xế phụ, để dành mở cửa.
Cô Ba ngồi một dãy ghế thượng hạng với bác-sĩ Trinh, Tòa Tỷ và Sáu Ngọ. Trớ trêu thay, bên tay mặt và sát ghế cô là ghế của kẻ nầy. Cô ngồi xem mà mùi nước hoa làm tôi ngây ngất và khi nửa chừng cô ra về, tôi hết biết trên sân khấu hát ca những gì và khi về nhà, tôi thức trắng đêm để đặt bài nầy, nay chép ra đây cho thấy cái càn rỡ của tuổi xuân hiếu sắc:
Xem cải-lương ngộ mỹ-nữ (cô Ba Trà)
Duyên kỳ ngộ gặp nàng quốc sắc, Khách đa tình ngó mắt quên nheo! Mới đây sao lại như bèo? Gió de vừa sát, gặp chèo kế dang. Tệ chi bấy! Ớ nàng mặt ngọc, Khách cô phòng trằn trọc năm canh Căn duyên sao có mảnh mành, Chưa vui sum hiệp đã đành chia phui! Nàng tháo bước, ta ngùi ngùi thảm, Khách lui chơn, đây dám ướm lời: "Phiền cô tiện đó ngồi chơi, "Cho đây xem thỏa, sắc trời phải chăng? Khen cha chả! Khuôn trăng đầy đặn, Càng nhìn lâu càng mặn nét hồng Còn trời, còn biển, còn sông, Còn câu tình ái, còn lòng tương tư. Nghĩ cũng tệ sao đi không nói? Để lại chi mấy đọi sầu phiền. Vật đi còn chút tình riêng, Nàng đi nàng để cho nghiêng ngửa lòng. Lửa đã nhúm khó trông dụt tắt Kể từ đây bặt bặt giấc tiên Ngày sầu mấy khắc nào yên Đêm trông canh lụn càng điên đảo lòng! Than ôi, đã sa dòng biển ái, Dễ gì toan trở lại non nhơn? Lòng thương lòng lại há sờn, Dẫu mòn bia đá khó khờn lòng thương... 1-3-1924
Cái ngông còn chưa chịu buông tha, tiền thì trong túi vắng hoe, mà dư thừa thơ thổng. Vô sở làm, ở Trường Máy, đường Đỗ-Hữu-Vị, trọn một tuần lễ, bỏ phế hết tất cả mọi việc, rán è ạch bôi sửa đặt thêm một bài thơ bát cú mà không dám gởi, chỉ cất trong cặp cho đến ngày nay:
Mỉm miệng cười duyên đóa hải đường, Xui lòng thi khách biết bao thương Dịu dàng má đỏ đào ghen thắm, Yễu điệu mình mai liễu kém nhường. Ngọc tốt Lam – điền ai nại giá, Hoa tươi Thượng-Uyển nực mùi hương. Cất xong Đồng-Tước chờ tiên nữ, Nhắn với ai kia chớ gọi thường.
Thơ rồi để đó, lo đi cưới vợ. Cô Ba Trà vụt vụt lên như diều gặp gió, lên xe xuống ngựa mấy chục năm trường. Tôi thì một rương sách một túi áo quần, để sau còn đùm đề ba cái đồ sành ưa bể.
Bỗng vài chục năm sau, gặp nhau lại nơi bàn tài-xỉu trong Chợ-Lớn, sau trận 1945. Cô đã mất phong độ năm nào, nhưng hỏi tôi, hỏi thấy nhan sắc cô nay kém hơn trước thế nào? Tôi trả lời: "Tôi chỉ biết "người đẹp" có hình chụp treo trong tủ kiếng nhà photo Khánh-Ký lúc còn đi học Chasseloup" và "đã khiến tôi thành thi-sĩ, xin lỗi, thành thợ thơ năm nọ".
Cô cười rồi thâu dụng tôi làm "bí thư" suốt mấy tháng trường, Cô thuật tiểu sử cho tôi lấy notes, vừa thấy hay hay, kế cô bán tài-liệu cho một ông bạn nhà văn (ông T.T.Q.) tôi không nói gì, nhưng xin ngưng chép chuyện tiểu-sử nhơi bã mía, chỉ giữ lại đến hôm nay hình bóng một người năm xưa từng vãi bừa bạc trăm bạc ngàn qua cửa sổ, nay không có đến một xu-ten để cạo gió và vẫn nuốt cơm đen kéo dài cái kiếp sống thừa không biết đến chừng nào?
Nhớ một đêm nằm cạnh bàn đèn với Cô Ba, khi chị Phù-Dung đến làm bạn "ấm ấm êm êm", bỗng thấy má cô trở nên hồng hào, lông nheo ướt ướt, mũi dọc dừa, răng còn tốt, tôi nhìn lâu bỗng sợ khan, may là tại gia đã có một ai rồi, không có ai đó, đem ai nầy về, ắt cái khổ còn ai hơn nữa! Năm xưa cô là đóa hoa, tôi là "về rác". Cái năm gặp ở tài-xỉu, cô đã thành "về rác", nhưng thà tôi trôi cô-ky, không muốn kết thành bè. Tuy vậy bụng vẫn tiếc, vì bất quá là bá quất, chớ chi hai về rác gặp nhau sớm, ráp lại với nhau, biết đâu chừng biển Đông sẽ áng bóng? Không chi cũng biết mùi la dame aux camélias Nam-Việt.
|