Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

5 Pages123>»
:..Thư Cho Người Tình..:
Việt Dương Nhân
#1 Posted : Thursday, September 8, 2005 4:00:00 PM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0


Rose_Zephirine

:..Thư Cho Người Tình..:
892005

Anh,

Giờ theo trăng gió bỏ quên tình
Giờ như giông bão vây phủ quanh mình.
*
"Thế gới đông người, em chỉ thấy riêng Anh".

..............

Anh cũng dư biết mà. Từ Cổ chí Kim không hề thấy thay đổi - Hễ khi người ta yêu nhau mà không gần để thủ thỉ thì người ta lại viết thư hoặc làm thơ cho nhau - Nhưng đặc biệt nhất là "những lá thư tình" viết mà không gửi "để lâu lâu đọc lại nhớ người xưa" phải không Anh?
Anh ơi ! Em là người thích sống trong kỷ niệm, vui_buồn với quá khứ, dù khổ đau hay hạnh phúc - dù nghèo nàn hay sang cả. Kỷ niệm đối với em rất quan trọng.
Sao Anh bảo, những kỷ niệm đau thương nhớ làm gì ! À ! Nếu không gặp cảnh thương đau thì làm sao biết đâu là hạnh phúc ?
Anh và em hay đối chọi nhau - dù vậy chúng mình cũng đã cho nhau bao kỷ niệm suốt những tháng năm dài... nay đã hơn 22 năm rồi Anh nhỉ !
Thỉnh thoảng em vẫn soạn ra những lá thư cũ đọc lại... Rồi mỉm cười và đưa mắt nhìn trời, thầm nói cảm ơn, vì em rất tin Thượng Đế. Phải, Thượng Đế đã gởi Anh đến cho em. Sau "những bước thăng trầm", bao lần thất chí - Và em đã tha thiết réo gọi :

Rừng đêm hoang vắng, ai Quân Tử,
Dám nhặt hoa tàn trong gió mưa ?
Hoặc
Mò kim đáy biển đâu màn
Một người tử tế đổi ngàn bất nhân !


Thế là vào đêm 14 tháng 2 năm 1983, Thượng Đế đã đưa Anh đến gặp em giữa đêm đông lạnh buốt và tuyết phủ ngập trời Paris. Mà là đêm "Lễ Tình Yêu" (Saint-Valentin). Kỷ niệm đó làm sao phai mờ trong lòng em được.

Hơn 22 năm Anh đã ban cho, bù đáp lại những gì mất mát đau thương của đời em. Trong hơn 22 năm, mình đã có vài lần tưởng chừng như đã gãy đổ, chia tay. Nhưng rồi, nhờ tình yêu của Anh mà chúng mình lướt qua được những cơn sóng gió - Há, mà sóng gió ấy là do chính em tạo nên. Em thật điên rồ phải không Anh ? Em muốn chặt đứt đi sợi dây mà người đời thường cho là "Định Mệnh đã An Bày" - Thật sự, đến bây giờ em mới tin đó là đúng - nhưng chỉ tin phần nào thôi. Tại sao em tin Thượng Đế mà lại không tin "Định Mệnh"? Vì đời em, em tự cho là có em lèo lái trong ấy...(!) Em nhất định không giao 100% đời mình cho Định Mệnh. Anh cũng thường nói, em cứng đầu, con người em khác hẳn với mọi người !
..(...)...
Vì yêu em, Anh chỉ dễ giải đối với riêng em - nên lúc nào Anh cũng dễ dàng tha thứ cho em - Chưa đủ Anh à ! Thế nên những năm đầu mình hay bất hòa. Em hay khuyên Anh là phải tốt với tất cả mọi người.
Em còn nhớ câu Anh nói : "Anh vậy đó, em đừng hồng muốn thay đổi Anh". Ha ha... như trời đánh em rồi ! Anh vừa dứt câu, em thấy đời em sắp vào bóng tối rồi - Nhưng em không sợ, lòng tự nhủ : "chấp nhận, mình không thể ở gần với kẻ hẹp hòi...".
Rồi bóng Vô Minh che khuất trí tuệ em. Em buông mình trong trụy lạc và cứ rượu chè thơ với thẩn...:
... Ta muốn say cho quên đời gió bụi
Mượn rượu nồng vùi dập kiếp phong sương
...
Vì trước mặt em thấy đời mình sắp trở vào "Ngõ Hẹp". Em hư hỏng quá phải không Anh ? Nhưng rồi Anh tha thứ cho em - Anh cố tình không tin những gì em làm và em kể. Vì Anh quá yêu em ! Anh cho đó là em tưởng tượng để viết tiểu thuyết. Mà mãi đến bây giờ em nhắc lại, anh chỉ cười và lắc đầu : "Không. Anh không tin"...
Thật cũng ngộ, em nói sự thật mà anh không tin, chắc em "xạo" thì có lẽ anh sẽ tin hén !
heart

Việt Dương Nhân
#2 Posted : Friday, September 9, 2005 9:52:18 AM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

:..Thư Cho Người Tình..:
992005

Anh,

Đêm nay em buồn quá - Em lại nhớ Anh... mắt cay cay... Trời ơi ! em khóc à ! Em ít khi nào khóc mà đêm nay em không cầm được nước mắt. Với Anh, em luôn làm tĩnh, ra cái điều như em cứng rắn lắm vậy.
Em biết Anh yêu em nhiều lắm. Còn em thì...
................................
floating


Việt Dương Nhân
#3 Posted : Friday, September 9, 2005 6:27:20 PM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

:..Thư Cho Người Tình..:
1092005

Anh,

Phải chi có Anh bên cạnh em, để em dựa vào lòng Anh mà khóc thật nhiều và kể cho Anh nghe vì sao em khóc. Nước mắt cứ ươm tròng suốt mấy ngày nay. Anh ơi Em lại có lỗi với Anh nữa rồi !
Nhưng em biết, dù em có nói gì đi nữa, Anh cũng không tin - Anh cho là em tưởng tượng để em viết tiểu thuyết.
Em cố đi ra ngoài cho khuây khỏa, cố gượng cho vui lên - Vậy mà đêm qua có Vinh, cô em bạn nhìn em và nói :
- Ơ, sao Vinh thấy đôi mắt chị N buồn quá.
Em ráng gượng cười cho tươi lên và nói :
- Chị buồn ! Chị mà buồn ! Trời đất ơi ! Chắc thế gian này chẳng còn ai vui đó em à !
Trên bàn ăn có Cô Tư Lượng, Ngọc Yến, TT, Mỹ Linh, & Dennis, bao cặp mắt quay sang nhìn em, và đều gật đầu, cho Vinh nói là đúng.
floatingfloatingheartheartfloatingfloating
.......................

_______((°_°))______

Anh,

Có những đêm em nằm mơ mà cứ tưởng chừng như thật. Hy vọng ở phương trời xa, Anh vẫn nghĩ đến em. Vâng ! Em có nghe lời nhắn của Anh trong ĐT.
Hôm nào Anh trở về thăm em, em sẽ kể chuyện "tình" cho Anh nghe. Em biết Anh sẽ vò đầu em và nói : "Em lại tưởng tưởng những cuộc tình lãng mạn trong phim ảnh, tiểu thuyết... - Chắc trời sanh em ra để em mơ-mộng-trăng-gió-mây-mưa !!".
.........

Việt Dương Nhân
#4 Posted : Saturday, September 10, 2005 9:33:57 PM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

:..Thư Cho Người Tình..:
1192005
Một phút mặc niệm cho
Ngày 11 tháng 9 năm 2001


Ảnh TTT


Anh,

Ha ! Hôm nay đúng 4 năm quân khủng bố "Al Qaïda" làm sập 2 tháp đôi bên New York. Em vừa đề ngày để viết thư cho Anh, bất chợt sực nhớ ngay.
Để em kể cho anh nghe ngày hôm ấy :
Vào 15 giờ 15 chiều thứ Ba (giờ Paris) tức 9 giờ 15 New York. Đúng pin giờ đó, em bị tụi "du côn" tấn công trên chuyến Métro số 7. Giữa trưa đông người mà chẳng ai dám làm gì chúng nó cả. Tại vì em ngồi ghế phía bên trong...
Anh còn nhớ, hè năm ấy, Cô H nhờ em vào trông chừng nhà và đưa rước cậu con trai 7 tuổi của Cô. Vì cả hai vợ chồng đều bận việc...
...
Thằng nhỏ, tuổi chừng 18, 20, theo sau có 2 thằng nữa. Nó thấy còn một ghế trống, liền chen vào ngồi - 5 phút sau nó kéo "fermeture" quần xuống... Nó móc "thằng con" của nó ra và bào em... Em giận xanh mặt, diếng cả người, nói với nó : "Tao đáng bà Nội mày...". Nó trả lời : "Đâu có sao !". Em nhịn hết nổi bèn hét lên : "Cứu tôi ! Cứu tôi !". Hành khách kẻ đứng, người ngồi nhìn dáo dác như tìm tiếng kêu cứu, rồi sang nhìn thấy em, họ tĩnh bơ. Không ai nói gì cả - Mắt em nhìn lên chỗ "báo động SOS" cách xa em khoảng 5 người đứng. Em nhìn đồng hồ 15 giờ 15. Trong đầu em chợt nghĩ : "Trời, mình mà bấm chuông báo động thì nguyên chiếc Métro phải ngừng, trễ giờ rước Bé Ti, vì Ti ra 16 gờ 30, và làm phiền biết bao người sẽ bị trễ nãy..." Em chùng người lại, mà tim em nó đập thình thịch sắp lọt ra ngoài lồng ngực - Tự nhủ : "Mình phải ráng nhịn, để không ai vì riêng mình mà bị trễ nãy - nhất là đã hứa với H. sẽ đến rước Bé Ti đúng giờ...". Sắp tới trạm kế xe ngừng, thằng "du côn" kéo "Fermeture" lại và nó đứng dậy đi xuống Metro... Lúc đó, em chỉ còn nước là niệm : "Nam Mô Cứu Khổ Cứu Nạn Quan Thế Âm Bồ Tát" ...
Tới gare De l'Est sang qua RER về Gagny... Em đi như chạy, về tới nhà H mở cửa vào để lấy chìa khóa xe đi rước Bé Ti, nhìn đồng hồ còn hơi sớm, em đến bấm TV... Ôi, hỡi ơi ! Thấy chiếc máy bay đâm vào Tháp đôi New York... - Xướng ngôn viên đài TF1 nói : "Tin đặc tai nạn máy bay..."... Em ngồi xem cỡ 15 phút... rồi em đi rước Bé Ti về tới nhà gần 17 giờ. Vừa vô tới cửa lại nghe TV nói gì khủng bố, khủng bố ! (em không tắt TV)
Em lên phòng khách xem thì thấy chiếc máy bay thứ 2 đâm vào Tháp còn lại, khói lửa ngút trời NY... Ôi thôi, em gọi điện thoại cho bạn bè hay lung tung beng... Em lại nghĩ tới con trai em, Philippe và vợ nó hay đi công chuyện ở NY - Em phone hoài chẳng có ai trả lời chỉ nhắn máy - Lòng em lo lo...
Nhưng rồi chuyện gì xẩy ra sau đó thì nay Anh và tất cả mọi người đã biết hết rồi - Chúng ta nên mặc niệm cho những nạn nhân vô tội đã chết oan trong thảm cảnh
"119 Twintowers New York" !

...............
Phượng Các
#5 Posted : Saturday, September 10, 2005 11:55:46 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi Việt Dương Nhân
Thằng nhỏ, tuổi chừng 18, 20, theo sau có 2 thằng nữa. Nó thấy còn một ghế trống, liền chen vào ngồi - 5 phút sau nó kéo "fermeture" quần xuống... Nó móc "thằng con" của nó ra và bào em... Em giận xanh mặt, diếng cả người, nói với nó : "Tao đáng bà Nội mày...". Nó trả lời : "Đâu có sao !". Em nhịn hết nổi bèn hét lên : "Cứu tôi ! Cứu tôi !". Hành khách kẻ đứng, người ngồi nhìn dáo dác như tìm tiếng kêu cứu, rồi sang nhìn thấy em, họ tĩnh bơ. Không ai nói gì cả - Mắt em nhìn lên chỗ "báo động SOS" cách xa em khoảng 5 người đứng. Em nhìn đồng hồ 15 giờ 15. Trong đầu em chợt nghĩ : "Trời, mình mà bấm chuông báo động thì nguyên chiếc Métro phải ngừng, trễ giờ rước Bé Ti, vì Ti ra 16 gờ 30, và làm phiền biết bao người sẽ bị trễ nãy..." Em chùng người lại, mà tim em nó đập thình thịch sắp lọt ra ngoài lồng ngực - Tự nhủ : "Mình phải ráng nhịn, để không ai vì riêng mình mà bị trễ nãy - nhất là đã hứa với H. sẽ đến rước Bé Ti đúng giờ...". Sắp tới trạm kế xe ngừng, thằng "du côn" kéo "Fermeture" lại và nó đứng dậy đi xuống Metro... Lúc đó, em chỉ còn nước là niệm : "Nam Mô Cứu Khổ Cứu Nạn Quan Thế Âm Bồ Tát" ...


Thật là đáng sợ những hoàn cảnh như trên đây, em cũng hai ba lần bị cho coi kiểu này. Angry Nhưng có vài người bảo là đây cũng là một chứng bệnh (bệnh khoe của quý) chớ chưa hẳn là nó muốn chuyện đó. Dĩ nhiên nếu ở chỗ vắng người thì dám nó làm bậy luôn lắm chớ.
Có lần em đi xe Bart (ở vùng vịnh Cựu Kim Sơn thì gọi như thế) lọai giống như metro bên Paris của chị. Ngồi trên toa khi gần cuối line chỉ còn em và một cô gái chừng 20 và hai tên mặt như thiên lôi hà bá. Khi em vừa đứng dậy bước ra thì cô gái bật dậy đi theo, nhưng em thấy cô ấy đổi sang toa khác cho đông người. Thật là khôn ngoan, chớ mình cô ngồi với hai thằng cốt đột đó thì thật là nguy hiểm (điều mà em ít nghĩ cho những chuyến xe công cộng). Làm thân đàn bà con gái thật là khổ, lúc nào cũng phải dè dặt, hơ hỏng một chút là mệt lắm!

Còn vụ trả lời "tao đáng bà nội mày" của chị làm em tức cười. Ở SF có lần một bà 80 còn bị một thằng đột nhập vào nhà hãm hiếp bả, nó chừng 20 tuổi thôi. AngryShocked
Việt Dương Nhân
#6 Posted : Sunday, September 11, 2005 5:42:07 AM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

"Còn vụ trả lời "tao đáng bà nội mày" của chị làm em tức cười. Ở SF có lần một bà 80 còn bị một thằng đột nhập vào nhà hãm hiếp bả, nó chừng 20 tuổi thôi. "
........................
Trời trời, cái này thằng đó là Quỷ Râu Xanh rồi PC ơi ! Cái kiểu "khoe của quí" 7 gặp hồi ở bên nhà lận đó. Ơ bên tây 7 cũng gặp 2, 3 lần - nó thấy đàn bà ... nó đứng nó lấy tay "lắc lắc" ai mà dám nhìn - Còn cái nhỏ này nó biểu 7 ấy... nó. Thiệt cũng nhờ Bé Ti - Bữa đó không vì thắng Bé, chưa biết 7 có bâm chuông "SOS" nữa - Nhưng mọi sự cũng là Duyên Cơ. Vì lời hứa đi rước thằng Bé mà thắng con người của 7 qua "cơn giận" vừa từc vừa mắc cỡ nữa chứ - Chẳng ai ngó ngàn gì tới PC ơi !
Có thể con đường người ta quen đi, người ta sợ tụi nó trả thù. Bởi có chuyện gì đừng hồng trông cậy ai.
Tự nhiên hồi trưa đề ngày cái sực nhớ 11 tháng 9 đúng giờ máy bay đây vào Tháp thứ nhứt bên NY. Làm hết viết tình tự "Thư Cho Người Tình" Big Smile
KissesKissesRosefloatingfloating
Việt Dương Nhân
#7 Posted : Sunday, September 11, 2005 10:51:14 PM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

:..Thư Cho Người Tình..:
1292005

Anh,

Sáng nay bầu trời Paris âm u xám xịch - tiếng mưa rơi lạch tạch ngoài sân, em nghe lòng buồn thê thảm. Làm em nhớ lại mùa thu năm xưa chuyện của gia đình em đỗ vỡ. Lúc ấy em được 33 tuổi ta. Người ta thường nói : 31 bước qua 33 bước lại - hãy cẫn thận đoạn đường "đời" khi đi tới "cầu 33" này.
.......

Em kể Anh nghe thêm đây...

Năm 1978, trời vừa sang thu, thì bắt đầu em và J.H. tự động ly thân. Sau một buổi tối đối thoại với nhau. Rồi J. đệ đơn đòi ly dị.
Lý do : Tháng 7 trước, J. có bắt buộc em phải bỏ ngang buổi Văn Nghệ Đại Nhạc Hội "Hè Tha Hương" - Nhưng em cương quyết không thể làm thỏa mãn chồng em được. J. biết tâm tánh của em đã hứa việc gì thì ít khi nào buông lời hứa. Thế là J. nắm được tâm lý ấy, nên J. dồn em vào góc tường. J. diện cớ nói, em không còn nễ trọng J. nữa...
Thật, khi hết thương nhau thì cái gì cũng đỗ thừa tại, bị này, nọ...
Anh biết em hơn 22 năm nay, Anh cũng hiểu tánh em quá rồi. Làm sao em có thể bỏ ngang "xù" nửa chừng để phó mặc cho các ACE trong ban tổ chức làm gì làm được đây ? Hơn nữa, vai Bà Ngoại (dạo đó) chẳng có ai thay thế. mà có thay thế được đi nữa, em cũng không bỏ cuộc.

Bao nhiêu tháng trời hội họp, mướn rạp chọn được ngày 25-7-1978 để tổ chức. Do Hội Đoàn "Việt Nam Tự Do Hải Ngoại" do BS TKQ làm hội trưởng đứng ra xin giấy phép - hát - nếu có lời sẽ giúp "Thuyền Nhân VN - Tị Nạn" tại Paris và vùng phụ cận... Soạn giả TTQ soạn tuồng Cải Lương "Sương Trắng Miền Quê Ngoại". Em đóng vai "Bà Ngoại" với Dũng thanh Lâm, Phương Thanh, Mỹ Hòa và Kim Chi - Em có trong ban tổ chức - lãnh trách nhiệm - trật tự & liên lạc đồng bào. Kỳ đó em không nắm tài chánh - nên hát xong chỉ nghe đâu bị lỗ - không giúp được gì cho ai. Buồn ghê !
.........
Việt Dương Nhân
#8 Posted : Tuesday, September 13, 2005 10:44:16 PM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

:..Thư Cho Người Tình..:
1392005

Hồng "Horticolor" (có mặt từ 9/1991)

Anh,

Hôm nay trời hé chút nắng vàng, cộng thêm cú phone của Anh làm tâm hồn em tươi lên như hoa héo vừa được tưới nước. Anh nói, Anh đang vào vườn hồng cách nhà Anh 15 cây số để chụp "những đóa hồng nở muộn"... Anh lúc nào cũng vui và hay giễu giễu. (...)
Bỗng em sực nhớ tới hồng Horticolor (mà Anh định đặt tên "Caroline de SàiGòn" - Em khuyên không nên...). Em lên Google tìm, nhưng không thấy đâu hết, lòng buồn buồn... Nghĩ : "Hồng H. có tên trong Tự Điển mà... Sao trên mạng không có vậy cà ?" - Em viết nhiều tên : Rose H., Rose Jaune, Rose multipcolor... Cuối cùng em viết 1 chữ vỏn vẻn "Horticolor" là đóa hoa hiện ra - Em tự thốt lên : "Ô, Nàng đây rồi ! Ủa, sao không thấy tiểu sử của Nàng ?
Mà hình này không đẹp bằng ở ngoài !".
Em liền thư cho Anh đây.
*
Anh,

Em còn nhớ, lúc mình mới quen nhau. Anh nói : "Anh mới vừa khuếch trương lại hãng H. 6, 7 năm nay - Vì trước đó bị khánh tận. Nay thì công việc làm ăn kha khá là gặp được em - cảm ơn trời đã đem em lại cho Anh". Em liền nghĩ : "Câu này là mình nói mới đúng hơn chứ - À, thì ra Chàng đã "si" mình lắm rồi !".
Em ngả đầu vào ngực Anh và thỏ thẻ : "Không phải vậy đâu Anh. Mà chính trời gởi Anh đến cho em thì đúng hơn. Vì em là "Hoa Dại" giữa chốn rừng đời. Còn Anh là "Bách Tùng - Quân Tử", muôn đời em xin nép mình vào bóng mát của Anh để được Anh mãi mãi che chở em.
Đâu ngờ cái đêm "lóng lánh sao cài" giữa mùa đông tuyết phủ ngập trời Paris. Em và anh gặp nhau.
Thế rồi em nghĩ :

"Người đâu gặp gỡ làm chi,
Trăm năm biết có duyên gì hay không ?
..............
Tình trong như đã, mặt ngoài còn e..."
("Kiều" Nguyễn Du).

........................
Việt Dương Nhân
#9 Posted : Tuesday, September 13, 2005 11:00:30 PM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

:..Thư Cho Người Tình..:
1492005


Anh,

Gặp Anh trong đêm "Lễ Tình Yêu" đó. Rồi 1 tháng sau mình gặp lại nhau. Nhưng trong 1 tháng ấy, Anh điện thoại cho em mỗi ngày. Anh còn nhớ em nói gì không ? Vì em nghe con tim mình rung rinh... Nên em sợ đặt tình yêu vào Anh thì chỉ có nước khổ mà thôi ! Em bảo : "Anh đừng gọi em mỗi ngày - tập cho thói quen - rủi vắng Anh thì em nhớ chết...".
Anh sung sướng nói : "Anh sẽ gọi em mỗi ngày cho đến suốt đời Anh !". Chỉ một câu nói đó mà làm tâm hồn em đổi khác, em bị xúc động mạnh - nghe máu trong tim chạy rần rần, mặt nong nóng chắc là hồng hồng... Em chợt nghĩ : "Trời ơi ! R. yêu mình dữ vậy sao ? Chắc mình sắp khổ đến nơi rồi !".
Quen Anh cả tháng mà em không dám hỏi Anh làm nghề gì - chỉ nói chuyện về gia đình và trên trời dưới đất với nhau. Tại em hay tìm hiểu hoàng cảnh, gia đình của những người đàn ông... Tại vì sao mà vào nơi chỗ em làm việc (hôtesse de terre) . À, vào đây xem "Sexy-show", nghe nhạc và cần Vũ Nữ "cavelière" để nhẩy đầm, rồi tới tới nữa... (?) - Thật là :

Đàn ông ơi, hỡi đàn ông !
Trong nhà vợ đẹp, ngoài... không chối từ *.

........
Lá thư "Tình" đầu tiên Anh viết (4/5/1983) cho em, nay nó vẫn còn nằm chung với những lá thư kế tiếp, giấy hơi vàng đã ngả "màu thời gian" - chưa có thư cuối - Vì chúng mình vẫn còn nhau.
.........
Gặp lại Anh lần thứ hai, em nghe Anh nói về các nhân viên của Anh này nọ... Em cũng không dám hỏi sâu hơn - nhưng em nghi nghi, Anh là chủ hãng...
Bắt đầu em suy nghĩ : "Nếu R. là chủ hãng, thì mình xin ảnh đem mình vào làm việc như A. M. bên Bỉ (Belgique) vậy". Trong đầu em bắt đầu tính toán hơn thiệt - Vì hai con của em còn nhỏ, Mẹ già và đang nuôi mấy gia đình 2 anh 1 chị bên nhà kêu cầu cứu vì vẫn thiếu thốn đủ điều (1983). Nên bắt buộc em phải tính toán hơn thiệt.
..............
Khi Anh hẹn lần thứ ba, thì trong đầu của em lập ra nhiều bài toán định sẽ bàn với Anh...(...) - Nhưng, sau khi nghe Anh nói, anh và vợ anh đang ly thân. Vì bà bị bệnh tâm thần. Anh có ý muốn bỏ vợ xây dựng lại cuộc đời mới với em. Em vừa nghe xong đầu óc em bị chấn động mạnh, như trời lông, đất lở rồi. Em nhủ thầm : "Trời ơi ! Tôi đã trao tình cho kẻ bất nhân - bất nghĩa rồi...Dead".
Trong Tic-tắc em tự trấn an và nghĩ :

Xem như hoa bướm giữa đàng
Người ca hát, kẻ đệm đàn có sao !


Qua sáng hôm sau mình chia tay. Nhìn Anh mà trong lòng em nhủ : "Vĩnh biệt Anh !" - Ra tới xe em, mở cửa vào ngồi gục đầu nước mắt tuôn tuôn...
Bắt đầu từ đó, Anh phone cho em, em lạnh lùng, chẳng nói gì ngoài những "oui và non" - Anh nhạy cảm biết có chuyện gì rồi. Nhưng Anh hỏi thì em nói, không có gì hết...
Những ngày kế tiếp, em không nhấc điện thoại, em dặn mấy đứa nhỏ : "Đàn ông phone là nói Mẹ không có nhà (ngoại trừ ba của tụi con)". Vì em còn dấu các con, không cho chúng biết là em có "nhân tình". Lúc nào em cũng dấu các con em như con gái lớn lên lén lúc Mẹ Cha khi có "bồ bịt" vậy.
..........
Anh rất thông minh, sáng trí ! Chắc Anh cảm thấy gọi điện thoại là vô vọng rồi - Em không muốn nói chuyện với Anh nữa. Anh quay sang viết thư mỗi ngày, có hôm em nhận đến 2 lá.
Anh lên Paris đi ngang nhà bỏ thư vào hộp. Anh biết tự trọng nên không dám lên nhà em bấm chuông bất tử. Vì em chưa dám giới thiệu mấy đứa nhỏ với Anh. Các con của em không đứa nào muốn em có ai ngoài ba của tụi nó, nên tụi nó ghen dữ lắm.
..........

Đến lá thư (27/5/1983) dài 8 trang anh viết như "Tuyệt Mạng Thư". Đọc xong, em toát mồ hôi hột, nhủ : "Trả vay, vay trả nhãn tiền !". Mình làm R. khổ mấy tuần nay. Hôm nay đến phiên mình khổ đây. Phải đấu lý, đấu trí mệt nhoài tâm-xác - Trên đời khó mà vứt bỏ ra được 3 thứ này : "Tình - Tiền và Địa Vị". Anh có đầy đủ 3 thứ đó với em... Sau những giờ suy nghĩ thiếu điều nức óc - Em nghĩ : "Rủi Anh có bề gì thì sẽ có bao nhiêu người lâm cảnh khổ đây ?". Trước tiên là em nghĩ đến vợ Anh, người đàn bà đang không biết vui-buồn... rồi tới C. con gái Anh mới 10 tuổi. Không nghĩ gì nhiều cho P. con trai Anh đã lớn học hành xong và đã có việc làm tốt đẹp. Em chợt nhớ đến trên 30 nhân viên đang làm việc trong hãng của Anh sẽ bị thất nghiệp... Nếu em cứng rắn không cho Anh gặp em - Và em sợ sẽ xẩy ra như Anh viết trong thư :.... "Em ơi ! Anh van xin em cho Anh gặp em một lần cuối cùng thôi - Anh không làm việc được, tay Anh run rẫy không ký giấy tờ gì cả, mồ hôi hột cứ toát ra... Em ơi ! Hãy mở lòng rộng lượng cho Anh gặp em lần cuối cùng, chỉ một lần này thôi, rồi vĩnh viễn Anh không làm phiền em nữa.... Chắc Anh không sống nổi em ơi !...Em là vị cứu tinh, là giọt nước hồi sinh cho Anh sóng dậy... Anh yêu em ! Anh yêu em !...".
Lời van xin thống thiết của Anh trong thư, làm tim em đau nhói như bị ai nghiền nát. Em phân vân tự hỏi :

Làm sao cho đồng đều nhau,
Mình không thiệt, Người không đau bây giờ ?


Em không can đảm để cho Anh khổ có thể Anh dám chết - vì em cũng đã yêu Anh rồi. Em nhấc điện thoại gọi vào sở... (...)... Cho Anh cái hẹn cuối cùng như Anh đã van xin em. Tức tốc chiều hôm sau Anh lây máy bay lên Paris liền. Đến Paris Anh mướn xe như thường lệ. Anh cho xe đâu gần nhà em dưới đường...
Em xuống, và em đề nghị chúng mình lên Tour Montparnasse nhà hàng "Le Ciel de Paris" tầng thứ 56. Vào nhà hàng gọi thức ăn, mà Anh nuốt không trôi - chỉ ngồi nghe em giảng... và ra điều kiện... Anh nhìn em mà nước mắt Anh rơi từng gịọt xuống bàn... Làm thực khách gần đó chú ý... Nhưng họ rất tế nhị. Em lấy khăn giấy Kleenex chòm qua chậm nước mắt Anh...
Em nắm được trái tim đen của Anh, em tha hồ ra lệnh... Nhưng hoàn toàn là có lợi cho gia đình Anh và cũng không thiệt hại gì cho em.
Thật cũng đúng câu : "Khi Nữ Tướng ra oai với kẻ đang "si mê" mình". Thì người đàn ông đó "từ chết tới bị thương" - Nhưng với em thì ngược lại... Em chấp nhận mình "từ bị thương đến chết" để làm nền tản cho Anh xây lại hạnh phúc... Người ta cho em là "Đạo Đức Giả" chăng ? - Không. Đạo Đức thật chứ không giả - Vì em chịu thua thiệt mà - nhường cái thế lợi lộc cho vợ Anh - Sao gọi là "Đạo Đức Giả" được chứ ?
Phải, đã làm "Nhân Tình" cho kẽ đang có vợ là có tội rồi. Nhưng cách xử thế như thế nào ? Mỗi hoàng cảnh, mỗi khác. Em bắt buộc Anh phải vào nhà thương thăm vợ ít nhất 2 lần trong tuần, và mỗi lần thăm phải có một đóa hoa hồng tuyệt đẹp đến trao tận tay bà và nói "Anh yêu em mãi mãi". Mặc dù bà không nhớ gì trong hiện tại - Nhưng em khuyên Anh cứ tiếp tục làm như lời khuyên của em. Anh bằng lòng tất cả những gì em bảo.
Như thế, em mới thấy tâm hồn em nhẹ nhàng hạnh phúc... !
*
"Hôm ấy, em mặc bộ Âu Phục màu đen, trên gương mặt nghiêm trang như một vị Quan Tòa, nhưng đôi mắt em buồn và đẹp lắm" (lời Anh nói...).
..........
_____________________________________________________
(*)Một số... trong nhà có vợ đẹp cách mấy, ra ngoài thấy gái cũng ham ?!
Chắc phải làm như vậy mới là đàn ông ?
Việt Dương Nhân
#10 Posted : Saturday, September 24, 2005 5:36:48 AM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

:..Thư Cho Người Tình..:
1592005


Anh,

Hôm nay em không thư cho Anh dài được. Vì em có hẹn với một người bạn "Văn Nghệ Sĩ" ở ngoài Paris 13 - mà cũng đồng Phật Tử chùa KA với em từ 1976.
Hẹn Anh đêm nay, nếu em về sớm sẽ tiếp tục viết cho Anh.
Chúc Anh vui vẻ mãi và chụp hình "Những Đóa Hồng Nở Muộn" của Anh thật đẹp gởi lên cho em ngắm.

Chim nhỏ của Anh
Caroline_dsg
...........
Việt Dương Nhân
#11 Posted : Saturday, September 24, 2005 5:38:43 AM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

:..Thư Cho Người Tình..:
1692005


Anh,

Hai hôm rồi, em chẳng kể chuyện gì cho Anh nghe cả. Đừng giận "con chim nhỏ" của Anh nha !
Anh biết không ? Đáng lý ra đêm nay em đi ăn cơm và xem "Show LIDO" với Ca Sĩ Tuấn Anh và vài người bạn. Nhưng em phải hồi lại - có lẽ tối mai ? - Tại vì tối qua ghé chơi nhà hàng "Cây Ớt" - Vì ngồi ngay luồn gió từ máy lạnh bay ra - Ở lại nghe Ca Sĩ Tuấn Anh kể chuyện vui những Ca Sĩ "NỘI & NGOẠI" và những nàng "Kiều" với các "VK" ở SG... Em cười muốn tắt thở . Mãi đến 2 giờ khuya em mới quá giang Ánh Lệ về nhà...
Sáng ngủ dậy thấy khó chịu và ắt-xì quá xá. Em muốn bị cảm rồi Anh ơi ! Anh ở đâu ? Sao Anh chưa về bên em ?! À, Anh bận mà em quên !
.....................
Anh ơi ! Lại khuya nữa rồi. Thôi, em đi ngủ sớm cho khỏe để tối mai em đi chơi.
À, em nhớ mãi câu của Anh hứa : "Anh sẽ tạo cho em là người đàn bà hạnh phúc nhất thế giới" - Thật sự lời hứa ấy, Anh vẫn chưa thay đổi.
Tạ ơn Quân Tử.
Hẹn Anh ngày mai....
.........
Việt Dương Nhân
#12 Posted : Saturday, September 24, 2005 5:40:01 AM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

:..Thư Cho Người Tình..:
1792005




Anh,

Thế là em mặc nợ Anh hai hôm không kể gì cho Anh nghe cả. Thôi, cho em khất lại nữa nghen ! Bây giờ nửa đêm rồi !
Hẹn Anh ngày mai !
...............
Việt Dương Nhân
#13 Posted : Saturday, September 24, 2005 5:41:19 AM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

:..Thư Cho Người Tình..:
1892005


Anh,

Vạt nắng thu vàng gợi nhớ thương
Yêu ai hồn mộng tim vấn vương
Tao phùng xa lắc, chờ, chờ mãi
Biết đến bao giờ vai tựa nương !!



Nắng thu đang buông xuống tỏa sáng rực cả vùng trời Paris - làm tinh thần em phấn khởi và vui lên. Em đang sửa soạn đi Paris 13 nữa đây.

Anh à ! Em kể chút này cho Anh nghe nha ! Hồn em đang mông lung lừng lờ như ở tận trời xanh - trái tim em đang rung động - bởi một hình bóng một người hì hì... Này, Anh có tin em đang "YÊU" à "SI TÌNH" hay không ?
Há, hỏi Anh như hỏi đố. Vì Anh chẳng bao giờ tin em có thể yêu ai ngoài Anh ra !
Vì Anh cho là em chỉ tạo tình yêu trong đầu, lãng mạn làm kẻ si tình để viết tiểu thuyết...
Và nhiều lần Anh ôm em vào lòng, âu yếm nói khẽ : "Trên cõi đời này, chỉ có một mình Anh yêu em nhất nhất thôi - Nếu em sa ngả - em sẽ gặp những tay đễu giả trọc trời đấy "...
Nhớ lại câu Anh nói trên làm em hơi ớn ớn... Anh đừng lo, em tưởng tượng y như em đóng tuồng vậy mà...
Hẹn Anh đêm nay. Nếu em về sớm...
...................
Việt Dương Nhân
#14 Posted : Saturday, September 24, 2005 5:42:56 AM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

:..Thư Cho Người Tình..:
1992005


Anh,

Hôm nay ngoài trời nắng thu vằng vặt tỏa xuống, nhưng trong nhà hơi se lạnh. Em nghe lạnh ngoài da, lạnh cả trong lòng...
..........
Em trạnh nhớ những tháng đầu quen Anh, em giống như bà "thầy đời" chỉ dạy Anh dùng tâm lý và cách đối xử với vợ Anh (em thường gọi vợ Anh là Tata).
Chỉ trong vòng sáu tháng Tata tĩnh trí và nhớ lại - có lẽ nhờ giọt nước mắt xúc động khi Anh trao tận tay bà đóa hoa hồng thứ... có lẽ lần thứ 20 - Từ đó tâm trí Tata phục hồi trở lại...

Em còn nhớ, có một lần Anh gọi lên thăm em mà giọng nói của Anh hơi bực bội - em liền hỏi :
- Có phải Anh và Tata gậy lộn không ?
Anh nói :
- Sao em biết ?
Em liền bắt Anh kể cho em nghe vì sao mà hai người gây lộn ? Ai có lỗi ?
Anh trả lời nhanh chóng :
- Thì Tata chứ ai !
Em liền nghiêm giọng :
- Không. Chính Anh là người hoàn toàn có lỗi với Tata.
Anh cáu lên :
- Tại sao em nói vậy?
- Đừng vội nóng Anh à !
- Chứ tại sao, em cho Anh là người có lỗi.
Anh hãy bình tĩnh nghe em hỏi đây :
- Tata có ngoại tình không?
Anh nhanh nhẹn trả lời :
- Tuyệt đối là không !
- À, vậy thì Tata đâu có lỗi.
Anh liền kể :
- ..."Nó" hẹn với người thợ sửa óng nước mà "nó" đi chơi nhà mấy người bạn của "nó" không nhớ về nhà để người ta chờ cả buổi chiều...
- Chỉ có vậy thôi à ! Thì Anh vẫn là người có lỗi.
- Tại sao em cứ khăng khăng cho Anh có lỗi ?
Em trả lời chậm rải - nhưng hơi cay đắng :
- Vì Anh có em. Có em nè...
Anh im lìm vài giây... Rồi Anh (có lẽ) giả vờ hỏi em :
- Anh không hiểu em muốn nói gì ?
- Anh có lỗi với Tata, vì Anh có em, Anh là kẻ ngoại tình...
Anh lại im lìm lần nữa...
Từ đó đến nay, Anh chẳng bao giờ nói "xấu" Tata cho em nghe điều gì cả.

Vài tháng sau, Tata được về nhà luôn. Kể như vĩnh biệt nhà thương "Tâm Thần".

Rồi công cuộc làm ăn phát đạt... Em khuyến khích Anh mở thêm chi nhánh bên Vienne - Áo Quốc (Autriche)...
.............
Việt Dương Nhân
#15 Posted : Saturday, September 24, 2005 5:46:37 AM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

:..Thư Cho Người Tình..:
2092005


Anh,

Đã từ lâu em muốn kể cho Anh nghe về cái chết rất "ANH HÙNG" của Ba em. Nhưng khi chúng mình gặp nhau thì bận rộn công việc quá nên em chưa kể...
Hôm nay em có thời giờ rỗi rảnh em soạn lại gởi cho Anh... Em còn nhớ, cũng nhiều lần Anh ôm em vào lòng ấu yếm và nói : "Anh hy vọng sẽ có một ngày, Anh được đặt chân lên đất Bình Chánh để nhìn tận mắt nơi chôn nhau cắt rốn của em. Cảm ơn Bình Chánh..." Bây giờ thì sao ? Thôi, để yên đó đi. "Chuyện gì đến rồi sẽ đến". Bây giờ Anh hãy lắng nghe em kể đây...:

"Nợ Nước Trước Tình Nhà"
Phỏng theo lời của Mẹ em kể. Cha em, tên Nguyễn Huê Hùng, sanh năm 1912 (Nhâm Tý), tại Bình Trường- Bình Chánh (Chợ Lớn). Cùng anh-em đứng lên chống Pháp vào giữa thập niên 1940. Cha em đã hy sinh vì Tổ Quốc, ngày 26-04-1950 (mùng 10 tháng 3 năm Canh Dần).

((Black Eye_Black Eye))

Lối chín, mười giờ sáng cuối tháng Tư, năm 1950. Mặt trời đã lên mấy sào, ánh nắng vàng chói chan khắp bốn phương. Ngoài vườn sương mai còn đọng trên lá trúc, cành tre, nhánh ổi, đọt chuối, tàu dừa... và đàn chim bay nhảy, hót líu lo...

... Tiếng gõ cửa phía nhà sau và gọi nhỏ : "Chú Hùng ! Chú Hùng ! Có Tây bố. Chú mau thoát thân, nhanh lên nhanh lên đi Chú... !’’. Đó là tiếng của ông Ba Trượng, người Tá-điền của ông Nội em (Cả Hạnh), Ông Ba Trượng rất thương quý Ba em. (Đến nay, hễ ai về Tân-Bửu phải đi qua chợ Bình-Chánh, quẹo tay mặt mà người ta vẫn thường gọi "Ngã Ba Tân-Bửu", trước khi đi qua cầu "A-Thàng" phía bên tay trái, người ta vẫn nhớ, "vườn dừa ông Cả...". Người trong xóm-làng cũng thường còn nhắc nhở về ba em: "Chú Bộ Hùng rất thương người. Còn ông Cả thì... !". Thật sự Ba em rất giàu lòng nhân ái.

Để trở lại lời ông Ba Truợng kêu ba em tẩu thoát... Nhưng tiếng của ông Ba vừa dứt thì chung quanh nhà đã bị bao vây. Cả chục Việt Gian tháp tùng với một ông Tây râu-xồm. Trong nhà chúng em có đào hầm trú ẩn dưới đít giuờng ở trong phòng, ngụy trang làm chỗ chất gạo và củi lên trên miệng hầm. Hết đường tẩu thoát, Ba em phải lánh thân nơi ấy. Tuy khi đào hầm rất kín đáo và bí mật. Nhưng vẫn có người biết điềm chỉ.
Trong đám Tây bố, có một ông Tây trên mặt lộ ra nét dữ tợn, bởi bộ râu-xồm của hắn, trên đầu đội nón cối, mặc quần cụt, áo ngắn tay bằng vải "trây-vi" màu vàng vàng, bên hông mang cây súng lục (hay súng sáu). Hắn xông vô nhà, theo sau có bốn năm
Việt-gian, họ trâm tiếng Pháp với nhau, rồi người cận vệ của ông Tây đi thẳng vô cửa phòng, quát to : "Hùng ! Mầy chui ra khỏi hầm mau lên. Nếu không thì có lệnh thảy lựu đạn xuống sẽ nát thây mầy đó !".
Chắc trong đầu Ba em nghĩ : "Tụi này, nó sẽ thực hiện, chớ không phải hâm dọa đâu !". Bất chợt, chị Duyên chạy lại cửa phòng dan hai tay chận lại. Ba em tự biết mình tới ngày mạc vận ! : "Thôi, xong rồi ! Tụi nó phát giác ra rất rõ ràng rồi !’’. Ba em không cần suy nghi nữa. Người đẩy mạnh những gì chất trên miệng hầm, từ từ chui đầu lên. Vừa ra khỏi phòng thì cả chục họng súng trực chỉ nhắm vào, cả bọn đều quát to : "Đưa tay lên ! Nếu nhúc nhích thì bắn nát óc mầy đó. Đưa tay lên mau !". Ba em đứng yên với nét mặt điềm tĩnh, đôi mắt nhìn vào từng người. Chắc chắn lúc ấy, trong lòng Ba em tràn đầy khí-phách hào-hùng, chẳng hề nao núng trước những họng súng. Lý tưởng duy nhứt, chỉ muốn hy sinh thân trai để cứu dân, cứu nước ra khỏi ách đô hộ của Thực-dân Pháp, nên máu Anh Hùng càng sôi sụt dâng tràn bao bọc tâm hồn lẫn thân xác Ba em. Nên Người trầm tĩnh, rút chân bước nhè nhẹ để nhắm hướng tìm đường thoát lưới, thì có tiếng nói nho nhỏ : " Hùng ! Hùng ! Mầy đưa tay lên đầu hàng đi. Sau đó có Bác Cả sẽ lo cho mầy ra liền...". Đó là tiếng nói của Thường, người cận vệ của ông Tây kia, mà cũng là bạn học đồng lớp với ba em khi còn nhỏ. Ý chí bất khuất, lại cộng thêm tiếng bảo Ba em đầu hàng, (chắc chắn không bao giờ có chuyện đầu hàng rồi) lời nói của Thường càng làm máu anh hùng của Ba em dâng cao thêm.
Ba em vì dân tộc, vì tổ quốc quê hương, Ba quên mất người vợ trẻ đẹp và năm đứa con thơ trước mặt... Ba em mạnh dạn đưa thẳng hai cánh tay đẩy thằng bạn học không đồng lý tưởng,... bốn năm tiếng súng đồng nổ "bùm-bùm-bùm" ầm lên. Một viên đạn vô tình ghim ngay ngực trái của Ba xuyên qua sau lưng máu phung vọt ra - khủng khiếp, thật khủng khiếp ! Em lại chứng kiến cảnh ấy... Khi trúng đạn, Ba em chết đứng... rồi từ từ ngả quỵ bên cạnh bồ lúa cao 3 từng. Trước mắt em, lúc em là một đứa bé lên năm, em hét lên vì sợ điếng nguời, anh Hà, anh Hữu, chị Duyên (anh-chị em) cũng sợ khóc thét lên, bé Phúc, đứa em út mới năm tháng, Mẹ em bồng trên tay. Rồi tất cả bị giữ ở một góc nhà. Trong lúc lộn xộn, Hai Tần, người kèm giữ Mẹ và anh-chị của em, bỗng dưng chẳng biết trong lòng Hai Tần nghĩ gì...? Ông bảo Mẹ : "Thím Hùng, thím tải mấy đứa nhỏ ra khỏi nhà nhanh lên, sẽ có người chia ra mỗi đứa mỗi nơi. Vì tôi thoáng nghe, có lệnh thủ tiêu vợ con của chú Hùng luôn đó !". Mẹ em vừa nghe Hai Tần nói, trong lòng lo sợ điếng lên. Trên tay Mẹ nách bé Phúc, rồi đùa đùa anh Hữu và chị Duyên ra theo. Còn anh Hà và em được ông Ba Trượng dắt đi. Xem như chúng em và Mẹ đã thoát thân. Còn Ba em ! Thật tội nghiệp ! Ba em ngả gục nằm trên vũng máu đào. Ông Thường từ từ đến gần, cúi xuống xem coi Ba bị thương hay chết. Nhưng hỡi ơi ! Ba em chết thật rồi. Nhưng đôi mắt Người vẫn mở trừng trừng như đang còn căm thù, oán hận lắm. Ông Thường đưa tay vuốt mắt Ba, nhưng không nghĩa lý gì, đôi mắt Ba em vẫn mở trao tráo. Thường quay lại nhìn đồng đội và lắc đầu, ông trâm tiếng Pháp với ông Tây : "Il est mort" (Nó chết rồi !).
Dường như có sự xúc động tận đáy lòng của Thường chăng ? Tất cả mọi người đều im lặng vài giây. Sau đó, ông Tây nói nhỏ với Thường lời gì không biết ? Thường ra lệnh mấy người kia bằng một giọng nhè nhẹ : "Thằng Hùng, nó chết rồi ! Các anh em muốn lấy gì cứ lấy đi. Còn riêng tôi, tôi chỉ muốn nó bị thương thôi ! Nhưng... điệu này Bác Cả sẽ...". Thường thở ra... đứng dậy bỏ đi ra ngoài sân ngồi dấn thuốc rê hút. Trong nhà, bầy tùy tùng của ông, chúng xông vào, kẻ lục lạo, moi móc, người dành bộ ghế trường kỹ, kẻ giựt khiêng bàn thờ... Họ chia nhau hai bộ ván gỗ mung, kẻ xúc lúa, người bắt heo, lùa gà, rượt vịt..., giống như một bầy quạ đói. Thật là một cảnh thảm thương !
Tậu đồ đạc xong, có lệnh đốt nhà luôn. Thương thay cho Ba em ! Người còn nằm trong nhà, không một ai có chút từ-tâm kéo ra, nên ngọn lửa vô tình thiêu xác Ba em cháy đen co quặp. Xem như Ba chết tới 2 lần !
Khoảng ba bốn giờ chiều lửa đã tàn, chỉ còn chút khói. Ông Nội em (Cả Hạnh) nghe tin dữ lòng chết lịm, nhưng Ông không làm gì đượcc. Vì lúc đó, ông là đương kiêm Ông Cả, nên chẳng dám nhìn con. Riêng bà Nội em (bà Cả Lớn) thiểu não đến nơi. Bà nhờ hàng xóm dập tắt lửa thang còn nghi ngút khói, và xới đống tro tàn tìm xác con. Xác Ba em cháy đen thu nhỏ lại như con heo quay.
Có vài người hàng xóm đến nhìn, họ cho mượn hai chiếc ghế mây kê giao nhau để xác ba em nằm lên, và lấy một tấm chăn nhỏ đủ phủ trên cái xác bị cháy đen thui nhỏ xíu. Trong khi đó, ông Ba Truợng cõng em trở về nhà. Vì vậy mà em được chứng kiến thân xác Ba em chết bắn, rồi bị thiêu cháy, thật là thảm cảnh ghê rợn... Tuy còn nhỏ, nhưng cảnh xẩy ra quá kinh hoàng - khủng khiếp trước mắt một đứa trẻ mới lên 4, 5 tuổi. Nên trong trí óc của em vẫn còn ám ảnh và ẩn hiện lờ mờ cái chết thê thảm của Ba em từ ngày tháng năm ấy đến nay.

Lúc bấy giờ, sự tang chế, chôn cất cho Ba em cũng không được đàng hoàng. Thân xác chỉ quấn chiếu đem chôn giữa đêm khuya. Vì ông Nội em sợ Thực-dân Pháp làm khó dễ. Bây giờ nấm mồ đất vẫn còn nằm bên cạnh và chung quanh những ngôi mộ "mả vôi" khá khang trang trên đất nhà "hương quả" của giòng Họ Nguyễn... đã hơn 55 năm qua.
.............
Việt Dương Nhân
#16 Posted : Saturday, September 24, 2005 7:41:00 AM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

:..Thư Cho Người Tình..:
2192005


Thác Niagara (Ontario - Canada)

Anh,

Hôm nay trời vào thu, làm em nhớ lại những năm mình còn đi làm việc chung và cùng tận hưởng những thứ tuyệt vời trong đời.
Anh còn nhớ thu năm nào hai đứa mình đi tìm hoa thơm, cỏ lạ để chụp hình ở bên Canada không ? Có lần mình đi trong lúc mùa thu. Sẵn đường không xa Ontario - Anh chạy thẳng tới viếng thác NIAGAGA này - và nối đuôi để lên "Tour" ăn cơm. Mình muốn ở lại đêm mà khách sạn không còn một phòng nào trống cả. Họ bảo phải đặt phòng trước 3 năm vào mùa thu (?)... Nên mình phải lái xe về Tonroton.

Bây giờ em phải sửa soạn đi chợ - Chút tối về, em sẽ kể cho Anh nghe nha !
..........
Việt Dương Nhân
#17 Posted : Saturday, September 24, 2005 7:43:13 AM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

:..Thư Cho Người Tình..:
2292005


Anh,

Anh nói với em là có 125.000* loại hoa hồng khác nhau, nên mỗi ngày em phải dán lên 1 loại cho đến hết. Hi hi...*. Trời, 1 kiếp người sống cao lắm là 100 năm "Ba vạn sáu nghìn ngày" (36.000) - Nếu thế thì tới bao nhiêu kiếp em mới dán xong đây ? Ý mà bao nhiêu kiếp sau, Anh vẫn là "Người Tình" của em mà. Nhờ tấm chân tình của Anh yêu em. Em bằng lòng làm cái việc nhàn hạ đẹp đẽ thơ mộng này. Em đang sẽ làm như ý Anh đây.
Nhưng bây giờ, em phải đi chơi...
Vài lời ngắn gọn cho Anh hôm nay, em phải sửa soạn đi Paris 13 đây. Anh còn nhớ lời hứa của Anh không ? Anh hứa rằng : "Anh sẽ thưởng ban cho em là người đàn bà được sung sướng nhất thế giới...". Đúng vậy đó ! Ừm ưm...
.............
______________________________________
(*) Xin đính chánh : Có 25.000 loại hoa hồng
Việt Dương Nhân
#18 Posted : Saturday, September 24, 2005 7:45:15 AM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

:..Thư Cho Người Tình..:
2392005


Anh,

Trời vừa vào thu, cây cỏ u buồn, gió lay lay làm cho vài chiếc lá vàng rơi rụng đầy dưới sân nhà. Mây xám giăng giăng che phủ hết những tia nắng mặt trời.
Anh ơi ! Em nhớ Anh vô cùng. Và trạnh lòng nhớ lại những điều may mắn mình được - Và cũng nhớ nỗi buồn đau chợt đến năm xưa...

Lối 10 giờ sáng ngày 21 tháng 3 năm 1984 (ngay ngày vào Xuân) - Mới hơn một năm chúng mình quen nhau.
Hôm ấy, em vừa thức dậy đang sửa soạn để đi xuống Angers gặp Anh. Bỗng tiếng chuông điện theo reo vang... Em vói tay nhấc lên :
- Allo ! dạ, tôi nghe !
Nghe giọng nói nghẹn ngào của Anh đầu giây :
- Em đó hả ? P. con Anh đã tự tử chết rồi.
Em như người trên trời rơi xuống đất, vội vàng hỏi Anh :
- Anh đang ở đâu?
- Anh đang ở phi trường Nantes, chút em lên phi trường CDG rước Anh về phi trường Orly....
- Dạ vâng ! Dạ vâng !
Sau khi nói chuyện ngắn gọn với Anh - bỏ điện thoại xuống, hồn em như đang lơ lửng trên mây. Em vội vàng đi đốt nhang-đèn để Kinh "Cầu Siêu" cho vong linh của P. sớm tiêu diêu nơi miền Cực Lạc. Rồi em thay đồ và trực chỉ lái xe lên phi trường CDG.
Trong lúc Anh có trong tay "tình-tiền-danh vọng" đầy đủ, công việc làm ăn phát đạt... Thì tai nạn lớn lao nhứt đời Anh là, P. con trai duy nhứt vì "bị tình phụ" mà tự tử chết một cách đau đớn (thắt cổ). Thế mới biết : "Chữ tài liền đến chữ tai".
Nhắc tới đây, em thương và tội nghiệp Anh quá. Nhưng em hơi trách Anh một chút. Vì Anh không nghe lời khuyên của em. Là nhấc điện thoại lên gôi S., Anh làm bộ mời S. đến djéng cơm cuối tuần chung với gia đình Anh. Như vậy mới vuốt tự ái Cô ấy. Vì chính Anh mắng S. trước đó. Em khuyên Anh, nếu thương con thì hãy bỏ hết tự ái để cứu con mình. Nhưng Anh cứ khăng khăng không chịu làm như lời em khuyên. Vậy thì Anh cũng có phần trách nhiệm cái chết của P.
*
Hơn một năm sau...
Vì thương nhớ P. Anh buồn khổ và đau đớn, đến cả năm sau vẫn còn rơi mắt khi có dịp nhắc đến P. - Em an ủi Anh, cho đó là số mệnh - Nhưng Anh lại nằn nặc đỗ thừa, chính S. giết con Anh. Anh nói với em, nếu Anh gặp S. thì Anh sẽ bóp cổ S. cho đến chết. Nghe vậy, em rất lo sợ - Vì em biết Anh có đủ bản lãnh làm việc ấy - chớ không phải chỉ ham dọa thôi.
Rồi Thượng Đế khiến xuôi đưa đến một chuyện rất hy hữu trên đời. Thời cơ hội, Em đem Anh ra khỏi cảnh thù hận... và từ đó Anh sống êm đềm.
Ct...
...............


Việt Dương Nhân
#19 Posted : Saturday, September 24, 2005 8:58:11 AM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

:..Thư Cho Người Tình..:
2492005

(Tiếp theo bài 2392005)

Anh,

Xuân-Hạ giao mùa, vào đầu tháng 6 năm 1984, miền Nam nước Pháp đã bắt đầu nắng gắt... Anh và em đi xuống Tỉnh Perpignan để gặp vài khách hàng. Chúng mình ở khách sạn "NOVOTEL". Hôm ấy mình ăn cơm trưa xong, em nhìn ra sân thấy trời nắng đẹp. Em lên phòng thay áo tắm ra piscine thoa kem ngồi phơi nắng. Anh cũng lên phòng thay quần sọt lang thang đi xuống tay cầm tờ báo "Figaro". Anh đến bàn có vươn dù, ngồi đọc báo. Bất chợt, em nhìn sang thấy hàng chữ lớn phía sau :"... Thay mặt Thượng Đế, vợ chồng chúng tôi đồng lòng tha thứ cho... người đàn ông trẻ (un jeune homme) đã giết con gái "duy nhứt" của chúng tôi...".
Em muốn toát mồ hôi lạnh, vội vàng chòm tới :
- Anh cho em mượn tờ báo coi !
Anh giật mình, không biết chuyện gì ? Vì Anh chỉ lo đọc ba cái tiền tệ, cổ phần thế giới (CAC40 = Stock = Cổ phần...) của Anh thôi. Còn những tin tức khác Anh ít khi đọc - Anh nghe em nói mượn tờ báo, Anh liền hỏi !
- Cái gì mà em hoảng hốt dữ vậy ?
- Không. Không. Em không có hoảng hốt... mà... mà tuyệt vời ! tuyệt vời ! Trời ơi ! Hay quá ! Hay quá !...
Anh trao cho em tờ báo, em cầm lên mà hai tay em run run, từ từ đọc... Đọc xong em quay sang nhìn Anh và thương Anh vô cùng, em nói :
- Anh xem nè ! Hai vợ chồng ông bà... người Hòa Lan này (chỉ hình), ra Tòa Đại Hình nói lời tha thứ cho kẻ đã giết con của ông bà ta đãy - Anh đọc đi...
Anh liền hỏi em :
- Tại sao họ lại làm được cái chuyện đó ?
- Thì đây nè, Anh đọc đi !...
- Em đọc lớn cho Anh nghe ...
Em cười cười :
- Được rồi, em đọc đây :
"... Chú rể tương lai, giết chết vị hôn thê bằng dợi dây băn-đờ-rôn để thắt nơ thắt tuội cho những chiếc xe hoa đến dự đám cưới ngày hôm sau... Hôm qua ra Tòa Đại Hình, Cha Mẹ cô gái đều đồng lòng tha thứ tội cho cậu rể "hụt" - Ông Bà... đứng lên biện hộ cho tội nhân giết con gái mình, bằng những lời thực tế và hiếm có ai có thể làm được chuyện này ở trên thế gian. Đây lời là những lời nói rất bình tỉnh - đầy lòng vị tha của Ông Bà... "... Chúng tôi biết chắc chắn, con gái của chúng tôi phải làm một điều gì cho cậu... đau đớn ghê gớm lắm, nên cậu... mới giết con tôi - Chớ không bao giờ khi không mà cậu... làm chuyện này... ".
Em kể tiếp nữa nè :
"Tiếng vỗ tay ầm lên cả căn phòng có khoảng hơn 1 trăm người đến theo dõi...
Ông còn quay sang về phía gia đình và thân hữu của tội nhân, gật đầu như có ý xin lỗi. Ông ngước mắt nhìn lên trần nhà và nói tiếp : "Vợ chồng chúng tôi, xin thay mặt Đức Chúa Trời hoàn toàn tha thứ cậu... Cậu không có lội gì cả. Xin Thiên Chúa hãy rước linh hồn con gái tôi về với Nước Chúa...". (tác giả tạm dịch từ Pháp ngữ).

Em nhìn thấy Anh im lìm mà hai hàng nước mắt tuôn rơi - Em biết Anh đang nghĩ đến P, con trai duy nhất của Anh.
Cơ hội ngàn vàng em không thể nào bỏ qua được. Em cố gắng giải tỏa nỗi căm thù Anh mang nặng với S ra khỏi lòng Anh. Em kéo ghế xít lại gần sát bên Anh, và em ôm mặt Anh hôn lên đôi mắt, đôi mắt Anh lúc nào cũng buồn buồn và có gờn gợn nỗ thù căm.
Bắt đầu em giảng giải :
- Anh hãy nên tha thứ cho S - P, con trai Anh quyết lòng tự tử chết là để chứng minh tình yêu bất diệt của nó cho S - Trên cõi đời này, P có tất cả nhưng chỉ thiếu S là đời nó không còn ý nghĩa gì để sống nữa.
Anh vẫn im lặng, mà nước mắt cứ tuôn. Em nắm cơ hội này, nói tiếp luôn :
- Anh còn nhớ năm rồi chăng ? Anh cũng lụy tình vậy... P giống Anh lắm đó (?)... Năm rồi, vì Anh quá yêu em, Anh như thế nào, Anh còn nhớ không ? Nay P vì tình mà chết. Em rất khâm phục P - và em thường khâm phục bất cứ trai hay gái mà dám chết vì "tình" - Và đây, ngày hôm nay có sự việc này, câu chuyện đầy thương tâm, tràn trề lòng nhân mà gia đình nạn nhân lại thâm hiểu; vì sao mà xẩy ra án mạng như thế, thật là "hy hữu" đó Anh ! Cha Mẹ của cô kia tha thứ kẻ giết con của mình, họ tha thứ được - Còn đàng này P, con Anh nó tự hủy mình để chứng tỏ là P yêu S nhất đời...
"Đời Anh Không Có Em Là Đời Không Còn Ý Nghĩa Để Sống Nữa... ".
Em để ý thấy Anh đưa ánh mắt nhìn về phía xa xăm, như đang suy nghĩ... Em đoán, có lẽ Anh nói thầm với con trai mình : "Ph. ơi ! Ba đã hết thù S, người yêu của con rồi !.
Thật sự từ đó đến sau này (hơn 20 năm) Anh không còn nhắc tới S, và không còn đòi bóp cổ S nữa.
Tạ ơn Trời Phật !
......
Việt Dương Nhân
#20 Posted : Sunday, September 25, 2005 4:24:49 AM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

:..Thư Cho Người Tình..:
2592005


Nhà hàng trong lâu đài D' ArtignyLâu đài "D'Artigny" về đêm
Lâu đài "D' Artigny" bình minh

Anh,

Đêm qua, trời khuya vắng lặng, em nghe ngoài hiên mưa rơi tí tách, trạnh nhớ cái đêm Anh và em được vợ chồng H và N mời ăn tiệc trong lâu đài "D'Artigny" mà mình lại ngủ ngoài đường... Đó là một kỷ niệm không bao giờ phai mờ trong đời em. Chắc chắn Anh cũng nhớ mãi mãi !
*
Hè năm 1984, vợ chồng H và N từ bên Đức (Hamburg) đi nghỉ mát ở Nice cùng 2 đứa con gái của H, và có mời Thiên Kim, con của em đi chung. Gia đình H dừng chân nơi lâu đài "D'Artigny". Trong lúc đó, Anh và em cũng đến tỉnh Angers (miền tây nước Pháp) làm việc, và sẽ đi Orléans hôm sau. Nhân tiện, H và N mời hai đứa mình ghé lâu đài dùng cơm tối rồi đi Orléans luôn.

Ngày hôm ấy, hai đứa mình đi chụp hình hoa-trái trong vùng "Main et Loire" cả ngày mệt đừ. Chiều về, em lo tắm rửa sửa soạn trước, rồi tới phiên Anh vào nhà tắm... Em nghe Anh ca hát yêu đời lắm... Anh mở nước chảy ào ào trong bồn tắm... Khoản 15 phút rồi ngưng lại - bỗng em cái rầm... Anh hét lên... Ô ô ôi... rồi im lìm... Em vội vàng chạy vào (cũng may là Anh không khóa cửa nhà tắm) thấy mặt Anh tái nhạt, nói không ra lời... (Vì Anh trợt chân đầu gối đập vào thành bồn tắm "Baingnoire")... Em hết hồn, nhanh nhẹn dìu Anh lên giường và lấy "Lotion" đổ vào đầu gối thoa bóp... Em tưởng đầu gối của Anh nát biến rồi - nhưng chừng 10 phút sau cơn đau dịu lại Anh đứng dậy đi cà nhắc... Thế là qua tai nạn nhỏ.
Em nhìn đồng hồ thấy hơi trễ... Em hối Anh sửa soạn nhanh lên - Vì từ Angers tới lâu đài "D'Artigny" ở gần "Tour" lái xe phải mất hơn một tiếng đồng hồ. Người ta mời mình 8 giờ tối, mà giờ này gần 7 giờ rồi...

Đêm ấy, em mặc chiếc áo dạ hội bằng lụa tơ màu gạch tôm, hở cổ, hở lưng, choàng khăn san mỏng màu vàng lợt. Còn Anh mặc bộ Âu phục "Smocking" màu xanh đậm, trông thật bảnh trai và quí phái vô cùng...
Xong xuôi, em uống parking lấy xe chạy lên... Vì chân Anh bị đau, em phải cầm tay lái - Ô là la ! Em lái thì chậm như rùa bò... Nhưng biết làm sao bây giờ ? Tuy chạy chậm rồi cũng tới nơi. Vừa quẹo vào sân lâu đài... Em đã thấy vợ chồng H và N, M, L (2 con gái của H) và Thiên Kim (con gái của em) đứng chờ trước cửa... Gặp lại nhau, tay bắt, mặt mừng, tươi cười niềm nở và hôn nhau theo lối Parisienne... Rồi theo gót những cậu bồi bàn dẫn vào nhà hàng bên trong.
*
Bữa tiệc sang trọng, ăn những món mỹ vị cao lương của Pháp và uống toàn là rượu "Champagne Dompérignon".
Đang ngồi ăn, trò chuyện vui vẻ tưng bừng, em nhìn đồng hồ đã hơn 11 giờ đêm, em nhắc Anh :
- Anh à, Anh nên gọi cho khách sạn "Mercure" ở Orléans nói là mình sẽ đến trễ đi.
Anh nắm tay em và nói :
- Cô thơ ký có đánh Télex... và khách sạn cũng đã xác nhận đàng hoàng, Anh có đem theo copie, chắc chắn khách sạn phải giữ phòng cho mình - Em đừng lo...
.............

Bữa tiệc xong đã hơn nửa đêm, 3 Cô "Công Chúa" đã lên phòng lâu rồi. H và N kéo Anh với em đi lòng vòng trong lâu đài để chiêm ngưỡng những tấm tranh và những chiếc bình sứ cổ xưa... Lúc đó ngoài trời đang mưa, em hơi nóng ruột vì phải lái xe hơn một trăm cây số đi Orléans. Hơn nữa, Anh và em đứa nào cũng uống Champagne, em đã hơi ngà ngà và nói :
- Anh à ! Mình phải đi, trời khuya quá mà còn có mưa nữa.
Anh tươi cười trả lời:
- Không có sao đâu. Em hay lo quá vậy ?
Tuy, Anh nói vậy... nhưng rồi Anh cũng nghe lời em, nói chào tạm biệt với vợ chồng H và N.
*
Trên xa lộ (?) đi Orléans mưa gió mịt mù. Em không dám lái nhanh (có lẽ em chạy 20 cs/giờ) - Đến nơi hơn 3 giờ sáng - em đậu xe đàng hoàng, Anh và em khệ nệ đem thùng phụ tùng và máy chụp hình cùng hai valises vô khách sạn. Em ngồi phòng khách chờ Anh ghi tên và lấy chìa khóa phòng... Em thấy sao lâu quá, bèn đi tới thì mới hay là phòng mình chú gác-gian đêm đã cho người khác mướn. Chú ấy đang gọi hỏi những khách sạn "Mercure" coi còn phòng trống không ? Nhưng đâu đâu cũng đầy nghẹt hết. Vì D'orléans đang có triển lãm (?) lớn.
Anh giận chú gác đêm lắm - nhưng không lẽ đánh chú sao - Đành phải đi tìm khách sạn khác - Mình có ghé ngang khách sạn "Sofitel", Anh vào hỏi, em nhìn thấy chú gác đêm lắc đầu ( em thấy là không có phòng rồi - Em lái ra khỏi Orléan - nhắm hướng tới Bloire (cách Orléans 50 cây số), hy vọng nơi đó sẽ có phòng. Thật không tưởng tượng được - Vô "Mercure" cũng hết phòng, vào "Novotel" cũng không còn phòng trống. Khát nước quá, trở vào "Novotel" mua chai nước "Vitel" uống - Chú gác đêm tặng cai nước lấy tiền. Em nghĩ, chú thấy tội nghiệp cho hai đứa mình quá - Vòng tới vòng lui mấy tiếng đồng hồ - Em thấm mệt - cuối cùng đậu xe trong parking khách sạn "Novotel" nghỉ mệt. Ngoài trời vẫn mưa rỉ rả... Anh dựa đầu vào ghế ngáy khò khò - Còn em thì ra băng sau nằm nhắm mắt mà thao thức bực bội - Vì những giọt mưa tí tách, lộp độp trên mui xe làm em không thể nào ngủ được ... Bỗng dưng em mắc tức cười... rồi nhớ lại chuyện "Vua Giả - Vua Thật" chẳng ai phân định được rỏ ràng - Hễ mặc áo thêu rồng là Vua, còn mặc áo rách là ăn mày... Còn Anh và em là dân-thường mà vào lâu đài, nơi vua chúa đã từng ngự để dự tiệc vui. Đêm ấy, Anh và em ăn mặc thật diêm dúa mà phải ngủ ngoài bãi đậu xe.

Anh ngủ được khoảng hai tiếng đồng hồ - giựt mình thức dậy. Em cũng mở mắt... (?). Anh cười và nói :
- Bây giờ mình trở lại Orléans, vào khách sạn "Sofitel" coi đêm qua có ai bỏ trống không ?
Em liền nói :
- Đêm qua mình có ghé rồi mà !
- Nhưng Anh nghĩ sẽ có người không đến, mà ở đây nó đàng hoàng hơn đàng kia. Nó giữ phòng...
- Ok !
Tới nơi, Anh xuống xe vào hỏi - Em cũng nghĩ là có phòng cho - nên đi đậu xe đàng hoàng. Khi Anh trở ra, em thấy mặt Anh tươi cười nhìn em Anh gật đầu.
Thế là hai đứa mình khệ nệ đem đồ đạc lên phòng...

Đã hơn tám giờ sáng, Anh vội vàng đi tắm và thay quần áo khác để đi hội họp cho đúng giờ. Em thì ngủ cả ngày hôm ấy.

Nghĩ cũng tức cười - Ăn uống như vua chúa mà ngủ ngoài đường. Tại vì Anh quá ỷ y. Từ đó về sau, Anh sẵn sàn nghe gần như tất cả những gì em khuyên.
Anh thường âu yếm và nói với em :
- Em là Thiên Thần (Ange) của đời Anh.
Em nháy mắt, cười duyên :
- Chắc đúng vậy !
............
Users browsing this topic
Guest (6)
5 Pages123>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.