Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

23 Pages«<1213141516>»
CHUYỆN VIẾT CỦA TÔI
Binh Nguyen
#261 Posted : Thursday, July 19, 2007 5:19:54 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Thoáng thoáng mở đọc MNMTT của chị VTĐĐ, có một số truyện đã được đọc rồi, híc híc. Đọc những truyện chưa đọc, Approve chị Ốc Hương! Mảnh Giẻ Vụn, xót xa...! (Bi giờ, Bình bắt chước chị TT nói một nửa câu thôi, còn ai muốn hiểu sao thì hiểu, hi hi hi.) Approve

BN.
Binh Nguyen
#262 Posted : Friday, July 27, 2007 9:22:24 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Cái tôi (Phần 4)

NHỮNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG TÔI QUEN

Tần là một trong những người "gồ ghề" nhất của lớp tôi. Tôi dùng chữ "gồ ghề" vì Tần ngồi ở cuối lớp, hay bị quở trách vì phá phách (có thể vì vậy nên mới bị ngồi cuối lớp), lại cao lớn, gồ ghề, có thể một số cô giáo yếu bóng vía cho là thành phần "bất trị". Học thì cũng xoàng xoàng, con nít mà, đứa nào mà chẳng ham chơi, chỉ là lộ liễu hay nghịch ngầm thôi. Tôi là đứa ngồi bàn đầu, vì thứ nhất tôi thuộc một trong những người "lùn" nhất lớp tôi. Thứ nhì tôi thuộc lọai nhát, chẳng dám phá phách gì ai, thuộc lọai biểu sao nghe vậy, vì sợ mất điểm hạnh kiểm, hay đạo đức. Thứ ba, tôi cũng đứng đâu hàng thứ mười trong những đứa học khá khá của lớp. Ối, mà ăn nhằm gì, còn có thứ mà đứng, là hên rồi! Vì một đứa ở đầu lớp, một đứa ở cuối lớp như vậy, nên chúng tôi ít quen nhau, ít nói chuyện với nhau, chơi ở hai nhóm bạn khác nhau. Trong một lớp mà hầu như ở hai thế giới khác, chúng tôi chỉ biết nhau thôi.

Tôi là đứa không giỏi môn văn lắm, nhưng cũng không dở lắm, thường là sáu trên mười, lâu lâu được bẩy trên mười. Nhưng tôi thường được những điểm khác bù vào. Hồi bé thì tôi được thêm điểm kể chuyện, điểm hát, thường là mười trên mười, nên chúng kéo điểm văn của tôi lên. Lên lớp lớn, thì tôi có thêm điểm tập làm văn nói, có lẽ tại tôi ăn nói dạn dĩ, bắt chước người ta khi lên nói diễn văn, thì cứ coi như không có ai trước mặt mình cả, rồi là cứ thao thao bất tuyệt thôi. Ở trong lớp, tôi nhát là thế, nên ít khi tôi lên ghi danh hay làm cái gì để lộ cái tôi biết được ra. Giờ tập làm văn nói, cả giỏi, cả dở, của lớp tôi lên ghi danh, mà tôi thì cứ im thin thít, cho đến khi cô văn hỏi:

- Còn trò nào chưa lên tập làm văn nói không?

Tụi nó quay nhìn hết trong lớp, rồi chỉ tôi, đã bảo tôi thuộc lọai nhát mà, không chủ động làm việc gì cả, nhưng đến lúc được kêu làm, thì tôi sẽ làm cho ra trò. Thế là tôi lên nói, nói chắc là hay lắm, cho nên tôi là đứa duy nhất trong lớp được vỗ tay rần rần sau khi tôi nói xong bài văn nói của tôi. Cô giáo cũng khen nữa, hình như cô cho tôi điểm chín kỳ đó, trong khi những đứa giỏi cũng chỉ được điểm tám.

Giờ trả bài, để thay đổi không khí và khuyến khích tụi tôi học văn, cô bảo:

- Ai thuộc hết bài thơ từ đầu chí cuối, không sai chữ nào, rồi trả lời được ba câu hỏi của cô về bài thơ đó, thì cô sẽ cho mười điểm.

Thế là, nhiều đứa về gạo bài thật kỹ, trong đó, dĩ nhiên có cả tôi. Nhưng đến giờ văn sau đó, tôi lại tiếp tục ngồi im, không dám giơ tay xin trả bài, vì nhát, và vì sợ nữa. Anh chàng gạo cội nhất lớp tôi về môn văn, Nguyễn Văn Căn, lên trả bài. Căn đọc ro ro bài thơ, nhưng vì quên một chỗ nên lặp lại một câu, trả lời đúng hết những câu hỏi, cô cho chín điểm. Cô nói, là không được lặp lại như vậy, lặp lại một chữ thôi cũng không tính là thuộc. Thêm một đứa nữa xung phong lên, cũng đọc đâu nửa chừng là quên, cũng chỉ được điểm chín. Cô nói:

- Thôi, một đứa nữa thôi, được hay không được gì cũng ngưng. Em nào xung phong lên đây?

Cả lớp im lặng, hai đứa gạo cội nhất về môn văn đã lên rồi mà không lấy được điểm mười của cô, thì những đứa xoàng xoàng còn lại mà ăn nhằm gì chứ? Chẳng biết can đảm đâu ra nhẩy vào trong tôi, tôi giơ tay lên, xin trả bài. Cô gọi tôi lên.

Tôi đọc thơ như ngâm, cố gắng giống như mình đang hát. Đang đọc giữa chừng, bỗng dưng tôi quên, à thì ra, khớp quá làm cho mình quên thật! Tôi đứng im có đến năm giây, tất cả cặp mắt đều dồn về phía tôi, rồi tôi chợt nhớ ra, tôi đọc tiếp, hú vía! Trả lời câu hỏi của cô xong, cô cho tôi mười điểm, cả lớp vỗ tay rần rần. Tôi thì cười mà lại muốn khóc. Đến cuối giờ, Tần chạy lên chỗ tôi, nói:

- Hồi nãy bạn ngừng ngay đó, tui cũng muốn đứng tim luôn!

Tần, một trong những người "gồ ghề" nhất lớp tôi, một trong những người thuộc "thế giới khác" cái thế giới của tôi, lo lắng cho tôi, tự nhiên làm tôi muốn khóc! Đâu cần nói chi nhiều, đâu cần khen gì đâu, chỉ cần nói một câu đơn giản như vậy, thật hỗ trợ tinh thần của tôi ghê gớm!

(Còn tiếp)

Bình Nguyên
Tháng 7, 2007.
Binh Nguyen
#263 Posted : Tuesday, July 31, 2007 10:42:01 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Những người đàn ông tôi quen (phần 2)

Anh Vũ, nha sĩ tương lai, chơi trong đám bạn, nghe nói nha sĩ, ai cũng có vẻ nể vì, nên anh tưởng anh ngon, tha hồ khóac lác. Anh tới nhà tôi chơi, cha tôi đợi anh về, rồi nói với tụi tôi:

- Cái thằng này khóac lác quá. Ở thành phố này có ông Tám là nổi tiếng khóac lác rồi, mà gặp thằng này, chắc cũng phải gọi nó bằng sư tổ.

Nha sĩ hay không, với tôi không quan trọng lắm, nhưng một câu nói của cha tôi, cũng đủ làm tôi chạy xa đến tám thuớc. Tôi không thích thái độ của anh khi nói chuyện với chúng tôi. Gươm lạc giữa rừng hoa mà, phải lấy le cho mấy cô lác mắt chứ?

- Năm sáu mươi tám, mấy em chưa đẻ nên đâu biết gì. Làm sao mà biết được cái cảnh chạy giặc nó như thế nào? Mấy em còn bé lắm, không biết gì hết trơn.

Cái tự ái trong tôi cũng to bằng cái nhà chứ không chơi. Tôi nói:

- Em thua anh có mấy tuổi thôi chứ đâu có bao nhiêu? Anh biết được mười thì chắc là em cũng biết được bẩy hay tám. Đừng khi dể tụi em quá nhé?

- Vậy à, vậy em nhớ Hiệp định Paris ký khi nào không?

Trời xui, đất khiến sao tôi đọc vanh vách, cả ngày, tháng, năm luôn. Anh quay nhìn tôi ngỡ ngàng, rồi nói:

- Chà, cô nhỏ này cũng biết nhiều quá ha? Tưởng em còn nhỏ không biết gì hết chứ?

Tôi nghiệm ra một điều, cái mình biết chỉ như hạt cát giữa lòng đại dương mà thôi.

Bình Nguyên.
Tháng 8, 2007.


Binh Nguyen
#264 Posted : Sunday, August 5, 2007 1:51:01 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
NGUYỆT (tiếp theo)

Nguyệt bước thêm bước nữa với một người ngọai quốc. Hai người vừa làm việc chung với nhau vừa là vợ chồng. Hắn là luật sư, cần người thông dịch và giúp đỡ cho những thân chủ người Việt. Nguyệt đi với hắn, thiên hạ càng trầm trồ khen Nguyệt giỏi, nói tiếng Anh lưu lóat, ra đường lúc nào cũng lịch sự, sang trọng. Nguyệt giúp chồng giải quyết được nhiều vấn đề, người ta nói: "Đồng vợ, đồng chồng, tát bể Đông cũng cạn", ai cũng khen hai vợ chồng Nguyệt đẹp đôi. Hắn và Nguyệt không cùng chung ngôn ngữ, không cùng chung văn hóa, nhưng hắn là người có kiến thức cao, Nguyệt không cần phải chỉ bảo gì hết, chỉ cần nói sơ sơ là hắn biết hắn phải làm cái gì. Lâu lâu, bên hắn Nguyệt cũng nhớ đến người chồng cũ, nhưng so với người chồng cũ, hắn là một trời, còn tên chồng cũ là một vực.

Ra đường, người ta gọi là bà luật sư cũng oai lắm chứ! Bà luật sư tinh thông pháp luật, giải quyết mọi vấn đề dễ dàng, tiền bạc thì rủng rỉnh, không cần phải lo nghĩ gì nữa, nhưng đâu đó, sâu thẳm tận cùng đáy lòng, Nguyệt vẫn thấy mình là một người "ngọai tộc." Đi tới những chỗ bên gia đình chồng, Nguyệt cảm thấy cô đơn lạc lõng, như mặt trăng trên trời, không tự do nói, không tự do diễn đạt những ý tưởng của mình, lâu lâu giỡn đùa, thì chẳng ai cười vui theo những gì Nguyệt kể. Những người bên gia đình chồng, vẫn lịch sự cười khi nghe Nguyệt giỡn, nhưng là những nụ cười gượng gạo, có tính cách xã giao, hơn là những nụ cười vui, cười thả giàn, như khi Nguyệt ở trong một gia đình Việt Nam, hay gia đình của người chồng cũ.

Đứa con thỉnh thoảng đi với mẹ tới những buổi tiệc bên gia đình cha ghẻ, nó cũng cười, nhưng là những nụ cười buồn, với ánh mắt giận hờn, xa vắng. Thỉnh thoảng, nó có những ý tưởng đột phá, nó cười to hoang dại, cười để che dấu những ý nghĩ trong đầu, hơn là cười vui, rạng rỡ. Nguyệt cũng nhận thấy điều đó, nàng cũng buồn theo nụ cười của con, nụ cười của những kẻ dư cha, thiếu mẹ, nhưng nàng chẳng biết làm sao, không biết làm sao để giúp con, không biết làm sao để giải quyết những bế tắc của chính mình, nàng chỉ còn biết cười buồn theo.

Bình Nguyên
Tháng 8, 2007.
Binh Nguyen
#265 Posted : Sunday, August 5, 2007 2:14:05 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Rose

Sao mà đăng tới đăng lui vậy ta? Eight Ball Vì lý do kỹ thuật, xin lỗi quý vị.

BN.
Binh Nguyen
#266 Posted : Thursday, August 16, 2007 11:05:50 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
LẠI CHUYỆN VIẾT

Không có gì để viết đâu. Cứ yên lặng mà nhìn thôi, đừng viết! Có cái gì đâu mà viết? Chuyện gì cũng có người nói tới, cũng có người viết rồi, lạ lùng gì nữa đâu mà viết? Con người cứ bon chen, chen nhau trong cái xã hội xô bồ, phức tạp, gì thì cũng chỉ có từng đó thứ, buồn vui sướng khổ gì thì cũng chỉ có từng đó. Viết ra, cũng chẳng biết có ai đọc không?

Ý nghĩ cứ miên man trong đầu tôi. Viết? Không viết? Viết cái gì? Người ta viết hết rồi, mình cũng có đọc hết đâu? Mình viết ra rồi, ai đọc? Thôi, không viết nữa, thế là xong! Nếu ai cũng nói như vậy, thì còn gì là văn học, không còn truyện đọc, không cảm nhận được những cái hay của ngôn ngữ. Internet ngày nay dễ dàng quá, viết cái gì xong, người ta tung lên mạng, khỏi cần xuất bản, không cần in sách, thế giới mất đi những nhà văn, nếu định nghĩa, người nào in sách mới được gọi là "nhà văn", cuộc đời mất luôn văn học!

Truyện Harry Potter của bà J. K. Rowling, vừa tung ra, người ta chẳng mua bản quyền, cứ đem dịch rồi tung lên mạng. Trách ai? Trách những người thanh niên mới lớn, đọc được, hiểu được, dịch được, làm việc không theo luật, không cần bản quyền, không cần là nhà văn, không cần văn hay, chữ tốt? Và cũng có thể những bản dịch đó có rất nhiều lỗi chính tả, mà cũng không ai bắt bẻ, uốn nắn, thắc mắc, cứ kệ, dòng đời cứ việc trôi! Sai, đúng gì người ta cũng hiểu, thắc mắc làm gì, uốn nắn làm gì, sửa sang làm gì? Thật tội nghiệp cho nền văn học internet!

Cứ nghĩ đến những chuyện đó, để rồi nản chí, để rồi không biết viết cái gì, để rồi không có gì để mà viết. Nghe người ta nói nhiều quá, nhức đầu, nói thôi đừng nói nữa, nghe đi! Một đứa nhỏ cười, vâng, đúng rồi, vì thế người ta mới cần phải có hai cái tai để nghe, mà chỉ cần một cái miệng để nói. Tức là thiên nhiên cũng khuyên mình nên nghe nhiều, nói ít.

À, nhưng mà con người có đến hai bàn tay, và đến mười ngón tay lựng, vậy thì tha hồ viết nhé. Viết, lại viết. Đánh trên bàn phím, mười ngón thiên thần nhanh như lướt sóng, nhìn mà ham!

Bình Nguyên
Tháng 8, 2007.
linhvang
#267 Posted : Friday, August 17, 2007 1:58:30 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi Binh Nguyen

ngày nay dễ dàng quá, viết cái gì xong, người ta tung lên mạng, khỏi cần xuất bản, không cần in sách, thế giới mất đi những nhà văn, nếu định nghĩa, người nào in sách mới được gọi là "nhà văn", cuộc đời mất luôn văn học!
Bình Nguyên
Tháng 8, 2007.


Thời đại e-book rồi, đâu chờ có sách in mới là...nhà văn. Mà nói chuyện in sách, lại là thời đại ai cũng có thể in sách được cả, hihihi...Big Smile
Binh Nguyen
#268 Posted : Friday, August 17, 2007 11:17:59 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang

quote:
Gởi bởi Binh Nguyen



Thời đại e-book rồi, đâu chờ có sách in mới là...nhà văn. Mà nói chuyện in sách, lại là thời đại ai cũng có thể in sách được cả, hihihi...Big Smile



Vậy ai cũng là "nhà văn" hén? Không phân biệt chiếu thượng, chiếu hạ hen?

BN.
Binh Nguyen
#269 Posted : Friday, August 17, 2007 11:53:00 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
NHỮNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG TÔI QUEN
(Phần 3)

Anh tên Tiền, tụi tôi cứ gọi anh là Tiền Đô, không phải vì anh có nhiều tiền đô đâu, mà tại vì tụi tôi nói lái lại thành Tồ Điên, điên gà tồ, vì lắm lúc anh điên quá đi. Nói chuyện về anh, câu chuyện của tụi tôi không bao giờ dứt, anh cứ ngang ngang, lúc nào cũng ra vẻ như điệp viên 007, kín kín, hở hở, cái gì cũng làm như quan trọng lắm, không có anh, là không xong. Thật ra, thì không có anh, người ta dễ thở hơn, vì có một người cứ quan trọng hóa vấn đề chung quanh mình, nhiều khi cũng phiền lắm. Nhất là đang lúc làm việc căng thẳng, cần có những câu giỡn đùa cho bớt căng thẳng, thì anh lại lúc nào cũng nghiêm chỉnh, xem xét kỹ càng, làm cho mọi người lo lắng, căng thẳng thêm.

Tôi thì hoàn toàn khác, chuyên môn giỡn đùa, căng thẳng là không có tôi, thành ra, tôi chuyên môn đi chọc anh. Anh nói câu nào, tôi bẻ câu ấy, cố ý làm cho anh bớt nghiêm chỉnh. Nhưng những lúc cần nghiêm chỉnh, thì anh lại đi giỡn đùa. Chuyện tình cảm, anh lại không nghiêm chỉnh, đúng là Tiền Đô mà. Tôi bảo anh, trong chuyện tình cảm, thì khác, anh phải nghiêm chỉnh, thích cô nào, thì phải ra nói với người ta là mình thích cô đó thôi, chứ gặp ai, anh cũng ra vẻ thích người ta, nhưng lại không nói rõ ràng, rồi cứ giỡn giỡn, đùa đùa, bảo ai biết được anh coi người ta như em, hay là bạn gái. Thành ra, gặp hướng khác, có lý hơn, nghiêm chỉnh hơn, là người ta bẻ lái thôi.

Tôi nghĩ là anh nhát, nhưng lại bộp chà, bộp chộp, lúc nào cũng muốn ra vẻ nghiêm chỉnh, nhưng lại nghiêm chỉnh không được, nên cứ phải làm trớ đi. Tôi nói anh, anh phải thay đổi đi, chứ cứ như vậy là ế vợ đó, anh nói:

"Dù ai nói ngả, nói nghiêng
Lòng ta vẫn vững như thuyền ba chân!"

Tôi cười ơi là cười, cười sặc sụa, la lên: "Anh học câu đó ở đâu vậy?"

Anh vẫn ngây thơ: "Mày đừng coi thường anh mày, ngày xưa anh học ở đại học văn khoa đó nghe."

"Ông ơi, của người ta là "lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân", cái kiềng mới có ba cái chân, chứ cái thuyền nào mà có ba chân? Dốt mà cứ hay nói chữ, chán anh quá!"

Anh chợt nhận ra, rồi cũng cười: "Ờ há, anh mày lộn thôi."

"Thế anh có biết cái kiềng, nó ra làm sao không?"

"Anh mày không biết, thì còn ai biết?"

Đúng là "cái nết, đánh chết không chừa"! Hi hi hi.

Bình Nguyên
Tháng 8, 2007.
Binh Nguyen
#270 Posted : Tuesday, August 21, 2007 4:28:46 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi Binh Nguyen

Buồn Vui Nghề Nghiệp

Tôi làm sách. Nghe có oai không quý vị? Oai quá chứ lị, nhưng mà người ta bảo: "Ghét đứa nào thì cứ xúi đứa đó đi làm sách" Nhiều người muốn biết tôi làm sách như thế nào. Có gì đâu, cứ đánh máy hết, đánh số trang, xong đưa cho nhà in, là họ in ra hàng lọat, mỗi trang cả một ngàn tờ, xong họ cho vào máy đóng gáy lại, thế là xong! Đấy nghe thì đơn giản thế đấy, nhưng có nhiều cái không đơn giản chút nào.

Mà khổ nỗi, ông bà mình có câu "Bút sa gà chết", sách làm xong rồi, không gỡ ra được đâu, các bạn nhé, thành ra nhớ cẩn thận khi làm sách, nó không đơn giản đâu.

Bình Nguyên.
Tháng 10, 2006.



Buồn Vui Nghề Nghiệp (Phần 1, trích đoạn ở trên trong mục Văn - Chuyện Viết Của Tôi, trang số 13)

Buồn Vui Nghề Nghiệp (Phần 2)

Tôi làm sách, thích nhất là làm phần sửa chính tả, không phải gì, vì đọc một cuốn sách mà có nhiều lỗi chính tả, tôi bực mình lắm! Tôi cho là tác giả không tôn trọng độc giả. Tôi rất khó tính, đọc một cuốn sách mà bị sai nhiều lỗi chính tả, tôi lầm bầm: "Thế mà cũng dám đem in sách!!!" Dĩ nhiên, sách ai cũng in được, nếu có tiền, nhưng chính tả, chưa chắc ai cũng đúng hết, kể cả những ông viết từ điển. Nhưng mà, tôi trộm nghĩ, đã có công in sách, thì cũng nên bỏ công ra để nghiên cứu về chính tả. Đường đường, là một nhà văn, một văn sĩ mà lại sai chính tả, sai ngữ pháp, thì cũng làm mất tiếng của mình lắm lắm! Con bé nhà tôi còn bé, nhưng cũng đã có những nhận xét khá sâu sắc, nó nói, có nhiều truyện tiếng Mỹ, spelling sai tùm lum, cái ý truyện thì hay, nhưng cách hành văn thì ... không hay lắm!

Có người nhờ tôi sửa lỗi chính tả trong những bài đăng trên net của họ. Tôi rất sẵn sàng, nhưng dĩ nhiên phải coi thái độ của người đó như thế nào. Này nhé, có người nghi ngờ một chữ nào đó, mà có thể họ viết sai, họ đưa chữ đó ra và hỏi tôi, tôi sẽ trả lời. Nhiều khi, sau khi hỏi, họ bỏ công đi đọc nhiều bài của nhiều người khác, rồi tự rút ra từ số đông, là viết như thế nào, xong họ tự sửa, không cần đến tôi nữa. Nhưng chán nhất là có người nói với tôi rằng, họ đã từng đi viết mướn cho người khác, nên không cần biết viết đúng hay sai, miễn viết hết những gì người ta kể, nói, là được rồi. Tôi nghe bất mãn lắm, và thường là từ chối. Tôi thà viết không công, không được đồng xu nào mà viết đúng, còn hơn lấy tiền của người ta mà viết sai, lại càng không bao giờ đi "khoe" với người khác là mình đã từng viết... giùm người khác!

Tôi khó tính quá, phải không các bạn? Ấy, nhưng mà cái "nghiệp", nên vẫn viết. Cái cá tính bộc trực, thẳng thắn, nên vẫn nói những ý nghĩ của mình ra. Ai bảo trong cái nghiệp viết không có "chiến đấu"? Trong cái việc làm sách không có khó khăn? Trong cái việc sửa chính tả không có buồn vui? Có hết đấy! Nhưng tôi vẫn cố gắng "gồng mình" để còn giúp được chút gì đó cho nền văn học Việt Nam. Phải chăng mơ ước của tôi quá lớn?

Tháng 8, 2007.

thihanh
#271 Posted : Tuesday, August 21, 2007 6:48:26 AM(UTC)
thihanh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 735
Points: 21

Was thanked: 2 time(s) in 2 post(s)
... còn tui thì thích trình bày, vì những người đọc mới thấy được chính tả sai hay đúng, còn những người không đọc thì chỉ cầm cuốn sách lên, lật đi lật lại rồi đặt nó trở lại vị trí cũ. Nhưng bạn đừng tưởng dễ, vì nếu cuốn sách trình bày đẹp, gọn gàng, trang nhã thì chẳng mấy ai khen, còn như lỡ may không đúng ý họ thì lại bị chê ỏng chê eo là xấu Big Smile Big Smile ... "Đời là vạn ngày sầu"... văn? ... trăm phần rắc rối Big Smile Big Smile
phá chút nha Bình ơi,
đừng wánh đòn tội nghiệp cái mông tui Big Smile Big Smile
Binh Nguyen
#272 Posted : Tuesday, September 11, 2007 1:55:05 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi thihanh

... còn tui thì thích trình bày, vì những người đọc mới thấy được chính tả sai hay đúng, còn những người không đọc thì chỉ cầm cuốn sách lên, lật đi lật lại rồi đặt nó trở lại vị trí cũ. Nhưng bạn đừng tưởng dễ, vì nếu cuốn sách trình bày đẹp, gọn gàng, trang nhã thì chẳng mấy ai khen, còn như lỡ may không đúng ý họ thì lại bị chê ỏng chê eo là xấu Big Smile Big Smile ... "Đời là vạn ngày sầu"... văn? ... trăm phần rắc rối Big Smile Big Smile
phá chút nha Bình ơi,
đừng wánh đòn tội nghiệp cái mông tui Big Smile Big Smile



Phá, thì phải có người tung, người hứng, thì mới phá được chứ. Cứ im re như hến, thì buồn chết đi được. Vậy một cuốn sách phải làm đẹp cả nội dung lẫn hình thức! Thi Hạnh biết tại sao người ta thích thơ Thi Hạnh hơn thơ Bình Nguyên không? Vì... vì..., của Thi Hạnh được trình bày, và biết cách trình bày đẹp hơn của BN đó. Cả hình của... tác giả... cũng vậy, hi hi hi. Bởi vậy, kỳ sau đăng thơ, Bình sẽ để hình... Trích Thùy Trang vô, he he he.

BN.
thihanh
#273 Posted : Tuesday, September 11, 2007 4:42:59 AM(UTC)
thihanh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 735
Points: 21

Was thanked: 2 time(s) in 2 post(s)
thiệt hông đó cô nương ??? ...
vậy có nghĩa là ... mai mốt in thơ Bình Nguyên thì cứ đưa tui trình bày,
còn hình ... thì cứ để hình Hạnh Phước để mà được $ sponsor Big Smile Big Smile ...
biết đâu khi cần bả lại cho 50% off Big Smile
Binh Nguyen
#274 Posted : Sunday, September 16, 2007 12:21:14 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi thihanh

thiệt hông đó cô nương ??? ...
vậy có nghĩa là ... mai mốt in thơ Bình Nguyên thì cứ đưa tui trình bày,
còn hình ... thì cứ để hình Hạnh Phước để mà được $ sponsor Big Smile Big Smile ...
biết đâu khi cần bả lại cho 50% off Big Smile




Tui ưng để hình T- Thùy Trang, hơn là bà HP, vì người ta mong trẻ hơn, đâu ai mong già như vậy, cho dù bà ta có đổ nước nghiêng thành chăng nữa! Thì đã bảo khi nào có đi thi "Bà Ngọai Duyên Dáng" thì BN mới đi thi được mà, Thi Hạnh còn khơi lại nỗi đau của tui mần chi? Mấy chị VK không sợ chữ "già" thôi, chứ em thì sợ lắm lắm.

BN.
Binh Nguyen
#275 Posted : Sunday, September 16, 2007 1:03:57 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
MỘT CHUYẾN CALI

Tôi vẫn không làm được như chị, là tả cảnh những nơi tôi tới, hoặc kể ra những chuyện trong ngày. Tôi không tả cảnh, mà thường thì tả người, tả tánh tình, tả tâm tính, chắc là mỗi người có một sở trường khác nhau. Những núi cát, núi đá, thiếu bóng cây, trên những sa mạc cho tôi cái cảm giác bơ vơ, trống vắng, lẻ loi, thiếu các phương tiện, thì bảo tôi tả cảnh làm sao tôi tả hay cho được? Tôi biết chị vẫn đợi ở tôi một bài kể về chuyến đi, tả cảnh những nơi tôi tới, viết truyện về những gì tôi nghe và gặp, nhưng tôi cứ viết xong lại xé bỏ, vì không biết bắt đầu ra làm sao, dẫn dắt như thế nào, và cuối cùng là không biết làm sao để kết thúc.

"Lên xe tiễn em đi, chưa bao giờ buồn thế. Trời mùa đông Paris, suốt đời làm chia ly!"

May quá, tôi không có cuộc chia tay làm nát lòng người như vậy, có phải vì Cali là xứ nóng, sa mạc, có phải vì Cali quá dễ để tới, có phải người Cali không tình cảm bằng người Paris, hay vì tôi không tạo điều kiện cho một cuộc chia tay? Chị sẽ không thấy một bài tả cảnh nào của tôi, vì tôi không quen tả cảnh, không quen nói lên những gì mình thấy và quan sát, không quen viết dài, cái gì cần nói là nói liền, cái gì cần viết là viết liền, sống hời hợt, hay vui đùa như tôi, bảo làm một bài tả cảnh sâu sắc kể ra cũng rất khó!

Cô em chồng coi hình, hỏi sao chúng tôi ăn mặc mát mẻ quá vậy? Ồ, thì ra vẫn còn rất nhiều người tưởng Bắc Mỹ chỗ nào cũng lạnh, lúc nào cũng lạnh. Thật ra, ngay tại cái tủ lạnh của thế giới là Canada, chúng tôi cũng vẫn có những ngày hè nóng nực như Việt nam, các cô bốc lửa vẫn có những dịp để đi khoe thân thể như thường, và chúng tôi vẫn có đủ cảm giác của xuân hạ thu đông. Huống gì là Cali, kế bên là Nevada và Arizona, hai cái sa mạc cũng khá lớn, đi đến đâu cũng toàn thấy cát và đá, khi chúng tôi ra phi trường, người sóat vé nói với chúng tôi: "Tụi bay đi Cali, đâu cần đem nhiều quần áo như vậy, chỉ cần mặc bikini thôi", thiệt đúng là như vậy. Nó nóng ơi là nóng! Có ngày đầu tôi đến, buổi tối đứng lâu ở ngòai đường mới thấy lành lạnh thôi, còn sau đó thì ngày nào cũng nóng.

Tôi đi chỗ này, chỗ kia, coi được nhiều, biết được cũng khá, nhưng về bảo kể về chuyến đi của mình thì lại không kể được. Nhưng không sao, những kỷ niệm sẽ được cất trong lòng tôi, một ngày nào đó nó sẽ được kể lại, dưới một dạng hoàn toàn khác.

Bình Nguyên
Tháng 9, 2007.
Tonka
#276 Posted : Sunday, September 16, 2007 6:45:55 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
Gởi bởi Binh Nguyen

MỘT CHUYẾN CALI


Nó nóng ơi là nóng! Có ngày đầu tôi đến, buổi tối đứng lâu ở ngòai đường mới thấy lành lạnh thôi, còn sau đó thì ngày nào cũng nóng.



Bình đến vào lúc nóng nhất trong năm. Trời vừa mới dịu xuống mấy ngày qua. Tưởng đâu Bình sang sẽ mang theo được tí hơi lạnh với mưa gió, nào ngờ nóng...dãy dụa ShockedBig Smile
mèo mù
#277 Posted : Sunday, September 16, 2007 9:27:55 PM(UTC)
mèo mù

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 489
Points: 0

quote:
Gởi bởi tonka

quote:
Gởi bởi Binh Nguyen

MỘT CHUYẾN CALI


Nó nóng ơi là nóng! Có ngày đầu tôi đến, buổi tối đứng lâu ở ngòai đường mới thấy lành lạnh thôi, còn sau đó thì ngày nào cũng nóng.



Bình đến vào lúc nóng nhất trong năm. Trời vừa mới dịu xuống mấy ngày qua. Tưởng đâu Bình sang sẽ mang theo được tí hơi lạnh với mưa gió, nào ngờ nóng...dãy dụa ShockedBig Smile


Nhưng cái ngày cần nóng nhất thì lại .....lạnh Angry, tiễn Bình về quê, đất bằng nổi sóng.....nên Bình không được hưởng quà tặng của Trời cho dân Cali....Wink
Binh Nguyen
#278 Posted : Monday, September 17, 2007 10:41:12 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi mèo mù

quote:
Gởi bởi tonka

[quote]Gởi bởi Binh Nguyen

MỘT CHUYẾN CALI



Nhưng cái ngày cần nóng nhất thì lại .....lạnh Angry, tiễn Bình về quê, đất bằng nổi sóng.....nên Bình không được hưởng quà tặng của Trời cho dân Cali....Wink



Hello chị Mèo Mù, không thấy chị xuất hiện nhiều. Đất bằng nổi sóng là động đất đó hả chị? Mèn ơi, phải được ở thêm chút nữa, hi hi hi.

BN.
Binh Nguyen
#279 Posted : Monday, October 1, 2007 1:18:12 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi Phượng Các

quote:
Gởi bởi Binh Nguyen






Không có ngày nào giống ngày nào vì có ai tắm hai lần trong một dòng sông.

Mà thiệt sự trò chơi chữ nghĩa có nhiều lối, có nhiều khi suy tư cho chín mùi rồi viết một tác phẩm để đời, cũng đuợc vậy. Đó là mình đang nói về cái viết có chất lượng, chớ còn dùng cách viết để chữa bệnh, để tuôn xả những phiền muộn cảm xúc trong lòng, hay dùng ngòi viết để phô trương, để mưu cầu một mục đích nào phi nghệ thuật, thì đây miễn bàn!




Tôi vẫn thắc mắc câu nói này, rằng: "Không ai tắm hai lần trong một dòng sông", tại sao lại không nhỉ? Ngày nào nóng quá, sáng xuống đó tắm, trưa, mặt trời lên, nóng, lại xuống đó tắm! Tối, trước khi đi ngủ, không có chuyện gì làm, lại xuống dòng sông đó tắm tiếp, có sao đâu? Tại sao, lại không thể tắm hai lần trong một dòng sông? Mà tôi thường nghe nhiều người nói câu này rồi, có cái gì sai với chuyện đó, tại sao?

Tôi lại tiếp tục viết. Viết chứ! Ba cuốn sách của Phụ Nữ Việt phát hành vừa rồi, tôi đều có tham gia, tại sao phải tham gia, tại sao phải viết? Những ý nghĩ gì nó chợt đến trong đầu tôi, là tôi viết ra ngay, đánh vào máy, viết vào giấy, có thể tôi sẽ xé, sẽ xóa sau đó, nhưng tôi vẫn viết, nhưng nghĩ kỹ lại, thì viết ra làm chi vậy nhỉ? Thật phí sức, uổng công! Có phải đó là một cách để chữa bệnh, để tuôn xả những phiền muộn cảm xúc trong lòng? Tôi không có buồn phiền gì cần phải tuôn xả. Không có bệnh gì cần phải chữa, lại cũng không thích phô trương, hay mưu cầu cho một mục đích phi nghệ thuật nào. Vậy thì tại sao tôi vẫn viết?

Tôi có ý định, viết một bài gì đó hay hay, để dạy con, để chia sẻ với người khác phương pháp dạy trẻ em, nhưng rồi lại sợ, là lời nói không đi đôi với việc làm, là nói thì hay lắm mà rốt cục con mình thì chả ra làm sao cả? Tôi cố gắng viết bài cho các báo, kể về chuyện thật của mình, nhưng khi đọc lại, hỡi ôi, không thấy hấp dẫn tí nào, thế là lại xóa, lại bỏ. Vừa xóa bỏ, vừa nghĩ thầm, chuyện của mi chán như cơm nếp nát, không buồn, không vui, có gì hay đâu mà viết ra, có gì hay đâu mà gởi đi cho người ta coi? Chẳng trách nào, bài của mi chẳng ai thèm đăng cả! Thật phí sức uổng công, có nên viết nữa không nhỉ?

Ấy, luẩn quẩn thế quái nào, mà tôi lại bàn về chuyện viết? Hay là tại tôi rảnh quá, không có việc gì làm, nên viết vung vít? Có thể tôi rảnh quá thật. Có thể tôi nên viết bài cho PNV 2008 đi là vừa, viết để làm gì vậy nhỉ?

Bình Nguyên
Tháng 10, 2007.

linhvang
#280 Posted : Monday, October 1, 2007 2:00:59 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi Binh Nguyen


Tôi vẫn thắc mắc câu nói này, rằng: "Không ai tắm hai lần trong một dòng sông", tại sao lại không nhỉ? Ngày nào nóng quá, sáng xuống đó tắm, trưa, mặt trời lên, nóng, lại xuống đó tắm! Tối, trước khi đi ngủ, không có chuyện gì làm, lại xuống dòng sông đó tắm tiếp, có sao đâu? Tại sao, lại không thể tắm hai lần trong một dòng sông? Mà tôi thường nghe nhiều người nói câu này rồi, có cái gì sai với chuyện đó, tại sao?

Bình Nguyên
Tháng 10, 2007.


BN phải nghĩ xa hơn nữa thì mới hiểu ý câu nói này. Not same water đó!
Users browsing this topic
Guest (43)
23 Pages«<1213141516>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.