Sau khi xem kịch thì hai anh chị chở chúng tôi đến phố Tàu (hay Việt) để dùng bữa tối. Nhìn thì cũng na ná như khu Việt Tenderloin ở SF . Anh chị cho biết là vào năm 75 một nhóm người Việt đã đến khu Mỹ đen ở Chicago và mua nhà rồi lọai đám Mỹ đen này ra khỏi khu. Và nay thành khu nguòi Việt chúng ta.
Tuyết tan lầy lội dưới chân, nhớp nháp.... Sau cái đẹp thì tới cái xấu, một cái đẹp tuyệt đối hoàn hảo chắc không bao giờ có được trên cõi đời này. Đâu cần phải đợi tới ông vua Midas trong thần thọai Hy Lạp dạy khôn!
Hỡi con người sinh ra do ngẫu nhiên và đau khổ, làm gì có được cái hạnh phúc hoàn hảo ở trên đời này.... Cái hạnh phúc hoàn hảo ư? Thì đó chính là đừng sinh ra, đừng hiện hữu, đừng là gì cả ......Tôi đề nghị được trả tiền, hay ít nhất được chia theo kiểu Mỹ, nhưng chị VTTT nhất quyết đòi trả hết. Tôi cảm thấy bối rối vô cùng, và cho tới bây giờ tôi xin thú thật với quý bạn là tôi rất vụng về trong cách xử thế, cho nên tôi hay chọn một thái độ khỏe khoắn nhất là không giao du để khỏi phải nhức đầu.
Có một chi tiết nho nhỏ mà tôi cũng còn ghi nhận là khi trò chuyện với tôi, chị VTTT ít khi nhìn thẳng vào mắt tôi. Cái này hơi lạ, vì ai ở Mỹ cũng đều quen là eye contact là rất nên làm. Không lẽ VTTT vẫn còn giữ cái tánh e ấp của người con gái nề nếp ở miền gạo trắng nước trong Long Xuyên, Cần Thơ, trò chuyện với người lạ là rụt rè, e ngại ....? Thường thì tại sao ta không nhìn vào mắt người khác khi nói chuyện? Phải chăng tôi có một cái thần rất dữ hay tại vì tôi ..... "đẹp" quá
nên chị ngại dòm tôi? Thật là khó hiểu.